[Audio] Nhất Ngôn Thông Thiên
Tập 5: Bán chính mình (c21-c25)
❮ sau❯Chương 21 : Ngựa kinh hoảng
Ngay cạnh con đường núi, dưới chân hoang sơn.
Một tiểu đạo sĩ đầy chật vật đang gắt gao cầm chặt lấy thanh cương đao, mũi đao đâm vào trúng ngực người hạ nhân Trình gia kia. Sau một khắc, đám sơn phỉ xung quanh cũng ầm ầm thốt lên lời khen.
Vốn đã buông xuôi không chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương giết mình, không hiểu sao tên hạ nhân Trình gia lại có thể dốc hết sức lực, một tay đưa lên nắm lấy thanh cương đao.
Gã vừa dùng sức đẩy người đi, vừa hung tợn gào to: “Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Hôm nay ngươi giết ta, ngày mai sẽ có người giết ngươi! Cho dù lão tử có chết cũng phải biến thành ác quỷ đeo bám theo tên hung đồ nhà ngươi, ngươi tu đạo cái gì chứ? Là Diêm La đạo hay Ác Quỷ đạo? Ta nhổ vào!”
Đối phương nhổ thẳng một ngụm nước bọt hòa lẫn máu vào người Từ Ngôn, tiếng mắng chửi lúc gần chết vang lên khiến toàn bộ đám sơn phỉ đều cười vang. Ánh mắt cả đám đều đổ dồn về tiểu đạo sĩ mặt mày đỏ bừng, đang dốc sức liều mạng nhấn chuôi đao vào sâu hơn nhưng lại bị bàn tay đối phương kẹp chặt cứng lại. Hai người cứ ta sống ngươi chết như vậy, không ngừng gắng sức, không ngừng lùi về phía sau. Khoảng cách từ đường núi và cỗ xe ngựa trên con đường càng được kéo ra xa hơn.
Trong xe ngựa, lão nhân đang nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng người quát mắng bèn vội mở mắt ra, sâu trong ánh mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiếp theo, là một chút hi vọng mong manh chợt dâng lên.
Hạ nhân Trình gia không lắm lời, đây là quy củ của phủ Tể tướng.
Trung bộc Trình gia cho dù có chết cũng sẽ không chửi bới độc địa như thế, không có chuyện nguyền rủa ác độc và chửi rủa quỷ dị như thế. Chuyện vốn không nên xuất hiện trên người tên trung bộc tuyệt đối không sợ chết kia, là do sợ hãi khi thấy tử vong tiến đến, hay còn có ám chỉ gì khác?
Qua tấm màn xe mỏng kia, lão nhân phát hiện đám người càng ngày càng dịch chuyển ra xa cỗ xe hơn. Lão không nhìn thấy Từ Ngôn trong đám người nhưng có thể nhìn thấy gần một trăm tên phỉ chặn đường phía trước, lúc này chỉ còn rải rác hơn mười người.
Có tên đang kiễng chân, vểnh tai lên nghe ngóng chuyện, vài tên sơn phỉ không nhìn thấy rõ trò khôi hài nơi xa, bèn dứt khoát đi thẳng về phía đám người.
Trò giết người đặc sắc giữa tên hạ nhân Trình gia máu me khắp người và tên tiểu đạo sĩ vụng về kia, thật sự đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của đám phỉ.
Sinh cơ!
Trong lòng Trình Dục đột nhiên hoàn toàn hiểu ra. Lúc này, lão nhân đưa một tay chậm chạp thò ra ngoài xe, cầm lấy dây cương ngựa. Lão bèn kéo dây cương lên, con ngựa đang đứng yên lập tức tiến về phía trước, dần dần chầm chậm chạy.
Lúc này chỉ còn có khoảng mười tên phỉ thưa thớt đứng chặn trước xe, cả đám đều đang cười hì hì nhìn tiểu đạo sĩ trong đám người. Bất chợt có người phát hiện ra cỗ xe chuyển động. Sau khi sững người thì tên này lập tức hô to: “Đứng lại! Bọn hắn muốn chạy!”
Tiếng kinh hô tên phỉ này khiến ánh mắt ba vị trại chủ lạnh lẽo quay lại nhìn. Khi hầu hết đám đạo tặc quay đầu nhìn lại, thì ngay lúc đó, tay cầm đao của Từ Ngôn đột nhiên tăng lực.
Phốc!
Một ngụm máu tươi lại phun ra tung tóe lần nữa, phun cả lên mặt Từ Ngôn. Cuối cùng mũi đao còn đang bị chặn ngoài ngực đối phương đã chui vào trong lồng ngực gã, xuyên ra phía sau lưng của tên hạ nhân Trình gia rồi thò ra ngoài.
Người sắp chết, gương mặt thường vặn vẹo lại, đặc biệt là những người đang sống sờ sờ lại bị giết chết đột ngột.
Hai mắt của tên hạ nhân Trình gia này đã gần như không còn thần thái, hung hăng nhìn chằm chằm vào gương mặt đấy bối rối của tiểu đạo sĩ. Thế nhưng không ai biết được, ngay khoảnh khắc này, sâu trong đáy mắt của kẻ sắp chết lại có một vẻ khen ngợi mà không ai nhìn thấy được.
Lúc sắp chết, gã đã nghe được hai thanh âm. Một là tiếng gào thét không ra thanh âm của Từ Ngôn ‘lui’, còn một tiếng khác, là tiếng roi ngựa vang lên.
Đúng vậy a, chỉ khi gã lui được càng xa thì mới có thể kéo đám sơn phỉ theo sát gã, mới có thể để cho một nhà lão nhân trên cỗ xe ngựa kia từ chỗ chắc chắn phải chết tìm thấy được một con đường sống!
Lưỡi đao biến chuyển đâm sâu vào bụng lần này đã thành công lôi kéo ánh mắt của đám sơn phỉ lại lần nữa. Không phải bọn chúng muốn nhìn, đơn giản chỉ là hành vi theo bản năng của con người.
Tuy rằng đám phỉ biết xe ngựa đang chạy trốn, nếu không nhanh chóng đuổi theo thì không khéo miếng thịt mỡ kia có thể chạy đi mất. Nhưng trò hay này quá mức đặc sắc, không ai nỡ bỏ qua kết cục cuối cùng.
Bọn chúng muốn nhìn xem quá trình một tiểu đạo sĩ giết người, nhìn xem lực đạo của một đao cuối cùng kia.
“Cản bọn hắn lại!”
Tiếng quát to của Phi Thiên Ngô Công làm đám sơn phỉ giật mình tỉnh lại.
Đám người kia cách xe ngựa không quá xa, chạy chừng hơn mười bước chân là có thể đuổi kịp. Hơn nữa, phía trước hướng cỗ xe đang chạy còn có hơn mười người, cả bọn cũng đã giơ cương đao sẵn chặn đường rồi.
Một con ngựa mà thôi, một người thừa sức chém một nhát giết chết.
“Ta đã giết người? Ta đã giết người!”
Tiểu đạo sĩ mặt mày đầy máu me, đột nhiên la hét lên trong đám người: “Ta là đạo sĩ, phải từ bi… Ta giết đã người! A!!!”
Cái cảnh tự tay giết chết một người sống cuối cùng cũng khiến tiểu đạo sĩ bắt đầu trở nên điên loạn. Hắn dốc sức liều mạng gào thét, cương đao trong tay bị khua loạn xạ rồi ném bay ra ngoài, phương hướng bay đi lại như vô tình hữu ý lao thẳng đến mông ngựa.
Phốc!
Hí…hí…t…tttttt!
Con ngựa dựng đứng hai chân trước lên. Trúng một đao khiến nó hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, đau đớn truyền đến càng làm nó sợ hãi hơn. Con ngựa này hoàn toàn bị kinh hoảng, lúc nó dựng người lên cũng vừa vặn đạp bay hai tên sơn phỉ nhào tới. Đất cát bay tung mù mịt, kéo theo cả cỗ xe với một nhà Trình Dục trên đó tung bụi đất mà đi.
Ngựa khi hoảng sợ, là vô địch!
Nghe đồn rằng từng có Đại tướng quân dùng ngựa kinh hoảng phá được vạn quân. Nếu ngựa kinh hoảng, có thể phát huy được lực lượng gấp đôi so với lực lượng lớn nhất vào lúc bình thường.
Vốn tính toán thấy tốc độ của cỗ xe không nhanh, nhưng sau khi cương đao bay tới thì đã thành nhanh như chớp giật. Chẳng những ngựa đạp bay mấy tên sơn phỉ cản đường, mà bánh xe còn cán đứt ngang bụng một tên sơn phỉ trong đám.
Trong hỗn loạn, mở ra được một con đường máu đó, cỗ xe ngựa băng băng chạy như bay ra khỏi núi. Mấy tên sơn phỉ không cam lòng vừa mới chụp lấy càng xe, đã bị bắn ra thật xa, cương đao bay tán loạn.
