- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 143: Linh huyệt âm dương (c711-c715)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 143: Linh huyệt âm dương (c711-c715)
❮ sautiếp ❯Chương 711 : Linh huyệt âm dương
– Thứ này rất lợi hại!
Nhìn thấy sợi dây thừng đó, trong mắt Hắc Giao không khỏi lộ ra tia đỏ ngầu, lúc đó sợi dây thừng này gây cho nó bao nhiêu thương tích, nếu không phải người đạo sĩ kia tu luyện không đủ, sợ là dùng thứ này thôi cũng có thể đưa nó vào chỗ chết.
– Nhưng thứ này dùng thế nào?
Sau 1 cảnh xảy ra như vậy, Diệp Thiên tự nhiên nhìn thấy, thế nhưng sau khi cầm lấy sợi dây thừng, cậu lập tức hơi khó hiểu.
Lúc quất roi ra, cái thứ này rất mềm, Diệp Thiên cũng không biết người đạo sĩ đó dùng cách nào, cũng không có cách nào để thi triển dây thừng ra cả, thứ này trong tay cậu giống như gân gà, đáng tiếc thật là vô vị.
– Thử xem dùng nguyên thần khởi động có được không?
Nhớ tới cái chuông Tam Thanh Linh trong ngực mình, Diệp Thiên chột dạ 1 chút, thần thức hướng về sợi dây thừng kia.
– Haiz, sao có thể thế được?
Lúc thần thức Diệp Thiên vừa tiếp xúc với sợi dây thừng, cậu chỉ cảm thấy được thứ đó đột nhiên phát ra 1 lực hấp thụ lớn, sức mạnh nguyên thần của mình nhanh chóng bị sợi dây thừng kia làm mất đi, doạ đến mức khiến cậu vội thu thức thần lại.
Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi này đã tiêu hao thần thức Diệp Thiên, khiến đầu cậu không khỏi choáng váng, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đi.
– Mẹ nó, Cái dây này không gọi là dây mà gọi là hại người mới đúng!
Diệp Thiên như gặp quỷ vứt sợi dây thừng này ra xa, nguyên thần cậu vốn chưa hoàn toàn ổn định lại, nếu như bị sợi dây thừng này hút nữa nói không chừng sẽ bị hồn siêu phách lạc.
– Thứ này rất lợi hại, thế nhưng người đạo sĩ đó dùng nguyên thần sử dụng, sao mình không dùng được nhỉ.
Nhìn thấy Diệp Thiên vứt sợi dây thừng đi, Hắc Long có chút kỳ quái, nó không giống như những con vật tu luyện bình thường khác, sau khi tự tu luyện, thì luyện nội đan, nguyên thần không lớn lắm, nếu không nó cũng có thể khởi động sợi dây thừng đó.
– Tôi công lực yếu quá, kinh mạch trong cơ thể bị huỷ hết, cũng không có vật dẫn để dùng nó tấn công, nếu không sẽ bị nó hút hết nguyên thần.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, bây giờ cậu mới ý thức được, khoảng cách giữa mình và những người đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên là quá lớn.
Suy nghĩ 1 chút, Diệp Thiên lại cầm sợi dây thừng đó lên, lần này cậu chứng kiến uy lực lớn nhất của 1 món đồ pháp khí, vứt đi như thể quả thực quá đáng tiếc.
Thế nhưng cho dù Diệp Thiên có tu luyện đủ nguyên thần, bây giờ cậu cũng không dám sử dụng thứ này, nếu như bị đồng đạo của ngừơi đạo sĩ này nhìn thấy, Diệp Thiên chẳng phải tự tìm phiền toái sao?
Diệp Thiên cũng không biết, dậy thừng này đúng là không giống như những món đồ pháp khí bình thường như cậu nghĩ, mà là 1 món linh khí, đồ vật này cho dù trong đạo giới là cực kỳ hiếm thấy, cấp độ còn cao hơn khá nhiều so với cáii chuông Tam Thanh Linh của Diệp Thiên nhiều.
Chỉ có điều tu luyện của người đạo sĩ kia quá yếu, đến cảnh giới Tiên Thiên mới chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng nó, thực lực phát ra chẳng qua chỉ là 1, 2 phần 10 mà thôi.
Nếu đổi là 1 người tu luyện Tiên Thiên giai đoạn cuối mà nói, sợ là con Hắc Giao trước mặt này đã bị sợi dây thừng này chặt gãy gân cốt rồi, căn bản là không mất nhiều khó khăn như vậy.
Sợi dây thừng đó thi triển được mấy chục mét, nhưng thu lại thì là 1 đoạn rất nhỏ, Diệp Thiên đem nhét vào ba lô, nhìn về phía Hắc Giao nói:
– Ngươi chắc cũng biết ở ngoài sơn cốc này còn có 1 khe núí khác, linh khí trong nó cũng rất nhiều phải không?
Hắc Giao sinh sống ở đây mấy trăm năm, Diệp Thiên tin chắc chỗ mà Mạnh Hạt Tử có thể tìm được, thì nó chắc chắn cũng biết, Diệp thiên rốt cuộc cảm thấy khe núi đó có chút kỳ quái, nên mới hỏi Hắc Giao.
– Chỗ đó? Tôi biết, thế nhưng tôi thích chỗ nào lạnh 1 chút, không thích chỗ ấm!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Hắc Giao quả nhiên gật đầu, sau khi suy nghĩ 1 lát, hỏi:
– Nơi đó cũng có cái hồ, tôi cảm thấy bên trong hình như cũng giống như chỗ này, chỉ có điều thuộc tính không giống thôi!
– Ngươi còn biết cả thuộc tính nữa à?
Diệp Thiên nghe vậy mừng rỡ ra mặt, thế nhưng sau đó mặt lại nghiêm trang lại, bởi vì cậu nghĩ tới Hồ Hồng Đức lúc này tu luyện nhờ hòn đá đó, linh khí trong hòn đá đó, hoàn toàn không giống như hòn ngọn đen trước mặt mình này.
Linh khí trong ngọc đen lạnh vô cùng, nếu lúc tu luyện chân khí tiếp xúc với, tu vi suýt nữa có thể bị đông lạnh, Diệp Thiên dùng nguyên thần hấp thụ năng lượng đó, âm thầm cảm thấy 1 tia cực lạnh.
Thế nhưng hoàn toàn không giống như khối đá màu xám, năng lượng trong đó lại có cả hơi thở sinh mệnh, rõ ràng là tràn trề sức sống, nếu không không có cách nào trị thương cho Hồ Hồng Đức.
– Chẳng lẽ là thuộc tính ngũ hành?
Trong lòng Diệp Thiên động 1 cái, ngũ hành có thể tượng trưng bởi 5 mầu, thủy đại diện cho màu đen, phải chăng ngọc đen trước mặt mình cũng như thế.
Mà mộc là màu xanh, trong khối đá màu xám còn ẩn hiện màu vân xanh, có thể lý giải tảng đá thuộc tính mộc.
Mạnh Hạt Tử làm đại bản doanh trong sơn cốc, bên ngoài nhiệt độ âm mấy chục độ mà bên trong vẫn ấm áp như mùa xuân, lẽ nào trong hồ nước sẽ có đá thuộc tính hoả?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nóng lên, nếu không phải Hồ Hồng Đức đang tu luyện bên trong, cần người bảo vệ thì…, Diệp Thiên hận không thể lập tức vào bên trong sơn cốc đó.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì cậu cảm nhận được hơi thở cực mạnh, từ chỗ Hồ Hồng Đức tu luyện truyền ra, sau đó 1 tiếng hét vang lên.
– Chẳng lẽ vượt qua cảnh giới?
Trong lòng Diệp Thiên vui vẻ, vốn nghĩ đưa Hồ Hồng Đức đến chỗ đại sư huynh ở Hồng Kông, không ngờ lại đội phá nhanh như vậy.
phải biết rằng, từ luyện tinh hoa khí đến luyện khí hoá thần, cái này đại diện cho người trong giới võ đã thăng cấp tới cảnh giới đại tông sư, đối với những người này mà nói, chẳng khác gì Diệp Thiên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Gần trăm năm qua, cũng chỉ có võ thuật vào thời dân quốc hưng thịnh nhất, giống như mấy người Thần Thương Lý Thư Văn hoặc là Tôn Lốc Đừng, Đỗ Tâm Võ, Dương Lộ Thiền đạt đến cảnh giới này mà thôi.
Mà đến bây giờ, ngoài mấy vị sư huynh mình và Nam Hoài Cần ra, Diệp Thiên từ trước đến nay chưa nghe thây ai có được võ thuật như thế, công phu có thể đạt đến cảnh giới luyện khí hoá thần.
– Lão Hồ, ông lão này, mau ra đây đi.
