[Audio] Mặt Nạ Máu
Mặt Nạ Máu Phần 6 End
❮ sau❯CHƯƠNG 21 – HỒN VỀ
Buổi sáng lúc ngủ dậy, một mùi khói nồng nặc xộc vào mũi, Thiệu Đông Tử tỉnh dậy đầu tiên, ngửi xung quanh xem mùi khói nồng nặc này từ đâu lan tới.
Hai người kia tỉnh dậy ngay sau đó, cũng ngửi thấy mùi nồng nặc này, đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã hơn chín giờ.
Thiệu Đông Tử xung phong đảm nhiệm việc ra ngoài thăm dò tiện thể mua đồ ăn sáng luôn. Trước khi ra khỏi cửa còn đặc biệt lấy bảo bối của mình ra định nhồi thêm một phát đạn, nhưng không may phát hiện khẩu súng cũ kia đã bị ngâm ướt sũng trong nước sông bao gồm cả đạn dược nữa.
Thuốc nổ trong nhà Đường Sinh Bình cũng bị nước mưa làm cho ướt dính bết lại, Thiệu Đông Tử vô cùng thất vọng bước ra ngoài.
Trước khi đi, còn không quên nhờ Tạ Nam đem mấy thức này sấy khô giúp, nhưng Tạ Nam thì chẳng muốn làm những thứ này, nói không chừng làm hỏng còn khiến mình cùng nổ tung ấy chứ.
Thiệu Đông Tử đội một chiếc mũ rộng vành dùng khi đi mưa, men theo hiên rồi nhìn bốn phía xung quanh một lượt, phát hiện thấy trước cửa nhà nào cũng đốt một đống vàng mã, mặt đất ẩm ướt càng làm cho khói dày đặc hơn.
Thiệu Đông Tử thầm nhủ hôm nay là ngày lễ gì, mà khoa trương như vậy, tết Đoan Ngọ chẳng phải đã qua lâu rồi sao? Cả thị trấn Phổ sắp bị hun thành khói đến nơi rồi.
Vào một tiện ăn sáng, Thiệu Đông Tử sung sướng chén một bát mì vằn thắn, nhưng lúc đang ăn thì thấy một đội người lẫn ngựa đi lại trên phố, vừa nhìn thấy cậu vội lấy mũ đội lên, trùm kín mặt.
Người vừa đến là trưởng phòng Trương, dưới áo lộ ra một dải băng đã được quấn chặt, gương mặt lo âu, phía sau còn có mấy cảnh sát đi theo, hình như đang đi tìm người.
Không cần đoán cũng biết là đang đi tìm người tối qua làm anh ta bị thương, đương nhiên rất có khả năng tiện đường tìm Giáo sư Khương và cả thằng cha cầm hung khí trên tay là Thiệu Đông Tử.
Thiệu Đông Tử chuyển ghế ngồi quay mặt vào trong quán, liếc trộm thấy cảnh sát đã đi xa mới vội vàng chạy về báo tin.
Về đến nhà thấy Tạ Nam đang vàng mắt chờ Thiệu Đông Tử mang gì về ăn, còn cậu ta thì đỏ mắt nhìn khẩu súng của mình vẵn ướt sườn sượt.
“Ăn rồi chứ?”
“Còn thiết gì đến ăn nữa? Cảnh sát sắp bắt chúng ta đi rồi!”
Nói rồi Thiệu Đông Tử thêm mắm thêm muối kể lại chuyện gặp trưởng phòng Trương. Giáo sư Khương nghe xong khẽ ngáp dài, bảo hai người vào trong nhà, ông ấy đi tìm người để làm rõ chuyện này.
Thiệu Đông Tử cảm khái: “Quen người có quan hệ rộng thật tốt biết bao!”
Tạ Nam giữ vẻ mặt đau khổ. Sau khi bị khỉ nước lôi xuống sông đã uống không ít nước, hôm nay trời lại mưa, cảm thấy toàn thân trong ngoài sắp mọc lông cả rồi, liền nhanh nhẹn tìm một chỗ để hong khô, rồi đốt một đống lửa để sấy khô quần áo.
Thiệu Đông Tử ghé vào cười hì hì, huých Tạ Nam nằm gọn sang một bên rồi mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh, sau đó lôi súng ra vụng vụng trộm trộm muốn hong khô.
Tạ Nam liếc mắt nhìn cậu ta, đột nhiên không nói gì. Thiệu Đông Tử thấy được phép liền đi bê đống thuốc nổ bị ướt đến.
“Ái chà! Cái này không được, hong súng thì có thể, nhưng đừng có động đến đống thuốc nổ lớn đó!” Tạ Nam còn chưa nói xong, Thiệu Đông Tử đã đem toàn bộ túi thuốc nổ còn lại bê đến.
Tạ Nam đáng thươc đang ngồi hong khô quần, bất chợt một nhúm thuốc nổ trên tay Thiệu Đông Tử bị rơi vào đống lửa, một tiếng nổ oang vang lên, trong nháy mắt làm cho cái quần màu trắng của Tạ Nam đã biến thành màu tro.
Thiệu Đông Tử thấy không hay liền tranh thủ đem đống thuốc nổ còn lại ném trở vào chỗ dột nước. Các cơ thịt trên mặt giật giật không biết là nên cười hay nên khóc nữa.
Khói mù mịt đầy nà cứ như vừa bị ném bom chiến tranh vậy. Tạ Nam ngửa mặt về phía sau, nằm vật ra đất, nói một câu chân tình: “Đại ca ơi, làm ơn đừng gây ồn ào nữa được không? Tiểu đệ thực sự sợ bị đại ca làm cho chết lắm rồi”.
Khói mù còn chưa tan hết, ngoài cổng đã vọng vào tiếng đập cửa, nghe âm thanh thì có rất nhiều người, xem ra cảnh sát tìm đến cửa rồi!
Thiệu Đông Tử vội vàng đem súng ném vào gầm giường, rồi hai người đứng thành hàng, đợi mấy chú cảnh sát phá cổng mà vào.
Không ngờ là bên ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng của Giáo sư Khương.
“Tạ Nam, mở cửa!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu không hay rồi, ông già Khương bị cảnh sát bắt.
Sau khi mở cửa, cảnh sát lại không hề còng tay họ, cũng không khám xét nhà, mà liền đưa ba người ra ngoài.
Trên đường đi Giáo sư Khương nói đã tìm người nói xong chuyện này, còn bây giờ họ phải đi làm một việc mà mấy ngày nay vẫn chưa làm được, đó là đi đến tòa nhà cao tầng kia.
Mà quan trọng là phải quang minh chính đại đến, bên cạnh còn có mấy cảnh sát súng đi cùng, lý do là điều tra diễn viên tối qua đã làm bị thương trưởng phòng Trương!
Tạ Nam trong lòng phấn khởi, xem ra mấy chú cảnh sát còn phải dựa vào sự anh dụng vô địch của họ để giải cứu Tô Khôn, rồi vội vàng vui vẻ đưa mấy chú cảnh sát đi.
Cho dù trời vẫn còn mưa nhưng trong lòng họ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Lúc sắp đến cổng tòa nhà, Thiệu Đông Tử lo lắng nhắc nhở mọi người, cẩn thận có chó dữ đấy, mấy chú cảnh sát nghe nói vậy vội rút súng ra, cẩn thận dè dặt áp sát.
Có điều khi gõ cửa, đám người đang nơm nớp lo sợ kia đến cả một sợi lông chó cũng không nhìn thấy, nên Thiệu Đông Tử đã báo cáo sai tình hình của địch.
Cửa chính vẫn khóa chặt, cảnh sát lấy hết sức đập cửa cũng không được, quay người định bỏ đi.
Tạ Nam đột nhiên chỉ lên lầu kêu to:
“Phía trên có người, chính là kẻ hành hung tối qua!”
Cảnh sát lại phấn chấn hẳn lên, càng đập mạnh cửa hơn, Thiệu Đông Tử quan sát các cửa sổ khép kín, đâu có người nào đâu? Nhưng Tạ Nam giống như là thật, tiếp tục đứng đó khoa chân múa tay.
Tiểu tử này đang lừa, Thiệu Đông Tử ngầm hiểu cũng gào to theo, cổ vũ cảnh sát phá cửa.
Đủ loại công cụ được đem đến để phá cửa, cuối cùng cánh cửa to nặng kia đã bị mở tung, cảnh sát chen nhau đi vào, Tạ Nam và Thiệu Đông Tử cũng vội vàng chui theo.
Thế giới phía sau cánh cửa hơi khó tưởng tượng, bên trong tòa nhà này còn có một ngôi nhà nữa!
Xung quanh có cầu thang thông đến các cửa sổ, ở giữa lại dựng lên một tòa nhà nhỏ, giống như một cái kho lớn mà bên trong xây đắp khá nhiều hòm tải.
Mọi người chưa boa giờ nhìn thấy kiểu kiến trúc như thế này, dùng một cái vò theo phong cách cổ để bao bọc một ngôi nhà theo kiến trúc khác.
Tạ Nam bừng tỉnh, chẳng tách mỗi lần đến đầu không có một ánh đèn, thì ra bên trong còn có kiểu thiết kế kỳ lạ này.
Tòa nhà nhỏ chỉ có mấy cánh cửa, còn lại đều lắp đặt quạt thông khí, chuyển động chậm chạp.
Đội trưởng đội cảnh sát nhận thấy đây có thể là thời điểm để lập công, bởi ai biết trong náy đang giở trò gì! Vì thế tinh thần phấn chấn, bảo mấy cấp dưới mở một cánh cửa ra.
Cánh cửa tòa nhà bên trong không hề khóa, có điều tình hình bên trong khiến viên cảnh sát bước vào đầu tiên toàn thân sởn gai ốc. Đèn trong phòng đều màu xanh, khiến cả gian phòng trông rất thê lương.
Cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, thì thấy bên trong có đặt một cái quan tài. Ai đó vừa kêu lên khiến người bước vào phía sau cũng sợ hãi, vội vàng lùi ra.
Đội trưởng cảnh sát định thần lại, chỉ huy hai viên cảnh sát tiếp tục bước vào kiểm tra tình hình, nếu trong quan tài có người, sẽ lập tức đưa ra bước hành động tiếp theo.
Hai viên cảnh sát miễn cưỡng đi vào bên trong, rón rén bước đến trước quan tài. Mỗi người một bên nhấc nắp quan tài lên, ánh mắt nhanh như chớp quét nhìn một lượt, rồi lại vội vàng lui ra, kêu to: “Báo cáo, bên trong trống không!”
Đội trưởng khẽ thở phào, nhưng đồng thời cũng hơi thất vọng.
“Vậy thì tốt, tiếp tục tìm kiếm đi!”
Mấy viên cảnh sát được lệnh, đang định xông vào trong, nhưng không hẹn mà cùng nhau nhìn thấy cái quan tài chưa đậy nắp kia hình như tự động đậy trở lại.
Còn đội trưởng thì bị thứ âm thanh lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu thu hút. Trên đỉnh đầu hình như có một bóng trắng lặng lẽ bay qua.
Mấy viên cảnh sát bất giác đồng loạt nuốt nước bọt.
Còn ở phía khác hình như lại có một bóng trắng bay lên, trong gian phòng lờ mờ u ám này những bóng trắng giống như bóng ma ẩn hiện mơ hồ không rõ.
Đội trưởng dẫn đầu chạy lên trên lầu, ngh người khác thấy vậy cũng vội vàng lùi vào trong tòa nhà.
Ánh mắt của đội trưởng có vẻ tức giận hỏi mấy người thuộc hạ: “Vừa rồi mọi người cùng nhìn thấy phải không?”
“Nhìn thấy rồi, hình như là…”
“Không đúng, là kẻ bị tình nghi không có ở đây, bây giờ tôi quyết định phong tỏa chỗ này, đợi thời cơ bắt giữ”.
Đội trưởng tính toán để kéo lại sĩ diện cuối cùng cho những người thân là cảnh sát, ra lệnh cho mọi người nhanh chóng dán niêm phong lên cánh cửa sắt, rồi vội vàng dẫn đội đi.
Giáo sư Khương hỏi nhỏ: “Cảnh sát các anh cũng tin cái này ư?”
Đội trưởng trả lời nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Bình thường còn dễ nói, ngày hôm nay không tốt, quá không bình thường!”
Nói xong bảo mấy người Tạ Nam giữ liên lạc, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhân chứng mục kích phối hợp phía cảnh sát hành động, sau đó nhanh chân đi mất.
Thiệu Đông Tử xoa xoa đầu, hỏi: “Hôm nay là ngày gì à, cậu nhìn xem khắp nơi là tro vàng mã!”
Giáo sư Khương vỗ tay nói: “Hôm nay là lễ Vu Lan, cũng là tết của ma quỷ, chẳng trách cảnh sát cũng sợ”.
Tạ Nam nhớ lại cái cớ bịa ra lúc mình cùng Thiệu Đông Tử gặp mặt Giáo sư Khương. Mặt nạ phù thủy được dùng trong vụ hội mặt nạ lễ Vu Lan, hôm nay không chừng còn thật sự ứng vào trường hợp này.
Trong chốc lát mưa trở nên nặng hạt, ba người ôm đầu chui vào dưới mái hiên, cảnh sát tản đi rồi, con đường tiếp theo vẫn phải tự mình đi.
Tạ Nam ngồi xổm trên đất nhìn màn nước giống như mưa lũ rơi xuống từ trên mái hiên, lại một tia hy vọng rơi vào không trung, khiến cậu chán nản nói: “Tôi cảm thấy sắp kết thúc rồi, tôi đã đem theo mặt nạ phù thủy khá lâu rồi, có lúc cảm thấy nó thực sự dọa người khiến người ta thở không ra hơi, nếu có thể tìm lại Tô Khôn, lấy mạng của tôi đi đổi cũng được, trò chơi vô bổ này đày đọa người ta quá”.
Thiệu Đông Tử khuyên Tạ Nam đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa, chí ít những việc xảy ra mấy ngày nay cũng đã làm cho câu chuyện rõ ràng ra nhiều rồi, tin rằng không lâu nữa sẽ kết thúc mọi chuyện thôi.
“Sau khi xong chuyện, chúng ta còn phải về trường nữa, cứ sống cẩu thả như trước là được rồi”.
Tạ Nam thấm thía nói xong câu này, thì ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa.
Giáo sư Khương vẫn trầm lặng bên cạnh, trận mưa này vẫn còn rất to.
Cảnh sát đã không giúp được gì, Tạ Nam quyết định phải tự mình xông vào căn nhà bên trong tòa nhà kia, xét cho cùng vẫn còn cơ hội có thể tìm được Tô Khôn. Nhưng Giáo sư Khương không tán đồng hành động này.
“Lời nói lúc nãy của cảnh sát khiến tôi không yên tâm, có những chuyện thực sự không thể xem thường, hay là chúng ta đợi đến ngày khác thì đi”.
Nhưng Tạ Nam tức tối nói:
“Đợi thêm một ngày, ai biết sẽ lại xảy ra chuyện gì, người kia là một kẻ điên!”
Nói xong định xông qua mưa, đi đến tào nhà kia.
Thiệu Đông Tử giữ Tạ Nam lại, rồi kéo cậu ta vào một tiệm ăn gần đó, khuyên giải dù sao cũng phải ăn chút gì đã, đi thế nào cũng phải bàn bạc kỹ chứ!
Vừa khéo lại đúng là tiệm ăn trước đây, đó là tiệm ăn nhờ có món rượu gạo nguyên chất thơm ngon.
Thức ăn được dọn lên nhưng ba người đều không động đũa, cũng không nói chuyện, cứ căng thẳng như vậy.
Thiệu Đông Tử rót rượu cho hai người, nâng cốc chúc mừng: “Cốc này xin chúc mừng ta đã sớm hiểu rõ câu chuyện”.
Giáo sư Khương cụng cốc nói thêm một câu: “Và Tô Khôn bình an!”
Tạ Nam mấp mấy môi, âm thầm uống cốc này.
“Thôi được, thì đợi một ngày”.
Giáo sư Khương khẽ mỉm cười, vỗ vai hai người.
Đợi cho cơn mưa ngớt một chút, Thiệu Đông Tử lôi Tạ Nam đã say bí tỉ cùng Giáo sư Khương bước ra khỏi quán. Trời tối đen như ban đêm, đám mây đen đặc sà xuống đè lên thị trấn Phổ, giống như một điềm báo không tốt.
Về những chuyện quái dị kia xảy ra trước đây ở thị trấn Phổ, khiến những người phụ nữ trong thị trấn đã đồn đại ầm lên mọi chuyện. Ai nấy đều đốt một đống vàng mã và hương nến ở cổng, cả bầu trời đêm như nhuộm một lớp khói trắng mờ ảo, cảnh vậy ảm đạm tản ra mùi vị bi thương.
Tạ Nam mắt đỏ ngầu, dưới tác dụng của rượu bắt đầu lan man đi không mục đích trong ngõ nhỏ, giẫm lên các vũng nước trên con đường đá trong ánh sáng của hương nến.
Thiệu Đông Tử và Giáo sư Khương không nói câu nào cứ đi theo đằng sau, biết là Tạ Nam này không vui, cứ để mặc cậu ta đi thế nào cũng được, nếu không như vậy thì cậu ta đã bỏ mặc hai người rồi.
