[Audio] Nhất Ngôn Thông Thiên
Tập 3: Nhân tâm như Quỷ (c11-c15)
❮ sautiếp ❯Chương 11 : Tế phẩm
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Ngôn dậy rất sớm. Hắn bèn nhìn qua sư phụ một chút, thấy lão đạo sĩ vẫn còn đang say ngủ bèn rón rén lui ra ngoài, quay lưng đi chuẩn bị điểm tâm.
Cùng lúc này, một tin đồn đang nhanh chóng càn quét khắp mọi ngóc ngách Lâm Sơn Trấn, khiến tất cả dân chúng nơi trấn nhỏ này trở nên vô cùng khủng hoảng.
Sơn thần tức giận, buông xuống thiên tai. Thần giận người oán, mùa màng thất bát.
Lời đồn kinh người như thế buông xuống bắt nguồn từ đám đạo sĩ đến Lâm Sơn Trấn vào một ngày trước. Sau khi nghe ngóng, mọi người biết được đám đạo sĩ này là cao nhân Thái Thanh giáo, cho nên tin tức Sơn thần tức giận lan truyền khắp toàn trấn với tốc độ nhanh như chớp giật.
Lâm Sơn Trấn vốn chỉ là một thị trấn nhỏ nơi biên giới Phổ Quốc, hầu như mọi nhà đều sinh sống nhờ làm ruộng. Khí hậu Phổ quốc ôn hòa, bốn mùa như xuân, vốn rất thích hợp cho việc trồng trọt ruộng vườn, bao năm qua cũng có rất ít thiên tai. Thế nhưng không hiểu tại sao, từ khi vị vua mới đăng cơ thì Phổ Quốc lại gặp hạn hán liên tục mấy năm liền, nghe nói có nhiều thôn trấn mùa màng thất bát liên tục. Không những hạn hán, mà còn có dịch châu chấu tàn phá bừa bãi khắp nơi, tạo ra vô số dân đói lưu vong, thậm chí nghe đồn có nơi còn phải bán cả con cái để có cái ăn nữa.
Lâm Sơn Trấn vốn nằm liền kề với dãy núi, lại sát cạnh một con sông nhỏ nên không phải lo lắng tới hạn hán. Thế nhưng dịch châu chấu cũng đã từng bùng phát vài lần. Đặc biệt vào năm ngoái, dịch châu chấu đã tàn phá gần một nửa đồng ruộng ở trấn này.
Sự đáng sợ của dịch châu chấu khiến người người đều run rẩy. Tuy rằng cái loại châu chấu điên cuồng kéo đến không ăn thịt người, nhưng lại có thể khiến người sống sờ sờ phải chết đói.
Trấn nhỏ không giàu có và đông đúc, cho nên lương thực chính là mối quan tâm trọng yếu nhất của người dân. Hơn nữa dân chúng trong này phần lớn đều ngu muội, lại tin tưởng vào những chuyện về thần tiên ma quỷ, nên chỉ cần nghe thấy Sơn thần tức giận muốn gieo xuống đại họa thì mọi người đều hoảng loạn cả lên. Thậm chí có một vài người già cả còn quỳ ngay trước cửa nhà mình mà gào khóc, cầu xin Sơn Thần bớt giận.
Người bình thường tung tin này ra, tất nhiên sẽ không có được uy lực như vậy. Nhưng danh vọng của Thái Thanh giáo quá lớn, bản thân cũng là một tông môn đứng đầu trong giới võ lâm, là đại phái chính đạo, đương kim giáo chủ cũng chính là đương kim quốc sư cho nên Thái Thanh giáo gần như được coi như là quốc giáo.
Đột nhiên xuất hiện tin đồn, lại còn có thêm dị tượng ngàn vạn con chim cùng bay đi, cuối cùng cũng thành công xâm nhập vào lòng người.
Đến chim chóc trên núi còn phải chạy trốn, đấy không phải là điềm báo tai họa đang tiến tới đó sao!
Chuyện ngàn vạn chim chóc bay đi vào giữa trưa, Từ Ngôn đang cho heo ăn cũng nhìn thấy rõ ràng. Người khác tin rằng chim chóc bay đi chỗ khác tránh nạn, thế nhưng Từ Ngôn biết rõ chân tướng ngàn vạn chim chóc đồng loạt bay lên. Nơi phát sinh ra dị tượng này, là tại sườn núi dốc hắn đi ngang khi trở về Lâm Sơn Trấn hôm qua.
Có người cố tình làm ra trò lừa dối!
Trong vườn rau, Từ Ngôn trừng hai mắt nhìn, sâu trong đôi mắt thanh tịnh kia ánh lên vẻ nghi ngờ. Hắn chưa nghe nói tới tin tức Sơn thần nổi giận bởi vì bản thân hắn chưa từng để ý tới mấy chuyện về thần tiên ma quỷ cả. Mấy cố sự nghe thì nghe đấy, nhưng hắn thực sự tin, thì chỉ có chuyện con Nhện khổng lồ từ trong lòng núi bò ra mà thôi.
Chiêu thức lừa dối đó có thể lừa bịp được dân chúng, nhưng không thể che mắt được người để tâm tới.
Tại Lâm Sơn Trấn.
Ngoại trừ Từ Ngôn không chút tin tưởng vào cái tin đồn Sơn thần nổi giận, vẫn có người xì mũi coi thường mấy kẻ gọi là cao đồ Thái Thanh giáo kia.
Trình gia, một gia đình dòng dõi Nho gia mới chuyển về Lâm Sơn Trấn khoảng sáu năm gần đây, có một vị lão nhân tinh thần phấn chấn, đang thưởng thức trà tại sảnh chính.
Trình gia không được coi là nhà giàu ở nơi này, nhưng nội tình lại tuyệt đối thâm sâu. Chỉ từ cử chỉ nói năng của chủ nhân, trang trí đan xen đẹp mắt trong đình viện, thậm chí từ tấm hoành phi với từng đường nét bút lực tinh thâm trong thư phòng đều hiển lộ vô cùng rõ ràng cái khí tức nồng đậm của một người thuộc tầng lớp trên cao.
“Gia gia!”
Bên ngoài cửa phòng, một thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng như hồ điệp dập dờn theo con đường nhỏ lát đầy đá vụn, chạy đến trước mặt lão nhân rồi vội nói: “Gia gia, tin tức về chuyện Sơn thần nổi giận truyền trong trấn càng ngày càng lợi hại a!”
Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, trang phục màu xanh, mắt ngọc mày ngài, hai má trắng nõn, hai hàng lông mày thanh lệ mang theo vẻ phong độ của một người trí thức. Có điều vẻ mặt nàng có chút lo lắng, nàng nhớ lại tin tức vừa nghe được trong trấn, nói: “Mấy đạo sĩ tự xưng là môn hạ Thái Thanh giáo kia nói muốn xoa dịu lửa giận của Sơn thần thì phải tổ chức hành lễ cúng bái thật lớn. Để thể hiện lòng thành nên nhà nhà ở Lâm Sơn Trấn này đều phải xuất tiền xuất lực. Không chỉ vậy, bọn họ còn nói cần phải chọn lấy một đôi đồng nam đồng nữ, dùng để tế điện Sơn thần.”
Lão nhân đang thưởng thức trà, ánh mắt nhìn theo đứa cháu gái kể chuyện đầy vẻ yêu thương. Nhưng vừa nghe đến việc đồng nam đồng nữ thì hai tay bưng chén trà của lão chợt siết chặt lại, sau đó lại chậm rãi buông ra, rồi nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn.
“Tiểu Uyển Nhi nhà ta trưởng thành rồi, lại còn rất thích nghe ngóng tin tức mới lạ thế này. Gia gia già rồi, không quản nổi ngươi. Đường đường là một tiểu thư khuê các, lại cứ chạy loạn như vậy thì gia gia sẽ đem trả ngươi về nhà cho cha mẹ ngươi vậy.”
Ánh mắt lão nhân vẫn đầy yêu thương trìu mến, nhưng sâu trong ánh mắt lại có một cỗ lửa giận không ai phát hiện được đang trào dâng.
Vị lão nhân Trình gia này tên là Trình Dục. Ngày thường sinh hoạt vô cùng thanh đạm, tính tình vô cùng tốt, lời nói lại lễ độ, vô cùng có học vấn. Bốn phía hương thân láng giềng đều hết sức kính trọng vị Trình gia lão gia tử này. Hiển nhiên loại thị trấn nhỏ nơi biên cương như Lâm Sơn Trấn không nhận biết được cái tên Trình Dục, nhưng nếu ở Đại đô thì cái tên này đại biểu cho việc chỉ cần một mệnh lệnh có thể quyết định được sinh tử của cả ngàn vạn người.
Tả tướng Phổ quốc sáu năm trước, Trình Dục, Trình Bằng Cử!
Không ai biết rõ lý do vì sao một vị Tể tướng lại ẩn cư tại Lâm Sơn Trấn, càng không ai biết được trước kia đã xảy ra chuyện gì khiến cho một vị lão nhân dưới một người trên vạn người này lại đi một hơi mất sáu năm trời. Từ đó đến này cũng không hỏi đến chuyện thế sự bên ngoài, mỗi ngày công việc của lão chỉ quanh quẩn với hoa cỏ, luyện chút ít chữ, không thì dạy bảo thêm cho cháu gái mình.
Nữ hài nhi ở cùng lão nhân tại Lâm Sơn Trấn này là hậu bối dòng chính của Trình gia, cháu gái ruột của Trình Dục, tên là Trình Lâm Uyển. Tuy tuổi tác của nàng không lớn nhưng đã hiểu rõ tri thức lễ nghĩa, chẳng qua tâm tính thiếu niên vốn hoạt bát, chứng kiến một số chuyện bất bình thì tự nhiên sinh ra tâm ý muốn chống đối lại. Nghe gia gia nói mình chạy loạn, nàng bèn chu miệng nhỏ lên, có chút ấm ức, nói: “Uyển nhi không có chạy loạn, là vì động tĩnh trên đường quá lớn, trong nhà cũng có thể nghe rõ được mà.”
Lão nhân cười cười, chỉ vào ấm trà đã cạn sạch nước, ôn hòa nói: “Pha cho gia gia ấm trà. Mấy ngày nữa chúng ta phải trở về kinh rồi, đến lúc đó gia gia cũng không còn thời gian quản nha đầu ngốc ngươi nữa a.”
Thiếu nữ chu môi rầu rĩ không vui bước đi. Trong thính đường chợt an tĩnh lại. Ánh mắt lão giả đang ngồi trên ghế cũng trở nên sâu xa hơn, tay trái lão vẫn còn cầm một cuộn gấm màu vàng tươi rất đẹp, ẩn ẩn còn nhìn thấy đồ án tường vân thụy hạc (hình mây, hạc mang ý phúc lành_ND) bên trên.
Đó là một đạo thánh chỉ, là thánh chỉ của đương kim thánh thượng mệnh lệnh phục hồi chức vị cho lão. Đáng ra thánh chỉ này phải được đưa đến từ ba năm trước, thế như không hiểu sao sáng sớm nay mới được người cưỡi khoái mã đưa đến.
“Thái Thanh giáo, tế sống…Quốc sư, ngươi muốn hủy diệt giang sơn Đại Phổ ta hay sao?”
Đình viện tĩnh mịch, lão nhân cũng không cách nào áp chế được tiếng gào thét của mình, tựa như tiếng sư tử mạnh mẽ gầm nhẹ, là sự phẫn nộ và bất đắc dĩ đối với kẻ dám bịp bợm dân chúng.
“Đồng nam đồng nữ?” Tại hậu viện của Thừa Vân Quan. Từ Ngôn mới từ ngoài đường trở về, đang đưa tay gãi gãi đầu, có chút mù mờ với mớ tin tức vừa nghe được. Hắn lẩm bẩm: “Tế phẩm thường là vật chết, tam sinh (ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê, lợn_ND) còn chưa đủ hay sao mà còn phải mang tế người sống theo nữa?”
Mấy sự vụ của Đạo gia pháp cũng chỉ dùng tam sinh là đủ. Nếu như còn muốn tế người sống, không quản người khác thấy thế nào nhưng với riêng nhận thức của Từ Ngôn, đó căn bản không phải là đạo sĩ mà là ác ma.
Tiếng ho khan đứt quãng trong phòng vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Từ Ngôn. Khó khăn lắm lão đạo sĩ mới tỉnh dậy nên hắn vội vàng chạy vào.
“Sư phụ…” Từ Ngôn đến cạnh lão đạo sĩ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Đám người Thái Thanh giáo đã bắt đầu yêu cầu tài vật nhân thủ rồi à?” Từ Đạo Viễn ho khan vài tiếng, ngồi dậy, yếu ớt hỏi tiếp: “Bọn họ có đề cập tới chuyện đồng nam đồng nữ hay không?”
Từ Ngôn gật gật đầu, sắc mặt nhìn qua không vui. Lão đạo sĩ lập tức cười khổ, nói: “Hãm hại lừa gạt, uy hiếp đe dọa là để trước tiên khiến nhân tâm khuất phục, rồi mới phát huy được sức mạnh giáo lý, hơn nữa còn phải thực hiện thủ đoạn dứt khoát mới có thể thu nạp được giáo chúng. Mưu kế lừa gạt, âm độc đánh vào lòng người, như vậy mới chính là nhân gian a…”
Chương 12 : Thông Thiên lộ
Từ Đạo Viễn nhỏ giọng nói, lại khiến lòng Từ Ngôn trầm xuống.
“Sư phụ, bọn họ thật sự muốn tế sống người sao?”
“Sợ là như vậy…khục khục khục.”
“Thái Thanh giáo không phải là giáo phái đứng đầu chính phái sao? Sao có thể giết người tùy tiện như vậy?”
“Đứng đầu chính phái?” Trong mắt lão đạo sĩ chợt xẹt qua một tia hồi ức, ánh mắt chớp động, nói: “Phổ quốc có rất nhiều chính phái, thế nhưng danh xưng đứng đầu này chẳng qua chỉ là lời nói của một phái mà thôi. Còn như nói là đứng đầu chính phái của Đại Phổ thì Thái Thanh giáo vẫn còn kém vài phần. Hơn nữa ai nói với ngươi là người của chính phái thì sẽ không giết oan người vô tội?”
Nhìn ánh mắt Từ Ngôn đầy mê man, lão đạo sĩ khẽ cười nói: “Thiên hạ rộn ràng, cũng chỉ vì lợi mà thôi. Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc a…”
Lời Từ Đạo Viễn nói, Từ Ngôn nghe thấy cũng hiểu được. Chẳng qua hắn nghĩ không ra, chỉ vì một trò lừa bịp là Sơn thần nổi giận mà thật sự phải giết mất hai người đang sống sao?”
Phía bên kia bức tường của đạo quán, chiêng trống vang trời, từng tràng ầm ĩ.
Nghe thấy động tĩnh vậy, Từ Ngôn bèn chạy ra nhìn. Hắn chỉ nhìn thấy mười mấy đạo sĩ Thái Thanh giáo ngủ nhờ tại đạo quán đi ra khỏi Thừa Vân Quan, từng người đều mặc đạo bào, tay cầm thanh kiếm gỗ đào, vội vàng leo lên xe ngựa. Bọn họ vừa quăng nước phép hoặc lá bùa xuống, vừa hô to: “Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh”, thanh thế to lớn và long trọng tiến về phía trước. Nhìn qua hướng đi thì đúng là đến quảng trường của tiểu trấn.
Giờ lành đã đến, buổi đại lễ cúng bái cũng sắp được bắt đầu.
Quảng trường Lâm Sơn Trấn lúc này đã phủ kín dân chúng. Tin tức Sơn thần nổi giận như một cơn gió lốc càn quét mạnh mẽ, khiến trong lòng của tất cả thôn dân luôn sinh hoạt quanh nhà ở trấn này đều run sợ. Năm ngoái hoa màu đã bị dịch châu chấu tàn phá hơn phân nửa, nếu năm nay mà còn gặp phải tai họa lớn nữa thì thật sự dồn người khác phải chết mà.
Đối với dân chúng, cái ăn chính là trời đấy. Mục đích cao nhất của dân chúng hoàn toàn không phải là cái gì thiên hạ thái bình, cũng không phải là chuyện con cháu có thể dương danh lập vạn. Bọn họ chỉ hi vọng đơn giản chẳng qua chỉ là được no bụng mà thôi.
Mọi người còn đang xì xào bàn tán, khi thấy các đạo sĩ tiến đến thì đột nhiên yên tĩnh lại. Không lâu sau, quảng trường đã được dọn dẹp qua một lần sạch sẽ, rồi một tế đàn bày biện đồ cúng được dựng nên, quay về hướng Đông. Lại có thêm một cái ban công quái dị dựng bằng cây và cỏ khô, nghe nói được gọi là Thông Thiên Lộ, cũng không rõ có tác dụng gì.
Từ Đạo Viễn được Từ Ngôn dìu đến gần, đang ở trong đám người này. Xa xa, lão gia tử Trình gia cũng xuất hiện trong đám người, chẳng qua lúc này sắc mặt lão nhân âm trầm như nước, ngoại trừ cháu gái là Trình Lâm Uyển bên cạnh thì còn có hai người nữa theo hầu.
Tế đàn trên quảng trường được dựng xong, gã đạo sĩ mặt thẹo phất lấy cây phất trần, cất cao giọng: “Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh. Đại kiếp nạn của Lâm Sơn Trấn sắp đến, vì để cho mọi nơi an bình, chúng ta cam nguyện đạp nhập phàm trần, dẹp cơn giận của trời, ngăn cho dân khỏi lầm than, từ bi từ bi.”
Đạo nhân mặt thẹo vừa dứt lời thì hai người sau lưng gã đồng thời dùng kiếm gỗ đào hất lá bùa lên. Hai lá bùa không lửa tự bốc cháy, tàn lửa bay lả tả khiến đám người quan sát xung quanh bất giác nảy sinh lòng kính sợ. Sau đó, mồi lửa này còn nhen nhóm lên ba nén nhang trên bàn thờ.
“Thời cơ đã đến!” Đạo nhân mặt thẹo lúc này gào to: “Để nguôi lửa giận của Sơn thần, bỏ tiền tài bảo vệ bình an.”
Lúc này, có mấy đạo sĩ bắt đầu kéo xe ngựa đi vòng quanh quảng trường, cứ đến trước mặt một dân chúng nào cũng đều nói một câu, để nguôi cơn giận của Sơn thần, bỏ tiền tài bảo vệ bình an. Ý tứ rõ ràng là ‘Ngươi không bỏ tiền tài ra, năm nay ắt sẽ gặp tai họa.’
Đám dân chúng vốn kính sợ thần linh, lúc này nhao nhao xuất tài vật ra. Người cùng khổ cắn răng ném lên xe một xâu tiền đồng, đám nhà giàu càng không dám qua loa mà vội dâng bạc ròng lên. Đến mấy người nghèo mạt không có cái ăn, thật sự không có tiền cũng ráng đem hiến chén bát, cuốc xẻng các loại trong nhà mình đi.
Xe ngựa vòng ba vòng, thùng xe vốn trống không lúc này đã đầy vun tiền hàng, thật sự đã thắng lợi trở về.
Đạo nhân mặt thẹo liếc mắt nhìn qua đám tiền hàng thu được, lại vung phất trần lên. Ba mươi sáu đạo sĩ sau lưng gã lập tức khoanh chân ngồi xuống tại vị trí riêng, miệng lẩm bẩm. Nhìn từ xa, cảnh tượng đầy trang nghiêm, lại có khí thế xuất trần, thế nhưng bước tiếp theo lại khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.
“Thỉnh đồng tử!”
Đạo nhân mặt thẹo lại hô lên lần nữa, hai đứa nhỏ choai choai bị đẩy ra khỏi đám đông. Trong đó, nam hài không đến mười tuổi, quần áo trên người thủng lỗ chỗ, là một tên ăn mày trong tiểu trấn. Nữ hài còn lại có thân hình gầy gò nhỏ bé, áo quần trên người rộng thùng thình, sắc mặt vốn vàng vọt nay lại càng thêm tái nhợt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
“Tiểu Hoa!”
Trong đám người, Từ Ngôn há hốc miệng, còn đám trẻ nhỏ choai choai như bọn Thiết Trụ thì lại la lên thất thanh.
Bọn nó đều nhận ra hai đứa bị đẩy ra quảng trường kia. Nam hài là một đứa ăn mày khờ ngốc từ sơn thôn quanh đây lưu lạc tới Lâm Sơn Trấn này, còn đứa bé gái kia thì chính là Tiểu Hoa thường cùng bọn chúng lên núi.
Trong sự xô đẩy đó, thằng bé ăn mày ngờ nghệch nên không biết gì, chỉ chảy nước miếng cười ngây ngô. Còn Tiểu Hoa thì đã lờ mờ hiểu được vận mệnh của mình nên nó gào khóc thật lớn.
“Cha, mẹ! Con không muốn làm đồng tử, con muốn về nhà, ô ô ô ô!”
Thấy Tiểu Hoa khóc lóc như vậy, có vài người bên dưới không nhịn được mà than thở: “Đã tế cho Sơn Thần, e là đồng nam đồng nữ không thể sống được nữa, nha đầu Tiểu Hoa kia vậy mà rất hiểu chuyện a…”
“Suỵt! Nhỏ giọng một chút, cha mẹ người ta không ý kiến, ngươi ý kiến cái gì? Chọc giận Sơn thần là toàn bộ Lâm Sơn Trấn chúng ta chết đói hết đấy!”
“Thằng nhỏ ăn mày kia lưu lạc đến chỗ chúng ta mấy năm nay, nếu không nhờ mọi người bố thí thì đã chết đói từ lâu rồi. Lần này nó ngăn cản tai họa cho chúng ta cũng coi như là chuyện có đạo lý.”
“Nghe nói Tiểu Hoa là do người nhà nó bán đi. Bởi vì tìm không ra đồng nữ nên Trương đại hộ đã bỏ ra mười lạng bạc mua đấy!”
“Nhà nó vốn nghèo khó, trên còn ca ca tỷ tỷ, chết một người thì tính vào đâu chứ…”
Lời bàn tán xôn xao cũng tới tai Từ Ngôn, tựa như từng tràng quỷ khóc sói tru. Hắn từng nhìn thấy Quỷ, cũng gặp qua Yêu, thậm chí còn nhìn thấy cả Hắc Bạch Vô Thường, thế nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp được thứ hiểm ác đến cùng cực như vậy.
Nhân tâm!
Ánh mắt Từ Đạo Viễn nhìn về quảng trường, rồi chậm rãi chuyển dời về phía đồ đệ mặt mày càng ngày càng tái mét. Lão đạo sĩ cười không ra tiếng.
Những năm nay, ngoại trừ công phu Phi Thạch và một vài kiến thức y lý, y học thì Từ Đạo Viễn cũng không dạy thêm gì cho Từ Ngôn nữa cả. Không phải lão không biết, mà là không muốn dạy. Nhưng hôm nay, tính mạng đã đi đến cuối đường, lão cần phải dạy cho Từ Ngôn một thứ sau cùng, cũng chính là thứ mà lão tung hoành cả cuộc đời mới cảm ngộ được.
Phừng!
Mé phía đông của quảng trường đột nhiên bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ. Toàn bộ ban công quái dị dựng bằng cỏ cây khô vốn đã được một tên đạo sĩ tưới đầy dầu hỏa, lúc này bốc cháy, tạo thành một ngọn lửa bùng phát dữ dội.
Ban công quái dị bị đốt cháy lên nhìn rất giống như một thông đạo bằng hỏa diễm. Hóa ra cái gọi là Thông Thiên Lộ, lại chính là chỉ con đường lửa đi thông đến tử vong.
Ngọn lửa bùng cháy, tiếng khóc của Tiểu Hoa càng lớn hơn. Nó giãy dụa như muốn chạy trốn, nhưng lại bị hai đạo nhân với thân thể cao lớn nắm chặt lại, không cách nào động đậy được, rồi bị đẩy về hướng biển lửa trước mắt.
Nhiệm vụ của đồng nam đồng nữ, chính là phải đi qua Thông Thiên lộ, để mà an ủi Thần linh, trấn an lửa giận của Sơn thần. Nhưng mà ai cũng biết, đừng nói là đi qua, chỉ cần bị đẩy vào biển lửa kia thì hai đứa trẻ này sẽ lập tức bị chết cháy!
“Giả thần giả quỷ!”
Trong đám người, một tiếng quát giận của lão giả truyền ra. Vị lão gia tử Trình gia vẫn đứng nhìn mọi chuyện, cuối cùng cũng mở miệng.
“Vô lễ, yên lặng!” Trên tế đàn, sắc mặt của tên đạo nhân mặt thẹo trầm xuống. Trong mắt gã cũng chợt lóe lên vẻ hung ác.
“Đạo nghĩa Thái Thanh giáo, chính là đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh. Đức của các ngươi là ở đâu, các ngươi như vậy thì thủ cái gì?” Râu tóc Trình Dục đều dựng thẳng lên, hai tay vì quá mức tức giận mà run rẩy. Lão phẫn nộ quát lớn: “Làm sao mà lão phu chỉ thấy một đàn dã thú gặm lấy máu thịt con người, cắn nuốt đến cả gân cốt người khác?”
Lão giả càng quát lớn, thì sắc mặt đạo nhân mặt thẹo càng trầm xuống. Gã đưa mắt liếc qua đám người dưới kia một cái, lập tức có vài người có dáng vẻ như ở nơi khác tới với sắc mặt bất thiện bắt đầu lại gần Trình Dục. Lần này cả đoàn tới Lâm Sơn Trấn, ngủ lại ở Thừa Vân Quan chỉ khoảng một nửa, còn một nửa bọn chúng lại trà trộn vào trong đám dân chúng từ trước, chính là để đối phó với những trường hợp phát sinh như thế này.
