[Audio] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Tập 1: Bạch Tiểu Thuần – Linh Khê Tông (c1-c5)
❮tiếp ❯Chương 1 : Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần
Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Một buổi sáng sớm…
Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng.
Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần.
“Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác.
Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn.
“Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là… một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng.
“Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên.
“Trường sinh…”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định.
Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn.
Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng.
“Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi… Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!”
“Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ…”
“Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng.
Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn.
Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh.
“Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng.
“Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay.
“Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất.
Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn.
Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến.
Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này.
Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng.
Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay.
“Ba năm rồi… Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần.
Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng.
“Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu…”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay.
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh.
Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi.
“Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!”
Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận.
Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới.
Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm…
Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt.
Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình.
“Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng.
“Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít.
“Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng.
“Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết.
Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi.
“Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.”
Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái.
“Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên.
“Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói.
Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc.
“Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói.
“Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói.
Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời.
”Đi cùng ta.”
”Đi đâu? Bay quá cao rồi…” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân.
Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói.
“Linh Khê Tông.”
Chương 2 : Hỏa Táo Phòng
Linh Khê tông thuộc Đông Lâm châu, nằm trên một dãy núi thuộc hạ du của con sông Thông Thiên, trải rộng cả hai bờ Nam Bắc của con sông này. Tông này có lịch sử hình thành vạn năm, thế lực chấn nhiếp bốn phương.
Nơi này tổng cộng có tám tòa núi quanh năm mây mù che phủ nằm vắt ngang trên con sông Thông Thiên này. Bên bờ Bắc của con sông là bốn tòa núi cao, bờ Nam có ba tòa, còn một tòa thì lại sừng sững ngay giữa dòng sông.
Nửa phần trên của ngọn núi là tuyết phủ trắng xóa, khiến người khác không cách nào nhìn rõ được tới đỉnh. Gần nửa thân dưới của ngọn núi lại bị nước sông kim sắc khoét mòn rồi chảy xuyên qua, nhìn từ xa, ngọn núi không khác gì một tòa sơn kiều hùng vĩ.
Lúc này có một đạo cầu vồng đang bay nhanh đến bên bờ Nam của Linh Khê tông. Bên trong đạo cầu vồng kia là vị nam tử trung niên Lý Thanh Hậu mang theo Bạch Tiểu Thuần đi thẳng vào trong khu vực tạp dịch tại đỉnh núi thứ ba. Bên trong đạo cầu vồng còn nghe loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần truyền ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần có cảm giác như hắn suýt chút nữa thì bị dọa chết rồi. Một đường phi hành tới đây, hắn đã thấy được vô số ngọn núi cao khiến rất nhiều lần bản thân hắn mất hẳn cái cảm giác đang ôm chặt đùi của đối phương.
Bất chợt hắn thấy có chút choáng váng, lúc nhận ra thì bản thân đang đứng bên ngoài của một khu lầu các. Lúc này hắn đứng trên mặt đất nhìn thế giới xung quanh hoàn toàn khác hẳn với cảnh sắc trong thôn xóm của hắn, hai chân vẫn còn chưa hết run rẩy.
Bên cạnh khu lầu các là một phiến đá lớn được dựng thẳng đứng, trên đó viết ba chữ lớn với nét bút rồng bay phượng múa
Tạp dịch khu.
Bên cạnh phiến đá là một nữ tử mặt rỗ đang ngồi, nàng vừa nhìn thấy Lý Thanh Hậu tới liền nhanh chóng đứng dậy bái kiến.
“Đưa kẻ này đến Hỏa Táo Phòng.” Lý Thanh Hậu để lại câu nói đó xong cũng không để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa mà quay người hóa thành cầu vồng bay đi xa.
Nữ tử mặt rỗ kia khi nghe được tới ba chữ Hỏa Táo phòng có chút giật mình, sau đó khẽ đưa ánh mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái. Nàng đưa cho hắn một túi tạp dịch của tông môn rồi không chút biểu tình nói sơ qua một chút về công việc của hắn sau đó dẫn Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi khu vực này. Một đường đi qua, đình viện san sát, lầu các chen chúc nhau, đá xanh trải đường, mùi hoa cỏ thơm ngát khiến cho cảnh sắc nơi đây không khác gì Tiên cảnh. Nhìn thấy thế trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng chợt phấn khích, có chút mong đợi, đồng thời tâm trạng lo lắng cũng vơi đi không ít.
“Nơi tốt a, nơi này tốt hơn trong thôn nhiều a.” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra đầy vẻ chờ mong mà đi theo sau. Càng đi về phía trước, cảnh trí càng tươi đẹp, rực rỡ hơn trước, thậm chí hắn còn đi ngang qua một vài nữ tử đẹp tuyệt trần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng thêm ưa thích nơi này đến cùng cực rồi a.
Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần càng thêm cao hứng hơn nữa, vì đầu cuối cùng trước mặt hắn chính là một tòa lầu các bảy tầng sáng óng ánh, trên trời còn có tiên hạc bay lượn.
“Sư tỷ, chúng ta đã đến rồi sao?” Bạch Tiểu Thuần kích động hỏi.
“Ừ, là chỗ kia.” Nét mặt nữ tử mặt rỗ không chút biểu tình, bình thản trả lời, tiện tay chỉ vào con đường nhỏ bên hông tòa các này.
Theo hướng đối phương chỉ, Bạch Tiểu Thuần lòng đầy mong chờ nhìn theo, chỉ là cả người hắn chợt cứng đờ, sau đó hắn đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại một lần nữa. Trên con đường nhỏ kia, mặt đường có chút ghồ ghề loang lổ, bốn phía tồi tàn rách nát. Một vài căn nhà tranh lụp xụp như tùy thời mà sụp đổ xuống, thậm chí còn có chút mùi lạ bốc ra từ nơi đó…
Bạch Tiểu Thuần gần như khóc không ra nước mắt, cố gắng níu kéo một tia hi vọng cuối cùng mà quay lại hỏi nữ tử mặt rỗ kia.
“Sư tỷ hình như ngươi có chút nhầm lẫn…”
“Không có.” Nữ tử mặt rỗ bình thản đáp, đi thẳng tới con đường nhỏ này. Bạch Tiểu Thuần nghe xong như cản thấy tất cả những điều tốt đẹp nhất chớp mắt như sụp đổ hoàn toàn, đeo vẻ mặt đau khổ theo sau.
Đi một đoạn, hắn liền nhìn thấy cuối còn đường nhỏ này có mấy cái nồi đen to lớn đang chạy tới chạy lui. Nhìn kỹ lại thì thấy phía dưới mấy cái nồi đen kia đều có một người mập mạp, không phải là mập mạp bình thường mà là toàn thân núc ních tựa như chỉ cần chen lấn một chút thể nào cũng có thể chảy được mỡ ra ngoài. Đặc biệt là tên gia hỏa sau cùng, cả người tựa như một núi thịt di động, thậm chí nhìn hắn thôi cũng đủ khiến Bạch Tiểu Thuần lo lắng đến lúc nào đó hắn có hay không bạo tung cả người ra.
Bốn phía xung quanh những người này là mấy trăm cái tô, mà họ thì đang chuyên chú thêm nước thả gạo vào trong đám tô chén này.
Phát hiện thấy có người đến, hơn nữa còn là vị nữ tử mặt rỗ này, núi thịt kia tỏ ra vô cùng kinh hỉ mà vác theo một chiếc muôi lớn chạy đến, mặt đất chợt run rẩy, một thân thịt mỡ này cũng theo đó mà rung rung. Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc cả mồm, theo bản năng mà chợt sờ soạng tìm kiếm mấy cái búa trên người.
“Sáng nay tiểu sinh đã nghe có tiếng chim Khách hót vang, nguyên lai là tỷ tỷ ngươi đến đây. Lẽ nào tỷ tỷ đã hồi tâm chuyển ý, cảm thấy ta vài phần tài năng văn chương, thừa dịp hôm nay là ngày tốt mà muốn cùng tiểu sinh kết thành đạo lữ.” Trong mắt híp của núi thịt kia sáng rỡ, vừa kích động chạy đến vừa nói.
“Ta đưa người này đến đây gia nhập vào Hỏa Táo phòng các ngươi, người cũng đã đưa đến rồi, cáo từ!” Nữ tử mặt rỗ kia vừa nhìn thấy núi thịt, sắc mặt cũng chợt khó coi, kèm thêm vài phần bực bội, đồng thời nàng cũng tranh thủ rút về.
Bạch Tiểu Thuần chợt hít vào một hơi sâu. Trên đường đi hắn cũng đã lưu ý đến nữ tử mặt rỗ này, tướng mạo nàng này quả thật là Quỷ phủ thần công, vậy mà dưới khẩu vị của đại mập mạp trước mặt lại có thể trở thành một nhan sắc hiếm có như vậy.
