1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 98: Xe thiết giáp

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 98: Xe thiết giáp

❮ sau
tiếp ❯

Chương 486 : Lễ vật

Diệp Thiên tin rằng bất kì một quốc gia có chủ quyền nào, cho dù là trong thời chiến tranh, cũng là theo dõi chặt chẽ người nhập cảnh từ bên ngoài, cậu sợ nếu mình vô ý để lộ thì ngoài bản thân cậu và Hồ Hồng Đức ra, thậm chí là Chu Khiếu Thiên và Định Định cũng chưa báo về việc này.

Đối với mấy người Võ Thần, thì Diệp Thiên lại càng không cần phải nói, chỉ khi bắt đầu vận chuyển vàng, bọn họ mới biết mình lần này đến Myanmar là làm cái gì, đến nỗi sau này có bị bên Myanmar biết hay không Diệp Thiên cũng không quan tâm, cùng lắm là bị liệt vào danh sách những người không được hoan nghênh ở Myanmar mà thôi.

Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm ở nhà ăn khách sạn, mấy người Võ Thần đã đứng chờ ở cửa khoảng 20 phút, phía khách sạn phái đến một chiếc xe thiết giáp, là chiếc mà Diệp Thiên đặt từ tối hôm qua.

Những khách nhân đến Myanmar du lịch hoặc tham gia đổ thạch, kim tháp- điểm nổi tiếng nhất của Ngưỡng Quang là nơi nhất định phải đến, mỗi ngày khách sạn đều sắp xếp chuyến du lịch cho những người đến đây, vì vậy Diệp Thiên cũng không muốn người khác chú ý đến hành vi của mình.

Sau khi lên xe, Diệp Thiên cũng không nói chuyện cùng với những võ sĩ của mình, chỉ nhỏ tiếng nói chuyện cùng với Hồ Hồng Đức, mà không biết có phải nguyên nhân là do tấm rèm cửa sổ bị hỏng hay không, hôm nay Liễu Định ĐỊnh trở nên yên lặng lạ thường,Diệp Thiên ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, nét mặt bỗng dưng đỏ ửng.

Khi xe đến kim tháp thì là vào lúc hơn 8 giờ sáng, nhưng là một điểm du lịch nổi tiếng ở Myanmar nên du khách ở đây từ sớm đã đến đây rất đông, ngoài những gương mặt Châu Á ra còn có một số ít người da trắng và người da đen.

-Anh bạn, tối nay chúng tôi sẽ ở lại đây, không cần phải qua đón đâu.

Diệp Thiên lấy ra tờ 100$ đưa cho người lái xe, anh bạn kia vui mừng gật đầu liên tục, bình thường ông ta cũng rất hay được nhận tiền boa, nhưng hào phóng như Diệp Thiên thì chưa gặp bao giờ.

Đợi cho chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, Diệp Thiên lúc đó mới vẫy tay những người võ sĩ, trong phong cảnh là nơi toàn những người khách du lịch, nên không cần phải kiêng dè gì cả.

Diệp Thiên cười hỏi:

– Thế nào, hôm qua ở có tốt không?

-Tốt, cả đời chúng tôi đây là lần đầu tiên được ăn hải sản, vây cá và bún cũng gần như vậy.

-hì, cảm ơn ông Diệp, nơi đây ấm áp hơn Bắc Kinh nhiều.

-Đúng vậy, lần đầu tiên tôi được xuất ngoại đấy, thật là nhờ phúc của ông Diệp rồi.

Đáng nhẽ Khâu Văn Đông đăng kí cho Võ Thần vào đoàn du lịch, nhưng vừa vào khách sạn thì những võ sĩ này đã tìm đường hướng dẫn viên du lịch, sau khi đưa cho ông ta ba nghìn USD, trong vòng 5 ngày, người du lịch sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa.

Ba nghìn USD này và bữa cơm tối qua của những võ sĩ này đều do Diệp Thiên trả, tục ngữ có câu hoàng đế cũng không để binh đói, Diệp Thiên cũng sẽ không thể nào tiết kiệm số tiền nhỏ đấy, hôm qua không chỉ sắp xếp cho họ ăn một bữa ăn linh đình, mà còn đưa cho họ một chút tiền để hưởng thụ cuộc sống ở Myanmar.

Cho nên sau khi nghe Diệp Thiên hỏi, mấy người đồng thanh nói, ngoài mấy người hơi lớn tuổi một chút ra thì những người còn lại đều xấp xỉ tuổi Khiếu Thiên, cũng là lần đầu tiên xuất ngoại, nên cảm thấy mới mẻ với cảnh sắc nơi đây.

-được rồi, đừng ồn ào nữa.

Võ Thần nhíu mày, trách mắng mấy người kia một câu, rồi nói với Diệp Thiên:

-Diệp gia, có việc gì cần giao phó, ngài cứ nói đi, chúng tôi cái khác thì không có chứ sức thì có thừa.

Võ Thần nhìn qua thái độ của Diệp Thiên, cậu biết việc lần này nếu như làm khiến cho Diệp Thiên hài lòng, vậy võ quán của bọn họ ở kinh thành có thể có chỗ dựa, làm ăn phát đạt, không bị người khác bắt nạt nữa.

Cho nên Võ Thần cùng những người khác sớm đã định trước rồi, việc này không nói không hỏi, chỉ cần là việc mà DIệp Thiên giao cho thì nhất định phải gắng sức làm cho tốt.

-Tiểu Vũ, đưa mọi người theo tôi, đoạn đường này khôn g hề gần, mọi người đều đi theo.

Diệp Thiên là dùng tiền mướn người, lập tức cũng không khách khí, chào hỏi mọi người xong, đến cửa lớn của kim tháp cũng không vào, mà đi thẳng về phía Bắc.

Bởi vì ở Myanmar có nhiều núi, đường luôn là một vấn đề lớn trong phát triển kinh tế ở Myanmar, mà người Myanmar xuất hành, thường dựa vào tàu hỏa, mấy người Diệp Thiên sau khi đi được ba bốn dặm, con đường nhựa đã biến thành con đường đá, nhiều chỗ gồ ghề rất khó đi.

Cũng may là trong đoàn người này, ngoài Hồ Hồng Đức và Liễu Định Định ra, đều là những chàng trai tràn đầy khí huyết, bình thường đều rèn luyện sức khỏe, đi bộ mặc dù ai cũng mồ hôi đầm đìa nhưng lại không một ai than khổ.

Đi mất một thời gian tương đối dài mới đến được địa điểm đã hẹn, đây là một nơi gò đồi, phía bắc là rừng rậm nguyên sinh, cách khoảng vài trăm thước, Diệp Thiên nhìn thấy một loạt xe dừng ở đó.

-Đứng lại, các người là ai?

Đi gần lại phía trước, một tiếng súng vang lên, một khuôn mặt nghiêm nghị khoảng 30 tuổi, mặc quân phục với quân hàm thượng tá Myanmar đi ra.

-Diệp gia, chuyện gì thế?

Bất ngờ gặp tình trạng như vậy Võ Thần cũng thấy lo lắng, bọn họ mặc dù bình thường cũng là người thích đấu tranh tàn nhẫn, nhưng bị súng chỉ vào người lại là lần đầu tiên, nhìn thấy khẩu súng đen chỉ sợ viên đạn bên trong sẽ phóng ra.

-Không sao, không cần phải lo lắng.

Diệp Thiên tiến lên phía trên nói với vị thượng ta:

-Tôi là Diệp Thiên, xin hỏi ngài có phải là thượng tá Chương Sơn không?

-Cậu chính là Diệp Thiên?

Chương Sơn nâng tay chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:

-Mệnh lệnh của Phụng Ba Cương tướng quân, đưa ba xe bọc thép đến, giao tiếp với Diệp tiên sinh một chút đi.

Cùng với âm thanh của Chương Sơn, mười mấy binh lính đang vây quanh liền đưa xe ra, ba chiếc xe thiết giáp được trang trí đầy màu sắc xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

-Tôi thấy lão Đường đúng thật là cao tay đấy.

Diệp Thiên nghĩ rằng cùng lắm thì cũng chỉ là mượn được mấy chiếc xe tải Đông Phong, không ngờ toàn bộ lại đều là xe thiết giáp, boong xe kia về căn bản là súng không thể bắn xuyên qua được.

