- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 122: Tam đao lục động (c606-c610)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 122: Tam đao lục động (c606-c610)
❮ sautiếp ❯Chương 606 : Tam đao lục động
Tục ngữ có câu: Người có tên, cây có bóng, trong Hồng môn Lôi Chấn Nhạc là người có danh tiếng, qua bao năm chém giết bất kể là Mafia của Italy hay bọn phản động của Mexico khi nghe thấy tên Lôi Lão Hổ cũng phải sợ mất mật.
Cho nên khi câu nói của Lôi Chấn Nhạc vang lên, vốn dĩ mọi người đang náo động bỗng trở lên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn vào vị lão nhân đã từng lập cho Hồng môn bao chiến công hiển hách này.
– Lý Tùng Thu ngồi trong xe lăn, hai mắt đã lim dim.
Năm đó, Lý Tùng Thu và cha Đỗ Phi còn cả Lôi Chấn Nhạc đã kết bái ba huynh đệ, cha Đỗ Phi làm huynh trưởng, Lý Tùng Thu làm lão nhị còn Lôi Chấn Nhạc là nhỏ nhất.
Ông biết lão già này tính tình táo bạo đến già cũng không bớt được thậm chí còn thay đổi hẳn, nêu hôm nay sử lý không tốt sợ là sẽ gặp phải sóng gió chương thứ 36.
Thấy Lôi Chấn Nhạc đi vào, Lý Tùng Thu hỏi:
– Tam sư đệ, chuyện này đệ cũng biết sao?
– Nhị ca, đệ biết rồi!
Lôi Chấn Nhạc đi đến cạnh Lý Tung Thu cúi người xuống nói:
– Nhị ca, sức khỏe không tốt sao lo được nhiều chuyện như vậy? để các tiểu bối xử lý là được rồi.
Nếu đổi lại là người khác nói câu này như Lôi Chấn Nhạc, nghe được câu này thì chẳng khác nào rủa ông ta là đã sắp xuống mồ rồi mà vẫn còn muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng Lý Tùng Thu biết quan hệ của mình với Tam đệ.
– Ta không lo thì còn ai lo nữa?
Lý Tùng Thu thở dài, ông nhớ năm đó 3 huynh đệ cùng nhau tranh đấu giành lấy thiên hạ, đại ca túc trí đa mưu, mình ở giữa phối hợp tức chiến còn Lôi Chấn Nhạc muôn đánh chiến ở tuyến đầu.
Hội ba người thật là uy phong? Còn bây giờ mình lại đang ngồi ngắc ngoải trên xe lăn, mà tam đệ đầu cũng đã bạc thân hình đi cũng phải cúi.
– Tam đệ, ta biết đệ là người chính trực.
Cho dù Lý Tùng Thu nói chuyện với Lôi Chấn Nhạc cũng phải chú ý từ ngữ, sau khi suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tống gia việc này cũng không phải chủ ý của ngươi, sai thì cũng đã sai rồi, cũng may là bây giờ Diệp Thiên muốn gia nhập Hồng môn, huynh đệ còn có thể thương lượng, chuyện này cho qua đi.
Lý Tùng Thu đã rõ chuyện ân oán hai nhà Lôi, Tống, chuyện này thì đúng là Lôi gia không đúng rồi, ham tiền tài của người ta rồi lại còn muốn giam lỏng người ta nữa, đây đúng là đã coi thường quy củ.
Nếu Diệp Thiên truy đuổi chuyện này thì ngay cả Lôi Chấn Nhạc căn cơ thâm hậu thìe là mấy người cũng khó có thể nói giúp được ông ta.
Lý Tùng Thu nói như vậy cũng là muốn Diệp Thiên cho Lôi gia một con đường sống, ít nhất thì cũng không truy cứu trách nhiệm của Lôi Chấn Nhạc nữa.
– Diệp gia, bối phận lớn quá ha?
Sau khi nghe Lý Tùng Thu hói, Lôi Chấn Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
– Lan nha đầu thấy ta cũng phải gọi một tiếng thúc, không biết ngươi có gọi nổi một tiếng ông không?
Thực ra từ đầu đến cuối, Lôi Chấn Nhạc cũng không hề biết chuyện Lôi Hổ muốn giam lỏng Tống Vi Lan.
Khi ông ta đến thăm, Tống Vi Lan không nể mặt ông, tuy thủ đoạn của mình không được quang minh nhưng là có nguyên nhân, cho nên khi ông nhìn Diệp Thiên đang đứng trước mặt mình vẫn muốn ra vẻ trưởng bối.
– Tống Vi Lan không phải loại người ăn cây táo rào cây sung, Diệp mỗ bất tài .
Thấy Lôi Chấn Nhạc ra mặt cậy mình già, Diệp Thiên cũng cười lạnh lùng nói đúng chỗ đau của Lôi Chấn Nhạc không hề để lại cho ông ta chút tình cảm gì.
– Ngạo mạn!
Lôi Chấn Nhạc tính tình vốn nóng nảy, bị Diệp Thiên đả kích, ngay lập tức máu lên lao tới, mặt đỏ gay, râu tóc chuẩn bị dựng đứng lên cả giống như ông hộ pháp Kim Cương của Phật môn.
Lôi Chấn Nhạc cũng từ trong các cuộc chém giết huyết hải mà ra, vừa bị chọc giận không khí quanh người ông ta như ngưng kết lại từng luồng sát khí đập vào người Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng nguyên tại chỗ, dường như vừa bị một trận gió thổi qua, ống tay áo bị thổi đi, mấy người đứng sau Diệp Thiên không tự chủ được đã tiếp cận hắn.
– Lão già này sát khí nặng nề, không ngờ là ông ta đã nói giết.
Cản nhận được Lôi Chấn Nhạc không ngừng nhắc đến sát khí, Diệp Thiên rùng mình vì hắn phát hiện trước mặt Lôi Chấn Nhạc như thế nhưng chỉ nửa cái đạp chân là đến được siêu phàm.
Giết nhiều người trên cơ thể cũng dính đầy sát khí nếu không sớm hóa giải thì sau khi tuổi già sát khí này sẽ phát ra khiến cho bện đầy người đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nhiều người trong giang hồ không được chết trong tuổi già.
Lôi Chấn Nhạc đã tích lũy đầy sát khí trên cổ dùng để thăng cảnh giới tất nhiên là thành công sát khí này không ảnh hưởng nhưng sẽ trở thành thủ đoạn đối đầu với mình nếu thất bại.
Từ khi Diệp Thiên xuất đạo đến nay cũng gặp qua không ít những người có tài năng thiên bẩm như Đại sư huynh, Tả gia Tuấn, Nam Hoài Cẩn thậm chí là cả Hồ Hồng Đức, thiên phú đều rất khá, tu vi còn cao hơn cả Lôi Chấn Nhạc.
Nhưng Lôi Chấn Nhạc luyện tập công pháp ngoại môn như vậy phá tan gông cùm xiềng xích lại sắp đạt được đỉnh cao của người tu luyện thì đúng là lần đầu Diệp Thiên được nhìn thấy.
Tuy Lôi Chấn Nhạc chưa hoàn toàn tiến được vào siêu phàm nhưng sát khí của ông ta cao hơn Diệp Thiên, đối thủ như vậy hắn cũng không dám khinh thường, liền hít một hơi thật sâu chuẩn bị phóng ra khí thể của mình.
– Lão Tam không được vô lễ với Diệp gia, quy củ trong bang đệ không hiểu hay sao?
Lúc Diệp Thiên chuẩn bị dùng khí thế bỗng Lý Tùng Thu đẩy xe lăn cắm vào giữa hai người.
– Nhị ca, hắn không tôn trọng bề trên!
Thấy Lý Tùng Thu tiến vào, Lôi Chấn Nhạc vội tản sát khí đi.
Lý Tùng Thu mặt lạnh như băng, giận giữ nói:
– Hồ đồ, thân phận của Diệp gia đã được Hương đường xác nhận, ngươi đừng có dùng quan hệ thế tục mà nói, chỉ nhận bối phận không nói tình thân… khụ khụ…
Hôm nay mở Đại Hương Đường xem như là một biến đổi bất ngờ, sức mạnh của Lý Tùng Thu có thể đạt được cực hạn, những lời nóng nảy này làm cho ông ho càng thêm dữ dội.
– Được, nhị ca huynh đừng có căng thẳng, đệ còn không nghe lời huynh sao ?
Thấy Lý Tùng Thu liên tục ho ra máu Lôi Chấn Nhạc luống cuống.
Cả đời Lôi Chấn Nhạc tin tưởng nhất 2 đại ca, trước đây Lý Tùng Thu nếu Lôi Chấn Nhạc lấy uy phong địa vị trong Hồng môn ra thì hà tất đến lượt Lý Tùng Thu ngồi trên nghế hội trưởng.
Một lúc lâu Lý Tùng Thu mới ngừng ho khan, bắt lấy tay phải của Lôi Chấn Nhạc nói:
– Tam đệ, ta biết chính là Hồ tử tâm địa bất chính cũng không phải là người tốt nhất được hội trưởng lựa chọn, chuyện này đệ phải nghe theo nhị ca.
– Ôi, nhị ca, tôi đã suy nghĩ kĩ thật sự kế hoạch kia không phải của nó.
Lôi Chấn Nhạc gật đầu cười, người Trung Nguyên vốn có chấp niệm, sau khi Đỗ Phi đến chân khí trong cơ thể bị xóa làm cho ông ta không thể tĩnh dưỡng được.
Thế nhưng đóng lại, Lôi Chấn Nhạc nhân họa đắc phúc, sự căm hận tích lũy 60, 70 năm lại có thể phá ta khí hóa thần, thành công tiến thẳng vào cảnh giới trên.
Cùng với tu vi được nâng cao người ta không biết mình tiến vào được cảnh giới siêu phàm, mặc dù nói không hơn tứ đại giai đều là hư vô nhưng trước kia có chút chấp niệm cũng trở nên lạnh nhạt.
Lý Tùng Thu mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khoát tay áo nói:
– Được rồi, ngươi mang Hổ Tử về đi, miễn ba đao lục động.
– Không được, nhị ca, Lôi Chấn Nhạc vào Hồng môn đã 70 năm cho đến giờ chưa hề làm chuyện tư, Lôi Hổ phạm sai lầm, đương nhiên phải chịu sự trừng phạt.
Lôi Trấn Nhạc lắc đầu, nhìn về phía Đỗ Phi nói:
– Đỗ tiểu tử, đồng môn tương tàn phải xử lý như thế nào?
Tuy Lôi Chấn Nhạc hống hách nhưng thái độ cũng còn chính trực, đây cũng là vì uy tín của bang, Diệp Thiên thầm gật đầu có điểm này ở ông ta là hắn thích.
– Lôi thúc, hội trưởng đã nói rồi, chuyện này cho qua đi!
Hơn 60 tuổi còn bị Lôi Chấn Nhạc gọi là tiểu tử, Đỗ Phi dở khóc dở cười.
– Vô nghĩa, cứ như vậy mà cho qua, không phải vị huynh đệ bị tổn thương rồi sao?
Nằm cách Lôi Hổ không xa chính là hai vị đệ tử của Hồng môn bị trúng 2 nhát súng, cũng may vết thương không quá nguy hại, sau một hồi cứu chữa đầu đạn đã được lấy ra.
– Đồng môn tương tàn, ba đao lục động!
Cực chẳng đã Đỗ Phi nói nhẹ ra 8 chữ.
– Được, cứ như thế đi!
Lôi Chấn Nhạc gật đầu, để tay lên hông cách tay một thước là thanh đao.
– Hồ tử làm chuyện sai lầm thì phải chịu trừng phạt, đừng có trách cha ngươi!
Tay trái Lôi Chấn Nhạc xách con trai như xách một con gà đặt con lên mặt đất, răng cắn chặt tay phải nhanh như một tia chớp đâm vào vai Lôi Hổ, một tiếng kêu thảm thiết.
– Lão Lôi, tội gì mà phải khổ như vậy?
Lôi Chấn Nhạc dữ dằn nhìn mọi người đã làm cho họ tin phục họ cũng thở dài, người anh hùng còn trẻ như gấu chó, giờ phút này Lôi Chấn Nhạc trong lòng cũng khổ sở vô cùng.
– Còn hai đao nữa!
Lôi Chấn Nhạc nhổ đao, con trai không kịp kêu lên tiếng thảm thiết, hai đao nữa xuyên qua trên đùi hắn, vậy là đã được 3 đao lục động.
– Băng lại cho nó.
Lôi Chấn Nhạc có hai con gái, con trai chỉ có một mình Lôi Hổ hơn nữa cũng đã là trung niên, cũng vì cái tính tư lợi không coi ai ra gì của Lôi Hổ.
Dù sao cũng là con trai mình, Lôi Chấn Nhạc ra tay cũng có chừng mực, thấy Lôi Hổ chảy không ít máu nhưng cũng không bị ảnh hưởng kinh mạch, khung xương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là có thể khỏe lại.
– Lôi Hổ, đồng môn tương tàn, đã thi hành 3 đao lục động, còn có muốn nói gì nữa không?
Lôi Chấn Nhạc xé vạt áo lau vết máu, nhìn về phía Diệp Thiên nói:
– Diệp gia nghe nói còn nhỏ đã danh chấn giang hồ, như vậy Diệp gia cũng là người thân thủ bất phàm, Lôi mỗ cũng muốn lĩnh giáo một chút.
Chương 607 : Chỉ điểm.
Lôi Chấn Nhạc vừa nói ra câu này, trong hương đường liền im bặt, Lôi Hổ vừa rồi kêu lên thảm thiết như vậy cũng đã ngậm miệng lại có vẻ vui mừng nhìn cha.
Lời nói của Lôi Chấn Nhạc không phải là dựa vòa uy phong của Hồng môn mà là dựa vào thực lực chém giết.
ở Mỹ những năm 50, 60 bọn phản động phát triển mạnh yếu có từng thời kỳ, ngày nào cũng đánh nhau để tranh giành địa bàn, Lôi Chấn Nhạc dường như đều làm gương cho binh sĩ đều xung phong liều chết ở tuyến đầu, trong tay đã có trên dưới mấy trăm vong hồn.
Khoảng giữa những năm 50, giúp Việt Nam ồ ạt tiến vào Mỹ, bí mật trù tính đuổi người Trung Quốc ra khỏi San Francisco
Lúc đó mấy huynh đệ Lôi Chấn Nhạc và Lý Tùng Thu chỉ là nhân viên trung tầng, phụ trách thu tiền khu dân cư của người Hoa ở San Francisco, thuộc loại nhân vật không bình thường .
Vào một ngày lúc sẩm tối, hơn 500 người Việt Nam đến giữa con đường này, một nhóm người đến mặt trước cửa hàng một nhóm khác phụ trách đuổi giết đệ tử Hồng môn trong phố người Hoa.
Một mặt có sự chuẩn bị, một mặt vội phản ứng vừa mới tiếp xúc đệ tử Hồng môn đã tổn thất nghiêm trọng, Lý Tùng Thu và Đỗ lão đại bất đắc dĩ phải cho người lui đến đến cửa hàng khác.
Vừa may Lôi Chấn Nhạc đã ra ngoài, khi nhận được tin tức ông ta lập tức mang các tiểu đệ để cứu viện cho Hồng môn, còn mình dẫn theo 3 người đuổi giết.
Lúc đó cả khu phố lâm vào cảnh hỗn loạn, còn có cửa hàng bị cháy lúc người Viện Nam chuẩn bị đốt của hàng của Lý Tùng Thu thì bị Lôi Chấn Nhạc giết chết.
Lôi Chấn Nhạc cao chừng hơn 2 thước cầm trong tay thanh Khai Sơn Đao đấu đá lung tung rồi xông vào.
Lôi Chấn Nhạc hoàn toàn không để ý đến binh khí trong người mình lấy mạng đổi mạng, chân tay bị cụt bay tứ tung máu tươi phun như mưa nhuộm đỏ cả một con đường.
Nhiều người giúp người Việt Nam cũng bị Lôi Chấn Nhạc dọa cho vỡ mật, đám người Lý Tùng Thu cũng từ trong cửa hàng xông ra.
Tuy Hồng môn chỉ có hơn 20 người nhưng khí thế như máu, giống như hổ gặp phải bầy sói vậy nhảy vào giết chết mấy trăm người Việt Nam.
Đúng lúc đó, viện trợ Hồng môn tới, người Việt Nam chạy bỏ lại hơn hai trăm thi thể trong đó có khoảng 70, 80 người là do Lôi Chấn Nhạc giết chết.
Tuy Lôi Chấn Nhạc bị trúng hơn 20 nhát nhưng vì là người luyện võ nên mỗi đao đều có thể tránh chỗ nguy hiểm, phần lớn các vết thương chỉ ở ngoài da, tĩnh dường một thời gian là lại tinh như rồng, mạnh như hổ.
Sau đó Lôi Chấn Nhạc mang theo đệ tử Hồng môn loan tin những người Việt Nam bị giết khiến họ sợ mất mặt và đuổi thẳng họ ra khỏi San Francosco.
