1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 183: Kinh hoàng (c861-c865)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 183: Kinh hoàng (c861-c865)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 861 : Thân tình

– Này, tiểu tử ngươi nên cẩn thận một chút đấy!

Tống Hạo Thiên đang định nhắc nhở Diệp Thiên vài câu, Diệp Thiên đẩy cửa lập tức xuống xe, lúc này là khoảng tháng sáu, cổng vào Tứ Hợp Viện nắng chang chang, đâu đâu cũng thấy cảnh người dân sau khi ăn cơm chiều đang đứng hóng mát, cảnh tượng vô cùng thoải mái.

– Ô ô…

Tiểu Kim Mao Toan, mặt nhăn lại, ánh mắt nhìn về cổng phía trước, bất mãn hừ một tiếng, đi tới cái thế giới linh khí loãng như thế này, nó không quen, nếu không phải nó sợ Diệp Thiên, cùng với việc rất thích ăn mỹ thực, chỉ sợ tiểu gia hỏa này đã sớm quậy phá rồi.

– Óe? Có người giám thị nơi này?

Diệp Thiên phản ứng so với tiểu Kim Mao Toan cũng không chậm hơn bao nhiêu, hắn cũng nhận thấy địa phương chứa cameras, nhưng lại không chỉ có một cái, vây quanh cả tứ hợp viện ít nhất có tới hơn mười cái, mà gia đình Hồ Đồng Khẩu, tựa hồ người ở cũng có chút thay đổi.

– Thật phiền toái a !

Diệp Thiên thở dài, hắn cũng không cảm nhận được địch ý từ những người giám thị xung quanh tứ hợp viên, vì vậy Diệp Thiên trong lòng có muốn ra tay cũng không được, hơn nữa hắn cũng hiểu được, có những người này ở đây, những kẻ bên ngoài tới gây rối sẽ ít đi nhiều.

– Ai, ngươi là ai, đứng đó làm gì?

Lắc lắc đầu, đang lúc Diệp Thiên muốn gõ cửa, bỗng nhiên đằng sau truyền tới một thanh âm, đằng sau chính là tiểu dượng, hai tay đang ôm trái dưa hơn 10 cân đang muốn đi vào cửa, lại bị Diệp Thiên chặn lại.

– Tiểu dượng, là ta nè !

Diệp Thiên cái mũi có chút cay cay, ngày thường cùng tiểu dượng vị tất đã có bao nhiêu tình cảm, nhưng sau khi trải qua hành trình ở Bồng Lai đảo, Diệp Thiên đối với thân tình càng thêm coi trọng, phải biết rằng, hắn thiếu chút nữa cũng sẽ không trở về được cái nơi này.

– Diệp Thiên? Giỏi, tiểu tử ngươi, còn biết đến về nhà hả?

Nghe được thanh âm Diệp Thiên, Lưu Duy An đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vứt vội quả dưa xuống đất, nhanh tay mở cửa bước vào viện la lớn:

– Diệp Thiên đã trở lại, đại ca, đại tẩu, Thanh Nhã, Diệp Thiên đã trở lại rồi!

– Hắc, ta không phải là khách, có cần thiết phải đến mức như vầy không?

Diệp Thiên tay phải hư không vung ra, bắt gọn trái dưa hấu đang rơi trên đất, Diệp Thiên chậm rãi bước vào cửa.

Tứ hợp viên này, tùng gốc cây ngọn cỏ đều là do Diệp Thiên trồng lên, nhìn t hấy cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Diệp Thiên trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, lúc này hắn mới chính thức cảm nhận được hàm ý của cái gọi là” ổ vàng, ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình”

Không đợi Diệp Thiên đi tới trong viện, tiếng la của Lưu Duy An đã làm kinh động mọi người, tất cả đang chạy ra đón, không biết có phải là đang lúc chẩn bị ra ngoài hay không, mà Tống Vay Lan giờ đang mặc một thân lễ phục dạ hội cùng một đôi guốc cao gót, nhưng lại là người chạy ở đầu tiên.

– Tên tiểu tử thúi này., còn biết mò về nhà sao?

Vừa mới chạy tới bên cạnh Diệp Thiên, Tống Vay Lan đã không kìm được lòng, thanh âm đã mang chút nức nở, nàng có thể vứt bỏ hết mọi của cải, chỉ hi vọng được cùng trượng phu nhi tử của mình sống một cuộc sống yên ổn.

Nhưng Tống Vay Lan không thể ngờ được rằng, nhi tử của mình lại thường xuyên vắng nhà, thậm trí chuyện 5 3 ngày không thấy mặt cũng là chuyện bình thường, lần này đi ra ngoài lại những hơn một năm thời gian mới trở về, mà ghê tởm nhất là tiểu tử này ngay cả điện thoại cũng không them điện về, khiến mình và con dâu khóc lóc thảm thiết.

– Ai ui, mẹ, mẹ đánh nhẹ chút đi a, tai con bị mẹ nhéo đứt mất giờ, đau, đau quá ái ái!

Nhìn thấy bộ dạng thương tâm của mẫu thân, Diệp Thiên trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, trên thế giới này,

Chỉ có cha mẹ đối với con trẻ, mới có thể yêu thương hết lòng, Diệp Thiên sau khi tu đạo ngàn năm, hắn cũng chỉ có thể lúc ở bên cha mẹ, mới có thể cảm nhận được loại tình cảm yêu thương này.

– Đáng đời, ta đánh chết con!

Tống Vay Lan lúc này, không hề còn bộ dáng của Thượng Hải nữ thượng nhân( Nữ nhân thượng lưu của Thượng Hải). Một bên béo tai Diệp Thiên, một bên hướng trong viện đi vào, trong miệng nói:

– Lần này con không cần nói gì hết, mẹ và Thanh Nhã sẽ không tha cho con đâu!

– Ô ô…

Ghé mắt qua đầu vai Diệp Thiên, Kim Mao Toan nhìn thấy khí thế như rồng như hổ của Tống Vay Lan, con ngươi đen xì lộ ra biểu tình khó hiểu cực độ, nó trên người cái “ Người” này không hề cảm ứng được một chút chân khí nào, cũng không biết tại sai Diệp Thiên lại đi sợ một người như vậy?

Đương nhiên, lúc trên phi cơ nó đã bị Diệp Thiên cảnh cáo mấy lần, cũng sẽ không dám xen vào việc của hắn, ánh mắt đảo qua một vòng sau đó “ Oạch” một tiếng, nhảy xuống khỏi đầu vai Diệp Thiên, hai móng vuốt chìa ra, cả người lao nhanh tới trải dưa hấu hơn chục cân kia.

– Ái, con nói mẹ ơi, con thật sự a, thật sự có đặc thù nhiệm vụ, nói ra sợ là bị diệt khẩu, không tin mẹ hỏi ông ngoại xem, con là được ông ngoại điều đi làm việc mà.

Tục ngữ nói” hảo hán sợ nhất là mất mặt”, Diệp Thiên lúc này bị mẹ kéo tai, bắt đầu bịa chuyện, lời này thật ra cũng có vài phần tác dụng, Tống Vay Lan lập tức chuyển hướng tức giận sang phụ thân:

– Chỗ nào có ông ngoại sai cháu ngoại đi làm việc lâu như thế chứ? Ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi về!

– Mẹ, một năm không gặp, mẹ đẹp lên nhiều a….

Nhìn thấy mẹ buông lỏng tay, Diệp Thiên nhất thời nịnh hót:

– Mẹ xem, ba nhìn như lão nhân 5 6 mươi tuổi, mà mẹ nhìn qua như sinh viên mới hai mươi tuổi vậy a, hai mẹ con mình mà đi ra đường, chỉ sợ người khác tưởng mẹ là muội muội của con mất!

– Thằng nhóc kia, ta già vậy sao, cha ngươi bây giờ còn chưa đến năm mươi cơ mà?