Chiều dài của ba chiếc xe này khoảng 5m, xe rộng 3m, tổng cộng có tám bánh xe, hơn nữa lốp xe thì rất lớn, gầm xe thì cao thích hợp cho chạy ở đường núi, ngoài ra, quan sát từ bên ngoài mỗi chiếc xe ngồi bảy tám người là không thành vấn đề.

-Thượng tá, cám ơn ngài.

Diệp Thiên tiếp nhận tập văn kiện từ Chương Sơn, kí tên mình lên đó, sau đó Chu Khiếu Thiên đưa cho Chương Sơn chiếc túi đen trên tay nói:

-Đây là món quà mà Ba Cương tướng quân ở Cảng Đảo nhờ tôi gửi cho ngài, là xì gà chính cống, có tất cả 18 hộp, trong đó sáu hộp là thuộc về ngài.

Những vật này Đường Văn Viễn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Diệp Thiên cũng không biết giá trị của nó, nhưng sau khi CHương Sơn nghe thấy là xì gà gương mặt vốn dĩ lạnh khốc đã nở nụ cười.

-Cám ơn, ta và tướng quân rất thích món quà này.

Chương Sơn sau khi nhận lấy chiếc túi, mở mắt ra nhìn nụ cười xán lạn lập tức nở trên khuôn mặt, theo Ba Cương tướng quân đã lâu rồi, ông nhìn là nhận ra loại xì gà với cách đóng gói năm điếu này, giá mỗi gói phải hơn 150USD.

Quân đội cấp cao Myanmar rất thích hút xì gà, thực ra thì cũng có quan hệ với Khôn Sa, vị này rõ ràng là trùm ma túy lớn, chính mình chưa bao giờ dính đến thuốc phiện, chỉ riêng mỗi là thích hút xì gà Ba Tây.

Từng có một thời gian những trùm thuốc phiện lớn nhỏ ở nước ngoài trước khi đến Tam Giác Vàng đều mang đến cho Khôn Sa một món quà, Tam Giác Vàng đã từng trở thành nơi tập trung nhiều xì gà cao cấp Cu Ba nổi tiếng nhất Châu Á.

Trong vài lần hoạt động quân sự tấn công ở Tam Giác Vàng, quân đội Myanmar đã thu được khá nhiều xì gà loại này, những người binh lính bình thường thì thường không đến lượt hút mà cuối cùng đều rơi vào tay những tướng lĩnh, những tướng lĩnh này thích hương vị của loại thuốc này.

Nhưng những vị này lại không có mặt Khôn Sa, cũng không ai tặng xì gà cho họ cả, cho dù là muốn mua cũng không mua được loại chính gốc như thế này, có một số phương pháp mà tướng quân có thể lấy được xì gà Cu Ba chính gốc.

Cho nên Hồ Hồng Đức tặng món quà này không nói đến giá trị của nó là bao nhiêu mà là làm vừa lòng những người dưới này, đây cũng là nguyên nhân mà CHương Sơn nở nụ cười, tướng quân ăn thịt thì ông ta uống canh, lần sau khi các tướng quân tụ họp thì hắn có thể mang xì gà ra khoe khoang, nhất định có thể trấn được nhóm sĩ quan này.

Đương nhiên, Diệp Thiên không hề biết giá trị của những điếu xì gà này cũng không biết được vị trí của nó trong mắt những người binh sĩ, cũng không biết Đường Văn Viễn một lúc đã tặng đi gần mười vạn USD, lúc này còn thầm oán kiến thức của người Myanmar hạn hẹp, chỉ có mấy hộp xì gà mà đã đánh gục được họ.

Đem bọc đựng đầy xì gà ra sau đưa cho binh lính, Chương Sơn thuận miệng hỏi:

-Diệp tiên sinh, không biết ngài muốn dùng mấy chiếc xe thiết giáp này đi đâu, đi vào trong núi sao?

-Vừa cầm lấy đồ mà đã bắt đầu hỏi vòng vo?

Diệp Thiên tức giận mắng một câu, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi chút nào, cười nói:

-Đường tiên sinh gần đây nhận được một hũ phương thuốc cổ truyền rượu hổ cốt, nhất định là dùng hổ tươi nhất để bào chế, lúc này mới làm phiền đến tướng quân.

Nói tới đây, nét mặt Diệp Thiên cố tình lộ ra vẻ kì quái, cậu biết Đường tiên dinh mặc dù tuổi đã cao, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, đàn ông mà, vẫn luôn cần dùng đến vật này.

-Đúng vậy, đúng vậy, haha, nếu như rượu hổ cốt đó có hiệu quả, mong Diệp tiên sinh lúc đó có thể bảo cho phương thuốc cổ truyền, tôi nghĩ tướng quân nhất định có thể vui mừng đưa cho Đường tiên sinh xương hổ mới nhất.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy Chương Sơn lập tức cười lớn, lòng nghi ngờ đối với Diệp Thiên mất đi chính là do nguyên nhân vô cùng trùng hợp là năm ngoái, Đường Văn Viễn đúng là có yêu cầu xương hổ từ Ba Cương tướng quân chỉ là lúc đó không có xương mới thôi.

Còn hổ có phải là động vật cần bảo vệ hay không, Chương Sơn lại không quan tâm, trong đại bàn truyền thống của những sĩ quan cấp cao này, sự tồn tại của bọn họ chẳng khác nào là Hoàng đế, cũng tuyệt đối không có tổ chức bảo vệ động vật nào đến kháng nghị trước đây.

Chương 487 : Xe thiết giáp

-Diệp tiên sinh, hay là tôi đưa cho cậu mấy người lính, bọn họ đều là những người thân cận, dẫn đường cho mọi người cũng tốt.

Lần này không phải Chương Sơn nghi ngờ động cơ của Diệp Thiên, mà chỉ là nhận được nhiều ân nghĩa từ Đường Văn Viễn như vậy, Chương Sơn muốn giúp một chút thôi mà, dù sao thì những thứ như hổ ở trong rừng thì cũng không nhiều, những người ngoài đến như Diệp Thiên cũng đánh lại được.

-Cảm ơn thượng tá, vậy là tốt lắm rồi, tôi đang lo là không có ai quen thuộc địa hình.

Nghe thấy lời Chương Sơn nói, trong lòng Diệp Thiên nhất thời kêu khổ, nhưng đề nghị của đối phương hợp tình hợp lí, mình mà từ chối thì không hợp tình hợp lí tí nào, Diệp Thiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

-Chẳng lẽ sau khi tìm được vàng thì thủ tiêu bọn chúng?

Trong đầu Diệp Thiên hiện ra một suy nghĩ như vậy, nhưng lại bị mình bác bỏ, trên đất Myanmar mà đắc tội với binh sĩ ở đây, thì chắc chắn là muốn tìm vào chỗ chết, nếu như là một mình Diệp Thiên thì không sao nhưng dưới tay mình còn có nhiều người như vậy, chắc chắn là không thể trốn được thế lực đuổi giết.

Khi nhìn thấy Chương Sơn quay đầu lại chọn binh lính, trên cổ lộ ra một miếng Phỉ Thúy Quan Âm xanh biếc, trong đầu Diệp Thiên lập tức lóe sáng, lui về phía sau không một tiếng động, nói nhỏ vài câu bên tai Hồ Hồng Đức.

Khi Chương Sơn đang định giới thiệu bốn năm người được chọn ra cho Diệp Thiên, bỗng nhiên Võ Thần phía sau Diệp Thiên gõ một cái lên đầu của một cậu thanh niên, nói kháy:

-Nhị Hổ, mẹ nó chứ, hôm qua uống nước rửa chân của Quan Âm Bồ Tát hay sao mà miệng thối như thế chứ?

Nhị Hổ không hề tức giận, cười hì hì nói:

-Anh Vũ, Quan Âm Bồ Tát kia là nam, muốn uống em cũng phải tìm nữ Bồ Tát chứ.

Đông Chi cách biên giới Myanmar không xa, rất nhiều người Myanamar đều biết tiếng hán và tiếng một số địa phương như Vân Quý, lời của Võ Thần và Nhị Hổ sau khi truyền đến tai đám người Chương Sơn, nét mặt của họ lập tức biến đổi.

-Các người, các người …dám không tôn trọng Phật Tổ?

Một binh sĩ đứng phía sau Chương Sơn, đưa tay giương súng lên nòng, giơ về phía hai người kia, nhìn bộ dạng kích động của hắn rất có thể sẽ tùy cơ bóp cò.

Không riêng gì người lính kia, những binh lính còn lại trong nhóm khi nghe được lời nói của hai người binh lính kia súng trên tay cũng lập tức phát ra tiếng” răng rắc”, không khí lúc đó trở nên ngạt thở đến mức khó mà kiểm soát được.