Dù là chuyện qua khứ đã qua cả gần nửa thế kỉ nhưng người Việt Nam cũng không dám đem thế lực đến San Francisco có thể nói trận Tinh Phong Huyết Vũ năm đó đối với họ như một bóng ma vậy.
Qua một quá trình Lôi Chấn Nhạc bộc lộ tài năng trong Hồng Môn từng bước trưởng thành trung thành với Hồng môn, cha Đỗ Phi và Lý Tùng Thu đã trở thành thủ lĩnh của Hồng môn.
Nhưng nếu nói trong nửa thế kỉ qua người có cống hiến nhiều nhất cho Hồng môn thì Lôi Chấn Nhạc luôn có công đầu.
Tuy bây giờ đã qua tuổi 80 nhưng vẫn hoàn toàn xứng đáng với là người quan trọng nhất Hồng môn, không người nào dám tự xưng tài năng vượt qua người này, ông ta tuy già nhưng vẫn là lão gia dũng mãnh.
Cho nên lúc nghe thấy Lôi Chấn Nhạc muốn lãnh giáo Diệp Thiên mọi người đều ngơ ngẩn.
Tuy biểu hiện trước kia của Diệp Thiên có vẻ khác người nhưng trước cái cây có bóng là Lôi Lão Hổ thì không phải một trận mà cả trăm nghìn trận gió cũng không thể đánh đổ ông được.
Diệp Thiên càng lợi hại nhưng nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài 20 tuổi tâm cảnh còn xa mới đến thời kì đỉnh cao, để chống lại Lôi Chấn Nhạc thì không ai xem trọng hắn.
– Lão Tam, Diệp gia đã nhập Hồng môn thì chính là huynh đệ của Hồng môn, tại sao còn không thể bỏ qua?
Lý Tùng Thu không ngờ sau khi Lôi Chấn Nhạc sử trí con trai thì lại chĩa mũi nhọn vào Diệp Thiên, ông vội vàng phân bua nhưng Lôi Chấn Nhạc không hề để ý.
Đừng nói trước mắt là Diệp Thiên mà ngay cả Lý Tùng Thu lúc còn khỏe thì cũng không qua nổi 10 chiêu của Lôi Chấn Nhạc, khi ông ta động thủ không giống như cá nhân mà là một đám muông thú mất đi lí trí.
– Nhị ca, Hồng môn nghiêm cấm đồng môn tương tàn nhưng luận bàn võ công thì có thể.
Mặc dù Lôi Chấn Nhạc là người thô hào nhưng cố ý nhỏ mọn, theo như ông ta nói Hồng môn chỉ là một môn phái trong giang hồ thích đấu đấu tranh là bản chất của họ đương nhiên là không cấm đồng môn bàn luân, đánh giá.
Môn phái lớn hơn nữa lại là người tu luyện võ công khí huyết mạnh mẽ giữa người với người tự nhiên nảy sinh mâu thuẫn, giới hạn trong môn lại không thể tư đấu, dần dà luận bàn cũng thành một con đường để giải quyết vấn đề.
Mà đao súng thì không có mắt, quyền cước thì vô tình, luận bàn võ công thất thủ sẽ đả thương người cho nên loại tỉ thí này cũng không thành quy củ, chỉ không chết người thì đánh thương làm cho người tàn phế cũng sẽ không bị bang sử phạt.
Lúc này đây không có cách nào điều chỉnh mâu thuẫn hoặc thù hận sẽ biến thành người nhỏ mọn, loại luận bàn này giống như sự khiêu chiến cuả Lôi Chấn Nhạc lại càng là chuyện có một không hai.
Đương nhiên một mặt khiêu chiến thì mặt khác cũng phải có người ứng chiến, nếu Diệp Thiên không ứng chiến thì Lôi Chấn Nhạc sao động thủ được, ông ta chỉ còn biết giương mắt hậm hực mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Tùng Thi nhìn về phía Diệp Thiên nói:
– Diệp gia, lão Lôi tính tình nóng nảy, hôm nay các huynh đệ tề tựu đông đủ chúng ta không say không về.
– Đúng vậy, Diệp gia, Lôi thúc càng ngày càng thích nói đùa, tiệc rượu đã dọn xong, chúng ta qua bên này đi.
Đỗ Phi ở bên cạnh cũng hô hào, thấy tay Diệp Thiên động đậy tuy biết hắn thân thủ thâm sâu khó lường nhưng vẫn hấy nếu như vậy sẽ không tốt cho hắn, bởi vì Đỗ Phi đã từng chịu thiệt thòi trong tay Lôi Chấn Nhạc , bất lợi càng lớn hơn.
Đỗ Phi hơn 50 tuổi võ công mới tiến được đến mức ám kình, đã từng đắc chí cho rằng mình mới là đệ nhất Hồng môn vì thế cũng đã luận bàn với Lôi Chấn Nhạc một phen.
Đương nhiên đó mới thực sự là luận bàn chứ không hề có tư thù oán hận gì bên trong chỉ là vãn bổi thỉnh giáo trưởng bối mà thôi.
Lúc đó Lôi Chấn Nhạc đồng ý ngay, cũng không mời đồng môn theo dõi hai người động thủ ngay trong Tứ Hợp Viện.
Theo suy nghĩ của Đỗ Phi, đến ông ta khi tiến vào đến ám kình cũng đánh không lại Lôi Chấn Nhạc, cho dù có hàng trăm người cùng đánh thì cũng không phân thắng bại.
Điều không ngờ là khi 2 người ra tay mới có 3 chiêu mà Đỗ Phi đã bị Lôi Chấn Nhạc đánh trúng bả vai tuy ông ta chỉ dùng 3 phần công lực nhưng đã đủ để cho Đỗ Phi phải nằm trên giường suốt hai tháng .
Từ đó về sau, Đỗ Phi không còn dám biểu lộ sức mạnh của mình nữa, bởi vì chỉ cần có Lôi Chấn Nhạc thì đã xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hồng môn chứ không phải ai khác.
– Đỗ Phi, trẻ con cút qua một bên cho ta, xương cốt đang ngứa ngáy muốn để Lôi thúc làm cho thả lỏng phải không?
Lôi Chấn Nhạc không chỉ trích Lý Tùng Thu nhưng sắc mặt chẳng mấy thoải mái gì với Đỗ Phi, bàn tay to nắm chặt quạt hương bồ, các đốt ngón tay kêu răng rắc nhìn Đỗ Phi không mấy thiện cảm.
– Được, Lôi thúc, coi như cháu chưa nói gì!
Đỗ Phi cười khổ cũng không dám nhiều lời nữa.
Đỗ Phi có thể trêu chọc vào tính nỏng nảy của lão gia này nếu sự thật là trước mặt mọi người nếu đánh một trận, Đỗ Phi là con cháu của Lôi Chấn Nhạc, không tồn tại cái gọi là đồng môn tương tàn.
– Thế nào? Diệp gia chân nhân lớn như vậy mà đầu hàng ư, đều là hữu danh vô thực.
Sau khi khiển trách Đỗ Phi, Lôi Chấn Nhạc nhìn về phía Diệp Thiên, cười lạnh lùng, nói:
– Hoặc là Diệp gia học nghệ không tinh, không có được một sư phụ giỏi nên không dám bêu xấu ở đây.
Khẩu khí Lôi Chấn Nhạc đầy căm giận đã phá tan tu vi, cả đời ông ta có một người con trai đã bị dạy bảo tự nhiên hôm nay dù nói gì thì ông ta cũng phải cho Diệp Thiên một bài học.
Sau khi Lôi Chấn Nhạc nói ra câu này, mọi người đều biến sắc xem ra lão đầu tử này thật là nóng nảy lại dám lôi sư phụ Diệp Thiên ra khích tướng.
Phải biết rằng người dù có câu: trong giang hồ thì một ngày làm thầy cả đời sẽ làm cha, cho dù có không kính trọng sư phụ người khác thì kết quả thường là cái chết.
Lôi Chấn Nhạc đã nói ra câu này, Diệp Thiên cũng không dám không ứng chiến, hôm nay hắn Khai Hương Đường đã làm chuyện cười, e rằng các đệ tử Hồng môn sẽ bán tán chuyện này.
– Lão Tam…
Lý Tùng Thu cũng không ngờ Lôi Chấn Nhạc lại đoạn tuyệt như thế nhưng ông cũng không có cách nào mà khuyên bảo được.
– Lôi trưởng lão, nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.
