- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 76: Chiến Thiếp – Karate (c376-c380)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 76: Chiến Thiếp – Karate (c376-c380)
❮ sautiếp ❯Chương 376 : Chiến Thiếp
Sau khi chỉ huy mọi người sắp xếp xong sân bãi. Từ Chấn Nam đặt mông ngồi bịch xuống cạnh Diệp Thiên, đắc ý bảo:
– Diệp Thiên, thế nào? Anh đây không đánh bóng luyện võ, cũng tìm hiểu phong thủy nhé?
Tuy không xuất thân nhà võ nhưng năng lực tổ chức của Từ Chấn Nam rất khá. Năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền trở thành hội trưởng đương nhiệm của võ quán. Kết quả này hoàn toàn không phải dựa vào công phu cao thấp mà có được.
– Lão đại, lát nữa đừng có để cho mặt mũi bầm dập đấy?
Diệp Thiên nghe thế mỉm cười. Với kiến thức và kinh nghiệm thập tử nhất sinh một đời của mình, anh ta vốn dĩ chẳng để tâm đến trận đấu này. Nếu không phải Từ Chấn Nam mời đến, anh cũng không phí thời gian ngồi ở đây.
– Cắt, đừng tưởng rằng cậu biết lưỡng thủ. Đại ca ngươi hai năm nay cũng không phải ngồi chơi.
Trong lời nói của Từ Chấn Nam với Diệp Thiên có chút dè chừng. Cậu biết Diệp Thiên thân thủ không thường, nhưng cao thấp thế nào thì Từ Chấn Nam cũng không rõ, vì trước giờ chưa từng thấy Diệp Thiên ra tay trước mặt hắn.
– Bọn họ đến rồi, Dung Dung, các cô ngồi đây được rồi, xem tôi dạy dỗ tên tiểu tử kia một trận!
Đang nói chuyện, từ cổng võ quán một đám người bước vào, đại để khoảng bốn năm chục người. Từ Chấn Nam vội vàng đứng dậy ra nghênh đón.
Đi đầu đám người là một đôi nam nữ.
– Mấy người bọn họ thật là âm hồn bất tán?
Diệp Thiên thấy theo sau đám người là mấy gương mặt quen thuộc, chính là bốn người Maracay. Diệp Thiên không khỏi méo mặt, càng không hiểu vì sao mấy ca ca này lại chui được vào trường Thanh Hoa.
– Bỏ đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta, bọn họ thích làm gì thì làm.
Thấy Maracay ngồi xuống một góc bên khan đài, Diệp Thiên cũng không bận tâm nữa, dồn sức chú ý sang hội Karate.
– Đây là những học sinh của Hoa Thanh quán?
Thấy thanh thế đối thủ một chút cũng không yếu hơn bên mình, Diệp Thiên không khỏi quay sang Vu Thanh Nhã hỏi một câu. Tuy cậu không quan tâm đến trận đấu này nhưng đối với chuyện của anh em mình thì không thể làm ngơ.
Vu Thanh Nhã gật đầu, bảo:
– Đều là hội Hoa Thanh đấy, có điều phần đa đều là du học sinh Nhật Bản và Hàn Quốc, Trung Quốc tương đối ít.
– Uhm, vẫn còn kém một chút.
Nghe Vu Thanh Nhã trả lời, Diệp Thiên trong lòng thoải mái hơn chút ít. Cho dù võ thuật Trung Quốc xuống dốc, cũng không thể để Nhật Bản lăng nhục.
– Myyamoto, thế nào, bị ta đánh bại không phục, còn đem theo trợ thủ đến đây?
Lúc này Từ Chấn Nam đã dắt theo đoàn người ra nghênh đón đối phương. Anh không quen biết đôi nam nữ đi đầu, vì thế những lời này là để cho người bị thương phía sau.
Trông thấy Từ Chấn Nam, trên mặt Miyamoto lộ rõ vẻ oán hận, lớn tiếng nói:
– Ngươi không có võ đức, đá vào hạ bộ của ta, thắng thế thì có nghĩa gì!
– Chuyện… chuyện này là thế nào?
Từ Chấn Nam đứng trước còn chưa kịp mở lời, Diệp Thiên đã sững người lại, cảm thấy đây không đơn giản chỉ là cuộc tỉ thí thông thường mà giống như một cuộc đấu chuốc thù rửa hận.
Vệ Dung Dung ngồi cạnh Vu Thanh Nhã hơi ngại ngùng bảo:
– Lúc bọn họ tỉ thí với nhau, Chấn Nam hình như…. Hình như đã chạm đến phần dưới của hắn?
– Ha ha …
Diệp Thiên nghe vậy lớn tiếng cười to. Tuy chiêu này không được chính thống cho lắm nhưng Liêu Âm Chân quả thực là kỳ chiêu chiến thắng trong giao đấu.
Liêu Âm Chân là chiêu thức đánh vò phần dưới ( hạ bộ) của đối thủ, nhẹ thì đau đớn khó chịu, nặng thì mất mạng. Hiểm nhất chính là ở chỗ, sau khi bị đánh trúng sẽ khiến cho các cơ quan bị tổn hại, không thể sinh đẻ, dẫn tới “đoạn tử tuyệt tôn”.
Dưới quan niệm võ đức trong giang hồ, chiêu thức như vậy quả thực là âm hiểm vô cùng. Có điều Từ Chấn Nam lại chẳng phải du nhập giang hồ gì, dùng chiêu thức này với người Nhật Bản, Diệp Thiên giơ cả hai tay đồng ý.
Diệp Thiên cười to quá đến mức cả trường đấu quay lại nhìn cậu. người Nhật Bản đứng trước cùng đột nhiên mặt đanh lại, dùng tiếng Hán quát lớn:
– Người Trung Quốc các người thật không biết lễ phép!
– Yo, ta nói, ta cười chuyện của ta mắc mớ gì đến ông?
Diệp Thiên tức giận nói:
– Quyền cước vô tình, đao kiếm không có mắt, giao đấu thua rồi thì nhận đi, tìm nhiều lí do biện bạch như vậy làm gì?
– Nói rất đúng, sợ thua thì đừng có đến tỉ thí nữa.
– Là thế này, huynh trưởng của võ quán chúng tôi vết thương vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa chúng tôi cũng đã nói gì đâu.
– Người Nhật Bản không bao giờ chịu thua, có bản lĩnh thì qua đây đấu tiếp, hơn nữa huynh trưởng ta cũng không cố tình đá vào hạ bộ của hắn.
Diệp Thiên vừa dứt lời, người trong đội Từ Chấn Nam đồng loạt lớn tiếng reo hò. Dùng chân đá vào hạ bộ đối thủ để làm hắn mất sức chiến đấu vốn dĩ khiến cho người trong võ quán cảm thấy có chút gì đó mất mặt. Chính thế nên Diệp Thiên nói như vậy sẽ làm cho tình thế được xoay ngược.
Thật ra Từ Chấn Nam hôm đó không phải là cố ý. Cậu ta vốn không phải là đối thủ của Miyamoto. Sau khi bị quăng ngã rồi lãnh đòn liên tiếp hai lần, làm sao còn nhớ nổi đã ra chiêu thức gì chứ? Đá bừa một chưởng ra, nào ngờ trúng phải “gậy con cháu” của Miyamoto rồi.
Thấy đối phương khí thế áp đảo, Miyamoto tức tối đến nỗi mặt mày sa sầm, thiếu chút nữa thì ngất đi, lớn tiếng bảo:
– Các ngươi, các ngươi đúng là đồ vô sỉ!
Từ sau khi trúng phải trưởng này, Miyamoto luôn cảm thấy khó chịu ở phần hạ bộ, lúc nửa đêm thì cứ gọi là đau đớn nhức nhối. Vội vã đi bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả thu được như tin sét đánh ngang tai, hắn rất có khả năng không thể duy trì nòi giống được nữa.
Miyamoto là một chi của gia tộc Kitamiya của Nhật Bản. Tuy không được mọi người trong gia tộc coi trọng lắm nhưng Miyamoto lại là chi chính . Nếu thật sự mất đi khả năng sinh đẻ, vấp phải sóng to gió lớn là chuyện khó tránh khỏi.
– Biểu đệ, không cần phải nói nhiều với bọn chúng như vậy. Người Trung Quốc có câu: xem lực thuộc hạ là biết thượng cấp.
Miyamoto đang định nói tiếp thì bị một người thanh niên trẻ tuổi chặn lại.
– Đúng thế, biểu ca, tất cả đều giao phó cho huynh!
Sau khi nghe người thanh niên trẻ tuổi nói thế, Miyamoto cố nén bộ hạ đau đớn, hai chân kẹp chặt lại, cúi mình vái chào.
– Yên tâm đi!
Người trẻ tuổi đó vỗ vai Miyamoto, bước lên trước một bước nói:
– Ta là đệ tử Kitamiya Thái Lang, đại học Seoul Hàn Quốc, cũng là huynh trưởng của hai phái võ Taekwwondo và karate, đến thỉnh giáo võ thuật Trung Quốc của võ quán Hoa Thanh.
– Kitamiya Thái Lang?!
Nghe thấy cái tên này, mắt Diệp Thiên liền híp lại. Ngay đến bản thân cậu cũng không biết mỗi khi trong đầu dấy lên ý muốn sát hại, hai mắt cậu ta tự dưng sẽ híp lại.
ở Nhật Bản, tuy Kitamiya đi du học rất nhiều nhưng trong giới võ thuật mà nói chỉ có lưu truyền Kitamiya Nhất Đao. Diệp Thiên không biết người thanh niên đang đứng trong đấu trường này liệu có quan hệ gì với phái Nhất Đao Kitamiya hông?
– Được, cứ dựa theo thiệp chiến của các anh, đấu ba được hai thì thắng. Các anh xuất chiến là ba vị nào?
Từ Chấn Nam cũng không muốn tiếp tục dong dài cùng đối phương. Dù sao chiến thắng bằng cách đá vào bộ hạ của đối thủ cũng khiến hắn có chút không đẹp lắm.
– Tôi và Pak Kim Hye tiểu thư xuất chiến.
Mọi người đều bất ngờ, không ngờ Kitamiya Thái Lang lại cùng với cô gái đi bên cạnh hắn xuất chiến, hơn nữa cô gái đó lại là người Hàn Quốc?
– Người Hàn Quốc chuyện gì cũng đối tốt với Nhật Bản sao?
Diệp Thiên ngồi dưới cổ vũ nghe thế cũng sững người. Trà độc của Hàn Quốc chỉ chịu lép vế dưới Trung Quốc, trước giờ với Nhật Bản thù hận vô cùng, nhưng tại sao cô gái này lại đồng ý giúp đỡ Kitamiya Thái lang?
– Tôi có một yêu cầu!
Kitamiya Thái Lan đột nhiên chỉ vào Diệp Thiên nói:
– Đúng như lời vị học viên kia nói, đao kiếm không mắt quyền cước vô tình. Nếu hai bên xảy ra thương tích gì không được truy cứu trách nhiệm của đối phương. Các anh đồng ý thì chúng ta bắt đầu tiến hành thi đấu!
– Ai sợ ai chứ? Chúng ta sẽ không giống như bộ dạng của Miyamoto đâu!
– Cứ thế đi, Từ lão đại, đồng ý bọn họ, lát nữa tặng cho bọn chúng một trưởng!
– Định chết à, không thấy có con gái sao? Trưởng Liêu Âm Chân này không thể sử dụng với phái nữ.
Lời của Kitamiya Thái Lang khiến cho người trong võ quán đánh trống tung hô. Bọn họ đều là thanh niên hai mươi, ngựa non háu đá, hội trường mà không huyên náo thì xem không hay.
– Được, ta đồng ý với ngươi!
Nghe thấy tiếng reo hò của mọi người trong võ quán, Từ Chấn Nam nhiệt huyết sôi lên sung sục, mở to mồm lớn giọng đồng ý.
A Phì cùng Lý Phong đứng bên cạnh mặc dù tháy có chút gì không ổn nhưng Từ Chấn Nam đã mở miệng đồng ý rồi thì hai người còn nói gì được nữa.
– Tốt lắm, chúng ta viết cam kết, tránh tới lúc đó đối phương gây rắc rối!
Kitamiya Thái Lang sắc mặt không đổi. một người theo sau lập tức đưa ra chiến thiếp, giống y hệt với cái mà hội Từ Chấn Nam nhận được.
Sau khi Kitamiya Thái Lang viết thêm mấy chữ lên, ký tên mình xong, chiến thiếp liền được đưa cho Từ Chấn Nam.
– Viết thì viết, ai sợ gì chứ?
Từ Chấn Nam cũng không phải tên ngốc. trong lòng hắn cũng biết thừa có chút bất ổn, nhưng đã trót cưỡi lên lưng hổ rồi làm sao mà xuống được. Nếu như nhún bước, truyền ra ngoài thì võ quán cũng khó mà làm ăn tiếp được.
Nhất là đối phương lại là người Nhật Bản, càng không thể để mất mặt được. Từ Chấn Nam khi nãy nhận thiệp, liếc qua mấy chữ, cắn chặt răng ký tên.
– Ôi trời, lão đại đúng là một tên ngốc.
Thấy rõ màn kịch như vậy mà còn đâm đầu vào. Diệp Thiên không khỏi lắc đầu chán nản. Từ Chấn Nam luyện võ được hai năm đã tưởng rằng mình thiên hạ vô địch sao?
Đặt chiến thiếp lên trên mặt bàn, Kitamiya Thái Lang chỉ vào Từ Chấn Nam, lớn tiếng bảo:
– Được, trận thứ nhất, ta đấu với ngươi!
– Anh em sợ ta không đấu được sao?
Thấy đối phương chọn đúng mình, Từ Chấn Nam tức khí cởi quần áo xông lên.
Lý Phong sớm đã cảm thấy sự việc có cái gì đó không đúng rồi, vội vàng cản Từ Chấn Nam lại, bảo:
– Từ lão đại, cứ để đệ lên trước, cứ theo kế hoạch ban đầu của chúng ta mà làm.
Chương 377 : Park Kim Hee
Lý Phong bốn tuổi thì đã theo cha học võ, sáu tuổi bắt đầu luyện tập quyền võ gia truyền. Chỉ có điều bay giờ võ thuật thất thế nên phần lớn thời gian của cậu dành cho học tập.
Nhưng cho dù như vậy, luyện tập võ thuật hàng năm cũng khiến cho Lý Phong có một cảm giác khác thường. Lúc này hắn cảm thấy Kitamiya Thái Lang trước mặt mình giống như một con mãnh thú, khiến trong lòng hắn ý thức rõ cảm giác nguy hiểm.
Vì vậy theo bản năng Lý Phong liền ngăn cản Từ Chấn Nam. Vì cậu biết, Từ Chấn Nam xông lên cho dù không chết thì cũng trọng thương. Chiến thiệp của đối phương chính là một cái bẫy.
– Được rồi, Lý Phong, ngươi cẩn thận một chút.
Từ Chấn Nam tuy nóng nảy nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Hắn cũng cảm nhận được ý đồ ban nãy của đối phương, lập tức nói với Kitamiya Thái Lang:
– Ba trận hai thắng, bên chúng tôi cử Lý Phong đánh trận đầu!
Theo quy tắc mà nói, Từ Chấn Nam làm như vậy không có gì là sai, cho dù là Kitamiya Thái Lang cũng không nói được gì.
Sau một hồi chằm chằm nhìn Từ Chấn Nam, Kitamiya Thái Lang lùi lại một bước, quay sang nói với cô gái bên cạnh:
– Park Kim Hee tiểu thư, hai trận đầu phiền cô rồi!
Park Kim Hee thoáng nhìn Bắc Cung Thái Lang, dùng tiếng Hàn đáp:
– Kitamiya Thái Lang, ngài phải nhớ rõ, tôi đi theo anh hùng Kitamiya học đao kiếm, chứ không phải là nô bộc của nhà các ngài!
– Park Kim Hee tiểu thư, tôi nghĩ là cô đã hiểu nhầm rồi. Người Trung Quốc khinh thường Karate và Taewondo Hàn Quốc các cô, chúng ta đây là vì mình mà chứng minh danh tiếng thôi.
Kitamiya Thái Lang quay sang Park Kim Hee cúi mình thật thấp vái một vái, rồi nói:
– Gia tộc Kitamiya chúng tôi đối với việc thu mua điện tử thất tinh Hàn Quốc nhất định sẽ cân nhắc trước nhất ý kiến của nhà họ Park cô. Park Kim Hee tiểu thư, xin kính nhờ!
Trước mặt nữ nhân này, Kitamiya Thái Lang quả thật không dám dùng giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện.
Vì cô gái này không những là cháu gái Park Kim Hee tông sư Taekwondo Hàn Quốc mà còn là một đồ đệ giỏi giang của gia tộc Kitamiya.
Theo cách nói của nhân vật lớn kia, Park Kim Hee thông minh thiên bẩm, tuy không phải người Nhật Bản nhưng đã được truyền thừa. Kitamiya Thái Lang tuyệt đối không phải là đối thủ của cô.
Nghe thấy Kitamiya Thái Lang đề cập đến chuyện làm ăn của nhà mình, Park Kim Hee đành bất đắc dĩ bảo:
– Được rồi, tôi sẽ đánh một trận, còn lại thì kệ nhà ngươi!
Cuộc khủng hoảng tiền tệ Châu Á mấy năm nay tác động rất xấu đối với Hàn Quốc. Do ông ngoại cô ở Nhật Bản có hệ thống chân rết rất sâu, vì vậy cuộc làm ăn nhà họ Park với Nhật Bản trước giờ qua lại khá nhiều.
Nhưng chính vì vậy mà nhà họ Park hiện giờ đang đối mặt với nguy cơ đuôi to khó vẫy. Nhiều dự án chỉ cần bên Nhật Bản rút vốn là tê liệt ngay lập tức. Cho nên biết rõ Kitamiya Thái Lang đang uy hiếp mình Park Kim Hee cũng đành chịu.
– Anh hùng Kitamiya, Thanh Nhã, anh không nghe nhầm đấy chứ? Chính xác là cái tên anh hùng Kitamiya?
Park Kim Hee và Kitamiya Thái lang luôn dùng tiếng Hàn nói chuyện. Có điều bọn họ không ngờ tới, Vu Thanh Nhã là chuyên gia tin tức, ngoài tiếng Anh ra, tay trái của cô nàng chính là tiếng Hàn và tiếng Nhật.
Vì thế khi hai người đối thoại, Vu Thanh Nhã đã khẽ khàng dịch lại cho Diệp Thiên. Nghe thấy cái tên Kitamiya anh hùng, ánh mắt Diệp Thiên bỗng chốc sáng bừng.
– Diệp thiên, anh làm sao vậy?
Vu Thanh Nhã ngồi cạnh Diệp Thiên, đột nhiên lạnh hết cả người, quay sang thấy nụ cười lạnh lùng của Diệp Thiên không khỏi hoảng sợ.
– Anh không sao, chỉ thấy khó chịu với người Nhật Bản thôi.
Diệp Thiên lắc đầu, không nói thêm gì, ánh mắt chăm chú quan sát Park Kim Hee vừa bỏ áo khoác đi lên đấu trường.
– Tôi là park kim Hee, chủ tu đao thuật, và cũng là đai đen Taekwondo, mong được chỉ giáo!
Park Kim Hee đồng ý Kitamiya Thái Lang xong cũng không phí lời, cởi giày và áo khoác ngoài ra, lộ ra một làn da trắng nõn nà như tuyết.
– Đai đen?
Nghe màn giới thiệu của park kim Hee, Lý Phong trong lòng không khỏi lành lạnh.
Đối với Taekwondo, Lý Phong cũng có chút hiểu biết. tuy ở ngoài nhìn vào trông rất hoành tráng, nhất là kỹ thuật biểu diễn nhưng nhiều cú đá không thích hợp với đấu chính diện, bài luyện cũng gần như không có.
Nhưng có thể đạt đến đai đen Taekwondo lại nắm nhiều kỹ xảo quyền thuật của Karate thì quả thật không thể tầm thường.
Đối thủ trẻ tuổi như vậy mà đã có thể đạt đến đai đen, Lý Phong thầm bỏ đi cái ý định coi thường nữ giới, vội nói:
– Lý Phong, truyền nhân Ký Tỉnh Hình Ý, xin thỉnh giáo!
Vì đảm bảo hai bên không xảy ra thương tích, võ đài bài trí một tầng đệm thật dày. Chẳng qua là Liêu Âm Cước của Từ Chấn Nam quá lợi hại nên cái đệm này cũng không bảo hộ nổi cho phần bộ hạ của Miyamoto.
Sau khi Lý Phong cùng Park Kim Hee đến giữa võ đài, một quyền chào nhau, cả hai cùng lúc lùi lại một bước, Lý Phong đầy vẻ ngạo nghễ xuất thế.
Park Kim Hee cũng chân trước chân sau, người hơi hướng về phía trước, hai tay thủ sẵn trước ngực. Đây chính là thế phòng thủ thường thấy trên Tivi.
Diệp Thiên vừa đưa mắt nhìn liền rút ra kết luận, lắc đầu bảo:
– Anh Lý Phong này không phải là đối thủ của cô gái đó.
– Diệp Thiên, còn chưa đánh thì biết sao được? Lại là dự đoán hả?
Nghe Diệp Thiên nhận xét thế, Vệ Dung Dung có chút mất hứng. Dù sao đi nữa thì Lý Phong cũng là học viên trường mình, Diệp Thiên nói thế chẳng khác nào tự làm nhụt chí diệt uy à?
– Tài nghệ không bằng còn đi dọa người, cậu xem đi rồi sẽ biết.
Diệp Thiên không muốn tranh luận cùng Vệ Dung Dung. Cậu nói ra câu đấy tất nhiên phải có cái lí của mình.
Hai đối thủ này, một người từ nhỏ đã khổ luyện thực chiến, một người lấy thân thể cường tráng làm mục đích luyện tập, cơ bản cũng không thể so sánh được.
Người ngoài khó có thể nhìn ra, nhưng Diệp Thiên biết, đây là biểu hiện khí huyết sung mãn sau khi luyện tập đến mức căng trào mà có được.
Sau khi công phu luyện tập đến mức này, gân cốt da thịt liền trở lên mềm dẻo lạ thường, có thể lỏng chặt. lúc giao đấu có thể bột phát công lực trong chớp mắt, sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng.
Hơn nữa Park Kim Hee bày ra thế Taekwondo, bên trong còn ẩn chứa tư thế Karate.
Tư thế này cực kì có lợi cho phát lực, có thể rút roi sau lưng ra ngay tức khắc, thêm đó mượn lực thắt lưng có thể phát huy hết sức lực toàn thân.
Lý Phong tuy học hành sâu xa nhưng võ thuật ít luyện lại chỉ dựa thân thể cường tráng, cho nên thế đầu bày ra so với nữ sĩ kia kém hơn rất nhiều. Không cần đánh Diệp Thiên cũng biết ai thua.
– Ôi!
Ngay khi Diệp Thiên vừa dứt lời, cả thân người Park Kim Hee bắt đầu chuyển động. chỉ thấy chân trước của cô dùng lực, hai tay nhanh như chớp chộp lấy cổ áo Lý Phong, nghiêng người như muốn nhào qua vai.
Lý Phong mơ hồ không nhìn ra được ý định của đối thủ, hai tay Park Kim Hee xông thẳng tới trước mắt.
– Hỏng rồi, tiểu tử này không biết 70% Taekwondo đều là dùng chân sao?
Trông thấy Lý Phong lùi lại một bước, khoảng cách vừa khớp với một bước của đối phương, Diệp Thiên than lên một tiếng. vốn nghĩ Lý Phong có thể đấu được vài chiêu cùng nữ nhân kia nhưng thế này thì về mode luôn rồi.
Trên võ đài diễn ra quả như Diệp Thiên dự đoán. Park Kim Hee hai tay vừa được mở thế, liền tung người xoay một vòng qua bên trái.
Nhưng cùng với vòng xoay của thân người, Park Kim Hee dùng chân trái làm điểm tựa, vẽ một đường cong, chân phải thon dài đá một cước vào thẳng quai hàm Lý Phong.
Trưởng này Park Kim Hee dùng toàn bộ lực ở phần thắt lưng, so với lực ở các bộ phận khác lớn hơn rất nhiều. Lý Phong bị một cước đá ngửa mặt về phía sau, ngã bịch xuống đệm.
– Lý Phong, cậu không sao chứ?
Kết quả đến đột ngột quá, hơn trăm người trong võ đài không kịp phản ứng, ngay đến cả đám người Miyamoto cũng sững sờ tới mức không dám hò reo.
Chừng bốn năm giây sau, Lý phong trên đệm bắt đầu nhúc nhích. Từ Chấn Nam như vừa tỉnh mộng, vội vàng lao tới, một tay kéo Lý Phong ra.
Má trái Lý phong đã sưng phồng lên, mắt hoa mày chóng, bị trưởng này đánh đến hôn mê rồi. Từ Chấn Nam lay lay hắn một hồi, Lý Phong mới hoàn hồn trở lại.
– Từ lão đại, tôi không phải là đối thủ của cô ta.
Lý Phong vừa mới mở miệng, một cái răng lẫn lộn những máu liền rơi ra. Có thể thấy trưởng lúc nãy khủng khiếp đến mức nào.
Có điều Lý Phong cũng hiểu, thực ra dưới chân đối phương vẫn còn chút tình, nếu không trưởng này ra hết cỡ chắc hắn đã chấn thương não luôn rồi.
– Không sao cả, Lý Phong, cậu nghỉ ngơi đi, các anh em sẽ báo thù cho cậu!
Từ Chấn Nam tuy ngoài miệng rắn rỏi, nhưng trong lòng thật sự một chút tự tin cũng không có. Với nhãn lực của hắn, ngay cả quyền vừa rồi đá ra thế nào cũng không nhìn nổi, lên thi đấu kết quả chắc còn thảm hại hơn cả Lý Phong.
– Tôi đánh xong rồi, chuyện sau tôi không quản nữa.
Đang lúc Từ lão đại dìu Lý Phong xuống dưới, còn không biết là để mình hay A Phì lên tiếp theo thì Park Kim Hee liền quăng ra một câu, xoay người đi giày ra khỏi sàn đấu.
– Không đánh nữa?
Mọi người trong võ quán đều thấy khó hiểu với hành động của nữ nhân này. Lý Phong là đệ nhất võ quán mà cũng không thể đánh bại cô gái này thì những người còn lại thua chắc rồi, vậy tại sao cô ta lại xuống sàn?
Chương 378 : Khuyên giải
– Diệp Thiên, cô gái này lợi hại như vậy, người Nhật Bản đó chắc còn khủng khiếp hơn nhiều?
Trận đấu vừa rồi đã dập tắt mọi nghi ngờ bực bội trong lòng Vệ Dung Dung rồi. Giờ cô đã biết cậu bạn của mình thật là có tài nhìn nhận.
Trước đây Từ Chấn Nam chưa bao giờ gặp qua đối thủ nào. Đó là vì đây là đại học, hơn nữa còn là một trong những đại học tốt nhất trong nước, cao thủ giang hồ đương nhiên không thể xuất hiện trong những chỗ như thế này.
– Người Nhật Bản đó không bằng cô gái Hàn Quốc.
Diệp Thiên lắc đầu.
– Nhưng đánh với lão đại, năm ba chiêu không thành vấn đề!
Diệp Thiên nhận định như vậy càng khiến cho Vệ Dung Dung mặt thêm biến sắc.
– Không đánh nữa sao? Sao lại không tiếp tục?
– Không đánh nữa cũng tốt. Đến Lý Phong còn không địch nổi cô ấy thì đấu tiếp làm gì?
– Cô gái đó thật lợi hại, một cước đã đá ngất Lý Phong, tớ thấy A Phì cũng không đấu nổi cô ấy đâu.
Sau lúc ban đầu yên tĩnh, người trong võ quán bắt đầu rầm rì bàn tán, mắt liếc nhìn về phía cô gái Hàn Quốc với một chút sợ hãi trong lòng.
Nhưng đến khi Bắc Cung Thái Lang lên võ đài, mọi người mới vỡ lẽ ra một điều. Trận đấu này vốn không có kết thúc, chỉ là đối phương thay người lên ứng chiến mà thôi.
– Tôi phải đánh cùng cậu!
Kitamiya Thái Lang đứng giữa sân, chỉ tay vào Từ Chấn Nam, sau đó từ từ gấp các ngón tay lại.
Lý Phong vừa bị Park Kim He e cho một trưởng nghe thấy Kitamiya Thái Lang nói thế liền vội vàng kéo Từ Chấn Nam lại:
– Từ lão đại, đừng đánh với hắn, để cho A Phì lên!
– Không được, hắn chọn người đấu là tôi, cứ để tôi lên!
Từ Chấn Nam bị hành động của Kitamiya Thái Lang chọc giận. Giờ mà không lên võ đài thì về sau sẽ không còn mặt mũi nào mà chỉ huy trong võ quán nữa.
– Hỏng rồi, lão đại phải lên đài rồi?
Diệp Thiên ngồi dưới lắc đầu đứng dậy.
– Thật đúng là không biết không sợ. Tuy công phu của người Nhật Bản kia kém hơn so với cô gái Hàn Quốc nhưng đấu với Từ Chấn Nam thì chẳng cần tiêu phí sức lực gì.
Karate vốn dĩ tên gọi là Đường Thủ Đạo, tiếp thu không ít tinh hoa võ thuật Trung Quốc, gồm các loại kỹ thuật: đá, đánh, xuất, lấy, ném, khóa, vặn, nghịch kĩ, điểm huyệt. Một số phái còn luyện thêm cả vũ khí thuật.
Giống như công phu của gia tộc Kitamiya, điều đáng chú trọng là đao pháp và kiếm đạo, còn Karate, chẳng qua chỉ là đệ tử học tập kiến thức cơ bản thôi. Nếu may mắn đệ tử này có khả năng thiên bẩm thì sẽ trở thành truyền nhân chân chính.
Kitamiya Thái Lang tuy là dòng chính trong gia tộc, nhưng từ nhỏ đã lộ ra khả năng kinh doanh trời phú. Dù vậy, hắn cũng chỉ học có Karate.
So với võ thuật Trung Quốc, quyền cước Karate sử dụng phối hợp, chiêu thức ngắn gọn giản dị, coi trọng luyện tập đối chiến, tính thực tế cao.
Tuy Diệp Thiên ngầm hiểu được võ thuật Trung Quốc hơn xa Nhật Bản ở những điểm này, nhưng hiện giờ võ thuật Trung Quốc đã mai một dần chỉ còn lại trong dân gian. Nếu muốn học thành tài thì phải tự tìm kiếm cho mình những bậc cao nhân sống ẩn dật.
Hơn nữa một nguyên nhân lớn khiến cho võ thuật Trung Quốc không được phổ cập như Nhật Bản bây giờ đó là muốn luyện đến một trình độ nhất định thì phải cần rất nhiều thời gian, thông thường phải kiên trì luyện tập từ năm tới mười năm mới có chút thành tựu.
Vì vậy, Taekwondo cùng Karate hiện nay đã vượt xa võ thuật Trung Quốc. Trong mắt rất nhiều người, Karate và Taekwondo lợi hại hơn khá nhiều.
Quan trọng hơn là, người luyện võ chân chính.
Những người này cơ bản sẽ không động thủ và tỉ thí cùng một số quyền sư. Cũng giống như Diệp Thiên, muốn cậu biểu diễn một bài thi, đó quả thực là một sự sỉ nhục.
Có điều lúc này Diệp Thiên không xông lên không được. vừa nãy Park Kim Hee giao đấu cùng Lý Phong, không có ý thức chiến đấu gì. Diệp Thiên tuy biết Lý Phong sẽ thua nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
Còn Kitamiya Thái Lang thì không như vậy. Trên người hắn sát khí đằm đằm, đầy vẻ kiêu ngạo, thêm vào đó đối thủ lại là Từ Chấn Nam.
Diệp Thiên tin chắc nếu Từ Chấn Nam bước lên, tuy rằng không đến nỗi mất mạng nhưng bước xuống chắc chắn còn thê thảm hơn nhiều so với người tên Miyamoto kia.
– Khoan đã, lão đại!
Từ Chấn Nam vừa mới cởi áo khoác ngoài ra đang chuẩn bị bước lên võ đài thì Diệp Thiên đi đến kéo lại.
– Diệp Thiên, sao vậy?
Từ Chấn Nam bẻ các đốt ngón tay, không ngừng phát ra tiếng kêu “răng rắc”, hắn đang dùng cách này để tự khích lệ cho mình.
– Anh không phải là đối thủ của hắn, lên trận sau đi, đấu trận này còn thảm hơn nữa.
Diệp Thiên dùng cằm hất về phía Miyamoto.
– Hứ, ngươi đừng có mà dọa ta?
Nếu lấy Lý Phong ra so sánh, Từ Chấn Nam đã chẳng là gì rồi, thế này chẳng phải không dưng thích ăn đánh sao? Da thịt hắn dày còn chịu đựng được, nhưng phần hạ bộ yếu mềm ngộ nhỡ phế đi, cả đời hắn đúng là bất lực.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm Từ Chấn Nam bảo:
– Tôi nói thật, chỉ cần anh lên võ đài, hắn tuyệt đối dám phế anh!
Nghe Diệp thiên nói thế, Từ Chấn Nam mặt mũi trắng bệch. Dù sao hắn cũng mới chỉ là một học viên, chuyện hắn lỡ phế Miyamoto cùng chỉ là vô ý, hơn nữa trong lòng cũng thấy chút xấu hổ.
Giờ để chuyện tương tự lặp lại ở mình, nói không sợ là giả, Từ Chấn Nam trán đã muốn toát mồ hôi hột.
– Lên đi, hay là nhà ngươi sợ?
Thấy Từ Chấn Nam đứng vẫn đứng dưới nói chuyện cùng một người khác, Kitamiya Thái Lang có chút không kiên nhẫn.
– Phế thì phế, lão tử cùng hắn liều mạng!
Từ Chấn Nam khùng lên vì bị Kitamiya Thái Lang khích bác, đẩy Diệp Thiên sang một bên, hăm hở xông lên võ đài.
Diệp Thiên không nói không rằng, tự động lùi về phía sau hai bước.
– Lão đại, tôi lên trước cho, chỉ lần này thôi.
Diệp Thiên thở dài, xoay người bước lên cái đệm dày trên võ đài:
– Kitamiya, vết thương tiểu đệ ngươi Miyamoto cũng không nặng lắm đâu, mấy ngày nữa tụ huyết tiêu tan sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này, tôi thấy… cuộc tỉ thí này nên cho qua đi.
Miyamoto tuy không phải luyện Thiết Đương Công gì nhưng Từ Chấn Nam cũng không phải là Hoàng Phi Hồng, làm gì đá đến nỗi không thể sinh đẻ, chỉ là phần hạ bộ của hắn quá mẫn cảm yếu ớt nên mới cảm giác quá lên như vậy thôi.
Diệp Thiên biết trước mặt mình là Kitamiya gia tộc nhưng quả thực là hắn rất yếu, tới mức Diệp Thiên không có hứng cùng hắn động thủ. Làm thương Kitamiya anh hùng, đệ tử đời sau của hắn cũng không có lợi ích gì.
– Sao? Vết thương của ta không vấn đề gì?
Diệp Thiên vừa nói những lời này ra, Bắc Cung Thái lang còn chưa kịp ý kiến gì thì Miyamoto đã lớn tiếng kêu to.
– Được rồi, Từ Chấn Nam cũng không phải cố ý đá ngươi, tôi thấy… chuyện này nên bỏ đi.
Với thân phận của Diệp Thiên hiện nay, hắn không muốn tham dự quá sâu vào những chuyện kiểu này.
– Làm sao ta biết lời ngươi nói là đáng tin?
Miyamoto hỏi lại, nhưng trong lòng sớm đã khấp khởi mong Diệp Thiên khẳng định.
Diệp Thiên lắc lắc đầu bảo:
– Hai ngày nữa ngươi đi kiểm tra lại thì biết ngay.
– Chuyện này….
Nghe Diệp Thiên nói thế, Miyamoto hơi chút do dự. hắn biết rõ, một khi Kitamiya Thái Lang đã ra tay thì rất khó khống chế.
Hồi nhỏ Miyamoto ở cùng với Bắc Cung Thái Lang nên tính cách ka ka mình thế nào hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Khi hắn học trung học, từng có một lần đã bị xã hội đen ngoài trường cướp, vốn dĩ những chuyện như vậy nói cho người nhà, đương nhiên sẽ có người ra tay trừng trị những người đó.
Nhưng Kitamiya thái Lang về nhà, một câu cũng không mở miệng, ngày hôm sau đi học, hắn ra khỏi nhà sớm, trong túi gài sẵn một thanh đao ngắn, đợi lúc tan học chặn gặp bọn xã hội đen, hắn rút thanh đoản đao ra vụt tới tấp ngã ba người.
Lúc ấy đi theo sau Kitamiya Thái Lang, Miyamoto rất choáng váng, bị Kitamiya Thái Lang lôi kéo, chạy về nhà cũng chưa kịp phản ứng. Sau đó lại được tin trong ba người bị đánhcó đến hai người tử vong tại chỗ.
Gia tộc Kitamiya ở cái thành phố kia quả là thế lực thật lớn, cuối cùng chuyện này cũng được đè ép xuống, nhưng từ đó về sau, Miyamoto rất hợp với người anh họ này, đồng thời, cũng đã tràn ngập kính sợ.
Lúc trước Miyamoto cũng là do lo lắng của quý bị phế nên trong lòng tức giận, mới mời anh họ hắn tới, nhưng nghe được Diệp Thiên nói mình không có việc gì, Miyamoto nhất thời dao động.
Phải biết rằng, nơi này chính là trường Thanh Hoa, là Trường Số 1 của Trung Quốc, nếu anh họ hắn thật sự đánh chết hay đánh cho đối phương tàn phế ở trong này, vậy cái gọi là chiến thiếp căn bản liền không có tác dụng gì.
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng Kiyamoto quyết định không khuếch đại tình thế, dùng Nhật ngữ hướng nói với Kitamiya Thái Lang:
– Anh Thái Lang, chuyện này, hay là … Coi như xong đi?
Đứng ở giữa lôi đài Kitamiya Thái Lang lắc lắc đầu, nói:
– Hứ, không, Kiyamoto, cậu không cần sợ hãi, chẳng lẽ cậu quên anh Đường là làm nghề gì à? Có anh ấy, chúng ta sẽ không bị trừng phạt.
Anh Đường mà Kitamiya Thái Lang nói đến là một vị võ quan lãnh sự quán Nhật Bản trú tại Trung Quốc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần Kitamiya Thái Lang trốn được vào lãnh sự quán, hắn tin tưởng không ai có thể gây khó cho hắn.
Hơn nữa vừa rồi biểu hiện trình độ của Park Kim Hee ra quyền thuật cực cao, đối với Kitamiya Thái Lang cũng là một loại kích thích, hắn cũng muốn dùng một thắng lợi để chứng minh thân phận đệ tử gia tộc Kitamiya của chính mình.
Nghe được anh họ nói lời này, Kiyamoto từ nhỏ đã có lòng sợ hãi Kitamiya Thái Lang, cũng không dám lại nói khuyên bảo .
– Sao? Còn không được sao?
Sau tràng tiếng Nhật ít người hiểu được, khi hai người đối thoại, bên cạnh Diệp Thiên đã có người phiên dịch, Diệp Thiên nhất thời nhíu mày.
Chương 379 : Karate (Thượng)
– Các ngươi, võ công của Trung Quốc, đã hỏng rồi!
Kitamiya Thái Lang thực chất là một tên quân phiệt, từ nhỏ đã được nghe các bậc tiền bối của mình kể chuyện Trung Quốc ở nửa thế kỉ trước, biết rằng đây là một đất nước rộng lớn và có ý thức tự tôn dân tộc rất cao.
Cái gọi là quan hệ Trung Nhật tốt đẹp chẳng qua chỉ là lời xã giao từ phía chính phủ. Tám mươi phần trăm dân số Trung Quốc trước giờ không hề có ý định bỏ qua cho người hàng xóm này.
Mà cũng rất nhiều người Nhật Bản, hành động xâm lược mang cho chúng sự hứng khởi, hình thành nên chủ nghĩa quân phiệt với không ít ý niệm xấu xa trong đầu.
Vì thế nên dù em họ Miyamoto của mình có mở miệng thì Kitamiya Thái Lang cũng không muốn bỏ cơ hội tốt đánh người Trung Quốc này. Hắn muốn gieo vào lòng những học viên này hạt giống người Nhật Bản luôn bất khả chiến bại.
– Diệp Thiên, cậu xuống dưới đi, để tôi đánh với hắn, ai sợ ai chứ?
Thái độ khiêu khích của Kitamiya Thái Lang khiến Từ Chấn Nam vô cùng tức giận. Không chỉ có hắn, những thành viên khác của võ quán cũng kích động đánh trống reo hò, trường đấu trở nên hết sức náo nhiệt.
Diệp Thiên nét mặt hơi chút kì quái nhìn lên Kitamiya Thái Lang hỏi:
– Ngươi thật sự muốn đấu tiếp?
Vốn dĩ là Từ Chấn Nam ra tay không cẩn thận làm tổn thương Miyamoto. Người bị hại là đối phương vì vậy Diệp Thiên cũng không dám tính toán gì. Nhưng giờ Kitamiya Thái Lang được đà lấn tới, Diệp Thiên trong đầu lửa bốc lên ngùn ngụt.
– Đương nhiên, các ngươi dùng thủ đoạn không chính đáng đánh thắng em họ ta, giờ lại không dám tỉ thí sao?
Kitamiya Thái Lang tuy không học đao pháp kiếm đạo gì của gia tộc nhưng lại đeo đai đen thất đoạn của Karate, từng giành quán quân trong trận đấu Karate trong nước, kinh nghiệm thực chiến tương đối dày dặn. Ở Á Vận Hội Bắc Kinh nếu không phải vì tuổi quá nhỏ thì đã thành đại diện Nhật Bản tham gia rồi. Vì vậy, Kitamiya Thái Lang cực kì tự tin về bản thân mình.
Thấy đối phương không chịu buông tha, Diệp Thiên bảo:
– Được, ta đấu với ngươi, không vấn đề gì chứ?
– Ngươi … có thể thay cho bọn hắn sao?
Kitamiya Thái Lang không nhận ra Diệp Thiên nhưng đối với hắn mà nói đánh cùng ai không quan trọng, miễn là cho người Trung Quốc nếm mùi thất bại là được rồi.
Trong trường đấu này ngoài Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung và Từ Chấn Nam ra, không có ai biết Diệp Thiên, tất nhiên cũng không có chút tin tưởng gì với cậu. A Phì thấy thế còn nói lớn:
– Để mình lên cho!
– Anh ?
Diệp Thiên lắc đầu, bảo:
– Thiếu Lâm đàm chân của anh tuy rằng công lực không tồi nhưng kinh nghiệm chiến đấu ít quá, để tôi đánh cho.
– Sao cậu biết ta luyện chính là đàm chân?
Nghe Diệp Thiên nói trúng phóc thế, A Phì hơi hoảng. Vì trong võ quán này nhiều người cũng không hề biết thứ hắn luyện là đàm chân.
– Cậu tuy hơi béo, nhưng bước chân lại có phần chắc chắn, rất dễ nhìn ra.
Diệp Thiên mỉm cười không nói gì. Động tác Đàm Chân xốc vác, phối hợp nhịp nhàng, chiêu thức linh hoạt, tiến công nhanh chóng, nhịp điệu khỏe khoắn, Lý Thiện Nguyên cực kì tôn sùng, sớm đã để cho Diệp Thiên luyện qua một thời gian.
Võ thuật Trung Quốc xưa nay đều có tên gọi Nam quyền Bắc Chân. Nam quyền ở đây chính là Hồng quyền còn Bắc Chân chính là Đàm Chân.
Quyền này nguồn gốc từ chùa Long Đàm tỉnh Lỗ, được gọi là Đàm Chân. Triều Minh, thiền sư Tung Sơn của Thiếu Lâm đích thân đến chùa Lâm Thanh Long Đàm tìm hiểu, cùng hậu bối của Côn Luân đại sư đàm luận.
Hai người cùng trao đổi Thiếu Lâm La Hán quyền và Lâm Thanh đàm chân, sau đó, Thiếu Lâm Tự có tiến hành cải tổ và lưu truyền Đàm chân, được gọi là Thiếu Lâm đàm chân.
Nghe Diệp Thiên nói được vỗ công của mình. A Phì lộ vẻ không tin nổi. Hắn có chút khó hiểu nhìn thân thể Diệp Thiên. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người luyện võ.
– Được rồi. Bọn họ cũng không có ý kiến gì, để hai chúng tôi tỉ thí đi!
Diệp Thiên quay mặt qua nói với Kitamiya Thái Lang:
– Karate Nhật Bản chính là sự kết hợp một số kỹ xảo trong quyền thuật của người Trung Quốc. Chính là đệ tử lãnh giáo sư phụ. Tôi dùng hai tay là coi thường anh! Như vậy đi, tôi chỉ dùng một tay đấu với Karate của anh!
Diệp Thiên nói chuyện, đưa tay trái của mình đến sau lưng, tay phải hơi hơi nâng lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Kitamiya Thái Lang.
– Sao cơ? Chỉ dùng một tay?
– Thật hay giả đấy?
– Từ lão đại, người bạn này là ai vậy? Không Phải cao thủ võ lâm chứ?
Diệp Thiên vừa nói xong, cả võ quán nhất thời huyên náo. Lời này thật sự là rất có khí phách, trên mặt những người trong hội võ thuật đều lộ ra thần sắc hưng phấn, sôi nổi hỏi han Từ Chấn Nam về lai lịch Diệp Thiên.
Còn người mà Kiyamoto dẫn tới, trên mặt lại là lộ ra vẻ phẫn nộ, hành vi này của Diệp Thiên, quả thực chính là đang miệt thị vận động viên Karate, làm cho bọn họ không thể chịu đựng được.
Kitamiya Thái Lang giận tím mặt, há mồm mắng:
– Đồ khốn!
– Khốn kiếp! Mày thử chửi thêm một câu đi!
Sắc mặt Diệp Thiên chợt lạnh xuống, biến sắc cực nhanh khiến Kitamiya Thái Lang đều thấy phát lạnh.
– Thực xin lỗi, là ta thất lễ !
Kitamiya Thái Lang có danh hiệu đai đen Karate cũng không phải nói khoác, những rận đấu đều đánh vô số kể, năng lực điều tiết khống chế tâm lý hết sức xuất sắc, sau khi nổi giận, lập tức thu lại tâm trạng, hơn nữa còn bái Diệp Thiên một cái.
– Mẹ nó, Nhật Bản chính là đê tiện, nói chuyện tử tế thì ngươi đùa giỡn, rồi lại lật mặt được ngay.
Diệp Thiên cũng không biết Kitamiya Thái Lang là dâng cố ý làm cho mình kích động, còn tưởng rằng hắn sợ?
Tựa hồ từ chuyện Diệp Thiên trấn định thần thái rất nhanh, Kitamiya Thái Lang cảm thấy một tia dị thường, trở nên cẩn thận hơn, hắn lấy từ trong túi ra một mảnh vải dán ở chỗ trán, sau đó đứng ở trong sân, bày ra một tư thế phòng ngự của Karate.
Kitamiya Thái Lang cuồng vọng cũng là có ý muốn chọc giận đối phương, nhưng trong lòng hắn, lại trở nên dị thường trầm ổn, không hề có ý động thủ trước.
– Lên đi, Karate nặng tiến công không nặng phòng thủ. Nếu như ta ra tay trước, ngươi không còn cơ hội nữa đâu.
Diệp Thiên chìa một ngón tay ra, hương về phía Kitamiya Thái Lang ra hiệu một cái ngoắc, trả lại động tác khiêu khích vừa rồi mà hắn làm với Từ Chấn Nam.
Y như rằng, Kitamiya Thái Lang thôi thế phòng bị, hai chân chuyển dịch, cả người hùng hổ tiến về phía diệp Thiên, bàn tay phải dần dần khép lại, trong miệng hét to một tiếng “Ya!” lập tức bay lên bổ thẳng xuống đầu Diệp Thiên.
Karate là một sự vận động quyền cước kết hợp cực kì hoàn mĩ giữa sức lực và kĩ thuật. một trưởng này của Kitamiya Thái Lang có thể đập nát hai mươi viên gạch.
Tuy hắn chưa dồn hết toàn lực nhưng nếu đánh trúng Diệp Thiên thì trong nháy mắt hoàn toàn có thể khiến cho cậu mất đi sức chiến đấu, hơn nữa còn có thể để lại chấn động nặng nề ở phần đầu.
Ya !
Trông thấy trưởng hung mãnh mà Kitamiya Thái lang tung ra, mọi người trong ngoài trường đấu kinh hãi không hét ra một tiếng động. cước này quyết không thua kém so với Park Kim Hee hồi nãy.
– Hừ!
Thấy Kitamiya Thái Lang tung chưởng đầy khí thế, Diệp Thiên hừ một tiếng, đưa tay ra trước ngực đỡ đòn.
Ngay khi đối phương sắp sửa đánh trúng chính mặt mình, đầu ngón tay tay phải Diệp Thiên nhẹ nhàng xẹt qua nách Kitamiya Thái Lang. Kitamiya Thái Lang vốn đã tung một chưởng tràn ngập sức lực, bỗng nhiên mềm nhũn rũ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Kitamiya Thái Lang phản ứng rất mau, hắn thậm chí cũng chưa suy nghĩ Diệp Thiên sẽ đỡ một chiêu này như thế nào, chân trái liền mạnh mẽ đạp trên mặt đất, cả thân thể bay lên không, gối phải hung mãnh đánh tới ngực Diệp Thiên.
– Đánh bằng đầu gối? Hóa chiêu của Thái Lan? Động tác võ thuật đẹp mắt, nhưng Nhật Bản thật đúng là một tộc người không có văn hóa chính mình.
Ở trong mắt những người khác, động tác của Kitamiya Thái Lang là liên hoàn, ở giữa không dừng lại chút nào, nhưng là ở trong mắt Diệp Thiên, Kitamiya Thái Lang cũng có sơ hở, thậm chí còn nhàn hạ đi đánh giá động tác đối phương.
Quay mắt về phía một chiêu khí thế hung mãnh này của đối phương, thân hình Diệp Thiên lại chưa động, tay phải bỗng nhiên giơ lên, một ngón trỏ giơ về phía Kitamiya Thái Lang.
Chiêu này của diệp Thiên chẳng những nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người mà chính Kitamiya Thái Lang cũng không ngờ tới. Một đằng là đầu gối cứng cáp, một đằng là ngón tay yếu ớt, hai người này căn bản không cần đấu?
Lúc đầu gối cùng ngón trỏ chạm vào nhau, mọi người bao gồm cả Kitamiya Thái Lang đều tưởng rằng ngón tay Diệp Thiên đã gãy. Kitamiya Thái Lang đột nhiên cả người bay lên, liền sau đó ngã lăn quay trên đệm.
– Chuyện gì thế này?
– Sao lại ngã sấp xuống thế này?
– Người Nhật kia đang chiếm ưu thế mà, sao lại không ra đòn được nhỉ?
Tình huống bất ngờ khiến cho người trong đấu trường hết sức bất ngờ, lớn tiếng cười nhạo Kitamiya Thái Lang. Dư âm Lý Phong bại trận vừa rồi dường như tan biến hết.
– Khốn kiếp!
Kitamiya Thái Lan ngã xuống cũng không bị thương, lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy cay cú.
– Ta nói ngươi không có trí nhớ à?
Diệp Thiên nhướng mày. Vừa rồi cậu mới chỉ dùng tay nắm lấy phần mềm ở đùi của Kitamiya Thái Lang chứ chưa hề có một chút chân khí phóng kích ra ngoài. Đấy chính là để tha cho hắn.
Ai ngờ Kitamiya Thái lang lại không biết tốt xấu xông lên mắng chửi khiến cho Diệp Thiên lửa bốc lên ngùn ngụt. Người Trung Quốc ghét nhất chính là bị câu mắng chửi này của Nhật Bản.
Kitamiya Thái Lang không trả lời Diệp Thiên mà nhào tới, dùng một chưởng đánh vào đầu Diệp Thiên.
Bất ngờ Diệp Thiên đỡ được, Kitamiya Thái Lang lùi lại nửa bước, định đưa chân phải đánh vào phía hạ bộ Diệp Thiên.
Kitamiya Thái Lang nhíu mày lại, nhưng không phải là công phu của Karate, mà là thuật công kích của gia tộc Kitamiya.
Kitamiya Thái Lang từ nhỏ đã luyện tập chiêu này, thậm chí một cước có thể đánh vỡ bốn năm viên gạch, dùng trong chiến đấu khó lòng phòng bị, kết cục không chết mà tổn thương, cực kì thâm độc.
– Mẹ nó, còn nói chúng ta không có võ đức?
Lúc Kitamiya Thái Lang cách Diệp Thiên chừng hai ba mươi cm, Diệp Thiên đã cảm nhận được một trận gió lạnh tỏa ra.
Chương 380 : Karate (Hạ)
Kitamiya Thái Lang quyền cước hư ảo, một chiêu móc ngược thật đúng là sát chiêu. Hơn nữa hắn biến chiêu rất nhanh, cực kì khó đoán. Nếu đổi lại là A Phì ít kinh nghiệm đối chiến nhất định sẽ bị đánh trúng.
Có điều võ công của Diệp Thiên đến trình độ này, chênh khá xa so với thực lực của Kitamiya Thái Lang, đánh lén hoặc là một số động tác võ thuật đẹp mắt đã không là đối thủ của hắn.
Trước mặt Diệp Thiên, Kitamiya Thái Lang chỉ như một đứa trẻ mới học võ. Chiêu thức đánh ra có vẻ bí hiểm nhưng cũng không giấu được khí chất. Ngay cả lúc Kitamiya Thái Lang chuyển bước, Diệp Thiên cũng biết hắn định đánh chiêu gì tiếp theo.
Đang trên đà tung trưởng vào hạ bộ của Diệp Thiên, trên mặt Kitamiya Thái Lang lộ rõ nụ cười xảo quyệt.
Không giống với trưởng vô tình mà Từ Chấn Nam đánh trúng vào hạ bộ của Miyamoto, Kitamiya Thái Lang chủ ý dồn toàn lực. Trưởng này của hắn phải vỡ đến một chồng gạch. Cho dù đối phương có luyện Thiết Đương Công cũng phải ngất xỉu tại chỗ.
So với những chiêu thất thủ đả thương người, đây là chuyện bình thường. Thêm vào đó mình đã trót ghi rõ quy tắc thương vong tự chịu trên chiến thiếp. Chỉ cần không đánh chết đối phương thì cũng không có vấn đề gì.
Có điều nụ cười trên mặt Kitamiya Thái Lang còn chưa kịp thu lại, đột nhiên bỗng có cảm giác chân phải căng ra, như bị cái gì kẹp chặt, vừa cúi đầu nhìn xuống, Kitamiya Thái Lang không khỏi hốt hoảng giật mình.
Lúc đầu khi Kitamiya Thái Lang xuất chiêu này, Diệp Thiên thân trên không chút chuyển động, nhưng kì thực cậu đang dồn lực xuống phần thân dưới, đồng thời mười đầungón chân hướng vào trong, hình thành nội bát tự.
Như thế, khi Kitamiya Thái Lang vừa tung trưởng đến, hai đầu gối của Diệp Thiên đã kịp kẹp chặt.
Diệp Thiên dùng chiêu này Diệp Thiên sở dụng một chiêu này, là nam quyền trung ổn mã cứng rắn cầu công phu, nam quyền chú ý trát mã, cũng chính là tục xưng “Cái cọc bước”, yêu cầu ngũ chỉ trảo, bám rễ, cường điệu “Vững như Thiết Tháp tọa như núi” .
Diệp Thiên năm tuổi luyện võ, tám tuổi bắt đầu theo Lý Thiện Nguyên tầm sư.
Mà một chiêu này võ tấn công hàng trung bình, cũng đã thấy qua, là thuộc loại nam quyền trong Hồng gia quyền đạo. Tương truyền là năm đó đệ tử Thiếu Lâm là Hồng Hi Quan sáng chế. Lý Thiện Nguyên từ những năm ở Quảng Đông đã học được.
Thiết Cầu Tam cực kì nổi tiếng ở võ lâm cận đại, hơn nữa võ công thiên về cứng rắn, quyền cước như sắt, sau này thủ đồ Lâm Phúc Thành truyền thụ cho Hoàng Phi Hồng.
Chiêu này Diệp Thiên đánh ra, hạ bộ đang tư thế mở khép lại trong nháy mắt, phần eo hạ xuống dồn lực xuống hai đầu gối , giống như hai cái sừng ở đỉnh đầu sơn dương, mạnh mẽ đáp trả “cái móc câu” của Kitamiya Thái Lang.
Tuy không xuất thân từ nam quyền, chiêu này của Diệp Thiên cũng không phải chính tông, nhưng với Kitamiya Thái Lang thế là đủ, một kẹp, Kitamiya Thái Lang không thể động đậy.
Diệp Thiên cú thái độ khiêu khích của Kitamiya Thái Lang. Sau khi kẹp được chân phải hắn, bất ngờ dùng lực dồn lên chân hắn.
Giống như bị cái kìm kẹp chặt, một tiếng “răng rắc” phát ra, Kitamiya Thái Lang gãy xương rồi, miệng hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Kitamiya Thái Lang bụng dạ vốn hiểm ác, mười hai mười ba tuổi đã dám giết người. Bây giờ chịu thiệt thòi, hai tròng mắt sớm đã đỏ ngầu.
Kitamiya Thái Lang không buồn quan tâm đến chân của mình nữa, lập tức dùng tay phải thành đao bộ trưởng, lao tới yết hầu Diệp Thiên.
Kitamiya Thái Lang tuy không thừa kế đao pháp của gia tộc, nhưng nếu thủ đao này đánh trúng cũng không khác gì trưởng hồi nãy, hoàn toàn có thể cắt gãy cổ Diệp Thiên.
– Định lấy mạng ta à? Nhưng công phu của người này vẫn còn chưa đủ, nếu đổi lại là nha đầu họ Kim kia thì chắc xong.
Chưởng này của Kitamiya Thái Lang giống như nhát dao chí mạng, nhưng suy cho cùng hắn không phải là luyện đao pháp hay kiếm thuật gì, mục đích xuất đao quá rõ. Nếu đổi lại là người Nhật Bản có lẽ còn nguy hiểm hơn.
Đối mặt với chưởng này của Kitamiya Thái Lang, Diệp Thiên chỉ cần nhìn lướt qua đã thu vào tầm nhìn cái người tên gọi là Park Kim Hee. Cậu rất muốn biết đồ đệ của anh hùng Kitamiya rốt cục công phu đạt đến cảnh giới nào?
Diệp Thiên là nhân vật như thế nào chứ? Ngày trước ở Đài Loan vụ giết 22 người cho tới giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Tuy chỉ thoáng nhìn qua nhưng ánh mắt đầy sát khí cũng đủ quét cả người Park Kim Hee
– Đây là ai? Sao lại đáng sợ đến thế?
Bị Diệp Thiên liếc nhìn, Park Kim Hee đang chăm chú nhìn hai người tỉ thí bỗng thấy rờn rợn, cả người lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy xuống theo sống lưng, cô cảm thấy như con dã thú hung mãnh đang xông về phía mình.
Sau khi ánh mắt Diệp Thiên rời đi, cảm giác đó của Park Kim Hee mới từ từ tan biến. Thời khắc đó cực kì ngắn ngủi, Park Kim Hee cũng không biết vừa rồi có phải là ảo giác hay không?
Vào lúc này, Diệp Thiên cũng không còn tâm trí nào dây dưa với Kitamiya Thái Lang.
Cùng với hai tiếng “răng rắc” vang lên, Kitamiya Thái Lang vội lui về sau, cả người ngã nhào trên đất.
Chỉ là không ai nhìn thấy lúc Diệp Thiên bẻ gãy và buông Kitamiya Thái Lang ra, tay phải nhanh như chớ nhẹ nhàng vỗ vào bụng hắn, động tác nhanh đến nỗi máy quay cũng không thể quay nổi.
Từ khi xuất đạo tới nay, Diệp Thiên đã tự lập cho mình một tôn chỉ phải giết người. Vừa rồi Diệp Thiên thấy Kitamiya Thái Lang đầy sát khí, dưới tay cậu đột nhiên cũng không còn một chút tình nghĩa.
– Á…. Á…, chân của ta gãy rồi!
Kitamiya Thái Lang ngã xuống đất đã hoàn toàn mất đi phong độ ban đầu, không ngừng quay cuồng kêu rên. Mấy người trong hội Karate định chạy đến nâng hắn dậy nhưng đều bị hắn đá ra ngoài.
Diệp Thiên vừa rồi sử dụng chính là chưởng Phân Cân Thác Cốt. Tuy không đến mức tổn thương vào xương nhưng cũng rất lâu mới có thể khỏi hẳn, người bị thương cực kì đau đớn lại vô cùng khó chịu.
– Được, đánh hay lắm!
– Anh hùng, anh hùng!
Đánh chết Nhật Bản, bảo vệ uy phong của nước ta!
Từ lúc Diệp Thiên và Kitamiya Thái Lang ra đấu, tuy miêu tả rất chậm nhưng thực tế chỉ xảy ra ngắn ngủi khoảng 7, 8 giây, Kitamiya Thái Lang đã té ngã trên đất. Các thành viên võ quán nhao nhao phản ứng.
Sự náo nhiệt của các thành viên trong trường đấu hoàn toàn bị tiếng kêu rên của Kitamiya Thái Lang đốt lên.
– Các ngươi cho rằng đây là niên đại 20, 30 sao?
Diệp Tiên liếc mắt, ép tay xuống. Cả đấu trường lặng ngắt như tờ.
– Các học viên, luyện võ thuật tôn chỉ là ở cường tráng thân thể. Hi vọng mọi người chú trọng điểm này, đừng đi động thủ tỉ thí với người.
Những lời này của Diệp Thiên thực chất nói với Từ Chấn Nam.
Từ Chấn Nam chỉ có mấy võ công mèo quào, căn bản là không cào được mặt bàn, cư nhiên còn dám cùng người khác quyết đấu tỷ thí, nếu không đánh thức hắn, ngày sau chỉ sợ sớm muộn gì sẽ bị người khác đánh tan xương.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên liếc về phía mình, Từ Chấn Nam cười trừ, hai tay chắp lại hướng về phía Diệp Thiên, ý muốn Diệp Thiên giữ lại cho mình vài phần sĩ diện trước mặt mọi người.
– Ngươi đánh thương người tính sao đây?
– Đúng thế! Cậu ta đánh trọng thương Kitamiya Thái Lang không thể đi được.[Audio] Ta Luyện Khí 3000 Năm
– Kitamiya Thái Lang còn không biết tình hình thế nào, mọi người mau lại xem!
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị bước xuống võ đài, năm sáu chục để tử Nhật Hàn ào ào xông tới, tiếng kêu của Kitamiya Thái Lan thật sự quá thê thảm. Bọn hắn đều sợ xảy ra chuyện gì nên vây quanh Diệp Thiên chặn không cho cậu đi.
Đương nhiên, trận đấu vẫn còn nhưng không ai dám động thủ, bọn hắn không muốn trở thành kẻ kế tiếp kêu hét ren la trên mặt đất.
– Hắn không sao đâu, để ta chữa cho hắn.
Diệp Thiên thản nhiên làm như không có chuyện gì, mỉm cười nhìn Kitamiya Thái Lang đã quấn gói ra khỏi võ đài.
– Ngươi muốn làm gì?
Park Kim Hee đứng trước mặt Diệp Thiên. Kitamiya Thái Lang là đệ tử của sư phụ cô. Nếu hắn lại bị thương lần nữa, trở về Nhật Bản cô cũng không có cách gì nói lại.
– Trị thương cho hắn thôi.
Diệp Thiên nhìn Park Kim Hee nhưng lần này không có sát khí, nhưng Park Kim Hee cũng vội vàng lui về sau hai bước. Đợi cô đứng vững xong thì Diệp Thiên cũng lướt qua mặt cô dời đi rồi.
– Cố chịu đau một chút!
Diệp Thiên cầm lấy tay phải của Kitamiya Thái Lang,
Sau khi trị thương xong tay của Kitamiya Thái Lang, Diệp Thiên cầm lấy chân hắn xoa nắn một chút, đau nhức tiêu biến hoàn toàn. Mồ hôi hắn vã ra đầy người, sau đó là cảm giác dễ chịu như ở thiên đường.
Thấy Diệp Thiên trị thương cho mình như thế, Kitamiya Thái Lang đang ngẩng cao đầu thì cúi thấp. Sau khi được mọi người đỡ dậy, đành nhìn Diệp Thiên nói:
– Cảm ơn, ta thua rồi!
– Vết thương của ngươi không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi.
Diệp Thiên vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lộ ra tia lạnh lùng. Cậu trông ra trong mắt Kitamiya Thái Lang sự thù oán.
Nhưng Diệp Thiên cũng không phải là thiện nam nữ tín, trong lúc giao đấu hắn cũng đã xuống tay độc ác để Kitamiya Thái Lang không còn cơ hội tìm mình báo thù.