Nơi mông ngựa, một thanh cương đao đâm vào khoảng một thước*, lưỡi đao cắm sâu ngập gần tới một nửa. Thế nhưng nếu có người cẩn thận nhìn thì mới nhận ra được, đao chỉ cắm ở phần cơ bên trong còn đùi ngựa lại không bị thương tổn, Chiều sâu của thanh cương đao và lực mạnh yếu đều đạt đến trình độ khiến cho con ngựa kinh sợ, nhưng lại bảo lưu toàn bộ sức lực để con ngựa có thể phóng đi như bay.
(*1 thước =0.33m_Hoangtruc)
Một đao tinh xảo đến tận cùng!
Lực đạo và phương vị phóng ta đã không phải một quân nhân bình thường có thể nắm được, mà phải luyện tập quanh năm suốt tháng mới làm được đấy.
Xe ngựa đã chạy ra khỏi vòng vây, không ai lại để ý đến lực đạo và vị trí chuôi đao này. Vị Đại đương gia Nguyên Sơn trại gào thét phía sau: “Tất cả đuổi theo cho ta. Không cần người sống, không chừa lại tên nào!”
Rầm rập…toàn bộ đám người đều xuất phát, bước chân hỗn loạn.
Đám sơn phỉ chạy rất nhanh, nhưng đuổi theo chỉ bằng hai cẳng chân mà thôi. Bọn chúng không có ngựa.
Hai vị Nhị và Tam trại chủ lúc này cũng đang tức giận muốn bể cả phổi. Nhị đương gia Hàn Lôi nhanh chóng bỏ đi, như một tòa núi nhỏ bắt đầu xông ra. Vừa bắt đầu, tốc độ gã không thua kém con ngựa bị hoảng sợ kia cả, thế nhưng gã nhanh chóng bị bỏ xa. Tam đương gia Lô Hải lại giảo hoạt, gã không đuổi theo, chỉ đi thẳng đến cỗ xe ngựa thứ hai.
Sức người rất khó đuổi kịp ngựa. Cho dù thân thủ của ba vị trại chủ đều bất phàm nhưng cũng không thể nào đuổi kịp được con ngựa bị kinh hoảng. Chẳng qua có cỗ xe thứ hai này lại khác, chỉ cần khống chế cỗ xe này đuổi theo sau. Đến khi con ngựa đang kinh hoảng kia kiệt sức thì cũng có thể đuổi tới được.
“Ta đã giết người! Ta đã giết người!”
Lô Hải vừa mới đến cạnh cỗ xe này đã nhìn thấy bóng dáng tiểu đạo sĩ chẳng biết chạy đến đây từ lúc nào rồi. Hắn vừa tìm kiếm gì đó, vừa si dại nói: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở đâu! Ta đã giết người, ta rất sợ hãi! Tiểu Hắc nhanh tới cứu ta!”
Tiểu Hắc?
Lô Hải sững sờ, trong lòng còn tự hỏi Tiểu Hắc là vật gì.
Rầm Ào Ào, Rầm Ào Ào!
Vị Tam đương gia còn đang sững người, thì vừa lúc tiểu đạo sĩ này tìm kiếm lung tung, một ít bạc trắng trên xe cũng bị văng tung tóe ra ngoài. Nhìn bạc sáng loáng, rất nhiều sơn phỉ đã quên cả chuyện đuổi theo xe ngựa, hai mắt hoa cả lên.
Không chỉ có bạc trắng rơi ra ngoài xe, còn có vàng lá nữa, rồi có vài bức tranh sơn thủy và bảng thiếp mẫu tự. Còn có thêm một khối ngọc có giá trị xa xỉ được chế tác thành một cái nghiên mực bằng ngọc rơi xuống ven đường rồi bị bể nát, một mùi hương mực viết nồng đậm đổ ra đầy cả xe nơi này.
Có lẽ đám sơn phỉ bình thường không có kiến thức gì, nhưng Đại đương gia Nguyên sơn trại có tầm mắt không thấp. Phi Thiên Ngô Công nhìn bảng thiếp mẫu tự bị Từ Ngôn đạp nát dưới chân, còn cả nghiên mực bạch ngọc quý báu vô cùng bị vỡ thành bột phấn, trong lòng co thắt lại, phẫn hận la lớn lên: “Lão Tam! Ngăn tiểu tử kia lại cho ta! Đừng để cho hắn ở phá hoại!”
Đuổi theo một đám già cả, phụ nữ và trẻ em, chẳng qua chỉ vì niềm vui nhất thời. Nếu những vật phẩm quý báu này bị tiểu tử kia phá hư hết thì mới thật quá lãng phí.
Tất cả đều là tiền a. Vàng thật bạc trắng mới là chính đạo của đám sơn phỉ bọn chúng.
Chương 22 : Bán chính mình
Vốn đứng gần cỗ xe, Tam đương gia xông lên trước vài bước, đưa tay kéo Từ Ngôn ra khỏi xe, hung hăng quát nạt: “Ngươi muốn chết hay không hả?”
Thật ra không cần đến Đại đương gia phân phó, Lôi Hải cũng không khỏi xót lòng khi thấy nghiên mực vỡ nát bên đường còn bảng mẫu tự nằm trên mặt đất. Tuy gã cũng cho rằng tấm thiếp mẫu tự kia rất xấu, thế nhưng nếu quả thật lão đầu trên xe kia là Tể tướng đương triều thì đồ vật trên cỗ xe này làm sao không đáng tiền được.
Vừa định vung chân đá ra một cước, Lôi Hải chợt phát hiện có một tia nước kéo dài phóng tới trước mặt. Gã không kịp né tránh, bị tia nước phun thẳng vào mặt.
“Ám khí gì vậy!”
Sau khi đưa tay quệt lấy mặt, gã mới nhìn thấy tiểu đạo sĩ trước mặt đang ôm theo một con heo nhỏ màu đen, nước trên mặt vẫn còn vương vấn một mùi tanh hôi.
Vị Cửu Đầu Xà này, quả thật vừa nãy mới bị heo phun nước tiểu lên mặt.
“Lão tử chém chết ngươi!”
Trong cơn cuồng giận, Lôi Hải đột nhiên giơ cương đao lên. Một tầng ánh sáng ảm đạm xuất hiện bao phủ lấy chuôi cương đao này, người khác không nhìn thấy nhưng Từ Ngôn có thể nhìn ra rõ ràng.
Nhìn thấy vầng sáng trên thanh cương đao của đối phương, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống. Cái vầng sáng này hắn đã từng nhìn thấy qua, cũng không nghĩ nhiều nữa mà vội vàng ôm theo Tiểu Hắc lùi nhanh về phía sau, đồng thời vội vàng nói: “Heo…nước tiểu heo có thể thanh hỏa giải độc, có thể làm thuốc đấy. Ta đã giết người, ta đã là người của Nguyên sơn trại rồi!”
Nước tiểu heo có thể làm thuốc hay không Lôi Hải cũng mặc kệ, thế nhưng câu nói‘Ta đã là người của Nguyên sơn trại’ của đối phương đã khiến động tác của gã ngừng lại. Một đám chân khí được điều động từ đan điền dâng lên cũng dần bị chậm rãi thu hồi.
Xung quanh có mấy trăm tên sơn phỉ đang nhìn, còn bản thân gã là Tam đương gia, nếu như nói mà không giữ lời với người khác thì sau này còn uy vọng gì nữa?
Kềm chế lửa giận, Lôi Hải trừng mắt đầy oán hận nhìn Từ Ngôn. Phi Thiên Ngô Công Liêu Cửu Minh cũng đã đến nơi này, cười ha hả: “Lão Tam vậy mà cũng có lúc chịu thiệt trong tay người khác a, ha ha.”
“Đại ca, đó là một con heo a.”
Lôi Hải nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ, không biết gã chửi mắng Từ Ngôn là heo, hay chửi Tiểu Hắc còn đang trong ngực Từ Ngôn. Hoặc có lẽ vị này học theo cái trò một tên trúng hai đích cũng nên.
Mắng chửi một câu xong, gã không còn để tâm đến Từ Ngôn nữa mà quay người trèo lên xe ngựa. Lúc này gã cùng Phi Thiên Ngô Công đang kiểm kê đám chiến lợi phẩm. Không bao lâu sau thì đám đông sơn phỉ đuổi theo cỗ xe ngựa kia lần lượt trở về, tên nào tên nấy đều mệt mỏi thở hồng hộc.
Chạy đua với ngựa, có thế nào thì bọn hắn cũng không thể theo kịp được.
Hai vị đương gia đang kiểm kê cỗ xe ngựa, đám lâu la xung quanh không dám càn rỡ, chỉ đứng quanh nhỏ dãi nhìn chằm chằm lượng vàng bạc dưới đất. Có một tên sơn phỉ mũi vẹo nhìn về phía Từ Ngôn, cười nhạo tên đồng bạn mới gia nhập này quá đần độn. Còn hai tên sơn phỉ nhỏ gầy khác lại nhìn chằm chằm Tiểu Hắc trư trong ngực Từ Ngôn, bộ dáng như chuẩn bị đem đầu heo này chế biến thành một bữa ngon.
“Đại ca! Không đuổi kịp a!”
Lúc này Nhị đương gia nện bước đi nhanh đến gần, vẻ mặt đầy giận dữ. Nhìn thần thái vị này như vậy, đám lâu la xung quanh nhao nhao lùi ra xa vài bước.
Vị Chấn Thiên Lôi này tính tình vô cùng táo bạo, nóng nảy. Thông thường chỉ cần một lời không hợp thì sẽ vung mạnh nắm tay nện xuống. Hầu như đến một nửa lâu la trong Nguyên sơn trại này từng bị gã đánh qua rồi. May ra còn có Đại đương gia Nguyên sơn trại là chế phục được gã mà thôi.
“Thật sự là tức chết mà!”
Hàn Lôi dạo quanh một vòng, không tìm ra được gì trút giận, bèn vung nắm tay to bằng tô cơm của mình đấm thẳng vào đầu con ngựa đang kéo xe. Con ngựa kia không kịp kêu lên một tiếng, ngã lăn quay ra đất, bốn vó giãy giãy vài cái, nhìn qua không sống nổi.
Con ngựa ngã xuống khiến cỗ xe suýt chút nữa thì lật đổ. Liêu Cửu Minh và Lô Hải vội vàng nhảy ra ngoài xe, hai người đầy bất đắc dĩ nhìn Hàn Lôi, cũng không còn tâm tư xem xét chiến lợi phẩm nữa.
“Đại ca, chẳng lẽ lão nhân kia thật sự là Tể tướng đương triều?” Lô Hải chợt lo lắng nói: “Nếu như lão ta thật sự là Tể tướng, Nguyên sơn trại chúng ta có gặp nguy hiểm hay không?”
“Sợ cái gì?” Liêu Cửu Nguyên hắc hắc cười lạnh một tiếng: “Quan binh mà thôi. Cũng không phải chưa từng gặp qua, mấy tên quan lại kia tên nào tên nấy đều xa hoa dâm dật, thủ hạ là một đám lính nhát hơn chuột. Mấy năm nay chúng ta giết ít bộ khoái lắm sao? Cho dù gặp đại quân truy quét, Kỳ Nguyên sơn dễ thủ khó công, núi nhiều như vậy, chúng ta chuyển đi chỗ khác là được thôi. Bỏ chỉ là một tòa sơn trại, còn bọn chúng có dám thiết lập nơi đóng quân tại đây luôn hay sao?”
Sơn phỉ khó mà diệt sạch được, hơn nữa còn có ba vị cao thủ Nguyên sơn trại tại đây.
Dựa vào địa thế núi, trừ phi số lượng quan binh vây núi gấp mười lần đám sơn phỉ. Bằng không mà nói thì đám Nguyên sơn trại này vĩnh viễn không biến mất.
“Bộ khoái quan binh lại chẳng có gì để nói. Đại ca, nếu như biên quân xuất động thì sao?” Lô Hải nhíu mày nói tiếp.
Đại Phổ phồn hoa trăm năm, bốn mùa khí hậu đều như mùa xuân, cộng thêm khí trời thuận lợi khiến nơi đây trù phú sung túc. Chẳng những đám quan lớn Phổ triều xa hoa dâm dật, mà đám quan binh cũng hư thối không chịu nổi, mười người không có nổi một người có thể chiến đấu được. Đến khi hoàng đế duyệt binh thì đẹp mắt đấy, ngân thương tuấn mã uy vũ bất phàm đấy, thế nhưng nếu kéo cả đám ra ngoài giết địch thì sẽ bị xử cho không còn một manh giáp.
Là do trải qua phồn hoa quá lâu mà dần bị xuống dốc.
Quả thật Đại Phổ hoàn toàn mục nát trong phồn hoa, chiến lực quan binh sau nhiều năm nghỉ ngơi nhàn sự đã ngày càng suy yếu. Thế nhưng sự tồn tại của Biên quân vẫn không thể coi thường.
Biên quân Đại Phổ là một đội quân đã từng tắm qua máu tanh chân chính, mạnh hơn đám quan binh thông thường rất rất nhiều. Mà thực ra, mặt Kỳ Uyên Hạp ở phía bên kia của Kỳ Nguyên sơn chính là nơi đóng quân của Biên quân Đại Phổ đấy.
“Trấn Tây quân Kỳ Uyên Hạp…”
Trên khuôn mặt với vết sẹo chạy dài của Liêu Cửu Minh hiện lên vẻ kiêng kị. Gã hừ một tiếng, rồi nói: “Không cần phải lo, nếu đám Biên quân dám có can đảm kéo đến tiêu diệt Nguyên sơn trại ta, Tề quốc liền có cơ hội thừa cơ kéo vào. Bọn chúng không dám làm bừa đâu, trở về núi!”
Một tiếng hiệu lệnh của Đại đương gia, mấy trăm sơn phỉ ầm ầm hưởng ứng, thúc đẩy cỗ xe ngựa vòng vèo đi vào trong rừng núi. Từ Ngôn đang ôm Tiểu Hắc trư trong lòng cũng bị đám sơn phỉ vây vào giữa, muốn chạy trốn cũng không thoát bèn xuôi theo đám người mà đi. Trong lòng hắn đầy sầu khổ.
Đến giữa sườn núi, Từ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua con đường sơn đạo phía xa xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
Hoàn hảo! Coi như một nhà vị lão nhân kia bình an rồi.
Bán người khác không tốt, nhất là bán đứng chính bạn chơi lúc nhỏ của mình. Cho dù một đường đi, Trình Lâm Uyển vẫn một mực không có sắc mặt tốt đẹp gì dành cho Từ Ngôn, nhưng bọn họ vẫn là bạn tốt chơi đùa từ nhỏ đến lớn với nhau.
Nếu Từ Ngôn đã không muốn bạn chơi rơi vào tay bọn sơn phỉ dã thú này, thì hắn chỉ còn nước phải bán chính mình thôi…
Ôm Tiểu Hắc trư, tiểu đạo sĩ ngây ngốc loạng choạng đi giữa đám sơn phỉ, một thân đầy vết máu nhìn qua chật vật không thể chịu nổi. Thỉnh thoảng hắn lại sụt sịt mũi, nhìn ngốc nghếch không khác gì con heo nhỏ hắn ôm trong ngực. Khi hắn không nhìn thấy một cục đá nhỏ trên đường nên bị vấp trúng, thiếu chút nữa ngã lăn ra thì đám sơn phỉ xung quanh cũng phải bật cười ha ha lên.
Liêu Cửu Minh nghe thấy tiếng cười bèn quay đầu, liếc mắt nhìn tiểu đạo sĩ nhếch nhác, gã cười nhạo một cái rồi không để tâm tới nữa. Trong một đoạn thời gian dài sau đó, vị Đại đương gia Nguyên sơn trại này thậm chí còn không nhớ nổi bộ dạng của đối phương, còn đám sơn phỉ cũng chỉ cho rằng trong sơn trại lại có thêm một tên cu li miễn phí, bản thân chúng cuối cùng cũng không cần phải làm mấy công việc dơ bẩn kia nữa. Nhưng cả đám bọn chúng đều không biết, bọn chúng mang về không phải là một tên tiểu đạo sĩ đần độn mà là một con heo. Một con heo chuyên ăn thịt hổ!
Cách xa dãy núi non trùng điệp này chừng trăm dặm, tốc độ của con ngựa bị kinh hoảng vương đầy vết máu trên đường đi cũng chậm dần lại. Mất máu quá nhiều khiến con ngựa này dần bình tĩnh lại.
Trong xe, vì bị rung lắc mà xương cốt toàn thân đám người Trình gia như muốn rã ra, nhưng chẳng có ai kêu rên khổ sở tiếng nào. Ngược lại không hiểu sao còn đầy hưng phấn, hai nha hoàn còn ôm nhau khóc.
Không ai muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai cái cảm giác vừa bước qua Quỷ Môn quan này.
“Lão gia, đám sơn phỉ kia không đuổi theo nữa hay sao? Con ngựa này hình như không chạy nổi nữa rồi.” Trình lão phu nhân với mái đầu bạc trắng, vén rèm xe quan sát phía sau xem thế nào, còn Trình Dục thì lúc này đang đánh xe.
“Bọn chúng không có ngựa, chạy một lèo trăm dặm thế này chắc không đuổi kịp đâu.” Nhẹ nhàng quăng roi đi, giọng nói của Trình Dục vẫn luôn bình tĩnh: “Băng qua ngọn núi này, đi thêm hai ngày nữa là sẽ tới được Vĩnh Ninh trấn. Ở đó có dịch trạm, đến lúc đó mới đổi được xe ngựa khác.”
“Gia gia, Triệu thúc bị Từ Ngôn giết! Là hắn giết người!”
Đến lúc này Trình Lâm Uyển vẫn còn kinh hoảng mất hồn vía, nhớ lại một màn máu tanh vừa rồi. Xe ngựa vốn khá cao, trong lúc Trình Dục thúc ngựa chạy, nàng đã thấy rõ ràng cảnh tượng Từ Ngôn đâm lưỡi đao kia xuống.
Triệu thúc mà Trình Lâm Uyển vừa nhắc đến, là vị hạ nhân Trình gia bị Từ Ngôn đâm xuyên một đao giết chết.
Chương 23 : Gió chấn chim Hoàng Oanh
Trình Lâm Uyển tuy cũng là một nữ hài mười lăm tuổi có chút ham chơi không khác nữ hài bình thường, nhưng nàng vẫn xứng đáng với thân phận tiểu thư khuê các.
Dưới sự dạy bảo của gia gia, nàng chẳng những thông thuộc thi thư nữ huấn, còn hiểu được công dung ngôn hạnh. Tuy rằng đối nhân xử thế có chút ngây ngô nhưng vẫn hiểu rõ được một cái đạo lý.
Giết người, phải đền mạng.
“Gia gia, Từ Ngôn đã giết người! Hắn và đám phỉ kia là một phe!”
Câu đầu tiên không nghe thấy đáp lại, Trình Lâm Uyển trong xe lại tiếp tục nói tiếp, lần này hai hàng mày kiếm của lão nhân trước xe giật giật lại.
Hí..hí….!
Đường núi gập ghềnh, con ngựa mất đà ngã xuống, xe ngựa ầm ầm lật nhào qua một bên. Bởi con ngựa đã mất quá nhiều máu nên chỉ trợn hai tròng mắt trống không vô thần, giãy giụa yếu ớt, không đứng dậy nổi nữa.
Bị ngã lăn qua bên đường, lão nhân vội vàng bò đến cạnh cỗ xe đỡ lấy mấy người phu nhân ra ngoài. Nhìn phu nhân mình chỉ bị trầy chút ở mặt, còn những người khác bình yên không có gì, Trình Dục mới thở nhẹ ra một hơi.
“Từ Ngôn, không có giết người.”
Lão nhân nhìn cháu gái mình, nói ra một câu đầy quái dị. Nghe thấy vậy, Trình Lâm Uyển chợt sững người.
“Con tận mắt nhìn thấy, là hắn đã giết Triệu thúc!”
Nữ hài cau lấy hàng mi thanh tú nhìn như không hiểu nổi mà nói với lão nhân. Thà do người khác kể lại nàng còn có thể không tin, nhưng cảnh tượng lúc nãy rõ ràng nàng nhìn thấy tận mắt.
“Nha đầu, ngươi tới đây nhìn xem.”
Trình Dục không giải thích tiếp chỉ vào thanh cương đao trên mông ngựa: “Đao đâm sâu một thước, vào phần thịt mỡ của đùi, không thương tổn gân, không đụng tới xương. Một đao thế này, con cho là vô ý hay cố ý?”
Vấn đề gia gia chỉ ra khiến nữ hài càng thêm mông lung. Trước vị trưởng bối nghiêm khắc mà hiền hòa trước mặt, nàng không dám nói dối, đành lắc đầu.
“Con từng đi qua Lão Phần sơn rồi phải không?”
Những lời này của Trình Dục khiến trái tim trong lồng ngực nữ hài giật thót lại. Trình Lâm Uyển đưa tay nắm lấy chéo áo, nhỏ giọng đáp: “Đi qua, có qua đó một lần.”
Gia gia không cho phép nàng lên núi vì lo lắng cho sự an toàn của nàng, nhưng thiếu niên thường hiếu kỳ. Cho nên nữ hài cũng lén lút cùng đám bạn đi qua Lão Phần sơn rồi, chẳng qua là không dám đi lần thứ hai.
“Con nhìn thấy Từ Ngôn phi thạch chưa? Hắn đánh có chuẩn không?” Trình Dục lại hỏi.
“Rất chuẩn!” Trình Lâm Uyển nhớ tới Phi thạch của Từ Ngôn. Tạm thời nàng chợt quên đi một màn giết người lúc trước, hai mắt chớp to nói: “Có lần con nhìn thấy có con chim Hoàng Oanh trên cây, lại bắt Từ Ngôn đánh rớt nó xuống mà không làm bị thương chim chóc. Hắn thật sự đánh rớt được nó, hơn nữa con chim đó vẫn khỏe mạnh, con còn nuôi được cả một thời gian dài sau này nữa.”
“Gia gia nhớ rõ con chim Hoàng Oanh kia.” Trình Dục khẽ mỉm cười, nói: “Con có biết vì sao chim bị đánh rớt xuống cây mà lông tóc không chút hao tổn gì không?”
Vấn đề sau cùng này, lão nhân không đợi nữ hài trả lời, bắt đầu chậm rãi giảng giải: “Là vì gió. Dùng tốc độ phi thạch cực nhanh bay xẹt trước mặt chim Hoàng Oanh, tạo thành một luồng gió mạnh khiến hai mắt chim đau đớn. Chim chóc nhắm mắt lại thì không thể nào bay được, nó không đứng vững nên bị rơi xuống cây.”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cháu gái, còn cả vẻ mặt không tin tưởng của nàng, Trình Dục cười nói: “Chim Hoàng Oanh kia là bị gió thổi rớt xuống, chứ không phải bị đá ném rớt. Một đao kia, con còn cho rằng là cố ý, hay vẫn là vô ý đây?”
Lão nhân không có chỉ vào thanh cương đao đang cắm trên mông ngựa. Ý của lão tựa như hỏi về thanh đao đâm trên mông ngựa, lại dường như nói về một đao đâm vào ngực người hầu kia.
“Cố ý đấy…”
Dường như đã chợt hiểu rõ chuyện gì đó, nữ hài nho nhỏ đưa tay bịt miệng, trong mắt có sợ hãi, còn ngấn lệ.
“Đúng vậy a. Cố ý đấy. Bọn họ là cố hết sức để cả nhà lão phu thoát khốn a.”
Hai mắt lão nhân bình thản, lấp lánh sáng ngời, thấp giọng nỉ non như tự nói với bản thân: “Đồ đệ của Từ Đạo Viễn, sao có thể là phàm phu tục tử…”
“Nếu vậy, Từ Ngôn bị bọn sơn phỉ bắt đi rồi, hắn có phải chết hay không?”
Nước mắt Trình Lâm Uyển như chực trào ra. Khi nàng biết được chân tướng mọi việc, đã vì bản thân mình lúc trước quá lạnh lùng mà cảm thấy vô cùng áy náy. Hóa ra không phải tiểu đạo sĩ ngây ngốc kia sợ chết, mà là đang dốc hết toàn lực tìm ra được một đường sinh cơ cho cả nhà mình.
Cuối cùng hắn đã làm được.
Thế nhưng hắn lại bị hãm sâu trong hang phỉ.
Lão nhân không trả lời cầu hỏi của cháu gái, vì bản thân lão cũng không đoán được vận mệnh của Từ Ngôn là thế nào. Chẳng qua một người nhìn như ngu muội kia lại chính là một hài tử thông minh hơn người, cho dù thân trong trại phỉ không chừng cũng có thể còn sống mà đi ra khỏi đó được.
Phía hông xe bên kia, lão phu nhân đang cố lôi ra một ít hành lý mang theo người, nhìn thấy bộ dáng của hai ông cháu bèn nở nụ cười khổ. Bà biết rõ giữa nhân thế này, có một vài đạo lý có thể nhìn thấu, nhưng có chút đạo lý lại không nhìn ra được đấy.
Không lâu sau, một nhà người bị mất đi xe ngựa cũng đã leo lên được một gò núi thấp. Trước mặt đã là vùng đồng bằng thấp thoáng phía xa.
Xuy!
Ầm ầm ầm!
Bên kia núi, tiếng gót sắt chạy như điên lao đến. Một trăm kỵ binh giáp sắt, mỗi người một bộ áo giáp sắt mũ sắt, dưới chân cưỡi ngựa, cầm theo thương bên người, uy phong lẫm liệt.
Tiếng động từ chiến mã khiến Trình gia lại kinh hoảng lần nữa. Đến khi nhìn thấy rõ trang phục của người tới, tâm tình của Trình Dục cuối cùng cũng nhẹ nhõm lại. Lão mang theo người nhà đi xuống chân núi, nghênh đón đội kỵ binh.
Một trăm thiết kỵ, người cầm đầu cách lão giả hơn mười trượng thì siết dây cương lại, chiến mã cao lớn dựng người hí vang lên. Một trăm kỵ binh sau lưng hắn cũng làm một động tác như vậy, một khắc trước chiến mã còn đang chạy băng băng, một khắc sau đã hoàn toàn đứng yên tại chỗ.
“Cha!”
Nam tử đang mặc trọng giáp vội vàng bước đến cạnh Trình Dục, đưa tay nâng lấy lão nhân, dò xét một lượt.
“Sao lại rời khỏi Lâm Sơn Trấn sớm như vậy? Xe ngựa đâu rồi, sao lại đi bộ? Mẹ!” Nhìn thấy vết trầy trên mặt lão phu nhân, nam tử kinh hô lên một tiếng: “Người bị thương, chẳng lẽ gặp kẻ xấu?”
“Con trai đừng nóng vội. Mẹ và cha con không có chuyện gì đâu.” Nhìn thấy đứa con thứ ba của mình như vậy, lão phu nhân cười không khép miệng được.
“Tam thúc!” Trình Lâm Uyên gõ gõ lên bộ thiết giáp, lộ ra vẻ mới lạ không thôi. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy tam thúc trong bộ giáp thế này, nhìn rất uy phong.
Người tới tên là Trình Vũ, con trai thứ ba của Trình Dục, cũng là tam thúc ruột của Trình Lâm Uyển.
“Gặp phải một đám sơn phỉ, bây giờ không sao rồi.” Trình Dục đưa mắt nhìn con trai mình, rồi liếc nhìn về phía bách kỵ đang đứng đợi phía xa xa, trong mắt chợt có một tia khen ngợi hiếm có.
Đó chính là Biên quân tinh nhuệ của Đại Phổ. Nếu như quân đội của Phổ quốc đều có khí phách và thực lực như thế thì thật tốt.
Lão nhân nghĩ được như vậy, nhưng con trai của lão lại không thể không làm gì. Hai hàng mày rậm của Trình Vũ cau lại, nổi giận nói: “Bọn người nơi nào dám can đảm đánh cướp Trình gia ta. Hài nhi sẽ thay người trút cơn giận này xuống!”
Trình Vũ quanh năm trấn thủ Biên quan, mang theo một thân khí tức kiêu binh. Chẳng qua ngày bình thường hắn không dám nói vậy trước mặt lão nhân, thế nhưng khi nghe được chuyện người nhà gặp phải đám sơn phỉ giặc cỏ, cơn giận bốc lên không kềm chế nổi.
“Nguyên sơn trại.”
Trình Dục nhíu nhíu mày, nói: “Biên quan làm trọng. Nếu có mệnh lệnh của tướng quân hãy điều động Biên quân. Trình Vũ, nên lấy đại cục làm trọng.”
Ngụ ý của lão nhân là khuyên bảo Trình Vũ không nên tùy tiện phát binh. Bởi vì đứa con thứ ba này của lão cũng chỉ là phó tướng Trấn Tây quân, nếu không có mệnh lệnh của chủ soái mà điều động biên quân thì cũng giống mưu phản. Lần này Trình Vũ mang theo một trăm kỵ binh nghênh đón lão đã là vượt quyền rồi.
“Cha yên tâm, có cơ hội con sẽ lấy lệnh phù. Hài nhi sẽ đích thân giết chết toàn bộ Nguyên sơn trại.” Trình Vũ lạnh băng đáp.
Trình Dục khẽ gật đầu, nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, bèn nghiêm mặt nói: “Ngươi nhớ kỹ, nếu như tại Nguyên sơn trại có nhìn thấy một tiểu đạo sĩ tên là Từ Ngôn, thì tuyệt đối không được để hắn bị thương tổn. Chúng ta không phải thăng thiên, tất cả đều là nhờ công lao của tiểu đạo sĩ kia. Hắn chính là ân nhân cứu mạng của cha ngươi.”
“Từ Ngôn?” Trình vũ ngẩn người, nói: “Hài nhi nhớ rõ rồi, Nguyên sơn trại không đáng để lo. Hôm nay vẫn là việc phụ thân vào kinh quan trọng hơn. Hài nhi có quân lệnh bên người nên không cách nào rời xa Kỳ Uyên Hạp được, đành để bách kỵ này hộ vệ phụ thân về kinh.”
“Thiết kỵ biên quân, không phải nơi chiến sự thì không được phép rời khỏi nơi trú quân. Đây là thiết luật.” Sắc mặt Trình Dục chuyển sang âm trầm, giọng điệu nghiêm khắc lại: “Cho bọn hắn về đi, để lại cho ta mấy con ngựa là được rồi. Vĩnh Ninh trấn cách đây không quá xa, tới Dịch trạm thì sẽ có người hộ tống ta vào kinh.”
“Cái đám xe ngựa Dịch trạm vô dụng đó thì giúp được cái gì chứ!” Trình Vũ nghe xong lập tức sốt ruột: “Càng tới gần kinh thành, thế lực Thái Thanh giáo càng lớn. Quốc sư, cái lão thất…”
“Câm miệng!” Vẻ mặt của Trình Dục trầm lại, lên tiếng quát mắng khiển trách: “Ngươi không phải là Ngôn quan* không nên vội vàng luận tội trọng thần, ngươi bảo vệ Biên quan cho tốt là được.”
(*gần như quan Ngự sử_Hoangtruc)
Phất lấy ống tay áo, lão nhân mang theo đám gia quyến, đi đầu tiến về phía trước. Nơi đó đã có mấy con chiến mã được đám bách kỵ chuẩn bị sẵn sàng.
Đối mặt với cha già quật cường, Trình Vũ cũng không biết phải làm sao. Suy nghĩ một chút, hai mắt hắn chớp động, quát bảo đám bộ hạ: “Này, các ngươi còn người nào chưa dùng phép về thăm người thân, có muốn dùng không?”
Tướng quân đã lên tiếng, đám bộ hạ lập tức ngầm hiểu. Hơn một nửa trong số một trăm kỵ binh nhao nhao xuống ngựa cởi áo giáp, kêu to rằng mình còn phép về thăm người thân chưa dùng tới, lần này xin nghỉ về thăm nhà. Tại Đại Phổ, hàng năm quân nhân đều có nửa tháng nghỉ phép về thăm người thân, nếu như nghỉ quá số ngày thì phải chịu nhận phạt quân côn.
Nửa tháng, cũng xấp xỉ thời gian đủ để hộ tống Trình Dục về đến kinh thành. Chẳng qua sau khi trở về, toàn bộ cả đám bốn mươi, năm mươi tên binh sỹ này đều bị ăn một trận đòn rồi.
Tinh nhuệ Trấn Tây quân thì sợ gì bị một trận đòn. Một đám binh sĩ chỉ lấy đao kiếm theo người, cười toe toét đến trước mặt lão nhân, có người nói: “Lão gia tử, người vào kinh hả? Đúng dịp chúng ta cũng vào kinh thăm người thân. Người cứ đi trước, chúng ta đi sau và hai bên cạnh. Tiện đường, ha ha ha, là tiện đường mà thôi.”
Trình Dục trừng mắt liếc nhìn con mình, hừ một tiếng. Lần này lão cũng không nói gì khác nữa.
Lão không phải là người cổ hủ cứng đầu không biết thay đổi. Đứa con thứ ba này của lão nhìn qua như lỗ mãng, thế nhưng cái chiêu thức mượn cớ làm việc này của hắn lại rất có nét tinh khôn của đám người trong quan trường.
Nhìn lão nhân và cháu gái vẫy vẫy tay từ biệt mình ngày càng đi xa, Trình Vũ nghiến chặt răng lại, nói nhỏ: “Ngay cả lão gia tử của Trình Vũ ta mà còn dám cướp. Nguyên sơn trại, hừ hừ! Đợi đến lần giao quân tới chấm dứt, xem ta có đem bọn ngươi dẫm thành tro bụi hay không!”
“Tiện đường?” Trong sơn trại nơi núi sâu, Từ Ngôn đang ôm bụng đầy bất đắc dĩ nói với tên sơn phỉ bên cạnh: “Ta đi nhà xí a thí chủ, ngươi cũng tiện đường được a?”
Chương 24 : Người tiện đường
Từ Ngôn thật sự rất bất đắc dĩ. Bởi vì vị tiện đường này không chỉ có tiện đường ăn cơm với hắn, còn tiện đường uống nước, đến cả đi vệ sinh cũng tiện đường. Căn bản có thể nói là như hình với bóng.
Không phải tiện đường, rõ ràng là đang giám thị hắn.
“Huynh đệ, ngươi vừa mới tới đây. Nguyên sơn trại chúng ta có quy tắc là mỗi một vị huynh đệ vừa mới tới đều có một vị tiện đường bên cạnh. Ngươi yên tâm, ba tháng sau ta và ngươi sẽ không còn tiện đường với nhau nữa.” Tên sơn phỉ có đôi mày nhỏ đang dang tay, trợn mắt nói: “Ngươi cho rằng ta thích vô nhà vệ sinh cùng ngươi hả? Là bên trên sắp xếp, bất đắc dĩ a, độ lượng chút đi.”
Tên sơn phỉ Nguyên sơn trại bị phái theo dõi Từ Ngôn tên là Trương Hà, khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi, chịu trách nhiệm một số việc ở khu bếp núc.
Nhà bếp Nguyên sơn trại không phân chia thành việc nấu nướng hay chẻ củi riêng, mà đến giờ cơm thì mấy tên phụ trách nấu nướng trong nhà bếp đều góp tay cùng làm chung với nhau. Đồ ăn của ba vị trại chủ chắc chắn được chuẩn bị kĩ lưỡng, còn về đám sơn phỉ khác thì cứ tùy ý nấu nướng sao cho gọn lẹ nhất, cho nên nói là nấu cho heo ăn cũng không sai biệt nhiều lắm.
Chẳng phải Nguyên sơn trại chiếu cố tiểu đạo sĩ hắn nên mới phân công một tên đầu bếp chịu trách nhiệm theo dõi vì lo hắn lén ăn bớt thức ăn. Mà vì Từ Ngôn bị phân công làm việc lặt vặt ở sau nhà bếp.
“Nhà xí là một nơi dơ bẩn, cái dơ bẩn cũng sẽ giết chết người được đấy. Nếu bị bám vào quá lâu chắc chắn tâm thần sẽ bị hao tổn. Đạo gia chúng ta luôn nhắc nhở không nên ở lâu trong nhà xí, thời gian đi ngoài tốt nhất chỉ trong vòng một khắc đồng hồ mà thôi. Nếu kéo dài quá lâu, chẳng những ảnh hưởng thần hồn của người, mà còn dễ dàng nảy sinh đau nhức nữa.”
Từ Ngôn đang ngồi xổm trong nhà xí, miệng giảng giải cho Trương Hà mặt mày đang đầy đau khổ về ý niệm dưỡng sinh của Đạo gia. Cũng không biết vì bực bội hay vì ngạt mùi mà thiếu chút nữa Trương Hà đã bị nghẹn lấy một ngụm mà chết.
Trương Hà bịt lấy mũi mình, bất đắc dĩ nói: “Đến heo cũng không thích hầm cầu, không cần ngươi phải nhắc nhở. Mau nhanh lên, ta sắp bị ngạt chết rồi đây, lại sắp đến giờ cơm rồi. Hôm nay ăn sủi cảo, ngươi chịu trách nhiệm gói lại là được.”
Nguyên sơn trại rất lớn, ba vị trại chủ ở ba viện tử riêng biệt cách xa nhau. Tuy nói là viện tử, nhưng chẳng qua cũng chỉ được quây bằng hàng rào. Thêm nữa, bốn phía sơn trại này cũng được quây bằng hàng rào thay cho bức tường, nhìn qua vô cùng đơn sơ.
Không phải do đám sơn phỉ này nghèo mạt, chỉ là bọn chúng đã chiếm núi xưng vương từ năm năm nay. Phạm vi mười dặm quanh đây đều nghe đến tiếng tăm như sấm bên tai của Nguyên sơn phỉ, kẻ phú quý chết trong tay bọn chúng nhiều vô kể. Cho nên trại đơn sơ như vậy là vì bọn hắn sẽ không đóng trại tại một chỗ quá lâu. Sơn trại này cũng là mới chuyển đến cách đây được một năm, cách nơi đóng trại cũ của bọn chúng khoảng chừng ba mươi dặm đường núi.
Kỳ Nguyên sơn vốn không phải là một ngọn núi đơn độc mà là một dãy núi liên miên không dứt, là một mạch nhánh của dãy núi Vạn Hằng dài mấy trăm dặm kéo từ Bắc xuống Nam. Mặt bên kia của dãy núi là nơi đóng quân của hàng ngàn đơn vị biên quân Đại Phổ, Trấn Tây quân thanh danh hiển hách. Thế nhưng Liêu Cửu Minh lại hoàn toàn không chút sợ hãi về chuyện này. Mà thực ra từ khi gã đặt chân đến Kỳ Nguyên sơn, gã chưa bao giờ có ý đề phòng đến động tĩnh của cánh quân này cả.
Bộ khoái quan binh thông thường không khiến gã phải sợ, còn nếu như biên quân có đến vây quét, gã chỉ cần lập tức chạy trốn là xong. Cho nên, Nguyên sơn trại cũng vì nguyên nhân này mà được xây dựng vô cùng đơn sơ.
Hơn nữa, cứ hai năm lại đổi nơi đóng trại một lần.
Kế khu vực nhà bếp Nguyên sơn trại là một khoảng sân rộng, sau đó mới tới hàng rào ngăn cách, xa hơn là khu vực núi rừng rộng lớn. Cho nên tính ra có thể nói Từ Ngôn được sắp xếp đến một nơi tương đối thanh tĩnh đấy.
Thế nhưng nơi thanh tĩnh, cũng lại thường là địa phương đầy thị phi.
Thu hoạch ngày hôm nay tương đối khá nên mấy vị trại chủ quyết định ăn mừng một phen, bèn phân cho bên dưới mười hũ rượu mạnh. Đồng thời còn lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon hơn nhằm chiêu đãi đám huynh đệ này thật tốt.
Đồ ăn ngon tất nhiên là sủi cảo rồi. Mười mấy tên đầu bếp bận rộn gần nửa ngày, từng khay sủi cảo còn đang bốc hơi nóng lần lượt được sắp xếp dọc kín cả sân sau. Trong nhà bếp, Từ Ngôn mồ hôi đầm đìa đầy mỏi mệt đang vụng về gói sủi cảo. Người khác gói được năm sáu cái, hắn còn chưa gói được lấy một cái, không những thế khắp mặt mũi và đầu cổ đều vương đầy bột mì.
“Tiểu tử, trước kia ngươi chưa từng ăn sủi cao hả, gói gì mà chậm vậy?” Tên đầu bếp to béo thô kệch liếc mắt nhìn tiểu đạo sĩ, cười nhạo nói: “Không phải đạo quán ngươi nghèo khó quá, không có nổi thịt ăn chứ?”
“Người xuất gia còn được ăn thịt sao? Tiểu tử, có phải cha mẹ ngươi đem bán ngươi vào đạo quán hay không vậy? Yên tâm, đến Nguyên sơn trại chúng ta rồi, chỉ cần cầm được thanh đao lên thì sẽ có thịt ăn, có rượu uống.”
Một tên đầu bếp cao gầy khác đang vừa băm nhân bánh, vừa trêu ghẹo nói tiếp, tiếng băm bịch bịch bịch cho thấy đao pháp của gã cũng không tệ.
“Ta…ta không có cha mẹ, là sư phụ nhặt được ở bờ sông đấy!” Từ Ngôn có chút ngần ngại, nói nhỏ.
“Hóa ra là một đứa con hoang.” Tên đầu bếp béo mắng một câu, gã vừa nhào một đống bột trắng vừa nói tiếp: “Con hoang cũng được, thế nhân đã không muốn ngươi, thì ngươi có thể một đao giết sạch thế nhân, như vậy càng thêm hả giận. Hiểu không hả tiểu tử? Nhìn ai không vừa mắt, thì cứ cho hắn một đao, đảm bảo hắn sẽ gọi ngươi là cha là mẹ ngay.”
“Ngô lão đại nói đúng. Một đao chém xuống là kêu cha gọi mẹ rồi, ha ha ha ha!” Mấy tên đầu bếp còn lại cười phá lên, nhìn cảnh tượng lão đại nhà bếp đang đầu độc tên tiểu đạo sĩ ngây ngốc, ngược lại cũng có chút thú vị.
“Giết…giết người lại có thịt ăn, có rượu uống sao?” Từ Ngôn sợ hãi rụt rè hỏi một câu. Lúc này, nồi sủi cảo vừa chín tới. Nhân lúc còn nóng, đám đầu bếp ngươi một cái, ta một cái chia nhau ăn.
Chuẩn bị gần xong xuôi thì bọn hắn cũng đã đói bụng rồi.
“Thói thường chính là như vậy đấy, ngươi không giết người, đã chú định ngươi chỉ có nghèo rớt mùng tơi, còn đòi ăn thịt uống rượu? Nằm mơ đi!” Tên đầu bếp họ Ngô kia vừa nói, vừa bỏ tọt hai miếng sủi cảo vào trong miệng, nói nốt câu tiếp theo: “Thói thường chính là người ăn thịt người, muốn toàn mạng thì dùng đao mà giữ lấy thôi.”
Vẻ mặt tên béo dữ tợn cũng đủ nói lên tính cách ác độc của tên đầu bếp này. Gã đang cố hết sức biến tên tiểu đạo sĩ trước mặt trở thành một tên tội phạm thật sự. Bởi vì Nguyên sơn trại càng có nhiều người thì bọn chúng mới càng nhanh chóng khá giả lên được.