-Ôi…ôi… chuyện gì thế?

Người khởi xướng chuyện này là Diệp Thiên cũng không nghĩ tới là những binh lính này lại phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng kéo Chương Sơn lại nói:

-Thượng tá, xảy ra chuyện gì thế? Sao bọn họ lại chĩa súng vào chúng tôi? Chúng ta là bạn bè, không phải là kẻ thù chứ?

-Không, hai người họ là bạn!

Vẻ mặt Chương Sơn vẫn ôn hòa như vậy, lúc này mặt cũng âm u hơn, nhìn Võ Thần nói:

-Bọn họ có thể không tin Phật tổ, nhưng tuyệt đối không được khinh thường Bồ tát, Diệp tiên sinh, tôi muốn cậu giao hai người kia cho tôi.

Có thể nói, người Myanmar rất tín ngưỡng Phật giáo, thậm chí còn vượt qua cả Ấn Độ- nơi bắt nguồn của Phật giáo, mặc dù tính cách của người Myanmar ôn hòa nhưng lời đối thoại của Nhị Hổ và Võ Thần vừa nãy vẫn là chạm đến giới hạn của bọn họ.

-Ây, không phải, thượng tá, bọn họ không hề biết điều kiêng kị của quý quốc, cũng không cố ý mạo phạm…

Thấy Chương Sơn mở miệng đòi người, Diệp Thiên lập tức cảm thấy lần này mình đùa hơi quá trớn rồi, vội vàng móc trong túi quần ra một đô la bàng thân của Đường Văn Viễn, đếm cũng không đếm nhét vào người Chương Sơn, nói:

-Nể mặt Đường tiên sinh, mong ngài hãy tha thứ cho bọn họ một lần.

Cảm nhận được tập đô la dầy cộp trong tay nét mặt Chương Sơn lập tức dịu xuống, tuy rằng ông ta cũng là một Phật tử, nhưng đối diện với một đống tiền Đô la hình tượng Phật gia trong lòng Chương Sơn nhất thời bị yếu đi vô số lần.

Trầm ngâm một lúc, Chương Sơn phẩy tay áo, bảo thuộc hạ phía sau hạ súng xuống, nói:

-Được rồi, nể mặt Đường tiên sinh, lần này tôi bỏ qua cho bọn họ.

Vào thời năm 98, thu nhập bình quân đầu người của chỉ có mấy trăm tiền RMB, là một trong những quốc gia nghèo nhất, cứ coi như Chương Sơn quyền cao chức trọng, thì số tiền nghìn USD này cũng là số tiền mà ông ta khó lòng cự tuyệt, khuôn mặt Washington in trên đồng tiền tựa hồ lớn hơn Phật tổ một chút.

-Cám ơn, cám ơn thượng tá, tôi sẽ dạy bảo bọn họ.

Nhìn thấy Chương Sơn thả lỏng, DIệp Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như vì chủ ý của mình mà khiến Võ Thần chịu nạn thì trong lòng DIệp Thiên sẽ cảm thấy rất khó chịu, cũng may là sóng gió đã qua.

-Diệp tiên sinh, binh lính của tôi chắc sẽ không cùng ở chung một chỗ với bọn họ đâu, thật đáng tiếc, lần săn bắn này, mọi người tự tiến hành một mình đi.

Tuy rằng Diệp Thiên đã giải thích, hơn nữa còn đưa ra một số tiền thể hiện sự thành ý, nhưng lòng Chương Sơn vẫn có chút khúc mắc, vốn dĩ đã sắp xếp mấy hướng dẫn viên du lịch, giờ cũng không muốn đưa cho Diệp Thiên nữa.

Hơn nữa cho dù là Chương Sơn khăng khăng muốn phái người đi, thì e rằng những binh sĩ này cũng không vừa lòng, nếu tiếp tục gây ra chuyện gì đó có khi còn đánh chết người, ông ta cũng không còn cách nào khác để đối đãi với Ba Cương tướng quân.

-Ồ, như vậy sao được chứ?

Diệp Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng, quay đầu nhìn Nhị Hổ và Võ Thần, hung tợn mắng:

-Hai cái tên đáng chết này!

-Diệp tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành rồi, mọi người sau khi săn bắn xong, mang xe về đây hoặc là đỗ ở nơi nào đó là được rồi.

Có lẽ là do chuyện không vui này, nét mặt Chương Sơn lại mang vẻ lạnh lùng khô khốc lúc trước, đem chìa khóa mấy chiếc xe ném cho DIệp Thiên, đưa mấy binh lính lên xe nghênh ngang rời đi.

-Trời ơi, dọa chết tôi rồi!

Đợi cho binh lính Myanmar rời khỏi, Nhị Hổ mới lên tiếng kinh hãi, hai chân mềm nhũn khụy dưới đất, hắn không nghĩ rằng chuyện vừa rồi suýt chút nữa khiến hắn mất mạng, lúc miệng sũng chĩa vào hắn, hắn cơ hồ nghĩ là đối phương muốn nổ súng rồi.

Võ Thần tuy rằng đã lăn lộn đã lâu trên giang hồ, không khụy trên mặt đất, nhưng cũng bị dọa chết khiếp, nhìn Diệp Thiên cười khổ nói:

-Diệp gia, trò kích thích như vậy, lần sau đừng bắt chúng tôi chơi nữa.

-Haha, không sao, bọn họ không dám tùy tiện nổ súng đâu, trước kia Myanmar chính là một thuộc địa của nước ta.

Diệp Thiên cười an ủi hai người họ vài câu, nhưng dù cho là đích thân lời cậu nói ra cũng không có nghĩa lí gì cả.

Cần biết rằng nếu như là ở những nơi như khách sạn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào, thì Chương Sơn sẽ không dám giết bọn họ.

Nhưng đây lại là một nơi hoang vắng đến ngay cả một con chin cũng không nhìn thấy, sau khi giết chết mình, rồi đổ vấy cho trùm ma túy là mọi việc coi như xong, dù sao thì những băng trùm ở Tam Giác Vàng cũng đã bao lần giúp những kẻ làm chuyện xấu che giấu đi tội của mình.

-Khiếu Thiên, con lái một chiếc xe, Võ Thần, trong số các người có người biết lái xe chứ? 1 chiếc xe khác để các người ngồi.

Nhìn thấy nét mặt của mấy người Võ Quán đều không được tốt lắm, Diệp Thiên dùng chiếc xe thiết giáp trước mặt để đổi đề tài.

-Có, tôi biết lái, xe gì cũng từng lái qua rồi, nhưng thật ra chưa lái xe thiết giáp bao giờ.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời DIệp Thiên nói, Võ Thần lập tức tập trung sự chú ý lên xe thiết giáp, đưa các sư đệ thủ hạ lên xe, sau khi mở cửa xe thì nhanh như chớp liền chui vào phòng điều khiển.

-Ha, cái xe này đúng là không tệ tí nào, còn có cả bàn kéo nữa.

Lúc trước Diệp Thiên cũng không có thời gian đi quan sát mấy chiếc xe thiết giáp, bây giờ đi đánh giá sơ qua thì ánh mắt nhất thời lóe sáng.

Hóa ra súng ống và các loại vũ khí trên chiếc xe này đều bị gỡ hết ra, nhưng ở mỗi đuôi xe ngoài việc có dây thừng kéo ra, còn có một bàn kéo chạy bằng điện, dây kéo quấn quanh trên bàn kéo, ít nhất cũng dài bảy tám mươi mét.

Bàn kéo này đối với việc vận chuyển vàng mà nói, quá là có tác dụng, dùng bàn kéo để vận chuyển, tốc độ và hiệu quả của nó nhất định sẽ cao hơn nhiều so với sức người, điều này đồng nghĩa với việc sau khi tìm thấy vàng Diệp Thiên có thể nhanh chóng chuyển vị trí.

-Sư phụ, người chỉ tìm hai người lái xe, còn một chiếc nữa thì làm thế nào?

Sau khi Khiếu Thiên thích thú với chiếc xe xong liền nhìn về phía Diệp Thiên.

-Chiếc xe kia là giữ cho người khác.

Diệp Thiên lấy mấy bộ đàm ra, hô:

-Lão Mã, xem đủ cảnh tượng náo nhiệt rồi, các người có thể đi ra rồi.

