- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 147: Bí mật của Vân gia (c731-c735)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 147: Bí mật của Vân gia (c731-c735)
❮ sautiếp ❯Chương 731 : Huynh đệ Vân thị
Vân gia rốt cuộc có quan hệ cùng giới tu đạo hay không? Nếu có quan hệ, vậy chuyện với Trần Hỉ Toàn lần này, có thể có liên quan hay không đây?
Diệp Thiên đưa tay bóp chỗ ấn đường, trong đầu trăm ngàn manh mối, nhưng Diệp Thiên vẫn không thể xâu chuỗi điều này lại được, bởi vì hắn tìm không thấy một giải thích hợp lý.
Người tu đạo trong cơ hồ trăm năm chưa từng xuất hiện trong thế tục, Trường Bạch sơn đạo nhân kia hiện thân, tất nhiên là có cái nên làm, nhưng Diệp Thiên thật sự không thể tưởng được, thế tục trung đến tột cùng có, sẽ hấp dẫn này đó ít thực nhân gian khói lửa người xuất hiện?
Vừa rồi Diệp Thiên đối Trần hỉ toàn bộ đưa ra hai cái yêu cầu, chính là theo bản năng ở bảo hộ cùng người nhà, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể khiến cho Vân gia đối chú ý.
Đến nỗi nhường Trần hỉ toàn bộ di cư nước ngoài, cũng là vì hắn hảo, nếu Tống Vay lan không cờ tươi sáng đứng ra ủng hộ Trần hỉ toàn bộ trong lời nói, cho dù hắn gom góp đến tài chính, ở quốc nội cũng gặp đến đủ loại phiền phức.
– Chẳng lẽ là bởi vì mỏ vàng kia?
Nghĩ đến Trần Hỉ Toàn, trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm.
– Đúng rồi, Khỉ Trắng từng từng nói qua, cây thiết côn là tinh kim trộn lẫn, là từ vàng tôi luyện ra, điều này thuyết minh người tu đạo cũng cần vàng!
Ý niệm tới đây, Diệp Thiên có cảm giác đẩy mây đen hai bên ra thấy trăng sáng, Vân gia mấy chục năm qua luôn luôn làm kinh doanh kim loại hiếm, lại khai thác mỏ khắp ở quốc nội, chẳng lẽ bọn hắn chính là vì cung cấp nguyên liệu cho giới tu đạo luyện binh khí?
– Hóa ra, giới tu đạo không thoát ly quan hệ cùng thế tục nhỉ?
Diệp Thiên càng nghĩ càng cảm giác suy đoán không sai, khi chưa đột phá cảnh giới Tiên Thiên thì Diệp Thiên trong khi tu luyện nội gia thì “Pháp lữ tài ” thiếu một thứ cũng không được.
Mà sau khi tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên, đối với “Pháp lữ tài ” yêu cầu càng cao, như là Diệp Thiên hiện tại căn bản là không thể tiến hành tu luyện, nguyên nhân là hắn ở kinh thành không thể tìm được một chỗ linh khí sung túc.
Mặt khác thanh Vô Ngân mà Diệp Thiên năm đó cực kỳ trọng thị, so sánh cùng Tam Thanh linh, cũng có vẻ có chênh lệch quá lớn, nếu không phải mang bên mình dẫn theo nhiều năm như vậy, đã có chút cảm tình. Sợ là Diệp Thiên sớm đã không cần.
Diệp Thiên mặc dù chưa tìm được Thần Châu kết giới trên bản đồ trong đầu đến tột cùng là nơi nào, nhưng về nguyên liệu trong này, hiển nhiên không thể không liên quan cùng ngoại giới, người tu đạo xuất hiện, tựa hồ đã có giải thích.
Nhưng trong chuyện này còn có rất nhiều chỗ Diệp Thiên không thể nghĩ thông suốt, đạo nhân kia nếu cần nhập thế, vì sao lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Trường Bạch sơn?
Mà giới tu đạo từ trước đến nay tiếp xúc thế tục, vì sao trên người lại mang theo tiền giấy cùng lương phiếu vài thập niên trước đã ngừng lưu thông. Đây cũng làm cho Diệp Thiên trăm mối vẫn không có cách giải.
– Quên đi. Bọn hắn nếu có toan tính, nhất định sẽ lại đến, dù sao sự kiện kia đã làm rất sạch sẽ. Bọn hắn vị tất có thể tra được đến mình!
Suy nghĩ kỹ, Diệp Thiên lắc lắc đầu, đem nghi vấn đầy bụng kia vứt ra ngoài. Cho dù hắn cùng đối phương gặp nhau, những người đó cũng không thể đem áp đặt chuyện đạo nhân mất tích đến hắn chứ?
– Tiểu Thiên, đã xảy ra chuyện gì, nếu không được, mẹ sẽ không bơm tiền vào bên trong!
Nhìn thấy lúc ăn cơm Diệp Thiên còn như là có tâm tư, sau khi cơm nước xong, Tống Vi Lan kéo Diệp Thiên đến một bên, nhẹ giọng hỏi.
– Mẹ, không có việc gì. Con mượn tạm hai mươi tỷ cho chú Trần là được, con suy nghĩ chút việc!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn như không chút để ý hỏi:
– Đúng rồi, mẹ, tình huống Vân gia mẹ biết bao nhiêu, có thể nói với con hay không ?
– Con nói Vân gia?
Tống Vi Lan nghĩ một chút, nói:
– Vân lão gia là người nắm kinh tế. Hắn có hai người con trai, một người sinh ra trước giải phóng, từng làm quan to nhất tỉnh, hiện tại đã lui xuống rồi.
Con thứ của Vân lão gia là người sinh khi giải phóng. Những năm bảy mươi anh ta vào sở nghiên cứu kim loại quý hiếm quốc gia công tác, hình như là năm tám mươi thì phải. Sở nghiên cứu đó làm thí điểm, bắt đầu giao thiệp và đầu tư với kim loại hiếm.
Nhưng làm cho người ta thấy kỳ quái chính là, ba năm sau, đơn vị kia tuy rằng còn nằm trong vào các bộ và uỷ ban quốc gia trung ương, nhưng thật sự chính là tài sản tư nhân của Vân gia …
Nhắc tới chuyện cũ này, Tống Vi Lan cũng nhíu mày, lúc ấy chuyện kia gây ra phong ba rất lớn, rất nhiều người đều cho rằng là Vân lão lấy việc công làm việc tư, cho con cháu giành tài sản quốc gia.
Nhưng lúc ấy Vân lão đang tại vị, hơn nữa vị nhất ngôn cửu đỉnh kia ở quốc nội và những người lãnh đạo cũng không có đưa ra dị nghị gì đối với chuyện này, phong ba rất nhanh bị áp chế xuống, chỉ được truyền lưu trong hội một thời gian ngắn.
Tống Vi Lan biết chuyện này, là bởi vì công ty này ở trung kỳ những năm tám mươi, chưa có các doanh nghiệp nước ngoài vào khai thác, Tống Vi Lan từng giúp bọn hắn lấy được một quặng mỏ ở Canada.
– Diệp Thiên, nếu con cùng bọn họ có ân oán, mẹ vẫn có thể hóa giải, thật sự không được còn có ông ngoại nữa, có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng nha!
Chứng kiến phương thức xử lý chuyện của Trần Hỉ Toàn kia, Tống Vi Lan còn tưởng rằng Diệp Thiên cùng Vân gia có mâu thuẫn, bà cùng Vân Hoa Đồng từng tiếp xúc, chỉ cần không phải thâm thù đại hận, Vân Hoa Đồng cũng sẽ nể mặt.
– Mẹ, con cùng Vân gia một chút mâu thuẫn đều không có, nhưng liên lụy đến nhiều việc.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười khổ, hắn cũng không thể nói cho Tống Vi Lan là hắn giết một thần tiên, sau đó sợ thần tiên khác đến đuổi giết. Như vậy mẹ nhất định sẽ đem hắn đến bệnh viện tâm thần.
– Được rồi, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, con có thể xử lý được!
Nhìn thấy mẹ lo lắng, Diệp Thiên nở nụ cười, hắn là người có tật giật mình, luôn nghĩ đến chuyện đạo nhân đó chết có quan hệ, sợ bị tra ra người thân của hắn.
Nhưng Diệp Thiên hiện tại cũng đã tiến vào tới cảnh giới Tiên Thiên, cái gọi là thần tiên, chẳng qua là một lũ người có thể phát hiện tiềm năng thân thể đến một cảnh giới mà nhân loại khó có thể tưởng tượng đến mà thôi.
Thiên Cơ khó hiểu, coi như những người đó tinh thông thuật bói toán, cũng chưa chắc có thể suy diễn chuyện này, dù sao nguyên thần của đạo nhân đó là bị Hắc Giao nuốt sạch.
