1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Nhân Đạo Kỷ Nguyên dịch
  4. Tập 3: Hoàng Đình – Vu Tộc thần thông (c21-c30)

[Audio] Nhân Đạo Kỷ Nguyên dịch

Tập 3: Hoàng Đình – Vu Tộc thần thông (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21 : Tụng “Hoàng Đình”

Mây trôi lượn lờ, ngàn núi mờ ảo, hà quang vạn đoá, điềm lành khắp nơi.

Côn Luân Sơn, Vạn Sơn Chi Mẫu.

Từng có đại thần thông giả đứng trên đỉnh Bất Chu Sơn, dùng thần thông vô thượng, quan trắc hướng đi của linh mạch trong thiên địa. Phát hiện cả vùng đất có một nửa linh mạch từ Côn Luân Sơn mà ra. Cái tên Vạn Sơn chi mẫu từ đó mà xuất hiện.

Bởi vì Côn Luân Sơn linh khí dồi dào, cho nên có rất nhiều linh thảo, dã thú đột nhiên mở linh trí, dụng bản năng hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thổ nạp thiên địa nguyên khí. Nhưng đó chỉ là hậu thiên linh vật, mặc dù bắt đầu khai linh nhưng chỉ hiểu được tu luyện thô ráp, dùng tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí để tu luyện nội đan, thần thông pháp thuật chỉ có một chút theo bản năng, so với những sinh linh từ lúc sinh ra đã diễn hoá thiên địa thì kém không ít… Những sinh linh được thiên địa diễn hoá dựng dục nên được người đời gọi là đại tiên hoặc đại thần thông tu sĩ, cũng có tên khác là Thiên Thiên Chi Linh.

Vì vậy những hậu thiên linh vật sẽ đi bái những vị tu sĩ kia làm thầy, ít nhất là cũng đều tụ họp tại đỉnh núi của họ, dần dà tạo thành một thế lực…

Thi thoảng sẽ có thần thông giả đăng đàn diễn giải, dẫn tới ngàn vạn tiểu yêu tiểu quái tới nghe. Sau khi nghe xong, tiểu yêu tiểu quái có người sẽ hành lễ sư đồ với người giảng, sau khi xuống núi sẽ tự nhận mình là đệ tử.

Thiên địa thành hình, có sinh linh đương nhiên sẽ có giết chóc, có tư tưởng sẽ có tranh chấp. Hỗn độn từ đó mà sinh. Những người vì hảo ý mà đăng đàn diễn giải, lại vì một số đệ tử của mình tự cho là đúng, kết thù với người khác, bị cừu gia tìm tới tận sơn môn, tự dưng bị kéo vào tranh đấu, phiền toái cứ thế mà kéo lên.. Vì vậy những đại thần thông giả không hề diễn giải chỉ truyền cho người cùng tộc. Cho dù là có thành tâm bái sư cũng phải khảo nghiệm tâm tính mới có thể truyền đạo pháp thần thông.

Năm đó Khổng Tuyên cho khối ngọc giản cho Nam Lạc có chứa đại đạo mà y diễn giải. Mà Nam Lạc hiện giờ lại cầm một quyển sách, không phải giấy cũng chẳng phải gỗ, không phải vàng cũng không phải sắt, càng không phải là các loại da lụa. Thông Huyền Thiên Sư dùng đồng đỏ trong núi, nung trong lò đan bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại dùng thần niệm hư không khắc chữ trên mặt sách. Ngày sách thành, hào quang vạn trượng, xông thẳng vân tiêu, dẫn tới những Luyện khí tu sĩ thổ nạp vân vụ tới xem… Nhưng bọn hắn chỉ dàm từ xa nhìn Thái Cực Cung, không có một người nào dám tới gần

Hiển nhiên bọn họ đều từng chịu đau khổ dưới tay của Thông Huyền Thiên Sư. Nếu không Thái Cực Cung chiếm cứ ngàn dặm linh mạch làm sao có thể yên tĩnh như vậy

Sách màu xanh nhạt, trên viết hai chữ cổ “Hoàng Đình” tựa hồ như ẩn chứa đại đạo vô cùng trong đó. Nam Lạc ngồi trước Thái Cực Cung, bên cạnh cây hoa mai. Lớn tiếng đọc kinh văn trong sách.

Những văn tự kia thực sự không phải để xem mà là dùng thần niệm đi nhìn kết cấu, mới có thể hiểu, có thể thấy rõ được từng chữ. Đọc đương nhiên cũng không phải là chỉ há mồm ra đọc, mà phải dùng pháp lực của toàn thân, hợp nhất với tâm thần rồi mới đọc được. Đây là một cách tu luyện, có thể làm tăng lý giải với đạo.

Nam Lạc không biết thứ mà hắn đọc được không phải là văn tự mà là một ít Thiên Địa Huyền Âm, hoặc như nước chảy róc rách, khi thì như hổ gầm xuyên núi, lúc thì cương mãnh như sét đánh rung trời… Những thanh âm kỳ diệu trong Thiên Địa đều được hắn đọc ra…

Phương thức này chẳng những có thể gia tăng pháp lực tu vị mà càng tăng khả năng thi triển huyền chú pháp thuật. Sau này nếu như Nam Lạc luyện tới mức cao thâm, ngôn tuỳ pháp xuất, gầm một tiếng sẽ kinh thiên động địa, cửu tiêu lôi lạc.

Xét tới cùng Hoàng Đình chính là trụ cột của pháp thuật, cũng là căn bản của đạo, sơ tập có thể luyện pháp, trung tầng có thể hiểu đạo, cao thâm sẽ là đạo pháp hợp nhất, ngôn tuỳ pháp xuất, diễn giải thiên địa.

Một cây hoa mai, nụ mới chớm nở, một con tiểu thanh xà núp trong khe… Trên bầu trời, mặt trời mới lên, bao phủ thân hình Nam Lạc đang đọc Hoàng Đình Kinh, đạo bào màu xanh, tóc đen búi ngược, không nhiễm trần thế. Trong tay sách màu vàng kim nhạt, toả ra hào quang huyền diệu dưới ánh mặt trời.

Từ ngày mà Nam Lạc được nhận làm đệ tử ký danh đã được một năm. Lúc đó Thông Huyền Thiên Sư ban cho hắn “Hoàng Đình” rồi nói: “Cuốn sách này không phải sách mà là ngôn từ của thiên địa, ngươi đọc mỗi ngày, cho tới khi có thể kết nối thiên địa”

Có một quyển sách như vậy đương nhiên khiến Nam Lạc vô cùng mừng rỡ nhưng để hắn cao hứng nhất là Thông Huyền thiên Sư đã truyền hắn một bộ pháp quyết tu hành… Pháp quyết này có tên là “Thái Thanh cảm ứng thiên” Chia ra làm ba cấp, tầng thứ nhất: Luyện tinh hoá khí thiên.

Nam Lạc đã tu luyện được một năm nhưng vẫn còn chưa Luyện Khí thành công, lúc đầu hắn đã hỏi qua Thông Huyền Thiên Sư trước kia mình đã có thể nhập môn Luyện Khí, đã có thể tu hành vì sao sau khi tỉnh lại thì không thể.

Thông qua câu trả lời của ông mà Nam Lạc mới hiểu được, bởi vì mình bị sáp nhập một giọt huyết mạch của Tổ Vu khiến cho thân thể trở nên cường đại, khí huyết quá mức tràn đầy. Còn khí luyện được đã sớm bị Kim bằng đánh tan… Về sau tĩnh toạ tu luyện vô luận là bộ Luyện Khí pháp học từ tế tư hay là học được trong lồng giam Thương Mãng đều thô ráp quá mức, không thích hợp thân thể hiện tại.

Khổng Tuyên đã từng nói với hắn tu luyện chính là nạp thiên địa nguyên khí cho mình dùng, mượn lực lượng của Thiên Địa tuý luyện thân thể đạt tới cảnh giới Trường Sinh Vĩnh Hằng. Những thứ đó với Nam Lạc quá mức phiêu miễu, không có thao tác luyện tập, biết lý luận nhiều hơn nữa cũng là vô ích.

Mà trong “Thái Thanh cảm ứng thiên” lại có phương thức cụ thể tập luyện, không giống Thương Mãng Nhai vì huấn luyện người hầu, mà phong ấn linh dẫn sau đó tạo áp lực xung quanh khiến cho người trong lồng giam liều mạng luyện tập để tiến vào Luyện Khí.

Từ lúc học được Thái Thanh Cảm Ứng Thiên, Nam Lạc liền ngồi trước vách núi cạnh hoa mai Luyện Khí. Chẳng biết vì sao Nam Lạc không thích đả toạ tồn thần trong phòng mà là thích ngồi đây, bất luận mưa gió.

Không có tường vân trên đầu, cũng không có kim liên dưới đất, Nam Lạc còn chưa đạt tới Đạo Cảnh, đọc ra được đạo ngữ nhưng không có tinh tuý. Tuy nhiên là dưới vách lại có không ít chim bay cá nhảy tụ tập khắp nơi, lẳng lặng lắng nghe Nam Lạc tụng huyền âm của đạo.

Nam Lạc đọc xong một tờ, tâm thần trở lại hiện thực. Nhìn những chim thú còn chưa hoá hình dưới vách núi tựa như thấy được Dương Lực Đại Tiên và mình năm đó. Mang một tấm lòng cầu đạo lại chẳng thể nhập môn.

Kim Giác Ngân Giác kể từ khi Nam Lạc dược Thiên Sư nhận làm đệ tử thì mỗi khi rỗi là lại chạy theo sau lưng Nam Lạc. Thông Huyền Thiên Sư không gọi bọn chúng thì bọn chúng cũng chẳng đi trông lò lửa, hoặc tu luyện. Tựa hồ như trên người của Nam Lạc có vô vàn bí mật hấp dẫn chúng.

“Lão gia nói, như thế thì sau này ngươi sẽ dẫn nhân quả đến mình” Kim Giác Ngân Giác chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Nam Lạc nhìn hắn, ngửa đầu lớn tiếng nói.

“Nhân quả ư, ta không biết thứ đó, ta chỉ biết họ rất đáng thương. Có một số việc ngươi không trải qua đương nhiên không thể biết có cơ hội học tập là khó thế nào. Trong bọn họ có rất nhiều người vì nghe ta tụng kinh ở đây sẽ khai ngộ, từ nay dốc lòng tu luyện, siêu thoát luân hồi” Nam Lạc đạm mạc nói, ánh mắt nhìn hư không thần sắc có chút phiêu hốt.

Kim Giác sờ cái sừng nhỏ vàng rực trên trán, nghiêng đầu nhìn cho tới lúc Nam Lạc xoay người rời đi còn không hiểu được ý tứ trong lời của hắn.

Chương 22 : Quạt Ba Tiêu

Vách đá trước Thái Cực Cung cũng không cao, một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống. Cây cối trên núi xanh um tươi tốt, bình thường những yêu thú gặp mặt sẽ đánh nhau lúc này đều vô cùng yên tĩnh. Những điều này do kề bên núi này đều là những yêu thú mới chỉ sơ khai linh khí, đối với một số việc chỉ dựa vào cảm giác mà phán đoán. Gần một năm qua mỗi ngày Nam Lạc đều tụng kinh ở đây, bọn họ liền chậm rãi tụ hợp, ban đầu chỉ có một con rắn xanh nhỏ, về sau có càng ngày càng nhiều.

Nguyên một đám tránh ở dưới tán lá cây trong rừng hoặc ẩn sau quái thạch. Bọn họ tới đương nhiên Nam Lạc biết tuy hiện giờ hắn chưa sinh ra pháp lực nhưng mỗi ngày đả toạ tồn thần, mỗi ngày tụng “Hoàng Đình” đã mang tới hiệu quả rõ ràng, xung quanh hắn trong vòng trăm mét tất cả mọi vật đều hiện ra rõ ràng…

Hiểu biết của Nam Lạc vẫn chỉ dừng lại ở xung quanh Thái Cực Cung. Thông Huyền Thiên Sư hôm này không có nhà, nghe Kim Giác, Ngân Giác nói là đi luận đạo với người khác, hai người kia một tên Nguyên Thuỷ, một tên Thông thiên. Theo như Nam Lạc thì danh tự càng lớn thì đạo hạnh lại càng không tốt. Hắn nghe xong hai danh tự này nghĩ một lát, không dám hạ lời bình, nhưng có thể luận đạo với Thông huyền Thiên Sư hiển nhiên họ rất cường đại.

Từ khi Nam Lạc tỉnh lại thì Khổng Tuyên vẫn chưa có tới, truyền âm cũng không. Nam Lạc hỏi thăm thì Thông Huyền Thiên Sư chỉ nói Khổng Tuyên có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì cũng không biết.

