[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 39: Mộ chôn chung (c191-c195)
❮ sautiếp ❯Chương 191 : Hán Bạch Ngọc
Nhìn thấy sắc trời còn sớm, Diệp Thiên tản bộ về tứ hợp viện của mình, bên trong có rất nhiều trận địa đặc biệt, sai một ly thì có thể mất đi hiệu quả, cho nên Diệp Thiên vẫn phải tăng cường kiểm tra.
– Bác ơi, bán đồ ăn ạ?
– Anh Sáu, cẩn thận đau lưng, chơi tạ cũng phải kiềm chế đấy …
– Tôn đại gia, chim quý đây? Hoạ mi của ông hót càng ngày càng hay !
Trải qua một số chuyện ma quái, tòa nhà Tứ hợp viện của Diệp trong khu này, cũng coi như là có chút danh tiếng, Diệp Thiên cũng quen biết nhiều, đi qua không ngừng chào hỏi mọi người.
Diệp Thiên hưởng thụ cuộc sống như thế, giữa những câu ân cần thăm hỏi, thường thường đều có thể khiến cho lòng người khoan khoái hơn một chút, hơn nữa khu tứ hợp viện này đều là những người hàng xóm đã vài thập niên, thật sự là ứng với câu: “Bà con xa không bằng láng giềng gần”.
– Chú Vệ, sao hôm nay chú rảnh rỗi vậy?
Vừa bước vào sân nhà mình, Diệp Thiên giương mắt thấy Vệ Hồng Quân, hắn đang ngồi ở gốc cây hòe, cùng kỹ sư Vương thảo luận cái gì đó.
– Vừa rồi gọi điện thoại di động cho cháu, không tin hiệu, chú cứ tới đây tìm cháu.
Nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Vệ Hồng Quân vẫy vẫy tay, nói:
– Thật đúng là có chút chuyện cần nói với cháu…
– Đừng nhìn chú, cũng không phải chuyện của chú, là chuyện về nhà của cháu …
Vệ Hồng Quân biết Diệp Thiên sợ phiền toái, mình không có việc gì quá quan trọng, cũng sẽ không đi tìm Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên nhíu mày, không khỏi cười mắng một câu.
– Tòa nhà làm sao ạ? Bản vẽ chẳng phải đều là có rồi sao? Kỹ sư Vương, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn biết trong viện này âm sát khí còn chưa tiêu hết, nhưng Diệp Thiên đang sửa hậu viện thành tụ dương trận pháp, khiến dương khí hậu viện mạnh một chút.
Hơn nữa ban ngày dương khí mạnh, mà sức khỏe công nhân cũng không tệ, theo lý thuyết chỉ cần buổi tối không thi công, bình thường sẽ không có vấn đề gì.
– Không liên quan đến tôi, chuyện này ông chủ sẽ nói cho cậu.
Ký sư Vương lắc đầu, cười nói:
– Tôi đi hậu viện xem một chút, yêu cầu của cậu rất tỉ mỉ, tôi sợ bọn họ làm hư mất …
– Chú Vệ, chuyện gì chú nói thẳng không được sao?
Đợi cho kỹ sư Vương đi rồi, Diệp Thiên nhìn về phía Vệ Hồng Quân.
Vệ Hồng Quân khoát tay, ý bảo Diệp Thiên ngồi xuống, cầm một lọ nước khoáng đã mở lên uống, rồi mới lên tiếng:
– Kỳ thật cũng không là chuyện lớn, chỉ là kỹ sư Vương gọi điện thoại cho chú, nói là có chút vật liệu xây dựng giá cả tăng, bảo chú hỏi thăm ý kiến của cháu, có nên tìm những thứ rẻ hơn hay không?
– Vật liệu gì ạ?
Diệp Thiên hiện tại không thiếu tiền, tăng giá thì tăng thôi, dù thế nào đi nữa cũng không tốn nhiều tiền.
Vệ Hồng Quân chỉ chỉ mấy quyển tạp chí trên bàn đá, nói:
– Hán Bạch Ngọc tăng giá, trước kia chú không dùng mấy thứ này, không hiểu rõ về giá thị trường, hôm nay kỹ sư Vương phái người đi nghe ngóng, quả thật, giá cả đã tăng gấp mấy lần…
Vốn là, dựa theo tính toán của Vệ Hồng Quân, công trình cải tạo tứ hợp viện của Diệp Thiên này, chỉ cần thu phí nhân công vài người là xong, vật liệu thì hắn trả giúp Diệp Thiên, nhưng ngay từ đầu Diệp Thiên đã không đồng ý, Vệ Hồng Quân cũng cứ dựa theo giá thị trường mà làm dự toán.
Nhưng hôm nay kỹ sư Vương gọi điện thoại tới báo với hắn, nói là giá cả Hán Bạch Ngọc tăng gấp mấy lần, bản dự toán cũng tăng lên gấp đôi, Vệ Hồng Quân đứng ngồi không yên, hắn biết Diệp Thiên đang thiếu tiền.
– Ôi trời, tăng nhiều như vậy sao?
Diệp Thiên cầm lấy tạp chí trên bàn, tùy tay lật đến trang báo giá, vừa nhìn không khỏi trợn mát, ban đầu kỹ sư Vương báo giá cho hắn là 1m3 là hơn ba nghìn đồng, mà báo giá mới trong tạp chí là 1m3 giá hai vạn tám nghìn đồng, giá cả cơ hồ đã tăng 10 lần.
Cái gọi là Hán Bạch Ngọc, kỳ thật chính là một loại đá cẩm thạch trong suốt, sắc trắng thuần khiết, ở trong chứa tinh thể sáng màu, làm cho người ta cảm giác thuần khiết không nhiễm một hạt bụi và rất đẹp mắt, lan can các đại điện ở Cố Cung Bắc Kinh, chính là dùng Hán Bạch Ngọc.
Người thạo nghiệp vụ cũng biết Hán Bạch Ngọc chẳng qua chỉ là một loại đá tảng, không có quan hệ gì với ngọc thạch.
Nhưng bọn hắn không biết, Hán Bạch Ngọc ẩn chứa tác dụng khai thông nguyên khí thiên địa, tốt hơn gấp trăm lần so với đá bình thường, chỉ kém Ngọc Thạch chân chính một chút mà thôi.
Diệp Thiên muốn cả tứ hợp viện cải tạo thành một pháp trận lớn, vốn cần số lượng Ngọc Thạch cực kỳ khổng lồ, hắn nào có nhiều tiền như vậy, lui một bước mới lựa chọn Hán Bạch Ngọc để thay thế, tuy rằng công hiệu hơi kém chút, nhưng kém không xa.
Có thể nói, ngoài một số nhà cao tầng ra, công trình tứ hợp viện này, sử dụng nhiều Hán Bạch Ngọc nhất, trước mắt nhìn trong tài liệu, giá cả tăng mạnh, Diệp Thiên đương nhiên cũng lo.
– Chú Vệ, thứ này không thể lập tức tăng nhiều như vậy chứ?
Buông bản báo giá ra, Diệp Thiên khó hiểu hỏi. Vệ Hồng Quân cũng làm kiến trúc công trình hai năm rồi, đối với những loại vật liệu xây dựng này, cho dù rất ít dùng đến, cũng không thể không chút hiểu biết giá thị trường chứ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân có chút ngượng ngùng nói:
– Diệp Thiên, đây là sơ sót của chú, vôns là công ty của chúng ta thường dùng là Hán Bạch Ngọc nhập từ Hồ Nam, Tứ Xuyên, giá cả rất thấp, cháu nói muốn dùng tốt nhất nên chú mới bảo kỹ sư Vương đi hỏi thăm một chút, không ngờ giá Hán Bạch Ngọc Phòng Sơn ở Bắc Kinh lại cao như vậy …
Nơi sản xuất Hán Bạch Ngọc ở Trung Quốc, chỉ có Phòng Sơn ở Bắc Kinh mới có thể được gọi là Hán Bạch Ngọc, cũng bởi vì loại đá này sắc trắng thuần khiết, nên được rất nhiều người ưa thích, cho nên chuyện làm giả chế giả cũng tăng lên.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, ngoài xưởng khai thác Hán Bạch Ngọc Phòng Sơn lớn nhất Bắc Kinh ra, các nơi khác đều là dùng một ít nham thạch màu trắng, sau khi bỏ vào máy nghiền bột đá hoặc máy mài cao áp để nghiền, phân cấp, rồi chế thành.
Sau khi giải thích rõ ràng cho Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân nói:
– Diệp Thiên, chuyện này là chú sơ sẩy, số tiền kia chú sẽ bù cho cháu, nhưng mà Diệp Thiên à, nếu như là vì đẹp, dùng hàng Hà Nam cũng được, bề ngoài thì không khác Hán Bạch Ngọc thông thường lắm…
– Đừng, chú Vệ, cháu sẽ dùng Hán Bạch Ngọc xưởng Phòng Sơn, chú ngàn vạn lần đừng thay đổi, chú nói đi, tổng cộng vượt qua dự toán bao nhiêu tiền ạ?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói đùa gì vậy, Hán Bạch Ngọc nhân tạo đối với hắn mà nói là không hiệu quả chút nào, nếu Vệ Hồng Quân không nói cho hắn chuyện này, nếu tự dùng đá nhân tạo, đến khi nhà xây xong, e là Diệp Thiên cũng muốn thắt cổ chết!
Vệ Hồng Quân lấy ra xuất ra bản dự toán trước kia, thêm mấy con số, mở miệng nói:
– Công trình này tổng cộng cần hơn 30m3 Hán Bạch Ngọc, cộng thêm tiền cải tạo và tu sửa, tổng cộng cần một trăm năm sáu chục vạn…
– Cháu … cháu nói với chú, chú biết cháu có bằng ấy tiền phải không?
Nghe được Vệ Hồng Quân nói vậy, Diệp Thiên nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thậm chí thầm tính toán trong lòng, mình phạm ngũ tệ tam khuyết, không phải là tay không, không giữ được của cải chứ? Bằng không sao mấy lần tiền mới vừa vào tay, đều bị chi đi đây?
Chuyện như vậy cũng không phải là không có tiền lệ, thời cổ đại có nói đến họa tiền tài, chính là ý này.
Ở nghề phong thuỷ, cũng có một cách nói như vậy, đó là dùng tiền xem tướng số cho người ta để làm việc thiện, có thể bù lại việc mình tiết lộ Thiên Cơ, do đó bảo vệ được mình.
– Làm sao vậy? Diệp Thiên, tiền của cháu không đủ thì chú cho.
Nhìn thấy Diệp Thiên ngây ngô, Vệ Hồng Quân còn tưởng rằng trong tay hắn hết tiền rồi.
– Đừng, chú Vệ, tiền cháu tự kiếm được …
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, từ trong túi quần lấy ra cái thẻ vừa mới chuyển vào hơn một trăm vạn, nói:
– Trong này còn có hơn một trăm ba mươi vạn, chú cầm đi, nhưng Hán Bạch Ngọc nhất định phải dùng của xưởng Phòng Sơn, đừng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đấy!
Diệp Thiên cũng không thể ngờ được, mua một căn nhà như vậy tính cả sang tên thủ tục cũng chỉ hơn bảy mươi vạn, nhưng sửa một chút đã một trăm năm sáu chục vạn, đợi khi xây xong, mình cũng lại hai tay trống trơn .
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân nở nụ cười, nói:
– Yên tâm đi, chú không kiếm tiền từ công trình của cháu đâu, đúng rồi, tối nay không bận chứ? Lão Lôi đã hẹn chú cháu mình vài lần , nói cùng nhau ăn một bữa cơm…
– Tối nay cháu còn không biết, đợi chút, chú Vệ, cháu nhận điện thoại…
Đang nói chuyện, điện thoại trong tay Diệp Thiên vang lên, Diệp Thiên nhìn dãy số, là cha gọi.
– Ba, chuyện gì vậy ạ? Trong nhà đều rất ổn …
Diệp Thiên biết trong khoảng thời gian này cha hắn đi Hà Bắc mua đồ, ba ngày sẽ gọi điện thoại hỏi một chút tình hình trong nhà.
– Điện thoại di động của con sao thế? Gọi cả ngày không được, anh họ con, Lục Sâm xảy ra chuyện, hiện đang ở bệnh viện 101, ba lập tức về Bắc Kinh, con đi xem trước xem…
Diệp Đông Bình khẩu khí rất căng thẳng, giáo huấn con vài câu, liền cúp điện thoại, nhưng sự tình đã nói rõ, bác hai nói anh họ hắn đã vào bệnh viện.
– Anh họ làm việc theo pháp luật chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì mà? Hơn nữa, con đã cho anh ấy một món đồ hộ thân là nhạc cụ của thầy tu, chuyện này rốt cục là chuyện gì đây?
Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm “tút”, Diệp Thiên nhíu mày, mặc dù Lục Sâm là cảnh sát, nhưng làm pháp y, bình thường vây bắt tội phạm chẳng hạn cũng không cần hắn, tại sao lại vào bệnh viện nhỉ?
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên sau khi nhận điện thoại trầm xuống, Vệ Hồng Quân ngồi ở bên cạnh mở miệng hỏi:
– Diệp Thiên, làm sao vậy?
Lời nói của Vệ Hồng Quân cắt đứt trầm tư của Diệp Thiên, ngẩng đầu nói:
– Chú Vệ, chú có lái xe chứ? Đưa cháu đi bệnh viện 101 nhé …
– Người trong nhà đã xảy ra chuyện? Đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
Vừa rồi giọng của Diệp Đông Bình có chút lớn, ngay cả Vệ Hồng Quân ngồi cạnh cũng nghe được , liền cùng Diệp Thiên đi ra ngoài, lại nói:
– Điện thoại của cháu có phải có vấn đề hay không? Thường xuyên gọi không thông, lẽ ra máy 139 tín hiệu tốt lắm chứ …
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Chú Vệ, sau này nhà cháu sẽ lắp điện thoại bàn, có việc thì gọi máy bàn đi, di động rất bất tiện …
Kỳ thật chuyện di động không tín hiệu, Diệp Thiên không rõ ràng, hàng ngày khi hắn vận dụng thuật pháp, thiên địa nguyên khí bên người đều cũng sinh ra biến hóa, giống như là tín hiệu bị nhiễu, khiến tín hiệu điện thoại di động bị mất.
Hôm nay khi giúp Đường Tuyết Tuyết suy diễn mạng, chỉ e từ trường quanh thân cũng đã xảy ra rối loạn, nên cả cha và Vệ Hồng Quân gọi cũng chưa thể gọi được.
Chương 192 : Ấn pháp
Xe dừng ở cửa bệnh viện, Vệ Hồng Quân lại hỏi:
– Diệp Thiên, muốn chú vào cùng cháu không?
– Không cần ạ, chú Vệ, cám ơn chú!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, vừa rồi hắn gọi điện thoại đến đơn vị của Lục Sâm, hỏi rõ ràng phòng bệnh của anh họ.
Diệp Thiên thực không thích mùi tiêu độc của bệnh viện, hơn nữa ở trong bệnh viện còn có âm khí lắng đọng rất nặng, người bình thường không cảm giác thấy, nhưng Diệp Thiên lại có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt từng đợt sát khí phát ra.
Cho nên bình thường Diệp Thiên rất ít khi đến bệnh viện, cho dù hắn ở Mao Sơn đã bị nguyên đả thương sinh bệnh một thời gian, cũng không đến bệnh viện một ngày, hoàn toàn dựa vào bản thân tĩnh tu nuôi dưỡng khí.
Sau khi hỏi vài người, Diệp Thiên đã tìm được chỗ phòng bệnh của Lục Sâm, đây là một phòng chăm sóc đặc biệt, gõ cửa, rồi mở ra, Diệp Thiên thấy cả nhà bác hai đều ở trong phòng.
Ở trên tủ đầu giường bệnh, đặt không ít hoa tươi và trái cây, hẳn là đều do người thăm hỏi đưa tới, nhưng thực hiển nhiên, mấy thứ này cũng chưa ai động tới.
– Bác, dượng, chị dâu, anh Sâm không có sao chứ?
Diệp Thiên vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía Lục Sâm đang nhắm mắt nằm ở trên giường bệnh, ở trên tay hắn đang đeo dây cắm vào bình truyền, cả người dường như trong hôn mê.
Nhưng tuy rằng Lục Sâm mặc quần áo bệnh nhân, nhưng nhìn cả đầu, toàn thân tựa hồ không có dấu vết băng bó, thấy như thế, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra.
– Chú, bế!
Con trai của Lục Sâm năm nay đã hơn ba tuổi, bộ dạng nó cũng cao lớn hơn so với bạn cùng tuổi, đang chơi bên mép giường, nhìn thấy Diệp Thiên vào, giơ tay bảo Diệp Thiên bế.
Đưa tay bế cháu, Diệp Thiên nhìn về phía Vân Hi trên mặt đầy nước mắt, hỏi:
– Chị dâu, rốt cuộc là chuyện gì? Bình thường không phái sức khỏe của anh rất tốt sao?
– Chị cũng không biết sao lại thế này, ngày hôm qua, nửa đêm anh ấy nhận điện thoại nói là đơn vị có việc, liền đi ra ngoài. Sáng hôm nay lãnh đạo của anh ấy thông báo về nhà, chúng ta mới biết anh ấy đã vào bệnh viện, bác sỹ cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, anh ấy … vạn nhất anh ấy xảy ra chuyện không hay, hai mẹ con chị có thể sống nổi không?
Vân Hy nói xong lại khóc, đứa bé trong lòng Diệp Thiên không ngừng giãy dụa, luồn xuống mặt đất chạy đến bên mẹ nó, nói rất ngây ngô:
– Mẹ không khóc, ba đang ngủ mà, một lát sẽ dẫn con đi chơi…
Đứa bé vừa dứt lời, tiếng khóc của Vân Hy cũng lớn hơn, chồng nằm ngay trước mắt không biết sống chết, trong lòng cô cảm thấy rất nặng nề.
Thấy chị dâu như vậy, Diệp Thiên cũng biết không nên hỏi, xoay mặt nhìn về phía dượng, hỏi:
– Dượng, lãnh đạo đơn vị của anh ấy không nói gì sao?
– Lãnh đạo của Tiểu Sâm cũng tới, nói là hôm qua có án hung sát, vì hiện trường rất phức tạp, Lục Sâm và đồng sự ở lại nơi đó tìm kiếm manh mối, hơn năm giờ sáng, tiểu Sâm đột nhiên liền bị ngất mê man, được đồng sự đưa đến bệnh viện…
Người già sợ nhất chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bệnh tình của Lục Sâm, khiến tóc hai người lại trắng thêm không ít, trên mặt tràn đầy nét tiền tuỵ và lo lắng.
Diệp Đông Trúc biết cháu mình hiểu được một chút về phong thuỷ thuật pháp, hỏi dò:
– Diệp Thiên, cháu xem tiểu Sâm cũng không bị thương chỗ nào, có phải là gặp tà hay không ?
– Nói gì vậy, nào có chuỵên gặp tà, lúc ấy cũng không phải chỉ có mình tiểu Sâm ở hiện trường !
Diệp Đông Trúc chưa dứt lời, đã bị chồng chặn họng, hai người dượng của Diệp Thiên đều có chút văn hóa, không tin quỷ thần.
– Ông biết? Vậy ông nói xem, tiểu Sâm rốt cuộc là làm sao?
Phụ nữ nhà họ Diệp luôn rất mạnh mẽ, Diệp Đông Trúc nổi giận với chồng, hai vợ chồng thiếu chút nữa đã cãi cọ.
– Bác, dượng, mọi người đừng nóng vội, cháu cũng biết chút Đông y, để cháu xem cho anh …
Diệp Thiên vội vàng nói chen cắt đứt lời hai người, đi đến bên giường giơ tay phải của Lục Sâm lên, mắt hơi hơi nhắm lại.
– Mạch cũng vững vàng, đập mạnh mẽ, không thể có việc gì chứ?
Tự bắt mạch cho Lục Sâm xong, Diệp Thiên rất nghi hoặc, mạch của Lục Sâm rất bình thường, theo lý thuyết mà nói là một người khỏe mạnh, không nên ngất mê bất tỉnh như thế?
Suy nghĩ trong lòng một chút, Diệp Thiên thay đổi sang cái tay còn lại của Lục Sâm, tiếp tục bắt mạch, nhưng lúc này đây, hắn lại điều động nguyên khí cơ thể để cảm nhận nguyên khí trên người Lục Sâm.
Diệp Thiên tu luyện nguyên khí, có chút tương tự với khí công, nhưng nhưng không thể có công dụng dưỡng thương chữa bệnh giống như khí công. Nhưng Diệp Thiên rất mẫn cảm đối với nguyên khí âm dương, cho dù không nhìn được trong cơ thể Lục Sâm, cũng có thể nhận thấy được sự biến hóa trong thân thể của hắn.
Dựa theo lý luận Đông y, thân thể những người khỏe mạnh, đều là do khí âm dương điều tiết, khi khí âm dương mất cân bằng, con người cũng sẽ sinh bệnh, Diệp Thiên dùng biện pháp này, chính là muốn nhìn xem Lục Sâm hôn mê, có phải do âm sát xâm nhập hay không?
– Thân thể không có việc gì, hả? Quả nhiên là nơi này!
Khi cảm ứng thân thể Lục Sâm, Diệp Thiên hội tụ nguyên khí thành một khối, đi tới đầu Lục Sâm, khép hờ mắt rồi lại mở ra.
Ở trên đầu Lục Sâm, Diệp Thiên rõ ràng cảm nhận được, một dòng sát khí cực kỳ mạnh, ẩn trong não bộ của Lục Sâm, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lục Sâm hôn mê bất tỉnh.
– Chị dâu, trước kia em đã cho anh họ một miếng ngọc, không biết còn giữ hay không nhỉ?
Đã biết nguyên nhân Lục Sâm hôn mê, Diệp Thiên cũng yên lòng, hắn có thể cảm giác được, âm sát khí cũng chưa xâm nhập toàn bộ não của Lục Sâm, nếu không Lục Sâm không phải là chỉ hôn mê, chỉ sợ sớm ngừng hô hấp rồi.
– Ngươi nói đến khối ngọc Tỳ Hưu hả?
Vân Hy nghe vậy lặng đi một chút, cô không biết Diệp Thiên vì sao lại hỏi thứ này, lập tức kéo con trai lại, từ cổ của hắn lấy ra một cái vòng, nói:
– Lục Sâm nói anh ấy đi làm mang thứ này bị người ta thấy không hay, đã cho Tuấn Hàn đeo…
– Chẳng trách…
Thấy khối ngọc Tỳ Hưu này, Diệp Thiên đã hiểu cả.
Diệp Thiên cũng buồn bực, nếu anh họ mang theo thứ này, tuyệt đối sẽ không bị âm sát xâm nhập, nhìn thấy nhạc cụ của thầy tu ở trên người cháu nhỏ, Diệp Thiên cũng đoán ra được nguyên nhân.
Nhưng Diệp Thiên không biết Lục Sâm đã đến nơi nào, chuyện này nếu muốn hiểu được, vẫn cần hỏi Lục Sâm mới biết được, Diệp Thiên lập tức buông tay Lục Sâm, nói:
– Bác, chị dâu, cháu có cách để anh ấy tỉnh lại, nhưng mọi người cần đi ra ngoài trước đã…
– Thật sao? Diệp Thiên, bác sỹ cũng không có cách nào mà!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vân Hy rất kích động đứng lên, hai vợ chồng Diệp Đông Trúc tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại rất mong đợi.
Diệp Thiên cười cười, nói:
– Mọi người đi ra ngoài trước đi, không lâu sẽ xong thôi mà!
Phải đẩy âm sát khí trong đầu Lục Sâm ra, Diệp Thiên nhất định phải vận dụng thuật pháp, mọi người còn ở trong phòng, cũng có chỗ bất tiện.
– Vậy … Được rồi, Diệp Thiên, cháu có chắc không?
Diệp Đông Trúc có chút bận tâm, nhìn con nằm trên giường bệnh.
– Bác, bác hãy yên tâm, thả lỏng tinh thần đi…
Diệp Thiên cười đẩy mấy người đi ra, khóa trái cửa phòng bệnh lại, thuận tay còn hạ rèm xuống.
– Thật sự là nhàn hạ thì chẳng có việc gì, khi bận thì sự tình cứ chen nhau đến …
Nhìn thấy Lục Sâm trên giường bệnh, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một nụ cười khổ, mấy tháng trước hàng ngày mình rỗi rảnh đều đi Bạch Vân Quan chơi cờ cùng mấy lão đạo sĩ, bây giờ thì bận tối mày tối mặt.
Nhưng chuyện trong nhà bác, cũng chẳng khác gì là trong nhà Diệp Thiên, bình thường anh họ đối xử với hắn không tồi, tuy rằng lần này vận dụng thuật pháp sẽ hao tổn nguyên khí, Diệp Thiên cũng bất chấp.
Diệp Thiên điều chỉnh một chút hơi thở, đứng ở đầu giường Lục Sâm ước chừng bốn năm phút đồng hồ, hai tay đột nhiên giơ lên trước ngực, giống như bướm vờn hoa, ngón cái khép lại, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, trong miệng bật ra một tiếng “ Lâm”.
Theo tiếng gào này, nguyên khí trong phòng dường như bị xáo động, bức màn bên cửa sổ không gió mà bay, trên mặt Diệp Thiên không có chút biểu cảm nào, hai tay trước ngực lại bắt đầu những động tác biến ảo.
– Đấu!
Sau khi tay Diệp Thiên múa may và dừng lại, một tiếng gào to lại vang lên từ trong miệng, lần này hắn dùng chính là Ngoại Sư Tử Ấn, nguyên khí vốn đã rối loạn dường như cũng đã bị lực vô hình nào đó kéo lại, trong nháy mắt ngưng tụ.
– Giả!
Lại phát ra một tiếng chân ngôn, cả trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên âm trầm, âm sát khí ở các nơi như là được gọi về, mạnh mẽ hướng về thân thể Diệp Thiên.
Nếu lúc này trong phòng có người, sẽ phát hiện, ở trước người Diệp Thiên đã hình thành một đám khí mắt thường có thể thấy được, bay nhanh vào cơ thể Diệp Thiên.
– Khụ… Khụ khụ!
Ngya khi những âm sát khí nhập vào cơ thể, sắc mặt Diệp Thiên đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay sau đó ho sặc sụa, cũng không thèm đi thăm dò Lục Sâm trên giường bệnh, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Qua năm sáu phút sau, sắc mặt Diệp Thiên mới dần dần tốt hơn, nhưng vẫn còn có chút trắng dọa người.
Diệp Thiên vừa rồi kết xuất ấn pháp, đều có chú ý.
Ngoại Sư Tử Ấn có khả năng dung hòa thân thể mình và thân thể người khác, có thể khiến linh lực vạn vật nhập vào mình, còn Nội Sư Tử Ấn lại có năng lực ngược lại.
Khi phối hợp hai cái Sư Tử Ấn, Diệp Thiên mới có thể đẩy âm sát trong đầu hắn ra mà không suy giảm sức khỏe của Lục Sâm, nhưng điều kiện nơi này không tốt, Diệp Thiên cũng không mang theo cái gì thu sát khí, cho nên chỉ có thể thu vào mình.
– Mình … mình đang ở nơi nào nhỉ? Diệp Thiên, em… em ngồi dưới đất làm gì?
Khi hô hấp trở lại bình thường, Diệp Thiên đang chuẩn bị đứng dậy, bên tai truyền lại tiếng của Lục Sâm.
– Anh, đây là bệnh viện, buổi sáng anh ngất mê man được người ta đưa tới, đúng rồi, hôm qua rốt cuộc anh đi đến chỗ nào, đã xảy ra những chuyện gì?
Nhìn thấy Lục Sâm tỉnh lại, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa rồi chính mình đã nhận âm sát nhập vào cơ thể, chẳng khác gì là tổn thương càng thêm tổn thương, chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy.
Chương 193 : Nguyên khí bị tổn thương
Thông thường âm sát hình thành từ thiên nhiên, chỉ có thể tổn hại đến cơ năng thân thể người, còn giống như Lục Sâm này, bị ngưng tụ ở trong đầu hắn, như vậy chỉ có thể là do bố trí trận pháp mà thành.
Diệp Thiên biết, người bày trận thuật pháp này cũng không hẳn rất cao minh, khi ngưng tụ được âm sát khí, còn không đủ công phá đại não của Lục Sâm, nếu Lục Sâm đeo nhạc cụ của thầy tu ở trên người, căn bản là không sẽ bị thương tổn.
– Anh … sao anh lại tới bệnh viện? Anh… buổi sáng anh còn ở bên bệnh viện Triêu Dương kia mà!
Lục Sâm lắc đầu, nhìn thấy tay phải đang truyền dịch, trên mặt rất mơ hồ, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
– Anh Sâm, anh ở chỗ nào của bệnh viện Triêu Dương? Xảy ra vụ án gì?
Diệp Thiên truy vấn, trong giọng nói có chứa sự năm nỉ, làm cho người ta không thể không làm cho thỏa mãn.
– Ở một ngõ hẻm sau bệnh viện Triêu Dương, bây giờ còn chưa nói được, có hai người chết, một người là yết hầu bị cắn, nát khí quản chết, mà một người trên người thì là hoàn toàn không có vết thương, còn có thể nói là chết do đột tử…
– Ôi, Diệp Thiên, am còn chưa nói cho anh biết, sao anh lại ở đây?
Lúc mới bắt đầu tỉnh lại, Lục Sâm còn chưa tỉnh táo, nhưng sau khi nói chuyện cùng Diệp Thiên mấy câu, trong mắt chậm chậm đã khôi phục tia sáng, thói quen nghề nghiệp khiến hắn ngậm miệng.
– Sáng nay anh đột nhiên hôn mê, được người ta đưa tới…
Diệp Thiên nói đại khái chuyện Lục Sâm bị hôn mê, đôi mắt gắt gao tiếp cận Lục Sâm, hỏi:
– Anh Sâm, sáng nay có phải anh đột nhiên cảm giác trên người chợt lạnh, sau đó không còn tri giác nữa?
– Đúng, đúng, anh nhớ ra rồi, khi anh lật xem đồng tử người chết, cảm giác trên người hơi lạnh, sau đó…
Lục Sâm ngồi dậy, cười khổ nói:
– Sau đó chính là bây giờ …
– Anh Sâm, nói cụ thể địa điểm vụ án cho em biết đi!
Sự tình nằm ngoài sự tưởng tượng của Diệp Thiên, hắn vốn cho là Lục Sâm dẫn đầu trận tuyến vì phá hủy trận pháp khiến sát khí tấn công, lại không nghĩ rằng là do xâm nhập từ đồng tử người chết, chuyện như vậy Diệp Thiên chưa từng nghe qua.
– Diệp Thiên, em hỏi cái này để làm gì? Không được anh phải quay về cục…
Lục Sâm là một người có trách nhiệm và cố chấp, vừa tỉnh táo lại, trong đầu nhất thời tràn đầy hình ảnh vụ án hôm qua mà Diệp Thiên vừa nhắc tới, lập tức hạ chân xuống đất, ngồi hẳn dậy.
Vụ án này thật kỳ lạ, từ hiện trường mà nhận định, là một người trong đó phát điên cắn chết một người khác, nhưng kẻ giết người cũng không hiểu ra sao mà tử vong.
Án giết người Lục Sâm thấy nhiều rồi, nhưng dùng răng cắn người chết, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Lúc ấy là nửa đêm, trong cục gọi Lục Sâm đến gấp, cũng là sợ án có chút quỷ dị như vậy sẽ khiến cho dân thành phố khủng hoảng, cần mau chóng tìm được nguyên nhân người nọ tử vong.
– Anh Sâm, anh bị hôn mê đã làm các bác và mọi người sợ, trước hết hãy nghĩ giải thích cùng bọn họ thế nào đi…
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thừa lúc Lục Sâm chuẩn bị đi giày liền mở cửa phòng bệnh, Vân Hy và mấy người lo lắng chờ ở ngoài cửa, lập tức đi vào.
– Tiểu Sâm!
– Mình!
– Bố!
Ba tiếng kêu đồng thời vang lên khiến Lục Sâm vừa mới tỉnh táo lại phải há hốc mồm, thấy đôi mắt vợ khóc đến sưng đỏ và vẻ mặt tiền tuỵ của cha mẹ, đôi mắt con người rắn rỏi này cũng có chút ươn ướt.
Diệp Đông Trúc nhìn thấy con không việc gì, vừa vui sướng vừa khó hiểu nhìn sang Diệp Thiên, hỏi:
– Tiểu Thiên, rốt cuộc là chuyện gì? Ấy, mà sắc mặt của cháu sao lại khó coi như vậy?
“Nhị cô, ta sẽ sắc mặt a, cùng trước kia không có gì không giống với đi?”
Diệp Thiên miễn cưỡng cười một chút, nói:
– Bác à, không có chuyện gì, là do anh Sâm mệt nhọc quá độ, cháu ấn mấy cái, sau đó ấn vào huyệt nhân trung liền tỉnh, nghỉ ngơi hai ngày là được, mọi người đứng để cho anh ấy chạy lung tung ….
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Trúc tuy rằng không thể nào tin được, nhưng đây cũng không phải lúc hỏi, lập tức nói:
– Ồ, mau gọi điện thoại cho ba cháu, và cả cô út nữa, báo mọi người không cần tới nữa!
– Vâng, bác, mọi người ở đây chăm sóc anh Sâm, nhà của cháu còn đang xây dựng, phải về trông nom chút, cháu đi trước ạ…
Vừa rồi vận dụng thuật pháp, nguyên khí đã bị tổn thương, mà trong bệnh viện âm sát khí quá nặng, cũng không thích hợp cho Diệp Thiên điều dưỡng thân thể, lên tiếng chào hỏi mọi người, Diệp Thiên liền đi ra ngoài.
– Đúng rồi, anh Sâm, sau này, khi đi ra ngoài xử lý án, đeo ngọc Tỳ Hưu mà em đưa vào!
Sắp rời khỏi cửa phòng bệnh, Diệp Thiên quay đầu lại nhắc nhở một câu.
Tuy rằng Diệp Thiên không nói rõ, nhưng ngay cả Lục Sâm và mọi người trong phòng bệnh, trong lòng đều cảm giác được một cơn lạnh, Vân Hy không khỏi kéo tay Lục Sâm, nói:
– Mình à, chúng ta không làm nghề này nữa? Tìm công việc khác cũng được …
Lục Sâm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vợ, mở miệng nói:
– Đừng nói linh tinh, sau này khi đi làm anh đeo ngọc Tỳ Hưu là được…
Kỳ thật từ Diệp Thiên tặng kia ngọc Tỳ Hưu cấp lục sâm lúc sau, hắn vốn không thể nào tin được, hơn nữa hắn nghe Lưu Duy An nói ngọc Tỳ Hưu giá cả trên trăm vạn, sợ mình không cẩn thận lại làm vỡ .
Hơn nữa Lục Sâm còn sợ bị đồng sự thấy được lại cười hắn nhát gan mê tín, cũng không mang theo trên người, nhưng hôm nay lại gặp chuyện này, trong lòng hắn cũng có chút bất ổn.
Trở ra khỏi cổng bệnh viện, mặt trời cũng sắp xuống núi, ánh hoàng hôn chiếu vào Diệp Thiên, để cho thân thể hắn đang tràn ngập hơi lạnh cảm nhận được một tia ấm áp, khuôn mặt tái nhợt cũng hiện ra một tia huyết sắc.
– Xem ra lần đó nghịch thiên cải mệnh tạo thành thương tổn thật sự là không nhỏ đối với chính mình!
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, nguyên khí khuấy động, đẩy hết sát khí còn sót lại ở trong người ra ngoài, nhưng vẫn còn một chút sát khí đã xâm nhập, cũng không thể hoàn toàn khôi phục lại.
Kỳ thật nếu là hai năm trước, với công lực của Diệp Thiên, chút sát khí ấy hoàn toàn không thể gây thương tổn đến hắn, chẳng qua là bởi vì nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ đã bị tổn thương, ngay cả chút sát khí này cũng có chút bất lực.
Lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho người nhà và cha xong, Diệp Thiên chạy về tứ hợp viện, đương nhiên là nơi cô út và các cả đang ở, nếu về cái nhà của hắn, nơi âm sát chưa tiêu hết, tuyệt đối sẽ là tổn thương càng thêm tổn thương.
– Tiểu Thiên, Sâm không có sao chứ? Chúng ta đang nói đến thăm, sao lại không cần đi nữa?
Vừa mới vào, Diệp Đông Mai liền chạy ra, lúc này sắc trời hơi tối, bà cũng không thấy rõ sắc mặt Diệp Thiên không thật tốt.
– Cô à, không có việc gì, chỉ là anh Sâm quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Đúng rồi, cô à, hôm nay cháu chạy một ngày cũng có chút mệt, cháu đi ngủ trước, cơm tói phần cháu chút, đừng gọi cháu dậy …
Diệp Thiên cố lấy tinh thần nói vài câu ứng phó, vội vội vàng vàng chui vào hậu viện, để lại một bộ mặt mơ hồ của Diệp Đông Mai, không biết chuyện gì xảy ra.
Trở lại trong phòng rồi, Diệp Thiên lấy từ giá sách ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc hơi chua cay, cũng không cần nước, trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống.
Viên thuốc vừa mới nuốt xuống bụng, Diệp Thiên nhất thời cảm giác một dòng nhiệt khí từ bụng trào lên, cơ thể vốn có chút man mát cũng trở nên ấm áp dễ chịu, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lấy tay hơi hơi xoa nắn lên bụng hóa giải công dụng của thuốc.
– Khụ khụ, may mà còn có đan dược sư phó để lại …
Thuốc này đều là Lý Thiện Nguyên tự tay chế ra, hơn nữa mấy vị thuốc bên trong, đều là Lý Thiện Nguyên lấy ở sâu trong núi Mao Sơn.
Cho nên lão đạo sĩ tuy rằng để lại phương thuốc, Diệp Thiên cũng không thể phối chế ra một viên nào, nguyên nhân chính là mua những dược liệu kia từ tiệm thuốc đều là nhân tạo, dược tính căn bản là không đạt được.
Mãi đến khi cảm giác dược lực trong bụng đều phát tán khắp nơi trong cơ thể, Diệp Thiên mới đem bình thuốc cất vào thật cẩn thận, thứ này chẳng những là thuốc tốt cứu mạng, đối với Diệp Thiên mà nói, lại còn là kỉ niệm của Diệp Thiên đối với sư phụ, Diệp Thiên cũng không vội vàng đi ra ngoài, mà khoanh chân ngồi ở trên giường, khi cảm thấy tứ chi không còn một tia lạnh lẽo, Diệp Thiên mới xuống giường.
Ở trong giá sách lấy ra vài món ngọc, Diệp Thiên đặt vào trong túi quần, mới đẩy cửa phòng ra phía Tiền viện.
– Tiểu Thiên, dậy rồi à, cô đi hâm nóng cơm cho …
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào Tiền viện, Diệp Đông Mai vội vàng đi sang phòng bếp, lúc tối chị hai có gọi điện thoại lại đây, nói là sắc mặt Diệp Thiên không tốt lắm, báo cô làm chút đồ ăn có dinh dưỡng, vì thế Diệp Đông Mai lại đi chợ.
– Anh à, em lấy hình của anh cho bạn học xem, các bạn ấy nói tóc anh trắng nhìn rất kute!
Ở trong phòng Lam Lam nghe thấy tiếng nói, cũng chạy ra, các cô bạn cùng tuổi với cô bé đúng là sùng bái nhiều thần tượng, nhưng trong lòng Lưu Lam Lam, tứ đại Thiên Vương của Hồng Kông, cũng không bằng anh trai của mình.
– Ai mà thích cả ngày vác cái đầu bạc đâu?
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn mà nói :
– Từ đâu mà học được từ đó? Cái gì mà kute, nhanh đi làm bài tập, bằng không cô qua đây em sẽ lại bị mắng!
– Em không sợ đâu, anh ơi, ngày cuối tuần anh và chị dâu cho em đi chơi nha …
Lưu Lam Lam vui cười một tiếng, thấy mẹ từ phòng bếp đi ra, vội vàng thè lưỡi chạy trở về phòng.
Diệp Thiên ăn cơm, yêu cầu dinh dưỡng trong bữa ăn rất cao, nhưng khẩu vị cũng không cần chú ý, một lát, cả mấy điã thịt bò, thịt dê để xen lẫn trong một cái trong mâm, và cả hai cái bánh bao, hắn đã ăn xong.
– Tiểu Thiên, đã muộn thế này còn muốn đi ra ngoài?
Thấy Diệp Thiên cơm nước xong liền đi ra ngoài, Diệp Đông Mai gọi hắn từ phía sau.
– Cô, cháu ăn no đi ra ngoài dạo một lát sẽ trở lại …
Diệp Thiên cười ứng phó, tản bộ đi ra sân.
Đi qua mấy ngõ nhỏ, Diệp Thiên đi đến đường cái, vẫy một chiếc xe taxi, nói:
– Đi bệnh viện Triêu Dương.
Diệp Thiên lớn như vậy, bất kể là đánh nhau cùng người ta, hay là theo chân lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, ngoài chuyện lần trước nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ bị thiệt thòi ra, chưa từng bị mệt vì người khác.
Nhưng lần này đối phương không chỉ có trêu chọc đến người thân của mình, còn gián tiếp để cho hắn bị tổn thương nguyên khí, bất kể như thế nào Diệp Thiên cũng không cho qua cơn tức này.
Chương 194 : Mộ chôn chung
Từ nhỏ đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, tuy rằng dưỡng thành tính cách khiêm tốn cho Diệp Thiên, nhưng đồng dạng cũng bị người giang hồ tạo cho một đặc điểm, đó là có thù oán tất có báo!
Từ Cổ đại, cuộc sống thầy phong thủy – thầy tướng số đã là một vòng luẩn quẩn, đều là tương đối khép kín, ít tiếp xúc với bên ngoài, bởi vậy tính cách cũng thường hơi cực đoan.
Không nói đến ai khác, chính là sư phụ của Diệp Thiên – Lý Thiện Nguyên, năm đó chính là vì tính khí có thù tất có báo, người đắc tội với hắn, cơ hồ kết cục đều rất thê thảm, giống như Giang Tương phái ở Xuyên Trung, đã bị Lý Thiện Nguyên giết sạch lúc tuổi còn trẻ.
Tới lúc tuổi già rồi, Lý Thiện Nguyên đọc Đạo gia điển tịch, tâm tính lúc này mới dần chuyển biến, hắn sở dĩ mang theo Diệp Thiên mới lên mười tuổi đi hành tẩu giang hồ với mình, cũng chính là không muốn làm cho Diệp Thiên dẫm vào vết xe đổ như hắn lúc tuổi còn trẻ, dưỡng thành tính khí cực đoan.
Nhưng địa vị thầy phong thuỷ – thầy tướng trong giang hồ, từ trước đến nay đều là vô cùng siêu nhiên, cực ít người dám trêu chọc, cho dù là đồng nghiệp, nếu dính dáng đến ân oán, vậy cũng không tránh được kết cục bi thảm.
Diệp Thiên mười tuổi đã biết hành pháp, hơn mười năm còn chưa bao giờ thấy qua đồng nghiệp, bây giờ thấy được, lại là lấy tà pháp đả thương người, làm cho Diệp Thiên phẫn nộ hơn chính là, người bị thương lại có cả bản thân mình!
– Bác tài, tới rồi, dừng ở chỗ này đi.
Xe tới cửa chính bệnh viện Triêu Dương, Diệp Thiên đưa cho lái xe mười đồng tiền, đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Lúc này đã là hơn 10h tối, vào ban ngày bệnh viện nhốn nha nhốn nháo và rất náo nhiệt, hiện tại trở nên yên tĩnh vô cùng, ngay cả người bán hoa tươi và hoa quả cũng biến mất không thấy đau, làm cho người ta cảm giác yên tĩnh nhưng lạnh lẽo.
Thế gian này âm sát khí chia làm hai loại, một loại là âm sát hình thành trong thiên địa tự nhiên, sát khí loại này mặc dù không gây hại đối với sức khỏe con người. Nhưng nếu sát khí ngưng tụ nhiều thì khác, nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thì không cách nào gây tổn thương đối với con người.
Ngược lại là loại tà khí, là sát khí hình thành sau khi có người chết, người phương Đông gọi là Quỷ Hồn, còn người phương Tây lại gọi là linh hồn, nhưng hiện tượng này tồn tại hay không tồn tại, trong giới học thuật vẫn đang tranh luận rất gay gắt.
Người cho rằng không có linh hồn không thể đưa ra chứng cớ. Mà người cho rằng thế gian có quỷ ma, cũng không có bất kỳ bằng chứng. Cho nên mấy chục năm qua, luôn luôn khắc khẩu không ngừng, dù bên nào cũng không cách nào thuyết phục đối phương.
Nhưng Diệp Thiên biết, người sau khi chết, chắc chắn sẽ có một tia sát khí từ thân người chết tràn ra. Nhưng loại sát khí này, cũng không có suy nghĩ.
Như là ở nông thôn, thường xuyên sẽ có người nói gặp người vừa mới chết đó, kỳ thật đây là bị sát khí của người chết ảnh hưởng, sau đó sinh ra ảo giác, thực sự không phải là ma mãnh tồn tại.
Nếu như là dưới ánh mặt trời, những sát khí trên thân người chết đó, rất nhanh sẽ bị tiêu tán hết.
Chẳng qua nếu như sát khí này cứ luôn ở nơi âm u, lại hội tụ lâu dài, còn có thể dung hợp lẫn nhau. Mà nơi dễ dàng phát sinh ra chuyện này nhất, dĩ nhiên là bệnh viện rồi!
Có thể rất nhiều bạn đọc đi qua cửa bệnh viện vào buổi chiều tối, da đầu đều cũng cảm giác một cơn lạnh. Tựa hồ ở góc tối nào đó trong bệnh viện, có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, bước chân cũng nhanh hơn vài bước.
Kỳ thật đây là âm sát khí của bệnh viện tạo thành, vào ban ngày có ánh mặt trời, sát khí bị áp chế đi, nhưng tới ban đêm, những âm sát khí này liền phiêu du mà đi ra.
Cái gọi là thấy ma ở nhà xác, cũng là bởi vì một số người sức khỏe kém, đã bị âm sát xâm nhập mà phát sinh ảo giác. Chính vì mọi người càng muốn tin có quỷ ma, khi quan sát sẽ tự kích thích đầu óc của mình.
Bệnh viện Triêu Dương nằm ở phía bắc đường Triêu Dương. Ở đối diện văn phòng hành chính Triêu Dương, cách ba dặm cũng không phải rất xa. Người trên đường tuy rằng không nhiều lắm, nhưng xe cộ lại vô cùng náo nhiệt.
Xuống xe taxi, Diệp Thiên đứng ở cửa bệnh viện nhìn ra ngoài một hồi, hắn cảm ứng đối với âm dương khí sâu hơn người thường, không cần vào bệnh viện, có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo nơi này.
Diệp Thiên hơi nhíu mày,
– Nếu dùng sát khí bên trong bệnh viện để bố trí trận pháp thì quả là có thể, nhưng anh họ nói là ở trong ngõ hẻm sau bệnh viện? Thôi, đi xem đã.
Ở cửa bệnh viện đứng một lúc, Diệp Thiên lại đi thẳng về phía trước, theo tường bao của bệnh viện, đi vào một con hẻm nhỏ.
Đối diện tường bao là một vài hộ dân lâu năm, ngõ nhỏ ở giữa thực chật hẹp, nhiều nhất chỉ có thể hai ba người cùng đi, nếu như là người nhát gan, ban đêm còn thật không dám qua lại nơi này, nhất là ngày hôm qua nơi này phát sinh án dữ, lại càng không thấy một người nào đi đường.
Khi Diệp Thiên tới sau bệnh viện thì ngõ nhỏ đã cụt hết, nơi này là một khu đân cư, ven đường lóe lên đèn đường, ở phía trước Diệp Thiên, còn có một sân bóng rổ không lớn.
– Hả? Sao lại thế này?
Tuy rằng nơi này sáng hơn so với trong ngõ hẻm rất nhiều, nhưng vừa ra khỏi ngõ nhỏ, da đầu Diệp Thiên cũng tê tê, cả người nổi da gà, nguyên khí trong cơ thể khuấy động, giống như là muốn thoát ra!
Trong sự khiếp sợ, Diệp Thiên vội vàng thu hồi nguyên khí, thật vất vả mới điều chỉnh nguyên khí bị rối loạn nhập vào cơ thể, lúc này mới nhìn chăm chú phía trước, vừa nhìn, không nhịn được lại hít vào một hơi.
Diệp Thiên phát hiện, từ chỗ mình đứng đến sân bóng rổ, cách mặt đất ba thước, âm khí tràn ngập, những bồn hoa gần sân bóng rổ, tất cả đều khô héo, đã chết hết.
Ở bên phải bồn hoa, có giăng sợi dây cảnh giới màu vàng, Diệp Thiên biết, đây chính là nơi ngày hôm qua phát sinh vụ thảm sát, nhưng thi thể đã được mang đi, trên mặt đất chỉ còn một vài vết máu đen thui.
Ngoài một số người hóng mát dưới đèn đường cách đó mấy chục thước, ở chỗ Diệp Thiên đứng, không có một ai, thậm chí có mấy người đi qua, cũng cố ý lách đi xa xa.
– Đây là … Đây là trời sinh, hay là … hay là có người gây nên ?
Cảm nhận được âm khí mạnh mẽ, Diệp Thiên cũng không nhịn được, rùng mình một cái, nơi này âm khí quá dày, thậm chí nếu so với nghĩa trang mà trước kia Diệp Thiên từng ngủ còn nặng hơn vài phần.
– Không đúng, đây là tà khí, sát khí của người đã chết!
Khi phân biệt, Diệp Thiên tìm ra đáp án, nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, khiến phạm vi mấy chục mét đều biến thành nơi tuyệt sát, phải có bao nhiêu người chết mới có thể ngưng tụ được sát khí lớn như thế?
– Vạn nhân khanh!?
( Mộ chôn chung)
Ánh mắt nhìn về phía mặt đất bị sát khí bao phủ, cả người Diệp Thiên ớn lạnh, trong đầu nghĩ đến một danh từ, nếu hắn không đoán sai, ba mét dưới lòng đất này, chắc chắn ẩn chứa vô số hài cốt người chết!
Những nơi thế này, nếu không đem toàn bộ hài cốt dưới đất đi, âm khí tuyệt đối sẽ không tiêu tán, thân thể hơi yếu một chút đi qua nơi này, nói không chừng sẽ sinh ra ảo giác, như là gặp ma quỷ vậy.
Cho dù là Diệp Thiên, thời gian dài đứng ở chỗ này cũng có chút chịu không nổi, nghĩ một chút, Diệp Thiên đi đến đèn đường phía xa xa.
Mới vừa thoát khỏi nơi âm sát nặng nề này, sự ấm áp một lần nữa lại tới trên người Diệp Thiên, cách xa gang tấc mà đã có khác biệt chân trời, tiến một bước lui một bước, khiến Diệp Thiên cảm giác được sự khác biệt của băng tuyết và lửa.
Những người đánh bài dưới đèn đường đó, tựa hồ cũng không bị âm sát khí xa xa ảnh hưởng, giống như ở nội thành vào các đêm hè, một đám người bên đĩa dưa hấu và bia, hò hét rất náo nhiệt.
Nói vài câu chào hỏi bằng giọng Bắc Kinh, Diệp Thiên ngồi ở bên cạnh đám người xem cuộc chiến, thường thường kêu lên vài tiếng đánh tốt, rất dễ dàng được nhập cuộc.
– Mấy anh, nghe nói hôm qua bên kia đã có chết người, là chuyện gì vậy?
Diệp Thiên giả vờ hỏi một người trung niên bên cạnh.
Người trung niên đang đánh bài nghe được Diệp Thiên nói vậy, mắt nhìn ngó về phái xa xa, rất nhanh lại thu hồi trở về, giảm thấp giọng xuống nói:
– Giết người, nói là bị cắn chết, theo tôi thấy, nhất định là bị ma quỷ hành, nơi đó năm nào cũng có vài người chết.
– Sao cơ? Có phải ma quỷ trong bệnh viện đi ra hay không?
Diệp Thiên ra vẻ rất tò mò.
– Sao lại liên quan đến bệnh viện, chú em không phải người ở đây à?
Người trung niên nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên một cái.
– Nhà ông của em ở khu này, tới chơi không nhiều lắm, nghe nói bên kia có chết người, đến xem cho biết …
– Chẳng trách, cậu không biết đấy, đi về hỏi ông của cậu khẳng định ông ấy biết, trước kia nơi này là nhà xưởng người Nhật Bản mở ra, nghe nói hại chết không ít người, vừa đến ban đêm là ma quỷ chạy khắp nơi, không ai dám đi vào đó!
Một người trung niên bên cạnh nghe vậy, bất mãn nói:
– Lão Hứa, nói chuyện này làm chi, tôi nổi da gà lên rồi.
– Được, không nói, đánh bài thôi, Đại Vương!
Người trung niên kia cũng không muốn nhiều lời, nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không để ý phản ứng của Diệp Thiên .
– Mình đoán không lầm, dưới lòng đất nơi này tuyệt đối có một hố chôn nhiều người!
Diệp Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, một lần nữa đi đến bên kia.
Phật gia giảng nhân quả, Đạo gia giảng duyên phận, Diệp Thiên cũng không phải đệ tử Phật Môn, không tới phiên hắn xen vào việc của người khác, nhưng chuyện này nếu liên luỵ tới hắn, Diệp Thiên cũng không thể không quản.
Lúc này, khi tiến vào nơi âm sát thì Diệp Thiên cũng vận chuyển công pháp, sát khí tối tăm người thường không thể nhìn thấy, nhất thời hiện ra trong mắt của hắn.
Mà thân hình Diệp Thiên, tựa hồ cũng dung hợp lại với Âm sát đó, chậm rãi trở nên mờ nhạt, nhìn từ đàng xa, cơ hồ không nhìn thấy bóng hình của Diệp Thiên.
– Ấy, lão Hứa, người vừa rồi đâu?
Ngay khi bóng Diệp Thiên biến mất ở nơi âm sát, một người ngoài miệng dán tờ giấy quay sang hỏi người trung niên.
Lão Hứa chỉ chỉ phương hướng Diệp Thiên vừa đi, cười nói:
– Hướng bên kia mà, người trẻ tuổi gan lớn tò mò, đoán chừng là muốn nhìn một chút hiện trường vụ giết người, chỉ sợ tối về cậu ta sẽ gặp ác mộng thôi!
– Hả, không đúng, cậu ta ở đâu?
Lão Hứa chưa dứt lời, liền phát hiện Diệp Thiên đã biến mất, không khỏi đưa mắt nhìn mấy người khác.
– Ma! Là ma! ! !
Sau khi Diệp Thiên rời đi và biến mất không thấy bóng dáng, cũng chỉ vài giây đồng hồ, chỗ đó rất rộng rãi, căn bản là người không trốn được, mấy người đàn ông đang đánh bài nhất thời ớn lạnh, một tiếng hét vang lên, đều ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Chương 195 : Người quen
– Việc này cũng có chút rắc rối đây.
Đi lại trên vùng đất đầy sát khí này, Diệp Thiên nhíu mày lại, vùng đất này sát khí nặng vô cùng, chỉ cần hơi dẫn 1 chút thôi là có thể đưa người đến chỗ chết. Hơn nữa cảnh sát hôm nay cũng đến thăm dò hiện trường rồi nên dường như Diệp Thiên cũng không tìm ra thêm dấu vết có ích gì nữa.
Thuật sư khi bày trận, bình thường luôn lưu lại một chút nguyên khí trời đất. Chỉ có điều những tia nguyên khí còn sót lại đó đã hoàn toàn bị tiêu biến hết bởi âm khí hùng hậu nơi này. Cho dù bản lĩnh của Diệp Thiên có lớn đến đâu cũng không có cách nào nhìn ra người cách thức bày binh bố trận của người đó.
– Uầy, đây là cái gì nhỉ?
Khi Diệp Thiên đi tới chỗ hàng rào cảnh sát chợt phát hiện ở bên cạnh bồn hoa héo kia hình như có một chút bột phấn màu trắng. Đi qua hàng rào cảnh sát, Diệp Thiên đến chỗ đó, ngồi xổm xuống, dùng tay vốc lấy 1 nắm nhỏ, đưa lên sát mắt để nhìn.
Diệp Thiên mới nhìn đã nhận ra nguồn gốc của nắm bột phấn đó. Trong lòng chấn động mạnh 1 cái.
– Bột của ngọc thạch, đây… đây chính là sau khi thi hành trận pháp xong rồi bị vỡ ra!
Đến đây thì Diệp Thiên có thể khẳng định rằng vụ án cắn người đến chết xảy ra ngày hôm qua nhất định là vụ án âm mưu giết người. Vỗ vỗ phủi nắm bột phấn trong tay, Diệp Thiên theo hướng khi nãy, vạch bụi hoa héo ra tìm thêm.
Sau một hồi tìm kiếm, Diệp Thiên phát hiện, trong vòng mấy mét cách nắm bột đầu tiên ấy thì tổng cộng còn tìm được thêm 9 nắm bột ngọc thạch khác nữa. Linh khí ngọc thạch bị vỡ cũng đã cạn kiệt hết. Nhìn qua cũng không khác gì bột vôi cả. Chắc là vì như vậy nên cảnh sát mới không chú ý đến.
Thế nhưng Diệp Thiên nhìn vị trí của những nắm bột ngọc thạch này, cậu không nhịn nổi thốt ra 1 câu:
– Mẹ nó, lại là tên tiểu tử này à?
Nguyên nhân là bởi vì cách bày binh bố trận sắp đặt những miếng ngọc kiểu như thế này Diệp Thiên đã từng gặp qua rồi. Chính là lần trước khi Diệp Thiên vui mừng nhìn thấy trận Ngũ Quỷ Xuyên Cung kia. Chỉ có điều sắp đặt không được kỹ càng như lần trước, mới có thể chỉ dẫn sát khí nhập thân mà thôi.
Thế nhưng ở cái nơi âm khí cực thịnh này, chỉ cần bày 1 cách thô sơ như vậy thôi thực sự cũng là đủ rồi. Dường như chỉ cần một lượng sát khí bình thường được dẫn ra thôi, trong nháy mắt cũng có thể khiến cho tinh thần người bình thường không còn minh mẫn. Còn đối với những người có thể lực yếu cũng không phải không có khả năng bị chết ngay tại chỗ.
Diệp Thiên đi đến giữa trận pháp, khẽ nhắm lại 2 mắt, sau khoảng 1 lúc, nét mặt hơi mỉm cười:
– Tiểu tử, đừng có để cho ta gặp được ngươi trong thành Bắc Kinh này.
Mặc dù người bày trận này không có gì đáng để nói thế nhưng vẫn lưu lại một chút hơi thở. Hơn nữa người này không chỉ mới giết một mạng người, hắn có một loại sát khí có đặc thù riêng. Khi nãy Diệp Thiên sau một hồi tìm kiếm đã phát hiện ra luồng hơi thở này.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không phải là thần thánh, cậu cũng không có cách nào dựa vào luồng hơi thở này mà tìm ra được người gây án. Hơn nữa lại tìm được quá ít đồ vật, cho dù là có xem quẻ cũng không có đầu mối gì.
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiên chỉ có thể quay người bỏ đi. Chỉ có điều ngày thứ hai sau khi Diệp Thiên rời đi, nơi nay lại xôn xao thêm 1 tin ma quỷ mới. Nói là có một con quỷ trẻ tóc bạc, hôm qua ngồi đây đánh bài cùng mấy ông già.
Sau đó không lâu, có 1 công ty nước máy cần đặt ống nước qua nơi này. Chỉ có điều sau khi đào xuống được 3 thước thì phát hiện một chuyện kinh hãi.
Tại vùng đất chu vi khoảng mười mấy mét này phát hiện ra một ngôi mộ tập thể. Mà những bộ hài cốt này vẫn chưa phân hủy hoàn toàn. Tính ra thì hẳn là trước thời kỳ giải phóng.
Qua nghiên cứu, nơi này đã từng là một nhà máy xây dựng của một người Nhật Bản. Vì vậy có thể dễ dàng hiểu ra chuyện này là do phong trào nhân dân cùng chống lại việc dùng hàng hóa Nhật Bản. Đương nhiên, đó đều là những câu chuyện sau này.
Lục Sâm hai lần liên tiếp đều rơi vào tay một người. Theo như Diệp Thiên thấy, cậu và người này tuyệt đối là ngũ hành tương khắc. Sau này nói không chừng còn có thể gặp lại. Thế nhưng bây giờ Diệp Thiên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Quay về Tứ Hợp Viện làm một giấc ngon lành. Hơn 5 giờ sáng Diệp Thiên tự nhiên thì tỉnh giấc. Đứng luyện công trong sân vườn sau. Lúc chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ thì cũng đã hơn 7h rồi.
Vừa đi đến sân trước, Diệp Thiên đã nhìn thấy cha đang rửa mặt ở giữa sân, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Cha, cha trở về từ khi nào vậy?
Lúc Diệp Thiên gọi điện cho cha thì cha cậu nói phải đợi mấy ngày nữa mới về được. Sao mà mới qua một đêm đã thấy về đến nhà rồi thế này?
Miệng Diệp Đông Bình đầy bọt, nói mập mờ:
– Cả đêm hôm qua cha về đấy, hôm nay hẹn xong với một người rồi đi xem đồ. Này, cha nói này, con không có việc gì thì đi cùng cha đi.
– Con chẳng hiểu gì về đồ cổ cả, đi với cha làm gì chứ? Con không đi đâu, sáng nay con còn có việc.
Diệp Thiên lát nữa còn phải đến giám sát căn Tứ Hợp Viện ở bên kia nữa, lấy đâu ra thời gian mà đi xem đồ cổ chứ?
– Này, này, cha nói này, tiểu tử nhà ngươi đừng có mà đi.
Nhìn thấy Diệp Thiên sắp bước ra khỏi cổng, Diệp Đông Bình đang chải răng cũng lập tức đuổi theo kéo Diệp Thiên lại nói:
– Là đồ đào ở dưới đất lên. Một là cha xem không chuẩn, hai là sợ bọn họ chơi bẩn. Con không phải là muốn nhìn thấy cha đen đủi đấy chứ?
Vốn dĩ là Diệp Đông Bình mấy ngày nữa mới quay trở về Bắc Kinh, nhưng tối hôm qua nhận được một cuộc điện thoại, là một người quen cũ ở Tô Châu gọi đến nói là ông ấy có mấy người bạn làm nghề “phát khâu”. Hiện nay họ đang ở Bắc Kinh, trong tay có món hàng muốn bán ra.
Người bạn của ông ở Tô Châu kia bận việc không đến được nên giới thiệu họ cho Diệp Đông Bình. Thế nhưng những người kia chuẩn bị phải rời Băc Kinh gấp, chỉ còn ở lại mỗi sáng hôm nay mà thôi.
Diệp Đông Bình biết “phát khâu” có nghĩa là ăn cơm người chết. Những người đào trộm mộ này trong tay thường có rất nhiều đồ ngon, hơn nữa mua của họ giá cũng rất thấp vì vậy mà Diệp Đông Bình mới đi cả đêm từ Hồ Bắc về Bắc Kinh.
Sau khi nghe cha nói xong, Diệp Thiên nửa thật nửa đùa nói:
– Cha, cha bây giờ còn làm trái ngành nữa cơ à? Đến cả những đồ này mà cũng dám mua nữa?
Nhìn thấy con trai làm cái bộ dạng kỳ lạ đó, Diệp Đông Bình tức giận nói:
– Tên tiểu tử này lấy đâu là nhiều lời nói thừa thế? Ta không mua thì người khác cũng mua, để nó trong tay ta thì ít nhất còn có thể bán ở trong nước được chứ để người khác mua, nói không chừng đến tay bọn buôn lậu cũng nên.
Diệp Đông Bình nói không sai, vì thị trường đồ cổ đang nóng nên hành vi trộm mộ buôn lậu cổ vật ngày càng rầm rộ hơn.
Có rất nhiều đồ vật không bán được giá cao ở trong nước nhưng đem ra nước ngoài lại bán được gấp mấy chục lần. Vì món lợi nhuận kếch xù đó nên rất nhiều người đã bắt đầu bí quá hóa liều, ngay cả những người nông dân cày quốc cũng đổi sang nghề đào trộm mộ.
Như cửa hàng của Diệp Đông Bình ở Phan Gia Viên vậy, hầu như cứ 2, 3 ngày lại thấy có một vài người lén lút đến để bán đồ. Tuy rằng trong đó cũng không ít những kẻ lừa đảo nhưng cũng có rất nhiều đồ vật là được đào từ đất lên thật.
Đầu năm nay, mặc dù chính phủ lên án đào trộm mộ nhưng ngoài vùng Thiểm Tây bị ảnh hưởng khá lớn ra thì những vùng khác cơ bản cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ mà thôi. Tư nhân buôn bán cổ vật đào được ở đây dường như là chuyện quá bình thường rồi.
Diệp Đông Bình ban đầu cũng có chút mâu thuẫn nhưng nhìn thấy người khác tay trái mang vào tay phải bán ra, kiếm được một món tiền lớn như vậy thì cũng tự nhiên không nhịn được, cũng đành nước chảy bèo trôi mà thôi.
Nghe cha giải thích xong, Diệp Thiên gật gật đầu nói:
– Vâng, thế con đi cùng cha xem xem. Nhưng mà cha này, những đồ chôn theo người chết này cha cũng không nên dính vào nhiều.[Audio] Vạn Cổ Đệ Nhất Đế
Diệp Thiên đối với việc mua bán cổ vật này cũng không có ý kiến gì. Nếu mà không có việc đào mộ đó, thì trên thế giới này làm sao mà có nhiều cổ vật để mọi người thưởng thức như vậy được? Theo một nghĩa nào đó thì chính là do những người này đã thúc đẩy thị trường đồ cổ phát triển mạnh như vậy.
Thế nhưng những vật cổ này đã nằm trong lòng đất nhiều năm, dễ dàng nhiễm âm khí. Tiếp xúc nhiều không tốt cho thân thể, vì vậy Diệp Thiên cũng cảnh báo cho cha vài câu.
– Đừng có đem những lời đó để lừa gạt ta. Trên người ta không phải là có mang tấm bùa hộ mệnh của con rồi sao?
Nghe thấy con trai nói vậy, Diệp Đông Bình vén áo sơ mi lên. Trên dây lưng ở hông của ông có đeo một miếng ngọc thạch đầu quỷ, chính là món đồ Diệp Thiên tặng cho ông.
Sau chuyện Diệp Thiên nghịch thiên cải mệnh vì lão Đạo kia, mặc dù miệng Diệp Đông Bình vẫn cứ cứng ngắc nhưng đối với rất nhiều chuyện cũng đã biết thận trọng. Bên cạnh việc đeo dây đầu quỷ ở bên hông ra, cổ ông còn đeo miếng ngọc thạch quan âm cướp của Diệp Thiên nữa.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
– Sau này cha còn mua những đồ như thế, thì mang về cho con xem trước nha!
Những đồ vật đào ra từ trong mộ, có những cái bị nhiễm âm khí, nhưng cũng có những cái do cơ duyên trùng hợp mà tạo thành pháp khí tự nhiên. Diệp Thiên lần này muốn tìm kiếm đồ ngon trong những món đồ quý của cha mình.
– Được, chúng ta ăn sáng xong, đến 8 giờ thì bên đó sẽ gọi điện đến.
Nhìn thấy chị gái mua đồ ăn sáng về đến sân rồi. Diệp Đông Bình tiện tay lau mặt rồi cùng Diệp Thiên đi vào bếp.
Trên ghế sô pha trong một căn phòng ở tầng 18 của một tòa nhà đối diện với cục công an khu vực tây thành, 6, 7 người đang nằm la liệt trên sàn nhà, khắp nơi đều đặt những vật mang theo dính đầy bùn đất.
– Vượng ca, đợi cầm được món tiền này rồi hẵng đi cũng chưa muộn mà, bằng này đồ của chúng ta đổi thành 20 vạn cũng không thành vấn đề.
Một người đàn ông 30 tuổi dánh người khôi ngô cẩn thận nói giọng thật nhỏ với người trung niên gầy yếu ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đang nhắm mắt tập trung tinh thần.
– Không được, mấy ngày này tiếng gió rất chặt, ta luôn cảm thấy có chút không ổn cho lắm. Bửu Tử, cậu hãy đi cùng ta đi.
Người trung niên lắc lắc đầu, mở to mắt nhìn những người khác, nói:
– Vương Thuận, con ở lại, sau khi vật rời tay thì đến tập hợp ở chỗ cũ ở Ô Lỗ Mộc Tề. Ở đó có món làm ăn lớn, sau khi làm xong chúng ta sẽ xuất cảnh ở đó, cùng nhau hưởng thụ vài năm!
Người tên Vương Thuận kia tuổi còn khá trẻ, bộ dạng nổi bật nhất trong đám người kia, sau khi nghe thấy người trung niên nói vậy, cười nói:
– Sư phụ, sư phụ ra tay thì quỷ khóc thần sầu, đến cảnh sát cũng không tìm ra được điều gì thế thì còn điều gì đáng sợ chứ?
– Cậu thì biết cái gì? Đừng có cho rằng mới học được hai năm trận pháp kỳ môn mà đã là thiên hạ vô địch rồi, sư phụ cậu tôi còn thua xa.
Người trung niên nghe thấy vậy liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho Vương Thuận ngậm miệng lại. Trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
– Đi thôi, tách ra lên xe!
Người trung niên vừa đứng dậy, mấy người vốn đang nằm ở khắp nơi cũng lần lượt đứng dậy, đâu vào đấy lần lượt đi ra khỏi phòng.