“Đức tại tâm ta, thủ tại bốn phương.” Đạo nhân mặt thẹo cười nhạt một tiếng, nói: “Lão nhân gia, người chỉ thấy được đồng tử vì đi qua Thông Thiên Lộ mà đau đớn khổ sở. Làm sao nhìn thấy được mấy tháng sau, dịch châu chấu nổi lên khắp bốn phía Lâm Sơn Trấn, xác chết trải khắp nơi? Rốt cuộc cũng chỉ là cái nhìn thiển cận.”
Một vị Tể tướng, lại bị người khác mắng có cái nhìn thiển cận, Trình Dục chỉ cảm thấy tức ngực, cả người lảo đảo lùi lại ra sau. Nếu không có người hầu đỡ lại, vị lão nhân này cầm chắc phải ngã ngửa ra sau lưng rồi.
Có thể trở thành Tể tướng, khí độ tất nhiên không chỉ có bằng đó. Trình Dục không phải bị người khác chọc giận như vậy, mà đột nhiên vừa rồi có người lách đến trước mặt lão. Nhìn qua thì như người bình thường xem náo nhiệt mà thôi, thế nhưng khi gã đi ngang qua người Trình Dục thì đã âm thầm đánh một quyền thẳng vào ngực của vị lão nhân này.
“Gia gia!”
Trình Lâm Uyển kinh hãi, vội vàng lao đến bên cạnh. Cũng may, tuy vị lão nhân này là văn nhân nhưng không phải là dạng trói gà không chặt, cả người đều cường tráng, trúng một quyền này cũng không có gì đáng ngại. Trình Dục đưa mắt nhìn cháu gái mình, sau khi được người hầu đỡ dậy thì cũng không lên tiếng nữa.
Lấy lịch duyệt của lão, sao không nhìn ra được có rất nhiều người lạ mặt vây xung quanh mình. Những người này đều to lớn vạm vỡ, lồng ngực phồng lên như vậy hẳn có giấu binh khí bên trong. Trình Dục đã qua sáu mươi, không sợ chết, thế nhưng lão còn có cháu gái đang đứng trước mặt. Hơn nữa lão cũng bất lực trước tình thế này rồi.
Lão còn chưa hồi kinh, vẫn còn một thân mặc áo vải như trước, đây cũng là chỗ bất đắc dĩ của Trình Dục. Nếu như lão được khôi phục chức quan, thì đừng nói đám đạo chích này, mà có là quốc sư Thái Thanh giáo, trước mặt lão cũng phải lấy lễ mà nhường ba phần.
Thời thế tạo anh hùng. Thời thế, cũng có thể vây khốn anh hùng.
Trình Lâm Uyển thấy gia gia không việc gì, lửa giận vì nhẫn nhịn mà bị nghẹn một bụng của thiếu nữ cuối cùng đã tìm được mục tiêu phát tiết. Nàng bèn thở phì phì, tách đám đông ra, đi thẳng tới trước mặt Từ Ngôn.
Chương 13 : Thượng thiện nhược thủy
“Từ Ngôn, mấy người kia đều là đạo sĩ Thừa Vân Quan các ngươi hết sao?” Trình Lâm Uyển trừng trừng mắt nhìn Từ Ngôn, gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.
Không nghĩ tới lại có người chất vấn mình, Từ Ngôn sững người lại. Sau đó hắn trợn to mắt, vô tội đáp: “Bọn họ là đạo sĩ nơi khác chỉ tới ngủ nhờ đạo quán, không tính là đạo sĩ Thừa Vân Quan.”
“Các ngươi đều là đạo sĩ!”
Trình Lâm Uyển đột nhiên cao giọng nói lớn: “Không phải Đạo gia đều là thanh tĩnh vô vi sao, tại sao phải giết người, là vì cái gì?”
Trình Lâm Uyển cũng coi như là bạn chơi từ nhỏ với Từ Ngôn, tuy nữ hài không dám lên núi những vẫn thường xuyên cùng đám bạn chơi đùa chạy khắp bãi cỏ ngoài trấn hoặc ven rừng hoang. Nàng không biết được mấy tên đạo sĩ lạ lẫm kia, chỉ biết một mình Từ Ngôn nên đành phát tiết toàn bộ lửa giận của mình lên đầu hắn.
Thật ra trong lòng Trình Lâm Uyển thừa hiểu tiểu đạo sĩ chất phác này không phải là người ác. Thậm chí hắn còn có chút ngu ngốc, đôi khi nàng còn vì trêu chọc được tiểu đạo sĩ ngây ngốc này mà cười vui vẻ cả ngày. Chẳng qua cảnh tượng hôm nay lại khiến thiếu nữ thật sự cảm nhận được rất rõ ràng mặt ‘Ác’ của cuộc sống, nàng muốn thay đổi mấy thứ đó nhưng lại bất lực không thể làm gì được.
Tiếng gào khóc khản giọng của Tiểu Hoa vang lên. Nó và tiểu ăn mày đều đã bị đẩy tới sát biển lửa, sắp sửa phải đi qua cái gọi là Thông Thiên Lộ kia. Tuy rằng những đạo sĩ trên quảng trường đều đang đứng vô cùng nghiêm trang, nhưng không ai có thể biết trong lòng bọn hắn rốt cuộc có chứa nhân từ hay chỉ là ác niệm nữa.
Chất vấn của bạn chơi, tiếng khóc của Tiểu Hoa, những thân ảnh lạnh như băng trước mắt, tất cả đã hợp lại thành một hình ảnh biến hóa kì lạ trong mắt Từ Ngôn. Không có Quỷ hồn, không có tinh quái, cũng không có Yêu, nhưng lại khiến người khác rét lạnh đến thấu xương.
Trình Lâm Uyển nói không sai, bọn họ đều là đạo sĩ, đều là đạo sĩ!
Đột nhiên trong lúc này, cổ họng hắn như có thứ đồ gì đó mắc nghẹn lại. Sắc mặt Từ Ngôn càng ngày càng trắng bệch, vẻ dữ tợn sâu trong đôi mắt khi đối mặt với con Cự thú trong lòng núi lại mờ hồ như hiện ra. Tay của hắn, gắt gao nắm lại ngay nơi hông.
Đó là nơi hắn cất dấu viên Lôi châu cuối cùng!
Uy lực của Lôi châu quá lớn, nếu nó nổ tung ngay giữa quảng trường này, chẳng những đám đạo sĩ kia bị nổ chết mà dân chúng xung quanh cũng không tránh khỏi cái chết. Thế nhưng ngoài Lôi châu ra, tuy rằng công phu Phi Thạch của Từ Ngôn có tinh xảo cỡ nào rõ ràng cũng không đánh lại đám đạo nhân có võ nghệ kia. Huống chi đám bọn hắn còn có rất nhiều tên đồng bọn khác nữa.
Một tiểu đạo sĩ mười lăm tuổi, năng lực có hạn. Thậm chí đến một vị đã từng làm tới Tả tướng là Trình Dục cũng không biết phải làm thế nào thì Từ Ngôn càng không có cách gì cả. Dù là như thế, cỗ bạo lệ sâu trong lòng hắn càng nóng nảy điên cuồng, khiến cho thân thể nho nhỏ khẽ run rẩy liên hồi.
“Bé gái Trình gia nói không sai. Hài tử ngốc, chúng ta đều là đạo sĩ a…”
Giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh của lão đạo sĩ vang lên bên tai hắn, dần dần làm biến mất những xao động trong lòng Từ Ngôn. Sau đó, Từ Ngôn nhìn thấy sư phụ mình bước ra một bước, hô lên vang dội: “Từ bi, từ bi!”
Một câu hô to, không giống như là của một người sắp chết vang lên. Thanh âm như tiếng chuông vang rền, khiến tất cả mọi người có mặt tại quảng trường như bị chấn điếc cả tai. Tất cả mọi người đều đảo mắt nhìn qua, đến đám người trên tế đàn cũng đưa ánh mắt bất thiện nhìn xuống, mà bước chân của mấy kẻ áp giải đồng nam đồng nữ cũng khựng lại.
Có lẽ người ngoài chỉ thấy tiếng hô lớn của lão đạo sĩ như muốn điếc tai. Thế nhưng trong mắt đám người Thái Thanh giáo có võ nghệ trên người, mỗi tên đều có thân thủ bất phàm, thậm chí đến cả đạo nhân mặt thẹo cầm đầu khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều trầm xuống.
Chân khí, chân khí hùng hậu đến mức tận cùng!
Chỉ có thúc dục chân khí cấp Tiên Thiên thâm hậu, mới có thể thét một câu, chấn động đến gần điếc cả lỗ tai mọi người.
Bước chân xiêu vẹo yếu ớt ngày thường của Từ Đạo Viễn lúc này đã trở thành long hành hổ nhảy, tựa như ánh sáng lóe lên, vài bước chân đã đứng trên tế đàn. Lão cười nói: “Đạo gia có mây, có nước thiện, chỉ làm lợi cho vạn vật mà không tranh đua. Đạo Viễn ngu muội, không nhìn ra được đại thiện của nước, mười sáu năm thanh tu nhưng vẫn lại ra mặt tranh giành thêm một lần nữa.”
Lời này của Từ Đạo Viễn, là nói với đạo nhân mặt thẹo trước mặt mình, ánh mắt của lão kiên định mà hiền hòa, không nhìn ra được hỉ nộ. Từ Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng sư phụ, nhất thời cũng không hiểu được cuối cùng thì lão đạo sĩ muốn làm gì.
“Lão quán chủ, sắp đắc đạo rồi, không nên tranh giành thì vẫn tốt hơn.”
Đạo nhân mặt thẹo nghe ra được một tia chống đối của đối phương, cho nên một bước cũng không nhường, đáp trả.
“Đạo là Đạo, nhưng cũng không là Đạo.” Từ Đạo Viễn lắc đầu, nói: “Đạo kia, không phải là đạo của ta. Từ bi từ bi, trước có từ, mới có bi. Vô từ sẽ vô bi, vô bi sẽ vô hỉ. Vô hỉ vô bi, có thể có từ bi sao?”
Lão đạo sĩ nói ra mấy câu này, gieo vào lòng đạo nhân mặt thẹo đầy khó hiểu và nghi hoặc, khiến gã không biết nói gì cho phải. Chẳng qua một khắc sau, gã đột nhiên bước ra trước một bước, gạch đá dưới chân vậy mà bị ấn thành một dấu chân lõm xuống thật sâu, rồi thấp giọng nói: “Quấy phá Thái Thanh giáo ta truyền đạo, chỉ còn đường chết!”
“Không cản đạo, không cản đạo.” Từ Đạo Viễn khoát tay cười, lại cao giọng thêm lần nữa: “Bần đạo là Quán chủ Thừa Vân, tu hành nhiều năm tại Lâm Sơn Trấn, gần như tất cả hương thân đều nhận ra.”
Lúc này, là Từ Đạo Viễn đang nói với dân chúng xung quanh đây. Mọi người nghe thấy lão nói vậy, nhao nhao gật đầu đồng ý.
Quả thật Từ Đạo Viễn đã ở Lâm Sơn Trấn này từ lâu lắm rồi. Lão không chỉ hiền hòa, mà khi các hương thân đau đầu nhức óc đều đến nhờ lão đạo sĩ trong đạo quán này xem qua một chút. Đơn thuốc của Từ Đạo Viễn còn có hiệu quả tốt hơn của lang trung trong Đại thành rất nhiều. Cho nên dân chúng trong tiểu trấn đều rất kính trọng lão.
Vẫn nhìn đám hương thân dân chúng xung quanh, Từ Đạo viễn khẽ gật đầu nói tiếp: “Pháp lực bần đạo không cao, tuổi tác lại không nhỏ. Tiềm tu nhiều năm cũng ngộ được một chút Đạo gia chí lý. So với mấy đứa bé kia thì có tư cách lớn hơn rất nhiều rồi.
Nghe đến đây, cả người Từ Ngôn khẽ run lên. Cuối cùng hắn cũng nhận ra ý định của sư phụ. Lúc này giọng nói của Từ Đạo Viễn lại vang lên lần nữa: “Hai đứa bé kia chưa chắc đã an ủi được Sơn thần đại nhân. Mồm miệng cũng không nhanh nhạy, một khi bọn chúng khóc sướt mướt trước mặt Sơn Thần. Thần Linh lại nổi giận thì không phải lỗi nặng hơn sao?”
“Thông Thiên Lộ này, nên để cho bần đạo đi qua mới thỏa đáng.” Nhìn về phía đống lửa đang cháy phừng phừng, Từ Đạo Viễn mỉm cười, chậm rãi quay đầu về phía đạo nhân mặt thẹo, nói: “Ngài xem thấy thế nào?”
Từ Đạo Viễn đã nói rõ ràng chuyện mồm miệng hai đứa trẻ không nhanh nhạy dễ gây tai vạ, dân chúng xung quanh cũng nghe thấy rõ ràng. Hơn nữa, lão lại chủ động đưa cho đạo nhân mặt thẹo một cái thang đi xuống, là muốn dùng mạng mình đổi cho hai đứa trẻ kia.
Trầm ngâm một chút, ánh mắt lạnh lẽo của đạo nhân mặt thẹo chuyển sang vẻ hòa ái, cũng chắp tay đáp lại: “Lão Quán chủ từ bi, không nhìn nổi sinh linh đồ thán, chính là đạo nghĩa của Thái Thanh giáo ta. Đã như vậy, thì xin mời lão.”
Biến cố trên quảng trường khiến người khác không thể đoán trước được, nhưng lại như rất hợp tình hợp lý.
Dù sao Từ Đạo Viễn cũng là đạo sĩ. Trong mắt dân chúng, đạo sĩ thay đồng tử đi an ủi, khích lệ Sơn thần thì lại càng nhẹ chuyện hơn không ít. Dù sao đồng nam đồng nữ, một đứa chỉ biết khóc, còn một đứa thì ngu ngốc, ai biết được chúng nó có nói năng rõ ràng với Sơn thần được hay không? Hay lại chọc Sơn Thần tức giận thêm? Nếu vậy thì hành lễ cúng bái này lại thành không công vô ích mất.
Phần lớn trong đám người đều tán thành hành động vĩ đại của lão đạo sĩ, chỉ có Trình Dục là khe khẽ lắc đầu. Phẫn nộ trong mắt lão không những không giảm xuống, mà còn sâu sắc hơn nữa.
“Người khởi xướng, không chỉ có vậy!”
Lão nhân chỉ nói xong câu này, rồi không nói gì tiếp nữa mà tách ra khỏi đám người, lặng lẽ trở về nơi ở của mình, bóng lưng có chút đìu hiu. Lão đã quyết định nhanh chóng lên đường, nếu như vẫn để cho Thái Thanh giáo tiếp tục làm loạn cả đất nước như thế, cho dù hôm nay có Từ Đạo Viễn chấp nhận quên mình cứu lấy hai đứa trẻ, thì mai sau sẽ có ai quên mình giữ lấy hoàng triều Đại Phổ?
Cái thiên hạ quý báu này, chỉ sợ khó mà giữ được.
Từ Đạo Viễn đến cạnh đám lửa, kéo Tiểu Hoa và đứa nhỏ ăn mày ra khỏi tay đám đạo sĩ canh chừng, cười nói: “Bé con, đi đi, đi đi.”
Tiểu Hoa đang gào khóc lúc này mới nhận ra mình đã được cứu ra, nó không dám liếc nhìn đám đạo sĩ cao lớn kia mà nhanh chóng cùng tiểu ăn mày vội vội vàng vàng chạy ra khỏi quảng trường. Tính ra nó đã thoát được một kiếp, nhưng lão đạo sĩ lại phải táng thân trong biển lửa.
Nhìn sư phụ quên mình đánh đổi lấy bình an cho Tiểu Hoa, Từ Ngôn lại không thể nào phân rõ được chuyện đó là đúng hay sai. Hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Hoa bị chết cháy, nhưng lại càng không muốn nhìn thấy sư phụ bị thiêu sống như thế. Lúc này, vừa nhìn chằm chằm lấy bóng lưng lão đạo sĩ, Từ Ngôn gắt gao nắm chặt lấy Lôi châu bên thắt lưng.
Mấy tên đạo sĩ áp giải đồng nam đồng nữ cũng bị ánh mắt của lão đạo sĩ bức lùi lại. Trước đám cháy, chỉ còn lại hai thầy trò Thừa Vân Quan mà thôi.
“Đồ nhi, ngươi có biết nhân tâm là cái gì không?”
Dưới ánh lửa phập phùng làm nền, Từ Đạo Viễn đầy yêu thương nhìn đứa đệ tử của mình. Lão rốt cuộc cũng dạy cho Từ Ngôn phần đạo lý cuối cùng trong cuộc đời này của mình.
Chương 14 : Nhân tâm như Quỷ
Nhân tâm?
Tiếng tí tách của đám cây khô đang cháy nhẹ vang bên tai, trong lòng Từ Ngôn là một mớ hỗn loạn.
Cục diện hôm nay là sư phụ hắn muốn ra đi rồi. Hắn muốn thay đổi, muốn cứu lấy sư phụ. Ngoại trừ phải đối mặt với những đạo sĩ Thái Thanh giáo kia, hắn còn phải đối đầu với vô số dân chúng đang kí thác hi vọng vào việc an ủi lửa giận của Sơn thần nữa.
Vào lúc Từ Đạo Viễn đang ở trên thế cưỡi hổ như vậy, lão đã nói cho hắn một phần vô cũng tối nghĩa về nhân tâm. Từ Ngôn làm sao có thể bình tâm lại được? Cảm nhận được cái phần nhân tâm mờ ảo khó hiểu trong khoảnh khắc đứng trước đám cháy này, tiểu đạo sĩ chợt nổi lên tâm tư muốn xuất ra Lôi châu oanh nổ, phá hủy hết mọi thứ xung quanh đây.
Chẳng qua phần tâm tư lạnh như băng vừa mới xuất hiện, đã bị thanh âm giảng giải ôn hòa của lão đạo sĩ trừ khử.
“Đại thiên thế giới, trải rộng huyền bí, có võ giả tập võ, có được một thân lực lượng có thể đập tan bia nát đá. Có đạo nhân tu chân, phi thiên độn địa tìm lấy bản tâm. Có hòa thượng lễ Phật, không kiêng dè rượu thịt nhưng tâm tính lại như Bồ đề. Có đại Nho xách bút vẽ nên trăm màu sông núi, dẫn cá chim tìm đến. Có Dị tộc hung tàn, ăn tươi nuốt sống, ngồi lên ngựa sắt là có thể bách chiến bách thắng. Còn có cả kỳ nhân vãi đậu thành binh, hô mưa gọi gió…”
Đối mặt với ngọn lửa phừng phừng, Từ Đạo Viễn giảng giải mấy chuyện kia tựa như không quan hệ gì đến nhân tâm, nhưng lại như đẩy ra một cánh cửa nhìn sang một mặt rộng lớn của thế giới.
“Đã từng có một vị võ giả lấy kiếm mà sống, tung hoành khắp cả giới võ lâm Phổ quốc, khó có địch thủ. Đến khi hắn tu đến cảnh giới Tông sư, mới phát hiện ra được đỉnh phong của Võ đạo còn xa lắm vẫn không thấy được phần cuối. Vì vậy hắn đi khắp nam bắc đại giang, bái phỏng vô số kì nhân dị sĩ. Cuối cùng hắn tìm được một phần pháp môn của Tu hành giả.”
Lão đạo sĩ như đang kể lại một phần chuyện xưa, đối mặt với biển lửa, lưng eo vẫn cứ thẳng tắp như trước, chậm rãi nói tiếp: “Đó là một bộ pháp môn tà đạo. Hắn tự nhận là tâm kiếm hợp nhất, không còn sợ ngoại lực. Sau khi tu tập tới đó thì bản lĩnh tiến triển cực nhanh, kiếm ra như cầu vồng, không người địch nổi. Có người sợ hãi kiếm đạo của hắn mà gọi là Kiếm Ma. Đáng tiếc, cuối cùng hắn cũng không nhìn thấy được bầu trời nơi xa hơn. Tâm kiếm hợp nhất nhưng chẳng qua lại chỉ là một bên tự nguyện mà thôi.”
Thân thể của lão đạo sĩ còng xuống, sau khi ho khan nửa ngày thì lão lại tiếp tục: “Pháp môn tà đạo lấy nhanh chóng làm chủ, không địch lại được Tâm ma thì phải trầm luân cả đời, cuối cùng sẽ bị cắn trả. Một ngày kia, Kiếm Ma bị cuồng tính đại phát, tâm trí loạn lạc. Mười chín nhân khẩu trong nhà bị hắn tàn sát không còn sót lại một ai. Sau khi thanh tỉnh lại, hắn hối hận muôn phần, chặt đứt trường kiếm, tự phế tu vi. Từ đó về sau hắn tha hương đi xa. Tên của hắn, được gọi là Từ Sơn…”
Chuyện xưa bi thiết khiến người nghe phải cảm động lây. Từ Ngôn nghe qua thì thấy trong tiếng kể trầm giọng của sư phụ còn mang theo cả một sự hối hận nồng đậm.
“Đồ nhi, nhớ kỹ. Kiếm có hai lưỡi, đả thương người nhưng cũng làm bị thương mình. Cho nên sư phụ lấy tên tự của ngươi là Chỉ Kiếm, ý chỉ Thiện tồn tại trong lòng, Ác thì dừng lại trên kiếm.”
Từ Đạo Viễn vỗ vỗ lấy đầu vai xương gầy của đồ đệ, cười nói: “Kiếm như nhân tâm, nhân tâm như quỷ. Kỳ thật trong lòng mỗi người đều có một đầu ma quỷ, có người để mặc cho đầu ma quỷ đó tàn sát bừa bãi, có người lại dành cả đời giam cầm đầu ma quỷ đó. Nếu cứ vậy thì đều vô tích sự cả, ngươi phải học cách không chế được cái đầu ma quỷ kia, mà không phải bị đầu ma quỷ đó không chế.”
Từ Ngôn há to miệng muốn nói cái gì đó, lại bị lão đạo sĩ cắt ngang.
“Vi sư biết rõ, trong lòng ngươi vẫn còn có thêm một đầu heo. Ha ha…” Lão đạo sĩ gian nan nói tiếp một câu trêu cười, cuối cùng liếc nhìn đồ nhi một cái đầy yêu thương, chân bước đi nhanh, rồi đột nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự muốn trở thành heo. Thì hãy làm một đầu heo, có thể cắn nuốt được mãnh hổ trong thiên hạ.
Từ Ngôn đưa tay muốn chụp lấy đạo bào của sư phụ nhưng lại bắt hụt. Hắn trơ mắt nhìn bóng dáng sư phụ đi về cái Thông Thiên lộ đang phủ đầy lửa cháy hừng hực kia.
“Thế nhân chỉ biết chết có nặng nhẹ, phân thành thái sơn và lông hồng. Thật tình bọn họ không biết được một cái chết có thể đổi lấy tính mạng của hai đứa trẻ mới là đại tiện nghi. Ha ha ha, không lỗ, không lỗ!” Lão đạo sĩ bước vào biển lửa, vẫn chuyện trò vui vẻ.
“Sư phụ!!!”
Trong mắt tiểu đạo sĩ dần xuất hiện hai vệt nước mắt. Hắn nhìn thấy Vô Thường đứng đợi ở hai bên biển lửa đã lâu, biết rõ hôm nay là đại nạn của sư phụ. Tọa hóa tại Thừa Vân quan chẳng bằng chịu chết thay hai đứa nhỏ kia, có lẽ nếu Từ Ngôn ở trong tình trạng của Từ Đạo Viễn như bây giờ, hắn cũng sẽ cho rằng lần này là cực kỳ lời rồi.
Trong lòng đầy bi ai, lại bị một tia thoải mái hòa tan đi mất.
Từ Ngôn dụi dụi lấy hai mắt vương đầy nước mắt, nhìn lão đạo sĩ sắp biến mất trong biển lửa, cao giọng hỏi: “Sư phụ! Vị Kiếm Ma Từ Sơn kia, có phải cũng có tên tự giống như con không?”
“Có, tự là Đạo Viễn…”
Lời nói nhỏ cuối cùng của lão đạo sĩ bị ngọn lửa đang dần cháy mãnh liệt kia nuốt mất, chỉ còn để lại trong nội tâm Từ Ngôn một cái danh hào khiếntất cả cường nhân võ đạo khắp nam bắc đại giang phải cảm thấy sợ hãi.
Kiếm Ma Từ Sơn, Từ Đạo Viễn!
Cũng giống như Từ Ngôn bị người khác hiểu lầm đạo hiệu của hắn là Chỉ Kiếm, thật ra lại là tên tự của Từ Ngôn. Đạo hiệu của lão đạo sĩ cũng chỉ là tên tự của lão. Tên chính thức của lão là Từ Sơn, tự Đạo Viễn.
Mấy năm gần đây, Từ Ngôn vẫn luôn suy đoán tới chuyện thân phận của sư phụ. Bởi vì hắn thừa hiểu sư phụ tuyệt đối không phải là người bình thường. Người bình thường sẽ không dạy dỗ được ra một thân công phu Phi thạch xuất thủ đầy lăng lệ ác liệt đến cực điểm. Hắn từng tưởng tượng sư phụ là một vị hào khách, cũng tưởng tượng sư phụ có khi là một vị kỳ nhân quy ẩn nơi núi rừng. Không ngờ sư phụ của hắn, lại chỉ là một người đầy thương tâm mà thôi.
Lửa cháy trên quảng trường cũng dần tắt đi, tràng hành lễ cúng bái cuối cùng cũng hoàn thành. Đám đạo sĩ Thái Thanh giáo đem toàn bộ thu hoạch quay về Thừa Vân quan, xem đạo quán như nơi đóng quân của mình.
Bước đầu tiên cũng đã hoàn thành thuận lợi. Kế tiếp, nên phát huy sức mạnh của giáo lý. Sau cùng là thu môn đồ rộng rãi, đây mới chính là mục đích khi bọn hắn đi vào Lâm Sơn trấn này. Còn mấy chuyện xảy ra tại xung quanh sơn trấn thì thường cách một thời gian, bọn họ sẽ lại trình diễn một màn như vậy. Chỉ có đầu độc dân chúng, Thái Thanh giáo mới phát triển lớn mạnh, có thể đối kháng được với thế lực hoàng gia.
Mọi người đã tản đi hết, quảng trường trống vắng chỉ còn lại bóng dáng tiểu đạo sĩ đang cố gắng tìm kiếm chút di hài của sư phụ trong đống tro tàn. Sau khi phí hết cả buổi, Từ Ngôn cũng thu thập được vài khối xương vụn, sau đó cẩn thận từng li từng tí bọc lại.
Di cốt không thể cứ để như vậy, sư phụ không còn nhưng vẫn còn có tên đồ đệ hắn nơi này. Từ Ngôn quyết định chôn cất sư phụ tại Lão Phần sơn, bởi vì chỗ đó tương đối náo nhiệt.
Được mai táng nơi đông đúc như vậy, sư phụ sẽ không cô đơn.
Sắc trời dần tối lại. Tràng hành lễ cúng bái đối với dân chúng Lâm sơn trấn mà nói, chẳng qua chỉ là có một lão đạo sĩ chết cháy mà thôi, hơn nữa người ta còn tự nguyện, không có liên quan gì tới mọi người. Chủ yếu nhất là với uy vọng của Từ Đạo Viễn, chắc hẳn lão đã đến được trước mặt Sơn thần, có thể nói tốt với ngài để không còn giáng xuống đại tai họa nữa, như vậy thì bọn họ cũng an tâm phần nào.
Dù sao thì tâm nguyện của người dân rất đơn giản, có thể ăn đủ no, ngủ đủ ấm là tốt lắm rồi. Thế nhưng tâm nguyện của Từ Ngôn không chỉ có ăn đủ no, ngủ đủ ấm như vậy mà thôi.
Hậu viện Thừa Vân quan, tiểu đạo sĩ đang ngồi đến ê cả mông bên ngoài chuồng heo, nhìn đại điện đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười to. Khóe miệng của hắn dần nhếch lên nụ cười.
Nụ cười kia có biến hóa rất kỳ lạ, lại lộ ra băng lãnh dị thường.
“Tiểu Hắc, sư phụ đi rồi. Nói xem, người có cô đơn hay không?”
Khò khè, khò khè.
Đối với chuyện Từ Ngôn tự nói, Tiểu Hắc vẫn ưa thích cổ động. Nó thò mũi qua khỏi chấn song chuồng, dùng sức ủi ủi như đang trả lời vấn đề của Từ Ngôn.
“Ta cũng hiểu sư phụ người sẽ cô đơn. Không bằng tìm người đưa tiễn lão nhân gia người.” Ánh mắt nhìn về phía đại điện bắt đầu lạnh như băng, Từ Ngôn nhẹ giọng nói tiếp: “Tốt nhất, là để đám bọn chúng phụng bồi theo sư phụ đi.”
Nhân tâm như quỷ. Phần dạy bảo cuối cùng của Từ Đạo Viễn đem đến cho Từ Ngôn lợi ích cả đời. Chẳng qua lần này, hắn đã quyết định phóng xuất đầu ma quỷ trong nội tâm mình ra ngoài.
Bầu trời lúc nửa đêm lộ đầy vẻ xa xưa. Dưới ánh sao sáng, ngoài cửa đại điện Thừa Vân quan dần dần xuất hiện thêm hai cái thân ảnh. Ngay lúc Từ Ngôn đưa ra quyết định của mình, bóng dáng Hắc Bạch Vô Thường cũng lặng yên tiến đến….
Chương 15 : Làm bạn với Sói
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như thế, từng nhà từng nhà trong Lâm Sơn Trấn vẫn sinh hoạt như thường ngày. Mọi người vẫn cắm mặt bộn bề với chuyện ăn mặc và đủ khoản chi tiêu. Lần này đã có cao nhân Thái Thanh giáo thi pháp, phần đông mọi người đều cho rằng năm nay chắc chắn thu hoạch được rất tốt.
Phàm nhân trên thế gian này, chỉ cần mình an khang thì không ai nguyện ý để tâm tới chuyện sinh tử tồn vong nhà người khác. Có chăng, chỉ đám bạn cùng chơi với Từ Ngôn mới vì tiểu đạo sĩ mất đi sư phụ mà đau lòng.
Mặt trời vừa nhô lên, Thiết Trụ ăn sáng xong đã kéo theo một đám trẻ xe nhẹ đường quen bò lên đầu tường Thừa Vân Quan. Một hàng đầu tóc nho nhỏ thò lên khỏi bờ tường, tìm kiếm tung tích của Từ Ngôn.
Sớm tinh mơ, Từ Ngôn đã mang di cốt của sư phụ chôn cất tại Lão Phần sơn. Lúc này hắn vừa mới trở về, đang cho heo ăn, tay kia còn cầm theo một cái bánh nướng, cùng Tiểu Hắc trư tận hưởng món khoái khẩu của riêng mình.
Nhìn thấy Từ Ngôn có vẻ như đã gượng dậy được rồi, Thiết Trụ yên tâm phần nào. Bèn từ trên bờ tường vọng xuống: “Từ Ngôn, ra bắt dế ngoài cửa Nam đi a. Bọn ta đợi ngươi!”
“Hôm qua ta bắt được tướng quân bụng bự, tiếng kêu giòn vang!”
“So xem đám chúng ta đứa nào bắt được nhiều hơn!”
Mấy đứa trẻ khác cũng ta một câu, ngươi một câu, hi vọng Từ Ngôn có thể theo chúng nó đùa nghịch. Thực ra cũng vì đám trẻ loai choai này lo lắng tâm tình Từ Ngôn sa sút mà thôi.
Dù sao thì Từ Ngôn và lão đạo sĩ sống nương tựa vào nhau, thầy trò như cha con. Từ Đạo Viễn đột ngột mất đi, không có chuyện Từ Ngôn không chút thương tâm nào.
Từ Ngôn thừa hiểu ý tốt của đám bạn. Hắn ngẩng đầu cười cười, miệng vẫn còn ngồm ngoàm bánh nướng, đáp: “Được đấy!”
“Láo xược!”
Một tiếng quát tháo từ đằng xa truyền tới. Gã đạo nhân mặt thẹo từ trong đại điện ra bước ra, mắng to: “Đạo môn thanh tịnh, dám đến đây hò hẹn làm loạn hả, ta chặt chân các ngươi! Cút hết cho ta!”
Chỉ là một đám nhóc choai choai, đạo nhân mặt thẹo cũng không cần phải cấp cho bọn chúng sắc mặt tốt đẹp gì cả. Gã quát mắng đến mức dọa cho đám nhỏ hoảng sợ vội vàng lui xuống, nhao nhao chạy xa. Trong lúc Thiết Trụ nhảy xuống khỏi bờ tường, cũng không quên nhắc Từ Ngôn: “Bọn ta chờ ngươi ở cổng Nam đấy!”
“Một đám khỉ, hừ.”
Mấy đạo sĩ đi theo đạo nhân mặt thẹo cũng thấp giọng mắng một câu. Đồng thời cả đám đến gần như vây lấy hắn lại.
Gã đạo nhân mặt thẹo nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ. Mãi một lúc sau, y mới lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi tên là Từ Ngôn đúng không?”
Từ Ngôn gật đầu, trợn tròn hai mắt.
“Sư phụ ngươi đã mất rồi, về sau tính toán như thế nào?” Gã đạo nhân mặt thẹo tiếp tục hỏi. Bộ dạng có vẻ quan tâm, thế nhưng giọng điệu vẫn không xuất ra được chút mùi vị ân cần nào.
“Không tính toán gì a. Vẫn cứ ở trong Thừa Vân Quan, hàng ngày gánh nước, cho heo ăn, ăn bánh nướng.” Từ Ngôn chìa cái bánh nướng trong tay ra, giọng điệu hết sức tự nhiên nói.
“Ha ha, cho heo ăn, đúng là một tên chủ nhân không tim không phổi mà.”
Có người ở cạnh bên cười nhạo một tiếng, gã đang tính cười mắng tiếp thì bị đạo nhân mặt thẹo đưa ánh mắt ra hiệu ngừng lại.
“Từ quán chủ đại nghĩa thâm trọng, vì cứu muôn dân trăm họ mà ra đi. Thật đáng cho đồng môn Đạo gia chúng ta kính trọng. Ngươi đã là cao đồ duy nhất của quán chủ, tuổi tác lại quá nhỏ, không bằng gia nhập vào Thái Thanh giáo ta. Ít nhất ngươi còn được rất nhiều đồng môn chăm sóc.”
Trong lúc đạo nhân mặt thẹo nói mấy câu này, sâu trong mắt gã lại chợt nổi lên một tia tàn nhẫn.
Nếu như đã bức tử một lão đạo sĩ, thì tốt nhất vẫn là cứ nhỏ cỏ tận gốc. Cho dù lúc này gã không thể ra tay giết đối phương, nhưng đợi tới lúc rời khỏi Lâm Sơn Trấn, gã cũng sẽ thuận tay giết chết tên tiểu đạo sĩ trước mắt này. Trừ phi đối phương gia nhập Thái Thanh giáo bọn hắn, như vậy coi như bọn hắn có được tín đồ đầu tiên tại Lâm Sơn Trấn này, ngày sau làm việc cũng sẽ có thêm một kẻ chết thay.
“Thái Thanh giáo?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, hỏi: “Có nuôi cơm không?”
Một câu hỏi có nuôi cơm không khiến cả đám đạo sĩ nghe được đều sững sờ. Đến cả đạo nhân mặt thẹo cũng bật cười: “Nuôi cơm, không những nuôi cơm mà còn đảm bảo cho ngươi cả đời này không phải lo cơm áo.”
“Được lắm.” Từ Ngôn miệng gặm bánh nướng, dùng sức gật đầu.truyện Đô Thị audio
“Tốt, từ nay trở đi, ngươi chính là đệ tử Thái Thanh giáo ta.” Đạo nhân mặt thẹo cười khẽ nói: “Hôm nay chúng ta còn muốn chiêu mộ thật nhiều giáo đồ tại Lâm Sơn Trấn này. Từ Ngôn, ngươi làm tảo sái đồng tử đi vậy, theo ta.”
Đã có vụ hành lễ cúng bái xong xuôi trước đó nên tên tuổi của Thái Thanh giáo càng xâm nhập sâu trong lòng người. Bước tiếp theo chính là chiêu mộ thật nhiều tín đồ rồi.
Không lâu sau, một nhóm đạo nhân rời khỏi Thừa Vân Quan, một đường đi đều hô to giáo lý, kèn trống vang trời. Mà rốt cuộc Từ Ngôn cũng biết được tảo sái đồng tử là thế nào.
Chính là đội ngũ đi trước nhất, dọn dẹp, làm sạch phố, mở đường đấy.
Tay bưng lấy một cái hũ gốm sứ đựng nước bên trong, đi vài bước lại lấy tay vẩy ra một chút nước xuống đường. Cái này gọi là tảo sái, còn đồng tử chính là bản thân hắn rồi a.
Nghe được động tĩnh, dân chúng nhao nhao đi ra khỏi nhà. Khi biết được Thái Thanh giáo chẳng những tuyển nhận môn nhân, còn tuyển thêm một số đệ tử tục gia thì mọi người lập tức chen chúc mà tới. Chẳng mấy chốc đã có hàng chục người trở thành đệ tử tục gia của Thái Thanh giáo, chỉ cần hàng tháng cung phụng chút ít tiền bạc là có thể giơ cao tên tuổi của Thái Thanh giáo, được Tiên gia che chở.
Một đường đi tới, đệ tử tục gia được thu nhận càng nhiều, cũng có không ít đầu gấu trở thành môn nhân chính thức của Thái Thanh giáo. Trong phút chốc, danh vọng của Thái Thanh Giáo tại Lâm Sơn Trấn lên cao như mặt trời ban trưa.
Có người kính sợ môn phái đứng đầu Phổ Quốc, kính sợ pháp lực của Tiên nhân. Nhưng cũng có những người không thèm ngó ngàng gì tới, thậm chí còn hừ mũi coi thường.
Được giữa đường, là lúc đám người đi ngang qua Trình gia. Trình Lâm Uyển đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị sắp tới rời khỏi Lâm Sơn Trấn, bèn đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn đội ngũ như đang diễn hề ngoài cửa. Nàng càng vô cùng xem thường cái tên tiểu đạo sĩ đang vẩy nước đi đầu trong đám đội ngũ đó.
Ngày hôm qua, Từ Đạo Viễn vì muốn cứu mạng hai đứa trẻ nhỏ mà táng thân trong biển lửa. Hôm nay, Từ Ngôn lại biến thành người của Thái Thanh giáo. Trong mắt Trình Lâm Uyển, Từ Ngôn chẳng những ngu muội mà còn khiến cho nàng cảm thấy rất tức giận.
“Làm bạn với sói. Từ Ngôn, người thật xứng là cao đồ của Quán chủ a.”
Thiếu nữ tức giận tự nói ở ngay cửa ra vào, thanh âm không nhỏ, Từ Ngôn vừa vặn đến ngoài cửa Trình gia nên nghe được rất rõ ràng. Hắn nghiêng đầu, quay sang đưa mắt nhìn Trình Lâm Uyển rồi mỉm cười ngu ngơ. Miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, tay hắn vẫn không quên vẩy nước từ trong hũ gốm sứ ra ngoài.
“Đồ con lợn!”
Nhìn thấy bộ dạng Từ Ngôn không tim không phổi thế này, Trình Lâm Uyên tức giận dậm chân, mắng mỏ là đồ con lợn xong thì quay ngược trở về, đưa tay loảng xoảng đóng cửa đại môn lại.
Không chỉ có riêng Trình Lâm Uyển cho rằng Từ Ngôn rất ngu, mà rất nhiều người dân Lâm Sơn Trấn nhìn thấy Từ Ngôn mở đường cho Thái Thanh Giáo cũng tự nhận định tiểu đạo sĩ này càng ngày càng xuẩn ngốc. Sư phụ mình vừa mới chết, hắn đã hứng thú bừng bừng giúp người ta quét phố mở đường. Loại chuyện này, ngoại trừ là kẻ ngu đần thì người thường không ai có thể làm được.
Một ngày dạo phố, tới lúc hoàng hôn đám người này mới quay trở về đạo quán. Bởi vì Từ Ngôn đã gia nhập Thái Thanh giáo rồi, nên hắn cũng được bước vào trong đại điện.
Mới vài ngày không tới, vừa vào đại điện, Từ Ngôn đã ngây ngẩn cả người.
Đại điện vốn rộng rãi đã được kê thêm mười mấy bàn tròn. Trên bàn là cơm rượu ngon lành mua từ tửu lâu Lâm Sơn Trấn. Ngoại trừ bốn năm mươi đạo nhân, còn có thêm một đám tráng hán mặc trang phục thường dân, vẻ mặt người nào người nấy đều đầy bất thiện. Theo như lời gã đạo nhân mặt thẹo thì những người này chính là đệ tử tục gia của Thái Thanh giáo.
Tuy rằng được phép tiến vào trong đại điện nhưng Từ Ngôn cũng không được ngồi đàng hoàng, mà bị người ta coi như là chân sai vặt chạy trà nước. Chịu trách nhiệm rót rượu, bưng thức ăn cho các bàn tròn kia. Hắn cũng không giận, bộ dạng chỉ cười tủm tỉm khờ ngốc.
Nhìn thấy tiểu đạo sĩ khờ ngốc đang bận rộn rót rượu cho mọi người, đạo nhân mặt thẹo thầm cười nhạo một tiếng, rồi cùng đồng bọn tiếp tục ăn uống.
Đợi đám tráng hán và đạo sĩ cơm nước no say, đạo nhân mặt thẹo mới phân phó Từ Ngôn được phép đi ăn cơm. Trong ánh mắt khinh bỉ của gã, tiểu đạo sĩ mang bụng đói nguyên một ngày trời vẫn ăn cơm thừa rượu cặn một cách ngon lành, còn nếm một chén rượu, bị cay đến mức nước mắt chảy dài.
Chẳng những có thêm một kẻ chết thay, mà còn là một lao động miễn phí nữa, trong lòng đạo nhân mặt thẹo thầm mắng là đồ con lợn, nhưng mặt ngoài vẫn cứ ôn hòa bảo Từ Ngôn ăn xong nhớ dọn dẹp đại điện sạch sẽ. Sau đó gã mới hài lòng rời khỏi nơi đây, trở về phòng ngủ mà nghỉ ngơi.
Nơi này chỉ là chỗ bọn họ bàn việc và dùng cơm. Mỗi ngày đều chia người ra để quét dọn sạch sẽ. Hôm nay thì tốt rồi, đã có một con lợn trắng để sai bảo.
Có lẽ quá mức mệt mỏi, cũng có thể do chén rượu kia mà chưa ăn hết canh thừa trên bàn, Từ Ngôn đã lăn quay ra ngủ. Trong đại điện không người, chỉ có pho tượng lạnh băng, lẳng lặng yên tĩnh nhìn tiểu đạo sĩ đã bắt đầu ngáy đều đều. Trong ánh mắt pho tượng, không nhìn ra từ bi, mà chỉ có thâm sâu trống rỗng.
Nửa đêm, ánh nến chợt tắt.
Nửa đêm, thân ảnh nho nhỏ đã tỉnh lại. Thân ảnh kia khi thì vòng ra sau đại điện, khi thì trèo lên pho tượng Tam Thanh. Một đêm bận rộn như vậy, có lẽ chỉ có Vô Thường ngoài cửa là nhìn thấy…