- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 150: Trại huấn luyện (c746-c750)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 150: Trại huấn luyện (c746-c750)
❮ sautiếp ❯Chương 746 : Phong bạo
Trời vốn rất trong trẻo nhưng trên đường phố thì lại lạnh lẽo, chỉ có một chút sáng sủa, trong ngõ hẻm còn có cả tiếng người ẩu đả.
Nơi này là Moscow khu hỗn loạn nhất ở phía Bắc, đâu đâu cũng đầy bạo lực, súng ống, tình dục và thuốc phiện, lớn nhỏ phản động đã đem nơi này biến thành một Thiên đường phản động.
Rostock Tahoe Ivanov chính là lập nghiệp từ nơi này, vốn là người nương thiện sáng dạ nhưng cũng trở thành dòng dạ hiểm độc, lúc anh ta dời Moscow thì khu phản Bắc khu phản động được thống nhất.
Có thể nói hằng ngày ở Moscow các hành vi phát sinh tội phạm chiếm một nửa đều có gián tiếp hoặc trực tiếp liên quan đến Rostock Tahoe Ivanov, chỉ là cảnh xác không có đủ bằng chứng để kết tội họ thôi.
A Hoa chỉ vào cái ngõ nhỏ ở phía trước nói:
– Diệp gia, đi sâu vào trong cái ngõ kia 50m chính là sòng bạc của Rostock Tahoe Ivanov, những người trong đó không có ai tốt…
Dù có thế nào thì trong thành thị cũng không thể thiếu được các sòng bạc, võ đài hắc quyền cao cấp, Rostock Tahoe Ivanov chỉ có thể kinh doanh sòng bạc bình thường nhưng cũng đủ kiếm tiền.
Chỉ là tướng ăn của Rostock Tahoe Ivanov có hơi khó coi chút, sau khi dùng tiền mua được Bắc khu của Cục cảnh sát, y thường xuyên dẫn người đến Moscow du lịch, lừa cho bọn họ thua ở sòng bạc do đó còn kiêm luôn cả cho vay nặng lãi.
Còn chưa tính cái này, khi bọn chúng phát hiện các cô gái độc thân xinh đẹp đến đây liền đưa vào phòng, trong một năm ít nhất cũng có hơn 30 các vụ án nữ du khách mất tích.
Những nữ du khách này bị đánh, mất tích sau đó sẽ được đưa sang Nga, một ít đến Châu Mỹ hoặc Châu Âu để làm nô lệ tình dục.
Đến bây giờ phí tình dục đã đương nhiên trở thành của cải của Rostock Tahoe Ivanov. những người tuyển đến trông coi sòng bạch chẳng qua đều là những người có suy nghĩ nông nổi.
A Hoa đã từng có một người bạn Hồng Kông bị lừa vào trong đó, bị vay nặng lãi 50 vạn Rúp, cuối cùng phải cầu cứu đến Đổng Thăng Hải, người kia phải chịu bị cắt đứt 3 ngón tay cho nên bây giờ đối với võ đài này anh ta hận đến tận xương tủy.
Diệp Thiên mở cửa xe đi xuống, bỗng nhiên lại quay lại hỏi:
– A Hoa, cảnh sát Nga đến đây nói thế nào?
– IIjnuriighjhj…
A Hoa liên tục phát ra âm tiết. Anh ta ở Nga đã 4 năm khá là tinh thông tiếng Nga.
Diệp Thiên gật đầu, ghi tạc câu đó trong dạ, đẩy cửa xe đi xuống, không đến vào bước đã đi vào trong ngõ hẻm đen tối.
ở một cái cửa sát có hai người, một người mở cửa ra, một người nhìn kĩ Diệp Thiên rồi cho hắn vào.
Bên ngoài là một ngõ nhỏ yên tĩnh, cảnh tượng cũng khác, trước đài hơn 10 người vây quanh ngoài bảo vệ ra còn có cả những lái buôn cho vay nặng lãi.
Bảo vệ võ đài ở nơi này so với bên kia rõ ràng là cẩn mật hơn rất nhiều.
Diệp Thiên mới bước vào cửa đã có 7, 8 cặp mắt hướng vào. Diệp Thiên lấy ra một xấp tiền khoảng 4, 5 ngàn Rúp thì những ánh mắt đó mới thu về.
– Cảnh sát đến đây!
Diệp Thiên cũng không lãng phí thời gian ở đây, một góc chiếu bạc hé ra trong góc tối, một âm thanh vang lên như sấm.
Diệp Thiên cũng không phải là dùng cổ họng nói ra câu này mà là âm tiết đã nén từ trước, vang lên ở nhiều vị trí trong sòng bạc này. Cái cửa sắt xung quanh cũng va vào nhau rất lớn.
Nơi hắc đạo cuối cùng cũng vẫn là hắc đạo, ngoài bọn trùm ma túy Mexico ra thì có rất ít người chọn đối kháng với chính phủ, sau âm thanh đó vang lên là sự náo loạn của sòng bạc.
Chuyện như vậy hẳn là không phải phát sinh lần đầu. Các bảo vệ nhìn chằm chằm vào chỗ đó, không có người đục nước béo cò, mà sau đó nhanh chóng tản đi.
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Một người đàn ông có chòm râu cường tráng, đi ra từ phòng phía bên phải của sòng bạc, nổi giận đùng đùng nói:
– Korff , sao lại đuổi hết khách đi thể này hả?
– Dương Khoa Phu, cảnh sát đến, chẳng lẽ ngươi ở trong phòng theo dõi mà không thấy sao hả?
Người bị chỉ trích vẻ mặt khó chịu, đến bây giờ vẫn có âm thanh va chạm của cửa truyền vào.
– Quỷ à, bên ngoài làm gì có người!
Dương Khoa Phu lặng đi một chút, được thể lại lớn tiếng mắng, thực ra y vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình theo dõi ấy chứ.
– Chẳng lẽ có quỷ thật?
Sau khi nghe Dương Khoa Phu nói, ngoài cửa vẫn có tiếng đánh, trong lòng mọi người đều phát sinh cảm giác quỷ dị.
Quỷ, cái chữ này không phải của Trung Quốc sao, ở nước ngoài ma giống với Satan nhưng đặc biệt lại có Bái Satan giáo nhưng không phải ai cũng chào đón quỷ.
Kỳ lạ âm thanh cửa bị xô khiến cho vẻ mặt của bọn hắn trắng bệch đi, bỗng nhiên Dương Khoa Phu định đi ra cửa thì ngã vật ra đất.
Korff vừa mới nói chuyện với Dương Khoa Phu trong cùng một thời gian cũng ngã trên mặt đất.
– Thực…thực sự là có ma?
Sòng bạc to như vậy tràn đầy một cảm giác kinh khủng, đã có người cầm súng trong tay.
Không ai có thể nhìn thấy, trong không khí xuất hiên một tầng sát khí mỏng, không một tiếng động đã ăn mòn thần kinh của những người trong này làm cho bọn họ nhanh chóng trở lên mềm nhũn.
– đoàng!
Một người bên cạnh nã súng, tiếng súng và tiếng kêu đã làm cho bọn họ sụp đổ hoàn toàn trong lúc nhất thời toàn bộ sòng bạc vang nên những tiếng nổ lớn.
Ba phút trôi qua ngắn ngủi, trong tràng không một ai còn đứng, đâu đâu cũng là tiếng rên rỉ nhưng sau một trận âm thanh đó sòng bạc trở lên yên tĩnh.
Thân hình Diệp Thiên từ từ đi ra một góc sáng sủa của sòng bạc, thấy trong sòng bạc không còn một tia sinh mệnh, hắn thản nhiên mở cửa đi ra ngoài.
– Diệp gia, ngài…
Đợi cho Diệp Thiên lên xe, A Hoa định hỏi nhưng lại ngừng, nhìn quần áo của hắn không một nếp nhăn không cần hỏi cũng biết hắn không sao.
Chẳng qua vừa rồi có tiếng súng vang lên khiến cho A Hoa có hơi lo lắng, lần này không đợi Diệp Thiên chỉ đạo anh ta lập tức chạy xe tiếp tục lên đường đến mục tiêu kế tiếp.
Từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm, A Hoa lái xe suốt 5 tiếng đồng hồ cùng với Diệp Thiên đem trọn những người ở Moscow quanh quẩn trong Đại Quyền.
– Diệp gia, ngài ra sân bay?
Chạy theo dấu hiệu trên bản đồ, A Hoa cũng nhẹ nhàng thở phào, bởi vì sau mỗi lần Diệp Thiên xuống xe rồi trở lại đều không hề thấy sự thay đổi trên nét mặt hắn khiến cho A Hoa lạnh cả người.
Theo lộ trình của Diệp Thiên, lúc này là ở sân bay quốc tế Moscow, máy bay của Đường Văn Viễn đang ở đó đợi để đưa hắn sang Seberia.
– Ừ, ra sân bay!
Diệp Thiên gật đầu, trên trán hắn cũng có màu đen kỳ ảo, lòng hắn buồn bực không nói lên lời.
– Sao lại thế này? Sau khi tiến vào nơi cảnh giới này, vạn pháp lại không dính thân, sao lại như thế?
Diệp Thiên cảm nhận được cơ thể không hợp lý, liền tâm niệm nhất động, lấy Tam Thanh Linh ra ngón trỏ tay phải gẩy nhẹ một đạo thực khí đi vào cơ thể.
– Bàng!
Một cổ dao động truyền vào trong đầu Diệp Thiên, cảm giác buồn bực vừa rồi bị át chế, điều này khiến cho sắc mặt hắn trở lên dễ nhìn một chút.
– Đợi sau khi xử lý xong chuyện của Đổng Đại Tráng, cần phải tiền tu một lúc không thể giữ lại tai họa ngầm này được.
Thu Tam Thanh Linh lại, Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, tu vi càng sâu càng không có không khí thở, tu đạo vốn là để làm việc cho thuận lợi, nếu quả thực có thể thuận buồm xuôi gió thì trên đời này ai cũng đi tu đạo.
Ý kiến của Diệp Thiên đúng, trên thân người chết sinh sát khí âm tuy không ảnh hưởng đến hắn nhưng thiên đạo vô tình cũng có tình, một sinh mệnh qua đi vẫn sẽ có một nghiệp chướng vận vào người Diệp Thiên.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho người cổ đại ở ẩn trên các hải đảo, giống như Hán mạt Trương Giác Nguyên, Mạt Bành hòa thượng, tu vi của bọn họ vượt xa Diệp Thiên nhưng cuối cùng cũng chết vô cùng thê thảm.
– A Hoa, được rồi, cậu về đi, xem có cameras theo dõi không sau đó đánh xe về, trên đường về phải cẩn thận một chút!
Thấy biển báo ven đường cách sân bay khoảng 10km nữa, Diệp Thiên liền bảo dừng xe lại, sau khi suy nghĩ một chút hắn nói thêm:
– Sáng mai, tốt nhất là cậu nên về Hồng Kông trước đi, tôi sẽ bảo lão Đường sắp xếp cho cậu.
Tuy rằng người hôm nay chết chủ yếu là của Hắc đạo nhưng trong vòng có một đêm mà hơn 200 người tử vong cái này truyền đi chắc chắn sẽ là một tin man rợn đối với mọi người, chính phủ Nga sẽ truy xét đến cùng.
– Diệp gia, ngài yên tâm đi tôi biết phải làm gì!
Tuy A Hoa có thể đoán được, nhưng cũng không hề biết hôm nay Diệp Thiên lại đem đến cho Moscow một trấn động lớn như vậy?
Trong vòng một đêm, Diệp Thiên đã quét sạch chín địa bàn của Rostock Tahoe Ivanov.
Trong chuyện này ngoài hắc quyền và sòng bạc ra thì còn có ngân hàng tư nhân và kĩ viện, toàn bộ là của cải của Rostock Tahoe Ivanov ở Moscow.
Nơi Diệp Thiên đi qua trừ những người vô tội thì đều là những phần tử phản động, tất cả đều tang mệnh tại chỗ, một tối Diệp Thiên đã giết chết hơn 200 người.
Mà A Hoa cũng không biết vào sáng mai Soviet xuất thân là Tống thống sẽ nổi trận lôi đình, ngay cả hệ thống tình báo của Nga cũng trở nên bận rộn.
Quan hệ của Hồng môn với bọn phản động ở Nga cũng được đưa lên bàn làm việc của Tổng thống một trận phong ba sắp xảy ra.
Chương 747 : Lão bằng hữu
Ngoài vùng Gall, tháng ba mặt đất vẫn trăng tuyết phủ.
Tuy tổng cộng nhiệt độ trong tháng âm 40 độ nhưng bây giờ đã tăng lên 10 độ, nhưng lúc nhìn từ trên máy bay xuống Diệp Thiên vẫn phải vận động để tránh hàn khí xâm nhập vào cơ thể.
Đây là một sân bay quân dụng nhưng có số lần bay ít, không lớn như trong sân bay chuyên dụng chỉ dừng lại ở máy bay hàng khách tư nhân như Diệp Thiên.
Vừa mới từ máy bay xuống, một chiếc xe nhả khói đen xì bay qua người Diệp Thiên, sau đó Mã Lạp Khải nhảy xuống xe, cười khổ nói:
– Ông chủ, người này chỉ tìm được xe như vậy thôi.
Tục ngữ có câu: đường mà có rắn thì sẽ có chuột, Mã Lạp Khải tới đây từ hai tiếng trước, nên anh ta cũng không rõ ở Moscow đã xảy ra chuyện gì rồi.
– Có thể dùng được là được, đi thôi!
Diệp Thiên lắc đầu, ngồi bên tay lái phụ nói:
– Chỗ Đổng Đại Tráng bị bỏ tù không thay đổi chứ? Lái xe đến đó luôn đi.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Mã Lạp Khải cười khổ:
– Ông chủ, e rằng hôm nay không được, bạn của tôi nói, hơn 1 tiếng trước Đổng Đại Tráng đã bị thay đổi vị trí nghe nói là bị đưa đến trại huấn luyện Seberia.
Ở một số nơi có những đám người sinh tồn dựa vào những tin tức như vậy, lần trước Mã Lạp Khải biết được như Đổng Đại Tráng bị giam giữ cũng là qua nhưng người này.
– Vậy thì đi luôn đến trại Seberis, tôi đang muốn biết một chút!
Mặt Diệp Thiên nói không một chút thay đổi, chỉ cần Đổng Đại Tráng không bị nhốt vào các trại quân doanh thì dù anh ta có bị nhốt ở đâu đối với Diệp Thiên cũng không khác nhau là mấy.
– Ông chủ, vấn đề là, tôi cũng không biết rõ rốt cuộc là Đổng Đại Tráng bị nhốt ở trại huấn luyện nào.
Mã Lạp Khải nói với vẻ xấu hổ, giải thích thêm:
– Seberia ít nhất cũng có hơn 20 trại huấn luyện khác nhau, phân bố không cùng một nơi, cách xa nhau thậm chí đi mất một ngày đường xe.
Bởi vì đặc thù về vị trí cộng với thời tiết rét căm căm, Seberia luôn là nơi vô cùng hoang vắng.
Mấy trăm năm trước, Gall chủ nhân của Seberia ở Đông Nam Bộ tất cả đều thuộc Trung Quốc, chính lúc đó vua lại cho rằng nhưng nơi ấy chỉ là chó ăn đá gà ăn sỏi nên mới cắt nhượng lại cho Nga.
Diệp Thiên nhắm mắt lại lặng lẽ bói một quẻ, quẻ Tượng lại không cho biết Đổng Đại Tráng rốt cuộc là ở chỗ nào, điều này khiến hắn phải nhíu mày, nhìn về phía Mã Lạp Khải nói:
– Khi nào mới tìm được nơi mà Đổng Đại Tráng bị giấu?
Mã Lạp Khải suy nghĩ một lúc nói:
– Nhanh nhất cũng phải 2 ngày. Ông chủ cũng biết đấy, nơi này rất ít người, thu tập tin tình báo cũng rất phiền phức.
– Hai ngày hả? Tôi e là không được.
Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Cậu có biết Ga- lông Bội Trấn không? Cách đây có xa lắm không?
– Biết, mất koảng 3 tiếng xe chạy.
Đổng Đại Tráng nhìn Diệp Thiên với vẻ kì lạ hỏi:
– Ông chủ, Đổng Đại Tráng không thể bị dấu ở đó được.
Mã Lạp Khải không biết sao Diệp Thiên lại biết cái tên đó nhưng anh ta biết, nơi đó là hộ Gall cuộc sống của nhân dân ở đó nhiều thế hệ đều là ngư dân.
Nhưng người ngư dân đó cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa ngoài việc buôn bán cá ra bọn họ rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Từng là một tỉnh có chủ ý phát triển di lịch, muốn nơi đó thành một nơi giữ chân khách du lịch nhưng chỉ là một trấn buôn bán nhỏ nên chủ ý đó cũng không thực hiện được.
Nói là bọn kia khống chể Đổng Đại Tráng đem anh ta giam giữ ở nơi này là không thể tin được, cái trấn nhỏ kia quân đội, vũ trang được trang bị đầy đủ không dễ trêu chọc vào đâu.
– Tôi biết Đổng Đại Tráng không ở đây nhưng tôi muốn đi Ga- lông xem có quan hệ gì không?
Diệp Thiên liếc mắt nhìn Mã Lạp Khải rồi thản nhiên nói:
– Lái xe đi!
– Vâng, thưa ông chủ!
Mã Lạp Khải cũng là một người thân kinh bách chiến, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên đều toát ra hàn ý, cũng không dám nói thêm cái gì nữa mà ra sức nhấn chân ga, chạy xe như điên ra khỏi sân bay.
Đường từ sân bay đến Ga- lông cũng không xấu lắm chỉ là qua hoang vắng mà thôi. Nhiệt độ quanh năm dưới 0 độ khiến cho nơi này chỉ có những động vật cực nhỏ mới có thể sinh tồn được.
Bên đường tuyết đọng vẫn chưa ta hết. Nhìn thấy rất ít những cây cối cao lớn, trước mắt chỉ toàn là những khối đất băng cứng Diệp Thiên mới hiểu được tại sao Trần Hỉ Toàn lại cần một số tiền khổng lồ đến như vậy.
Muốn khai thác khoáng sản ở một nơi như thế này thì vô cùng hao tốn nhân lực và tiền của, thậm chí vượt qua mức thường mấy chục lần, đương nhiên khai thác ở dưới tầng đất cứng chứa nhiều của cải nhưng cũng tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.
Diệp Thiên đi suốt đêm đến Seberia, sau khi xuống máy bay đã là 2 giờ sáng, chờ cho ô tô đến Ga- lông thì chân trời cũng hừng đông báo hiệu buổi bình minh mới.
Thị trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, tiếng động cơ ô tô đã phá hủy hoàn toàn sự yên tĩnh đó, chỉ còn âm thanh của tiếng sói tru lẫn trong màn tuyết rơi.
– Đi vào trong, rẽ phải, được rồi dừng ở đây!
Theo sự chỉ đạo của Diệp Thiên, Mã Lạp Khải đã dừng ở trước cửa một ngôi nhà nhỏ 2 tầng, có thể nhìn thấy được ngôi nhà này vừa mới được quét vôi không lâu so với các ngôi nhà khác có vẻ không giống.
Đúng lúc tiếng ô tô phanh thì cũng có người từ trong nhà bước ra, một người khôi ngô đứng giữa cửa vì bị che nên nhìn cũng không rõ lắm.
– Ông bạn, làm phiền ông rồi!
Nhìn thấy người này đứng ở cửa, Diệp Thiên tươi cười, hắn đến Seberia cũng chỉ có thể nghĩ đến là tìm Andre Abramovich giúp đỡ.
– Diệp, anh bạn của tôi, chào đón cậu!
Không ngờ người từ trên xe bước xuống lại là Diệp Thiên, Andre Abramovich mừng rỡ chạy lên ôm Diệp Thiên như một con gấu.
– Ông chủ, không ngờ là ông còn có bạn ở đây?
Sau khi Mã Lạp Khải đỗ xe vừa lúc cũng nhìn thấy Diệp Thiên và Andre Abramovich ôm nhau, chứ người ở Ga- lông không dễ gì mà tiếp xúc với người lạ thân thiết như vậy.
– Diệp Thiên, anh ta là ai vậy?
Sau khi nhìn thấy Mã Lạp Khải, Andre Abramovich liền cảnh giác, ông ta cảm nhận được có người đến, trên người đàn ông này còn có cả mùi của thuốc súng nữa.
– Mã Lạp Khải, người Mĩ, lính đánh thuê quốc tế bây giờ là nhân viên tạm thời của tôi!
Diệp Thiên giới thiệu ngắn gọn Mã Lạp Khải, rồi vỗ vai Andre Abramovich nói:
– Sao, không mời tôi vào phòng một chút ư?
– Đương nhiên là không phải, Diệp cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất đấy!
Andre Abramovich vội vàng tránh người ra, nói:
– Chỗ này của tôi có Vodka chính hiệu, còn có cá tươi sống, mới đánh từ hố Gall lên đấy!
Giữ phòng khác là cái lò sưởi củi đốt vàng đượm, gian phòng ở đây đều có lõ thông để lấy nhiệt từ lò sưởi nhưng thực ra cũng giống với lò sưởi vùng Đông Bắc.
Sau khi đi vào trong, Diệp Thiên liền cảm thấy lo lắng, thấy Andre Abramovich đúng là đến tủ rượu lấy ra 2 chai Vodka, cười nói, ai mà sáng sớm ra đã uống rượu?
– Anh yêu, là ai đến đấy?
Đúng lúc Andre Abramovich bận làm cá sống thì có một đàn bà đi từ trên tầng 2 xuống.
– Dana, là người bạn đến từ Trung Quốc đây.
Sau khi nghe thấy người đàn bà kia nói, Andre Abramovich cười khổ, khó mà ôn tồn được, đứng lên nói:
– Anh ta tên là Diệp Thiên, là người bạn tốt nhất của tôi, Diệp Thiên cô ấy là Dana, là vợ của tôi!
– ồ, thật là có lỗi, tôi đến vội nên chưa kịp chuẩn bị quà gì cả!
Diệp Thiên có vẻ ngượng ngùng, hắn biết đến nhà người nước ngoài ít nhiều cũng phải có chút quà nhưng lúc này trên người hắn ngoài Tam Thanh Linh ra thì chỉ là châm may.
– Không sao, các cậu ngồi đi, tôi đi lấy salad!
Dana cười, bắt chuyện với Diệp Thiên và Mã Lạp Khải, rồi vào bếp làm việc, lúc này ở thị trấn nhỏ đang là lúc sáng sớm, đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ồn ào ở bên ngoài rồi.
– Dana xinh đẹp, ông bạn đúng là có phúc đấy nha.
Chờ cho Dana đi khỏi Diệp Thiên giơ ngón tay cái lên nói với Andre Abramovich, tuy cô bé này lớn lên trong hoàn cảnh rất bình thường như tướng mạo xinh xắn, đúng là một người vợ lý tưởng.
– Dana là tiến sĩ kinh tế, cô ấy có thể theo tôi sống ở đây, thực sự là thiệt thòi.
Nói đến vợ, Andre Abramovich nói có vẻ dị dàng, ông ta là người cứng rắn vậy mà có thể quy ẩn điền viên chủ yếu vẫn là nhờ công lao của cô gái này.
– Sao ông lại đến đây? Cuộc sống ở thành phố không phải hơn sao?
Diệp Thiên thấy lạ hỏi Andre Abramovich, theo như Đổng Thăng Hải nói thì ở Nữ Vương Hào có giữ lại cho ông ta một ít tiền cũng đủ cho ông ta một cuộc sống tốt.
– Nơi này là nơi tôi sinh ra, tôi muốn ở đây an dưỡng lúc tuổi già, hằng ngày đi đánh cá còn Dana có thể theo dõi cổ phiếu qua máy tính, cuộc sống như vậy là ổn rồi!
Andre Abramovich nghe thấy vậy liền cười, có thể thấy ông ta rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại hơn nữa vợ ông ta còn đang mang thai được 5 tháng, không lâu nữa ông ta sẽ được làm cha.
– Đúng rồi, Diệp lần này cậu đến đây là có việc gì vậy?
Trước kia giữ vị trí huấn luyện trong bộ đội đặc chủng Soviet Andre Abramovich cũng không phải là người không rành về thế sự, sau khi hàn huyên mấy câu ông ta mới hỏi ý đồ của Diệp Thiên đến đây là gì.
– Không có gì, tôi chỉ là đến thăm ông thôi mà!
Diệp Thiên lắc đầu. Sau khi gặp được Dana lập tức hắn lại không muốn Andre Abramovich bị cuốn vào vòng xoáy này, ông ta có quyền tiếp tục cuộc sống bình yên này.
– Diệp Thiên, cậu đừng dối tôi, tôi biết Đổng đã xảy ra chuyện thậm chí còn là chuyện phiền toái nữa cơ!
Andre Abramovich không cười nữa mà nói tiếp:
– Nếu như Đổng đến tìm tôi, tôi sẽ không đi, nhưng cậu thì không giống như vậy, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ có cậu!
Chương 748 : Trại huấn luyện
Andre Abramovich biết Diệp Thiên đã từng giúp Đổng ở hắc quyền Nữ Vương Hào, đối chiến Thế giới vẫn là Anthony Marcus, nói như vậy hai người quan hệ cũng không tầm thường đâu.
Tình huống này, lúc Diệp Thiên đi vào Andre Abramovich đã ít nhiều đoán được biết chắc là có quan hệ với Đổng Thăng Hải thực ra ông ta cũng có lưu ý đến việc này.
– Ông bạn, ông đã ra khỏi vòng vây này thì đừng có tiếp tục can dự vào nữa.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Tôi tìm đến ông chính là muốn tâm sự một chút, nhân tiện uống rượu cưới của ông luôn…
Vốn dĩ Diệp Thiên tìm đến Andre Abramovich là muốn hỏi thăm một chút tin tức về trại huấn luyện Seberia, dù sao thì trước kia ông ta cũng từng dạy trong đó không ai quen thuộc nơi ấy hơn Andre Abramovich.
Nhưng nhìn thấy Dana mang thai, Diệp Thiên liền thay đổi ý định này.
– Không, Diệp chuyện của Đổng tôi không quan tâm nhưng cậu đã tìm đến tôi thì nhất định phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
Andre Abramovich ngắt lời Diệp Thiên nói:
– Người Trung Quốc các cậu có câu: không có chuyện thì không đến điện Tam bảo, Diệp khẳng định là cậu đã gặp phiền toái rồi!
– Tiếng Trung Quốc có câu thông dụng như vậy sao?
Diệp Thiên nghe vậy liền lườm một cái xem thường, có chút bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, ông bạn, tôi muốn biết trại huấn luyện Seberia, ông có thể nói cho tôi biết được không? Con trai của lão Đổng bị người ta bắt đến đó, lần này tôi đến chính là vì cậu ta!
Mặc dù Diệp Thiên có chắc cứu được Đổng Đại Tráng thì cũng phải biết được cậu ta bị giam giữ ở đâu, nếu không thì hắn cũng không có khả năng thông thiên địa cũng chẳng có cách nào mà cứu Đổng Đại Tráng.
– Thì ra là người thanh niên kia?
Andre Abramovich suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Diệp, trại huấn luyện Seberia vốn là một chỉnh thể sau đó bị chia làm mấy khu vực, các cậu đợi tôi một chút tôi sẽ đi lấy bản đồ!
Ngay cả năm đó nguyện giải thể Andre Abramovich cũng không dấu diếm chuyện ở trại huấn luyện, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, trại huấn luyện Seberia sớm đã bị người ta biết rồi.
Lúc đi từ trên tầng 2 xuống, Andre Abramovich cầm trên tay một tấm bản đồ, sau khi mở ra chỉ vào tiêu điểm màu hồng nói:
– Bây giờ trại huấn luyện Seberia, tổng cộng phân ra làm…
Trại huấn luyện Seberia chẳng qua ngày trước là mượn vùng địa lý giá lạnh của Soviet dùng để huấn luyện bộ độ, quân đội đặc chủng.
Ngày trước Bates là bộ đội của Soviet, Hải Báo của Mĩ và Ca Man Đức của Anh đều là bộ đội đặc chủng cao cấp nhất trên Thế giới.
Nhưng trước khi Soviet bị giải thể xuất phát từ nguyên nhân kinh tế nên trại Seberia cũng bị chia năm xẻ bảy.
Vì muốn duy trì trại huấn luyện nên bọn họ không muốn chỉ huấn luyện các nhân viên đặc chủng đơn thuần. Như là đặc công tình báo, quyền thủ, đội chống khủng bố… đều là đối tượng để bọn họ tập huấn.
Sau khi nghe Andre Abramovich giải thích Diệp Thiên nói:
– Ông cứ nói cho tôi biết nơi huấn luyện quyền thủ ở đâu là tốt nhất.
,
Mặc dù Diệp Thiên không biết trại huấn luyện Seberia, tại sao lại can dự vào cuộc đấu hắc quyền Moscow nhưng không có quan hệ với mấy hắc quyền khác, Đổng Đại Tráng chỉ có thể bị giấu trong doanh trại huấn luyện hắc quyền mà thôi.
– ở chỗ này, các đây khoảng 340km.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Andre Abramovich chỉ tay lên một tọa độ trên bản đồ nói:
– Xung quanh nơi này tuyết đọng bao phủ, sau là núi Bắc Bộ heo hút, thích hợp nhất để tôi luyện quyền thủ.
Thấy Diệp Thiên có vẻ nhìn chăm chú vào tọa độ, Andre Abramovich thở dài nói:
– Diệp Thiên, tôi biết cậu lợi hại, nhưng cậu không biết đâu những người huấn luyện đệ tử trong đó đều là những kẻ điên nhất, một mình cậu đi không được!
Andre Abramovich ra hắc quyền cũng là xuất thân từ trại huấn luyện này không ai hiểu rõ chuyện ở đó bằng ông ta, chỉ có người chết và người sống khác nhau chứ sinh mạng ở có không được tôn trọng.
Trong tình thế đó các học viên không màng đến sự sống chết của mình, các huấn luyện viên cũng rất lợi hại. Bọn họ hận là không thể đem đệ tử của mình xuống tận địa ngục cho nên tỉ lệ học viên tử vong ở trại huấn luyện Seberia luôn rất cao.
Andre Abramovich biết Diệp Thiên rất lợi hại nhưng lúc đối mặt với những kẻ điên đó, một cá nhân vũ dũng căn bản không có tác dụng gì, chỉ cần huấn luyện viên ra lệnh một tiếng thì những người đó sẽ dám ôm Diệp Thiên cùng chết với mình.
Không chừng tổ chức khủng bố đó cũng từ trại huấn luyện này mà ra, bới vì trong trại Seberia này luôn luôn có những phần tử nảy sinh ý nghĩ khủng bố.
– Ông chủ, Andre Abramovich tiên sinh nói rất đúng, hơn nữa bây giờ chúng ra cũng không xác định được Đổng Đại Tráng có ở đó không vẫn là phải chờ một chút.
Mã Lạp Khải luôn không nói gì thì bây giờ cũng tỏ ra lo lắng, nói:
– Tôi sẽ đi thúc giục bên kia, xem có biết được tin tức chính xác của Đổng Đại Tráng hay không, đượi khi có tin chúng ta ra tay cũng chưa muộn mà.
Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Được rồi, nhưng phải nhanh lên một chút, tôi đã hứa với lão Đổng sẽ đưa con trai ông ta trở về, e rằng tiểu tử kia sắp không còn sống nữa!
Bắt đắc dĩ chứ Diệp Thiên cũng không muốn gặp những người đó, bởi vì mỗi nơi trên Thế giới hắc quyền và các trại huấn luyện đều phức tạp, rắc rối đi vào trong đó chẳng khác nào
– Ông chủ, tôi đi đây, tối nay nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục!
Mã Lạp Khải uống một ngụm Vodka lau miệng, đứng lên rồi đi vào thôn tìm người hỏi tin tức.
– Diệp Thiên, cậu cần tôi làm gì?
Đợi cho sau khi Mã Lạp Khải đi khỏi, Andre Abramovich nhìn Diệp Thiên.
– Ông biết là tôi không muốn ông tham dự vào chuyện này mà.
Diệp Thiên nhìn Andre Abramovich cố chấp, cười khổ nói:
– Như vậy đi, ông giúp tôi thăm dò xem quyền thủ của trại huấn luyện tại sao lại giúp Flódz bắt người của lão Đổng?
Hôm qua, biết Rostock Tahoe Ivanov bỗng nhiên gọi Flódz là phản động Nga gì đó, Diệp Thiên có thể kết luận nếu như không có trại huấn luyện hắc quyền và mấy thế lực rat ay thì căn bản là không thể nào đuổi Hồng môn ra khỏi Moscow.
Nghe thấy yêu cầu của Diệp Thiên, Andre Abramovich không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống im lặng đã lâu như vậy rồi, ông không bao giờ muốn can dự vào vòng phân tranh này nữa.
Andre Abramovich không muốn bại lộ chỗ mình đang ở cho nên cùng với vợ chào hỏi rồi lái xe dời khỏi thị trấn.
Sau khi Andre Abramovich đi, Dana cũng từ bếp ra trong mâm có một đĩa Salad khách chỉ còn có mỗi Diệp Thiên.
– Diệp Thiên, chồng tôi xảy ra chuyện gì sao?
Ánh mắt của Dana tràn ngập sự lo âu, Andre Abramovich cũng không dấu cô chuyện về cuộc sống trước đây, cho nên lúc này cô vô cùng sợ hãi, cô sợ chồng dời đi như vậy con mình sẽ không còn cha.
– Tôi cam đoan, ông ấy nhất định không có chuyện gì!
Diệp Thiên nhìn xin lỗi Dana, trước mặt người con gái Nga này thậm chí hắn thấy hối hận vì đã đi tìm Andre Abramovich.
– Ông ấy sẽ thấy con của 2 người được sinh ra, sau đó sẽ cũng nhau sống đến già!
Diệp Thiên cười nhìn Dana, cô bất giác tựa vào ghế salon ngủ thiếp đi.
– Sinh mệnh là một điều gì đó kì diệu!
Diệp Thiên truyền một luồng thực khí vào cơ thể Dana, hắn có thể cảm nhận được trong người cô gái này có một sức sống mạnh mẽ.
Đứng giậy mở cửa phòng ra, Diệp Thiên thấy có rất ít người trong trấn giao tiếp với nhau, được Andre Abramovich đón tiếp nên hắn cũng không gặp phải phiền toái gì.
Đi sâu vào trong, hồ nước ngọt Gall lớn nhất Thế giới, thấy những ngư dân bận rộn với nụ cười trên môi Diệp Thiên cảm nhận được họ đơn giản và thỏa mãn vui vẻ.
– Chú Trần, cháu là Diệp Thiên!
Lấy ra cái điện thoại vệ tinh mẹ đã đặc biệt chuẩn bị cho mình, Diệp Thiên bấm số của Trần thúc, để bổ sung quân đến nơi này đúng là Diệp Thiên có hơi ngượng ngùng.
– Diệp Thiên, sao cậu lại lộ diện?
Tiếng của Trần Hỉ Toàn tràn ngập vui sướng:
– Khoản tiền kia đã đến rồi, bây giờ tôi đang ở Đức mua trang thiết bị, dự tính 2 tháng nữa sẽ tiến hành khai thác, cậu cũng biết ở Seberia khai thác nhiều nhất cũng chỉ được 5 tháng.
Lúc trước Diệp Thiên còn muốn đưa cả nhà Trần Hỉ Toàn ra ngoài di lịch nhưng Trần Hỉ Toàn đã đi Đức nên cũng không còn để ý nữa đang trong thời kì chuẩn bị khai thác.
Mùa đông ở Seberia dường như không thể làm gì ngoài trời được, cho nên Trần Hỉ Toàn bây giờ đang bận rộn muốn trước mùa đông tận lực để lái được trong một thời gian.
– Đúng rồi, Vân Hoa Đồng liên hệ với tôi.
Trần Hỉ Toàn chợt nhớ ra một chuyện nói:
– Ông ta muốn mua mỏ vàng với 40 tỷ, Diệp Thiên tôi phải thuyết phục ông ta như thế nào đây?
– Chú Trần, không phải chú đã nói mỏ vàng có trữ lượng tổng số giá trị là 30 tỷ sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng người đi một chút.
– Đúng thế, cho nên tôi thấy lạ, có phải chúng ta không lường trước được vấn đề hay không, thực tế giá trị không đến 30 tỷ?
Trần Hỉ Toàn cũng không hiểu rõ nhưng chỗ mỏ vàng đó không phải của riêng ông ta nên không thể tự ý mua bán mà phải hỏi ý kiến của Diệp Thiên.
– Được rồi, chú Trần, hai tháng này chú đi Đức để sau hãy nói!
Dường như Diệp Thiên hiểu ra điều gì đó, mỏ vàng này nhất định là có gì đó, nếu không Vân gia sẽ không dốc hết sức đi mua nó như vậy.
– Tài nghệ cũng không bằng người thực, mẹ kiếp thật là khó chịu!
Trong lòng Diệp Thiên lúc này giống như bị mèo cào vậy, ngứa ngáy khó chịu.
Chương 749 : Can dự
Trên thế giới này, vĩnh viễn đều là người mạnh làm vua, chân lý này mấy ngàn năm qua không bị phá vỡ, cũng sẽ luôn luôn được duy trì.
Nhất là ở trong thế giới giang hồ hoặc là người tu đạo, pháp luật thế tục căn bản là không thể áp dụng đến trên người bọn họ, nắm tay là tiêu chuẩn duy nhất cân nhắc chân lý.
Diệp Thiên biết rõ mỏ vàng đó khẳng định có thứ gì tốt, mà mỏ vàng cũng là thuộc sở hữu của hắn, nhưng Diệp Thiên cố nhiên không dám làm càn, khiến cho Đinh Hồng giận lây sang hắn.
– Đúng rồi, chú Trần, mỏ vàng đó cụ thể ở vị trí nào trong Seberia?
Diệp Thiên trầm mặc một lúc lâu, mở miệng hỏi một câu, chính mình hiện tại đang ở Seberia, nếu có cơ hội, cũng không phải không thể đi chung quanh chỗ đó nhìn xem.
– Ở phía bắc của khu vực Irkutsk, khoảng cách nước cộng hoà Sara không xa, nhưng địa điểm tài nguyên khoáng sản tiềm ẩn ở vùng núi, khai thác tương đối khó khăn, cần một ít công cụ chuyên nghiệp.
Trần Hỉ Toàn cũng không biết Diệp Thiên đã ở Seberia , lập tức nói vị trí đại khái của mỏ vàng cho Diệp Thiên, nơi đó hàng năm là đất đóng băng, tiến hành khai thác ngầm khó khăn phi thường lớn.
– Phía bắc khu vực Irkutsk? Sao có thể ở nơi này?
Diệp Thiên nghe vậy trong lòng cả kinh, buổi sáng hắn nhìn thấy ở trên bản đồ của Andre Abramovich, trại huấn luyện boxing ngầm, đúng ở vị trí Trần Hỉ Toàn nói, hai chỗ chênh lệch tuyệt đối không vượt qua 100 km.
– Làm sao vậy? Diệp Thiên, có vấn đề gì sao? Nếu có việc gì chú sẽ cúp máy trước!
Thanh âm của Trần Hỉ Toàn đánh thức Diệp Thiên, nghĩ một chút, Diệp Thiên nói:
– Không có việc gì, chú Trần, mỏ vàng này chúng ta nhất định phải tự mình khai thác, còn về phía Vân gia bên kia, trước hết kệ họ đi!
Dựa theo suy nghĩ của Diệp Thiên, Đinh Hồng ăn thịt, chắc sẽ chừa chút canh cho mình, chỉ cần mỏ vàng đó còn có thể còn lại vài thứ tốt, cũng đáng đầu tư vài tỷ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên cũng không vội vã quay về nhà Andre Abramovich, một mình đối mặt với vợ của Andre Abramovich, hắn luôn cảm giác có chút khó chịu.
Cũng may vùng Gall hoang vắng, linh khí cũng được cho là sung túc. Diệp Thiên tìm một chỗ không có người, tĩnh tọa điều dưỡng, một ngày giây lát đã trôi qua.
– Bọn họ đã trở về rồi ư?
Phóng xuất ra thần thức cảm ứng một chút, Diệp Thiên phát hiện, Mã Lạp Khải và Andre Abramovich đều đã về trong nhà, nữ chủ nhân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
– Diệp Thiên, cậu đi đâu vậy?
Diệp Thiên đẩy ra cửa phòng Andre Abramovich. Andre Abramovich và Mã Lạp Khải đồng thời đón chào, nhưng Diệp Thiên phát hiện, biểu hiện trên mặt hai người bọn họ đều có chút kỳ lạ.
– Không có việc gì, tôi đi sang bên hồ xem bọn họ đánh cá.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Sự tình hỏi thăm thế nào? Lão Mã, anh nói trước đi!
– Ông chủ, cậu động phải cái nhọt rồi, hiện tại toàn Moscow đã thi hành giới nghiêm. Nghe nói Tổng Thống cũng rất giận …
Nghe thấy Diệp Thiên hỏi, trên mặt Mã Lạp Khải lộ ra nụ cười khổ, ở thời đại mà thông tin hiện đại phát đạt như ngày nay. Đừng nói chuyện của quốc gia, chông dù là tin tức từ nơi ít người nhất trên thế giới, trong thời gian ngắn đều có thể truyền khắp toàn cầu.
Mã Lạp Khải vốn là đi tìm hiểu tin tức của Đổng Đại Tráng, nhưng vừa đến cái thị trấn nhỏ kia, liền nghe được tin tức về phản động Moscow.
Trong vòng một đêm tử vong hai trăm ba mươi tám người, căn bản là chính phủ không thể sử dụng một câu: phản động sống mái với nhau rồi chối từ giải thích mà được, hiện tại cả lòng người Moscow đều đang bàng hoàng.
Tranh đấu giữa Đổng Thăng Hải và các bang phải, cũng được bày trên bàn làm việc Tổng Thống Nga, vị kia thực rõ ràng, khẳng định hai bên tranh chấp đại bản doanh. Hạ lệnh đồng thời vây bắt Hồng môn và người trong phản động bản địa.
Cái này cũng may mà hôm qua Diệp Thiên nhắc nhở Sơn sơ tán Hồng môn đệ tử, nếu không trong hoàn cảnh toàn thành phố đề phòng, bọn họ rất khó có thể chạy thoát được.
Mã Lạp Khải cũng chưa thể nghĩ đến, hôm qua Diệp Thiên gọi là đêm du ngoạn Moscow, lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa này, điều này làm cho hắn nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ sợ hãi trong ánh mắt lại tăng thêm vài phần.
Theo lời Mã Lạp Khải, Andre Abramovich ngồi bên cũng nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, trước kia hắn là thầy trong quản lý bộ đội đặc chủng, đối với loại hành động ám sát đánh bất ngờ này hắn hết sức quen thuộc.
Nhưng chuyện sức lực một người trong vòng một đêm giết cả mấy trăm người, Andre Abramovich cũng không nghe nói qua, nếu không phải Mã Lạp Khải còn chưa nói xong, hắn đã mở miệng hỏi Diệp Thiên việc này có phải là hắn làm hay không.
Diệp Thiên khoát tay, cắt đứt lời nói của Mã Lạp Khải, nói:
– Lão Mã, tôi cho anh đi hỏi thăm tin tức Đổng Đại Tráng, không phải cho anh hỏi điều này.
Diệp Thiên có thể tưởng tượng được hậu quả chuyện này, thế nhưng có quan hệ gì với hắn đây? Hôm qua kẻ giết người chính là Rudolph, phỏng chừng ít nhất có hơn ba mươi cái camera đã ghi được khuôn mặt của hắn.
– Ông chủ, bên kia còn chưa thể tìm hiểu, e là còn phải đợi vài ngày.
Mã Lạp Khải nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói:
– Nhưng tôi có được một nguồn tin tức, không biết có quan hệ với Đổng Đại Tráng hay không.
– Tin tức gì, nói đi.
Nhìn thấy ánh mắt Mã Lạp Khải nhìn về phía mình, Diệp Thiên nhún vai, nói:
– Dùng ánh mắt đó nhìn tôi để làm chi, chúng ta là bạn mà, không phải sao?
– Đúng , đúng… chúng ta là bạn, bạn tốt!
Mã Lạp Khải tăng thêm một chút ngữ khí của mình, trong lòng mới hơi thả lỏng một chút, cũng không phải nói tâm lý hắn không ổn, thật sự là những chuyện mà Diệp Thiên làm ra, quá mức rợn người .
Hít vào một hơi thật sâu bình tình lại, Mã Lạp Khải tiếp tục nói:
– Từ Moscow truyền đến tin tức, nói rằng điện Kremlin gửi Pavlovsky đến Siberia, chỉ huy Viễn Đông, tôi nghĩ, bọn họ nhất định là có được tin tức gì.
Mã Lạp Khải đoán không sai, đối với điện Kremlin mà nói, muốn tìm ra nguyên nhân chuyện phát sinh tranh đấu giữa Đổng Thăng Hải và bốn thế lực, đó là rất dễ dàng.
Tuy rằng ngày hôm qua ở trong màn ảnh rất nhiều camera, đều xuất hiện hình ảnh Rudolph, nhưng vẫn đang có rất nhiều người cho rằng, đây là trả thù tới từ Hồng môn.
Dù sao Rudolph hôm qua còn ở Las Vegas, hắn không thể xuất hiện ở Moscow, cũng không thể có khả năng làm ra chuyện như vậy, Diệp Thiên gây nên, cũng chỉ có thể là ghê sợ hắn thôi.
Trải qua tiến một bước phân tích, giới tương quan cho rằng, Đổng Đại Tráng bị bắt cóc, có lẽ chính là mồi lửa trong chuyện này, muốn biết rõ ràng đầu đuôi sự tình, nhất định phải bắt tay vào làm từ Đổng Đại Tráng.
Cho nên điện Kremlin lúc này mới cắt cử người tham mưu phụ trách quân sự Viễn Đông hành động, đến điều tra chuyện này.
Điện Kremlin cũng hiểu được, ở một vài khu, cảnh sát căn bản không có chút lực uy hiếp, chỉ có quân đội mới có thể trấn áp được phần tử phản động vô pháp vô thiên này.
Vị nhân viên tình báo xuất thân từ chỗ Tổng Thống kia lúc này đây cũng nóng lòng, tập hợp toàn bộ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất của Nga. Mọi thế lục phản động chiếm cứ ở Seberia đều rõ ràng, lần này chính phủ cũng muốn chỉnh đốn trại huấn luyện Seberia một phen.
Đương nhiên, điện Kremlin ra quyết định, ngoại nhân cũng không hiểu, chính là do Pavlovsky đến, đoán được một chút sự thật như vậy.
– Không thể để cho Đổng Đại Tráng rơi vào trong tay quân đội Nga, như vậy xử lý sẽ càng thêm phiền phức!
Nghe xong lời của Mã Lạp Khải, Diệp Thiên nhíu mày, mặc kệ ở nơi nào, đối kháng cùng quốc gia không thể nghi ngờ chính là ngu xuẩn nhất, như vậy cũng chỉ có thể can dự trước quân đội Nga, cứu được Đổng Đại Tráng ra bằng mọi giá.
– Lão bằng hữu, ông có được tin tức gì không?
Diệp Thiên chuyển hướng về phía Andre Abramovich, có đôi khi hiệu suất làm việc bọn rắn độc, hơn xa những người như Mã Lạp Khải.
– Diệp Thiên, Flodz là người tài trợ cho trại huấn luyện lớn nhất hiện tại, hắn thuyết phục người phụ trách trại huấn luyện đương nhiệm, tham dự tới hành động đối với Hồng môn lần này.
Andre Abramovich lộ ra cười khổ trên mặt, nhưng hắn cũng phải đem chuyện chính mình hỏi thăm ra được nói cho Diệp Thiên:
– Đổng Đại Tráng bây giờ đang ở trong trại huấn luyện, nhưng tôi nghe được tin tức, có thể sẽ xử lý hắn.
Trại huấn luyện boxing ngầm trước kia là nơi bộ đội đặc chủng Soviet tập huấn và đóng quân, quan hệ rắc rối phức tạp với quân đội Nga, tin tức Mã Lạp Khải có thể nghe được, đương nhiên cũng không giấu diếm được bọn hắn.
Mà Đổng Đại Tráng hiện tại tác dụng đã không còn lớn, cùng với việc giữ hắn bị quân đội nắm được nhược điểm, chẳng thà để cho hắn thoát khỏi nhân gian, càng thêm an toàn, Flodz đã ra ám chỉ này.
– Có tôi ở đây, Đổng Đại Tráng không được chết.
Diệp Thiên xoa nhẹ ấn đường, quân đội Nga can dự, khiến hắn nhất định phải đối mặt trại huấn luyện boxing ngầm.
– Lão Mã, anh chuẩn bị sẵn sàng, ở nơi này tiếp ứng tôi!
Nghĩ một lát, Diệp Thiên mở ra tấm bản đồ trên bàn, chỉ vào một toạ độ nói:
– Chậm nhất ba giờ, tôi sẽ đưa Đổng Đại Tráng tới đó, có vấn đề gì không?
– Không thành vấn đề.
Mã Lạp Khải liếc mắt một cái nhìn trên bản đồ, mở miệng nói:
– Nhưng mà… ông chủ, làm sao cậu đến được trại huấn luyện chứ? Nơi đó cách đây hơn ba trăm km đó?
– Anh không cần lo!
Diệp Thiên xem địa hình trên bản đồ rồi ghi tạc vào đầu óc, quay mặt nhìn về phía Andre Abramovich, nói:
– Lão bằng hữu, cảm ơn trợ giúp của ông, lần sau có cơ hội chúng ta gặp lại!
Andre Abramovich cắn chặt răng, nói:
– Diệp Thiên, hay là … tôi đi với cậu qua đó, tôi rất quen thuộc đối với nơi đó.
– Không, hiện tại ông phải làm, là ở cùng người vợ xinh đẹp của ông!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, dùng sức vỗ bả vai Andre Abramovich, xoay người đi vào trong bóng đêm bao phủ.
– Ông chủ là một người thần kỳ, ông hẳn là nên tin tưởng cậu ấy!
Câu nói của Mã Lạp Khải vừa dứt, hắn đã phát hiện sớm không thấy bóng Diệp Thiên, thị trấn nhỏ yên tĩnh không thấy một bóng người.
Diệp Thiên để thân hình bao trùm trong thực khí hộ thể, lúc này đã cách thị trấn nhỏ vài chục km, vẫn là lần đầu tiên hắn sử dụng thực khí toàn lực mà chạy, thực khí khuấy động, gió mạnh đều bị chắn bên ngoài.
– Đêm không trăng gió thét gào, là lúc giết người phóng hỏa!
Bầu trời đầy mây đen gió rít, tháng ba ở Seberia, có lẽ lại sắp nghênh đón một trận Gió Tuyết mãnh liệt.
Chương 750 : Dracula
Seberia đang là đêm khuya, lại là buổi sáng ở Las Vegas, Mĩ. Tháng 3, nắng xuân chiếu vào trong phòng, làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng ở trong phòng mấy người đang nhìn một đoạn băng ghi hình, đáy lòng đều sinh ra ớn lạnh cả người và ý niệm vớ vẩn cực kỳ trong đầu, Rudolph ngồi ở giữa sô pha, lại đang tức giận xanh cả mặt.
– Đây là có chuyện gì?
Chứng kiến “Chính mình” đứng ở giữa phòng đầy người chết, ngẩng đầu đối diện với cameras mỉm cười, Rudolph không khỏi cảm thấy lông tóc dựng đứng, cả người nổi da gà, bởi vì khuôn mặt người nọ, rất giống mình.
Đập liên tiếp cái điều khiển từ xa cầm trong tay vào trên màn ảnh TV, Rudolph hất tất cả những gì trên bàn trà trước mặt xuống đất, lớn tiếng gào lên:
– Ai vậy, là ai làm? Nó muốn làm gì?
Mặc dù hai giờ trước, Rudolph đã tránh được điều tra của cảnh sát hình sự quốc tế, trình giấy tờ mình không có ở Nga, người trong phòng đều là nhân chứng.
Nhưng vô cùng phẫn nộ, Rudolph còn cảm giác là sợ hãi thật ghê gớm, hắn sợ có một ngày như vậy, người này sẽ đứng ở trước mặt mình.
– Này, Rudolph, ngươi để cho ta thất vọng rồi, đây không phải là một việc thân sĩ nên làm!
Ngay khi Rudolph nổi trận lôi đình, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một người da trắng mặc âu phục, cầm trong tay một côn đi đến.
Người này ước chừng 37-38 tuổi, tướng mạo rất anh tuấn, ánh mắt thâm thúy, nhưng trên mặt làn da thoáng có vẻ có chút tái, làm cho người ta cảm giác như có bệnh.
Nhưng người da trắng này mới vừa vào trong phòng, Rudolph vốn đang ngồi ở trên ghế sa lon thở hổn hển, lại như là bị dẫm vào đuôi mèo nhảy dựng lên, sắc mặt sợ hãi nói:
– Tước sĩ Dracula, là tôi thất thố !
– Rudolph thân mến, trí nhớ của ông sao lại kém như vậy?
Người da trắng đem vật cầm trong tay vẽ một vòng trên không trung, bất mãn nói:
– Gọi ta là Công Tước Dracula, không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao? Ta không hi vọng còn có lần nữa!
– Vâng… vâng, Công Tước tiên sinh, nhất định sẽ không có lần sau!
Rudolph chợt nhớ tới điều người này kiêng kị. Nhất thời cả người toát mồ hôi lạnh, vừa rồi nhìn hình ảnh trong video cố nhiên quỷ dị, nhưng áp lực không bằng người trước mặt này gây cho hắn.
Rudolph từng thấy tận mắt qua. Một vị cấp dưới của hắn bởi vì hai lần gọi nhầm người trung niên nam mà bị người này dùng côn đập nát đầu.
Nếu có người quốc tịch Anh ở trong này, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì thông thường chỉ có hoàng thất chí tôn ( như anh em của Vua…) mới có thể được huân hàm Công Tước.
Mà người trung niên trước mặt này, lại chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng bộ dạng quý tộc tuyệt đối là người thường không học được.
– Rudolph, chuyện gì xảy ra, làm cho ngươi thất kinh như vậy?
Công Tước Dracula đi đến sô pha, có chút căm hận nhìn những đồ trên mặt đất. Một tay kéo bức màn, ngồi ở trên ghế sa lon, nói:
– Ánh mặt trời chết tiệt, Rudolph, chẳng lẽ ngươi không hoan nghênh đối với việc ta đến hay sao?
– Không. Không dám, Công Tước đại nhân, là tôi gặp một chút phiền toái, các ngươi… Toàn bộ ra ngoài!
Rudolph bị lời nói của Dracula làm cho sợ tới mức liên tục xua tay, sau khi đuổi mấy tên thủ hạ trong phòng ra, chỉ vào màn hình TV nói:
– Không biết là người nào giả dạng tôi. Ở Nga giết hơn hai trăm người!
– Hơn hai trăm người? Thật sự là quá lãng phí !
Nghe được Rudolph nói vậy, Dracula không kìm lòng được liếm liếm môi, nhưng sau khi hắn chứng kiến hình ảnh trên màn ảnh, cũng lặng đi một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Rudolph, nói:
– Rudolph, ngươi xác nhận chính mình không có anh em gì sao?
– Công Tước đại nhân, cha tôi sinh ra tôi không quá hai tháng đã chết, hắn là không thể nào lưu lại người anh em nào cho tôi!
Rudolph bỗng nhiên do dự một chút, nói:
– Nhưng mẹ tôi thì tôi không biết được, ngài biết đấy, bà là một người sống hơi phóng đãng, nhưng có như thế, cũng không thể có người giống tôi như vậy được!
Đối mặt Dracula, Rudolph cũng không dám có chút giấu diếm, ngay cả sinh hoạt cá nhân của mẹ hắn đều nôn ra hết.
Đừng nhìn hắn ở bên ngoài phong lưu vô hạn, nhưng trong lòng Rudolph hiểu được, toàn bộ của cải của hắn thậm chí chính là tánh mạng, đều là thuộc về người nam nhân trước mặt này, đối phương trong nháy mắt là có thể làm cho mình biến mất khỏi thế gian.
– Ồ, theo quan hệ huyết mạch mà nói, chỉ có cha ngươi mới có thể lưu lại loại gien này.
Nghe được Rudolph nói vậy, Công Tước Dracula gật gật đầu, nhìn kỹ Rudolph vài lần, da thịt trên bộ mặt của hắn bỗng nhiên run rẩy lên.
Mười mấy giây đồng hồ trôi qua, khuôn mặt vốn là nhìn anh tuấn, sinh ra từng tia dữ tợn, trở nên có sáu bảy phần giống Rudolph trước mặt.
Nếu đặt ở trong màn ảnh camera, Dracula phỏng chừng không khác lắm so với hình ảnh Rudolph trên màn hình TV, không phóng đại lên, rất khó phát hiện đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
– Cái này… này?
Thấy Dracula trước mặt, đáy lòng Rudolph sinh ra cảm giác lạnh cả người, nhiệt độ trong phòng tựa hồ chợt giảm xuống vài phần, lạnh đến nỗi hàm răng Rudolph đều đang khởi chiến.
Hít một hơi thật sâu, Rudolph cố lấy dũng khí, hỏi:
– Công Tước đại nhân, lẽ nào… Chẳng lẽ người này giống ngài?
Rudolph biết, thế lực của chính mình, tại trước mặt người này, căn bản là không đáng nhắc tới, Dracula là người của một gia tộc truyền thừa đã lâu, một tay nắm thế lực ngầm cả châu Mỹ và Châu Âu.
– Không, tuy rằng hắn cũng không có hứng thú đối với máu tươi, nhưng hắn không giống với chúng ta…
Dracula lắc lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong video, chậm rãi nói:
– Thay đổi cơ mặt, có rất nhiều người cũng có thể làm được, nhất là ở Trung Quốc đó!
Rudolph phát ra một tiếng rên rỉ trong miệng, dùng hai tay gãi gãi đầu, buồn rầu nói:
– Trung Quốc? Thượng Đế ơi, làm sao tôi lại nghĩ đến chuyện này chứ?
– Không cần nói Thượng Đế ở trước mặt ta, nếu không ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn !
Dracula hiện lên một tia màu đỏ sáng bóng trong mắt, cây côn gõ mấy cái ở trên vai Rudolph.
– Thực xin lỗi, Công Tước đại nhân, là tôi lỡ lời !
Chẳng quan tâm đau nhức nơi bả vai truyền đến, Rudolph hung hăng tát cho chính mình một bạt tai, ở trước mặt Dracula nói đến Thượng Đế, hắn thật sự là sợ mình chết không chớp mắt.
– Nói đi, người này mang đến cho ngươi phiền phức như thế nào, hắn ở Châu Âu à?
Dracula lạnh lùng nhìn thoáng qua Rudolph, cầm lấy bình rượu đỏ trên bàn rót cho mình một chén, bưng ở trên tay không ngừng vuốt vuốt.
– Công Tước đại nhân, tôi cũng không biết Hắn là ai, nhưng hẳn là có quan hệ với việc kinh doanh ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Rudolph nơm nớp lo sợ nói:
– Người này hiện tại khẳng định đang ở Seberia, hắn đang trả thù, trả thù chúng tôi vì một thời gian trước gây thương tổn đối với người Trung Quốc.
Kỳ thật so sánh với Las Vegas mà nói, kinh doanh ở Thổ Nhĩ Kỳ thật sự không coi vào đâu, nhưng hắn nuốt không trôi cơn giận, nên mới cùng Flozd liên hiệp lại để đối phó Hồng môn.
Nhưng Rudolph thật không ngờ, hắn đã làm kinh động đến Dracula, nhiều năm qua đối mặt Dracula đã dưỡng thành tâm lý sợ hãi, khiến Rudolph hối hận không thôi đối với hành vi của mình.
– Người Trung Quốc…
Dracula lộ ra một tia tưởng nhớ trên mặt, sau một lúc lâu sau, lắc lắc đầu nói:
– Ta bảo Kurt đi Seberia, những người năm đó, có thể đã xuất hiện.
Trên thế giới này Dracula có được hơn hai mươi bảo tàng lịch sử trên ba trăm năm, hàng năm chỉ tính phí tu sửa đã lên tới trên trăm triệu đôla.
Cho nên hắn nhất định phải có người ra mặt giúp hắn kiếm tiền tài, Rudolph miễn cưỡng có thể tính là một, lúc này Dracula cũng không muốn thấy hắn xảy ra vấn đề gì.
– Kurt, vào đi!
Theo tiếng gọi của Dracula, một người quản gia gầy gò mặc trang phục màu đen giống như U Linh xuất hiện trong phòng.
Chỉ vào hình ảnh trên màn hình TV, Dracula nói:
– Đi Seberia xem đi, xem nơi đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nếu ngươi vận khí tốt, nói không chừng có thể tiến hoá đến hầu tước !
– Vâng, chủ nhân!
Trên mặt Kurt lộ ra một tia mừng rỡ, nhưng bị hắn che giấu rất tốt, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Tại cách biên cảnh Sara hơn hai trăm km, không xa lối vào núi lớn, có một kiến trúc tương tự quân doanh, kiến trúc này hình vòm, hàng rào tường vây điện, bốn phía đều có trạm gác, đề phòng nghiêm ngặt.
Nhưng lúc này, chung quanh kiến trúc chiếm diện tích khá lớn này, cũng đầy dãy binh lính súng vác vai, đạn lên nòng, thậm chí còn có cả xe thiết giáp, ở các phương vị khác nhau chĩa vào kiến trúc này.
– Flodz, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nơi này tại sao lại bị quân đội bao vây?
Ở trong bên trong phòng theo dõi quân doanh, bốn năm người đang ngồi, bộ mặt âm trầm, trong đó một người dáng vẻ như người Nhật Bản, đang chất vấn thân sĩ Anh quốc Flodz.
Flodz bộ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, nói:[Audio] Lưu Manh Kiếm Khách
– Saki Itou tiên sinh, không nên hoảng hốt, tôi nghĩ, điện Kremlin chỉ là muốn gây sức ép thôi, chúng ta đem người Trung Quốc đó giao ra là được!
– Không, không thể giao cho bọn họ, như vậy chỉ tạo thêm cho chúng ta tội danh bắt cóc mà thôi!
Người Nhật Bản lắc đầu liên tục, nói:
– Hiện tại giết người Trung Quốc kia đi, chết không có đối chứng, cho dù là phía quân đôi Nga, cũng không có biện pháp gì bắt chúng ta!
Nghe được người Nhật Bản nói vậy, ánh mắt Flodz lộ ra một tia đùa cợt, nói :
– Itou tiên sinh, đối kháng cùng chính phủ, có phải có chút không biết tự lượng sức mình hay không?
Flodz vẫn nghĩ, lão nhân này nhất định là đầu óc hư mất rồi, bởi vì chỉ cần giao Đổng Đại Tráng ra, sau đó chi cho vị tướng quân bên ngoài kia một số tờ Đô-la nhất định, bọn hắn có thể bình yên rời khỏi nơi này.