Đột nhiên Nam Lạc cảm nhận được một làn sóng pháp lực chấn động khác thường.

“Di, Thái Cực Cung, chúng ta vào xem” Một giọng nữ thanh thuý truyền tới. Ngôn ngữ khinh cuồng, tựa như muốn tới là tới, không coi Thái Cực Cung ra gì.

“Các ngươi là ai, lại dám xông vào Thái Cực Cung” Người nói chuyện là Kim Giác, nó vốn ở bên ngoài, đương nhiên có thể nghe được lời của nữ tử này, lúc này lớn giọng nói.

Nam Lạc vừa sải bước ra thì thấy khói vàng xuất hiện, người liền xuất hiện bên ngoài Thái Cực Cung. Chỉ thấy một lục y nữ tử và một nam tử mặc đạo bào màu trắng đứng trước mặt Kim Giác.

Lục y nữ tử thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt có vẻ ngang ngược. Bạch y nam tử cực kì trầm tĩnh, thậm chí có vẻ vô cùng lãnh tĩnh, không có bất cứ biểu lộ nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng nàng.

Lục Y nữ tử vừa muốn mở miệng nói chuyện liền nhìn thấy Nam Lạc xuất hiện có chút kinh ngạc nói: “Tiên Thiên độn thổ?”

Nam Lạc mỉm cười nhưng lại nhìn Bạch Y Nam Tử đứng phía sau nàng… Trong mắt của Nam Lạc bạch y nam tử lãnh tĩnh kia vô cùng giống thập lục trong lồng giam, hắn không dám khẳng định, chỉ là nhìn mà không có ý lên tiếng.

Lục Y nữ tử nhìn Nam Lạc không để ý tới mình, khẽ nâng cằm nói: “Biết tiên thiên độn thổ thì sao, ta còn biết tiên thiên vân độn cơ! Có dám đấu với ta không?”

“Ta chưa thành Luyện Khí sao dám tỷ thí với cô nương” Nam Lạc mỉm cười nhìn Lục Y nữ tử nói

Kim Giác trong mắt Nam Lạc thì hồn nhiên vô cùng nhưng ở trước mặt người khác thì lại có chút uy thế không khiếp nhược trước bất cứ ai… Nghe được lời của Nam Lạc liền lớn tiếng nói: “Không cần sợ, đấu với nàng là được. Ngân Giác cầm hồ lô của lão gia tới”

“A” Trong Thái Cực Cung truyền tới lời của Ngân Giác. Nam Lạc không khỏi dở khóc dở cười, hiển nhiên Kim Giác cho rằng mình sợ, nhưng không biết hồ lô này là bảo bối gì, có nó thì mình không sợ nữa sao? Hơn nữa Ngân Giác vẫn không xuất hiện nhưng lại đáp lại lời của Kim giác. Từ điều đó Nam Lạc có thể khẳng định bọn họ nhất định đã phối hợp kiểu này vô số lần.

Lục Y nữ tử chỉ thoáng nhìn Kim Giác cũng không đáp lời chỉ nói với Nam Lạc: “Chưa Luyện Khí thành sao có thể sử dụng Tiên Thiên Độn Thổ được, đã không dám đấu, vậy thì biến, bổn tiên cô muốn đi vào chơi…”

“Ngươi nghĩ Thái Cực Cung là nói nào, muốn vào là có thể vào sao. Xem ta dùng Pháp bảo thu phục các ngươi” Ngân Giác lúc này từ trong Thái Cực Cung đi ra trên tay nó cầm một cây quạt bình thường dùng để quạt lò.

“Không phải đã bảo cầm hồ lô ra sao? Lâu như vậy, sao lại cầm thanh phiến ra đây” Kim giác nhận quạt xanh trên tay Ngân Giác thấp giọng nói…

“Hồ lô không biết từ lúc nào bị lão gia hạ cấm pháp, ta không lấy được” Ngân Giác uỷ khuất nói.

“Hì hì, thế nào, không thể mang nổi pháp bảo ra sao, nếu đã không được thì để ta vào lấy ra chơi nào” Lục Y nữ tử khẽ cười nói. Dứt lời liền bước thẳng vào Thái Cực Cung.

“Đứng lại, Thái Cực Cung không được xông loạn vào, nhanh rời đi, miễn cho ta phải thổi ngươi đi năm vạn bốn nghìn dặm” Kim Giác giương cây quạt xanh nhỏ trong tay, uy thế lẫm nhiên. Ngân giác đứng một bên gương mặt cũng nghiêm cẩn, giơ quạt lên cao, tựa hồ nếu như Lục Y nữ tử bước tiếp một bước thì sẽ quạt…

Nam Lạc thấy biểu lộ của Kim Giác và Ngân Giác rất có lòng tin với quạt xanh thì nghĩ thầm: “Chẳng lẽ là một pháp bảo cực kỳ lợi hại sao?”

Lục Y nữ tử tựa hồ cũng đã nhìn ra, có thể chiếm một đỉnh núi tốt như vậy trong Côn Luân Sơn, còn xây được một toà cung điện như vậy là hết sức khó khăn. Cũng lâu rồi mà chủ nhân của Thái Cực Cung không đi ra hiển nhiên không ở nhà, chỉ dựa vào hai đồng tử và một người còn chưa Luyện Khí làm sao thủ nổi. Nghĩ tới đây nàng càng chắc chắn rằng hai cây quạt trong tay đồng tử nhất định là một pháp bảo lợi hai…

“Giản dị tự nhiên lại có chứa cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ là Tiên Thiên linh bảo” Lục Y nữ tử tự mình đánh giá “Ta còn chưa có một pháp bảo thuận tay, cây quạt xanh này tinh xảo, có thanh khí vờn quanh thích hợp cho ta dùng. Ta cướp cây quạt của bọn chúng rồi về chỗ sư phụ, cho dù chủ nhân Thái Cực Cung tìm đến cũng không sợ”

Nghĩ tới đây, Lục Y nữ tử không nói lời nào mà chớp động thân hình, mờ ảo tựa mây trôi, bàn tay nhỏ bé lao thẳng tới cây quạt trong tay Kim Giác và Ngân Giác. Đúng là muốn một lần cướp cả hai cây quạt trong tay hai đứa.

Nam Lạc kinh ngạc không ngờ rằng nữ tử này lại cả gan như vậy… Đang định xông lên ngăn cản thì thấy cây quạt trong tay Kim Giác đã động, lục sắc quang mang xuất hiện, trong nháy mắt một luồng ác phong từ quạt xanh phun ra ngoài, Nam Lạc vốn chuẩn bị tiến lên lập tức dừng lại, lui về phía sau.

Lục Y nữ tử ở phía trước, thấp giọng kêu lên một tiếng, mặt đầy kinh ngạc, chỉ hơi chống cự một chút thì thân thể đã biến thành một làn khói nhẹ bay đi, còn bạch y nam tử sau lưng nàng cũng bị ác phong trong quạt thổi bay giống như một chiếc lá cây trắng nhanh chóng biến mất trong một ngọn núi ở phía sau.

Nam Lạc không khỏi kinh hãi, hắn có nghĩ tới việc quạt xanh là một pháp bảo lợi hại nhưng thật không ngờ lại lợi hại như thế.

“Kim Giác, đây là bảo bối gì vậy, lợi hại thế” Nam Lạc chỉ vào quạt xanh hỏi.

Kim Giác phất phất quạt trong tay đắc ý nói: “Lão gia bảo quạt này dùng chiếc lá đầu tiên trên cây chuối tiêu đầu tiên trong thiên địa luyện thành, nên gọi là quạt ba tiêu, lợi hại không? Chỉ là ta không thích dùng cái này, quạt một cái người đã bay xa tít tắp. Ta thích hồ lô của lão gia, có thể nhốt người vào, không thể chạy thoát được.”

Nam Lạc im lặng, lúc này hắn chỉ nhìn cây quạt nhỏ, rồi lại nhìn đôi mắt tinh khiết của Kim Giác, chẳng biết nói cái gì.

“Ta cũng thế, không thích dùng cây quạt xanh này, quạt một cái người sẽ bị đốt thành tro. Thật không thú vị, hồ lô của lão gia vẫn tốt hơn, có thể bắt người, bắt rồi có thể chậm rãi chơi” Ngân Giác đứng một bên đột nhiên nói.

Nam Lạc cười khổ, Thông Huyền Thiên Sư giao bảo bối lợi hại như vậy cho bọn chúng nhưng chúng lại không thích. Nam Lạc nhìn hai cây quạt nhỏ này, ánh mắt có chút nóng bỏng.

“Quạt ba tiêu, theo lời Kim Giác thì tựa hồ một quạt có thể bay năm vạn bốn nghìn dặm, lợi hại như vậy đấy, nếu có nó thì ngày nào đó trở về sẽ không còn sợ nguy hiểm nào trên đường nữa. Chỉ cần một quạt, thiên địa thanh tĩnh”

Chương 23 : Thanh Xà ngậm kính

Người có cao thấp, lực có mạnh yếu, pháp bảo đương nhiên cũng có chênh lệch, mỗi một loại pháp bảo đều có một loại công dụng đặc biệt. Muốn biết uy lực của pháp bảo phải xem người dùng nó là ai, pháp bảo phân làm tiên thiên và hậu thiên nhưng mạnh hay yếu lại không phải tuyệt đối.

Quạt ba tiêu nếu là do Thông Huyền Thiên Sư luyện thành thì có thể coi như là hậu thiên pháp bảo.

Nhưng Nam Lạc không ngờ một kiện pháp bảo trong tay của Kim Giác lại có uy lực như thế, Nam Lạc có thể khẳng định nếu như mình bị quạt hẳn là cũng sẽ bay tới một ngọn núi khác…

Có thể coi đây là loại pháp bảo thuộc tính phong có khả năng công kích.

“Cho ta xem một chút” Nam Lạc có chút nóng bỏng nói

Kim Giác, Ngân Giác cùng đưa cây quạt xanh ra khiến Nam Lạc trong một lúc cũng không biết nên nhận cái nào, nhìn cặp mắt hắc bạch phân minh của chúng, tinh khiết không có chút tạp chất. Nam Lạc không khỏi có cảm giác muốn vuốt cái sừng nhỏ trên đầu chúng.

Lòng thầm nghĩ người khác muốn lừa pháp bảo của các ngươi cũng thật dễ dàng…

Nam Lạc thuận tay cầm lấy hai cây quạt, khi cầm cảm thấy nặng trịch không nhẹ như lông hồng giống như mình tưởng tượng. Cẩn thận quan sát, trên mặt xanh mơn mởn, rìa được khảm màu vàng. Nam Lạc không phân biệt được sự bất đồng giữa hai cây quạt. Nhìn xung quanh một lần, tìm nơi trống trải, chuẩn bị quạt thử một chút, xem cảm giác phong vân biến sắc nó như thế nào. Sau khi xác định rằng sẽ không làm tổn hại đến cây cỏ, thì khẽ vung lên, một cơn gió mát tràn ra.

“Hì hì…”

Sau lưng truyền tới tiếng cười của hai đồng tử, Nam Lạc lại dùng sức quạt, bụi đất bay tứ tán…

“Hì hì”

Nam Lạc lại tiếp tục vung vẩy, thử đủ cách nhưng chỉ có bụi đất tung bay.

Không thấy được cảnh tượng ác phong gào thét cũng không thấy được hoả diễm đốt người thành tro như Ngân Giác nói.

“Hai cây quạt này ngoại trừ lão gia ra chỉ có hai chúng ta là có thể sử dụng, cần chú ngữ và pháp quyết phối hợp mới được. Để ta dạy cho ngươi” Kim giác cười hì hì chạy tới

Nam Lạc hít một hơi thật sâu, khó nhọc nhổ ra hai chữ: “Không cần…”

Pháp bảo này quá hấp dẫn, có nó còn có ai chăm chỉ đi tu luyện nữa, Nam Lạc có thể xác định nhất định có rất nhiều người tu luyện cả đời cũng không đỡ nổi một quạt của quạt ba tiêu này, hắn sợ rằng mình không ngăn được cảm giác muốn dùng quạt ba tiêu cho nên lập tức xoay người về nội cung, sợ rằng khi liếc mắt lại nhìn thì sẽ muốn biết khẩu quyết khu động quạt.

Kim Giác và Ngân Giác chớp cặp mắt to hắc bạch phân minh nhìn Nam Lạc rời đi, tựa như chúng đang nghi hoặc vì sao khi nãy vẻ mặt hắn còn đang nóng bỏng thế mà lúc này mình muốn nói pháp quyết cho hắn nghe thì hắn lại cự tuyệt… Bọn chúng có tâm hồn thuần khiết, không nghĩ ra thì trong chớp mắt cũng sẽ quên mất.

