[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 110: Có chuyện ở Hồng Kông
❮ sautiếp ❯Chương 546 : Có chuyện ở Hồng Kông
Tiếng cười sang sảng của Tả Gia Tuấn truyền tới, trong lòng Diệp Thiên nhất thời buông lỏng, xem ra sự tình không quá lớn, nếu không tâm tình Nhị sư huynh tuyệt đối sẽ không tốt như thế.
Không chờ Diệp Thiên truy vấn, thanh âm của Tả Gia Tuấn tiếp tục truyền tới,
– Là như vậy, chúng ta thi công con đường theo phong thuỷ, xảy ra một vấn đề nhỏ, ta cùng Đại sư huynh của đệ đều muốn cho đệ mau trở lại nhìn một chút!
– Xảy ra vấn đề?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút,
– Con đường kia đang thuận buồm xuôi gió, không nên xảy ra sự cố gì chứ? Nhị sư huynh, huynh cùng Đại sư huynh đều không giải quyết được?
Diệp Thiên biết, Tả Gia Tuấn am hiểu xem bói hỏi quẻ, Cẩu Tâm Gia lại là tài năng ở trận đồ, hai người cộng lại, kỳ thật so với mình không kém nhiều ít, thông thường vấn đề phong thuỷ, hẳn là không làm khó được bọn họ.
– Khụ khụ…
Tả Gia Tuấn ho khan một tiếng, nói:
– “Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng huynh và Đại sư huynh của đệ cũng không quá am hiểu về phong thủy khu vực, đệ qua xem sẽ biết.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Vậy được rồi, đệ đặt vé máy bay ngày mai rồi qua, chúng ta gặp mặt nói sau.
– Làm sao vậy, Tiểu Thiên, có chuyện gì sao?
Diệp Thiên trở lại trong hoa viên, Tống Vi Lan nhìn ra con khác thường.
– Con muốn đi Hồng Kông trước mấy ngày!
Diệp Thiên xin lỗi cười cười, nói:
– Bên kia có một số việc xử lý không dứt, con phải qua đó xem, thuận tiện làm xong công trình, không thể ở cùng mẹ !
– Tốt, đàn ông tuổi trẻ nên lấy sự nghiệp làm trọng nha, cả ngày đều ở nhà còn ra thể thống gì nữa?
Tống Vi Lan còn chưa nói chuyện, Diệp Đông Bình đã vỗ tay khen hay, hàng ngày con ở nhà, ông ta cảm giác địa vị của mình đại thấp xuống, cho dù buổi tối được nói chuyện phiếm cùng vợ, trong mười câu cũng có tám câu đề cập đến con.
– Làm sao ông không lấy sự nghiệp làm trọng nhỉ?
Tống Vi Lan tức giận liếc nhìn chồng một cái, tuy rằng cùng con ở chung hơn một tháng , nhưng không đủ để bù lại cảm tình hai mươi năm xa cách.
– Tôi… tôi không phải đã già rồi sao…
Diệp Đông Bình ngượng ngùng cười cười, biết rằng vợ đã khám phá ra tâm tư của mình.
– Công trình bên đó nhanh nhất ba tháng có thể hoàn công, mà cũng không xa, lúc không có chuyện gì làm hai người cũng có thể qua đó nghỉ ngơi, thời tiết phía nam nếu so với nơi này thoải mái rất nhiều.
Thấy cha mẹ tranh cãi, Diệp Thiên nhịn không được bật cười, hắn thực thích hưởng thụ loại cảm giác gia đình này, nếu không phải Hồng Kông có việc, Diệp Thiên thật đúng là không muốn rời đi.
– Được, con hãy đi trước, tháng sau mẹ và cha con cũng đi!
Nghe được lời của con, Tống Vi Lan lập tức ra quyết định, còn Diệp Đông Bình, hoàn toàn không có cơ hội phản bác, hai mẹ con này, mỗi người đều không để tâm đến ông.
Đi đến Tiền viện gọi Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên bảo hắn đi đặt hai vé máy bay.
Trong khoảng thời gian này, Chu Khiếu Thiên tu luyện thuật pháp tiến triển vô cùng mau, nhưng hắn còn thiếu một chút kinh nghiệm giang hồ, Diệp Thiên ra ngoài đương nhiên muốn cho hắn theo.
Chương 547 : Hạ nguyên bát vận
Quy cách trong Kỳ môn, nếu so với giang hồ môn phái quy cách hơn nữa, ngày thường Diệp Thiên không thực sự chú ý, nhưng giờ phút này với trường hợp chính thức, cũng sẽ không có chỗ ngồi cho hai người Chu Khiếu Thiên.
Cho dù là mấy người cùng ngồi, chỗ của Diệp Thiên cũng là chỗ sang trọng nhất, Diệp Thiên mặc dù tuổi nhỏ nhất, vốn dĩ là môn chủ tôn sư, cũng ngồi ở vị trí chính giữa, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn chỉ có thể ngồi ở bên dưới tay trái của anh ta..
– Tiểu sư đệ, một tháng không gặp, công phu của đệ tốt lên không ít a?
Ngồi lúc sau, Cẩu Tâm Gia nhìn Diệp Thiên nở nụ cười, hắn vốn cho là tiểu sư đệ sẽ khẩn cấp hỏi sự tình vừa qua, không ngờ từ đầu đến cuối Diệp Thiên cũng không đề cập qua một dù là một chút.
– Đại sư huynh, hai người đều không nóng nảy, đệ lo lắng làm gì a?
Diệp Thiên cũng vẻ mặt tươi cười,
– Dù sao sau khi tòa nhà này thi công xong, cũng đều là huynh cùng Nhị sư huynh ở lại, đệ không sớm muộn cũng về kinh thành một chuyến.
– Được, tiểu tử ngươi tiếp tục tôi luyện vài năm, thì sẽ thành công rồi .
Cẩu Tâm Gia mặt nghiêm, nói:
– Diệp Thiên, đệ có biết phong cảnh kia của ven biển cái kia là cái gì mà lưu lượng khách không quá ảm đạm?
Diệp Thiên nghĩ một chút về nơi kia, mở miệng nói:
– Khu vực kia của vùng duyên hải bị bao quanh bởi đất trũng, mặt sau lại bị dãy núi cản trở, âm khí không có cách nào thông ra, bởi vậy tích tụ lâu dài làm cho âm dương mất cân đối, vì vậy không phải là mọi người không thích sao?
Mọi người hình dung ngay mặt hình tượng, thích dùng từ ngữ tốt đẹp, mà trái lại là dùng từ ngữ kinh khủng, một chỗ nếu âm khí quá nặng, sẽ làm cho thân thể con người không khoẻ.
Theo như lời Diệp Thiên về một cảnh mà âm dương mất cân đối, làm cho người khoẻ cảm thấy rất không thích hợp, ngay cả khi bắt đầu kinh doanh tốt thì cũng dần dần suy bại đi xuống.
Diệp Thiên lại nghĩ một chút, nói tiếp:
– Kỳ thật chỗ kia nên xây dựng một nghĩa trang thích hợp hơn, cũng không biết là ai nghĩ ra ở đây làm cảnh tham quan du lịch?
Nghe được những lời sau đó của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn nhất thời cười như mếu, nói:
– Tiểu sư đệ, kỳ thật năm đó huynh từng đề cập qua đề nghị này, nhưng … phong tục người dân mạnh như thế, cũng không đồng ý…
Mặc dù phương pháp sửa chữa là xa không như Diệp Thiên, nhưng như thế này tích tụ âm khí nơi này, hai mươi năm trước Tả Gia Tuấn tự nhiên cũng có thể phân biệt ra được, anh ta đã từng đưa ra kiến nghị xây dựng nghĩa trang với chính phủ Hồng Kông.
Chính là ở một số làng chài ven biển, cũng không muốn để cho mình quê hương bị các nghĩa trang bao quanh, những người này văn hóa trình độ không cao, vài lần đến thăm dò địa hình đều bị đẩy ra ngoài.
Rơi vào bế tắc, chính phủ phát động cảnh sát can thiệp, nhưng lần này là chọc phải tổ ong vò vẽ, thanh niên trai tráng của làng chài này và bọn cảnh sát đã xảy ra một trận xung đột, làm cho ba người tử vong hơn mười người bị thương.
Trong thời bình cuộc xung đột này là vô cùng nghiêm trọng, cảng đảo chính phủ Hồng Kông nhanh chóng dừng lại các dự án nghĩa trang.
Để xoa dịu những ngư dân làng chài, trước khi họ đưa ra dự án du lịch, nhưng mang lại lợi ích kinh tế tạm thời cho một số làng chài xung quanh .
Chỉ là do nguyên nhân phong thuỷ không tốt, dự án du lịch cũng không thể phát triển, hơn nữa chính phủ hạn chế ngành đánh bắt cá xung quanh Hồng Kông, cuộc sống của các ngư dân này cũng trở nên khó khăn.
Cho nên khi Tả Gia Tuấn đi vào trong đó, tự nhiên được cư dân địa phương ủng hộ, cho dù là xây dựng nghĩa trang, họ cũng sẵn sàng chấp nhận.
Hơn nữa nghe nói chỉ cần mở rộng đường giao thông đồng thời xây dựng một cái cầu phong thuỷ , thì có thể thay đổi phong thuỷ nơi này, cư dân ở đó lại càng nhanh chóng thông qua quyết nghị, đồng ý dự án thi công.
Không chỉ có như thế, ở dự án thi công đơn giản một chút, những thôn dân kia cũng tham gia vào, chẳng hạn như là có một kiến trúc năm mươi năm tuổi ở ngã ba đường, chính là bọn họ cho phá đi.
Nhưng sự việc xảy ra là trong toà kiến trúc lâu năm ở trên, khi đào bên dưới toà nhà cũ, bên dưới ngôi nhà đào ra hơn ba mươi bộ thi thể.
Những thi thể này đều không có dùng quan tài, mà là trực tiếp chôn dưới đất, khi đào lên thấy xương dày đặc , ngay cả quần áo đều bị bùn đất ăn mòn đi.
Những thôn dân kia nhìn thấy trường hợp như vậy nữa thì sao? Lúc ấy đều sợ hãi vứt bỏ công cụ cuốc xẻng, tất cả chạy về nhà.
Chính là ở đêm đó, thì có bảy tám thanh niên xảy ra chuyện, đỏ bừng cả khuôn mặt, trạng thái sốt cao, hơn nữa nói năng lung tung, nhưng đưa đến bệnh viện kiểm tra, nhiệt độ cơ thể là bình thường.
Một sự việc kì lạ như vậy xảy ra, đã khiến cả thành phố hoảng loạn, tin đồn chỗ nấm mộ tập thể nhanh chóng truyền khắp Hồng Kông.
Một số người cao tuổi sống trong vùng lân cận ,cũng đưa ra lời thề son sắt ở nơi đó là năm Nhật Bản bắn chết người địa phương, từng một đêm bắn chết mấy trăm người mà không có “Dân lành chứng minh”.
Sau đến khi người Nhật Bản đầu hàng, đã hướng dẫn việc xây các toà nhà như vậy tác dụng chính là trấn áp oan người chết này, hiện nay kiến trúc được dỡ bỏ, nhất định là oan hồn này chạy ra .
Lập luận này được đua ra , các cư dân phụ cận lại càng sợ hãi không chịu nổi một ngày, dự án tự nhiên cũng không bao giờ nghĩ đến, sự tình rất nhanh truyền tới tai của Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia.
– Đại sư huynh, ngay cả khi nơi đó từng có lượng lớn số người chết, huynh cùng Nhị sư huynh cũng có thể độ hóa được đúng không ?
Khi nghe Tả Gia Tuấn nói đến đây, Diệp Thiên đem ánh mắt nhìn về phía Cẩu Tâm Gia, Đại sư huynh mặc dù ở thuật pháp so với mình không bằng, nhưng tu vi một chút cũng đều không thua mình.
Cẩu Tâm Gia lắc đầu, nói:
– Lúc ấy xảy ra chuyện ta cùng Gia Tuấn đi xem , những thôn dân kia đích thật là trúng sát khí, chúng ta thật ra có thể hóa giải, nhưng nơi đó, lại có chút cổ quái, huynh cũng nhìn không thấu.
– Ô, có người làm phong thủy ở đây mà đại sư huynh không nhìn ra ư?
Diệp Thiên nghe thấy vậy nhíu mày hỏi, nhị sư huynh Tả Gia Tuấn thì thôi, nhưng Cẩu Gia Tâm là nhân vật như thế nào chứ?
Tuy rằng Ma Y Nhất Mạch không am hiểu phong thủy của từng khu vực khác nhau nhưng năm đó Cẩu Tâm Gia đứng trong hàng ngũ người lãnh đạo nhân dân chống lại người Nhật Bản, bên trong không thiếu cao nhân trong lĩnh vực phong thủy, kiến thức chắc chắn là khá phong phú.
– Không giống như là văn phòng phong thủy lắm, mà cũng chỉ là có chút tự nhiên hình thành thôi.
Cẩu Tâm Gia ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Tiểu sư đê, đệ cũng biết thông thường những bệnh nhẹ do tà khí thâm nhập vào cơ thể, sư huynh có thể hóa giải, nhưng đối với vùng đất âm sát, ta không có cách nào cả, trừ phi lập đàn làm phép, nhưng ít nhất cũng phải mất bảy bảy bốn chín ngày, công việc này có lẽ chúng ta không làm được.
Cũng không phải Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn không có cách nào với vùng đất kì quái này, mà là nếu dùng cách của họ, thì sẽ rất mất thời gian, điều này mới khiến cho Diệp Thiên mau chóng trở lại.
– Vùng cực âm?
Diệp Thiên lặng đi một chút rồi lắc đầu:
– Phong thủy chỗ đó em cũng đã xem qua, mặc dù là nơi tụ âm, nhưng nơi đó chưa thể hình thành cực âm được.
Chương 548 : Kì quái
Sau khi thổn thức một lúc, mấy người rời khỏi phòng, Tả Gia Tuấn lái xe chở Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, Liễu Định Định và Chu Khiếu Thiên đi riêng một xe theo ở phía sau, đi thẳng đến địa điểm xảy ra sự cố.
Lái xe chạy nhanh ra khỏi khu biệt thự, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
– Tiểu sư đệ, đệ là người xem sát khí kia trước, hay là đệ đến thăm dò chỗ đấy trước đi.
Mặc dù Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia cũng giúp những người “trúng tà” trừ tà trong cơ thể, nhưng loại tà khí này ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, những người này nói không chừng phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian mới có thể bình phục được.
Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
– Vẫn phải xem từ bên kia, xem xong rồi nói sau.
Nơi Tả Gia Tuấn sống cách ngôi nhà cao cấp ở lưng chừng núi cũng không xa, chỉ tầm 20 phút là tới, xa chạy vào lưng chừng núi, bên trái có một lối rẽ, chính là nơi thông với con đường mà Diệp Thiên muốn bố trí phong thủy.
– Dừng lại, ở đây đi.
Khi xe đi vào khu công trình đang thi công bị phá hủy tanh bành, Diệp Thiên dừng xe, Tả Gia Tuấn quẹo tay lái, dừng xe ở bên lề đường.
– Chuyện này là ai làm vậy chứ?
Nhìn thấy gỗ, ngói nát vụn trên mặt đất và một cái hố sâu to hơn 3m ở gần đấy, Diệp Thiên không thể không nhíu mày, đây căn bản không phải việc có thể làm được.
Phải biết rằng, rất nhiều đội thi công công trình hiểu rõ được quy cách, giống như thợ mộc, thợ đá trước đây, thật sự đều hiểu ít nhiều về hạng mục công việc.
Ví dụ như thợ ống mực, tục truyền là do Lỗ Ban phát minh ra, ống mực nối với dây mực, chính là đồ phá âm khí cực tốt.
Trong truyền thuyết rất nhiều cái gì mà như ác quỷ, cương thi trong quan tài, chỉ cần bạn vòng dây mực quanh quan tài, thì chúng đừng hòng có thể đi từ trong đó ra ngoài, bởi vì ống mực là một đường thẳng, được xưng là vật chính trực nhất trên thế giới.
Mà người đào cái hố kia, thường thường là ở thời cổ đại, dùng gạo để trừ tà, nếu như trừ tà ở nhà cũ, càng phải dỡ các vật trên xà nhà xuống cất kĩ, lấy nến thơm vật dễ cháy để cầu cho công trình bình an.
Nhưng xuất hiện trước mặt Diệp Thiên là một công ty, lại là hình dáng ngổn ngang, nơi nơi đều là gỗ mục bốc mùi nấm mốc.
Tuy rằng bây giờ là giữa trưa, nhưng đứng bên trong một đống hoang tàn đổ nát này, vẫn khiến người ta cảm thấy âm khí, dường như mặt trời trên bầu trời kia, tựa hồ như không ở cùng một nơi.
– Đây là thứ mà những người dân trong thôn làm ra, những công trình nhỏ như vậy lúc đó ta không để ý, ai mà biết được họ lại lỗ mãng như vậy chứ?
Nghe thấy Diệp Thiên chất vấn, Tả Gia Tuấn cười khổ, với thân phận của ông ta, dĩ nhiên là không thể cả ngày đứng ở đây để canh chừng công trình được, như việc phá bỏ và rời đi nơi khác như công trình này, đều là công ty xây dựng làm.
Nhưng mà những người trong thôn chài lưới này cũng nhìn thấy cơ hội, khoanh lại vùng đất này do họ thi công.
Tục ngữ nói rồng khỏe cũng khó mà trấn áp được rắn độc, hơn nữa thời gian cần cho phá bỏ và dời đi nơi khác cũng không nhiều, công ty xây dựng cũng chuyển cho bọn họ, đó mới là tai họa phát sinh sau này.
– Ầy, không đúng, hình như không phải việc của tòa nhà.
Lúc này ánh mắt Diệp Thiên tâp trung vào cái hố lớn có bề rộng dài bảy tám thước, sâu hai ba mét. Trong hố phát ra một tiếng thét kinh hãi, bước nhanh đi tới.
Hồng Kong mưa nhiều, vào mùa đông cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian từ khi đào cái hố này đến bây giờ cũng phải mưa vài trận, trong hố tràn đầy nước, trên mặt nước còn trôi một ít gỗ vụn.
Đến nỗi những hài cốt này sớm bị các cơ quan chức năng thu cất rồi, hiện nay trước mất là muốn kiểm tra hơn nữa về hài cốt, để điều tra rõ nguyên nhân gây ra cái chết của bọn họ.
Tả Gia Tuấn đi đến bên cạnh Diệp Thiên nói:
– Diệp Thiên, hố này bọn ta đã điều tra qua rồi, chỗ sâu nhất là 3m.
– Đại sư huynh, huynh thấy thế nào?
Diệp Thiên quay mặt nhìn sang Cẩu Tâm Gia.
Cẩu Tâm Gia nhíu mày nói:
– Cái hố này có vẻ hơi kì quái, lẽ ra sau khi hài cốt bị đưa ra, thì âm khí của nó không nên còn nặng như vậy, ta có cảm giác như dưới này vẫn còn một huyệt sát khí nữa.
Sát khí bên trong đống hoang tàn này, càng chứng tỏ là do phát ra từ cái hố này, Cẩu Tâm Gia cũng từng đọc “Độ nhân kinh”, chỉ là hiệu quả của nó không được như ý muốn cho lắm.
Trong thời gian Cẩu Tâm Gia tụng kinh, những sát khí này sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng sau khi ông ta dừng lại thì sát khí này lại ngưng kết lại, giống như trong hầm kia là một chỗ huyệt âm thông thường.
Cũng không phải nói là Cẩu Tâm Gia không có cách nào, nếu có thể mất thời gian lập đàn có được bảy bảy bốn chín ngày, thì coi như là chỗ huyệt âm này có thể bị trấn áp.
-Diệp Thiên, ta nghe những người già trong thôn nói, thực ra những người đào hố chết kia, không phải là chết ở đây, mà là chết sau khi được thầy phong thủy xem qua, sau đó mới dời tới.
Âm thanh của Cẩu Tâm Gia chưa dứt, Tả Gia Tuấn đã bổ sung.
Quan điểm của ông và Cẩu Tâm Gia giống nhau, bời vì âm huyệt là nơi tốt để mai táng người chết, coi như đây là những xác chết vô danh đi, cũng là mang Phúc Trạch đến cho họ.
– Không phải âm huyệt, âm huyệt sẽ dung hợp giữa sát khí và sự phẫn nộ, hình thành nên khí may mắn, từng bước từng bước chuyển hóa âm khí oán hận mà người chết mang lại, tuyệt đối không vì để cho họ lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà dẫn đến tà khí bám vào người.
Diệp Thiên lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ của hai sư huynh, đi vòng quanh miệng hố một hồi rồi nói:
– Sư huynh, đi thôi, chúng ta đi đến những ngư dân trong làng xem sao.
– Sao thế? Có manh mối gì sao?
Cẩu Tâm Gia liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, lại có vẻ không tin lắm, ông ta tinh thông trận đồ chi đạo, lại gắn bó với phong thủy, trong lòng chắc chắn rằng nơi đây chính là huyệt đạo.
– Rất khó để nói, chúng ta cứ đi qua đấy xem trước đã.
Diệp Thiên cũng không phải cố tình úp mở không nói, mà bây giờ cũng không chắc chắn lắm.
Tả Gia Tuấn lới xe đi về phía bờ biển, khi còn cách biển khoảng trăm mét thì ngửi thấy hương vị của biển, còn có một sân chơi ven biển hiện đại hiện ra trước mắt họ.
Nhưng nước ở đây mặc dù trong xanh nhưng lại không có một bóng người, thậm chí các cơ sở vật chất ở đây còn có vẻ cũ nát, đối với nơi được coi như tấc đất tấc vàng, du khách đông như mắc cửi ở Hông Kong mà nói, thì cảnh tượng này thật hiếm thấy.
Từ sân chơi ven biển quẹo phải thì có một con đường, tiếp tục đi về phía trước khoảng năm sáu trăm mét thì có một làng chài có tầm trăm hộ sinh sống.
Vào những năm trước ở Cảng Đảo Hồng Kong, những làng chài như vậy có rất nhiều, giống như Nam Nha Đảo mà minh tinh màn bạc nổi tiếng Châu Nhuận Phát sinh sống, những ngư dân này chủ yếu sống dựa vào nghề đánh cá, nhưng đến bây giờ thì đổi lại là vì đây đã trở thành nơi du lịch nghỉ dưỡng.
– Ông Tả đến rồi, còn có ông râu bạc đến nữa!
Tả Gia Tuấn cùng Cẩu Tâm Gia vừa bước xuống xe, mấy đứa trẻ trong thôn liền vây lại xung quanh, còn mấy đứa lớn tuổi hơn một chút thì chạy về trong làng báo tin.
– Tả đại sư, ông đến rồi, mời ông đi vào trong…
Không đợi cho mấy người Diệp Thiên đi vào thôn, mấy người già trong làng đã nghênh tiếp với thái độ vô cùng cung kính.
Phải biết rằng, khi mấy trai tráng trong làng bị trúng tà khí, sau khi đưa đến bệnh viện thì các bác sĩ đều nói vô phương cứu chữa, may mà có Tả Gia Tuấn và ông già bên cạnh ông ta ra tay thì e rằng mấy người kia lành ít dữ nhiều.
Tả Gia Tuấn cười cười nói:
– Thôn trưởng Ngô, không cần khách khí, tôi đến xem bọn họ thế nào rồi, mấy ngày nay có gặp lại chuyện gì nữa không?
– Không có, hồi phục rất tốt, đều có thể ra khỏi giường được rồi, việc này thực sự phải cảm ơn Tả đại sư rồi.
Cụ già đứng đầu đáp lại một câu sau đó đá cậu bé tầm mười tuổi nói:
– Bảo bà cháu mang hết số hải sản đánh bắt được sáng nay ra đây, tối nay chúng ta đãi khách quý.
Tả Gia Tuấn vội vàng ngăn:
– Đừng, thôn trưởng Ngô, tôi chỉ đến xem chút rồi đi, còn có chuyện khác phải làm nữa mà.
– Như vậy không được.
Thôn trưởng Ngô cũng không khách khí, giữ Tả Gia Tuấn lại nói:
– Tả đại sư, ông xem, nếu như sự việc xảy ra nơi này của chúng tôi không được giải quyết, thì người trong làng cách cả trăm mét cũng không dám ra khỏi cửa, rất hi vọng ông có thể giúp đỡ nhiều hơn, loại trừ tất cả đi.
Người sống trong làng chài này mà muốn ra ngoài thì phải đi qua một con đường duy nhất kia, nhưng vì chuyện vừa xảy ra, nên trong lòng họ đều cảm thấy hủng hoảng, tự nguyện chèo thuyền đi vòng quanh đại dương chứ cũng không ở lại nơi này.
Đối với một làng chài không giàu có mà nói thì tình huống này khiến cho họ đã nghèo lại càng nghèo hơn, vốn dĩ một thôn có hơn trăm hộ, bây giờ chỉ còn lại vài chục hộ mà thôi.
Là trưởng thôn đức cao vọng trọng, thôn trưởng Ngô luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, không ít lần chạy đến các quan ngành liên quan, nhưng không ai có thể tìm ra được cách giải quyết.
Cho nên như thôn trưởng Ngô thấy thì chỉ có “Tả đại sư” đây là vị cứu cánh cho thôn, chỉ ông mới có thể hóa giải được tình trạng của vùng đất hung mà thôn gặp phải.
– Thôn trưởng Ngô, con đường này là do tôi đề nghị thi công, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng…
Khi Tả Gia Tuấn nói đã liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nhìn thấy cậu hơi hơi gật đầu mới nói tiếp:
– Ông yên tâm, không lâu sau nơi này sẽ trở về nguyên trạng như trước thôi, sẽ không tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân ở đây nữa đâu.
Chương 549 : Thi khí
Đổi lại là Tả Gia Tuấn , ông ta cũng không dám đảm bảo như vậy, nhưng Diệp Thiên đã gật đầu, tức khắc sẽ có biện pháp, từ trước đến giờ Tả Gia Tuấn không thể nhìn thấu được vị tiểu sư đệ này.
– Có lẽ nên đi xem mấy người kia đã.
Mặc dù Diệp Thiên đã đoán trước trong lòng nhưng vẫn không dám khẳng định, vậy nên muốn nhanh chóng đi gặp mấy người bị sát khí xâm nhập cơ thể kia.
– Người lớn nói chuyện, trẻ con mà cũng xen vào à?
Thôn trưởng Ngô đang nghe Tả Gia Tuấn cam đoan về thời gian, lại bị Diệp Thiên cắt ngang, vô cùng tức giận. Trong mắt ông, người thanh niên như Diệp Thiên chỉ là người tháp tùng hoặc là hậu bối của Tả Gia Tuấn mà thôi.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, Hông Kong là một thành phố bảo tồn lại được hoàn thiện nhất truyền thống văn hóa Trung Quốc, cho đến nay vẫn còn thói quen sử dụng chữ phồn thể.
Trong bối cảnh như vậy, các gia đình ở Hông Kong giáo dục con cháu vô cùng nghiêm khắc, thường thì trong gia đình, khi bề trên nói chuyện, thì bề dưới không được phép chen ngang.
– Trẻ con? Nói tôi ư?
Diệp Thiên không nghe hiểu tiếng Hông Kong cho lắm, lặng đi một chút mới hiểu được ông lão đang răn dạy và quở trách chính mình, bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu ngậm miệng lại đứng sang một bên.
– Thôn trưởng Ngô, mặc dù cậu ấy còn trẻ tuổi, nhưng lại là sư đệ của tôi.
Tả Gia Tuấn có chút bất mãn nhìn về phía thôn trưởng Ngô nói:
– Đi thôi, nghe theo lời sư đệ của tôi, trước tiên đi thăm mấy người bị trúng tà khí đã…
– Cậu… cậu ta là sư đệ của Tả đại sư á?
Thôn trưởng Ngô không dám tin vào mắt mình, quay lại nhìn Tả Gia Tuấn , hai người này tuổi tác cách nhau xa quá đi.
Nhưng nếu như để ông ta biết rằng vị tuổi cao hơn cả đứng bên cạnh cũng là sư huynh của sư huynh, không biết thôn trưởng Ngô còn tỏ ra bộ dạng như thế nào nữa?
Tả Gia Tuấn nếu đã mở miệng, tức khắc thôn trưởng Ngô không dám nói thêm điều gì nữa, đi đầu tiên dẫn mọi người vào thôn.
– Phát Tử, Tả đại sư đến thăm cậu này, mau bảo vợ cậu đi pha trà đi.
Tiến vào sân của một gia đình, thôn trưởng Ngô hét lớn, quay đầu nói với mấy người Tả Gia Tuấn :
– Bên trong nhà hơi loạn, mọi người ngồi tạm ngoài sân một lát đã.
– Không sao, ngồi đây cũng được.
Tả Gia Tuấn xua tay, nghe thấy tiếng gọi của thôn trưởng Ngô, một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi chạy ra.
Người đàn ông này cao khoảng 1,7m, nước da ngăm đen do ánh nắng mặt trời, chỉ có nét mặt là hiện rõ sự khỏe khoắn, khi đi từ trong ra, tay phải còn bám vào khung cửa, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác yếu ớt.
¬- Chính là cậu ấy?
Diệp Thiên nghiêng mặt về phía sư huynh hỏi.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu nói:
– Ừ, Tả Gia Tuấn ra tay tiêu trừ sát khí, nhưng vẫn có chút tổn thương tới cơ thể của cậu ta.
Lục phủ ngũ tạng cũng giống như ngũ hành âm dương, một khi bị sát khí xâm nhập vào cơ thể, thì sẽ phá vỡ sự cân bằng, cho dù là cứu chữa đúng lúc thì cũng khó tránh khỏi sinh trọng bệnh.
Như năm đó Diệp Thiên ra tay giáo huấn Nhâm Kiện, khiến hắn gặp ác mộng suốt mấy tháng liền, cả Hoàng công tử Hoàng Tư Chí cũng như vậy, nhưng Diệp Thiên ra tay còn nặng hơn, đến bây giờ mấy người đấy còn nằm trên giường bệnh cơ.
Diệp Thiên nhìn thấy người thanh niên đó, đột nhiên hỏi:
– Anh này, khi anh làm việc ấy, có ngửi thấy mùi thối bay ra không?
– Có, mùi đấy thật là khó chịu, xông chết người ý.
Nam thanh niên gật đầu, vẻ mặt còn tỏ ra sợ hãi.
– Được rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy ngày nữa là không sao đâu.
Diệp Thiên gật đầu, lôi Tả Gia Tuấn ra ngoài.
– Ấy, Tả đại sư, ông muốn đi đâu?
Thấy Tả Gia Tuấn cùng mấy người vừa vào sân, ngồi còn chẳng ngồi đã muốn đi ra ngoài, thôn trưởng Ngô vội vàng đuổi theo, bộ dạng sợ hãi, không biết mình có đắc tội gì với Tả đại sư hay không.
Thấy Diệp Thiên kéo tay mình, Tả Gia Tuấn nói:
– Thôn trưởng Ngô, cậu thanh niên kia bình phục tốt lắm, tôi cũng yên tâm rồi, đợi tôi về chuẩn bị hóa giải tà khí ở chỗ kia, trong vòng từ ba đến năm ngày mọi chuyện nhất định sẽ được xử lí xong.
– Chuyện…chuyện này là thật ư?
Thôn trưởng Ngô nghe vậy lặng người đi một lát, không dám tin phải hỏi lại.
– Đương nhiên rồi, bây giờ chúng tôi phải chở về để bàn bạc.
Tả Gia Tuấn gật đầu.
– Được, được, mấy người chờ tôi một lát, tôi quay lại ngay, nhất định phải chờ tôi đấy.
Thôn trưởng Ngô mừng rỡ, chợt nhớ tới chuyện gì đó liền dặn dò Tả Gia Tuấn rồi xuay người chạy vội đi, với tốc độ đấy thật không giống một ông lão sáu bảy mươi tuổi chút nào cả.
– Diệp Thiên, có thật là có thể làm được không?
Đợi cho sau khi thôn trưởng Ngô rời đi, Cẩu Tâm Gia nhìn về phía sư đệ của mình, ông biết tu vị Diệp Thiên cao hơn mình, nhưng không nghĩ rằng trong vòng ba đến năm ngày là có thể phá giải được sát khí đó.
Diệp Thiên cười nói:
– 80% là như vậy, đại sư huynh, huynh bị che mắt rồi.
Thấy bộ dạng khó hiểu của đại sư huynh, Diệp Thiên đang định nói thêm gì đó thì bốn thanh niên cường tráng bê một cái túi lớn đi từ trong thôn ra, Diệp Thiên lập tức không nói thêm gì nữa.
– Thôn trưởng Ngô, ông làm gì vậy?
Tả Gia Tuấn tiến lên phía trước, mới phát hiện ra mấy người kia bê một cái giường đơn, bên trong là một vật gì đó đen đen.
– Tả đại sư, ông xem, thôn nghèo chúng tôi không có gì để chiêu đãi ông, con rùa biển này mới bắt từ biển lên, tặng cho ông để thưởng thức.
Thôn trưởng Ngô vừa nói chuyện vừa bảo mấy người kia đặt sàng đan xuống, một con rùa biển dài gần 1m hiện ra trước mặt mọi người.
Dưới ánh mặt trời con rùa biển này có màu xanh biếc, ở khắp người có mấy vết thương do lưới đánh cá tạo nên, đầu và chân nó đều thò ra ngoài chứ không thụt vào trong như rùa bình thường, trông có vẻ hoảng sợ.
– Nếm thức ăn tươi, đồ như này mà mấy người cũng ăn sao?
Nhìn thấy con rùa biển màu xanh mắt Diệp Thiên trợn tròn, trước đây thường nghe nói người vùng duyên hải Quảng Đông rất biết thưởng thức món ăn, hôm nay coi như bản thân được diện kiến rồi.
– Đương nhiên rồi, thịt rùa biển xanh này rất ngon, hương vị đặc biệt, nấu thành canh ăn là bổ nhất.
Sau khi thôn trưởng Ngô biết Diệp Thiên là sư đệ của Tả Gia Tuấn , ngôn ngữ cũng trở nên khách khí hơn.
– Sư… sư huynh, không biển rùa biển là được coi là tượng trưng cho sự trường thọ sao? Sao lại có người ăn chứ?
Diệp Thiên khó hiểu nhìn về phía Diệp Thiên.
– Khụ, khụ, nói thì là như vậy, nhưng gan, tiết, ruột dạ dày rùa biển đều có thể làm thuốc, rất có lợi cho sức khỏe, bọn họ cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Tả Gia Tuấn bị Diệp Thiên hỏi cười khổ, hằng năm ông đều đi mua rùa biển phóng sinh, nhưng vẫn có nhiều rùa biển quý hiếm bị bắn giết.
Sau khi nghe thấy Tả Gia Tuấn nói như vậy, Diệp Thiên cũng không khách khí nữa, đi thẳng lên nói:
– Được, tôi nhận con rùa biển này, Khiếu Thiên, đưa nó lên xe đi…
Rùa chính là dòng dõi Huyền Vũ, nuôi rùa có thể mang lại vận may, xem ra tuổi của con rùa biển này ít nhất cũng phải trăm năm trở lên, đúng lúc có thể đưa về nhà Diệp Thiên nuôi dưỡng, điều đó có thể tăng thêm phúc thọ.
Cái đầu của con rùa biển này không nhỏ, khó mà có thể nhét nó vào thùng sau ô tô được, mấy người Diệp Thiên cũng không đợi nữa mà lái xe đi thẳng về căn biệt thự của Tả Gia Tuấn .
Trong biệt thự của Tả Gia Tuấn cũng không có bể bơi, chỉ có một cái ao nhỏ và núi giả, bất đắc dĩ Diệp Thiên chỉ có thể đem con rùa để vào trong cái hồ nước đó, khó khăn lắm mới để cho nước ngập quá mai.
– Phải để mày chịu khổ ở đây một thời gian rồi.
Diệp Thiên vỗ vỗ lên mai rùa, một luồng nguyên khí đi vào, rùa ngẩng đầu lên hướng về phía Diệp Thiên liên tục cáp quai hàm, nhìn mọi người một cách hiếu kì.
– Nuôi rùa sẽ giúp ích cho khí vận, ngôi nhà mới của đệ đúng lúc thiếu vật này, nhưng mà tiểu huynh đệ, đệ mau nói xem chỗ hố kia rốt cuộc là có điểm gì kì lạ?
Sau khi quay về phòng, Cẩu Tâm Gia nói mấy câu, liền chuyển sang vấn đề sát khí ở chỗ kia.
– Đại sư huynh, sát khí ở chỗ đó tích tụ không tiêu tan, không phải là do thiên nhiên hình thành.
Nhìn thấy hai người nín thở lắng nghe mình nói, Diệp Thiên cũng không thừa nước đục thả câu, hành văn gãy gọn nói:
– Mấy người bị trúng tà kia, trong sát khí còn có thi khí, không biết các sư huynh có phát hiện ra không?
– Thi… thi khí?
Cẩu Tâm Gia nghe vậy lặng đi một chút, liên tục lắc đầu nói:
– Không thể nào, mấy người kia chết cũng đã mấy chục năm rồi, làm sao còn lưu lại thi khí được chứ?
Cái gọi là thi khí, là khí phát ra khi cơ thể người bắt đầu thối rữa.
Thông thường là mùi tanh, hơn nữa còn có một loại khuẩn thể, ảnh hưởng nhất định tới người sống.
Nhưng thông thường chỉ ở trong nơi có điều kiện đặc biệt kín, thi khí mới có thể lưu lại, như trong kim tự tháp Ai Cập, tràn đầy thi khí.
Nhưng nơi những người kia được chôn cất, thậm chí một chiếc quan tài đều không có, cho dù là thi khí, mấy chục năm cũng bốc hơi hết rồi, căn bản là không thể tồn tại đến tận bây giờ.
Chương 550 : Dưới mộ còn mộ
Thi khí chỉ xuất hiện ở người mới mất.
Cẩu Tâm Gia đã tận mắt nhìn thấy thi thể này, liếc mắt cái là có thể nhận ra, người này chết ít nhất là đây năm mươi năm trở lên, về cơ bản là không thể nào có thể còn tồn tại thi khí.
– Tiểu sư đệ, đại sư huynh nói không sai, hiện trường lúc đó chúng ta đều nhìn rồi, những xác chết đã không có hỏa táng, nếu như còn không tin thì ta dẫn đệ đi đến phòng xác xem.
Tả Gia Tuấn cũng không cho phán đoán của Diệp Thiên là đúng, người chết đã mấy chục năm mà thi khí vẫn tồn tại, thì chứng tỏ trên đời này đúng là có ma rồi.
– Nhị sư huynh ý đệ không phải là mấy cái thi thể đó.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Những thi thể đó chỉ bị chôn xuống vội vàng, đương nhiên không thể tồn tại thi khí, nhưng ở phía dưới, nhất định là có một ngôi mộ.
– Cái gì? Chuyện… chuyện đó làm sao có thể chứ?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiến nói như vậy cả Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều trợn tròn mắt, cảm thấy không hợp lẽ thường tí nào.
Phải biết rằng, một ngôi mộ bình thường chỉ nằm cách mặt đất khoảng 1m, trù phi là hoàng đế cổ đại, còn lăng mộ của các quan đại thần, thường cũng không sâu quá 3m.
Mà cái hố kia đã được đào rất sâu rồi, chiều sâu đã hơn cả 10m, vào thời cổ đại ở Hông Kong là quá sâu, căn bản là không thể có lăng mộ của vua ở đây được.
Diệp Thiên không hề giải thích mà chỉ nhìn về phía Tả Gia Tuấn nói:
– Nhị sư huynh, lúc ấy, sau khi hài cốt được đưa ra, anh đã đến hiện trường xem lại chưa? Đất đã qua khai thác và đất mới anh có thể nhận ra được không?
Đất đã khai thác theo như lời của Diệp Thiên, là danh từ chuyên dụng của giới khảo cổ, thường là khu mộ đã bị sang đất, phía bên dưới thường sẽ còn tồn tại lăng mộ.
Giống như trộm mộ phát minh ra xẻng Lạc Dương, có thể đục sâu mấy chục mét xuống dưới lòng đất, thông qua những đất này để phán đoán xem bên dưới có mộ không?
Phong thủy đương nhiên là có quan hệ chặt chẽ tới chỗ ở, là một thầy phong thủy, Tả Gia Tuấn nhất định hiểu được những kiến thức về đất đã khai thác, cho nên Diệp Thiên mới hỏi như vậy.
– Hôm đó đúng lúc có mưa nhỏ, khi ta đến nơi, mọi người đã nhanh chỏng đưa mấy thi thể ra ngoài, nên không có để ý đến cấu tạo và tính chất của đất.
Nghe Diệp Thiên nói như thế, Tả Gia Tuấn đỏ mặt, đây quả thật là một sai lầm lớn bởi dù có thế nào ông ta cũng không thể ngờ tới là có một ngôi mộ nữa ở bên dưới.
– Diệp Thiên, cứ cho là ở dưới đó có lăng mộ đi, vậy nhất định là thời gian mai táng phải sớm hơn những thi thể kia. Bên dưới đó cũng không thể có thi khí được chứ?
Cẩu Tâm Gia lắc đầu, nói tiếp:
– Mà một người trở thành thi khí thì không thể nào ảnh hưởng đến một trai tráng như thế được, tiểu tử cậu đừng có nói rằng xác chết sống lại nhá, ta không tin đâu.
Cả đời Cẩu Tâm Gia với vốn kiến thức rộng rãi, cái gì gọi là con đường Tương Tây đuổi thi, Mao Sơn dưỡng thi ông ta đều đã gặp qua, cuối cùng chẳng qua cũng đều là một chút quỷ thần cư tâm khó dò mà thôi.
– Xác chết sống lại thì không thể được, nhưng nhất định là có tồn tại mộ, thật hay là giả, chúng ta cứ đào xuống là biết ngay.
Mặc dù tu vị gần như không khác gì mấy so với Cẩu Tâm Gia, nhưng linh cảm của Diệp Thiên đối với các loại nguyên khí thì hơn nhiều so với đại sư huynh.
Ngay từ đầu khi đứng ở chỗ cái hố đấy, Diệp Thiên đã mơ hồ cảm thấy được, dưới sâu hố đó toát ra một loại sát khí, khác với sát khí của một nơi bình thường như thế này có thể hình thành.
Lúc ấy Diệp Thiên đã động não dùng truyền thừa bí thuật để bói một quẻ, trước đây chỗ này không ngờ lại có một long mạch, nhưng vì công trình lấp biển của Cảng Đảo, nên long mạch chỗ này đã có chút biến đổi.
Nhưng phàm là nơi thích hợp với xây dựng chỗ ở, tất nhiên sẽ được con người sử dụng, cho nên lúc ấy Diệp Thiên có cảm giác phía dưới có một ngôi mộ.
Chờ cho đến sau khi gặp mấy người bị sát khí xâm nhập vào cơ thể trong làng chài kia, Diệp Thiên lại cảm nhận được hơi khí toát ra từ người cậu ta giống như với khí thoát ra từ hố đó, càng khẳng định chắc chắn hơn phán đoán của mình.
Nhưng tại sao thi thể chôn dưới đất kia qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn không hề bị hủ hóa như vậy. Diệp Thiên không thể nào tìm ra được câu trả lời, chỉ có thể đào ngôi mộ này lên, mới có thể tìm ra được đáp án.
– Được, vậy tiếp tục đào xuống xem thế nào.
Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia liếc nhìn nhau một cái rồi đồng ý với đề nghị của Diệp Thiên, bọn họ cũng muốn biết, những lời mà sư đệ của mình nói có đúng hay không.
Diệp Thiên hôm nay mới từ kinh thành đến, lại đi luôn một chuyến đến hiện trường và làng chài, bây giờ cũng là bốn năm giờ chiều rồi, không thể thực hiện luôn bây giờ được, chuyện này chỉ có thể để đến ngày mai rồi tiếp tục.
Ăn cơm tối ở nhà Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên cầm một tảng thịt lợn, cắt ra thành bốn miếng, mang ra cho rùa biển xanh ăn, nó rất tinh thông, như hiểu được người, sau khi ăn thức ăn Diệp Thiên mang đến cho thì gật đầu tựa hồ tỏ vẻ lòng biết ơn.
Sớm ngày hôm sau, Tả Gia Tuấn đưa mọi người trở lại hiện trường, khi họ đến chỗ đó, bên lề đường đã đỗ mấy chiếc xe thi công.
Nhưng những chiếc xe này lại đỗ cách đống hoang tàn kia bốn năm mươi mét, lái xe và công nhân không ai dám đến gần hố trong truyền thuyết kia.
– Tả đại sư, đồ vật chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, nhưng… nhưng mà ông xem, chúng tôi có thể không đi đến đó được không?
Tả Gia Tuấn vừa đỗ xe bên đường, một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi liền đi tới, nét mặt hết sức bối rối, bởi vì đến ngay cả ông ta cũng không dám đến gần chỗ kia.
– Làm sao? Có tôi ở bên cạnh, mọi người còn sợ gì nữa chứ?
Tả Gia Tuấn vừa nghe thấy lời ông ta nói, lập tức trừng mắt, muốn tháo nước trong hố đi, trước tiên phải mang một cái máy bơm nước qua đây, cũng không thế làm cjo bọn họ đi làm mấy việc đó chứ?
Hơn nữa có ba huynh đệ ông ở đây, với khí huyết dồi dào trên người họ, cho dù là sát khí nồng nặc thì cũng có thể bị đẩy lùi hết.
– Nhưng… nhưng mà Tả đại sư, dù có cho thêm tiền thì bọn họ cũng không dám qua đó đâu.
Sau khi nghe thấy Tả Gia Tuấn nói như vậy người đàn ông kia trông như sắp khóc đến nơi rồi, cắn chặt môi nói:
– Tả đại sư, hay là tôi bảo mấy người kia mang máy bơm qua đó, còn những người khác đều đứng lại ở bên kia nhá.
Thấy bộ dạng khó xử của bọn họ, Diệp Thiên cười nói:
– Được, anh này, anh bảo bọn họ khởi động máy đi, những người khác không cần quan tâm nữa.
Vùng tà khí này thật có chút quái dị, sát khi toát ra từ trong hố này rất mạnh, trừ phi là mấy người Diệp Thiên, đổi lại là mấy người khí huyết không mạnh nói không chừng không cẩn thận một cái là nguy hiểm.
Tóm lại vẫn là vì bảo vệ bọn họ, thì thôi đành để bản thân mình tự làm cũng được, dù sao thì Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên vẫn còn trẻ, làm chút vận động tay chân này cũng không thấm vào đâu.
– Việc… việc này…
Người đàn ông kia không biết thân phận của Diệp Thiên, chần chừ nhìn về phía Tả Gia Tuấn.
Tả Gia Tuấn gật đầu, nói:
– Cứ làm theo cậu ấy đi, mang máy bơm công suất lớn một chút qua.
– Được, Tả đại sư, ông yên tâm, một chiếc không đủ, tôi lập tức mang hai chiếc tới.
Người trung niên vui mừng, vội vàng chạy về, gọi mấy người công nhân mang máy bơm qua.
Diệp Thiên xách một cái máy bơm nước lên, nhấc lên miệng không ngừng nói:
– Ây da, thứ này không nhẹ chút nào cả.
– Cậu… cậu thanh niên này có phải người không vậy?
Không nói đến Diệp Thiên xách máy bơm nước đi đến chỗ hố sâu, những người công nhân kia cũng thấy choáng váng, bởi vì hai chiếc máy bơm nước kia là hai chiếc có công suất lớn nhất của công ty bọn họ, trọng lượng của nó cũng phải gần 240kg.
Vừa rồi đem chiếc máy này ra khỏi xe, ước chừng phải cần đến tám công nhân cường tráng, nhưng Diệp Thiên lại chỉ cần dùng một tay, khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
– Khiếu Thiên, mang ống xả qua đây.
Khi đi đến bên miệng hố, Diệp Thiên hạ máy xuống bên dưới nước rồi gọi về phía Chu Khiếu Thiên.
– Vâng, con đến đây.
Chu Khiếu Thiên đáp trả, lôi một cuộn ống lớn đến, nối lại với máy bơm nước.
Khi tiếng gầm rú của động cơ vang lên, cái ống nước bẹp dí giờ căng phồng lên, nước trong hố sâu theo đó được xả ra bên ngoài đường.
– Không được, chậm quá, mang tiếp hai cái máy bơm nữa lại đây.
Đứng bên cạnh mép hố nhìn tình hình mực nước giảm xuống, Diệp Thiên lắc đầu, dựa vào tốc độ chảy này của nước, để tháo hết chỗ nước này e rằng phải đến tận đêm mất.
Tả Gia Tuấn không có dị nghị gì về lời nói của Diệp Thiên, lập tức gọi người đàn ông kia lại, bảo ông ta mang hai máy bơm nữa qua.
Ba máy bơm công suất lớn cùng làm việc một lúc, nước trong hố từ từ được rút ra ngoài, chưa đến trưa, đã hiện ra lớp bùn dưới đáy hố.
– Thời tiết tự dưng sao lại trở lạnh chứ?
Tuy rằng bây giờ là đúng ngọ, nhưng đứng bên cạnh hố sâu, tu vị yếu của Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định vẫn cảm giác lạnh đến thấu xương, giống như phía dưới hố có một cửa vào vậy.
Điều chỉnh vị trí máy bơm nước, hút hết nước bên trong hố, không thừa lại một giọt, Diệp Thiên mới cuộn dây vào.
Thấy Diệp Thiên muốn đích thân đi xuống, Chu Khiếu Thiên xung phong nhận việc nói:
– Sư phụ, để con xuống cho, con trẻ hơn sư phụ.
– Đi ra một bên, ta lớn hơn con mấy tuổi đấy.
Diệp Thiên bị đồ đệ nói đúng dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đá một cái vào mông Chu Khiếu Thiên nói: 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Mang xẻng tới đây, con với Liễu Định Định tránh xa một chút.
Ngôi mộ dưới đáy hố chưa hiện ra, mà sát khí đã dày đặc, Diệp Thiên lo đồ đệ mình cũng không chịu được, ngược lại còn ảnh hưởng đến cả mình.
Thấy Diệp Thiên nhảy vào trong hố, nước bùn trong nháy mắt bắn lên tận đầu gối, Tả Gia Tuấn hét lớn:
– Tiểu sư đệ, cẩn thận một chút, không được thì lấy máy ra đào.
– Nhị sư huynh không sao đâu, bên dưới không sâu là được rồi.
Diệp Thiên lắc đầu, trừ phi là cậu, đổi lại người khác thì không thể đào được bùn đọng lại ở dưới đáy này.