- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 80: Đông Bắc kỳ môn – Hơi thở sinh mệnh (c396-c400)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 80: Đông Bắc kỳ môn – Hơi thở sinh mệnh (c396-c400)
❮ sautiếp ❯Chương 396 : Đông Bắc kỳ môn
– Diệp Thiên, không liên quan đến chuyện mấy bác đâu.
Nhìn thấy Diệp Thiên nổi giận đùng đùng đi vào trong sân, Vu Thanh Nhã vội vàng kéo cậu lại.
– Thế là chuyện gì? Chẳng nhẽ là các bác không khuyên được, em không sinh được con trai thất vọng nên khóc à?
Nghe thấy không liên quan đến mấy bác, Diệp thiên lập tức nhẹ nhõm hẳn, mà miệng lại bắt đầu trêu.
– Anh đúng là, chẳng đàng hoàng tý nào.
Vu Thanh Nhã bị Diệp Thiên hỏi bật cười không khóc nữa, đánh 1 cái lên người cậu, nói:
– Là bạn học Hồ Tiểu Tiên của em xảy ra chuyện.
– Hồ Tiểu Tiên? Cô ấy hiện đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, trong đầu hiện ngay hình ảnh cô găi mặt tròn tròn, là 1 cô gái Đông Bắc tính tình sảng khoái, Diệp Thiên rất có ấn tượng với cô ấy.
– Tiểu Tiên tốt nghiệp xong thì về quê, làm việc ở đài truyền hình thành phố, đi làm cũng 2 tháng rồi.
Vu Thanh Nhã với mấy chị em cùng phòng trong kí túc quan hệ rất tốt, mặc dù đã tốt nghiệp rồi, nhưng hình như cứ cách 2,3 ngày lại gọi điện cho nhau, vừa rồi là 1 bạn học ở Đông Bắc gọi điện đến.
Trường Thanh Hoa tuy rằng là trường số 1 trong nước, nhưng tốt nghiệp chuyên ngành báo chí dù sao cũng không danh tiếng bằng Viện phát thanh truyền hình Bắc Kinh, muốn làm việc ở thủ đô, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giống như Vệ Dung Dung được phân vào đài truyền hình Thành phố Bắc Kinh, thứ nhất là bởi vì cô có hộ khẩu ở Bắc Kinh, 2 là Vệ Hồng Quân quan hệ rộng, mới có thể khiến cho con gái có được công việc vẻ vang như vậy, phải biết rằng, mỗi năm những học viện ưu tú nhất của học viện phát thanh truyền hình cũng không tìm nổi việc.
Vu Thanh Nhã sở dĩ có thể ở lại đài truyền hình Trung Ương thực ra cũng là vì được Vu Hạo Nhiên âm thầm giúp đỡ, chẳng qua là không cho con gái biết mà thôi, còn về Hồ Tiểu Tiên, chỉ có thể đến từ đâu thì về nơi đó mà thôi.
Đương nhiên, dựa vào tấm bằng Thanh Hoa, đơn vị công tác của Hồ Tiểu Tiên cũng được định rất nhanh, thế nhưng làm phát thanh viên không dễ như vậy, tại đài truyền hình thành phố Trường Bạch cần tuyển 1 phóng viên.
– Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Diệp Thiên nghi hoặc, nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã mà cũng muốn khóc lên, vội nói:
– Em đừng vội, nói từ từ thôi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Vu Thanh Nhã, trong lòng Diệp Thiên cũng đang âm thầm đọc tên của Hồ Tiểu Tiên, tay phải bấm ngón tay, đang suy diễn vận mệnh của cô ấy.
– Không tốt, kiếp này cô ấy sợ là sinh mệnh nguy cấp!
Vừa mới thôi diễn 1 chút, trên mặt Diệp Thiên đã lộ ra vẻ ngạc nhiên, chàu mày lại.
Tuy rằng vào thời điểm 2 tháng trước lúc Diệp Thiên nhìn thấy Hồ Tiểu Tiên vốn không giúp cô ấy quan sát tướng mạo, nhưng cô gái này không giống như người chết sớm, chỉ là mới thôi diễn thôi, quẻ đã hiện lên là đại hung.
Đương nhiên, mệnh người không phải là không thể thay đổi, tùy theo tuổi tác lớn lên và hoàn cảnh mà thay đổi, con người luôn luôn gặp những sự việc khác nhau, 1 việc nhỏ có khi cũng có thể thay đổi cả vận mệnh 1 con người.
Lúc này Vu Thanh Nhã đã điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng nói:
– Diệp Thiên, Tiểu Tiên mắc bệnh lạ, buổi chiều sau khi vào viện thì bất tỉnh, bác sĩ nói sự sống của cô ấy bây giờ rất mong manh, rất… rất có khả năng là… sẽ… sẽ chết.
Đang nói đến bệnh tình của Hồ Tiểu Thiên, Vu Thanh Nhã không nhịn được nghẹn lời, 2 cô vừa mới chia tay nhau được 2 tháng, mấy chị em ở với nhau 4, 5 năm trời gặp phải chuyện này, Vu Thanh Nhã yếu mềm làm sao có thể chấp nhận được.
Diệp Thiên ôm Vu Thanh Nhã đang khóc vào lòng, ôn tồn nói:
– Cụ thể là xảy ra chuyện gì? Hồ Tiểu Tiên không vô duyên vô cớ mà hôn mê chứ?
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, yếu ớt dựa vào vai Diệp Thiên, hai tay cô ôm lấy Diệp Thiên, nói:
– Em không biết, Hiểu Tĩnh nói Tiểu Tiên làm MC, sau đó lúc trở về đến đài truyền hình thì tự dưng ngất xỉu, nếu không phải bảo vệ ở cửa đưa đi cấp cứu kịp thời thì có thể đã mất mạng rồi.
Hiểu Tĩnh là 1 người bạn học khác của Vu Thanh Nhã, cũng là người khi nãy gọi điện đến, làm cùng đài truyền hình với Hồ Tiểu Tiên, sau khi xảy ra chuyện, cô vội vàng đến bệnh viện trông ngay.
– Thanh Nhã, đừng có kích động, ở hiền gặp lành, Hồ Tiểu Tiên còn trẻ như vậy, chắc là không sao đâu.
Vốn chỉ dựa vào quẻ bói và Vu Thanh Nhã kể, Diệp Thiên cũng không biết rốt cuộc Hồ Tiểu Tiên đãxảy ra chuyện gì, chỉ có thể an ủi Vu Thanh Nhã như vậy.
Vu Thanh Nhã đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói:
– Không được, em… em phải đi thăm Hồ Tiểu Tiên, em gọi điện thoại cho Vệ Dung Dung đã!
– Thế, anh bảo này, em không đi làm sao?
Diệp Thiên 1 tay chặn lại tay đang gọi điện của Vu Thanh Nhã, thành thật nói, vừa rồi Diệp Thiên gieo quẻ, có chút nguy hiểm, cậu cũng không muốn để Vu Thanh Nhã đi chuyến này.
Vu Thanh Nhã rút điện thoại ra nói:
– Có thể xin nghỉ phép mà, xin 15 ngày nghỉ đề em về quê, em vẫn chưa xin nghỉ mà.
– Dung Dung hả, cậu biết gì chưa? Mình muốn đến thành phố Trường Bạch thăm Tiểu Tiên, cậu có đi hay không? …Thế tốt quá, thế bọn mình cùng đi đi, được, cậu đặt vé máy bay đi, đặt 2 vé nhé!
Sau khi gọi điện thoại, Vu Thanh Nhã nói với Vệ Dung Dung vài câu, liền kêu lên, Diệp Thiên nhìn thấy lắc đầu, vừa rồi còn buồn bã như vậy, thế mà bây giờ lại cười được rồi, cứ như là đi du lịch vậy?
Diệp Thiên ghé miệng vào cái bên tai Thanh Nhã, nói to:
– Đặt 3 vé máy bay, anh cũng đi!
Để cho Thanh Nhã đến thanh phố không quen gần với người Triều Tiên, Diệp Thiên cảm thấy không yên tâm, nhất là sau khi gieo quẻ, thấy nơi đó cũng không yên bình tý nào, xem ra mình cũng nên đi.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã vội vàng nói vào di động:
– Uh, Dung Dung, đặt 3 vé nha, đúng rồi, cậu hỏi Từ Chấn Nam xem có đi hay không nữa?
– Đừng, đây là đi thăm bệnh bạn học, không phải là đi du lịch đâu.
Diệp Thiên nghe thấy suýt chút nữa nổi khùng lên, mang theo 2 bà cô này đi, cậu đã sợ xảy ra chuyện gì không lo nổi rồi, nếu như còn có thêm cả Từ Chấn Nam nữa, thế không phải là càng thêm phiền sao?
– Uh, thế chúng ta 3 người, cậu đặt vé máy bay nhanh chút nha!
Vu Thanh Nhã bị Diệp Thiên nói đến mặt đỏ lên, sau khi nói mấy câu thì tắt điện thoại.
– Được rồi, đừng lo lắng, có tôi là chồng cô đi theo rồi, Diêm Vương cũng không dám bắt Hồ Tiểu Tiên đi đâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, vặn mũi Thanh Nhã 1 chút, kỳ thực đúng vào lúc cậu nói ra là muốn đi Trường Bạch, thì quẻ đại hung đó của Hồ Tiểu Tiên lại biến thành quẻ không có gì nguy hiểm rồi.
Diệp Thiên biết, mình bây giờ đã trở thành 1 quý nhân rồi, nhưng Đạo gia giảng pháp duyên, Hồ Tiểu Tiên và Vu Thanh Nhã có duyên với nhau, ấn tượng của mình với cô ấy cũng rất tốt, không thể không giúp được.
– Hai người các con, 1 người đi gọi điện thoại, 1 người ra mở cửa, sao mà đi lâu thế hả? Này, Thanh Nhã, có phải Diệp Thiên bắt nạt con không?
Sau khi quay vào nhà ăn, mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào 2 người Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã tuy rằng sửa sang lại, nhưng đôi mắt đỏ đỏ kia vẫn không thoát khỏi sự chú ý của mấy người bác.
– Bác cả, cháu đâu dám chứ?
Diệp Thiên kêu oan.
– Bạn học của Thanh Nhã xảy ra chút chuyện, ngày mai con cùng cô ấy đến Trường Bạch 1 chuyến, mọi người đừng có mà suy đoán nhiều.
– Lại muốn đi rồi, tiểu Thiên, cháu… cháu mới về nhà đấy!
Nghe thấy Diệp Thiên lại muốn ra ngoài, mấy người bác trong nhà đều không tha.
Diệp Thiên nửa thật nửa đùa nói:
– Bọn con có quyền đi du lịch chứ, lúc về nói không chừng lại kết hôn luôn cũng nên.
– Thế thì được, chuyện tốt, bác nói này tiểu Thiên, cháu mà không cùng Thanh Nhã ra ngoài chơi, cả ngày chỉ biết tự mình bay nhảy thôi, lần này phải đi cùng Thanh Nhã đấy!
Diệp Thiên nói ra lời này, nét mặt bác cả như nở hoa, hận 1 nỗi ngay bây giờ không thể trục xuất Diệp Thiên ra khỏi cửa, nghe thấy Diệp Thiên nói vậy đã tin rồi, mấy người phụ nữ nhà họ Diệp sao lại đều thế hết không biết?
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã nán lại nói chuyện với mấy bác, rồi lôi Cẩu Tâm Gia về nhà mình, ngày mai đi Trường Bạch, cậu có vài vấn đề muốn thỉnh giáo đại sư huynh.
Sau khi Diệp Thiên kể chuyện Vu Thanh Nhã nghe được cho Cẩu Tâm Gia, mở miệng hỏi:
– Đại sư huynh, chuyện này anh thấy thế nào?
Tuy rằng trong quẻ biểu thị tình hình không rõ ràng lắm, nhưng không biết vì sao, Diệp Thiên vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan đến kỳ môn giang hồ, liên lụy đến kỳ môn, vì thế muốn đến hỏi Cẩu Tâm Gia.
Phải biết rằng, Cẩu Tâm Gia trong thời kỳ trước giải phóng, từng 1 lần chủ trì kỳ môn trong nước, hiểu rõ như lòng bàn tay các kỳ môn trong nước, tuy rằng đã cách nửa thế kỷ, nhưng những kỳ môn ở mỗi địa phương, tóm tại vẫn có thể có hậu nhân tồn tại.
– Nói không tốt, có khả năng tự nhiên phát bệnh, cũng có thể có khả năng là bị người khác làm phép, phải nhìn tận mặt huynh mới nói chuẩn được.
Cẩu Tâm Gia nghĩ 1 lát, nói:
– Không thì thế này, tiểu sư đệ, ngày mai anh đi với chú 1 chuyến.
– Đại sư huynh, không cần đâu, huynh kể tình hình kỳ môn ở đó cho em biết là được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, đại sư huynh đã hơn 80 rồi, sao lại có thể để huynh ấy ngược xuôi với mình được.
– Trường Bạch đi sâu vào vùng trung bộ núi Trường Bạch, cũng được gọi là vùng ranh giời Liêu Đông, nơi đó là khởi nguồn của nhà Thanh, là cái nôi của dân tộc Mãn, cho nên là nơi đạo Tát Mãn rất thịnh hành.
Cẩu Tâm Gia suy nghĩ 1 hồi mới tiếp tục nói:
– Vào cuối đời nhà Thanh, đạo Tát Mãn đã suy vong, sau khi nhà Thanh bị diệt vong, cũng không có bất kỳ Vu sư Tát Mãn nào xuất hiện trên Trung Nguyên nữa, nên anh cũng không hiểu về bọn họ cho lắm.
– Sư huynh, ý của anh là đạo Tát Mãn vẫn còn sót lại ở đấy sao?
Diệp Thiên hỏi, cậu âm thầm cảm nhận được lần đi này của mình có liên quan đến kỳ môn của địa phương.
– Chắc chắc có, đạo Tát Mãn có thể có lịch sử lâu đời ngang với xuất hiện của loài người, sao lại có thể diệt vong được.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, giọng nói rất kiên định:
– Ngoài đạo Tát Mãn ra, ở đó còn có đạo Nhật Nguyệt tồn tại, lấy họ Hồ và họ Hùng làm chủ, anh cũng quen biết 1 ông lão họ Hồ, nhưng không biết bây giờ còn sống hay không?
Nói tới đây, Cẩu Tâm Gia nở nụ cười:
– Ngày ấy đạo Nhật Nguyệt thờ cúng chính là linh vật thiên địa, tổ tiên 2 nhà Hồ Hùng vốn không phải họ này, chỉ có điều 1 bên thờ cúng Hoàng Đại Tiên, 1 bên thờ cúng Hùng Lực Sĩ nên mới sửa lại thành thế.
Chương 397 : Hơi thở sinh mệnh
– Hoàng Đại Tiên, Hùng Lực Sĩ?
Diệp Thiên nghe thấy có chút há hốc miệng, mở miệng cười nói:
– Sư huynh, còn Tây Du Ký đâu, trên đời này ở đâu có loài hồ ly và ma quỷ đó chứ? Dù sao em cũng chưa gặp qua.
Ngoài khu vực Tây Tạng thần bí và truyền thuyết có Thần Nông của người cổ tồn tại ra, Diệp Thiên cũng cùng lão Đạo đi đến nửa đất nước này, cũng chưa bao giờ thấy qua cái gọi là quỷ quái yêu ma kia, nên cho rằng lời nói của Cẩu Tâm Gia có chút không đúng.
– Sư đệ, chưa gặp qua không có nghĩa là không có.
Cẩu Tâm Gia nghe vậy cười cười, chỉ vào còn chồn đang ăn cá trong ao vườn kia, nói:
– Cái con vật nhỏ này ngoài không biết nói tiếng người ra, chú xem nó với người có cái gì khác nhau?
– Cái… cái này, con chồn này so với những con vật bình thường khác có chút không giống.
Cẩu Tâm Gia lấy con chồn làm vật so sánh, Diệp Thiên thực sự không thể nói điều gì, con vật nhỏ này thực sự rất hiểu nhân tính.
– Khì khì!
Lỗ tai chồn cực thính, nghe thấy Cấu Tâm Gia và Diệp Thiên nhắc đến mình, liền chạy tới, toàn thân đứng thẳng lên, nịnh hót giơ 2 chân trước cào vào Cẩu Tâm Gia.
Khoảng thời gian này Cẩu Tâm Gia nhàn rỗi, đọc 1 chút phương thuốc đan dược bí truyền của Lý Thiện Nguyên truyền lại, dùng dược liệu trong phòng của Diệp Thiên, chế được không ít đan dược, mà con chồn bách độc không thể xâm nhập kia chính là vật thí nghiệm tốt nhất.
Có lẽ những viên dược hoàn này đối với con chồn cũng có chỗ có ích, nên nó coi người thân ngoài Diệp Thiên ra còn có cả Cẩu Tâm Gia nữa, chỉ cần ông bắt đầu chế thuốc, thì nó liền phi như điên theo chân ngay.
– Đi, sang chỗ khác chơi.
Diệp Thiên xách cổ con chồn, ném nó vè bên cạnh hồ nước, cau mày nói:
– Nhưng mà, cho dù con chồn có thể hiểu được tính người, nó cũng không có cách nào đem bản lĩnh của nó làm như người được.
– Diệp Thiên, trên đời này lắm chuyện chúng ta không thể nào giải thích được, miền nam thần thánh phổ biến, có thể mời đến Quan Công và Tề Thiên Đại Thánh, điều này chú có thể giải thích sao?
Thời gian sống của Cẩu Tâm Gia lâu hơn nhiều so với Diệp Thiên, ông không bác bỏ thuyết quỷ thần, bởi vì những chiêu thức trong Ma Y Nhất Mạch người ngoài xem cũng là vô cùng thần kỳ, không phải là mức độ bình thường.
– Nói không hiểu, người ngoài thấy bản lĩnh của chúng ta cũng có thể cho rằng chúng ta là thần tiên cũng nên?
Diệp Thiên im lặng 1 hồi, bỗng nhiên 2 tay bấm huyệt, vẽ vào không trung trước mặt, khí âm dương đụng vào nhau, 1 tia lửa sáng lóe lên, khiến cho con chồn ở xa xa cũng kinh hãi kêu lên khì khì.
– Thế thì phải rồi, thực ra loài người cũng là 1 loại động vật, anh có thể bảo đảm là động vật không thể tiến hóa thành 1 loại có thể có suy nghĩ và ngôn ngữ được không?
Cẩu Tâm Gia vỗ vai Diệp Thiên, nói:
– May mà cậu vẫn còn trẻ, vẫn chấp nhận sự việc vẫn không nhanh bằng lão già này, sự việc gì trước tiên cũng không nên phủ định, thế nhưng anh cũng không khẳng định trên thế gian này có hay không linh vật tồn tại.
Diệp Thiên gật gật đầu, lẩm bẩm nói:
– Sư phụ từng nói, người biết nghỉ ngơi mà không biết thỏa mãn, động vật biết thỏa mãn mà không biết nghỉ ngơi, có lẽ đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữ con người và động vật.
Cẩu Tâm Gia đứng dậy, cười nói:
– Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, lần này đi Trường Bạch, được dịp tiếp xúc 1 chút người của đạo Tát Mãn và đạo Nhật Nguyệt. Dựa vào bản lĩnh của chú bây giờ thì không phải sợ ai nữa.
– Anh ở đâu cũng có bạn hết, thế nhưng bây giờ không còn trên nhân thế nữa, nếu như chú có thể gặp được con cháu của ông ấy, nhắc đến anh có khi có người biết đấy.
– Vâng, đa tạ đại sư huynh, đi lần này chắc là không có nguy hiểm, hình như là có chút duyên phận, sư huynh, thế em đi nghỉ đây!
Sau khi nghe đại sư huynh nói xong, Diệp Thiên thông suốt, dù sao lần này cũng không trốn được, mặc kệ cậu gặp phải điều gì thì tùy cơ ứng biến mà thôi.
Hơn nữa sau khi Diệp Thiên gia nhập vào giới luyện khí, có thể âm thầm dự đoán cho mình 1 chút họa phúc lành dữ, khi nãy cậu bói 1 quẻ, là quẻ ánh sáng nơi cuối con đường, khiến cho Diệp Thiên cũng yên tâm.
Vu Thanh Nhã tối đó ngủ lại ở căn nhà cũ, sáng sớm hôm sau, Vệ Hồng Quân lái xe đưa Vệ Dung Dung đến Tứ Hợp Viện, sau khi đón Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, rồi đưa cả 3 người cùng đến sân bay.
Thành phố Trường Bạch nằm ở ngoài khu nội địa thành phố Trường Bạch, năm 98 vẫn chưa có sân bay, 3 người Diệp Thiên chỉ có thể ngồi máy bay dến sân bay Đồng Hóa.
– Lạnh quá!
Mới ra khỏi sân bay, VuThanh Nhã hắt xì hơi 1 cái, lúc này đã là cuối tháng 10, mấy ngày nữa Bắc Kinh sẽ đón trận tuyết đầu tiên, nhiệt độ nơi này ước chừng còn thấp hơn vài độ so với Bắc Kinh.
– Được, em xem Vệ Tiểu thư kìa, sớm đã trang bị đủ cả!
Buổi sáng thời gian gấp, Vu Thanh Nhã cũng không kịp chuẩn bị quần áo dày, còn Vệ Dung Dung thì khoác chiếc áo da kín mít.
– Thanh Nhã, mắc áo của anh trước đã, lát nữa đến thành phố Trường Bạch thì mua 1 cái áo lông thú!
Diệp Thiên cởi áo khoác của mình khoác lên người Thanh Nhã, bên trong còn mặc mỗi cái áo sơ mi.
– Thôi, lạnh quá, anh sẽ bị lạnh cóng mất.
Tuy rằng trong lòng Vu Thanh Nhã như mở cờ nhưng vẫn đem áo trả lại Diệp Thiên.
– Không sao đâu, kể cả âm mấy chục độ thì anh mặc thế này cũng không thấy lạnh đâu.
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, cậu sớm đã đạt đến trình độ hàn lạnh bất xâm rồi, ngoài không thể hấp thụ năng lượng tự nhiên ra thì so với ở thời cổ đại cái mà được gọi là thần tiên kia cũng không kém là bao.
Nhìn thấy 2 vợ chồng đứng bên cạnh tình tứ, Vệ Dung Dung bất mãn than thở:
– Được rồi, đừng có ân ân ái ái nữa, sớm biết thế này đã kêu Chấn Nam xin nghỉ vài ngày để đi cùng rồi.
– Cái miệng của cô kia chắc không đông lạnh như tôi được đâu.
Diệp Thiên nghe thấy thế phá lên cười, kéo Vu Thanh Nhã lên 1 chiếc taxi.
Đồng Hóa cách không xa Trường Bạch cho lắm, chỉ hơn 100km, hơn nữa đường đi cũng dễ dàng, sau khi đi hơn 40 phút, cũng đã tiến vào địa phận Trường Bạch, 2 bên đường có thể nhìn thấy toàn những khu rừng rậm rạp.
Diệp Thiên ngồi phía trước mở cửa sổ ra, 1 cơn gió lạnh táp vào mặt, làm cho cả người Diệp Thiên cảm thấy sảng khoái, có lẽ vì diện tích rừng lớn, ít có công nghiệp hiện đại mà bầu trời dường như trong xanh hơn rất nhiều so với Bắc Kinh.
Bên cạnh đường là con sông chảy uốn lượn, mặc dù lá Bạch Dương và cây Dương đã rụng hết rồi nhưng vẫn tạo cho người ta cái cảm giác tràn trề sức sống.
– Chảng trai, mùa này sắp có bão tuyết rồi, đến Trường Bạch chẳng có chỗ nào chơi đâu, đúng rồi, chàng trai này câu mặc ít thế không thấy lạnh hay sao?
Diệp Thiên vốn mặc mỗi 1 chiếc áo khiến cho vị lái xe đó cảm thấy kỳ lạ, lúc này nhìn thấy Diệp Thiên mở cửa sổ ra nữa, nét mặt thanh thản, không nhịn được mở miệng nói chuyện.
Diệp Thiên cười nói:
– Mùa đông em cũng tắm bằng nước lạnh, thói quen rồi, anh này, có phải Trường Bạch rất gần Triều Tiên không?
Lái xe gật đầu nói:
– Uh, phía nam chính là sông Áp Lục, qua bên kia sông Áp Lục chính là Triều Tiên đấy, đáng tiếc là hôm nay lạnh quá, nếu không đến hẻm núi sông Áp Lục chơi cũng không tệ đâu.
Lái xe trò chuyện cùng Diệp Thiên, xe rất nhanh đã vào đến thành phố Trường Bạch, thành phố này không lớn lắm, nhưng đường phố vô cùng sạch sẽ, Vu Thanh Nhã sau khi gọi điện thoại cho cô bạn Tiền Hiểu Tĩnh xong thì xe dừng trước cổng bệnh viện nhân dân thành phố.
– Hiểu Tĩnh, Thanh Nhã, Dung Dung!
Còn không xuống xe đi, Vu Thanh Nhã cùng Vệ Dung Dung nhìn thấy Tiễn Hiểu Tĩnh đứng ở cổng bệnh viện, xuống xe, 3 cô gái ôm lấy nhau.
Nhắc tới Hồ Tiểu Tiên vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, 3 cô gái lập tức khóc lên, mới tốt nghiệp có 2 tháng đã xảy ra chuyện thế này, khiến cho mấy cô gái còn chưa hiểu hết chuyện trên thế gian này cảm thấy rất khó có thể chấp nhận được.
Diệp Thiên đợi cho mấy người Vu Thanh Nhã bình tĩnh lại đã, mới mở miệng nói:
– Được rồi, đi vào nói đi, Thanh Nhã, cẩn thận không lại bị cảm lạnh!
– Diệp Thiên, anh cũng đến à?
Nhìn thấy bạn trai Vu Thanh Nhã cũng đến, Tiền Hiểu Tĩnh có chút ngượng ngùng, lau nước mắt nói:
– Tiểu Tiên ở trong phòng bệnh, để mình dẫn mọi người đi.
Đi phía sau mấy cô gái, Diệp Thiên hỏi:
– Tiền tiểu thư, Hồ Tiểu Tiên mắc bệnh gì đã biết chưa?
– Gọi em là Hiểu Tĩnh đi.
Tiền Tiểu Tĩnh nhìn thoáng qua Diệp Thiên, lắc đầu nói:
– Làm đủ các loại xét nghiệm rồi, nhưng bác sĩ không biết là bệnh gì, nhưng…. Thật ra…
Tiểu Tĩnh do sự 1 chút, cố nói thật nhỏ:
– Nhưng thật ra ông nội Hồ Tiểu Tiên nói, Tiểu Tiên có thể… có thể là do bị trúng tà, bị người ta làm pháp!
Bở vì Trường Bạch ở vị trí hẻo lánh, giao thông cũng không thuận tiện, trước kia khi có người mắc bệnh không phải là đến tìm đại thần Vu Sư Tát Mãn thì lại đến tìm thần Vu Hán Vu bà đạo Nhật Nguyệt để chữa bệnh.
Cho nên người sống ở đây đều rất tin vào người bị trúng các loại tà ma, nhìn thần thái của Tiền Hiểu Tĩnh cũng rất tin vào những lời nói của ông nội Hồ Tiểu Tiên.
– Đến rồi, đây là mẹ của Tiểu Tiên, còn cô đây là hộ lý.
Đến 1 căn phòng khoa ngoại, Tiền Tiểu Tĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa 1 căn phòng ra, giới thiệu 2 người phụ nữ hơn 40 tuổi cho mấy người Diệp Thiên.
Bởi vì Trường Bạch mấy năm này cũng chỉ có 2 sinh viên trường Thanh Hoa, nên đài truyền hình vẫn đánh giá cao Hồ Tiểu Tiên, không chỉ sắp xếp cho cô 1 mình trong phòng cấp cứu mà còn mời 1 hộ lý đến chăm sóc Hồ Tiểu Tiên cùng người nhà cô.
– Là bạn học của Tiểu Tiên à? Cảm ơn, thật là cảm ơn các cháu, đứa con gái khốn khổ của cô!
Sau khi nghe Tiền Hiểu Tĩnh giới thiệu, mẹ Hồ Tiểu Tiên vội vàng đứng lên, nhìn thấy đứa con gái đang cắm dây rợ vào lỗ mũi trên giường bệnh không khỏi bật khóc lên.
Theo cách nói của bác sĩ thì tim của Tiểu Tiên đập rất chậm, hơn nữa phải mượn bình ô xy mới hô hấp được, lúc nào tính mạng cũng nguy hiểm.
– Gì, đừng khóc, Tiểu Tiên nhất định không sao đâu.
Tục ngữ nói, con gái là làm bằng nước, câu nói này quả thật không sai, Vu Thanh Nhã cùng Vệ Dung Dung vốn định khuyên mẹ của Hồ Tiểu Tiên nhưng nói xong thì cùng đều òa khóc cả lên.
– Quái lạ, trong cơ thể cô ấy cũng không có sát khí, thân thể cũng không khác gì người bình thường, nhưng sao hơi thở lại yếu ớt thế này?
Sau khi Diệp Thiên vào phòng bệnh, liền chú ý đến người Hồ Tiểu Tiên đang nằm trên giường bệnh, phóng ra 1 dòng khí nhỏ kiểm tra, không khỏi nhíu mày lại.
Chương 398 : Thuật dẫn hồn
Tiêu chuẩn để đánh giá 1 người khỏe mạnh bình thường chính là xem khí huyết người này có dồi dào hay không, mà lúc này khí huyết Hồ Tiểu Tiên lại yếu dần, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở cực kỳ yếu ớt, trên mặt còn ẩn hiện 1 tia tử khí.
Nếu là Diệp Thiên làm phép với 1 người nào đó, cũng có thể gây nên hiện tượng này, nhưng điều khiến cậu cảm thấy mơ hồ chính là bên trong cơ thể Hồ Tiểu Tiên không có sát khí, đây ngoại trừ có khả năng là thuật pháp đả thương người ra, trừ phi là thủ đoạn mà cậu chưa hề biết tới.
– Dì này, Tiểu Tiên trước kia có bệnh gì không?
Sau khi đợi cho mấy người Vu Thanh Nhã bình tĩnh lại, Diệp Thiên mở miệng hỏi, cậu nhớ lần trước gặp Hồ Tiểu Tiên, thì trong có thể cô hình như có linh khí hỗn tạp, nhưng lúc này lại biến mất không thấy.
Mẹ Tiểu Tiên còn cho rằng Diệp Thiên là bạn học cùng con gái, lắc đầu nói:
– Không có, Tiểu Tiên của tôi từ nhỏ sức khỏe đã rất tốt, 10 tuổi đã có thể theo ông nội vào núi hái thuốc, lớn như vậy cũng chưa bị bệnh mấy lần đâu.
– Thế thì kỳ quái.
Diệp Thiên nghĩ 1 chút, mở miệng nói:
– Gì này, cháu có học qua Trung Y, có thể bắt mạch cho Tiểu Tiên được không ạ?
Mẹ Hồ Tiểu Tiên nghe vậy lắc đầy nói:
– Ông nội nó cũng là thầy thuốc, cũng không nói được 2, 3 câu, chàng trai, nếu như cậu hiểu bắt mạch thì xem mạch cho nó đi.
Ông nội Hồ Tiểu Tiên vào thập niên 70 là thầy thuốc trong thôn, nghe nói y thuật rất cao siêu, ở thời điểm đó rất được mọi người tôn kính.
Sau thời kỳ cải cách, ông lão mở 1 phòng khám, chuyên trị bệnh nan y, thế nhưng đối với đứa cháu gái này ông Hồ cũng đành bó tay.
Giơ 2 ngón tay đè lên cổ tay Hồ Tiểu Tiên, Diệp Thiên hơi nhắm mắt lại, đem cát khí xâm nhập vào trong thân thể Hồ Tiểu Tiên, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Sau khi suy nghĩ 1 lúc, Diệp Thiên đem chỗ cát khí này vây quanh tâm mạch của Hồ Tiểu Tiên, cậu cũng không thể tìm ra được nơi có bệnh của Tiểu Tiên, chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của cô, trong thời gian ngắn này không bị cắt đứt.
– Dì, cháu cũng không tìm ra vấn đề của Tiểu Tiên, thế nhưng cô ấy trẻ như vậy, nhất định là không sao đâu.
Diệp Thiên nhìn thất tử khí trên mặt Hồ Tiểu Tiên biến mất, biết sinh khí của mình đã có tác dụng, lập tức cảm thấy yên tâm hơn, mở miệng nói:
– Tiểu Tiên trước lúc bị bệnh có gặp chuyện gì không ạ?
Nếu là mắc bệnh, khẳng định là có dấu hiệu, nhưng Hồ Tiểu Tiên đang yên đang lành lại biến thành thế này, Diệp Thiên vẫn nghi ngờ cô bị pháp thuật xâm nhập, chỉ có điều mình không tìm ra được mà thôi.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên lắc đầu nói:
– Cái này chúng tôi cũng không biết, chuyện công việc của Tiểu Tiên cũng rất ít khi nói với chúng tôi.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên lúc này nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên, cảm thấy có chút kỳ quái, chàng trai này sao lại hỏi thế này? Lẽ nào Tiểu Tiên bị người khác hại thành ra thế này?
– Hiểu Tĩnh, em có biết không?
Diệp Thiên không để ý đến nét mặt của mẹ Hồ Tiểu Tiên, mà nhìn vào Tiền Hiểu Tĩnh, cả 2 cô đều làm cùng 1 đài truyền hình, lại là bạn học, chắc là biết hơn 1 chút.
Theo như Diệp Thiên thấy, muốn biết được nguyên nhân hôn mê của Hồ Tiểu Tiên, đầu tiên phải biết được cô có đắc tội với người nào hay không? Mà Hồ Tiểu Tiên vừa mới tốt nghiệp trở về, thì chắc là ngượi đắc tội sợ là chỉ vì quan hệ công việc.
– Không có gì đâu, em cũng làm ở đài truyền hình, Tiểu Tiên thích ra ngoài làm việc, tạm thời chính là làm công việc phóng viên, 1 ngày em cũng không gặp cô ấy mấy lần đâu.
Tiền Hiểu Tĩnh tuy rằng quan hệ rất tốt với Hồ Tiểu Tiên nhưng cũng không cùng 1 ngành, Hồ Tiểu Tiên bây giờ đang làm tin tức gì cũng không rõ lắm.
Vu Thanh Nhã nhìn thấy sắc mặc của mẹ Hồ Tiểu Tiên có chút không kiên nhẫn, vội vàng kéo Diệp Thiên, nói:
– Diệp Thiên, chúng ta xuống dưới trước đi, buổi chiều lại đến thăm Tiểu Tiên.
– Uh. Dì à, chúng cháu đi trước đây!
Diệp Thiên nghe vậy sửng sờ, lập tức phản ứng lại, mình ở trong phòng bệnh hỏi này hỏi nọ thật là không thích hợp.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Vu Thanh Nhã hung hăng véo vào bên hông Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
– Người này, sau lại như là Sherlock Holmes vậy, Tiểu Tiên còn đang nằm trên giường bệnh, anh hỏi mấy câu vô dụng đó làm gì?
– Uh, lần này anh có lòng nhưng không được báo đáp rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói với Tiền Hiểu Tĩnh đi đằng trước:
– Hiểu Tĩnh, em hỏi thăm 1 chút, xem xem Hồ Tiểu Tiên trong khoảng thời gian này đi làm tin tức gì?
– A, thế để em hỏi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Tiền Hiểu Tĩnh rút điện thoại ra gọi.
1 lát sau Tiền Hiểu Tĩnh ngắt điện thoại, nói với Diệp Thiên:
– Phóng viên cũ hướng dẫn Tiểu Tiên nói, Tiểu Tiên hình như đang điều tra tin tức buôn lậu động vật hoang dã.
– Buôn lậu?
– Vâng, chính là buôn lậu, chúng ta đang ở trong núi Trường Bạch, có rất nhiều động vật hoang dã thường xuyên có người vào trong núi săn, sau đó thì buôn lậu những thứ quý báu như xương hổ, mật gấu ra ngoài.
Là 1 người Trường Bạch, hình như không ai là không biết chuyện này, Tiền Hiểu Tĩnh cũng nghe thấy nhiều:
– Không riêng gì dược liệu, thậm chí bọn họ còn buôn lậu cả động vật nữa, hàng năm phải điều tra ra mấy vụ án kiểu thế này.
Nghe Tiền Hiểu Tĩnh giải thích, mấy người Diệp Thiên mới biết, những người này vốn ở dưới chân núi Trường Bạch, trước kia vốn là những hộ săn bắn, nhà nhà đều có súng.
Tuy rằng hàng năm chính phủ đều tuyên truyền rộng rãi, hơn nữa tiến hành giao nộp súng, nhưng dựa vào núi thì ăn núi, vẫn có rất nhiều người bí quá làm liều, lén săn trộm những động vật được quốc gia bảo vệ, rất khó có thể cấm hoàn toàn.
– Lén săn bắn?
Diệp Thiên trong lòng chợt lầm bầm 1 tiếng, ngẩng đầu nói:
– Tìm chỗ nào ăn trước đã, Hiểu Tĩnh, lát nữa em dẫn Thanh Nhã đi mua mấy cái áo bông, sau đó chúng ta sẽ đến thăm Tiểu Tiên.
– Vâng, ngay cạnh bệnh viện có khách sạn, là khách sạn tốt nhất ở Trường Bạch, rất nhiều nhà kinh doanh dược liệu đều ở đó.
Tiền Hiểu Tĩnh gật đầu, cô biết Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung không thiếu tiền, mà Diệp Thiên lại càng giầu, lập tức dẫn mấy người đến khách sạn đăng ký 2 phòng.
Đương nhiên, 2 căn phòng đó là Vệ Dung Dung và Vu Thanh Nhã ở 1 phòng, còn anh bạn Diệp Thiên chỉ có thể ở 1 mình 1 phòng.
Cơm trưa ăn ở trong khách sạn, mấy người cũng không có tâm trạng ăn uống, Tiền Hiểu Tĩnh dẫn 2 cô gái đi mua áo, Diệp Thiên trở về trong phòng, rút điện thoại gọi cho Cẩu Tâm Gia.
Sau khi Diệp Thiên kể tình hình Hồ Tiển Tiên xong, nói:
– Đại sư huynh, tình hình là thế, em không tìm ra được chỗ có bệnh của Hồ Tiểu Tiên, thế nhưng em có cảm giác, cô ấy là bị người ta hành pháp!
– Hơi thở cực yếu, khí huyết yếu dần, nhưng thân thể lại không có thương tổn gì?
Cẩu Tâm Gia trầm ngâm trong điện thoại 1 hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:
– Diệp Thiên, đạo Tát Mãn thờ vạn vật có linh hồn, trong đó có nhiều thuật pháp đều nhằm vào linh hồn, anh thấy, lần này rất có khả năng là thuật dẫn hồn của đạo Tát Mãn.
– Thuật dẫn hồn? Cái này em thực sự chưa nghe qua!
Diệp Thiên vô ý lắc đầu, sau đó hỏi:
– Đại sư huynh, thế làm thế nào để phá được thuật pháp này?
– Đạo Tát Mãn thường là ở 2 tỉnh Đông Bắc, anh cũng không hiểu thuật pháp của bọn họ cho lắm, cái tên này cũng là nghe từ miệng của 1 vị Lạt Ma Tây Tạng mà thôi.
Cẩu Tâm Gia dừng 1 lát, tựa như đang suy nghĩ cái gì, 1 hồi lâu sau mới nói:
– Diệp Thiên, em thử thuật chiêu hồn trong truyền thừa của chúng tra xem, có thể khiến cho cô gái ấy tỉnh lại được không, nếu không được, thì anh cũng không có cách nào.
Thuật dẫn hồn, đúng như ý nghĩa, chính là hút hồn phách từ trong cơ thể con người ra, đã không còn hồn phách, người tự nhiên sẽ chết, trừ phi có thể tu luyện Đạo gia thần thông phản hư vật du.
Cẩm Tâm Gia chỉ ra cách này cũng là bất đắc dĩ, nếu như đối phương có thể dẫn hồn, như vậy chúng ta có thể chiêu hồn, chỉ có điều thuật pháp Trung Nguyên có nhiều cái không giống với đạo Tát Mãn, nên ông cũng không dám chắc là thành công.
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ tới 1 chuyện, lập tức cười khổ nói:
– Sư huynh, thuật chiêu hồn phải làm pháp, thế… thế thì gia đình cô gái ấy không chắc đồng ý đâu!
Vừa rồi lúc ăn cơm Diệp Thiên nghe Tiền Hiểu Tĩnh nói, cha mẹ Hồ Tiểu Tiên đều là giáo viên, từ trước đến nay đối với mấy chuyện quỷ thần đều không tin, trước kia ông nội Hồ Tiểu Tiên muốn mời đại thần nhưng bị cha mẹ Hồ Tiểu Tiên cản lại.
Diệp Thiên thi triển thuật chiêu hồn, mặc dù không đến mức khoa trương giống như đại thần khua chiêng gõ trống nhưng là cần phải khai thông nguyên khí trời đất, hơn nữa phải gọi tên Hồ Tiểu Tiên mới được.
– Trước kia anh cũng biết 1 ông bạn đạo Nhật Nguyệt họ Hồ, em có thể xem ông ta có liên quan gì đến nhà họ Hồ này không, nếu mà có liên quan thì là chuyện tốt.
Cẩu Tâm Gia đột nhiên nhớ ra 1 chuyện, nói tiếp:
– Đúng rồi, anh nghe nói thuật dẫn hồn cần người dẫn hồn đi, còn cần rễ cây phản hồn làm thuốc dẫn, Trường Bạch có thứ đó, em có thể đi tìm xem!
– Cây phản hồn à? Vâng, em biết rồi, có chuyện gì thì em gọi điện cho anh nha?
Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Thiên cười mếu, xem ra mình trước kia đúng là ếch ngồi đáy giếng, Cẩu Tâm Gia nói đến thuật dẫn hồn hay là cây phản hồn gì đó, cậu đúng là chưa từng nghe qua.
Thế nhưng Diệp Thiên đã bảo vệ tâm mạch Hồ Tiểu Tiên, trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không xảy ra vấn đề gì, Diệp Thiên nếu có thời gian muốn đi tìm hiểu cây phản hồn.
Hơn 1 tiếng sau, mấy người Vu Thanh Nhã mua quần áo cũng về đến khách sạn, sau khi nghỉ 1 lát, cả đoàn người lại đến phòng bệnh thăm.
Trừ mẹ của Hồ Tiểu Tiên và cô hộ lý của ra, lúc này trong phòng bệnh còn có thêm 1 ông lão hơn 60 tuổi nữa, dáng ông già này rất cao, tướng mạo uy mãnh, sống lưng thẳng tắp, không thấy 1 chút biểu hiện nào của tuổi già.
– Không thể tin được, người này đã luyện đến mức tận cùng rồi sao?
Ánh mắt Diệp thiên quét qua người ông lão này, thân thể không khỏi ngừng 1 chút, ông lão này đã đạt đến cảnh giới cao, khí huyết tràn đầy, ngay cả thanh niên hơn 20 tuổi cũng còn kém hơn hẳn.
– Ta nói này, Tiểu Liên, mời thầy đến thì sao? Trước kia ta còn mời Hồ Đại Tiên xem bệnh cho mọi người, mấy người trẻ các ngươi không hiểu chuyện, Tiểu Tiên như vậy rồi, thử xem sợ cái gì chứ?
Giọng nói ông lão này vang dội, mặc dù lúc nói chuyện cố ý hạ thấp giọng xuống, nhưng vẫn chấn động “ong ong” bên lỗ tai.
Chương 399 : Cội nguồn
– Ba, bây giờ là lúc nào rồi, ba đừng có gây thêm phiền phức có được không?
Mẹ của Hồ Tiểu Tiên hình như không chấp nhận đề nghị của ông lão, nhỏ giọng than thở 1 câu:
– Lúc trước nếu như đem bà đến bệnh viện sớm 1 chút thì bà… bà sẽ không đến mức vì không đưa đến kịp thời để chữa trị mà ra đi đâu!
– Con nói cái gì?
Ông lão mặc dù đã lớn tuổi rồi nhưng lỗ tai vẫn vô cùng thính, sau khi nghe thấy con dâu nói vậy, nét mặt lập tức nổi giận, 2 mắt trợn ngược lên, bộ dạng trông rất đáng sợ.
– Trong nhà này hình như có chút chuyện?
Mấy người Diệp Thiên vừa mới đẩy cửa bước vào thì thấy cảnh này, nên trong lòng tự đoán ra, nhìn mẹ của Hồ Tiểu Tiên cũng không giống như người bất hiếu, nhưng thái độ trước mặt này cũng có chút hơi tệ.
Có thể là không muốn cãi nhau trước mặt người ngoài, sau khi nhìn thấy mấy người Vu Thanh Nhã đi vào, giọng nói của mẹ Hồ Tiểu Tiên dịu lại, nhìn ông lão nói:
– Ba, xin ba đấy, cứ để cho bác sĩ khám bệnh của Tiểu Tiên đi, ba không thấy sắc mặt Hồ Tiểu Tiên hôm nay tốt lên nhiều rồi sao? Con bé thực không chịu nổi dày vò đâu!
– Được, tùy các người thôi, dù sao Tiểu Tiên cũng là con gái các người!
Sau khi nghe được con dâu nói vậy, ông lão thở dài 1 cái, bỗng nhiên cả người như già đi hơn 10 tuổi, giơ 2 bàn tay to như 2 khúc cây kia nhẹ nhàng vuốt lên đầu cháu gái 1 chút.
Ông lão tuy rằng y thuật rất cao siêu nhưng không tìm ra được cháu gái mắc bệnh gì, hơn nữa Hồ Tiểu Tiên bây giờ chỉ dựa vào nước muối mà duy trì tính mạng, ông dùng mấy vị thuốc cũng không có cách nào giúp Hồ Tiểu Tiên hồi phục.
– Ta đi đây, mai lại đến!
Nhìn thấy 1 đám người đi vào trong phòng, ông lão đứng bên giường cảm thấy có chút cô đơn, cũng không chào hỏi mấy người Diệp Thiên, lập tức ra khỏi phòng bệnh.
– Tiểu Dư, tiểu Vệ, thật khiến cho các cháu chê cười quá, tính tình ông nội Tiểu Tiên là thế đấy, mình là thầy thuốc còn tin vào mấy thứ ma quỷ, bà nội lúc trước, ôi, nói chuyện này với các cháu làm gì chứ?
Sau khi ông lão ra khỏi cửa, mẹ Hồ Tiểu Tiên đứng lên mời bọn họ ngồi, tuy rằng trong lòng lo lắng cho con gái nhưng cũng không muốn thất lễ với mấy người Vu Thanh Nhã không quản ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến đây.
Diệp Thiên trong lòng động 1 cái, hỏi:
– Dì à, lúc trước làm sao vậy? Cháu thấy ông Hồ cũng không phải là người không có lý?
– Y thuật của ông nội Tiểu Tiên cao siêu thì không phải là sai, nhưng Đông y không phải bệnh nào cũng có thể chữa được, ông ấy chính là không nghe người khác khuyên bảo, lúc trước bà nộ bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính mà ông ấy không đồng ý đưa đến bệnh viện.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên cũng không phải là người có thể giữ được chuyện, hơn nữa chuyện này giống như 1 cái nhọt trong nhà họ, bình thường không ai muốn nhắc đến, vẫn luôn giữ ở trong lòng.
Hơn 20 năm trôi qua, cha của Hồ Tiểu Tiên cũng vì chuyện này mà mâu thuẫn với cha mình, tuy rằng không tới mức không còn nhìn mặt nhau nữa nhưng tình cảm cha con thì lạnh nhạt hơn so với những gia đình bình thường khác rất nhiều, cho nên Diệp Thiên vừa hỏi, mẹ của Hồ Tiểu Tiên liền nhắc lại ngay.
Hóa ra, đúng vào lúc cha mẹ Hồ Tiểu Tiên mới kết hôn được hơn 2 năm, bà của Hồ Tiểu Tiên đột nhiên mắc bệnh cấp tính, lúc ấy ông nội của Hồ Tiểu Tiên mới mở phòng khám, đã chữa cho vợ bằng phương pháp Đông y.
Chỉ có điều kể cả là uống thuốc hay là châm cứu, bệnh của bà Hồ Tiểu Tiên vẫn không có biến chuyển, lúc ấy cha của Tiểu Tiên mới đưa mẹ đến bệnh viện, nhưng bị cha ngăn lại.
Thế hệ tiền bối học Đông Y, tư tưởng đều tương đối bảo thủ, cho rằng Tây y có thể chữa khỏi bệnh thì Đông y cũng có thể chữa được.
Cho nên ông lão nói thế nào cũng không đồng ý đưa vợ đến bệnh viện, ngược dại còn dùng 1 vài thứ “ mê tín phong kiến” (mẹ Hồ Tiểu Tiên cho là như vậy) truyền thừa lại của nhà họ Hồ, giả thần giả quỷ chữa bệnh cho bà, nhưng cuối cùng cũng không được.
Mắt nhìn thấy mẹ sắp không qua khỏi, cha của Hồ Tiểu Tiên mặc kệ sự phản đối của cha, vẫn cứ đem mẹ đến bệnh viện, xét nghiệm hóa ra là bệnh viêm ruột thừa cấp tính, thế nhưng bởi vì đưa đến bệnh viện quá muộn, cuối cùng cũng qua đời, năm đó hơn 40 tuổi.
Kể từ đó, cha của Hồ Tiểu Tiên cho rằng chính cha mình hại mẹ, đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không bỏ qua cho cha.
Mà sau khi xảy ra chuyện, ông lão cũng đóng luôn phòng khám, 1 mình lui vào trong rừng sâu trong núi Trường Bạch, đến tận sau khi sinh Hồ Tiểu Tiên, quan hệ cha con mới dịu lại.
Lúc này mẹ Hồ Tiểu Tiên sau khi nghe thấy ông lão nhắc đến thầy cúng, nguyên nhân chủ yếu phản ứng kịch liệt như vậy là năm đó vào lúc chồng đưa mẹ đến bệnh viện, mặc dù không phải mời thầy, nhưng cũng có thầy, 2 người cũng không khác nhau là mấy.
– Hóa ra là như vậy à?
Sau khi nghe mẹ Hồ Tiểu Tiên kể xong, Diệp Thiên cúi đầu, dùng âm thanh cực bé tự lẩm bẩm:
– Xem ra truyền thừa Nhất Mạch Hồ Thị này cũng có chỗ khiếm khuyết, nếu không đối với chứng bệnh viêm ruột thừa như vậy, mặc dù không thể trị khỏi bệnh, nhưng vẫn có thể làm đỡ hơn 1 chút được chứ.
Từ trên người ông lão đó, Diệp Thiên cảm ứng được khí huyết cuồn cuộn, nhưng linh khí trong người thuật pháp không có đến 1 tia, nhưng ông lão đó lại hiểu được 1 chút thuật pháp chữa bệnh, cho nên Diệp Thiên suy đoán chắc là ông lão bị mất truyền thừa.
Nhìn thấy mẹ Hồ Tiểu Tiên đang nói chuyện với mấy cô gái, Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy, chạy ra khỏi bệnh viện đuổi theo.
Ông lão cũng mới bỏ đi, lúc Diệp Thiên đuổi theo đến cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy ông lão đang cởi dây 1 chiếc xe ngựa, ngồi vào trong xe.
Xe ngựa chạy trong thành phố là cực kỳ ít thấy, thế nhưng ở đây ba mặt Trường Bạch đều được bao quanh bởi núi, đường lên núi rất khó đi, nên trên đường quốc lộ có thể nhìn thấy vết tích của xe ngựa.
Mắt nhìn thấy ông lão đang vung roi lên, Diệp Thiên vội vàng chạy qua, kéo lại cương ngựa, nói:
– Ông ơi, xin chờ 1 lát, cháu có việc muốn hỏi ạ!
– À, cậu là chàng trai vừa rồi trong phòng bệnh đó hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên kéo đầu ngựa lại, ông lão không khỏi ngạc nhiên.
Tục ngữ nói người trong nghề thì xem xét nội tình bên trong, người ngoại đạo thì chỉ xem cảnh náo nhiệt, ông lão Hồ này mặc dù không còn quất roi nữa, nhưng ngựa đã chạy, lực mấy trăm cân, căn bản là không thể kéo dừng được.
1 tay Diệp Thiên đã khiến cho con ngựa này không thể đi thêm nửa bước, ông Hồ tự hỏi, nếu là chính mình mặc dù có thể làm như vậy, nhưng tuyệt đối không thể có sắc mặc không thay đổi như Diệp Thiên đó được.
– Không ngờ cậu lại là người đồng đạo, nhưng lại không biết là người nơi nào, không biết cậu là người nhà nào?
Hảo hán vùng Đông Bắc nơi này, không chịu làm nô dịch cho người Nhật Bản, trước thời kỳ giải phóng đều ngang dọc ở trong vùng Đông Bắc Trung Quốc, ông lão Hồ nói ra 1 tràng giọng nói giang hồ nhưng cũng là không có ý gì cả, còn có chút giống như bọn cướp đường thời trước.
Diệp Thiên mỉm cười, nói:
– Ông à, cháu không phải là người giang hồ, thế nhưng sư huynh cháu trước kia đã từng tới 2 tỉnh Đông Bắc, đã bái 1 vị đại ca ở bến tàu tên là Hồ Vân Báo , không biết ông có quen biết không?
– Hồ… Hồ Vân Báo?
Ông lão vốn ngồi trên xe ngựa, nghe đến cái tên này, 2 mắt trừng lên, tay phải vỗ lên trên xe, toàn thân lập tức bay qua, dừng ngay trước mặt Diệp Thiên.
Hai chân vừa mới chạm đất, tay phải ông Hồ đã nắm chặt lấy Diệp Thiên, mở miệng hỏi:
– Cậu bạn, cậu… cậu sao lại biết tên tục của cha tôi?
Phải biết rằng, cha của ông Hồ trước thời kỳ giải phóng tung hoành nổi tiếng là thủ lĩnh của bọn cướp đường ở vùng Đồng Hóa, Trường Bạch, sau thời kỳ giải phóng bị đàn áp, đã đổi tên Hồ Vân Báo thành Hồ Thiên Bảo, ẩn cư trong núi Trường Bạch.
Đừng nói là Diệp Thiên là người ngoài, mà ngay cả con trai ông Hồ cũng không biết được cái tên kiêng kị này của cha mình, cho nên nghe thấy tên của người cha đã qua đời của mình, ông Hồ chẳng khác gì như sét đánh ngang tai.
– Ông lão, cháu nói rồi, là sư huynh cháu quen biết với Hồ Vân Báo tiên sinh.
Diệp Thiên nhìn quanh, nói tiếp:
– Chúng ta nói chuyện ở đây không thích hợp, hay là đổi chỗ khác đi?
Tuy rằng xe ngựa ở Trường Bạch không ít, nhưng cái xe này của ông Hồ ở trước cổng bệnh viện, thu hút chú ý của mọi người, Diệp Thiên cũng không thể ôn lại tình bằng hữu ở nơi này được.
– Đừng gọi tôi là ông Hồ, sư huynh cậu quen biết cha tôi, thế cậu vẫn cao hơn tôi 1 bậc, tôi là Hồ Hồng Đức đi, cậu gọi là lão Hồ là được rồi!
Hồ Hồng Đức đem xe ngựa buộc lại chỗ gốc cây bên ngoài bệnh viện, xách 1 cái túi trong tay, chỉ vào quán đối diện, nói:
– Cậu bạn, đi, chúng ta vào đó ngồi nói chuyện!
– Vâng!
Diệp Thiên gật gật đầu, thi theo ông lão vào quán, lúc này là hơn 3 giờ chiều, cũng không có người ăn cơm, cả quán chí có 2 người họ.
Sau khi ngồi xuống, ông Hồ cũng không vội vã hỏi Diệp Thiên, mà là sau khi gọi 2 bát mì to xong, sau đó đặt thêm 1 cân thịt dê nữa, mặt khác gọi thêm 1 bình rượu lớn, sau khi thịt rượu bày trên bàn, mới mở miệng hỏi:
– Cậu bạn, xin hỏi họ tên của quý sư huynh là gì, làm thế nào mà quen cha tôi?
Diệp Thiên cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói:
– Sư huynh tôi họ Cẩu, năm 40 đã đến 3 tỉnh Đông Bắc, không biết ông có nghe qua Hồ Vân Báo tiên sinh nhắc đến bao giờ không?
– Cẩu Tâm Gia? Đây… đây không…. Không phải là Kim Nhãn Điêu hay sao?
Sau khi nghe thấy Diệp thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức đứng mạnh lên, giọng nói cực lớn, làm các tấm kính trong quan rung lên, dọa đến mức mấy đầu bếp trong bếp thiếu chút nữa dùng cả tay bịt 2 tai lại.
– Kim Nhãn Điêu? Không ngờ sư huynh còn có biệt danh này?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, cậu tới giờ chưa hề nghe qua sư huynh có cái tên hiệu này.
Thế nhưng Diệp Thiên không biết, Cẩu Tâm Gia năm đó làm việc cho chính phủ, cái biệt hiệu này cũng là nửa khen nửa chê, kết giao không ít bạn bè, nhưng cũng có không ít thù địch, cho nên mới không đề cập đến với Diệp Thiên.
– Cháu nói này ông, chúng ta nói nhỏ giọng 1 chút được không? Giọng của ông đến cả chúng ta cũng không chịu nổi!
Giọng nói Hồ Hồng Đức quá lớn, mấy người phục vụ trong quán cũng không đáp ứng lại.
Hồ Hồng Đức cũng ý thức được là mình thất lễ, cười cười vẻ xin lỗi với mấy người phục vụ trong quán, ngồi lại xuống ghế, nhỏ giọng nói:
– Cậu bạn, ông… ông ấy vẫn còn sống à?
– Sư huynh còn sống, trước khi cháu đến đây, cũng chính là sư huynh nói tên tôn phụ của ông cho cháu biết.
Diệp Thiên tò mò nhìn về phía Hồ Hồng Đức, mở miệng nói:
– Lão Hồ, chẳng nhẽ ông gặp qua sư huynh cháu rồi?
Chương 400 : Đả Nhãn
– Ba, bây giờ là lúc nào rồi, ba đừng có gây thêm phiền phức có được không?
Mẹ của Hồ Tiểu Tiên hình như không chấp nhận đề nghị của ông lão, nhỏ giọng than thở 1 câu:
– Lúc trước nếu như đem bà đến bệnh viện sớm 1 chút thì bà… bà sẽ không đến mức vì không đưa đến kịp thời để chữa trị mà ra đi đâu!
– Con nói cái gì?
Ông lão mặc dù đã lớn tuổi rồi nhưng lỗ tai vẫn vô cùng thính, sau khi nghe thấy con dâu nói vậy, nét mặt lập tức nổi giận, 2 mắt trợn ngược lên, bộ dạng trông rất đáng sợ.
– Trong nhà này hình như có chút chuyện?
Mấy người Diệp Thiên vừa mới đẩy cửa bước vào thì thấy cảnh này, nên trong lòng tự đoán ra, nhìn mẹ của Hồ Tiểu Tiên cũng không giống như người bất hiếu, nhưng thái độ trước mặt này cũng có chút hơi tệ.
Có thể là không muốn cãi nhau trước mặt người ngoài, sau khi nhìn thấy mấy người Vu Thanh Nhã đi vào, giọng nói của mẹ Hồ Tiểu Tiên dịu lại, nhìn ông lão nói:
– Ba, xin ba đấy, cứ để cho bác sĩ khám bệnh của Tiểu Tiên đi, ba không thấy sắc mặt Hồ Tiểu Tiên hôm nay tốt lên nhiều rồi sao? Con bé thực không chịu nổi dày vò đâu!
– Được, tùy các người thôi, dù sao Tiểu Tiên cũng là con gái các người!
Sau khi nghe được con dâu nói vậy, ông lão thở dài 1 cái, bỗng nhiên cả người như già đi hơn 10 tuổi, giơ 2 bàn tay to như 2 khúc cây kia nhẹ nhàng vuốt lên đầu cháu gái 1 chút.
Ông lão tuy rằng y thuật rất cao siêu nhưng không tìm ra được cháu gái mắc bệnh gì, hơn nữa Hồ Tiểu Tiên bây giờ chỉ dựa vào nước muối mà duy trì tính mạng, ông dùng mấy vị thuốc cũng không có cách nào giúp Hồ Tiểu Tiên hồi phục.
– Ta đi đây, mai lại đến!
Nhìn thấy 1 đám người đi vào trong phòng, ông lão đứng bên giường cảm thấy có chút cô đơn, cũng không chào hỏi mấy người Diệp Thiên, lập tức ra khỏi phòng bệnh.
– Tiểu Dư, tiểu Vệ, thật khiến cho các cháu chê cười quá, tính tình ông nội Tiểu Tiên là thế đấy, mình là thầy thuốc còn tin vào mấy thứ ma quỷ, bà nội lúc trước, ôi, nói chuyện này với các cháu làm gì chứ?
Sau khi ông lão ra khỏi cửa, mẹ Hồ Tiểu Tiên đứng lên mời bọn họ ngồi, tuy rằng trong lòng lo lắng cho con gái nhưng cũng không muốn thất lễ với mấy người Vu Thanh Nhã không quản ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến đây.
Diệp Thiên trong lòng động 1 cái, hỏi:
– Dì à, lúc trước làm sao vậy? Cháu thấy ông Hồ cũng không phải là người không có lý?
– Y thuật của ông nội Tiểu Tiên cao siêu thì không phải là sai, nhưng Đông y không phải bệnh nào cũng có thể chữa được, ông ấy chính là không nghe người khác khuyên bảo, lúc trước bà nộ bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính mà ông ấy không đồng ý đưa đến bệnh viện.
Mẹ Hồ Tiểu Tiên cũng không phải là người có thể giữ được chuyện, hơn nữa chuyện này giống như 1 cái nhọt trong nhà họ, bình thường không ai muốn nhắc đến, vẫn luôn giữ ở trong lòng.
Hơn 20 năm trôi qua, cha của Hồ Tiểu Tiên cũng vì chuyện này mà mâu thuẫn với cha mình, tuy rằng không tới mức không còn nhìn mặt nhau nữa nhưng tình cảm cha con thì lạnh nhạt hơn so với những gia đình bình thường khác rất nhiều, cho nên Diệp Thiên vừa hỏi, mẹ của Hồ Tiểu Tiên liền nhắc lại ngay.
Hóa ra, đúng vào lúc cha mẹ Hồ Tiểu Tiên mới kết hôn được hơn 2 năm, bà của Hồ Tiểu Tiên đột nhiên mắc bệnh cấp tính, lúc ấy ông nội của Hồ Tiểu Tiên mới mở phòng khám, đã chữa cho vợ bằng phương pháp Đông y.
Chỉ có điều kể cả là uống thuốc hay là châm cứu, bệnh của bà Hồ Tiểu Tiên vẫn không có biến chuyển, lúc ấy cha của Tiểu Tiên mới đưa mẹ đến bệnh viện, nhưng bị cha ngăn lại.
Thế hệ tiền bối học Đông Y, tư tưởng đều tương đối bảo thủ, cho rằng Tây y có thể chữa khỏi bệnh thì Đông y cũng có thể chữa được.
Cho nên ông lão nói thế nào cũng không đồng ý đưa vợ đến bệnh viện, ngược dại còn dùng 1 vài thứ “ mê tín phong kiến” (mẹ Hồ Tiểu Tiên cho là như vậy) truyền thừa lại của nhà họ Hồ, giả thần giả quỷ chữa bệnh cho bà, nhưng cuối cùng cũng không được.
Mắt nhìn thấy mẹ sắp không qua khỏi, cha của Hồ Tiểu Tiên mặc kệ sự phản đối của cha, vẫn cứ đem mẹ đến bệnh viện, xét nghiệm hóa ra là bệnh viêm ruột thừa cấp tính, thế nhưng bởi vì đưa đến bệnh viện quá muộn, cuối cùng cũng qua đời, năm đó hơn 40 tuổi.
Kể từ đó, cha của Hồ Tiểu Tiên cho rằng chính cha mình hại mẹ, đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không bỏ qua cho cha.
Mà sau khi xảy ra chuyện, ông lão cũng đóng luôn phòng khám, 1 mình lui vào trong rừng sâu trong núi Trường Bạch, đến tận sau khi sinh Hồ Tiểu Tiên, quan hệ cha con mới dịu lại.
Lúc này mẹ Hồ Tiểu Tiên sau khi nghe thấy ông lão nhắc đến thầy cúng, nguyên nhân chủ yếu phản ứng kịch liệt như vậy là năm đó vào lúc chồng đưa mẹ đến bệnh viện, mặc dù không phải mời thầy, nhưng cũng có thầy, 2 người cũng không khác nhau là mấy.
– Hóa ra là như vậy à?
Sau khi nghe mẹ Hồ Tiểu Tiên kể xong, Diệp Thiên cúi đầu, dùng âm thanh cực bé tự lẩm bẩm:
– Xem ra truyền thừa Nhất Mạch Hồ Thị này cũng có chỗ khiếm khuyết, nếu không đối với chứng bệnh viêm ruột thừa như vậy, mặc dù không thể trị khỏi bệnh, nhưng vẫn có thể làm đỡ hơn 1 chút được chứ.
Từ trên người ông lão đó, Diệp Thiên cảm ứng được khí huyết cuồn cuộn, nhưng linh khí trong người thuật pháp không có đến 1 tia, nhưng ông lão đó lại hiểu được 1 chút thuật pháp chữa bệnh, cho nên Diệp Thiên suy đoán chắc là ông lão bị mất truyền thừa.
Nhìn thấy mẹ Hồ Tiểu Tiên đang nói chuyện với mấy cô gái, Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy, chạy ra khỏi bệnh viện đuổi theo.
Ông lão cũng mới bỏ đi, lúc Diệp Thiên đuổi theo đến cửa bệnh viện, vừa nhìn thấy ông lão đang cởi dây 1 chiếc xe ngựa, ngồi vào trong xe.
Xe ngựa chạy trong thành phố là cực kỳ ít thấy, thế nhưng ở đây ba mặt Trường Bạch đều được bao quanh bởi núi, đường lên núi rất khó đi, nên trên đường quốc lộ có thể nhìn thấy vết tích của xe ngựa.
Mắt nhìn thấy ông lão đang vung roi lên, Diệp Thiên vội vàng chạy qua, kéo lại cương ngựa, nói:
– Ông ơi, xin chờ 1 lát, cháu có việc muốn hỏi ạ!
– À, cậu là chàng trai vừa rồi trong phòng bệnh đó hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên kéo đầu ngựa lại, ông lão không khỏi ngạc nhiên.
Tục ngữ nói người trong nghề thì xem xét nội tình bên trong, người ngoại đạo thì chỉ xem cảnh náo nhiệt, ông lão Hồ này mặc dù không còn quất roi nữa, nhưng ngựa đã chạy, lực mấy trăm cân, căn bản là không thể kéo dừng được.
1 tay Diệp Thiên đã khiến cho con ngựa này không thể đi thêm nửa bước, ông Hồ tự hỏi, nếu là chính mình mặc dù có thể làm như vậy, nhưng tuyệt đối không thể có sắc mặc không thay đổi như Diệp Thiên đó được.
– Không ngờ cậu lại là người đồng đạo, nhưng lại không biết là người nơi nào, không biết cậu là người nhà nào?
Hảo hán vùng Đông Bắc nơi này, không chịu làm nô dịch cho người Nhật Bản, trước thời kỳ giải phóng đều ngang dọc ở trong vùng Đông Bắc Trung Quốc, ông lão Hồ nói ra 1 tràng giọng nói giang hồ nhưng cũng là không có ý gì cả, còn có chút giống như bọn cướp đường thời trước.
Diệp Thiên mỉm cười, nói:
– Ông à, cháu không phải là người giang hồ, thế nhưng sư huynh cháu trước kia đã từng tới 2 tỉnh Đông Bắc, đã bái 1 vị đại ca ở bến tàu tên là Hồ Vân Báo , không biết ông có quen biết không?
– Hồ… Hồ Vân Báo?
Ông lão vốn ngồi trên xe ngựa, nghe đến cái tên này, 2 mắt trừng lên, tay phải vỗ lên trên xe, toàn thân lập tức bay qua, dừng ngay trước mặt Diệp Thiên.
Hai chân vừa mới chạm đất, tay phải ông Hồ đã nắm chặt lấy Diệp Thiên, mở miệng hỏi:
– Cậu bạn, cậu… cậu sao lại biết tên tục của cha tôi?
Phải biết rằng, cha của ông Hồ trước thời kỳ giải phóng tung hoành nổi tiếng là thủ lĩnh của bọn cướp đường ở vùng Đồng Hóa, Trường Bạch, sau thời kỳ giải phóng bị đàn áp, đã đổi tên Hồ Vân Báo thành Hồ Thiên Bảo, ẩn cư trong núi Trường Bạch.
Đừng nói là Diệp Thiên là người ngoài, mà ngay cả con trai ông Hồ cũng không biết được cái tên kiêng kị này của cha mình, cho nên nghe thấy tên của người cha đã qua đời của mình, ông Hồ chẳng khác gì như sét đánh ngang tai.
– Ông lão, cháu nói rồi, là sư huynh cháu quen biết với Hồ Vân Báo tiên sinh.
Diệp Thiên nhìn quanh, nói tiếp:
– Chúng ta nói chuyện ở đây không thích hợp, hay là đổi chỗ khác đi?
Tuy rằng xe ngựa ở Trường Bạch không ít, nhưng cái xe này của ông Hồ ở trước cổng bệnh viện, thu hút chú ý của mọi người, Diệp Thiên cũng không thể ôn lại tình bằng hữu ở nơi này được.
– Đừng gọi tôi là ông Hồ, sư huynh cậu quen biết cha tôi, thế cậu vẫn cao hơn tôi 1 bậc, tôi là Hồ Hồng Đức đi, cậu gọi là lão Hồ là được rồi!
Hồ Hồng Đức đem xe ngựa buộc lại chỗ gốc cây bên ngoài bệnh viện, xách 1 cái túi trong tay, chỉ vào quán đối diện, nói:
– Cậu bạn, đi, chúng ta vào đó ngồi nói chuyện!
– Vâng!
Diệp Thiên gật gật đầu, thi theo ông lão vào quán, lúc này là hơn 3 giờ chiều, cũng không có người ăn cơm, cả quán chí có 2 người họ.
Sau khi ngồi xuống, ông Hồ cũng không vội vã hỏi Diệp Thiên, mà là sau khi gọi 2 bát mì to xong, sau đó đặt thêm 1 cân thịt dê nữa, mặt khác gọi thêm 1 bình rượu lớn, sau khi thịt rượu bày trên bàn, mới mở miệng hỏi:
– Cậu bạn, xin hỏi họ tên của quý sư huynh là gì, làm thế nào mà quen cha tôi?
Diệp Thiên cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói:
– Sư huynh tôi họ Cẩu, năm 40 đã đến 3 tỉnh Đông Bắc, không biết ông có nghe qua Hồ Vân Báo tiên sinh nhắc đến bao giờ không?
– Cẩu Tâm Gia? Đây… đây không…. Không phải là Kim Nhãn Điêu hay sao?
Sau khi nghe thấy Diệp thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức đứng mạnh lên, giọng nói cực lớn, làm các tấm kính trong quan rung lên, dọa đến mức mấy đầu bếp trong bếp thiếu chút nữa dùng cả tay bịt 2 tai lại.
– Kim Nhãn Điêu? Không ngờ sư huynh còn có biệt danh này?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, cậu tới giờ chưa hề nghe qua sư huynh có cái tên hiệu này.
Thế nhưng Diệp Thiên không biết, Cẩu Tâm Gia năm đó làm việc cho chính phủ, cái biệt hiệu này cũng là nửa khen nửa chê, kết giao không ít bạn bè, nhưng cũng có không ít thù địch, cho nên mới không đề cập đến với Diệp Thiên.
– Cháu nói này ông, chúng ta nói nhỏ giọng 1 chút được không? Giọng của ông đến cả chúng ta cũng không chịu nổi!
Giọng nói Hồ Hồng Đức quá lớn, mấy người phục vụ trong quán cũng không đáp ứng lại.
Hồ Hồng Đức cũng ý thức được là mình thất lễ, cười cười vẻ xin lỗi với mấy người phục vụ trong quán, ngồi lại xuống ghế, nhỏ giọng nói:
– Cậu bạn, ông… ông ấy vẫn còn sống à?
– Sư huynh còn sống, trước khi cháu đến đây, cũng chính là sư huynh nói tên tôn phụ của ông cho cháu biết.
Diệp Thiên tò mò nhìn về phía Hồ Hồng Đức, mở miệng nói:
– Lão Hồ, chẳng nhẽ ông gặp qua sư huynh cháu rồi?
– Đừng, đừng gọi tôi là ông Hồ, gọi Lão Hồ là được rồi, không thì tôi khó mà uống ngụm rượu này với cậu được.
Nghe xong cách xưng hô của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức liền lắc tay lia lịa, Cẩu Tâm Gia và cha ông ta có mối quan hệ thân thiết, theo lý mà nói thì vai vế của ông ta còn nhỏ hơn Lý Dương một bậc, gọi một tiếng Lão Hồ đã là quá lắm rồi.
Lý Dương đã sớm quen với địa vị của mình trong giang hồ, nên cũng không từ chối, liền mở miệng nói:
– Được, vậy thì tôi gọi là Lão Hồ, ông từng gặp qua đại sư huynh của tôi chứ?
– Từng gặp qua, vào năm 1940!
Hồ Hồng Đức tự rót cho mình một ly rượu, ngước cổ uống cạn, hồi tưởng lại chuyện xưa, nói:
– Kim Nhãn Điêu đến Đông Bắc liên hệ với lực lượng võ trang kháng Nhật, tìm được cha tôi, nếu không có ông ấy thì tôi và cha đã bị bọn quỷ Nhật bao vây rồi…
Mặc dù lúc đó Hồ Hồng Đức chỉ mới có tám tuổi, nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc về ngày đó, vì kể từ sau ngày đó, ông ta đã rời khỏi sơn trại của cha, trở về sinh sống ở huyện thành.
Sau khi Nhật Bản chiếm được ba tỉnh Đông Bắc, Hồ Vân Báo vốn chỉ là một thợ săn trong Trường Bạch Sơn, liền lên núi, tự phong là Hồ tư lệnh, dưới trướng ông ta tụ tập được hơn một trăm người.
Những người này đa số là dân săn bắt ở Trường Bạch Sơn hoặc là dân ở vùng khác, không thiếu gì súng ống, đạn dược, hơn nữa rất có năng lực tác chiến trong rừng núi, mấy lần giao đấu với người Nhật, đều khiến đối phương phải tổn thất nghiêm trọng.
Hơn nữa Hồ Vân Báo có thân thủ cao cường, từng dắt theo tám anh em đột nhập vào Phụng Thiên Phủ, đánh cướp một ngân hàng Nhật Bản, cướp sạch kim khố trong ngân hàng.
Chính trong lúc bọn Nhật Bản vây bắt toàn thành, Hồ Vân Báo lại đơn thân độc mã đột nhập vào doanh trại quân Nhật, ám sát một thiếu tướng có quân hàm cao nhất trong quân trại, đồng thời nhân lúc trong thành đại loạn, dắt theo anh em an toàn thoát khỏi Phụng Thiên.
Trải qua việc này, Hồ Vân Báo được người Đông Bắc tung hô là đại hiệp Đông Bắc, danh tiếng có một không hai, nhưng người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, ông ta cũng vì vậy mà bị người Nhật Bản điên cuồng truy bắt.
Có điều Trường Bạch Sơn rừng rậm um tùm, đất đai rộng lớn, bọn người Hồ Vân Báo ở trong núi như cá được nước, trải qua nhiều cuộc vây bắt vẫn bình yên vô sự, danh tiếng ngày càng vang xa, trở thành thủ lĩnh của vùng Đông Bắc.
Không chỉ có người Nhật tìm Hồ Vân Báo, mà liên quân kháng Nhật Đông Bắc và chính phủ Quốc Dân Đảng lúc bấy giờ đều nhiều lần phái người chiêu dụ, nhưng cũng không tìm được tăm tích của bọn họ.
Đó là một mùa đông buốt giá, tuyết đã phủ đầy núi, theo kinh nghiệm trước kia, bọn quỷ Nhật bản không thể vào Trường Bạch Sơn được, nên Hồ Vân Báo cũng lơ là cảnh giác, vốn là hai trạm gác đổi lại còn một trạm.
Nhưng ai ngờ rằng, chính vào mùa xuân năm 1940, khi Hồ Vân Báo và anh em đang uống rượu vui vẻ, bọn quỷ Nhật trong một lữ đoàn dưới sự dẫn dắt của tên phản đồ trong trại ông ta đã mò tới chân núi.
Đội ngũ hơn một trăm người, bọn quỷ Nhật dùng đến cả một lữ đoàn, có thể thấy được quyết tâm tiêu diệt Hồ Vân Báo của chúng, điều nguy hiểm là bọn người Hồ Vân Báo đều còn bận bịu lo ăn Tết.
Chỉ là không đợi cho bọn quỷ Nhật bao vây cả ngọn núi, thì một vị khách không mời mà đến lại đến sơn trại trước, ông ta chính là Cẩu Tâm Gia.
Lúc ấy Hồ Hồng Đức chỉ mới tám tuổi, đến giờ vẫn còn nhớ như in, Cẩu Tâm Gia chỉ dùng vỏn vẹn ba chiêu, thì đã bắt được người được mệnh danh đánh khắp Đông Bắc không địch thủ là cha ông ta, đồng thời nói ra hành động vây núi của bọn người Nhật.
Người trong giang hồ bái phục hảo hán, thêm vào đó việc này lại có liên quan đến gia đình và tính mạng của Hồ Vân Báo, sau khi được thả ra, Hồ Vân Báo liền cho người đi tra xét, không lâu sau, dưới núi liền vang lên tiếng súng.
May mà Cẩu Tâm Gia đến sớm, bọn quỷ Nhật vẫn chưa bao vây xong, Hồ Vân Báo đem theo hơn một trăm anh em liều chết đột phá ra ngoài, trốn vào chỗ sâu trong Trường Bạch Sơn.
Nhưng trải qua chuyện này, anh em dưới trướng của Hồ Vân Báo đã chết hơn phân nửa, ngay cả mẹ của Hồ Hồng Đức, cũng bị đạn lạc bắn chết trong lúc đột phá vòng vây.
Ân cứu mạng to hơn trời, sau khi Hồ Vân Báo thoát ra ngoài, đương nhiên là mang ân Cẩu Tâm Gia, hai người đã uống máu ăn thề kết nghĩa anh em, Hồ Vân Báo cũng tiếp nhận ủy dụ của chính phủ Quốc Dân Đảng.
Kể từ lúc lên núi, Hồ Vân Báo đã không màng đến chuyện sống chết, nhưng với đứa con duy nhất là Hồ Hồng Đức lại có chút không nỡ.
Nhân dịp Cẩu Tâm Gia rời núi, ông ta đem Hồ Hồng Đức tám tuổi giao cho người huynh đệ kết bái này, để Cẩu Tâm Gia dẫn con mình đến nhà một người bà con xa có mở phòng khám Đông y.
Mãi cho đến năm năm sau, quân Nhật thua trận đầu hàng, Hồ Hồng Đức mới gặp lại cha mình, Hồ Vân Báo lúc bấy giờ đã đeo quân hàm thiếu tướng của Quốc Dân Đảng rồi.
Có điều sau khi đánh đuổi người Nhật, Hồ Vân Báo thật sự không có hứng thú với nội chiến trong nước, nên ở lại nhà người bác họ, công phu của Hồ Hồng Đức cũng được rèn luyện vào lúc đó, hơn nữa cũng kế thừa được bản lĩnh Đông y của người bà con.
– Lão Hồ, ông lại có quan hệ sâu xa với sư huynh vậy à?
Hồ Hồng Đức kể đến đây, Diệp Thiên đã há hốc mồm ra rồi, câu chuyện giết quỷ Nhật kháng chiến của nửa thế kỷ trước này, hắn nghe mà trào dâng nhiệt huyết, hận mình không thể sinh vào thời đại đó.
Diệp Thiên cũng hết lòng kính phục đại sư huynh, do giáo dục từ nhỏ, hắn không có hứng thú gì với Quốc Dân Đảng, nên vốn cũng không quan tâm đến thân phận của Cẩu Tâm Gia.
Nhưng hôm nay Diệp Thiên mới biết rằng, trong lúc quốc gia gặp nạn, đại sư huynh của mình không phải ngồi trong phòng làm việc mà làm phép ra lệnh, mà liều mạng hết mình với bọn quỷ Nhật!
– Phải đó, năm đó thúc cõng ta đi hơn ba ngày trong tuyết dày, mới ra khỏi được rừng già, nếu không có ông ta, tôi và cha đã sớm mất mạng từ lâu rồi!
Mắt Hồ Hồng Đức ửng đỏ, sau khi ra khỏi núi, Cẩu Tâm Gia còn cùng ông ta sống hơn một tháng, thấy không có gì nguy hiểm mới bỏ đi, lúc bỏ đi còn để lại mười con cá vàng mà cha tặng.
– Diệp Thiên này, hiện nay thúc ấy ở đâu vậy? Tôi muốn đến thăm ông ấy, cúi đầu muốn lạy tạ thúc!
Hồ Hồng Đức ngẩng đầu lên, mắt đỏ ửng, tâm trạng có chút kích động.
– Lão Hồ, đừng kích động, cháu gái của ông còn đang nằm trên giường bệnh mà!
Diệp Thiên trầm giọng lại nói, giọng nói rất có lực, dù tiếng không to nhưng lại vang dội, thức tỉnh Hồ Hồng Đức.
– Ôi, đều trách tôi năm đó chỉ muốn luyện võ, không muốn học thuật pháp gia truyền, nếu không thì…
Hồ Hồng Đức thở dài nuối tiếc.
– Tôi đang định hỏi ông chuyện này đấy!
Nghe Hồ Hồng Đức chủ động nhắc đến việc này, Diệp Thiên nói:
– Lão Hồ, ông và sư huynh tôi có quan hệ mật thiết như vậy, môn phái của tôi chắc ông cũng biết rồi đúng không?
Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:
– Biết, thúc ấy từng nói với tôi, mọi người là thần tướng, nắm giữ thuật pháp trung nguyên.
– Nhà họ Hồ của ông vốn là Nhật Nguyệt Đạo, vậy tại sao lại không được thừa kế lại?
Diệp Thiên hỏi.
– Ôi, chỉ trách tôi thời trẻ không hiểu chuyện…
Hồ Hồng Đức có hơi buồn, lại uống thêm một ly, bắt đầu nói chuyện sau khi cha của ông ta xuống núi.
Hồ Hồng Đức biết thuật pháp gia truyền của mình, nhưng thời trẻ chỉ muốn luyện võ, không có hứng thú gì với mấy thuật pháp như thỉnh thần, vẽ bùa, đọc chú, Hồ Vân Báo cầm gậy mới bắt ông ta học được chút ít.
Sau khi giải phóng, Hồ Vân Báo do từng làm quan cho chính phủ Quốc Dân Đảng nên bị người ta tố cáo, hết cách, lại đành trốn vào núi sâu, mãi đến khi qua đời vào năm 1960 cũng không rời núi, đương nhiên không thế giám sát, đốc thúc con trai luyện thuật pháp rồi.
Chờ đến phong trào Ngũ Tứ vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nổ ra ở toàn quốc, vợ của Hồ Hồng Đức lại sợ mấy cuốn sách về bùa chú trong nhà sẽ gây họa nên thiêu rụi hết tất cả.
Từ đó, truyền thừa của nhà họ Hồ ở Đông Bắc cũng bị mất trong tay của Hồ Hồng Đức.
Mặc dù sau đó Hồ Hồng Đức vô cùng hối hận, nhưng những thứ này đã sớm bị thiêu rụi thành tro, ông ta cũng không có cách gì khác, dựa vào tay nghề Đông y học được trước đó, mở một phòng khám nhỏ.
Thế nên mặc dù Hồ Hồng Đức biết kì môn, cũng biết một vài môn đạo bên trong, nhưng bản thân ông ta đã bị bài trừ ra khỏi kì môn, giống như lần này ông ta nghi ngờ cháu gái đã trúng thuật pháp nhưng cũng đành bất lực.
Hồ Hồng Đức đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nắm lấy tay Diệp Thiên, nói:
– Diệp Thiên, thúc ấy có thể cứu Tiên Nhi, thúc ấy nhất định có thể cứu nó!
Ngày đó khi bị bọn Nhật Bản bao vây núi, Cẩu Tâm Gia từng bày ra một trận pháp để ngăn địch, khiến cho quân Nhật lên núi phải quanh quẩn tại chỗ suốt một đêm, nếu không thì bọn người Hồ Vân Báo chưa chắc có thể trốn thoát dễ dàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ảm đạm của Hồ Hồng Đức khi nhắc đến cháu gái liền sáng rỡ, giọng nói bất giác to lên không ít.[Audio] Đại Ma Đầu
– Ông già này, ông mà còn ồn ào thì tiệm này không bán đồ cho ông nữa đâu!
Một nhân viên phục vụ khó chịu bước đến, cổ họng của ông già này làm bằng gì mà vừa nãy đầu bếp lại bị hù một phen, cầm dao cắt trúng ngón tay.
– Đừng ngắt lời tôi, không thấy tôi đang bàn chuyện sao?
Hồ Hồng Đức trừng mắt liền làm tên phục vụ sợ hãi rụt cổ lại, ông ta tiện tay lôi ra một xấp tiền, đếm bảy tám trăm quăng ra :
– Còn đến quấy rối thì tôi sẽ đập nát tiệm của cậu đấy!
Dù tính khí của người Đông Bắc không được tốt, nhưng đó cũng là đối xử với người, một là tuổi của Hồ Hồng Đức đã lớn, hai là có một bộ dạng hung tợn khiến chủ quán sợ đến mức nhận tiền rồi không dám nói thêm lời nào nữa.
– Diệp Thiên, cậu dẫn tôi đi gặp thúc ấy đi, thúc ấy nhất định có thể cứu được Tiểu Tiên!
Sau khi đuổi nhân viên phục vụ, Hồ Hồng Đức cầu khẩn Diệp Thiên, do việc vợ qua đời, quan hệ giữa ông ta với con trai, con dâu không được tốt lắm, chỉ để tâm đến đứa cháu gái thông minh hiếu thảo này thôi.
– Lão Hồ, ông đừng vội, lần này Tiểu Tiên không có nguy hiểm gì đâu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!
Diệp Thiên khuyên giải Hồ Hồng Đức một câu, đột nhiên chuyển lời, hỏi:
– Tôi thấy trong người Tiểu Tiên có chút linh khí, không biết do đâu mà thành vậy? Nếu không có những linh khí này tránh đỡ thì e rằng Tiểu Tiên đã không ổn rồi…
– Ồ, đó là khi Tiểu Tiên tám tuổi, hồ tiên mà tôi mời đã cho nó linh khí hộ thân, có điều công lực của tôi còn non kém, hồ tiên mà tôi mời đến pháp lực không đủ!
Sau khi nghe xong câu hỏi của Diệp Thiên, mặt của Hồ Hồng Đức đỏ ửng lên, đó cũng là lần thi triển pháp lực thành công duy nhất trong đời của ông ta, sau này làm thế nào cũng không mời thêm được lần nào nữa…