Khi giao thiệp với Chương Sơn vừa nãy, Diệp Thiên liền phát hiện ra đất dưới chân khẽ rung lên, là do cảm nhận được máy của hội Mã Lạp Khải, biết họ đã đến tới đây.

Diệp Thiên vừa tắt bộ đàm đi, trên một con đường khác với con đường họ đi đến, phát ra âm thanh của chiếc ô tô.

-Ô, cậu chủ, cậu tìm đâu ra những chiếc xe này thế?

Sau khi dừng xe, Mã Lap Khải mở cửa xe nhảy xuống, lúc trước ông ta ở một nơi cách đấy 1km dùng kính viễn vọng quan sát Diệp Thiên và Chương Sơn, chỉ là mặc dù nhìn rõ nhưng lại không biết bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.

-Đừng quản nhiều thế, lão Mã, chiếc này ông lái đi, chúng ta gặp nhau ở hồ Lion.

Diệp Thiên phất tay áo, cậu không có nghĩa vụ đi giải thích lai lịch của chiếc xe này, nói ngắn gọn xong, sắc mặt Diệp Thiên nghiêm lại:

-Lão Mã, nếu như phía trước gặp người Nhật Bản, thì cẩn phải thật cẩn trọng xem xét, tốt nhất là nên ra tay trước để chiếm ưu thế.

Theo như lời Cẩu Gia Tâm, lượng vàng trong chiến ngầm năm còn có thể tồn tại, e rằng cũng đưa cho ông ta và những người trong gia tộc Cung Bổn kia, nếu như trên núi hoang vắng mà gặp phải người Nhật, thì mười phần là người xấu chưa chết của gia tộc Bắc Cung.

-Chiếc xe này tuyệt vời quá, đi đường núi mà tốc độc có thể đạt được 80km/h

Vẻ mặt Mã Lạp Khải hưng phấn huýt sáo, từ trong phòng điều khiển nhô đầu ra nói:

-Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, tôi cũng ghét người Nhật Bản, nhưng đương nhiên là lại rất thích các cô nương Nhật.

Chương 488 : Chế hành

-Cậu chủ, bọn họ là ai thế?

Nhìn thấy còn có bảy tám người ngoài đang thử điều chỉnh một chiếc xe khác, nét mặt Mã Lạp Khải nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thiên.

Với ánh mắt của Mã Lạp Khải, dĩ nhiên là có thể nhìn ra cử chỉ của những người trẻ tuổi này rất kinh hoạt. Trong đó cái người Hán thấp bé khỏe mạnh kia hai tay như lão thụ bàn căn, gân xanh nổi lên, rõ ràng là một nhân vật không dễ trêu chọc.

-Đều là những người ta mời đến trợ giúp hoàn thành việc này.

Diệp Thiên cũng không giấu giếm thân phận của mấy người Võ Thần. Cậu muốn cho Mã Lạp Khải hiểu đượ, không phải chỉ có bọn họ mới được thuê làm việc, đối với hội Võ Thần mà nói, đây cũng là một loại quy định, nhìn thời gian sắp đến buổi trưa rồi, Diệp Thiên nói:

-Lão Mã, mấy người đi phía trước, có vấn đề gì có thể dùng máy bộ đàm liên lạc bất cứ lúc nào.

Từ bên Ngưỡng Quang đến bên Đông Chi, đường không phải là dễ đi, nếu như chậm thêm một chút, e rằng đến tối cũng không tới nơi được, thời tiết nóng bức ở Myanmar Diệp Thiên thật không muốn dựng trại trên đất muỗi bay khắp nơi này.

-Được, các anh em, làm việc thôi.

Mã Lạp Khải gật đầu, chống hai tay, nhảy ra khỏi xe thiết giáp, gọi ba người đi cùng:

-Các huynh đệ, làm việc, đưa hết vũ khí lên xe đi.

Sau khi bốc lên khoang sau xe, xe chuyển bánh với đống súng ống nặng trĩu, bất ngờ hướng về phía đối diện, Mã Lạp Khải một tay cầm súng, quát khẽ một tiếng, nâng khẩu súng liên thanh lên, tiện tay vắt một băng đạn dài khoảng bốn năm mét quanh người.

-Đó là ai chứ?

Vốn là khi Diệp Thiên nói chuyện với Mã Lạp Khải, mấy người Võ Thần cảm thấy kì lạ, không biết Diệp Thiên quen mấy người kia như thế nào, nhìn thấy Mã Lạp Khải cầm lên vũ khí mà chỉ nhìn thấy trên ti vi, lần lượt từng người nhất thời há hốc mồm ngạc nhiên.

Khẩu súng liên thanh này ước chừng phải dài tới cả 1.6m, bánh xe lớn nhỏ thêm vào tám khẩu súng có thể liên tục thay đổi phát đạn ở phía trước, ít nhất cũng phải nặng gần một hai trăm cân, nếu như thêm phản lực phía sau nữa thì thật là làm người khác kinh hoảng. Đến Diệp Thiên cũng không thể không thừa nhận Mã Lạp Khải thật quá hoành tráng.

-Lão Mã, khiêm tốn, khiêm tốn một chút.

Cùng lúc Mã Lạp Khải cầm khẩu súng lên, cơ thể Diệp Thiên không thể không lùi lại sau vài bước, nửa người núp sau xe thiết giáp, cậu có thể cảm nhận được, khẩu súng kia có thể uy hiếp trí mạng đến cậu, tự nhiên nhất định không thể để thân thể mình bại lộ trước họng súng.

Vốn dĩ Mã Lạp Khải đang khoe khoang súng, nghe thấy Diệp Thiên nói không khỏi ngượng ngùng, bỏ súng vào trong xe, vừa rồi hắn cũng không thử dò xét suy nghĩ của Diệp Thiên, chỉ là sau khi cầm súng trên tay hắn mới phát hiện ra chính mình lại có sát khí lớn như vậy, cũng không có tự hào là có thể làm mất đi vẻ thần bí của người thanh niên phương Đông này.

Hành động kế tiếp của Mã Lạp Khải khiến cho mấy người Võ Thần giống như đang thăm quan một kho vũ khí đạn dược, từng viên đạn vàng vàng, súng phóng lựu đạn, còn cá những vũ khí hạng nhẹ như súng bắn tự động nữa, đều được đem hết lên xe, cỗ xe chứa được cỡ mười người thì bị chiếm mất phân nửa diện tích.

-Diệp… Diệp gia, mấy người họ là ai thế?

Võ Thần lúc này không muốn ngịch với chiếc xe nữa rồi, đi đến cạnh Diệp Thiên nhẹ nhàng hỏi.

Đối phương vận chuyển vũ khí ngay trước mặt bọn họ, hiển nhiên không có gì ác ý, do vậy từ nãy đến giờ, cảm giác sợ hãi kia đã biến mất hết rồi, những thanh niên bên cạnh Võ Thần kia đều mang vẻ hâm mộ.

Phải biết rằng quốc gia quản lí rất nghiêm khắc những loại vũ khí như thế này, người bình thường lại càng thấy hiếu kì, đặc biệt là loại vũ khí này mang đến cho người ta cảm giác an toàn, giống như khi một học sinh yếu ớt cầm loại vũ khí này trên tay mà đối mặt với những kẻ vạm vỡ thì cũng không có cảm giác sợ hãi.

Diệp Thiên thoáng nhìn qua Võ Thần, cười nói:

-Là Dong Binh mà tôi mời đến, haha, giống mọi người thôi.

Tục ngữ nói có cạnh tranh mới có áp lực, Võ Thần đột nhiên biến sắc, trộm nhìn về phía mấy tiểu sư đệ tay không đeo găng tay, lại tiếp tục so sánh với đám người Mã Lạp Khải, trong lòng cảm thấy áp lực vô cùng.

-Diệp gia, người của tôi đều là những người luyện võ, không thể so sánh với họ được.

Võ Thần phẫn nộ nói, trong lời nói cũng dẫn theo sự yếu ớt, bọn họ có thể đông hơn gần gấp đôi hội Mã Lạp Khải nhưng nếu như hai bên có xung đột thì đối phương chỉ cần một người cũng có thể tiêu diệt được bọn họ, hai bên về căn bản là không phải đối thủ của nhau.

Công tác vận chuyển của Mã Lạp Khải cuối cùng cũng xong, cỗ xe việt dã kia chỉ còn bảy tám khẩu súng tự động cũ, Diệp Thiên quay sang hỏi Võ Thần:

-Đúng rồi, Võ Thần, các người biết bắn súng không?

