[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 138: Đạo Thống (c686-c690)
❮ sautiếp ❯Chương 686 : Vào Núi
Chu Khiếu Thiên đưa xe chạy đến trước cửa một khách sạn kết cấu bằng gỗ, tại khu đất trống có bảy tám cỗ xe lộ biển số của Vũ Hán, hiển nhiên là du khách ở nơi này.
– Có thể, Khiếu Thiên, công việc tiếp theo để sau, chúng ta hôm nay ở đây đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, huýt sáo đối với Mao Đầu. Mao Đầu vốn còn đang ghé vào ghế sau ngủ, như tia chớp lẻn đến đầu vai Diệp Thiên, vờn quanh ở trên cổ Diệp Thiên, nhìn qua giống như là một cái khăn quàng cổ lông chồn quý báu.
Tháng 11 đã sắp vào tới mùa đông, nơi này tới gần núi rừng, lại càng làm cho người ta có một cảm giác thu phong đìu hiu, Diệp Thiên ăn mặc như vậy, thật ra cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy quái dị.
Nhà khách sạn này có chút giống như Nông Gia Nhạc ở kinh thành, buổi tối còn có biểu diễn lửa trại, mãi cho đến 12h hơn đêm khuya, chung quanh mới dần dần yên tĩnh trở lại.
– Cổ nhân nói cỏ cây đều có linh, xem ra là có đạo lý.
Tuy rằng chân khí trong cơ thể hoàn toàn không có, nhưng ngồi tu luyện chính là tinh thần, sau khi bốn phía một mảnh im lặng, Diệp Thiên ngồi xếp bằng ở trên giường, tinh tế cảm thụ linh khí thiên địa xung quanh.
Nơi này độ dày linh khí cố nhiên không bằng Tụ Linh Trận ở Hồng Kông, nhưng từng đợt từng đợt linh khí, lại có một sinh cơ nhè nhẹ, làm cho người ta có một cảm giác thập phần tươi mát.
– Linh khí trong núi, vẫn là tinh túy hơn so với trên biển, biển khơi vô cùng tận, nhưng khuyết thiếu sinh cơ này !
Tinh tế cảm thụ một hồi, Diệp Thiên tìm ra hai chỗ khác nhau, nói riêng về chất lượng, không thể nghi ngờ là nguyên khí thiên địa bên ngoài Thần Nông Giá này càng tốt hơn. Nhưng nếu bàn về số lượng, vẫn là Tụ Linh Trận của Diệp Thiên hiệu quả tốt hơn.
– Tiểu tử, thật đúng là lợi hại đấy!
Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác nguyên khí quanh người sinh ra một tia rối loạn, quay đầu nhìn lại, Mao Đầu ghé vào trên cửa sổ phòng, đang hấp thu từng tia nguyên khí ở trong thiên địa tự do vào trong cơ thể.
– Chít chít…
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Diệp Thiên, Mao Đầu dương dương tự đắc mở to mắt. Sau khi kêu một tiếng đối với Diệp Thiên, lại lần nữa khôi phục trạng thái vừa rồi.
– Tiểu tử này tu luyện như thế, sẽ không thật sự thành tinh hóa thành hình người chứ?
Trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm như vậy, nhưng lập tức bị hắn loại bỏ, con chồn trong Trường Bạch sơn tu vi sâu hơn MD gấp trăm lần, không phải là vẫn có một ít thân túi da sao?
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên tiến vào đến nhập định sâu, nhưng hắn không có phát hiện, tại đây, tốc độ nguyên thần hấp thu linh khí, tựa hồ hiệu quả hơn nếu so với ở Tụ Linh Trận.
Một đêm không nói chuyện. Sáng sớm hôm sau khi ăn quá bữa sáng sau, Diệp Thiên chi phí ăn ở mười ngày, rồi gửi xe ở khách sạn.
Nhìn thấy cái túi đồ trên lưng đồ đệ kia cơ hồ cao hơn hắn, Diệp Thiên nói:
– Khiếu Thiên, ta giúp con đeo một chút nhé!
– Không cần, sư phụ, chút ấy sức nặng không tính gì.
Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, sau khi tu vi tiến vào đến ám kình, tạp chất trong cơ thể hắn cũng bị bài xuất đi không ít, tính chất thân thể vốn không phải Chu Khiếu Thiên năm đó có thể sánh bằng.
– Chẳng thể trách tháng này còn có du khách?
Tới núi thông lớn đầu trấn. Du khách dần dần nhiều hơn, bởi vì ở trong này, có dựa vào mà xây Thần Nông vò, đây cũng là Mộc Ngư trấn nổi tiếng nhất một cái cảnh điểm.
Diệp Thiên thầy trò hai người bước đến rất nhanh, hơn mười phút đồng hồ sau, bọn hắn liền đứng ở Thần Nông Đàn. Đây là một cái quảng trường thật lớn có thể chứa mấy nghìn người.
– Không đúng, đó là một đại trận phong thuỷ đấy chứ?
Đứng ở trên quảng trường, sắc mặt Diệp Thiên đột biến, đồ án vòng tròn lớn ở giữa quảng trường, đại biểu thiên, chỗ tâm bố trí hình vuông, đại biểu cho địa, hình vuông trong đồ án, Ngũ sắc phân loại chỉ Ngũ Hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ở ngay trước quảng trường, còn có hai cây cao 10 thước giống như trụ Đồ Đằng, trên trụ điêu khắc đầu ngưu.
Sau trụ Đồ Đằng là hai tấm phù điêu cỡ lớn, thể hiện công tích vĩ đại cả đời Thần Nông thị, trụ Đồ Đằng và phù điêu có thiết tế đàn. Tế đàn hoàn toàn theo như quy cách thiên tử tế đàn ngày trước, đồ dùng cúng tế chế tạo từ đồng thau như bát Cửu Đỉnh, lư hương, hương án, chuông vàng, pháp trống đặt ở giữa rất trang nghiêm.
Người nước ngoài có lẽ nghĩ đến đây là vì hậu nhân tế điện Thần Nông thị, nhưng khi nhìn ở Diệp Thiên trong mắt, đây rõ ràng chính là một tòa trận pháp Càn Khôn Ngũ Hành.
Thiên âm dương nhị khí trải qua trận pháp Ngũ Hành chuyển hóa, linh khí nồng đậm kia thẳng vọt lên, đối ứng đúng là thiên đàn ở sườn núi trước mặt.
– Sư phụ, linh khí nơi này, hình như không hề kém linh khí tòa nhà ở Hồng Kông kia nhỉ?
Mặc dù tu vi Chu Khiếu Thiên không hẳn cao, nhưng cũng đã có thể hấp thu Linh khí rèn luyện thân thể, sau khi đến nơi đây, nhất thời cũng phát giác có chút bất đồng.
– Đúng vậy, đây là vị cao nhân bày ra, đi, đi lên xem một chút!
Diệp Thiên gật gật đầu, khó khăn khi thi công đại trận này, không thể kém hơn so với tòa Tụ Linh Trận của hắn ở Hồng Kông kia, chẳng qua Diệp Thiên cũng nhìn không ra người đó bày mắt trận ở chỗ nào?
Diệp Thiên tính một chút, từ sườn núi đến thiên đàn phải đi qua 243 cái bậc thang, phân làm năm cấp, cấp một 9 bước, gọi là “Minh cửu”, còn lại bốn cấp theo thứ tự, đều là bội số của 9, gọi là “Ám cửu” .
Ở trong mắt người thường nhân, loại thiết kế ” Cửu ngũ Chí Tôn” này, ngầm có ý nói lên địa vị Chí Tôn Thần Nông, nhưng là trước mặt Diệp Thiên, lại cảm nhận được một loại cảm giác Thiên Nhân Hợp Nhất.
Đi vào trước đài chiêm ngưỡng pho tượng Thần Nông thiên đàn, nhìn lên tượng Thần Nông, đầu ngưu thân người, hai mắt khép hờ, uy vũ phong cách cổ xưa, giống như đang lẳng lặng suy tư vũ trụ, tượng nặn không bố trí cái bệ, thân tượng đột ngột từ mặt đất mọc lên, đỉnh đầu là trời xanh, người mặc áng mây.
– Trận pháp Càn Khôn Ngũ Hành này thực sự không phải là sử dụng để Tế Tự Thần Nông, chúng nó rốt cuộc là để làm cái gì đây?
Đánh giá bốn phía một phen, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khó hiểu, bởi vì linh khí truyền đến từ đàn tế, vẫn chưa tác dụng đến thiên đàn, mà là xuyên thiên đàn mà qua, dũng mãnh vào đến bên trong con đường lên núi.
Tháng 11 trong núi thời tiết lạnh ghê người, các du khách này cơ hồ tới đàn tế cũng không muốn lại hướng lên mà đi, cả thiên đàn lúc này chỉ có thầy trò Diệp Thiên hai người.
– Sư phụ, đi thôi!
Nhìn thấy Diệp Thiên đứng lặng thật lâu ở trước tượng Thần Nông, Chu Khiếu Thiên không khỏi hắng một tiếng, nơi này gió núi thật mạnh, hắn sợ Diệp Thiên đang ở thời gian dưỡng thương sẽ chịu không nổi.
– Ừm, Khiếu Thiên, sơn đạo dốc đứng, ngươi cẩn thận một chút.
Diệp Thiên gật gật đầu, nếu nghĩ mãi mà không rõ vậy không cần nghĩ, có lẽ tới “Khư thị” hết thảy nghi vấn cũng có thể giải quyết dễ dàng .
Thiên đàn là xây ở mặt núi, ở trong núi có một đường mòn thềm đá đi thông chân núi vào bên trong, dưới chân núi ngưng tụ linh khí không phân tán, từ xa nhìn lại, như là một đám mây trắng, khiến đường mòn giống như đường lên trời vậy.
– Hả? Sao lại tiêu mất hết?
Hướng vào trong núi chừng năm trăm mét, nhìn lại ngọn núi này, Diệp Thiên rõ ràng phát hiện, linh khí phía trước đột nhiên trở nên mỏng hơn, tựa hồ tới nơi này chợt không thấy.
– Sư phụ, trong núi này thứ tốt thật không ít nha!
Chu Khiếu Thiên không có lực cảm ứng mẫn tuệ như Diệp Thiên vậy, lúc này hắn đang hưng trí bừng bừng đánh giá phong cảnh trong núi.
– Thật thật sự là nơi rất đẹp!
Nghe được đồ đệ nói vậy, sự chú ý của Diệp Thiên mới tập trung vào trên núi, tại nơi lưng chừng núi, một đám khỉ Ma-các đang đu đưa ở trên ngọn cây, vách núi nham thạch kia thẳng đứng, mơ hồ còn có thể chứng kiến bóng dáng một ít dược liệu.
Mà vị trí chân núi chỗ Diệp Thiên này, phong cảnh cũng là thật tuyệt, nơi này quần sơn vây quanh, cây cối xanh um, thác bay từ vách núi thẳng đứng như mưa trút nước xuống, ngọc châu vẩy ra, nước hồ trong trong suốt thấy đáy, thiên hình vạn trạng.
Chẳng qua nơi này cách thị trấn không xa, trong núi rất nhiều địa phương đều hiển lộ ra dấu vết điêu khắc do con người, đặt ở Diệp Thiên trong mắt, cũng thành một nét bút hỏng.
Ở sườn núi dừng lại một chút, Diệp Thiên hai người dọc theo đường mòn đi qua ngọn núi này, ở phía sau núi chỗ một cái dốc thoải, xuất hiện một loạt nhà trệt.
– Sư phụ, là một Nông Gia Nhạc.
Lúc này đã đến giữa trưa , nhìn ven đường, Chu Khiếu Thiên nói:
– Chúng ta vào đó ăn cơm, chiều tiếp tục vào núi được không ạ?
– Được, Khiếu Thiên, sau khi vào núi cũng không dễ chịu, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, dựa theo biểu hiện bản đồ trong thức hải của hắn, Khư Thị cự cách nơi này ít nhất còn 100 km, dựa vào hai chân trần, chỉ sợ ít nhất phải đi mất vài ngày.
– Hai vị, khí trời này còn muốn vào núi sao? Tiếp tục qua mấy ngày nữa trong núi có thể sẽ có tuyết rơi đấy!
Chứng kiến Diệp Thiên hai người đi vào sân, người trung niên đang ngồi ở trong sân nhặt rau vội vàng đón chào.
– Ha ha, nghe nói Thần Nông Giá khúc khuỷu nên thơ, chúng tôi không đi vào bên trong coi như không đến!
Diệp Thiên bắt tay cùng người trung niên, lấy ra gói thuốc mở ra, đưa cho một điếu rồi nói :
– Đại ca ở nơi này, bình thường ra vào không phải rất tiện nhỉ? Mỡ muối tương dấm chua … đều phải mua từ bên ngoài sao?
– Cũng tạm được, mua một lần đủ dùng nửa năm, chính mình làm đồ ăn, phái sau còn nuôi heo đó!
Người trung niên tiếp nhận điều thuốc Diệp Thiên đưa tới, ngửi ngửi cũng không hút, dắt tại trên lỗ tai nói:
– Ở mãi thành quen, xuống dưới chân núi lại cảm giác không được tự nhiên, nên không trở lại.
Kỳ thật ở bên ngoài Thần Nông Giá, vốn là có không ít thôn, những thôn dân này đều ra khỏi núi lớn, nhưng cũng có người lưu luyến nơi đây, giống như người trung niên kia chính là sửa chữa nhà lại một chút, làm thành Nông Gia Nhạc.
– Mẹ nó ơi, có khách này, làm vài món thức ăn, nấu cơm đem lên nhé!
Người trung niên quay đầu lại kêu một tiếng, một người đàn bà hơn 40 tuổi từ trong nhà đi ra, cười cười đối với Diệp Thiên hai người, đem rau dại trên mặt đất vào phòng.
Chương 687 : Bịa Chuyện
Diệp Thiên bắt chuyện:
– Đại ca, nghe nói trong núi có người rừng?
– Người rừng? Đương nhiên là có!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người đàn ông trung niên rất hứng thú, xoa xoa tay nói chuyện tiếp đón Diệp Thiên, 2 người cùng ngồi xuống rồi nói:
– Trước kia thôn của chúng tôi còn ở trong núi, hàng xóm của tôi có một cô con gái, hơn 10 năm trước đã mất tích mấy ngày liền ở trong núi.
Sau khi cô ta mang thai đã sinh ra một đứa bé nhưng được mấy ngày thì chết, đó không phải người rừng bắt sao?
– Chuyện này là có thật sao?
Chu Khiếu Thiên nghe thấy vậy tròn xoe mắt cứ như thể lần đầu tiên nghe thấy chuyện này vậy.
– Đương nhiên là thật rồi.
Thấy Chu Khiếu Thiên có vẻ không tin, người trung niên khẳng định:
– Ở phía Bắc thôn vẫn còn mấy cái lông của đứa trẻ đó, hai chàng trai à có việc gì phải lên núi nếu gặp người đàn bà đó nhất định phải cẩn thận đấy.
– Lão Tề, đừng nói linh tinh, còn không mau mời khách uống nước đi.
Sau khi người phụ nữ đi rửa rau nghe thấy chồng nói vậy liền cười nói:
– Các cậu đừng sợ, tôi ở núi này đã hơn 40 năm, làm gì thấy người rừng gì đâu.
– Đó là bà chưa nghe thấy chuyện Thần Nông kì quái.
Hẳn là lão Tề có chút sợ vợ, có nhắc lại một câu rồi đi vào phòng mang ra hai chén trà, để lên cái bàn nhỏ ở sân rồi rót mời Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên, lá trà chính là được trồng trên núi, có mùi hương thơm ngát.
Sau khi nghe thấy lão Tề nói vậy, Diệp Thiên tâm niệm nói:
– Anh Tề, ngoài người rừng ra thì chuyện Thần Nông còn có gì lạ?
Đối với chuyện về người rừng, ngay từ đầu Diệp Thiên đã không quan tân, hắn nhắc đến dã nhân chẳng qua chủ là gì chủ đề với lão Tề được mở rộng ra mà thôi.
Hơn nữa chuyện về cái lông của đứa trẻ Diệp Thiên cũng từng được nghe trên TV, sau khi khoa học kiểm tra họ đã kết luận đây chẳng qua chỉ là sự đột biến gen mà thôi chứ thực sự không phải là bị người rừng xâm phạm.
Lão Tề nhìn xung quanh rồi liếc mắt một cái, nói nhỏ đi:
– Này trong Thần Nông đó có thần tiên đấy!
– Có thần tiên?
Diệp Thiên sửng sốt. Ánh mắt lộ rõ sự vui mừng nhưng vẻ mặt cũng không cho rằng đó là thật, hắn nói:
– Anh Tề, khi chúng tôi còn nhỏ cũng có nghe!
Nói thật nếu Diệp Thiên không mất thời gian chân khí thì đã không từ thủ đoạn để có cái Cách Không Thủ Vật, thấy lão Tề như vậy có lẽ ông ta cũng đã từng được bái kiến thần tiên.
Cho nên chuyện về lão Tề nói, Diệp Thiên có thể kết luận bọn họ chính là những người tu luyện.
– Người anh em à. Cậu phải tin, lão Tề nhà tôi không gạt người đâu.
Lão Tề còn chưa nói gì, vợ ông ta đã nói:
– Trước kia đã có người gặp người sinh ra từ mây, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu, người gặp chuyện này là người thợ săn giỏi nhất trong thôn chúng tôi, ông ta không biết nói láo bao giờ.
– Mây mọc dưới chân, thật đúng là biết bay sao?
Diệp Thiên hỏi:
– Chuyện này nhìn thấy khi nào vậy? Từ đó đến giờ bao lâu rồi?
Theo thuyết pháp của Nam Hoài Cẩn thì sau khi luyện thần tiến vào cảnh giới hư không, chân khí trong cơ thể sẽ dị biến, chân khí vô hình sẽ biến thành hữu hình phóng thích ra xung quanh cơ thể.
Trước kia đã từng có một vị tiền bối của Nam Hoài Cẩn cũng sinh ra mấy từ lòng bàn chân bay lên trời, chuyện theo chị Tề nói cũng hoàn toàn tương tự như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên vui mừng, có người đã chứng kiến tận mắt, nói trong núi này thực sự là có người tu đạo, hơn nữa tu vi còn vượt xa hắn, điều này khiến cho hắn có được một ti hi vọng tìm được công pháp.
Còn về phần có thần tiên hay không thì Diệp Thiên cũng không tin lắm, chỉ là người thường có chút thần thông mà thôi.
Giống như người thường sử dụng đại não từ 2% đến 5% còn Anhxtanh sử dụng đạt 10% do đó có nhiều phát minh mà thôi.
– Đã 10 năm trở lại đây rồi,cũng không chỉ có một người nhìn thấy mà quanh đây ai cũng biết.
Lão Tề càng nói bé hơn, lấy điếu thuốc bịt hai lỗ tai nói:
– Các cậu đi vào thì nói chuyện nhỏ thôi, ngàn vạn lần cũng đừng có mắng thần tiên, mặt khác nhất định không được hút thuốc, bằng không thần tiên sẽ nổi cáu đấy.
– Chuyện này là sao? Thần tiên còn quản cả chuyện chúng ta hút thuốc sao?
Lời của lão Tề làm Diệp Thiên lặng đi một chút, bọn họ cũng giống một loại người chỉ cần mình không trêu chọc đến họ thì họ cũng sẽ không nhàn rỗi mà đi quản chuyện của người khác.
Lão Tề lắc đầu nói:
– Ai mà biết được, dù sao truyền thống là lên núi thì không được hút thuốc, có người sợ khói lửa sẽ đốt sơn thần, năm ngoái có xảy ra một chuyện…
Vốn là vào mù thu năm ngoái có 7, 8 cô cậu thanh niên từ Vũ Hán đến Thần Nông Giá chơi, vì muốn chơi vui trong rừng núi mọn họ đã ở lại cắm trại,tối đến ở luôn trên núi.
Nhưng lúc chưa phát hiện ra nơi gọi là Thần Nông, động vật vẫn còn rất nhiều, như gấu đen, báo nhỏ, chó sói, tối còn nghe thấy tiếng sói hú luôn.
Để tránh bị dã thú quấy nhiễu, khi đám thanh niên này ngủ đã đốt lửa không ngờ khi đốt lửa lên bọn họ đều cảm giác trước mặt là một bông hoa, một ánh sáng trắng phát ra rồi lửa trại bị dập tắt.
Đó là còn chưa tính cùng lúc lửa bị dập tắt, đám thanh niên này còn bị mất luôn cả cảm giác, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì ngoài đồ ăn mang theo ra tất cả những vật dụng, tư trang đều không thấy đâu nữa.
Chuyện này làm cho đám thanh niên hồn bay phách tán, không còn dám ở lại trên núi nữa, vội vàng đi mất chuyện này lan truyền làm mọi người huyên náo dường như tất cả những người trong thôn đều biết về Thần Nông.
Sau đó, người nhìn thấy Thần Nông nhắc nhở người trong thôn không được đốt lửa trên núi.
– Ánh sánh trắng lóe lên, lửa trại bị dật tắt?
Diệp Thiên nghĩ bụng:
– Khẳng định là tu vi luyện đến Hóa Thần, hơn nữa chân khí được phóng ra ngoài cũng có ánh sánh trắng, bình chữa cháy cũng không nhanh như vậy chứ?
Nghĩ đến đây bỗng Diệp Thiên mừng rỡ như điên, thủ đoạn này nhất định là do người tu luyện gây ra, hơn nữa chuyện năm ngoái trên núi có khói mù mịt là có người trên đó.
– Lão Tề, món ăn ngon lắm, mọi người có muốn uống vài ngụm không?
Lão Tề và Diệp Thiên nói về chuyện võ công thì Tề đại tẩu đã nhanh tay mang đến một ít thức ăn, một món là hành thái sào chứng chim, một món là thịt lợn sào còn có cả canh rau dại, tất cả đều là nông sản.
– Được, uống vài chén, Diệp huynh đệ, năm ngoái tôi còn rượu ngâm rắn, tháng này là uống được rồi, các cậu muốn vào núi khu đó gió lạnh lắm.
Lão tề có khí chất của người sống trên núi liền về phòng ôm vò rượu ra, lấy 3 cái bát chia cho bọn Diệp Thiên rót ruợu.
– Chít chít.
Ngửi thấy mùi thơm của rượu Mao Đầu đang ngủ cũng động đậy cái mũi, ánh mắt chuyển động, sáng lên.
– Ngươi… ngươi là một con chồn?
Vốn Diệp Thiên định quàng khăn lông lên cổ lão Tề, Mao Đầu hoảng sợ suýt nữa thì đánh đổ vò rượu.
– Ha ha, Anh Tề, tôi nuôi nó từ nhỏ, có thể dùng làm khăn quàng cổ, nó không cắn người đâu, anh đừng sợ.
Diệp Thiên cười rồi bưng bát rượu lên, đưa đến gần miệng Mao Đầu, nói:
– Uống nhanh rồi ngủ đi, ai dạy ngươi biết uống rượu nào?
Ở trong nhà Diệp Thiên một thời gian ngắn thể nhưng ông ta lại không biết, Diệp Đông Bình tửu lượng rất khá, mỗi bữa đều phải uống một chút như thế, mà Mao Đầu như một đứa trẻ nhìn thấy cái gì cũng tò mò, dần dần nó cũng học cách uống rượu.
– Chít chít!
Mao Đầu lè lưỡi, liếm liếm chén rượu, dường như nó ngửi được mùi rắn, cái mệng nó nhỏ nhắn của nó uống không để thừa một giọt.
– Này, Diệp huynh đệ, con chồn này có linh tính hả?
Lão Tề nhìn thấy vậy, mắt trừng lên nhưng ông ta cũng chỉ biết thèm muốn lại cảm thấy tò mò.
Sống lâu trong núi, trong mắt bọn họ động vật đều có linh tính, người dân còn chữa thương cho khỉ, sau đó bọn chúng còn biết đến trả ơn bọn họ nữa.
Thậm chí còn có người nuôi trăn trong núi, loại này so với chó cũng không tồi, không những nó trông nhà, bắt chuột cho khu vườn mà có được một con rắn trong phòng cũng có cảm giác mát mẻ hơn.
– Quả thực tên này có linh tính.
Diệp Thiên tức giận trừng Mao Đầu, vốn dĩ nó đang đòi uống rượu nhưng rồi phải thu mình vào lớp lông, nhìn nó như một chiếc khăn quàng cổ vậy.
– Sống trong núi nhiều năm như vậy, nhưng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một con vật có linh tính.
Hành động của Mao Đầu khiến lão Tề thấy kì lạ, ông ta cũng có thể cảm nhận được, con vật này giống như thú kiểng, người bình thường chưa chắc đã nuôi được nó.
Diệp Thiên không muốn nói nhiều về Mao Đầu, hắn liền bưng bát rượu lên nói:
– Anh Tề, cảm ơn anh đã nói cho chúng tôi biết nhiều như vậy, nào xin mời anh một chén.
Sau khi uống xong, thấy Chu Khiếu Thiên đã cầm túi lên núi, lão Tề liền dặn dò:
– Tiểu huynh đệ, hai người vào chơi một ngày, cũng đã là tháng 12 rồi, không biết bao giờ mới được gặp mặt.
Tuy khu Thần Nông Giá nhiệt độ chỉ có 11 độ C nhưng lúc có tuyết rơi nhiệt độ có thể hạ thấp xuống đến dưới 0 độ C.
– Tôi biết rồi, lúc quay lại không chừng còn phải đến quấy rầy anh Tề chén rượu nữa.
Diệp Thiên cười gật đầu, nhận bát cơm mà Tề đại tẩu đưa cho.
Nghe nói chuyện bịa đặt trong núi nhiều như vậy, Diệp Thiên cũng không kìm nén được kích động trong lòng, hắn mơ hồ cảm giác được, lần này lên núi có thể mình sẽ được chứng kiến một điều đặc biệt.
Chương 688 : Canh Xà
– Không được, không được, như này quá nhiều tiền, 100 đồng là được rồi, không cần đến nhiều như vậy đâu.
Đợi sau khi ăn cơm xong, Diệp Thiên lấy ra 500 đồng đưa cho lão Tề, ông ta sợ đến mức xua tay liên tục, đồ ăn đều lấy được ở trên núi, đâu cần đến nhiều tiền như vậy?
Người sống trên núi rất giản dị, tuy là nhà nông nhưng lão Tề cũng rất biết giữ thể diện, ngày thường thì ăn thế nào cũng được nhưng hôm nay có hai người bọn Diệp Thiên cùng ăn chỉ là thêm đũa thêm bát chứ không đến 500 đồng.
– Lão Tề, cho ông thì ông cứ cầm lấy…
Diệp Thiên cười nhét tiền vào túi của lão Tề nói:
– Lúc quay lại, chúng ta lại tiếp tục uống thêm vài chén nữa, tôi thấy nấm đầu khỉ thứ này nấu canh cũng không tồi đâu nha.
– Được, đợi các cậu trở về, nhất định tôi sẽ nấu canh cho các cậu nếm thử!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Lão Tề cũng không nhường lại nữa nhưng lấy một bình rượu đầy đưa cho Diệp Thiên nói là để hắn uống chống lạnh khi đi đường.
Sau khi từ biệt vợ chồng lão Tề xong, Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên ra đi, nơi này chính là bên ngoài của Thần Nông Giá, cả trăm ngàn năm qua những con người sống trên núi đã đi thành một con đường.
Mặc dù chân khí ngoài trời hoàn toàn biến mất nhưng sức khỏa của hắn vẫn rất phi thường, không gì sánh bằng, còn Chu Khiếu Thiên thì không cần phải nói, chân khí xung quanh cơ thể lay động, tốc độ cực nhanh.
Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, hai người bọn họ đã vượt qua một ngọn núi, đến chỗ này cây cối rậm rạp, có một vài con khỉ như là khỉ Ma- các, báo gấm và cũng hay nhìn thấy mấy con lợn rừng.
Đi vào khu rừng nguyên sinh, rậm rạp Mao Đầu cũng trở lên hưng phấn, chỗ này không cần tránh tai mắt con người, Mao Đầu đã chui vào trong bụi cây Diệp Thiên cũng không biết nó muốn làm cái gì.
Nhưng Diệp Thiên biết, chỉ cần không đụng tới bối nhân thì những động vật trong núi sẽ không làm thương Mao Đầu, hơn nữa khứu giác người này cực kì thính, cũng không sợ bị lạc đường.
– Sư phụ, những thứ dược liệu kia không phải là rau sao?
Đi theo nhà Cẩu Tâm Gia một thời gian dài như vậy, Chu Khiếu Thiên cũng biết chút ít về thuốc Đông Y, trên đoạn đường đi này cậu ta nhìn thấy không ít thảo dược mọc trong bụi cỏ. Ngay cả Diệp Thiên cũng chưa từng thấy qua điều này khiến hắn thấy kì lạ.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
– Những năm đó không đủ, dược tính không đủ, hái xuống sẽ rất đáng tiếc, phái hơn một năm nữa.
Ở nơi Thần Nông Giá này, người lên núi kiếm ăn rất ít.
Chu Khiếu Thiên đều nhận ra số dược liệu này. Những thứ thuốc kia mấy người nhà nông cũng biết, sở dĩ họ không hái là vì họ không muốn chỉ có cái lợi trước mắt, Diệp Thiên cũng không làm như vậy.
Đương nhiên nếu có thể gặp được bách thảo, mật ong, cỏ linh chi ngàn năm thì Diệp Thiên cũng sẽ hái, mấy thứ này sau khi làm thuốc còn có thể chế làm đan dược giúp cơ thể cường tráng.
– Sư phụ, ngài đến đây có phải còn vì chuyện khác nữa phải không?
Chu Khiếu Thiên cũng không ngốc, chỉ là dấu ở trong lòng nhưng lúc này chỉ còn hai thấy trò rốt cục thì cậu ta cũng không nhịn được mà hỏi thẳng luôn.
Diệp Thiên suy nghĩ một lát rồi nói:
– Chủ yếu vẫn là tìm thuốc nhưng ta nghe nói ở Thần Nông Giá có cao nhân xuất nhập nên muốn thử chút vận may.
Chuyện này Diệp Thiên còn chưa nói với mấy vị sư hunh thì đương nhiên cũng không nói cho Chu Khiếu Thiên biết, hắn chỉ là tìm lấy một lí do cho qua chuyện.
– Sư phụ, đừng nghe lão Tề nói bậy.
Chu Khiếu Thiên bĩu môi, nói:
– Trên đời này làm gì có thần tiên? Mà nếu có thật thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?
Ngày nay khoa học kĩ thuật phát triển, thần hay quỷ đã sớm không còn có trên thị trường rồi, mấy thứ đó Chu Khiếu Thiên chỉ nhìn thấy trên mấy trò game trên TV thôi.
– Khẳng định là không có thần tiên.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
– Nhưng có người thần thông, có thể trong mắt những người thường bọn họ chính là thần tiên?
Có mấy lời bây giờ Diệp Thiên nói, Chu Khiếu Thiên cũng không thể lý giải được, cậu ta cũng thờ ơ đi vài phần.
Diệp Thiên đúng là sợ như lão Tề nói, ngộ nhỡ có tuyết rơi không những chân khí không giúp gì cho hắn mà ngay cả thời gian cũng sẽ bị chậm đi.
Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, xế chiều lúc 5 giờ mặt trời đã xuống đến đỉnh núi, cảng sắc cung quanh trở nên ảm đạm, cả ngọn núi trở nên tĩnh mịch.
Qua 4, 5 tiếng đồng hồ sau, thầy trò Diệp Thiến đã vượt qua hai ngọn núi, nơi này đã hoàn toàn bị cây cối che khuất, ngoài những người nông dân hái dược liệu ra thì không hề có một du khách nào đặt chân đến đây.
– Khiếu Thiên, tối nay dừng chân ở đây đi!
Leo lên đến lưng chừng ngọn núi thứ 3, Diệp Thiên dừng lại ở chỗ dốc thoải, bên cạnh đó có một dòng suối nhỏ, thích hợp cho việc nấu nướng.
Chu Khiếu Thiên lấy từ ba lô ra một thanh khảm đao, Diệp Thiên vơ ít cỏ khô lại với nhau bây giờ đang là mùa đông chỉ cần một sơ ý nhỏ cũng dễ dẫn đến cháy rừng.
– Hay là ở trong núi của người tu đạo, sợ lửa làm cháy cây cối, sẽ khiến cho linh khí biến mất?
Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Thiên bỗng nảy ra một suy nghĩ:
– Đúng vậy, nhất định là như vậy, thực vật trong núi có lẽ cũng có nguồn gốc từ linh khí.
Thấy Diệp Thiên vơ cỏ khô lại một chỗ, Chu Khiếu Thiên để ba lô trên vai xuống, cười nói:
– Sư phụ, ngài không sợ đốt lửa sẽ dẫn thần tiên đến à?
– Ta chính là đến đây để tìm tiên, đang sợ là không tìm được họ đây.
Diệp Thiên nửa thật nửa đùa cười nói:
– Được rồi, nhóm chút lửa đun nước ấm, ta sẽ đi rửa ít nấm đầu khỉ này, tối nay chúng ta sẽ uống chút canh nóng hổi.
Đi trên đường tuy Diệp Thiên không hái dược liệu nhưng cũng hái không ít nấm đầu khỉ mọc trong những cây gỗ mục.
Thứ này rất có giá trị dinh dưỡng, cùng với vây cá, tổ yến nó cũng là một món ăn nổi tiếng, nó cũng mọc trên núi Mao Sơn chẳng qua là số lượng ít, năm đó Diệp Thiên và sư phụ thỉnh thoảng cũng được nếm thử.
Diệp Thiên đã chuẩn bị việc này đầy đủ, còn Chu Khiếu Thiên bên kia cũng đang dựng lều trại có có cả một bình than nhỏ cũng không cần sử dụng đến củi khô.
Sau khi bật bếp than, Chu Khiếu Thiên có chút thắc mắc hỏi:
– Sư phụ, Mao Đầu đâu, nó không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
– Chit chit!
Chu Khiếu Thiên còn chưa nói xong, Mao Đầu đã kêu lên một tiếng chói tai, một cái bóng trắng đi ra nó lao từ trên cây xuống.
Chẳng qua là Mao Đầu có thể biến hóa được chứ cơ thể nó dài chưa đến 1 thước, còn bây giờ lại kéo được cái đuôi thật dài ra.
– Tiểu tử thối, tưởng ngươi đi săn rồi chứ?
Diệp Thiên cũng thấy hoảng sợ, tập trung suy nghĩ thì phát hiện ra Mao Đầu đang ngậm một con rắn, kỳ lạ là con rắn này màu trắng, da của nó cũng khá giống với lông của Mao Đầu.
– Chít chít!
Mao Đầu cắn cổ con rắn rồi nhảy lên vai Diệp Thiên, kêu lên con rắn kia dài khoảng 4,5 thước, trong miệng nó không có gì.
– Được, hôm nay chúng ta sẽ nấu canh rắn với nấm đầu khỉ.
Diệp Thiên cười, lấy con trắn từ trong miệng Mao Đầu ra, con rắn bị Mao Đầu cắn chảy máu, hoàn toàn không còn sống được nữa.
– Sư phụ, con bạch xà này có thể ăn được hay sao?
Chu Khiếu Thiên không tin quỷ thần, khi nhìn thấy con bạch xà này không giống với các loại rắn thường.
– Mao Đầu ăn được thì chúng ta ăn được, sợ cái gì!
Diệp Thiên lắc đầu, lấy con dao đi ra suối mổ bụng con rắn, nếu hắn không phát hiện ra sớm thì con rắn này đã sớm bị Mao Đầu nuốt rồi.
Lột da rắn, cắt thịt thành từng đoạn bỏ vào nồi nhưng cái nồi này nhỏ quá một phần mười thịt cũng không đủ cũng may là thời tiết giá lạnh nếu không thì thịt sẽ hỏng mất.
Đốt lửa lên, mùi của thịt rắn và nấm đầu khỉ tràn ngập chóp mũi.
– Chít… chít chít!
Mao Đầu bị kích thích, nhảy lên nhảy xuống, cái móng vuốt của nó cào vào chop nồi, một ít thịt rắn bị nó quơ lấy nó cũng không sợ nóng ăn lấy ăn để.
– Tiểu tử thối, ăn cái gì đấy hử?
Diệp Thiên cười mắng, lấy thìa múc một ít canh nếm thử, mắt hắn sáng lên uống hết cả ngụm canh sôi.
Ngụm canh xuống bụng Diệp Thiên khen không ngớt lời:
– Không tồi, tiên, đúng là tiên, so với năm đó ở Mao Sơn ăn xong như tiên vậy!
Tuy chân khí đã hoàn toàn biến mất nhưng Diệp Thiên cũng đã tu luyện hơn 10 năm đương nhiên là khác với người thường, mặc kệ canh nóng hắn cũng múc thịt bắt đầu ăn, một chút cũng không từ tốn hơn so với Mao Đầu.
– Sư phụ, ngài phải trừ cho con một ít chứ.
Cái nồi vốn nhỏ Diệp Thiên và Mao Đầu ăn rất nhanh, lúc Chu Khiếu Thiên kịp phản ứng thì đã gần hết thịt rồi.
Cứ như thể tranh đoạt, ăn hết cả hơn 10kg thịt rắn, Diệp Thiên cảm thấy cơ thể thư thái, cả ngày đi đường mệt mỏi đã tan hết, hơn nữa dường như trong cơ thể còn có một luồng khí ấm đang lưu thông.
– Ôi, vẫn không được.
Diệp Thiên cố gắng dùng nguyên thần vận hành nhưng nhiệt khí đã tiêu tan trong cơ thể.
– Khiếu Thiên, thịt này có linh khí, hãy mau ngồi vận công.
Thấy Chu Khiếu Thiên mặt mày đỏ ửng hiển nhiên là đã phản ứng với linh khí, ngược lại Mao Đầu ăn nhiều nhất lại không có phản ứng gì.
– Tuy núi Trường Bạch rộng nhưng linh khí không bằng nơi này.
Bình thường thì trong thịt rắn đều có linh khí, có thể thấy được ở Thần Nông Giá linh khí rất nhiều, chỉ e bây giờ ở Trung Quốc cũng chỉ có nơi này là vẫn duy trì được cảnh vật nguyên thủy.
Thấy Chu Khiếu Thiên đã nhập định, Diệp Thiên cũng không giữ lều trại mà mau chóng dùng hộp quẹt để đốt đống cỏ khô lên.
Tuy trong núi lạnh ghê người nhưng với tu vi của hai người bọn họ thì thực ra là không cần đến lửa để sưởi ấm nhưng sau khi nghe chuyện bịa đặt của lão Tề Diệp Thiên cũng có suy nghĩ khác.
Chương 689 : Đạo Thống
Mao Đầu nhảy nhót không ngừng quanh đống lửa, mắt nó đảo liên tục sau khi chạy được một vòng nó dùng hai chân trước cắp miếng thịt rắn của Diệp Thiên rồi lại chạy xung quanh đống lửa.
– Chít… chit!
Nó nhảy lên vai Diệp Thiên rồi kêu lên liên tục.
– Mày đã ăn cái này rồi nói nhỏ đi một chút.
Diệp Thiên tức giận vỗ vào đầu Mao Đầu, hắn biết con vật này tham lam nhưng nghĩ đến mùi vị của nấm đầu khỉ và thịt rắn đến Diệp Thiên cũng vẫn thấy thèm.
Tìm mấy viên đá bắc làm bếp lửa, Diệp Thiên đặt nồi nước lên rồi bỏ hết chỗ thịt rắn và chỗ nấm đầu khỉ còn lại vào nồi.
– Mao Đầu, mày nói xem trong núi này có cao nhân hay không?
Diệp Thiên bắt đầu châm lửa, hắn cũng đang đắn đo, hắn muốn tìm cây cỏ công pháp cuối cùng ở Thần Nông này, hắn cũng không biết đống lửa này có dẫn được cao nhân đến hay không?
– Chit chit?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Mao Đầu ngoái nhìn về phía hắn nhưng hai mắt mở to tỏ vẻ khó hiểu, đương nhiên nó không thể hiểu được ý của Diệp Thiên.
– Ai da, nói với mày cũng vô ích.
Diệp Thiên thở dài thấy Mao Đầu liên tục hướng về cái nồi, hắn cười mắng:
– Mày ăn rồi mà, đừng vội canh này còn phải nấu một lúc nữa.
Đốt lửa đã hơn 1 tiếng, ngoài gió rừng rít lên từng hồi lẫn cả tiếng chó sói hú thì không có động tĩnh gì.
Diệp Thiên lắc đầu, cao nhân ở Thần Nông Giá cũng không phải tiểu yêu trên núi, làm sao có thể quản nhiều người đốt lửa trên núi thế được?
– Chit chit, chit chít!
Lúc Diệp Thiên đang lấy bát ra, chuẩn bị múc cho Mao Đầu một bát canh thịt rắn, vỗn nó đang thèm rỏ rãi ra bỗng nhiên lại dựng đứng cả lông lên, nó kêu nghe rất thê lương.
– Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Thấy bộ dạng này của Mao Đầu, Diệp Thiên đứng dậy, hắn cũng đã từng thấy mẹ của Mao Đầu xù lông đấu với quái xà y như biểu hiện của nó bây giờ.
Tuy Diệp Thiên đã có nguyên thần nhưng đối với sự cảm nhận về động vật nguy hiểm, lại có ưu thế thiên bẩm Diệp Thiên cũng không dám thờ ơ, hắn nhìn theo tiếng hét chói tai của Mao Đầu.
– Làm gì có cái gì đâu?
Ngoài đám cây rừng trong màn đêm ra, Diệp Thiên cũng chẳng nhìn thấy cái gì khác, hơn nữa cũng không có cảm giác nguy hiểm, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Mao Đầu.
Nhưng trong nháy mắt Diệp Thiên nghiêng đầu, một âm thanh vang lên trong đêm tĩnh mịch, ngay phía sau Diệp Thiên một cái đại thủ phất trên đầu Chu Khiếu Thiên cả cơ thể cậu ta mền nhũn ra rồi ngất trên mặt đất.
– Ai đó?
Rốt cục lần này Diệp Thiên cũng phản ứng, cả người vọt lên phía trước, sau đó hắn xoay mạnh người lại thì cái hình ảnh ban nãy cũng bị biến mất, chỉ thấy Chu Khiếu Thiên đang nằm trên mặt đất.
– Khiếu Thiên?
Không biết đệ tử của mình sống hay chết, Diệp Thiên vô cùng kinh hãi, có một người bí mật một bước đã xông vào Chu Khiếu Thiên.
– Được rồi, chỉ ngất đi thôi.
Diệp Thiên sờ lên cổ Chu Khiếu Thiên cảm nhậm được mạch vẫn đập, cơ thể cũng không bị một vết thương nào.
– Chit chit!
Dường như Mao Đầu cũng cảm nhận được đối phương cũng không có ác ý gì, lần này nó kêu cũng không thê lương như lúc trước.
Sau khi đặt đồ đệ xuống Diệp Thiên đứng dậy, nhìn vào chỗ đêm tối nói:
– Tiểu bối là Diệp Thiên, xin cao nhân hãy hiện thân, nếu có mạo muội xin tiền bối hãy thứ lỗi!
Ngoài Diệp Thiên đang nói ra thì rừng cây vẫn tĩnh mịch như trước, dường như cũng chưa xảy ra chuyện gì nhưng Diệp Thiên nhìn xuống chân vô cùng sửng sốt.
Nồi canh rắn kia không thấy đâu cả, chỉ còn lại đống lửa đang cháy.
– Mẹ kiếp, là người hay ma quỷ đây?
Diệp Thiên vốn là người to gan, lớn mật nhưng nhìn thấy cảnh này cũng ớn lạnh cả người, đối phương đã đánh Chu Khiếu Thiên hôn mê, sau đó còn lấy nồi đi không một tiếng động, quả thực rất giống quỷ.
Thân thủ như vậy nếu muốn lấy mạng mình thì chỉ là chuyện nhỏ, dễ dàng như trở bàn tay, tuy đống lửa vẫn đang hừng hực cháy nhưng sau lưng Diệp Thiên mồ hôi cũng đang chảy dọc sống lưng.
– Tiền bối, đã xúc phạm rồi!
Đứng nguyên tại chỗ sau vài phút, trong rừng vẫn không một tiếng động, Diệp Thiên cắn chặt răng, hai mắt bắn ra một luồng sáng tìm kiếm vào trong rừng núi.
Lần này đến núi Thần Nông Giá, Diệp Thiên chính là vì tìm kiếm cao nhân hỏi về chuyện luyện thần phải hư, bây giờ rõ ràng là đang có tiền bối ở đây, Diệp Thiên nguyện đắc tội với người này dù sao cũng muốn ông ta hiện thân.
Nhưng Diệp Thiên xuất thân từ Ma Y, am hiểu nhất là tránh dữ tìm lành, phía trước hắn cũng không có cảm giác nguy hiểm gì nên đó cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn phóng ra nguyên thần.
– Không có ai?
Tuy nguyên thần của Diệp Thiên chưa thành hình nhưng thần niệm chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, đi kiểm tra trong vòng 100m, điều khiến hắn kinh ngạc là trong vòng 100m này không có một bóng người.
– Thú vị quá ha!
Đúng lúc Diệp Thiên không biết phải làm thế nào thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh đó.
– Ai, ai đang nói chuyện với tôi đó?
Diệp Thiên thu hồi lại nguyên thần, nhìn ra xung quanh.
– Chít, chit!
Mao Đầu nhìn Diệp Thiên với ánh mắt kì lạ. Ngoài Diệp Thiên nói ra nó cũng không nghe thấy tiếng gì nữa.
– Ngươi có nguyên thần, không đúng, nguyên thần của ngươi cũng có chút kì lạ, hơn nữa hoàn toàn không có chân nguyên, có thể là phương pháp cố tình xuất nguyên thần, đây là lần đầu tiên ta thấy tu vi được như ngươi.
Âm thanh đó lại nói chuyện với Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng không biết âm thanh kia truyền vào trong đầu mình bằng cách nào, hắn vài chào tứ phía, nói:
– Tiểu Diệp này đến Thần Nông Giá chính là để giải thích sự nghi ngờ vừa nãy, xin tiền bối hiện thân!
Người này chưa lộ nguyên hình, hơn nữa động tác vừa rồi xuất quỷ nhập thần, nếu là phóng lên người thường thì nhất định họ sẽ tưởng là thần tiên hoặc yêu quái rồi.
– Hiện thân? Là người thường không thể thấy ta!
Âm thanh kia có vẻ phiền não, lặng im một hồi lâu mới lại vang lên:
– Ngươi có được nguyên thần, lại cố ép như tu giả, con chồn kia của ngươi cũng có chút kì lạ, có thể coi như yêu tu, ta sẽ cho các ngươi thấy.
Âm thanh chưa dứt, Diệp Thiên liền cảm nhận được một bông hoa dài chừng 1 thước, người đạo nhân này mặc áo màu xanh, gây yếu hiện ra trước mặt hắn cách đó khoảng 3m.
Nhưng người này lùi lại mấy bước, ngoài nhìn thấy cái đầu bạc trắng rối bù ra thì Diệp Thiên cũng không nhìn rõ hình dạng của ông ta.
Diệp Thiên cũng không cảm nhận được hơi thở của người này, ông ta đứng ở đó cả người như cùng với thiên địa hòa làm một, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Diệp Thiên cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ta.
– Chít chit!
Trước mặt xuất hiện một hình ảnh, Mao Đầu cũng bị hù dọa nó nhanh chóng từ đầu Diệp Thiên nhảy lên ngọn cây.
– Mao Đầu, đừng làm ồn!
Diệp Thiên đi lên phía trước một bước, hay tay hành lễ, nói:
– Tiểu Diệp Thiên xin bái kiến tiền bối!
– Ngươi là Diệp Thiên? Ngươi vốn có nguyên thần, sao chân nguyên lại mất hết?
Không biết tại sao, trước mặt thì người này rõ ràng không nói một câu nào nhưng âm thanh kia thì cứ trực tiếp dội vào óc của Diệp Thiên.
– Tiền bối, tôi theo Ma Y, tổ sư là đạo nhân của Ma Y Bắc Tống.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
– Nguyên thần do tôi tu luyện mà có, lúc hình thành nguyên thần tôi lại gặp đại nạn đan điền khí hải bị phá, hơn nữa không có phương pháp tu luyện nguyên thần, nên bây giờ mới lên núi để hỏi tiền bối!
Diệp Thiên không hiểu sự hình thành của nguyên thần, khí đó hắn đang hôn mê nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt người này.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, người lia có chút kinh ngạc, một âm thanh lại vang lên trong đầu Diệp Thiên:
– Người của Ma Y Bắc Tống? Giống như đạo thống, các ngươi hẳn là truyền từ Vương Hủ, tại sao lại không có công pháp tu luyện nguyên thần? Cái này không đúng?
– Vương Hủ?
Diệp Thiên nghe thấy vậy, lặng đi một chút, hỏi:
– Tiền bối, ngài theo Vương quyền Qủy Cốc?
Trên đời không ít người gọi là Vương Hủ nhưng sau khi người này nói ra cái tên đó, thì chỉ có trong lịch sử Qủy Cốc, người họ Vương tên Hủ.
Có thể nói Vương Thiền là một nhân vật vô cùng thần bí trong lịch sử, người thười Xuân Thu. Thường đến núi Vân Mộng hái thuốc, tu đạo, vì ẩm trong khe suối Qủy Cốc nên mới có tên là Qủy Cốc tiên sinh.
Giống như Tôn Tẫn thời Chiến quốc tung hoành như Tô Tần, Trương Nghi đều có xuất thân từ môn phái của ông ta. Vương Thiền có thêm âm dương gia truyền từ đời này sang đời khác, Dự Ngôn dự đoán về giang hồ rất tài tình cho nên thế nhân mới gọi Qủy Cốc là một kỳ tài, toàn tài.
Diệp Thiên biết Qủy Cốc từng trải qua thuật âm phù, trên mặt sách chính là phương pháp luyện khí dường thần, đương nhiên cho đến ngày nay trải qua thất thuật âm phù đã thất truyền từ lâu.
– Tiền bối, tôi học được công pháp là do Ma Y truyền lại chứ không có quan hệ gì đến Qủy Cốc.
Diệp Thiên còn không biết những người này là truyền của Qủy Cốc Vương Thần vì ghi chép đến ngày nay thì luôn bái Ma Y làm tổ sư.
– Sao lại không liên quan? Bói một quẻ thấy hắn truyền xuống.
Người kia cho là không đúng:
– Đạo gia xưng Vương Hủ, rất tôn sùng chủ nhân, công pháp của ông ta rất lợi hại, sao ngươi lại không biết?
– Chủ… chủ nhân? Tiền bối người đang nói đùa sao?
Lời của đối phương làm cho Diệp Thiên bị chấn động, người này lợi hại như thế mà lại là nô bộc của người khác sao?
Hơn nữa đến giờ Diệp Thiên cũng chưa hề có người hầu hay nô lệ gì, lời của người này khiến hắn không quen, cứ như thể đặt mình vào trong xã hội xưa vậy…
Chương 690 : Bạch Viên Công
– Có cái gì lạ lắm? Không có chủ nhân của tôi sao có thể tu luyện đến trình độ này được?
Người kia có vẻ mất hứng với Diệp Thiên, nhanh chóng bắt được Mao Đầu vào trong tay áo.
– Con chồn này theo ngươi, ngươi không phải là chủ nhân của nó sao?
Người kia giơ con Mao Đầu bắt được lên nói:
– Nếu không phải ngươi dạy nó phương pháp tu luyện thì làm sao con chồn này có thể tu luyện nội đan được.
– Chít chit!
Bị giơ lên Mao Đầu cảm thấy sợ hãi, nó liều mình nhưng không sao thoát khỏi bàn tay của người kia.
– Nội đan? Tiển bối ngài nó là trong cơ thể nó có thể hình thành kim đan sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy mà kinh hãi trong từ điển của Đạo gia cũng có nhắc đến kim đan nhưng chỉ e ngay cả đến nhân vật như Trương Tam Phong cũng không thể kết thành kim đan.
– Chính nó, còn không phải kim đan?
Người kia nói với Dệp Thiên bằng mũi:
– Nó còn cách đến cảnh giới kim đan xa lắm, nội đan là yêu tu kim đan của các ngươi không giống, trên thế gian còn không biết có kim đan hay không.
– Yêu tu, động vật cũng có thể tu luyện được?
Diệp Thiên bị người này nói làm cho hoảng hốt, hắn đã lớn như vậy rồi mà cũng chưa bao giờ bị giật mình như vậy.
– Người lúc đó chẳng phải là động vật hay sao? Người có thể tu luyện, tại sao động vật lại không? Cỏ cây trên thế gian cũng đều có linh hồn, người thường các ngươi vẫn nói hoa trung tiên tử, chính là hoa cũng có thể tu luyện được.
Lời nói của người này khiến cho đầu Diệp Thiên như vang lên một tiếng sấm, nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy mọi chuyện xung quanh thì hắn đã tưởng mình đang đi vào chuyện thần thoại Liêu Trai ngày xưa rồi.
– Vậy… sau này Mao Đầu có thể hóa thành người sao?
Diệp Thiên nói ra câu này khiến cho Mao Đầu đang giãy dụa, kêu thét lên một tiếng chói tai cũng phải im bặt.
– Làm sao có thể được? Tu luyện chỉ là để thân thể cường tráng, còn hình gì thì vẫn là hình đấy chứ.
Dường như người này cũng mất cả kiên nhẫn với Diệp Thiên, ông ta mắng nói:
– Tiểu tử thối, rốt cục ngươi có hiểu hay không vậy? Sư môn, trưởng bối không dạy ngươi hay sao?
Diệp Thiên cười khổ nói:
– Tôi còn thiếu sót, cũng là vì cơ duyên mà tôi tu luyện được đến cảnh giới này, cũng vô nhân giáo đạo, tiền bối. Nếu như động vật cũng có thể tu luyện được, thì như trong truyền thuyết không phải hồ li cũng hóa thành hình người đó sao?
– Chẳng trách.
Người kia nhẫn nại giải thích:
– Tuy động vật tu luyện có thể hóa thành hình nhưng chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao ta vẫn chưa thấy bao giờ, chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi, ngươi là thằng nhóc nói nhiều còn tưởng là thực ư?
– Hóa ra là thế, đa đạ tiền bối đã chỉ giáo.
Sau khi nghe người kia nói như vậy, Diệp Thiên cũng hiểu ra, thào nào mà Hắc Giao trong núi Trường Bạch có được năng lực như thế nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi được thân xác thối tha.
– Không sao, mấy chục năm nay ta cũng chưa gặp người tu đạo, nói với ngươi nhiều như vậy xem như trả công canh rắn rồi.
Người này lắc đầu, nói tiếp:
– Trong vòng 3 ngày, trong núi sẽ có tuyết rơi, trong cơ thể ngươi hoàn toàn không có chân nguyên, lại không có cách nào chống đỡ ta khuyên ngươi nên sớm đi đi.
Nghe người nay đuổi, Diệp Thiên vội vàng nói:
– Tiền bối, tôi lên núi chính là tìm phương pháp tu luyện nguyên thần, mong tiền bối giúp đỡ.
Diệp Thiên lặn lội ngàn dặm chỉ vì muốn tìm công pháp luyện thần, người trước mặt tu vi có thể đạt đến mức này thậm chí cảnh giới còn rất cao, há gì mà Diệp Thiên lại không muốn có câu trả lời.
– Ta giúp đỡ ngươi?
Sau khi người kia nghe Diệp Thiên nói lền ngẩn đầu lên:
– Tuy tu vi của ta cao hơn ngươi nhưng công pháp của ta là học tu yêu công không giống với các ngươi, muốn dạy thì dạy cho con chồn này còn được.
– Yêu… yêu tu, và… Người nhân loại chúng tôi khó… chẳng lẽ tiền bối ngài?
Thực ra lần trước người này cũng đã từng nói người nhân loại các ngươi chẳng qua là Diệp Thiên không chú ý, lần này hắn đã nghe rõ liền tỏ vẻ không thể tin được.
– Đương nhiên ta không phải là người, không phải ta vừa mới nói đó sao?
Người ki bất nãm quay đi, nới với lại:
– Thôi được, mặc dù tu vi của ngươi yếu nhưng cũng coi như người tu luyện, ta thấy ngươi không làm trái với mệnh lệnh của chủ nhân.
– Này … này?
Lấy lửa trong đống Diệp Thiên soi thấy rõ mặt “người” này mặt bị bóp méo, da đầu đang run lên, suýt nữa thì hắn bỏ chạy vì tưởng là cướp đường.
Tuy mặc quần áo của con người nhưng người này rõ ràng là mặt một con khỉ, từ đầu đến cổ toàn là lông màu trắng, chắc là những chỗ bị che mất cũng đều như thế.
ở đây là người sao? Rõ ràng là một con khỉ trắng, ngay cả đoán thôi Diệp Thiên cũng không thể ngờ mình lại nói chuyện với một tiền bối như vậy người lại là một con Viên Hầu.
Cảnh tượng này khiến cho mọi suy nghĩ của Diệp Thiên ngừng lại, hắn há to miệng không nói được câu gì, khuôn mặt trước mặt hắn toàn là lỗ thực sự đã làm mất hết hơn 20 năm nhận thức của hắn.
– Sao vậy? không phải vừa rồi ra đã nói hết rồi hay sao? Có gì lạ đâu?
Con khỉ trằng bất mãn với biểu hiện của Diệp Thiên, trên mặt nó đầy khe rãnh rất khó nhìn.
– Tiền… tiền bối, tiểu tử quá kinh hãi chứ không phải muốn mạo phạm tiền bối đâu.
Sự thật trước mắt khiến Diệp Thiên không thể nào tin nổi, hơn nữa hắn tu đạo từ nhỏ nên lần này hắn cũng dễ chấp nhận một chút chứ nếu là người thường thì chỉ e là đã sớm ngất rồi.
– Này, cũng gần giống, rốt cục là người tu luyện so với nhóm tiều phu kia còn mạnh hơn nhiều.
Khỉ trắng ngâm nga một câu, bất mãn nói:
– Trước kia trên núi ta đã cứu không ít người, họ thấy ta cũng như gặp quỷ vậy nên chủ nhân không cho ta gặp người nữa.
Sau khi nghe Khỉ Trắng nói, trong đầu Diệp Thiên bỗng toát lên một danh từ:
– Tiền bối ngài… ngài chính là Bạch viên công trong truyền thuyết.
Diệp Thiên nói là Bạch viên công nhưng thật ra là một vị có tên là Tư Đồ Huyền Không thời Xuân Thu Chiến Quốc, người này ăn trong núi cùng với khỉ nga mi bắt chước các động tác của khỉ để sáng tạo ra một loại võ công linh hoạt “ Nga Mi Thông Tí Quyền”, rất nhiều người theo học.
Vì Tư Đồ Huyền Không thường mặc áo trắng, đồ đông gọi là “Bạch Viên sư tổ” nhưng cũng có truyền tuyết cho rằng ông ta là do vượn trắng biến thành sau khi thấy con Khỉ Trắng này Diệp Thiên cũng tin là có truyền thuyết này thật.
– Bạch viên công? Vậy cứ coi như là tổ tiên ta đi.
Con Khỉ Trắng nhếch miệng cười nói:
– Tiểu tử ngươi biết cũng không ít đâu, nói cho ngươi biết chỉ e chủ nhân của ta lại phục họ Tư Đồ rồi cả Bạch viên nhất mạch lại lấy gia tộc Tư Đồ làm chủ nhân ấy chứ!
– Hóa ra Bạch viên tổ sư và Tư Đồ Huyền Không là hai người sao?
Diệp Thiên lẩm bẩm trong miệng nhưng ngay sai đó mắt hắn sáng lên nói với Khỉ Trắng:
– Tiền bối, tiểu tử thành tâm mong ngài cố gắng giúp tiểu tử gặp được Tư Đồ tiền bối, để cầu công pháp tu luyện.
Khỉ Trắng đã có chủ nhân hơn nữa chủ nhân là người điều này khiến cho Diệp Thiên cảm thấy còn có hy vọng, khỉ trắng không hiểu công pháp tu luyện của con người nhưng chủ nhân của nó thì biết.
– Chủ nhân đã rời khỏi đây 50 năm rồi, không rõ tung tích sao ta có thể giúp ngươi được?
Khỉ Trắng nói với vẻ bi thương:
– Chủ nhân nói có đại nạn, e rằng người đã sớm mọc cánh thành tiên rồi, gia tộc Tư Đồ còn có hậu nhân, người đó đang ở đâu?
Khỉ Trắng nói vừa tiện tay bỏ Mao Đầu ra nhưng lại ngồi xuống kêu khóc, âm thanh vang cả núi rừng, ngay cả bầy sói đang hú cũng phải dừng lại.
– Tiền bối, người thì cuối cùng ai cũng phải chết xin hãy nén bị thương!
Diệp Thiên không ngờ là Khỉ Trắng lại giàu cảm xúc đến thế, nói khóc là khóc ngay. Hắn khuyên người bớt đau thương nhưng cũng không ngờ lại có ngày cũng khuyên cả một con Khỉ Trắng bớt đau thương.
– Đúng vậy, chủ nhân cũng nói như thế!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Khỉ Trắng nhảy dựng lên đi một vòng quanh Diệp Thiên rồi nói:
– Tiểu tử ngươi cũng không tồi chỉ là ta … thật sự là công pháp của ta không truyền được cho ngươi, chủ nhân luyện đan dược đều bị ta làm đường đậu ăn hết nếu không thì đã giúp được ngươi trị thương.
– Làm đường đậu ă?
Diệp Thiên nghe thấy vậy trừng mắt lên, buồn rười rượi hỏi:
– Tiền bối, ngài không giữ lại một ít sao?
Khỉ Trắng lắc đầu nói:
– Không còn, lúc đó linh khí trong núi này không đủ ta chỉ có thể dùng đan dược trùng quan thôi.
– Dũng có tận diệt mọi vật?
Diệp Thiên bị con Khỉ Trắng này làm cho tức giận hết chỗ nói, chỉ cần một viên cũng có thể giúp hắn giải quyết được vấn đề, có thể thấy nó quý đến mức nào vậy mà không còn hạt nào thà con Khỉ Trắng này không nói ra còn hơn.
– Thiên bẩn chúng ta sinh ra đã không bằng con người, không dùng đan dược sẽ không qua được khó khăn.
Khỉ Trắng bĩu môi, nói:
– Đan dược và công pháp không có nhưng nguyên thần của ngươi mới hình thành, ta cũng có thể dạy ngươi một chút bản lĩnh, như thần thức truyền âm thanh này ngươi cũng có thể học được.
– Thần thức truyền âm?
Diệp Thiên lặng đi một chút, lúc này hắn mới nhớ ra là khỉ trắng chưa hề há miệng để nói chuyện, âm thanh đều là do chính tai mình nghe được:
– Được, tiền bối ngài truyền cho tôi đi.
Nói thật là so với công pháp tu luyện đúng là Diệp Thiên thấy chướng mắt cái gọi là thần thức truyền âm, hắn cũng không phải con vật có thể dùng miệng nói chuyện đối với hắn cũng chẳng có gì là thần thông.
– Ngươi hãy nhớ kĩ, chỉ cần như vậy…[Audio] Vạn Cổ Đệ Nhất Tông
Thần thức truyền âm chuẩn xác mà nóit thật ra là dùng ngôn ngữ trấn động trực tiếp tác động vào đầu người nghe, Diệp Thiên suy xét rồi nắm chắc.
– Tiền bối, ngài cũng gần giống với con người chẳng lẽ không thể nói chuyện được sao?
Diệp Thiên vận dụng luôn đem âm thanh này truyền vào đầu Khỉ Trắng.
– 50 năm trước ta đã hóa thành cốt đương nhiên là có thể nói chuyện nhưng dùng thần thức truyền âm này tiện hơn.
Khỉ Trắng bĩu môi khinh thường, chẳng qua là nơi cổ họng phát ra âm thanh có vẻ hơi lạ.