Bạch Tiểu Thuần còn chưa nghĩ xong thì đã nghe núi thịt kia kêu lên một tiếng rồi chợt xuất hiện trước mặt hắn, che kín hoàn toàn ánh sáng trên đầu hắn. Mà bản thân Bạch Tiểu Thuần hắn thì lại hoàn toàn lọt thỏm vào bên trong bóng râm.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn đại mập mạp to lớn trước mặt, từng múi thịt trên người y vẫn còn chưa hết rung rinh, hắn chợt khó khăn nuốt một ngụm nước miệng xuống cổ họng. Người mập như vậy hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy a.
Vẻ mặt núi thịt đầy u oán thu lại ánh mắt vốn đang nhìn theo nữ tử mặt rỗ kia. Sau đó chợt lướt qua người Bạch Tiểu Thuần.
“Ôi Ôi!!! Rõ ràng là người mới, có thể đẩy Hứa Bảo Tài đã an bài đầy đủ xuống phía sau, không đơn giản a.”
“Sư huynh, tại hạ. . . Tại hạ là Bạch Tiểu Thuần. . .” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy cả người đối phương có chút to lớn gây ra cho hắn một áp lực không nhỏ, nên bất giác theo bản năng mà lùi lại vài bước.
“Bạch Tiểu Thuần? Ừ. . . Làn da trắng, nhỏ nhắn hoạt bát, không tệ không tệ. Tên của ngươi rất hợp với khẩu vị của ta nha.” Ánh mắt núi thịt chợt sáng lên, rồi hắn chụp lấy bả vai của Bạch Tiểu Thuần, chút nữa khiến cho Bạch Tiểu Thuần chợt muốn ngã ngửa ra sau.
“Không biết sư huynh đại danh là?” Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, trong mắt có chút xem thường mà liếc nhìn qua núi thịt này. Trong lòng cũng thầm suy đoán vui đùa tên tuổi của hắn là gì.
“Ta là Trương Đại Bàn, kia là Hoàng Nhị Bàn, còn có Hắc Tam Bàn. . .” Núi thịt cười hắc hắc.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được mấy cái tên kia xong. Chỉ cảm khái người cũng như tên, cũng không còn chút ý tưởng chơi đùa nào trong lòng nữa.
“Về phần ngươi, sau này gọi là Bạch Cửu…Tiểu sư đệ, ngươi quá gầy! Cứ như vậy ra ngoài thật sự là đã ném mặt mũi của Hỏa Táo phường chúng ta đi hết rồi a. Bất quá cũng không sao, yên tâm đi, tối đa thì một năm sau là ngươi sẽ béo lên thôi, gọi ngươi là Bạch Cửu Bàn đi.” Trương Đại Bàn vỗ ngực một cái, lớp mỡ trên ngực hắn nhất thời rung rung.
Nghe được ba chữ Bạch Cửu Bàn, khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần chợt đắng nghét.
“Ngươi đã là Cửu sư đệ, thì cũng không phải là người ngoài rồi. Hỏa Táo phòng chúng ta từ trước đến giờ đều có truyền thống vác nồi. Nhìn thấy cái nồi nấu này sau lưng ta không, nó chính là vương trong các loại nồi, được chế tạo từ Thiết Tinh, bên trên có khắc trận pháp Địa Hỏa. Nồi này nấu Linh mễ cho hương vị cũng vượt trội hơn hẳn so với các loại nồi thông thường. Ngươi cũng nên chọn lấy một cái đi, về sau vác theo người, như vậy mới uy phong.” Trương Đại Bàn đưa tay vỗ vỗ chiếc nồi đen sau lưng, khoe khoang nói tiếp.
“Sư huynh, chuyện cõng nồi này, ta có thể không làm được không…” Bạch Tiểu Thuần chợt liếc mắt nhìn về cái nồi sau lưng Trương Đại Bàn, rồi chợt tưởng tượng cảm giác cõng nồi sau lưng của đám người Hỏa Táo phòng, rồi liên tưởng tới hình ảnh bản thân cõng một cái nồi đen sau lưng y như vậy thì vội vàng nói.
“Như vậy sao được, cõng nồi chính là truyền thống của Hỏa Táo phòng ta. Chỉ cần sau này tại tông môn, người khác nhìn thấy trên lưng ngươi đeo nồi đen là có thể biết ngươi là người của Hỏa Táo phòng, cũng không dám khi dễ ngươi. Hỏa Táo phòng chúng ta tuy vậy nhưng cũng rất có lai lịch đấy!” Trương Đại Bàn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, tiếp đến hắn cũng không nói gì mà mang Bạch Tiểu Thuần đến thẳng một gian nhà cỏ phía sau. Nơi này để đầy từng chồng khoảng mấy ngàn cái nồi lớn, đa số trong đó đều có một tầng tro bụi bao phủ phía trên, hiển nhiên có lẽ nơi này đã lâu rồi không có người nào tới đây.
“Cửu sư đệ, ngươi chọn một cái đi. Chúng ta còn phải đi nấu cơm, nếu cơm mà khê thì đám đệ tử ngoại môn kia lại được thể ồn ào nữa.” Trương Đại Bàn nói một câu rồi nhanh chóng quay người đi cùng với mấy người mập mạp kia, tiếp tục vác cái nồi lên chạy tới chạy lui.
Bạch Tiểu Thuần thầm than, nhìn từng cái nồi chất bên kia, hắn cũng đang cân nhắc xem mình nên chọn cái nào. Chợt nhìn thấy trong góc phòng có một cái nồi bị đè bên dưới.
Nồi này nhìn qua cũng có chút đặc biệt, không phải hình tròn mà là hình bầu dục, nhìn thoáng qua có vẻ không giống nồi cho lắm. Ngược lại thì có phần giống cái mai rùa hơn, thậm chí hắn còn nhìn thấy có chút đường vân mờ mờ.
“Ồ?” Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần chợt sáng ngời, hắn nhanh chóng bước tới rồi ngồi xổm nhìn kỹ cái nồi này một chút. Sau đó mới lôi ra tiếp tục nhìn kỹ một lượt, ánh mắt đầy thỏa mãn.
Từ nhỏ hắn vốn đã đặc biệt ưa thích rùa đen, vì rùa đen đại biểu cho sự trường thọ. Mà sở dĩ hắn muốn tu tiên cũng chính là vì trường sinh. Hôm nay nhìn thấy cái nồi có hình dạng giống mai rùa này, hắn cảm thấy đây là một điềm tốt, đại biểu cho cát lợi.
Sau khi hắn lôi cái nồi nấu ra khỏi gian nhà này, từ phía xa Trương Đại Bàn chợt nhìn thấy bèn cầm đại muôi nhanh chóng chạy tới.
“Cửu sư đệ, ngươi thế nào mà lại chọn cái nồi này a. Cái nồi này đặt ở đây không biết bao nhiêu năm rồi nhưng không ai dám dùng tới là vì nó rất giống mai rùa. Nên cho tới giờ cũng chưa có người nào dám cõng nó trên người hết, cái này…tiểu sư đệ, ngươi chắc chắn?” Trương Đại Bàn vỗ vỗ bụng mà hảo tâm khuyên bảo.
“Chắc chắn, ta nhất định sẽ lấy cái nồi này nấu.” Bạch Tiểu Thuần càng nhìn cái nồi này càng thêm yêu thích, kiên định nói.
Trương Đại Bàn lại khuyên bảo một phen, nhưng chính mắt thấy Bạch Tiểu Thuần nhất định như vậy liền nhìn hắn có chút cổ quái, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn bèn an bài một gian nhà cỏ tại Hỏa Táo phòng cho Bạch Tiểu Thuần xong lại tiếp tục bận rộn mà đi mất.
Lúc này, trời đã về chiều, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi bên tron gian nhà cỏ, hắn đem cái nồi hình mai rùa của mình cẩn thận nhìn kỹ thêm. Hắn phát hiện ra mặt sau của cái nồi này còn có hơn mười đường vân nữa, chẳng qua là rất mờ nhìn sơ thì không thể phát hiện ra được.
Hắn cảm thấy cái nồi này có chút bất phàm, bèn cẩn thận đặt trên bếp lò. Sau đó mới bắt đầu nhìn ngó qua gian phòng ở của mình, phòng này khá đơn sơ, chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn, trên tường còn treo một chiếc gương đồng thường dùng hàng ngày. Ngay khi hắn đang nhìn quanh gian phòng, cái nồi hình mai rùa phía sau lưng hắn vốn không có gì lạ thường, chợt lóe lên một tia tử sắc rồi nhanh chóng biến mất!
Đối với Bạch Tiểu Thuần thì hôm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tuy rằng hắn đã tới thế giới tiên nhân mà hắn tha thiết được đến, nhưng trong lòng hắn lại có chút mông lung.
Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt đầy kì vọng.
“Ta muốn Trường Sinh!” Bạch Tiểu Thuần bèn ngồi một bên, sau đó lấy ra túi tạp dịch của tông môn mà lúc nãy nữ tử mặt rỗ đưa cho hắn.
Bên trong có một viên đan dược, một thanh mộc kiếm, một nén nhang, có thêm quần áo tạp dịch và một lệnh bài. Cuối cùng là một quyển sách bằng trúc, trên đó ghi một hàng chữ nhỏ.
“Tử Khí Ngự Đỉnh Công, Ngưng Khí Thiên.”
Lúc này đã là hoàng hôn, cũng chính là lúc đám người Trương Đại Bàn của Hỏa Táo phòng bận rộn nhất. Bên gian phòng kia, Bạch Tiểu Thuần đành nhìn xem quyển sách trúc, ánh mắt đầy mong chờ. Hắn vì trường sinh mà tới đây, mà đại môn trường sinh lại đang nằm trong tay hắn. Hắn bèn hít sâu vài hơi, sau đó mới mở sách trúc mà nhìn vào bên trong.
Một lát sau, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn. Trên quyển sách bằng trúc này có vẽ ba bức tranh, dựa theo lời phía trên thì tu hành chia ra làm hai cảnh giới Ngưng khí và Trúc cơ, mà Tử Khí Ngự Đỉnh Công này được chia làm mười tầng tương ứng với mười tầng Ngưng khí.
Hơn nữa, tu đến một tầng, thì có thể khống chế ngoại vật theo ý mình. Đến tầng thứ ba trở đi có thể khống chế trọng lượng vật thể của gần một nửa cái đỉnh, đến tầng sau thì có thể khống chế trọng lượng của hơn một nửa đỉnh, đến tầng chín thì đã khống chế một cái đỉnh hoàn chỉnh, về phần đến đại viên mãn thì có thể khống chế trong lượng bằng hai cái đỉnh.
Chẳng qua công pháp trên quyển sách trúc này chỉ có ba tầng đầu, cũng không đề cập đến những tầng phía sau. Hơn nữa nếu muốn tu luyện thì phải dựa theo một loạt hô hấp và động tác đặc biệt mới có thể tu hành được Tử Khí Ngự Đỉnh Công này.
Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, điều chỉnh hô hấp đồng thời nhắm hai mắt lại thực hiện đúng động tác như trong bức vẽ bên trong quyển sách trúc. Tuy nhiên hắn chỉ có thể kiên trì trong ba hơi thở thì cả người chợt đau nhức đến nỗi phải kêu lên một tiếng, không cách nào tiếp tục được nữa. Hơn nữa, phương thức hô hấp này khiến cho bản thân hắn cũng cảm thấy không đủ không khí để thở chút nào.
“Quá là khó khăn, tuy phía trên bức hình vẽ thứ nhất có nói rõ, khi tu luyện có thể cảm nhận được một tia khí ẩn ẩn lưu chuyển bên trong cơ thể. Nhưng ta ngoại trừ cảm thấy khó chịu ra thì cũng không cảm giác được gì nữa.” Bạch Tiểu Thuần có chút buồn rầu, nhưng vì trường sinh, hắn lại cắn răng thử lần nữa. Cứ trắc trở như vậy cho đến lúc chạng vạng tối, hắn vẫn không thể cảm nhận được tia khí tức nào bên trong cơ thể cả.
Hắn không biết rằng, cho dù là người có tư chất tuyệt hảo đi chăng nữa, nếu không có ngoại lực trợ giúp mà chỉ đơn thuần tu hành tầng thứ nhất của Tử Khí Ngự Đỉnh Công, cũng cần ít nhất một tháng. Mà hắn chỉ mới tu luyện có vài canh giờ, căn bản không có khả năng cảm nhận được khí tức kia.
Lúc này, cả người truyền ra từng cơn đau nhức, Bạch Tiểu Thuần bèn duỗi lưng một cái. Hắn đang định đi rửa mặt thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ chợt truyền tới từng đợt âm thanh ồn ào. Bạch Tiểu Thuần thò đầu ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy một thanh niên xanh xao vàng vọt, vẻ mặt tái nhợt đứng ở bên ngoài cửa chính của gian viện Hỏa Táo phòng.
“Ai là kẻ thay thế Hứa Bảo Tài ta, cút ra đây cho ta!”
Chương 3 : Sáu câu chân ngôn
Bạch Tiểu Thuần thò đầu ra như vậy, gã thanh niên xanh xao vàng vọt liền lập tức nhìn thấy. Ánh mắt gã lập tức nhìn lên mặt Bạch Tiểu Thuần, khí thế rất là hung hăng
“Chính là ngươi đoạt danh ngạch của ta!”
“Không phải là ta!” Đầu Bạch Tiểu Thuần rụt lại đã không còn kịp rồi, nên liền vội giả bộ ra bộ dáng vô tội.
“Nói bậy. Ngươi gầy như vậy, đầu cũng nhỏ như vậy, rõ ràng chính là người mới tới!” Hứa Bảo Tài nắm chặt nắm đấm, nhìn hằm hằm vào Bạch Tiểu Thuần.
“Cái này thật sự là không có quan hệ với ta a.” Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đối phương tức giận như muốn phát nổ thì lập tức cảm thấy ủy khuất, nhỏ giọng nói ra.
“Ta không biết. Ba ngày sau, tại sườn núi phía nam của tông môn, ta và ngươi quyết trận tử chiến. Nếu như ngươi thắng, ngụm khí này Hứa mỗ nhịn. Còn nếu như ngươi thua thì cái danh ngạch này liền thuộc về ta.” Hứa Bảo Tài lớn tiếng nói, lấy ra một trang huyết thư từ trong lồng ngực, trực tiếp ném vào bệ cửa sổ trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Ở trên đó viết vô số chữ sát đỏ như máu rậm rạp chằng chịt.
Bạch Tiểu Thuần nhìn cái trang huyết thư kia, nhìn thấy trên đó có nhiều chữ sát màu máu như vậy, chỉ cảm thấy như có sát khí đập vào mặt, đáy lòng thấy sợ hãi. Nhất là nghe thấy đối phương nói muốn nhất quyết tử chiến thì lại càng hít vào một ngụm khí.
“Sư huynh. Đừng làm lớn chuyện a. Dùng máu của mình viết nhiều chữ như vậy… Đau nhiều lắm a.”
“Lớn chuyện? A, mấy năm nay ta ăn mặc tiết kiệm, dùng linh thạch bảy năm, bảy năm a, trọn vẹn bảy năm!! Đem nó hiếu kính cho chấp sự, lúc này mới đổi được một xuất tiến vào Hỏa Táo Phòng, lại bị ngươi một chân chen vào. Ta với ngươi không đội trời chung. Ba ngày sau, không phải ngươi chết thì chính là ta sống!” Hứa Bảo Tài cuồng loạn, nghiến răng nghiến răng nghiến lợi.
“Ta không đi.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian lấy đầu ngón tay kẹp lấy huyết thư, ném ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi!” Hứa Bảo Tài đang muốn nổi giận, thì chỉ cảm thấy mặt đất rung lên, ở bên cạnh mình đã có thêm ra một núi thịt. Trương Đại Bàn đã đứng ở đó chẳng biết từ bao giờ, đang lạnh nhạt dò xét Hứa Bảo Tài.
“Cửu Bàn, đi rửa bát với Nhị sư huynh của ngươi. Còn ngươi, đừng có ở chỗ này hô to gọi nhỏ nữa, qua một bên chơi đi.” Trương Đại Bàn vung tay lên, nhấc lên từng trận tiếng gió.
Sắc mặt của Hứa Bảo Tài biến đổi. Gã liên tục lùi lại phía sau vài bước, đang muốn nói thêm cái gì đó, nhưng sau khi nhìn tới Trương Đại Bàn thì lại nhịn xuống, cuối cùng đưa mắt oán độc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, lúc này mới hậm hực rời đi.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, cảm giác được ánh mắt oán độc của đối phương lúc rời đi. Để cho ổn thỏa, hắn quyết định mình tốt nhất là không nên tùy tiện ra khỏi Hỏa Táo Phòng. Cứ ở tại chỗ này, đối phương cũng không dám tiến đến.
Nhoáng một cái đã mấy ngày, Bạch Tiểu Thuần dần dần đã thích ứng được với công việc của Hỏa Táo Phòng, ban đêm thì tu hành Tử Khí Ngự Đỉnh Công. Đáng tiếc là tiến triển hơi chậm, hắn thủy chung không cách nào kiên trì quá bốn hơi thở. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất là buồn rầu.
Một đêm này, lúc hắn đang tu hành thì đột nhiên nghe được âm thanh hưng phấn của những vị sư huynh mập mạp trong Hỏa Táo Phòng ở bên ngoài.
“Đóng cửa, đóng cửa. Hoàng Nhị Bàn, nhanh đi đóng cửa!”
“Hắc Tam Bàn, nhanh đi xem xét xem bốn phía có ai nhìn lén không!”
Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Lần này hắn đã khôn ra, không nhìn từ cửa sổ nữa, mà thuận theo khe cửa nhìn lại. Chỉ thấy mấy gã mập mạp ở bên ngoài linh hoạt vô cùng, bước như bay ở trong sân, thần thần bí bí, rất là bận rộn.
Rất nhanh, cửa lớn của Hỏa Táo Phòng đã bị đóng kín, mà không biết người nào đã triển khai thủ đoạn gì, lại khiến cho bốn phía nổi lên một tầng sương mù mỏng, làm cho mấy cái thân ảnh mập mạp lại càng thêm thần bí.
Bạch Tiểu Thuần nhìn hồi lâu, cho đến khi nhìn thấy mấy gã mập mạp không còn chạy tới chạy lui nữa, mà thần bí vây quanh một bụi cỏ ở trước phòng. Dù là cách làn sương mù, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ được thân ảnh uy vũ của Trương Đại Bàn, tựa như đang thấp giọng nói cái gì đó. Hắn cảm thấy những chuyện bí ẩn, mình biết ít một chút thì tốt hơn, vì vậy hắn lùi lại phía sau một chút, cố gắng làm ra tư thái mình không nhìn thấy gì.
Nhưng đúng vào lúc này thì âm thanh của Trương Đại Bàn truyền đến.
“Cửu Bàn, ngươi đã thấy rồi, còn không mau tranh thủ thời gian tới đây.” Âm thanh không tính là lớn, giống như là tận lực đè xuống.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, trên mặt lộ ra bộ dáng nhu thuận, một bộ giống như cả người lẫn vật đều vô hại, bước ra ngoài.
Vừa mới tới gần thì Trương Đại Bàn đã túm lấy, đem Bạch Tiểu Thuần dẫn tới bên cạnh. Bạch Tiểu Thuần cùng mấy người mập mạp cùng vây quanh một chỗ, lập tức liền ngửi thấy một mùi hương không giống bình thường. Khi hít vào trong lỗ mũi thì lập tức hóa thành vô số dòng nước ấm, dung nhập toàn thân.
Bạch Tiểu Thuần lại nhìn sang những người khác, đều thấy thần sắc của bọn họ lộ ra vẻ sảng khoái. Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn thấy được ở trong tay Trương Đại Bàn đang cầm một khối linh chi lớn cỡ đầu trẻ con. Khối linh chi này sáng lóng lánh, nhìn qua thì thấy cũng không phải là phàm vật.
“Cửu sư đệ, ăn một miếng đi.” Trương Đại Bàn liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, đưa linh chi ở trong tay tới, âm thanh chân chất nói.
“A?” Bạch Tiểu Thuần nhìn khối linh chi, lại nhìn mấy vị sư huynh mập ở bên cạnh. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần do dự, Trương Đại Bàn lập tức nổi giận, một bộ nếu như ngươi không ăn thì chúng ta sẽ không để yên.
Không chỉ có y là như thế mà đám người Hoàng Nhị Bàn, Hắc Tam Bàn ở bốn phía cũng đều như vậy, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống nước miếng, loại chuyện đem linh chi trân quý phi phàm giá trị xa xỉ trở thành như đùi gà đưa cho mình, lại còn buộc mình phải ăn một miếng, nếu như không ăn liền trỏ mặt như thế này, lúc hắn nằm mơ đã từng gặp qua, còn trong hiện thực thì vẫn còn là lần đầu tiên.
Trái tim của Bạch Tiểu Thuần nhảy lên phanh phanh, cắn răng một cái, đón lấy linh chi, cắn mạnh xuống một miếng lớn. Linh chi vừa vào miệng liền biến đổi, sau khi dung nhập toàn thân liền hóa thành từng trận cảm giác sảng khoái còn mãnh liệt hơn so với lúc trước vô số lần, làm cho mặt Bạch Tiểu Thuần đều đã đỏ cả lên rồi.
“Tốt, ăn cái linh chi trăm năm mà Tôn trưởng lão chỉ định muốn dùng làm nước canh này, chúng ta mới thực là chính mình.” Thần sắc Trương Đại Bàn lộ ra vẻ thỏa mãn, cũng rằng rặc cắn xuống một khối nhỏ, rồi ném cho một tên mập khác. Rất nhanh, rằng rặc rằng rặc, mọi người đã đem khối linh chi này ăn hết một vòng. Lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì đều lộ ra một bộ dáng tươi cười.
Bạch Tiểu Thuần ha ha cười cười, lập tức hiểu ra cái này là thông đồng làm bậy rồi. Mà mấy vị sư huynh này đều đã ăn đến thành mập như vậy rồi mà không có việc gì, có thể thấy phương pháp ăn này là khá an toàn. Khó trách gã Hứa Bảo Tài kia lại muốn hạ chiến thư cho mình, lại ghi nhiều chữ sát như vậy…
“Sư huynh, cái linh chi này ăn ngon thật. ăn vào mà toàn thân ta nóng hết cả lên, phát nhiệt rồi.” Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, trông mong nhìn về phía Trương Đại Bàn.
Trương Đại Bàn nghe được câu này thì hai mắt sáng lên, cười ha hả, vô cùng hào sảng lấy ra một khối hoàng tinh ở trong ngực, đưa cho Bạch Tiểu Thuần.
“Sư đệ, hiện tại đã biết chỗ này tốt rồi chứ. Lúc trước sư huynh không có lừa ngươi a. Ăn, về sau sẽ bao ngươi ăn no!”
Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, vừa nhận lấy đã cắn xuống một miếng lớn. Vừa ăn xong, lại thấy Trương Đại Bàn lấy ra một khối địa bảo có màu vàng óng ánh, tỏa mùi thơm ra bốn phía.
Lần này không đợi Trương Đại Bàn nói, Bạch Tiểu Thuần đã vội vàng cắn xuống. Lúc miệng đầy vị chua ngọt, toàn thân sảng khoái, thì Trương Đại Bàn lại lấy tiếp ra một quả Linh quả màu đỏ. Cái Linh quả này có mùi ngọt đậm, bên trong còn có một sợi khí đang xoay tròn.
Vì vậy, trong thời gian tiếp theo, cái gì linh chi, Linh quả, địa bảo, Bạch Tiểu Thuần đều ăn một cái, mà mấy cái mập mạp cũng đều như thế. Ăn đến lúc Bạch Tiểu Thuần thấy trước mắt mê muội, giống như là say, toàn thân phát nhiệt, thậm chí đỉnh đầu đều đã có khói trắng toát ra. Hắn cảm thấy cơ thể của mình đã mập ra một vòng rồi.
Nhìn hắn không ngừng ăn, ánh mắt đám người Trương Đại Bàn lại càng thêm nhu hòa. Đến cuối cùng thì đều vỗ bụng nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo cảm giác một bộ thông đồng làm bậy.
Bạch Tiểu Thuần say đến chóng mặt rồi. Hắn buông chân, vỗ một cái vào bụng Trương Đại Bàn, một chân đạp ở bên cạnh, cũng cười lên ha hả.
“Chỗ tạp dịch này khác những phòng khác a. Để đạt được một cái danh ngạch đệ tử ngoại môn đều đánh nhau vỡ đầu. Mà chúng ta, thì lại vì vứt bỏ một cái danh ngạch đệ tử ngoại môn mà cũng đều đánh vỡ đầu a, ai cũng không muốn đi a, người nào muốn đi làm đệ tử ngoại môn a, ở chỗ này tốt hơn.” Trương Đại Bàn nhìn Bạch Tiểu Thuần, càng cảm thấy thuận mắt, đắc ý nói. Y lại lấy ra một gốc nhân sâm, trên đầu gốc nhân sâm này có vô số đoạn râu rậm rạp chằng chịt, nhìn qua liền thấy không ít năm.
“Cửu sư đệ, tu vi của mỗi người chúng ta sớm đã đủ để trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng chúng ta giấu a. Ngươi xem, đây là một cây nhân sâm trăm năm, đệ tử ngoại môn vì ăn một miếng đều đánh vỡ đầu a. Ngươi xem ta này…” Trương Đại Bàn trực tiếp nhổ ra mấy sợi râu sâm, sau khi kẽo cà kẽo kẹt nuốt xuống, liền đem gốc nhân sâm này đưa cho Bạch Tiểu Thuần.
“Sư huynh, ta đã ăn no rồi… Lần này thật sự là không ăn được…” Bạch Tiểu Thuần hai mắt mê ly. Thật sự là hắn no rồi, nhưng chính lúc hắn mở miệng, thì Trương Đại Bàn đã nhổ xuống một sợi râu, dứt khoát nhét vào trong miệng của hắn.