Nam Lạc vốn tưởng lục y thiếu nữ nhất định sẽ quay lại, khi trở về sẽ có cách khắc chế quạt ba tiêu trong tay Kim Giác hoặc mang một người lợi hại hơn đến. Vì vậy hắn cố ý nhắc nhở Kim Giác, Ngân Giác.

Không ngờ Kim Giác, Ngân Giác lại nói không quan tâm. Nam Lạc nghi hoặc hỏi lý do thì Kim Giác ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý nói, vì nhất định họ sẽ nghe ngóng lại lịch của Thái Cực Cung, sau khi biết rồi thì nhất định không dám tới nữa.

Nam Lạc không hiểu nhiều về uy danh Thái Cực Cung nên lúc đó không nói gì thế nhưng trong lòng thì đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó.

Buổi tối tu luyện bên vách núi Thái Cực Cung, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến việc này nhưng vài ngày qua đi, không thấy lục y nữ tử xuất hiện nên hắn cũng bắt đầu tin lời của Kim Giác và Ngân Giác.

Thái Cực Cung có uy danh như vậy khiến Nam Lạc không khỏi nghĩ tới gương mặt không hề có hỉ nộ ái ố của Thông Huyền Thiên Sư.

Cảnh đêm yên tĩnh, tinh quang mờ mịt, như có như không bay lả tả trên người Nam Lạc. Khiến hắn mang theo một chút sắc thái thần bí.

“Sư tôn, sư tôn…”

Trong tai Nam Lạc đột nhiên truyền tới một thanh âm giống như trẻ thơ vậy. Nam Lạc nghi hoặc nhìn chung quanh một lần. Chỉ thấy xung quanh đen kịt, tinh quang mờ ảo khiến cảnh vật đều trở nên mơ hồ.

“Sư tôn, sư tôn, ta ở đây…” Ngay khi Nam Lạc nghĩ mình nghe nhầm thì thanh âm trẻ thơ đó vang lên lần nữa.

Nam Lạc chậm rãi nhắm con ngươi lại, khi hắn mở mắt ra thì trước mặt đã trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn chưa luyện khí nhưng thân thể lại xuất hiện một ít năng lực kì dị. Cái năng lực mà giúp hắn có thể nhìn ban đêm rõ như ban ngày được gọi là thiên nhãn thuật, trong lòng hắn nghĩ tới có một ngày, thần thông này chỉ cần một cái liếc cũng có thể nhìn thấu hết thiên địa vạn vật.

Một con tiểu thanh xà đang ở dưới cây hoa mai. Đầu ngẩng lên rồi khi Nam Lạc nhìn thấy thì nó lập tức cúi đầu một chút, tựa như dập đầu…

“Là ngươi gọi ta sao?” Nam Lạc nghi hoặc hỏi

“Vâng, sư tôn” Tiểu thanh xà lắc lư cái đầu, thanh âm như trẻ thơ lại vang lên

“Sao ngươi gọi ta là sư tôn” Nam Lạc nghi hoặc hỏi

“Nhờ có sư tôn ở đây diễn giải mà ta hiểu được rất nhiều chuyện, cũng biết được phương pháp tu luyện, vì vậy ngài đương nhiên là sư tôn của ta” Tiểu Thanh Xà nói

Nam Lạc không nghĩ tới còn có việc này xảy ra, hắn luôn có một cảm giác thương tiếc với những dã thú nghe mình tụng Hoàng Đình Kinh… Trong chúng lúc nào cũng có hình bóng của mình và Dương Lực Đại Tiên” Nếu lúc đó mình không bị bắt về, chỉ sợ bây giờ cũng chạy khắp nơi nghe người ta diễn giải học pháp. Nhất định cũng giống như bọn họ vậy” Nam Lạc thường nghĩ như thế.

“Ha ha, ngươi có thể ngộ đạo, ta rất cao hứng, nhưng không cần gọi ta là sư tôn, cứ gọi ta Nam Lạc là được”

“Sư tôn giúp ta mở linh ngộ, giúp ta bước trên đường tu hành, đương nhiên ta phải gọi người như vậy” Tiểu Thanh Xà kiên quyết nói, thanh âm yếu ớt nhưng lại có cảm giác cương nghị, kiên quyết.

Nam Lạc nghe xong không khỏi xúc động, nguyên lai sinh linh nào trong thiên địa đều có ơn tất báo, cũng không phải chỉ người hiểu điều đó.

“Trên đường tu hành ta đi sớm hơn ngươi một bước, ngươi có thể gọi ta một tiếng… Đạo huynh! Ngươi gọi ta có việc gì. Có nghi vấn gì” Nam Lạc khẽ cười nói

Tiểu Thanh Xà không lên tiếng chỉ thả thân thể ra, một vật màu xanh có hình dạng tròn như tảng đá xuất hiện. Nam Lạc nhìn kỹ lại thì tựa như đó là một tấm gương.

Tiểu Thanh Xà cúi người dùng miệng cắn, thân hình ở trườn giữa núi đá tựa như đất bằng. Đi đến trước mặt Nam Lạc nhẹ buông chiếc gương xuống.

Nam Lạc cúi người nhặt lên, cảm giác lạnh buốt.

Quả là một cái gương. Chỉ thấy mặt kính bị bụi mờ che phủ. Tựa hồ như có một đám mây ẩn trong kính. Chiếu trái chiếu phải mà không chiếu được vật gì. Nam Lạc ngờ rằng vì đang giữa đêm nên mới không có diệu dụng gì thôi.

Mặt sau có màu xanh, phía trên có hoa chim, cá trùng, phảng phất như đại đạo, từ đó tuyền tới một loại khí tức mệnh mông huyền diệu. Nhưng đồ án kia chuyển động theo chiếc gương rồi trở thành những hình dạng khác nhau.

Chương 24 : Vu Tộc thần thông

Dưới ánh sao, tấm gương tản ra một khí tức thần bí.

“Đây là cái gì? Pháp bảo? Tại sao không giữ cho bản thân” Nam Lạc hỏi

“Đây là chiếc gương do con trộm từ Hắc Thuỷ Đại Vương tới. Cũng không biết có thể làm gì, chỉ biết là Hắc Thuỷ Đại Vương mỗi ngày đều thổ nạp linh khí trước gương nên chắc là đồ tốt, vì vậy con mới trộm tới dâng cho sư tôn” Tiểu Thanh Xà lắc lư cái đầu, tựa như có chút đắc ý.

Nam Lạc không nghĩ tới việc thứ này là do tiểu thanh xà trộm. Tuy nó nói đơn giản như vậy nhưng Nam Lạc có thể tưởng tượng được Hắc Thuỷ Đại Vương coi trọng tấm gương như vậy, phòng hộ ắt hẳn phải vô cùng nghiêm mật, tiểu thanh xà trộm được gương hẳn đã phải rất mạo hiểm…

Đột nhiên Nam Lạc có cảm giác nguy hiểm, sau đó một luồng khí tanh tưởi vọt tới. Từng đợt quái âm cũng theo đó kéo tới, Nam Lạc từng nghe thấy Thanh Giao Vương trên Thương Mãng Nhai phát ra thanh âm không khác mấy.

“Là Hắc Thuỷ Đại Vương” Tiểu Thanh Xà vội trườn đến bên cạnh Nam Lạc.

Không cần nó nói, Nam Lạc cũng đoán được đó là Hắc Thuỷ Đại Vương phát hiện mất trộm gương nên truy đuổi tới đây.

Chỉ thấy cánh rừng rậm rạp bị gạt ra thành một con đường, một con đại xà đen như mực, hai mắt hiện hồng quang, đứng ở dưới vách đá dựng đứng. Một luồng khí tanh tưởi xuất hiện cùng nó rồi nhanh chóng bao phủ không gian.

“Là ngươi, ra là ngươi bảo Tiểu Thanh Xà trộm bảo kính của ta” Hắc Thuỷ Đại Vương khàn giọng nói, trong miệng không ngừng phát tán khí độc, khiến Nam Lạc không khỏi nhíu mày. Tuy có chút khó chịu nhưng cũng chẳng có cảm giác trúng độc.

Nam Lạc nghe được lời của nó, hắn không thể nói không được bởi vì trên tay đã cầm gương, hơn nữa gương do Tiểu Thanh Xà hiếu kính hắn… Nhưng cũng không thể nói là phải bởi hắn không hề bắt nó đi trộm.

“Ngươi nhận ra ta à” Nam Lạc hỏi

Hắc Thuỷ Đại Vương khàn giọng ong ong nói: “Người tụng kinh trước Thái Cực Cung, thanh danh lớn như vậy, có ai không biết. Chỉ là không ngờ những người luôn coi ngươi có tấm lòng bồ tát lại làm ra cái trò ăn trộm này”

Trong một năm tụng Hoàng Đình Kinh Nam Lạc đã có một danh xưng chính là tụng kinh nhân. Cái danh tự này chỉ lưu truyền trong núi, chính Nam Lạc thì lại chẳng biết gì…

“Sư tôn không bắt ta đi trộm, là ta tự mình làm” Tiểu Thanh Xà ở sau lưng Nam Lạc đột nhiên nói

Hắc Thuỷ Đại Vương nghe được lời của nó, hồng quang trong mắt đại thịnh, một luồng sát khí lạnh thấu xương loé lên nhưng rồi lại tiêu thất hiển nhiên vô cùng kiêng kị Nam Lạc.

Hí…Hí… Hắc Thuỷ Đại Vương thè cái lưỡi đỏ nói: “Nếu đã gọi là sư tôn thì cần gì phải phủ nhận. Tụng Kinh Nhân đã muốn tấm gương thì ta sẽ tặng cho ngươi, ngày khác ta sẽ tới nghe ngươi tụng kinh”

Hắc Thuỷ Đại Vương chẳng lẽ lại muốn bỏ đi, không cần gương nữa sao… Vốn Nam Lạc còn định trả gương cho nó. Nhưng chỉ cần nó vừa rời đi thì thù này sẽ hoá lớn, vài ngày nữa hẳn không phải là tới nghe tụng kinh mà là thỉnh bằng hữu tới báo thù.

Trong lòng Nam Lạc đột nhiên sinh ra sát niệm, điều này khiến chính hắn cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ vì rời bộ tộc đã lâu, tâm tính cũng trở nên lạnh lẽo, coi thường sinh mạng sao. Nam Lạc xoay người chậm rãi bước về Thái Cực Cung, cước bộ thong thả, thế nhưng trong lòng lại chẳng yên.

Tinh quang mê ly, khói độc bao phủ

Đúng lúc này một luồng gió ác nháy mắt bổ nhào tới, một cái miệng to như chậu máu táp về phía Nam Lạc… Đòn này từ Hắc Thuỷ Đại Vương, nó nhìn thấy bộ dạng thất thần của Nam Lạc liền sinh lòng đánh lén.

Mắt thấy sắp cắn trúng Nam Lạc, răng nanh màu trắng ởn nhe ra, lấp lánh dưới ánh sao

Trong mắt Hắc Thuỷ Đại Vương loé lên sự điên cuồng, người của Thái Cực Cung thì sao, giết ngươi rồi ta lập tức bỏ chạy, có ai bắt nổi ta nào.

Răng rắc!

Đó là tiếng va chạm răng vào răng với lực cực mạnh phát ra từ miệng Hắc Thuỷ Đại Vương. Nó kinh hãi, ngay khi sắp cắn xuống thì đột nhiên Nam Lạc biến mất, tại sao…

Đúng lúc này trong đầu Hắc Thuỷ Đại Vương vang lên một tiếng lớn, một cảm giác mê muội bao phủ nó. Thân hình nặng nề rơi trên mặt đất, đầu lâu cũng đã vỡ vụn. Hắc Thuỷ Đại Vương trong lòng hoảng hốt, xuất hiện ý thoái lui, uy danh của Thái Cực Cung làm trong lòng nó sinh ra sự sợ hãi. Nếu như không đi thì hôm nay chỉ sợ sẽ phải chết ở đây. Đã kinh qua vô số lần thảm chiến nó biết lúc này không thể ngã xuống, bằng không chắc chắn phải chết.

Nó gắng gượng tinh thần, há cái miệng lớn, một viên đội đan xuất hiện trên không, rồi trở nên lớn lên, linh khí bốn phương dũng mãnh tràn vào trong nội đan của Hắc Thuỷ Vương, một uy áp khổng lồ khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, khói độc đen đặc nhanh chóng bao phủ không gian này…

Tiểu thanh xà tránh ở trên vách đá run rẩy, thậm chí cả liếc trộm cũng không dám.

Đây là chiêu thức liều mạng của Hắc Thuỷ Đại Vương, những yêu loại khai ngộ linh trí như chúng nếu như không bái sư học pháp thì đây chính là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất. Trong nháy mắt thu nạp nguyên khí trong không gian để không ngừng cường hoá bản thân. Tuy dùng chiêu này xong nhất định phải điều dưỡng một khoảng thời gian ngắn mới có thể khôi phục nhưng lại là thủ đoạn tốt nhất trong lúc liều mạng.

Lúc này Hắc Thuỷ Đại Vương liếc mắt nhìn xem kẻ công kích sau lưng mình là ai, chỉ thấy trong khói độc màu đen có một đại hán thân cao vài trượng, thần tình lạnh lẽo nhưng trong mắt lại có hoả diễm rừng rực cháy. Chỉ thấy bàn tay khổng lồ của hắn vươn ra đã nắm lấy nội đan của mình, chớp mắt Hắc Thuỷ Đại Vương đã không còn cảm nhận được nội đan của mình

“Không… Đại Tiên tha mạng…” Trong lòng Hắc Thuỷ Đại Vương cảm thấy sợ hãi, không kìm được mà cao giọng xin tha, thế nhưng đáp lời nó lại là một bàn chân cực lớn.

Bàn chân hạ xuống, thế như núi sập…

Phanh, chân to đạp trên đầu Hắc Thuỷ Đại Vương. Rắc một tiếng giòn vang, sau khi chân to dời đi, đầu Hắc Thuỷ Đại Vương đã biến thành một bãi thịt nát trên mặt đất.

Cực hán cao mấy trượng hé miệng, khói độc màu đen lập tức bị hắn hút vào trong miệng. Ngay sau đó thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một người bình thường, sắc mặt có chút tái nhợt, chính là Nam Lạc.

Nam Lạc cúi đầu liền phát hiện toàn thân loã lồ, bụi vàng xuất hiện thân hình đã biến mất tại chỗ.

Khi hắn hiện ra lần nữa, trên người đã có thêm một đạo bào màu xanh

Tiểu Thanh Xà vội trườn tới dưới chân Nam Lạc, trong mắt xuất hiện hào quang sùng bái tựa như con người. Trong mắt tiểu thanh xà thì Hắc Thuỷ Đại Vương hùng mạnh chỉ trong chớp mắt đã bị sư tôn giẫm thành thịt nát, kết quả này khiến nó cảm thấy hài lòng, trong lòng không khỏi đắc ý với cách làm của mình.

Nam Lạc ngồi xổm xuống, mở bàn tay, một viên nội đan màu vàng xanh tản ra một mùi tanh hôi, tiểu thanh xà nhìn thấy lại vô cùng kích động.

“Ngươi thu thứ này đi, còn về việc bái sư, hãy bỏ qua đi, từ nay về sau mỗi ngày ngươi đến nghe ta giảng đạo là được, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi. Viên nội đan này hẳn hữu dụng với ngươi, coi như quà đáp lễ nhỏ đi” Nam Lạc đưa viên nội đan vào trước miệng tiểu thanh xà, khẽ cười nói.

“Cảm ơn sư tôn” Răng nanh tiểu thanh xà lướt qua, đã nuốt lấy viên nội đan to như quả trứng chim.

Nam Lạc nhìn tiểu thanh xà nuốt vội viên nội đan này, không khỏi đưa tay sờ lên đầu nó, tiểu thanh xà dán đầu vào trong lòng bàn tay Nam Lạc, thân thiết cọ đầu vào tay hắn.

Nam Lạc cười khẽ. Đứng dậy đi tới trước thi thể đại xà, một ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn, vung tay lên, ngọn lửa rơi vào trên thi thể Hắc Thuỷ Đại Vương, rồi thiêu nó thành tro tàn.

Hành động có phần giống giết người diệt khẩu, đốt xác thành tro, không để lại dấu vết

Chương 25 : Đạo Gia Nguyên Thần

Một năm nay, tuy Nam Lạc không bước vào luyện tinh hoá khí, nhưng khô toạ sáu năm tĩnh tâm tồn thần đã thể hiện ra chỗ tốt. Thần thông hoá thành cự nhân chính là một loại thần thông đặc biệt của Vu Tộc – Pháp Tượng Thiên Địa, bất quá lại khác với Vu Tộc. Vu Tộc dùng máu huyết để thôi động thần thông còn Nam Lạc lại dùng pháp lực để khởi động. Cho nên bây giờ hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào Luyện tinh hoá khí thì pháp lực cũng chẳng dùng được bao lâu.

Vu Tộc luyện tinh, Yêu Tộc luyện khí, Thông Huyền Thiên Sư nói cho Nam Lạc biết như vậy, lúc đó Nam Lạc hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta không luyện khí sao?” Thông Huyền Thiên Sư nói: “Đạo gia chúng ta trước luyện tinh hoá khí, sau luyện khí hoá thần cuối cùng tinh khí hợp nhất thành nguyên thần, dung hợp thiên địa đại đạo, siêu thoát luân hồi…”

Nam Lạc trước dung hợp huyết mạch của Chúc Dung, máu huyết căng tràn, như vậy thì không cách nào hình thành nội tức, chỉ có đạo gia nhất mạch của Thông Huyền Thiên Sư mới có thể thông qua luyện tinh sinh ra khí cảm. Máu huyết căng tràn muốn luyện tinh hoá khí thì càng khó, nhưng khi làm được thì pháp lực lại thâm hậu hơn rất nhiều so với những người khác.

Tổ Vu huyết vô cùng trân quý chẳng những có thể giúp Vu Tộc chiết xuất huyết mạch mà còn ẩn chứa đại đạo thần thông. Tựa như phương pháp truyền thừa của Dương Lực đại tiên vậy. Pháp Tượng Thiên Địa của Nam Lạc chính là được truyền thừa từ đây, ngọn lửa kia tuy ẩn chứa khí tức vô cùng yếu của Địa Sát Độc Hoả nhưng dù sao cũng là hoả mạch của Chúc Dung.

Đột xong thi thể của Hắc Thuỷ Đại Vương, tiểu thanh xà cũng đã sớm biến mất, phỏng chứng là để tiêu hoá viên nội đan kia…

Về việc giả bộ tâm thần bất an để dụ dỗ Hắc Thuỷ Đại Vương ra tay, Nam Lạc cảm thấy không được tự nhiên. Hắn không cho rằng mình là người tốt, nhưng tế tư từng bào hắn: “Ân oán rõ ràng, tính tình hơi lạnh, nhưng trong lòng lại chứa một chút thiện lương”

Hắn vẫn tiếp tục tu luyện, sáng sớm tụng Hoàng Đình Kinh, người nghe đã giảm đi rất nhiều. Hắc Thuỷ Đại Vương đằng đằng sát khí tới đương nhiên đã kinh động không ít người, đêm qua hẳn họ đã âm thầm theo dõi…

Cái danh tụng kinh nhân trước cửa Cung Thái Cực chỉ sợ đã biến thành màu xám, trong lòng Nam Lạc nghĩ tới đây không khỏi bật cười, hết thảy đều phong khinh vân đạm, ta tụng đạo của ta, vốn cũng chẳng phải là vật lộn đọ sức gì mà cần tới thanh danh, sao phải để ý người khác làm chi.

Khô toạ sáu năm, tĩnh lặng và an bình càng khiến tâm tình Nam Lạc trầm như vực sâu.

Thông Huyền Thiên Sư đã trở lại, Thái Cực Cung trở về an bình như cũ, không có người dám sinh sự trước cửa Cung… Thông huyền Thiên Sư dù không nói gì nhưng cũng chưa từng ngăn cản việc Nam Lạc tụng Hoàng Đình Kinh.

Có Hoàng Đình kinh, Nam Lạc tựa như cũng không có gì để hỏi Thông huyền Thiên Sư. Cứ như vậy Nam Lạc tụng kinh, Kim Giác Ngân Giác quạt lò, lúc rảnh lại chống cằm nghe hắn tụng. Bọn chúng rất thích nghe Nam Lạc kể chuyện xưa, nghe Nam Lạc kể về cuốc sống ở Dương Bình Thị Tộc, thích nghe Nam Lạc bị bắt rồi bị nhốt trong lồng giam, một lần lại một lần, không sợ làm phiền người khác, mỗi lần đến đoạn này, chúng lại vô cùng tức giận, lớn tiếng nói muốn đi tìm Ưng Vương Tam Thái Tử giúp Nam Lạc hả giận…

Khi Nam Lạc kể về Dương Lực Đại Tiên, lúc thì bọn chúng bảo nó nhát gan lúc thì bảo nó vô dụng, cuối cùng còn nói nếu như gặp nó nhất định gọi nó đến đây, lúc đó không ai dám làm gì nó cả.

Bất tri bất giác lại qua một năm, đến tận lúc này Nam Lạc đã ở Thái Cực Cung được chín mùa xuân thu.

Đột nhiên trong tai Nam Lạc truyền tới thanh âm của Thông Huyền Thiên Sư, vội vã đứng dậy chạy vào trong Thái Cực Điện. Chỉ nghe Thông huyền Thiên Sư nói: “Ta có một đạo hữu, cách đây ba ngàn dặm có xây một toà Ngọc Hư Cung, ba đêm sau sẽ chính thức khai sơn thu đồ đệ, ngươi nếu có tâm thì có thể tới thử xem…”

Nam Lạc vội đáp: “Đệ tử một lòng phụng dưỡng sư tôn, chưa bao giờ hai lòng”

Thông Huyền Thiên Sư nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần quan tâm điều đó, nếu ngươi bái người khác, ta sẽ không trách tội đâu. Đạo hữu Nguyên Thuỷ Ngọc Hư Cung cũng là một chi của đạo gia nhất mạch, ngươi không cần lo lắng công pháp không hợp”

Nam Lạc nghe xong, trong lòng khe khẽ thở dài, cúi đầu đáp: “Vâng sư tôn”

Vốn Nam Lạc còn muốn một ngày nào đó được Thông Huyền Thiên Sư thu làm đệ tử chính thức nhưng trong lời ông bây giờ đã có ý nói cho hắn biết là không thể nào…

————–

Côn Luân Sơn kéo dài vạn dặm, Thái Cực Cung đã chiếm lĩnh linh mạch chi nguyên trong vòng ngàn dặm. Còn Ngọc Hư Cung ở một ngọn núi khác cách đó ngoài ba ngàn dặm.

Nam Lạc không cách nào đạp mây bay đi, đã muốn tới thì chỉ có thể độn thổ thôi…

Độn thổ của hắn lại khác với Thổ Độn thuật bình thường bởi vì nó là do Dương Lực Đại Tiên dùng phương pháp truyền thừa, cho nên không thuộc về pháp thuật mà có thể coi là thần thông bổn mạng của hắn.

Thần thông khó truyền thừa, pháp thuật lại có thể truyền thụ bởi vì pháp thuật là thứ được những đại thần thông giả dựa vào thần thông của mình chế tạo nên. Tuy trong thiên địa có không ít người có tài trí trác tuyệt có thể tự ngộ pháp thuật, uy lực thậm chí không dưới những đại thần thông nhưng dù sao đó cũng chỉ là số ít. Cho nên giữa thiên địa này năng lực Tiên thiên đều được gọi là thần thông, hậu thiên học tập thì gọi là pháp thuật…

Nam Lạc từ biệt Thông Huyền Thiên Sư, rồi dưới ánh mắt hâm mộ của Kim Giác, Ngân Giác bắt đầu rời khỏi Thái Cực Cung. Lúc đi, hai người bọn chúng đã lén lút đi từ trong Thái Cực Cung ra rồi một lấy từ trong ngực một cái hồ lô xanh, một lấy một sợi tơ vàng, nhét vào trong tay Nam Lạc nói là để cho hắn phòng thân trên đường đi. Nam Lạc trả lại, hai người không biết nặng nhẹ trộm bảo bối cho Nam Lạc, nhưng hắn thì không dám thu lấy.

Hắn dám khẳng đinh rằng Kim Giác, Ngân Giác trộm pháp bảo đều nằm trong lòng bàn tay của Thông Huyền Thiên Sư, nếu như mình không biết thân biết phận mà cầm đi thì ngay cả kí danh đệ tử cũng không xứng.

Kim Giác Ngân Giác thấy Nam Lạc không nhận, cuối cùng đành phải nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì phải báo danh Thái Cực Cung ra”

Nam Lạc thầm nghĩ nếu thực sự gặp nguy hiểm, chỉ còn cách trốn chạy, báo danh Thái Cực Cung ra e rằng sẽ còn chết nhanh hơn, người khác sợ Thái Cực Cung nên sẽ không nghĩ tới việc lưu thủ, tha cho địch nhân một mạng.