-Có chứ, công ty bảo vệ của tôi mỗi năm đều có thể thực hành bán đạn thật, những người này đều biết.

Nghe thấy Diệp Thiên hỏi, Võ Thần ý thức được, nét mặt lập tức trở nên hưng phấn.

-Tốt lắm, tôi đưa cho mấy người mấy khẩu.

Diệp Thiên hô về phía Mã Lạp Khải:

-Lão Mã, mấy khẩu súng kia đưa cho tôi đi, hết bao nhiêu tiền tính ra tôi trả cho anh.

Nếu muốn điều hành hai bên, DIệp Thiên tất nhiên là muốn cho vũ lực của hai bên căn bằng một chút, ngay cả kinh nghiệm thực chiến của hội Võ Thần cũng không bằng hội Mã Lạp Khải, nhưng trong tay có thêm vũ khí tự động thì đến Diệp Thiên cũng có uy hiếp chứ không nói đến hội Mã Lạp Khải.

-Cậu cũng cần súng á?

Mã Lạp Khải nghe thấy vậy lặng người một lúc, tiếp tục nhìn sang mấy người Võ Thần, nhất thời hiểu ra, cười nói:

-ok, mấy khẩu đó tặng cho các người, bên trong vẫn còn ba thùng đạn, cũng đều đưa cho các người hết.

Đối với DIệp Thiên, Mã Lạp Khải không có cách nghĩ nào cả, bởi vì khi nhìn thấy hình tượng thê thảm của Dong Binh ở Đài Loan, thỉnh thoảng vẫn còn hiện ra trong mộng cảnh của Mã Lạp Khải, hắn là không đưa ra được một tia dũng khí nào để lấy sự chú ý của Diệp Thiên.

-Được, vậy cảm ơn mọi người.

Diệp Thiên cũng không khách khí, vẫy tay một cái Võ Thần lập tức chạy đến, sau khi chọn được khẩu AK 47, không thể không cầm lên thích thú, những tiểu tử kia cũng không cam tâm làm người đến sau, chen nhau lên trước chọn súng.

-Lão Hồ, anh nói xem, giang hồ chúng ta, có thể suy vong được không?

Nhìn thấy bộ dạng của mấy người Võ Thần, Diệp Thiên cười khổ, những người luyện võ đều có biểu hiện như vậy, làm gì có ai mà tự nguyện chịu khổ mà luyện một thứ võ thuật vô dụng chứ? Cần biết rằng là người luyện công phu tuyệt đỉnh như Diệp Thiên luyện đến cả một hai chục Quyền sư e rằng vẫn không tránh được đạn.

-Xu thế tất yếu, không phải cậu có thể xoay chuyển được.

Hồ Hồng Đức ngược lại có cái nhìn rất xa, lúc ba tuổi khi còn mặc quần thủng đũng đã chơi súng cùng với cha, cách bắn súng bình thường cũng không cho phép, ở trong nước chỉ có thể mang vào rừng săn thú, trước mắt có thể chơi, không nhịn được cũng chạy đến lấy một khẩu.

-Được, tiểu tử ngươi cũng đi đi…

Nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên cũng mong chờ được thử ngọc, Diệp Thiên tức giận đạp cậu một cái, nhìn Liễu Định Định nói:

-Vẫn chỉ có Định Định là hiểu chuyện, người luyện võ công như chúng ta cầm súng thì ra cái gì chứ?

-Thực ra, khẩu súng này xấu quá, nếu như cháu lấy thì sẽ lấu khẩu súng bánh xe di động hặng nặng của người nước ngoài.

Liễu Định Định nói một câu khiến cho Diệp Thiên tức giận, có thể đem tên súng nói rõ ràng như thế cậu không tin Liễu Định Định trước đây chưa từng chơi qua súng.

-Cậu chủ, chúng tôi đi trước đây.

Sau khi đem số vũ khí đạn dược chuyển hết lên xe thiết giáp.Mã Lạp Khải từ trong xe chào Diệp Thiên, một chân nhấn ga, sau đó một chân phanh lại, tay cầm vô lăng, chơi đùa với chiếc xe.

-Này, muốn chết thì cũng cách xa ta một chút, Diệp Thiên không kiềm được tức giận, quát lên từ phía sau, xe chở nhiều đạn dược như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, nội trong vòng trên dưới 100 thước e rằng đều bị san bằng.

-Được rồi, đừng đùa nữa, tất cả lại đây.

Sau khi đợi mấy người Mã Lạp Khải rời đi, Diệp Thiên vỗ vỗ tay, gọi hết thuộc hạ Bang tử đang được Hồ Hồng Đức chỉ đạo làm quen với súng lại, nói:

-Thu súng lại đi, đóng chốt bảo hiểm, nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị lên đường.

Không biết vì sao, từ sau khi đến Myanmar, trong lòng Diệp Thiên có cảm giác gấp gáp, giống như nguy cơ vô hình đang từng bước từng bước tiếp cận, đây cũng là Diệp Thiên tình nguyện đáp trả ân tình to lớn cho Đường Văn Viễn, nguyên nhân của việc muốn mấy chiếc xe quân đội Myanmar này.

Ngay khi mấy người Diệp Thiên xuất phát hướng tới phía đông, một loạt máy bay từ từ hạ cánh trên sân bay Dehler, từ trên bước xuống hơn một trăm người mặc quần áo bình thường cùng với chiếc mũ du lịch mặt trời, trên tay còn vẫy vẫy một lá cở nhỏ, nối đuôi nhau đi lên chiếc bus xe đã đợi sẵn từ trước trên sân bay.

Đây là máy bay du lịch từ thuê từ Nhật Bản đến, thành viên bên trong tất nhiên là bộ tộc Bắc Cung rồi.

Hành trình lần này đến Myanmar, Bắc Cung anh hùng tựa hồ như huy động toàn bộ binh lính tinh nhuệ, đây cũng là từ sau chiến tranh thế giới thứ 2, đây là lần đầu tiên gia tộc Bắc Cung tham gia một hoạt động lớn như thế này, đương nhiên, danh nghĩa đến Myanmar lần này chỉ là một tổ chức tập thể du luchj tầm cỡ thuộc vào Bắc Cung mà thôi.

Xe bus rời khỏi sân bay , chầm chậm xuyên qua nội thành Dehler, dừng lại ở bãi đỗ xe của một cách sạn năm sao, sớm đã chật kín người, ngoài người nói tiếng Nhật ra, không có một người Nhật nào thực sự cả.

Tuy rằng mười năm nay ở Myanmar sát vũ mà về, nhưng Bắc Cung anh hùng vẫn luôn không từ bỏ qua việc tìm vàng, để thuận lợi cho những người thuộc tộc sống ở Myanmar, hắn thậm chí còn đâu tư vài trăm triệu, đầu tư vào một khách sạn xa hoa như vậy ở Dehler.

Sau một lúc bận rộn, các thành viên của gia tộc Bắc Cung đều được đưa vào phòng đã đặt, mà Bắc Cung anh hùng và hai người khác có tuổi cũng không kém người già bao nhiêu, một người trung niên Nhật Bản dẫn đường, đi vào tầng 18, tầng cao nhất của khách sạn nơi là phòng của tổng thống.

Chương 489 : Mâu thuẫn

Khách sạn này vốn dĩ là xây dựng theo thói quen của người Nhật Bản, phong cách phòng của tổng thống cũng theo hình thức này, sau khi những người Bắc Cung Anh Hùng lên phòng ngồi xuống, lập tức một cô gái Nhật lên hầu trà.

-Chủ nhân, người đã đến rồi, hay là ngài nghỉ một lát rồi gặp ông ta?

Người trung niên dẫn đường lúc nãy, quỳ chân trước mặt Bắc Cung Anh Hùng, thần thái cực kì kính cẩn.

Người đang nói chuyện là Bắc Cung Trực Thụ, năm nay 15 tuổi, từ khi khách sạn năm sao này được xây dựng thì cậu đã đến đây làm.

Bên ngoài thì Bắc Cung Trực Thụ phụ trách việc hoạt động của khách sạn, nhưng trên thực tế hắn chủ yếu là tập trung tìm kiếm tung tích của số vàng năm xưa, do mấy năm nay rồi mà không có tiến triển gì cả, khi trở báo báo hàng năm hắn đều chịu mấy cái tát của chủ nhân, cho nên bây giờ trước mặt Bắc Cung Anh Hùng biểu hiện cũng có chút nơm nớp lo sợ.