“Cửu sư đệ ngươi quá gầy, cứ như vậy đi ra ngoài, sẽ không có cô nương nào ở trong tông môn ưa thích, bọn họ đều ưa thích mấy sư huynh chúng ta uy vũ sung mãn như vậy đấy. Ăn… Hỏa Táo Phường chúng ta có một câu đối rất hay, gọi là ninh tại hỏa táo ngạ tử, bất khứ ngoại môn tranh phong*. Trương Đại Bàn ợ lên một cái, một bên lấy ra một chồng chén không, một bên chỉ vào ngôi nhà cỏ ở bên cạnh. Chỗ đó có treo một câu đối.
“Đúng, đúng, tất cả chúng ta đều chết đói ở đây, ừ… Đều chết đói.” Nhìn cái câu đối này, Bạch Tiểu Thuần vỗ vỗ cái bụng, cũng đánh ợ một cái.
Đám người Trương Đại Bàn nghe vậy đều cười ha hả, cảm thấy cái Bạch Tiểu Thuần này càng lúc càng đáng yêu.
“Hôm nay cao hứng, ta nói cho Cửu sư đệ ngươi biết một cái học thức. Hỏa Táo Phòng chúng ta ăn cái gì cũng đều có chú ý đấy. Có một câu khẩu quyết, Cửu sư đệ ngươi phải nhớ kỹ. Linh Chu ăn cạnh góc, chủ cán không thể đụng vào, cắt thịt xuống ngoan đao, cạo xương lưu lại ba phần, linh cháo trộn thêm nhiều nước, quỳnh tương non nửa chén.”
“Sáu câu chân ngôn này là do bao nhiêu năm tiên liệt tiền bối tổng kết ra đấy. Ngươi chỉ cần dựa theo cái này mà ăn, thì cam đoan sẽ không xảy ra sự tình gì. Thôi được rồi, tất cả giải tán đi. Bữa ăn khuya hôm nay chấm dứt, những tên đệ tử ngoại môn kia còn đang chờ uống canh đấy.” Trương Đại Bàn vừa nói, vừa múc nước cơm ra từng cái chén một.
Bạch Tiểu Thuần mơ mơ màng màng rồi, trong đầu đều là sáu cái câu chân ngôn kia. Mắt nhìn đám người Trương Đại Bàn đang múc nước cơm, lại nhìn từng cái bát một. Sau khi ợ thêm một cái, thì ngồi xổm xuống cầm lấy một cái chén không, chăm chú nhìn một chút, rồi nhếch miệng nở nụ cười.
“Sư huynh, cái bát này không tốt lắm a.”
Đám người Trương Đại Bàn sau khi nghe thấy, thì đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi nhìn cái bát này xem. Bát này thoạt nhìn không lớn, nhưng trên thực tế lại có thể làm giả được. Vì sao chúng ta lại không làm cho nó thoạt nhìn thì rất lớn, nhưng trên thực tế lại chứa được rất ít nhỉ? Nói thí dụ như là đem cái bát này đắp… Dày thêm một chút? Bạch Tiểu Thuần một bộ nhu thuận, cười tủm tỉm nói.
Trương Đại Bàn sửng sốt, có loại cảm giác rất giống như bị sét đánh, thân hình đầy mỡ chậm rãi rung lên, hai mắt sáng ngời. Mấy cái mập mạp khác, cũng đều hô hấp dồn dập, từng khối thân hình đầy thịt mỡ cũng đều run rẩy.
Đùng một tiếng, Trương Đại Bàn vỗ mạnh xuống đùi, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Tốt, tốt, tốt. Đây có thể chính là một ý kiến có thể lưu danh thiên cổ, tạo phúc cho vô số hậu bối Hỏa Táo Phòng ta a. Không nghĩ tới Cửu sư đệ ngươi thoạt nhìn biết điều như vậy, mà trong bụng lại rõ ràng có hàng như vậy a. Hặc hặc, ngươi trời sinh chính là người của Hỏa Táo Phòng ta!”
Chương 4 : Luyện Linh
Mọi người vui mừng nhìn Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy tên sư đệ này không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu, bên trong còn không ít ý tưởng xấu. Vì thế, Trương Đại Bàn đứng ra đại diện, ban thưởng cho Bạch Tiểu Thuần một hạt Linh Mễ, nhét vào tay hắn.
Bạch Tiểu Thuần cười vui vẻ, tinh thần lâng lâng. Về tới phòng, còn chưa kịp lên giường thì bao nhiêu thiên tài, địa bảo đã bộc phát tác dụng khiến hắn đầu váng mắt hoa, ngã lăn ra đất ngáy o o…
Sau một giấc sảng khoái, sáng hôm say hắn mở mắt, tinh thần phấn chấn. Cúi đầu xuống nhìn, hắn thấy toàn thân mình có một lớp chấy nhầy màu đen dính trên thân thể thì vội vàng chạy đi tắm rửa. Đám người Trương Đại Bàn đang bận rộn làm điểm tâm cho đệ tử trong tông nhìn thấy đều nở nụ cười.
“Cửu sư đệ, những thứ dơ bẩn ấy đều là tạp chất thải ra từ trong cơ thể đệ. Bỏ chúng đi rồi sau này việc tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều. Mấy ngày nay chúng ta chưa cần tới ngươi, qua mấy hôm nữa ngươi bắt tay vào việc cũng được.”
“Hạt Linh Mễ kia là đồ tốt đó, nhớ ăn sớm kẻo để lâu không tốt đâu.”
Bạch Tiểu Thuần vui mừng, gật đầu đồng ý. Trở về phòng mình, hắn để ý tới cái nồi hình mai rùa, sau đó dứt khoát mang nó ra ngoài lau rửa rồi mang về phòng đặt trên bếp lò. Hắn cầm hạt Linh Mễ trong tay chỉ lớn bằng ngón út, vẻ ngoài bóng loáng kèm mùi thơm tỏa ra rất dễ chịu.
“Đồ ăn của tiên nhân quả nhiên bất phàm.” Bạch Tiểu Thuần cất giọng cảm khái, sau đó lấy mấy đầu gỗ nhóm bếp. Vừa mới đốt lửa, một luồng khí cực nóng liền đập vào mặt hắn khiến mặt hắn nóng ran. Hắn vội lui về sau, vừa nhìn bếp lò vừa lẩm bẩm sự việc sao kỳ lạ.
“Ngọn lửa này không bình thường, chẳng những cháy nhanh mà nhiệt độ cũng cao hơn nhiều so với lửa trong làng.” Vừa nói, hắn vừa săm soi mấy khúc gỗ trong lò.
Đúng lúc ấy, lửa bốc lên khiến Bạch Tiểu Thuần há miệng kinh ngạc. Đường vân thứ nất trên cái nồi hình mai rùa bỗng sáng lên rực rỡ.
Sau một hồi sửng sốt, hắn vỗ vỗ đùi.
“Ta đã nói mà, đây nhất định là bảo bối. Cái nồi này so với cái nồi của đại sư huynh còn tốt hơn nhiều.” Càng ngày, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy cái nồi này không tầm thường, vội ném hạt Linh Mễ vào trong ấy.
Hắn ngồi một bên chờ đợi. Trong lúc chờ, Bạch Tiểu Thuần lấy cuốn Tử Khí Ngự Đỉnh Công ra, dựa theo những động tác ghi lại trong đó bắt đầu hô hấp, tu luyện.
Vừa bắt tay vào tu luyện thì hắn đã mở mắt, phát hiện những tư thế này hôm qua còn rất khó với hắn, nay đã trôi chảy cực kỳ, không khó khăn chút nào. Phương pháp hô hấp cũng không còn cảm giác hít thở không thông như hôm trước mà rất thoải mái.
Thời gian trước hắn chỉ kiên trì được tối đa là ba bốn lần, hiện giờ đã qua bảy tám lần mà không thấy cảm giác đau nhức.
Nén nỗi vui mừng lại, hắn tiếp tục tu luyện cho tới lúc đã hít thở được tới ba mươi lần, thân thể mới xuất hiện cảm giác đau tức. Đột nhiên, từ trong cơ thể hắn xuất hiện một đám khí lạnh buốt, nhanh chóng di chuyển trong người hắn. Dù chưa đi hết một vòng đã tan biến mất nhưng việc ấy vẫn khiến Bạch Tiểu Thuần kích động nhảy dựng lên.
“Có khí rồi! Ha ha, có khí rồi!”
Hắn đại hỉ, đi tới đi lui khắp phòng. Nhớ lại đám thiên tài địa bảo nhét vào bụng tối hôm qua thì lại tiếc rẻ sao mình lại ăn ít thế.
“Không trách được Trương sư huynh lại bảo thà chết đói trong bếp chứ nhất định không đi ngoại môn tranh phong. Đây là chuyện tốt mà đệ tử ngoại môn không dễ có được.” Nói xong, hắn tranh thủ thời gian ngồi xuống tu luyện tiếp.
Lần này, dựa theo phương pháp hô hấp và những động tác của tầng thứ nhấtTử Khí Ngự Đỉnh Công, hắn kiên trì được tới sáu mươi hơi thở, lượng khí sinh ra trong kinh mạch cũng nhiều gấp đôi lần trước, chúng không ngừng di chuyển trong người hắn.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Bạch Tiểu Thuần vội dựa theo bức biểu đồ thứ nhất, lặng yên suy nghĩ mấy đường lộ tuyến trong cơ thể. Khí mạch như dòng nước trong cơ thể hắn cũng di chuyển theo đường lộ tuyến hình thành trong đầu hắn. Hắn còn phát hiện ra, từ các vị trí trong thân thể mình còn có một lượng khí lạnh dù nhỏ xuất hiện, hòa cùng luồng khí như dòng nước kia khiến nó càng lúc càng lớn hơn.
Tới cuối cùng, dòng khí đã hóa thành một dòng suối nhỏ, di chuyển trọn vẹn một vòng. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, trong đầu hắn có tiếng nổ vang.
Cảm giác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có tràn ngập thân thể, những chất nhầy dơ bẩn không ngừng tiết ra từ các lỗ chân lông. Dòng suối khí trong cơ thể hắn không tiêu tán. Nó vẫn tồn tại, đồng thời chậm chạp di chuyển khắp toàn thân. Bạch Tiểu Thuần mở mắt, vẻ linh động trong ánh mắt đã nhiều hơn một ít. Thân thể cũng có cảm giác nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
“Khí mạch thường tại chính là biểu hiện ta đã tu thành tầng thứ nhất Tử Khí Ngự Đỉnh Công, đồng nghĩa với việc đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất rồi!” Không kìm được nỗi vui mừng, Bạch Tiểu Thuần chạy vội đi tắm rửa.
Đám người Trương Đại Bàn nhìn hắn như vậy thì đều tươi cười. Bọn họ thấy hắn tu thành tầng thứ nhất nhanh như vậy thì chỉ ngạc nhiên chứ hoàn toàn hiểu lý do vì sao.
Sau khi trở lại phòng nghỉ, Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu mấy hơi, cầm lấy cuốn sách cẩn thận quan sát.
“Sau khi tu thành tầng thứ nhất Tử Khí Ngự Đỉnh Công thì có thể khống chế một ít vật thể. Đây chính là khả năng cách không nhiếp vật của tiên nhân a.”
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên. Dựa theo phương pháp ghi trong sách, hắn di chuyển hai tay tạo thành một ấn quyết đơn giản, sau đó chỉ về cái bàn bên cạnh. Hắn có cảm giác dòng suối nhỏ trong cơ thể như ngựa hoang thoát ra khỏi đầu ngón tay mình. Dòng suối này hình thành một sợi tơ vô hình, tiếp xúc cùng với cái bàn. Đáng tiếc, vừa mới phóng ra thì sợi tơ này run rẩy rồi vỡ vụn.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần hơi tái nhợt, sau một lúc lâu mới hồi phục. Hắn cần thận suy nghĩ rồi quyết định lấy từ trong túi ra một thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm gỗ này không biết làm từ loại gỗ gì nhưng nhẹ hơn cái bàn. Bạch Tiểu Thuần nâng tay chỉ về phía thanh kiếm.
Thanh kiếm chấn động, từ từ bay lên nhưng chỉ dâng lên được một tấc thì rơi xuống.
Bạch Tiểu Thuần không nhụt chí. Hắn tiếp tục thử lại, tinh thần còn hưng phấn hơn trước. Thanh kiếm cũng bay lên cao hơn, từ một tấc thành mười tấc, hai mươi tấc, ba mươi tấc… Tới lúc hoàng hôn buông xuống, thanh mộc kiếm đã có thể di chuyển trong không trung. Tốc độ di chuyển không nhanh nhưng không còn bị rơi như lúc đầu nữa.
“Từ nay về sau Bạch Tiểu Thuần ta đã là tiên nhân!”
Bạch Tiểu Thuần đứng đó, vẻ mặt ngạo nghễ, tay trái chắp lại đặt sau lưng, tay phải hướng về phía trước vung vẩy, thanh mộc kiếm trước mặt bay tới bay lui.
Tới lúc luồng khí trong cơ thể hắn trở nên bất ổn hắn mới thu hồi thanh kiếm. Đang muốn tiếp tục tu hành thì ngửi thấy mùi thơm từ trong nồi truyền ra. Hắn ngẩng đầu, hít sâu một hơi. Cả ngày tập trung tu hành, hắn đã quên luôn cái nồi và hạt Linh Mễ trong ấy.
Bước tới mở nắp nồi, một mùi thơm nống nặc từ trong nồi tràn ra. Không biết vì sao, trên thân hạt Linh Mễ lại xuất hiện một đạo ngân văn chói mắt. Ngân văn này rất rõ ràng, mới nhìn dễ khiến người ta kinh hãi tinh thần nhưng theo thời gian, nó chuyển thành màu bạc. Bạch Tiểu Thuần nheo mắt suy nghĩ, sau một lúc, hắn lấy hạt Linh Mễ ra cầm trong tay, ngó nghiêng quan sát.
“Hoa văn này sao trông quen vậy…”, Bạch Tiểu Thuần lộ vẻ suy tư, cúi mắt nhìn bếp lò thì thấy nó đã tắt, gỗ trong lò cháy rụi cả, hoa văn trên thân nồi cũng trở nên ảm đạm.
Hắn chợt nhận ra, hoa văn trên hạt Linh Mễ và trên cái nồi giống nhau như đúc.
Tạm cất đi mối nghi ngờ, để cho an toàn, Bạch Tiểu Thuần chưa vội nuốt hạt Linh Mễ này mà đặt trong bao vải. Trầm ngâm một lúc, hắn bước ra khỏi phòng đi tới chỗ làm việc của đám người Trương Đại Bàn.
Nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, việc tu hành của Bạch Tiểu Thuần tiến bộ rất chậm nhưng qua tìm hiểu, hắn cũng nhận ra người khác nấu hạt Linh Mễ đều không làm xuất hiện ngân văn.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hạt Linh Mễ này có điều bất thường, mà cái nồi nấu lại càng cổ quái. Sau vài ngày, theo Hắc Tam Bàn ra ngoài mua sắm mấy thứ cần thiết, ghé qua Tứ Hải Phòng hắn mới biết, đệ tử tạp dịch cũng có thể đi tới một số địa phương như vậy.
Rời khỏi Tứ Hải Phòng, Bạch Tiểu Thuần vui mừng muốn phát điên. Hắn cố nén cho tới khi về tới phòng mình mới lấy hạt Linh Mễ ra cẩn thận quan sát ngân văn với vẻ khó tin.
“Việc tu hành của tiên nhân có ba thứ luyện không thể thiếu, theo thứ tự là luyện dược, luyện khí và…luyện Linh!” Nhớ lại những miêu tả trong điển tịch mình đã xem ở Tứ Hải Phòng, lại so sánh với ngân văn trên thân hạt Linh Mễ, Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng thấy chúng giống nhau.
“Luyện Linh!” Thật lâu sau hắn mới thở dài, thốt ra mấy từ.
Luyện Linh là cách dùng phương pháp đặc thù, cưỡng ép rót lực lượng của thiên địa vào trong vật phẩm. Việc này chẳng khác nào thế thiên hành sử, cướp đoạt lực lượng của thiên địa đẻ cường hóa vật phẩm. Bất kể là đan dược, hương dược hay pháp bảo đều có thể mang ra luyện Linh cho nên bị thiên địa bài xích, tỷ lệ thành công rất thấp. Một khi thành công, uy lực của vật phẩm đại tăng, nếu thất bại đương nhiên vật ấy sẽ thành phế phẩm.
Việc luyện Linh có thể làm nhiều lần, nếu thành công luyện Linh mười lần trên cùng một vật phẩm, vật ấy sẽ xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất. Càng là vật trân quý, sau khi luyện Linh chồng lên sẽ càng trân quý gấp bội. Chỉ có điều, việc luyện Linh chồng lên nhau như thế, càng về sau càng khó thành công. Một số đại sư luyện Linh cũng không dám thử, bởi hậu quả khi thất bại không phải ai cũng chấp nhận được.
“Mấy điển tịch ấy có nói, chí bảo hộ tông của Linh Khê Tông ta là một vật phẩm có cơ duyên lớn lao, chính là Thiên Giác Kiếm đã được luyện Linh mười lần!” Nhớ tới đó, Bạch Tiểu Thuần thấy cổ họng khô khốc, hắn vội nuốt nước bọt, vẻ mặt mê man. Hắn đưa mắt nhìn mấy chục đường vân đã ảm đạm trên cái nồi hình mai rùa kia, trái tim đập rộn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này hắn đã chắc chắn, Linh Mễ xuất hiện linh văn là do cái nồi nấu này!
Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần cắn răng. Nếu không biết nguyên nhân xuất hiện linh văn, hắn không thể ngủ yên. Giờ biết cái nồi này không tầm thường như thế, bí ẩn ấy càng không thể để cho người thứ hai biết được.
Chờ tới đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần mới cẩn thận đi tới bên cạnh cái nồi. Hắn cẩn thận lấy thanh mộc kiếm ra rồi ném vào trong nồi.
Chương 5 : Vạn nhất ném đi mạng nhỏ thì thế nào
Cái thanh kiếm gỗ kia rơi vào trong nồi cũng không thấy có biến hóa gì đặc biệt. Bạch Tiểu Thuần kêu khẽ một tiếng, không cam lòng mở to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ.
Nhưng đợi cả buổi, thủy chung vẫn không thấy có chuyện kỳ dị gì xảy ra. Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ một chút, đưa mắt nhìn đường vân ở trên Quy văn nồi, lại nhìn đám tro tàn ở trong bếp lò một chút. Như là đã nghĩ ra điều gì, hắn quay người đi về phòng. Một lát sau khi quay trở về thì trong tay đã có thêm mấy mảnh gỗ cùng loại với mấy mảnh lúc trước ở trong bếp lò.
Những mảnh gỗ này ở trong Hỏa Táo Phòng cũng không phải là vật quá tầm thường. Vừa rồi hắn phải đi tìm Trương Đại Bàn mới lấy được một ít.
Đem mấy mảnh gỗ đốt lên, Bạch Tiểu Thuần lập tức nhìn thấy đường vân thứ nhất ở trên Quy văn nồi lại sáng lên một lần nữa. Mà cái mảnh gỗ kia cũng cháy rất nhanh, dần dần đã tắt ngúm. Lúc tâm thần của Bạch Tiểu Thuần khẽ động, thì thanh kiếm gỗ ở trong nồi đột nhiên lại phát ra ánh sáng bạc chói mắt.
Bạch Tiểu Thuần lùi lại vài bước. Không lâu sau hào quang đã biến mất, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ lăng lệ ác liệt từ bên trong nồi truyền ra.
Hắn thở sâu, cẩn thận bước tới gần. Hắn nhìn thấy trên thanh kiếm gỗ ở trong nồi đã có thêm một đạo ngân văn chói mắt giống hệt như ở trên Linh Mễ. Đường văn này đang dần dần mờ đi, cuối cùng thì trở thành màu xám bạc!
Toàn bộ thân kiếm đã có chút khác trước, mặc dù vẫn là bằng gỗ, nhưng lại đem đến người ta loại cảm giác sắc bén của kim loại. Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn cẩn thận tiến đến đem cái thanh kiếm gỗ này lấy ra, cảm thấy nó đã nặng thêm một ít. Thậm chí lúc cầm tới gần, còn có loại cảm giác hàn mang bức người.
“Đã thành. Cái thanh kiếm gỗ này đã Luyện Linh thành công một lần.” Bạch Tiểu Thuần cuồng hỉ, cầm lấy thanh kiếm gỗ mà cảm thấy yêu thích không muốn buông tay. Hắn lại nhìn cái nồi kia một chút, suy nghĩ xem nên xử trí nó như thế nào. Cuối cùng hắn quyết định cứ để nó ở chỗ này, càng như thế lại càng không có người để ý.
Về phần Linh Mễ thì cứ ăn là được, còn thanh kiếm gỗ kia thì không thể đơn giản để cho người ta nhìn thấy. Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến việc dùng một ít thuốc nhuộm phủ lên bên trên, có lẽ có thể làm nhạt bớt đi được hào quang của Linh văn.
Nghĩ đến đây, hắn dọn dẹp lại một phen rồi đi ra khỏi phòng ốc, giả bộ như không có việc gì. Cho đến buổi đêm mấy ngày hôm sau, hắn đem một ít chất lỏng đặc biệt đã sưu tầm được ở trong mấy ngày nay bôi lên trên kiếm gỗ, khiến cho thanh kiếm gỗ này thoạt nhìn có đủ mọi loại màu sắc, lại còn rách tung tóe. Sau đó hắn lại thử điều khiển một phen, thấy Linh văn hoàn toàn chính xác là đã bị che khuất đi không ít, không còn nhìn thấy rõ ràng nữa, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu.
Những ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Thuần ở trong Hỏa Táo Phòng giống như cá gặp nước, đã hòa thành một khối cùng với mấy cái sư huynh rồi. Đối với công việc trong Hỏa Táo Phòng cũng đều đã quen thuộc, nhất là việc điều tiết lửa đối với mỗi loại Linh thực khác nhau, thậm chí hắn cũng đã hiểu rõ nhất hỏa sắc, nhị hỏa sắc là như thế nào. Lúc trước mấy cái mảnh gỗ ở dưới Hỏa Táo Phòng là Linh mộc sinh ra nhất hỏa sắc.
Đặc biệt là gần đây Trương Đại Bàn rất ưa thích Bạch Tiểu Thuần, nên cũng chiếu cố nhiều hơn. Mấy tháng sau, cũng đúng như lời mà Trương Đại Bàn đã nói, nơi đây đã làm cho Bạch Tiểu Thuần dần dần mập lên.
Hôm nay hắn đã không còn gầy còm như lúc vừa mới vào tông môn nữa, mà toàn thân đã mập lên vài vòng, lại càng thêm trắng trẻo, thoạt nhìn toát lên vẻ cả người lẫn vật đều vô hại, nghiễm nhiên đã nhích tới gần hơn tới cái tên Bạch Cửu Bàn.
Về chuyện đồ ăn, cũng đã lại trải qua thêm mấy lần. Tuy nhiên điều khiến cho Bạch Tiểu Thuần buồn rầu là tuy cân nặng của hắn có tăng mạnh nhưng tu hành thì thủy chung vẫn chậm chạp. Về sau hắn dứt khoát không thèm nghĩ tới nữa, cả ngày tụ tập cùng với mấy cái sư huynh vui chơi giải trí, rất là tự tại. Cũng trong mấy tháng này, hắn cũng từ chỗ Trương Đại Bàn mà nghe được không ít chuyện trong tông môn, đã có được sự hiểu biết nhất định về Linh Khê Tông.
Hắn đã biết trong tông môn phân chia ra làm đệ tử nội môn cùng với ngoại môn, nếu tạp dịch có thể tu hành đến Ngưng Khí tầng ba thì có thể đi tới các phong để thí luyện. Nếu có thể thành công thì có thể bái nhập vào làm đệ tử ngoại môn của ngọn núi mà mình thí luyện. Cũng chỉ khi trở thành đệ tử ngoại môn thì mới xem như là đã bước chân vào cánh cửa Linh Khê Tông.
Tuy nhiên việc này giống như là cá chép vượt long môn, chỗ thí luyện của các phong mỗi tháng mở ra chỉ lấy ba thứ hạng đầu, cho nên số lượng người trở thành đệ tử ngoại môn trong một năm cũng đều cố định.
Một ngày này, đúng ra là Thất Bàn phải xuống núi mua sắm, nhưng lại bởi vì có việc đột xuất, cho nên Trương Đại Bàn đã để cho Bạch Tiểu Thuần xuống núi một phen. Bạch Tiểu Thuần có hơi do dự, hắn nghĩ đến cũng hơn mấy tháng mà Hứa Bảo Tài không đến, nên cảm thấy không có việc gì. Nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, vì thế mà hắn quay trở lại phòng lấy thêm bảy tám thanh dao phay, lại mặc vào năm sáu cái áo da, toàn thân đã nhanh chóng trở thành một quả bóng da.
Cảm thấy vẫn còn chưa an toàn, vì vậy hắn lại đi tìm thêm một cái nồi rắn chắc, vác nó ở trên lưng. Đến lúc này mới cảm thấy có cảm giác an toàn, lảo đảo ra khỏi Hỏa Táo Phòng, đi xuống núi.
Bạch Tiểu Thuần vừa đi ở trên con đường đá xanh của tông môn, vừa quan sát những đình viện lầu các đẹp đẽ tuyệt luân ở bốn phía. Trong lòng từ từ dâng lên một cỗ cảm giác ưu việt.
“Thời gian qua thật nhanh, nhân sinh như giấc mộng. Cuộc đời Bạch Tiểu Thuần ta đến nay đã tu hành được mấy tháng, lúc quay đầu phàm trần, nhớ lại thôn xa năm đó, đã tràn đầy thổn thức.” Hắn cảm khái lầm bầm lầu bầu, chắp tay ở sau lưng, ở bên hông dắt bảy tám thanh dao phay, trên lưng đeo một cái nồi đen lớn, trên người có từng tầng áo ra, nhìn giống như một quả bóng da bị rách. Trên đường đi hắn cũng gặp không ít tạp dịch, sau khi nhìn thấy hắn cũng đều phải liếc mắt nhìn.
Nhất là mấy nữ đệ tử, sau khi nhìn thấy bộ dáng khôi hài của hắn thì đều che miệng cười khẽ. Tiếng cười nghe giống như là chuông bạc, rất là êm tai.
Khuôn mặt tròn của Bạch Tiểu Thuần đỏ ửng, cảm giác mình càng lúc càng uy vũ, vội ho một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía trước.
Cũng không lâu lắm, Bạch Tiểu Thuần đã đi ra khỏi khu tạp dịch của đệ tam phong. Hắn chợt nhìn thấy ở phía xa xa có không ít tạp dịch đang rất hưng phấn chạy nhanh về một hướng. Chỗ đó chính là sơn đạo của đệ tam phong, là nơi mà đệ tử ngoại môn thường qua lại.
Thời gian dần trôi qua, càng có nhiều tạp dịch mang theo hưng phấn, nhộn nhịp chạy nhanh. Cảnh tượng này làm cho Bạch Tiểu Thuần sững sờ, vội vàng túm lấy một tên thiếu niên gầy yếu đi ngang qua chỗ mình.
“Vị sư đệ này, đã xảy ra chuyện gì thế? Như thế nào đều chạy về chỗ đó?” Bạch Tiểu Thuần tò mò hỏi.
Thiếu niên này bị người tóm lấy thân thể thì lộ ra vẻ không vui. Nhưng sau khi nhìn thấy cái nồi đen to đùng ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần thì trong mắt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, thần sắc cũng hòa hoãn lại.
“Thì ra là sư huynh của Hỏa Táo Phòng. Ngươi cũng đi xem một chút đi, nghe nói hai thiên kiêu trong hàng đệ tử ngoại môn là Chu Hoành cùng với Trương Diệc Đức đang đấu pháp ở dưới chỗ thí luyện dưới núi. Hai người bọn hắn có ân oán riêng, nghe nói đều đã là Ngưng Khí tầng sáu rồi. Cơ hội quan sát bậc này, như thế nào cũng phải mau mau đến xem, nói không chừng có thể hiểu ra được một chút, có được thu hoạch.” Thiếu niên này sau khi giải thích thì giống như là sợ tới muộn sẽ không có chỗ trống mà ngồi, tranh thủ thời gian vội chạy về phía trước.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hiếu kỳ nên cũng đi theo dòng người mà cất bước chạy tới. Không bao lâu đã ra khỏi khu tạp dịch, đến chân núi của đệ tam phong, thấy được ở chỗ đó có một cái đài cao khổng lồ.
Cái đài cao này lớn khoảng ngàn trượng, giờ phút này đang có vô số tạp dịch chằng chịt vây quanh, thậm chí ở trên núi cũng có không ít thân ảnh ăn mặc y phục quý giá đẹp đẽ, hiển nhiên đó đều là đệ tử ngoại môn, cũng đang ở đây quan sát.
Về phần ở trên đài cao, giờ phút này đang có hai thanh niên, đều đang mặc một bộ áo bào quý giá đẹp đẽ giống nhau. Một người có một vết sẹo ở trên mặt, còn một người mặt trắng như ngọc, đang lao vào nhau, phát ra từng trận âm thanh tiếng nổ.
Bên ngoài thân thể của hai người này đều có bảo quang lập lòe. Ở trước mặt thanh niên mặt sẹo có một cây cờ nhỏ không gió tự bay, giống như đang có một bàn tay vô hình nắm lấy mà vung vẩy, tạo thành một đầu Vụ Hổ, phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.
Mà cái thanh niên mặt trắng như ngọc kia thì thân ảnh cứ thế xuyên thẳng qua, điều khiển một thanh tiểu kiếm màu lam đang vẽ lên từng đạo Linh ngân*, cực kỳ linh hoạt gào thét mà đi.
*Linh ngân: tạm hiểu là vệt kiếm nhé.
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt nhìn một màn này, thở sâu. Hắn cũng có thể điều khiển kiếm gỗ. Nhưng căn bản là rất khó có thể đem so sánh với thanh niên mặt trắng như ngọc này.
Nhất là hai người này trong lúc ra tay thì giống như không giữ lại quá nhiều, đằng đằng sát khí, thậm chí mấy lần còn có chút nguy hiểm. Thế cho nên trên thân thể của hai người đều có rất nhiều vết thương, mặc dù không có chỗ nào yếu hại, nhưng cũng khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy tu sĩ đấu pháp, hoàn toàn bất đồng với ấn tượng về Tiên Nhân ở trong đầu hắn. Cái loại hung ác cùng với lệ khí này, khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía.
“Tu tiên… Không phải là vì trường sinh sao. Làm sao mà cứ chém chém giết giết, vạn nhất ném đi cái mạng nhỏ thì làm thế nào…” Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống một ngụm nước bọt. Khi nhìn thấy Vụ hổ do cây cờ nhỏ của thanh niên mặt sẹo hướng về người còn lại cắn một cái, thì Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mồ hôi ở trên đầu, cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm, hay là vẫn nên trở về Hỏa Táo Phòng cho an toàn.
Nghĩ đến đây, hắn tranh thủ thời gian lùi về phía sau. Nhưng ngay lúc hắn lùi lại thì đồng thời có một tiếng rống to từ một nơi cách đó không xa truyền đến.
“Bạch Tiểu Thuần!”
Bạch Tiểu Thuần vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hứa Bảo Tài, kẻ đã viết huyết thư lúc trước, đang nhe răng cười vọt tới chỗ mình. Phía trước người gã là một thanh kiếm gỗ đang phát ra hào quang bất phàm, hiển nhiên là Ngưng Khí tầng một không thể so sánh. Lúc này nó đang vẽ thành một đạo hình cung, tràn ra Linh áp không kém, đang lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thanh kiếm gỗ lao đến thì đồng tử co rút lại, lập tức có loại cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt.
“Đây là muốn giết chết ta a!” Ý thức được điểm này, hắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, co giò bỏ chạy.
“Giết người, giết người… “Âm thanh này cực lớn, khiến cho không ít tạp dịch ở bốn phía đều nghe thấy. Nguyên một đám thi nhau kinh ngạc nhìn lại. Thậm chí ngay cả Chu Hoành cùng với Trương Diệc Đức đang đấu pháp ở trên đài cao cũng phải dừng lại một thoáng.
Ngay cả Hứa Bảo Tài cũng bị làm cho hoảng sợ. Gã rõ ràng chẳng qua là chỉ hô tên của đối phương rồi đuổi tới mà thôi, kiếm còn chưa đụng phải đối phương. Vậy mà Bạch Tiểu Thuần lại kêu lên thảm thiết, giống như là đã bị mình đâm mấy cái lỗ thủng ở trên người rồi vậy.
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi có bản lĩnh thì đừng có chạy!” Sắc mặt của Hứa Bảo Tài xanh mét, hận đến ngứa răng, đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
“Ta mà có bổn sự thì đã sớm giết chết ngươi rồi. Ta còn chạy cái rắm a. Giết người, giết người!” Bạch Tiểu Thuần vừa chạy vừa kêu thảm thiết. Tốc độ rất nhanh, giống như là một con thỏ mập, đảo mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh của ngọn núi này, có một cái đình viện. Ở trong đó đang có hai tu sĩ một trung niên và một lão giả đang ngồi đối diện, đánh cờ với nhau. Người trung niên chính là Lý Thanh Hậu. Còn lão giả đối diện, đầu đầy tóc trắng, sắc mặt phơn phớt hồng, trong mắt có ánh sáng phát ra bốn phía, vừa nhìn đã thấy bất phàm. Giờ phút này, lão quét mắt nhìn xuống dưới núi rồi nở nụ cười.[Audio] Đại Ma Đầu
“Thanh Hậu, tiểu tử mà ngươi mang về kia, cũng có chút ý tứ.”
“Đã để cho Chưởng môn phải chê cười rồi. Tính cách của kẻ này còn cần phải ma luyện nhiều hơn nữa.” Lý Thanh Hậu có chút đau đầu, sau khi đặt xuống một quân cờ thì lắc đầu nói ra.
“Mấy cái hài tử ở trong Hỏa Táo Phòng kia đều tâm cao khí ngạo. Kẻ này có thể hòa hợp được cùng với bọn hắn, quả là không đơn giản nha.” Lão giả vuốt vuốt râu, ánh mắt lộ ra vẻ cười nhạo.