“Giết người có thể uống rượu, giết người có thể ăn thịt…” Dường như đã bị đối phương đầu độc, bàn tay Từ Ngôn gói sủi cao càng miết mạnh hơn. Hắn gật mạnh đầu, rồi nói: “Ta hiểu rồi. Thế giới này chính là cái thế giới ăn thịt người. Nếu muốn giữ mạng sống thì phải ăn thịt người, đem người băm ra, gói thành sủi cảo, nấu canh thịt. Mở miệng là một miếng, một lần mở miệng là phải một chén!”
Phì!!!
Một tên đầu bếp vừa mới húp một chén canh sủi cảo đã phun thẳng ra ngoài. Tên đầu bếp khác đang nhai lấy bánh nhân thịt tựa như cảm giác không còn chút khẩu vị nào. Bọn hắn càng nghe càng thấy buồn nôn, thậm chí có hai tên phải phun toàn bộ sủi cảo đang nhai trong miệng ra ngoài.
“Ngươi là heo hả! Dạy ngươi giết người, ai dạy cm ngươi ăn thịt người hả?”
Tên đầu bếp béo trong nhà bếp cố nén buồn nôn mà nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, phẩy tay nói: “Đi đi đi, cút qua một bên, tên đầu heo nhà ngươi làm ta buồn nôn chết mất!”
Không ai lại đi để ý đến một tên hài tử choai choai, tất cả đám đầu bếp quát mắng một câu rồi lại tiếp tục trò chuyện sôi nổi riêng phần mình, có người nói về chuyện chơi bời trong thanh lâu ở Trường Ninh trấn, có người cũng nói đến chuyện bán cái cả nhà lão nhân trốn thoát hôm nay. Thế nhưng dường như không ai lại liên tưởng tới chuyện cương đao bị rớt ra và chuyện con ngựa bỗng dưng hốt hoảng có liên quan với nhau cả.
Cũng khó trách được, dù sao ai mà nghĩ ra được một tiểu đạo sĩ mười mấy tuổi lại có được loại kỹ pháp tinh xảo không thua gì một tay thiện xạ.
Bị đuổi sang một bên, Từ Ngôn chỉ còn cách gãi gãi đầu, sau đó vẫn tiếp tục vụng về gói sủi cảo như trước. Trương Hà đứng cạnh cũng bận rộn làm việc mà không để ý tới hắn, mãi về sau nhìn thấy hắn gói sủi cảo tuy không nhanh nhưng lại cẩn thận đẹp mắt, cái nào cái nấy đều giống như một đĩnh bạc thật sự bèn kêu tên đầu bếp béo một tiếng, rồi mang khay sủi cao Từ Ngôn gói lên cho ba vị trại chủ trong nội viện.
Ba vị đương gia tất nhiên phải được ăn ngon hơn đám lâu la. Cho dù cùng là sủi cảo, thế nhưng cũng phải chọn cái nào có vẻ ngoài đẹp đẽ hơn một chút cho ba người.
Bận rộn nửa ngày, cuối cùng mọi người trong sơn trại cũng được cơm nước no nê. Nhà bếp cũng được phân cho một bình rượu nhỏ. Chẳng qua Từ Ngôn không có phần, tay đầu bếp to béo kia cầm chặt bình rượu trong tay, không cho ai được uống cả.
Ở Nguyên sơn trại, chỉ cần nắm tay của ngươi lớn thì có thể đứng cao hơn người khác một cái đầu. Chỗ này không có quy củ trật tự, mà vũ lực mới chính là đại biểu cho tất cả.
Chập choạng tối, Từ Ngôn được sắp xếp ngủ cùng gian phòng với Trương Hà. Gã là người chịu trách nhiệm trông chừng hắn, là người tiện đường của Từ Ngôn thì trong vòng ba tháng này, hai người đừng nghĩ chuyện tách nhau ra.
Gian phòng của Trương Hà không lớn, nhưng cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Dù sao Từ Ngôn nhỏ gầy không chiếm bao nhiêu chỗ ngủ, nhưng Trương Hà vẫn có chút không yên tâm hỏi một câu: “Ngươi ngủ có ngáy không? Ta hận nhất là đám người ngủ ngáy.”
“Không có, không có” Từ Ngôn vội khoát tay: “Ta nghiến răng thì có, chứ chưa bao giờ ngáy.”
Chương 25 : Giếng nước và nữ nhân
Ngáy thật ra cũng không vấn đề gì lắm, chỉ là kéo hơi đều đều như vậy mà thôi. Nghe quen thì vẫn có thể ngủ ngon được. Thế nhưng nghiến răng lại không giống vậy, đó là một tràng nghiến răng nghiến lợi cọt kẹt..t…ttt xuất hiện rất đột ngột. Nghe quen còn đỡ, không nghe quen còn tưởng có người nào đó đang cào tấm ván lót đầu giường mình.
Ngáy còn không bằng nghiến răng đấy! Mặt mày Trương Hà ủ rủ, mắng thầm một câu sao bản thân lại quá xui xẻo vậy, bị phân công canh giữ cái đầu heo này đến ba tháng.
Coi như gần một trăm ngày trời gã đừng mong ngủ ngon lành được.
“Được rồi, nghiến thì cứ nghiến đi. Ngươi quay đầu về hướng Bắc mà ngủ, cách xa ta ra một chút.” Trương Hà chỉ xuống cuối giường, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Được, ngủ chỗ nào cũng được hết.” Từ Ngôn lại hết sức hài lòng với chỗ ở của mình. Vừa định cởi giày vớ ra thì hắn chợt nhìn toàn thân đầy bột mì của mình, hỏi: “Tiện đường thí chủ, chỗ rửa tay ở đâu vậy a?”
“Ta là Trương Hà, Tiện đường thí chủ cái gì. Đi theo hướng Bắc, ra đó có một cái giếng, tự mình múc nước rửa ráy đi.”
Trương Hà đã nằm xuống rồi. Gã không kiên nhẫn trả lời lại, rồi cũng ngồi dậy.
Đối phương đi rửa tay, do vậy gã cũng phải đi theo, nếu không tiểu đạo sĩ này bỏ chạy thì gã sẽ lãnh đủ trừng phạt. Khi hai người vừa ra khỏi phòng, Trương Hà mới chợt nhớ ra gì đó mà nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy bột mì của Từ Ngôn, hỏi: “Ngươi không rửa tay?”
“Không rửa a. Ta vừa tới, không tìm ra nước sạch rửa.” Từ Ngôn thành thật trả lời.
“Vừa rồi người còn đi nhà xí xong, không rửa tay mà cứ thế gói sủi cảo?” Cuối cùng Trương Hà cũng chộp được nhược điểm của đối phương, bèn đắc ý nói tiếp: “Ngươi chết chắc rồi. Cả ba vị đương gia đều ăn sủi cảo do ngươi gói, nếu để cho người khác biết được, hắc hắc…”
Lời này của Trương Hà là muốn nhấn mạnh nếu để người khác biết hắn vừa đi nhà xí xong, chưa rửa tay đã gói sủi cảo cho ba vị đương gia ăn thì ít nhất chắc chắn ba vị trại chủ sẽ lột một lớp da trên người hắn xuống. Còn sau này, nếu muốn thì gã sẽ nắm quyền chủ động bung chuyện này ra cho mọi người biết.
Nhìn Trương Hà tươi cười không chút vẻ tốt lành nào, Từ Ngôn bị dọa co rụt cổ lại. Hắn nói nhỏ: “Ta gói sủi cảo cho mình ăn, là ngươi mang sủi cảo cho ba vị đương gia.”
Gió đêm lạnh lẽo, Trương Hà cảm thấy sau lưng mát lạnh. Gã vội quét mắt nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Coi như ta không may. Việc này coi như xí xóa biết không. Không được nói với ai, nếu không cả hai ta đều không có gì tốt đẹp đâu!”
Tính toán sai một bước, vẫn là kéo mình vào tròng luôn rồi. Trong lòng Trương Hà mắng thầm một câu.
Thật là một nhược điểm tốt a. Nếu như gã có thể nắm được khoản nợ này trong tay, thì từ nay có thể bắt tên đạo sĩ ngốc cười hề hề trước mặt bán mạng cho gã rồi.
Nguyên sơn trại có hơn một ngàn người. Ngoại trừ ba vị đương gia thì còn có mười mấy tên tiểu đầu mục bên dưới nữa. Nói đến thì địa vị Trương Hà tại Nguyên sơn trại không cao, gã cũng muốn bò lên vị trí cao hơn nhưng mãi vẫn chưa có được cơ hội nào cả.
Hôm nay, đến cơ hội thu lấy một thằng ngốc làm thủ hạ cũng không có.
Hai người vừa hạ giọng nói một đoạn chuyện thì cũng đã tới được miệng giếng. Trương Hà ngái ngủ đứng cạnh chờ Từ Ngôn múc lấy nửa thùng nước rửa tay chân sạch sẽ.
Tiểu đạo sĩ xoay người lại. Ánh mắt hắn không nhìn thùng nước mà nhìn một bóng đen đang đung đưa ở phía xa xa.
Bóng đen không phải là Quỷ hồn mà là một người còn sống, còn là một nữ nhân. Khi Từ Ngôn và Trương Hà đến nơi này thì bóng đen kia cũng đã đi khá xa rồi.
Nữ nhân đã hơn nửa đêm còn đứng cạnh giếng nước, mới vừa đi khiến Từ Ngôn có chút tò mò. Chẳng qua cũng chỉ hơi tò mò mà thôi, hắn còn phải nghĩ cách rời khỏi sơn trại này nữa.
Đạo sĩ thì nên ở trong Đạo quán, hơn nữa Từ Ngôn thật sự không muốn trở thành sơn phỉ.
Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn để nguyên quần áo trên người mà đi ngủ. Hai mắt hắn nhắm lại suy tư về chuyện xảy ra ngày hôm nay, bắt đầu từ khi bị đám sơn phỉ chặn đường đến lúc gói sủi cảo trong sơn trại. Từ hình ảnh mũi đao xuyên qua ngực tên hạ nhân Trình gia, đến lúc sượt qua mông ngựa. Thậm chí hình ảnh đám sơn phỉ xung quanh hô hoán ầm ĩ đầy hỗn loạn cùng với loạt biểu lộ và sắc mặt của ba tên sơn phỉ cầm đầu ngay lúc đó.
Từng chi tiết nhỏ đều lần lượt được Từ Ngôn suy nghĩ kĩ càng trong đầu. Sau khi chắc chắn mình không có sơ hở nào, hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Suy nghĩ cuối cùng của tiểu đạo sĩ nho nhỏ, đó chính là một tia tán thưởng ẩn sâu trong đôi mắt đỏ quạch trên gương mặt dữ tợn của tên hạ nhân Trình gia trước khi chết.
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Ngôn giết người, bởi vì toàn bộ mạng của đám đạo sĩ Thái Thanh giáo tại Thừa Vân quan cũng do một tay Từ Ngôn đoạt đi. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn cầm giao trực tiếp giết người, lại là một người quen biết không thù không oán với mình. Có điều hắn không có bất kỳ áy náy nào cả.
Đao của hắn không hạ xuống thì đối phương cũng không thể sống nổi. Dùng một mạng của kẻ chắc chắn phải chết để cứu lấy một nhà già trẻ Trình gia, khoản trao đổi này không những Từ Ngôn thấy đáng giá, mà cả tên hạ nhân Trình gia kia cũng cho là vụ này mình đã kiếm lời lớn rồi.
Từ Ngôn thật sự muốn làm một đầu heo chân chính. Bởi vì chẳng những heo không sợ quỷ, mà còn có thể hoàn toàn giấu kín được tâm trí kinh người của hắn đi.
Từ nhỏ, sư phụ hắn đã từng nói qua. Trên đời này có rất nhiều người thông minh, thế nhưng càng thông minh thì lại càng bị thông minh hại.
Từ Đạo Viễn không nói sai. Vì chính lão đạo sĩ đã bị thông minh của mình làm hại cả đời này. Cho nên Từ Ngôn chưa bao giờ thể hiện ra vẻ khôn khéo của mình trước mặt người khác.
Khi chân trời phía Đông dần hừng sáng, ngày mới lại bắt đầu. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Từ Ngôn đành bất đắc dĩ ở lại Nguyên sơn trại. Bởi người tiện đường tên Trương Hà kia một tấc cũng không rời khỏi hắn, nên Từ Ngôn không có cơ hội bỏ trốn khỏi nơi này.
Từ Ngôn chợt thở dài trong lòng, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sắp tới hắn khó lòng thoát khỏi sơn trại này rồi. Hắn đưa mắt nhìn qua Trương Hà cạnh bên, rồi tiếp tục bắt đầu một ngày chạy việc mới.
Công việc phụ giúp nhà bếp, ngoài hai bữa cơm chính thì còn phải bổ củi, nấu nước, rửa bát đũa. Nhà bếp của Nguyên sơn trại nuôi không ít gia cầm, cho nên việc cho gà vịt ăn cũng bị đầu bếp béo tiện tay vứt qua cho Từ Ngôn.
Đột nhiên có một tên cu li xuất hiện, ngu sao mà không tận dụng.[Audio] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Còn nói về mấy chuyện lặt vặt này, Từ Ngôn lại quen việc dễ làm. Dù sao hắn cũng từng làm bằng đó việc lúc còn ở Đạo quán, đến Nguyên sơn trại làm tiếp thì coi như là đổi nơi làm việc mà thôi.
Tiểu đạo sĩ chịu khó làm việc khiến đám đầu bếp sơn trại nhàn tản không ít, bọn họ không cần phải đụng tay chân vào việc vặt như nấu nước chẻ củi nữa. Còn về phần Trương Hà, sau khi phát hiện ra Từ Ngôn mười phần chịu khó như vậy thì cũng chuyển giao toàn bộ việc vặt của gã sang cho Từ Ngôn hết.
Ngoài chuồng heo, Trương Hà miệng cắn mấy hạt bí, nhìn Từ Ngôn cho heo ăn, rồi liếc nhìn đầu heo Tiểu Hắc vừa mới chuyển vào chuồng nói: “Tranh thủ nó còn nhỏ, giết thịt đi, còn được ăn thịt heo. Chứ để nó lớn thì không có chuồng nào nhốt nổi heo rừng đâu.”
“Nó không phải heo rừng, là heo nhà.” Từ Ngôn rất chắc chắn đáp: “Là heo trong đạo quán ta nuôi đấy, ta sợ đói nên trộm theo nó mang đi.”
“Ồ, còn là ăn trộm cơ à.” Trương Hà nghi ngờ nhìn Tiểu Hắc trư, nói: “Heo nhà mà có màu đen sao? Thế nào mà ta chưa từng nghe nói qua?”
“Heo đen, thịt rất thơm.” Từ Ngôn vừa cho heo ăn, vừa giải thích: “Nuôi thêm mấy tháng nữa là có thể xuất chuồng rồi. Mấy trăm cân đủ cho nhiều người ăn. Bây giờ nó còn nhỏ, thịt luôn thì lỗ quá.”
“Nói cũng có lý. Từ Ngôn, có bản lĩnh gì không?” Trương Hà duỗi lưng, như vô tình hỏi một câu. Nhìn tiểu đạo sĩ lắc lắc đầu, gã mới bắt đầu lên tinh thần tỉnh táo mà giảng giải: “Ở Nguyên sơn trại chúng ta, không có bản lĩnh thì không sống được đâu. Nói đâu xa, vừa rồi ngươi giết người cũng chỉ là một tên sắp chết mà thôi. Nếu thật sự giao thủ với người, tướng tá nhỏ yếu của ngươi coi như chắc chắn phải ăn lấy thiệt thòi. Thật ra chỉ khi luyện ra được Chân khí mới có thể tạm tính là người trong giới võ lâm Đại Phổ.
“Chân khí?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, nói: “Chân khí là cái gì?”
Lần này, không phải Từ Ngôn đang giả bộ ngốc mà hắn thật sự chưa từng nghe qua về chân khí. Dù sao Lâm Sơn Trấn cũng chỉ là một thị trấn nhỏ nơi biên thùy, không có bao nhiêu người biết võ. Lão đạo sĩ cũng kể rất nhiều cố sự về quan nhân, thậm chí còn có người tu hành nữa, nhưng lão cũng chưa từng nói qua về cái gọi là chân khí cả.
“Chân khí chính là Tiên Thiên chân khí a, là thứ mà đan điền sinh ra khi tu luyện.” Trương Hà chỉ vào bụng mình, đáp: “Chỉ khi luyện ra Tiên Thiên chân khí, mới có thể tiến dần tới Tiên Thiên võ giả chân chính. Nếu không luyện ra được, coi như ngươi biết nhiều chiêu thức hơn, thân pháp có thần kì thế nào đi nữa, gặp võ giả Tiên Thiên cũng phải cam bái hạ phong.”
“Chân khí lợi hại như vậy sao?” Từ Ngôn cứ bận rộn luôn tay luôn chân, một bên vẫn cũng trò chuyện với vị tiện đường này.
“Đâu chỉ lợi hại như vậy thôi đâu!” Trương Hà nhổ miếng vỏ hạt dưa ra, nói tiếp: “Thấy ba vị đương gia của chúng ta chứ? Cả ba đều là võ giả Tiên Thiên, người ta một người có thể dễ dàng đánh bay mười, hai mươi người như ta ấy chứ.”
“Tiện đường thí chủ không có Tiên Thiên chân khí sao?” Từ Ngôn hào hứng hỏi lớn.
“Cái gì mà Tiện đường thí chủ, thật khó nghe. Ngươi gọi ta là Trương thí chủ, hay Trương ca cũng được, gọi cái gì cũng mạnh mẽ hơn Tiện đường thí chủ kia nhiều.” Trương Hà hất hất tay lên, lại tiếp tục giảng giải về sự khác biệt giữa võ giả và võ giả Tiên Thiên mà gã biết được.