Diệp Thiên tiến về phía trước từng bước một, nói:
– Tính tình chính trực, chuyện quản lý quỹ đầu tư của Tống gia coi như cho qua, Diệp mỗ sẽ không tìm để gây phiền phức nữa.
– Hừ, nói ít toàn những lời vô ích, có muốn tỉ thí hay không đây?
Nghe thấy Diệp Thiên nhắc đến chuyện kia, Lôi Chấn Nhạc đỏ bừng mặt ông ta sống đến nay đã hơn 80 tuổi đây là chuyện duy nhất ông làm trái với lương tâm.
Diệp Thiên cười:
– Nếu muốn tôi thỉnh giáo, Diệp mỗ xin chỉ điểm một chút.
Tuy đối với lão nhân này trong lòng không có gì thay đổi nhưng Lôi Chấn Nhạc đã nói đụng đến sư phụ, không chừng Diệp Thiên sẽ tỷ thí với ông ta một trận, bằng không sau khi trở lại Hồng Kông đại sư huynh cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
– Chỉ điểm? Ha ha, mời Diệp gia chỉ điểm một phần đi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Lôi Chấn Nhạc sửng sốt tiện đà giận dữ phá lên cười.
Lôi Chấn Nhạc xuất đạo đã sáu bảy mươi năm động thủ với vô số các quyền sư, chưa bao giờ thua dù chỉ là nửa chiêu, vậy mà tên tiểu tử này dám nói xằng cần chỉ điểm cho mình.
Chương 608 : Chém cúp lưng
Ngạo mạn.
Không chỉ Lôi Chấn Nhạc cảm thấy Diệp Thiên đang chê cười mà cả trăm người trong đây đều suy nghĩ như vậy.
Bối phận của Diệp Thiên cao không phải là giả nhưng chuyện tỷ thí không phải dựa vào bối phận mà phải theo thắng thua, cao thấp trong lòng Lôi Chấn Nhạc đầy hận thù như vậy càng không đáng để Diệp Thiên ra tay.
Lúc mọi người đang xem Diệp Thiên đã tìm ra phương án sáng suốt, không gì hơn là đánh Thái Cực nói chuyện đã qua nhưng ngay cả khi muốn động thủ thì cũng không nên chọc giận Lôi Chấn Nhạc.
Ai cũng biết Lôi Chấn Nhạc là một võ giả, khi động thủ không thể khống chế nổi chính mình, nếu ông ta và cha Đỗ Phi không phải chỗ thân tình thì Đỗ Phi cũng sẽ không chỉ bị đánh thương nặng như vậy.
Lúc trước đáp lễ Diệp Thiên có vẻ khiêm tốn nhưng lời nói vừa rồi của hắn khiến mọi người phải lắc đầu, người còn trẻ có học mà không kìm chế được mình.
– Lôi trưởng lão, võ công luyện nội gia mà có thể luyện đến cảnh giới này e rằng đương thời cũng không có người thứ hai, Diệp mỗ cũng đang muốn lĩnh giáo đây.
Diệp Thiên không hề để ý đến những lời bàn luận nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, chuyển đề tài nói:
– Nhưng chỉ một chưởng mà đạt đến siêu phàm hơn nữa trong cơ thể có những bệnh không tiện nói ra thì Diệp mỗ vẫn chưa làm được 2 chữ này.
Xuất đạo đã hơn 10 năm còn rất nhỏ hắn và Hòa Thương Châu một người nổi tiếng đã nếm qua không ít cực khổ dần dần theo đó tu vi của hắn cứ lớn dần lên chưa bao giờ gặp địch thủ.
Tục ngữ có câu: Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị nhưng người tập luyện võ công mà không có đối thủ thì cũng là chuyện buồn cho nên sau khi thấy tu vi của Lôi Chấn Nhạc, Diệp Thiên đã có ý định.
Lần này Diệp Thiên đến Mỹ ngoài sự cố của mẹ ra còn có một nguyên nhân nữa, hắn mốn biết một chút về tổ chức sự kiện của hắc quyền, xem xem rốt cuộc trong thế giới này có bao nhiêu cao thủ.
Điều Diệp Thiên không ngờ tới là hắn không phải đợi đến lúc tham gia đại hội của hắc quyền mà đã gặp một cái gốc rạ là Lôi Chấn Nhạc cứng như vậy.
Nửa bước vào đến siêu phàm, cả đời trải qua cả trăm ngàn cuộc chiến sát khí không thể yếu, thậm chí lúc trước ngoài Đại sư huynh và Nam Hoài Cẩn, Diệp Thiên chưa hề gặp đối thủ cực mạnh như vậy.
Đương nhiên Diệp Thiên không sợ hãi, vốn dĩ tu vi của hắn cao hơn Lôi Chấn Nhạc. hắn cũng đang muốn trận chiến này để cho người trong Hồng môn biết đến mình.
– Cũng biết đến siêu phàm ư?
Câu nói của Diệp Thiên để cho Lôi Chấn Nhạc cảm thấy là ngoài ý muốn, mắt lim dim, mặc dù hắn luyện được cả nội, ngoại công nhưng cũng chưa được tiếp xúc với quyền sư, cảnh giới phi thường của nội công cũng biết đôi chút.
Gần chỗ đột phá nhất, Lôi Chấn Nhạc cũng cảm thấy mình đã tiến vào được siêu phàm nhưng ông ta không dám khẳng định. Lúc này bị Diệp Thiên nói ra ông ta liền tăng cường cảnh giác.
Người thời này luyện tập võ công càng ngày càng ít, nhiều người còn không biết minh kình, ám kình và hóa kình là cái gì? Diệp Thiên nói ra những câu này chứng tỏ hắn là người trong đạo.
– Kỹ năng luyện không giả…
Diệp Thiên cười haha nói:
– Lôi trưởng lão,ở đây còn có nhiều người đang chờ đi ăn cơm chúng ta đừng để họ phải đợi lâu.
Nói dứt lời Diệp Thiên bước về phía trước một bước, hai tay kéo vạt áo làm 2 đoạn để lộ ra dáng người thon dài của hắn.
– Quả nhiên là anh hùng trẻ tuổi. Diệp gia lão Lôi xin lĩnh giáo.
Lôi Chấn Nhạc thấy hành động của Diệp Thiên mắt sáng lên chân trái bước về phía trước mấy viên gạch trên mặt đất bị gãy thành vài đoạn.
Thấy hai người sắp động thủ, những người sôi nổi lui về phía sau, nhường đường cho Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc.
Khi Lôi Lão Hổ đánh nhau sẽ mất hết tính người, ngộ nhỡ bị dính vào không chừng đứt cả gân cốt, rồi tự chuốc lấy rủi ro.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi Lôi Chấn Nhạc bước ra cả người đứng bất động hai mắt trợn tròn nhìn Diệp Thiên.
Tục ngữ nói: người trông cửa không nói chuyện, không ồn ào, đám người Lý Tùng Thu nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc đang tăng khí thế của mình nói cách khác là không chiếm là còn áng binh.
Lần này Lôi Chấn Nhạc xuất sát khí ra ngoài không có tác dụng gì với Diệp Thiên vì cơ thể gầy yếu kia của Diệp Thiên cũng phát ra sát khí không kém gì Lôi Chấn Nhạc.
Tuy giết người không nhiều bằng Lôi Chấn Nhạc nhưng dưới tay Diệp Thiên cũng phải có đến trăm nhân mạng, sát khí ngưng tụ đã bị Diệp Thiên hóa giải nhưng hắn vẫn giữ lại.
Khí trên cổ hai người khéo léo tràn ra không khí xung quanh như bị ngưng kết, bầu trời sáng rực đang uốn éo cảnh này khiến cho người xem có cảm giác hoang đường.
– Hay, có thể đánh một trận xem ra Lôi mỗ là người may mắn rồi.
Cuộc đời Lôi Chấn Nhạc trải qua trăm ngàn trận chiến nhưng sau lúc tuổi già đã ít xuất thủ người đến môn khiêu chiến gánh không nổi núi thây huyết hải như sát khí trên người ông ta.
Nhưng lúc Lôi Chấn Nhạc muốn dùng chiêu này, lại thấy Diệp Thiên thay đổi, sát khí trên người hắn quá lớn không hề thua kém gì mình điều này làm cho Lôi Chấn Nhạc khiếp sợ.
Gặp được lương tài kì phùng địch thủ đúng là đánh đúng tâm trạng của Lôi Chấn Nhạc lúc này ông ta đã quên oán thù với Diệp Thiên thầm nghĩ sẽ đánh một trận thật mạnh.
– Bối phận của tôi cao hơn mời ra tay trước.
Diệp Thiên cười lạnh nhạt, thu hồi sát khí, tuy khí thế của Lôi Chấn Nhạc rất mãnh liệt nhưng chỉ sinh ra áp lực không hề ảnh hưởng gì đối với Diệp Thiên.
– Được, mời Diệp gia chỉ giáo!
Lôi Chấn Nhạc chắp tay về phía Diệp Thiên vái hắn, Diệp Thiên tự nhiên để Lôi Chấn Nhạc thu sự cuồng ngạo vào.
– Mời!
Diệp Thiên gật đầu, chân trái lui về, tay phải đưa lên trước phòng thủ.
– Đắc tội!
Lôi Chấn Nhạc phát ra một tiếng râu tóc dựng đứng, bỗng chân trái từng chút to như Viên Hầu lạ thường linh hoạt bước về phía trước ba bước.
Cách 10m, 3 thước đã gần hơn Lôi Chấn Nhạc liên tiếp đập xuống Diệp Thiên.
– Thông lưng quyền? Phách cúp trưởng?
Diệp Thiên quan sát song trưởng thật dài của Lôi Chấn Nhạc thẳng góc suýt nữa xuống đến đầu gối, hắn biết hẳn đây là thông lưng quyền.
Nhưng vừa rồi Lôi Chấn Nhạc dùng lưng quyền bộ pháp, gần đây một thủ đoạn gây bất ngờ cho Diệp Thiên.
Thông lưng quyền là quyền thuật Trung Quốc cũng gọi là Thông Tí quyền, dùng lưng hoặc cánh tay gọi là Thông lưng Viên Hầu, Bạch Viên thông lưng..
Phách cúp quyền điển hình là chém xa giống như võ thuật Trung Quốc một cái mạnh, dứt khoát trong quyền thuật phát huy được sự tinh túy.
Ra một trưởng không thể khống chế quyền thuật chú ý xa thì đánh gần thì quật, có thể thu phóng có thể dài ngắn sức mạnh không hề thua kém Bát Cực Quyền.
Thông lưng quyền và phách cúp quyền đều thiên về dùng lực, trong sách võ thuật là coi trọng chêu pháp.
Lôi Chấn Nhạc dùng bộ pháp thông lưng quyền, nhưng chiêu thức lại đổi thành phách cúp trưởng, có thể thấy kinh nghiệm với địch thủ vô cùng phong phú trong lúc đó không phải nghĩ ngợi gì liền tổ hợp uy lực mạnh nhất.
Bộ pháp thông lưng quyền linh hoạt còn phách cúp quyền thì chưởng pháp sắc bén.
Trong tay Lôi Chấn Nhạc kết hợp hai loại quyền pháp không chê vào đâu được, cái quạt hương bồ kia giống như Cự chưởng dĩ nhiên là đã che kín cả người Diệp Thiên khiến hắn không thể lui mà chỉ còn đường chống đỡ.
– Làm tốt lắm!
Cảm nhận được vết đao cắt như kình phong, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, chân trái đạp lên mặt đất giở trưởng bên phải giống như Kình Thiên đi lên.
Làm người trong kỳ môn, ít khi Diệp Thiên đánh đòn bừa, nhưng giờ phút này hắn đã bị Lôi Chấn Nhạc kích thích sự hào hứng nhưng không cho dùng chiêu này.
Nói về uy quyền, bát cực phách lấy quyền pháp sắc bén nhất nhưng nói về khí thế thì Hạng Vũ sáng chê ra phách vương quyền là quan trọng nhất.
Quyền pháp này vô cùng mãnh liệt không gì sánh bằng.
Năm đó Sở Bá Vương bao vây Cai Hạ, lúc bị chém chết là lúc trường binh bị bẻ gãy quân Hán đem quân bắt sống Sở Bá Vương đã vào sử dụng phách vương quyền, một quyền đánh nát đầu mở một đường máu trong vạn quân phá vây có thể thấy uy lực của Phách Vương quyền như thế nào.
Quyền pháp này không phải do Lý Thiện Nguyên dạy cho Diệp Thiên mà là Cẩu Tâm Gia truyền lại, trước kia ông kết nhiều bạn trong giang hồ thất uy lực của quyền pháp này có thể bù vào khuyết điểm phần công phạt của Ma Y nên đã học tập.
Diệp Thiên đỡ một trưởng dưới chân như mọc rễ, cả người như hóa đá nặng vô cùng đánh lên cúp trưởng của Lôi Chấn Nhạc.
– Oành!
Hai quyền giao nhau phát ra sức mạnh cực lớn quanh hai người phát ra một tiếng nặng nề khiến mọi người phải chói tai.
Âm thanh kia trầm xuống, dường như thân hình Diệp Thiên chia ra nhưng Lôi Chấn Nhạc nhớ phách cúp đã ở dưới Diệp Thiên ngay sau đó cả cơ thể Lôi Chân Nhạc phải lùi về phía sau 3 bước.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, vừa rồi là chân khí phát ra khiến cho ống tay áo của Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc bay lên bầu trời có người phát hiện chỗ cánh tay áo hai người đều sưng đỏ một mảnh .
Hộc ra máu tươi, Diệp Thiên nói chậm rãi:
– Võ công giỏi, phách cúp giỏi.
Nói thật là vừa rồi Diệp Thiên đã bị thất thế tuy chân khí của hắn mạnh hơn Lôi Chấn Nhạc nhưng sức chịu đựng của cơ thể từ lâu đã ở trên hai cánh tay.
Nếu không phải cuối cùng Diệp Thiên đã dùng sức lực tiếp xuống đất thì e rằng lúc hai quyền giao nhau đã gặp phải chuyện xấu rồi.
Chương 609 : Đánh đến hộc máu
– Cũng không tồi đâu!
Yết hầu Lôi Chấn Nhạc phát ra một tiếng hô như trâu hút nước cách tay phải không thấy đâu khẽ rung lên mấy cái ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lôi Chấn Nhạc xuất thân từ danh gia võ thuật Bắc Hà sau đó gia đình gặp phải biến cố rồi dời đến Thiên Tân.
Lúc Lôi Chấn Nhạc 5 tuổi được gọi là: Thông lưng quyền thánh Trương Sách luyện tập thông lưng quyền. Những vị đệ tử của Quyền Sư Quan ở các tỉnh Hoa Bắc Đông Bắc đều không phải là đối thủ.
Sau khi Trương Sách qua đời, Lôi Chấn Nhạc thăm hỏi hai vị danh sư quyền pháp, qua bảy tám chục năm luyện tập phách cúp quyền ông ta đã sớm luyện được thành thục hai loại quyền pháp này.
Vừa rồi Lôi Chấn Nhạc tự hỏi dù là con mãnh hổ cũng có thể bị ông ta làm gãy xương cốt, mất mạng, nhưng cánh tay Diệp Thiên lại vô cùng rắn chắc hơn nữa lại còn đối phó ngược lại và dâng lên huyết khí.
Lúc này Lôi Chấn Nhạc đã biết, trước sự ngạo mạn người thanh niên này thì chỉ e mình có muốn dạy bảo cũng còn khó.
ở trong giang hồ sức mạnh được tôn vinh.
Năm đó, Đỗ Nguyệt Sanh, Hoàng Kim Vinh thực sự không phải là những người có bối phận cao nhất trong Thanh Bang nhưng người đời sau khi nhắc đến Thanh Bang thì 2 người này là tiêu biểu bởi vì thế lực của họ lớn nhất.
Mà người giống như Lôi Chấn Nhạc thì dùng vũ lực càng quan trọng còn Diệp Thiên dùng : Phách Vương Cử Đỉnh thì dĩ nhiên là thắng được sự tự tôn của ông ta.
Diệp Thiên hơi run, tay phải hơi tê tê, nói:
– Đến đây nữa đi, ngoại công có thể luyện đến trình độ này thì còn hơn “ Cánh tay thánh” Trương Sách năm đó rồi.
– Biết tiên sư? Ta so với ông ta còn kém xa.
Lôi Chấn Nhạc nghe thấy vậy sửng sốt, ông ta đã ở nước ngoài hơn 60 năm đã lâu không nghe thấy tên sư phụ nhưng ông ta hiểu võ công của mình còn kém xa sư phụ.
Phải biết rằng thời nhà Thanh trước giải phóng trong nước có hàng trăm môn phái nổi tiếng giang hồ như Đại Đao Vương Ngũ, Tôn Lộc Đường, Hoắc Nguyên Gíap thần súng còn bao người khác nữa.
Cả đời Trương Sách thu thập là vì sáng tạo Thông Tí Thái Cực, nó có thể giữ cho người ta tuổi thanh xuân, xuất thần nhập hóa võ thuật Thông Tí Thái Cực còn có thể giúp cho người ta vượt qua được các đỉnh cao phong độ.
Tuy tu vi của Lôi Chấn nhạc đã tiến vào siêu phàm nhưng nếu là năm đó thì vẫn còn chưa đạt được đến cả quyền pháp tông sư.
– Vốn dĩ chẳng thể trách được các đệ tử.
Diệp Thiên lắc đầu dở khóc dở cười, giang hồ tuy lớn nhưng nếu luận về bằng hữu thì vẫn luôn có thể làm liên lụy đến một số người.
Cả đời Lý Thiên Nguyên giao du rộng rãi vì tìm kiếm thăm dò đã từng đến kinh thành dạy học một thời cũng có vô vàn bạn tốt, Trương Sách chính là một trong số những người đó.
Chuyện này Diệp Thiên cũng không muốn nhiều lời. Lôi Chấn Nhạc đánh cũng không nổi nữa, liền mở hai chân như Xuyên Hoa Hồ Điệp không ngờ là hắn đã chủ động tiến công.
Nhưng nghĩ đến võ công vừa rồi của Lôi Chấn Nhạc uy phong vô cùng Diệp Thiên thấy cũng có vẻ hơi mạo hiểm, mọi người đều nhìn với vẻ hoài nghi, Diệp Thiên ra trưởng với Lôi Chấn Nhạc liệu có phải chỉ đủ gãi ngứa cho ông ta không?
Chẳng qua mọi người cũng không biết Lôi Chấn Nhạc cũng đang cực kỳ khó chịu.
Bởi vì võ công của Diệp Thiên là vô hình chứ thực ra mỗi một trưởng đều ẩn chứa một sức mạnh ghê ghớm cho dù là Lôi Chấn Nhạc cũng không dám đánh hắn.
Tuy mới chỉ bước vào được một nửa siêu phàm nhưng Lôi Chấn Nhạc đã phải khổ luyện cả một đời, chân khí có trong tay so với Diệp Thiên vẫn còn rất nhỏ nếu đấu về chân khí thì Lôi Chấn Nhạc chỉ lực bất tòng tâm.
– Hừm …
Gào to một tiếng Lôi Chấn Nhạc tập trung toàn bộ sức lực vào hai cánh tay đại hợp phách cúp tấn công Diệp Thiên.
Lôi Chấn Nhạc cũng không còn cách nào, khéo léo sê dịch công phu hắn không giống như Diệp Thiên chỉ có thể đón đánh ngược lại Diệp Thiên đối mặt với chính võ công của mình.
Nhưng qua một hồi liều mạng với Diệp Thiên thì điểm yếu của Lôi Chấn Nhạc đã đánh vào điểm mạnh của hắn.
Đúng lúc Lôi Chấn Nhạc hét lớn rất nhanh dưới chân Diệp Thiên vẽ lên bộ pháp Bát Quái vây quanh Lôi Chấn Nhạc.
Bộ pháp này Diệp Thiên học được của Khâu Văn Đông, tuy võ công của người bạn đó kém cỏi nhưng kế nghiệp tổ tiên là Đổng Hải Xuyên Nhất Mạch truyền thừa Bát Qúai Chưởng này là chính tông phi thường.
Thông lưng quyền cũng là bộ pháp nhưng so với Bát Qúai bộ pháp của Diệp Thiên còn thua xa, lúc Lôi Chấn Nhạc xoay người chầm chậm cũng là lúc cảm thấy trên người rất đau xót chính là vì đã ăn mấy quyền của Diệp Thiên.
Nhưng điều Lôi Chấn Nhạc kinh ngạc là mặc dù bị đau đớn những không hề có suy nghĩ chủ quan tại sao hắn lại có sức mạnh lớn như vậy lúc này ông ta tự hỏi phải đối phó với võ công như phong ba bão táp của Diệp Thiên như thế nào.
Diệp Thiên hứng khởi đạp thân hình trên Bát Quái hết mức đến nỗi mọi người nhìn thấy xung quanh chỉ có một bóng người vây quanh Lôi Chấn Nhạc.
Kinh nghiệm đối địch của Lôi Chấn Nhạc cũng rất phong phú bây giờ đã quên đi cuộc tỉ thí với Diệp Thiên mà đứng ngay tại chỗ muốn lấy bất biến ứng vạn biến mấy lần Diệp Thiên tấn công đều bị Diệp Thiên đẩy ra ngoài.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra tuy tạm thời Lôi Chấn Nhạc không bị rơi xuống nhưng thất bại chỉ là chuyện sớm muộn, từ trước đến nay bị đánh mà bị động thì chuyển bại thành thẳng là vô cùng hiếm.
– Ha ha, vui quá!
Ngày thường khi đánh nhau Diệp Thiên chỉ cần ba quyền hai cước là xong nhưng chiến đầu với Lôi Chấn Nhạc một kỳ phùng địch thủ thì tất cả huyết khí của Diệp Thiên đã được khuấy động, hắn vô cùng vui sướng.
– Này, không phải vừa mới nói thua kém rồi sao?
Một lần khi gần đến công phạt, Diệp Thiên và Lôi Chấn Nhạc đều liều mạng nhưng hắn sửng sốt phát hiện thấy khí lực của ông ta ít hơn trước rất nhiều.
Lúc này hai người giao thủ mới được 50 phút Lôi Chấn Nhạc đã nửa bước tiến vào siêu phàm nhưng sức lực lại không chịu được như thế theo lý thuyết thì chỉ nửa canh giờ nữa thì khí huyết sẽ suy yến dần.
– Hỏng rồi, sau khi ông ta tiến vào siêu phàm nhưng tu vi chưa chắc các bệnh không tiện nói ra đã phát tác.
Chính diện với Lôi Chấn Nhạc, Diệp Thiên nhìn ông ta có vẻ u tối, hắn hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lôi Chấn Nhạc đã trải qua cả trăm ngàn trận chiến, chịu cũng không ít cả nội, lẫn ngoại thương nếu cởi quần áo ông ta thì trên cơ thể có đến cả trên dưới một trăm vết sẹo.
Hơn nữa ông ta đã giết được một ngàn tên địch, làm bị thương 800 tên mà hơn 80 tuổi vẫn có thể tiến vào được siêu phàm cũng xem như là trường hợp hiếm thấy.
Tiến vào siêu phàm chính là đại diện cho đỉnh cao của sự tu luyện, lúc này cả nội ngoại quyền pháp như trăm sông đổ về một biển , chỉ cần Lôi Chấn Nhạc chuyên tâm thì đều có thể giải trừ những bệnh khó nói.
Lôi Chấn Nhạc vừa mới bắt đầu không lâu căn bản là không có thời gian để nhận ra mình đã tiến vào siêu phàm.
Nếu như võ công của Diệp Thiên chỉ nhẹ nhàng như ngày thường thì đã bị Lôi Chấn Nhạc hạ gục nhưng có thể tu vi của hắn cao hơn ông ta nên khí quyền cước giao nhau đã làm cho những bện ẩn sâu trong cơ thể ông ta phát tác.
– Diệp Thiên, hạ thủ lưu tình!
Tuy mọi người đều không so sánh võ công của hai người nữa nhưng họ cũng rất tinh mắt, ít nhất thì đã có Đỗ Phi nhìn ra tình trạng của Lôi Chấn Nhạc đang xấu đi.
– Tam đệ, mau nhận thua đi!
Lý Tùng Thu lớn giọng, ông và Lôi Chấn Nhạc đã kết bạn cả hơn nửa thế kỉ, tình cảm không đơn thuần chỉ là huynh đệ, ông tuyệt vọng nhìn Lôi Chấn Nhạc đang bị hủy hoại dưới tay Diệp Thiên.
Phải biết rằng khi hai người trong Hồng môn giao đấu thì khi xuất hiện thương vong cũng không thể trách tội đối phương, nếu Diệp Thiên cay độc lấy đi tính mạng của Lôi Chấn Nhạc thì cũng không ai được nói gì.
Nhưng lúc này coi như Lôi Chấn Nhạc đã thua, ông ta cũng phải hỏi Diệp Thiên có muốn hay không vì lúc Diệp Thiên thay đổi quyền pháp đã chuyển từ tránh sang thế tiến công, sức mạnh quá lớn đèn ép Lôi Chấn Nhạc thậm chí khiến ông ta có muốn cũng không nói được gì.
– Xuống đi!
Một cánh tay dài đỡ Lôi Chấn Nhạc lên, Diệp Thiên nhún xuống không để Lôi Chấn Nhạc rụt tay về song trưởng đã đám trên ngực ông ta.
Nhìn qua thì Tam Kích này rất nhẹ không có sực lực gì nhưng khiến cho thân thể Lôi Chấn Nhạc đột nhiến cứng còng lại, máu phun ra cùng với tiếng hắn kêu lên thảm thiết.
– Tam đệ!
– Lôi thúc!
Mấy tiếng gọi vang lên, người thân chạy ra đỡ lấy Lôi Chấn Nhạc.
– Diệp gia cứ coi như lúc trước Lôi thúc có khiêu khích ngài nhưng ngài cũng không cần phải hạ thủ đoạn độc ác này chứ?
Đỡ vai Lôi Chấn Nhạc, Đỗ Phi nhìn về phía Diệp Thiên đầy giận giữ.
Tuy Lôi Hổ không được lòng mọi người nhưng Hồng môn rất kính trọng những người có tuổi, thấy ông ta bị Diệp Thiên đả trọng thương hộc cả máu tươi Đỗ Phi cũng thấy tức giận.
Không ít người có cùng suy nghĩ với Đỗ Phi nhất là những người đã cùng đấu tranh giành thiên hạ với Lôi Chấn Nhạc hồi đầu năm, mắt họ đỏ lên cảm thấy máu tươi của Lôi Chấn Hổ như của chính mình vậy.
– Đỗ Phi, là những ẩn bệnh trong người ông ta phát tác, thổ được máu này ra là chuyện tốt đấy.
Diệp Thiên lắc đầu, hít một hơi thật sâu, theo lý thuyết thì vừa mới đối chiến kịch liệt khí huyết phải dồi dào mới đúng, nhưng mặt hắn lại tái nhợt đi.
– Nói láo, đánh người hộc cả máu ra mà vẫn nói đó là chuyện tốt à?
Diệp Thiên còn chưa nói xong đã bị các đại lão xông đến, trên mặt hiện rõ vẻ căm phẫn nếu không phải bây giờ đang bận với cuộc họp này thì e rằng họ đã triệu tập cả hàng triệu đệ tử cùng liều mạng với Diệp Thiên.
– Khụ khụ….
Trong lúc mọi người đang vây quanh Diệp Thiên, Lôi Chấn Nhạc ho một tiếng thổ ra một cục máu cứng.
– Phủ tạng cũng bị đánh nát rồi sao?
Lý Tùng Thu ngồi trong xe lăn trợn tròn mắt.
Chương 610 : Chậu vàng rửa tay (Thượng)
– Ta cùng ngươi liều mạng!
Bồi đường đại lão thuở nhỏ mất mẹ, khi hắn tám tuổi, cha cũng đã chết ở một lần đánh nhau, là Lôi Chấn Nhạc từ nhỏ nhận nuôi hắn, nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc phun ra máu, cũng nhịn không được nữa, liền đánh về phía Diệp Thiên.
Lý Tùng Thu sắc mặt âm trầm ngồi ở xe lăn, cũng không ngăn cấm hắn, nếu Diệp Thiên thật sự là xuống tay độc ác, hắn tình nguyện bỏ qua tín nghĩa mấy trăm năm qua của Hồng môn, cũng phải đòi công bằng từ Diệp Thiên.
Nhưng không đợi Bồi đường đại lão bổ nhào vào trước mặt Diệp Thiên, trong tai mọi người liền vang lên một tiếng hô to:
– Mẹ kiếp, Tư Không, nễ tiểu tử này được sao?
Theo tiếng kêu la, một cái quạt hương bồ to giống như bàn tay sượt qua sau vạt áo Bồi đường đại lão, nhưng quay lại, một trăm năm sáu chục cân ( bằng 80Kg) thịt trên người hắn bị nhấc lên.
– Cha…
– Lôi thúc?
– Lão Tam?
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, người tóm lấy Bồi đường Tư Không Minh, đúng là Lôi Chấn Nhạc vừa rồi mồm nôn ra máu.
– Lão Tam, này … đây là có chuyện gì?
Lý Tùng Thu khó hiểu nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, ở ngực của hắn, còn có máu tươi, nhìn qua rất khiến cho người ta lo lắng.
– Nhị ca, đệ không sao.
Lôi Chấn Nhạc khoát tay, đẩy Tư Không Minh sang một bên, bước đi tới trước mặt Diệp Thiên, hai tay ôm quyền, bái thật sâu.
– Diệp gia, Lôi mỗ có nhiều mạo phạm, ngài đại nhân đại lượng, lấy ơn báo oán, Lôi mỗ xin ngài thứ tội !
Lôi Chấn Nhạc cúi người, đầu ngang bằng với cái tất, ở thời xưa, không khác gì cúi lạy lễ tiết, thông thường chỉ có vãn bối đối mặt trưởng bối thì mới có thể hành lễ lớn như vậy.
Sau một bái, Lôi Chấn Nhạc cũng không đứng dậy, mà chờ Diệp Thiên đáp lời, tựa hồ Diệp Thiên không tiếp nhận tha thứ hắn. Lôi Chấn Nhạc sẽ cúi mãi không dậy.
– Khụ… Khụ khụ…
Diệp Thiên mới vừa mở miệng nói chuyện, trên mặt liền hiện ra một tia hồng hồng, ho khan vài tiếng, nói:
– Lôi trưởng lão. Thái độ làm người của ông Diệp mỗ thật là kính trọng, nhưng trong nhà tiểu bối cũng không thể quá mức sủng nịch, bằng không đợi khi ông trăm tuổi, người khác vị tất còn có thể nhớ mà nể mặt ông!
Vừa rồi vỗ vào trên ngực Lôi Chấn Nhạc ba chưởng, Diệp Thiên cũng phải trả cái giá lớn.
Ba chưởng này, cơ hồ ẩn chứa chân khí nửa người Diệp Thiên, dùng thủ pháp độc đáo rót vào trong cơ thể Lôi Chấn Nhạc, đưa tụ huyết giữa ngực và bụng hắn đi ra.
Nếu không phải Diệp Thiên đánh ba chưởng. Cho dù vừa rồi ngừng tay, bệnh không tiện nói ra của Lôi Chấn Nhạc tái phát, hơn nữa tích tụ ở trong người không thể bài xuất, tuy rằng cũng không nhất định sẽ làm cho tính t mạng khó giữ được, nhưng võ công cũng đừng nghĩ tiếp tục có được.
Thấy Lôi Chấn Nhạc giải thích như vậy, lại nhìn máu đỏ sậm trên mặt đất kia, mọi người vây xem cũng có chút minh bạch rồi.
Những ông lão đồng lứa với Lôi Chấn Nhạc, có thể làm cho người ta chịu ân huệ, nhưng mình tuyệt đối không chịu mang ơn người ta, kia so với muốn cái mạng già của hắn còn khó chịu hơn.
Cho nên Diệp Thiên vừa rồi đánh ba chưởng thực sự không phải là muốn lấy mạng Lôi Chấn Nhạc, mà hẳn là chữa thương cho hắn. Nếu không với tính tình Lôi Chấn Nhạc, ngay cả không địch lại, tuyệt đối cũng sẽ đối đầu Diệp Thiên đến cùng.
– Diệp gia, ngài dạy bảo lão Lôi nhớ kỹ!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy , Lôi Chấn Nhạc ngẩng lên, vài bước đi tới trước mặt Lôi Hổ, đưa tay xách hắn tới, ném trước mặt Diệp Thiên, nói:
– Lậy tạ tội Diệp gia!
– Cha? Cha bị làm sao vậy?
Lôi Hổ trên người vừa mới băng bó xong miệng vết thương, lại tràn ra máu tươi. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn cha, không biết người cha từ trước đến nay yêu thương mình, tại sao lại khác thường như thế?
– Mẹ nó, cái mạng lão tử này là Diệp gia nhặt về, dập thêm mấy cái đầu cũng không bằng sao?
Lôi Chấn Nhạc trừng mắt, tay vỗ vào trên ót của Lôi Hổ. Tay hắn khiến Lôi Hổ dập đầu xuống đối với Diệp Thiên .
Lôi Hổ từ nhỏ sợ nhất cha, mắt thấy cha tức giận, lập tức dập đầu xuống không dám ngẩng lên, trong miệng nói:
– Diệp gia, thực xin lỗi, Lôi Hổ xin lạy bồi tội ngài!
– Lôi Hổ, nếu không nể mẹ ta xem giao tình hai nhà Lôi Tống với nhau mấy chục năm, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ đền.
Diệp Thiên có thể cảm nhận được Lôi Hổ nằm úp sấp dưới đất trong lòng đầy oán hận, nhưng hắn cũng không cần, cười lạnh nói:
– Ngươi mang tư tâm quá nặng, không thích hợp ở lại Hình đường , lui về hội trưởng lão phụng dưỡng người già đi!
– Ngươi…!
Nghe được Diệp Thiên nói lời này, Lôi Hổ nhịn không được ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra lửa giận, hắn năm nay mới hơn 40 tuổi, đang là thời hoàng kim, Diệp Thiên một câu này, chính là để cho hắn không còn ngày nổi danh .
– Ngươi cái gì?
Phía sau Lôi Chấn Nhạc lại đập một cái vào trên đầu con,
– Diệp gia đang cho mày một đường sống, tiểu tử ngươi đừng không biết điều như vậy, Tư Không…
– Lôi thúc, tôi ở đây.
Tư Không Minh vội vàng lên tiếng, nhưng thân thể cũng đứng ở cách Lôi Chấn Nhạc bảy tám thước, hắn sợ Lôi Chấn Nhạc nổi giận sẽ xử lý cả đứa con của mình.
– Sáng mai sẽ đưa hắn quay về Canada, trong vòng ba năm, bắt tiểu tử này luyện chữ bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, khi nào tính khí sửa tốt, khi đó tiếp tục để cho hắn trở về!
– Lôi thúc, nhưng … nhưng Hổ Tử vẫn là Đường chủ Hình đường mà?
Tư Không Minh lặng đi một chút, Lôi Hổ có thể leo đến vị trí này, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc, nhưng chính hắn cũng đã trả giá rất nhiều, cố gắng nhiều.
– Đường chủ cái rắm, bắt đầu từ bây giờ nó không làm nữa!
Lôi Chấn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Lý Tùng Thu, nói:
– Nhị ca, hôm nay nội ngoại bát đường cùng chư vị Đại Lão đều ở đây, Lôi Hổ giết hại huynh đệ trong bang, tôi đề nghị, miễn đi chức vụ Đường chủ Hình đường của nó!
– Lão Tam, có phải đang lo lắng quá nhiều hay không?
Lý Tùng Thu nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, Đường chủ Hình đường ở Hồng môn là vị trí rất trọng yếu, Lôi Hổ rời đi, sẽ khiến cho ở đó lộn xộn, Lý Tùng Thu còn chưa có chuẩn bị.
– Diệp gia, người xem chuyện này?
Lý Tùng Thu lại nhìn về phía Diệp Thiên, hắn muốn cho Diệp Thiên nói khuyên một câu, sau đó để Lôi Chấn Nhạc liền bỏ qua chuyện này đi.
– Lý hội trưởng, tôi cũng cảm giác Lôi Hổ không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Hình đường, đương nhiên, tôi chỉ là ý kiến cá nhân.
Diệp Thiên bĩu môi, nếu không vì thể diện Lôi Chấn Nhạc, Lôi Hổ hôm nay sớm đã phơi thây tại chỗ , hắn há lại giúp Lôi Hổ đi nói chuyện?
– Không cần nghĩ nhiều, mọi người giơ tay biểu quyết đi!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Lôi Chấn Nhạc căng thẳng, đừng nhìn hắn tính tình nóng nảy, trên thực tế Lôi Chấn Nhạc rất hiểu chuyện nhỏ, đại sự đều hiểu hơn so với ai khác.
Diệp Thiên mới vừa nói không truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng cũng không nói sẽ tha thứ cho con trai mình ngay, chỉ có để cho Lôi Hổ hoàn toàn biến mất ở trước mặt Diệp Thiên, có lẽ hắn có thể tránh được một kiếp nạn này.
Trong Hồng môn, cần bãi miễn cấp bậc Đại lão Đường chủ, nhất định phải mời dự họp đại hội Hồng môn, sau đó do Đại lão Nội Ngoại bát đường cùng đại lão các nơi giơ tay biểu quyết, hôm nay vừa vặn phù hợp điều kiện này.
– Hồng môn thật sự là cần thay đổi!
Những Đại lão vây xem có chút lớn tuổi đều cảm giác có chút đột ngột đối với chuyện đã xảy ra hôm nay, nhưng nếu Lôi Chấn Nhạc và Lý Tùng Thu đã đồng ý, bọn hắn cũng chỉ có thể giơ tay lên.
Thấy đồng loạt giơ tay lên, Lôi Hổ đang quỳ rạp xuống đất không khỏi xám sắc mặt.
Hắn lúc này mới biết, nhân duyên chính mình ở Hồng môn cũng không tốt như tưởng tượng, mọi người cho hắn mặt mũi, có lẽ đều là vì thể diện của cha.
Khi mọi người giơ tay biểu quyết, vị trí Đường chủ của Lôi Hổ này, đã xem như tự động bị bãi miễn, Lôi Chấn Nhạc chắp tay đối với mọi người, nói:
– Lão Lôi tuổi già sức yếu, phó hội trưởng này không đảm nổi, Đỗ Phi, vị trí của ta liền cho ngươi làm đi!
Hôm nay sau chuyện này, tin tưởng người trong Hồng môn đều sẽ biết bọn chuyện cha con tính kế hại Tống Vi Lan, Lôi Chấn Nhạc cả đời oanh liệt, cũng không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt khi ở lại Hồng môn.
– Lôi thúc, chuyện này… chuyện này không thích hợp mà?
Nghe được Lôi Chấn Nhạc nói vậy, Đỗ Phi không khỏi ngây ngẩn cả người, đã cùng Diệp Thiên trao đổi, trong lòng hắn cóchút hứng khởi thượng vị, nhưng hắn chưa từng có nghĩ cần giẫm trên vai Lôi Chấn Nhạc mà đi.
– Không có gì không thích hợp, tâm địa cháu tốt hơn nếu so với Hổ Tử, Nhị ca cũng già rồi, ngày sau Hồng môn liền trông vào cháu!
Trong lời nói của Lôi Chấn Nhạc có chút thương cảm, hắn vì Hồng môn mà kính dâng ra tinh lực cả đời, mặc dù mình phải rời khỏi Hồng môn, cũng không hi vọng Hồng môn suy bại đi xuống.
– Lôi trưởng lão, ở lại đi!
– Đúng, Lôi trưởng lão, ngài không thể rời Hồng môn được!
Tuy rằng tính tình Lôi Chấn Nhạc nóng nảy, nhưng chưa từng có tư tâm, từ trước đến nay làm người trong Hồng môn kính trọng, trước mắt nghe nói hắn muốn từ chứcvị phó hội trưởng, nhất thời vang lên tiếng níu giữ.
– Chư vị, Lôi mỗ tôi làm việc không đứng đắn, thật sự là không còn mặt mũi ở lại, ngày sau chư vị nếu còn nhớ rõ Lôi mỗ, đến Canada thăm lão một chút là được, chỉ cần là huynh đệ, Lôi mỗ nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!
Lôi Chấn Nhạc lại vừa chắp tay đối với bốn phía, nói:Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Nói ngắn tình trường, mấy ngày nữa Lôi mỗ chậu vàng rửa tay, mời Diệp gia cùng chư vị tham ngộ!
Chậu vàng rửa tay là một loại nghi thức cử hành khi người trong giang hồ thoái lui, trở lại đường ngay, người đó sau khi hai tay rửa trong chậu, tuyên thệ từ nay về sau không bao giờ động kiếm quyền nữa, quyết không hỏi đến ân oán trong chốn võ lâm.
Thông thường cử hành xong nghi thức chậu vàng rửa tay, đại biểu cho rửa sạch ân oán giang hồ, cho dù có người thù oán, cũng không thể tiếp tục trả thù đối với người đã trở lại đường ngay, nếu không thì sẽ bị người trong giang hồ hợp nhau tấn công.
Lôi Chấn Nhạc xem như cầm được thì cũng buông được, trong thời gian thật ngắn, liền làm ra quyết định như thế, sự quyết đoán không hổ là hào kiệt Hồng môn một đời.
– Được, Diệp mỗ nhất định tham gia.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
– Lôi trưởng lão trở về nghỉ ngơi ba năm, lúc đó bệnh gì đều có thể thanh trừ đi, chuyện giang hồ không tham gia cũng tốt.
Tu vi tiến vào đến cảnh giới siêu phàm, cơ thể người sẽ có biến hóa long trời lỡ đất, sinh lý cơ năng biến chất sẽ một lần nữa toả sáng sinh lực, tốc độ phân tách tế bào cũng sẽ chậm lại, đây là nguyên nhân Lý Thiện Nguyên sống lâu trăm tuổi.
Năm đó Lôi Chấn Nhạc bị thương nhiều, quá trình này sợ là cần nhiều năm, nhưng dùng ba năm đổi được một hai chục năm dương thọ, cũng tính là lời.