Suy nghĩ cẩn thận cái này, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nhẹ nhõm, chân mày luôn luôn nhíu lại mở giãn ra, đây thật đúng là làm việc trái với lương tâm, sợ quỷ gõ cửa mà.
– Được rồi, mẹ, mẹ khỏi lo lắng, con đem tiền kia chuyển cho mẹ sau, mẹ nghĩ biện pháp cho chú Trần nữa đi!
Diệp Thiên kéo bả vai mẹ, nhìn nhìn đồng hồ, nói:
– Con phải đi đón Thanh Nhã, mẹ à, chỗ ấy có rất nhiều người theo đuổi!
– Tiểu tử, không có việc gì con đùng gây chuyện đấy!
Chứng kiến thân ảnh Diệp Thiên rời đi, Tống Vi Lan không khỏi nở nụ cười, kỳ thật cũng không phải là bà quá lo lắng, dù sao lấy bối cảnh Tống gia và Tống Hạo Thiên vẫn đang khoẻ mạnh, trong quốc gia này, thật đúng là không ai động vào được.
Sau khi thả lỏng tâm sự, cuộc sống Diệp Thiên lại trở lại quỹ tích thông thường, năm ngày thoáng một cái đã qua.
Tiểu đội lính đánh thuê của Mã Lạp Khai đã tập kết xong, lúc này đang ở trên đường tới Seberia.
Hơn nữa trong ba ngày qua, bọn hắn cũng không còn thời gian nhàn rỗi, tựa hồ nghe được nhiều tin tức, Mã Lạp Khai còn cam đoan với Diệp Thiên, nhất định có thể giữ an toàn cho Đổng Đại Tráng.
Trần Hỉ Toàn được một số quan chức hiệp trợ, ngày hôm qua đã làm xong giấy tờ xuất ngoại, khi mà Vân gia căn bản không có thời gian phản ứng, cả nhà hắn đã tới Nga.
Cùng lúc đó, Tống Vi Lan cũng đem ba mươi triệu Đô-la đánh vào tài khoản bên trong ngân hàng Thụy Sĩ, đợi cho Trần Hỉ Toàn an định lại, mỏ vàng lại tiến hành khai thác.
Những Tứ Hợp Viện quay chung quanh Hoàng Thành Tử Cấm Thành, trước kia đều thuộc về kinh thành, cũng chính là chỗ ở của quý tộc cùng quan to hiển quý.
Nhưng tới sau giải phóng, rất nhiều kiến trúc đều bị dỡ bỏ , ngoài khu Tứ Hợp Viện mà Diệp Thiên đang ở, ở Tử Cấm thành bên kia, còn bảo tồn một vài căn Tứ Hợp Viện.
Những Tứ Hợp Viện này, đều bị liệt là khu bảo hộ di tích lịch sử văn hóa của kinh thành, cùng Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên bất đồng chính là, người ở chỗ này đều là một số tướng soái năm đó, không hỗn tạp như vậy.
Cho đến ngày nay, rất nhiều lão tướng sớm đã mất, Tứ Hợp Viện phòng ốc rộng đa phần bị quốc gia thu lại, một số Tứ Hợp Viện khác phân cho lãnh đạo các tỉnh bộ đương nhiệm vào ở, là một chỗ cho các thủ lĩnh.
Mà trong một Tứ Hợp Viện cảnh trí tốt nhất, vị trí địa lý tốt nhất, chính là tòa nhà của Vân lão năm đó.
Vân lão đã mất tuy rằng gần mười năm , nhưng bởi vì vợ còn sống, tòa nhà này vẫn là thuộc về Vân gia.
Mấy năm nay mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, người lãnh đạo quốc gia vẫn sẽ tới thăm an hỏi, Vân gia kinh doanh không bị gì chướng ngại, cũng chính bởi vì nguyên nhân này.
Ở trong Tứ Hợp Viện của Vân gia, hai người đang ngồi dưới cây hòe cành lá rũ xuống uống trà, tuy rằng gió xuân vẫn đang mang theo hơi lạnh, nhưng đều bị ấm nước sôi dùng hãm trà tiêu trừ đi.
Ngồi ở trong cùng là người tóc đen, nhìn qua như là chỉ có hơn 40 tuổi, nhưng từ trong ánh mắt, có thể khám phá cảm giác thế sự tang thương.
Ngồi ở bên cạnh người này, là một ông lão tướng mạo chừng sáu mươi có hơn, nhưng hai người ngồi cùng một chỗ, lại làm cho người ta có một cảm giác người trung niên kia lớn tuổi hơn một chút.
Sau khi rót một chén trà cho người trung niên kia, lão nhân mở miệng nói:
– Đại ca, tin tức đã truyền đi lâu như vậy, liệu có thể người bên kia đã sớm mất hay không?
Nếu có người ngoài ở trong này, nhất định không dám tin cái lỗ tai, người đầu bạc trắng, lại có thể sẽ xưng hô người trung niên là đại ca, mà người trung niên lại cũng là tỏ vẻ bình chân như vại.
Hai người này đúng là hai người con trai của Vân lão gia, đừng nhìn Vân Hoa Quân tướng mạo tuổi trẻ, nhưng hắn năm nay đã gần bảy mươi lăm tuổi, từ cương vị lãnh đạo lui về cũng gần mười năm .
Nghe được lời nói của em trai, Vân Hoa Quân lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
– Hoa Đồng, không có khả năng, cậu không cần dùng lẽ thường đi đoán mò về những người đó, có lẽ bọn họ có chuyện gì chậm trễ chăng?
Chương 732 : Bí mật của Vân gia
Đại ca, anh nói có người tới, là những người nào?
Vân Hoa Đồng lại rót chén trà, cau mày nói:
– Từ khi tin tức phát ra đến hiện tại cũng hơn năm tháng, bọn họ cho dù ở nơi xa nhất về thì thời gian cũng đủ rồi!
– Hoa Đồng, an tâm một chút, chớ vội nóng nảy, những người bọn hắn khí ngạo cao vời, chúng ta há lại có thể so sánh!
Vân Hoa Quân nâng chén trà lên uống ngụm trà, nói:
– Cơ duyên người khác đã sớm cho, nhưng chúng ta cầm không được, năm đó cha lại không chịu, ôi dào, không nói chuyện này nữa, ta hiện tại cũng thấy già rồi!
Vân Hoa Đồng tuy rằng năm nay mới hơn năm mươi tuổi, nhưng mấy năm nay làm kinh doanh vất vả, người có vẻ già đi, hai bên thái dương tóc hoa râm, hắn ngược lại càng giống là anh hơn.
– Đại ca, bản thân em không có gì, nhưng mẹ sợ là không chịu được vài năm nữa.
Vân Hoa Đồng lắc lắc đầu, nói:
– Cái lão Trần Hỉ Toàn kia là kẻ cứng đầu, hôm qua đã đem cả nhà đến Nga rồi, đại ca, bên kia có người đến , chúng ta có thể có cách nào khác giải thích hay không?
Chuyện nhà Trần Hỉ Toàn xuất ngoại, cách một ngày, đã rơi vào lỗ tai người nhà họ Vân, đây cũng là nguyên nhân Vân Hoa Đồng luôn luôn không ở nhà về tới đây.
Phải biết rằng, Vân Hoa Quân tuy rằng cũng không hỏi qua chuyện kinh doanh gia tộc, nhưng trên thực tế hắn vẫn là người ra mặt cho Vân gia, phàm là gặp chuyện trọng đại, đều cần Vân Hoa Quân quyết định.
– Hiện tại là thời gian nào rồi? Ngươi còn muốn đi lũng đoạn thị trường sao?
Vân Hoa Quân trừng mắt nhìn em, giận giữ nói:
– Mỏ vàng người ta rõ ràng giá trị ba mươi tỷ, các ngươi lại ra một trăm năm mươi tỷ, còn trách hắn không bán, lại vận dụng thủ đoạn xấu xa đi bức bách người ta.
– Hiện tại Trần Hỉ Toàn đã gom góp được tài chính, các ngươi trợn tròn mắt lên? Ta đã nói rồi, dựa vào quan hệ buôn bán. Chỉ có thể làm, là làm ngay!
– Đại ca, em đã quở mắng bọn nó rồi, chuyện này trách em thì làm được cái gì đây?
Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, Vân Hoa Quân lại lớn gần hai mươi tuổi so với Vân Hoa Đồng, cho nên Vân Hoa Đồng tuy rằng cũng là người hơn năm mươi tuổi. Vẫn bị đại ca giáo huấn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Vân Hoa Quân thở dài, nói:
– Chờ bọn họ đến đây, ăn ngay nói thật, ở trước mặt những người đó, đừng nghĩ có bí mật gì, ngàn vạn lần không được nói dối!
– Em biết, đại ca!
Vân Hoa Đồng gật gật đầu, nhưng trên mặt lộ ra thần sắc tò mò, hỏi:
– Đại ca. Những người đó chân tướng thần kỳ như anh nói vậy sao? Bọn họ không phải là đám bịp bợm giang hồ chứ?
– Càn rỡ, dám nói bậy!
Nghe được lời nói của tiểu đệ, trên mặt Vân Hoa Quân lộ ra một vẻ bối rối. Nhìn chung quanh một cái, lúc sau giảm thấp thanh âm xuống nói:
– Hoa đồng, những lời này, sau này ngàn vạn lần không được nói sau, nếu không sẽ mang đến cho Vân gia chúng ta tai hoạ ngập đầu !
– Đại ca, em … em chỉ hỏi một chút mà thôi, trước ngoại nhân khẳng định không nói .
Thấy đại ca phẫn nộ, Vân Hoa Đồng lúc này nịnh nọt, nhưng trên mặt vẫn còn có chút không cho là đúng.
Vân Hoa Đồng là người sinh ra trong những năm kiến quốc, hắn không trải qua niên đại loạn lạc, hơn nữa Vân gia trong giai đọan náo động cũng không bị đả kích quá lớn, Vân Hoa Đồng cả đời này cũng chưa gặp qua cái gì thất bại.
Cái này cũng dưỡng thành tính khí kiêu ngạo trong lòng hắn, ngoài đại ca ra, rất ít khi nhún nhường người đối ngoại.
Hơn nữa trước kia cha hắn cùng đại ca nói về những người đó đều là một kiểu khó hiểu, cho nên Vân Hoa Đồng tuy rằng không dám làm trái lời nói đại ca, nhưng trong lòng luôn luôn cảm thấy bọn họ đang làm chuyện bé xé ra to.
– Ngươi ý mà, sau này vẫn còn tính tình này, nhất định sẽ có hại!
Vân Hoa Quân lắc lắc đầu, nói:
– Cũng đành, ngươi hiện tại tuổi cũng không nhỏ rồi, ta đem chuyện này nói với ngươi.
Năm đó khi cha ở khu địch chiếm, có một lần bị đám quỷ Nhật ngăn ở trong sơn cốc, nơi đó ngay cả chỗ ẩn thân đều không có, mắt thấy sắp bị quỷ bắt, đột nhiên một tia bạch quang hiện lên, hơn mười tiểu quỷ đến đuổi bắt cha, đều rơi vào cảnh một thi thể chia lìa!
Sau khi chúng chết đi, xuất hiện trước mặt cha là một đạo nhân, dựa theo cha nói, đạo nhân kia đã mang theo cha đi qua trước mặt bọn quỷ bên ngoài, thế nhưng không ai phát hiện bọn họ.
Lúc ấy cha là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, sau khi tự mình đã trải qua chuyện như vậy, tự nhiên không chịu để cho đạo nhân đó rời đi, đã muốn khuyên bảo ông ta gia nhập đội ngũ chúng ta.
Nhưng đạo nhân kia căn bản là bất vi sở động, sau khi hỏi tính danh cha, dưới chân lại dâng lên sương mù, cưỡi mây từ không trung bay mất…
– Còn có chuyện như thế này? Sao cho tới bây giờ cha không nói với em?
Vân Hoa Đồng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi trên mặt, truy vấn:
– Đại ca, sau đó thì sao, đạo nhân kia không còn có xuất hiện qua sao?
– Đương nhiên xuất hiện qua, nếu ta không thấy tận mắt, chỉ sợ cũng giống như ngươi, không chịu tin tưởng chuyện này…
Ánh mắt Vân Hoa Quân như đang nhớ lại:
– Đó là chuyện hơn bốn mươi năm trước, ngươi cũng biết, sau kiến quốc, cha liền chủ trì công tác kinh tế, đó là một buổi tối năm thứ hai sau khi cha được trao quân hàm tướng quân…
Vân Hoa Quân suy nghĩ tới hơn bốn mươi năm trước, lúc đó hắn đã gần ba mươi tuổi, đi làm ở một ban trọng bộ và uỷ ban trung ương trong kinh thành, bởi vì vừa kết hôn không lâu, cũng chưa ở riêng, vẫn ở trong Tứ Hợp Viện này.
Vân lão bà là người phóng khoáng, văn thơ đối ngẫu, được giáo dục cũng rất cao, thường xuyên cùng con trai lớn thảo luận một vài tình thế kinh tế. Đó là một đêm hè, cha con hai người ngồi trong hậu viện, khi đang nói chuyện, trong viện đột nhiên xuất hiện một đám sương mù.
Khi sương mù tan đi, một đạo sĩ mặc áo bào gai hiện ra tại trước mặt hai người, lúc ấy làm cho Vân Hoa Quân sợ hãi vô cùng.
Phải biết rằng, nơi này phần lớn đều là người lãnh đạo cấp trung ương, cảnh vệ bên ngoài rất nghiêm, tuy rằng không đến mức khoa trương đến ngay cả con muỗi cũng bay không lọt, nhưng là tuyệt đối không đơn giản.
Vừa muốn cao giọng hô cảnh vệ bên ngoài thì cũng bị cha ngăn trở.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Vân Hoa Quân lúc này mới biết được chuyện phát sinh mà cha kể kia, mà người đạo nhân đó, chính là người cứu cha hắn khỏi vòng vây năm đó.
Thấy ân nhân cứu mạng, lại biết đối phương không phải người tầm thường, Vân lão đương nhiên vui sướng dị thường, nhưng là đạo nhân kia nói thẳng vài câu, cũng khiến Vân lão thấy cái khó.
Người nọ yêu cầu Vân lão cung cấp một số kim loại thực khan hiếm lúc ấy ở quốc nội, hơn nữa nói có thể dùng hai đan dược có thể có thêm hai mươi năm thọ để đổi, coi như là Vân lão bồi thường ơn cứu mệnh của hắn.
Một phương diện là quốc gia đại nghĩa, một phương diện lại là ân nhân cứu mạng, Vân lão suy nghĩ hồi lâu, làm một chuyện trái lương tâm duy nhất cuộc đời.
Lúc ấy quốc nội cũng không có nhiều người biết về kinh tế, rất nhiều vật tư đều là do Vân lão một tay điều tiết khống chế, hơn nữa cũng không ai đi quản giáo hắn, ba ngày sau đó, Vân lão liền phái người đem vật tư đến một cái khoblớn.
Đạo nhân kia cũng không biết dùng thủ đoạn gì, ngắn ngủn trong vòng một đêm, vật tư kim loại chất đầy kho hàng tất cả đều biến mất không thấy.
Ngay ngày hôm sau sau khi vật tư biến mất, đạo nhân lại tới nhà Vân lão, giao cho hắn một quyển sách, hai cái viên thuốc cùng 3 khối Ngọc Thạch.
Đạo nhân nói rõ, chỉ cần Vân lão có thể tìm được đồ vật giống trong sách, cũng có thể dùng Ngọc Thạch liên hệ cùng hắn, đến lúc đó còn có thể đổi lấy linh dược kéo dài tuổi thọ.
Lần đó khi đạo nhân rời đi, Vân Hoa Quân xem như đã rõ ràng rồi, vốn là một đám sương mù bao trùm đạo nhân, sau đó đạo nhân kia giống như là bắc thang trời mà bay lên trời.
Nhưng sau khi thân thể đạo nhân lên không, sương mù liền trở nên phai nhạt, giống như là hư không biến mất, những cảnh vệ bên ngoài Tứ Hợp Viện, thậm chí cả đám sương mù cũng chưa thể thấy.
Chỗ thần kỳ của đạo nhân, cha con Vân Hoa Quân đã nhìn rất rõ, đối với hai viên thuốc tự nhiên là rất tin không nghi ngờ.
Vân lão têu con trai, đem một viên thuốc cho Vân Hoa Quân, mình và bạn già chỉ dùng nửa viên, lúc đó Vân Hoa Đồng mới vừa sáu tuổi, Vân lão sợ hắn không chịu nổi, không cho dùng.
Sau khi ăn viên thuốc vào, Vân lão rõ ràng cảm giác một ít vết thương cũ trong cơ thể đều có được chuyển biến tốt hơn, trong lòng hiểu được là tác dụng của viên thuốc.
Chỉ là hành vi của mình tổn hại ích lợi quốc gia, trong lòng Vân lão luôn áy náy, đã đem sách và Ngọc Thạch niêm phong cất vào kho, ngay cả vợ, cũng không có ý định tìm kiếm vật trong sách cho đạo nhân kia.
Tuy rằng chỉ ăn nửa viên thuốc, nhưng Vân lão đã sống hơn chín mươi tuổi, nếu không phải trước kia hắn nhiều lần bị thương, lúc tuổi già cũng có bệnh, nói không chính xác sợ là cũng có thể sống đến hiện tại.
– Đại ca, khi anh còn trẻ, hóa ra là ăn được đan dược kia?
Nghe thấy đại ca nói vậy, Vân Hoa Đồng trừng mắt lên, hắn trước kia cho tới bây giờ chưa nghe đại ca nói qua chuyện này, chỉ nghĩ là đại ca dưỡng sinh thật là tốt, thoạt nhìn trẻ tuổi mà thôi.
– Hoa Đồng, quả thật như thế.
Vân Hoa Quân gật gật đầu.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Vân Hoa Đồng chưa tiêu, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi:
– Đại ca, nếu anh nói cha không tiếp tục đi tìm đồ trong sách, chuyện năm đó giải thích thế nào?
Vân Hoa Đồng hỏi chính là chuyện công ty đó thành chế độ tư hữu, còn điều hắn đến sở nghiên cứu kim loại công tác, việc này không có cha cho phép là không thể nào làm được.
Vân Hoa Quân mở miệng nói:
– Đó là ta sắp xếp, cha không phản đối, chính là ngầm đồng ý .
Vào đến niên đại tám mươi, Vân Hoa Quân đã làm đến chức phó bộ trưởng, việc này đều là hắn hoạt động ở sau lưng, đến khi Vân lão biết đến, sự tình cũng đã xử lý xong .
Lúc ấy xã hội đang đứng ở thời kì chuyển hình, vị vĩ nhân kia cũng muốn có một nơi làm thí điểm, lại là con trai của lão chiến hữu khởi xướng, lúc đó hắn xem như mở một mắt nhắm một mắt, cho Vân lão thể diện, cũng không truy cứu.
– Em hiểu rồi, đại ca, hóa ra anh để cho em tìm đá gì vừa nóng vừa lạnh, còn có cái gì mà kim loại xanh, đều là những thứ trong sách đó à?
Trên mặt Vân Hoa Đồng lộ ra vẻ tỉnh ngộ, chẳng thể trách đại ca của hắn luôn luôn rất mực khiêm tốn, lại thường xuyên thúc giục mình đi tìm vật kỳ dị này.
Chương 733 : Kêu gọi
Vân Hoa Quân nói đến đây, giọng nói vẫn còn giọng trách cứ:
– Anh nói rõ cho chú biết, anh không tiếc giá gì để tìm được mấy thứ đó, thế mà chú lại cố tình không trung thực để lừa gạt, bây giờ lộ ra rồi phải không?
Vân Hoa Đồng bị anh trai sắc mặt hầm hầm giáo huấn, không nhịn được nhỏ giọng nói:
– Anh cả, em cũng không muốn, thế nhưng mỏ vàng là do người của em tìm ra trước, hơn nữa đã thoả hiệp cùng bọn Nga rồi, là do tên họ Trần kia nhúng tay vào, em chẳng cũng tức hộc máu đấy chứ?
Chuyện này đúng là Vân Hoa Đồng không nói dối , mỏ vàng đó đích thực là do người của hắn tìm ra trước.
Nửa năm trước, Vân Hoa Đồng và 1 đội thăm dò của công ty kim loại sau khi nghe thấy tin tức về mỏ vàng bên Nga truyền ra, liền đến Siberia.
Lúc đó mỏ vàng này còn chưa bị ai dò ra, hơn nữa nước Nga đang tiến hành bầu cử tổng thống, trong nước đều tập trung về Matxcova, Siberia trở thành 1 góc bị người ta quên mất.
Vì thế sau khi 1 vài thế lực thăm dò ra địa hình, công ty Vân Hoa Đồng tiến hành thăm dò mỏ vàng đó, 1 lần trong quá trình lấy mẫu, đội thăm dò tìm thấy được 1 hòn đá màu xanh nhỏ bằng ngón tay cái.
Vân Hoa Đồng không dám không làm theo lời anh cả dặn dò, tất cả những nhân viên tiến hành khảo sát nước ngoài cùng những thành viên đội thăm dò hình như đều chưa từng thấy qua mô hình kim loại nào như thế.
Cho nên sau khi có được hòn đá màu xanh này, người phụ trách của đội thăm dò lập tức nhờ các mối quan hệ, đem hòn đá đó về trong nước, sai khi Vân Hoa Quân đối chiếu, xác định đây là 1 loại đá quý như trong bức tranh đó.
Sau khi có được tin này, Vân Hoa Quân mừng rỡ, hắn lập tức đưa ra 3 miếng ngọc bội mà người đạo sĩ để lại năm đó, đập nát 1 miếng trong đó, theo lời người đạo sĩ đó nói, sau khi đập vỡ miếng ngọc bội, ông ta sẽ biết được tin ngay.
Vì không để tin tức hòn đá quý màu xanh kia bị lộ, Vân Hoa Quân cố ý triệu hồi những nhân viên công tác ở Nga quay về, hắn biết tình hình trong nước nước Nga dạo này hỗn loạn, 1 hòn đá này tạm thời sẽ không bị ai để ý.
Nhưng điều khiến cho Vân Hoa Quân thật không ngờ chính là, Trần Hỉ Toàn cũng vừa lúc qua đó, trong thời gian ngắn đi Nga, sau khi khảo sát thăm dò, hạ lệnh khai thác mỏ vàng.
Sau khi Vân Hoa Quân biết được tin này, thì mỏ vàng đã đổi chủ, ông vội tìm Vân Hoa Đồng, chạm trán với Trần Hỉ Toàn.
Chỉ có điều Vân Hoa Đồng làm kinh doanh bao nhiêu năm trong nước như vậy, sớm đã hình thành tính cách điều khiển, hơn nữa Vân Hoa Quân cũng không nói rõ ra tầm quan trọng của chuyện này, lập tức phái 1 phó tổng đi tìm Trần Hỉ Toàn thương lượng.
Ông chủ như thế nào thì đương nhiên nhân viên cũng như thế, phó tổng của Vân Hoa Đồng sau khi tìm Trần Hỉ Toàn, thái độ kiêu căng không nói làm gì, đưa ra giá so với cái giá mà Vân Hoa Quân nói là 20 tỷ, thiếu đi 5 tỷ.
Kỳ thực nếu hắn đưa ra cái giá là 20 tỷ, Trần Hỷ Toàn đến 90% là sẽ chuyển nhượng lại mỏ vàng này, dù sao lần đổi tay này cũng kiếm được gần chục tỷ, lãi hơn nhiều so với hắn bỏ công sức ra khai thác.
Chỉ có điều chuyện lại bị tên phó tổng này làm bừa, sau khi bị cự tuyệt, tên phó tổng đó lúc mới đầu cũng không báo cáo lại.
Nhưng sau khi Vân Hoa Quân gây áp lực cho em trai thì vị phó tổng này mới láo nháo lên, vì thế mới có chuyện sau này bị Trần Hỉ Toàn chèn ép, trơ mắt nhìn sắp bị hắn ép đến đường cùng.
Chỉ có điều ai cũng không ngờ tính cách Trần Hỉ Toàn lại rắn rỏi như vậy, bán toàn bộ cơ sở bông do chính mình dựng nên và nhà máy kéo sợi của mình, điều này khiến cho khả năng 2 bên có thể thoả hiệp đựơc càng giảm đi.
– Bỏ đi, việc này đừng nói nữa, quả thực không được, đến lúc đó chúng ta đến Nga 1 chuyến, dùng giá cao hơn số lượng vàng dự trữ thu mua lại mỏ vàng đó.
Vân Hoa Quân thở dài:
– Em trai, tiền có nhiều nữa cũng không mua được 1 phút sinh mệnh của em đâu, mấy năm nay công ty cũng tích luỹ được bao nhiêu của cải rồi, đừng tính bằng tiền!
– Anh cả, em biết rồi, anh yên tâm đi, nếu anh nói sớm chuyện này, em đã đích thân đến đàm phán!
Vân Hoa Đồng cũng cực kỳ hối hận, có chút lo lắng nói:
– Anh cả, chuyện này không làm xong, không biết người đến có trách tội chúng ta hay không?
– Điều này anh cũng đã nghĩ tới rồi!
Vân Hoa Quân khoát tay, đem quyển sách mình vửa mở ra cho em trai, nói:
– Thứ trên này, anh tìm người xem qua rồi, là cùng 1 loại tinh thạch trên tập tranh mà mà người đạo sĩ đó đưa cho.
– Hả, còn có chuyện này nữa à?
Vân Hoa Đồng sửng sốt 1 chút, cầm quyển sách đó lại, vừa mở ra thì là 1 tập tranh tờ rơi của 1 nhà đấu giá, ấn chế vô cùng tinh xảo.
– Em xem tranh thứ 3 đi!
Vân Hoa Quân nói:
– Trong đó còn có 1 viên đá tinh thạch màu đỏ đến từ Nam Phi, chưa đạt đến độ cứng như kim cương, nhưng cũng có điểm tương tự như thứ trong tập sách đó miêu tả mà người đạo sĩ đưa cho chúng ta!
– Loại tinh thạch này rất hiếm gặp!
Vân Hoa Đồng nhìn thấy không ít đá quý xa xỉ trên thế giới này, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy khối tinh thạch nào thần chất sáng bóng như vậy.
Hình ảnh hòn tinh thạch bằng khoảng ngón trỏ kia, được công nghệ cao cắt thành 4 góc, với ánh màu đỏ ấm áp toả ra từ 4 góc, nhìn qua đẹp vô cùng.
Đương nhiên, giá khởi điểm của thứ này cũng không phải là rẻ, 1 khối tinh thạch chưa được kiểm tra kết cấu khoáng chất, mà đưa ra cái giá 8 triệu nhân dân tệ, thiết nghĩ chủ nhân của thứ này đúng là lời to.
Sau khi đóng tập sách lại, Vân Hoa Đồng nói:
– Anh cả, thứ này 10 ngày sau bắt đầu đấu giá, nếu người đó vẫn chưa đến thì làm thế nào?
Vân Hoa Quân đứng dậy:
– Em trai, em đợi anh 1 chút, anh dùng thêm 1 hòn đá nữa, nếu 10 ngày sau vẫn không có tin tức người đó, sợ là người đó có thể là không còn nữa.
Qua khoảng 4,5 phút đồng hồ, Vân Hoa Quân từ gian phòng ngày trước cha mình sống ở đó ra, trong tay còn cầm 1 cái hòm da nhỏ được làm rất tinh tế, ít nhất cũng phải đến mấy chục năm rồi.
Sau khi mở khoá ra, bên trong có 1 quyển sách đã ố vàng, bên cạnh sách còn có 1 mảnh tơ lụa màu vàng, chắc là bọc bên ngoài cái gì.
– Anh cả, đây là ngọc thạch mà anh nói có thể gọi được người đó đó sao?
Sau khi Vân Hoa Quân cởi từng lớp lụa ra, 2 khối ngọc bội to bằng bàn tay trẻ con xuất hiện trên bàn trà.
– Miếng ngọc bội này cũng không tồi, màu sắc mượt mà, là khối ngọc Hoà Điền thượng hạng.
Vân Hoa Đồng cầm lấy 1 miếng xem xét, 1 lát sau nhìn về phía Vân Hoa Quân, hỏi:
– Anh cả, thứ này dùng thế nào?
– Thứ này dùng đơn giản thôi.
Vân Hoa Quân sau khi bọc khối còn lại vào cẩn thận rồi đặt vào trong rương, cầm lại miếng ngọc bội trên tay em trai, lầm bầm trong miệng, tay phải giơ ngọc lên cao, cầm ngọc trong lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn.
Bàn trà mà Vân Hoa Quân sử dụng chính là đồ nội thất gỗ sưa truyền từ đời nhà Minh để lại, độ cứng thì không phải nói, nghe tiếng “bốp” 1 cái vang lên, miếng ngọc trong lòng bàn tay hắn vỡ thành vài miếng.
– Anh cả, thế… thế này là được à? A, miếng ngọc này hình như không giống thế nữa.
Vân Hoa Đồng bị hành động của anh cả làm cho hoảng sợ, thế nhưng lúc hắn nhìn mấy mảnh ngọc vỡ trên bàn trà, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái.
Miếng ngọc bội vừa rồi, trong mắt hắn hình như không có tỳ vêt nào cả, nhất là ánh sáng trắng mượt mà, biểu hiện là phẩm chất thượng hạng.
Chỉ có điều sau khi ngọc bội vỡ, mấy miếng vỡ toàn bộ đều trở nên ảm đạm, không hề có ánh sáng bóng nữa, nếu không phải khi nãy vừa tự tay thưởng thực, Vân Hoa Đồng căn bản là không thể cho nó có quan hệ gì với ngọc Hoà Điền được.
– Có được hay không anh cũng không biết, dù sao cứ theo người đó dặn dò mà làm.
Vân Hoa Quân lắc lắc đầu, nói:
– Em trai, mấy ngày này ở nhà nhé, có chuyện gì anh dễ tìm em bàn bạc, hơn 50 tuổi rồi, đừng có suốt ngày chơi bời bên ngoài nữa.
Vân Hoa Quân biết đứa em trai này của mình, do ông bà Vân già rồi mới có được nên từ nhỏ đã được chiều chuộng.
Tật xấu Vân Hoa Đồng thật ra cũng không nhiều, chỉ là quan hệ nam nữ ở bên ngoài cũng không rõ ràng lắm, đám diễn viên xinh đẹp nào trong kinh thành hầu hết đều có quan hệ với hắn, chỉ có điều Vân Hoa Đồng không thích con đường làm quan, Vân Hoa Quân cũng lười nói hắn.
-Anh cả, anh yên tâm, em biết chừng mực mà.
Vân Hoa Đồng bị anh cả nói nét mặt gia nua đỏ ửng lên, hắn vừa rồi trong lòng còn đang cân nhắc có nên đến buổi hoà nhạc của nữ minh tinh Hồng Kông đó hay không.
Nhìn thấy em trai mình già rồi mà không có khôn, Vân Hoa Quân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông không mê nữ sắc, cũng không già như tuổi của mình.
Tại 1 nơi người trần không thể tới được, 1 người đạo sĩ trung niên thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào từ trong mộng tỉnh lại, trong lòng đột nhiên động 1 cái, ông ta cảm nhận được thần thức của mình vừa từ bên ngoài trở về.
– Hả? Sư đệ ra ngoài đã nửa năm rồi, sao còn chưa về?
Người đạo sĩ trung niên sửng sốt 1 chút, lúc tiếp nhận tia thần thức đầu tiên, ông ta vốn nghĩ đích thân mình đến thế giới trần tục 1 chuyến, thế nhưng sư đệ duy nhất của ông ta không thấy đâu, không lẽ thay ông ta ra ngoài rồi cũng nên.
Người đạo sĩ trung niên này mấy năm nay tiến vào thời kỳ quan trọng của Kim Đan Đại Đạo, cũng không muốn bị chuyện phức tạp của trần thế ảnh hưởng đến tâm tình, vì thế nên đồng ý.
Đợi sau khi sư đệ rời khỏi, người đạo sĩ trung niên tiếp tục bế quan, lần này mấy tháng đã trôi qua, đến khi thần thức trờ về, ông ta mới ý thức được tiểu sư đệ lần này đi hơi lâu.
– Không đúng, sao tim trong lồng ngực mình lại đập mạnh như vậy? chẳng nhẽ tiểu sư đệ xảy ra chuyện gì?
Người đạo sĩ này nhất truyền nhân cũng không nhiều lắm, ở cùng sư đệ hắn hơn trăm năm qua, giữa 2 người cũng có 1 sợi dây liên kết.
– Hỏng rồi, thực sự là xảy ra chuyện rồi!
Đạo sĩ trung niên cẩn thận cảm ứng, ngồi trên đệm hương bồ nhảy dựng lên.
Chương 734 : Đinh Hồng
Đạo Sĩ trung niên họ Đinh tên 1 chữ đơn giản Hồng, tuy rằng không thông tạo thuật bói toán hỏi quẻ nhưng tu luyện đến cảnh giới này của ông ta, dĩ nhiên là có thể thôi diễn thiên cơ tính toán lành dữ.
Nhất là với liên kết đồng môn hơn trăm năm, sau khi đối phương gặp bất trắc, trong lòng đột nhiên dâng lên 1 dự cảm xấu.
– Sư phụ, ngài bế quan xong rồi ạ?
Đinh Hồng bế quan trong động đi ra, 1 thiếu niên cũng mặc đạo phục vội vàng ra tiếp đón, nét mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:
– Sư phụ, Cát sư thúc ra ngoài đã 4, 5 tháng rồi vẫn chưa thấy trở về.
– Sư đệ xảy ra chuyện rồi, ta cũng đi 1 chuyến đây!
Đinh Hồng khoát tay, nói:
– Trong khoảng thời gian ta ra ngoài này, có người đến kính bái thì ngươi bảo ta đang bế quan!
Sau 1 ngày, 1 chỗ sâu ở chân núi Côn Lôn, 1 thân hình đột nhiên xuất hiện từ trong không trung, ngay sau đó được 1 lớp mây bao vây, lớp sương mù đó ngưng đọng trong không khí 1 chút, rồi tìm phương hướng, lập tức bay về hướng kinh thành.
– Anh cả, Hay là anh ra mặt nói chuyện với cái tên muốn bán đấu giá đó, bảo họ huỷ bán đấu giá thứ này đi.
Vân Hoa Quân nói chuyện cũ cùng em trai, buổi chiều tối 1 tuần sau, 2 huynh đệ lại ngồi trong Tứ Hợp Viện, nét mặt Vân Hoa Đồng lộ ra vẻ khó chịu.
Vì để chắc chắn có được mấy khối tinh thạch đó, mấy ngày nay Vân Hoa Đồng liên hệ với bên Christie, muốn dùng giá cao để mua lấy luôn khối tinh thạch đó, thế nhưng bên Christie cự tuyệt, tổng giám đốc tập đoàn Vân Thị ở trong nước, cũng không bị ai không nể mặt như vậy.
– Tôi thấy ông làm ăn ở trong nước quen rồi.
Vân Hoa Quân tức giận trừng mắt nhìn em trai 1 cái:
– Christie là cái tổ chức gì chứ, mấy ngày nữa anh đến hội trường đấu giá nó về là được.
– Ừ, đại ca, anh yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ làm tốt chuyện này!
Vân Hoa Đồng gật gật đầu, 2 anh em ai cũng không phát hiện không khí xung quanh mình hình như vừa sóng lên 1 cái, 1 thân hình chầm chậm hiện ra sau 2 người.
– Vân tiểu hữu, nhiều năm không gặp, cụ ông vẫn khoẻ chứ?
1 giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, doạ cho 2 anh em họ Vân đang uống trà nói chuyện đều run bắn lên, lúc này mới phá hiện trong sân không biết từ lúc nào có thêm 1 người nữa.
– Ông là ai? Ông… vào đây bằng cách nào?
Ông Vân mặc dù đã qua đời rồi, nhưng bà nhà vẫn còn, bảo vệ mặc dù thấp hơn trước kia 1 bậc, nhưng không phải ai cũng vào trong sân được.
– Trong núi 1 ngày, ở trần gian à 100 năm, không ngờ trẻ nhỏ năm đó bây giờ đã già thế này rồi?
Đinh Hồng mỉm cười, nhìn về phía Vân Hoa Quân nói:
– Anh bạn nhỏ, vẫn còn nhớ bần đạo chứ?
– Ngài… ngài là Đinh chân nhân?
Giọng nói Vân Hoa Quân run lên, vội vàng tiến lên phía trước vài bước, cần thận nhìn người đạo sĩ đó1 hồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo, rồi cúi thấp xuống chào.
– Nhiều năm không gặp, Đinh chân nhân vẻ mặt vẫn không thay đổi, quả là người trong chốn thần tiên!
Vân Hoa Quân vừa giơ tay mời Đinh Hồng vào nhà, vừa quay sang nhìn em trai, nói:
– Lão Nhị, còn không qua đây chào Đinh thần tiên đi?
– Đại ca, ông ấy… ông ấy là vị đó à?
Vân Hoa Đồng vẫn còn khiếp sợ tỉnh lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn vị đạo sĩ này.
– Được rồi, người sơn dã, không nói đến nghi lễ trần tục, không phải khách sáo nhiều làm gì.
Đinh Hồng hơi cúi đầu xuống, nói:
– Xem ra phụ thân ngươi hẳn là đã không còn, anh bạn nhỏ, lần này gọi bần đạo về, có chuyện gì à?
Đinh Hồng dùng thần thức xem xét, phụ thân Vân Hoa Quân hẳn là đã mất lâu rồi, mà xem vẻ mặt 2 anh em này, sư đệ mình hình như không có qua đây.
– Đinh chân nhân, cuốn sách năm đó ngài để lại, thế nhưng thứ trong đó quá khan hiếm, bao nhiêu năm như vậy tôi cũng chỉ tìm được 2 món, lần này mới cả gan mời chân nhân đến!
Vân Hoa Quân nói chuyện, lúc lúc lại nhìn trộm người đạo nhân trước mặt, trong lòng kinh hãi quả thực không nói nên lời, gần nửa thế kỷ trôi qua rồi, tướng mạo người đạo nhân này vẫn như cũ, năm tháng hình như không để lại dấu vết nhìn trên mặt ông ta.
– À, hoá ra là như vậy?
Đinh Hồng hơi sửng sốt 1 chút, năm đó ông yêu cầu những thứ này với cha của Vân Hoa Quân chẳng qua là vì muốn tu sửa động phủ mà thôi.
Cho dù sau này có lưu lại tập tranh đó cũng không có hy vọng gì quá lớn, bởi vì tỷ lệ những thứ đó xuất hiện ở trần thế thực sự là quá ít.
– Chuyện này đừng nói vội.
Đinh Hồng khoát tay, ánh mắt nhìn thẳng Vân Hoa Quân,nói:
– Chú Vân này, sư đệ ta 4 tháng trước có rời núi đến đây, các ngươi có gặp sư đệ ta không?
Đinh Hồng đưa cho nhà họ Vân 3 miếng ngọc bội Tam Mai, đều là do ông dùng bí thuật sư môn luyện ra, không chỉ ông ta có thể nhận được tin tức từ ngọc bội truyền tới, mà ngay cả Cát Khải cũng có thể.
– Sư đệ của chân nhân?
Vân Hoa Quân và em trai cùng liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng thời ngẩng đầu lên:
– Đinh chân nhân, chúng tôi 4 tháng trước quả thực có đánh vỡ 1 miếng ngọc bội, thế nhưng không có ai đến đây cả.
Đinh Hồng nhìn chằm chằm 2 người 1 hồi, thản nhiên nói:
– Bỏ đi, thứ mà các ngươi tìm được đưa cho ta nhìn xem.
– Ba, còn nói dạo này ba bận cái gì thế?
Trước kia là Diệp Đông Bình không gặp được con trai, thế mà bây giờ lại là Diệp Thiên mấy ngày rồi không thấy cha đâu, hôm nay mới sáng sớm ăn sáng xong đã nhìn thấy ba ôm vật gì đó trong lòng đi ra ngoài, vội vàng kéo cha lại.
– Ba, không có chuyện gì thì ở nhà cùng mẹ con đi, già rồi đi lại cái gì nhiều? nếu mà ba bên ngoài có nuôi bồ nhí là con không đồng ý đâu nha!
Trước kia ba ở nha, có ông ở nhà nói chuyện cùng Tống Vi Lan, thế nhưng mấy ngay nay không thấy tăm tích Diệp Đông Bình đâu, Diệp Thiên trở thành đối tượng cho mẹ dạy dỗ, đang nỗ lực để Diệp Thiên cải tạo trở thành 1 người đàn ông đích thực.
Chỉ có điều Diệp Thiên từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sau đó theo sư phụ ngang dọc giang hồ, trong xương cốt kỳ thực vẫn có hơi thở của loại cỏ dại, cậu mà chịu thế này được à? Cho nên lúc này mới bảo cha ở nhà.
– Tiểu tử thối, con mà còn nói bừa nữa là ta đánh đấy!
Diệp Đông Bình bị lời của con trai doạ cho nhảy dựng lên, vội vàng thò đầu vào trong vườn nhìn, rồi mới kéo Diệp thiên, nói:
– Cô của con kinh doanh cửa hàng ở Phan Gia Viên đó cũng tốt, năm ngoái mua cho ba được mấy món tốt, ba suy nghĩ thấy ở trong tiệm bán thì lỗ quá, nên mới định đem đi bán đấu giá.
Tiệm đồ cổ của Diệp Đông Bình, tuy rằng vẫn là ông đứng tên, nhưng trên thực tế quản lý kinh doanh và tiêu thụ đều là do Lưu Duy An làm hết.
Hơn nữa lợi nhuận thu được cũng là của Lưu Duy An hết, thế nhưng rốt cuộc vẫn là nhà mình kinh doanh, Diệp Đông Bình vẫn treo tên ở đầu phố, đặt tên mĩ miều là cố vấn kỹ thuật, cách 3, 5 hôm lại phải đi 1 chuyến.
Lần này Lưu Duy An nhập vào mấy khối Hán Ngọc phẩm chất tốt, vốn cũng có mấy vị khách ưng ý, nhưng bị Diệp Đông Bình ngăn cản, bán đấu giá khối ngọc này có khi còn hơn gấp đôi, ông cũng không thể nhìn thấy 2 vợ chồng em gái mình chịu thiệt được.
Cho nên mấy ngay này Diệp Đông Bình mới liên hệ với bên đấu giá, có quan hệ của Tống Vi Lan, hôm kia ông mới liên lạc với bên Christie được, bọn họ vừa đúng lúc có buổi đấu giá mùa xuân ở kinh thành.
Chỉ có điều Diệp Đông Bình liên hệ hơi muộn, tờ rơi giới thiệu bên Christie đã in ấn xong hết rồi, cho nên mấy ngày nay ông mới liên hệ với 1 công ty in ấn, nhanh chóng phát hành tờ rơi in ấn về mấy miếng ngọc kia.
– Cha lại lấy được thứ gì thế?
Nghe thấy buổi đấu giá, Diệp Thiên bĩu môi, lập tức hứng thú giảm xuống.
Năm ngoái Diệp Thiên thu thập được sách cổ kinh đạo, thế nhưng đi đến không ít buổi đấu giá, đồ trong đó mặc dù đề là vật cổ, cũng quý báu vô cùng nhưng không đối với Diệp Thiên không có tác dụng gì.
– Tờ rơi tuyên truyền của bên Christie, ba dựa vào đó thống nhất quy cách in ấn, ba nói tiểu tử con, cũng không thể nói xuyên tạc trước mặt mẹ đâu đấy!
Diệp Đông Bình vừa nói truyện vừa đem tập tranh cho Diệp Thiên xem, ông thừa biết vợ mình mù quáng tin lời Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên mà nói bừa, nhất định ông và vợ sẽ có mâu thuẫn.
– Hả, cái… cái này sao lại giống tinh thạch như vậy?
Diệp Thiên tiếp nhận quyển tờ rơi ba đưa cho, tiện tay giở vài trang, khi cậu giở đến trang thứ 3, không khỏi sửng sốt, 2 con mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên trang giấy đó.
Đây là 1khối tinh thạch dài bằng khoảng ngón tay, cả thân màu đỏ lửa, được người ta kỳ công cắt 4 góc, tuy rằng chỉ là ánh sáng chụp hình, nhưng nhìn qua vẫn tinh mỹ lạ thường.
Người ngoài nhìn thấy thứ này, chỉ nghĩ đây là 1 khối đá ngọc, nhưng trong mắt Diệp Thiên, độ sáng màu sắc của thứ này lại có thuộc tính giống như mấy khối linh thạch mà cậu cất trong két sắt kia.
– Ba, đây là thứ gì thế? Khá đẹp nhỉ?
Diệp Thiên chỉ vào ảnh chụp, ngẩng đầu nhìn về phía cha.
Diệp Đông Bình thò đầu nhìn vào bức ảnh kia, nói:
– Nghe nói là ở nơi nào đó sau khi núi lửa phun trào thì có 1 người nhặt được nó bên cạnh miệng núi lửa, bị 1 thương nhân buôn bán đá quý mua về cắt thành hình dạng này, thế nào, con cảm thấy có hứng thú với thứ này à?
– Vâng, có hứng thú, buổi đấu giá này vào hôm nào thế ba?
Diệp Thiên đương nhiên cảm thấy hứng thú, giá khởi điểm có thể suy xét, đừng nói là con số 8 triệu ghi trên đó mà ngay cả đằng sau thêm 1 số 0 nữa, Diệp Thiên cũng không tiếc tiền mua về.
– Ba ngày sau, ta không tán dóc với con nữa, hôm nay ba phải đi in đây.
Diệp Đông Bình vội cướp tập tranh từ tay con trai, quay đầu đi ra ngoài:
– Tiểu tử thối, dám nói linh tinh, lát nữa ta về sẽ giết con!
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, ba mình đúng là hài hước, nhà này ai mà chẳng biết ba sợ vợ, có cho tiền cũng chẳng dám hươu vượn bên ngoài.
– Miệng núi lửa phun ra? Có khả năng là đá thuộc tính hoả!
Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên cầm ra mấy khối linh thạch cậu cất trong két bảo hiểm, ngoài 3 khối to hơn khối trong trang sách ra, còn lại mấy hòn không đều không bằng khối đó.
– Bất kể là bao nhiêu tiền, nhất định phải đấu giá được, thứ này rất hiếm gặp, ai dám đến miệng núi lửa để lấy chứ?
Sau khi thưởng thức 1 hồi khối đá trong tay, Diệp Thiên âm thầm quyết định.
Chương 735 : Người trong đồng đạo
Diệp tiên sinh, rất vui mừng lại được gặp ngài, hoan nghênh ngài tham dự buổi đấu giá lần này.
Đúng rồi, bà Tống sao lại không đến? Buổi đấu giá hôm nay thiếu bà Tống xinh đẹp đúng là không khí ảm đạm đi rất nhiều.
Lúc Diệp Thiên và cha và cô bước chân vào buổi đấu giá mùa xuân Christie ở kinh thành, Wilson đang đứng ở ngoài tiếp khác vội vàng đi qua.
Là chủ tịch của Christie tại châu Á, Trung Quốc là 1 thị trường đương nhiên không thể bỏ qua, là 1 tiềm năng khổng lồ, Trung Quốc trở thành chiến trường bán đấu giá lớn thứ 3 thế giới, Wilson đương nhiên là đích thân đến chủ trì buổi đấu giá lần này.
Thế nhưng Wilson chỉ tỏ ý hoan nghêng Diệp Thiên, còn về Diệp Đông Bình thì hắn không thèm nhìn, lúc nhìn xung quanh Diệp Thiên không thấy Tống Vi Lan thì cảm thấy có chút tiếc nuổi.
– Wilson tiên sinh, ngài cũng biết, mẹ tôi không thích khung cảnh ở đây, mẹ tôi rất mong nếu ngài có thời gian thì đến nhà chơi.
Nhìn thấy nét mặt của Wilson, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cách biểu lộ của nước ngoài đúng là rất thẳng thắn, trước mặt mình với ba lại biểu lộ ái mộ mẹ mình.
– A, thế thì tốt quá, tôi thực sự là nhớ mãi không quên những món ăn ngon mà bà Tống nấu.
Wilson khoa trương cười lên, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Đông Bình, hắn không biết người phụ nữ ưu tú như Tống Vi Lan sao lại kết hôn cùng 1 người đàn ông bình thường như vậy.
– Được rồi, Wilson tiên sinh, chúng tôi vào tham gia đấu giá, không quấy rầy ngài nữa!
Nhìn thấy sắc mặt cha mình u ám có thể nổi lên cả mặt nước, Diệp Thiên vội vàng kéo cha mình vào trong hội trường, nếu không cậu không biết được hôm nay sẽ có tin tức chủ tịch Christie châu Á đánh nhau với người khác tại buổi đấu giá hay không?
– Tiểu tử thối, mẹ ngươi nói mời hắn đến nhà khi nào?
Sau khi ngồi vào chỗ, gân xanh trên trán Diệp Đông Bình nổi lên, nếu không phải ở chỗ đông người, ông thực là đã giáo huấn cho cậu 1 trận, không quan tâm Diệp Thiên lợi hại thế nào, cha đánh con, mà ông còn không dám sao?
– Ba, chỉ là khách khí 1 chút thôi.
Diêp Thiên cười đùa tí nói:
– Người ta đồng ý cho thêm mấy thứ của cha đó vào đấu gía, mình lại không nể mặt người ta sao, nói ông ta cũng không biết nhà mình ở chỗ nào đâu.
– Lần sau còn dám nói này nói nọ, xem ta có đánh ngươi không?
Diệp Đông Bình hung hăng trừng mắt liếc con 1 cái, thế nhưng ông cũng biết mình chẳng có chút uy lực nào hết với đứa con này, từ khi nó 10 tuổi biện pháp này của ông đều không có hiệu quả.
– Dượng này, sau này dượng muốn bán đấu giá thứ gì, báo tên mẹ con với họ là được rồi.
Thế nhưng câu sau cùng của Diệp Thiên suýt chút nữa lại khiến Diệp Đông Bình nổi điên, nhịn không được gõ con trai 1 cái thật mạnh, Diệp Thiên thời gian này bị mẹ quản , giữa cha con hình như lâu lắm rồi không ầm ĩ như vậy.
Thời gian bán đấu giá tới gần, người trong hội trường đông dần lên, ghế xung quan Diệp Thiên cũng đầy người dần.
Buổi đấu giá mùa xuân này ngoài mấy tác phẩm nghệ thuật nước ngoài ra, phần lớn đều là những văn vật quý báu từ trong nước ra, cho nên người đến tham gia đấu giá có rất nhiều người là người nước ngoài.
– Ấy, sao lại thế này?
Đang nói chuyện cùng ba và Lưu Duy An, bỗng nhiên sau não truyền đến 1 cảm giác mát, vội vàng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn, ánh mắt rốt cuộc cũng không thu về được.
Lúc này ở cửa có 3 người đến, trong đó có 2 người thân hình khá lạc hậu, đang cười với người đạo sĩ mặc quần áo đạo sĩ ở giữa, hình như đang nói về hội trường này.
2 người nói chuyện, ánh mắt ẩn hiện sự uy nghiêm, chắc hẳn là người ẩn cư lâu năm, thế nhưng người đạo sĩ đi giữa lại lộ ra khí chất thoát tục siêu phàm, 2 người đó hình như là người hầu vậy.
Đúng vào lúc Diệp Thiên nhìn ra cửa, Đinh Hồng khẽ nhíu mày lại, ánh mắt xuyên qua mấy chục mét ở hội trường, đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên.
– Ở đây cũng có người tu đạo ư?
Thời điểm mấy chục năm trước Đinh Hồng đã tiến đến cảnh giới Tiên Thiên rồi, chỉ cần chân khí tiến thêm 1 bước cô đọng nữa, sau khi nén thành đan và trải qua lôi kiếp xong là có thể tiến vào Kim Đan Đại Đạo.
Cho nên mặc dù chỉ dùng ánh mắt nhìn đơn giản, Đinh Đồng vừa liếc mắt 1 cái là nhìn ra tu luyện của Diệp Thiên, ông thật không ngờ, ở cái thế giới trần tục thiếu thốn linh khí này thế mà cũng có người tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên?
– Chẳng lẽ là hậu nhân của môn phái nào đó? Sau khi trời vào thời đại Mạt Pháp, không nghe nói còn có môn phái nào còn truyền nhân của đạo Nho chính thống nữa.
Trong đầu Đinh Hồng suy nghĩ, bước chân đến chỗ Diệp Thiên, những người như bọn họ nói chuyện là tuỳ ý, không để vấn đề ở trong lòng.
– Đinh chân nhân, vị trí của chúng ta là ở đây.
Đúng lúc đi qua hàng thứ 3, Vân Hoa Quân phát hiện, Đinh Hồng căn bản là không có ý định dừng lại, mà hướng về hàng thứ nhất, ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của ông, đến cả ý giải thích cũng không có.
Vân Hoa Quân cười khổ 1 tiếng, chỉ có thể đi theo, qua nhiều ngày ở chung, ông cũng càng hiểu Đinh Hồng hơn, cũng càng kính sợ hơn.
Theo như Đinh Hồng nói, ông sinh năm Càn Long thứ 18, tới năm nay là đã 212 tuổi rồi.
Chuyện này nếu người khác nói cho Vân Hoa Quân nghe, hắn nhất định không tin, nhưng cách thức thần tiên của đinh Hồng khiến cho hắn không dám có bất kỳ hoài nghi gì.
– Không ngờ bần dạo có thể gặp được người đồng đạo ở thế gian trần tục này, không biết bạn hữu xưng hô thế nào?
Đi tới trước mặt Diệp Thiên, Đinh Hồng chắp tay nói, khiến cho ánh mắt tò mò của mọi người tự nhiên nhìn qua.
Tuy rằng lão tử trong “Đạo Đức Kinh” có nói:
“Trời đất không có lòng nhân đức, coi vạn vật như chó rơm”. Tỏ rõ lý luận chúng sinh bình đẳng, nhưng sau khi 1 người có được sức mạnh gần như không thể đo đếm được, cảm giác ưu việt trong lòng cũng không phải dễ bài trừ.
Cho nên lúc này trong mắt Đinh Hồng, cả hội trường chỉ có mỗi Diệp Thiên có là tư dách nói chuyện ngang hàng với mình mà thôi, mà như 2 anh em nhà họ Vân cũng chỉ là 1 công cụ trong tay mình mà thôi.
– Tiểu tử tên Diệp Thiên, xin chào tiền bối, không… không ngờ trên thế gian này còn gặp được nhân vật như tiền bối.
Lúc Đinh Hồng đi tới, Diệp Thiên đã đứng dậy, cậu vốn không dùng lễ tiết chắp tay như trong giang hồ mà dùng phương thức chắp tay thi lễ như môn đạo hành lễ với Đinh Hồng.
Nét mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ có điều không ai biết. Trong lòng cậu lúc này đương nhiên là vô cùng kinh hãi, nếu không phải tu luyện tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Thiên sợ là đã chạy ra ngoài cửa rồi.
Bởi vì lúc ánh mắt nhìn nhau với người đạo sĩ đó, Diệp Thiên chỉ cảm thấy quần áo trên người như là bị người ta giật đi, ngồi tồng ngồng giữ chốn đông người, người đạo sĩ này hình như cũng nhìn ra nội tâm cậu.
Không hề nghi ngờ, người đạo sĩ này tu luyện cao hơn mình, lúc đối mặt với ông ta, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên dâng lên 1 tia phản kháng, toàn toàn bị khí của đối phương trấn áp ngăn chặn.
Điều này không phải là nguyên nhân chủ yếu mà Diệp Thiên sợ, mà điều khiến cho cậu kinh sợ chính là thân phận của người đạo sĩ này.
Diệp Thiên có cảm giác, đối phương có chút liên quan đến người hôm nọ gặp ở núi Trường Bạch, bởi vì 2 người bên cạnh ông ta này, Diệp Thiên đã từng nhìn thấy ảnh chụp của họ, đúng là anh em nhà họ Vân!
Cảm giác của Diệp Thiên lúc này, giống như trộm đồ vật của người khác bị bắt , tuy rằng đối phương chưa chắc biết mình trộm, nhưng vẫn là có tật giật mình.
Cho nên lúc Đinh Hồng đi tới, Diệp Thiên đang điều chỉnh lại thân thể mình, ngoài hơi lộ 1 chút thần sắc khiếp sợ ra, huyết mạch và nhịp tin đều không có thay đổi gì quá lớn.
– Bần đạo là Đinh Hồng, là các chủ đương thời của Luyện Các Khí, không biết anh bạn xuất thân từ đâu?
Đinh Hồng có chút kỳ quái, người trước mặt này chẳng qua là luyện đến thời kỳ đầu của Tiên Thiên, kém mình 2 cảnh giới, nhưng không có cách nào nhìn rõ khí đan điền của đối phương, do đó không nhìn ra lai lịch của hắn.
Nhưng có 1 điểm Đinh Hồng có thể khẳng định , tuổi của Diệp Thiên là hoàn toàn tương xứng với tướng mạo của cậu, bộ dạng của cậu là 24, 25 tuổi, điều này cũng khiến cho Đinh Hồng cảm thấy chút khiếp sợ.
Phải biết tằng, cho dù ở không gian tu luyện đầy đủ linh khí như chỗ của ông, lúc các đệ tử còn nhỏ sẽ sử dụng linh dược để tẩy tuỷ, trước 18 tuổi có thể tiển vào cảnh giới Tiên Thiên đã được coi như là kỳ tài ngút trời rồi.
Có thể trước năm 30 tuổi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên đã được coi như là tư chất không tồi, bình thường đều là đệ tử huấn luyện chính của các môn phái.
Mà Diệp Thiên ở chỗ này khắp nơi đều tràn ngập khí ô nhiễm trần tục này, thế mà tuổi này đã tiến vào Tiên Thiên, nếu để cậu ở chỗ đó, chắc chắn là thiên tài mà các môn phái đều giành giật.
Sau khi nghe Đinh Hồng nói, Diệp Thiên mở miệng nói:[Audio] Võ Đạo Đan Tôn
– Hoá ra là Đinh chân nhân, Diệp Thiên xuất thân từ Ma Y Nhất Mạch, truyền nhân của Lý Thiện Nguyên, tổ sư là Quỷ Cốc Tử!
Kỳ thực Diệp Thiên nhận là truyền nhân là đạo nhân Ma Y đời nhà Tống, thế nhưng nghe thấy Khỉ Trắng nói, hiểu 1 chút về giới tu đạo, thế là cậu tự tìm cho mình 1 tổ sư vang danh hàng đầu.
– Lý Thiện Nguyên? Sao ta chưa nghe qua cái tên này nhỷ?
Đinh Hồng nghe vậy sửng sốt 1 chút, nói:
– Nếu ngươi là truyền nhân của Quỷ Cốc Tử, hẳn là người trong Thiên Cơ Môn, trong giới tu đạo có thể không có Ma Y Nhất Mạch!
– Đinh chân nhân, sư phụ tôi truyền thừa không được đầy đủ trọn vẹn, tiểu tử là do gặp được cơ duyên, từng gặp qua tiền bối Khỉ Trắng trong Thần Nông Giá, được ông ấy chỉ điểm nên mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Diệp Thiên cười khổ 1 tiếng, sắc mặt lộ ra thần sắc mong ước, nói tiếp:
– Trước kia chỉ cho rằng thế gian chỉ có 1 mình tại hạ tu đạo, không ngờ còn gặp đựợc tiền bối, rất mong tiền bối nói cho tại hạ biết chuyện gì xảy ra trăm năm trước ạ?
Nói đến truyền nhân sư môn, Đinh Hồng và Diệp Thiên dùng công pháp thần thức truyền âm, người bên cạnh chỉ nhìn thấy hai người đứng đó nhìn nhau tình cảm nồng nàn, nhưng không biết là họ đang nói chuyện.
– Tiền bối Khỉ Trắng ư? cậu nói chính là cái con khỉ ở trong Thần Nông Giá đó sao?
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Đinh Hồng lộ ra vẻ kỳ quái.