Trước giờ chúng đều ở trước cung ra oai cho nên không ai dám động, khi đi ra bên ngoài nếu tới mức phải báo danh thì chỉ sợ người ta sẽ lập tức giết người diệt khẩu. Thanh danh chỉ có thể dùng để uy hiếp lúc chưa tranh đấu, còn nếu đã giao chiến thì chỉ đành dựa vào bản lĩnh thôi.

Thanh sơn, hải thuỷ, có tử vân tường khí thì cũng có nơi ác thuỷ sát khí.

Ba ngàn dặm, nếu là đường lớn thì chỉ mất một ngày là Nam Lạc có thể tới chỉ là trong Côn Luân Sơn Mạch lại là một việc vô cùng phiền toái. Đi ngang qua núi có đại yêu chiếm giữ cũng chẳng phải chuyện đơn giản, nếu đối phương tâm tính ôn hoà thì đương nhiên kệ ngươi qua núi nhưng nếu là kẻ hung ác bá đạo thì đành phải dựa vào bổn sự rồi.

Chương 26 : Tiên Thiên Linh Bảo

Dựa vào pháp lực Luyện Khí chưa viên mãn của Nam Lạc mà muốn tranh đấu với các cường giả của các đỉnh núi thì không khác gì tự sát. Cho nên biện pháp của Nam Lạc cũng chỉ có tiềm độn mà thôi. Khi hắn ở cùng Dương Lực đại tiên cũng đã lĩnh ngộ được một loại pháp thuật che giấu tâm thần. Hiện tại nhờ mỗi ngày tĩnh tụng Hoàng Đình càng giúp cho liễm tức pháp thuật càng lúc càng tự nhiên.

Độn địa thuật của hắn là bổn mạng thần thông, tâm động ắt thần thông sinh. Không hề giống như pháp thuật phải thông qua chú ngữ đại đạo, phác hoạ tự nhiên. Cho nên giờ hắn sử dụng Độn Địa thuật sinh ra rất ít pháp lực chấn động, cộng với liễm tức chi pháp, thực sự cũng có thể coi như là một phương pháp ẩn độn tinh diệu…

Hào quang ẩn hiện, xuyên qua. Nơi Linh khí hội tụ, tránh đi. Sát vân bao phủ, lập tức bỏ chạy.

Thân ảnh của Nam Lạc trong núi như ẩn như hiện, cẩn thận ẩn độn, lại nhớ tới thời gian ẩn núp tiềm hành trong núi lớn cùng Dương Lực Đại Tiên. Tuy cảm giác còn nguyên nhưng mình thì đã chẳng còn là mình khi trước.

Bây giờ Nam Lạc ẩn độn cũng không cần hoàng vụ bao phủ, chỉ thấy thanh sắc đạo bào loé lên giữa rừng, chớp mắt đã ở ngoài trên dưới trăm mét… thần thái tự nhiên lại có phần tiêu sái như đang dạo chơi vậy.

Đột nhiên thân hình hắn chớp mấy cái, cuối cùng lại ẩn sau một tảng đá. Qua hồi lâu hắn mới chậm rãi nhô đầu ra, chỉ thấy trong sơn cốc phía trước, hào quang mờ ảo, sát vân cuồn cuộn, linh khí trong núi dường như đều tụ cả về chỗ đó.

Hào quang bao phủ nhất định có đạo đức chân tu ở đó tu luyện. Sát vân ngưng tụ nhất định có mãnh thú tu luyện trú thân.

Hai loại này chỉ vì tâm tính bất đồng dẫn tới phương thức tu luyện bất đồng dẫn đến trạng thái bất đồng mà thôi… Nhưng nơi này sát vân tử quang đan xen khiến Nam Lạc kinh nghi bất định. Ngẩng đầu quan sát phát hiện ra mình đã sớm vào trong sơn thế, có đi đường vòng cũng đã muộn.

Nơi có sát vân tử quang bao phủ nhất đinh là động phủ của đối phương. Nam Lạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong con mắt có một ngọn lửa nhỏ xuất hiện. Hắn muốn xem thật kỹ bộ dạng của nơi bị sát vân tử quang bao phủ này.

Trong mắt của Nam Lạc chỉ thấy có một con cự thú nằm trong cốc, híp nửa mắt, tựa hồ như đang ngủ gật mà lại tựa như đang tu luyện.

Thân hình nó to lớn, toàn thân phủ đầy lân phiến, đầu trọc lốc như chuột, nhưng không có lỗ tai. Bốn chân tráng kiện, hữu lực, móng vuốt sắc nhọn tựa liêm đao.

Đột nhiên quái thú mở to mắt nhìn lên bầu trời, một tia sáng hung lệ từ trong mắt nó loé lên. Mây khói, sát vụ nhanh chóng bị nó hút vào lỗ mũi.

Nam Lạc vội thu thiên thị nhãn sợ bị mãnh thú cảm ứng được sự hiện hữu của mình. Trong lòng thấy nghi hoặc không biết mãnh thú đã phát hiện được cái gì nên cũng nhìn về phía kia, chỉ thấy trên không trung có một đám mây trắng đang lững lờ trôi tới, dựa vào thiên thị nhãn, Nam Lạc có thể thấy trên đám mây là ba nữ một nam đang vừa cười vừa bàn luận…

Ba nữ tử này một mặc đạo bào màu vàng pha đỏ, một pháp bào màu hồng phấn còn một mặc váy xanh. Còn nam tử kia lại mặc một bộ pháp bào thuần trắng.

Trong đó có một mỹ nữ váy xanh, dung nhanh kiều mỹ, nhưng có một chút tự kiêu và ngang ngược. Chính là nữ tử bị thổi mất sau một cái quạt của Kim Giác, còn bạch y nam tử cũng chính là người đi theo nàng hôm đó… Nhìn bộ dạng của y thì dường như không có chút thương tích nào.

Bọn họ tựa hồ cũng không có ý định xuống xem, mây bay cũng không giảm, lướt qua bầu trời sơn cốc. Ngay khi đám mây bay qua đỉnh đầu mãnh thủ chỉ thấy miệng nó mở ra, một đạo hồng ảnh chớp tắt, kể cả có thiên thị nhãn thì Nam Lạc vẫn không thấy rõ được hồng ảnh là vật gì.

Nơi hồng ảnh lướt qua, không gian tựa như võ vụn, tốc độ nhanh tới cực điểm mà vẫn vô thanh vô tức.

Đúng lúc này đạo bào vàng pha đỏ trên người cô gái loé lên, hào quang xuất hiện, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái đấu màu vàng… Bọc bốn người vào trong đó, kim quang sáng rực, thiên địa linh khí trong không trung nhanh chóng tụ lại nơi kim đấu.

“Tiên thiên linh bảo” Trong lòng Nam Lạc kinh ngạc, trước đó vài ngày chứng kiến uy lực của quạt ba tiêu, hắn đã cố ý đi hỏi Kim Giác và Ngân Giác sự khác biệt của tiên thiên và hậu thiên linh bảo. Ngoại trừ một do người luyện thành, một do trởi dựng dục thì còn có điểm khác chính là Tiên Thiên Linh Bảo có thể tự động hộ chủ. Hơn nữa Tiên Thiên Linh Bảo do người dùng khác nhau thì công hiệu cũng khác nhau. KHông giống như Hậu Thiên Linh Bảo, do người luyện chế, truyền vào pháp quyết, sau khi thành hình phương thức công kích là cố định…

“Tiên Thiên Linh Bảo chẳng lẽ có rất nhiều sao?” Nam Lạc không kìm lòng được sờ chiếc gương trong ngực mà tiểu thanh xà cho hắn

Đúng lúc này Nam Lạc cảm thấy một luồng sát khí trào tới như thuỷ triều, nếu là trước đây thì hẳn Nam Lạc đã phải lùi xa hơn mười dặm. Nhưng khô toạ trong Thái Cực Cung đã khiến tâm tính của hắn trở nên kiên nghị hơn rất nhiều, thêm nữa là sau khi dung hợp với huyết mạch của Tổ Vu Chúc Dung thì đã miễn dịch với các loại uy áp.

Mãnh thú không ngờ một kích của mình lại bị linh bảo của đối phương chặn… Chỉ thấy thân thể của nó to hơn gấp mấy lần. Đã hoàn toàn giống như một ngọn núi nhỏ rồi. Bốn chân khẽ động thân hình khổng lồ đã biến mất trong sơn cốc.

Hoả diễm trong mắt Nam Lạc bập bùng, sử xuất thiên thị nhãn, muốn xem cho rõ mãnh thú cực lớn kia đã ẩn độn tới nơi nào.

Sơn cốc tĩnh mịch, một ngọn gió núi thổi qua khiến Nam Lạc cảm thấy lạnh lẽo.

Trên bầu trời ba nữ một nam đột nhiên bị công kích trên mặt đã xuất hiện phẫn nộ nhưng không thể biết được họ đang nói gì… Kim Đấu trên đầu họ tản qua tầng tầng quang vận màu hoàng kim, bao phủ bốn người. Ánh mắt họ lập loè sáng tựa hồ như cũng đang tìm kiếm cự thú.

Nam Lạc chớp chớp hai mắt, hai ngọn hoả diễm cũng chớp nháy theo. Hắn muốn tìm mãnh thú cực lớn này, lại muốn xem cho rõ trong vòng sáng là pháp bảo gì nhưng sau cùng đành bó tay.

“Ai, xem ra thiên thị nhãn của ta còn phải luyện tập nhiều” Nam Lạc bất đắc dĩ nghĩ.

Đúng lúc này trước mắt Nam Lạc tối sầm, ngẩng đầu lên thì thấy cự thú đang ghé vào đỉnh một ngọn núi lớn, chân trước chống lên đỉnh núi, chân sau đạp trên vách núi, ngửa mặt gào rống.

Tiếng gầm như lũ bất ngờ bộc phát, tựa như sấm nổ rền vang.

Một khí thế ngập trời ập tới tựa sóng to gió lớn. Thân hình Nam Lạc giống như khói vụ lập tức phiêu tán.

Khi xuất hiện lần nữa thì đã ở một ngọn núi khá xa. Đỉnh núi này chính là đỉnh núi hoang hắn mới bò qua, không có cường giả chọn làm nơi tu luyện nên hắn dùng nó làm nơi trốn.

Nam Lạc vừa xuất hiện trên đỉnh núi đã lập tức giương mắt lên nhìn, chỉ thấy kim sắc quang đấu vốn bảo hộ một nam ba nữ đã bao phủ toàn thân cự thú. Kim sắc quang đấu hoá lớn, tựa như có thể bao trọn của cự thú và đỉnh núi.

Dưới quang đấu tản ra một tầng sánh sáng, ánh sáng tràn ngập màu sắc, trói chặt lấy không gian xung quanh.

Trên bầu trời những đám mây không biết đã tụ họp lại trên kim sắc quang đấu tự lúc nào, hình thành một cái vòi rồng.

Cự thủ ngửa mặt lên trời gầm lần nữa, tiếng gào tựa như tiếng sấm giữa trời quang dường như khiến sơn băng địa liệt. Nơi tiếng gào đi qua, giống như gió thổi qua mặt hồ, ánh sáng trong nháy mắt bắt đầu vỡ nát

Chương 27 : Các hiển thần thông

Kim sắc quang đấu treo trên đầu cự thú run rẩy theo tiếng gâm. Sắc mặt của nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ trắng nhợt, tựa hồ như chịu một ít thương tổn, chỉ thấy tay nàng điểm về phía kim sắc quang đấu một cái.

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Định”

Kim Sắc Quang Đấu toả sáng rực rỡ, nhanh chóng trùm lấy cự thú, lần này không phải chỉ là kim vân mà là kim quang khắp chốn toả ra khí thế bao trùm thiên hạ.

Cự thú dường như cũng chẳng có thủ đoạn đặc biệt gì, ngoại trừ thân thể khổng lồ, pháp lực thâm hậu ra thì chỉ có tiếng gào lớn và hồng ảnh khi trước mà thôi…

Nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ tuy có pháp lực kém xa như dưới sự trợ giúp của tiên thiên pháp bảo lại có thể đánh rất lâu với cự thú, thậm chí bây giờ dường như còn chiếm được thượng phong.

Cự thú liên tục rống lớn, nhưng thanh âm khi rơi vào tai Nam Lạc đã nhỏ đi nhiều, có lẽ vì bị kim quang bao phủ mà tiếng hô của nó lại yếu tới mức như vậy…

“Chẳng lẽ cự thú sẽ chết trong màn hào quang kia sao?” Tâm niệm mới hiện lên thì liền thấy trong miệng cự thú loé lên một đạo hồng ảnh.

Lần này Nam Lạc thấy rất rõ ràng, đó là lưỡi của cự thú. Màn hào quang kia tựa như có tác dụng định thân, vốn là nhanh như chớp ngay cả thiên thị nhãn của Nam Lạc cũng không thấy nổi thế mà bây giờ lại vô cùng thong thả.

Chậm thì chậm nhưng lưỡi của cự thú vẫn cứ chạm vào kim sắc quang đấu, như khẽ hôn vậy… Chỉ thế thôi nhưng đột nhiên kim quang tối sầm lại, quang vận tựa như đột nhiên tiêu tán, bản thể của pháp bảo dần hiện trong kim quang.

Gào…

Cự thú lại gào, cự trảo tựa thiểm điện chụp vào pháp bảo hình cái đấu trên không trung. Cự trảo nhìn thì chậm rãi nhưng nháy mắt đã xuất hiện bên trên kim đấu linh bảo.

Cự trảo che khuất bầu trời, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, dường như sắp sửa đập nát quang đấu.

Trong lòng Nam Lạc hoảng sợ, nhìn uy thế của cự thú, hắn có thể khẳng định vừa rồi cự thú giấu diếm thực lực… Bỗng dưng trong đầu Nam Lạc xuất hiện một ý nghĩ: “Cự thú muốn cướp đoạt Tiên Thiên Linh Bảo”

Không nghĩ tới nhìn thì ngốc nghếch, làm việc thì lỗ mãng bá đạo mà lại có tâm tính xảo trá như vậy. Hẳn là từ khi nó đánh lén không thành đã sinh ra lòng cướp đoạt linh bảo. Khi đó nếu nó bộc lộ pháp lực thần thông thì chỉ sợ những người kia lập tức bỏ chạy, cơ hội sẽ trôi đi mất.

Mắt thấy Kim Đấu Linh Bảo sắp bị bắt mất thì trên bầu trời bỗng xuất hiện một cái kéo lớn, kéo màu tím xanh, đan vào một chỗ.

Toàn thân kéo phát ra ánh sáng màu tím xanh, điện quang lập loè. Trong hư không phát ra những tiếng kêu hưng phấn. Hào quang màu tím xanh loé lên trên đầu cự thú, tựa như tia chớp đâm xuống. Thế như chẻ tre, sắc bén vô bì, phảng phất giữa thiên địa không có gì ngăn nổi một kích này.

Cây kéo nhằm đầu cự thú mà cắt, giống như miệng một con Giao Long khổng lồ vậy

Hắc phiến trên người cự thú luân chuyển ô quang, căn bản cũng chẳng coi chiếc kéo tựa Giao Long này ra gì… Cự trảo che trời nhìn thì thong thả, lại có tốc độ cực nhanh, phảng phất như xuyên thấu không gian. Kim Đấu vừa mới va chạm với lưỡi đỏ, kim quang vốn đã tán loạn, nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ chẳng kịp thôi động pháp lực lần nữa thì kim sắc quang đấu đã bị cự trảo chộp lấy.

Cùng lúc này, cây kéo tím xanh tựa như dường như có thể cắt cả thiên địa đã kẹp vào cổ của cự thú.

“Thương…” Một tiếng vang chói tai của kim loại va vào nhau vang lên bên tai Nam Lạc… Một vòng lửa toé ra nơi cổ và kéo va chạm.

Cự thú ngửa mặt lên trời gào thét, tuy có vẻ như nó không bị thương nhưng lại vô cùng đau nhức. Quang đấu trong cự trảo toả ra kim quang mãnh liệt, cố gắng giãy giụa.

Đúng lúc này, Bạch Y Nam Tử hét lớn một tiếng, tay niết pháp quyết, ngón tay chỉ xuống, một đạo thiên lôi màu tím giáng từ đám mây xuống. Đồng thời nữ tử áo trắng hé cặp môi đỏ mọng, một đạo bạch quang xuất hiện trên trời, hoá thành một thanh bảo kiếm hàn quang lập loè, hợp với đạo lôi quang, đâm thẳng xuống, mục tiêu là đôi mắt cự thú.

Cự thú nhắm hai mắt, bảo kiếm đâm vào trên mí mắt nó vang lên một tiếng vang chát chúa, ánh lửa lại loé lên.

Thiên lôi màu tím vô thanh vô thức bổ lên người cự thú, như tuyết vào nước làm toàn thân nó lóng lánh điện hoa màu bạc.

Hắc Lân phiến bao bọc cự thú, không sợ bất cứ loại công kích nào, nhưng dường như lại không có lực phòng ngự trước thiên lôi… Chỉ thấy toàn thân nó lóng lánh ánh lửa điện, một tiếng gầm phẫn nộ đau đớn phát ra. Đúng lúc này kim sắc quang đấu đột nhiên phát ra kim quang mãnh liệt.

Hào quang làm Nam Lạc đang đứng cách đó hơn mười dặm cũng có cảm giác chướng mắt, không khỏi nhắm đôi mắt lại, khi mở ra lần nữa thì thấy trên tay nữ tử đạo bào vàng đỏ có thêm một đồ vật hình tròn màu hoàng kim. Nam Lạc đoán đó là thứ mà lúc nãy suýt nữa đã bị cự thú đoạt đi. Chỉ là lúc này quang hoa ảm đạm, đã không còn khí thế kinh thiên động địa, nuốt trọn vạn vật nữa rồi…

“Đi” Nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ lạnh nhạt nói. Vừa dứt lời một đám mây xuất hiện bao phủ bốn người, một kiếm, một kéo cũng hoá thành hai đạo quang mang chui vào trong đám mây.

Cự thú tựa hồ vô cùng phẫn nộ, hét lớn một tiếng, cự trảo lại đánh ra, cơ hồ là ngay khi kiếm, kéo vào mây là lao tới.

Hô, gió từ cự trảo làm cây cối tan tác.

Trên bầu trời phong nổi vân tan, cự chưởng bất kể khoảng cách xa xôi, đâm vào đám mây sau đó xuyên qua, vỗ vào đỉnh núi, đập tan cây cối trên đỉnh.

Nam Lạc cách đó mười dặm tựa như cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của ngọn núi, trong lòng thầm nghĩ: “Giờ không đi thì còn chờ lúc nào”

Vừa sải bước, thì người đã tan theo gió. Chỉ còn lại một con cự thú trên đỉnh núi, quơ quào cự trảo, đập núi lắc lư.

Cự thú tựa như vô cùng phẫn nộ vì bốn người kia có thể đào tẩu trong tay nó, cũng khó trách, nó là vương giả trong núi này. Đã sớm đạt tới cấp bậc yêu vương, bốn người kia còn chưa nhập tiên đạo nhưng lại dựa vào tiên thiên pháp bảo đánh với nó vài hiệp. Hơn nữa ngay cả khi nó cố tình tính toán lại vẫn không thể cướp được kim sắc quang đấu, điều này khiến nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Nam Lạc vốn không muốn đi Ngọc Hư Cung mà chỉ mong ngày ngày ở trước cửa cung Thái Cực tu luyện đạo pháp, tĩnh tụng Hoàng Đình kinh, nhưng khi Thông Huyền Thiên Sư mở miệng bảo hắn đi, thì hắn cũng không dám làm trái.

Trong lòng thầm nghĩ Thông Huyền Thiên Sư đạo hạnh thông thiên, còn có thứ nào đáng được gọi là cơ duyên đây. Chẳng lẽ ta thực sự được đạo hữu của ông thu làm môn hạ của Ngọc Hư Cung ư. Đường đi giống như lúc trước, tránh thật xa khỏi rắc rối. Có khi Nam Lạc cũng cảm thán mình tới tận lúc nào có thể đạp núi như đạp đất bằng, gặp thuỷ như lướt trên nền đất, không có gì phải cố kỵ cả.

Chương 28 : Chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang

Ngọc Hư Cung không khó tìm bởi mới tiến vào trong vòng trăm dặm đã cảm thấy một khí tức đường hoàng uy nghiêm khiến Tiên Thiên độn địa thuật cũng có cảm giác khó dùng. Mỗi lần đều hao phí thêm vài phần pháp lực. Càng tới gần uy áp càng lớn, tựa như Thái Sơn Áp đỉnh trên người Nam Lạc, khiến hắn có cảm giác một bước cũng đầy gian nan.

“Đây chẳng lẽ là khảo nghiệm chọn đồ của Ngọc Hư Cung sao?” Nam Lạc không khỏi dừng bước lại, ngầng đầu nhìn ngọn núi xanh cao vời vợi này. Dõi ánh mắt lên cao thấy mây mù lượn lờ, không biết Ngọc Hư Cung ở nơi nào, nhưng khi mới bước vào trong địa giới này hắn đã thấy một khung cảnh, một ngọn núi nguy nga, một cung điện huy hoàng nằm giữa sườn núi, ẩn trong mây mù.

Cung điện này không giống với Thái Cực Cung luôn toả ra hương vị ẩn thế. Đường đường chính chính, trên cao gió lạnh, uy nghi thiên hạ. Đó mới là cảm giác của hắn với Ngọc Hư Cung.

Đột nhiên Nam Lạc phát hiện ra trên người cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn cảm nhận được uy áp nữa. Trầm tư một lúc rồi vận chuyển cực nhỏ pháp lực, quả nhiên lại cảm thấy cảm giác Thái Sơn Áp Đỉnh ép hắn đến khó thở kia… Hắn đưa linh lực toàn thân vào đan điền, thể xác và tinh thần hoàn toàn tinh khiết, không có chút pháp lực nào, uy áp lập tức biến mất.

Lúc này cho dù là có người nhìn hắn thì cũng không thể nhận ra được tu vi cảnh giới. Đó là liễm tức ẩn thần pháp môn mà do Nam Lạc tự mình lãnh ngộ.

Quan sát mọi nơi, vùng không gian này yên tĩnh lạ thường, mỗi gốc cây, mỗi lá cỏ đều có cảm giác cô quạnh, không có tiếng chim thú, côn trùng, thậm chí cả những đoá hoa cũng không có mùi thơm… Trên bầu trời mây vẫn đứng yên tại vị trí mà Nam Lạc nhớ. Hết thảy đều không chân thận như thế, hư ảo như thế.

Trong long Nam Lạc kinh ngạc, chẳng lẽ mình lại lâm vào trong trận pháp sao. Dưới chân núi này mà bày trận hẳn là của Ngọc Hư Cung rồi, tuyển đồ chẳng lẽ đã bắt đầu rồi sao? Trong lòng hắn nghi hoặc, bước vội về phía trước, tiến về chân núi nguy nga đã từng hiện lên trong đầu hắn.

Nam Lạc chỉ biết cắm đầu đi thẳng, đối với trận pháp, hắn hoàn toàn chẳng biết gì… Mới đi được khoảng năm mươi mét, cảnh vật không chút thay đổi, rồi đột nhiên ánh mắt bừng sáng, tai nghe thấy trùng kêu chim hót, gió mát đập thẳng vào mặt.

Lại quay đầu nhìn thì mới biết sau khi rời khỏi đoạn vừa xong thì khung cảnh trở lại đẹp đẽ, có hoa có bướm, có trùng kêu có chim hót, càng có gió mát đưa hương hoa tới chóp mũi, mùi thơm ngát mang theo từng chút ngọt ngào.

Là trận pháp ư? Nam Lạc nhíu mày trầm tư, không có đầu mối.

Xoay người tiếp tục đi vào trong núi lớn. Đi qua một đoạn sơn đạo nữa thì trước mắt xuất hiện một cầu thang bằng đá xanh, thẳng tắp dẫn vào trong mây mù… Bên cạnh cầu thang bằng đá xanh có một một tấm biển màu vàng hơi đỏ.

Tấm biển có chữ kiểu cổ, nếu không phải đã đọc Hoàng Đình được hơn một năm thì không thể nào nhận ra được những chữ đó. Chữ như ngân câu, mang theo một loại khí thế huy hoàng. Phía trên viết, chỉ cần người có thể đi hết bậc thang thì có thể được nhận làm đệ tử. Nhìn quanh quẩn thì chỉ thấy có một mình. Chẳng lẽ không ai biết Ngọc Hư Cung thu đồ sao, hay là mọi người đều đã lên cả rồi.

“Xem như đây mới chính thức là khảo nghiệm” …Nam Lạc nhìn cầu thang nối dài tới tận mây kia trong lòng thầm nghĩ.

Một bước, hai bước, ba bước…

Nam Lạc chỉ thấy thiên địa phong vân biến sắc, phảng phất như mỗi bước mỗi thế giới, có khi bước trước thì uy áp như nước thế như thiên địa, bước sau thì lại như cuốn vào lũ, không thể tự kiềm chế.

Mỹ nhân khuynh thành quấn quanh, ma quỷ giật tim mà ăn, yêu tà tàn sát chúng sinh. Tâm tư hắn thanh minh, tựa như giếng nước, tựa như không thấy. Nhưng trong lòng hắn lại tinh tường một chuyện, đi lên vô vàn khó khăn, chỉ thấy như lưng cõng núi đá, trán đầy mồ hôi… Hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc đau đớn khóc lóc, cũng có lúc thoải mái cười vang, cũng có khi lạnh lùng tàn nhẫn.

Tốc độ lên cầu thang của hắn đã vô cùng chậm, từ dưới núi nhìn lên thì tựa như dung hợp với mây mù phiêu miễu không thể nắm được.

Thong thả trong thiên địa, tản mác trong khói mây, hoa tàn hoa nở, khi Nam Lạc đặt chân trên bậc thang cuối cùng thì đã là một năm sau.

Ngọc Hư Cung xuất hiện trong mắt hắn hệt như ký ức trong đầu, đường hoàng chánh khí, công chính uy nghiêm… Có một cảm giác lạnh lùng, trang trọng bất khả xâm phạm.

***************

“Ngươi chính là Nam Lạc” Một đồng tử mặc bạch y đứng trước mặt Nam Lạc hỏi. Mặt không biểu tình.

“Đúng”

“Ngọc Hư Cung đã thu đủ mười hai đồ đệ, nửa năm trước đã xong”

Nam Lạc im lặng, đồng tử tiếp tục nói.

“Tất cả mọi chuyện của ngươi lão gia đã biết… Lão gia nói không thể để cho ngươi uổng công được, quyển sách này là Ngọc Hư Tổng Quyết Pháp, xem như là đền bù tổn thất một năm cho ngươi”

Nam Lạc tiếp nhận đạo thư trong tay bạch y đồng tử, thi lễ cảm tạ, xoay người đi xuống chân núi. Sắc mặt bình thản, lại có một chút dửng dưng tiêu sái, bất nhiễm hồng trần.

Hắn không nghe được cuộc trò chuyện của mười hai người đứng trong lầu các, dung mạo khác nhau, nhưng quần áo lại là đạo bào màu vàng đỏ, nếu hắn thấy được thì nhất định sẽ nhớ tới thiếu nữ đã sử dụng tiên thiên linh bảo chiến đấu cùng cự thú…

Bọn họ đều biết hôm nay cái người đã đi trên cầu thang một năm đã đến đích, cho nên tới cả đây để xem kết quả.

“Có cơ duyên tới đây, còn có thể lên núi, tới trước cung, người này cũng không tệ”

“Cơ duyên là có nhưng nếu có thể tới sớm nửa năm thì hẳn sẽ là sư đệ hoặc sư huynh của chúng ta rồi, đáng tiếc, còn kém một chút”

“Vừa rồi Bạch Hạc Đồng Tử cho hắn một quyển tổng quyết pháp của Ngọc Hư Cung, cũng coi như là không uổng công một chuyến”

“Ha ha, biết nhiều pháp thuật hơn thì làm được gì, không thông đại đạo, hết thảy chỉ là uổng công. Sớm muộn cũng có một ngày thân tử đạo tiêu”

Một năm, lại đã một năm. Nam Lạc biết điều này nhưng trong lòng lại bình tĩnh lạ lùng. Một năm, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang. Cuối cùng kết quả lại là Ngọc Hư Cung đã thu đủ mười hai người, còn hắn lại là kẻ thứ mười ba. Chỉ là thời gian đã hết, thời cơ đã qua, chính mình cũng đã cố gắng, không phải sao? Trong lòng Nam Lạc nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn trời, mây trắng thong thả bay. Chóp mũi lại một lần nữa truyền tới mùi thơm ngát, giống hệt như một năm trước.

Bậc thang vẫn là bậc thang kia, đường vẫn là đường nọ, hương hoa cũng vẫn thế. Cảnh như trước, người y nguyên chỉ là tâm đã bất đồng.

Một năm trôi qua, nhưng Nam Lạc dường như đã trải qua trăm vạn kiếp mà dường như lại chỉ là trong sát na. Như hỏi hắn có chiếm được gì không, hẳn hắn chỉ có thể lắc đầu, có nhiều thứ không nói thành lời được, tuy không phải đại đạo thần thông nhưng lại là trong lòng minh ngộ.

Nói không được, giảng không rõ, phiêu phiêu miễu miễu, như ẩn như hiện.

Lúc lên núi như lên trời, cất một bước đầy gian nan. Lúc xuống núi lại như đi ngắm cảnh, nhàn nhã cất bước

Chương 29 : Tiên đạo mờ ảo mười năm công

Cái khí thế đường hoàng uy nghiêm bất khả xâm phạm của Ngọc Hư cung đã biến mất ở nơi mà ngay cả thiên thị nhãn của Nam Lạc cũng không thể nhìn thấy. Đến cần ba ngày, đi không ngừng nghỉ nhưng khi về thì chẳng cần phải vậy. Ẩn độn thuật càng lúc càng huyền diệu, do dù có chẳng may độn ngang qua những yêu thú pháp lực sâu như biển kia thì cũng chẳng có chút cảm giác nào, có kẻ linh giác nhanh nhạy hình như nhận ra gì đó nhưng hết nhìn đông rồi quay tây lại không nhìn thấy hướng mà Nam Lạc độn qua…

Đối với việc Độn Địa Thuật trở nên mạnh mẽ, trong lòng Nam Lạc mỉm cười như gió xuân làm vật sinh sôi, như đại địa được mưa ân trạch.

Thời gian một năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, tỷ như nhờ việc từ từ đi lên sơn đạo mà Nam Lạc bất tri bất giác đã tiến vào luyện tinh hoá khí đại viên mãn. Tinh là chỉ các bộ phận của người, da thịt, xương cốt, huyết dịch. Tinh Huyết của Vu Tộc là mạnh nhất trong các chủng tộc, còn có phương pháp luyện tinh đặc thù cho nên Vu Tộc chiến đấu đều là sử dụng thân thể.

Hiện tại Nam Lạc dung hợp với một chút Tổ Vu Huyết của Chúc Dung nên đã thoát thai hoán cốt… Thể chất cải biến rất nhiều, nếu nói trước kia Nam Lạc dùng độn thuật còn có tiêu hao thì bây giờ cho dù sử dụng nhiều năm cũng sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì.

Hiện tại hắn cảm giác nhục thể của mình không có sức nặng, thậm chí còn có cảm giác phiêu diêu với gió. Thân thể đều bị Nam Lạc luyện hoá, từng lỗ chân lông, tế bào dường như đã cùng Nam Lạc thần khí tương dung. Khí tức như nước chảy, tuần hoàn vận chuyển thành một vòng tròn, thời thời khắc khắc đều thu nạp linh khí trong thiên địa, thông qua thân thể luyện thành pháp lực của bản thân.

Thôn phệ thiên địa nguyên khí để chuyển hoá thành pháp lực cá nhân, trong quá trình này cũng được thiên địa nguyên khí bồi dưỡng. Quanh năm suốt tháng, chậm rãi tương dung với thiên địa nguyên khí, tốc độ thu nạp sẽ càng lúc càng nhanh hơn nữa khi sử dụng pháp thuật cũng có thể pháp thông thiên địa, khiến cho uy lực được tăng cường.

Thái Cực Cung phảng phất như nằm ngoài thiên địa, bất nhập Ngũ Hành. Một năm qua rồi nhưng Nam Lạc vẫn chẳng thấy bất cứ thay đổi nào… Chỉ là khi trở lại Thái Cực Cung thì có cảm giác mờ ảo, dường như nó đã thành một vùng trời đất riêng. Mặc dù trong núi nhưng cũng dường như không ở trong núi. Mặc dù ở trước mắt nhưng dường như lại ở một không gian khác.

Kim Giác Ngân Giác không có nhà, trong Thái Cực Cung yên tĩnh tường hoà.

Trong thần thức đột nhiên truyền tới thanh âm của Thông Huyền Thiên Sư. Nam Lạc vội đi nhanh tới Thái Cực Điện.

Thông Huyền Thiên Sư tựa như hằng cổ bất biến vẫn ngồi ở đó, không buồn không vui, cùng Thái Cực Cung tan thành một thể, dường như tương hợp với thiên địa…

“Nam Lạc bái kiến sư tôn” Nam Lạc tiến lên khom người lễ bái.

“Lần này đi một năm, trong nội tâm có oán không?” Thông Huyền Thiên Sư híp nửa mắt, thản nhiên nói

“Đệ tử không oán”

“Còn ngộ”

“Có chút ngộ, nhưng không thông thấu, mong sư tôn chỉ điểm”

“Ngộ được gì”

Nam Lạc cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Đệ tử ngộ ra nhưng rất khó có thể biểu đạt, chi thấy thiên địa vô hạn, có thể lớn vô cùng lớn cũng có thể vô cùng bé… Một bước một thế giới, một ý niệm tan thành thiên địa. Lại có cảm giác thiên địa tự chuyển động có thể thấy rõ, nằm giữ thì nhất niệm có thể thay trời đổi đất, phất tay sáng thế. Lại thấy trong thiên địa vốn không có vật gì, vốn là hư ảo mờ nhạt, mông lung, hư vọng”

Thông Huyền Thiên Sư nghe Nam Lạc nói, chỉ điềm đạm khẽ gật đầu, tay vung lên không, một bức thái cực đồ hiện ra trước mặt Nam Lạc. Hư ảo, phảng phất như không tồn tại. Chớp mắt Thái Cực đồ lại biến đổi, vẫn là nó nhưng lại khiến Nam Lạc có cảm giác đó là một thế giới, hoàn toàn thoát ra khỏi thế giới này, có thể chứa đựng vạn vật.

Nam Lạc không biết nhìn bao lâu, quên bản thân, quên Thiên Sư, quên mọi chuyện của thế gian, vô niệm vô tưởng, mà lại như nhất niệm bách chuyển.

Đột nhiên Thái Cực Đồ biến mất.

“Đây chính là pháp môn tu luyện Đạo Gia Nguyên Thần. Hiện ta đã truyền cho ngươi. Ngày mai ngươi có thể đi rồi”

“Sư tôn” Nam Lạc ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Thông Huyền Thiên Sư đã biến mất.

Đạo Gia Nguyên Thần quyết, không thể truyền ngôn, không thể viết sách, là một loại đại đạo nguyên thần vô thượng, chỉ có thể tự ngộ, khi ngộ ra được xem như có thể mở ra nguyên thần đại đạo chi môn…

Nam Lạc hiện giờ bất quá mới chỉ là Luyện Tinh Hoá Khí, bước tiếp theo cũng chỉa Luyện Khí Hoá Thần mà thôi, tiếp đó mới tới Luyện Thần Phản Hư, sau cùng mới có thể bắt đầu tu luyện Đại Đạo Đạo Gia Nguyên Thần. Nhập Tiên đạo, thoát Ngũ Hành.

Nhưng Nguyên Thần Đại Đạo không phải là tu được mà là ngộ được. Nam Lạc đã ngộ được pháp môn, từ nay về sau chỉ có thể tự mình mày mò, nguyên thần không có pháp quyết để tu, chỉ có thể ngộ mà thôi…

Phải xuống núi sao? Phải rời đi ư? Dù với tâm cảnh bây giờ Nam Lạc vẫn không khỏi có chút thất lạc.

Đi ra ngoài cửa cung Thái Cực đến bên cây hoa mai trên vách đá. Thế mà bất tri bất giác đã lại mùa đông rồi. Đầu cành mai kết một nụ hoa, đón chờ gió tuyết kéo tới.

Nam Lạc ngồi lặng như đá, tựa như lão tăng, tựa như pho tượng.

Tinh quang mịt mờ, mê ly, phủ lên vai hắn, trong ánh trăng mờ ảo, mang theo một chút sắc thái thần bí…

Khi mặt trời từ phương đông mọc lên, lướt qua núi, xuyên thấu mây mù, tạo thành từng đạo ánh sáng sặc sỡ thì Khổng Tuyên xuất hiện.

Khổng Tuyên vẫn mặc pháp bào ngũ sắc, ngũ thải trên đó vẫn lưu chuyển bất định nhưng không hề chói mắt mà ôn nhuận nội liễm. Y vẫn lãnh diễm như vậy, tiếu dung vẫn ôn hoà như xưa. Tựa như không có gì thay đổi mà tựa như lại thay đổi thực nhiều.