Tiếng thét của Hồ Hồng Đức đủ để vang đến tận 5 phút, chấn động vang dội quanh núi, có vài ngọn núi cao thậm chí còn tuyết lở, tiếng thanh kéo dài, thiên địa đều biến sắc.
– Ha ha, Diệp Thiên, lão Hồ ta cũng được coi là quyền đạo đại tông sư rồi chứ?
Hồ Hồng Đức cười ha ha, khí thế vô cùng, thế nhưng giương mắt nhìn Hắc Giao bên cạnh Diệp Thiên, khí thế đó lập tức hạ xuống, vẻ mặt đau khổ nói:
– Sao tên này lại chui ra? Không phải nó bị thương à?
Đang lúc Hồ Hồng Đức do dự mình có nên qua hay không, trong đầu đột nhiên có 1 giọng nói hiện ra:
– Ông là người tốt, qua đây đi, tôi không ăn thịt ông đâu!
Hắc Giao tuy rằng đã thông linh, nhưng về căn bản chưa tiếp xúc với loài người, trong ý thức của nó, chỉ có địch và bạn hoặc là người tốt và người xấu mà thôi.
Hồ Hồng Đức khi nãy nổ súng bắn người đạo sĩ, xem ra đã giúp Hắc Giao, cho nên lúc này được Hắc Giao liệt vào hạng bạn tốt.
– Ai? Ai đang nói chuyện với tôi thế?
Hồ Hồng Đức sửng sốt 1 chút, giọng này hình như không phải giọng Diệp Thiên.
– Lão Hồ, là tôi, tôi là Hắc Giao!
Giọng nói đó lại vang lên, Hồ Hồng Đức sợ tới nỗi trượt ngã trên mặt đất, phù phù 1 tiếng như tiếng ngã ngựa.
– Hắc… Hắc Giao?
Hồ Hồng Đức ngồi trên tuyết hồi lâu mới phản ứng lại, ước chừngmấy phút trôi qua, trong miệng phát ra 1 tiếng kêu kỳ quái:
– Mẹ ơi, cái thứ này thành tinh rồi à? Biết nói chuyện sao?
– Lão Hồ, qua đây đi.
Diệp Thiên vẫy tay, có chút khẩn trương nói:
– Tảng đá màu xám kia có còn không?
Lúc ở kinh thành, Diệp Thiên mất tận 5 ngày mới hấp thụ được hoàn toàn linh khí trong ngọc đen, theo lý thuyết mà nói Hồ Hồng Đức không thể nào trong thời gian hơn 1 tiếng ngắn ngủi như vậy mà đã luyện hoá hết.
Nhưng tảng đá màu xám này thực sự là rất quan trọng với cậu, Diệp Thiên cũng sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, 2 hòn đá thuộc tính không giống nhau, nói không chừng năng lượng bên trong chỉ đủ để Hồ Hồng Đức sử dụng để thăng cấp thôi.
– Hì hì, vẫn còn!
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức cười hì hì, trong tay của ông, rõ ràng vẫn còn hòn đá to bằng ngón út kia, cũng chẳng khác gì hình dạng trước đó của nó.
– Cầm lấy đi, kinh mạch trong cơ thể cõ lẽ là cần đến thứ này để hồi phục đấy.
Diệp Thiên vội vàng tranh lấy hòn đá đó, dùng nguyên thần tra xét 1 chút mới yên tâm, Hồ Hồng Đức thăng cấp, hình như cũng không tiêu hao nhiều linh khí của nó lắm.
Thế nhưng nhìn về phía Hắc Giao dưới chân mình, Diệp Thiên cũng hơi do dự 1 chút, nói:
– Hắc giao, thứ này có thể trị thương thế cho ngươi, ngươi có muốn hấp thụ 1 chút không?
Thành thật mà nói, nếu không phải Hắc giao đưa ra hòn ngọc đen to bằng bàn tay trẻ em đó, Diệp Thiên đúng là tiếc không đem ra hòn đá này đâu.
Chỉ là 1 con động vật không cần phải hào phóng thế, nhưng cậu cũng không thể keo kiệt quá được, hơn nữa máu trên người hắc giao tuy rằng không chảy rồi nhưng vết thương vẫn còn chưa khép lại.
Hắc Giao lắc đầu, nói:
– Không cần, tôi ở trong hồ có 1 chỗ phóng ra linh khí, những tảng đá đó là từ chỗ đó sinh ra, tôi vào đó dưỡng thương là được.
– Linh khí? Không đúng, bình thường linh khí căn bản là không nuôi dưỡng loại đá ngọc này.
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, trong ấn tượng của cậu, linh khí nhiều nhất chỉ có thể nuôi dưỡng 1 món pháp khí, linh khí có thể sản xuất ra loại đá ngọc này tuyệt đối là không phải là nhỏ.
Chỉ có điều khổ nỗi linh khí trên người hoàn toàn không có, căn bản là cậu không thể xuống hồ được, nếu không đã thử xuống đó xem xét 1 phen.
Diệp Thiên không biết, đáy hồ này là 1 chỗ linh khí, hơn nữa là 1 chỗ âm dương, chỗ này vị âm vị hàn, còn cái hồ khác kia là 1 suối nước nóng ngầm, cũng là do vị dương tạo thành.
Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành 1 bát quái đồ âm dương tự nhiên, tạo hoá trời đất, đã kéo linh khí trải dài hàng km ở núi Trường Bạch tụ tập lại trong hồ, mới có thể tạo thành đá linh khí như Diệp Thiên thấy này.
Mà người đạo sĩ kia tu luyện lâu năm hơn Diệp Thiên, hắn nhìn thấy manh mối ở chỗ này mới liều mạng tranh đấu với Hắc giao, chỉ có điều không ngờ nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim, cuối cùng thì phải phơi thây nơi này.
Chương 712 : Trở lại sơn cốc
– Đúng rồi, Diệp Thiên, xác tên đạo sĩ kia đâu.
Hồ Hồng Đức xem xét 1 hồi, trong lòng ông, tên đạo sĩ đó cũng không khác gì thần tiên lắm, nếu như mà chưa chết chạy mất, sau này bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
– Bị Hắc Giao xử lý rồi.
Diệp Thiên bị lời nói của Hồ Hồng Đức làm cho tỉnh lại, lúc này cậu tu luyện vẫn chưa xong, không nhìn ra được linh khí âm dương.
– Bị nó xử lý à? Chẳng lẽ là ăn thịt?
Ánh mắt Hồ Hồng Đức nhìn về Hắc Giao lập tức trở nên là lạ, cũng giống như Diệp Thiên, nó có thể giết người mà mặt không đổi sắc, nhưng chuyện ăn thịt người này, trong lòng ông vẫn không thể chấp nhận được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Không, bị dịch vị Hắc Giao phun ra ăn mòn hết rồi, ngay cả xương cũng không còn!
– Diệp Thiên, tên đạo nhân này lợi hại như vậy, nếu để lộ tin tức ra ngoài…
Tuy rằng tu luyện thăng tiến,nhưng nghĩ đến hình hình khi nãy tên đạo sĩ đó phi kiếm suýt chưa đoạt mạng mình, trong lòng Hồ Hồng Đức vẫn cảm thấy ớn lạnh, thiếu chút nữa, thì kết cục của mình cũng giống như tên đạo sĩ này mất.
– Không sao cả, ông không phải lo lắng!
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra 1 tia cười lạnh lùng, nói:
– Tu đạo vốn là việc làm nghịch thiên, tu vi cao tới đâu sợ là cũng chỉ để thôi diễn giúp người khác tìm hoạ phúc lành dữ, muốn đoán ra được chuyện này sợ là không thể nào.
Diệp Thiên lu luyện không phải về vấn đề này, nhưng đối với bói toán cậu cũng có nghiên cứu, nên rất tự tin, người tu luyện càng cao,khí trên người càng mạnh, thôi diễn càng khó hơn.
Tên đạo sĩ này tu luyện ít nhất cũng trên cảnh giới Tiên Thiên, muốn thôi diễn chuyện xảy ra hôm nay sợ là Kim Đan cao nhân cũng khó mà làm được.
Mà theo như lời Khỉ Trắng, người sau cảnh giới TiênTiên, trên thế gian này người đạt đến trình độ cao nhất có ai đạt đến cảnh giới Kim Đan Đại Đạo hay không còn chưa biết, cho nên Diệp Thiên không lo chuyện này bị lộ ra ngoài.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng quyết định, nếu mình chưa đạt đến cảnh giới sau Tiên Thiên, sợi dây thừng trong ngực tuyệt đối là sẽ không động vào, nếu không há chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao.
– Mẹ nó, người này rốt cục là lai lịch thế nào?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Hồ Hồng Đức có chút sợ hãi mắng hắn 1 câu, cả đời này ông sống trong núi Trường Bạch thế mà chưa từng gặp qua người thế này bao giờ.
– Đúng rồi, lão Hồ, trên người người này tìm được mấy thứ!
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ là chuyện vội mang tờ tiền và tem phiếu lương thực trong túi ra, nói:
– Ông xem xem chỗ tiền này phát hành năm nào, hình như tôi chưa gặp qua bao giờ?
– Tiền giấy 3 đồng à?
Sau khi Hồ Hồng Đức nhận tiền, cau mày nghĩ, là tiền phát hành năm 1955, cách đây gần nửa thế kỷ rồi cũng không tránh khỏi khó nhớ ra.
Sau 1 hồi lâu, Hồ Hồng Đức mở miệng nói:
– Tôi nhớ ra rồi, tiền này có, thế nhưng hình như phát hành chưa đến mười năm thì bị thu lại.
Chỉ vào hình vẽ trên tờ tiền, Hồ Hồng Đức nói tiếp:
– Lúc đó quan hệ nước mình quan hệ rất tốt với Liên Xô, bọn tây đó lúc ấy có tờ tiền rúp 3 đồng, cho nên chúng ta mới phát hành tờ 3 đồng nhân dân tệ.
Hơn nữa tiền này cũng là do Liên Xô giúp chúng ta in ấn, chuyện này sau đó cậu cũng biết bọn tây đó lật mặt với chúng ta, thu hồi viện trợ cho Trung Quốc.
Vì sợ bọn tây ấy in ấn tiền giả, hình như vào những năm 60, toàn bộ tờ tiền nhân dân tệ này đều bị thu hồi lại.
Lúc mới giải phóng, Hồ Hồng Đức đã từng công tác trên lâm trường, lúc đó gặp không ít chuyên gia ở Liên Xô dùng tờ tiền này, chuyện này dần hiện ra trong đầu ông.
– Số tiền này được lưu thông trên toàn quốc à?
Diệp Thiên có chút không cam lòng hỏi 1 câu, cậu vẫn muốn từ số tiền này tim ra chút manh mối, xem rốt cục tên đạo sĩ đó đến từ đâu.
– Đương nhiên là lưu thông trong cả nước, tôi nói này Diệp Thiên, xem tem phiếu không xem, xem số tiền này làm gì?
Công phu có thể luyện đến cảnh giới luyện khí hoá thần , Hồ Hồng Đức tự nhiên không phải là người ngốc, ông cũng đoán được ý định Diệp Thiên, lập tức nói:
– Trên này không phải viết rõ ràng rồi sao, cục buôn bán thực phẩm Bắc Kinh, thứ này là từ kinh thành mà ra còn gì!
– Haiz, sao tôi lại không nghĩ tới điều này nhỉ?
Diệp Thiên vỗ đầu, sự chú ý của cậu bị tờ tiền 3 đồng chưa thấy bao giờ kia thu hút hết rồi nên quên mất số tem phiếu này, so với tiền còn dễ phân biệt hơn.
Từ, năm A cho đến năm B, Trung Quốc tổng cộng có đến 30 năm sử dụng tem phiếu, số lượng phát hành cũng có tiếng là “cao nhất thế giới”.
Cả nước có hơn 2500 thành phố và quận, còn có cả thị trấn, thị tứ đều phân biệt sử dụng các loại tem phiếu lương thực, tiến hành kế hoạch cung ứng cho các đơn vị xí nghiệp hơn, nhà máy, hầm mỏ, nông trường, trường học, chính phủ, cơ quan.
Dựa vào chữ trên tem phiếu, hoàn toàn có thể đoán ra suất xứ của tiền và lương thực, nếu DiệpThiên muốn, thậm chí cậu có thể tìm ra năm đó số tem phiếu này từ tay ai truyền ra ngoài.
Phải biết rằng, vào thời kỳ đó, là nguyên soái tướng quân hay là dân chúng bình thường, mức sống cũng xấp xỉ ngang nhau, người bỗng chốc có thể cẩm ra 70, 80 tờ tiền và tem phiếu như vậy, tốn chút sức lực là có thể tra ra ngay.
Suy nghĩ 1 chút, Diệp Thiên nói:
– Lão Hồ, đem bật lửa của ông cho tôi.
– Cần bật lửa làm gì?
Hồ Hồng Đức sửng sốt 1 chút, lấy bật lửa ra đưa cho Diệp Thiên.
– Lương phiếu có thể để lại, nhưng tiền thì không, đốt sạch.
Diệp thiên nói chuyện, châm lửa đốt luôn số tiền 3 đồng kia, số tiền này chưa từng có ai thấy qua, nếu từ tay cậu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ bị người ta để ý.
Hiện tại thực lực Diệp Thiên quá yếu, không thể phạm phải chút sai lầm nào, nếu bị người ta tìm ra, hậu quả cậu không thể nào chấp nhận được.
– Diệp Thiên, chúng ta bây giờ đi đâu? phải rời núi à?
Hồ Hồng Đức đã sớm nhìn thấy trong tay Diệp Thiên cầm hòn đá to bằng bàn tay trẻ con kia, biết mục đích đi lần này đã đạt được.
Thế nhưng Hồ Hồng Đức nếm xong linh khí lạnh trong hòn đá này, mặc dù bây giờ tu luyện đã thêm 1 cảnh giới, nhưng ông vẫn tránh xa hòn ngọc đen này.
– Đừng vội ra ngoài, lão Hồ, chúng ta qua chỗ Mạnh Hạt Tử kia xem xem 1 chút đi, theo như lời Hắc Giao nói, chỗ đó có chút cổ quái!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cúi đầu vỗ đầu Hắc Giao nói:
– Ngươi có muốn qua đó không?
Hắc Giao tuy rằng thân thể không lồ, chẳng qua là thân thể nó thô ráp, thế nhưng cũng chỉ nhỏ hơn eo Diệp Thiên 1 chút thôi, vẫn có thể qua chỗ eo hẹp ở của động được.
– Được, tôi với các cậu đi xem xem, thế nhưng tôi không xuống nước ở đó đâu!
Kể cũng coi như vừa mới cùng Diệp Thiên đổng sinh cộng tử xong, hơn nữa còn có thể dùng thần thức nói chuyện, Hắc Giao đúng là có chút quyến luyến với Diệp Thiên, mặc dù có chút không thích nhiệt độ ở đó, những cũng không nỡ chia tay.
– Đựơc, chúng ta đi xem xem!
Diệp Thiên gật gật đầu, dọn dẹp hết vết tích xung quanh mới dẫn Hồ Hồng Đức và Hắc Giao đến chỗ cửa động bí mật ở cửa cốc kia.
Mạnh Hạt Tử đối với cốc này cũng coi như là hao tâm tổn trí, cơ quan cửa động thiết kế cực kỳ tốt, Diệp Thiên cản thận xem xét 1 chút, cũng không có ngươi hay là động vật đi vào.
Dọc theo sơn động đi vào khoảng 60, 70 mét, độ ẩm tăng lên, Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức căn bản là vừa đi vừa cởi áo, lúc đi vào trong cốc trên người 2 người chỉ còn thừa lại mỗi 1 chiếc áo.
– Có chỗ tốt như vậy, Tiểu Tiên còn định đi biển làm gì chứ, đi nghỉ ở đây không phải tốt hơn à?
Hồ Hồng Đức giọng nói kéo dài, ở không gian nhỏ hẹp thế này đi hơn trăm mét, thực sự là áp lực đè nén ông quá mức.
– Lão Hồ, chỗ này không được nói với ai hết.
Diệp Thiên nghe vậy mặt sưng lên, cậu đã sớm đem nơi này thành cấm địa của mình, ngoài mấy vị sư huynh của mình ngay cả người nhà cũng không nói cho , nếu như sau này làm sai cái gì thì chỗ này chính là nơi tị nạn của cậu.
– Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi!
Nhìn thấy Diệp Thiên nổi giận, Hồ Hồng Đức vội cười hề hề, nói cũng có chút kỳ quái, trong lòng Hồ Hồng Đức luôn sợ Diệp Thiên, lúc đối diện với Cẩu Tâm gia, ông cũng không có cảm giác này.
– Diệp Thiên, loại đá này ở trong hồ đó!
Hắc Giao truyền âm vào 2 người, sau khi nó vào trong cốc, tinh thần cũng trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều, nó vốn là động vật thích râm mát, tuy rằng đã có thần trí nhưng hoàn toàn không thích hoàn cảnh nơi này.
– Đá à, trong hồ này cũng có à?
Trước khi Hắc Giao dùng thần thức thuyền âm nói chuyện này với Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức không biết gì, lập tức quay đầu lại nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Hắc Giao nói có, hơn nữa năng lượng ẩn chứa bên trong không giống như trong ngọc đen này, thế nhưng hồ nước này tôi không xuống được, lão Hồ, ông thử xem thế nào?
Đi đến bên cạnh suối nước nóng, Diệp Thiên giơ tay thử 1 chút, nhiệt độ phải trên 50, 60 độ.
Thế nhưng bên cạnh hồ, ở chỗ giữa hồ, không ngừng có những bọt khí nổi lên, giống y nhưng nước sôi vậy Diệp Thiên bây giờ không có chân khí hộ thân, cũng không dám xuống nước thăm dò.
– Tôi à? Được rồi, để tôi thử xem!
Nhìn thấy những bọt khí nổi lên kia, Hồ Hồng Đức có chút không muốn cởi quần áo đi xuống, tuy rằng vừa mới tu luyện vượt cấp, nhưng ông vẫn hít 1 hơi thật sâu, đem chân khí chạy khắp toàn thân.
– Cũng được, nhiệt độ này cũng khá thoải mái.
1 chân thò xuống trong hồ, Hồ Hồng Đức kêu lên 1 tiếng thoải mái.
– Mẹ nó, nhiệt độ ở đây phải đến 70, 80 độ.
Lúc Hồ Hồng Đức hơi xuống thêm 1 chút, sắc mặt biến đổi, thế nhưng nhờ có chân khí phòng thân, ông vẫn có thể chịu đựng được.
Phải biết rằng, trước kia trong giang hồ có thủ pháp mò tiền trong chảo dầu, cũng không phải là mánh khoé lừa người, chỉ cần tu luyện tới luyện tinh thần hoá, có thể đem chân khí bảo vệ tay khiến cho chảo dầu nóng không đả thương được.
Tới tu vi như Hồ Hồng Đức, chân khí trải khắp toàn thân, đến nước sôi trong nồi ông cũng có thể ngồi được 1 khoảng thời gian, lúc này tuy rằng ngoài miệng lải nhải, nhưng thân thể cũng dần dần ngập vào trong hồ.
– Lão Hồ, nếu không ổn thì đi lên, nhiệt độ bên dưới hơi cao!
Nhìn đầu Hồ Hồng Đức ngập xuống nước, Diệp Thiên có chút lo lắng, những bọt nước nổi bắn tung toé trong hồ khiến người ta kinh sợ.
Chương 713 : Bế quan
– Hắc Giao, Lão Hồ chắc không sao chứ?
Sau khi Hồ Hồng Đức ngập xuống nước, Diệp Thiên cũng không rõ tình hình bên dưới, bởi vì nước hồ này hình như ngắn cách thần thức dò xét, nguyên khí của cậu không có cách nào tiến vào cả.
Nhìn những bọt khí không ngừng bắn lên trong hồ, trong lòng Diệp Thiên có chút hối hận, Hồ Hồng Đức chẳng qua mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nếu như chuyện không hay xảy ra, sau khi cậu ra núi biết ăn nói thế nào với mấy người Tiểu Tiên đây?
– Không sao đâu, tôi có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của ông ấy, còn sống!
Hắc Giao tuy rằng không thích ứng với hoàn cảnh nóng nực ở đây, nhưng tu luyện cao hơn hẳn Diệp Thiên, hơn nữa lại hiểu biết về nước có thể thông qua giao động của sóng nước cảm nhận được tình hình bên trong.
Sau khi nghe Hắc Giao nói xong, tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên buông lỏng hơn 1 chút, suy nghĩ 1 chút mở miệng nói:
– Hắc Giao, ngươi có thể truyền âm cho ông ấy bảo ông ấy về được không?
– Mẹ nó, suýt nữa đun chín ông rồi, sắp không chịu được rồi!
Ai mà ngờ được lời Diệp Thiên chưa dứt, nước trong hồ sóng mạnh lên, thân hình Hồ Hồng Đức hiện ra trong hồ, lúc thân thể còn đang ở không trung đã bắt đầu than thở rồi.
Sau khi thân thể đứng vững, Hồ Hồng Đức liên tục xua tay với Diệp Thiên:
– Không được rồi, Diệp Thiên, nhiệt độ nước bên dưới sợ là trên trăm độ, tôi thực sự không thể xuống được.
– Lão Hồ, thân thể ông không sao chứ?
Nhìn thân thể Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên có chút há hốc mồm, bởi vì do sống nhìều năm trong núi, da Hồ Hồng Đức tương đối ngăm đen, thế nhưng lúc này, toàn thân đỏ bừng bừng, thực sự nhìn không khác gì con tôm luộc lắm.
– Bây giờ không sao, thêm chút nữa chắc là có sao đấy!
Hồ Hồng Đức tức giận thoáng nhìn Diệp Thiên:
– Nơi này không phải là núi lửa hoạt động chứ? nhiệt độ bên dưới cao như vậy?
Người tuổi như Hồ Hồng Đức, bình thường đi tắm thường thích tắm nước ấm, nhiệt độ ít nhất cũng phải trên 50, 60 độ, thanh niên trẻ tuổi căn bản là không xuống được.
Thế nhưng lúc này cho dù ông ta có dùng chân khí hộ thân, xuống hồ, vẫn cảm thấy không chịu nổi, cảm giác giống như là đặt trên lò nước nóng, lục phủ ngũ tạng cũng sắp thành lửa rồi.
– Lão Hồ, thế xuống được đến đâu?
Đơi Hồ Hồng Đức thở hổn hển xong, Diệp Thiên mới mở miệng nói, xuống cũng xuống rồi, thế có thu hoạch được cái gì không?
– Không có, xuống đến hơn 10 mét tôi không chịu được nữa, ai mà biết được bên dưới còn sâu thế nào nữa?
Hồ Hồng Đức lắc đầu, nhìn Diệp Thiên nói:
– Tôi không thể xuống được, lạnh quá còn chịu được 1 chút chứ, suýt chút nữa bị nấu chín rồi, chết thế oan uổng quá.
– Chưa nói cho ông xuống mà.
Diệp Thiên khoát tay, xoay mặt nhìn về phía Hắc Giao nói:
– Trong hồ đó sâu bao nhiêu thế? Ngươi nói mấy người ngươi thì dài đến là được rồi!
Diệp Thiên biết Hắc Giao vừa học được thần thức truyền âm, nếu không thể nó so sánh hình tượng, chẳng khác nào hỏi người mù.
– Mười mấy người!
Hắc giao truyền âm nói:
– Nước có lạnh nữa tôi cũng xuống được, nhưng ở đây thì không được, tương khắc với thuộc tính của tôi!
– Mười mấy thân à?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút,rồi nhỉu mày:
– Kể cả xuống được, áp lực nước cũng không chịu nổi rồi.
Hắc giao thân thể dài chừng 8 mét, mười mấy người là sâu hơn trăm mét, mà chỗ này sâu cũng gần bằng chỗ biển sâu nhất mà con người có thể lặn xuống được rồi còn gì, Diệp Thiên không có chân khí hộ thân, sợ là chưa đến đáy hồ, lục phủ ngũ tạng đã bị áp lức đè nát hết rồi.
– Diệp Thiên, thứ dưới đó cậu đừng nghĩ đến nữa.
Nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức bĩu môi, nói:
– Theo tôi thấy, trừ phi cậu có bản lĩnh của tên đạo sĩ đó mới có thể xuống tới đáy, nếu không đừng có mơ!
– Luyện ra chân khí, thật mới có thể xuống được.
Hồ Hồng Đức vốn định trêu Diệp Thiên 1 câu, cũng khiến cho mắt Diệp Thiên sáng lên.
– Được rồi, Diệp Thiên, hòn đá đó cậu cũng có được rồi, hay là…chúng ta ra ngoài núi đi? Nếu như có thêm 2 tên đạo sĩ đến nữa, chúng ta căn bản là không đủ người đâu!
Thành thật mà nói, sau khi nếm thủ đoạn tên đạo sĩ kia, trong lòng Hồ Hông Đức có 1 chút sợ hãi, không muốn tiếp tục ở trong núi này nữa.
– Rời núi à?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Lão Hồ, tôi phải ở lại đây 1 thời gian, ông ra ngoài trước đi.
Nơi này tuy rằng linh khí có kém hơn 1 chút so với tu linh trận ở Hồng Kông, thế nhưng cũng nhiều hơn ở thành phố nhiều, điều quan trọng là ở đây không bị ai quấy rầy, DiệpThiên có thể toàn tâm để tu luyện.
Diệp Thiên vốn nghĩ nếu có thể có được ngọc đen từ tay Hắc Giao thì cậu ở trong sơn cốc này tu luyện 1 thời gian đã.
Lúc này không chỉ có ngọc đen trong tay mà từ tên đạo sĩ đó còn có được hòn đá màu xám, mà năng lượng bên trong hình như rất có ích để khôi phục đan điền của cậu, Diệp Thiên tất nhiên không muốn ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Thiên không chịu rời núi, Hồ Hồng Đức thở dài nói:
– Vậy được rồi, tôi ở lại đây cùng cậu!
– Lão Hồ, không cần ông ở cùng đâu, ở ra ngoài nói với người nhà tôi 1 tiếng, bảo bọn họ không phải lo lắng đâu!
Diệp Thiên biết, mình nếu như 10, 15 ngày không liên lạc với gia đình sợ là không biết mẹ mình biến thành bộ dạng nào nữa.
Hồ Hồng Đức chần chừ hỏi:
– Thế… thế cậu ở đây ăn uống thế nào?
– Mạnh Hạt Tử để lại nhiều gạo và bột mì ở đây như vậy, còn có quả hoa quả đầy cốc nữa, sợ gì bị đói.
Diệp Thiên nở nụ cười, thế nhưng vội vàng thu lại:
– Lão Hồ ông nói cũng có lý, Hắc Giao, hay là thời gian này ngươi đừng có quay về đầm Hăc Long, ở đây với ta đi?
Tuy rằng Diệp Thiên tự tin đã thủ tiêu toàn bộ thi thể, nhưng cậu không biết gì về giới tu đạo, trong lòng thực sự vẫn không yên tâm, trong sơn cốc này cực kỳ bí mật, lại có thể ngăn cách thần thức tra xét đúng là 1 chỗ tuyệt vời để ẩn thân.
– Không sao đâu, tôi sau này ở trong hồ không ra ngoài , không sợ!
Hắc Giao loạng choạng lắc đầu, cũng không muốn ở lại, nó ở trong sơn cốc này, toàn thân cảm thấy không được thoái mái.
Hơn nữa chỉ cần Hắc Giao không ra khỏi hồ sâu, thì có đến thêm mấy tên đạo sĩ nữa nó cũng không sợ, dù sao sống trong hồ cũng mấy trăm năm rồi, Hắc Giao chiếm giữ thiên thời địa lợi.
– Được rồi, vậy ngươi cẩn thận 1 chút, sau khi ta bế quan xong thì đến tìm ngươi!
Diệp Thiên gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra 1 việc, vội vàng truyền đoạn văn tự vào trong đầu hắc long, nói:
– Đây là 1 đoạn công pháp yêu thú tu luyện, ngươi xem xem có thể luyện được hay không?
Công pháp lưu trong ngọc bội đã bị Diệp Thiên tiêu huỷ rồi, đây là truyền miệng chứ không phải văn tự, Diệp Thiên cũng không sợ hắc giao không hiểu được nghĩa.
Sau khi truyền đoạn công pháp vào đầu hắc long, 2 ánh mắt Hắc Giao như sáng lên, tiện đà nhắm lại, giống như ra ngộ ra cái gì.
Hơn 10 phút trôi qua, hơi thở Hắc Giao bỗng nhiên nhẹ đi, khí thế vốn khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được hoàn toàn thu lại vào trong cơ thể.
– Có thể, tôi có thể tu luyện, Diệp Thiên, tôi cũng về bế quan đây.
Hẳn là từ trong công pháp đạt được điều gì, lúc Hắc Giao mở mắt ra lần này, chỉ vội vội vàng vàng truyền 1 đoạn thần thức cho Diệp Thiên rồi biến vào bên trong cửa động sơn cốc.
– Nó đúng là ngay thẳng, thế mà đã đi rồi.
Mãi sau khi Hắc Giao rời đi 1 hồi, Diệp Thiên mới phản ứng lại, động vật cho dù có tri thức, nhưng suy nghĩ vẫn khác xa con người, làm việc dứt khoát, khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không quen.
Xoay người nhìn về phía Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nói:
– Được rồi, lão Hồ, ông cũng rời núi đi, nhớ gọi điện cho người nhà tôi với, bảo họ không phải lo lắng đâu.
Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:
– Được, sau khi tôi rời núi sẽ đến kinh thành 1 chuyến, sau đó đi Hồng Kông đến nhà lão thúc ở 1 thời gian, nếu như cậu bế quan xong, thì đến trang trại ngoài núi, tiểu Tống sẽ đưa cậu về thành phố!
Hồ Hồng Đức mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nhưng ông cũng không có công pháp tương ứng, hơn nữa trong lòng còn rất nhiều chỗ khó hiều, thế chẳng bằng đến Hồng Kông tìm Cẩu Tâm gia, để cho tu vi mình ổn định lại.
Lập tức Diệp Thiên đưa Hồ Hồng Đức ra ngoài sơn cốc, tìm lại thanh đoản kiếm khi nãy tên đạo sĩ đó phi vào trong rừng.
Thanh đoản kiếm này dài không quá 3 tấc, cũng hơn 10 cm, có thể đặt trong lòng bàn tay, chất liệu không phải là kim loại nhưng sắc bén lạ thường, cắt nhẹ 1 cái cũng có thể để lại vết tích trên vách đá cứng.
Hồ Hồng Đức thiếu chút nữa bỏ mạng dưới đoản kiếm này, hơn nữa ông cũng không muốn mình dính dáng gì đến tên đạo sĩ kia, nên kiếm này để cho Diệp Thiên mang trong cốc.
– Thời cổ đại từng có truyền thuyết kiếm tiên, trên nghìn dặm có thể lấy được thủ cấp người, tên đạo sĩ đó ngàn dặm thì không làm được, thế nhưng chỉ cần tầm nhìn thoáng đãng, 1, 2 km thì không thành vấn đề gì, chẳng nhẽ đây là thanh phi kiếm trong truyền thuyết.
– Hả? nguyên thần không thể xâm nhập được, thế thì cái này luyện thế nào được?
Chương 714 : Bế quan
Đặt thanh đoản kiếm đó trong lòng bàn tay, Diệp Thiên cảm nhận được 1 tia sát khí, kích thích đến mức cánh tay cậu run lên, lập tức thổi nguyên thần vào trong thăm dò, nhưng không ngờ bị thanh kiếm này bắn ngược trở lại.
Diệp Thiên đây là chỉ biết 1 mà không biết hai, muốn luyện pháp khí, không chỉ cần có nguyên thần, chân khí cũng rất quan trọng.
Cũng giống như thành thần kiếm trong truyền thuyết đó, cần dùng chân khí ở đan điền hô hấp phun nạp vào trong kiếm, để cho độ tinh khí nhập vào bên trong kiếm, sau đó cứ lặp lại như vậy, đến khi nào kiếm hấp thụ đến đan điền của mình.
Như vậy sau nhiều năm, giữa người và kiếm mới có quan hệ tinh thần, thế mới có thể dễ sai bảo kiếm, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.
Đương nhiên, Diệp Thiên bây giờ không biết được đạo lý đó, cậu chỉ là có chút tò mò với kiếm này mà thôi, thăm dò không ra môn đạo nào cũng không nghĩ nhiều nữa, thu kiếm về.
– Mạnh Hạt Tử đúng là biết tìm chỗ, sợ là cao nhân tiền bối ngày xưa cũng không có mấy người tìm được bảo địa bế quan tu luyện thế này đâu!
Nhiệt khí trong sơn cốc bốc hơi, linh khí dồi dào, tự như tiên cảnh, nếu so với khu buôn bán sợ là không thua gì Thần Nông Giá đâu.
Diệp Thiên cũng không vội tiến hành tu luyện, đầu tiên là ngồi trong hồ hơn 1 tiếng đồng hồ, khiến cho tinh thần và thể xác hoàn toàn tĩnh lại, mới đem viên đá ngọc ngắn bằng ngón út kia ra.
Cửa ra bên ngoài sơn cốc đã bị Diệp Thiên phong bế lại, chỗ vào trong cốc cũng bị Diệp Thiên dùng 1 tảng đá to chặn lại, hơn nữa Diệp Thiên còn truyền âm bảo Hắc Giao đừng đến quấy rầy, lúc này toàn bộ sơn cốc đến 1 ngọn gió cũng không vào được, yên tĩnh cực kỳ.
Xem xét hòn đá ngọc trong tay, mầu xám trong suốt giống như những đường vân của khúc gỗ, Diệp Thiên khẳng định mình đoán không nhầm, nếu phân loại nó và hòn ngọn đen kia thì chắc là thuộc tính mộc.
Diệp Thiên khoanh chân ngồi xuống, 2 tay đặt ở chỗ đan điền, sau khi hít 1 hơi thật sâu vào, 2 mắt nhắm lại, chỗ ấn đường hiện tên 1 tia màu trắng, nhưng chỗ cánh tay có thể mơ hồ thấy được nguyên thần nổi lên.
– Âm cực tại lục, hà dĩ ngôn cửu, thái cực sinh lưỡng nghi, thiên địa sơ bào phán, thiên địa chi tượng phân, âm dương chi hậu liệt, biến hóa chi do biểu, tử sinh chi triệu chương, bất mưu nhi di tích tự đồng, vật ước nhi u minh tư khế… (cửu âm chân kinh)
Theo công pháp nguyên thần vận hành, nguyên khí trời đất nồng đậm bên trong sơn cốc hình như bị lực hút dần, nguyên thần như ong vỡ tổ hút mạnh vào, quanh người Diệp Thiên giống như bao phủ 1 lớp sương mù, toàn thân trở nên mờ mờ ảo ảo.
Cùng lúc đó, khối ngọc trong lòng bàn tay kia tỏa ra rừng đợt linh khí nhè nhẹ, thâm nhập vào trong nguyên thần của Diệp Thiên, thế nhưng Diệp Thiên cũng lấy nguyên thần làm vật dẫn, những dòng nguyên khí li ti này nhập vào trong cơ thể.
Vào sự kiện 11 tháng 9, Diệp Thiên vốn đang bị nội thương, cuối cùng vì cứu mẹ, nên bộc phát tiềm lực toàn thân.
Thế nhưng lúc đó Diệp Thiên không có phòng bị, sau lưng bị 1 đòn trọng thương, khiến cho cậu bị hủy 2 chỗ đan điền, kéo theo đứt kinh mạch toàn thân, thân thể cậu tuy rằng rất mạnh nhưng cũng không có cách nào ngưng tụ chân khí được.
Thế nhưng sau khi cỗ linh khí ấm nóng truyền vào cơ thể, thân thể Diệp Thiên như là cây khô gặp mùa xuân, từng tế bào đều hấp thụ thật nhiều dòng linh khí này, kinh mạch vốn bị đứt gãy hình như cũng dần dần khôi phục.
Thế nhưng quá trình hấp thụ cực kỳ chậm, nếu thân thể Diệp Thiên như là 1 tảng đá thì linh khí truyền vào tảng đá này giống như là nước nhỏ giọt dần dần thấm vào người Diệp Thiên, cuối cùng cũng là nước chảy đá mòn.
Tu luyện nguyên thần không thể so sánh với hấp thụ linh khí khi luyện đến cảnh giới luyện khí hóa thần hấp thụ vào thân, ở trạng thái này, yêu cầu 1 số lượng nguyên khí khổng lồ mới được.
– Chả trách những người luyện đạo không còn rồi, trên cái thế gian phàm trần này, căn bản là không thể luyện được.
Sau vài phút ngắn ngủi, linh khí trời đất tích tụ bao nhiêu năm trong sơn cốc, dĩ nhiên đã bị Diệp Thiên hấp thụ không thiếu 1 tia, điều này khiến cho sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khổ sở.
Phải biết rằng, tu luyện của Diệp Thiên chỉ mới tiến vào cánh cửa của Tiên Thiên, linh khí trong trời đất này đã không còn đủ cho cậu sử dụng, mà công pháp người đạo sĩ nào cao thâm hơn nữa chẳng phải chỉ cần thở 1 cái thì đã hết luôn cả chỗ nguyên khí này hay sao?
– A, thế này là thế nào?
Đang lúc Diệp Thiên nghĩ tạm dừng hấp thụ linh khí ngoại giới, chuyên tâm hấp thụ linh khí trong đá, bỗng nhiên cậu cảm nhận được lớp sương mù bên trên hồ từng tia 1 bị linh khí mang tính nóng đó hấp thu vào.
Đây là 1 loại linh khí mà trước giờ Diệp Thiên chưa từng tiếp xúc, so với nguyên khí tự nhiên trong trời đất còn thuần khiết hơn nhiều, cũng chỉ có linh khí khối đá ngọc trong tay và trong viên ngọc đen kia mới có thể so sánh cùng.
– Hay là linh khí là do vật trong hồ truyền ra?
Diệp thiên vừa nghĩ, theo bản năng truyền ra 1 tia nguyên thần, hướng vào trong viên ngọc đen to bằng bàn tay trẻ em kia tìm kiến, cậu muốn phân biệt 1 chút chỗ khác nhau của 2 loại nguyên khí!
Thế nhưng điều khiến cho Diệp Thiên không ngờ tới chính là lúc thần thức tiếp xúc với ngọc đen, 1 cỗ linh khí mát lạnh theo tia thần thức đó truyền vào trong nguyên thần Diệp Thiên.
– Không tốt rồi, nước lửa xung khắc!
Diệp Thiên phản ứng cực nhanh, đang định niệm thần cắt đứt tia thần thức kia thì đã muộn rồi.
Nguyên thần vốn tràn đầy trong người cậu vốn là linh khí ấm trong hồ, giống như là gặp phải trời đất bỗng nhiên nổi sóng lên, hình như muốn đuổi tia linh khí mát lạnh kia truyền ra khỏi nguyên thần Diệp Thiên.
Thế nhưng viên ngọc đen trong ngực Diệp Thiên cũng không yếu thế, trong lúc nhất thời luồng linh khí lớn phát ra, linh khí 2 thuộc tính không giống nhau liền tranh đấu ngay trong nguyên thần của Diệp Thiên.
– Mẹ nó, mình sao lại phạm phải sai lầm này chứ?
Trong lòng Diệp Thiên phát ra 1 tiếng kêu rên, lúc này cậu muốn dừng mà không dừng được, hai loại linh khí hình như coi nguyên thần của cậu là 1 chiến trường, nếu chưa phân thắng bại thì không dừng lại.
Nhưng như vậy, lại khiến cho Diệp hiên khổ không thể nói ra được, 2 cỗ linh khí đó mỗi lần va chạm lại khiến cho cậu đầu đau như búa bổ, chính là đau vì nguyên khí tranh đấu, Diệp Thiên muốn hét lên mà không hét ra được.
Mà điều làm cho Diệp Thiên càng hoảng sợ chính là, mặt hồ trước mặt hình như đang bị cái gì khiêu khích, nguyên khí nồng đậm gần như nguyên chất chen chúc mà tuôn ra, truyền vào nguyên thần trong não Diệp Thiên, như phá vỡ nguyên thần của cậu.
Phải biết rằng, tuy là luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn cần rất nhiều linh khí, nhưng cũng đến 1 giới hạn nào đó thôi, cũng giống như 1 cái cốc đầy nước, có đổ thêm vào cũng sẽ tràn ra.
Lúc này nguyên thần Diệp Thiên cũng giống như cái chén đó, sau khi nguyên khí dồi dào đó tràn vào lập tức đè bẹp mọi ngọc ngách mà linh khí ngọc đen truyền vào, mà linh khí dư thừa thì len lỏi vào từng kẽ chân lông của Diệp Thiên.
– Mẹ nó, con mẹ nó không phải là muốn giết ta chứ?
Diệp Thiên chỉ cảm thấy thân thể mình giống như 1 quả bóng căng phồng, từng tế bào đều ngập tràn nguyên khí, chỉ có điều còn chưa đợi cậu nghĩ ra cách gì tình hình lạ biến đổi.
Trên vách đá cách Diệp Thiên hơn 10 mét, tự dưng 1 trận linh khí dao động truyền ra, Diệp Thiên còn chưa kịp phản ứng lại thì linh khí của nó hoàn toàn tương đồng với linh khí của hòn ngọc đen trong ngực Diệp Thiên đột nhiên tham dự vào trận chiến trong nguyên thần.
– Trời ơi, lại từ đâu đến nữa đây?
Lúc này Diệp Thiên đã gần như tuyệt vọng, nếu chỉ là nguyên khí trong hồ thì có thể triệt tiêu hoàn toàn linh khí từ trong ngọc đen truyền ra, thế nhưng linh khí bất thình lình như vậy lại khiến trận đấu càng căng thẳng hơn.
Hơn nữa Diệp Thiên họa đến dồn dập, số lượng linh khí khổng lồ kia không chỉ tranh đấu trong nguyên thần mà còn phân ra từng phần thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Thiên.
Lúc lạnh lúc nóng, lúc băng lúc lửa, từ nguyên thần truyền ra thân thể từng đợt từng đợt va chạm khiến cho thân thể Diệp Thiên đang ở băng lạnh đột nhiên gặp lửa, sắc mặt lúc đen lúc trắng, khiến cậu đau đến mức không thể chết ngay được.
– Đi đời nhà ma rồi, chẳng nhẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao?
Thần thức Diệp Thiên đã trở nên mờ hồ, bây giờ cậu hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển nguyên thần, cho dù là muốn thu hồi nguyên thần lại cũng không được.
Nguyên thần Diệp Thiên vốn không ngưng tụ, lúc này lại không ngừng bị 2 loại linh khí nóng lạnh đánh vào, nên tản ra dần dần.
Mà linh khí va chạm trong thân thể lại khiến cho thân thể Diệp Thiên như phá tan ra, khối đá màu xanh xám kia điều trị kinh mạch khôi phục trong nháy mắt đã bị hủy diệt hoàn toàn.
May mắn lúc này nguyên thần Diệp Thiên không ở thân thể, nếu không loại đau đớn trong cơ thể này sợ là Diệp Thiên sẽ không chịu nổi.
– Ầm!
Sau 1 lần giao kích, Diệp Thiên chỉ cảm thấy nguyên thần như là bị búa tạ đạp xuống, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn mất ý thức.
Chỉ có điều là Diệp Thiên mặc dù hôn mê nhưng 2 loại linh khí kia vẫn không ngừng tranh đấu trong người Diệp Thiên, dốc hết toàn lực tranh đấu, linh khí phát ra điên cuồng khiến cho toàn bộ lỗ chân lông Diệp Thiên tóe máu ra.
Lúc này Diệp Thiên không có cách nào duy trì tư thế ngồi được nữa, toàn thân ngã xuống đát, lúc lúc cơ thể co giật lên, thế nhưng trong tay trái cậu lúc này vẫn còn cầm hòn đá ngọc mày xám xanh kia.
Mà khối đá này lúc này cũng tiến vào trong nguyên thần Diệp Thiên, linh khí mà nó phát ra hình như không bị 2 linh khí đó bài trừ, cũng bởi vì sự tồn tại của nó mà nguyên thần của Diệp Thiên mới không bị tiêu tan hết.
Lúc này bên trong nguyên thần Diệp Thiên giống như là trận chiến giữa 2 nước, ngoài ra thì có 1 nước khuyên can, thế nhưng bên khuyên đó quá yếu nên trận đấu vẫn đang tiếp tục.
Thời gian trôi qua như bay, cũng không biết là qua bao lâu, hòn đá ngọc trong tay đột nhiên phát ra linh khí cực mạnh, đồng thời thâm nhập vào trong thân thể và nguyên thần Diệp Thiên.
Mà đồng thời truyền linh khí ra, khối đá trong tay này hóa thành bột, nhưng lúc này linh khí truyền vào lúc này lại mạnh hơn rất nhiều, cũng làm cân bằng lại trận đấu.
Sau 1 thời gian dài giằng co, 2 loại linh khí xung khắc như nước với lửa cũng hòa bình trở lại.
Mà linh khí mộc đột nhiên mạnh lên, thế nên 2 loại linh khí đó tách nhau ra, cũng giống như tạo ra 1 ranh giới rõ ràng, hơn nữa còn vận hành công pháp bên trong nguyên thần Diệp Thiên.
Trong thân thể Diệp Thiên, loại biến hóa này tồn tại, 2 loại linh khí tàn phá khắp thân thể Diệp Thiên đều bị ép lại ở chỗ đan điền, hóa thành Thái Cực đồ.
Mà ở giữa thái cực đồ có vạch ngăn cách chính là loại linh khí trung tính tính mộc, loại linh khí này không biến mất, còn còn âm ỉ hấp thụ năng lượng từ 2 luồng linh khí kia khiến cho chúng dung hợp lại với nhau.
Mà thái cực đồ 1 đen 1 trắng mới đầu cũng chưa ổn định, nhưng nhờ nguyên thần Diệp Thiên dần dần phục hồi, đan điền của cậu cũng chầm chậm ẩn xuống, đồng thời tràn ra 1 tia chân khí, tẩm bổ thân thể Diệp Thiên.
Mặt trời trong sơn cốc mọc lại lặn, trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, mà nguyên thần ngưng tụ bên ngoài thân thể Diệp Thiên, mắt mũi lỗ tai cùng bộ mặt hoàn toàn lộ ra ngoài, quả thực là 1 phiên bản khác của Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Diệp Thiên đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, do âm dương thái cực đồ hợp nhất tạo thành chân khí, hoàn toàn cải tạo lại thân thể Diệp Thiên.
Chương 715 : Cảnh giới Tiên Thiên
Diệp Thiên từ từ tỉnh lại, ngửi thầy mùi cỏ thơm, trong não nhất thời quên mất:
– Mình không hoa mắt chứ, âm tào địa phủ cũng có cảnh sắc thế này sao? Không lẽ mình tích được nhiều công đức nên được lên thiên đường sao?
Do Diệp Thiên năm trên mặt đất, cũng không nhìn thấy mặt hồ trước mặt, mà chỉ thấy mây mù lượn lờ, linh khí xung quanh sung mãn, nhìn y như cảnh tiên vậy.
– Không đúng, đây… đây là trong sơn cốc đó, mình vẫn chưa chết à?!
Sau 1 thời gian ngắn ngủi, Diệp Thiên quay đầu, vội vàng ngồi dậy, chỉ có điều không đợi cậu cảm thấy may mắn sau khi sống sót thì từ chỗ mình đứng dậy đẫ ngửi thấy 1 mùi tanh cực kỳ khó ngửi.
– Đây là chuyện gì?
Diệp Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện chỗ chân tay mình lộ ra bên ngoài quần áo phủ 1 lớp bùn màu đen, mùi hôi thối xộc lên quả thực khiên người ta thấy buồn nôn.
Lấy tay cọ cọ 1 chút, lập tức làm lớp bùn rơi xuống, thế nhưng mùi hôi thối đó không ngừng xông lên khiên cho Diệp Thiên vội vàng ngừng thở, thế nhưng nghĩ nhiêu làm gì, Diệp Thiên nhảy luôn vào bên trong hồ.
– A, nước này hình như không nóng?
Mặc dù đang ở trong hồ vẫn bốc lên những bọt khí nhưng sau khi Diệp Thiên vào trong hồ, cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhiệt độ bốc hơi lên trên hồ cực kỳ thích hợp.
– Ấy, sao da mình lại biến thành như vậy?
Sau khi Diệp Thiên chà xát chỗ bùn kia, cậu nhận ra rằng, da thịt mình đã biên thành trắng nõn nà này, giống y như trẻ con vậy.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đến tận lúc này, Diệp Thiên mới nhớ ra xem xét thân thể mình, sau khi não cậu xuất hiện ý nghĩ này, nguyên thần lập tức được khai triên ra mọi ngóc ngách trong thân thể cậu.
– Âm Dương đồ? Cái này sao lại thế?
Nhìn thấy Thái Cực đồ chỗ đan điền của mình, Diệp Thiên ngây cả người.
Hai loại chân khí bất đồng trong cơ thể Diệp Thiên không cái nào động chạm vào cái nào, mà lại còn dung hợp trong âm dương đồ, sinh ra một loại chân khí từ trước đến nay Diệp Thiên chưa gặp qua, nuôi dưỡng thân thể cậu.
Tẩy rửa thân thể lại lần nữa, Diệp Thiên nhảy ra khỏi hồ, trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đất, nguyên thần vừa động, từ ấn đường phát ra ánh sáng trắng, bay bay quanh đầu Diệp Thiên.
– Dương Thần, cái.. cái này là Dương Thần chân chính, ta đã tiên vào cảnh giới Tiên Thiên rồi!
Nhìn thấy người nhỏ gần như thật chất, sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ vui mừng vô cùng, mà lúc này Dương Thần xuất hiện, nhưng trong người cậu vẫn giữ suy nghĩ này, nhưng nó rất khác so với trước.
-Đi!
Thức thần Diệp Thiên vừa động, Dương Thần chỉ lớn khoảng 40 cm kia đột nhiên biên mất trước mặt Diệp Thiên, mà trên đỉnh đầu Diệp Thiên khoảng hơn 30 mét, hình ảnh Diệp Thiên thu nhỏ xuất hiện ờ. đó
Núi Trường Bạch nhìn vẫn bị tuyết bao trùm như vậy, nhìn âm dương đồ tự nhiên hình thành trên người mình, nguyên thần của Diệp Thiên hình như hiểu ra đĩêu gì, niệm thần 1 cái, trong nháy măt đã quay về trong đầu.
Lúc này Diệp Thiên đã nhận thức rõ ràng, mình đích thực đã tiên đên cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa nguyên thần cô đọng vô cùng, hoàn toàn không bị ảnh hường gì bởi nguyên khí cuồng bạo trong trời đất.
Chỉ có điêu thái cực đồ âm dương trong cơ thể mình cậu vẫn không hiêu lắm, dù sao Diệp Thiên cũng chưa từng tiêp xúc với người tu đạo chân chính, cậu cũng không biết tình huống này đúng là không bình thường.
Diệp Thiên cuối cùng cũng là người kinh nghiệm, hiểu được lúc này không nên vui mừng quá, lập tức hít 1 hơi thật sâu, để cho mình bình tĩnh lại, hơn nữa khời động nguyên thần, cẩn thận xem xét thân thê. mình.[Audio] Song Kiếm
Vẻ mặt Diệp Thiên kinh sợ, phát hiện, mỗi 1 kết cấu trong cơ thê mình đều xuất hiện tiềm thức bên trong, cũng giống như cầm kính hiển vi phóng đại toàn bộ tổ chức kêt cấu trong cơ thể mình.
Tim đập “thình thịch”, lá phổi hít vào thở ra, phình lên hạ xuống, máu chảy trong mạch máu như là sông lớn chảy, trong tai Diệp Thiên thậm chí có thê nghe được âm thanh “ào ào”.
Mà tế bào tạo thành cơ bắp hình như trở nên trong suốt, bên trong không có tạp chất nào tồn tại, đến ngay cả xương tủy cũng hiện ra rõ ràng trong não Diệp Thiên.
Hơn nữa lỗ chân lông trên ngưởi Diệp Thiên tất cả đều được phong bế hết, toàn bộ thân thể giống như 1 thế giới nhỏ, máu huyết chân khí không tiết ra ngoài, cho dù cậu có tiêu hao lớn hơn nữa cũng không bị thương đến căn nguyên.
Diệp Thiên tin rằng, nếu giờ phút này gặp phẳi sự kiện ngày 11 tháng 9 thì trần nhà đó căn bản sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cậu, bời vì lục phủ ngũ tạng của cậu lúc này như là săt thép đã được rèn.
– Đây đúng là cảnh giới Tiên Thiên!
Trong lòng Diệp Thiên không thể trấn áp nỗi vui sướng này lại được, mở miệng cười to.
Phải biêt rằng, lúc người còn ở trong bụng mẹ, chỉ dựa vào người mẹ nuôi dưỡng, hoàn toàn chưa tiếp xúc với hoa màu ngũ cốc, đó là nguồn gốc Tiên Thiên, cho nên chúng ta thường dùng từ thuần khiết để so sánh với trẻ con mới sinh.
Nhưng người sau khi được sinh ra, từ 1 thai nhi trở thành miệng mũi biêt hô hấp, tự nhiên mà chuyển từ Tiên Thiên trở thành Hậu Thiên.
Từ đó dần dần lớn lên, không khí Hậu Thiên bao gồm quá trình tích lũy từ từ những chất độc hại và phức tạp trong thực vật vào trong thân thể, đến khi về già, các cơ quan trong cơ thể bị thoái hóa, những chứng bệnh tự nhiên mà đến, đây chính là nguyên nhân gây nên quá trình sinh lão bệnh tử.
Mà người luyện đạo và người luyện võ trước kia, thứ mà cả 1 đời theo đuối chính là thể, thân thê mình 1 lần nữa quay trở lại trạng thái thai nhi, đó chính là cảnh giới Tiên Thiên.
Diệp Thiên giờ phút này mỗi 1 tế bào đêu trở nên trong suốt, cho dù có vận động mạnh, tốc độ phân hóa cũng nhanh hơn bình thường rất nhiêu.
Nói cách khác, thới gian mà Diệp Thiên già yếu cũng chậm hơn ngưới bình thường rất nhiêu, có lẽ 30, 40 năm nửa cậu vẫn có thể duy trì tướng mạo như bây giờ.
Hơn nữa thần kinh, lục phủ ngũ tạng, gân cốt, lỗ chân lông, huyết mạch, đều trải qua 1 phen tái tạo lại, sáng bóng lên, có lẽ là dùng từ tái sinh để miêu tả.
Sau khi đường hoàng bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Thiên từ nguyên thần đén thân thể đêu trải qua thay đối long trời lở đất, sau khi tẩy rửa lớp bẩn trên người kia, Diệp Thiên thậm chí phát hiện ra mình tỏa ra 1 mùi hương thơm ngát.
– A, đây là máu tươi truyền ra?
Diệp Thiên lúc này đã không còn toát mồ hôi ra nữa, cậu cẩn thận cảm ứng, phát hiện ra máu tươi mình màu đỏ sẫm, mà trong tia máu màu đỏ đó còn mang theo tia sáng màu vàng nhạt.
– Tẩy tủy đổi máu à? Mình hiểu rồi, hóa ra là luyện thần phản hư, đây chính là để cho thân thê mình đên trạng thái thăng hoa, đạt tới đỉnh cao nhất trong khả năng giới hạn của con người, sau đó nuôi dưỡng đan điền trở thành Kim Đan Đại Đạo!
Trong lòng Diệp Thiên đột nhiên hiểu ra, những thứ ngày xưa tu luyện không hiểu lúc này bỗng nhiên thông hết, có lẽ đợi cho máu huyết trong cơ thể cậu hoàn toàn biến thành màu vàng óng, thì là thời cơ để tiến vào Kim Đan Đại Đạo!
Cảm nhận được toàn thân thay đổi, Diệp Thiên nhắm mắt lại, cũng không phóng nguyên thần ra, nhưng mỗi 1 quả, cây, hoa, cỏ trong cốc này cậu đêu cảm nhận được.
Toàn bộ thế giới lúc này đều hiện lên rõ ràng trong đầu Diệp Thiên, thậm chí có sinh mạng, ngọn cỏ xanh vừa mới sinh ra ở vách núi kia cậu cũng cảm nhận được.
Tâm niệm vừa động, 2 chấm trắng chỗ đan đĩên đột nhiên chuyên động quay tròn tròn, những sợi lông tơ toàn thân Diệp Thiên mọc ra, từng sợi mang linh khí xuất hiện trên ngưởi Diệp Thiên.
Thân hình chưa động, thế nhưng thân thể Diệp Thiên bay lên không trung.
Hai chân hơi dùng sức, Diệp Thiên tựa như đang đứng trên đám mây trăng, khi chân phải bước lên, lòng bàn chân tự nhiên bốc ra 1 cỗ chân khí, khiến cho thân thê Diệp Thiên bay tiếp lên cao.
Cảm nhận đưực đan đỉên mình không ngừng sinh ra chân khí, Diệp Thiên tin rằng, mình lúc này có thể bay đến mấy trăm dặm chân khí cũng không cạn kiệt, cổ nhân nói ngày đi 800 dặm, không phải là không có căn cứ.
Từ từ hạ thân thể xuống, chỗ chân khí dưới chân Diệp Thiên lập tức lại theo lỗ chân lông quay về thân thể, hoàn toàn không lãng phí chút nào.
– Chả trách trong truyên thuyết có nói đến cưỡi mây đạp gió, hóa ra là phóng chân khí ra ngoài, thật giống với mây bay trên bầu trời, nếu co người lại, ban ngày có bay trên bầu trời chắc là cũng không bị ai nhìn thấy đâu?
Tiến vào trong cảnh giới Tiên Thiên thật ra khiến cho Diệp Thiên có chút hiểu biẽt về những ghi chép trong nhửng sách cổ vê đạo kinh, bởi vì đên cảnh giới này như cậu, trong mắt người bình thường thật không khác gì thần tiên.
Không nói là cưỡi mây đạp gió, chính là thân thể Diệp Thiên bây giờ còn cứng hơn sắt thép, nêu như đạn không phẳi bắn vào chỗ mắt cậu sợ là không thể đả thương nổi cậu.
Nhớ lại tình hình người đạo sĩ đó nổ súng bắn Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên không khỏi âm thầm sợ, nếu không phải kỹ thuật bắn súng Hồ Hồng Đức chuẩn, băn vào ấn đường giửa 2 mắt tên đạo sĩ đó, sợ là đối phương đã không sao rồi.
– Lúc mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng tiên vào cảnh giới Tiên Thiên nhưng Diệp Thiên hình như vẫn còn chút mơ màng, sờ vào trong ngực, hòn ngọc đen to băng bàn tay trẻ con kia cũng đã không thấy đâu, hòn đá trong lòng bàn tay, lúc Diệp Thiên tĩnh lại cũng không thấy tăm hơi đâu.
– Chằng nhẽ là vận may, ông trời giúp mình sao?
Sau khi suy tư không giải thích được, Diệp Thiên chỉ có thể cho là may măn, chằng qua là cậu không biết, chỗ đầm Hăc Long và hồ nước nóng này ở giữa có 1 vách núi cao đên trăm mét.
Vách núi này như là đương phân biệt hai cực âm dương, bình thường nước sông không phạm nước giêng, nên không có điểm nào giao nhau.
Nhưng lúc hấp thụ linh khí thuộc tính hỏa ở trong hồ, rồi cậu đã tính nhầm, lại hấp thụ nguyên khí linh khí của thuộc tính thủy
Hai linh huyệt này hình thành không biêt đã bao nhiêu năm, chưa bao giờ giao nhau, nhưng sự cân bằng này đã bị Diệp Thiên phá vỡ.
Lúc linh khí thuộc tính thủy ở thế hạ phong, huyệt linh khí trong đầm Hắc Long bị vách núi đó ngăn cách cảm ứng được, thế nên tranh chấp với linh khí thuộc tính hỏa bên vách núi này.