-Bát Việt, chẳng lẽ ta tới Myanmar là để du sơn ngoạn thủy sao?

Gần đây càng ngày Bắc Cung Anh Hùng càng không khống chế nổi suy nghĩ của mình giơ tay lên, nhưng nghĩ đến việc Bắc Cung Trực Thụ tìm được người biết chuyện năm đó, cũng coi như là có công với gia tộc, bàn tay mới không dừng trên mặt hắn.

-Vầng, tôi lập tức đưa hắn đến.

Bắc Cung Trực Thụ bái chủ nhân một cái, lập tức đứng dậy quay người rời khỏi phòng tổng thống, trong lòng có chút hối hận khi đưa thông tin này báo cho Bắc Cung, nếu nhỡ như lại không tìm thấy vàng thì hắn không biết cái mạng này còn giữ nổi không nữa.

-Chủ nhân, tôi cùng đi với hắn ta, khi Bắc Cung Trực Thụ đi ra ngoài, Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng đứng lên, sau khi Bắc Cung Anh Hùng cho phép lập tức đuổi theo sau ra ngoài.

-Trực Thụ, chúng ta mấy năm rồi không gặp nhỉ, tóc cậu trắng đi nhiều rồi đấy.

Bắc Cung Ngạn Tuấn và Bắc Cung Trực Thụ là anh em, quan hệ bình thường rất tốt, sau khi đuổi kịp liền hạ thấp âm lượng nói:

-Tính khí chủ nhân gần đây càng này càng nóng nảy, tin tức của người kia rốt cuộc có đáng tin cậy không?

-Ngạn Tuấn Quân, anh cũng già đi nhiều…

Bắc Cung Trực Thụ thở dài, cười khổ nói:

-mặc kệ tin của người kia có đáng tin hay không, em cũng muốn báo cáo công tác mà bao năm nay chưa làm được cho chủ nhân, chỉ sợ chủ nhân sẽ lệnh cho anh mổ bụng em thôi, chủ nhân có phải hơi điên cuồng rồi?

Mổ bụng ở Nhật Bản là một cách tự sát có lịch sử khá dài, lấy dao rạch bụng ra được cho là một nghi thức tự sát “Vinh quang”.

Hình thức này bắt đầu thịnh hành từ sau khi chiếm giữ Mạc Phủ, bởi vì bị cướp đi trận địa nên tự chịu trách nhiệm mà mổ bụng, hoặc nhiều người bị bắt thì tự mổ bụng tại trận chiến. Từ sau khi Giang Hộ diễn ra, hệ thống chính trị xã hội tương đối vững vàng, khi đó mổ bụng phần lớn là trở thành một hình phạt.

Tới thời kì chiến tranh thế giới thứ hai, hình thức mổ bụng đã đạt tới cao trào, càng được truyền ra bởi phim ảnh, truyền hình nên cả thế giới đều biết.

Nói thật, là người nắm trong tay cả một quân đoàn, gia tộc Bắc Cung luôn luôn lấy lợi ích làm đầu, chứ không chủ trương khuếch trương lực lượng, từ thời Mạc Phủ đã ít dùng hình thức mổ bụng tự sát.

Nhưng là từ sau khi Bắc Cung Anh HÙng làm chủ gia tộc, lại ép mấy nguyên lão trong gia tộc mổ bụng, điều này khiến cho rất nhiều người bất mãn với Bắc Cung Anh Hùng, nhưng không ai dám ra mặt phản kháng mà thôi.

-Trực Thụ, ăn nói cẩn thận.

Nghe thấy em mình nói như vậy khuôn mặt Ngạn Tuấn biến sắc, thanh âm cũng thấp xuống, nói:

-Xuất phát điểm hành sự của gia chủ vẫn là lấy lợi ích gia tộc làm gốc, nhưng những hành vi của những người kia hơi khiếm nhã, lần này nếu không tìm thấy vàng thì cậu nên trốn đi một thời gian, may ra sự tình có chút biến hóa.

Là một người kế thừa thế lực gần ngàn năm mà nói, gia tộc Bắc Cung không phải chỉ lời nói của Bắc Cung Anh Hùng là định đoạt được, vẫn là còn có những túc lãođặc biệt nghiên cứu kiếm đạo trong gia tộc, những người này mới là vũ lực trung tâm của gia tộc Bắc Cung.

Năm năm trước, Bắc Cung Anh Hùng ép một người trong gia tộc vì phạm một sai lầm nhỏ mà mổ bụng, ai biết được người này lại là con cháu của một vị túc lão này. Bởi vậy khiến cho một số người trong hội túc lão rất bất mãn, có người đề nghị Bắc Cung Anh Hùng tạm rời chức gia chủ, vào trong hội túc lão để tu bổ kiếm đạo.

Đương nhiên, trong hội này cũng có người ủng hộ Bắc Cung Anh Hùng, nếu không vào những năm 80 vì những sai lầm trong đầu tư đã bị gia tộc hất khỏi vị trí gia chủ.

Cho nên đề nghị này luôn luôn gây ra tranh chấp không ngừng, chuyện Anh Hùng đến Myanmar tìm vàng lần này quyết định việc hắn ta còn được kế thừa vị trí gia chủ hay không.

Tìm được vàng, chứng minh Bắc Cung Anh Hùng là chính xác, còn không thì các mâu thuẫn trước kia sẽ liên tục bùng lên, cứ coi như là Bắc Cung Anh Hùng có thế lực thì cũng chỉ còn con đường rút lui trong im lặng.

Lần này đến Myanmar, gia tộc Bắc Cung còn tám vị nguyên lão thì đã đến ba, cũng chính là trưởng bối đích hệ của Bắc Cung Anh Hùng, nhưng bọn họ thích yên tĩnh, nên không cùng đoàn đến, mà đến sau trên chiếc chuyên cơ của gia tộc Bắc Cung.

-Em biết rồi, cảm ơn anh Ngạn Tuấn Quân.

Bắc Cung Trực Thụ cũng coi như là một thành viên trọng yếu của gia tộc Bắc Cung, sau khi nghe thấy anh mình nói như vậy, nét mặt lộ ra nét vui mừng, trong mười năm làm gia chủ của Bắc Cung Anh Hùng, quả thực là chỉ không để cho gia tộc Bắc Cung chịu thiệt thòi, đưa gia tộc trở thành tâm điểm mà đến thiên hoàng cũng phải sùng bái.

-Được rồi, tự mình cẩn thận một chút, mấy ngày này đừng để xảy ra chuyện gì, một khi giả chủ nổi giận, anh cũng không bảo vệ được em đâu.

Bắc Cung Ngạn Tuấn thấp giọng hỏi đồ đệ, hắn mấy năm nay đều nuôi không ít hồng phúc, Bắc Cung Anh Hùng kinh doanh khách sạn năm sao ở Myanmar nhiều năm, nên cũng coi như là một người giỏi trong lĩnh vực quản lí, hắn cũng không muốn để chuyện này xảy ra.

-Vầng, em sẽ chú ý.

Lời của anh Đường khiến cho Bắc Cung Trực Thụ rùng mình, hắn biết Bắc Cugn Anh HÙng bình thường thì như có vẻ là một lão già bất mãn, nhưng thực ra trình độ kiếm đạo của hắn rất cao siêu.

Vào ba mươi năm trước khi giành được vị trí gia chủ, Bắc Cugn Trực Thụ mới có hơn mười tuổi, tận mắt nhìn thấy Bắc Cung Anh Hùng một mình một đao, chém chết chính cha mình và hộ vệ gia chủ Đại Bát lúc đó, tự tay giết chết cha ruột đúng là mất hết nhân tính.

Chuyện này cũng đã để lại bóng ma trong lòng Trực Thụ, đó là lí do vì sao nhiều năm nay mặc dù bất mãn với Bắc Cung Anh Hùng nhưng từ trước đến giờ lại không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn, sau khi nghe thấy lời của anh ĐƯờng trong lòng mới lóe ra một tia hi vọng.

Khi hai người nói chuyện, đã đến một phòng ở tầng mười trong khách sạn, có hai người đang đứng ở trước cửa phòng, Bắc Cung Trực Thụ chào hỏi bọn họ, một người trong số đó mở cửa phòng ra.

Sau khi tiến vào căn phòng xa hoa, Bắc Cung Trực Thụ dùng tiếng Myanmar một cách thuần thục, nói với một ông đã lớn tuổi ngồi trên ghế sa lon đang xem ti vi:

-Ngài Đức Khâm Baden, sống ở đây có vui không?

-Quen… quen, nhưng có điều, Bắc Cung tiên sinh, tôi … tôi muốn về rồi.

Cụ già hơn bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, các nếp nhăn trên mặt hằn sâu, là hình tượng một lão già nông thôn Myanmar điển hình, cái đầu của ông không cao lắm, nhất là ở tuổi này, dáng người hơi còng, sau khi đứng lên từ ghế salon, cũng không cao hơn so với lúc ngồi bao nhiêu, vẻ mặt có chút câu nệ.

-Ô, Đức Khâm Baden, là tôi tiếp đãi không tốt sao? Ông có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi.

Bắc Cung Trực Thụ cười nói:

-tộc người của ông đều hi vọng ông có thể sống ở đây một thời gian, nhưng nếu như ông thực sự muốn về, vậy cũng được, lát nữa tôi dẫn ông đi gặp một người, trả lời vài câu hỏi là được.

-Được được, có thể trở về là tốt rồi.

Đức Khâm Baden tuy chỉ là một người nông dân Myanmar bình thường, cả đời không đi ra khỏi làng thôn nơi ông sinh sống, nhưng ở cái tuổi này của ông, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, biết mình ở đây dường như là rất thoải mái nhưng thực ra là đang bị giam lỏng.

Còn về phần Bắc Cung Trực Thụ nói người nhà của ông muốn ông ở đây thêm một thời gian, âu cũng là sự thật, bởi vì Đức Khâm Baden là người Đạn Bang Myanmar, từ thời Quốc Minh, Đạn Bang luôn bị Thổ Ty Vương thống trị, không hề tiếp nhận sự quản lí và lãnh đạo của Myanmar, chữ và ngôn ngữ mà họ sử dụng cũng không khác gì nhiều người Mão, vào năm 1947, Đạn Bang Myanmar, Khắc Khâm Bang, Khâm Bang Cập, là trung tâm cho thị trấn nhỏ ở cảnh nội Bân Long Đạn Bang, kí kết hiệp định “Bân Long”, giành được độc lập từ chính phủ Anh, cuối cùng Đạn Bang Ty Vương trở thành tổng thống chính phủ Mão đầu tiên của Myanmar. Có thể thấy thế lực Đạn Bang ở Myanmar là rất lớn và có vị trí quan trọng.

Nhưng trước đây, người mạnh về quân sự Myanmar- Ôn tướng quân đã đảo chính giành chính quyền, cùng năm đó, xóa bỏ “hiến pháp liên bang”, thành lập ủy ban cách mạng tiến hành chế độ thống trị độc tài từ đó về sau, các bang vì quyền tự chủ của mình mà sôi nổi giao chiến cùng chính quyền trung tâm Myanmar, lan rộng ra thành cuộc nội chiến, một khi đã diễn ra thì khó mà cứu vãn được.

Trong cuộc nội chiến này không nghi ngờ gì việc Đạn Bang là chủ lực trong việc phản chính quyền, vào thời kì năm sáu mươi bảy mươi, thậm chí không ít thanh niên Trung Quốc hừng hực sức trẻ đi vào chiến trường Myanmar, chiến đấu vì giúp đỡ người dân Đạn Bang giành lại tự do.

Đây là cuộc chiến tranh trường kì, kéo dài đến tận thập niên 90, phía trước đã đề cập đến Đại Độc Kiêu Khôn Cát, chính là người lãnh đạo sau này của Đạn Bang, ông đã làm trong ba năm, tuyên bố Đạn Bang thoát khỏi liên bang độc lập kiến quốc Myanmar.

Tuy rằng Khôn Cát đã đầu hàng chính phủ Mynamar, nhưng chiến tranh ở Đạn Bang vẫn diễn ra không ngừng, quân đội Nam Đạn Bang cũng vẫn luôn đấu tranh vì tự do của Đạn Bang.

Nhưng những tổn thất mà chiến tranh mang lại là rất lớn, mà Bắc Cung Trực Thụ lại thường rất hào phóng với các hoạt động ở khu vực Đạn Bang, nên bọn họ rất quý trọng khách, cho nên Đức Khâm Baden đến sống ở khách sạn này cũng đúng là giao phó của những người Đạn Bang.

Chương 490 : Ma Quỷ sơn

Trong tình thế hỗn loạn ở Myanmar, không nghi ngờ gì về việc càng làm tăng thêm lợi cho các nước khác và khu vực, bất kể là quân chính phủ Myanmar hay là phe chống đối Myanmar, phía sau đều có bóng dáng của một số nước lớn hưởng lợi, nếu không bộ tộc Đạn Bang bình thường bất luận thế nào cũng không thể bị chống đỡ trong nhiều năm như vậy được.

Đức Khâm Baden chỉ là một nông dân Đạn Bang bình thường nhất. vì sống ở vùng nông thôn hẻo lánh, cũng chưa hề trải qua chiến tranh loạn lạc, nhưng ngay cả như vậy, sau khi Bắc Cung Trực Thụ tìm được người lãnh đạo Đạn Bang hơn nữa còn đưa cho họ một số tiền, Đức Khâm Baden cũng trở thành một người Đạn Bang có mối quan hệ tốt với người Nhật Bản.

Bắc Cung Ngạn Tuấn nhìn một lúc rồi nói:

-Trực Thụ, đi nhanh đi, giờ không còn sớm nữa đâu.

Thành thực mà nói, Bắc Cung Ngạn Tuấn không nghĩ là gia chủ lần này có thể tìm thấy vàng, đây là việc của nửa thế kỉ trước rồ, hơn nữa phía bên Trung Quốc bây giờ cũng có người đến, nói không chừng đã sớm mang vàng đi rồi.

Hơn nữa Bắc Cung Ngạn Tuấn còn có một điều thực không thể hiểu, tổng lượng vàng là 20 tấn, dựa vào giá một chỉ vàng là khoảng 20USD vào năm 93, 20 tấn vàng cũng chỉ khoảng ba bốn trăm triệu USD mà thôi.

Nhưng vì tìm số vàng này, mấy năm sau, gia tộc Bắc Cung vẫn đầu tư sức người sức của vào tìm kiếm, hơn nữa còn xây dựng khách sạn năm sao, e rằng con số này cũng chẳng kém là bao, có lẽ đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cho nhiều người trong gia tộc Bắc Cung cảm thấy bất mãn.

Đưa Đức Khâm Baden đi cùng, Bắc Cung Trực Thụ quay trở lại căn phòng tổng thống ở tầng mười tám, Bắc Cung Anh Hùng mắt nhắm đang ngồi dưỡng ngay ngắn trên tấm thảm lót sản, từ từ mở mắt ra, nhìn Đức Khâm Baden một cái nói:

-Trực Thụ, bảo ông ta nói sự tình đi, ta nghe hiểu được tiếng Myanmar!

-Vâng!

Nét mặt của Bắc CUng Trực Thụ không vì cuộc đối thoại lúc nãy mà xuất hiện điểm dị khác biệt, sau khi trả lời thì vỗ nhẹ vào vai Đức Khâm Baden nói:

-Ông nói hết việc mà ông biết cho gia chủ đi, sau đó chúng tôi sẽ đưa ông về.

Ông Đức Khâm Baden không nhìn nét mặt Trực Thụ khi nói câu này, nét mặt của mấy người trong căn phòng này đồng thời lộ ra nụ cười chế nhạo, vui mừng nói:

-tôi nhất định sẽ nói cho mọi người, nhưng thời gian cũng cách lâu rồi, có những việc tôi không thể nhớ được nữa.

-Không sao, ông cứ từ từ nghĩ.

Bắc Cung Anh Hùng xua tay, không hề thúc giục Đức Khâm Baden.

-Đó là chuyện xảy ra năm 1950, lúc đó tôi mới 18 tuổi, nhà rất nghèo, hàng ngày chỉ có thể lên núi hái quả dại ăn…

Ánh mắt Đức Khâm Baden ánh lên quá khứ, từ từ nhớ lại chuyện xảy ra năm xưa.

Bởi vì khi Myanmar đang ở trong thời kì chiến tranh thế giới thứ 2, đã trở thành một trong những chiến trường chủ yếu chịu sự công kích của liên minh Trung Mỹ đối với Nhật Bản, do đó bọn họ phải chịu chiến tranh khốc liệt hơn nhiều những nước láng giềng như Lào và Thái Lan, không một thiên tai khủng khiếp nào có thể hình dung ra được.

Tuy rằng năm 1950 đã chấm dứt chiến tranh rồi, nhưng Myanmar nhiều con đường mật trong rừng vẫn chưa được thông, kinh tế không phát triển, ngược lại do tiền của trong nước đều bị quân Nhật chiếm đoạt hết, đã nghèo lại càng trở nên bần cùng.

Đức Khâm Baden lúc đó ở tại vùng núi Đạn Bang ranh giới giữa Myanmar, Lào và Trung Quốc, nơi đây không hề chịu ảnh hưởng của chiến tranh, nhưng cuộc sống của họ thị rất khó khăn, nếu như không phải dựa vào núi lớn, thì về căn bản là không thể sống được.

Nhưng ngay cả như vậy, Đức Khâm Baden thiếu muối để ăn nên cơ thể gầy yếu, 18 tuổi mà bộ dạng trông như chỉ có 12 tuổi thôi, người trong nhà đều vào rừng hái dược liệu mang ra ngoài bán, do đó đổi được một ít đồ thiết yếu dùng cho cuộc sống.

Đức Khâm Baden còn nhớ rõ, có một đội quân hơn 20 người đến, khiến cho thôn chỉ có hơn 100 người nhốn nháo, bởi vì đó là người Trung Quốc, mang đến rất nhiều muối và đồ dùng họ còn thiếu cho họ.

Nhưng điều kiện của những người này lại lại có chút kì quái, họn cần mượn người trong thôn hơn 40 con la, hơn nữa chỉ dùng trong một ngày, hôm sau sẽ trả luôn.

Đạn Bang tiếp giáp với Vân Nam Trung Quốc, lúc đó đường ranh rới không rõ ràng như bây giờ, người dân hai nước có thể tự do qua lại, giao dịch dễ dàng hơn, hơn nữa cư dân ở đây đều thật thà chất phác, trong đầu không hề tồn tại hai chữ gian thương.

Cho nên buôn bán diễn ra thuận lợi, mà trong chiều tối ngày hôm sau, những người Trung Quốc này quả nhiên trở về như đã hẹn, nhưng có ba con la đã chết trong núi rồi, bọ họ lại bồi thường cho một ít tiền.

Theo lí thuyết thì đây là một cuộc giao dịch bình thường, cũng có điểm gì nghi ngờ cả, nhưng khi đó Đức Khâm Baden giao ngựa người Trung Quốc mà nói thì những gì ông ta nhìn thấy lại không hề đơn giản như vậy.

Sau khi ông đưa ngựa đến nơi đã định, Đức Khâm Baden cảm thấy tò mò, lúc đó không hề đi xa, mà trèo lên một ngọn núi khác, từ nơi đó quan sát hành động của người Trung Quốc.

Ông phát hiện ra, mấy người này đem hơn mười chiếc rương gỗ để trên lưng la, rồi tiến vào trong khu rừng cấm, nơi đó là núi quỷ-nơi mà người dân nghe nói là biến sắc.

Trong suy nghĩ của người Myanmar có hai nơi không thể đi vào đó là “Dã Nhân Sơn” nằm ở phía Bắc Myanmar, nơi đó có rừng rậm, trướng khí thì hoành hành, cho nên trong khu rừng này từng có dã nhân ẩn hiện, vì vậy trong phạm vi hàng trăm km, đều trở thành nơi không người ở.

Thời kì chiến tranh kháng chiến chống Nhật, năm vạn người Trung Quốc đi qua Dã Nhân sơn đến Ấn Độ, chỉ còn lại ba bốn nghìn người, ngay cả cái số lẻ cũng chưa tới, mà trong mười vạn tổng binh lực mà quân viễn chinh Trung Quốc tham chiến ước chừng hơn một vạn người đã hi sinh, trong đó có năm vạn người chết ở Dã Nhân sơn.

Bởi vậy Dã Nhân sơn chấn động cả thế giới, sau chiến tranh mặc dù các nhà quốc gia học đều tiến hành khảo sát nhưng do hoàn cảnh địa lí ở đây quá tồi tệ nên cuối cùng đều đến không công.

Mà một vùng cấm địa khác của Myanmar lại nằm ở núi quỷ khu Đạn Bang, núi ở nơi đây trùng điệp, xanh tươi rập rạp như biển, trong rừng đầm lầy kéo dài không ngừng, lang sói mãnh thú hoành hành, sốt rét tràn lan, chính là ở chỗ giữa của khu rừng sâu.

Mà núi quỷ không chỉ làm cho người ta sợ hãi như vậy, trong núi có nhiều hang, rất nhiều cửa hang giống như là khe sâu thông thường, đi vào không hề cảnh giác, nhưng càng đi sâu vào bên trong, mới đột nhiên phát hiện ra mình đã đi vào trong động.

Những động này đan xen vào nhau, giống như một mê cung vậy, hơn nữa bên trong còn sống rất nhiều loài ưa bóng tối, mặc dù mắt tựa hồ như mù, nhưng khứu giác và thính giác của chúng lại rất nhanh nhạy, một khi có động tĩnh gì là có khả năng sẽ thu hút một số lượng dày đặc bao vây tiêu diệt.

Cho nên chỉ cần sau khi người đi vào, về cơ bản là khó có khả năng sống sót, đối với những người Đạn Bang mà nói, đi vào núi quỷ có thể sống đi ra, nhưng nếu vô tình đi vào mấy cái hang kia thì chỉ có một con đường chết.

ở vùng phụ cận lại có người Đạn Bang, từ nhỏ khi sinh ra đã nhận thức được điều này do người lớn trong làng truyền lại, tuyệt đối không nên đi vào trong núi, trước khi Đức Khâm Baden 18 tuổi, không bao giờ dám đi vào núi một bước.

Cho nên khi ông nhìn thấy người Trung Quốc đưa la đi vào trong đó, phản ứng đầu tiên là chính là sau này trong thôn không còn có gia súc để dùng nữa rồi, bởi vì trong ấn tượng của ông, không có một ai hay một loài ra súc nào có thể sống sót đi ra sau khi đi vào núi quỷ.truyện ma

Xuất phát từ sự tò mò, ông mới đứng ở nơi có thể quan sát được họ đi vào núi, một ngày sau, chuyện làm cho ông khiếp sợ đã xảy ra, những người Trung Quốc này lại có thể dẫn la đi ra.

Ông phát hiện ra, vốn di có tổng cộng tất cả là 56 con la và 28 người đi vào, nhưng khi đi ra chỉ còn lại 50 con cà 25 người, có thể nói bọn họ cũng có thiệt hại nhưng chỉ có 3 con la và ba người mà thôi.

Đợi sau khi họ bồi thường thiệt hại rồi rời đi, trái tim tuổi trẻ của ông đã rung động, những người Trung Quốc này đi vào trong núi quỷ làm gì, sao lại có thể an toàn đi ra, điểm này vẫn khiến cho ông không ngừng hoài nghi.

Hai năm sau, nội chiến Myanmar bùng nổ, ngôi làng nghèo khó này cũng bị chiến tranh lan đến, rất nhiều người muốn lấy được tiền của ở bên ngoài cũng trở nên khó khăn, nhiều thanh niên trong làng đều phải rời khỏi núi, gia nhập vào quân đội chính phủ tham gia kháng chiến.

Nhưng Đức Khâm Baden không rời đi, đem bí mật ông cất giữ trong lòng hai năm nay nói cho một đứa bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Căn cứ vào tình hình mà ông quan sát được, bọn họ nhanh chóng rút ra được một kết luận, những thứ mà người Trung Quốc giấu trong rương gỗ là một số tài sản lớn, mà số của cải này hiện giờ lại đang được giấu trong núi quỷ kia.

Tục ngữ có câu thấy tiền là động tâm, nếu như đạt được số tiền đó, bọn họ có thể rời khỏi Myanmar, đi đến một nước khác sính sống, trong sự nghi vấn đấy bọn họ đã đưa ra quyết định cuối cùng là đi vào trong núi quỷ.

Quyết định này khiến cho cả đời Đúc Khâm Baden cũng khó mà quên được, thậm chí bốn năm sau đó, ông lúc nào cũng sống trong trạng thái tinh thần không bình thường, đến khi gặp được Trực Thụ, ông mới dần dần hồi tưởng lại chuyện xảy ra gần nửa thế kỉ trước.

Nói tới lúc đó, hai mắt của ông lại tỏ ra hoảng sợ, miệng đột nhiên im bặt, hai tay quơ quơ trên không trung, la lớn:

-Tránh xa ta ra, núi quỷ, tránh xa ta ra đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)