Nam Lạc vẫn dùng lễ của đồng tử. Tất thảy giống như mười năm trước, phảng phất như ngày đó Khổng Tuyên tới đón hắn đi.

“Ngươi còn muốn làm đồng tử của ta không” Khổng Tuyên khẽ cười nói

Nam Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Khổng Tuyên, ánh mắt bình thản: “Thái Tử điện hạ, mạng của Nam Lạc do người cứu tại sao lại không muốn”

“Ha ha… tốt, vậy ngươi vẫn là đồng tử của ta, Khổng Tước Điện đồng tử Nam Lạc” Khổng Tuyên tựa như rất vui với câu trả lời của Nam Lạc, niềm vui xuất phát từ nội tâm, Nam Lạc hoàn toàn có thể cảm nhận được. Y nói tiếp: “Phượng Hoàng Sơn mỗi mười năm đều cử hành một lần Vạn Cầm Triêu Phượng Pháp Hội, mười năm trước Kim Bằng chủ trì, Bất Tử Cung do hắn sai sử, vì ta rời đi mà khiến ngươi gặp phải lửa giận của Kim Bằng, bị đánh trọng thương sắp chết, ngươi nên hận ta”

Nam Lạc sững sờ, lập tức lắc đầu cười.

“Tốt, rất tốt, lần này Vạn Cầm Triêu Phượng Pháp Hội do ta chủ trì, ngươi là thị kiếm đồng tử của ta” Khổng Tuyên trịnh trọng nói, Nam Lạc nghi hoặc trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đồng tử còn phân loại

Khổng Tuyên tựa như nhìn ra nghi hoặc của hắn cười nói: “Thị kiếm đồng tử khác với đồng tử khác ở chỗ khi cần ngươi sẽ cầm pháp kiếm của ta, chém người, có dám không?” Nói xong lời cuối biểu hiện lạnh lùng, tàn nhẫn.

Nam Lạc cười nhạt một tiếng nói: “Dám”

Chương 30 : Chi Lan Tiên Tử

Giết người, đã dám trêu Khổng Tuyên hẳn là đại yêu, tất nhiên có bổn sự phi phàm, thần thông quảng đại, Nam Lạc hẳn biết điều này, nhưng hắn vẫn phong khinh vân đạm đáp lời phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng bình thường

Đàm luận cùng Khổng Tuyên, tuy cùng một việc nhưng lại có hai loại khí cơ bất đồng, một sát ý nội liễm, một điềm nhiên bình thản.

Trong trí nhớ của Khổng Tuyên, Nam Lạc là một người trầm mặc biết tiến thối, hiểu cảm ơn nhưng trong lòng lại vô cùng cố chấp. Nhưng hiện tại Nam Lạc đã thay đổi, pháp lực tu vi như thế nào, tạm không nói, chỉ riêng cảnh giới tâm tính đã tăng lên rất nhiều… Tuy vẫn trầm mặc, vẫn biết tiến thối, hiểu cảm ân, còn chấp nhất. Nhưng đã không còn là Nam Lạc khi xưa nữa, có một loại cảm giác bất nhiễm hồng trần, tâm linh thanh khiết.

Cửa cung Thái Cực đã đóng, giống như ẩn độn tới một thế giới khác, Khổng Tuyên hiểu Thái Cực Cung không muốn tiếp mình.

Ngũ thải lăng không xuất hiện, nâng Nam Lạc và Khổng Tuyên từ từ bay lên

Trên trời gió không lớn, nhưng vẫn thổi đạo bào màu xanh của Nam lạc bay phần phật, hắn nhìn xuống dưới, Thái Cực Cung ẩn hiện trong núi, nụ hoa mai trong gió khẽ lay phảng phất như khua tay nói lời tạm biệt…

Nam Lạc vốn muốn từ biệt Kim Giác và Ngân Giác, muốn từ biệt tiểu thanh xà nhưng chuyện đến quá đột nhiên, lại dường như hết sức tự nhiên.

Ba tháng dưỡng thương, yên lặng nghe tụng kinh ngoài phòng. Ba Năm khô toạ trước cửa, ngắm tuyết đầy trời, làm bạn với hoa mai. Ba năm tĩnh toạ đan phòng, trong lòng nghĩ tới ngày đạo pháp đại thành về tộc. Hơn một năm tụng Hoàng Đình trước vách đá. Một năm leo lên chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang trước Ngọc Hư Cung…

Bất tri bất giác đã mười năm. Trong Côn Luân Sơn đã mười năm. Còn từ lúc mình rời tộc đã được bao nhiêu năm, mười hai năm hay là mười ba năm? Nam Lạc dường như đã không còn nhớ rõ nữa.

Âm Dương giao hoà, đại đạo diễn hoá thiên địa. Thiên Địa được diễn hoá ra từ khi nào, lúc này có còn tiếp tục diễn hoá không, ngay cả những đại năng giả sinh cùng thiên địa cũng chẳng thể nói rõ ràng được.

Từ lúc diễn hoá thiên địa tới nay, ở nơi này tranh đấu giết chóc chưa bao giờ ngừng lại, vô số sinh linh Tiên Thiên đã tiêu vong trong thiên địa… Nhưng lại có càng nhiều sinh linh ẩn núp trong thâm sơn đầm lầy tiềm tu, không quản hồng trần, không màng thế sự.

Thiên địa diễn hoá, sinh linh dựng dục, lại có thể chia làm: Chim bay, lân giáp, tẩu thú. Ba loại đó do Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung thống lĩnh chim bay, Thiên Trì Long Cung hiệu lệnh lân giáp yêu vật, tẩu thú thì tôn kỳ lân nhai làm người cầm đầu.

Thiên địa lớn cỡ nào, Nam Lạc không biết. Lúc trước chỗ mình ở đâu cũng không rõ lắm nhưng bây giờ thì lại biết rất rõ…

Thiên Thị nhãn không có năng lực nhìn cảnh vật ở ngoài ức vạn dặm như ở trước mắt. Nhưng Khổng Tuyên lại có thể giảng cho hắn.

Thiên địa mênh mông, phân thành bát phương. Phía Đông là biển sâu vạn dặm, hung hiểm vô bì. Cực Bắc là nơi lạnh lẽo sinh linh thưa thớt, đại năng giả cũng khó có thể sống ở nơi đó. Cực Tây là hoang mạc. Còn lại là núi lớn cực nhiều, sông ngòi chẳng chịt chảy cuồn cuộn.

Trong vùng đại địa kéo dài vô hạn này có một cây trụ tên là Bất Chu Sơn… Côn Luân Sơn chính là ở phía Tây Bắc của cây trụ đó.

Vừa bay về hướng đông Khổng Tuyên vừa nói, y không nói quá nhanh chỉ là không ngừng nói về thiên địa này cho Nam Lạc nghe, mỗi đầm lầy, danh sơn đều có một đại thần thông giả ở trong đó. Tự nhiên cũng nói về Thương Mãng Nhai, cuối cùng hắn cũng biết vì sao mình mình và Dương Lực Đại Tiên đi hơn một tháng cũng không thể đi ra vùng mê thần sơn mạch đó. Bởi trong thiên địa này nơi đó cũng có thể coi là một trong những địa phương rộng lớn nhất.

Nam Lạc hỏi Khổng Tuyên có biết một ngọn núi gọi là Dương Bình Sơn không… Khổng Tuyên lắc đầu nói không.

Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung vẫn như vậy, mười năm trời không chút thay đổi. Khí phách huy hoàng bễ nghễ chúng sinh.

Khổng Tước Điện cũng không còn vắng lặng cô tịch nữa có thêm rất nhiều người. Bởi vì lần Vạn Cầm Triêu Phương pháp hội do Khổng Tuyên chủ trì, cho nên có rất nhiều người bị phái tới Khổng Tước Điện làm người hầu.

Tuy người nhiều hơn nhưng vẫn ngay ngắn trật tự. Phần lớn người hầu đều do một vị tên là Chi Lan Tiên Tử thống lĩnh, nàng là người bên cạnh Phượng Hoàng Cung Chủ, đã đi theo Cung Chủ rất lâu rồi. Lần này được phái tới đây để giúp Khổng Tuyên chủ trì pháp hội…

“Tiên tử” của nàng là do chính Bất Tử Cung Chủ Phượng Hoàng ban thưởng, địa vị cực cao, không phải người bình thường có thể sánh được.

Sau khi Khổng Tuyên trở về liền giới thiệu Nam Lạc cho Chi Lan tiên tử, rồi tự mình đi vào trong Phượng Hoàng Cung.

“Khổng Tước Điện thị kiếm đồng tử Nam Lạc bái kiến Chi Lan Tiên Tử” Nam Lạc khom mình hành lễ.

Chi Lan Tiên Tử không phải xinh đẹp kinh diễm nhưng nụ cười lại vô cùng ôn hoà, cực kỳ cuốn hút. Nàng khẽ cười nói: “Nam Lạc đồng tử quả là khí chất phiêu nhiên khó trách Khổng Tuyên Thái Tử bảo hộ ngươi như vậy”

Nam Lạc cũng mỉm cười nói: “Đa tạ Chi Lan tiên tử khen thưởng… Chỉ là Nam Lạc mười năm trước đã bị thương nên không ở trong cung. Chi Lan Tiên Tử làm sao biết được tên của ta” Kỳ thật Nam Lạc muốn nói là: “Mười năm trước ta đã rời Khổng Tước Điện tại sao ngươi biết Khổng Tuyên Thái Tử luôn bảo vệ ta” Khi đó Nam Lạc không hề bước ra khỏi đại môn, giống như thiếu nữ trong khuê phòng. Lần duy nhất ra ngoài lại thiếu chút nữa bị Kim Bằng đánh chết.

Đôi mắt của Chi Lan Tiên Tử tựa như có thể xem thấu tâm tư người khác, nhưng ánh mắt không hề sắc bén, ngược lại vô cùng ôn hoà: “Mười năm trước Khổng Tuyên Thái Tử điện hạ vì việc ngươi bị thương mà giận dữ đánh Kim Bằng Thái Tử trọng thương, cũng nhổ đi Phong Linh Kim Vũ của Kim Bằng Thái Tử, chặt đứt Tiên Thiên Phong Linh của Kim Bằng Thái Tử…”

Nam Lạc nghe lời của Chi Lan Tiên Tử xong, trong lòng hơi giật mình, hắn không nghĩ tới Khổng Tuyên lại có thể làm như vậy, còn tàn nhẫn như thế. Trong lòng khẽ động, với tâm cảnh của hắn bây giờ sẽ không vì chuyện của mười năm trước mà để tâm nhưng nghe tới đây trong lòng hắn vẫn tuôn ra một cảm xúc khó tả.

“Hắn vì mình mà chặt đứt đại đạo chi cơ của một Thái Tử khác”

Đại Đạo chi cơ là gì lúc trước Nam Lạc không biết rõ lắm nhưng giờ hắn lại biết đó là một tia đại đạo mà sinh linh lúc mới ra đời liền có được, cũng có thể gọi là thần thông. Đại đạo chi cơ của Kim Bằng bị chặt đứt, nếu không tu luyện đường khác thì chỉ sợ rất khó có thể tiến thêm.

Chi Lan Tiên Tử sóng mắt lưu chuyển, dừng một chút rồi nói tiếp: “Khổng Tuyên Thái Tử sau khi trở về, Cung Chủ giận dữ bắt Khổng Tuyên Thái Tử trả Phong Linh Kim Vũ cho Kim Bằng Thái Tử, nhưng ngài lại từ chối, nói rằng đây chính là đền bù tổn thấy cho đồng tử Nam Lạc. Cung Chủ tức giạn liền nhốt Khổng Tuyên Thái Tử trong Bất Tử Cung mười năm. Cho tới vài ngày trước mới thả ra”

Thanh âm ôn hoà của Chi Lan Tiên Tử vào tai Nam Lạc lại tựa như kinh lôi thiểm điện, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất thời cũng không nói nên lời.

Nhiều lần sinh tử, bị dẫn vào KHổng Tước Điện, một lòng mong muốn rời đi, vinh hồi quê cũ, cố gắng tu đạo. Cũng trong một ngày mạc danh kì diệu bị đánh cho trọng thương sắp chết. Nói không oán không hận thì đó là nói dối.

Nhưng nhiều năm sau có người nói rằng năm đó đã có người vì mình mà ra tay. Ở thật sâu trong lòng, chút oán hận kia cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Chỉ có một cảm giác thề chết bao ân mà thôi.

“Nam Lạc đa tạ Chi Lan Tiên Tử cáo tri” Nam Lạc cúi mình hành lễ, thật lâu cũng không ngẩng lên.

Chi Lan Tiên Tử nét mặt tươi cười như gió xuân.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 6 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo