1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 187: Diệp Thu ra đời (c881-c885)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 187: Diệp Thu ra đời (c881-c885)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 881 : Sinh con

– Cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm, ta kê cho vài đơn thuốc, ăn thêm đồ bổ là được rồi.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia xua tay nói:

– Tiểu sư đệ, hai người còn trẻ, phải biết hạn chế nhá, ngày còn dài mà.

– Khụ khụ…

Diệp Thiên bị câu nói bất thình lình này của Cẩu Tâm Gia làm cho ho liên tục nói:

– Haha, đại sự huynh…em…là em không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm mà.

– Chiết tiệt kia, không biết nói thì đừng có mà nói.

Diệp Thiên chưa kịp dứt lời, ngón tay ngọc ngà của Thanh Nhã đã chọc vào eo của Diệp Thiên, có lẽ là vì đền bù cho thời gian trước đây Vu Thanh Nhã đã phải chịu thiệt thòi, lần này Diệp Thiên trở về hơn một năm, hầu như ngày nào cũng có nhu cầu, nếu không phải là hắn thường xuyên âm thầm dùng linh khí điều dưỡng cho cơ thể Thanh Nhã thì e là cô đã sớm không chịu được rồi.

– Không nói, không nói…

Diệp Thiên lúc này chỉ biết cười ngây ngô, hôm qua sau khi biết vợ mình mang thai, khuôn mặt hắn chưa lúc nào tắt nụ cười cả, nhìn thấy ai cũng cười ha ha, sáng sớm khi ra khỏi nhà mua đồ ăn sáng cho vợ còn chủ động ném cho Thường Hạo một bao thuốc lá, khiến cho người anh em này sợ tới mức phải báo cáo vội cho cấp trên, sợ là thần kinh Diệp Thiên bị làm sao.

Chuyện Vu Thanh Nhã mang thai nhanh chóng được truyền đi, mấy người bạn cũ như Vệ Hồng Quân, Chúc Duy Phong ở kinh thành cũng đến nhà chúc mừng, quà cũng không thể thiếu, hoàng kim ngọc khí dường như bày chật cả một nửa phòng.

Mà chị Doanh Doanh và Nam Phong ở tận Gianh Nam xa xôi cũng đến khi biết tin, Vương Doanh còn đuổi chồng về, còn mình ở lại tứ hợp viện, không đầy một tháng, đồ tã lót và quần áo cần dùng của em bé từ sơ sinh đến năm tuổi đều đã được người phụ nữ này chuẩn bị hết.

Còn cha của đứa bé cũng bị bỏ mặc, vợ mình cũng không động đến được, bởi vì sau ngày mà Cẩu Tâm Gia bắt mạch xong, Vu Thanh Nhã và hắn đã bị tách ra ở hai phòng khác nhau, cả ngày đều bị các cô vây quanh, Diệp Thiên hoàn toàn trở thành người nhàn rỗi.

Nhìn thấy bụng vợ càng ngày càng lớn lên, cảm nhận được quá trình lớn lên của một sinh linh khác trong người Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên trong lòng nảy sinh một cảm giác không thể thốt lên lời, đứng trước huyết mạch truyền thừa, cho dù là kim đan đại đạo hay trường sinh bất lão gì gì đấy cũng không còn quan trọng nữa.

Nháy mắt đã bảy tám tháng trôi qua, thấy vợ mình sắp đến lúc chuyển dạ, Diệp Thiên càng trở nên nghiêm túc hơn, cả ngày cứ như người mất hồn, không ít lần bị mẹ cười giễu cợt.

– Mẹ, không sao chứ? Sao mà vào lâu thế rồi?

Sáng nay sau khi Thanh Nhã rời khỏi giường liền cảm thấy bụng quặn đau, lúc ấy đã được đưa ngay vào phòng sinh được cải tạo mới trong tứ hợp viện, còn một tổ đỡ đẻ kia đã được đưa đến tứ hợp viện từ tuần trước, cũng đang khẩn trương chuẩn bị công việc.

Vốn dĩ Diệp Thiên muốn ở bên trong, nhưng lại bị mấy cô bác hơi phong kiến một chút đuổi ra, lúc này vừa nhìn thấy mẹ vén rèm lên mở cửa ra liền vội vàng chạy đến, thời gian này kinh thành đang là tháng ba trời lạnh mà trán Diệp Thiên rịn mồ hôi cho thấy hắn đã lo lắng đến mức nào.

– Không sao đâu, hơi động thai thôi, nhưng con trai con không chịu ra, giống hệt con lúc trước.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng hồi hộp của con trai, Tống Vi Lan tức giận ấn một cái lên trán hắn, đang muốn nói gì đó thì trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng thất thanh:

– Vỡ nước ối rồi, sắp sinh rồi, Tiểu Vu, không cần căng thẳng thế đâu, dùng lực, tiếp tục dùng lực đi.

– Không sao đâu.

Tống Vi Lan an ủi con trai một câu, rồi lại quay người đi vào phòng sinh, chỉ để lại hai cha con đứng ngây ngốc bên ngoài, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Lúc này mỗi giây đồng hồ đều có vẻ như kéo dài hơn, Diệp Thiên cũng không biết phải chờ bao lâu nữa:

– Oa oa!

Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, truyền ra từ trong phòng sinh.

– Sinh rồi, con trai tôi ra đời rồi!

Tiếng khóc trẻ con vang đến bên tai, Diệp Thiên chẳng thèm quan tâm đến điều gì nữa, xốc rèm lên chạy thẳng vào trong phòng.

– Diệp Thiên, sao cháu lại vào đây rồi?

Diệp Đông Trúc vừa đón đứa cháu từ tay hộ sinh nhìn thấy Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút rồi vội vàng nói:

– Mau đi ra ngoài đi, con trai vào phòng sinh là điềm xấu, nhanh lên.

– Đây…đây là con của cháu?

Nhìn thấy đứa bé miệng khóc oa oa, mặt nhăn nhó đang nằm trong vòng tay của bác, Diệp Thiên giống như không nghe thấy lời mà bác mình nói nữa, cũng chẳng quan tâm đứa bé kia chưa được lau sạch người mà trực tiếp ôm vào lòng.

– Diệp Thiên, cháu…

– Chị à, bây giờ là thời đại nào rồi, không cần nói mấy cái đấy nữa đâu.

Thấy Diệp Đông Trúc vẫn muốn đuổi Diệp Thiên ra ngoài, Tống Vi Lan vội vàng kéo tay bà, Diệp Thiên từ nhỏ đã trưởng thành trước tuổi, từ sau khi nhận con trai đến giờ, Tống Vi Lan chưa từng một lần nhìn thấy con trai mình thể hiện rõ tình cảm như bây giờ, nên cũng không muốn để cho Diệp Đông Trúc quấy rầy đến con trai mình.

– Mấy người thật là, không nghe lời người già nói!

Bác Diệp Thiên thở dài, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, bà và cha đứa trẻ đều giống nhau, người làm bác như bà có nói thêm nữa cũng chẳng được.

– Đây là con trai con?

Mặc cho tu vi của Diệp Thiên bây giờ cao thế nào, địa vị cao đến đâu, nhưng trong khoảng khắc này, hắn cũng giống như tất cả các ông bố khác trên thế giới này đều hoàn toàn đắm chìm trong sự thỏa mãn trong khoảnh khắc được làm cha, khi ôm trong tay đứa trẻ và cảm nhận được mối tương liên thân tình đang chảy trong huyết mạch.

– Haha, là con trai.

Cầm bàn tay trơn của đứa bé, Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới, nhất thời phá lên cười, tiếng cười của hắn dường như truyền sang cả đứa bé vừa ra đời, đứa trẻ vốn dĩ vừa đang gào khóc, mặt nhăn nhó giờ đây đã trở nên tươi cười.

– Tốt, làm người phải cười đối diện với đời.

Lúc này Diệp Thiên dù nhìn thế nào cũng thấy đứa trẻ thật tốt, cho dù đứa trẻ kia có tè vào mặt hắn thì hắn cũng cảm thấy thơm.

– Xem bộ dạng anh kìa, nhanh đưa con cho dì Vương để dì tắm rửa sạch sẽ cho nó đã.

Nhìn thấy bộ dạng Diệp Thiên như vậy, Thanh Nhã nằm trên giường cũng nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì vừa nãy Diệp Thiên đã dùng thực khí giúp cô điều dưỡng lại cơ thể, nên ngoài vẻ bề ngoài có chút yếu ra thì Vu Thanh Nhã không có trở ngại gì lớn khi vừa sinh em bé.

– Đúng, đúng, bác sĩ Vương, dì vất vả rồi.

Sau khi nghe thấy vợ nói vậy, Diệp Thiên như tỉnh mộng, sau khi cẩn thận đưa đứa bé cho giáo sư Vương – người đã đỡ đẻ cho không ít nhân vật máu mặt, từ từ đi đến trước giường Vu Thanh Nhã, cầm lấy tay cô nói:

– Thanh Nhã, em vất vả rồi, em nhìn thấy không? Con trai của chúng ta ra đời rồi.

Vu Thanh Nhã bị lời nói của Diệp Thiên làm cho dở khóc dở cười, con trai là do cô sinh ra, chẳng nhẽ lại không biết, nhìn bộ dạng quá đỗi thờ ơ của chồng cô cảm thấy có chút rắc rối.

– Diệp Thiên, tiền mừng của anh đâu?

Thanh Nhã nói nhỏ bên tai Diệp Thiên.

Vì đảm bảo chắc chắn Vu Thanh Nhã sinh con thuận lợi, tám vị hộ sinh mời đến tứ hợp viện mỗi ngày đều có người trực ban, cũng gọi là khá vất vả, sáng sớm Vu Thanh Nhã đã cẩn thận nhắc nhở chồng mình chuẩn bị tiền mừng.

– Chuẩn bị xong rồi, đã chuẩn bị xong lâu rồi.

Diệp Thiên vui mừng đứng lên, móc tám bao tiền mừng trong túi ra, sau khi nhìn tên viết trên phong bao, đầu tiên đưa một bao cho vị y tá hơn 70 tuổi:

– Giáo sư Vương, lần này thật sự khiến dì vất vả rồi, đây là một chút thành ý của chúng cháu, hi vọng dì không từ chối.

– Tiểu Diệp, cháu khách khí quá rồi, được rồi, tiền mừng thì ta nhận, cậu ở bên Tiểu Vu đi, để chúng ta tắm rửa cho đứa bé đã.

Hơn mười năm trước thì bác sĩ Vương đã nghỉ hưu rồi, nhưng trong ngành sản trên toàn quốc thì có địa vị rất cao, nên lại được bệnh viện mời trở lại làm việc. Lần này khi Vu Thanh Nhã sinh, do bà đích thân đỡ, một bà lão hơn 70 tuổi nhưng vẫn rất thận trọng, vững vàng.

Bà cũng hiểu được tâm tình của Diệp Thiên, hơn nữa tiền mừng này của Diệp Thiên cũng là chút thành ý của hắn, nên cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp đón nhận, với địa vị của bà trong ngành cũng không sợ ai nói bà đã nhận tiền cả.

– Hộ sĩ Lưu, đây là của cô, chị Triệu, cái này cho chị…

Diệp Thiên vui mừng đưa từng phong bao ra, bởi vì tình trạng sức khỏe của sản phụ rất ổn định, vì thế các hộ sinh đều ra ngoài chăm sóc đứa bé.

Chương 882 : Tiền boa

– Chị Triệu, nhìn Diệp tiên sinh sản nghiệp lớn thế nào mà lại keo kiệt thế sao?

Sau khi ra khỏi phòng sanh, một cô hộ sinh vừa mới được điều về bệnh viện làm việc liền mở miệng nói một câu, cô vừa lấy tay mổ bao tiền ra, với kinh nghiệm của cô, bên trong nhiều lắm là được 200 tệ, còn không bằng số tiền cô nhận được ở trong viện.

– Tiểu Chu, đừng có nói linh tinh, chúng ta đều là quân nhân đấy.

Chị Triệu vừa bị hộ sĩ kia làm cho khiếp vía, bọn họ đều là người của bệnh viện quân đội, hơn nữa mỗi người đều là một sĩ quan dân sự, lần này bọn họ đến đây là để làm nhiệm vụ chính trị, nếu không phải là bác sĩ Vương kia nhận tiền của Diệp Thiên thì đừng nói là 200 tệ, đến 100 tệ các cô cũng không dám nhận.

Hơn nữa chị Triệu đã làm việc một thời gian dài rồi, kinh nghiệm xã hội phong phú hơn hộ sĩ họ Chu kia nhiều.

Cô tuy rằng chưa biết thân phận của Diệp Thiên, nhưng có thể đưa những bác sĩ sản giỏi nhất nước, thậm chí có cả giáo sư Vương đến tận nhà để đỡ đẻ thì cậu thanh niên họ Diệp này nhất định phải có thân thế không tồi.

– Keo kiệt thì là keo kiệt thôi…

Nữ hộ sĩ than thở, nhưng cũng không dám nói nhiều nữa, chị Triệu cũng chính là chủ nhiệm của cô, lưu lại ấn tượng xấu với lãnh đạo như vậy cũng không tốt.

– Bên…bên trong phong bì không phải là tiền, mà là …chi phiếu!

Sau khi bước vào phòng tắm rửa đã được chuẩn bị sẵn, một hộ sĩ khác nhìn trộm chiếc phong bao, vừa nhìn thì đã ngây cả người, cầm phong bao mà run lẩy bẩy.

– Tiểu Lưu, sao thế? Nhanh đổ nước ấm đi, nhiệt độ nước sắp giảm hết rồi.

Bác sĩ Vương đứng sau hô lên ngạc nhiên, không hài lòng nhìn người hộ sĩ này, nhất thời khiến cho mấy người khác đang định mở phong bao ra dừng lại, nhanh tay nhanh chân rửa sạch nước ối dơ bẩn trên người đứa trẻ.

Sau khi tắm sạch sẽ xong, bác sĩ Vương lại tự mình mát xa cho đứa bé, lúc này mới đặt đứa bé vào trong nôi, lau mồ hôi trên trán nói:

– Trước khi mọi người đến đây đều đã kí vào hiệp định giữ bí mật, nếu không muốn phải ra tòa án quân sự thì những việc ở đây không được phép truyền ra ngoài.

– Giáo sư Vương, chúng tôi biết rồi.

Mấy nhân viên lập tức trả lời, nhưng nữ hộ sinh nhìn qua phong bao vẫn mang theo thần sắc ngạc nhiên tột độ, cà lăm nói:

– Giáo sư Vương, phong bao này có thể cầm không?

– Có thể, sao thế, không sao đâu, mọi người nhận lấy đi, điều này không trái với quy định đâu.

Không giống với mấy người này, bác sĩ Vương biết Diệp Thiên là cháu ngoại của Tống Hạo Thiên, hắn đã đưa phong bao thì nhất định sẽ không để người khác đi tìm họ để truy cứu trách nhiệm, hơn nữa…bác sĩ Vương cũng không nghe rõ lời của hộ sinh Lưu, còn tưởng rằng bên trong phong bao chỉ là mấy trăm tệ mà thôi.

– Nhưng… nhưng mà…

Sau khi nghe thấy bác sĩ Vương nói vậy, hộ sĩ Lưu mặt đỏ bừng:

– Nhưng Diệp tiên sinh đã cho chúng ta chi phiếu, hơn nữa còn là 188 888 tệ.

– Cái gì?

Lời hộ sinh Lưu vừa thốt ra khiến tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ, nếu không phải đứa bé đã được đặt vào trong nôi rồi thì e rằng cũng bị thả rơi xuống đất mất.

– Của tôi cũng là 188 888 tệ.

– Của tôi cũng thế…

– Của tôi là 288 888 tệ.

Mấy người đều cầm tờ chi phiếu ra, ngoài chị Triệu và giáo sư Vương chưa mở phong bì ra thì những người khác có tấm chi phiếu với những mệnh giá khác nhau, đều là 188 888 tệ, chị Triệu nhiều hơn 100 nghìn tệ.

Mấy người đều đổ dồn ánh mắt về giáo sư Vương, là người chịu trách nhiệm chính lần này, không có gì phải nghi ngờ về việc giáo sư nhận được nhiều hơn một chút, còn nhiều đến mức nào ai cũng muốn được biết.

– Tiểu Triệu, cô xem đi.

Giáo sư Vương lắc đầu, bà cả đời làm bác sĩ sản, đỡ không biết bao nhiêu đứa trẻ chào đời, từ chối không biết bao nhiêu phong bao, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy người ta đưa phong bao có chi phiếu cả.

– Giáo sư Vương, là 888 888 tệ.

Sau khi mở phong bao ra, chủ nhiệm Triệu cũng phải hít vào một hơi, nói đến số tiền hơn 800 nghìn tệ kia, không dọa được chủ nhiệm Trần nhưng chỉ sinh em bé mà đưa một phong bao như vậy, số tiền lớn như thế e rằng cả nước này chỉ có một phong mà thôi.

– Tiền này… không thể nhận.

Giáo sư Vương lắc đầu, cầm lấy tờ chi phiếu rồi lại đút vào trong phong bao, cả đời bà làm bác sĩ sản, cũng nhận được không ít bánh kẹo cưới, trứng gà đỏ, nhưng chưa nhận tiền bao giờ.

Vốn dĩ là giáo sư Vương không muốn làm phật ý Diệp Thiên, nhưng số tiền này thực sự quá lớn, cho dù bà có trợ cấp đặc biệt của bệnh viện quốc gia, thì số tiền này ở đầu thế kỉ 21 cũng tương đương với tiền lương gần 10 năm của bà rồi.

Sau khi thấy giáo sư Vương nói vậy, tổ chữa bệnh cũng cất chi phiếu vào trong phong bao, nhưng trên mặt lại tỏ rõ vẻ không nỡ, đối với những hộ sinh mới đi làm mà nói, thì 188 nghìn tệ là một khoản tiền rất lớn rồi, thêm một ít tiền nữa là đủ để mua một căn nhà ở gần bệnh viện rồi.

– Haiz, chuyện gì thế này?

Đúng lúc mọi người chuẩn bị đưa số phong bao cho giáo sư Vương thì cửa phòng bị đẩy ra, một Diệp Thiên luôn luôn nghiêm túc đang thò đầu vào, trông bộ dạng có vẻ lén lút, hắn sợ làm ảnh hưởng đến công việc của các bác sĩ lại không ngờ rằng lại nhìn thấy mọi người đều đang cầm phong bao mà mình đưa cho.

– Diệp tiên sinh, chúng tôi đã tắm cho cháu bé rồi, cũng mát xa cho nó nữa, bây giờ đang đi ngủ rồi.

Giáo sư Vương đón tiếp Diệp Thiên đi vào trong, nói:

– Diệp tiên sinh, cậu đến đúng lúc lắm. Thành ý của cậu chúng tôi đều hiểu, nhưng số tiền này thực sự chúng tôi không thể cầm được, điều này là phạm pháp, dù cho là lời của ông Tống thì chúng tôi cũng không thể nhận.

Nếu là 1800 tệ thì giáo sư Vương tôi có thể phá lệ một lần, nể mặt cháu ngoại của ông Tống, nhưng một phong bao hơn 100 nghìn thì thực sự là không dám cầm, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì tuổi già khó giữ.

– Luận về tuổi tác thì cháu nên gọi cô là dì?

Sau khi nghe giáo sư Vương trình bày, ánh mắt Diệp Thiên mải miết nhìn về phía giường con, nhưng vẫn nhẫn nại nói:

– Dì Vương, tiền mừng này và ông ngoại cháu không có quan hệ gì cả, đây chỉ là một chút tâm ý của cháu mà thôi, dì không cần để ý nhiều hay ít, mấy ngày nay sự quan tâm chăm sóc của mọi người ở đây, cháu nghĩ là đáng với số tiền đó, mấy vị có thể coi Diệp Thiên cháu như một người bình thường được không?

Khi đóng phong bao, Diệp Thiên cũng đã từng nghĩ qua chuyện này, vốn dĩ định cho mỗi người một phong bao 8888 tệ thì họ đã cầm rồi.

Chính là ngay trước ngày mà Vu Thanh Nhã chuyển dạ, khi tản bộ trong sân đã bị trượt chân, vì cứu cô mà bác sĩ Vương đã bị ngã vào trong hồ nước, cả thân ướt sũng.

Mà trong thời gian này, những người khác cũng rất tận tâm làm việc, như chị Triệu, con trai đang chuẩn bị thi đại học nhưng vẫn vào đây một tuần, không ngày nào rời khỏi đây, mọi sự tập trung đều dành cho Thanh Nhã.

Điều này khiến cho Diệp Thiên cảm giác băn khoăn, sau khi bàn bạc với mẹ, mới quyết định đưa ra số tiền này, cũng giống như lời của Diệp Thiên, hắn không phải vì khoe khoang, mà là thực lòng cảm ơn bọn họ.

– Tiểu Diệp, thành ý của cháu dì xin nhận, nhưng cháu cũng biết quy định của bệnh viện, cháu đang khiến bọn dì vi phạm quy định đấy.

Giáo sư Vương cả đời không biết từ chối bao nhiêu phong bao rồi, những việc này đã sớm trở thành một thói quen, những lời nói ra cũng không khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không vui.

– Phạm pháp?

Diệp Thiên nghe vậy cười nói:

– Dì Vương, số tiền mà cháu đưa ra không ai có thể nói dì phạm pháp cả, mấy người cũng yên tâm mà giữ lấy, nếu như thực sự không cần thì cháu sẽ khiến số tiền đó biến thành phần thưởng dành cho các vị, nếu không muốn bị mấy người ở bệnh viện tức giận thì cứ đưa cho cháu.

Diệp Thiên nhận ra, lão thái thái trước mặt không muốn nhận số tiền này nhưng những hộ sinh bên cạnh kia lại không nỡ, ánh mắt lưu luyến, dù sao ở đầu thế kỉ 21, lương của bệnh viện cũng không cao lắm, dựa vào lương mà kiếm được hơn mười vạn thì cũng cần phải mất năm sáu năm trời.

– Tiểu Diệp, dì biết cháu là cháu ngoại của ông Tống…nhưng bọn dì là người của bệnh viện, ông Tống cũng không thể nào để bọn dì nhận phong bao chứ?

Ngữ khí trong câu nói vừa rồi của Diệp Thiên có vẻ nặng nề, trong lòng giáo sư Vương có chút bất mãn, ngay cả trước kia Tống Hạo Thiên của chức trách lớn, nhưng gần đây một là ông đã lui về, hai là quân đội và địa phương là một hệ thống, nhưng chế độ hoàn toàn không giống nhau, cứ coi như là ông Tống thì e rằng cũng không thể can thiệp đến công việc của bệnh viện được.

– Thì cháu đã nói là không liên quan đến ông cháu rồi còn gì…

Nhìn thấy thái độ cố chấp của dì Vương, Diệp Thiên không muốn nói nhiều, lúc này hắn chỉ muốn đến xem con trai mình mà thôi, cũng không muốn ở đây một cách vô nghĩa, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói:

– Dì Vương à, như thế này đi, mấy tấm chi phiếu này mọi người cứ cầm trước đã, sau này hẵng nói có được không?

Chương 883 : Diệp Thu

Nhìn thấy thái độ cố chấp của dì Vương, Diệp Thiên không muốn nói nhiều, lúc này hắn chỉ muốn đến xem con trai mình mà thôi, cũng không muốn ở đây một cách vô nghĩa, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói:

– Dì Vương à, như thế này đi, mấy tấm chi phiếu này mọi người cứ cầm trước đã, sau này hẵng nói có được không?

– Vậy được, tiểu Diệp, cháu ra thăm con trai đi, đứa bé khỏe mạnh lắm.

Lão thái thái gật đầu, bà có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không thực sự không muốn, bà có thể giao những tấm phiếu mà mỗi người trong tổ điều trị nhận được cho tổ chức, như vậy cũng là để giữ thể diện cho Diệp Thiên.

– Dì Vương, vậy cháu phải cảm ơn mọi người vì mọi chuyện, bây giờ cháu đi thăm con trai được chứ?

Sau khi nghe giáo sư Vương nói xong, ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, đi đến bên chiếc nôi của con, nhìn thấy đứa bé đang cau mày như một ông cụ non, Diệp Thiên bước rón ra rón rén, thậm chí còn ngừng cả thở, sợ đánh thức đứa bé trong giấc ngủ say.

Giáo sư Vương mỉm cười.

– Cháu có thể bế nó không?

Diệp Thiên giơ tay ra nhưng lại sợ đánh thức đứa bé, vẻ mặt khó xử hỏi.

Giáo sư Vương cười nói:

– Đương nhiên là được rồi, cháu cứ ôm đứa bé đi, đứa bé mới sinh ra ở cạnh mẹ sẽ có cảm giác an toàn.

– Vâng, vâng.

Diệp Thiên trả lời không ngớt, vận thực khí lên tay, cẩn thận ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa bé, động tác nhẹ nhàng đến nỗi đứa bé trong giấc ngủ say không cảm nhận được điều gì dị thường.

– Diệp Thiên, con ở đây làm gì thế?

Vừa mới ôm lấy con thì Tống Vi Lan và Doanh Doanh liền đi vào phòng, nhìn thấy bộ dạng hồi hộp căng thẳng của con trai liền nói:

– Con bé được đứa bé sao? Đưa đây, để mẹ bế cho, bên ngoài còn nhiều người lắm, con ra tiếp họ đi.

– Diệp Thiên à, em còn phải học cách bế em bé nhiều lắm, đừng làm đau nó.

Vương Doanh Doanh đỡ bên dưới đứa bé, sợ Diệp Thiên không bế được con.

– Mẹ, chị Doanh Doanh, mấy người đang tước đoạt quyền lợi làm cha của con đấy à?

Diệp Thiên tức giận lườm một cái nói:

– Ai tới thế? Còn bắt con đi tiếp nữa? Thật không vừa đâu nhá.

– Ông ngoại con mà không cần đi tiếp hả? Nhanh lên, đưa cháu đây cho mẹ.

Tống Vi Lan vươn tay ra, Diệp Thiên sợ làm đau con nên chỉ có thể phẫn nộ bỏ tay ra, miệng than thở:

– Cái ông già này, tin tức làm gì mà nhạy thế chứ? Vừa mới sinh đã chạy đến đây rồi.

– Cái thằng này nói gì thế chứ? Mau ra ngoài đi.

Tống Vi Lan dùng tay huých nhẹ con trai ra, sau đó vui mừng bế lấy đứa bé đi về phòng, nơi đó đã được sắp xếp sẵn, là phòng cho Vu Thanh Nhã nghỉ ngơi, cũng dễ dàng bế đứa bé ra cho mọi người gặp.

– Diệp Thiên, đây là khóa trường mệnh ông ngoại tặng cho cháu bé.

Diệp Thiên và mẹ vừa bước vào phòng, Tống Hạo Thiên đang cười nói với ctg vội rút món quà ra, nhìn bộ dạng của ông, nếu không phải là đứa bé còn quá nhỏ thì có khi ông còn trực tiếp đeo luôn vào cổ nó rồi.

Sau khi Diệp Thiên bị tước đoạt quyền bế đứa bé, tâm tình không được tốt cho lắm, lập tức ủ rũ gật đầu nói:

– Ông ngoại, cháu cảm ơn, chiếc khóa trường mệnh này không phải đánh bằng đồng đấy chứ?

– Tiểu tử thối này, nói gì thế chứ? Nói năng cẩn thận với ông ngoại con một chút, mẹ đưa đứa bé vào cho Thanh Nhã.

Tống Vi Lan tức giận trừng mắt nhìn con, rồi bế đứa bé đi vào phòng cùng Doanh Doanh, mấy người phụ nữ trong phòng lập tức vây tới ồn ào cũng không sợ đánh thức đứa bé.

– Diệp Thiên, đứa bé đặt tên là gì rồi?

Tống Hạo Thiên biết đứa cháu ngoại này của mình tính tình thẳng thắn, sẽ không đứng trước mặt người khác che giấu cảm xúc nên cũng nhanh chóng quên đi câu nói vừa rồi của hắn.

– Ngũ hành của đứa bé thiếu hỏa, sợ nó sau khi lớn lên tính tình sẽ nhu nhược nên con đã đặt tên cho nó là Diệp Thu, tên thường kêu là Vĩ Vĩ.

Nhắc đến cái tên, nét mặt Diệp Thiên đột nhiên tươi như hoa nói:

– Nhất Diệp Tri Thu (chiếc lá mùa thu ), hi vọng sau này nó có thể trở thành người kế thừa tốt.

Vì để đặt tên cho con Diệp Thiên đã mất rất nhiều công sức, bất luận là tên chính Diệp Thu hay là tên thường gọi Vĩ Vĩ, đều phải suy xét chán chê mới có thể quyết định được.

Ý nghĩa của Nhất Diệp Tri Thu là nhìn xa trông rộng, nhìn chiếc lá rơi mà biết được tướng của nó, băng trong bình cũng biết được độ lạnh của nó, so sánh với việc phát hiện ra được khuynh hướng phát triển mới của sự vật hiện tượng trong tương lai, cái tên mà Diệp Thiên đã đặt cho con trai này thể hiện sự kì vọng rất lớn.

Tu tiên nhất đạo, vừa là chống lại trời mà đi, vừa phải tuân theo con đường rộng có sắn, Diệp Thiên không thể thay đổi được vận mệnh của người nhà, cha mẹ, vợ, để cho họ có thể đi lên trời, nhưng lại có thể để con mình đi trên con đường này, bởi vì cho dù con trai hắn không được trời phú thì hắn cũng có thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi mạnh mẽ thể chất của nó.

Nhưng vừa rồi, Diệp Thiên phát hiện ra căn cốt của con trai mình rất tốt, với tài lực của hắn hiện tại, sau này mỗi ngày đều bổ sung dược liệu quý cho nó, thì Diệp Thiên tin rằng thời gian bước vào tiên thiên của con trai mình có lẽ còn ngắn hơn mình rất nhiều.

– Nhất Diệp Tri Thu, một cái tên rất hay.

Tống Hạo Thiên đương nhiên biết truyền thừa mà Diệp Thiên nói đến là gì, nhưng cũng không hề nói ra, nết sau Diệp Thiên còn có thể cho ra đời một yêu nghiệt như thế này nữa thì đến Tống gia cũng vẫn được nhờ, lão gia tử đương nhiên cũng không phản đối.

– Diệp Thiên, nghe nói Thanh Nhã sinh rồi? Cậu thật là chẳng ra dáng bạn bè gì cả, nếu nói sớm thì có phải là tôi đến từ hôm qua rồi không?

Trong khi Diệp Thiên đang nói chuyện cùng ông ngoại thì một tiếng gọi nhỏ truyền từ ngoài vào, lại là Dung Dung và Từ Chấn Nam đến, đương nhiên là không thể thiếu được người bạn già của Diệp Thiên cũng đi theo là Vệ Hồng Quân.

Nhìn thấy Diệp Thiên ra đón, Từ Chấn Nam đánh vào ngực Diệp Thiên cười nói:

– Cái thằng này, sinh được con trai cũng không nói với ta một tiếng, khi ta sinh con gái thì ngay lập tức thông báo với cậu đấy.

Từ Chấn Nam đã kết hôn với Vệ Dung Dung mấy năm rồi, con gái của họ bây giờ cũng đã hai tuổi rồi.

Sau khi kết hôn Từ Chấn Nam không đi làm nữa mà sau khi được sự đồng ý của nhạc phụ và người trong nhà đã bắt đầu đầu tư vào thu thập đô cổ và tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù hai năm tiếp xúc với Diệp Thiên không nhiều, nhưng lại khá gần gũi với Diệp Đông Bình, hơn nữa Vệ Dung Dung cũng có chút quan hệ với Thanh Nhã nên hai nhà rất thường xuyên qua lại với nhau.

– Đại ca, đúng thật là oan uổng cho em quá.

Diệp Thiên ra vẻ xoa ngực đau đớn nói:

– Đứa bé vừa ra đời, em có thể ngay lập tức truyền tin cho mọi người được sao, hơn nữa theo dự tính thì ngày mai mới sinh, em đâu có biết là hôm nay đã sinh rồi chứ?

– Được rồi, tha cho cậu đấy.

Từ Chấn Nam cười cười phẩy tay áo nói:

– Nhưng mà Diệp Thiên, tục ngữ có câu “nữ đại nhất ôm kim kê, nữ đại nhị, kim mãn quán”, đợi con trai cậu lớn rồi chúng ta kết thông gia đi, cậu thấy thế nào?

Từ Chấn Nam vừa nói lời này ra, Vệ Hồng Quân ở phía sau đang định nói gì đó lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt mong đợi hướng về phía Diệp Thiên, trong những người bạn của Diệp Thiên ở kinh thành, ngoài Trúc Duy Phong biết Diệp Thiên khác thường ra thì Vệ Hồng Quân cũng là người hiểu Diệp Thiên nhất.

Nếu thực sự có thể kết thông gia với Diệp Thiên, thì thân phận Vệ Hồng Quân cũng không còn đơn giản chỉ là một thương gia nữa rồi, ông có thể bước vào tầng lớp cao nhất của kinh thành, có thể hưởng những đặc quyền vô cùng lớn khi tham gia kinh doanh.

– Anh à, chuyện này sau này hẵng nói, đến đây, đi thăm con trai em trước đã, thằng bé vừa sinh ra đã nặng hơn 4kg rồi đấy.

Diệp Thiên cười đổi chủ đề.

– Được, nếu như con trai cậu để ý đến con gái chúng tôi, thì tiểu tử cậu sẽ không cố ý ngăn cản chứ.

Trong lòng Từ Chấn Nam thở dài, hắn tuy rằng không biết những việc bản thân Diệp Thiên làm nhưng chỉ với chỉ bằng quan hệ của Tống Hạo Thiên và của cải của mẹ hắn Tống Vi Lan cũng không phải là loại mong muốn hắn dễ dàng thực hiện, khả năng hai nhà kết hôn là rất thấp.

– Anh à, em cũng chỉ mong sao con trai mình để ý đến con gái anh thôi, đến lúc đó hai nhà chúng ta không phải đã thân càng thêm thân sao?

Diệp Thiên nghe vậy phá lên cười, cách làm người của hắn đương nhiên không phải là loại trọng giàu khinh nghèo, mà sở dĩ cái đề tài này Diệp Thiên cũng không thể xem ra tướng mệnh của con trai mình được, căn bản là không thể đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà con gái của Từ Chấn Nam thì rất đáng yêu, đứa bé hai tuổi giống như một con búp bê sứ vậy, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đều rất quý, Vu Thanh Nhã còn muốn nhận làm con nuôi, nếu không phải là không thể nhìn ra vận mệnh cho con trai mình được thì không chừng hắn đã đồng ý hôn sự này rồi.

Chương 884 : Khách khứa

– Được rồi, Chấn Nam, Diệp Thiên hôm nay còn bận lắm, đừng có lôi kéo người ta nữa.

Vệ Hồng Quân kịp thời cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Diệp Thiên và Từ Chấn Nam, cười nói:

– Diệp Thiên, Dung Dung biết Thanh Nhã sắp sinh nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho em bé, đây cũng là chút thành ý của nhà chúng tôi, cậu nhận lấy đi.

Vừa nói, Vệ Hồng Quân liền đưa một chiếc hộp to cho Diệp Thiên, bên trong cũng không phải là đồ vật gì quá đáng giá, đều là những đồ như quần áo, mũ mão, giầy rất đẹp mắt và tinh xảo dành cho em bé, đủ cho em bé dùng từ lúc sơ sinh đến lúc hai tuổi.

– Chú Vệ, cháu cảm ơn nhiều ạ.

Diệp Thiên cười nhận lấy chiếc hộp, với gia cảnh của hắn bây giờ không quan trọng là đồ đắt tiền hay không, mà quan trọng chính là tấm lòng của người gửi, từ điểm này, Vệ Hồng Quân hiểu rất rõ.

– Được rồi, Diệp Thiên, chúng ta về trước đây, cậu xem, ngoài cửa lại có khách đến rồi.

Sau khi đưa quà, Vệ Hồng Quân định rời đi, vì ông nhìn thấy phía trước tứ hợp viện có rất nhiều người đang đi tới.

– Chú Vệ, chú đúng là không nể mặt cháu gì cả, chú đừng đi vội, nói gì thì nói cũng không được đi, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm, cháu còn phải kính chú mấy chén nữa.

Diệp Thiên kéo Vệ Hồng Quân lại, sau đó nhìn về phía Từ Chấn Nam, nói:

– Anh, Dung Dung, hai người vào trong nói chuyện với Thanh Nhã đi, chú Vệ, cháu còn có khách, không tiếp chú được, chú đi tìm cha cháu nói chuyện nhá.

– Được, chú Vệ không làm phiền cháu nữa.

Lời của Diệp Thiên khiến cho Vệ Hồng Quân cảm thấy hết sức thoải mái, lập tức cười ha ha, cùng con gái và cháu gái đi vào trong phòng.

– Chúc tổng, ông suốt ngày vào Nam ra Bắc, sao hôm nay lại ở kinh thành rồi?

Sau khi đưa mấy người Vệ Hồng Quân vào trong phòng, Diệp Thiên mới quay người nghênh tiếp người đang đi vào, người này là Chúc Duy Phong, và Khâu Văn Đông, đi theo phía sau còn có Võ Thần và một người lạ nữa, trên tay đều cầm theo một hộp quà.

Sau khi bắt chuyện cùng Chúc Duy Phong, Diệp Thiên nhìn về phía Khâu Văn Đông nói:

– Anh Khâu, nghe nói quán võ của anh được lắm hả, mấy hôm trước Hằng Vũ có tới đây, nói là bên chỗ anh có mấy người mới được lắm.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Khâu Văn Đông cầm chiếc hộp từ tay đệ tử Vũ Thân nói:

– Diệp gia, đây đều là nhờ sự quan tâm của cậu, nghe nói sinh lân nên có món quà nhỏ coi như là thành ý.

Hằng Vũ mà Diệp Thiên nói đến chính là Phùng Hằng Vũ tiếng tăm lẫy lừng, từ sau một lần được Diệp Thiên chỉ bảo Phùng Hằng Vũ cơ hồn ngày lễ tết nào cũng đến nhà, không có việc gì cũng đến kể chuyện tình ở võ quán cho Diệp Thiên nghe.

Vốn dĩ võ quán của Khâu Văn Đông vẫn dính dáng một chút tới chuyện của hắc đạo, nằm trong khu vực quản của bọn chúng, lúc nào cũng là cái đuôi đi theo chúng.

Nhưng từ khi biết Diệp Thiên, Khâu Văn Đông không trong sạch giờ đã trở thành một con người hoàn toàn trong sạch, đặc biệt là trong khoảng nửa năm trở lại đây, bộ mặt Khâu Văn Đông không chỉ có tiếng trong giới giang hồ mà cả nhiều quan chức cũng hết sức tôn trọng hắn.

Khâu Văn Đông bắt đầu hơi kì lạ, nhưng sau khi hỏi qua Chúc Duy Phong thì đã hiểu, người ta là nể mặt Diệp Thiên mới đối dễ với hắn như vậy.

Cho nên sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Thiên, Khâu Văn Đông lập tức hẹn gặp Chúc Duy Phong, chủ tịch tập đoàn đá quý lớn, với tốc độ nhanh nhất tìm được mấy món quà quý giá như vậy.

Sau khi nhận lấy quà của Khâu Văn Đông Diệp Thiên cười nói:

– Anh Khâu, chúng ta không cần phải khách khí như vậy chứ, quà em nhận, nhưng hôm nay thực sự đông người quá, đợi đến hôm em bé đầy tháng, em mời anh đến đây uống với em chén rượu mừng có được không?

– Được chứ, Diệp lão đệ yên tâm, vậy bây giờ anh về trước nhá.

Khâu Văn Đông là người dung mạo tinh thông, mặc dù khi vào nhà nghe thấy Diệp Thiên bảo giữ mình khi khác ở lại uống rượu nhưn hắn biết rõ quan hệ giữa mình và Diệp Thiên không đến mức gần gũi như thế, quà có thể được Diệp Thiên nhận đã khiến hắn ta vui lắm rồi.

Hơn nữa khi Khâu Văn Đông rời đi cũng không chào hỏi Chúc Duy Phong, phải biết rằng cho dù Chúc Duy Phong có không được vào nhà tiếp đãi thì sẽ cảm thấy rất khó coi, nên bản thân không nhất thiết phải ở lại đây.

– Diệp Thiên, cháu bé ra đời, tôi cũng chuẩn bị một món đồ ngọc, cũng là một chút thành ý của tôi.

Chờ sau khi Khâu Văn Đông rời khỏi, Chúc Duy Phong lấy từ trong túi một chiếc khóa ngọc ra, cười nói:

– Đồ chơi này là sinh mạng của Trịnh lão, không dễ gì mà tôi có được nó, cũng cố tình không gói vào hộp, anh tự tìm lấy một sợi dây đeo nó vào nhá.

Trịnh lão mà Chúc Duy Phong nói đến chính là chủ tịch của tập đoàn đá quý kia, còn khóa ngọc chính là khối Dương Chi Bạch Ngọc gia truyền của nhà chủ tịch Trịnh đánh thành, vốn là muốn để lại cho chính cháu trai mình, nhưng không ngờ cháu trai còn chưa ra đời đã bị Chúc Duy Phong lấy đi rồi.

– Có tâm, tôi xin nhận.

Diệp Thiên gật đầu cầm lấy khóa ngọc nói:

– Hôm nay thực sự là không có thời gian chiêu đãi anh, tôi biết là anh cũng bận, để hôm khác tôi mời anh.

Diệp Thiên cũng không tiếp xúc nhiều với Chúc Duy Phong, vốn dĩ cũng từng có cơ hội để trở thành bạn bè, nhưng Chúc Duy Phong và việc Đổng Thắng Hải Thái Lan đã khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái, mặn dù giúp hắn vs Đổng Thắng Hải báo thù nhưng mối quan hệ lại trở nên xa hơn một bậc.

– Tôi biết là cậu cũng đang vội, cậu cứ tiếp khách đi, tôi đi tìm cô hai nói chuyện cũng được.

Tuy rằng hiểu được ý của Diệp Thiên, nhưng Chúc Duy Phong cũng giả vờ như không nghe thấy, hắn ở kinh thành cũng coi như là nhân vật có máu mặt, nếu như đi ra khỏi tứ hợp viện với Khâu Văn Đông thì thật mất mặt cho chủ tịch Chúc này quá.

Nhưng Chúc Duy Phong thời gian này thường xuyên đến tứ hợp viện nên cũng khá thân thiết với người nhà Diệp Thiên, hơn nữa lại là đi tìm cô hai của Diệp Thiên nói chuyện khiến cho cô cảm thấy rất vui nên Diệp Thiên cũng không biết phải nói gì hơn nữa mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Sinh con trai là một ngày vui, việc đuổi người ra ngoài là một chuyện không nên làm.

– A, chú Trần, chú đến Bắc Kinh sao không gọi điện cho cháu chứ?

Bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người nữa, vừa nhìn thấy người này Diệp Thiên vội vàng ra nghênh tiếp, tâm trạng của Chúc Duy Phong đứng bên cạnh tỏ vẻ thân thiết cũng không hiểu là tâm trạng gì nữa.

– Chú vừa về hôm qua, hôm nay liền nhận được tin của cháu, cái này được gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Người này chính là Trần Hỉ Toàn đã định cư ở bên châu Âu, vốn dĩ thì ông ta muốn di cư sang Nga, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia thì ông ta đã bị bên phía nước Nga tiến hành điều tra, tuy rằng với quan hệ của mình ông ta đã có thể xóa bỏ mọi hiềm nghi nhưng dù sao thì cũng không còn thích hợp để di cư sang đấy nữa.

Cầm hai chai rượu quơ quơ trước mặt Diệp Thiên, Trần Hỷ Toàn nói:

– Chú không biết chọn quà gì, đúng lúc mang về được hai chai vodka từ thế kỉ 19, đợi lát nữa chúng ta uống vài chén, chúc mừng cháu sinh hạ được bé trai.

Ở nước ngoài, Trần Hỉ Toàn mới thực sự ý thức được sức ảnh hưởng to lớn của Tống Vi Lan, ông ta thành lập một công ty tiêu thụ hàng hóa ở châu Âu, đặc biệt là tiêu thụ vàng được khai thác từ mỏ vàng của seberia bởi trong đó có cổ phần của Tống Vi Lan, nên về căn bản thì ông ta chỉ ngồi nhà và thu tiền mà thôi.

– Được, lát nữa nhất định cháu sẽ uống với chú vài chén.

Diệp Thiên gật đầu cười nói:

– Chú Trần, ở nước ngoài đã quen chưa? Có muốn quay về nữa không thế ạ, bây giờ thì không sao nữa rồi.

Diệp Thiên vẫn cảm thấy hơi áy náy với Trần Hỉ Toàn, hồi đó vì sợ Đinh Hồng làm hại đến bọn họ nên Diệp Thiên đã để gia đình Trần Hỉ Toàn ra nước ngoài, hắn biết lúc đó ông cũng không thích lắm vì hơn nửa đời người đã sống ở kinh thành này rồi.

Bây giờ thì chuyện của Đinh Hồng đã giải quyết xong cả rồi, có Diệp Thiên ở đây Vân gia sẽ không dám làm gì với Trần Hỉ Toàn, thậm chí lại lấy quốc tịch Trung Quốc một lần nữa thì cũng không khó khăn gì với Diệp Thiên, chuyện này nói được là làm được.

– Quen, không cần phải nghĩ nhiều đâu.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói thế, Trần Hỉ Toàn vội vàng xua tay:

– Còn phải nói, không khí ở nước ngoài tốt hơn ở Trung Quốc rất nhiều, ở đây cả ngày đều không thấy mặt trời, nếu không phải trong nước có chuyện cần phải làm thì chú cũng chẳng quay về làm gì cả.

– Vậy là tốt rồi, chúc Trần, chú ngồi xuống uống chén trà đã, lát cháu bế cháu bé ra cho chú gặp.

Diệp Thiên cũng muốn nói thêm với Trần Hỉ Toàn thêm vài câu nữa nhưng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, nhăn mày một chút, sau khi đưa Trần Hỉ Toàn vào phòng khách giữa tứ hợp viện xong thì thần thức truyền đến trước cửa:

– Khiếu Thiên, sau khi mấy người này đến, những người khác cũng không cần phải tiếp tục vào nữa, em bé vẫn còn chưa đầy tháng cơ mà.

– Vâng, sư phụ, con biết rồi.

Chu Khiếu Thiên vẫn luôn đứng ngoài cửa đón khách trả lời thần thức của Diệp Thiên, sau khi đón bảy tám vị khách vào tứ hợp viện thì dứt khoát đóng cửa lớn lại, để mấy người này đi vào trong tứ hợp viện.

Trong đó một ông già tóc hoa râm đi đầu tiên, còn phía sau có mấy người, rõ ràng là sống ở Thường Hạo sống ở ngõ này, Chu Khiếu Thiên cũng biết chuyện gì xảy ra, càng biết ông già mà cậu hay nhìn thấy trên ti vi này.

Vừa vào tới giữa tứ hợp viện, Ngô lão liền được Diệp Thiên đón tiếp, cười nói:

– Tiểu Diệp, chúc mừng cháu, chủ tịch Nhạc hôm nay có chút chuyện, ta thay mặt ông ấy đến thăm đứa bé.

Sau khi nghe thấy những lời này mọi khách khứa trong tứ hợp viện đều há mồm trợn mắt ngạc nhiên. Bỗng nhiên trong tứ hợp viện trở nên im lặng có thể nghe được cả tiếng châm rơi.

Chương 885 : Chúc mừng

Nói thật ra, khi Ngô lão mới vừa tiến vào, không có mấy người đem ánh mắt chú ý đến hắn, mà ngay cả vài người cô của Diệp Thiên cũng đều đang nói chuyện cùng những khách khác, nhưng Ngô lão vừa mở miệng, nhất thời làm cho lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.

Lúc này vừa nhìn, Chúc Duy Phong mới vừa tiếp nhận điếu thuốc lá mà Diệp Đông Bình đưa cho đang chuẩn bị châm lửa hút, đã bị ngọn lửa làm cháy tới trên tóc. Trần Hỉ Toàn đang chuẩn bị uống trà, tay run lên, chén trà nóng kia ngược lại đã đổ ở trên người của mình.

Mà vừa mới xem qua đứa bé, một cước bước ra khỏi cánh cửa, chân Vệ Hồng Quân mềm nhũn, nếu không phải nhờ vào khung cửa, sợ là trực tiếp an vị trên mặt đất .

Mọi người sở dĩ sẽ có loại biểu hiện này, đó là bởi vì… Ai đều không nghĩ tới tại trong nhà Diệp Thiên, gặp được Ngô lão.

Ngô lão là ai, đây chính là nhân vật số hai trên đương kim chính đàn, danh tiếng thậm chí so với Tống Hạo Thiên năm đó còn cao hơn vài bậc, hơn nữa hắn đương nhiệm đã nhiều năm, địa vị có thể nói là hiển hách cực kỳ.

Nếu như nói là quốc gia có nhân vật trọng yếu nào đó qua đời, Ngô lão đại thay mặt chủ tịch Nhạc đến phúng viếng, như thế có thể nói được.

Nhưng tình huống hiện tại chỉ là trong nhà Diệp Thiên sinh một đứa trẻ, trước sau còn không hơn một giờ, Ngô lão liền xuất hiện ở nơi này, loại tình huống này trái với lẽ thường, để mọi người khiếp sợ rất nhiều, nhịn không được sẽ có suy nghĩ trong đầu.

Hơn nữa Ngô lão mới vừa rồi đã nói hoàn toàn không đề cập tới Tống Hạo Thiên, điều này cũng thuyết minh, hắn chính là đơn thuần nhìn vào thể diện của Diệp Thiên mới đến nơi này , điều này làm cho người thân của Diệp Thiên như Diệp Đông Bình cùng Tống Vi Lan, cũng đều có chút không rõ ra sao.

– Cám ơn Nhạc chủ tịch, cám ơn Ngô lão!

Trước mặt mọi người, Diệp Thiên mặt ngoài vẫn phải làm ra vẻ, lập tức trên mặt lộ ra vẻ cảm động đúng mức, nói rằng:

– Ông ngoại tôi ở trong nhà, mời Ngô lão đi vào uống chén trà đi!

– A, Tống lão cũng ở đây à?

Ngô lão cũng biết mình xuất hiện sẽ mang đến cho mọi người bất ngờ thành cái dạng gì, cười nói:

– Rốt cuộc vẫn là không thể không giáp mặt Tống lão ở nhà cậu, vậy tôi liền quấy rầy một ly trà nhé!

Từ khi dùng những đan dược Diệp Thiên đưa cho, Ngô lão mấy người cảm giác thân thể cơ năng trẻ lại rất nhiều, từ trong tâm mà nói, bọn họ không một người nào không nghĩ muốn cùng Diệp Thiên kéo gần lại quan hệ, nhưng Diệp Thiên căn bản là không phản ứng gì, trên cơ bản rất ít khi xuất hiện tại trước mặt bọn họ, cho nên được Diệp Thiên mời, cho dù Ngô lão bận rộn hơn nữa cũng sẽ không cự tuyệt .

– Ngô tổng, sao ông lại tới đây?

Lúc này ở trong nhà Tống Hạo Thiên cũng nghe ra đối thoại đến từ bên ngoài, từ bên trong ra đón.

– Tống lão, chúc mừng ông có cháu!

Ngô lão nhận lấy đồ vật trên tay một người phía sau, nói rằng:

– Đây là một bức tự Nhạc chủ tịch tự tay viết, đưa cho tiểu Diệp , Tống lão, ông cũng đừng trách chúng tôi quá hà tiện!

Ngô lão lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà càng thêm trợn tròn mắt, con trai Diệp Thiên sinh ra đến hiện tại mới chỉ hơn một giờ một chút thôi? Nhạc chủ tịch đã viết tranh chữ đưa tới, không cần hỏi, vậy nhất định là lập tức viết sau khi biết tin tức.

Cái này làm cho mọi người càng thêm khó có thể lý giải , với thân thế của Nhạc chủ tịch cùng Ngô lão, rất nhiều thiệp phúng viếng lão đồng chí qua đời đều là từ văn phòng phát ra , Diệp Thiên có gì đặc biệt lại có thể làm cho bọn họ đích thân viết chữ đưa đến?

– Ôi, ông cùng Nhạc chủ tịch quá khách khí, Ngô tổng, mời vào bên trong!

Nhìn thấy Diệp Thiên tiếp nhận phúc tự, Tống Hạo Thiên liền mời Ngô lão vào trong sương phòng.

– Diệp Thiên, sao con không đi vào?

Diệp Đông Bình lúc này phục hồi lại tinh thần, trừng mắt liếc con trai một cái, nói rằng:

– Ngô tổng mặc dù là vì nể mặt ông ngoại mà tới, nhưng con là chủ nhân cũng phải đi vào cùng chứ!

Lời này của Diệp Đông Bình xem như nói đến suy nghĩ chung của mọi người, nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên TV chính là xuất hiện ở trước mặt mình, cái cảm giác loại này rất mạnh liệt , chỉ sợ ngoài Cẩu Tâm Gia trong phòng cố ý không ra tới và Chu Khiếu Thiên trong viện, tất cả mọi người cảm giác Diệp Thiên có chút quá mức chậm trễ với Ngô lão .

Trong mắt Cẩu Tâm Gia và Chu Khiếu Thiên xem ra, loại người như bọn họ sớm đã siêu việt khỏi thế tục, ngay cả Ngô lão quyền thế ngập trời, cũng không có nửa xu quan hệ cùng bọn họ, hai người căn bản là không ở cùng bầu trời, những thứ theo đuổi càng thêm bất đồng.

– Ba, không có việc gì, Ngô lão cũng không phải vì con mà tới.

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, nhìn về phía Chu Khiếu Thiên nói rằng:

– Đến đây, đem bức tranh này mở ra cho mọi người nhìn một cái.

– Đúng, nhìn xem, Nhạc chủ tịch viết cái gì.

– Diệp Thiên, nhanh lên, mở ra nhìn xem!

Diệp Thiên nói một câu, nhất thời đem lực chú ý của mọi người từ trên người Ngô lão dời đi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào tranh còn chưa kịp nóng trên tay Diệp Thiên, những người giống như Diệp Đông Bình trong nghề đồ cổ nhiều năm liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tranh này thậm chí vẫn chưa khô hết mực.

– Chúc Diệp Thiên hỉ sinh quý, Nhạc XX chúc mừng!

Tranh và chữ viết chỉ đơn giản như vậy, nhìn tên phía dưới, tuy rằng chính là chữ viết thực bình thườngc, nhưng chỉ bằng cái tên cùng dấu đỏ phía dưới kia, sợ là có thể làm cho tất cả mọi người không ngừng hâm mộ .

– Chữ viết đích thực quá kém, tay trái của Đại sư huynh cũng viết đẹp hơn!

Nhìn thấy tranh chữ của Nhạc chủ tịch, mấy người Diệp Thiên nhịn không được than thở một câu, tự thể này tuy rằng cứng cáp hữu lực, nhưng từ góc độ thư pháp mà nói, lại không có gì bản lĩnh tạo nghệ, còn không vào được mắt Diệp Thiên.

– Nói bậy bạ gì đó?

Đứng ở bên người con trai nghe được tiếng nói thầm, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói rằng:

– Đem tranh cho ta, ta đi đóng khung!

– Ba, không phải một bức tranh thôi sao, không cần cha đi.

Diệp Thiên bĩu môi, nhìn về phía Thường Hạo đứng ở cửa tiền viện, vẫy vẫy tay, nói rằng:

– Thường huynh, đi Lưu Ly Hán tìm nhà có tiếng, giúp tôi đi, anh xem, người nhà của tôi đều bận tối mày tối mặt rồi!

Nếu dựa theo ý của Diệp Thiên, hắn cũng lười đi làm, dán tranh này trên tường phòng con trai, thật đúng là không bằng để Cẩu Tâm Gia sử dụng một cái tay trái còn sót lại viết câu đối hay cái gì, đương nhiên, trước mắt bao người hắn vẫn phải làm bộ như vậy, lúc này mới hô Thường Hạo đi chạy chân.

Nghe được Diệp Thiên gọi, Thường Hạo vội vàng đi tới, đáp: [Audio] Quỷ Bí Chi Chủ

– Diệp tiên sinh, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm cửa hàng tốt nhất giúp ngài!

Sau khi dọn đến nơi này, Thường Hạo cảm giác được công phu lâu chưa tiến thêm, tựa hồ có chút tinh tiến, chẳng qua là Diệp Thiên đã từng thuận miệng chỉ điểm cho hắn vài câu, cho nên hiện tại từ trong miệng Diệp Thiên nói ra lời nào, thậm chí còn mạnh hơn so với lãnh đạo trực tiếp của hắn.

– Diệp Thiên này, rốt cuộc đã làm gì? Thế mà ngay cả cảnh vệ của Ngô lão đều sai được?

Thấy một màn như vậy, mọi người vốn cũng rất mơ hồ, lúc này càng thêm không biết gọi là gì, bọn họ đều xem như nhân vật kiến thức rộng rãi, nhất là Chúc Duy Phong, hiểu biết rất rõ đối với những cảnh vệ đó, trên mặt nghi hoặc cũng nhiều nhất.

Phải biết, từng lãnh đạo đều sẽ có một đội ngũ cảnh vệ chuyên môn, những cảnh vệ này chỉ phụ trách an toàn đối với lãnh đạo, bình thường ra ngoài đều là như bóng với hình, ngoài mệnh lệnh trực tiếp từ thượng cấp ra, nếu gặp phải vấn đề an toàn, bọn họ thậm chí sẽ không lo lắng bị lãnh đạo bảo hộ trách phạt, mạnh mẽ đem người được giám hộ chuyển dời đến vị trí an toàn.

Mà thành viên trong mọt đội quân kỷ luật cao như vậy, thế nhưng lại cung kính với Diệp Thiên vô cùng, chấp hành lệnh của Diệp Thiên, thậm chí ngay cả không cần suy nghĩ, đây cũng không là vì nể mặt Tống Hạo Thiên mà có thể làm được , cái này làm cho những người vốn quen biết Diệp Thiên, nhìn Diệp Thiên trong ánh mắt, mang một cái che mặt, có vẻ dị thường thần bí.

– Chú Trần, Chúc tổng, các người trò chuyện trước đi, tôi đi xem!

Nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, Diệp Thiên cũng không biết làm thế nào, hắn cũng không nghĩ tới Ngô lão lại sẽ quang minh chính đại tới cửa đưa lễ như thế, nếu đổi thành hắn là đám người Chúc Duy Phong, chỉ sợ cũng cảm giác thấy khiếp sợ .

Nhưng chuyện này Diệp Thiên cũng không cách nào giải thích với mọi người, sau khi nói một tiếng liền chui vào trong sương phòng cùng Ngô lão và Tống Hạo Thiên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)