Diệp Thiên lời còn chưa dứt, Diệp Đông Bình từ trong nhà ra đón hắn hai mắt trợn lên, hắn mấy năm nay cuộc sống sung sướng, nhìn qua thì trẻ hơn tuổi nhiều, vậy mà không ngờ thằng con trai lại gọi hắn là lão nhân chứ lại…

– Ông trừng mắt nhìn con tôi làm gì hả? Ông không phải là hơi già so với tôi à!

Bản thân có thể mắng nhi tử, nhưng Tống Vay Lan lại không thể chịu được cảnh người khác giáo huấn nhi tử mình, một câu đã khiến Diệp Đông Bình co vòi, nhìn về Diệp Thiên nói:

– Xú tiểu tử, hiện tại cứ ba hoa với mẹ ngươi đi, chuẩn bị tinh thần ăn đòn chưa?

– Tại sao không gọi điện thoại về hả?

Là nữ nhân khó cưỡng những lời khen đẹp, nhất là Tống Vay Lan đã hơn một năm nay từ khi Diệp Thiên mang hộp mỡ ếch cho nàng, làn da đã căng mịn hơn trước nhiều, trước mắt lại được nhi tử thổi phồng, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút tức giận, nhưng tay cũng không tiếp tục nhéo tai Diệp Thiên nữa.

– Mẹ, đều là con không tốt, bất quá chuyện này mẹ gặp ông ngoại nói rõ phải trái đi a!

Quay đầu lại thấy Tống Hạo Thiên đang đi vào trong viện, Diệp Thiên vội vàng nói:

– Thanh nhã, lão bà của ta a, ta thật nhớ muốn chết a!

Không quản mang bất nước đục cho lão gia tử xử lý, Diệp Thiên một tay bế Thanh Nhã lên hô:

– Xa cách lâu, còn hơn tân hôn, không có gì có thể quấy rầy chúng ta nữa, đúng rồi, Kim Mao Toan ta mang đến, mọi người đừng true chọc nó, tiểu gia hỏa này tính tình không được tốt lắm!

Nói chuyện qua loa, Diệp Thiên một cước đá lên quả dưa hấu dưới đất, làm dưa hấu bắn tung tóe khắp nơi, nhất thời một đạo thân ảnh kim sắc lẻn đến bên cạnh cây đại thụ trong viện, quả dưa kia cũng đã bị nó ăn sạch sẽ không còn một mảnh.

– Thả ta ra, anh… anh mới gặp đã trêu trọc em!

Sau khi trở lại hậu viện, Thanh Nhã trong lòng Diệp Thiên khóc nức nở, hai tay vô lực đánh lên ngực Diệp Thiên, nhưng trong lòng không một chút hận ý, hơn một năm nay mong ngóng chờ đợi, dưới một cái ôm này của Diệp Thiên tất cả đều đã hóa thành mây khói.

– Thanh Nhã, anh cam đoan sẽ không khi dễ em nữa, thực xin lỗi, là lỗi của anh!

Dán bên tai thê tử, Diệp Thiên ngựa quen đường cũ bắt đầu chém gió, một cỗ nhiệt khí lan đến vành tai Thanh Nhã, nhất thời khiến Thanh Nhã cả người khụy xuống, hai tay vòng qua cổ Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:

– Em muốn anh bồi thường cho em!

– Tuân lệnh!

Diệp Thiên ha ha phá nên cười, một cước đã đá bung cửa phòng ngủ, ngón trỏ duỗi ra, một cỗ kình lực bắn ra tắt ngay công tắc đèn, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen, tiếng thở dốc dần dần vang lên.

– Diệp Đông Bình cùng mọi người rất hiểu chuyện, nên cũng không đi quấy rầy vợ chồng hai người, bất quá Tống Hạo Thiên cũng bị nữ nhi của mình quở trách một trận, hơn nữa trong lòng lại không thể thanh minh, ngồi một lúc sau, liền tìm cớ rời đi.

– Không biết lần này được hay không được đây?( chắc là có bầu hay không đây)

Cùng với ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi, Diệp Thiên mở mắt, nhìn thê tử đang ngủ say bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn, Diệp Thiên vươn tay nhẹ nhàng vuột lên khuôn mặt nàng một chút, trên mặt lộ ra một tia thần sắc ấm áp.

Đêm qua, Diệp Thiên phát hiện Thanh Nhã đúng là lúc đang trong thời kì rụng trứng, trong lòng không khỏi nảy sinh ý niệm có baby, nhưng khi hắn liên tục tu luyện đột phá, gen của hắn đã khác một người thường rất lớn, Diệp Thiên cũng không biết một phen cày cuốc và làm cỏ này, có thể có thu hoạch hay không đây?

– Đừng, đừng rời xa em!

Trong lúc ngủ mơ Thanh Nhã, tựa hồ mơ thấy điều gì đó, gắt gao ôm lấy cánh tay Diệp Thiên, thế nào cũng không chịu buông ra.

– Anh không đi, anh sẽ không rời khỏi em đâu!

Diệp Thiên lẳng lặng nằm xuống, hượng thụ giây phút bình an này, cái gì Kim Đan kỳ, cái gì trường sinh bất lão, lúc này đều không quan trọng, hắn chỉ muốn cùng thê tử vui vui vẻ vẻ sống trọn đời này.

– Đều tại anh, lại khiến cho cha mẹ chế giễu!

Vừa cảm giác ngủ đến trưa, hai vợ chồng Diệp Thiên mới bò ra khỏi giường, Thanh Nhã không nhịn được béo một cái vào hông Diệp Thiên, trách hắn đêm qua làm ác liệt quá, khiến cho chính nàng bây giờ đi lại cũng không được tự nhiên cho lắm.

– Sẽ không thế đâu, mọi người còn không phải đang mong chờ có tôn tử sao, chúng ta đi ăn cơm!

Diệp Thiên trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, một đạo mộc linh khí truyền vào trong cơ thể thê tử, nhất thời khiến thân thể nàng nhẹ bẫng, trên người mọi mệt mỏi đều hư không biến mất.

– Ai ui, ông à, ông cũng ngủ đến giờ mới giậy ah?

Mới vừa đi vào trong viện, Diệp Thiên liền nhíu mày, bởi hắn phát hiện Tống Hạo Thiên đang ngồi cùng ba bốn người trong viện, mà ngoài nữ nhi, Tống Hạo Thiên chắc chắn sẽ không để cho người ở vào đây!!!

Chương 862 : Tiếp kiến

Tống Hạo Nhiên để chén trà trong tay xuống, vẫy tay Diệp Thiên nói:

– Diệp Thiên, theo ta ra ngoài một chút, có người muốn gặp con!

– Con còn chưa ăn cơm, có chuyện gì cứ để ăn cơm xong rồi nói.

Diệp Thiên bất mãn lắc đầu, đêm qua khi vào cửa đến tận giờ cũng chưa nói được với mẹ mấy câu, ngay cả có chuyện đại sự thì cũng phải chờ mình ăn hết bữa cơm này cái đã.

Vừa nói chuyện ánh mắt Diệp Thiên lại chăm chú nhìn về phía sau Tống Hạo Nhiên trên mặt hắn cười thầm:

– Ai da, con nói mấy người có ánh mắt gì vậy ? Muốn làm con sợ có đúng không?

Đây là bởi vì lúc Diệp Thiên nói chuyện, mấy người phía sau Tống Hạo Nhiên nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, nếu đổi lại là người bình thường thì sẽ thấy không tự nhiên còn Diệp Thiên thì từ đầu đến cuối không cần lôi Thanh Nhã vào nhà ăn.

– Diệp Thiên, sao con không thể cho nể mặt ông ngoại một chút vậy?

Sau khi đi vào nhà ăn, Tống Vi Lan có chút không hài lòng nhìn con trai, cha đã già hơn 80 tuổi tự mình đến cửa, Diệp Thiên cũng không thể có thái độ như vậy được.

Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười nói:

– Mẹ, đi theo ông ra ngoài không chừng lại phải mất đến mấy ngày, nếu mẹ để con đi con sẽ đi ngay!

– Vậy thì không được, hôm qua con mới về còn chưa ăn với mẹ bữa cơm nào, để bọn họ chờ đi, chúng ta ăn cơm trước.

Nghe thấy những lời này của con trai, Tống Vi Lan lập tức sửa lại, trong mắt của người mẹ, con trai là nhất, sau đó mới đến cha mẹ.

– Hây a, người này trốn ăn cũng thật là nhanh.

Diệp Thiên phát hiện, không biết khi nào thì sư tử vàng sẽ trốn lên bàn, ôm một cỗ thịt bò vào ngực ăn vui vẻ, bộ dạng của nó rất đáng yêu thật ra mọi người không nói gì. Diệp Thiên biết biểu muội Lưu Lam Lam coi nó như bảo bối thường giữ bên cạnh.

– Ô ô…

Sư tử vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên liếc mắt một cái, trong miệng mơ hồ kêu lên mấy tiếng, liếc mắt rồi tiếp tục ăn, làm cho mọi người cười một trận ha ha.

– Thủ trưởng, ngài xem này…

Sau khi Diệp Thiên dời đi, một người trung niên khoảng 30 tuổi phía sau Tống Hạo Nhiên nhíu mày, người này không cao, nhìn tướng mạo rất bình thường, có một điểm duy nhất không giống chính là đôi bàn tay tu Trường Bạch tích dị thường của ông ta, móng tay cắt tỉa vô cùng sạch sẽ, chính là so với những dấu tay trên TV sợ là cũng phải mặc cảm.

– Đợi chút, mọi người đều chờ ở đây.

Tống Hạo Nhiên cười khổ, ông ta biết bản thân vừa làm một chuyện sai, chuyện này sớm đã thông báo cho Diệp Thiên cũng không để cho tiểu tử này làm khó mình trước mặt mọi người.

– Thủ trưởng, còn có nhiều thủ trưởng đang chờ, như vậy không hay đâu?

Người trung niên này lại càng nhíu mày hơn, ông ta tên là Thường Hạo, tuy thoạt nhìn có vẻ như chỉ khoảng 27, 28 tuổi hhưng tuổi thật thì cũng đã ngoài 40, thân phận đến đây lại càng không nhỏ, cho dù trước mặt Tống Hạo Nhiên cũng không hề tỏ ra thấp hơn.

Thường Hạo xuất thân trong một thế gia võ lâm ở Tứ Xuyên, nhập ngũ không lâu, từng tham gia trận chiến tự vệ phản kích năm 79, lúc đó ông ta vẫn chưa đến 20 tuổi, công phu giết người được tôi luyện thành thục. Cho đến giờ, đã được coi như một bậc đại sư võ thuật.

Còn Thường Hạo lợi hại nhất không phải là công phu gia truyền kia, mà là một tay chơi đôi súng, nội trong còng 50m Thường Hạo bắn không trượt phát nào, dùng sức của siêu nhân, thậm chí ông ta còn có thể đem đầu của người thường làm lệch quỹ đạo cắt đứt một sợi tóc mà không làm tổn hại đến da đầu người đó.

Sau những năm 80, Thường Hạo đã được phong danh hiệu đệ nhất bảo tiêu Trung Nam, luôn đảm nhiệm an toàn cho các lãnh đạo tối cao, đừng nhìn ông ta mặc thường phục, thực tế là đã có quân hàm thiếu tướng trong đại nội người như ông ta cũng chỉ được có 2,3 người mà thôi.

Cho nên lúc này Thường Hạo mới dám biểu hiện sự bất mãn của mình trước mặt Tống Hạo Nhiên, hơn nữa vừa rồi ông ta cũng không nhìn ra người thanh niên kia có vẻ gì là không giống người thường, chính là hành vi Tống Hạo Nhiên cưng chiều cháu ngoại.

– Này? Lời của ta mà cũng không nghe sao?

Tống Hạo Nhiên xoay người, hừ liên tục:

– Có chuyện gì lão đầu ta sẽ gánh chịu, không để cho các ngươi quýt làm cam chịu, có phải thấy thân phận bọn họ cần phải có người vội vàng đến gặp không?

Tống Hạo Nhiên nắm quyền đã nhiều năm, tuy sớm đã rút lui nhưng trên mặt vẫn có chút uy thế, Tống Hạo Nhiên vốn định nói nữa nhưng lại thở dốc dù sao thân phận của ngài người cũng kém xa,

– Tiểu tử thối, ăn nhanh lên, ăn xong đi cùng ta đến gặp mấy người!

Mặc dù đang ở bên ngoài quở trách nhưng sau khi đi vào phòng ăn, Tống Hạo Nhiên vẫn thúc giục Diệp Thiên, nói lại với thân phận của mấy người kia bây giờ đúng là chỉ có người khác là phải chờ bọn họ.

Diệp Thiên lắc đầu sau khi giúp mẹ và cô múc canh nói:

– Lão gia, ông mới gặp đã gây phiền toái cho cháu, cháu nói ròi không có khă năng, đây làm khổ cháu.

– Làm phiền? Cháu không thấy là phiền toái ngày càng nhiều sao?

Tống Hạo Nhiên thở dài nói:

– Năng lực của cháu có nhiều mới có thể được bao nhiêu tôn trọng, có bản lĩnh thì cũng đừng lên cất giấu, tất cả hãy thử xuất hiện đi!

– Cho cháu làm xiếc hả?

Diệp Thiên nghe thấy vậy trừng mắt, nhưng lại cười nói:

– Được rồi, cháu biết ý tốt của ông mà.

Thấy Tống Hạo Nhiên ngồi xuống cũng không di chuyển Diệp Thiên đứng dậy nói:

– Ông, đi thôi tôi nay cháu phải đưa vợ đi dạo, ông đừng làm trễ chuyện của cháu nhé.

– Tiểu tử thối, đi liền đi!

Tống Hạo Nhiên cũng phải dở khóc dở cười với đứa cháu này, đừng nói là người thường chứ mấy đại tướng biên cương muốn gặp mấy người này cũng không phải là chuyện dễ. Bộ dạng này của Diệp Thiên

– Cháu chính là một tục nhân, ông ơi chuyện công danh, quyền thế với cháu mà nói bây giờ chỉ như mây may thôi.

Sau khi đi ra nhà ăn, Diệp Thiên cười ha ha, tuổi của hắn nói ra những câu này không khỏi có chút lỗi thời.

Thường Hạo dẫn đầu mấy người, trong những cao thủ Nam Hải kia nhìn về Diệp Thiên như nhìn kẻ điên vậy, có thế nào bọn họ cũng không thể tưởng tưởng tượng được đang bận rộn lại phải đến đặc biệt đến đây đón hắn.

– Võ công của cháu không tồi nhưng sống sung sướng đã lâu, sát khí trên cơ thể cũng rất nhiều.

Lúc đi bên Tống Hạo Nhiên, Diệp Thiên bỗng cười nói:

– Tư chất của ông không tồi, tài năng của ông càng tiến thêm một bước cho dù là siêu việt Dương Lộ Thiên đồng xuyên hải những người này cũng không thể nào, chẳng qua là nửa đường chơi súng tâm tư khó tránh khỏi bị pha tạp, không có một tia nhớ nhung cũng chỉ có thể dừng lại.

Nhãn lực của Diệp Thiên cỡ nào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu công phu của Thường Hạo, ngoài mấy vị sư huynh và Lôi Chấn Thiên ra, Diệp Thiên nhìn thấy duy nhất một cao thủ, tuổi thọ tài năng đã hơn 40 tuổi, người này khả năng thiên phú tốt hơn so với mấy vị sư huynh của Diệp Thiên.

Chỉ có điều Diệp Thiên thấy đáng tiếc chính là, người có hi vọng vào cõi Tiên Thiên cuối cùng đường nghiêng ông ta căn bản là không biết, để cho tiềm lực của cơ thể con người phát triển tới cực hạn.

– Ăn nói lung tung, cậu còn trẻ biết cái gì hả?

Thường Hạo bị lời nói của Diệp Thiên làm cho kinh hĩa, nhưng lập tức phản ứng đây là vừa rồi trong phòng ăn Tống Hạo Nhiên đã nói qua về lai lịch của mình cho hắn, chứ không phải là Diệp Thiên tự mình nhìn ra.

Lời của Diệp Thiên với Thường Hạo cũng không phải là quá đáng, trước khi lắc đầu người này cũng không có hướng đạo cũng có thể nói là người này đã sớm bị thế tục hồng trần đồng hóa, Diệp Thiên cũng không phải là Phật tổ Như Lai đương nhiên là cũng không biết được tâm tư của hắn.

Trong tứ hợp viện, sớm đã thấy một chiếc xe màu đen có rèm che.

Diệp Thiên đi lên chiếc xe thứ 2, chờ cho sau khi hắn lên xe cửa kính đột nhiên biến thành màu đen, rốt cục là cũng không nhìn thấy tình hình bên trong, hơn nữa trong đó cũng có những tấm ngăn với vị trí người lái xe. Không gian của Diệp Thiên cũng trở lên đen tối.

– Diệp tiên sinh, thật xin lỗi quá, cần giữ bí mật xin cậu hiểu và bỏ qua cho!

Từ sau xe truyền ra âm thanh qua loa của Thường Hạo, mặc dù nói vô cùng khách sáo nhưng ngữ khí cứng nhắc hẳn là vẫn bất mãn với Diệp Thiên.

– Không sao, tôi ngủ một lúc, tới nơi hãy gọi tôi dậy!

Diệp Thiên khoát tay không sao, hắn ngáp một cái rồi nằm vật xuống ngủ, loại tiểu xảo này đối với hắn không có bất kì ý nghĩa gì, chỉ cần mở thần thức ra thì e rằng cả kinh thành cũng bị hắn thăm dò.

– Tiểu tử ngốc này, không ngờ là mạnh dạn ghê?

Diệp Thiên ngồi ở hàng nhìn không rõ Thường Hạo, nếu đổi là lần đầu tiên đi gặp mấy người kia thì tyuệt đối sẽ không biểu hiện thoải mái như thế.

Xe ra khỏi nội thành, đi về đường phía Tây, khoảng nửa tiếng sau xe đã đi trên đường Tây Sơn.

Sau khi đi vào đây, mí mắt của Diệp Thiên hơi động, vì hắn có thể cảm giác được trong phạm vi 10km có một sóng điện vô hình bao phủ lên, chắc là vệ tinh phòng bị đang theo dõi.

– Không ngờ là kinh thành mà cũng có chỗ như thế này?

Diệp Thiên phát hiện sau khi xe dời Sơn Đạo được khoảng bốn, năm trăm mét rẽ phải, đột nhiên mở ra một đại đạo môn, sau khi đi vào cánh cửa đóng lại không một tiếng động.

– Cả tòa Sơn Đô bị đào rỗng, thật đúng là đại hào phóng!

Sau khi đi vào đây, Diệp Thiên không thừa nhận cũng không được, có những chuyện con người có thể làm được mà thần tiên cũng khó có thể hoàn thành được.

Chương 863 : Hết nghi ngờ

Ở trong không gian này, vét sạch những thứ rơi rụng trong lòng núi không gian chỗ này, hàng trăm cỗ xe Tăng tống có cả hàng trăm đại pháo, đường bay, mấy cái máy bay chiến đấu sáng bóng đang im lìm đứng cuối đường bay.

Sau khi tiến vào lòng núi tô tô lập tức dừng trong đó phải qua mấy cửa kiếm soát điện tử mới dừng được chỗ này nhưng sau đó Diệp Thiên lại cảm nhận được ô tô mang cơ thể mình lại tiếp tục rớt xuống, xe của đối phương cũng trực tiếp đi vào thang máy.

– Diệp tiên sinh đến rồi!

Sau khi đi xuống khoảng 30m, một đường ánh sáng bắn vào cửa xe bị bên ngoài giật lại.

Trong bóng đêm nghỉ ngơi khoảng hơn hai tiếng, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mạnh, rất nhiều người không quen nhìn thấy ánh sáng này là mắt sẽ đau đớn, dơi lệ. Thường Hạo đứng ngoài cửa xe cười cười, hiển nhiên là muốn nhìn thấy Diệp Thiên xấu mặt như thế nào.

Có đều biểu hiện của hắn đã làm cho Thường Hạo cảm thấy thất vọng, sau khi bước xuống xe Thường Hạo thấy Diệp Thiên không có vẻ gì là khác thường, ánh đèn trên đầu đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì đến hắn.

– Đúng là ẩn nấp, không ngờ ở Tây Sơn còn có một chỗ được cất giấu như vậy, để lẩn tránh dùng vũ khí hạt nhân?

Diệp Thiên nhìn bốn phía, kiến trúc ngầm đều là bê tông, chỗ hơi cao đều có trụ bê tông chống đỡ, chính là phía trên có một quả đạn hạt nhân rơi xuống thì chắc chẳn chỗ nàu cũng sẽ không hề gì.

Toàn bộ vách tường ngầm đều được trát vôi vữa, tính năng thông gió cũng đặc biệt, trừ phi là Diệp Thiên chứ đổi lại là người thường chỉ e là nằm mơ cũng không nghĩ là mình lại đang ở chỗ ngầm cách mặt đất đến mấy chục mét.

– Ngươi… sao ngươi biết đây là Tây Sơn?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, vẻ mặt của Thường Hạo như ăn phải con ruồi vậy, y không ngờ là cách giữ bí mật của mình trước mặt Diệp Thiên chỉ như thùng rỗng kêu to.

Diệp Thiên khoát tay không để ý đến đường rẽ nói:

– Nói ông cũng không hiểu, lão Thường đừng đùa hư đầu hại não, nắm chắc rồi hãy đi qua làm xong việc tôi còn phải về sớm.

– Cậu… Cậu còn biết những cái gì? Ai nói cho cậu biết?

Sắc mặt của Thường Hạo lúc này thực sự đã thay đổi, liên tục lui vể phía sau mấy bước, tay phải như tia chớp cắm vào dưới nách, vì Diệp Thiên chỉ về hướng đó đúng là phòng họp của mấy thủ trưởng.

Tu vi của Thường Hạo đã tiến vào hóa kình, y y biết dùng khí cơ để cảm nhân những chuyện mà người thường không quan sát được giống như kiểu đoán bệnh qua tường ngăn, thực ra dùng chân khí giúp người khơi thông kinh mạch hoặc là dùng khí cơ cảm ứng giấy tờ Thường Hạo cũng tự làm được.

Không gian của mấy vị thủ trưởng kia cách chỗ này khoảng 50m, lúc này còn cách cả đá, tường bê tông, sắt thép dù thế nào Thường Hạo cũng không thể tưởng tượng được Diệp Thiên lại có thể phát hiện ra chỗ kia.

– Được rồi, những thứ kia đối với tôi chỉ vô dụng, đừng có móc ra.

Diệp Thiên lắc đầu nhìn xung quan không thấy có bất kì chỗ nào giống nham bích nói:

– Mấy bị mời tôi, tôi cũng muốn nhìn một chút các anh hùng tuấn kiệt? Thế nào cũng cho uống chén trà, tôi nghe nói Vũ Di Sơn có loại hồng trà đều bị nhóm các ông bao hết.

Diệp Thiên vừa nói những câu này, trong một căn phòng cách đo bốn năm mươi mét mấy lão nhân đang họp bên trong đều biến sắc, trong đó có Tống Hạo Nhiên vừa mới đến nơi này.

– Lão Tống, người này là cháu ngoại ông, nói không chừng còn có khả năng thông thiên triệt địa?

Trong phòng hợp, một vị khoảng 60 tuổi, sắc mặt cương nghị nhưng cũng đầy kinh dị vì vừa rồi Diệp Thiên nhìn vào ánh sáng camera như nhìn thấu lòng họ vậy, khiến cho họ có một cảm giác khó nói lên lời.

– Tuy nó là cháu ngoại tôi nhưng từ nó đã lớn lên trong núi, Lý Thiện Nguyên là ai? Các ông cũng biết, đối với Diệp Thiên sự giải thích của tôi cũng không nhiều hơn các vị bao nhiêu?

Tống Hạo Nhiên nghe thấy vậy cười khổ vì ân oán hai nhà Diệp Tống, ông ta cũng mới quen biết Diệp Thiên nhưng mấy năm nay chủ yếu Diệp Thiên cũng không ở kinh thành, cho nên ông ta biết cũng chỉ có hạn chứ không hề có ý thoái thác.

Về chuyện Diệp Thiên bái Lý Thiện Nguyên làm sư phụ đương nhiên không thể gạt được những người này, thậm chí đến cả Diệp Thiên trước đây cũng đã quên chuyện này, cũng là bon họ khai quật ra tư liệu sống này đương nhiên là đến từ cuộc sống của Diệp Thiên còn nhỏ khi ở sơn thôn.

– Có lẽ một số việc ghi lại thực sự giống như nói vậy?

Ngồi ở vị trí đầu một lão nhân thở dài nhấn cái nút màu xanh rồi nói:

– Thường Hạo đưa Diệp tiên sinh đến đây, chúng ta đã sớm quét dọn giường chiếu để đón đợi.

– Diệp tiên sinh, mời!

Sau khi nghe thấy lão nhân kia nói, Thường Hạo buông lỏng cây súng trong tay phải nhưng chân khí cũng đều đã vận lên hai tay, ngộ nhỡ Diệp Thiên có dị động gì thì y sẽ xuống tay tuyệt đối không lưu tình.

– Đúng là phiền toái.

Tuy khoảng cách chỉ có 50m nhưng Diệp Thiên phải đi qua ba cái cửa, ba cửa này đều được làm từ kim cương lúc qua mỗi cửa Diệp Thiên đều bị soát người một lần, nghiêm ngặt đến cực điểm.

– Để mấy vị đợi lâu rồi, thực sự xin lỗi!

Đi vào trong căn phòng khoảng 100m2, từ trước đến nay Diệp Thiên đều chắp tay bốn phía, cũng không để người khác nhường, hắn kéo cái ghế đầu ngồi đối diện với lão nhân kia, đám người đi sau Thường Hạo nhíu mày.

Phải biết rằng, trừ những cuộc hội nghị hằng năm ra bình thường rất khó gom những lão nhân này lại ngồi cùng nhau, trước mắt đều nhất tề chờ Diệp Thiên, đổi lại chỉ được một câu khinh phiêu như thế.

Đối diện với mấy vị này, Diệp Thiên cũng chẳng xa lạ gì chủ yếu là xem TV cũng nhận ra, nếu là mấy năm trước Diệp Thiên sẽ cảm thấy vô cùng lo sợ nhưng bây giờ đây người năm giữ đỉnh quyền thế tục trong mắt Diệp Thiên cũng không gì hơn cái này.

Vị kia họ Nhạc rất biết kiềm chế, coi như cho qua tiểu tiết với Diệp Thiên khẽ cười nói:

– Diệp tiên sinh khác người thường, chúng tôi đợi cũng là nên!

– Được, chúng ta nói chuyện ngắn gọn đi.

Diệp Thiên gật đầu, nghiêm mặt nói:

– Các ông có vấn đề hoặc yêu cầu gì có thể nói ra, về yêu cầu tôi không đảm bảo là có thể đáp ứng, hơn nữa các ông cũng chỉ có một cơ hội này, sau này đừng có đến làm phiền tôi.

– Cậu… sao cậu nói chuyện?

Diệp Thiên còn chưa dứt lời, người họ Nhạc đứng bên cạnh đã vỗ bàn dựng lên:

– Đừng tưởng cậu là cháu ngoại của lão Tống mà chúng tôi không thể làm gì cậu, tiểu tử thối, nếu ở trong quân đội, ta đã sơm kéo cậu ra ngoài đập chết rồi!

Chuyện của Diệp Thiên trong hội nghị này có những ý kiến khen chê không đồng nhất, có người tin có người không tin, vị này nắm trong tay trăm vạn hùng binh, tướng quân chính là thuộc loại người không tin, tận mắt thấy cách nói chuyện của Diệp Thiên rốt cuộc cũng không nhịn đượ bừng bừng lửa giận.

Người trong phòng này không ai là không thể một lời có thể làm cho người sinh vật chết, vị đại lão này dưới tướng có trăm hùng binh, một khi đã nổi giận thì độ ấm trong phòng hội nghị cũng phải giảm đi mấy phần,

– Lão gi, ý ông ta là con ỷ vào lão gia?

Diệp Thiên nghe thấy vậy cười lớn, đối vị lão tướng quân này đang tức sùi cả bọt mép ra căn bản là không để mắt:

– Ngài cũng lớn tuổi như vậy rồi, sao vẫn còn tức thế? Tức giận hại đến gan, tôi khuyên ông nên đi kiểm tra một chút đi.

– Ngươi, người đâu?

Lão tướng quân này bị Diệp Thiêm làm cho tức giận, ngay cả Tống Hạo Nhiên trước mặt cũng khôn thèm quan tâm, đang gọi người đến lôi Diệp Thiên ra ngoài.

– Ôi, tôi nói này lão Triệu xin bớt giân, thời gian của chúng ta cũng không có nhiều.

Nhóm cảnh vệ đứng cửa cũng chưa trả lời, một người tướng mạo nho nhỏ khoát tay nhìn về phía Diệp Thiên nói:

– Chàng trai, cậu ở Seberia làm chuyện gì chúng tôi cũng biết, chúng tôi rất tò mò, sức mạnh của con người có thể đạt được đến mức như thần thông như trong truyên thuyết hay không? Cậu có thể cho tôi một đáp án chứ?

Vị này tướng mạo thanh thoát, nho nhã, ngồi dưới người có vị trí tối cao, nghe ông ta nói, Triệu tướng quân cũng chỉ có thể nén giận trong lòng bất bình ngồi xuống.

– Cái này coi như bỏ sao?

Diệp Thiên nhìn lão nhân kia liếc mắt một cái, nếu không phải vì cuộc sống thái bình về sau của người nhà, căn bản là hắn cũng không muốn đến những nơi vô nghĩa như thế này, công sức còn không bằng đi chợ cùng với một bà lão, Diệp Thiên cảm giác được cuộc sống của mình so với những người thường càng ngày càng xa.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mấy người trong phòng họp liếc nhìn nhau, lão Ngô gật đầu nói:

– Vấn đề này của chúng tôi, hi vọng Diệp tiên sinh có thể thực sự giải đáp,

– Nói thật là các công cũng không có gì có thể cho tôi!

Diệp Thiên lắc đầu nói:

– Các ông đã muốn biết, tôi nói. Trong điển tịch đạo gia có ghi lại một số thứ, đều là sự thật, thần thoại về kim đan đường cũng là thật, bọn họ có thể cho núi xuống hiến phi hành cũng là thật.

Thấy những người này há mồm trợn mắt, Diệp Thiên nói:

– Đương nhiên, cái gọi là trường sinh bất lão đều là vô nghĩa, trên đời này, ai cũng không thể thoát khỏi sinh, lão , bệnh, tử, đây là thiên đạo không ai có thể thay đổi được.

Sở dĩ đoạn sau nói thêm cũng không phải là Diệp Thiên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhất định phải nói. Từ đời Tần Hoàng Hán Vũ người nào không phải là thiên tư trách tuyệt sau năm đến muộn, chẳng phải là đều đi tìm trường sinh bất tử sao?

Chương 864 : Kiêu ngạo

Dù là đế vương cổ đại thì người lãnh đạo quốc gia vẫn ở thời hiện đại, chỉ cần là người thì đều có một loại tệ nạn, đều muốn sống lâu thêm vài năm, nhất là những người có quyền lợi, loại người này so với những người bình thường thì càng phải mạnh mẽ.

– Thường Hạo các ông ra ngoài trước đi.

Lão Ngô khoát tay về phía cửa bảo những cảnh vệ ra ngoài rồi nhìn về phía Diệp Thiên nói:

– Diệp tiên sinh giống như loại người như bọn họ, ngoài việc chỉ có sức mạnh ra chẳng lẽ sinh mệnh cũng không cần sống dài hơn sao?

Đẩy ánh mắt lên sống mũi, Lão Ngô tiếp tục nói:

– Nếu như mọi người có thể hiểu được gen của nhân loại biến hóa, vậy thì trải qua thứ gen biến hóa đó người bình thường càng có thể sống lâu mới đúng!

Lão Ngô vừa nói ra những lời này, vốn là để bới móc chứ không có ý nói đến chuyện mấy người, ông ta không hề nhúc nhích, ánh mắt tập trung vào người Diệp Thiên.

Đang ngồi chỗ những người này, phấn đấu đến địa vị như bây giờ có thể nói là quyền lực ở mức đỉnh, so với đế vương cổ đại cũng không thua kém gì nhưng cũng giống như số mạng của bọn họ sắp đi đến điểm cuỗi, còn sống cũng không được mấy năm nữa.

– Đúng là có thể dài hơn một chút, đại khái là khoảng được hai ba mươi năm, sư phụ Lý Thiện Nguyên của tôi hưởng thọ được hơn một trăm hai mươi năm cũng chính vì nguyên nhân này.

Diệp Thiên nhìn mấy người kia nói tiếp:

– Nhưng sư phụ của tôi cả đời theo đạo, tâm tư thuần khiết không thể bị thế tục phàm trần hấp dẫn, điều này mới có thể giữ cho bản tâm không mất, chân nguyên không tiết, người bình thường… không có cách nào làm được điều này!

Sau khi Diệp Thiên nói ra những câu này ánh mắt của những người trong phòng họp trở lên thất vọng, bọn họ đã từng xem qua tài liệu về Lý Thiện Nguyên, biết là Diệp Thiên không nói dối, một đời kỳ nhân năm đó cuối cùng cũng rơi vào kết cục hoàng thổ nhất bát.

Ngay trong lúc này không khí trong phòng họp trở lên quái dị, Diệp Thiên có thể cảm nhận được tâm trạng của những người này có thay đối rất lớn, sự bức thiết ban đầu đã dần dần dịu xuống.

– Chư vị, chúng ta đều là người theo chủ nghĩa duy vật, còn muốn trường sinh bất lão gì nữa.

Ngồi ở ghế đầu lão Nhạc cười ha ha, nhìn Diệp Thiên nói:

– Nhưng chàng trai, cậu nghĩ một đằng lại nói một nẻo, nhìn lãoTống có phải năm đó cậu đã cho ông ta ăn linh dược gì không vậy?

Lão Nhạc nói khiến cho mắt mọi người sáng lên, Tống Hạo Nhiên ngồi ở chỗ này người ông ta thay đổi ai cũng có thể nhìn thấy, vỗn là đã hơn 80 gần 90 tuổi rồi nhưng nhìn chỉ như một người 60 tuổi là cùng.

– Mẹ kiếp! tất cả đều là lão hồ ly, chiêu này biến thành tiên rồi.

Diệp Thiên cười khổ mắng thầm trong lòng một câu, rồi nói:

– Đúng là tiểu tử có thế bố trí được một ít đan dược khiến cho cơ thể cường tráng nhưng bơt vì nguyên liệu quá ít ỏi, chế ra không được đến mây viên đều cho ông ngoại dùng hết rồi.

– Diệp Thiên lấy từ Thần Nông không ít dược liệu quý, nói thật luyện chế được đan dược cũng không ít nhưng hắn hoàn toàn không nợ những người này cho lên ngay từ đấu hắn không nghĩ là sẽ cho họ dùng, người thân nhiều như vậy, hắn còn e là không đủ nữa là.

Diệp Thiên nói còn chưa dứt lời thì đã thấy tiếng của lão Ngô:

– Diệp tiên sinh, cả đời các lão đồng chí đã dâng hiến cho quốc gia, có thể không tốt, hi vọng cậu có thể cho một ít đan dược còn về phần nguyên liệu, cậu cứ việc nói tôi tin là chúng tôi có thể tìm được.

– Thật là các ông tìm không thấy đâu, những thứ dược liệu kia căn bản là không có trong thế tục.

Diệp Thiên tư chối, hắn cũng không phải ngự y đại nội, lo chuyện sống chết của những lão đồng chí này.

– Tiểu tử thối, không cần phải nói như vậy, có thế nào thì cậu cũng là người Trung Quốc, không có chút nào quan tâm đến quốc gia hay sao?

Sau khi Tống Hạo Nhiên thấy Diệp Thiên từ chối, không khí trong phòng có chút căng thẳng liền vội vàng dàn xếp nói:

– Ta biết cháu không có nhiều đan dược, đến ta cũng chỉ được dùng có hai viên, cháu hãy lấy cho quốc gia 20 viên coi như cống hiến vì quốc gia đi.

Tống Hạo Nhiên suy nghĩ, nếu so với Diệp Thiên sâu xa ngay cả cháu ngoại cũng mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là con người, hơn nữa quan hệ sinh lão bệnh tử, nói không chừng lại gặp phải sự sai lệnh gì nếu như vậy chẳng thà bỏ qua điều kiện trực tiếp đổi lấy một cái bình an cho xong.

– 20 viên?

Diệp Thiên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói:

– 16 viên, nhiều hơn 1 viên cũng không có, không cần thì thôi.

Tính cả Tống Hạo Nhiên đang ngồi đây là 8 người, Diệp Thiên cho 16 thì mỗi người được 2 viên, mặc dù đan dược không thể chữa khỏi được bách bệnh nhưng một viên cũng tăng tuổi thọ được 100 năm, như vậy là Diệp Thiên đã nhượng bộ lắm rồi.

Đương nhiên, lúc này đối với Dệp Thiên mà nói, những dược liệu kia cũng không quá quý, hắn có thể hoàn toàn đi Thần Nông xin lão Bạch chỉ có điều bây giờ đang trong thơi kì tu vi Diệp Thien phải ăn chúng thật sít sao.

– 16 viên? Ít quá?

Một người nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với con số của Diệp Thiên đưa ra.

Diệp Thiên vốn là không tình nguyện, nghe thấy người kia nói vậy liền liếc mắt:

– Chê ít, vậy thì một viên cũng không có!

– Ha ha, không ít cứ để Tiểu Diệp lo liệu đi.

Nói chuyện với Mạc Ngôn lão Ngô nắm được tâm trạng của hắn liền lập tức chuyển sang đề tài khác nói:

– Tiểu Diệp, không biết là tu vi của cậu bây giờ đã đạt đến cảnh giới gì rồi?

Bây giờ, cậu cũng biết đây các quốc gia đều phát triển những khả năng đặc biệt, mấy lão gia chúng tôi hi vọng cậu có thể gia nhập đội ngũ nghiên cứu khả năng đặc biệt của chúng tôi, hạng mục này có thể do cậu chỉ đạo, đương nhiên quốc gia cũng sẽ giành cho cậu vinh dự… Quân hàm trung tướng được không?

Mấy người này bàn bạc là cho Diệp Thiên quân hàm thiếu tướng, nhưng vừa mới được hăn cho một số ưu đãi nên liền tăng lên một bậc, coi như là bọn hắn bồi thường, hơn nữa chỉ cần Diệp Thiên gia nhập quân đội thì sợ gì sau này hắn không cho đan dược?

– Tu vi của tôi? Quân hàm trung tướng?

Diệp Thiên cười khổ kì quái:

– Các ông đúng là tôn trọng tiểu tử tôi quá rồi, nhưng lúc này quân hàm tướng quân đối với tôi quá thấp, tặng vị trí của lão Nhạc cho tôi thì cũng tạm được.

– Kiêu ngạo, cậu lợi hại nhưng có thể địch nổi trăm vạn quân đội của quốc gia không?

Diệp Thiên còn chưa dứt lời, Triệu tướng quân đã vỗ bàn đứng dậy, Diệp Thiên có chút bản lãnh thực sự nhung không nên kiêu ngạo lời nói còn có vẻ châm chọc như thế.

Không chỉ có Triệu tướng quân mà cả Tống Hạo Nhiên cũng có cảm giác đó, lời này nếu ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ phải chu di cửu tộc, cho dù là ở thời hiện đại cũng sẽ dễ bị người ta nghi kị, ông ta không biết tại sao Diệp Thiên lại nói ra những câu như thế.

– Ông cứ ngồi xuống đi, đừng động một chút là nói đến trăm vạn đại quân, trăm vạn đại quân của ông trong mắt tôi cũng chẳng là cái gì.

Diệp Thiên cười híp mắt, ánh mắt hắn có vẻ lạnh lùng, trong phút chốc những người trong phòng họp như cảm thấy có một ngọn núi lớn đè lên người hơi thở đều trở nên dồn dập.

Vốn dĩ mặt tươi cười nhìn cả người lẫn vật Diệp Thiên vô hại, lúc này như là đế vương vậy, ánh mắt bắn lên cơ thể làm cho bọn họ không có dùng khí chịu nổi, cảm giác này cực kì vớ vẩn, phải biết rằng loại áp lực này trước kia đều là bọn họ cho người khác.

Cũng may Diệp Thiên vừa thu uy áp xuống, qua mấy giây đồng hồ ngắn ngủi hơi thở của mọi người lại được thông thuận, nhưng trên trán bọn họ lại xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh lúc này bọn họ mới biết Diệp Thiên không phải là con dê núi tùy ý xâu xé.

– Diệp Thiên, cậu phải biết rằng, dùng võ phi phạm lệnh cấm thì đều không có kêt quả gì tốt đẹp đâu!

Triệu tướng quan cả đời trinh chiến, không chịu nổi bị người khác uy hiếp lập tức hô:

– Thường Hạo, vào đây hết cho tôi.

Thấy Triệu tướng quân kêu la, cửa mở ra, ở bên ngoài vừa rồi Thường Hạo cũng có cảm nhận được loại uy áp này, lúc này anh ta đã sớm cầm lấy súng chỉ cần Diệp Thiên có một hành động bất thường thì y không một chút do dự mà nổ súng.

– Các ông không biết súng ống đối với tôi đều vô dụng sao?

Thấy cảnh vệ ở cửa, Diệp Thiên cười lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây súng trong tay Thường Hạo, tay phải y bống nhiên run lên chỉ đúng vòa Diệp Thiên ngón tay không bị khống chế bóp cò.

– Bàng, bàng…

Thường Hạo dùng súng lắp 14 phát đạn, hơn nữa là súng đặc chế liên xạ, lúc bóp cò sẽ liên tục phát ra tiếng rít nhất tề bắn về phía Diệp Thiên.

– Thường Hạo, ai lệnh cho cậu nổ súng?

Lúc Thường Hạo cầm súng, lão Nhạc liền đứng lên nhưng căn bản là ông ta không thể khống chế được, lúc hô lên thì viên đã tới trước mặt Diệp Thiên.

Nhưng một màn quỷ dị xảy ra, mắt thường khó có thẻ nhìn thấy đường bay của viên đạn, lúc nó cách Diệp Thiên 1m thì bống nó lại dừng lại trong không trung, hơn nữa mười phát giống như lâm

vào vũng bùn cũng không có cách nào bay về phía trước, dù khoảng cánh chỉ con có 1cm.

Cảnh này khiến cho mọi người dại ra, lúc bọn họ còn chưa hồi phục tinh thần thì một cánh tay trắng nõn đã vươn ra chộp lấy viện đạn này vào lòng bàn tay.

– Muốn giết tôi ư, không thể nào nhưng đầu tiên các ông phải trói tôi lại, say đó dùng đan nhạt nhân công kích biết đâu tôi không sống được còn những cách khác thì không cần phải suy nghĩ nhiều.

Diệp Thiên hợp trưởng, lúc buồn ra thì những bột mịn rơi ra từ lòng bàn tay hắn:

– Ta là người có tâm nhãn rất nhỏ, nếu không giết chết ta thì chính là trốn như một con chuột trong hang ta cũng có thể đào ngươi ra.

Âm thanh còn chưa dứt, Diệp Thiên bống há mồm phun ra ánh sáng trắng chân phải nhắc lên mặt đất một chút, trên đỉnh đầu hắn chỗ có ánh sánh trắng thành tuyết trong nháy mắt rơi xuống.

Chương 865 : Kinh hoàng

– Báo động, báo động, đề cao báo động!

Lúc Diệp Thiên bay lên cao, tiếng báo động vàn đi khắp nơi trong không gian ngầm, toàn bộ những cánh cổng đặc chế đều tự động đóng lại, nguồn điên trong thang máy ngầm bị cắt đứt.

Loại đề phòng này chính là để đối phó với vũ khí hạt nhân tập kích, tuy là tiếng cảnh báo này cũng từng vang lên mấy lần nhưng cũng chỉ là diễn tập mà thôi hơn nữa khi có coi báo các ngành chủ quản được biết đầu tiên.

Nhưng lúc này tình hình có chút không giống, trong trụ sở từ đại đội chủ quan cho đến căn cứ tư lệnh viên cũng không hề được thông báo, trong khi giãy chết nhưng người to nắm quyền lúc này cũng đều đang ở trong khu kiến trúc ngầm kia.

Một đám phi công lên đường phía cuối đường bay, một mặt núi đã mở từ lâu, hành trăm phòng đạn đạo đã vào vị trí, chúng hình thành sức sống, có thể ở chế tạo ra một mảnh đất trên không ở kinh thành.

Mà chỗ sâu nhất trong núi, tên lửa xuyên thủng được khoảng hơn 10m, trên bệ có một loại vũ khí hạt nhân đặc biệt nhằm vào tập kích trả thù địch, chỉ cần kinh thành bị đổ kích thì ngay lập tức khi có chỉ thị nó sẽ được bắn ra.

Đương nhiên, người tham mưu của trụ sở không có quyền hạn này, tên lửa này có được phóng ra hay không là do người lãnh đạo tối ra quyết định, hiện tại chẳng qua mới là chuẩn bị trên bệ phóng để tránh bị người đánh mà không kịp trở tay.

Báo động chính là có chiến tranh, mấy chục giây ngắn ngủn, trong trụ sở đã xoay chuyển, cơ quan cao nhất bên trong trụ sở các thủ trưởng cũng đã được chuyển điện thoại:

– Cái gì, lập tức mọi sự chuẩn bị quân sự lại?

Tư lệnh nghe thấy vậy lặng đi một chút, nếu không phải là nghe rõ ràng được mệnh lệnh này thì ông ta còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, vì dù có là diễn tập thì cũng phải có quy trình.

– Vâng, cương quyết phục tùng mệnh lệnh!

Người tư lệnh phản ứng cũng rất nhanh, lập tức kính lễ cũng không cắt đứt liên tuyến với thủ trưởng, rồi nhanh chóng ra ngoài tuyên bố mệnh lệnh, ngay lúc đó tiếng cảnh báo trong căn cứ cũng tắt hết.

– Báo cáo.

Vừa mới truyền mệnh lệnh, ngoài cửa đã có một âm thanh, một người trong ban tham mưu, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

– Chuyện gì?

Tư lệnh cũng không muốn để cho thủ trưởng nhìn thấy vẻ không chịu được của thủ hạ mình.

– Báo cáo tư lệnh… Khu vực số 3 xuất hiện… Một cái huyệt động.

Người trong ban tham mưu kia nói lắp bắp:

– Qua đo lường bước đầu, cái huyệt động như một cái hồ ngay dưới đất trụ sở.

– Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này?

Người trong ban tham mưu nói còn chứ dứt, tư lệnh viên đã thay đổi sắc mặt, phải biết rằng, trụ sở phải thi công đến hơn 30 đời lãnh đạo mới xong, dưới đất ngoài đá, bê tông, còn có cả thép, xi- măng và những thứ chống chấn động.

Có thể nói, đó chính là một công trình bộ binh được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, muốn từ đây lên mặt đất cũng cần phải đả thông ít nhất một lối đi cần ít nhất cũng phải hơn một năm trở lên. Nếu không phải là tâm phúc của ban tham mưu tuyệt đối không có khả năng lừa gạt bản thân chỉ e tư lệnh viên đã sớm tuôn ra những câu mắng tục.

Hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán tư lệnh viên rơi xuống, nhìn vào đường dây nói:

– Thủ trưởng, tôi đi xem trước rồi lập tức báo cáo với ngài ngay.

– Không cần, hãy phong tỏa khu vực kia bất luận là kẻ nào cũng không cho đến gần!

Trong đường dây âm thanh truyền ra có vẻ mệt mỏi.

– Ai da, tôi nói này lão Nhạc, đem tặng điện thoại đi, tôi cũng không muốn như vậy một lần nữa đâu.

Đang lúc đôi chân của tư lệnh viên chuẩn bị đi, thì đột nhiên bên tai ông ta vang lên một âm thanh trong trẻo, lúc ngẩn đầu lên nhìn không biết từ khi nào một người thanh niên mặc quần áo trắng luyện công đang nói chuyện với thủ trưởng.

– Ngươi là ai.. là người vừa rồi đột nhập vào căn cứ?

Làm trưởng quan trong căn cứ quân sự cao nhất này từ lệnh viên cũng biết chuyện Diệp Thiên vào đó.

Để cho ông ta khó hiểu chính là giống như người thanh niên này đã sớm ở trụ sở dưới đất.

– Chẳng lẽ… Cái huyệt động kia?

Trong đầu tư lệnh viên bống thoáng ra một ý nghĩ khác thường vớ vẩn, nhưng ngay sao đó ông ta lại xóa đi… căn bản là không có chuyện này xảy ra.

– Tham mưu Chu, tiến Diệp tiên sinh xuống đi!

Không để cho tư lệnh viên nghĩ nhiều như vậy, mệnh lệnh của thủ trưởng đã truyền tới, tham mưu Chu vội vàng đáp ứng bấm mật mã trên bàn điều khiển khôi phục lại hệ thống điện dưới tầng ngầm.

– Diệp… Diệp tiên sinh xin mời bên này!

Lúc Diệp Thiên xuống đất, nghêng đón hắn vẫn là đại nội số 1 Thường Hạo, chẳng qua là lúc này sắc mặt của y có vẻ tái nhợt hơn, lúc nhìn Diệp Thiên ngày xưa thì vô cùng tự tin nhưng giờ thì chỉ còn sự sợ hãi.

Biểu hiện của Thường Hạo coi như cũng không tồi, mấy người cảnh vệ tay đã chuẩn bị súng sẵn sàng chỉ cần Diệp Thiên lớn tiếng ho khan thì sẽ rút súng bắn ngay, tuy bọn họ biết thứ đồ chơi này đối với Diệp Thiên không có bất kì chút tác dụng nào nhưng đó cũng là tâm lý để an ủi chính mình.

Những người này đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên bằng da bằng thịt xuyên qua mấy chục mét phá vỡ hoàn toàn địa tầng của bọn họ.

Sự nhận thức này đập vào tâm lý bọn họ rất mạnh, nhìn vẻ tuấn tú của Diệp Thiên trong mắt họ hắn giống như một ngọn núi lớn đang đè trong lòng.

– Lão Thường, đi thôi!

Diệp Thiên rất hài lòng với biểu hiện của những người này, sở dĩ hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy chẳng qua là khiến cho họ kinh sợ một chút, để bọn họ biết, ở đây có một…

Lúc Diệp Thiên trở lại hội nghị kia, trên mặt hắn mỉm cười, vì hắn biết mục đích của mình đã đạt được, những người ngồi vây quanh đó thậm chí cả cơ thể, vị trí cũng chưa thay đổi chỉ làm như cố gắng trấn định lại sự vối rối.

Ngay cả Tống Hạo Nhiên lúc này cũng kinh hãi không nói lên lời, ông ta biết cháu ngoại của mình rất lợi hại nhưng có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Diệp Thiên lại có thể dùng cơ thể xuyên qua mấy chục m địa tầng dày như thế, đây quả thực là khiến cho người khác cực kì kinh rợn.

Tuy là sợ nhưng trong lòng Tống Hạo Nhiên cũng trầm trồ khen ngợi Diệp Thiên trổ tài những người này ngoài sáng trong tối tuyệt đối là không dám đánh vào chủ ý của ông ta, đạo lý đánh đánh rắn hại minh tin là bọn họ đều biết.

Thấy Diệp Thiên đi vào, lão Nhạc khoát tay nói:

– Tiểu Thường, các cậu đi ra ngoài đi.

– Thủ trưởng, đây…

Thường Hạo nhìn về phía Diệp Thiên, để một nhân vật nguy hiểm như vậy bên trong chính là y không làm tròn bổn phận.

– Đi ra ngoài đi, nếu như Diệp tiên sinh muốn gây bất lợi cho chúng ta thì cậu cũng không thể ngăn cản được đâu.

Lão Nhạc tự giễu một chút, sau khi Diệp Thiên triển lộ ra mấy chiêu thức đó, bọn họ mới phát hiện những người này từ trước đến nay dựa vào loại quyền lực tuyệt đối này.

Trước mặt giống như lão hổ không thể chịu nổi một đả kích.

Loại này không thể không nắm trong tay cảm giác đặc biệt tốt, thậm chí lúc trước mấy người còn có ý tưởng tiêu diệt Diệp Thiên, qua một hồi cân nhắc bọn họ mới bi ai phát hiện ra không có cách nào có thể làm gì được người thanh niên này.

Một khi hành động đối phó với Diệp Thiên thất bại bọn họ sẽ gặp phải đả kích, cũng là hủy diệt, cho dù là có thể dấu được vũ khí hạt nhân dưới đất chỉ e rằng cũng không thoát khỏi được sự đuổi giết của Diệp Thiên, vừa rồi hành động của hắn đã thể hiện rất rõ điều này.

– Ha ha, tểu tử mạo muội rồi, nếu các vị muốn biết tu vi thì tiểu tử chỉ có thể mạo muội biểu hiện một chút, không làm kinh động đến các vị đấy chứ?

Đợi cho đám Thường Hạo sau khi ra ngoài, Diệp Thiên cười ha ha, thu hồi toàn bộ khí cơ trên cơ thể xuống nhưng lúc này ngay cả đại nhân vật đứng trước mặt hắn cũng chỉ không dám biểu hiện vì vẻ ưu việt.

– Đâu có, nếu không Diệp tiên sinh những lão gia hỏa chúng tôi chỉ e còn ngồi trong giếng Quan Thiên. [Audio] Băng Hỏa MA Trù

Lão Nhạc nghe thấy vậy cười khổ nếu như ứng phó được với Diệp Thiên thì chẳng cần phải dỡ căn cứ quân sự này xuống.

Mặc dù trong lời nói của Diệp Thiên có chút khoa trương nhưng hắn cũng là bày tỏ năng lực khiến cho các lão này run sợ, vị Triệu tướng quân ngồi bên cạnh cũng xám mặt không dám kêu lên một tiếng.

– Lão Nhạc quá khen, tôi đồng ý đan dược kia lát nữa sẽ giao cho các vị.

Diệp Thiên cười cười, mặc dù lời nói như yếu thế nhưng ý ở ngoài từ tất cả mọi người đã nghe hiểu chính là tôi sẽ lấy ra đan dược thì các người cũng phải biế điều đừng có làm những chuyện vô nghĩa.

Điều này khiến cho vẻ mặt của mọi người có vẻ khó chịu, nhưng chỉ là để ở sâu trong lòng chứ không dám biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có Triệu tướng quân rốt cục cũng không nhịn được nữa, liền đứng lên nói:

– Diệp… Diệp tiên sinh, cậu có năng lực này vì sao lại không ra sức vì đất nước?

– Tu đạo chính là nghịch thiên hành sự, ông xem từ đời lão tổ Trần Truyền đến chân nhân Tam Phong có mấy người ở triều đình?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 9 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)