Tạ Nam đột nhiên cũng muốn mua một ít hương nến, vàng mã để đốt theo bầu không khí đang tràn ngập thị trấn này, có rất nhiều người sẽ cần đến thứ này.
Họ cùng nhau đi tìm một cửa hàng tạp hóa rồi mua một ít đồ. Tay xách túi đồ, Tạ Nam đi về nhà Đường Sinh Bình, còn Thiệu Đông Tử cũng bám theo sau.
“Đường Sinh Bình cộng thêm vợ ông ta tính là một suất được rồi, số lượng có thể nhiều hơn một chút, tin là ông già sẽ không để bụng, còn cả anh trai ngốc nghếch Mạc Bắc này cũng phải đốt mấy đĩnh cho họ”.
Giáo sư Khương cũng hào hứng cùng nhẩm đếm.
“Còn cả Khang Kiến, rồi cả hai nữ sinh nhảy hồ kia nữa”.
Nghe thấy vậy nét mặt Thiệu Đông Tử sa sầm lại, trừng mắt nhìn Giáo sư Khương, đừng có gợi chuyện nữa được không, ngày này không thích hợp để nói đến những bóng đen đã qua đâu.
Giáo sư Khương giơ tay tỏ ý xin lỗi, Thiệu Đông Tử nhớ lại những phiền phức nhỏ kia, tiếp tục đếm:
“Hầu Tam cũng phải tính là một, còn cả cái vị chết trong nhà khách kia, và cả ba người trên xe kia, còn cả…”
“Khốn kiếp, sao lắm người chết thế không biết, có thể sống được đến bây giờ Thiệu Đông Tử ta quả là một người có thiên tướng bẩm sinh khác thường!”
Nói rồi Thiệu Đông Tử cảm thấy số vàng mã đã mua không đủ đốt, hài hước nói chỉ có thể nghĩ cách làm một mâm cơm nhỏ.
Tạ Nam đột nhiên quay đầu lạnh nhạt nói một câu: “Còn có một người! Chính là Tạ Mạc Văn”.
Thiệu Đông Tử liền gật đầu đồng ý, có điều Tạ Mạc Văn này rốt cuộc có mối quan hệ gì với Tạ Nam, bây giờ vẫn chưa thể xác định được.
Giáo sư Khương lôi điện thoại di động ra, đưa cho Tạ Nam, nhận điện thoại nhưng Tạ Nam lại không gọi, nếu lại đi hỏi ông bố đã nổi giận đùng đùng về chuyện này, chắc chắn lại càng rắc rối.
Nhưng Tạ Nam vẫn ấn số, trước khi điện thoại nối thông, chỉ biết há mồm hít thở khí lạnh.
Người nhận điện thoại chính là bố cậu, sau khi Tạ Nam nói tiếng đầu tiên, liền đưa ống nghe cầm ra xa, đợi đầu kia rống lên.
Nhưng ngoài dự kiến, bố Tạ Nam giống như biến thành người kia, ngữ khí đã có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Bố biết con muốn nói gì, có điều bố vẫn kiên trì khuyên con không nên tiếp tục nữa, Tạ Nam, quay về thôi”.
Cho dù có thể nghe được manh mối nhưng Tạ Nam vẫn muốn bảo bố cho mình biết quan hệ giữa mặt nạ phù thủy và mình, chí ít như vậy sẽ có chút điềm nhiên khi đối mặt tất cả.
“Tạ Mạc Văn chính là ông của con, cũng là người bố mà ta chưa từng gặp mặt, còn là con cháu chẳng ra gì của nhà họ Tạ!”
Trong giọng nói của bố Tạ Nam hình như đang gắng hết sức kìm nén sự phẫn nộ, nhưng giọng nói có vẻ nghẹn ngào vẫn để lộ sự xúc động đến mức bất an của ông.
Thì ra sau khi Tạ Mạc Văn u mê đi theo thầy phù thủy, từ đường Tạ gia đã mở một cuộc họp, muốn đuổi ông ta ra khỏi dòng tộc. Không ngờ ngay sau khi Trương Phùng Chi xảy ra chuyện, ông ta lại ngoan ngoãn trở về nhà, tiếp tục đọc sách, nghe nói là muốn đi du học.
Nhưng chưa đến ba tháng, lại vứt bỏ người vợ đang mang thai, lặng lẽ mất tích, đây chính là lý do Tạ Nam chưa hề biết về câu chuyện của ông ấy.
“Bố không biết con nghe cái tên này từ đâu, có điều bố tuyệt đối không cho phép con đi tiếp xúc với mấy thứ kia, nó quá vớ vẩn và cũng quá nguy hiểm!”
Nghe đến đây, Tạ Nam khẽ mỉm cười, suy đoán của mình quả là đúng, mọi thứ đều là nhằm vào mình, như vậy thì không cần phải oán trách gì nữa.
“Con về nhà ngay cho bố, nếu không bố sẽ coi như không có đứa con trai như con”.
“Vâng, thì con sẽ về, nhưng có một số chuyện cần phải kết thúc”.
“Con nói gì?”
Tạ Nam không nó nữa, cúp điện thoại, quay đầu nói với hai người:
“Bây giờ mọi người biết rồi, đây là sự ân oán gia truyền, cơ bản không liên quan đến mọi người, hay là mọi người bỏ đi!”
Thiệu Đông Tử nghe xong thì không vui:
“Cái gì mà là ân oán cá nhân, ở thư viện và trong giảng đường suýt nữa thì lấy mất sinh mạng của Thiệu Đông Tử tôi, bây giờ tôi phải báo thù rửa hận, mà cậu cũng không cần phải nói những lời như vậy, ngược đời quá!”
Giáo sư Khương lấy lại điện thoại, bố Tạ Nam lại gọi đến, Giáo sư Khương trực tiếp ấn nút tắt máy, nhìn Tạ Nam, rồi nói một câu: “Có chuyện gì, ba người chúng ta đi cùng nhau!”
Tạ Nam tự biết nói ra những lời kia là ngu xuẩn, có vẻ coi thường bạn bè, chấp tay xin lỗi, có ý như không có gì.
“Đúng thế, nói như vậy chẳng có chút nghĩa khí đàn ông nào, ngược lại như đàn bà ấy!”
Thiệu Đông Tử kéo Tạ Nam, nhanh chóng chạy về nhà Đường Sinh Bình.
Đến nơi, Thiệu Đông Tử đem số vàng mã đã chia thành từng phần bày ra, châm lửa đốt, ánh lửa từ từ bốc cháy, chiếu rọi lên bức tường gạch xanh, mấy sợi khóc xanh bay lên, hòa vào hơi khói trên bầu trời mênh mông của thị trấn.
Tạ Nam lôi ra một chai rượu trắng, mở nắp lấy rượu vẩy lên đống tro tàn, đứng ngẩn ra một lúc, tiện tay ngửa cổ uống một ngụm.
Giáo sư Khương nhận lấy cái chai, cũng ừng ực uống một ngụm to, mồm lầm bẩm với những người đã sống trước đây, hãy bình yên dưới mồ, đợi họ dập tắt ngọn lửa cuối cùng.
Thiệu Đông Tử nhìn đông nhìn tây, sợ lại xảy ra chuyện gì, nhưng vừa mới bảy giờ tối, hình như sau khi người dân toàn thị trấn cúng tế cố nhân xong thì đều đóng cửa ngừng kinh doạnh sớm, trốn ở trong nhà, không có một ai đi lại trên phố, ngay cả lũ chó bình thường vẫn lang thang trên phố cũng không thấy bóng dáng đâu.
Lại giống như đã ngủ, thị trấn yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hoang mang.
Tiếng thanh la kỳ quái vang lên từ tòa nhà kia, giống như tiếng ho phát ra từ một cái cổ họng có lắp lưỡi gà bằng kim loại, kéo dài vang xa trong bầu trời đêm, cũng phá tan sự yên tĩnh đặc quánh này.
Sau khi Tạ Nam thấy cái bóng người đầu tiên xuất hiện ở góc phố, rồi rất nhiều bóng người không biết từ chỗ nào lục tục xuất hiện, giống như hiện ra từ tất cả các hang cùng ngõ hẻm, lặng lẽ hợp thành một dòng chảy, bước đi theo hàng theo lối.
Điều càng khiến người ta sởn gai ốc là, cho dù trên người họ mặc quần áo gì, đều là một màu trắng bạc nhàn nhạt giống nhau.
Thiệu Đông Tử méo cả mồm, không dám cất tiếng, cầm tay Tạ Nam và Giáo sư Khương chỉ chỉ, bảo hai người hãy nhìn cảnh này.
Tạ Nam vẫn đang uống rượu vội lau miệng quay đầu nhìn, rồi ngay lập tức vỗ vỗ vào đầu, không phải là mình đã uống quá nhiều rồi đấy chứ. Trong cái ngõ chật hẹp đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người màu trắng như vậy, đông như kiến, chen chúc nhau, nhưng lại không có một tiếng động nào.
Giáo sư Khương lạnh toát sống lưng, cảnh tượng này ông cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Ông ấy vội nói nhỏ: “Đừng nói ta, chúng ta lùi về phía sau”.
Mặt Thiệu Đông Tử mất hết tinh thần, chỉ về phía sau lưng:
“Lùi đi đâu, phía sau này cũng thế!”
Trong cái ngõ sau lưng ba người cũng xuất hiện một đội người ngựa, vẫn bước những bước không hề phát ra tiếng động, tất cả đều có một gương mặt mơ hồ không rõ, từ từ tiến tới.
Tro tàn cạnh tường đã cháy hết, một trận gió âm u lạnh lẽo thổi tới quét sạch dấu tích, còn hai đám người ngựa trước sau đã ép sát trước mặt.
Giáo sư Khương kéo áo hai người, ý bảo đừng nói gì cũng đừng động đậy gì, những người này hình như không phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Những gương mặt này mỗi người một vẻ, nhóm người quần áo không giống nhau đan xen vào nhau trước mặt ba người, hợp thành một dòng, tiếp tục đi, những người này đều giống nhau ở chỗ: mỗi gương mặt đều không thể nhìn rõ, giống như có một đám sương mù đọng lại trên mặt.
Thiệu Đông Tử thử thăm dò định chạy vào trong nhà, vừa thoát khỏi tay Giáo sư Khương, đi vào giữa dòng người này, cậu ta phát hiện chuyện không thể chậm trễ, rồi đành đi xuyên qua một người giống như xuyên qua đám khói đốt vàng mã.
Mặc dù sợ đến lạnh sống lưng, cậu ta vẫn quay đầu tươi cười bảo OK, ý nói không sao, nói rằng rốt cuộc chỉ là ảo cảnh thôi.
Đang lúc sắp tiếp tục xuyên qua một người nữa, Thiệu Đông Tử rõ ràng đã va phải một người. Cú va chạm này khiến trái tim Thiệu Đông Tử vừa mới cố gắng giữ chặt trong lồng ngực đã lại chạy lên tận cổ họng, nhưng người bị va kia vẫn đi về phía trước, cũng không quay đầu.
Nhìn thằng cha cao lớn đi về phía trước không nói lời nào, Thiệu Đông Tử ngẩn ra một lúc, một cảm giác đau nhói từ cánh tay lan truyền đến.
Chính là ở chỗ vừa va phải, bốn vết cứa sâu làm rách áo Thiệu Đông Tử, máu đang tạo thành bốn đường, từ từ chảy ra.
Thiệu Đông Tử nhìn vết thương của mình, không chịu nổi kêu lên một tiếng, ma quỷ ở đâu, vừa mới tới đã cứa nhiều vết thương như vậy.
Một tiếng kêu không lớn nhưng trong nháy mắt đã làm dòng người đang im phăng phắc di chuyển dừng lại, dòng người màu trắng đứng im bất động, im lặng như chờ đợi gì đó.
Thiệu Đông Tử cố gắng chịu đau, không nói thêm nữa, đứng đó bất động. Không đến nửa phút trôi qua, một số hình như trở lại bình thường, dòng người bắt đầu di chuyển như cũ.
Thiệu Đông Tử mau lẹ quay lại bên cạnh Tạ Nam và Giáo sư Khương, nhe răng cười mô tả lại chỗ bị thương một cách kỳ lạ của mình, cố gắng không nói. Giáo sư Khương liếc nhìn một cái, dẫn hai người men theo chân tường đi về phía trước.
Từng bóng từng bóng trắng kia hình như đều có mục đích đi đến các chỗ, tan tành mây khói trước cửa ngõ mỗi nhà, giống như người trở về nhà, đến một chỗ lại ít đi một số.
Nhìn hiện tượng vô cùng kỳ lạ trước mắt này, Giáo sư Khương khẽ nói:
“Trên người Thiệu Đông Tử hình như là vết thương do dao cứa, rất có khả năng là dùng lưỡi dao”.
“Vậy thì không phải là vết cào của ma quỷ, sẽ không trúng độc đâu!”
Thiệu Đông Tử đã yên tâm đôi chút. Trong tình hình này, chỉ có thể cầu nguyện may mắn, nghĩ đến đây, buộc phải ép người thấp xuống, tiến lên trước từng bước một.
Nhưng hoàn cảnh tốt không được lâu dài, một lát sau lại va phải mấy người, trên người Tạ Nam và Giáo sư Khương cũng có thêm vài vết máu chảy, Giáo sư Khương đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Chạy! Ở đây có mai phục!”
Nghe thấy tiếng Giáo sư Khương, Thiệu Đông Tử và Tạ Nam dốc sức chạy, tuổi già nên Giáo sư Khương không thể theo kịp, hai người mỗi người một bên kéo ông ấy chạy bạt mạng về phía trước.
Giáo sư Khương chán nản tuổi già của mình, nói: “Nếu là trước đây, tôi đã sớm phân biệt được đâu là ảo cảnh và đâu là người thật, ở chỗ này có cả bóng ma cũng có cả người thật, còn vết thương trên người chúng ta là do họ làm!”
Thiệu Đông Tử nghe xong tức thở không ra hơi, ông già này cũng thật là, lúc quan trọng thì lại rơi mất mắt xích gì đó!
“Tại sao bây giờ thầy không nhìn ra nữa!”
“Bình rượu của tôi mất rồi, nước thuốc bên trong hết rồi, bây giờ tôi giống như các cậu thôi, phải chịu mê hoặc thì chịu thôi, không thể phân biệt rõ những gì nhìn thấy!”
Sau khi ba người bỏ chạy, trong dòng người xuất hiện mấy tên thân thủ nhanh nhẹn khác thường, rời khỏi đội ngũ bám sát ba người.
Đằng trước cũng có mấy người, khí thế sôi sục muốn chặn đường đi. Tạ Nam thấy tình thế không hay, kêu to, bảo Thiệu Đông Tử chú ý, bọn họ phải cố gắng xông qua.
Xông qua phòng tuyến kia, trên người Tạ Nam và Thiệu Đông Tử lại thêm vài vết thương nữa, xem ra bọn họ kẹp dao trên tay, nhưng dù sao thì cũng không phải là vết thương chết người.
Xông qua bức tường người kia, trước mặt chính là đê sông, sức mạnh của Tạ Nam không biết từ đâu đến, thoáng cái đã lên đến bên trên. Thiệu Đông Tử cũng trèo lên, hai người hợp sức kéo Giáo sư Khương lên bờ đê, rồi lại một hơi trèo lên đỉnh đê.
Dòng người đã tan biến hết trước cổng mỗi nhà, chỉ còn lại chục người hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, vội vàng đuổi theo.
Phải hình dung mấy người kia như thế nào nhỉ? Bọn họ đuổi theo như lũ chó dại, tập hợp dưới chân đê, mồm không biết kêu gào gì đó, ánh mắt hung dữ như muốn xe xác ba người.
Trên con đê dài không một bóng người, bên dưới là một đám liều mạng, Tạ Nam buông Giáo sư Khương ra, bảo ông ấy ngồi yên trên đê, nhặt một hòn đá, chuẩn bị ném xuống.
CHƯƠNG 22 – TẾ SỐNG (HẾT)
Tiếng nước chảy ầm ầm trên sông giống như tiếng trống trận, còn những chiếc thuyền đãi vàng vẫn đang mở hết mã lực đào bới lòng sông, giống như đoạn cao trào trong bản xô nat.
Đầu Tạ Nam bỗng trở nên trống rỗng, trong tiếng ầm ào đó chỉ chú tâm nâng cao hòn đá chuẩn bị cú phản kháng cuối cùng. Lúc này trận mưa liên miên đã ngớt, những người ở dưới kia đã bắt đầu trèo lên trên.
Hòn đá đầu tiên của Tạ Nam đã nện xuống dưới, đập vào người đầu tiên sắp trèo được lên. Sau tiếng đá rơi xuống, dòng sông sau lưng sôi sùng sục như một trận đánh nhau ác liệt.
Trận lũ đầu tiên sau trận mưa như trút nước tuôn chảy từ trên xuống, làm mặt sông vốn đã trở nên rộng nay càng rộng hơn. Trong chốc lát sóng đã tràn lên, tràn qua những bãi cát và đất đá mà những chiếc thuyền đãi vàng để lại, dội xuống với khí thế không thể ngăn cản.
Những chiếc thuyền đãi vàng cần mẫn không biết mệt mỏi vừa đào xong đê sông và lỗ hỏng dưới lòng sông, đột nhiên làm tăng thêm sức ép của dòng nước khiến cho cả một đoạn sông trong chốc lát trở thành một vòng xoáy cực lớn.
Khỏi cần phải nói nhiều, những chiếc thuyền đãi vàng bị va đập mấy lần, bị nước sông đánh gãy tan tành chìm xuống lòng sông, thân thuyền vừa nghiêng, mấy người hoảng sợ lập tức nhảy từ trên xuống, nhưng ngay lập tức lại bị nuốt chửng vào trong dòng nước cuồn cuộn mất tăm.
Những chiếc thuyền tiếp tục lắc lư theo dòng nước cuồn cuộn va đập vào nhau. Sau vài cú va đập, mấy chiếc thuyền sắt xấu xí thô kệch bắt đầu từ từ chìm xuống.
Từ chỗ đất khô cạn trong lòng sông xối vào thị trấn. Tạ Nam chưa bao giờ nhìn thấy cảnh như vậy, mặt sông xuất hiện mấy vòng xoáy cực lớn, mực nước vốn đã dâng cao đột nhiên lại hạ xuống. Nước sông gầm gào, đang trổ hết phép thuật yêu ma quỷ quái của mình ở một chỗ gần đấy.
Bất chợt những bóng người tập trung ở nơi có một cái nắp giếng, bị bật ra bởi cột nước từ dưới lòng đất xông thẳng lên, giống như một quả đạn pháo va vào một người, người kia bị dâng lên rất cao, sau đó rúc đầu rơi xuống, một tiếng kêu thê thảm cất lên và một sinh mạng kết thúc.
Mấy người còn lại cũng bị dòng nước cuốn sạch không còn thấy bóng dáng đâu. Thiệu Đông Tử ở phía trên gào lên tốt rồi, tiếng nói còn chưa rơi xuống, cảnh tượng bên dưới khiến cậu ta đời đời kiếp kiếp nuốt lại những tiếng tiếp theo.
Lũ lụt là một thứ gì đó khủng khiếp, tệ hại mà không gì có thể so sánh được. Đám người đang truy sát họ bị cột nước đập vào làm cho máu chảy tứ tung. Tất cả các giếng nước trong thị trấn Phổ đều như suối phun, lũ lụt tấn công tất cả người dân trong thị trấn bằng cách mà không tài nào chống đỡ được.
Nước giếng phun ra làm ngập từng con phố, làm người dân trong thị trấn tỉnh giấc. Mấy căn nhà gỗ cũ kỹ không chịu nổi sức ép cũng ầm ầm sụp đổ, âm thanh đó làm kinh động mọi sinh linh trong thị trấn, trong chốc lát cả thị trấn đang tối om bỗng bật đèn sáng trưng.
Nhưng chưa đầy một phút sau, tất cả ánh đèn lại đồng loạt phụt tắt, nước lũ đã tràn vào các trạm biến thế. Một thị trấn với hàng vạn ngọn đèn trong chốc lát lại trở thành một vùng đen kịt.
Tạ Nam nhìn thảm kịch như trời phạt này, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, không biết là phẫn nộ hay vì sợ hãi. Việc cần thiết trước tiên bây giờ là đến chỗ cửa xả chống lũ trên con đê lớn, mở cửa xả đó ra. May mà chiếc thuyền đãi vàng bị chìm đã kẹt lại ở chỗ ống nước phun ra, làm cản trở dòng chảy khá nhiều, nước sông dân lên chầm chậm, kịp lúc đến chỗ cái đập, thì nước vẫn chưa ngập đầu. Ông già trông coi đập nước đang ra sức vặn mở van, cái cửa sắt to vốn cắm điện một cái là có thể mở được dễ dàng, nhưng lúc này lại cần đến sức người để chuyển động cái khóa sắt đó. Tạ Nam và Thiệu Đông Tử lao đến giúp ông già, gắng lấy hết sức xoay chuyển cái bàn tời, mấy người dân trong các nhà lân cận cũng vội chạy ra giúp một tay, kịp trước khi nước sông ngập qua cổ, cuối cùng cũng mở được đập nước.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, mấy người kia vội đi đến chỗ canh đê cầu viện, Tạ Nam và Thiệu Đông Tử đầu đầy bùn đất bò trở lại con đê, mệt mỏi ngồi xuống.
Tòa nhà cao to đen sì kia vẫn in ở đó, nhưng trong lúc hoàn toàn mất hết ánh đèn này thì một chút ánh đèn yếu ớt trong nhà cũng là một dấu hiệu bất thường nào đó. Không quan tâm nước lũ vẫn đang tràn vào thị trấn, Tạ Nam liền trượt xuống bờ đê, xông về tòa nhà kia.
Ở đó có người, chắc chắn là vậy, tuy chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt nhưng có lẽ hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có tình hình như thế này khiến hắn ta vẫn còn bám trụ ở trong thị trấn tối om kia.
Thiệu Đông Tử thấy Tạ Nam người đầy bùn đất trượt xuống chân đê, không nói lời thứ hai cũng chạy xuống theo, Giáo sư Khương bị trận tháo chạy trước đó làm cho mệt đến không muốn động đậy, lần này ông ấy khó mà theo kịp.
Thị trấn rơi vào một trận hỗn loạn, lũ lụt bất thình lình xảy ra khiến những người dân trong thị trấn có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra, mấy căn nhà cũ bị phá hủy, cả thị trấn tràn ngập tiếng kêu gào.
Không biết có ai bị thiệt mạng trong tai họa này không. Nhưng việc mất điện cũng khiến người dân trong thị trấn đều lúng túng, mò mẫm trong bóng tối.
Tạ Nam bước thấp bước cao đi về phía tòa nhà kia, còn Thiệu Đông Tử theo sát phía sau muốn đuổi kịp bước chân cậu ta, nhưng không sao đuổi kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn Tạ Nam một mình xông lên phía trước.
Mò mẫm trong ngõ phố tiến về phía trước, nước tràn qua đầu gối đang chảy xuống chỗ trũng, đi lại càng khó khăn hơn. Tạ Nam vẫn cắn răng, rốt cuộc tên hội trưởng mới này là ma quỷ như thế nào?
Không dễ gì đến được trước tòa nhà, mới phát hiện phía trước tòa nhà này cạn khô không có một vệt nước nào, xem ra tên khốn này lúc chọn đất đã nghĩ đến chuyện này, tìm chỗ địa thế cao nhất trong toàn thị trấn.
Dấu niêm phong trên cổng đã không thấy nữa, cửa đã mở, hình như có ai đó đang cố tình đợi.
Không suy nghĩ nhiều, Tạ Nam quyết tâm bước vào bên trong.
Bên trong vẫn trống không không một bóng người, nhưng căn nhà bên trong tòa nhà lại thấp thoáng ánh đèn, đúng là đang có người. Tạ Nam một chân đá tung cánh cửa.
Cái quan tài kia không còn thấy đau nữa, chỉ còn lại một căn phòng trống không và ánh đèn màu xanh bi thảm. Tạ Nam cẩn thận, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Bật chiếc đèn tối lờ mờ trong cầu thang, vừa vặn vừa soi chiếu lên bậc cầu thang. Trên tường treo từng chiếc mặt nạ phù thủy làm bằng gỗ, mỗi cái đều giống như người đang trợn tròn mắt nhìn.
Lại là cầu thang, từ trước đến nay đã xảy ra quá nhiều chuyện quái đản ở cầu thang. Tạ Nam gắng lấy lại tinh thần, cẩn thận quan sát xem có thể có gì xuất hiện hay không.
Bất chợt sau lưng vọng lại tiếng thở khò khà khò khè, Tạ Nam liền vội lấy vụ khí cuối cùng trong túi ra – con dao, nắm chắc trong tay, cho dù không có tác dụng gì nhưng chí ít cũng khiến tâm trạng được an ủi phần nào.
Một bóng người dùng tứ chi bò ra, Tạ Nam dựa vào tường đứng vững, lúc chuẩn bị dựa vào thì chợt có một con dao lao tới.
Đúng lúc con dao sắp hạ xuống, người vừa đến mới ngẩng đầu dưới ánh đèn, khi ấy nhìn rõ hóa ra là thằng cha Thiệu Đông Tử, làm cho mình một phen hú hồn hú vía.
Thiệu Đông Tử bám vào tường bò đến cạnh Tạ Nam, oán trách:
“Cậu chạy nhanh như thế làm gì? Tôi đuổi mãi không kịp, cậu còn không nói cho ông già Khương nữa, bây giờ ông ấy ở đâu, tôi cũng không biết nữa”.
“Tôi sợ đến chậm, lại không thấy thằng khống kiếp kia nữa”.
Thiệu Đông Tử liếc xéo Tạ Nam, đúng là tên tiểu tử này lại mắc tật quá kích động, tự cao tự đại rồi.
“Gặp được hắn cậu còn chưa chắc đã đánh thắng được! Người nhiều lực mạnh, chúng ta bốn tay hợp sức lại bóp chết nó!”
Nghỉ một lát, Tạ Nam và Thiệu Đông Tử tiếp tục bò lên trên, cầu thang của tòa nhà nhỏ này xây dựng rất kỳ quái, chạy vòng quanh tòa nhà, khiến người ta hoa hết cả mắt.
“Tòa nhà này được xây dựng giống như một pháo đài, nó muốn quấn chết người đây mà”.
Thiệu Đông Tử không ngừng phàn nàn, mồm bậy bạ hỏi thăm các vị trực hệ trong gia tộc của tên hội trưởng mới này. Đúng là một tính cách khiến người ta không thể chịu nổi, càng những lúc căng thẳng khiến cậu ta lại càng điên.
Đợi lên đến tầng hai, Thiệu Đông Tử bước một bước dài lên trước, đưa tay giữ chặt cánh cửa, bảo Tạ Nam chuẩn bị xong cùng đánh vào trong với cậu ta. Lập tức dùng một chân đá tung cánh cửa, vừa định tiến vào, nhìn cảnh bên trong, bỗng uỳnh một cái lại đóng chặt uca73 vào.
Tạ Nam không hiểu, hỏi:
“Sao thế, bên trong có gì? Sao lại đáng sợ đến vậy?”
Thiệu Đông Tử không dám rời tay khỏi cánh cửa, sợ cánh cửa sẽ tự động mở ra, giọng điệu như bị điện giật, trả lời Tạ Nam:
“Vẫn may, vẫn may, nếu không phải là tôi nhanh tay thì rắc rối to rồi, bên trong này có bảo bối của hội trưởng mới!”
Thiệu Đông Tử runr ẩy, giống như sắp mắt đi gì đó rồi từ từ buông cánh cửa ra, cùng Tạ Nam chạy như bay lên trên.
“Thằng cha này rốt cuộc là loại người thế nào, quả thực khiến người ta không thể nào thu phục được. Nhưng những chiếc thuyền đãi vàng tối nay đã mất hết rồi, chắc chắn hắn sẽ tức điên lên đấy”.
Thiệu Đông Tử vừa bước lên lầu vừa nói với Tạ Nam, nhưng lại hoàn toàn không nhận thấy ở phía trên cầu thang có xuất hiện một con chó to, đang trợn trừng ánh mắt xanh lè trước mặt.
Tạ Nam nhìn thấy vội kéo Thiệu Đông Tử chạy xuống.
Thiệu Đông Tử khi ấy cũng đã trông thấy, giật mình kêu lên, vội vàng nhảy xuống dưới, con chó hung dữ sủa một tiếng rồi cũng bổ nhào tới.
“Lần này thì xong rồi, không ngờ Thiệu Đông Tử tôi chết ở đâu không chết lại phải làm mồi nuôi chó!”
Thiệu Đông Tử chạy nhanh như bay, trong nháy mắt đã đến trước cửa tầng hai. Còn Tạ Nam trong đầu chợt nghĩ điều gì đó rồi bảo Thiệu Đông Tử ẩn nấp trước, còn mình một tay giữ chặt cửa.
Lúc con chó hung dữ há to mồm lao tới, Tạ Nam lấy hết sức kéo cánh cửa mở ra, cho nó đâm sầm thẳng mặt vào cánh cửa.
Bị cú va đập này, con chó hung dữ rống lên thảm thương, ngã bổ nhào xuống đất, nhưng lại bật dậy, tiếp tục lao tới.
Tạ Nam khép một nửa cánh cửa lại, đợi lúc con chó bổ nhào tới lần nữa lại mở ra, đẩy con chó vào trong phòng.
“Đi gặp ma đi, hưởng thụ lũ rắn độc của bố mày đấy!”
Thiệu Đông Tử thấy vậy kêu to, cùng giúp đẩy cánh cửa vào, hai người giữ chặt, sợ con chó này sẽ lại đạp mở tung cửa.
Một lát sau, bên trong vẳng ra tiếng kêu thảm thiết của con chó, còn cả tiếng động rì rà rì rầm gì đó. Hai người vẫn tiếp tục chống đỡ cánh cửa, biết chắc bên trong đã yên tĩnh trở lại.
“Đúng là báo ứng, ai biết chó của mình lại làm mồi cho rắn rết của mình chứ”.
Tạ Nam và Thiệu Đông Tử lại tiếp tục lên trên, tằng cuối chắc chắn cũng sẽ có cái gì đó, cần phải bóc trần chân tướng sự việc mới được.
Đúng lúc cánh cửa tầng ba bị mở ra, người bên trong kia đang ngồi đợi cậu ta. Hội trưởng mới ngồi trên chiếc ghế cổ suýt lấy mạng của Tạ Nam kia, đầu cúi xuống.
Trong phòng thắp rất nhiều nến, ánh nến đong đưa chiếu vào hội trưởng mới trông như một bức tượng đồng.
Trên người hắn ta mặc trang phục của người Miêu cổ, chỉ là không có nhiễu quấn đầu, trông như một tên điên quái dị vậy, còn chiếc quan tài gỗ kia, nằm ngang sau lưng hắn ta, được quét sơn đen sì.
Nhìn thấy Tạ Nam bước vào phòng, hội trưởng mới không hề ngẩng đầu mà chỉ phát ra một tràng cười quái đản.
Tạ Nam giành lên trước một bước nói: “Tô Khôn đâu? Trò ẩn nấp mê hoặc này đến lúc kết thúc rồi, cuối cùng tôi cũng tìm ra anh rồi”.
Hội trưởng mới ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Tạ Nam và Thiệu Đông Tử. Lúc đó Thiệu Đông Tử gào lên: “Giang Tự Độ, khốn kiếp sao lại là mày?”
“Các cậu nên sớm nghĩ đến chứ, tôi đã từng khuyên các cậu, dừng nên động vào mấy chuyện ở đây rồi”.
Gương mặt xanh gầy của Giang Tự Độ vẫn không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, giống như lần quen biết đầu tiên.
Mà còn dụng giọng nói vô cùng bình thản: “Con chó vừa rồi tên là Hắc Hóa, là người bạn cuối cùng của tôi, giống như mấy người chết trong nước hôm nay, đều là bạn của tôi”.
Trong mắt hắn ta có gì đó lấp lánh tực như đang khóc.
“Họ không đáng chết, có phải không?”
Tạ Nam kích động đối đáp: “Hai người con gái kia, còn cả Mạc Bắc và Khang Kiến nữa, lẽ nào họ đều đáng chết?”
Giang Tự Độ nghe thấy cái tên Mạc Bắc liền đảo đảo con ngươi, hai tay úp vào nhau, nói ra nguyên nhân câu chuyện.
Lúc đó Giang Tự Độ theo Tạ Nam trở lại trường đại học, không ngờ gặp Mạc Bắc. Hắn ta liền gia nhập Hiệp hội của họ, chỉ cần làm một vài trò nhỏ đã thuận lợi trở thành nhân vật quan trọng trong Hội. Vốn chỉ định chơi đùa, nhưng lòng hiếu kỳ của mấy người trong Hiệp hội những chuyện thần bí kia quá lớn, đến khi họ đã biết sự tồn tại của mặt nạ phù thủy, thì một mực đòi tham gia vào.
“Là bọn họ tự hại chết mình, không phải tôi”.
Khớp xương trên ngón tay Giang Tự Độ chồi ra, giống người có năng khiếu hát kịch Sông Thần bẩm sinh. Hắn ta khẽ động đậy cái bàn, mô tả sơ qua rồi đem cái chết của hội Mạc Bắc quy tội cho chính họ.
“Tại sao không phải là mày hại? Thứ nấm độc kia của mày không phải là đã khống chết họ sao?”
Thiệu Đông Tử gào lên, Giang Tự Độ này quả là mặt dày, nói khoác không biết ngượng.
“Thứ nấm độc kia là họ tự trồng! Một thầy phù thủy không thèm sử dụng loại độc phẩm này”.
Thiệu Đông Tử không ngờ mọi chuyện lại như thế, sao Mạc Bắc bỗng nhiên lại trở thành một tên nghiện thuốc phiện, rồi cả Hiệp hội những chuyện thần bí chính là một câu lạc bộ tạo ra thuốc ảo tưởng.
“Bọn họ đúng là nhóm người hết thuốc chữa, vốn đã nhát gan nhưng lại mê muội với thứ mà mình không thể khống chế được, còn nói Khang Kiến kia vốn là người tốt nhưng đã nhận nhầm đại ca”.
Giang Tự Độ lại cười, giống như đang đùa giỡn với cái chết của họ.
“Là mặt nạ phù thủy hại chết họ, thử nghĩ một nhóm người mê muội mất hết tâm trí, tự nhiên sẽ bị nó từ từ mê hoặc, còn có cả Giáo sư Khương của các cậu, ông ấy chẳng phải là một người vô cùng hiếu kỳ sao?”
Giang Tự Độ rủ rỉ nói về chuyện của Giáo sư Khương.
Chính là Giang Tự Độ đã đem chuyện chiếc mặt nạ phù thủy viết thư cho Giáo sư Khương. Và khi Giáo sư Khương nhận được nó thì vô cùng phấn khởi, cho nên Tạ Nam mới có mấy lần không hẹn mà gặp đấy thôi.
Còn bây giờ ông ta đã lún sâu vào chuyện này, thậm chí còn khuyến khích Tạ Nam tiến thêm một bước, bởi khả năng của Giáo sư Khương cũng giống Tạ Nam, ai cũng muốn có đáp án về mặt nạ phù thủy để làm thõa mãn tính hiếu kỳ của mình.
Nhưng nghĩ chuyện đã qua, dù sao thì Giáo sư Khương đã cứu hai người, lòng người đều phức tạp, không bao giờ có thể đoán biết trước được.
Nghe xong, Tạ Nam bỗng sững sờ, thì ra Giáo sư Khương đã biết rất nhiều chuyện về mặt nạ phù thủy, nhưng lại vờ không biết, muốn xem đến cùng.
Tạ Nam ngắt lời Giang Tự Độ, rồi lấy mặt nạ phù thủy từ trong ba lô ra, đỡ bằng hai tay, tiến lên trước một bước nói:
“Đây là thứ anh muốn, thả Tô Khôn ra!”
Giang Tự Độ nhìn nhìn chiếc mặt nạ phù thủy, nhưng không hề tiến lên tiếp nhận, lại nói bằng giọng khinh miệt:
“Họ Tạ nhà mấy người đều như vậy? Ông cậu không phải là thầy phù thủy chính thống sao?”
Tạ Nam hiểu Giang Tự Độ trước mặt này chính là hậu duệ của Trương Phùng Chi, vậy việc đem mặt nạ phù thủy này trả lại cho anh ta cũng là đương nhiên. Còn Tạ Nam đáp lại họ Tạ nhà tôi không hề thừa nhận có người Tạ Mạc Văn, còn mặt nạ phù thủy này, việc trả cho ai cũng không liên quan đến mình, chỉ là hy vọng mọi chuyện bình yên và anh hãy thả Tô Khôn ra.
Giang Tự Độ nghe xong thì giận tím mặt, đứng dậy nói to:
“Bình yên! Đương thời Tạ Mạc Văn đến các từ đường lớn trong thị trấn tố cáo, liên kết đuổi nhà chúng tôi đi thì nên bình yên thế nào đây? Họ Trương chúng tôi lụn bại lưu lạc nẹn bình yên như thế nào? Ly biệt quê hương đành phải thay đổi họ tên để trở lại thì bình yên như thế nào? Tôi nhất định phải báo thù, báo thù nhà! Cậu là cháu trai của mtv, cậu có biết ông tôi đã chết thế nào không? Bị người ta đánh chết ở nơi đất khách quê người! Biết tôi và bố tôi phải ăn mày thế nào để sống qua ngày không?”
Nói đến đây, gương mặt trắng xanh của Giang Tự Độ bỗng ửng đỏ.
Trước Tạ Nam, Giang Tự Độ đã đi tìm Đường Sinh Bình, hy vọng lấy được mặt nạ phù thủy. Không ngờ Đường Sinh Bình giả vờ ngốc nghehc61, nói không biết rồi đuổi Giang Tự Độ ra khỏi nhà.
Chân trước đuổi anh tai, chân sau lại đi tìm Tạ Nam, muốn đem mặt nạ phù thủy giao cho cậu, còn Tạ Nam cũng đột nhiên không biết sống chết mà tiếp nhận mặt nạ phù thủy.
“Tạ Mạc Văn không hề tố giác! Còn nữa, Đường Sinh Bình vì sao muốn cho tôi mặt nạ phù thủy tôi không biết, nhưng ông ấy là do anh hại chết?”
“Cậu đem mặt nạ phù thủy rời khỏi thị trấn Phổ, thì tôi hẹn ông ấy ra, sau đó gây ra trận tranh giành, là ông ấy tự ngã rơi xuống sông chết. Có điều tôi nói thêm có một thứ ở phía sau làm cho linh hồn ông ta bị khóa lại, không được đầu thai”.
Giang Tự Độ chậm rãi bước đến trước mặt Tạ Nam, muốn cầm mặt nạ phù thủy, nhưng Tạ Nam thu hai tay về, trừng mắt nhìn anh ta, dữ dằn nói:
“Tô Khôn đâu, tôi cần gặp cô ấy”.
Giang Tự Độ đưa tay đẩy ngã Tạ Nam, giằng lấy mặt nạ phù thủy rồi đi trở lại cạnh ghế, kéo mở rèm phía sau quan tài. Tô Khôn đang bình yên ngủ mê man ở đó, xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích.
Thấy mặt nạ phù thủy bị cướp đi, Thiệu Đông Tử tức giận, muốn bổ nhào đến cướp lại nhưng Giang Tự Độ cười lạnh lùng né qua một bên, lại thuận chân đá Thiệu Đông Tử ngã xuống đất.
“Dựa vào hai người, muốn đánh lại tôi thì khó đấy”.
Giang Tự Độ ngồi trở lại lên ghế, cầm chiếc mặt nạ phù thủy trên tay, hoàn toàn không nhìn hai tên dễ dàng bị người ta đánh ngã tức đến nổ mũi, còn nói với giọng điệu lạnh nhạt:
“Tạ Nam, tôi nghĩ tôi vẫn còn một trò để cậu tiếp tục chơi, chính là lấy mạng của cậu đổi lấy tính mạng của cô gái này”.
Tạ Nam nghe được câu này, đầu bắt đầu thấy ong ong, cứ cho như thế là kết thúc rồi. Không ngờ mình vẫn quá thật thà, huống hồ Giang Tự Độ vẫn canh cánh trong lòng chuyện của ông cha, tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc.
Thiệu Đông Tử nhảy ngược lên chửi bới:
“Khốn kiếp vẫn còn chưa dừng lại hả, hôm nay chúng tao cả người lẫn vật đều phải mang đi!”
“Cái đồ không biết nông sâu, cô gái xinh đẹp này, à, đúng rồi, tên là Tô Khôn, khả năng không sống nổi qua ngày lễ Vu Lan này đâu”.
Giang Tự Độ đã hoàn toàn rơi vào thế giới của mình, giống như đang dốc lời kể lể gì đó với mặt nạ phù thủy, đem chuyện này nói ra một cách bình tĩnh khác thường đủ để Tạ Nam và Thiệu Đông Tử tức điên đầu.
“Anh đã làm gì với cô ấy?”
“Không có gì, một ít thảo dược, thuốc giải ở trên người cậu”.
Tạ Nam lơ mơ, sao thuốc giải ở trên người mình, đây là ý gì thế này.
“Là sự hy sinh, máu của cậu tuôn chảy thì có thể giải được chất độc trên người cô ta”.
Thiệu Đông Tử mất hết kiên nhẫn không tiếp tục phán đoán nữa, xông thẳng vào Giang Tự Độ, giơ tay định đánh, Giang Tự Độ liền gạt ra, dữ dằn cho Thiệu Đông Tử một đạp.
“Cú đó không tính! Cậu vội cái gì?”
Nhìn Thiệu Đông Tử đau đến run bắn lên, Tạ Nam gào lên:
“Được rồi, tôi đồng ý, cùng anh chơi đến cùng. Có điều tôi hy vọng anh có thể buông tha cho họ, họ vốn không dính líu gì vào chuyện này”.
Giang Tự Độ chớp mắt, gật đầu đồng ý.
Tạ Nam cùng Giang Tự Độ chậm rãi bước lên phía trước miệng quan tài kia. Giang Tự Độ đưa mặt nạ phù thủy cho Tạ Nam, lấy thanh đoản kiếm sử dụng trên sân khấu tối hôm đó ra, lạnh lùng nói:
“Đeo mặt nạ phù thủy lên, nằm vào đi, trái tim chưa đầy tình yêu thương có phải là nguyên nhân lớn nhất khiến cậu thất bại?”
Tạ Nam nhìn Tô Khôn, đây có thể là cái nhìn cuối cùng, cô ấy vẫn đẹp như thế, nhưng giữa chúng ta không có tương lai rồi.
Thiệu Đông Tử kêu bảo Tạ Nam chớ mắc lừa, nhưng Tạ Nam vẫn không có biểu hiện gì mà chầm chậm bước vào quan tài. Đây có thể là chỗ nương thân cuối cùng của cậu ta.
Giang Tự Độ cười gằn, thanh đoản kiếm trên tay đã giơ quá đỉnh đầu, chuẩn bị đâm xuống.
Nhát dâm nay có nghĩa là người kế thừa mặt nạ phù thủy sẽ là Giang Tự Độ, hắn ta sẽ khôi phục lại thân phận thầy phù thủy hiển hách một thời chủa ông cha. Của cái tích lũy được từ việc đãi vàng sẽ khiến cuộc sống của hắn tiếp tục sung túc đàng hoàng, không cần phải tranh giành gì nữa.
Thiệu Đông Tử không muốn tiếp tục nhìn nữa, tuyệt vọng nhắm mắt.
Trước khi thanh đoản kiếm đâm xuống thì cánh cửa chính bỗng bị mở toang. Giáo sư Khương thân hình nhếch nhác xuất hiện ở cửa, trên tay cầm khẩu súng cũ kia, quát to, sau đó nhắm thẳng vào Giang Tự Độ.
Giang Tự Độ dừng lại, quay người đứng vững.
“Cả tôi cũng muốn thấy chân tướng! Hóa ra cậu chính là người viết thư cho tôi! Tô không ngờ ở đây lại có nhiều âm mưu đến như thế!”
Giáo sư Khương chưa bao giờ bị kích động đến vậy.
“Cậu cho rằng đây thực sự là vấn đề của mặt nạ phù thủy gì đó thôi sao? Không, nó còn phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều, trong cái này có sự ân oán và tính mạng của mấy đời người, cái chết của những người này phần nhiều là vì thù hận và dục vọng! Còn cả thứ mà thị trấn này đã mất đi, đó chính là sự kính sợ!”
Bên trong súng chỉ có một viên bi sắt, mà đầu ruồi của khẩu súng cũng rất kém. Giang Tự Độ không sợ hãi mà vẫn tiếp tục buổi lễ tế của mình, nhìn biểu hiện bình tĩnh như thế chứng tỏ hắn ta đã bị tính ngang bướng điên cuồng chiếm cứ.
Tiếng súng vang lên, viên đạn giống như một con mắt xuyên thẳng vào người Giang Tự Độ.
Thiệu Đông Tử nhanh trí, đưa một chân ra làm Giang Tự Độ vấp ngã xuống đất.
Tạ Nam thấy thế cũng vội trèo từ quan tài ra, chạy đến bên Tô Khôn. Thấy cô ấy vẫn thở đều đều, liền xông đến bên Giang Tự Độ gào to: “Làm cho cô ấy tỉnh lại mau!”
Giáo sư Khương nhìn Giang Tự Độ rên rỉ trên nền nhà, chỉ biết thở dài, nói:
“Cậu luôn mồm nói là vì tìm lại sự kính sợ đã mất của thị trấn Phổ, nhưng bây giờ đã thành ra cái gì? Cái vạ của cậu bây giờ khiến cậu sẽ phải đi theo con đường mà ông cậu đã đi!”
Dưới nhà Giang Tự Độ đã có hàng trăm người dân vây quanh, ai ai cũng biết chủ nhân của tòa nhà này là ông chủ đứng đằng sau những chiếc thuyền đãi vàng kia nếu không tìm hắn còn có thể tìm ai.
Họ đã vây kín cổng chính đến nước cũng không chảy qua được. Còn Giáo sư Khương và mấy người cảnh sát ra sức khuyên ngăn, chặn mọi người ở ngoài cổng, ai biết sau khi đi vào lại nhìn thấy cảnh thế này thì mọi người sẽ nghĩ sao.
Giáo sư Khương vứt khẩu súng xuống đất, đỡ Giang Tự Độ dậy, khuyên cậu ta tốt nhất nên chấp nhận tất cả.
Ai ngờ Giang Tự Độ bất chấp đau đớn ôm chặt mặt nạ phù thủy trong lòng, cười sặc máu. Dường như hắn vẫn không tin ông Trời lại đối xử như thế với họ Trương, có thể là hắn đã sai, nhưng mặt nạ phù thủy này, hắn vẫn cần nó.
“Tôi sẽ giao nó cho người dân thị trấn”. Nói rồi hắn loạng choạng đứng dậy. Tạ Nam liền vội đuổi theo, muốn đòi thuốc giải cứu Tô Khôn, nhưng Giang Tự Độ quay đầu lại nói Tô Khôn chỉ là ngủ mê man thôi, một lát sẽ tỉnh lại.
“Tạ Nam, cậu chưa biết, trò chơi này coi như tôi thua rồi, mối thù của cha ông đến đây coi như đã xong, bây giờ tôi mới hiểu ra, vì sao thầy phù thủy cũng sẽ bị đuổi đi”. Nói xong liền xông ra ngoài cửa. Thiệu Đông Tử gắng gượng bò dậy muốn đuổi theo, Giáo sư Khương ngăn lại.
“Bỏ đi, để cậu ta đi! Có thể cậu ta đã hiểu cả bố và ông đều lừa dối mình, biến mình đã trở thành cái máy phục thù”. Thiệu Đông Tử lờ mờ hiểu gật gật đầu.
Giang Tự Độ gần như là lăn xuống cầu thang, đi đến cổng chính, nhìn thấy dân thị trấn đứng đầy các con phố, đang trợn trừng mắt nhìn. Nhưng dáng vẻ anh ta gần như đã trở thành người máu, mọi người cũng không ai dám đến gần, im lặng đứng nhìn. Giang Tự Độ cúi rạp người, nói: “Tôi xin lỗi thị trấn Phổ, mọi người hãy giết tôi đi”.
Đám đông ồn ào, nhưng không có ai bước lên, ông già trông coi đập nước đứng đầu mở lời nói:
“Cậu đi đi, đừng quay trở lại thị trấn này nữa!” Sự lương thiện này giống như bẩm sinh đã có, trước đây thị trấn Phổ cũng đuổi Trương Phùng Chi đi như thế. Giang Tự Độ nghe được những lời này càng thêm khó chịu, kéo lê chân bước đi, sau lưng mọi người lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt thẫn thờ, nhưng sắc nhọn như dao. Giang Tự Độ gắng sức đi đến bờ sông, nhìn nước sông mênh mông cười đau khổ, lấy mặt nạ phù thủy đeo lên, nhảy vào vòng xoáy còn đang chuyển động.
Tô Khôn đã tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Nam và Thiệu Đông Tử, nước mắt đã mất từ lâu lại ào ào tuôn chảy. Ôm lấy Tạ Nam nhẹ nhàng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu ấy để xác nhận rằng không phải mình đang mơ.
Thiệu Đông Tử đứng bên cạnh, dang hai tay muốn ôm lấy họ, nhưng lại không hạ được tay xuống, cuối cùng sốt ruột ho khan một tiếng.
“Được rồi được rồi, đừng làm nũng nữa”.
Tạ Nam nhìn vào mắt Tô Khôn, nói đi nói lại lời xin lỗi, tất cả đã kết thúc rồi.
Chính xác, tất cả đều đã kết thúc, nước lũ cũng từ từ rút đi, thị trấn Phổ chuẩn bị đón một ngày mới. Mấy trăm năm nay, nó vẫn bình yên như mặt nước sông, cho dù sóng có to thế nào cũng chỉ là những gợn sóng lăn tăn nhất thời.
Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, thị trấn Phổ không cần đến thầy phù thủy nữa, cũng không cần sự kính sợ áp đặt gì nữa. Từ trong tòa nhà đi ra, Giáo sư Khương hít sâu một hơi, muốn nói lời xin lỗi với hai người Tạ Nam và Thiệu Đông Tử vì những gì bản thân giấu giếm bấy lâu nay.
Chưa đợi Giáo sư Khương mở mồm, Tạ Nam và Thiệu Đông Tử cùng nhau lắc đầu, nói: “Không sao rồi, bây giờ còn phải nhờ mối quan hệ của thầy để chúng ta có thể trở về từ danh sách những người đã chết, còn cả…”
“Còn gì nữa?”
“Tìm một khách sạn tốt một chút, thay quần áo, chúng ta bây giờ sắp thành ăn mày rồi”.
Tô Khôn nhìn quần áo ba người bị rách thành từng sợi, trông thật thảm hại, cũng cười nói:
“Vẫn còn, đó là chúng ta nên trở về trường!”
“Đúng vậy, nếu không trở lại thì ngay cả cơ hội không đạt tiêu chuẩn cũng sẽ không còn!”
“Tiền lương của tôi chắc cũng bị trừ khá nhiều rồi”.
“Ồ, em nghĩ nếu có thể, em hy vọng tình yêu của em có thể nảy nở”.
Khi nói câu cuối cùng này, Tạ Nam nhìn Tô Khôn với ánh mắt nồng nàn, Tô Khôn cười cười:
“Để xem xét đã!”
Cuối cùng trời đã sáng, bốn cái bóng loạng choạng kiên định bước đi.
Hết.