1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Mục Thần Ký (Hắc Tây Du)
  4. Tập 1: Trời tối đừng ra ngoài – Mục Trần (c1-c5)

[Audio] Mục Thần Ký (Hắc Tây Du)

Tập 1: Trời tối đừng ra ngoài – Mục Trần (c1-c5)

tiếp ❯

Chương 1 : Trời tối, đừng ra ngoài.

Trời tối, đừng ra ngoài.

Câu nói này đã truyền lưu ở Tàn Lão thôn từ rất nhiều năm trước, cụ thể là truyền xuống từ khi nào thì đã không thể chứng minh được. Có điều, câu nói này là chân lý không cần nghi ngờ.

Trong Tàn Lão thôn, Tư bà bà nhìn ánh nắng chiều khuất dần sau núi mà sốt ruột. Theo vầng mặt trời lặn xuống, một tia nắng cuối cùng biến mất, đất trời đột nhiên vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì. Bóng đêm từ phương tây dần dần phủ xuống nơi đây, nuốt chửng núi sông, con đường, cây cối, sau đó tràn đến nhấn chìm Tàn Lão thôn.

Bốn góc của Tàn Lão thôn dựng bốn tượng đá cổ xưa, tượng đá loang lổ, niên đại xa xăm, ngay cả Tư bà bà cũng không biết tượng đá này được người phương nào điêu khắc, lúc nào thì dựng ở đây.

Bóng đêm phủ xuống, trong bóng tối, bốn tượng đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tượng đá vẫn còn sáng làm cho Tư bà bà và những lão giả trong thôn đều thở phào nhẹ nhõm.

Bóng đêm ngoài thôn càng ngày càng dày đặc, nhưng có ánh sáng của tượng đá thì Tàn Lão thôn vẫn còn tính là an toàn.

Đột nhiên, lỗ tai Tư bà bà giật giật, ngẩn ngơ, thất thanh nói: “Các ngươi có nghe, bên ngoài thôn có tiếng đứa bé khóc!”

Mã lão bên cạnh lắc đầu nói: “Không thể, ngươi nghe lầm rồi… Ồ, thật có tiếng trẻ con khóc!”

Trong bóng đêm ngoài thôn truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ, những lão nhân trong thôn, trừ những người điếc ra cũng đã nghe được tiếng khóc này, mấy ông già nhìn nhau, Tàn Lão thôn hoang vu hẻo lánh, tại sao có thể có trẻ con xuất hiện ở gần?

“Để ta đi xem thử!”

Tư bà bà hồi hộp hẳn lên, nhấc đôi bàn chân nhỏ chạy đến bên cạnh một tượng đá trong thôn, Mã lão vội vàng theo tới nói: “Tư lão thái bà, bà điên hả? Trời tối rồi, ra khỏi thôn nhất định phải chết!”

“Cõng tượng đá này ra khỏi thôn, những đồ vật trong bóng tối sợ tượng đá, một hồi một chặp là không chết được!”

Tư bà bà khom lưng, muốn vác tượng đá lên, thế nhưng bà là người gù, vác không nổi. Mã lão lắc lắc đầu nói: “Vẫn là để ta, ta cõng tượng đá đi cùng bà!”

Một ông già bước chân khập khiễng đi tới bên cạnh, nói: “Mã gia, ngươi chỉ có một cánh tay, vác tượng đá không được bao lâu, ta hai tay đầy đủ, vẫn là để ta vác.”

Mã lão lườm hắn một cái: “Tên què chết tiệt, chân ngươi đã đứt mà còn đòi đi? Tuy ta chỉ còn một cánh tay nhưng cánh tay này có sức mạnh rất lớn!”

Một tay ông ôm tảng đá lên, ổn định bước chân, tượng đá nặng không thể tưởng: “Tư lão thái bà, chúng ta đi!”

“Đừng gọi ta là Tư lão thái bà! Tên què, tên câm, tất cả các ngươi cẩn thận một chút, trong thôn đã thiếu một tượng đá, tuyệt đối không được để đồ vật trong bóng tối lẻn vào!”

Mã lão và Tư bà bà ra khỏi Tàn Lão thôn, trong bóng tối không biết có đồ vật cổ quái gì quay quanh hai người qua lại, nhưng khi bị ánh sáng trên tượng đá chiếu tới liền kêu chít chít quái dị rồi lùi về bóng tối.

Hai người lần theo tiếng khóc kia đi tới, đi khoảng một trăm bước, tới bên cạnh một dòng sông, tiếng khóc trẻ con kia chính là từ bờ sông truyền đến. Tượng đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu không xa lắm, hai người cẩn thận nghe hướng âm thanh, dọc theo dòng sông này hướng lên trên, đi khoảng mấy chục bước thì tới gần tiếng khóc, Mã lão cụt một tay chống đỡ khó khăn, ánh mắt Tư bà bà sáng lên, nhìn thấy một đốm huỳnh quang nhỏ, đó là một cái giỏ ở cạnh bờ sông, ánh huỳnh quang phát ra từ trong giỏ, tiếng khóc cũng là từ trong giỏ truyền ra.

“Thật sự có một đứa bé!”

Tư bà bà tiến tới nhấc giỏ lên, nhưng hơi run run không nhấc lên được, dưới giỏ là một cánh tay ngâm trong nước sông đến trắng bệch, chính cánh tay này đỡ lấy cái giỏ và đứa bé bên trong, nâng thẳng lên bờ.

“Yên tâm đi, đứa trẻ đã an toàn.” Tư bà bà thấp giọng nói với cô gái dưới nước kia.

Thi thể cô gái kia tựa hồ nghe được lời bà, buông tay ra, bị nước sông cuốn đi, biến mất trong bóng tối.

Tư bà bà nhấc rổ lên, bên trong là một đứa trẻ nằm trong tã lót, bên cạnh tã lót có một ngọc bội tỏa ra ánh huỳnh quang. Ánh sáng của ngọc bội này rất giống ánh sáng của tượng đá, chẳng qua là yếu hơn rất nhiều, chính ngọc bội bảo vệ đứa trẻ trong giỏ không bị đồ vật trong bóng tối làm hại.

Có điều ánh sáng của ngọc bội rất yếu, chỉ có thể bảo vệ được đứa trẻ, không bảo vệ được người phụ nữ kia.

“Là một bé trai.”

Trở lại Tàn Lão thôn, dân trong thôn đều kéo tới, toàn là già yếu bệnh tật. Tư bà bà mở tã lót ra liếc nhìn, nhếch miệng nở nụ cười, hàm răng thưa thớt, nói: “Tàn Lão thôn chúng ta, cuối cùng cũng có một người lành lặn!”

Người què chỉ còn một chân giật mình nói: “Tư lão thái bà, ngươi định nuôi nó sao? Chúng ta ngay cả mình đều rất khó khăn, ta cho rằng nên đưa nó đi… ”

Tư bà bà giận dữ: “Lão nương dựa vào bản lĩnh nhặt được đứa bé này, tại sao phải đưa cho người khác?”

Một đám dân trong thôn khúm núm, không dám nói lại nàng, trưởng thôn nằm trên cáng cứu thương tiến lại, hắn thê thảm hơn người khác một chút, những người khác tốt xấu gì cũng có tay chân, chỉ ít hơn người bình thường, mà hắn lại chẳng có tay chân. Tuy nhiên mọi người đều rất kính trọng hắn, mặc dù Tư bà bà là hung thần cũng không dám làm bậy.

“Nếu phải nuôi nó thì hẳn là nên đặt cho nó một cái tên chứ?”

Trưởng thôn nói: “Lão thái bà, ngươi xem trong giỏ còn có vật gì khác không?”

Tư bà bà lật qua lật lại rồi lắc đầu nói: “Chỉ có ngọc bội này, không có giấy tờ gì khác. Trên ngọc bội có chữ viết, là chữ Tần. Ngọc bội này không một chút tạp chất, bên trong còn có sức mạnh kỳ quái, không phải vật phàm, có khi nào là xuất thân từ gia đình giàu có không?”

“Nó tên Tần hay họ Tần đây?”

Trưởng thôn nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thôi để nó họ Tần đi, tên thì gọi là Mục, Tần Mục. Khi nó lớn thì để nó đi chăn, dù sao cũng sống qua được.”

“Tần Mục.” Tư bà bà nhìn đứa trẻ mới sinh trong tã lót, đứa nhỏ kia cũng không sợ bà, còn cười a a a a.

Bờ sông, tiếng sáo truyền đến, mục đồng ngồi trên lưng một con bò cái thổi sáo, tiếng sáo lanh lảnh du dương. Mục đồng này khoảng mười một mười hai tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, quần áo nửa mở, trước ngực đeo một cái ngọc bội.

Thiếu niên này chính là đứa bé được Tư bà bà nhặt ở bờ sông mười một năm trước, những năm gần đây mấy người già trong thôn ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, Tư bà bà không biết từ đâu tìm được một con bò cái, để lúc còn nhỏ mỗi ngày Tần Mục đều được uống sữa tươi, sống sót qua giai đoạn dễ dàng chết non.

Dân trong Tàn Lão thôn tuy đều là hung thần ác sát nhưng đều rất tốt với hắn, Tư bà bà là thợ may, thường ngày Tần Mục theo Tư bà bà học may đồ, theo thầy thuốc học hái thuốc, chế thuốc, theo gia gia què học cước pháp, theo gia gia mù học nghe âm tìm vị trí, theo trưởng thôn không tay không chân học hít thở, tháng ngày ngược lại trôi qua rất nhanh.

Con bò cái này là nhũ mẫu của hắn lúc còn nhỏ, Tư bà bà vốn định bán đi, nhưng Tần Mục không muốn, bởi vậy nhiệm vụ chăn bò liền giao cho hắn.

Hắn thường thả bò ở bờ sông, núi xanh như vẽ, trời trong mây trắng, rất là thỏa mãn.

“Tần Mục, Tần Mục, mau cứu ta!”

Đột nhiên con bò cái dưới thân hắn mở miệng nói chuyện, Tần Mục sợ hết hồn, vội vã từ trên lưng bò nhảy xuống, chỉ thấy mắt con bò cái kia rưng rưng, mở miệng nói tiếng người, hướng về hắn nói: “Tần Mục, ngươi uống sữa ta mà lớn lên, ta cũng xem như là một nửa mẹ ngươi, ngươi phải cứu ta!”

Tần Mục chớp chớp mắt, thử dò xét nói: “Ta làm sao để cứu ngươi?”

Bò cái kia nói: “Bên hông ngươi có một cái lưỡi liềm, lột da ta xuống, liền có thể cứu ta thoát ra.”

Tần Mục chần chờ, bò cái lại nói: “Ngươi quên ơn nuôi dưỡng rồi sao?”

Tần Mục giơ lưỡi liềm lên, cẩn thận từng li từng tí một, cắt đứt da bò, nói tới cũng lạ, da bò bị cắt vậy mà không có một chút máu chảy ra, hơn nữa bên trong da bò trống không, không có máu thịt và khung xương.

Da bò bị lột xuống một nửa thì một phụ nữ khoảng hai, ba mươi tuổi từ bên trong thò ra, hai chân vẫn còn bị vây giữa hai chân bò, da thịt liên kết cùng da bò, hai tay đã thoát ra khỏi da bò.

Cô gái kia tóc tai bù xù, đoạt lưỡi liềm trong tay Tần Mục, cắt hai, ba lần là xong, đứng trên da bò nhìn Tần Mục, càng lúc càng tức giận, gác lưỡi liềm lên cổ Tần Mục, cười lạnh nói: “Tiểu ác nhân, bởi vì ngươi ta mới bị biến thành một con bò, mười một năm qua ta chỉ có thể ăn cỏ, còn phải cho ngươi bú sữa! Đáng thương, trước khi biến thành bò, ta vừa sinh con liền bị yêu phụ kia hãm hại, biến ta thành một con bò cho ngươi bú sữa! Hôm nay, cuối cùng ta cũng thoát ra, trước tiên giết ngươi, rồi sau đó tàn sát hết ác nhân trong thôn này!”

Đầu óc Tần Mục nổ vang, không biết người phụ nữ chui ra từ trong da bò đang nói cái gì.

Người phụ nữ kia đang muốn vung liềm chém chết hắn thì đột nhiên sau lưng mát lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy một thanh đao xuyên ra trước ngực nàng.

“Mục nhi, dược sư gia gia kêu ngươi trở về uống thuốc kìa.” Thi thể cô gái ngã xuống, đứng phía sau chính là gia gia què trong thôn, mặt mũi hiền lành, khuôn mặt chất phác, trong tay cầm một thanh đao đầy máu, cười nói với Tần Mục.

“Gia gia què… ” Thân thể Tần Mục như nhũn ra, nhìn thi thể cô gái cùng tấm da bò trên đất kia một lát, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

“Về đi, về đi!” Ông lão què vỗ vỗ bả vai của hắn, cười ha ha nói.

Tần Mục liêu xiêu bước về trong thôn, khi quay đầu lại nhìn thì thấy ông lão què ném thi thể cô gái kia vào trong sông.

Một màn này thật sự quá chấn động với hắn, đến nỗi hắn cũng không biết chính mình trở lại thôn khi nào.

“Tần Mục! Thằng nhóc chết bằm, đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả? Trời tối đừng ra ngoài!”

Màn đêm buông xuống, tượng đá ở bốn góc Tàn Lão thôn lại tự động sáng lên, Tư bà bà gọi lại Tần Mục đang định chuồn khỏi thôn tới bờ sông xem xét da bò, kéo hắn trở lại.

“Bà bà, tại sao trời tối không thể ra khỏi thôn?” Tần Mục ngẩng đầu hỏi.

“Khi trời tối sẽ có một số đồ vật đáng sợ hoạt động trong bóng đêm, ra ngoài chính là chết.”

Tư bà bà nghiêm giọng nói: “Tượng đá trong thôn sẽ bảo vệ chúng ta, đồ vật trong bóng tối không dám vào thôn.”

“Những thôn khác cũng có tượng đá giống vậy sao?” Tần Mục hiếu kỳ hỏi.

Tư bà bà gật đầu, sắc mặt lại có chút lo âu, không nhịn được nhìn ra ngoài thôn, thấp giọng nói: “Tên què hẳn là nên trở về… thật không nên để hắn ra ngoài, tên khốn này chỉ còn một chân… ”

“Bà bà, hôm nay xảy ra chuyện lạ… ”

Tần Mục chần chờ một chút rồi nói ra chuyện người phụ nữ chui ra từ trong bụng bò, Tư bà bà không thèm để ý nói: “Con đang nói người đàn bà kia? Người què đã nói với ta, hắn xử lý rất tốt. Từ năm bốn tuổi lúc con cai sữa ta đã bảo bán con bò đi, chỉ là con không nỡ cho nên mới để lại cho con bú. Con xem, hiện tại xảy ra vấn đề thấy không hả? Ta đã nói là bú sữa tới bốn tuổi sẽ có cảm tình với bò sữa.”

Tần Mục đỏ mặt, bốn tuổi mới cai sữa quả thật có chút chậm, nhưng có vẻ như vấn đề không phải là bốn tuổi mới cai sữa chứ?

“Bà bà, người phụ nữ kia bị gia gia què giết… ”

“Giết là tốt.”

Tư bà bà cười nói: “Đó là may cho nàng. Đúng ra nàng phải chết mười một năm trước, nếu như không phải muốn lấy sữa nuôi con, nàng ta có thể sống đến bây giờ sao?”

Tần Mục không hiểu.

Tư bà bà liếc hắn một cái nói: “Người phụ nữ này là phu nhân của thành chủ Tương Long thành cách nơi này hơn ngàn dặm, Tương Long thành chủ thì háo sắc, mà nàng thì rất ghen, Tương Long thành chủ rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, cướp đoạt gái nhà lành. Mà mỗi khi Tương Long thành chủ hại đời trong sạch của cô gái nào thì vị phu nhân này liền sai người đánh cô gái đó chết tươi. Ta lẻn vào Tương Long thành, vốn định giết nàng nhưng lại thấy nàng vừa sinh con, đứa bé mới được ba tháng, lại nghĩ con vẫn không có sữa uống, mà nàng thì lại có sữa nên mới biến nàng thành một con bò cho con bú. Chỉ là không nghĩ đến nàng ta lại thoát khỏi phong ấn, có thể mở miệng nói chuyện, suýt chút nữa làm hại con.”

Tần Mục trợn tròn mắt, thất thanh nói: “Bà bà, người làm sao có thể biến thành bò được?”

Tư bà bà cười hà hà, lộ ra hàm răng thưa thớt nói: “Con muốn học không? Ta dạy cho… Tên què về rồi!”

Tần Mục nhìn ra, chỉ thấy người què một tay chống gậy, một tay giữ con mồi trên lưng, đang khập khiễng đi tới. Bóng tối như thủy triều nhanh chóng vọt vào thôn, Tư bà bà gấp gáp vội vàng gọi: “Tên què chết tiệt, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”

“Gấp cái gì?”

Người què vẫn đủng đỉnh đi về thôn, ngay khi ông vừa vào thôn, bóng đêm đen kịt của vừa vặn tràn vào thôn. Trên lưng ông là một con hổ dữ sặc sỡ, còn chưa chết, đuôi của nó bị bóng tối quét trúng, đột nhiên hổ dữ phát ra một tiếng gầm đau đớn, Tần Mục vội vã nhìn lại thì chỉ thấy đuôi của mãnh hổ vậy mà chỉ còn lại từng đốt xương trắng, da lông và máu thịt trên đuôi đã không còn, thật giống như bị thứ gì gặm mất.

Hắn hiếu kỳ nhìn thoáng qua bóng tối ngoài thôn, nơi đó một mảnh đen kịt, không nhìn thấy thứ gì.

“Trong bóng tối, đến cùng là có thứ gì?” Hắn buồn bực trong lòng.

Chương 2 : Máu Tứ Linh

Tư bà bà phấn khởi bừng bừng kéo nó quay vào thôn, cười nói: “Đừng nhìn nữa, đến đây nhanh lên, hôm nay là ngày trọng đại của con! Trưởng thôn, Mã gia, ra đây hết đi!”

Trong thôn nhóm lên lửa trại, trưởng thôn lại được người dùng cáng mang ra, trầm giọng nói: “Tứ Linh đều tìm đủ rồi sao?”

“Đã tìm đủ.”

Mã gia cụt tay kéo một con rắn vẫn còn sống, phát ra mùi tanh, màu xanh lục, dài mấy trượng, con rắn bị Mã gia nắm chỗ bảy tấc nên không thể động đậy.

Thợ rèn câm thì mang đến một con chim lớn, con chim còn cao hơn người câm một chút, thế nhưng cặp cánh và đôi chân đã bị trói, khi con chim lớn kia giãy dụa thì bên trong cánh lại có tia lửa bay ra nổ lốp bốp, rất là đáng sợ.

Người mù thì lại mang đến một con rùa lớn hơn cả mặt bàn, con cự quy này không biết đã sống bao nhiêu năm, mai rùa chuyển sang màu vàng óng. Bốn cái chân của cự quy đều rụt vào trong mai, một móng vuốt thỉnh thoảng thò ra, Tần Mục chú ý nhìn thì thấy, khi móng của nó thò ra khỏi mai thì dưới móng vuốt liền sinh ra hơi nước, tựa hồ có thể nâng con cự quy này lên, điều khiển hơi nước chạy mất dép.

Chỉ là kim quy (rùa vàng) bị người mù xuyên lưỡi câu qua mũi, không thể chạy trốn.

“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mặc dù không cách nào tìm được máu của bốn linh thú này, nhưng dùng Thanh Giao xà, Thiết Cốt hổ, Lôi điểu và Kim quy thay thế, cũng có thể luyện được một chút linh huyết, cũng đủ dùng.”

Trưởng thôn gật đầu với đồ tể trong thôn, đổ tể nhếch miệng cười, hai tay chống đất tiến lên, ông là người chỉ còn dư lại nửa thân trên, từ phần eo trở xuống đã bị người chém đứt, vết thương bằng phẳng.

Bốn cái vại đặt trước Thanh xà, Thiết hổ, Lôi điểu và Kim quy, đồ tể vung đao, mỗi đao một con, lấy máu những mãnh thú này, không lâu sau, máu của bốn con thú đều chảy ra hết.

“Dược sư.”

Thầy thuốc trong thôn tiến lên, ông không có khuôn mặt, da mặt tựa như bị người rọc xuống, đồng thời bị rọc xuống còn có lỗ mũi và nửa cái miệng gồm cả môi trên môi dưới, là kẻ xấu xí đáng sợ nhất trong thôn, thế nhưng Tần Mục lại cảm thấy dược sư gia gia là người thương yêu hắn nhất trong thôn.

Dược sư tiến lên, lấy ra bốn lá cây kỳ lạ màu đỏ, trên mỗi lá đều có một quả trứng côn trùng trắng như tuyết. Dược sư thả một chiếc lá vào trong một cái vại, lập tức thấy được trứng côn trùng vỡ ra, từng con nhộng nằm nhoài trên lá và hút máu.

Những con nhộng này lớn nhanh như thổi, uống máu càng nhiều thì thân thể càng lớn, rất nhanh máu trong bốn cái vại bị uống cạn, trong vại đều còn lại một con sâu vừa lớn vừa mập.

Dược sư lại rắc vào trong vại những tinh bột màu trắng như muối, Tần Mục nhìn thấy bốn con sâu vừa lớn vừa mập vậy mà đang nhanh chóng thu nhỏ lại, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ.

Sau một lát, dược sư nhấc bốn con sâu lên, mỗi con đều chỉ to bằng bàn tay. Chỉ thấy ông lấy ra bốn chén sứ trắng, nắm một con sâu dùng sức bóp bóp, con sâu kia kêu chít chít, trong miệng chảy ra một chén huyết tương long lanh óng ánh như hổ phách.

Dược sư theo cách cũ mà làm, vắt hết máu trong bụng ba con sâu khác, rồi đặt bốn cái chén trước mặt Tần Mục, lắc đầu nói: “Dù sao cũng không phải là linh thú chân chính, chỉ có thể điều chế được bấy nhiêu linh huyết.”

“Mục nhi, trong thân thể ẩn giấu bảy kho báu lớn là Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, bảy kho báu lớn này bẩm sinh đã bị niêm phong, tựa như bảo tàng bị đóng kín, bởi vậy được gọi là bảy đại thần tàng.”

Âm thanh trưởng thôn mang theo vài phần uy nghiêm, dưới ánh lửa trại bập bùng, khuôn mặt ông lúc sáng lúc tối, trầm giọng nói: “Bảy đại thần tàng đang ở trạng thái đóng kín, cần chính võ giả mở ra, mà ngăn cản võ giả mở ra thần tàng thì gọi là bích (tường), Linh Thai bích, Ngũ Diệu bích, Lục Hợp bích, Thất Tinh bích, Thiên Nhân bích, Sinh Tử bích, Thần Kiều bích. Quá trình phá tan bảy bức tường này gọi là phá bích.”

Mã gia cụt tay nhẹ nhàng xoa đầu Tần Mục, cười nói: “Không phá được tường liền không cách nào tu luyện. Có người được trời cao chiếu cố, vừa sinh đã phá vỡ Linh Thai bích, bẩm sinh đã mở ra thần tàng Linh thai, loại thể chất này được gọi là linh thể, trời sinh được thần giúp đỡ, là hạt giống tu luyện. Người nắm giữ linh thể, thiên phú cao hơn người thường vô số lần, lúc tu luyện làm ít mà hiệu quả nhiều. Linh thai có bốn loại thuộc tính nên linh thể cũng có bốn loại là Thanh Long linh thể, Bạch Hổ linh thể, Chu Tước linh thể và Huyền Vũ linh thể. Muốn kiểm tra có hay không có linh thể liền cần Tứ Linh huyết này.”

Dược sư nói: “Nếu con là Thanh Long linh thể thì sau khi uống Thanh Long linh huyết sẽ kích phát Thanh Long khí, Mã gia chính là Thanh Long linh thể.”

Mã gia cụt tay cởi áo, ở trần đứng trước mặt Tần Mục, xoay người đưa lưng về phía hắn, quát khẽ một tiếng.

Tần Mục lập tức nhìn thấy sau lưng Mã gia hiện ra một luồng thanh khí, từ xương cùng thẳng tới sau não, thanh khí từ từ biến hóa thành một con Thanh Long, vảy râu hiện rõ mồn một, một cái vuốt rồng kéo dài đến cánh tay còn lại của Mã gia, hai vuốt khác thì quấn trên hai chân của Mã gia.

“Đây chính là Thanh Long linh thể.”

Mã gia cụt tay mặc áo vào: “Tư lão thái bà là Bạch Hổ linh thể.”

Tư bà bà lườm hắn một cái nói: “Lão nương không thể cởi quần áo cho mấy lão quỷ các ngươi được lợi. Ta dùng khí hiện hình cho Tần Mục nhìn.”

Thân thể bà hơi chấn động, sau lưng mơ hồ truyền đến một tiếng hổ gầm, một con hổ trắng khoảng hai trượng giương mắt ẩn hiện sau lưng bà.

“Tất cả mọi người trong thôn đều là linh thể. Năm đó chúng ta cũng đã từng vinh quang, nhưng hiện tại chỉ là những ông lão bà lão vừa già vừa tàn tật.”

Tư bà bà cười nói: “Những lão già tàn phế chúng ta không có cái gì tặng cho con, bốn chén linh huyết này chính là vật liệu kích phát linh thể. Nếu con là Bạch Hổ linh thể thì uống xong Bạch Hổ linh huyết sẽ kích phát Bạch Hổ khí trong Linh thai; nếu là Chu Tước linh thể, Chu Tước linh huyết liền có thể để Chu Tước khí bên trong Linh thai của con sinh động lên; Huyền Vũ linh thể cũng là như thế.”

“Uống đi.”

Mấy người trưởng thôn, Tư bà bà đồng loạt nhìn vào Tần Mục, lộ vẻ chờ mong.

Trong lòng Tần Mục lo ngay ngáy, tuy ngày thường lúc theo dược sư học tập hái thuốc, chế thuốc vẫn được dạy cho không biết bao nhiêu thứ kỳ lạ, nhưng tất cả đều không lạ bằng lần này.

Hắn bưng một cái chén sứ trắng lên, linh huyết bên trong nóng rực, là một chén Chu Tước linh huyết, Tần Mục uống cạn một hơi, chỉ cảm thấy một luồng nóng rực chảy vào cổ họng thẳng xuống toàn thân, khiến cho hắn trong lúc hoảng hốt cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, đốt cho máu huyết bản thân cũng muốn sôi trào.

Sau một lát, loại cảm giác nóng bỏng này mất đi.

“Người câm, hắn có phải là Chu Tước linh thể không?” Trưởng thôn hỏi.

Người thợ rèn câm lắc đầu.

Trưởng thôn nói: “Tần Mục, tiếp tục.”

Tần Mục hớp chén sứ trắng thứ hai, bên trong là Bạch Hổ linh huyết, uống vào miệng phảng phất là uống lẫn nước thép, nước đồng mang theo mảnh vụn, nham nhám, đau nhói, sau khi vào cơ thể thì cảm giác toàn thân đau đớn. Không lâu sau, cảm giác đau nhói biến mất.

“Không phải Bạch Hổ linh thể.” Tư bà bà lắc lắc đầu, có chút thất vọng.

“Tần Mục, chén thứ ba.” Trưởng thôn trầm giọng nói.

Tần Mục tiếp tục uống chén thứ ba, Thanh Long linh huyết được tinh chế từ đại Thanh Xà, chén linh huyết này cho hắn cảm giác bắp thịt vừa phồng lên vừa căng ra, dòng máu cũng vừa phồng vừa căng, ngũ tạng lục phủ đều bị co bóp rất khó chịu, thế nhưng cảm giác sưng tấy cũng nhanh chóng biến mất.

Mã gia lộ vẻ thất vọng, lắc đầu nói: “Không phải Thanh Long linh thể.”

“Vậy nhất định là Huyền Vũ linh thể rồi.” Dược sư lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn.

Tần Mục uống chén Huyền Vũ linh huyết, chén cuối cùng này làm thân thể hắn mềm dẻo hẳn, phảng phất như ngâm trong nước sông, nhưng cảm giác này cũng rất nhanh biến mất.

“Nó cũng không phải Huyền Vũ linh thể.” Dược sư lắc đầu.

Các thôn dân bên đống lửa đều trở nên trầm mặc, đồ tể nói: “Nói như vậy, nó chính là một người bình thường.”

Tư bà bà đột nhiên rơi lệ, nức nở nói: “Chúng ta đều đã già, lại tàn phế, nếu chúng ta chết rồi thì nó cũng không sống nổi, nơi này nguy hiểm như vậy, một ngày nó cũng không sống nổi… ”

Tần Mục kéo tay bà, thấp giọng nói: “Bà bà, đừng khóc, bà bà và gia gia đều là người tốt, sẽ không chết… ”

“Người tốt? Khà khà… ”

Mã gia cười tự giễu nói: “Những phế nhân như chúng ta đều bị bức ép vào trong Đại Khư*, kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ, Đại Khư quá nguy hiểm, không có chúng ta quả thật Mục nhi rất khó sống tiếp. Chúng ta nên đưa nó ra khỏi Đại Khư, bên ngoài an toàn hơn rất nhiều… ”

* Đại Khư: Vùng đất rộng lớn từng phồn hoa giờ hoang phế.

Đồ tể lạnh lùng nói: “Đưa nó ra ngoài, chúng ta sẽ bị kẻ thù phát hiện, đều phải chết, nó bị chúng ta liên lụy cũng sẽ chết.”

Lần thứ hai Tàn Lão thôn trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, trưởng thôn nói: “Tốt.”

Tư bà bà buồn bực: “Tốt cái gì?”

Trưởng thôn cười nói: “Ta nói thể chất nó tốt, là hạt giống tốt.”

Đám người đồ tể, dược sư đều ngẩn ra, không rõ ý nghĩa, thôn trưởng cười nói: “Ta cảm thấy chắc là Mục nhi có một loại thể chất khác, kết hợp bốn thể chất lớn hướng về Bá thể.”

“Bá thể?” Mấy người Tư bà bà lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ đều là hạng người kiến thức rộng rãi, thế nhưng cũng chưa từng nghe nói đến cái tên Bá thể này.

“Đúng, là Bá thể.”

Thôn trưởng cười nói: “Linh huyết bình thường rất khó kích phát Bá thể, cần tập hợp đủ máu của Tứ Linh chân chính mới có thể làm cho Bá thể hiện ra. Bên trong Đại Khư không có bốn linh thú đó, thế nhưng đời sau của linh thú cũng không khó tìm, các ngươi tiếp tục bắt hổ dữ, đại xà, luyện ra linh huyết, uống đủ nhiều tự nhiên có thể kích thích ra Bá thể.”

Trưởng thôn rất có uy tín, những ông lão, bà lão cụt tay thiếu chân trong thôn nghe vậy đều rất hài lòng, Tư bà bà cười nói: “Ngày mai ta theo tên què đi bắt cọp! Mục nhi, con đi ngủ sớm đi, mai còn phải uống linh huyết!”

Mọi người tản đi, dược sư và người thợ rèn câm đưa trưởng thôn về phòng, người câm rời đi nhưng dược sư vẫn nán lại, thấp giọng nói: “Chưa từng có Bá thể.”

Trưởng thôn gật đầu: “Là ta thuận miệng nói. Ta không nói như vậy thì người trong thôn rất khó tiếp tục sống.”

Dược sư ngơ ngác. Dân trong Tàn Lão thôn có lai lịch khác nhau, nhưng đều bị buộc tiến vào Đại Khư, đến Tàn Lão thôn kéo dài hơi tàn, bọn họ vốn đã oán trời, oán đất, oán muôn người, oán khí quá nặng, có thể sống đến giờ thì không thể không nói tới công lao của Tần Mục.

Chính đứa trẻ đầy đủ tay chân này đến mới xua đi oán khí trong lòng mọi người, mọi người cùng nhau nuôi nấng Tần Mục lớn lên, đều xem bé trai này là người thân nhất của mình, Tần Mục đã hàn gắn lại tâm hồn yếu đuối của người trong Tàn Lão thôn.

Nếu các thôn dân này biết Tần Mục chỉ là thể chất bình thường nhất, không cách nào tồn tại một mình trong Đại Khư được, chỉ sợ những người này đều mất khống chế, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Mặt dược sư không chút thay đổi nói: “Thế nhưng ngươi không thể giấu được cả đời, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết già, chỉ còn lại mỗi mình Tần Mục.”

“Vì thế ngươi không được nói với nó là chưa từng có Bá thể, vĩnh viễn cũng không được cho nó biết.”

Trưởng thôn trầm giọng nói: “Để nó tin tưởng, nó chính là Bá thể có một không hai.”

Dược sư lại ngơ ngác, nhìn kỹ khuôn mặt ông ta, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, khuôn mặt trưởng thôn có mị lực đặc biệt, cười nói: “Ta muốn nhìn một chút, một người bình thường, dưới niềm tin không gì sánh được có thể siêu phàm thoát tục hay không, làm được những chuyện mà những người có linh thể như chúng ta cũng không làm được! Nói không chừng, tương lai nó thật sự có thể đi tới được con đường phàm thể chính là Bá thể!”

Dược sư ngơ ngẩn: “Phàm thể chính là Bá thể?”

Trưởng thôn nghiêm nghị gật đầu: “Chỉ cần có niềm tin thì phàm thể chính là Bá thể!”

Chương 3 : Thần Thông

Dược sư nói ra suy nghĩ của riêng mình: “Cho nó uống nhiều linh huyết, liều mạng uống! Mỗi lần uống đều có thể tăng thể chất của nó lên một ít, uống đủ nhiều thì tuy không thể kích phát được linh thể, nhưng tố chất của thân thể kia chắc chắn lợi hại hơn linh thể!”

“Một đấm đấm chết rồng.”

Thôn trưởng cười nói: “Nhất định có thể hù chết mấy tên khốn bên ngoài Đại Khư.”

Hai người nhìn nhau cười, dược sư bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.

Ngày thứ hai, các thôn dân lại xách tới vài con Thiết Cốt hổ, Thanh Giao xà, Lôi điểu và Kim quy, những ông lão bà lão này đã có mục tiêu nên vô cùng nhiệt tình, thế nhưng điều này lại chọc giận dược sư: “Một lần cho nó uống nhiều linh huyết như vậy, các ngươi muốn nó bể bụng mà chết hả!”

Thợ rèn câm kéo tới hai con Lôi điểu nhếch miệng cười khà khà, trong miệng không có lưỡi.

“Mục nhi có thể chịu đựng được!” Tư bà bà rất tin tưởng Tần Mục.

Dược sư lườm bọn họ một cái nhưng cũng không nói gì thêm, lấy trứng côn trùng ra tiếp tục điều chế máu, tuy nhiên vẫn xảy ra chuyện. Lần này máu của Tứ linh hơi nhiều, sau khi uống vào, thân thể Tần Mục bắt đầu bành trướng, phồng lên làm cho mấy ông lão bà lão vô cùng lo lắng, sợ hắn sẽ bị nổ tung.

Dược sư lấy ra mấy cây châm bạc rỗng ruột, cắm lên lưng và thiên linh cái của Tần Mục, chỉ thấy từng tia khí xanh, đỏ, tím thoát ra từ lỗ hổng của những cây châm bạc đó.

Sau một lát, châm bạc đã không còn phun khí, dược sư gỡ châm xuống, lại trừng mấy ông lão bà lão một cái: “Từ từ từng bước từng bước một, các ngươi muốn nó một hơi ăn cho mập thì chỉ có thể khiến nó bể bụng mà chết! Bây giờ nó còn chưa tiêu hóa hết, các ngươi có việc để làm rồi, lát nữa đồ tể luyện đao với nó, Mã gia luyện quyền, tên què dạy cước pháp, giúp nó tiêu hóa.”

“Mục nhi, tới luyện đao thôi.”

Hai tay đồ tể chống đất, rồi cứ thế nhảy lên, rơi trên một cái cọc gỗ, ông đã mất nửa người dưới, nửa thân trên rơi vào cọc gỗ, cao gần bằng Tần Mục.

Hai tay đồ tể nắm chặt hai cái dao mổ lợn, nhưng khác với dao mổ lợn thông thường, dao mổ lợn thông thường dài không tới một thước, chuôi tròn bằng gỗ, lưỡi dao hình cầu tựa như mặt trăng bị cắt mất ba phần tư.

Mà dao mổ lợn trong tay đồ tể tuy hình dáng giống dao mổ lợn bình thường, nhưng lớn hơn nhiều, dài ba thước hai, sống đao dày, lưỡi dao mỏng, mài sáng bóng, hai con dao hợp lại với nhau tựa như hai cánh cửa hình vòng cung, lớn đến đáng sợ.

Mà dao mổ lợn trong tay Tần Mục cũng tương tự, nhưng chỉ có một cái, vô cùng nặng, chừng hai mươi cân.

Thiếu niên (Tần Mục) bình thường chỉ có thể xách nổi một con dao, nhưng từ khi uống máu Tứ Linh thì khí lực lớn hơn trước rất nhiều, một tay cầm dao mổ lợn cũng không còn cảm thấy nặng nề nữa.

“Đồ gia gia, ông cẩn thận nghe!”

Tần Mục cầm dao trong tay lao tới đồ tể trên cọc gỗ. Đồ tể cười ha hả, tuy chỉ còn nửa người nhưng vẫn lộ rõ hào khí can vân.

Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ!

Một đao của Tần Mục bay trên phạt dưới, bước chân di động, chém về hướng đồ tể, ánh đao càng lúc càng nhanh, tiếng gió rít gào, liền lạc thành một mảnh.

“Chậm! Chậm! Con quá chậm rồi!”

Đồ tể hô to gọi nhỏ, hai con dao bay vèo vèo, âm thanh tấn công leng keng leng keng như mưa rơi xối xả, lạnh lùng nói: “Nhanh! Nhanh hơn nữa! Dao mổ lợn của con còn có thể nhanh hơn! Một chiêu Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ này chính là phải nhanh, dao mổ lợn phải nhanh như mưa bão trong đêm tối, rơi khắp toàn thành! Lại nhanh hơn một chút cho ta!”

Ánh đao càng nhanh hơn, tựa như nhiều con rồng bạc tuần tra, lui tới trên dưới trái phải cọc gỗ, tiếng gió càng lúc càng lớn, đao khí xì xì xen lẫn trong tiếng gió, lúc rơi xuống đất lập tức làm cho mặt đất đột nhiên nhiều thêm từng vệt từng vệt nứt nẻ.

Đó là vết đao.

“Rất tốt, chính là phải nhanh như vậy! Đao của con càng nhanh, đao khí sẽ càng mạnh. Thế nhưng con vẫn còn chưa đủ nhanh, phải nhanh đến độ như ngọn lửa bùng cháy, bùng cháy không ngừng!”

Đồ tể như điên như cuồng, hai tay múa đao khiến Tần Mục hoa cả mắt, kêu lên: “Bùng cháy! Bùng cháy! Hãy cho đao của con bùng cháy, khí của con bùng cháy, tinh thần con bùng cháy. Bùng cháy xong tất thành thần thông!”

Phù ——–

Đao của ông cắt qua, ma sát cùng không khí, vậy mà vù vù bốc cháy lên, hai con dao lúc này tựa như hai con rồng lửa đang lui tới qua lại, càng lúc càng kinh người.

Rồng lửa lao thẳng vào Tần Mục, ngay lúc Tần Mục không thể chống cự được thì đột nhiên rồng lửa phóng thẳng lên trời, xé rách màn đêm đang bao phủ Tàn Lão thôn, vô cùng kinh khủng.

Tần Mục ngẩn ngơ, đao của đồ tể thật đáng sợ.

Trên bầu trời quanh thôn, bóng đêm ập tới nuốt chửng tất cả đao khí và rồng lửa.

Bóng tối kia như có sinh mạng, tựa hồ rất tức giận khi đồ tể vung đao hướng về phía nó, bóng đêm vô cùng ngột ngạt đè xuống thôn, tựa như muốn nuốt chửng cả thôn.

“Trời già khốn nạn!”

Hai tay đồ tể cầm đao, đứng thẳng trên cọc gỗ, ngửa mặt lên trời kêu to, có chút điên cuồng: “Bố ngươi sớm muộn gì cũng xé tan màn đêm này, giết cho bằng được. Bố mày bị chém chỉ là eo, mất hai chân nhưng không mất đầu. Bố ngươi muốn giết… ”

“Đồ gia gia lại phát điên. Tuy nhiên đao của Đồ gia gia thật sự quá nhanh, đao pháp đã tu luyện tới mức trở thành thần thông, lúc nào mình mới có thể luyện đao nhanh như ông ấy đây?”

Tần Mục nhìn đồ tể đang phát cuồng mà lòng đầy kính nể, thả dao mổ lợn xuống, đi tìm Mã gia cụt tay.

“Đao của đồ tề, phải cắt ra ngọn lửa mới thành thần thông, còn quyền của ta phải đánh ra tiếng sấm mới gọi là thần thông!”

Gương mặt Mã gia nghiêm túc, cánh tay duy nhất nắm lại, xương cốt phát ra từng tiếng nổ vang rền, lạnh nhạt nói: “Mục nhi, khi nào con có thể nắm sấm chớp trong tay thì quyền pháp của con mới xem như có chút thành tựu. Đao của đồ tể rất nhanh mà quyền của ta lại vượt qua hạn chế của âm thanh, đột phá ràng buộc của không khí, bùng phát sức mạnh không gì cản nổi! Một tay cũng có thể đánh quyền, một tay cũng như một ngàn tay, một tay cũng có thể đánh ra tiếng sấm!”

Ầm ầm —

Tiếng sấm vang rền truyền đến, đó là tiếng sấm nổ vang khi Mã gia vung nắm đấm đánh ra.

Rầm rầm rầm!

Tiếng sấm rền liên tục truyền đến, mắt Tần Mục khó có thể nhìn rõ được tốc độ xuất quyền của Mã gia, tàn ảnh của nắm đấm vậy mà cho hắn cảm giác Mã gia cụt tay không chỉ còn một tay mà là như có trăm ngàn cánh tay.

Nắm đấm của Mã gia càng lúc càng nhanh, trong lòng bàn tay của trăm nghìn cánh tay kia vậy mà hiện lên sấm sét, tia điện xoèn xoẹt, mỗi một đấm đều vang lên tiếng sấm ầm ầm, tia điện tung tóe!

“Đây chính là Thiên thủ Phật đà trong Lôi Âm Bát thức! Chỉ cần quyền của con nhanh hơn âm thanh liền có thể thao túng sấm chớp, một quyền một chưởng cũng có thể phá hủy hồn phách cùng thân thể của đối phương, khiến hắn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể đầu thai!”

Mã gia thu quyền, trầm giọng nói: “Dùng Lôi Âm Bát thức ta đã dạy cho con đánh ta, đánh ra tiếng sấm, tay cầm tia chớp, thao túng lôi đình!”

Tần Mục bình tĩnh lại, hôm nay Mã gia và Đồ gia gia truyền cho hắn bản lĩnh không giống ngày thường, trước đây họ chỉ dạy cho hắn đao pháp và quyền pháp mà lần này lại nhắc đến một từ khác.

Thần thông!

Từ này có chút xa lạ, lần đầu tiên hắn được nghe.

Tần Muc sử dụng Lôi Âm Bát thức tấn công Mã gia, dù Mã gia mất một cánh tay thế nhưng bất kỳ công kích nào của Tần Mục đều bị ông tiện tay đón đỡ, không tốn một chút sức lực nào.

Khác với đồ tể, đồ tể tuy nhìn như điên cuồng thế nhưng mỗi lần vung đao với Tần Mục đều có chừng mực, chưa từng làm hắn bị thương, còn Mã gia thì lại ra tay không chút lưu tình, chỉ cần chiêu thức của Tần Mục sơ hở là đánh tới một quyền, tuy không nặng nhưng rất nhanh Tần Mục cũng bị đánh sưng cả mặt mày.

Mãi đến tận lúc Tần Mục chịu không nổi thì Mã gia mới để hắn nghỉ ngơi.

“Chân là gió, là đất, là nguồn gốc của sức mạnh.”

Người què chống gậy, ông chỉ còn lại một chân nhưng ông lại là người dạy cước pháp cho Tần Mục, lúc trước Tần Mục cho rằng người bình thường nhất trong thôn là gia gia què, lúc nào cũng cười chất phác, cho người ta cảm giác vô cùng tin cậy.

Chỉ là sau lúc người què cười mộc mạc đâm chết người phụ nữ chui ra từ trong da bò thì Tần Mục có chút không dám chắc chắn.

Nụ cười của người què là nụ cười nham hiểm, không ai biết nụ cười của ông là chân thật hay là giả tạo.

Ông cười với Tần Mục và nói: “Mục nhi, đồ tể tự hào về đao của ông ấy, Mã gia thì khen quyền, còn thần thông thật sự thì chính là chân. Chém không chết đối phương, đánh không lại đối phương thì phải làm sao? Tất nhiên là chạy, mạng sống mới là quan trọng nhất! Cuộc sống không chỉ có thơ ca và khoảng cách, mà còn là tạm bợ! Vì thế người sống mới là kẻ thắng! Chỉ cần con chạy được nhanh thì con mới có thể lao nhanh trên tường, lao nhanh trên mặt nước, thậm chí có thể bay trên bầu trời! Chạy đủ nhanh thì tất cả đều là đất bằng, lửa và không khí cũng là đất bằng! Khi nào con chạy đến mức âm thanh cũng đuổi không kịp thì liền coi như là bước đầu tu thành thần thông cước pháp. Mục nhi, tới, bước lên thỏi sắt.”

Chương 4 : Thiên Ma tạo hóa công

“Cước pháp của què gia gia nhanh như vậy, có thể chạy lên cả bầu trời, vậy ai đã chém đứt chân của ông ấy? Quyền của Mã gia lợi hại như vậy, là ai đã chém đứt cánh tay phải của người? Còn có đao của Đồ gia gia, ai có thể vượt qua đao của Đồ gia gia mà chém đứt hông?”

Tần Mục nhìn thấy bản lĩnh thật sự của đồ tể, Mã gia và người què thì vừa khâm phục vừa khó hiểu. Hắn học xong cước pháp với người què thì cuối cùng cũng tiêu hóa hết sức mạnh trong Tứ Linh huyết, thể chất tuy có tăng cường chỉ là lần này làm hắn mệt gần chết, hận không thể lập tức đặt lưng xuống ngủ say như chết.

Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu chuỗi ngày gian khổ của hắn.

Hầu như mỗi ngày, những ông lão bà lão trong thôn đều bắt được thú dữ luyện thành Tứ Linh huyết bắt hắn uống hết. Sau đó là điên cuồng huấn luyện, mãi đến tận khi đùa cho hắn kiệt sức mới bỏ qua.

Ngoại trừ cước pháp của người què, quyền của Mã gia cụt tay, đao của đồ tể, hắn còn phải theo người câm học rèn sắt, theo người điếc học làm thơ, học vẽ, theo người mù học nghe tiếng gió đoán phương vị, bịt kín hai mắt đánh côn với người mù.

Lúc mệt mỏi đến không chịu nổi nữa thì lại bị trưởng thôn gọi đi, cùng hít thở thổ nạp, trưởng thôn nói pháp môn hô hấp thổ nạp truyền cho hắn là công pháp chuyên dùng để huấn luyện Bá thể, gọi là Bá thể Tam đan công, rất là lợi hại.

Tần Mục dù không phát hiện được cái gọi là Bá thể Tam đan huyền công này lợi hại đến đâu nhưng theo trưởng thôn hô hấp thổ nạp thì cảm giác mệt mỏi toàn thân biến mất rất nhanh, không lâu sau thần thái liền sáng láng, bởi vậy cũng cảm thấy môn công pháp này rất là thần kỳ.

“Trưởng thôn, hình như ngươi dạy nó là Đạo Dẫn công bình thường nhất đúng không?” Ánh mắt dược sự lấp lóe, đợi cho Tần Mục đi xa nơi này mới thấp giọng nói.

“Đúng thế, là Đạo Dẫn công.”

Trưởng thôn không phủ nhận, nói: “Bốn đại linh thể đều có công pháp của riêng mình, Thanh Long linh thể tu luyện Thanh Long khí, Bạch Hổ linh thể tu luyện Bạch Hổ khí, Chu Tước linh thể tu luyện Chu Tước khí, Huyền Vũ linh thể thì tu luyện Huyền Vũ khí, thế nhưng trong cơ thể Mục nhi lại không hề có nguyên khí bốn loại thuộc tính này, vì thế không cách nào tu luyện được công pháp của bốn đại linh thể. Công pháp của chúng ta nó đều không luyện được. Cho nên ta chỉ có thể dạy cho nó công pháp đơn giản nhất, là Đạo Dẫn công mà người bình thường cũng có thể tu luyện được, chỉ có Đạo Dẫn công là không có thuộc tính.”

Dược sư nghi ngờ nói: “Thế nhưng Đạo Dẫn công lại quá đơn giản, quá bình thường, tu luyện Đạo Dẫn công nhiều nhất cũng chỉ là võ giả, không có bao nhiêu thành tựu.”

Sắc mặt trưởng thôn quái lạ: “Ta vốn cũng cho là thế, nhưng hiện tại ta lại phát hiện, có thể chúng ta đã coi thường Đạo Dẫn công bỏ đi này. Mục nhi theo ta tu luyện Đạo Dẫn công từ thuở nhỏ, đến giờ nguyên khí của nó đã vô cùng mạnh mẽ, chỉ là luồng nguyên khí này không có thuộc tính, không phát huy ra uy lực.”

Biểu hiện của dược sư khẽ nhúc nhích: “Mạnh đến đâu?”

“Nếu nguyên khí của nó có được thuộc tính Thanh Long như dược sư ngươi thì công lực hiện tại của nó đã có năm thành Linh thai thần tàng của ngươi.”

Dược sư sợ hết hồn, thất thanh nói: “Ta đã phá tan Thiên Nhân bích, đã mở ra Thiên Nhân thần tàng, những năm gần đây, các thần tàng như Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp đã được ta khai phá đến mức tận cùng! Năm phần mười tu vi Linh Thai thần tàng của ta đã tương đương với trình độ đỉnh cao của võ giả rồi! Nó còn chưa mở ra Linh Thai thần tàng mà tu vi cũng đã đạt đến võ giả đỉnh cao, nếu mở được Linh Thai thần tàng, tu vi của nó chẳng phải là gấp mấy lần bốn đại linh thể mở ra Linh Thai thần tàng sao? Đây còn là Đạo Dẫn công hả?”

Trưởng thôn cũng vô cùng nghi hoặc nói: “Đạo Dẫn công có thể tùy ý thấy được này quả thật có chút huyền diệu, tuy rằng đơn giản nhưng căn cơ lại cực kỳ vững chắc, vững chắc đến khó có thể tưởng tượng. Mục nhi kỳ thực đã tu luyện được mười năm, thời gian mười năm cũng không ngắn, lúc mới đầu tiến cảnh của Đạo Dẫn công tuy chậm thế nhưng gần đây ta phát hiện được, tu vi của Mục nhi càng ngày càng tăng, đặc biệt là những ngày dùng Tứ Linh huyết gần đây, tiến cảnh nhanh đến đáng sợ! Nếu không phải Đạo Dẫn công khắp nơi đều có thì ta hầu như đã cho rằng đây là thần công ghê gớm nào đó… ”

Sắc mặt hai người đều quái lạ.

Dược sư thở hắt ra một hơi, lắc đầu nói: “Tu vi sâu hơn cũng vô dụng, dù sao cũng là nguyên khí không có thuộc tính, không phát huy được bất kỳ uy lực gì. Ngươi cảm thấy, nó có thể tu luyện Đạo Dẫn công đến trình độ nào?”

Sắc mặt của trưởng thôn càng quái lạ: “Ta cũng không biết.”

Dược sư gật đầu, hiểu ý ông.

Đạo Dẫn công là công pháp đơn giản nhất, thô sơ nhất, thường chỉ để đặt căn cơ cho trẻ nhỏ, khoảng sau mười tuổi, căn cốt trẻ con đã định hình, có thể chịu đựng được sự xung kích của linh huyết, sau khi biết rõ là loại linh thể nào thì đã không cần phải tu luyện Đạo Dẫn công nữa.

Sau khi phá tường thì đã có công pháp càng tốt hơn, hoàn toàn không cần thiết tốn công vào Đạo Dẫn công.

Mà người bình thường mặc dù vẫn tu luyện Đạo Dẫn công lại không thể nào mỗi ngày đều dùng linh huyết như Tần Mục.

Chỉ những gia tộc giàu có quyền quý mới có được tiền vốn này, nhưng những gia tộc như thế sẽ không lãng phí lượng lớn tài nguyên như vậy lên người những đệ tử có tư chất bình thường. Không có thế gia giàu có quyền quý nào sẽ như thôn dân của Tàn Lão thôn, vẫn bắt thú hiếm Tứ Linh đặc biệt bồi bổ cho người bình thường như Tần Mục.

Trưởng thôn cũng chưa từng nghe nói có người nào tu luyện Đạo Dẫn công đến cực hạn, thậm chí ngay cả tu luyện tới trình độ như Tần Mục hiện nay cũng chưa từng thấy.

Vì lẽ đó, tương lai Tần Mục có thể tu luyện đến trình độ nào, ông cũng không biết.

Khiến cho trưởng thôn và Dược sư khiếp sợ chính là, trong tu luyện sau này, tu vi của Tần Mục càng thêm thâm hậu, loại công pháp cấp thấp như Đạo Dẫn công này vậy mà lại hiện ra chỗ phi phàm trên người hắn, làm cho căn cơ của hắn vô cùng kiên cố vững chắc!

Một tháng sau, hắn đã có thể chịu được linh huyết gấp mấy lần lúc trước, mà nguyên khí của hắn cũng đậm đặc tựa như đã mở ra Linh Thai thần tàng, thậm chí hùng hồn hơn!

Chỉ là, nguyên khí của hắn tuy thâm hậu thế nhưng lại là nguyên khí không có bất kỳ thuộc tính nào, không thể phát huy được bất kỳ uy lực gì, bởi vậy không hiện ra được tu vi của hắn.

Tuy nhiên cũng có mặt tích cực, đó chính là năng lực chịu đòn của hắn vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng là cực nhanh, sau khi so đao cùng đồ tể liền lập tức luyện quyền cùng Mã gia, sau đó lại bịt mắt so côn với người mù, rồi học cước pháp với người què, lại đến chỗ thợ rèn cầm búa nặng trăm cân rèn sắt. Cường độ huấn luyện cao như vậy nhưng hắn chỉ cần thổ nạp một thoáng, tu luyện cái gọi là “Bá thể Tam đan công” là trong chốc lát thần thái liền sáng láng trở lại, nhanh nhẹn gấp trăm lần!

Hiệu quả của “Bá thể Tam đan công” khiến trưởng thôn cũng sợ hết hồn, bảo dược sư âm thầm kiểm tra thân thể của hắn, tránh cho hắn vì quá phấn khích mà để lại mầm họa cho thân thể.

Sau khi dược sư kiểm tra thì sắc mặt cổ quái nói: “Không phải kích thích, cũng không có mầm họa, mà nguyên khí của nó chính là mạnh như vậy, đã bắt đầu tăng lên tố chất thân thể của nó.”

Trưởng thôn cũng bối rối, dù ông từng hô mây gọi gió, kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy tình huống như Tần Mục, vậy mà tu luyện Đạo Dẫn công bình thường nhất đến loại trình độ như thế này, chuyện này đã vượt khỏi cái nhìn của mọi người đối với Đạo Dẫn công.

“Tần Mục, hôm nay học may quần áo với bà bà, không luyện quyền nữa.”

Tư bà bà gọi Tần Mục, bà bà còng lưng này cầm theo rổ nhỏ, bên trong đựng kim chỉ, nhấc bàn chân nhỏ đi ra ngoài, Tần Mục vội vàng chạy theo, đỡ rổ trong tay Tư bà bà, buồn bực nói: “Bà bà, học may quần áo không phải là nên ở trong thôn sao? Chúng ta ra ngoài thôn làm gì?”

“Hôm nay ra ngoài thôn học may quần áo, quần áo chân chính.”

Tư bà bà cười hắc hắc nói: “Những ngày gần đây, bọn lão Mã, người què dạy con rất nhiều bản lĩnh chân chính, bà bà cũng không thể keo kiệt, hôm nay cũng dạy cho con cách may một món đồ thật sự.”

May một đồ vật thật sự? Không phải là may quần áo sao?

Tần Mục buồn bực, theo Tư bà bà ra khỏi thôn, dọc theo bờ sông xuống phía dưới, Tư bà bà mặc dù lưng còng nhưng bước đi lại rất nhanh, Tần Mục phải dùng tới cước pháp người què dạy hắn gắng sức chạy mới có thể theo kịp bà. Hai người đi ra mười mấy dặm đường, tới chân núi, phía trước có một đàn nai đang ăn cỏ nô đùa trong rừng, cách bọn họ khoảng chừng hai trăm bước.

Tư bà bà từ trên hàng rổ nhổ xuống một cái kim may, cong tay búng một cái, châm bạc bay vút qua, tiếp đó Tần Mục liền thấy một con nai cách hơn hai trăm bước ngã bịch xuống đất, những con nai khác kinh hãi, chạy tứ tán.

Tư bà bà nhấc bàn chân nhỏ tiến lên, Tần Mục cũng tới trước, chỉ thấy con nai kia tuy ngã trên mặt đất nhưng vẫn còn sống, chỉ là bị châm bạc của Tư bà bà xuyên qua mi tâm, không cục cựa.

“Mục nhi, nhìn cho kỹ, một châm này chính là cố định Thiên hồn của nó.”

Từ bà bà để Tần Mục ghi nhớ vị trí của châm bạc nơi mi tâm, lại gỡ xuống một cây kim may trên hàng rổ, đâm vào xương cùng của con nai: “Một châm này, chính là cố định Địa hồn của nó.”

Bà lại lấy xuống một cây kim may, đâm vào rốn con nai: “Một châm này, cố định Sinh hồn nó. Ba hồn bị cố định, còn có bảy phách, phách đầu tiên tên là Thi Cẩu (xác chó???), Thi Cẩu trên đỉnh đầu, cũng chính là Thiên Linh cái.”

Bà lại lấy một cây châm bạc, đâm vào rốn con nai, nói: “Phách thứ hai tên là Phục Thỉ, nằm giáp mi tâm, chú ý, Phục Thỉ phách rất dễ nhầm lẫn với Thiên hồn, vị trí của hai châm này tuy giống nhau, nhưng một châm sâu, một châm cạn, không được nhầm lẫn.”

“Phách thứ ba là Tước Âm ở cổ họng, con sờ sờ cổ họng của mình, thấy chỗ hõm xuống ở tam giác không, đó chính là chỗ ẩn thân của Tước Âm phách, một châm này liền cố định Tước Âm phách.”

“Phách thứ tư là Thôn Tặc nằm nơi trái tim, nơi tập trung của tâm hồn là ở đây.”

“Phách thứ năm là Phi Độc ở rốn, chú ý, không được nhầm lẫn giữa Sinh hồn và Phi Độc phách.”

“Phách thứ sáu là Trừ Uế tại xương chậu, là nơi bài tiết chất thải.”

“Phách thứ bảy là Xú Phế tại buồng phổi, là nơi trao đổi khí.”

Tư bà bà, cố định ba hồn bảy phách của con nai này rồi nói: “Đây là bước quan trọng nhất trước lúc may quần áo, khóa lại ba hồn bảy phách. Mục nhi, nhìn rõ không? Nếu nhìn rõ thì chúng ta liền bắt đầu may quần áo.”

Tần Mục không hiểu việc này có quan hệ gì với may quần áo, nhưng vẫn học thuộc những vị trí này nói: “Đã nhớ hết.”

Tư bà bà lấy từ trong rổ ra một cái kéo, cắt môi con nai ra, cũng không lâu lắm đã lột da nai ra, nói cũng lạ, mặc dù da con nai kia bị lột ra nhưng lại không có chút máu nào tuôn chảy.

“Vừa này ta đã khóa lại hồn, khóa lại máu, tinh khí thần, hồn phách vào trong da nai, nai đã chết nhưng da nai còn sống. Tuy vậy muốn luyện thành quần áo thật sự thì còn cần một ít thủ pháp. Mục nhi nhìn kỹ nhé, ghi nhớ vị trí ngón tay ta điểm!”

Tư bà bà quăng da nai lên, da nai từ trên không trung rơi xuống, bàn chân nhỏ của bà lão lưng còng này nhanh chóng di động, lấy ngón tay làm châm, không ngừng điểm vào da nai.

Tần Mục chăm chú ghi nhớ, chỉ thấy khi da nai còn chưa rơi xuống đất thì Tư bà bà đã điểm được ba trăm mười sáu cái, mỗi một điểm đều có vị trí khác nhau, mỗi một điểm đều có nguyên khí xuyên vào da nai.

Đến khi da nai rơi xuống đất thì lại tựa như có một con nai còn sống đang đứng đó, lắc đầu quẫy đuôi, tuyệt đối không nhìn ra được đó chỉ là một miếng da!

Tần Mục ngẩn ngơ, Tư bà bà đột nhiên cười hì hì, mở da nai ra trùm lên người Tần Mục, quấn Tần Mục vào trong da nai, cười nói: “Đây mới là quần áo chúng ta phải may.”

Tần Mục chỉ cảm thấy da nai càng lúc càng xiết lại, vậy mà tựa như sinh ra trên người mình, khóa chặt khiến hắn không nhịn được hai tay chống xuống đất.

Hắn thế mà cảm giác được chính mình đã biến thành một con nai, thậm chí còn cảm giác được mình có một cái đuôi ngắn!

Tư bà bà lấy từ trong rổ ra một cái gương sáng đặt trước mặt hắn, Tần Mục nhìn mình trong gương vậy mà thật sự đã biến thành một con nai!

Hắn muốn nói chuyện nhưng trong miệng chỉ phát ra tiếng nai kêu ô ô.

“Thiên Ma tạo hóa công! Pháp thuật tốt! Không nghĩ tới, ở Đại Khư thê lương hoang dã này còn có thể gặp được dư nghiệt của Thiên Ma đang dạy một ít thủ đoạn hại người cho một tên ma nhỏ!”

Chương 5 : Ly Giang Ngũ lão

Âm thanh này đột nhiên truyền đến, tràn trề trung khí, rõ ràng là từ xa truyền tới nhưng phảng phất như vang lên ngay bên tai bọn họ, chấn động đến mức lỗ tai Tần Mục đã biến thành nai ong ong lên.

Hắn theo tiếng nhìn lại thì thấy có mấy bóng người đứng trên vách núi cheo leo ở phía xa, đoạn đường từ chân núi đến vách núi khoảng chừng sáu, bảy dặm nên Tần Mục nhìn không rõ mặt lắm, nhưng âm thanh có thể truyền đi xa như vậy, lại rõ ràng như thế thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Tư bà bà xách rổ lên, cười nói: “Thiên Ma? Thiên Ma gì? Lão thân chỉ là người bình thường sống cạnh bờ sông, con nai này cũng là con nai tầm thường được lão thân nuôi lớn…”

“Mục nhi, chạy!”

Tần Mục nghe được tiếng của Tư bà bà, trong lòng ngẩn ra, muốn nói chuyện nhưng không thành lời. Hắn không muốn đi, lo lắng Tư bà bà gặp phải nguy hiểm.

“Người bình thường cạnh bờ sông? Trung khí tràn đầy như thế, âm thanh có thể truyền đến tai chúng ta rõ ràng, bà lão bình thường chắc chắn làm không được.”

Trên vách núi kia, một âm thanh già nua nhưng vang dội cười lạnh lùng: “Hơn nữa, Ly Giang Ngũ lão chúng ta tuyệt đối không nhìn lầm Thiên Ma tạo hóa công. Lột da làm quần áo, thiên biến vạn hóa, thủ pháp ác độc như vậy đều bị chúng ta tận mắt thấy, ngươi còn ngụy biện sao?”

Trên vách núi, một ông già khác trầm giọng nói: “Thiên Ma tạo hóa công biến người thành trâu bò, xẻ thịt bán ra thị trường, chuyện như vậy các ngươi đã làm không ít rồi chứ? Thậm chí rất nhiều tiền bối chính phái chúng ta đã bị những ma đầu như các ngươi biến thành dê bò, cả đời ăn cỏ cày ruộng! Thủ pháp của ngươi không gạt được chúng ta!”

Thêm một âm thanh mang theo thương xót của một ông lão: “Nai cũng là một sinh mạng, da và linh hồn của nó cứ thế bị ngươi luyện thành tà vật, không giết ngươi thì không biết còn bao nhiêu sinh mạng sẽ chôn vùi trong tay ngươi, không giết ngươi thì giết ai hả?”

Tư bà bà vuốt mi tâm của Tần Mục đang bị biến thành nai, rút ra một cây châm bạc, thấp giọng nói: “Mấy lão già bỏ đi này không làm gì được bà bà, nhưng nếu có con bên cạnh thì bà bà phải phân tâm chiếu cố con. Chạy mau, chạy về làng!”

Tần Mục không chần chừ nữa, lập tức xoay người chạy nhanh, hắn đã biến thành nai, vốn nghĩ đi lại không tiện nhưng lúc chạy đi mới biết mình nghĩ nhiều rồi, từ người biến thành nai hắn không những không khó chịu chút nào trái lại còn chạy rất nhanh, phảng phất mình sinh ra đã là nai.

“Con ma nhỏ còn muốn chạy trốn sao? Để ngươi chạy thoát há không phải gây họa muôn người? Ly Giang Ngũ tử, lần này mang bọn ngươi ra ngoài rèn luyện, con nai trước mặt kia là mục tiêu rèn luyện của các ngươi, giết hắn, mang đầu về đây!”

“Vâng!” Năm âm thanh lanh lảnh của nam và nữ hòa vào nhau, cùng đáp.

Trên vách núi kia có bóng người lấp lóe nhảy xuống, giẫm trên vách núi mà chạy, tốc độ nhanh hơn tuấn mã, dưới chân núi có một cái hồ sâu hình thành từ thác nước đổ xuống, năm người kia vậy mà đạp nước chạy qua, hai chân lướt trên mặt nước nhanh chóng lao tới con nai do Tần Mục biến thành đang chạy trốn.

Tư bà bà cảm thấy nặng nề trong lòng: “Linh thể! Trình độ Linh Thai thần tàng không yếu, tốc độ Mục nhi không bằng bọn chúng, chắc chắn sẽ bị đuổi kịp!”

Bà đang muốn ngăn cản thì bốn người trên vách núi kia lướt trên không trung lao đến, trong chốc lát liền vây bà lại, còn có một người vẫn ngạo nghễ đứng trên vách núi, không hề tới đây.

“Ly Giang Ngũ lão là những nhân vật nổi tiếng ở Nam Cương, đến Đại Khư làm gì?”

Tròng mắt Tư bà bà chuyển động, nhìn bốn ông lão đang vây chặt mình, cười khanh khách nói: “Đại Khư này vô cùng nguy hiểm, các ngươi không sợ chết ở đây sao?'”

Một ông lão râu đen trong năm người lạnh lùng nói: “Nghe nói bên trong Đại Khư ẩn giấu điềm gở, một ít yêu ma quỷ quái sống không nổi đều trốn ở đây, năm lão già chúng ta mang theo đệ tử đặc biệt tới để hàng yêu trừ ma.”

“Ai là yêu, ai là ma, ai hàng ai, ai trừ ai, còn chưa chắc chắn đấy.”

Tư bà bà một tay cắp rổ, một tay khác thì lấy từ trong rổ ra một cây kéo, dáng vẻ già nua, cười nói: “Lão thân đã lâu chưa hoạt động gân cốt, nhưng cũng may, bản lĩnh lúc trước chưa hoàn toàn phế bỏ. Năm lão quỷ các ngươi chẳng lẽ cũng muốn bị ta may thành quần áo sao?”

“Yêu nghiệt, trước mặt chúng ta cũng dám hung hăng? Cũng xứng hung hăng hả?”

Bốn lão già Ly Giang hét lớn, thân hình di động, bốn người đan xen qua lại, đánh về phía Tư bà bà.

Mà vào lúc này, Tần Mục đang chạy trối chết về Tàn Lão thôn thì nghe phía sau truyền đến tiếng sấm ầm ầm, trong tiếng sấm còn kèm theo tia chớp, ánh chớp trắng như tuyết soi sáng cả núi rừng, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi Tư bà bà đứng sóng khí đang dâng trào, bùng phát, hất tung bãi cỏ, đá vụn cùng mấy tảng đá nặng trăm ngàn cân, gió giật đột nhiên nổi lên, gào thét lao ra ngoài, tốc độ cực nhanh!

“Không biết bà bà có chuyện gì hay không… ”

Tần Mục cảm thấy nặng nề trong lòng, đột nhiên nghe tiếng đạp nước truyền đến, chỉ thấy hai nam nữ trẻ tuổi đang giẫm trên mặt hồ lao nhanh!

Chân đôi nam nữ kia đạp lên mặt hồ, vậy mà thân hình không chìm xuống nước, tốc độ lên xuống của hai chân thực sự quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ chạy trối chết của hắn rất nhiều, nước hồ chưa kịp thấm vào chân thì hai người đã nhanh chóng lao đi!

“Hai người này đã đạt đến trình độ đạp nước mà đi như gia gia què nói, bây giờ mình còn chưa làm được, thực lực của bọn họ mạnh hơn mình!”

Đôi nam nữ kia đạp nước giữa hồ lao đi, rất nhanh vượt qua Tần Mục, từ mặt sông chạy về bờ sông, trông dáng vẻ thì muốn tới trước chặn hắn lại.

Tần Mục quay đầu lại, sau lưng hắn còn có một người đuổi theo, hai người khác thì lại lao nhanh ở hai bên dãy núi, thân hình của hai người thỉnh thoảng từ trong rừng cây nhảy lên, chân đạp vào ngọn cây vừa chạy vừa la hét. Chẳng qua là bọn họ không thể nào kéo dài, rất nhanh liền không thể không rơi xuống đất lấy hơi.

Dù vậy, bọn họ cũng nhanh chóng vượt qua Tần Mục, vọt tới trước hắn.

“Không thể để cho bọn họ chặn đứng! Mình phải về thôn trước bọn họ, nói cho mấy người gia gia què và Mã gia gia đi cứu bà bà!”

Tần Mục cắn răng, rời bờ sông, chạy xéo vào trong rừng.

Nếu tiếp tục chạy dọc theo bờ sông thì chắc chắn sẽ bị cản lại, tốc độ của hai người trong hồ quá nhanh, mà tốc độ của hai người đang chạy trong rừng lại hơi chậm hơn một chút, bởi vậy chạy vào rừng là đường tắt duy nhất.

“Con ma nhỏ, ngươi và ma đầu kia giết nai luyện thành tà vật, đừng nghĩ trốn được!”

Tần Mục vừa chạy vào rừng thì tốc độ của một trong hai thiếu niên chặn hắn trong rừng đột nhiên tăng lên, vượt qua một người khác, nhưng vẫn chậm một bước để cho con nai do Tần Mục biến thành vọt tới trước.

“Không cần gấp, hắn trốn không thoát đâu!”

Phía trước, vẻ mặt một nam một nữ kia hờ hững, cô gái cười khẽ một tiếng, tay áo tung bay, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nhảy lên cây phóng như bay, đuổi theo con nai trong rừng. Thiếu niên khác thì không nhanh không chậm, chỉ huy ba người còn lại chạy theo hướng Tần Mục.

Tần Mục điên cuồng chạy trốn, thế nhưng không cách nào bỏ rơi năm người này, không chỉ không cắt đuôi được năm người mà trái lại còn bị bọn họ ép cho càng lúc càng cách xa Tàn Lão thôn, dần dần tiến sâu vào Đại Khư.

Hắn đã sống ở Tàn Lão thôn được mười bốn, mười lăm năm, rời khỏi thôn xa nhất cũng chỉ hơn mười dặm, mà bây giờ hắn đã đi quá xa, con đường xung quanh càng lúc càng xa lạ, càng lúc càng hoang vu, thậm chí ngay cả đường cũng không có.

Đột nhiên, Tần Mục nhìn thấy trong thung lũng phía trước có rất nhiều hoa đào, một đàn nai sinh sống trong rừng đào, hắn vội vàng xông tới, lẫn vào đàn nai.

Vù —[Audio] Nhân Đạo Chí Tôn

Một làn gió thơm lướt qua, cô gái kia tay áo bay bay, rơi trên mặt đất, nhìn đàn nai phía trước, nhíu nhíu mày.

“Sư tỷ, con ma nhỏ kia đâu rồi?” Từng bóng người hạ xuống, một thiếu niên trông bằng tuổi Tần Mục hỏi.

Cô gái kia chép miệng, nói: “Hắn lẫn vào trong đàn nai.”

“Giết sạch những con nai này!”

Mấy nam nữ thiếu niên này lao vào đàn nai, rút ra đao kiếm, lạnh lùng giết đàn nai, tốc độ của nai tuy nhanh nhưng không thể nhanh hơn những linh thể đã tu luyện lâu năm như bọn họ.

Năm nam nữ thiếu niên này đều là linh thể, hơn nữa đều đã trở thành võ giả, thực lực không yếu, mặc dù đàn nai chạy tứ tán nhưng cũng khó thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ, rất nhanh từng con nai bị bọn họ chém chết.

“Bọn ngươi không phải nói nai cũng có sinh mạng sao?”

Đột nhiên, trong đàn nai hỗn loạn truyền đến tiếng người: “Bà bà chỉ giết một con nai, mà các ngươi lại giết cả một đàn, tại sao các ngươi còn nói chúng ta là ma đạo?” (Đừng thắc mắc tại sao lúc ở chỗ Tư bà bà thì con nai do TM biến thành lại không nói được mà giờ lại lên tiếng, khi bảo TM chạy đi thì Tư bà bà đã rút một cây châm trên mi tâm con nai, chắc thời gian trôi qua nên hắn có thể nói.)

“Ở nơi đó!”

Ánh mắt cô gái kia sáng lên, tụ khí vào kiếm, Bạch Hổ khí tràn vào trong kiếm, kim khí bắn ra xung quanh, thanh kiếm kia bay khỏi tay, chém vào Tần Mục đang chạy trốn trong đàn nai!

Tần Mục chuyển hướng lao nhanh, thanh kiếm kia vậy mà cũng đột nhiên đổi hướng, tiếp tục đâm về phía hắn!

“Đây là võ công gì?”

Tần Mục ngơ ngác: “Lẽ nào là thần thông? Không giống lắm, Đồ gia gia nói tu luyện võ đạo tới cực hạn mới thành thần thông, võ đạo của cô gái này kém xa mấy người Đồ gia gia… ”

Thanh kiếm kia từ sau đánh tới, con nai do Tần Mục biến thành hầu như phải dán sát mặt đất rồi đổi hướng mới có thể tránh thoát. Trong nháy mắt né tránh đó, hắn nhìn thoáng qua thì thấy chuôi kiếm kia có một sợi dây mảnh, một đầu sợi dây này buộc vào thanh kiếm, đầu còn lại thì nằm trong tay cô gái kia.

Sợi dây này mảnh như tơ, khó có thể phát hiện.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo