1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Nạp Thiếp Ký dịch full trộn bộ
  4. Tập 4: Thưởng chức tiểu quan – Án Tình (c31-c40)

[Audio] Nạp Thiếp Ký dịch full trộn bộ

Tập 4: Thưởng chức tiểu quan – Án Tình (c31-c40)

❮ sau

Chương 31 : Thưởng chức tiểu quan

Tống tri huyện tiếp tục giáo huấn Tống Vân Nhi: “Thánh hiền Mạnh Tử từng nói rằng: ‘Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại, Thuấn Bất Cáo Nhi Thú, Vi Vô Hậu Dã, Quân Tử Dĩ Vi Do Cáo Dã’ (*) (Có 3 điều bất hiếu, không có con là điều nặng nhất, vua Thuấn không vợ không con, chính là kẻ vô hậu, quân tử đều lấy đó làm gương)*. Triệu Kỳ đời Hán lại nói: ‘Bất Thú Vô Tử, Tuyệt Tiên Tổ Tự, Tam Bất Hiếu Dã. Tam giả chi trung, vô hậu vi đại.’ (Không lấy vợ, không sinh con, tuyệt tự tổ tiên đó là ba điều bất hiếu, trong ba điều ấy, không con nối dõi tông đường là nặng nhất) Lời thành hiền nói, còn sai hay sao?” Tống Vân Nhi ngày càng rúm ró, không dám tiếp lời.

Tống tri huyện chuyển sang Dương Thu Trì, sắc mặt liền nhu hòa: “Hiền chất, mấy, mấy chuyện nhỏ này, bất tất phiền não! Tìm được mối hợp là được chứ gì?”

“Mẹ cháu nói, hôm nay đi tìm bà mối.”

“A…! Vậy, vậy thì tốt rồi! Có chuyện khó khăn gì, cứ, cứ nói cho bá phụ ta biết! Không cần khách khí!” Tống tri huyện vỗ vỗ ngực, nói với giọng đầy hào khí.

Dương Thu Trì dạ một tiếng, nhưng bụng lại thầm bảo: thiệt là bản mặt giả đò! Ta đã nói rõ ra rồi, không có tiền cưới thiếp, đó chẳng phải là khó khăn chứ là gì? Nếu chân tâm giúp đỡ, cứ chi tiền ra là được, cần gì phải dùng công phu miệng lưỡi bề ngoài như vậy! Nhưng hắn chuyển niệm nghĩ, không đúng a, lão tri huyện râu sơn dương này làm gì mà nhận bừa mình làm cháu thế, rốt cuộc là có mục đích gì đây? Bản thân mình giúp lão phá án, lão đã thưởng tiền rồi a, chẳng lẽ còn có chuyện gì cần cầu mình hay sao? Ừ, vậy phải tiếp tục coi lão biểu diễn ra sao.

Tống tri huyện trở về chỗ ngồi, cười ha ha nói: “Hiền chất, từ chuyện kiểm nghiệm thi thể của cháu ngày hôm qua, thấy nếu cháu tinh thông chuyện này như vậy, thì bất tất phải làm một ngỗ tác học đồ nữa.” Lão lại quay sang Kim sư gia, hỏi: “Phải vậy không? Tiên sinh.”

Kim sư gia gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, Dương huynh đệ không thầy mà thông, quả là trời tạo thiên tài!”

Dương Thu Trì vội vàng khiêm tốn vài lời.

Tống trị huyện nói: “Cái, cái nghề ngỗ tác này thân phận đê hèn, chẳng khác gì tiện dân, theo ta thấy, hiền, hiền chất bất tất phải làm nghề này nữa. Nếu như ngươi muốn, sau, sau này làm quan đi, cũng có thể khám nghiệm thi thủ được a.”

Thích? Ai thèm thích chứ? Ông tưởng khám nghiệm thi thể sung sướng lắm à? Vừa dơ vừa thúi, thậm chí cả bạn gái cũng không tìm được một cô.

“Vậy, cháu không làm ngỗ tác, làm cái gì bây giờ?”

“Hiền chất là một nhân tài, làm chuyện gì mà, mà không được? Như vầy nghe, bá, bá phụ ở đây còn có vị quản giam (quan coi ngục) không đảm đương được chức vụ, ta đã điều hắn đi lâu rồi. Cháu, cháu thế bá phụ nhận chức Quản giam trưởng tùy này đi,” Tống tri huyện nở nụ cười hàm tiếu, nhìn Dương Thu Trì chờ đợi, “Tiền lương mỗi tháng năm lượng, tiền lệ phí thì theo như cũ. Hiền chất có muốn không?”

Quản giam? Cái chức quản giam này là thứ quỷ gì thế, hắn không có chút ý niệm nào. Nhưng đang trong lúc nghi hoặc, Kim sư gia đã đứng lên, ôm quyền chúc mừng Dương Thu Trì: “Cung hỉ Dương huynh đệ!”

Dương Thu Trì nhanh chóng đứng dậy ôm quyền hoàn lễ.

Kim sư gia dường như nhìn thấu được ý nghĩ trong nội tâm Dương Thu Trì, cười nói: “Dương huynh đệ có khả năng còn chưa minh bạch chức quản giam này phỏng?”

Dương Thu Trì gật đầu.

“Chức Quản giam trưởng tùy này là do tri huyện lão gia xuất tiền túi thỉnh về, thụ mệnh chưởng quản nhà giam của nha môn, ngoài ra còn phải hiệp trợ những án kiện chưa phá, đặc biệt là những án kiện mới hoặc những án kiện sai sót còn giam người trong ngục.”

A, Dương Thu Trì giờ đã rõ, thì ra quản gia là Giám ngục trưởng, do kẻ bị bắt tống vào ngục ở nha môn Minh triều đều là những người chưa bị xét xử, do đó có thể nói chính xác hơn, làm chức này giống như coi trại tạm giam, ứng vào vị trí trưởng trại tạm giam ngày nay. Một tháng năm lượng bạc, ứng với năm nghìn nhân dân tệ, xem ra là khoảng lương không tồi.

Tống tri huyện cười nói: “Đúng vậy, Kim, Kim sư gia nói không sai. Thế nào đây? Hiền chất.”

Cái đó đương nhiên tốt rồi, công tác này so với làm ngỗ tác bảnh hơn nhiều. Hắn ở xã hội hiện đại đã không muốn làm cái nghề mà ngay cả tìm bạn gái cũng không có đó rồi, giờ đến Minh triều nếu phải tiếp tục làm nghề ngỗ tác nữa thì chán ngấy không gì bằng. Đổi lại đi coi trại tạm giam, đương nhiên sẽ thích thú vô cùng. Dương Thu Trì đứng dậy, cung kính sát đất: “Tiểu chất nguyện ý, đa tạ bá phụ đề bạt! Tiểu chất nhất định tận tâm kiệt lực.”

Tống tri huyện cười ha hả, đứng dậy đỡ hắn: “Như thế là phiền cháu rồi!”

Dương Thu Trì nghĩ đến một chuyện, nhưng không tiện để hỏi. Tống trị huyện thấy hắn định nói lại thôi, liền hỏi: “Hiền chất, còn, còn có chuyện gì không rõ hay sao?’

Dương Thu Trì đáp: “Cũng không có gì, chỉ là cháu muốn hỏi thử, cái chức quản giam này… là phẩm quan gì?”

Tống tri huyện và Kim sư gia cùng sửng người, rồi bật cười ha hả. Kim sư gia phe phẫy quạt, đáp thay: “Chức quản giam này đều có ở ba cấp Thừa tuyên bố chánh sứ ty và các phủ, huyện. Ở thừa tuyên bố chánh sứ ti được gọi lại “Ty Ngục Ty”, có một Thiết hữu ty là quan cấp chín; cấp phủ tuy có ty ngục, nhưng không phải là quan chính thức trong biên chế.”

Nói tới đây, Kim sư gia thu quạt lại kẹp vào nách, rồi đưa tay ra bắt đầu đếm: “Quan phẩm đứng đầu cấp huyện chỉ có mình tri huyện lão gia, đó là quan chánh thất phẩm, dưới đó còn có huyện thừa là chánh bát phẩm, chủ bộ là chánh cửu phẩm, còn điển sứ tuy là quan nhưng không được coi là chính. Do đó, ở cấp huyện không có thiết ty ngục ty. Nhưng công tác này vẫn cần có người làm, nên chỉ trông chờ huyện thái lão gia của chúng ta tự xuất tiền túi, thỉnh người đến quản mà thôi.”

“Ạ? Vậy quản giam không có phẩm nào rồi?”

Kim sư gia cười đáp: “Không thể nói như thế được, mà phải coi làm sao dùng vị quan này, nếu làm tốt, so với huyện thừa còn nhiều tiền hơn! Ví dụ như cái khoản tiền lệ phí ấy, thì từ các triều trước đều đã ước định mà thành quy củ hẳn hoi rồi, lại thêm trong quản giam ngục có hệ thống quy củ còn nhiều hơn nữa, mà có thứ nào mà không thu chút tiền chứ? So ra, làm quản giam so với huyện thừa chính tông còn có thu nhập nhiều hơn.” Rồi lão cười hì hì dừng lại một chút, nói tiếp với ý tứ vô cùng hàm xúc, “Chờ huynh đệ thượng nhiệm rồi sẽ minh bạch… Tính ra, chỉ cần người khác dâng tiền lên, huynh đệ cứ thu hết là được.”

Dương Thu Trì lúc này đã rõ, quản giam của huyện nha này tuy nói là quan, nhưng là do trị huyện lão gia thưởng cho mà có. Như vậy có thể nói, nó không thuộc công vụ viên của quốc gia, mà là do tiền tư của tri huyện lão gia thuê làm, như vậy cũng chẳng cao hứng gì, vì tùy thời tùy lúc có thể bị cho cuốn gói. Cũng cần nói thêm, tri huyện ba năm đổi một lần, chờ khi lão cút, thì mình cũng phải cút theo.

Hiện giờ hắn xem ra chỉ biết đi bước nào hay bước nấy mà thôi. Nhân cơ hội trong thời gian này kiếm được bao nhiêu thì kiếm, chờ có chút vốn rồi, kiếm chuyện làm ăn buôn bán nhỏ cũng thu bộn tiền a…!

Tống tri huyện hỏi: “Hiền chất, ngươi sống ở đâu ha?”

Không chờ Dương Thu Trì trả lời, Tống Vân Nhi giành đáp trước: “Cha, ca ca của con ngụ ở Tây thành, một chỗ tệ ơi là tệ không phải là nơi người ta ở được đâu.”

Tống tri huyện gật đầu, chổ tây thành đều là bình dân bách tính ở, nhất định là không tốt đẹp gì: “Vậy hiền chất sau khi nhậm chức quản giam, sợ đại bộ phận thời gian trong ngày phải ở tại nha môn, để cho tiện, hay là di chuyển vào trong nha môn cư trú đi. Vừa hay điển sứ đại nhân hiềm nha môn cũ kỹ, đã tự ra ngoài tìm nhà khác ở rồi. Nhà củ của y vẫn còn bỏ không, cháu cứ chuyển nhà đến chỗ đó ở.”

Dương Thu Trì mừng rở, tạ ơn rối rít. Tối qua thấy gia cảnh bần hàn của nhà mình như thế, hắn cứ nhất mực nghĩ không biết chừng nào có thể có một tòa trang viện lớn, để cho Dương mẫu và Tiểu Tuyết sống qua những ngày tháng tươi đẹp. Huyện thái lão gia để cho họ vào sống trong nha môn, tuy không phải là kế lâu dài, nhưng còn tốt hơn hai gian nhà gỗ ộp ẹp kia. Chờ sau này có tiền rồi, hắn sẽ mua một tòa trạch viện lớn cho cả nhà ở.

Dương Thu Trì cao hứng có dư, nhưng lòng dù sao vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Lão tri huyện này vì sao lại đối tốt với mình như thế? Thưởng cho chức tiểu quan, lại còn cấp nhà ở nữa? Tuy chức tiểu quan này chẳng tốn của lão bao nhiêu tiền, nhưng trụ sở này là của quốc gia đấy. Lão không xuất ra chút tiền, thì làm gì giải quyết ổn thỏa chuyện của mình? Vì sao lão lại đối với mình như thế? Bên trong tất có nguyên do.

Tống tri huyện thấy Dương Thu Trì cao hứng như vậy, cùng Kim sư gia đối mắt nhìn nhau, rồi từ từ nói: “Hiền chất a, cái này đâu có đáng gì đâu, hôm, hôm qua ngươi giúp bá phụ phá, phá được một kiện mệnh án, rồi phá tiếp đại án mưu phản của Tạ quả phụ, bá phụ ta sao lại không tạ ơn hậu hĩnh cho cháu được đây!?”

Chú thích:

(*) Nguyên văn trong sách Mạnh tử viết về Hiếu tử là: “Bất hiếu diệc hữu tam, vô hậu vi đại, kỳ nhị bất nghị, kỳ hạ bất vi” (Bất hiếu cũng có ba việc được coi là lớn, lớn nhất là không có người nối dõi để dòng họ của mình mất hẳn trên thế gian, bất hiếu thứ nhì là thấy cha mẹ làm điều sai trái mà không can ngăn, bất hiếu nữa là thấy cảnh nhà nghèo, cha mẹ già cả mà không chịu làm ăn để giải quyết cảnh đó)

Theo lễ giáo xưa thì có 3 điều bất hiếu: Một là hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa; hai là nhà nghèo, cha mẹ già mà không chịu ra làm quan, lấy bổng lộc nuôi cha mẹ; ba là không chịu lấy vợ, không có con, tuyệt đường cúng tế tiên tổ. Trong ba việc đó, việc không có con là lớn nhất.

Sách “Minh Tâm Bảo giám” (Gương quý soi lòng) nói về Ba Bất Hiếu như sau:

– A ý khuất tòng, nhất bất hiếu giả

– Gia bần thân lão, bất vi lộc sĩ, nhị bất hiếu giả

– Vô thú, bất tử, tuyệt tiên tổ tự, tam bất hiếu giả

Nghĩa là:

– Điều bất hiếu thứ nhất: Hùa theo ý kiến của cha mẹ một cách thụ động, không cần biết phải, trái (A tòng).

– Điều bất hiếu thứ hai: Nhà nghèo, cha mẹ già mà không lo kiếm việc làm để có tiền củạ (vi lộc sĩ =đi làm có tiền để nuôi cha mẹ).

– Điều bất hiếu thứ ba: Không cưới vợ (vô thú), không có con làm đứt (tuyệt) dòng nối tiếp của tổ tiên.

“Tuyệt tiên tổ tự” thường nói tắt là “tuyệt tự” nghĩa là “đứt dòng”. Chữ Thú: nguyên nghĩa là lấy vợ.

Trong ba điều trên, không lấy vợ để nối tiếp dòng họ ở các đời sau được xã hội Trung Hoa và Việt Nam xem là trọng đại nhất. Ngày xưa, người ta không biết đến vấn đề khiếm khuyết sinh lý trong cấu tạo cơ thể, cho nên cứ người nào không có con đều bị đánh giá là vô phúc. Người đàn bà lấy chồng mà không sinh đẻ thường bị rủa là “Cây độc không trái, gái độc không con” ít ai nghĩ đến lỗi và khuyết xinh xinh lý của người đàn ông “vô sinh” trong vấn đề vợ chồng không có con nối dòng cho gia tộc.

Sách MINH ĐẠO GIA HUẤN của Trình Di (1032-1085) đã viết về đạo hiếu như sau:

“Bất hiếu giả tam – Vô hậu vi đại

Hữu thân bất ái – Hữu huynh bất kính

Cầu tha ái kính – Khởi khả đắc hổ

Dịch nghĩa:

Bất hiếu có ba điều lỗi – Không có con là lớn nhất

Có cha mẹ chẳng yêu mến – Có anh chẳng kính trọng

Lại mong được người ngoài yêu kính – Làm sao mà có được?

Chương 32 : Thì ra là thế

Dương Thu Trì khiêm tốn thêm vài câu nữa. Tối hôm qua tri huyện lão gia đã cảm ơn một lần rồi, sao hôm nay lại còn đề cập đến chuyện này nữa?

Tống tri huyện từ tốn nói: “Án kiện của Tạ, Tạ quả phụ có liên quan rất nhiều người, phía Cẩm Y vệ nhất định sẽ đích thân đến, đến bổn huyện tự, tự thẩm tra.” Dừng lại một chút, lão thở dài một tiếng, “Ai…!”

Dương Thu Trì không biết lão định nói gì, nên không hề tiếp lời.

Tống tri huyện lắc lắc đầu: “Già rồi, bá phụ ta, ta sống chừng ấy năm rồi, không nhận già là không được a!”

Sao đang nói oang oang thế rồi lại than tuổi già? Dương Thu Trì vẫn không lên tiếng, chờ lão kết đoạn.

“Ta, ta quả nhiên không phát hiện Tạ quả phụ này là trọng, trọng phạm mưu phản, nếu là Cẩm Y vệ hỏi đến hiền chất, chuyện này ngươi cứ chiếu theo thực tế mà nói là được, dù gì ta cũng nên cáo lão về quê rồi…” Dừng lại một chút, lão có chút thê lương nói, “Nếu như quả Cẩm y vệ bươi móc lên, chẳng những trị tội của ta, mà còn tước đi tính mạng a,” Lão chuyển đầu nhìn Tống Vân Nhi, “Chỉ thương cho Vân nhi của ta…”

Tống Vân Nhi không biết đầu cua tay nheo gì, phụ thân tự nhiên lại nói lên chuyện này, lại còn thê lương như thế, liền giương mắt ngơ ngẩn nhìn Tống tri huyện, không biết nên thế nào cho phải.

Nàng không hề biết rằng, trong bụng Dương Thu Trì giống như có một cái kính chiếu yêu vậy, lập tức hiểu ngay ý tứ của Tống tri huyện. Thì ra lão gia râu dê này nói tới nói lui cả nửa ngày, lại thưởng cho hắn chức quan, cấp cho gia quyến phòng ở, thì ra mục đích chính là khiến bản thân hắn đừng nói ra chuyện lão tha cho Tạ quả phụ. Lão nói rõ là để bản thân hắn nói thật kể thật, nhưng trong lời nói của lão, dù có ngu ngốc cách mấy cũng biết ý tứ chân thật của lão là cái gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, điều lão tri huyện lo lắng là đúng. Trọng phạm mưu phản trọng yếu như vậy thế mà không hỏi han gì đã dễ dàng thả ra, tội nhẹ nhất cũng là sơ xuất trong việc giám sát, dựa vào hiện thực mà nói, thì là sự nhạy bén về chính trị không mạnh, khả năng giám định chính trị không cao, suýt tạo thành hậu quả nghiêm trọng… Nếu như cứ vin vào các mấu chốt này, lão quả thật là không biết chạy đằng trời. Tống tri huyện lo lắng nhất là, nếu như bản thân hán tố cáo lão, thì lão quả thật là thảm rồi.

Nghĩ ra những nguyên ủy bên trong chuyện này, Dương Thu Trì lập tức biết nên làm như thế nào. Hiển nhiên, nếu bản thân hắn tố cáo lão, khảng định là sẽ được làm quan, nhưng như vậy hiển nhiên là không tốt, hắn không muốn đạp lên vai kẻ khác mà thăng tiến. Hơn nữa, Tống tri huyện này đối với bản thân hắn cũng không tệ, tuy là có mục đích, nhưng vẫn không nhẫn tâm chà đạp hắn.

Dương Thu Trì đứng dậy, bộ dạng ra vẻ ngờ nghệch: “Bá phụ, người thả Tạ quả phụ khi nào vậy? Sao cháu lại không biết?” Ra vẻ thản nhiên, hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Hôm qua cháu nhất mực tại hiện trường, cháu thấy ba phụ lệnh cho người bắt Tạ quả phụ giam lại nghiêm khắc điều tra, sau đó mới tìm ra thư mưu phản. Bá phụ minh mẫn vạch đường, chỉ huy có lối mới phá được trọng án mưu phản này, khiến tiểu chất thập phần kính phục a.”

Kim sư gia phất phất quạt giấy, vô cùng tán thưởng Dương Thu Trì, gật đầu liên tục tiếp lời: “Dương huynh đệ nói không có điểm nào sai, bỉ nhân không hề nhìn thấy chuyện đại lão gia đề cập đến. Rõ ràng là lão gia nhìn rõ mọi việc, chỉ huy có cách mới phá được đại án này.”

Tống tri huyện giương mắt nhìn Dương Thu Trì, rồi nhìn Kim sư gia: “Có thật vậy không?”

Hai người kiên định gật đầu.

Tống tri huyện vỗ vỗ đầu: “Ai…! Ta thiệt là hồ đồ, sao lại không nhớ gì hết vậy?”

Kim sư gia khẽ quạt cho Tống tri huyện vài cái: “Lão gia, những ngày này ngài ngay đêm mệt mỏi, nghĩ cho cùng thì ở trong mộng cũng lo nghĩ đến án kiện này, do đó mới đem chuyện trong mộng xen vào chuyện thật rồi cho đó là thật.”

Dương Thu Trì gật gật đầu: “Nhất định là vậy rồi.”

Tống tri huyện lại vỗ đầu vỗ ngực:” Thì ra là thế, vậy thì ta yên tâm rồi.” Nói xong thở dài một tiếng, “Ai…! Già rồi, thiệt là già rồi a.”

Tống Vân Nhi nhìn người này rồi ngó người kia, không biết bọn họ đang làm trò gì.

Tống tri huyện nói với Kim sư gia: “Tiên sinh, xin phụ trách an bài mọi chuyện liên quan đến văn thư bổ nhiệm và trụ sở của Dương hiền chất. Được không?”

Kim sư gia cúi người đáp: “Được ạ, lão gia xin hãy an tâm, bỉ nhân sẽ an bài chu đáo.”

——-o0o——-

Nhà ngục của huyện nha.

Ngục tốt Đại Ban Nha đang ngồi oai vệ trên ghế trước của phòng trực, khoan khoái sưởi nắng. Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy mở ra, một thanh niên mặc áo ngắn vải bố tiến vào, sau lưng còn có một con Tiểu hắc cẩu.

Đại Bản Nha ngẩn người. Xem bộ dạng áo quần như vậy, người này ắt là bình dân bá tánh, có thể là đến dâng cáo trạng, nhưng đi sai chỗ, bỡi vì lao phòng của nha môn nằm bên trái của đại môn vào huyện nha. Tuy nó là một khu nhà độc lập, nhưng thường hay có lão bá tánh không phân biệt cho rõ, chạy vào chỗ này đi kêu oan.

Đại Bản Nha đứng dậy kêu lên: “Ê ê! Ngươi làm gì đó? Ngươi biết chỗ này là chỗ nào không mà xông đại vào đây!”

Gã thanh niên đó cười, chỉ các phòng giam phía phải phía trái bên trong nhìn và hỏi: “Đây chẳng phải là lao phòng sao?”

Đại Bản Nha chồm tới làm dữ: “Biết rồi mà còn xông vào? Cút cút cút! Cáo trạng thì đến đại đường mà nộp!”

Con Tiểu Hắc cẩu phía sau thanh niên thấy Đại Bản Nha không thiện chí, lạnh lùng nhìn hắn, cổ họng phát ra âm thanh uy hiếp thấp trầm. Thanh niên có chút bực mình: “Ngươi sao có thể nói như thế được? Mẹ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là lễ mạo hay sao?”

“Lễ mạo? Lễ mạo là cái thứ quỷ gì?” Đại Bản Nha tặc tặc lưỡi, nhìn lên nhìn xuống người thanh niên, “Mẹ ta dạy ta cái này này.” Hắn giương nắm đấm ra, “Mẹ ta dạy ta cái này nè! Tiểu tử, con mẹ ngươ,i rốt cuộc có đi hay không? Có muốn đại gia dùng nắm đấm đánh ngươi văng ra ngoài không?”

“Ngươi thử ta coi!” Một giọng nói của nữ hài vang lên từ phía cậu thanh niên. Đại Bản Nha giương mắt nhìn, nhanh chóng bỏ quyền xuống, mặt mày tươi rói ấp úng nói: “Đại tiểu thư, là tiểu thư a… Tiểu thư sao lại đến đây.”

Vị cô nương này chính là Tống Vân Nhi, trong tay mang hai khối điểm tâm. Cậu thanh niên ấy đương nhiên là Dương Thu Trì.

Vừa rồi cáo từ Tống tri huyện ra ngoài, Tống Vân Nhi tự giành dẫn Dương Thu Trì đến phòng giam lo việc chuyển tiếp. Tống tri huyện đồng ý rồi, hai người chờ Kim sư gia đưa cho lá thư có đóng ấn tín lên, liền nhanh chóng đến đại lao. Trên đường đi, Tống Vân Nhi còn nhớ Dương Thu Trì chưa hề ăn sáng, liền chỉ phương hướng cho Dương Thu Trì đi trước, bản thân quay lại trong nhà trong lấy một ít khối điểm tâm, rồi nhanh nhẹn đến đại lao, vừa kịp thấy cảnh Đại Bản Nha đang gây sự với Dương Thu Trì.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Vân Nhi hầm hầm: “Thế nào, cả ta mà cũng không đến được sao? Ngươi có muốn ta đánh bò ra khỏi chổ này không?”

“Không không không! Tiểu nhân không dám!” Đại Bản Nha nhăn nhó mặt, liên tục chấp tay xá lia xá lịa.

Tống Vân Nhi bước đến cạnh Dương Thu Trì, giao điểm tâm cho hắn, sau đó ngoắc tay gọi hắn lại: “Ngươi qua đây!”

Đại Bản Nha khúm núm vội chạy tới trước mặt Tống Vân Nhi.

Tống Vân Nhi vụt giơ tay ra, tóm gọn vành tai của Đại Bản Nha, kéo đến trước mặt Dương Thu Trì véo một cái, đau đến nổi Đại Bản Nha há hốc miệng kêu loạn lên: “Ai ai ai…” Hai tay của hắn múa loạn trong không trung, nhưng không dám gạt tay Tống Vân Nhi ra.

Tống Vân Nhi kéo Đại Bản Nha lại trước mạt Dương Thu Trì, cứ mỗi từ là véo một cái: “Nhìn cho rõ này, vị đại gia này sẽ là thượng ty trực tiếp của ngươi? Hiểu rõ chưa?”

Đại Bản Nha há miệng gật đầu, nhưng do vành tai vẫn còn bị giữ chặt, nên gật mãi mà không được, liền vừa kêu chói lói vừa nói: “Hiểu rồi hiểu rồi! Ai ai ai …!”

Tống Vân Nhi lúc này mới bỏ vành tai của Đại Bản Nha ra, rút ra hai tờ chỉ lệnh màu xanh nhạt đưa ra trước mặt Đại Bản Nha: “Nếu tờ chỉ lệnh này mà ngươi coi không rõ, thì phế thẳng chúng luôn!”

Đại Bản Nha sợ đến nỗi lùi về sau trốn: “Đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân biết rồi.”

Tống Vân Nhi cười hỏi: “Biết rồi? Ngươi biết cái gì?”

Đại Bản Nha xoa xoa tai, nhìn Dương Thu Trì khom người nói: “Vị này là thượng ty trực tiếp của tôi.” Trong lòng hắn lại nghĩ, cô là con gái của huyện thái lão gia thế mà ngoan độc như vậy, cho dù cô nói hắn là thiên vương lão tử, ta cũng không dám nói không a.

Chương 33 : Nhậm chức

Tống Vân Nhi thấy thần tình của Đại Bản Nha, đoán là hắn không tin, liền trừng đôi mắt hạnh tức giận hỏi: “Sao rồi, ngươi cho rằng bổn tiểu thư lừa ngươi hả? Hử?”

Đại Bản Nha che lỗ tai, lùi về sau một bước: “Không dám! Tiểu nhân không dám!”

“Kim sư gia sẽ mang thư bổ nhiệm đến ngay bay giờ, biết không hả?” Dừng lại một chút, nàng ẹo người đến bên cửa nhìn ngóng ra ngoài, “Lão sư gia quỷ này, sao mà còn không chịu đến nữa!”

“Đến rồi đến rồi! Tiểu thư, bỉ nhân đến rồi.” Ngoài cửa liền tiến vào một người, chính là Kim sư gia tay cầm quạt giấy.

Đại Bản Nha thấy ngay cả Kim sư gia cũng đến, xem ra tên nhóc này thiệt đúng là nhân vật đó rồi, trong lòng không khỏi kêu khổ liên miên.

Trong tay Kim sư gia là một phong thư bọc giấy đỏ hồng. Y bước đến đưa hai tay dâng lên cho Dương Thu Trì, “Dương quản giam, xin gửi ngài, đây là Quan thư (hợp đồng làm việc, nếu như là ngày nay).”

Đại Bản Nha vừa nghe gã thanh niên này chính là quản giam mới thượng nhiệm, tức thời đầu óc kêu ong một cái, giống như bị ai đó đánh mạnh một quyền, hai đầu gối phát nhuyễn, cơ thịt trên mặt co rút, không biết là cười hay là khóc.

Dương Thu Trì mở phong bì ra, trong tay liền xuất hiện một tấm thiệp đỏ cứng, mở ra nhìn, khẽ mỉm cười rồi đưa cho Tống Vân Nhi xem. Tống Vân Nhi xem xong trừng mắt nhìn Đại Bản Nha: “Lại đây”

Lỗ tai của Đại Bản Nha đã bị Tống Vân Nhi véo đỏ tấy lên, đau đến chảy nước mắt, giờ nghe Tống Vân Nhi gọi mình tới nữa, sợ bị xách đứt lỗ tai nên vội giơ hai tay che chúng lại, rồi từ từ bước lại gần.

Tống Vân Nhi chờ hắn đến trước mặt, đưa phong thư gõ lên đầu Đại Bản Nha, “Lấy coi đi, xem bổn tiểu thư có lừa ngươi không!”

Đại Bản Nha rụt cổ, thấy Tống Vân Nhi không có ý véo lỗ tai mình nữa, bèn từ từ bỏ hai tai xuống, cung cung kính kính tiếp lấy phong thư, đọc rất cẩn thận. Trên thư có ghi mấy chữ đại tư “Dương lão phu tử huệ tồn” (Thầy Dương nhận và lưu giữ), mở ra bên trong thấy cái thiếp đỏ viền vàng, trên bề mặt có hai chữ “Quan thư”. Khi mở ra xem bên trong, hắn thấy có viết mấy chữ theo thể chữ Nhan(*) rất nắn nót: “Đôn sính Thu Trì Dương lão phu tử, tại bổn quan nhâm nội, bạn lý quản giam, nguyệt bổng tu kim ngũ lượng, đáo quán khởi tu, cẩn đính.” (Kính mời Thầy Dương Thu Trì trong nhiệm kỳ của bổn quan đến đảm nhiệm chức Quản giam, lương mỗi tháng năm lượng, cho ở sở quan. Trân trọng giao kết.”) Phía dưới có tên họ của Tống tri huyện và ngày tháng.

Đến lúc này thì còn còn điều gì hoài nghi nữa. Đại Bản Nha há hốc miệng ấp úng, sau đó trịnh trọng cầm thư ấy bằng hai tay, dâng lên trên đầu quỳ xuống đất, mặt mày khổ não thưa: “Dương đại gia, tiểu nhân Đại Bản Nha có mắt không tròng, mắt chó chỉ biết nhìn chân người, đắc tội với kẻ trên như ngài, thật là tội đáng muôn chết a!”

“Ngươi tên là Đại Bản Nha (Răng to)?” Dương Thu Trì cười hỏi.

“Dạ đúng, đó là ngoại hiệu của tiểu nhân.”

Tuy tên Đại Bản Nha này dựa thế nịnh bợ, vừa rồi nói chuyện rất khó nghe, nhưng hắn đã chịu không ít khổ sở, Dương Thu Trì không muốn làm khó hắn nữa, liền bước lên trước, lấy lại thư bổ nhiệm bỏ vào trong người, rồi nói: “Được rồi được rồi, đứng dậy đi, sau này đều là huynh đệ, không cần phải dùng bộ dạng ấy.”

Đại Bản Nha tiếp tục tát má nhéo tai mình liên tục để bồi tội, rồi mới đứng lên quay đầu vào trong phòng trực lớn tiếng gọi: “Lạn Nhãn Tứ, các ngươi mau bò mẹ ra hết đây! Quản giam mới thượng nhiệm của chúng ta – Dương đại gia đã đến rồi!”

Trong phòng trực lập tức vang lên một tràng tiếng lộn xộn, hơn mười người mặc phục trang ngục tốt chân nam đá chân chiêu chạy ra khỏi phòng, đến đứng bên cạnh Đại Bản Nha.

Tối hôm qua, Tống tri huyện đã khiến Cân Ban trưởng tùy thông tri cho nguyên quản giam chỉnh lý lại mọi sự vụ của lao phòng, chờ hôm nay có người đến tiếp quản. Do đó, Đại Bản Nha cùng các cấm tốt này đã biết trước sẽ có thay đổi thượng ti. Nhưng không ngờ người thay thế lại là một thanh niên trẻ như thế, lại còn mạc một bộ y phục của lão bách tính, nên vừa rồi mới xảy ra sự hiểu lầm.

Những cấm tốt nhận ra Tống đại tiểu thư và Kim sư gia, chỉ có người trẻ tuổi là không nhận ra. Chúng đã nghe Đại Bản Nha nói, khẳng định thanh niên này chính là quản giam mới thượng nhiệm, tuy vẫn không chắc lắm, nhưng các khuôn mặt cố làm vẻ tươi cười ấy đều hướng về Dương Thu Trì, tay cung lên xá xá.

Đại Bản Nha cúi người, bàn tay hướng về Dương Thu Trì: “Vị này là Dương quản giam Dương đại gia! Còn không mau mau làm lễ ra mắt!”

Bọn cấm tốt nghe thế, nhất tề quỳ xuống đất ôm quyền: “Tiểu nhân bái kiến Dương quản giam Dương đại gia!”

Dương Thu Trì đưa hai tay ra ra hiệu đứng lên: “Đều là huynh đệ trong nhà, bất tất phải làm như thế, đều đứng lên hết đi.”

Bọn cấm tốt lúc này mới đứng lên, thỏng tay nghiêm trận.

Đại Bản Nha khom người, chỉ người đứng đầu giới thiệu: “Đây là huynh đệ xa của tôi, ngoại hiệu Lạn Nhãn Tứ.”

Dương Thu Trì nhìn lên, thấy vị này quả là không phụ với ngoại hiệu Lạn Nhãn Tứ chút nào!

Chương 34 : Giáp lung giới cụ

Hồ Tam là trọng phạm, giam ở phòng dành cho trọng phạm ở phía bắc, duy nhất chỉ một phòng. Trước phòng giam là một vòng rào làm bằng gỗ tròn bằng cườm tay, tường phía sau có một cái bô, nắp bô bị đẩy sang một bên, trong bô bốc ra từng luồng hơi hôi thối nồng nặc. Trên đất có một số rơm rạ, đã ướt đến lên mốc, ở giữa có đặt một cái giáp lung – thứ lồng sắt ngang giống như một cái hòm lớn phân thành hai phần trên dưới, nhốt thân Hồ Tam vào trong, rồi đưa ba phòng đầu, thân và tay chân của hắn thò ra ngoài thông qua ba cái lổ gỗ nhỏ, sau đó dùng dây sắt cột hết lại, rồi xích vào trên tường.

Dương Thu Trì hỏi Đại Bản Nha: “Sao hắn bị cột như thế? Như vậy thì làm sao đại tiểu tiện đây?”

Đại Bản Nha cười xòa: “Đại gia, trọng án sát nhân đều có quy định là phải xích trong Giáp lung, các huynh đệ tối qua trói hắn trên giáp lung, sáng nay mới mở ra cho hắn.”

“A? Đó là vì cái gì?

Đại Bản Nha kề tai Dương Thu Trì nói: “Ân gia công tử cho chúng ta ba chục lượng bạc, bảo chúng ta hầu hạ cho tốt tên này. Do đó, hắc hắc hắc… Hắn muốn đại tiện thì cứ đi thẳng ra trong khố.” Dừng lại một chút, hắn tiếp, “Dương gia, ba chục lượng bạc này chúng tôi không dám động, chờ ngài đến rồi tùy ngài quyết định phân làm sao.

Dương Thu Trì nghe vậy, lòng nghị sao tiền bạc đến nhanh thế vậy không biết, bèn tiện thể hỏi: “Trước đây phân chia ra sao?”

“Quản giam phân nửa, còn lại phân nửa các cấm tốt huynh đệ chia đều.”

“Một nửa? Nhiều thế a.”

Đại Bản Nha vội vả khom người nói: “Vậy Dương gia cứ lấy bảy phần, còn lại anh em chia đều, ngài thấy sao?”

A? Dương Thu Trì ngẩn người, tiếp đó cười lớn nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta nói ta lấy phân nửa nhiều quá, các người nhiều người như thế mà chia có phân nữa, chẳng phải là ít quá sao?”

Đại Bản Nha thở phào một cái: “Đại gia của tôi à, ngài quản cả đại lao này, sự cực khổ anh em chúng tôi đều thấy cả. Sự hiếu kính ra bên ngoài chẳng phải đều do ngài ra mặt mà làm đó sao. Ngài lấy một nửa là hoàn toàn chiếu cố cho anh em rồi, thật ra thì cái này đều là quy cũ từ đó đến giờ a.”

“Ừ, nếu như là vậy, thì cứ thế mà làm.”

“Được, tôi đi báo cho các anh em, mang đến số bạc của ngài.” Đại Bản Nha thóp bụng bỏ đi.

Dương Thu Trì giơ tay vịn vào vách phòng giam nhìn vào trong. Hắn thấy Hồ Tam nhắm kín mắt, trong miệng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ đầy thống khổ. Hôm qua bị đánh mấy chục côn, hiện giờ trên mông, đùi và hai chân hắn vẫn còn lưu lại vết thương mới vừa bít miệng. Rất nhiều ruồi nhặng đang bám đầy trên đó, không ngừng bay lên bay xuống, phát xuất ra những tiếng ông ông rợn người.

Dương Thu Trì gọi: “Hồ Tam!”

Gọi luôn một hồi, Hồ Tam vẫn không hề động tĩnh.

Con Tiểu Hắc Cẩu vẫn nhất mực bám theo Dương Thu Trì đưa đầu vào trong vách rào, sủa uông uông lọan lên, lúc này Hồ Tam mới mở hai mắt ra nhìn về phía Dương Thu Trì, cái môi khô khốc động đậy, nhưng không nói ra lời nào.

Dương Thu Trì nói: “Bạch thị tỷ muội rốt cuộc có phải là do ngươi giết không?”

Hồ Tam lắc lư đầu, nỗ lực muốn làm động tác gật đầu, nhưng trên cổ bị cột một dây sắt cực to, ngăn trở động tác của hắn.

Tiểu tử này gật đầu thừa nhận, rất có khả năng là nghĩ đến hôm qua đã cung khai, bây giờ nếu phản cung, nhất định sẽ chịu khổ thêm nữa. Xem ra đây không phải là lời thực của hắn. Dương Thu Trì liền dùng ngữ khí hòa hoãn: “Ngươi không cần lo láng, ta sẽ không dụng hình với ngươi, ngươi nói thật đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Hồ Tam nỗ lực đưa đôi mắt phù thũng nhìn Dương Thu Trì, không hiểu hắn đang có dụng ý gì.

Lúc này, đại bản nha đã cầm trong tay một túi nhỏ, nhón eo quay trở lại, khom người đưa cho Dương Thu Trì: “Dương gia, ngài nhận cho.”

Dương Thu Trì tiếp lấy chiếc túi nhỏ đó, dùng tay miết miết, sau đó bỏ vào trong lòng, rồi phân phó: “Ngươi đi lấy một cái ghế dựa lại đây, ta cần hỏi Hồ Tam vài chuyện.”

“Được, tiểu nhân đi lấy mang đến.” Đại Bản Nha chuyển thân định đi, bị Dương Thu Trì gọi lại: ‘Chờ đó, người đi gọi người cởi giáp lung của Hồ Tam ra, để vậy chẳng hỏi được gì.”

Đại Bản Nha khom người luôn miệng vâng da. Chẳng mấy chốc, các cấm tốt đã đi vào, mang theo một cái ghế thái sư, còn đem vào một bàn uống trà nhỏ, để lên đó nước trà, đồ điểm tâm và vài cái bút cùng nghiên mực. Một cấm tốt mở cửa nhà lao, tiến tới mở Giáp lung của Hồ Tam ra, gọi: “Này! Còn không mau quỳ xuống mẹ nó đi, Dương gia của chúng ta muốn hỏi ngươi!”

Hai tay hai chân của Hồ Tam đã bị bó chặt suốt cả đêm, đã sớm tê rần không thể động đậy. Nghe lời này, hắn cật lực đưa hai tay chõi lên, nổ lực cất người, nhưng dây sắt trên người quá nặng, hơn nữa bị khốc hình đêm qua, sau một đêm bị bó nghiến, đã sớm bị đày đọa không thành nhân hình, phí cả nửa ngày mà không đứng dậy được.

Chương 35 : Án Tình

Quay trở ra lộ, tôi gặp vài vị bằng hữu, nên cùng đến tửu quán uống rượu. Uống rượu xong tôi liền trở về Ân gia. Trong người có chút rượu, khi đi ngang qua chỗ ở của Bạch Tiểu Muội, tôi biết lúc bình thường nàng ấy hay ngủ trưa, liền muốn lén nhìn trộm một chút.”

Nói đến đây, Hồ Tam có chút bẻn lẻn, len lén nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn tịnh không thể hiện biểu tình trào phúng gì, liền thở nhẹ một hơi, nói tiếp: “Tôi dùng ngón tay chọc lổ hổng nhìn vào trong, thấy Bạch Tiểu Muội mặc một cái quần lót ngủ trên giường, mền bị rớt ra một bên, lộ ra…”

Dừng một chút, thấy không nên kể rõ, hắn bỏ qua chỗ đó rồi tiếp tục kể: “Tôi… tôi như bị quỷ làm cho mê tâm đưa đường dẫn lối hay sao ấy, mở cửa sổ tiến vào trong phòng, cởi đồ ra, sau đó thì… cưỡng gian nàng.”

“Nàng không phản kháng sao?”

“Phảng kháng chứ, tôi bịt miệng của nàng, bóp cổ nàng, tôi vừa khẩn trương vừa sợ, nàng phản kháng rất dữ dội, do đó… do đó tôi… không chưa có kịp cho vào trong là đã xuất khí rồi…”

Dương Thu Trì muốn cười, nhưng cảm thấy không thỏa đáng, bèn cố gắng nhẫn nhịn, ho khan một tiếng, hỏi tiếp: “Sau đó thì thế nào?”

“Khi tiết khí xong, tôi thanh tỉnh trở lại, biết là chuyện này tiêu rồi, tôi lập tức chỉ muốn trốn chạy, căn bản không muốn giết nàng. Đúng thế! Đại lão gia, thỉnh ngài tin tôi! Tôi có thể thề độc!”

Dương Thu Trì gật đầu: “Ngươi kể tiếp đi.”

“Tôi nhanh chóng mặt quần áo lại, rồi từ cửa sau trốn khỏi đại viện của Ân gia, chạy đến trốn trong nhà Tạ quả phụ. Tính ra tôi định chạy ra khỏi thành, nhưng nghĩ là Bạch Tiểu Muội nhất định sẽ tố cáo tôi, chỉ cần lộ diện thế nào cũng bị bắt. Bèn định chờ lúc tối trời, thành môn chưa kịp đóng cửa sẽ cải trang rồi đào tẩu, không ngờ các người đã nhanh chóng tìm ra tôi.”

“Khi ngươi mặc y phục xong, Bạch Tiểu Muội còn la hét không?”

“Nàng chỉ nằm trên giường nhỏ giọng khóc lóc, không hề kêu thét.”

“À, vậy ngươi làm sao mà giết chết tỷ tỷ Bạch Tố Mai của nàng?”

“Tôi oan uổng mà, đại lão gia!” Hồ Tam cố sức dập đầu, “Tôi thật không hề giết Bạch Tố Mai, lúc đó cô ấy không ở hiện trường. Chuyện cô ta chết, tôi chỉ biết từ khi nghe Tri huyện lão thái gia hỏi a.”

“Vậy Bạch Tiểu Muội không phải là do ngươi giết?” Dương Thu Trì nhìn sâu vào hai mắt Hồ Tam, hỏi.

Hồ Tam đưa hai tay ra trước ngực, miệng run cầm cập: “Đại gia, tôi xin thề, tôi không hề giết hai chị em họ. Tôi lúc đó chỉ muốn đào tẩu, cản bản không muốn giết người a. Khi tôi đào tẩu, Bạch Tiểu Muội còn nằm khóc trên giường, làm sao mà chết được…”

Dương Thu Trì quan sát thần tình của hắn, xem không có vẻ nói dối, bèn hỏi tiếp: “Bạch Tiểu Muội phản kháng có cào cấu bấu vào người ngươi không?”

Hồ Tam nhớ lại cẩn thận một hồi, khẳng định: “Không hề bấu véo, lúc đó tôi đem hai tay của nàng ép lên đầu, dùng một tay giữ chặt, do đó, nàng không có cách gì làm tôi bị thương.”

“Ngươi cởi áo ra cho ta xem.”

Hồ Tam cố sức cởi vai áo ra, Dương Thu Trì quan sát tử tế một lúc, toàn bộ thân trên của Hồ tả quả nhiên không có vết cào.

Dương Thu Trì hỏi tiếp: “Ngươi nói ngươi không hề giết Bạch thị tỷ muội, có chứng cứ gì không?”

Hồ Tam suy nghĩ thật lâu, cuối cùng bần thần lắc đầu: “Tôi không nghĩ ra chứng cứ nào, nhưng tôi thật không giết hai người họ. Đại gia, thỉnh ngài tin tôi a.”

Dương Thu Trì trầm ngâm, nỗ lực hồi ức lại tình huống nhìn thấy lúc kiểm nghiệm thi thể.

Đột nhiên, Dương Thu Trì nhớ tới một chuyện. Lúc bản thân hắn kiểm nghiệm, Bạch Tiểu Muội ở trên giường đã xuất hiện hiện tượng thi cương và thi ban rất rõ ràng, nhưng Bạch Tố Mai nằm trên đất vẫn chưa hề xuất hiện. Như thế cho thấy, thời gian Bạch Tố Mai chết nhất định là diễn ra sau Bạch Tiểu Muội, sai biệt ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Nếu như Hồ Tam cưỡng gian xong Bạch Tiểu Muội rồi bóp chết nàng, không có lý gì ở đó suốt hai tiếng đồng hồ để chờ giết Bạch Tố Mai. Nếu như đổi thành hắn, hắn cũng phải nhanh chóng thoát ly hiện trường.

Từ điểm này mà xét, có thể khẳng định rằng, Bạch Tố Mai không phải do Hồ Tam giết. Như vậy có thể là ai?

Trong móng tay của Bạch Tiểu Muội còn lưu lại lớp da, nhất định là của hung thủ lưu lại, nhất định phải nhanh chóng tiến hành kiểm nghiệm DNA, nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề thôi. Đồ đạc kiểm nghiệm còn để lại ở sau chiếc xe đa dụng giấu trong sơn cốc. Tuy sơn cốc đó ít người lai vãn, nhưng cũng cần phải nhanh chóng đến lấy thiết bị trở về. Không có mấy thứ đó, coi như cái nghề pháp y của hắn không còn miếng bột để gột nên chút hồ nào nữa.

Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài chợt truyền vào tiếng nói như chuông ngân: “Ca, ca! Cha muội kêu huynh đến kìa!” Vừa nghe hắn biết ngay đó là đại tiểu thư Tống Vân Nhi của Tống Tri huyện. Thoắt một cái nàng đã gọi hắn là ca ca, Dương Thu trì quả là có điểm không quen.

Tống Vân Nhi giống như một trận cuồng phong phóng đến bên cạnh Dương Thu Trì: “Ca ca, mau đi nhanh lên, cha muội gọi huynh kìa.”

“Có chuyện gì mà gấp vậy?” Dương Thu Trì đứng lên.

“Cha mẹ của Bạch thị tỷ muội chết trưa hôm qua đã đến rồi, muốn nhìn thi thể của họ, chìa khóa liệm phòng chẳng phải là do huynh quản sao? Cha muội bảo huynh mau đến đó. Bọn họ đang ở đó uống trà chờ huynh.”

Dương Thu Trì nghe thế, liền vội vả cùng Tống Vân Nhi rời khỏi lao phòng.

Đại Bản Nha cùng cấm tốt đang chờ đợi trước cửa lao phòng, Dương Thu Trì bảo: “Ta đi có chuyện, các ngươi cần phải coi giữ Hồ Tam cẩn thận.”

Đại Bản Nha cùng mọi người vội vã đáp ứng.

Dương Thu Trì cùng Tống Vấn Nhi dẫn theo Tiểu Hắc Cầu nhanh chóng chạy đến hoa phòng.

Vừa tiến vào trong, họ đã thấy một đôi phu phụ, nam khoảng bốn năm mươi tuổi, gương mặt nghiêm lạnh tua tủa râu đen, thân hình tráng kiện, người mặc một bộ y phục võ quan, đang nhíu mày sầu tư. Bên cạnh vị võ quan này là một phu nhân trung niên đang gạt lệ. Ghế dưới có Ân gia đại công tử Ân Đức ngồi. Tống trị huyện ngồi ở ghế dài kế bên, người nào người nấy thở dài than vắn, cùng ngồi tiếp với vẻ rất thương tâm.

Thấy Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào, Tống tri huyện đứng lên, nói với Dương Thu Trì: “Lại lại đây, ta dẫn kiến ngươi một chút. Hai vị này là song thân của Bạch thị tỷ muội bất hạnh vong thân ngày hôm qua, Bạch Thiên Tổng và phu nhân của ngài.” Rồi lão chuyển sang Bạch Thiên Tổng nói, “Vị này là cháu của hạ quan, tính danh Dương Thu Trì, là quản giam của lao phòng trong nha môn.”

Ân Đức đang ngồi nghe Tống tri huyện giới thiệu thế liền có chút kỳ quái, tên tiểu tử này ngày hôm qua khi khám sát hiện trường còn là một tên ngỗ tác tiểu học đồ, sao hôm nay lại trở thành quản giam của lao phòng rồi. Dù sao thì hắn cũng đứng lên chấp tay xá Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì hoàn lễ xong, trong lòng lại lấy làm thắc mắc: Bạch Thiên Tổng, thiên tổng? Nghe tên của y dường như là võ quan, không biết là phẩm quan như thế nào, nhưng nghe Tống tri huyện tự xưng là hạ quan, thì quan phẩm của lão nhất định phải lớn hơn Tống tri huyện.

Dương Thu trì không đoán sai, vị thiên tổng này chính là võ quan địa phương của Minh triều, bậc quan đứng hàng lục phẩm.

Dương Thu Trì cung thân thi lễ. Hắn không ngờ Bạch Thiên Tổng chỉ nhướn mắt nhìn, khẽ gật đầu mà không hề đáp lại, chuyển sang nói với Tống tri huyện: “Tri huyện đại nhân, chúng ta nên đi xem tiểu nữ trước đi.”

Tống tri huyện vội vã đáp ứng, đi trước dẫn đầu, một hàng người liền đến phòng liệm.

Phòng liệm nằm ở hạ thất dưới đất ở mé đông. Dương Thu Trì dùng chìa khóa mở cửa phòng, một không khí ẩm thấp tạt vào mặt, Tống Vân Nhi không tự chủ phát rùng mình.

Giữa liệm phòng là có một cái bàn lớn dùng hai khối gỗ kết lại bằng hai cái đòn dài. Trên bàn hiện đặt hai thi thể, gương mặt được dùng vải bố phủ lại. Trên đất phía trước bàn có hai cái đèn chong (thứ đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật), trong liệm phòng hôn ám phát xuất ra ánh sáng lạnh lùng.

Chương 36 : Kinh Khủng

Toàn bộ liệm phòng ẩm thấp và âm lãnh, bày ra một cái bàn vuông và vài cái ghế đều đã rất cũ, rất phù hợp với liệm phòng lạnh lẽo này.

Bạch phu nhân vội vả chạy lên mấy bước, đến trước một cổ thi thể, đưa cánh tay run lẫy bẫy ra, từ từ kéo miếng vải đậy màu trắng, lộ xuất gương mặt trắng bạch của Bạch Tiểu Muội.

Bạch phu nhân lắc lư một chút rồi mềm nhũn sụm xuống. Bạch thiên tổng và Ân Đức vội vã đợ Bạch phu nhân, Tống Vân Nhi cũng chạy đến trợ giúp vừa ấn lên nhân trung vừa lớn tiếng kêu gọi. Một lúc sau, Bạch phu nhân mới òa lên một tiếng bật khóc.

Bạch thiên tổng nhẹ nhàng an ủi: “Phu nhân, hài tử đã chết rồi, nàng cần kềm chế đau thương a. Chúng ta qua xem Tố Mai, rồi ra ngoài thôi.”

Bạch phu nhân bi phẫn khóc lóc: “Con của ta a…” Bà muốn nói, nhưng nghẹn ngào không nói thành lời.

Ân Đức nói: “Đều tại tiểu tế con chiếu cố không chu toàn, và Ân gia của con không biết quản giáo, nuôi phải tên súc sanh Hồ Tam mặt người dạ thú, để hắn hại hai tỷ muội của nàng.” Nói đoạn thương tâm cực độ, mặt mày đầu đau khổ.

Bạch thiên tổng vẫy vây tay: “Không thể trách ngươi! Ân nhi, ngươi không cần phải tự trách như thế.”

Ân Đức nói: “Rất may hung thủ đã bị bắt quy án.” Lại chỉ Dương Thu Trì, “Chính là vị tiểu ca này, đã xảo dụng một con tiểu cẩu truy tung, bắt được hung phạm.”

Bạch thiên tổng ạ lên một tiếng, nhìn ngắm đánh giá Dương Thu Trì một lúc, rồi ôm quyền thi lễ: “Đa tạ công tử! Đã khiến đại cừu của con ta được báo.”

Dương Thu Trì hoàn lễ, lúc này không phải là lúc huyên thuyên, nên hán cũng không nói nhiều.

Bạch thiên tổng nói: “Chúng ta đến xem qua Tố Mai thôi.” Bạch phu nhân gật đầu, Bạch thiên tổng đỡ bà đến tấm ván có đặt Bạch Tố Mai.

An Đức cầm tấm vải trắng che mặt lên, nhẹ nhàng đắp lên mạt Bạch Tiểu Muội. Đột nhiên, hắn kêu to một cái, quẳng miếng vải sang một bên, lùi lại mấy bước, đánh rầm một cái…, Mông đít của Ân Đức đã ngồi ép nát nhừ cái ghế phía sau, té trên mặt đất ẩm ướt, nhưng vẫn còn chưa phát giác mình té, miệng há hốc không nói được tiếng nào, sắc mặt tái xanh, ánh mặt nhìn chằm chằm thi thể của Bạch Tiểu Muội, tay chõi lên mặt đất, lại lùi về sau một khoảng nữa.

“A…!” Ân Đức kêu thảm một tiếng, đưa tay lên, lúc này mới phát hiện bàn tay phải đã bị vài miếng gỗ mục đâm vào. Tay trái Ân Đức nắm khối gỗ đó kéo mạnh ra, lại kêu thảm một tiếng dài nữa. Miếng gỗ cầm trên tay trái quả nhiên có một cây đinh sắt dài, trên đó có dính đầy máu, đang long tong rớt xuống. Tay phải của hắn đã bị cây đinh đâm xuyên qua, tạo thành một cái lỗ to.

Thì ra vừa rồi Ân Đức trong lúc kinh khủng, đã đè cái ghế cũ kỹ vỡ nát, bàn tay vừa khéo đè lên cây đinh trên miếng gỗ đóng ghế.

Bạch thiên tổng, Dương Thu Trì cùng mọi người không nhìn rõ Ân Đức vì sao lại như vậy, nên cùng vây lại. Bạch thiên tổng hỏi: “Ân nhi, sao vậy?”

Sắc mặt Ân Đức trắng bạch, run lập cập chỉ thi thể của Bạch Tiểu Muội, vết thương trên tay trái không ngừng có máu tươi tiết ra.

Tống Vân Nhi kỳ quái bước đến cạnh thân thể Bạch Tiểu Muội, lầu bầu: “Có chuyện gì đâu mà sợ thành như thế…. A….!” Lời chưa kịp dứt, ả cũng phát ra một tiếng kêu kinh hải, lùi lại vài bước, cũng sợ đến mặt mày tái mét, đưa quyền lên miệng cắn mạnh, run lên bần bật.

“Nàng… Nàng… Nàng ta đang nhìn ta… Nhìn ta cười!”

Mọi người đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy khắp toàn thân, ngay cả Dương Thu Trì cũng không ngoại lệ. Tuy hắn đã kiểm nghiệm hơn trăm thi thể, nhưng điều đó không chứng minh hắn không biết sợ, bỡi vì chuyện quỷ ở liệm phòng vô cùng nhiều, ai biết được có cái nào là giả, cái nào là chân.

Dương Thu Trì từ từ bước đến bên cạnh thi thể của Bạch Tiểu Muội. Quả nhiên, mắt của Bạch Tiểu Muội đang mở thật lớn, nhìn hắn trừng trừng.

Dương Thu Trì cảm thấy một hơi lạnh chạy khắp toàn thân, dường như đang có người bay phía sau đầu hắn đang cười lạnh, lại đưa miệng thổi một hơi khí lạnh lên cổ hắn. Tóc trên đầu Dương Thu Trì như dựng cả lên, vội quay ngoắc đầu lại, nhưng không thấy gì. Hắn thở ra một hơi dài, nhìn thấy gương mặt không còn màu sắc của Ân Đức và Tống Vân Nhi, lòng thầm nghĩ, ta là ngỗ tác, ta mà cũng sợ, thì còn làm được nữa sao?

Dương Thu Trì cố kiên trì, bước thêm một bước nữa, tử tế quan sát một chút nữa, phát hiện mắt của Bạch Tiểu Muội không hề chuyển động, thi ban màu tím đỏ ở dưới cổ hiện rõ ràng trước mắt, điều đó có thể cho thấy, Bạch Tiểu Muội đã chết thật rồi. Nếu là người chết, Dương Thu Trì không hề sợ. Hắn không tin thế giới này có quỷ. Bạch Tiểu Muội mở mắt, nhất định là có nguyên nhân.

Quan sát kỹ một hồi, không phát hiện gì dị thường, hắn đoán Bạch Tiểu Muội đột nhiên mở mắt, nhất định là nằm trong một số nguyên nhân, trong đó bao gồm hiện tượng điện sinh học, dẫn đến một số sự cố co giật của cơ thể người chết. Chuyện này trước đây đã từng có báo cáo thực tế.

Cho đến lúc này, Ân Đức mới có thể nói được: “Quỷ…! Có quỷ…! Nó đang cười!”

Dương Thu Trì đưa tay nhẹ vuốt hai mắt của Bạch Tiểu Muội, nói: “Không cần sợ, nàng ta đã nhám mắt lại rồi.” Lòng nghĩ, vị Ân công tử này có cái gan nhỏ quá, có nhiều người ở chỗ này như vậy, lại là ban ngày, ngay cả Tống Vân Nhi là một tiểu nữ hai như vậy mà cũng không quá sợ, hắn là một đại nam nhân sao lại hoảng hốt thành thế này, ngay cả tay bị thương cũng không hề biết.

Tống Vân Nhi cố gắng làm gan bước lại nhìn, thở dài một hơi nói: “Đúng vậy, mắt đã nhắm lại, không cần sợ nữa.” Lại chuyển đầu hỏi Dương Thu Trì, “Ca ca, đây là chuyện gì vậy? Sao nàng ta đột nhiên mở mắt?”

Dương Thu Trì nhìn Ân Đức đang sợ rung rẫy toàn thân, định giải thích, đột nhiên trong lòng chợt động, đáp: “Nàng ta có khả năng là gặp chuyện oan khuất gì đó chưa tỏ bày.”

Ân Đức nghe thế, kinh khủng kêu lên một tiếng, lại lùi về sau thêm vài bước nữa.

Bạch thiên tổng trầm giọng nói: “Tiểu huynh đệ, hung thủ này chẳng phải là bắt được rồi sao? Con gái ta còn có oan khuất gì nữa?”

Dương Thu Trì cười cười lắc đầu: “Tôi chỉ nói bừa, nếu không vì sao nàng ta đột nhiên mở mắt?”

Bạch phu nhân lại kêu lên: “Con gái mệnh khổ của ta ơi…!” Rồi òa khóc lớn lên. Bạch thiên tổng lại ôn tồn an ủi, đỡ phu nhân đến bên thi thể của Bạch Tố Mai.

Ân Đức thấy thi thể của Bạch Tiểu Muội không hề động đậy, thần trí cũng từ từ thanh tỉnh lại. Lúc này, hắn mới cảm thấy lòng bàn tay bị thương đau nhức, cúi đầu nhìn vết thương, thấy nó thật sâu, xuyên qua luôn cả lòng bàn tay.

Ân Đức đứng lên, nhìn quanh nhìn quất, muốn tìm vật gì đó băng bó vế thương, cuối cùng phát hiện một khúc vải trắng để nằm lăn lóc bên cạnh, bèn xé một khúc, quấn lung tung xung quanh vết thương.

Dương Thu Trì nhất mức đứng một bên quan sát Ân Đức băng bó vết thương, bảo: “Ân công tử, vết thương của ngươi rất sâu, nên đi rửa sạch một chút…” Ân Đức phẫy phẫy tay: “Không cần gấp, quay về rồi hẳn hay.” Nói xong không lý gì Dương Thu Trì nữa, bước lên mấy bước đến cạnh Bạch thiên tổng phu phụ.

Dương Thu Trì không hề bước lên, chỉ đứng một mình ở xa xa bồi tiếp.

Bạch thiên tổng nhẹ nhẹ kéo miếng vải che mặt của Bạch Tố Mai ra, lộ gương mặt kiều diễm bình an của nàng, phảng phất như là đang ngủ.

Bạch phu nhân kêu lên một tiếng: “Con của ta a….!” Rồi phục xuống người Bạch Tố Mai, cầm lên một cánh tay, đưa ấp vào mặt, kêu khóc thảm thiết.

Dương Thu Trì cũng cảm thấy khó khó chịu, hắn không thể chịu nổi người khác khóc. Lúc trước khi nghiệm thây, gặp trường hợp như vậy, Dương Thu Trì đều quay tránh đi. Thấy phu thê của Bạch thiên tổng thương tâm như vậy, hắn thở dài một tiếng, chuyển thân đẩy cửa bỏ đi.

Nhưng trong lúc đó, một cảnh tượng như sấm sét kích trúng Dương Thu Trì. Hắn vội quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bạch Tố Mai. Cánh tay đó, cánh tay mềm oặt đang bị Bạch phu nhân đau lòng giữ chặt lấy, đang theo tiếng khóc nức nở của Bạch phu nhân khe khẽ chuyển động.

Chương 37 : Con gái của ông bà không chết!

Vì sao lại như vậy? Dương Thu Trì nhìn chằm chằm cánh tay mềm oặt của Bạch Tố Mai, một nghi vấn cực lớn xuất hiện trong đầu hắn: nàng ta đã chết gần 24 tiếng đồng hồ, theo lý thì hiện tượng thi cương lúc này đã nổi khắp toàn thân. Như thế thì cánh tay của nàng ta phải cứng chứ, không thể nào lại mềm mại như thế, chẳng lẻ…

Dương Thu Trì vội bước lên trước, cầm lấy cánh tay còn lại của Bạch Tố Mai áp vào trong hai lòng bàn tay, cảm giác một chút, rồi cầm lấy cổ tay của nàng, chuyển động vòng tròn một lúc, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Hắn lại cúi xuống cầm lấy cằm của Bạch Tố Mai, lắc trái lắc phải, úi chà lên một tiếng, đưa tay định vạch mắt của Bạch Tố Mai ra.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Bạch thiên tổng quát lên một tiếng giận dữ, chộp lấy cánh tay của Dương Thu Trì.

Hắn cố sức vùng thoát, nhưng cánh tay của Bạch thiên tổng cứng như sắt, bèn kêu lên: “Mau bỏ tôi ra!”

Tống tri huyện ở bên cạnh hỏi: “bạch thiên tức bớt giận a! Đây là chuyện gì thế?”

Tống Vấn Nhi thấy Dương Thu Trì cầm tay xác chết con gái người ta múa may loạn xạ, lại móc họng móc cằm, không biết là đang làm gì, liền kêu lên: “Ca, ca ca đang làm gì vậy?”

Tiểu hắc cẩu thấy chủ nhân bị kềm chế, gầm lên một tiếng định phóng lên. Dương Thu Trì quát: “Tiểu hắc! Không được động! Lui lại!”

Tiểu hắc cẩu dừng lại động tác, không hiểu nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì lại nhìn Bạch Tố Mai một lúc nữa, mới quay sang Bạch thiên tổng gằn từng tiếng một: “Con gái ông chưa chết!”

Câu nói này giống như tiếng sát đánh trên không, toàn thân Bạch thiên tổng giật bắn: “Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Bạch phu nhân chộp lấy tay Dương Thu Trì, cũng gấp rút hỏi: “Ngươi nói sao?”

“Con gái các người không hề chết, cô ấy chỉ là chết giả (Chú: Giả tử: hiện tượng chết tạm thời do bị ngạt do những vụ bị điện giật, chết đuối, sặc, nín thở hoặc trúng độc)!” Dương Thu Trì lặp lại một lần nữa.

Ân Đức kêu lên cả kinh: “Ngươi nói cái gì? Phu nhân của ta chưa chết?” Lời nói có chút run rẫy, sắc mặt lại biến đến nổi tái ngắt một màu. Bạch thiên tổng cũng hét: “Cái gì mà giả tử?”

Tống tri huyện là kẻ lão thành, dày dạn kinh nghiệm, nghe lời này cũng rất kinh hải, liền cúi xuống giữ hai vai của Bạch Tố Mai, tử tế quan sát, lại cầm lấy cổ tay của nàng, đưa hai ngón tay ra nghe mạch, chút xíu sau lắc đầu: “Hiền chất, Ân, Ân phu nhân không có chút mạch, mạch đập nào, là, là chết thật rồi.”

Tay Dương Thu Trì bị Bạch thiên tổng giữ chặt, đau thấu tim, tức mình nói: “Thiên tổng đại nhân, thỉnh bỏ tay ta ra!” Thấy Bạch thiên tổng vẫn chưa tỉnh thần, Dương Thu Trì nhẫn nại quát lớn: “Bạch thiên tổng, ta cần kiểm tra lại một chút nữa, xem coi lệnh ái đã chết thật hay chưa. Bỏ tay tôi ra a, đau chết được!” Bèn cố sức tránh thoát, Bạch thiên tổng lúc này mới thanh tỉnh trở lai, vội bỏ tay hắn ra, hỏi dồn: “Con gái ta có thật là không chết không?”

Dương Thu Trì không thèm lý đến lão, hoạt động lại cổ tay bị bóp đến tê rần, sau đó cúi người xuống, khẽ vạch mắt Bạch Tố Mai ra, trước hết quan sát một chút, sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ từ hai bên ép mắt của Bạch Tố Mai vào giữa.

Bạch thiên tổng thấy động tác của hắn quái dị, vốn muốn quát bảo dừng lại, miệng động đậy nhưng vẫn quyết định chưa nói ra, trong lòng vẫn thủy chung tồn tại một chút hy vọng, hy vọng lời nói của tiểu tử này là chân thật, con gái của lão chưa chết.

Dương Thu Trì bóp bóp mắt bên này của Bạch Tố Mai, rồi chuyển sang mắt bên kia, lại kèo đầu nàng lên, cúi gập người lại, tra xét cổ và vai của nàng, nghĩ đi nghĩ lại một hồi rồi mới đứng dậy, khẳng định thêm một lần nữa: “Con gái các người đích xác chưa chết!”

Vừa nghe lời này, Bạch phu nhân phục xuống lắc lắc người Bạch Tố Mai kêu gào: “Tố Mai, con tỉnh lại, Tố mai! Con gái của ta, mẹ đang ở đây a! Con tỉnh lại!”

Vô luận là lắc như thế nào, Bạch Tố Mai vẫn bất động nằm ở đó.

Bạch thiên tổng bước lên một bước, giữ chặt cổ áo của Dương Thu Trì: “Ngươi nói bậy gì vậy? Sao ngươi biết nó không chết? Hiện giờ nó chết như vậy…”

Dương Thu Trì chộp tay Bạch thiên tổng, lạnh lùng nói: “Ông không bỏ tôi ra, nàng ấy sẽ chết thật đấy!”

Bạch phu nhân đang kêu gọi con gái, khi nghe lời này thì liền nghĩ tên tiểu tử này có cách cứu được con gái của mình. Bà ta lúc này giống như một người sáp chết đuối vớ được cây cột, toàn bộ hy vọng đều đặt lên trên đó, liền bật người dậy túm lấy Dương Thu Trì: “Ngươi có thiệt là cứu được con gái ta không?” Hai vợ chồng cùng lắc cùng đẩy Dương Thu Trì, khiến hắn lắc lư đến chóng mặt bơ đầu, không nói được lời nào.

Bạch phu nhân thấy đầu Dương Thu Trì lắc lư loạn đảng như vậy, mày nhín chặt không nói gì, bèn cúi đầu mới phát hiện Bạch thiên tổng chồng mình củng đang giữ chặt cổ áo của tên tiểu tử này lác mạnh, bèn vội bảo: “Lão gia, chàng mau bỏ hắn ra a! Hắn nói là có thể cứu Tố Mai.”

Bạch thiên tổng vội bỏ tay ra, Bạch phu nhân mặt mày đầy lên giữ chặt tay Dương Thu Trì: “Tiểu huynh đệ, không, ân công, cầu cầu ngài cứu con gái ta a, cầu cầu ngài đó!” Hai chân bà ta liền mềm nhũn quỳ xuống, Dương Thu Trì phải nhanh chóng đỡ lên.

Tống Vân Nhi cũng ở bên nói: “Ca, huynh có thể cứu nàng ấy hả? Vậy mau mau thi hành đi!”

Tống tri huyện cũng phụ họa theo: “Đúng rồi! Đúng rồi! Hiền chất, cứu, cứu một mạng người còn hơn xây, xây phật đồ bảy cấp a!”

Dương Thu Trì bị bọn họ quấy rối đến đầu to như cái đấu, giơ hai tay lên đầu hàng, ra dấu bảo họ yên tĩnh lại. Chờ mọi người yên tĩnh lại, Dương Thu Trì nhìn Bạch thiên tổng, từ từ nói: “Lời phải nói cho có đầu có đuôi, con gái của ngài tuy nhiên chưa chết…”

“Sao huynh biết nàng ta chưa chết?” Tống Vân Nhi nỏ mồm hỏi.

Dương Thu Trì trợn mắt nhìn ả: “Hiện giờ không phải là lúc trả lời câu hỏi này.: Nói xong quay đầu nhìn Bạch thiên tổng: “Thiên tổng đại nhân, tôi cũng không nám chắc có thể cứu sống lệnh ái, nếu như các người bằng lòng cho ta thử, ta có thể thử coi sao. Nhưng nếu cứu không được, các người cũng đừng trách ta.”

Cho đến bây giờ, Ân Đức nãy giờ nhất mực đứng cạnh chợt như người vừa tỉnh lại từ cơn một, đưa tay trái ra, loáng một cái đã chộp lấy cổ áo Dương Thu Trì, nâng bổng lên, suýt chút nữa kéo hai chân Dương Thu Trì rời khỏi mặt đất.

Ân Đức xốc cổ Dương Thu Trì, quát: “Cái tên tiểu ngỗ tác ngươi nói cái gì? Để ngươi thử? Cái thân thanh bạch của phu nhân ta để cho ngươi thử hả?” Vị Ân công tử này quả là có lực khí rất mạnh.

Dương Thu Trì tức muốn điên người, cái bọn người này sao cứ động cái là xốc cổ người ta, làm đến nổi thở cũng không thở được. Nhưng hắn không thể phát hỏa, Ân gia và Bạch gia đều là chỗ bản thân chẳng thể chọc vào, chỉ có thể ráng bình ổn ngữ khí: “Ân công tử, khảng định có chút nắm chắc, nên…”

“Có chút nắm chắc? Ngươi nói cái quái gì thế a?” Ân Đức quát lên, dù sao thì Dương Thu Trì cũng có chút cân nặng, Ân Đức không thể nâng bằng một tay mãi được, nên cánh tay băng bó cũng được đưa ra, giữ chặt cổ áo của Dương Thu Trì, vừa định nói gì nữa thì đột nhiên kêu thảm một tiếng: “A…!” vội bỏ tay khỏi cổ áo Dương Thu Trì, cúi đầu nhìn, dùng chân đá loạn về phía sau.

Dương Thu Trì nhìn ra sau lưng Ân Đức, thì ra con Tiểu hắc cẩu thấy Ân Đức đối với chủ nhân không tốt lành, liền len lén đến sau lưng Ân Đức, bất thình lình cắn mạnh một cái vào bắp chân của hắn, sau đó lại lui ra ngay.

Ân Đức vừa mắng vừa dùng chân đá con tiểu hắc cẩu, nhưng chẳng những không đá trúng, mà ngược lại còn bị nó cắn thêm một phát nửa vào cẳng chân.

Dương Thu Trì kêu lên: “Tiểu hắc, không được vô lễ, mau trở về.” Tiểu hắc cẩu thấy chủ nhân không còn nguy hiểm nữa, ngoe ngẫy chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì, quay đầu lại cảnh giác nhìn Ân Đức chằm chằm.

Ân Đức biết bản thân hắn không phải là đối thủ của tiểu hác cẩu, không dám tiến lên đánh đá nữa, chỉ đứng đó nhìn chú chó nhỏ này mắng liên hồi.

Bạch thiên tổng nhíu mày nói: “Ân nhi, đừng có chửi nữa.” Ân Đức lúc này mới ngậm miệng, tức mình tức mẫy thở gấp nhìn tiểu hắc cẩu.

Bạch thiên tổng hỏi Dương Thu Trì: “Tiểu huynh đệ, con gái của ta đã… Ngươi có thể khiến nó cải tử hồi sinh sao?”

“Tôi chỉ có thể thử coi sao, tận lực mà làm. Nhưng mà, cứu không được các người không được trách tôi!”

Ân Đức há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng cũng nhịn được. Bạch thiên tổng nhìn Bạch phu nhân một cái, hơi hơi do dự. Tống tri huyện chen lời: “Thiên tổng đại nhân, có, có một chút hy vọng cũng tốt lắm rồi a, không, không thử qua làm sao biết là không có hy vọng đây?”

Bạch phu nhân cũng vội nói: “Đúng rồi, lão gia, hãy để y thử coi sao, nói không chừng có thể khiến con gái chúng ta cải tử hồi sinh thì sao!”

Bạch thiên tổng gật gật đầu, trầm giọng nói: “được, vậy xin thỉnh vị tiểu huynh đệ này ra tay cứu, vô luận là thành công hay thất bại, bổn quan cũng nhận cái tình của ngươi.”

Chương 38 : Hô hấp nhân tạo

Dương Thu Trì nói: “Vậy được, chuyện không thể chần chờ, các người lui ra ngoài năm bộ.” Lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Vô luận là ta làm cái gì, các người cũng không được lên tiếng, nếu không, cứu không sống đừng có trách ta. Được không?”

Bạch thiên tổng cùng Bạch phu nhân đều gật đầu, Ân Đức nhìn trừng trừng Dương Thu Trì, không dám kháng nghị, cùng mọi người lui ra ngoài năm bộ (Chú: 5 thước = 1 bộ, 1 thước Tàu khoảng 4,5 cm).

Dương Thu Trì kéo cổ Bạch Tố Mai ngưỡng về phía sau, cho khí quản thông thoáng, sau đó dùng một tay bịt kín mũi Bạch Tố Mai, một tay đưa kéo hàm dưới nàng ra, hít sâu một hơi, cúi người áp miệng vào đôi môi mềm mại của Bạch Tố Mai, thổi khí vào trong.

Ân Đức bước lên một bước, tức giận quát: “Ngươi làm cái gì đó?…”

Bạch thiên tổng chộp lấy Ấn Đức, lắc lắc đầu, ra dấu bảo hắn đừng nói. Ân Đức hạ giọng nói: “Nhưng hắn đang hôn…” Bạch thiên tổng lại lắc đầu, nhỏ giọng bảo: “Hãy coi trước rồi tính.” Ân Đức chỉ còn biết im miệng.

Dương Thu Trì thổi xong luồng hơi đó vào trong miệng Bạch Tố Mai, hai tay áp lên trên gò ngực căng tròn của nàng, ép xuống theo tiết tấu nhất định.

“A! Ngươi làm cái gì…” Ân Đức hét lớn.

Bạch thiên tổng thấy Dương Thu Trì án một tay lên trên nhũ phòng của con gái, tuy nhiên con gái đã chết rồi, nhưng không thể chịu sự nhục nhã như vậy, liền không nhịn được quát: ‘Ê! Ngươi làm cái gì đó?…” Hai người vừa định bước lên cản lại, Bạch phu nhân mắt nhạt nhòa lê đã ngăn họ lại: “Lão gia, Ân nhi, hai người cứ để hắn cứu trước xem sao. Nói không chừng có thể cứu sống thì sao!”

Bạch thiên tổng nghĩ cũng thấy đứng, lập tức dừng lại, đồng thời giữ chặt Ân Đức. Ân Đức chỉ Dương Thu Trì quát: “Tên tiểu tử ngươi cứu không được phu nhân của ta, ta sẽ khiến cho ngươi chết không đất chôn thây!”

Dương Thu Trì cũng cảm thấy chuyện này quá nghiêm trọng rồi, mình sờ loạn lên ngực con gái đã chết của người ta, lại hôn môi của nàng, đây lại là Minh triều vô cùng thịnh hành lễ giáo phong kiến, nếu như bản thân không cứu được Bạch Tố Mai, không biết chuyện tiệp theo của bản thân sẽ như thế nào, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng mà, Dương Thu Trì phán đoán Bạch Tố Mai chính là chết giả. Nếu theo như các y liệu có liệt kê đầy đủ, thì nếu như thực là chết giả thì sẽ có thể cứu được. Sự phán đoán của hắn có ba điểm:

– Điểm thứ nhất là nhiệt độ của thân thể. Bạch tố mai đã chết ít nhất hai mươi bốn giờ, trong tình huống giống như thế, thì nhiệt độ cơ thể đáng ra phải đạt đến nhiệt độ của môi trường xung quanh. Liệm phòng này có nhiệt độ ẩm thấp âm lãnh, tính ra cao lắm cũng không quá mười lăm mười sáu độ. Vừa rồi hắn ấp tay Bạch Tố Mai vào giữa hia tay, cảm thấy nhiệt độ trong cở thể của Bạch Tố Mai không hạ xuống rõ rệt. Tay của nàng tuy có lạnh, nhưng Dương Thu Trì vừa thử đã biết ngay, thi thể chết một ngày một đêm rồi sẽ có nhiệt độ thấp hơn độ ấm cơ thể của Bạch Tố Mai nhiều.

– Điều thứ hai, thi thể của Bạch Tố Mai không xuất hiện hiện tượng thi cương (cứng thây). Người sau khi chết, trong tình huống thông thường sẽ xuất hiện hiện tượng thi cương sau hai giờ. Đến mười hai giờ thì hiện tượng thi cương lên đến cao trào. Sau bốn ngày mới từ từ mềm ra. Bạch Tố Mai chết giỏi lắm là hai mươi bốn giờ, thi cương chưa đến lúc thuyên giảm, mà đáng ra phải còn đạt tới mức cao trào.

Vừa rồi Bạch phu nhân cầm tay Bạch Tố Mai mà khóc, tay của nàng mềm nhũn; Dương Thu Trì vừa rồi lắc lư hàm dưới của nàng, bỡi vì ở hàm dưới là nơi có mức độ thi cương mạnh nhất, nhưng hàm dưới của Bạch Tố Mai vẫn cử động như thường. Ngay bộ vị xuật hiện hiện tượng thi cương mạnh nhất là ở hàm dưới mà cũng không xuất hiện hiện tượng này, như vậy có thể khẳng định, thân thể Bạch Tố Mai căn bản không hề xuất hiện hiện tượng thi cương.

Thi ban cũng là một vấn đề cần phải làm rõ. Trừ khi xuất hiện ở trường hợp cực kỳ cá biệt bệnh chết hay là già chết, do máu huyết trong người đã dừng lại, sẽ xuất hiện một lượng thi ban rất ít lức sắp chết, còn thì người sống tuyệt đối không thể xuất hiện hiện tượng thi ban. Hay nói cách khác, nếu có thi ban, trăm phần trăm người đó đã chết rồi.

Bạch Tiểu Muội chết cùng một lúc với Bạch Tố Mai giờ đã có hiện tượng thi ban mạnh mẽ nhất, nhưng trên người Bạch Tố Mai không có điểm nào. Vừa rồi Dương Thu Trì kiểm tra sau cổ của Bạch Tố Mai chính là muốn coi xem thi ban có xuất hiện hay không, kết quả phát hiện những bộ phận dưới thấp trên thân thể của Bạch Tố Mai không hề có dấu vết thi ban nào.

Đối với điểm này, tối hôm qua Dương Thu Trì đốt đèn nghiệm thây đã cảm thấy kỳ quái vì không có thi ban. Nhưng dù sao thời gian tử vong lúc đó chưa dài, trong một vài tình huống đặc thù cũng xuất hiện chuyện này, nên lúc đó hán không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng hiện giờ xem ra thân thể của Bạch Tố Mai không hề xuất hiện hiện tượng thi cương và thi ban.

Điểm thứ ba, cũng là điểm chủ yếu nhất, đó là vừa rồi hắn ép đồng tử trong mắt của Bạch Tố Mai, phát hiện sau khi đồng khổng bị ép biến hình, khi bỏ ra thì lập tức khôi phục nguyên trạng. Điều này điển hình cho hoạt động sinh lý của một người sống. Hay nói khác đi, nếu là người chết, thì con ngươi sau khi bị ép biến hình sẽ không trở lại hình dáng tròn nguyên thủy nữa sau khi bỏ tay ra. Chỉ có người sống mới có thể khôi phục.

Đương nhiên, nếu như có điện não đồ thì chẳng còn gì phải bàn nữa, chỉ cần kiểm tra điện não qua một chút, nếu thấy còn hoạt động não, thì có thể khẳng định người đó còn chưa chết. Bỡi vì, nếu không có sóng não, có thể chứng minh nảo đã ngừng hoạt động, đã chết ngắt rồi. Bỡi vì tế bào nào chết không thể chuyển sang sống trở lại, không giống như tim ngừng đập rồi có thể đập trở lại. Do đó, mới có thể nói đến hiện tượng chết não tiêu chuẩn.

Nhưng hiện giờ làm gì có thể tìm được cái máy đó?

Tuy không có máy đo điện não đồ, nhưng căn cứ vào ba điểm trên, đặc biệt là sự phản ánh của con ngươi mắt, đã có thể đủ để Dương Thu Trì khẳng định Bạch Tố Mai đang ở hiện tượng chết giả.

Trong trạng thái chết giả, bỡi vì mạch đập sẽ yếu ớt phi thường, do đó tay người không cách gì cảm ứng được. Tim đập cũng như vậy. Do đó, vừa rồi Tống tri huyện không hề nghe được nhịp mạch của Bạch Tố Mai. Kỳ thật, trong tình huống chết giả, sinh mệnh của một con người bất quá là bíên thành cực kỳ yếu ớt. Nếu kịp thời cứu chữa, có thể cứu sống lại được. Thậm chí không cần cứu, cũng có người tự sống dậy.

Dương Thu Trì phán đoán, Bạch Tố Mai sở dĩ rơi vào trạng thái chết giả, có thể là vì cổ bị bóp chặt, xương cổ bị vỡ ra chèn ép khí quản, dẫn đến nghẹt thở cơ giới, tạo ra hiện tượng đại não bị thiếu dưỡng khí gây nên cơn choáng. Do xương cổ không hoàn toàn làm nghẹt khí quản của nàng, nên có có một lượng ít không khí có thể đi vào, duy trì nhu cầu thấp nhất cần để duy trì sinh mệnh, do đó nàng không bị ngưng thở tử vong, mà rơi vào trạng thái chết giả.

Hiện giờ Dương Thu Trì phải đối mặt với vấn đề là làm cách nào để cứu tỉnh Bạch Tố Mai.

Muốn cứu bệnh nhân trong tình trạng chết giả này, biện pháp tốt nhất đó là nhanh chóng chó khí quản của y khôi phục sự thông suốt, giải trừ sự thiếu hụt dưỡng khi trong nảo, rồi thực thi thuật hồi tim. Ở điểm này, hô hấp nhân tạo là lựa chọn đầu tiên, nếu như không thể khôi phục nhịp tim, thì có thể cần phải tiêm kích thích tố thượng thận, khiế cơ tim hưng phấn bắt đầu đập lại. Nhưng hiện giờ trong tay hắn chẳng có thuộc và dụng cụ kích tim, vì thế, hy vọng duy nhất của Dương Thu Trì chính là hô hấp nhân tạo.

Dương Thu Trì thổi khí vào trong miệng của Bạch Tố Mai, rõ ràng là cảm giác được một thứ âm thanh phá tan trở ngại, lòng thầm mừng vì sự suy đoán của bản thân có nhiều khả nang là đúng. Nếu như đường hô hấp của Bạch Tố Mai trở nên thống thoáng, nhất định nàng sẽ từ từ tỉnh lại.

Thế là, Dương Thu Trì bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo của Bạch Tố Mai từng lượt, từng lượt một. Chỉ có điều, cả mười phút đã trôi qua, Bạch Tố Mai vẫn chưa phản ứng gì.

Mồ hôi lạnh từ trên đầu Dương Thu Trì từ từ rơi xuống. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nổ lực. Hà hơi thổi ngạt… ép ngực…. hà hơi thổi ngạt…. ép ngực….

Bạch phu nhân dựa vào bàn gỗ nhìn đứa con gái không hề phản ứng gì, từ từ rơi vào tuyệt vọng, bắt đầu sụt sịt khóc. Tống Vân Nhi ở cạnh một bên an ủi. Ân Đức nhìn Dương Thu Trì bận rộn, chợt khẽ cười lạnh.

Chương 39 : Khởi tử hồi sinh

Lúc ban đầu, Bạch thiên tổng thấy Dương Thu Trì vừa hôn vừa sờ ngực thi thể con gái mình, nên cực kỳ tức giận, nhưng dân dần sau đó, thấy Dương Thu Trì cứ một mực nỗ lực thực hiện đi thực hiện lại một động tác đó, tuy không rõ làm như vậy có tác dụng như thế nào, nhưng lão bắt đầu tin rằng hắn đang thật lòng cứu sốn con gái của mình. Bỡi vì, nếu như hắn chân chánh muốn làm nhục thi thể, thì bản thân hán giữ chìa khóa của liệm phòng, muốn làm chuyện đó khi nào chẳng được, sao lại tự nhiên chọn lúc này.

Bạch thiên tổng thấy trán Dương Thu Trì tứa đầy mồ hôi, rõ ràng đã dùng tận lực, thở dài một tiếng, lòng nghĩ, cho dù hắn không cứu sống được con gái, bản thân không kiếm hắn làm phiền nữa.

Dương Thu Trì lại tiếp tục nổ lực vài phút nữa, cuối cùng có chút nản lòng. Hắn muốn bỏ cuộc. Hắn muốn tuyên cáo thất bại, nhận mọi trừng phạt của bọn họ.

Nhưng khi hắn thẳng lưng lên, chuẩn bị tuyên bố thất bại, hắn đã thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch phu nhân đang nghẹn ngào khóc lóc.

Dương Thu Trì nghĩ đến mẫu thân của mình, phảng phất thấy mẫu thân đang ôm thân xác của mình bi ai khóc, lập tức lòng muốn vỡ ra. Hắn dằn lòng lại, quyết định nỗ lực thêm một lần nữa.

Dương Thu Trì bước lại chỗ Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi có hơi kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Ca, chuyện gì nữa vậy?…”

Không chờ ả nói hết, Dương Thu Trì đưa tay lấy một cây trâm nhọn hoắc trên đầu nàng, không hề hồi đáp, chuyển thân quay trở lại thi thể của Bạch Tố Mai, đưa trâm chích nhẹ vào giữ nhân trung của Bạch Tố Mai. Sau khi hắn rút trâm, một chút máu tươi từ vết thương từ từ ứa ra.

Lòng Dương Thu Trì thoáng nhẹ nhõm, máu huyết còn chảy như thường, màu sắc cũng như thường, điều này cho thấy Bạch Tố Mai chưa hề chết.

Trâm đâm nhân trung, chích máu cứu người, đó chính là phương cách cứu bệnh nhân hôn mê của Trung y, là một liệu pháp cực đoan trong tình huống châm cứu không thể sinh ra hiệu quả.

Hắn tiếp tục làm hô hấp nhân tạo thêm một hồi nữa, nhưng Bạch Tố Mai vẫn không phản ứng. Dương Thu Trì cầm bàn tay của Bạch Tố Mai lên, giữ chặt ngón tay thon nhọn của nàng, dùng châm chọc thông mười huyệt trên đầu ngón tay của nàng, tiến hành trích máu thi cứu. Nhưng Bạch Tố Mai vẫn không phản ứng.

Dương Thu Trì khẩn cấp rồi, xem ra chỉ còn dùng tuyệt chiêu cuối cùng nữa thôi!

Tay trái của Dương Thu Trì đặt lên nhũ phòng bên trái của Bạch Tố Mai, day day một hồi, rồi lấy hết tinh thần, tay phải nắm thành quyền giơ cao lên, hét to một tiếng, đấm mạnh xuống tay trái.

Bạch Tố Mai bị đấm khiến thân hình nẫy lên một cái, nhưng vẫn không phản ứng.

Do không có máy hồi nhịp tim, hắn chỉ có thể dùng phương pháp dân gian thế này. Dương Thu Trì lại đấm mạnh một quyền nữa, toàn thân Bạch Tố Mai lại giật nẫy lên.

Bạch thiên tổng thét: “Ngươi điên rồi! Mau dừng tay!”

“Lão tử giết chết ngươi!” Ân Đức kêu lên quai quái nhào tới.

“Uông uông uông!” Tiểu hắc cẩu chồm người tới.

Đúng lúc đó, “Khái …. Khái khái… Khái!” Một tràng tiếng ho phát ra, thân thể Bạch Tố Mai theo tiếng ho kịch liệt run bần bật.

“Mai nhi!” Bạch thiên tổng vui mừng kêu lên một tiếng thật to, chỉ mấy bước đã tiến đến bên cạnh Bạch Tố Mai, đỡ vai của nàng dậy, thất nàng vẫn nhắm chạt hai mắt, vừa ho vừa thở khò khè.

Bạch phu nhân vừa kinh vừa mừng, chạy tới ôm Bạch Tố Mai vào lòng, khẽ vuốt ngực nàng, gọi tên nàng, mừng quá nên bật khóc, nước mát rơi lã chã.

Ân Đức như chết đứng, giơ nắm đấm đứng như trời trồng, giống như trúng phải phép định thân .

Tống tri huyện và Tống Vân Nhi cũng ngẫn ra, chuyện này quá thần kỳ, người chết hết một ngày một đêm thế mà sống lại được!

Hai người cũng bước đến vây quang, thấy Bạch Tố Mai ho liên tục, thần tình vô cùng thống khổ. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, nàng từ từ mở mắt, nhìn mọi người, muốn nói nhưng lại dẫn đến một trận ho nữa.

Một điểm cũng không sai, người chết này quả thật là sống lại rồi!

Bạch phu nhân ôm chầm con gái, hỏi liên tục: “Con gái của ta, con thấy thế nào rồi? A? Chỗ nào khó chịu? Mau nói cho mẹ biết…”

Bạch thiên tổng quan tâm nhất là ai giết con gái của mình, vội hỏi: ‘Mai nhi, là ai hại các con vậy?”

Chuyện này cũng là chuyện Tống tri huyện quan tâm nhất, vội dỏng tai lắng nghe. Nhưng Bạch Tố Mai ngoại trừ ho dữ dội, còn thì không nói được điều gì cả.

Dương Thu Trì đứng cạnh đó nói: “Xương hầu của cô ấy bị vỡ, hiện giờ không nói được đâu, các người mau tìm thầy lang chữa cho nàng đi thôi!” Nối xương hầu bị gãy là một thứ thủ thuật Dương Thu Trì có thể làm, nhưng bên cạnh hắn không có thuốc men hay dụng cụ gì, lại không biết Trung y, nên mới đề nghị họ tìm lang trung trong vùng đến cứu trị.

Bạch phu nhân lúc này mới phản ứng trở lại, ân nhân cứu mạng của con gái còn đứng bên đó, nên vội nói với Bạch thiên tổng: “lão gia, mau đa tạ ân công người ta đi a.”

Bạch thiên tổng thấy con gái quả nhiên sống lại, vừa kinh vừa mừng không thể nào kể xiết, bèn ôm quyền nói với Dương Thu Trì: “Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi đã cứu sống con gái ta. Vừa rồi Bạch mỗ có điều gì bất kính, thỉnh hải lượng dùm!”

Dương Thu Trì cười cười, ôm quyền hồi lễ.

Có thể cứu sống Bạch Tố Mai, lòng hắn thật cao hứng. Nheo mắt nhìn Ân Đức, thấy hắn mặt mày tái ngắt, nhất mực đứng ở đó, không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn hồn vía lên mây, trong lòng liền đoán được thêm nhiều điểm mấu chốt. Hắn cố ý bước lên, hỏi: “Ân côngtử, sao ngươi không đến nhìn nương tử của ngươi? Chẳng lẽ nương tử của ngươi sống lại, ngươi chẳng cao hứng hay sao?”

“Đúng đúng đúng!” Ân Đức hoảng loạn đáp ứng, đến bên cạnh Bạch Tố Mai, miệng hé ra ngậm lại, nhưng không nói được tiếng nào.

Bạch Tố Mai vừa nhìn thấy hắn, lập tức biểu tình lộ ra vẻ kinh khủng vạn phần, trong cổ họng ư ư liên hồi, sao đó là ho lên mãnh liệt. Nàng quay người lại, ôm chặt Bạch phu nhân, vùi đầu vào trong lòng của bà.

Dương Thu Trì đến bên cạnh Ân Đức, cười cười: “Ân công tử, xem ra tôn phu nhân có chút gì đó sợ ngươi a.”

“Đúng ha đúng ha!” Ân Đức cười phụ họa, len lén nhìn Bạch thiên tổng, lại nhìn Bạch phu nhân, sau đó nhẹ gọi Bạch Tố Mai: ‘Nương tử! Nương tử…”

Bạch Tố Mai nghe Ân Đức gọi, không hề quay đầu, ngược lại càng ôm chặt mẫu thân, toàn thân run rẫy.

Dương Thu Trì vỗ vỗ vai Ân Đức: “Thôi rồi, Ân công tử, cô ta hiện giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, có thể là không nhận ra ngươi. Các người cần phải mang về nhà trước, tìm một lang trung trị thương trên cổ, sau khi trị xong, cô ấy sẽ có thể nói được.”

“Nàng ấy hiện giờ vẫn chưa thể nói sao?” Ân Đức ngẩng người, khóe miệng lộ ra nét cười khó thấy, thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy, vừa rồi ngươi cũng nghe cũng thấy rồi đó, cô ấy không nói ra lời.”

“Vậy cần bao lâu mới có thể nói được?” Ân Đức vô cùng quan tâm đến vấn đề này.

“Tìm một lang trung giõi, khôi phục xương hầu của nàng trở về nguyên vị, sau đó dùng thuốc. Muốn nói được, chỉ sợ cần phải có một khoảng thời gian nữa.”

Ân Đức a lên một tiếng, thần sắc khẽ giản ra.

Bạch thiên tổng vẫn còn rất quan tâm đến vấn đề ai là hung thủ, nói: “Chúng ta đưa giấy bút cho nó, để nó viết ra ai là hung thủ đi nào.” Nhìn bên bàng có bút nghiên, lão liền cầm bút lông lên, tẩm đầy mực, rồi lấy giấy cùng đưa cho Bạch Tố Mai, “Con gái ngoan, viết tên hung thủ ra đi con.”

Bạch Tố Mai không nói gì cũng không tiếp lấy bút, rúc vào lòng Bạch phu nhân trốn.

Tống tri huyện nói: “Có thể là nàng ấy còn chưa tỉnh, chờ sau hẳn nói.” Sau đó lão vỗ vai Dương Thu Trì, lắp bắp khen: “Hiền chất, không, không ngờ rằng cháu, cháu còn có bản linh này a, lợi hại, cho dù là Hoa, Hoa Đà tái thế, cũng, cũng bất quá là như thế.”

Tống Vân Nhi cũng nhảy đến bên cạnh Dương Thu Trì: “Thì là vậy, ca, huynh thật là lợi hại!” Nàng cầm tay Dương Thu Trì lắc lắc, cười hỏi: “Đúng rồi, ca, huynh làm sao biết nàng ấy không chết?”

Muốn giải thích chuyện này cho rõ, ba câu bốn chuyện chẳng thể nào nói hết được. Liên quan đến vấn đề y học, có nhiều điều rất phức tạp, Dương Thu Trì khó có thể giải thích, chỉ nháy nháy mắt, bịa chuyện: “Thần tiên nói cho ta biết!”

Tống Vân Nhi thấy bộ dạng của hắn như vậy, biết hắn đang lừa mình, liên trợn mắt nhìn hắn, sau đó lập tức nồng nhiệt túm lấy tay hắn nói: “Không nói thì thôi! Ai thèm cầu huynh!” Chuyển đầu, nàng chỉ Bạch Tiểu Muội đang nằm ở tấm phản bên cạnh, nói: “Ca, huynh nếu như có thể cải tử hồi sinh, thì cứu sống nàng ấy luôn đi a!”

Bạch phu nhân nghe thế, lòng lập tức nhen thêm một tia hy vọng nữa, một mặt an ủi con gái lớn đang phục vào trong lòng mình, một mặt mắt nhỏ đầy lệ nói với Dương Thu Trì: “Đúng vậy đúng vậy! Ân công hãy đại phát từ bị, cứu, cứu con gái nhỏ của tôi luôn a!”

Dương Thu Trì cười khổ: “Ta không phải là thần tiên, có bản lĩnh cải tử hồi sinh gì chứ. Con gái lớn Bạch Tố Mai của bà chưa hề chết thật, nên mới có thể cứu sống lại, còn Bạch Tiểu Muội là chết thật rồi, không thể sống dậy được nữa đâu.”

Chương 40 : Thiếp Thân Bảo Hộ

Bạch phu nhân vô cùng thất vọng, nhưng nghe Bạch Tố Mai trong lòng vẫn còn húc hắc ho, ít nhất cũng có một đứa con gái sống lại, như vậy là đã tạ ơn trời phật rồi. Bà quay sang Bạch thiên tổng nói: “Lão gia, chúng ta mang Mai nhi quay về trước, tìm lang trung chữa thương cho nó a.”

Bạch thiên tổng gật gật đầu, ôm quyền nói với Dương Thu Trì: “Đại ân không thể nào dùng lời để nói hết, Bạch mỗ sau này nhất định không quên cái ân cứu mệnh của tiểu huynh đệ.”

Dương Thu Trì đáp: “Bạch thiên tổng quá lời rồi. Mau đem lệnh ái về đi.”

Ân Đức bước lên nói với Bạch phu nhân: “Mẹ, để con cõng nàng ấy.”

Bạch Tố Mai nghe Ân Đức nói thế, cổ họng lập tức phát lên những âm thanh hàm hồ không rõ, ôm chặt Bạch phu nhân không rời.

Dương Thu Trì lại vỗ vỗ vai Ân Đức: “Ân công tử, thường ngày ngươi nhất định là khi phụ phu nhân không ít ha. Xem ra ngươi khiến Ân phu nhân sợ quá rồi kìa.”

Ân Đức lúng túng cười, không biết nên nói gì.

Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi: “Vân nhi, lại phải nhọc công muội rồi, giúp mang Ân phu nhân về, được không?”

Bạch thiên tổng nói: “Không cần, không cần, ngoài nha môn chúng ta có kiệu, cho chúng vào mang nó ra là được rồi.”

Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì đột nhiên đề nghị nàng cõng Bạch Tố Mai ra, có chút bất ngờ, vẫn còn chưa lấy lại thần.

Dương Thu Trì nói với Tống tri huyện: “Tri huyện đại nhân, không, bá phụ, tiểu chất hoài nghi án kiện này còn có kẻ đồng lõa còn chưa sa lưới.” Liếc Ân Đức một cái, hắn cười cười, lại nói, “Kẻ đồng lõa này biết Ân phu nhân chết rồi sống lại, nhất định sẽ trở lại sát nhân diệt khẩu, Vân nhi có võ công, lại là nữ nhân, tiểu chất mạo muội thỉnh Vân Nhi là hộ vệ bên cạnh Ân phu nhân, ý của người thế nào?”

Nghe Dương Thu Trì khen võ công của mình, Tống Vân Nhi rất đắc ý. Lại nghe hắn muốn bản thân nàng làm thiếp thân hộ vệ cho Ân phu nhân, phòng hờ kẻ đồng phạm đến sát nhân diệt khẩu, chính là rất hợp với ý nàng. Học võ công vốn là để hành hiệp trượng nghĩa, chuyện này lại có thể dễ thể hiện ý khí nghĩa hiệp nhất, nàng đương nhiên nguyện ý, nên không chờ Tống tri huyện biểu hiện, bèn giành nói trước: “Được a! Cha, cha hãy để con đến bảo hộ Bạch tỷ tỷ đi.”

Tống tri huyện cười nói: “Bạch thiên tổng dù sao cũng là võ tướng, không những tự bản thân võ nghệ cao cường, mà thủ hạ kiêu dũng thiện chiến nhiều không kể xiết, cần gì đến nha đầu ngươi ra mặt a.”

Tống Vân Nhi dẫu môi không phục: “Con không kém cạnh gì họ a.” Rồi xoay người nhìn Bạch thiên tổng, “Bá phụ, người nói xem, con đến bảo hộ Bạch tỷ tỷ, được hay không?”

Bạch thiên tổng ôm quyền đáp: “Vậy thì càng tốt, ta lần này tang gia bối rối, cũng không mang theo nhiều tùy tòng giỏi giang. Tiểu thư võ nghệ cao cường, ta đã sớm nghe thấy rồi, nếu như có thể chịu khuất tất bảo hộ cho tiểu nữ, thì đó là chuyện tốt không gì bằng.”

Tống Vân Nhi cười hì hì, nghiêng đầu nhìn Tống Tri huyện: “Cha, thiên tổng đại nhân người ta đã đáp ứng rồi, cha hãy để con đi đi.”

Tống tri huyện vốn muốn kết thân với vị Bạch thiên tổng này, nghe nàng nói như vậy, liền thuận sóng đẩy thuyền: “Nếu là như thế, con cần phải bảo hộ Ân phu nhân cho tốt, nhớ lấy, không được đảo loạn!”

“Dạ…!” Tống Vân Nhi vui mừng đáp ứng.

Dương Thu Trì nhìn Ân Đức, thấy hắn nắm chặt bàn tay thụ thương, sắc mặt thâm trầm bất định, không đoán được hắn nghĩ gì. Trầm ngâm một chút, Dương Thu Trì ngoắc ngoắc Tống Vân Nhi, nàng chạy lại kế bên hỏi: “Cái gì?”

Dương Thu Trì kề sát tai nàng, dặn dò: “Nhớ rõ, muội không được rời khỏi Bạch tỷ tỷ chút nào, ăn ngủ đều phải ở bên cạnh cô ấy, không quản là ai khiến muội li khai, cũng không được nghe theo, hiểu không?” Tống vân nhi gật gật đầu, cười hi hi: “Cái đó thì đương nhiên. Nếu không thì sao gọi là bảo vệ sát bên người chứ.”

Dương Thu Trì nói với Bạch thiên tổng và Bạch phu nhân: “Bạch tiểu thư vừa tỉnh lại, hơn nữa xương cổ thụ thương, thân thể cực kỳ hư nhược, trong thời gian này cần nằm im nghỉ ngơi, ngoại trừ Tống tiểu thư, những người khác không cần phải đến quấy nhiễu.” Lại nói với Ân Đức, “Ân công tử, đoạn thời gian này chắc phải ủy khuất cho công tử, công tử cũng không thể đến nhiễu loạn Tôn phu nhân, cho đến khi bệnh của cô ấy khỏe lại.”

Ân Đức gật gật đầu, cung tay nói với Tống Vân Nhi: “Vậy làm phiền Tống tiểu thư rồi.”

Dương Thu Trì nói: “Được rồi, Vân nhi, mau cõng Bạch tiểu thư đi ra thôi. Nhớ! Thiếp thân bảo hộ!”

“Biết rồi! rề rà quá.” Tống Vân Nhi mỉm cười hàm tiếu, bước đến bên Bạch Tố Mai, “Bạch tỷ tỷ, để muội cõng tỷ.”

Lần này Bạch Tố Mai ngoan ngoãn bỏ Bạch phu nhân ra, gượng người nằm trên lưng Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi cõng Bạch Tố Mai mà như không có gì trên lưng vậy, như làn khói phóng ra khỏi phòng. Bạch thiên tổng cùng mọi người cũng theo sau.

Mọi người ra khỏi nha môn, đặt Bạch Tố Mai lên kiệu, rồi nhanh chóng đến chỗ Ân gia.[Audio] Tạp Đồ (dịch)

Dương Thu Trì dẫn Tiểu Hắc cẩu trở về nhà gia,, cùng Đại Bản Nha đàm tiếu một hồi, thấy trời đã ngã về tây, xem ra là khoảng bốn năm giờ chiều rồi, không biết Kim sư gia giúp do nhà đã xong chưa, Dương mẫu và vợ đã vào trong nha môn chưa, nên quyết định ra ngoài xem thử. Do đó, hắn chào Đại Bản Nha cùng các cấm tốt, rồi ra khỏi nhà lao, đi qua giếng trời ở đại đường đến khu vườn phía Tây của nha môn.

Đây chính là nhà của mình rồi! Dương Thu Trì đứng trước cửa vườn, quan sát kỹ một chút, thấy phòng ốc nguyên an bài để cho huyện nha điển sứ cư trú quả thật là lớn, tuy có chút cũ kỹ, rường cột chạm trổ trên mái hiện đã tróc lỗ chỗ, cửa lớn cong ra vài kẻ nứt lớn. Chẳng biết bọn nhà quan này cả ngày làm gì, mà chẳng chịu bỏ chút ngân lượng ra tu sửa lại một chút.

Hắn không hề biết rằng, trong thời cổ đại có câu “Quan bất tu nha” (Quan không sửa nha môn). Lại có câu gọi là “Thiết đả đích nha môn lưu thủy đích quan” (Nha môn vững bền làm quan trôi chảy). Một nhiệm kỳ quan có ba năm, mãn nhiệm thì đi, nếu như muốn sửa nha môn, một là phải tốn một số kinh phí lớn, mà lại phải bỏ tiền túi ra; Hai là nha môn vô cùng chú ý đến mặt Phong thủy, sợ sửa bậy bạ sẽ phá hư phong thủy; Ba là cho dù sửa xong rồi bản thân cũng chẳng hưởng thụ lâu. Hơn nữa, nếu như kiếm bạc sửa chữa nha môn cho tốt, làm không xong lại tổn hại đến hình tượng thanh liêm của mình. Do đó, nha môn chỉ cần không sập, thì không nhất định phải tu sửa.

Dương Thu Trì cảm khái một hồi, cũ thì có cũ, nhưng khu nhà này khá rộng rãi. Đẩy cửa rào tiến vào, hắn thấy vườn này đại khái rộng bằng một sân bóng rổ, ở giữa có một cây hoa quế, hiện giờ chính là mùa quế ra hoa, nên toàn cây đều mẩy đầy sắc hoa trắng nhỏ, làn hương dìu dịu làm động lòng người.

Trong viện có ba dãy phòng lớn, mỗi dãy có bốn năm gian, sát thềm mỗi phòng đếu có trồng một thứ hoa cỏ không rõ tên, nở ra những bông hoa đủ sắc. Ở một phía bên trong đại môn, có đặt cái chuồng chó tối hôm qua Dương Thu Trì mới làm xong.

Tiểu Hắc câu dường như biết đây chính là nhà mới của mình, chạy loạn sủa loạn trong vườn, hít ngửi chỗ này, cào cào chỗ nọ.

Dương Thu Trì đang hân thưởng khi vườn, thì cửa phòng đối diện được mở ra, Phùng Tiểu Tuyết mang trên eo một cái tạp dề bằng bố màu làm, xách một bồn nước bước ra, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Thu Trì, cao hứng kêu lên: “Phu quân, chàng về rồi!” Đặt thùng nước xuống, nàng bước đến cầm tay Dương Thu Trì, mặt vô cùng hưng phấn.

“Trở về rồi.” Dương Thu Trì thấy Phùng Tiểu Tuyết bụi bặm khắp người, thương yêu giúp nàng phủi bụi bặm trên vai, hỏi: “Đang làm gì đó? Sao lại để đất đai bám đầy đầu cổ thế này?”

“Thu dọn phòng ấy mà, cái trạch viện này to đến bằng thích!” Phùng Tiểu Tuyết cao hứng đến nổi muốn hét lên, “Phu quân, nghe nói chàng làm quan rồi, thiếp và mẹ đều mừng quá trời luôn.”

“A a a.” Dương Thu Trì cười cười, “Chẳng phải là quan gì, chẳng qua là một anh tiểu lại, tiểu lại chuyên coi nhà giam ấy mà.”

Phùng Tiểu Tuyết không hiểu quan và lại khác biệt thế nào, nhưng trong mắt nào, phu quân là người nhà quan rồi, vậy là bậc cao nhân rồi, hiện giờ còn dời nhà vào nha môn ở nữa, chuyện này trước đây có mộng nàng cũng không dám nghĩ đến.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !