- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 102: Rút dây động rừng (c506-c510)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 102: Rút dây động rừng (c506-c510)
❮ sautiếp ❯Chương 506 : Rút dây động rừng
Diệp Thiên đến trước cửa kính chiếc xe trước mặt đó, tay thò vào trong túi áo lấy ra 1 bao thuốc lá, vỗ vỗ cửa kính, nói:
– Xin chào!
– Xin chào!
Mặc dù cảm thấy tiếng Nhật của Diệp Thiên có chút kỳ quặc nhưng người đó vẫn hạ cửa kính xuống, thò tay ra nhận lấy điếu thuốc của Diệp Thiên đưa cho. Còn bao thuốc của hắn lúc tìm vàng ở trong ao đã bị ướt hết rồi.
– Tiểu tử, ra đây đi…
Nhìn thấy cửa mở, nét mặt Diệp Thiên bỗng nhiên tươi cười, trong miệng nói ra 1 câu nửa tiếng Trung nửa tiếng Nhật, không đợi cho anh bạn đó có bất kỳ phản ứng gì, 2 ngón tay phải nhanh như chớp chọc vào yết hầu hắn.
1 tiếng “pọc!” nhỏ vang lên, yết hầu của người Nhật Bản đó đột nhiên rớt xuống ngực, 2 mắt mở to vẻ khó hiểu, thế nào hắn cũng không hiểu được, đều là đệ tử Kitamiya sao người này lại ra tay sát hại hắn.
Dựng thân thể người này thẳng lên, để đầu hắn dựa vào tay lái, từ xa nhìn trông giống như mệt mỏi quá nên cúi đầu xuống. Xong xuôi Diệp Thiên vỗ vỗ tay, nhét điều thuốc vào trong bao, đạo cụ này không thể vứt đi được.
Lúc này mọi người gia tộc Kitamiya đều chú ý đến chỗ cửa ra núi Ma Quỷ kia, căn bản là không ai để ý đến chuyện xảy ra ở cuối đoàn xe, hơn nữa cũng có rất nhiều người xuống xe hút thuốc như Diệp Thiên nên hành động này của Diệp Thiên không bị ai chú ý đến.
Dựa vào câu tiếng Nhật “xin chào” học lỏm được, Diệp Thiên trong 3, 4 phút ngắn ngủi đã liên tiếp bẻ gãy cổ được 4 người, bọn họ đều không ngờ tới trong nội bộ lại có 1 tên thần chết như vậy.
Không nói đến Diệp Thiên bận rộn ở đằng sau, Kitamiya Naoki sau khi được lệnh dò được, dẫn theo 5 người lên đường ra khỏi núi.
Đường vào núi Ma Quỷ hình chữ S, dài khoảng hơn 100 mét, 2 cửa núi không có cách nào nhìn thấy phía đối diện được, phải đi đến đối diện mới có thế nhìn thấy rõ hình hình phía bên kia, cũng giống như Kitamiya Hiro, trong lòng Kitamiya Naoki lúc này cũng cảm thấy có chút hiềm nghi.
Phải biết rằng bên ngoài là do hắn bố trí, theo lý thuyết lúc đi đến chỗ này thì phải có các thành viên gia tộc tiếp ứng, thế nhưng lúc này trong núi lại âm u tĩnh lặng, khiến cho hắn có cảm giác sởn tóc gáy.
Tia nắng sáng sớm ấm áp chiếu lên người Kitamiya Naoki cũng khiến cho hắn chẳng cảm thấy ấm áp chút nào, thậm chí trong lòng còn cảm thấy lạnh hơn trong hang.
Càng ra gần đến cửa núi Ma Quỷ thì lại càng có cảm giác này, thế nhưng lúc cả nhóm đứng ở của núi lại không thấy xảy ra chuyện gì.
– Người tiếp ứng bên ngoài đâu?
Kitamiya Naoki cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác, lại càng cảm thấy bất an hơn, bởi vì hắn nhìn ra xa, ngoài làn khói bếp đang bay lên trởi thôn xa xa kia, thì 5 người vốn đang canh ở cửa vào núi đã không thấy đâu nữa.
– Bọn đần này, bọn ta ở bên trong bán sống bát chết thế mà bọn ngươi ở ngoài này lại tìm chỗ để ngủ à!
Đi đến trước mặt 1 người mắng nhiếc, trải qua 1 đêm kinh hồn bạt vía trong núi Ma Quỷ, lúc này ra khỏi núi thần kinh đã đỡ căng thằng hơn, trong lòng chỉ nghĩ rằng đám người này đang an nhàn ngủ ngoài núi.
– Cũng có khả năng đó?
Nghe thấy tiếng than phiền của người trước mặt, sự nghi ngờ trong lòng Kitamiya Naoki cũng giảm bớt hết, vốn vẫn luôn ẩn thân ở trong sơn cốc, lúc này đi ra, đi tới cửa vào núi quan sát 4 phía, nói:
– Các ngươi cố thủ ở đây, tôi về thông báo với gia chủ!
Khi nói chuyện, Kitamiya Naoki bỗng cảm thấy chói mắt, vội vàng hướng mắt về chỗ lùm cây chỗ cửa núi kia thì phát hiện có 1 vật giống như thấu kính, phản chiếu ánh mặt trời lên mặt hắn.
– Không hay rồi!
Trong lòng Kitamiya Naoki kinh hãi, đúng lúc hắn định xoay người chạy vào trong núi, “pằng” 1 tiếng súng nặng nề vang lên, bắn vào giữa trán Kitamiya Naoki, bị bắn mạnh 1 cái khiến cả người hắn bay ra xa 4, 5 mét.
Tiếng súng này giống như 1 tín hiệu, không đợi cho 5 người đó định thần lại, 1 trận tiếng súng liên tiếp vang lên, 5 người không có chút đề phòng nào bị đánh đến co quắp lại, mỗi người lĩnh đến hơn 10 viên đạn.
Tiếng súng vừa ngưng lại, thân hình 4 người bay nhanh từ lùm cây cách đó 40, 50 mét ra, động tác nhanh chóng tiến gần đến cửa vào núi Ma Quỷ, 1 người trong đó thu cái giá súng lại.
– Chết tiệt, vừa rồi là ai nổ súng? Không biết đây chỉ là 1 tiểu đội dò đường thôi hay sao? Kinh động đến người bên trong rồi!
Sau khi cất súng đi, Maracay thở dài, quay dầu nhìn lại về phía mấy người Hồ Hồng Đứ, mắng 1 câu nửa tiếng Anh nửa tiếng Trung.
Phải biết rằng, theo tình báo mà bọn họ nhận được, đối phương tổng cộng có hơn 100 người, chỉ dựa vào 10 người bọn họ rất khó có thể quét sạch được đội hình đối phương, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, đám người Võ Thần căn bản là không có năng lực chiến đấu, cuối cùng là chỉ dựa vào 4 người bọn họ.
Cho nên Maracay chôn thuốc nổ ở cửa vào núi Ma Quỷ, chuẩn bị đợi đoàn xe Nhật Bản ra đến 1 nửa là sẽ châm ngòi, chặn đứng bọn họ lại, như vậy mới có thể tấn công đối phương mạnh nhất dược, chỉ có điều vừa rồi không biết ai quá kích động, đã xử lý sạch cả tiểu đội Nhật Bản này, như vậy, người ở bên trong chắc chắn là bị kinh động, muốn đoàn xe bọn họ tiếp tục ra ngoài cửa núi là cực kỳ khó.
– Khụ khụ, cái… cái này là tôi dùng kính ngắm súng quan sát tên đó, bị hắn phát hiện.
Sau khi nghe Maracay nói xong, nét mặt già nua của Hồ Hồng Đức không chịu được đỏ lên, từ trước đến nay ông vẫn chưa dùng thử kinh ngắm bắn của súng bắn tỉa bao giờ, vừa rồi sử dụng kính ngắm bắn quan sát chỗ xa, không ngờ bị ánh mặt trời phản chiếu trực tiếp lên mặt Kitamiya Naoki.
Hồ Hồng Đức phản ứng cực kỳ nhanh, sau khi nhìn thấy sắc mặt Kitamiya Naoki thay rổi, quyết định bóp cò súng, nếu như không đợi mấy tên quỷ trinh sát này lui về góc cửa, sẽ càng bất lợi cho bọn họ.
Maracay cũng hiểu được điều này, khoát tay nói:
– Bỏ đi, các ông lui ra sau 1 chút, ở đây chúng ta sẽ tiến hành bao vây hỏa lực.
Đối với năng lực chiến đấu của đám người Võ Thần, Maracay thực không dám khen ngợi, vừa rồi 8 người bắn ra trăm phát đạn nhưng trúng chẳng được mấy viên vào mấy người Nhật Bản đó lại, phần lớn là bay ra ngoài không khí.
Hơn nữa Maracay cũng nhận thấy, những người này cũng là lần đầu tiên giết người, nét mặt tràn đầy hưng phấn pha lẫn sợ hãi, những trận chiến dễ dàng còn có thể, còn nếu như không may có thương vong thì chắc mấy người đó sẽ vướng chân mình.
– Có nghe hay không? Các ngươi lui về đi, để tôi và Khiếu Thiên ở lại là được rồi.
Hồ Hồng Đức giả vờ không nghe thấy lời nói của Maracay, đuổi bọn Võ Thần quay về rồi dựa vào 1 chỗ sau vách đá, móc bao thuốc ra làm 1 điếu.
Đối với Hồ Hồng Đức như cái cột này, Maracay cũng không có cách nào, hơn nữa ông lão này bắn súng cực kỳ chuẩn, không có chút sơ hở nào, chỉ có thể chấp nhận sự hiễn hữu của ông ta mà thôi. Thế nhưng Chu Khiếu Thiên lại tranh điếu thuốc trong tay ông ta, nói:
– Hồ sư huynh, mấy người Nhật Bản đó đến rồi, sư phụ đệ có thể có ở trong đó đấy.
Tuy kém Diệp Thiên không đến mấy tuổi, nhưng kể từ sau khi được Diệp Thiên nhận làm đệ tử, cuộc sống của Chu Khiếu Thiên cũng thay đổi chóng mặt, mắt mẹ cũng được chữa trị. Cậu cũng không phải là ngươi vô tình, thực sự coi Diệp Thiên là ân sư.
– Diệp Thiên?
Hồ Hồng Đức liếc Chu Khiếu Thiên 1 cái, cướp lại bao thuốc, tức giận nói:
– Sư phụ cậu còn trơn hơn cả cá trạch, lại có thêm võ công ẩn nấp hành tung, đừng nói là hơn 100 con quỷ đó mà là 1000 người cũng không làm gì được hắn đâu.
Hồ Hồng Đức tuy rằng không luyện trận pháp kỳ môn gia truyền, nhưng cực kỳ hiểu biết hành sự của người trong kỳ môn. Điểm khác biệt lớn nhất người trong kỳ môn và nhân sĩ giang hồ chính là năng lực cảm nhận nguy hiểm của những người này cực kỳ tốt, cực ít người tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm.
Mà Diệp Thiên thì thiếu gì thủ đoạn, cả đời Hồ Hồng Đức chưa từng thấy, đánh chết ông cũng không tin Diệp Thiên có thể xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói vậy, Chu Khiếu Thiên cũng thoải mái hơn 1 chút, chỉ có điều vẫn nắm chặt cây súng trong tay, ánh mắt nhìn chằm cahwfm vào chỗ quẹo ở cửa núi kia.
– Tên ngốc, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc khoảng cách đoàn xe chỉ còn cách cửa động hơn 200 mét thì vang lên tiếng súng, Kitamiya Hiro vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe như con thỏ bị chặt đuôi nhảy dựng lên, cái dự cảm trong lòng kia đã thành hiện thực rồi.
Mà 4, 5 đệ tử đang đứng trước xe nói chuyện hút thuốc sau khi nghe được tiếng súng mặt biến sắc. Từng tên thân hình thấp bé, chui ra đằng sau xe nấp. 1 đêm hôm qua kinh động hồn phách đã sớm khiến cho bọn họ thần hồn nát thần tính nhìn gà hóa quốc rồi.
– Con bà nó, có phải là lính đánh thuê quốc tế không đây, đến cả tiểu đội do thám của đối phương cũng không phân biệt được.
Diệp Thiên liên tiếp chặt đứt cổ hơn 10 người, trong lòng không khỏi có chút bực mình, còn sót lại 29 người Nhật Bản, đã bị cậu xử lý xong 14 người, còn có 6 người đi dò đường nữa, tính cả mấy người Kitamiya Hiro thì chỉ còn lại 9 người mà thôi.
Tiếng súng vang lên vãn đi 1 chút, Diệp Thiên trừ tên Kitamiya Hiro xử lý hoàn toàn 4, 5 tên nữa, đến lúc đó chỉ còn lại mấy lão già, lúc này thắng bại đã phân rồi.
– Gia chủ, cửa vào núi Ma Quỷ nhất định là có người mai phục!
Đợi 5, 6 phút, không có ai chạy về, sắc mặt Kitamiya Yanjun trở nên cực kỳ khó coi. Kitamiya Hiro quan sát địa hình 1 chút, mở miệng nói:
– Yanjun, gọi bọn họ ea đi, thủ ở nơi này, chúng ra nghĩ biện pháp khác đi!
Chương 507 : Chịu nhục
Kitamiya Hiro cũng không khác Diệp Thiên nghĩ cho lắm, nguyên nhân chủ yếu núi này không có dấu chân người chính là do mãnh xà khổng lồ, thấy quái xà đã bị tiêu diệt, bọn họ hoàn toàn có thể tìm ra đường khác.
Cho nên phong tỏa cửa vào núi Ma Quỷ là điều quan trọng, Kitamiya Hiro đã chuẩn bị để 1 nửa số người lại đây, số người còn lại đi ra ngoài do đường, bất luận thế nào kho báu gia tộc cũng không thể rơi vào tay người khác.
– Vâng, gia chủ, mấy người các ngươi, bảo vệ cửa núi đi!
Nghe thấy gia chủ nói vậy, Kitamiya Yanjun trả lời 1 câu, sau khi ra lệnh cho người ở mấy xe phía trên, vội vàng chạy ra sau đoàn xe, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, vừa rồi tiếng động ồn ào như vậy, vì sao những người đó không có 1 ai ra xem cả?
– Mẹ kiếp, Hikari, sao lại đang ngủ thế này, mau ra đây!
Đến trước 1 chiếc xe gần nhất, Kitamiya Yanjun liếc mắt 1 cái nhìn thấy cháu mình Kitamuya Hikari đang cúi đầu lên tay lái ngủ, mở tấm kính cửa sổ ra, nhìn thấy nửa khuôn mặt của cậu ta.
Tuy rằng tính tình thường ngày tương đối ôn hòa, nhưng lúc này Kitamiya Yanjun cũng không nhịn được đánh vào gáy cháu mình 1 cái.
– Hi…Hikari, cháu… cháu làm sao thế này?
Điều khiến cho Kitamiya Yanjun không ngờ tới chính là, thân thể Kitamiya Hikari đột nhiên lăn từ tay lái xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng bệch dị thường, 2 con mắt chết không cam lòng mở trừng trừng, khóe miệng còn có vệt máu tươi chưa đông lại.
Kitamiya Yanjun hoảng hốt, thân thể vội vàng lui lại, thế nhưng lúc này, đột nhiên 1 thân hình đằng sau ngồi dậy, giơ tay khống chế tay phải Kitamiya Yanjun,1 cỗ lực mạnh mẽ phát ra kéo mạnh Kitamiya Yanjun vào phía trong.
Không đợi cho Kitamiya Yanjun mở miệng kêu cứu, tay trái Diệp Thiên như lưỡi rắn nhéo vào yết hầu hắn. “pạch” 1 tiếng giòn tan vang lên, dĩ nhiên đập nát yếu hầu của Kitamiya Yanjun.
– A…a…
Lúc này khuôn mặt Kitamiya Yanjun cũng giống khuôn mặt cháu trai mới chết của mình như đúc, hắn thế nào cũng không tìn được, mình thân làm chủ gia tộc Kitamiya, thế mà lại chết ở đây.
Trong lòng Kitamiya Yanjun còn có nhiều điều uất ức, hắn còn muốn đưa gia tộc Kitamiya trở lại thời kỳ huy hoàng, hắn còn muốn khắc tên mình vào trong sử sách gia tộc, hắn còn muốn…
Chỉ có điểu tất cả những điều này, đều theo ý thức của Kitamiya Yanjun từ từ mờ nhạt dần, 2 mặt tràn đầy nghi hoặc kia không dám tin, giống như đang trình bày những chuyện còn lưu luyến thế gian này của mình với Diệp Thiên.
– Ấy, hình như người này cất chìa khóa?
Diệp Thiên khi nãy vẫn luôn nấp ở sau xe, vốn không biết là ai mở cửa xe ra, lúc này nhìn thấy bộ mặt Kitamiya Yanjun không khỏi sửng sốt 1 chút, trải qua 1 đêm quan sát, cậu có thể nhận ra được, địa vị người này ở gia tộc Kitamiya hình như không thấp hơn cái lão Kitamiya Hiro kia.
Vừa hiện ý nghĩ này trong đầu, tay phải Diệp Thiên mò vào trong ngực Kitamiya Yanjun, lúc này tay mò thấy 1 vật kim loại được chế tác hoàn mỹ, tuy rằng không biết thứ này dùng để làm gì nhưng biểu hiện của Kitamiya Hiro lúc đó khi nhìn thấy vật này Diệp Thiên vẫn nhớ rõ ở trong lòng.
– Yanjun, Yanjun, xảy ra chuyện gì vậy?
Kitamiya Hiro vừa nãy vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, lúc hắn nhìn thấy Kitamiya Yanjun đột nhiên chui vào trong xe liền cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh qua bên này.
Nghe thấy tiếng gọi của Kitamiya Hiro, Diệp Thiên nhét nhanh cái chìa khóa đó vào túi áo mình, nhẹ nhàng phi ra ngoài cửa bên phải, nhanh như thoắt biến mất trong bụi cỏ.
– Mẹ kiếp!
Vị trí Kitamiya Hiro đứng chỉ cách chiếc xe này 7, 8 mét, đi mấy bước thì đến trước xe, khi hắn ngước nhìn thấy thân hình Kitamiya Yanjun, không nhịn được mắt nứt ra, tay phải “keng” 1 tiếng rút thanh kiếm samurai ở bên hông ra.
– Ai… là ai làm, ra đi, ra đây cho ta!
Kitamiya Yanjun là do chính Kitamiya Hiro đích thân chọn lựa đào tạo hơn 10 năm cho vị trí kế nghiệp gia chủ, Kitamiya không con cái, mọi tâm huyết của hắn đều dồn vào Kitamiya Yanjun, Kitamiya Yanjun chết khiến cho hắn không thể không chế được mình, hận không thể băm kẻ thù ra làm trăm mảnh.
Kitamiya Mioru đứng cách đó không xa nghe được tiếng Kitamiya Hiro giận dữ cũng chạy lại, không rõ nên hỏi:
– Hiro, sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?
Kitamiya Hiro nghiến răng nghiến lợi nói:
– Yanjun, nó… đã hy sinh vì gia tộc rồi!
– Cái gì?
Sau khi nghe được Kitamiya Hiro nói, trưởng lão Mioru cũng chấn động vô cùng, vội vàng nhìn vào trong xe, ánh mắt nhất thời trợn ngược lên. – Có người, có người trà trộn vào.
2 người chết trong xe, rõ ràng là bọn họ đều không đề phòng mà bị người đó xuống tay đánh trộm, điều này cũng nói rõ, hung thủ nhất định là ẩn mình trong bọn họ, hoặc là phản đồ của gia tộc.
Kitamiya Hiro tin rằng mình đã đem theo đội quân tinh nhuệ nhất của gia tộc đến Myanmar, cũng chưa từng nghĩ rằng cuối cùng những tinh anh của gia tộc lại chôn thân ở núi Ma Quỷ này, ngay cả người mà hắn chọn làm người nối nghiệp cũng phải đến chầu Diêm Vương, điều này khiến cho Kitamiya Hiro như phát cuồng.
– Hiro, lấy lại chìa khóa chỗ Yanjun đi?
Kitamuya Mioru là trưởng lão của gia tộc, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với Kitamiya Yanjun, đối với cái chết của hắn chỉ cảm thấy căm tức, nhưng đầu tiên đầu óc vẫn nghĩ về chiếc chìa khóa mở két sắt ở ngân hàng Thụy Sỹ kia.
Sau khi nghe thấy Kitamiya Mioru nói vậy, Kitamiya Hiro mới như tỉnh mộng, mò tay vào trong ngực biến đổi, thì thào nói:
– Không, không có rồi…
– Hiro, có người có âm mưu rồi, chúng ta lên xe nhanh đi, không thể để bọn họ đánh trước đánh sau được.
Tuy rằng mất chiếc chìa khóa, nhưng bằng chứng văn kiện trong ngực Kitamiya Hiro cũng cực kỳ quan trọng, việc này có quan hệ nghiêm trọng đến sinh tồn của gia tộc Kitamiya sau này, trưởng lão Mioru vội vàng kéo Kitamiya Hiro đang đứng đực chỗ cũ chạy vào trong xe bọc thép.
– Pang…pang pang! Mẹ kiếp!
Đúng lúc Kitamiya Mioru nảy sinh ý định rút lui thì bỗng nhiên đằng sau vang lên tiếng súng cùng tiếng thét nổi giận, sau đó tiếng kêu thất thanh vang lên, đợi đến khi truyền đến tai 2 người thì tiếng thét thảm thiết đã chấm dứt.
Qua tấm chắn xe việt dã nhìn ra ngoài, trưởng lão Mioru và Kitamiya Hiro lặng cả người, 4, 5 người vốn còn đang sống, bây giờ đều nằm soài trên mặt đất, đôi chân còn đang run rẩy kia có thể biết được là bọn họ vẫn còn chưa chết.
Thế nhưng cổ họng mấy người này có 1 vết thương như miệng con cá chép không ngừng phun máu tươi ra, Kitamiya Hiro liếc mắt 1 cái có thể nhận ra, mấy người này không còn khả năng sống sót rồi.
Đến lúc này, người của gia tộc Kitamiya lần này đến Myanmar so với lần trước chỉ còn vỏn vẹn lại 3 người Kitamiya Hiro, trưởng lão Mioru và trưởng lão Tsuru, còn lại có thể bị coi là toàn quân chết sạch rồi.
So với cái khí thế hừng hực lúc dẫn hơn 100 người vào núi, đến lúc này chỉ còn lại 3 lão già tuổi cộng lại trên 250 tuổi này, Kitamiya Hiro bỗng chốc như già đi 20, 30 tuổi, mái tóc bạc vẫn luôn được chải chuốt cẩn thận lúc này rối bởi, tấm lưng còng xuống phải nhờ đến thanh kiếm Samurai chống đỡ mới đứng được, khiến cho người ta cái cảm giác gần đất xa trời.
– Gia chủ, đi, đi mau thôi!
Mấy người chết vừa rồi đều là người của tiểu đội Ảnh Sát, cho dù ở trong Nhật Bản cũng đều là những Ninja xuất chúng, chỉ có điều bọn họ đến cả lực đánh trả cũng không có đã bị người ta chặt đứt yết hầu như cắt tiết gà rồi, trong lòng Kitamiya Mioru cũng cảm thấy lạnh cả người.
– Nếu đã đến rồi, thì đừng đi nữa!
Kitamiya Mioru chưa nói xong, 1 âm thanh trong trẻo vang lên, mặc dù Diệp Thiên không hiểu tiếng Nhật, nhưng Diệp Thiên cũng nhận ra được là 2 người đó đang muốn chạy về phía xe thiết giáp.
– Ngươi… ngươi là người Trung Quốc?
So với Diệp Thiên, Kitamiya Hiro và trưởng lão Mioru hiểu tiếng Trung Quốc hơn, những người Nhật Bản sinh trước thế chiến thứ 2 thì đến 90% người đều chọn môn tiếng Trung là muôn học bắt buộc.
– Nghe hiểu lời của ta à?
Diệp Thiên nhướng mày, trong mắt hàm ý chế giễu:
– Thế thì quá tốt rồi, chúng ta cũng không cần nhiều lời nữa, toàn bộ chỗ vàng này đều thuộc về tôi hết, các ông có ý kiến gì không?
– Mẹ kiếp, đây là tài sản của gia tộc Kitamiya!
Kitamiya Hiro trợn trừng mắt tức giận, nắm chặt chuôi kiếm, hắn từ trước đến nay chưa thấy người nào vô liêm sỉ như vậy, giết chết đệ tử con cháu nhà người ta thế mà vẫn luôn mồm nói đây là đồ của mình.
Diệp Thiên dù thế vẫn lắc đầu, nói:
– Nhầm rồi, chỗ này vốn là của sư huynh tôi giấu ở đây, có liên quan gì với gia tộc Kitamiya các ngươi chứ?
– Của sư huynh ngươi?
Kitamiya Hiro nghe vậy sửng sốt, hình như cảm thấy có sát khí tấn công vào người mình, 2 mắt híp lên, nói:
– Ngươi có quan hệ gì với Cẩu Tâm Gia?
– Chỗ đồ này đều do Cẩu Tâm Gia cất, huynh ấy đương nhiên là sư huynh tôi!
Diệp Thiên tuy rằng nét mặt tươi cười, nhưng từ đêm qua đến nay đã giết ít nhất cũng hàng chục mạng rồi, cỗ sát khí vây quanh thân thể đó khiến cho người ta cái cảm giác ớn lạnh.
– Mẹ kiếp!
Kitamiya Hiro phẫn nộ, lúc đang định lao lên thì bị trưởng lão Mioru ngăn lại:
– Người Trung Quốc các ngươi có câu “oan gia nên giải không nên kết, số vàng này… chúng tôi có thể để cho cậu, nhưng cậu nhất định phải thả chúng tôi đi!
– Trưởng lão Mioru?!
Tâm trạng Kitamiya Hiro lúc này như ngòi thuốc nổ, đang muốn nổ tung ra, sau khi nghe được Kitamiya Mioru nói vậy, không nhịn được hét lên:
– Hắn là kẻ địch của gia tộc Kitamiya của chúng ta, không thể bỏ qua cho hắn như vậy được!
– Mẹ kiếp!
Kitamiya Mioru tát 1 cái bạt tai vào mặt Kitamiya Hiro, quát to bằng tiếng Nhật:
– Hiro, tài sản ở Thụy Sỹ là gốc rễ để vực dậy gia tộc, cậu phải lấy nó về cho gia tộc!
– Vâng! Trưởng lão Mioru nói rất đúng!
Cái bạt tai này khiến cho Kitamiya Hiro tỉnh táo lên rất nhiều, năm đó lúc đánh lén Cẩu Tâm Gia, hơn 100 người bọn họ cũng không thể hạ được, lúc này chỉ dựa vào hắn và trưởng lão Mioru gần đất xa trời này căn bản là không phải là đối thủ của thanh niên trước mặt này.
Chương 508 : Nhẫn Thuật
Sát khí bức người trên người Diệp Thiên đều do khi nãy giết hàng loạt đệ tử Kitamiya mà tạo thành, tuy rằng Kitamiya Hiro trong lòng cảm thấy tức giậnn nhưng lúc này hắn không dám có chút manh động, sợ Diệp Thiên sẽ tấn công trí mạng.
Kỳ thực Kitamiya Hiro sống đến ngần này tuổi rồi cũng không xem trọng cái chết nữa, nhưng số giấy tờ chứng minh của ngân hàng Thụy Sĩ trong ngực hắn bất luận thế nào cũng không được để mất đi, nếu không hắn vĩnh viễn sẽ bị khắc trên cột nhục nhã của gia tộc Kitamiya.
– Lần này gia tộc Kitamiya gặp hạn rồi, số vàng này, ngươi có thể lấy hết đi!
Sau 1 hồi suy nghĩ, Kitamiya Hiro ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần khuất phục, chẳng bao lâu sua, tên người Trung Quốc yếu ớt trong mắt bọn họ lúc này lại như 1 ngọn núi đè xuống khiến cho bọn họ không thở được.
– Vàng tất nhiên ta tôi phải lấy đi rồi, tha cho các ngươi cũng không phải là không thể.
Diệp Thiên có chút suy nghĩ liếc nhìn Kitamiya Hiro nói:
– Đưa số giấy tờ trong ngực ngươi cho ta, các ngươi có thể ngay lập tức rời núi Ma Quỷ.
Tuy rằng không biết số giấy tờ trong ngực Kitamiya Hiro là cái gì nhưng đối phương tình nguyện để lại 20 xe vàng này cho mình để giữ lại số giấy tờ kia, Diệp Thiên tự nhiên cũng biết số giấy tờ kia quan trọng như thế nào.
– Mẹ kiếp, ngươi, ngươi quá tham đấy!
Lời nói của Diệp Thiên chưa dứt, Kitamiya Hiro không thể nén được nối tức giận trong lòng nữa, tay phải “xoạt” 1 tiếng rút thanh kiếm Samurai ra khỏi vỏ, sau khi vứt vỏ đao ra xa, nói:
– Người Trung Quốc các ngươi có câu, nói là thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể đánh bại ta, tất cả đồ vật ở đây đều là của ngươi.
Sau lần tranh đấu cả 2 bên cùng thiệt hại với Cẩu Tâm Gia hơn nửa thế kỷ trước, Kitamiya Hiro trở về nước nén sự đau đớn đó lại, bế quan 10 năm, tu luyện kiếm pháp gia tộc Kitamiya đến mức siêu phàm, lúc đó mới xuất quan khiêu chiến với cha, giành lấy vị trí gia chủ.
Tuy rằng gần 10 năm qua thân thể Kitamiya Hiro đã suy yếu nhiều, không còn sung sức như năm nào nữa, nhưng hắn tin rằng, mình có gặp lại Cẩu Tâm Gia tuyệt đối không thua thảm bại như vậy, thấy Diệp Thiên dồn đến chân tường, rốt cục tính tình bạo ngược cũng nổi lên.
Kitamiya Hiro hơn 70 tuổi, dáng người không cao lắm, nhưng thân thể thẳng tắp, 2 tay nắm chặt kiếm,tóc bạc trên đầu bay bay, trông thật có khí chất bậc thầy.
– Nói hay, thắng làm vua, thua làm giặc, lý lẽ người giang hồ là vậy, năm đó như đánh lén sư huynh ta, hôm nay ta thay mặt sư huynh đòi lại công bằng!
Diệp Thiên bỏ mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt của mình, khuôn mặt trẻ măng ấy khiến cho Kitamiya Hiro cùng trưởng lão Mioru ở bên cạnh phải giật mình, mặc dù nghe giọng nói có thể đoán được đối phương còn trẻ tuổi, nhưng 2 người không ngờ rằng Diệp Thiên lại là 1 thanh niên chưa hết tuổi trẻ con như vậy.
Mũi chân di di trên mặt đất, hướng mũi kiếm về phía Diệp Thiên, tiện tay vung kiếm mấy cái, Diệp Thiên ngéo ngón trỏ tay trái về phía Kitamiya Hiro, nói:
– Ngươi tuổi già sức yếu, ta nhường ngươi 1 chiêu!
Tuy rằng vẻ mặt Diệp Thiên lộ vẻ khinh miệt nhưng ánh mắt cậu không dám có chút sơ xuất, vừa rồi khiêu khích Kitamiya Hiro như vậy, ông ta cũng không tấn công tùy tiện, riêng điểm nhẫn nại này khiến cho Diệp Thiên có chút ngưỡng mộ.
– Mẹ kiếp!
Chiêu khích tướng của Diệp Thiên cuối cùng cũng có thể chọc giận Kitamiya Hiro, chỉ thấy 2 chân hắn nhếch 1 bước, cánh tay giơ cao lên, thế đao như vũ bão bổ xuống Diệp Thiên.
– Keng… keng keng…
Diệp Thiên 1 tay đỡ kiếm, cũng không trốn tránh, tiếp chiêu, hóa giải chiêu tấn công liên tiếp này của Kitamiya Hiro, dưới chân như 1 cái rễ cây không 1 chút di chuyển, sau 1 loạt tiếng kim loại va chạm, thân thể 2 người tách nhau ra.
– Thế đao của Kitamiya Hiro chẳng qua chỉ có vậy, thật đúng là ăn cắp kiếm thuật Trung Hoa để làm môn phái riêng của mình?
Đao của Diệp Thiên khiến Kitamiya Hiro phải lui hơn 5 mét, lạnh lùng cười nói.
Không giống với tên Takumi Kato gặp ở trận đấu boxing ngầm trong nước, đao pháp Kitamiya nhìn cực kỳ hung mãnh, kỳ thực mỗi đao đều không sử dụng hết công lực, nhiều nhất cũng chỉ sử dụng 7, 8 phần, động tác đưa ra đẩy vào liên tục không dứt, cũng có vài phần giống kiếm đạo Thái Cực Quyền Trung Quốc.
Chỉ có điều Diệp Thiên căn bản không hiểu kiếm thuật, vốn không để ý Kitamiya Hiro biến hóa thế nào, chỉ dựa vào nhanh tay nhanh mắt dốc hết cương lực phá, mười mấy đao này, không những đón được hết những chiêu thức của Kitamiya Hiro mà còn khiến cho gân bàn tay hắn tê âm ỷ.
– Mẹ kiếp!
Kitamiya Hiro biết, việc hôm nay tuyệt đối không có cách nào giải quyết êm đẹp được, cho dù có đưa ra số giấy tờ bằng chứng ngân hàng này, đối phương tuyệt đối không bỏ qua cho mình, trong lúc nhất thời hung tính bộc phát, thân thể uyển chuyển đánh tiếp.
Kitamiya Hiro lúc này đã hoàn toàn không phòng ngự, mỗi 1 đao xuất ra đều dùng hết khí lực toàn thân, cách đánh cả 2 đều thiệt này cũng khiến cho Diệp Thiên phải thối lui 2 bước.
– Chém thoải mái chút đi?
Diệp Thiên nhìn mặc dù chống đỡ tương đối chật vậy nhưng tiếp đỡ khá nhanh, mấy chục đao Kitamiya Hiro dùng hết sức lực toàn thân, tất cả đều bị Diệp Thiên tiếp chiêu hóa giải hết, mắt nhìn thấy Kitamiya Hiro mệt mỏi, tay phải Diệp Thiên chuyển tử thủ sang công, mũi đao sắc bén lạnh lùng trong nháy mắt khiến nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ.
– Keng.. rầm keng.
Sau 1 hồi tiếng kim loại va chạm, Kitamiya Hiro đột nhiên cảm thấy tay phải mình đỡ đao của Diệp Thiên nhẹ đi rất nhiều, nhìn kỹ lại, thì lại hốt hoảng, bởi vì thanh Onimaru Kunitsuna của mình đã bị Diệp Thiên chặt đứt làm đôi.
Phải biết rằng, thân là gia chủ của gia tộc Kitamiya, thanh đao mà Kitamiya Hiro sở hữu này là cũng có xuất thân hoàng tráng, thanh Onimaru Kunitsuna là thanh bảo đao gia truyền của gia đình Hojo ở Kamakura, lúc dòng họ Hojo tán mát, Kitamiya Hiro trong 1 lần ngẫu nhiên, bỏ ra 1 món tiền lớn để mua lại.
Mà thanh đao mà Diệp Thiên cầm kia, chỉ là thanh mà đệ tử gia tộc mang theo, bất luận thế nào về chất hay là thanh danh không thể bằng thanh của mình được, thế mà lúc này Diệp Thiên dễ dàng chém đứt thanh Onimaru Kunitsuna thành 2 đoạn.
Lúc này Kitamiya Hiro không có thời gian xót bảo đao, thừa lúc thanh Onimaru Kunitsuna gây cản trở thế tấn công của Diệp Thiên, thân hình lui về sau, 1 đao Diệp Thiên đánh xuống, chỗ mũi đao cách Kitamiya gần nửa thước, khó mà gây thương tổn đến hắn được.
– Đứt cho ta!
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, miệng phát ra 1 tiếng gào to, lực tay phải chém thẳng không giảm, nhưng điều khiến cho Kitamiya Hiro hồn vía lên mây chính là, chỗ hàn quang ở mũi đao Samurai phát ra kia đột nhiên xuất hiên 1 ánh sáng màu trắng.
Khoảng cách 2 người vốn quá gần, Diệp Tiên bất ngờ sử dụng đao cương, Kitamiya Hiro căn bẳn không có cách nào né tránh, trơ mắt nhìn dòng ánh sáng màu trắng đó chém xuống bả vai phải mình.
“Pặc” 1 tiếng vang lên, Kitamiya Hiro thậm chí còn chưa cảm nhận được đau đơn, cánh tay phải đã rời khỏi bả vai, xương trắng lập tức lộ ra, 1 dòng máu từ bả vai phun ra xa tận hơn 1 mét.
Kể cả là lão già Kitamiya Hiro có mạnh hơn nữa thân hình cũng không đững vững được, lảo đảo lui về sau 7, 8 mét, quỳ 1 gối trên mặt đát, dùng tay trái chống kiếm đỡ thân thể mình.
– 1 đao này, là của đại sư huynh ta!
Nhìn thấy cánh tay phải rơi trên mặt đất, sắc mặt Diệp Thiên không chút thay đổi, kẻ giết người bị người giết lại, nếu đã chọn giang hồ thì ắt sẽ có ngày tái ngộ như vậy, Diệp Thiên tự hỏi nói không chừng 1 ngày nào đấy, cũng sẽ có người giẫm lên thi thể mình cũng nên.
Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều bậc tiền bối đến 1 độ tuổi nhất định liền rửa tay gác kiếm, sóng sông Trường Giang lớp sau đè lớp trước, không cẩn thận 1 cái, sóng trước sẽ bị vỗ chết ở bờ cát.
Ân oán giang hồ, từ trước đến nay, Diệp Thiên cưa bao giờ bỏ qua cho ai cả, sau 1 đao chặt đứt tay phải Kitamiya Hiro, bàn tay Diệp Thiên rung lên, thân hình nhanh như điện lao lên.
Thế nhưng vào lúc này, tay trái Kitamiya Hiro thò vào túi móc ra 1 thứ ném về phía Diệp Thiên, “phịch” 1 tiếng vang lên, đồ rơi dưới chân Diệp Thiên, thoát ra 1 làn khói màu đen, bao quanh quanh chỗ đứng của Diệp Thiên hơn 10 mét.
– Giả thần giả quỷ!
Trong lòng Diệp Thiên vừa động, đột nhiên kéo dài hơi thở, cậu không biết làm khói này có độc hay không, tóm lại cẩn thận vẫn tốt hơn.
– Muốn chết à!
Diệp Thiên vừa mới chuyển thành tự hô hấp, liền cảm nhận được phía sau thân thể có 1 bóng người nhẹ nhàng tiến lại gần, nhìn khí huyết cơ thể, hẳn là vị trưởng lãoMioru vẫn chưa xuất chiêu kia.
Diệp Thiên giả vờ không biết đi về phía trước 2 bước, lúc nhìn thấy thân hình bước ra khỏi chỗ khói kia, Kitamiya Mioru ở đằng sau lật bàn tay lại, 1 cặp đao 3 lưỡi ở trên tay nhẹ nhàng không 1 tiếng động bay tới chỗ Diệp Thiên.
Gia tộc Kitamiya hồi só, người tu luyện Nhẫn Thuật nhiều hơn người luyện kiếm, Kitamiya Mioru cũng thế, mặc dù ông ta không nổi tiếng bằng Kitamiya Tsuru nhưng trong thế hệ Nhẫn Thuật nổi tiếng ở Nhật Bản, kinh nghiệm đương đầu với kẻ thù là cực kỳ phong phú.
Động tác Kitamiya Mioru rất mềm mại, không mang khí hỏa, mà vũ khí của hắn dùng toàn màu đem, am hiểu sâu sắc thuật ám sát, cũng không biết có bao nhiêu người đã chết dưới đao 3 lưỡi này rồi.
Chỉ có điều bên ngoài lưu truyền Nhẫn Thuật mơ hồ, trong mắt của Diệp Thiên thì lại rấtbuồn cười, cao thủ chân chính đối diện với kẻ địch đều thông qua cảm nhận khí huyết vmà biết trí đối phương, Kitamiya Hiro từ nhận là cao thủ Nhẫn Thuật, lại không ngờ rằng hành động của mình lại hiện rõ ràng trước mặt Diệp Thiên.
Đúng vào lúc đao 3 lưỡi của Kitamiya Mioru bắn vào cổ Diệp Thiên, thân hình Diệp Thiên bỗng dừng lại, chân phải hướng lên 1 chút, Kitamiya Mioru không hiểu, chỉ cảm thấy lạnh trước ngực, sau đó 1 lực mạnh truyển ra, đánh văng người hắn ra sau.
Chương 509 : Ngọc nát
Sao… sao lại thế này?
Thân thể bay ra xa hơn 10 mét, nhìn xuống cán kiếm Samurai xuyên qua ngực mình, sắc mặt Kitamiya Mioru tràn đầy khó hiểu, thế nào hắn cũng không hiểu được, Diệp Thiên quay lưng lại phía mình thế mà sao hắn lại phát hiện ra mình? Thanh đao kia sao lại cắm vào ngực mình được.
Kitamiya Mioru cũng không biết, vừa rồi lúc hắn tiến vào trong làn khói kia, Diệp Thiên đã phát hiện ra hắn.
Thời điểm lúc Kitamiya Mioru tiếp cận, Diệp Thiên dùng chân đá hất thanh Samurai dưới đất lên, chân sau đá vào cán đao 1 cái, khoảng cách như vậy, thanh kiếm Samurai dưới lực của Diệp Thiên, Kitamiya Mioru có thể né tránh được sao? Ngay lập tức bị cắm xuyên tim.
Diệp Thiên lững thững bước ra khỏi mảnh đất đầy khói đó, lạnh lùng nhìn về phía Kitamiya Mioru, nói:
– Nhẫn Thuật các ngươi chẳng qua chỉ là 1 vài sợi lông của Kỳ Môn Độn Giáp của Trung Quốc mà thôi, thế mà cũng dám thi triển trước mặt ta, cũng coi như là tự mình làm bậy không thể sống đi.
Trong 1 số tác phẩm điện ảnh trước kia, thường khoác lác Nhẫn Thuật Nhật Bảnvô cùng kì diệu. Thô thiển 1 chút thậm chí cũng không so với kỳ môn độn giáp được, kỳ thực chỉ là thủ thuật che mắt trong dân gian Trung Quốc mà thôi.
Cũng giống như Ngũ Hành Độn Thuật của Ninja, nói trắng ra thì đơn giản cực kỳ.
Kim Độn Thuật chính là dùng kim loại phản chiếu ánh sáng vào mắt đối phương “ve sầu thoát xác” để bỏ chạy, cũng có thể nhân lúc địch chưa chuẩn bị để đả thương.
Mộc Độn Thuật chính là dùng các leo trèo và nhảy, cần phải hỗ trợ 1 vài công cụ, các căn hộ Nhật Bản trước kia xây ở vị trí thấp, người có thể leo lên cây có thể lẻn vào bất kỳ ngôi nhà nói, điều này cũng tạo nên tin đồn nhóm Ninja có võ nghệ cao cường.
Thủy Độn Thuật thì học kỹ năng bơi lội, dùng ống dẫn để thở dưới nước, người không hiểu có thể cho rằng đối phương có bản lĩnh cao cường, cái này có phần giống lão tử Cầu Thiên Trượng trong tác phẩm Anh hùng xạ điêu của Kim đại hiệp.
Còn về Hỏa Độn Thuật, chính là lợi dụng phương thức hóa học để làm đạn khói hoắc 1 vài công cụ để phóng hỏa, thời điểm sớm nhất chưa xuất hiện bom đạn, hỏa khí của hỏa độn chỉ dừng lại ở khói lửa nguyên thủy, vừa rồi thủ đoạn mà Kitamiya Hiro dùng, chính là Hỏa Độn Thuật.
Mà trong điện ảnh Thổ Độn Thuật là thần kỳ nhất, nhưng sự thật thì không như diễn, người vèo 1 cái có thể chui vào lòng đất rồi biến mất, sự thật thì đó là dưới 1 lớp bùn, người đó sớm đào 1 đường hầm hơn nữa ở những nơi có lớp bùn đất mềm mới có thể sử dụng, nếu không thì bạn tìm 1 chỗ xi măng xem họ có thi triển được thổ độn thuật được nữa hay không?
Còn về ngũ hành động thuật chân chính của Đạo gia, đến ngay cả Diệp Thiên cũng không có cửa vào, bây giờ cậu nhiều nhất chỉ có thể lợi dụng hoàn cảnh nguyên khí thay đổi xung quanh để ẩn nấp hành tung mà thôi, chứ không thể thần kỳ như trong truyền thuyết được.
Thế nhưng cho dù như vậy, Kitamiya Hiro biểu diễn những tiểu xảo như vậy vẫn không thể qua nổi mắt Diệp Thiên, nếu không phải muốn xem thủ đoạn của đối phương, Diệp Thiên khi nãy chỉ cần khởi động nguyên khí trởi đất xung quanh mình là có thể giải tán lớp khói đó ngay.
– Kỳ môn Trung Quốc, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Kitamiya Mioru ánh mắt có chút lưu luyến nhìn ngọn núi xanh đằng xa xa, khóe miệng phun ra ngụm máu tươi, đột nhiên giơ 2 tay cầm vào cán đao Samurai trước ngực,dùng sức kéo mạnh 1 cái xuống dưới, toàn bộ khoang bụng lập tức bị mổ ra, ruột vung vãi trên mặt đất.
– Võ sĩ có kiểu chết của võ sĩ!
Kitamiya Mioru cười mà như không cười nhìn Diệp Thiên, thân thể từ từ quỳ trên mặt dất, đầu gục xuống, trút hơi thở cuối cùng.
– Tội gì phải làm khổ mình? Để lài toàn thân không phải tốt hơn sao?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, thế nhưng trong lòng cũng cảm thấy kính nể vị trưởng lão gia tộc này, kiểu rạch bụng tự sát này cần phải có dũng khí lớn, phải biết rằng, ở thế chiến thứ 2, không biết có bao nhiêu quân tướng Nhật Bản vì tránh rạch bụng mà đã chọn cách bắn súng tự sát.
– Kitamiya Hiro ra mặt đi, ta còn có lời muốn nói, đưa giẩy tờ trong ngực ngươi ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Đứng bên cạnh thi thể Kitamiya Mioru suy nghĩ 1 hồi, Diệp Thiên chuyển ánh mắt về phía xe thiết giáp, tuy rằng khi nãy bị khói bao phủ nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng Kitamiya Hiro chạy trốn vào trong xe thiết giáp.
– Rắc rắc!
Đúng lúc Diệp Thiên đang nói chuyện, 1 tiếng động rất nhỏ truyền đến tai Diệp Thiên, tim Diệp Thiên như nhay dựng lên, trái tim như bị 1 bàn tay to bóp, cả người nổi da gà, 1 cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ thấy bao khắp tâm trạng cậu. Căn bản không kịp nghĩ kỹ, thân thể Diệp Thiên không hề báo trước nằm úp xuống mặt đất, tay chân bò giống như loài bò sát, úp mặt xuống đất chạy trốn ra bên ngoài, nếu không phải nhìn kỹ thì Diệp Thiên như là đột nhiên biến mất vậy.
– Pằng pằng… pằng pằng pằng!!!
Hình như đúng lúc Diệp Thiên nằm xuống, 1 loạt tiếng súng đồng loạt vang lên, liếp tiếp 1 loạt đạn đường kính 13mm như vũ bão bay đến.
Thân thể Kitamiya Mioru vốn đang ngồi trên đất đối diện với Diệp Thiên giống như ruộng lúa mạch sau mùa thu hoạch, bị làn mưa đạn kia bắn thành 2 mảnh, thịt máu bay đầy trời.
– Hiro, đánh trúng hắn chưa?
1 tiếng nói yếu ớt phát ra từ xe thiết giáp, xuyên qua làn khói súng kia nhìn lại thì thấy trong xe thiếp giáp 2 người đang ngồi, ngoài Kitamiya Hiro đang bị thương ra vẫn còn trưởng lão Tsuru sau khi bị thương vẫn không thấy đâu kia.
Mà người vừa rồi ngồi trong xe thiết giáp điều khiển họng súng cũng chính là trưởng lão Tsuru, ông lão này sinh mệnh lớn không phải loại vừa, nửa thân dưới bị quái xà nghiền nát thế mà vẫn sống như người bình thường, sinh lực vẫn tràn trề, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần so với Kitamiya Hiro.
– Trưởng lão Tsuru, hình như không có.
Kitamiya Hiro lắc đầu, cánh tay phải mất máu nhiều khiến cho mặt mày hắn tái nhợt, thần trí cũng hốt hoảng, nếu không phải hơn 10 năm tu luyện ý trí kiên cường chỉ sợ là lúc này đã sớm hôn mê rồi.
– Ha ha, ngày hôm nay chính là ngày đại hạn của Kitamiya Tsuru ta rồi.
Súng máy trong xe thiết giáp chỉ được trang bị 1 lượt đạn, 2 người 1 bị thương chân, 1 n bị thương tay, hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Thiên.
Trên mặt Kitamiya Tsuru hình như lộ ra 1 tia giải thoát, trong miệng lẩm bẩm:
– Năm đó ở Trung Quốc ta gặp 1 người kỳ lạ, hắn nói có thể sống đến 85 tuổi, nhưng chải chết dưới dưới đao binh chứ không phải chết già, ta… ta lúc đó giận dữ giết hắn luôn, lẽ… lẽ nào đây là báo ứng hay sao?
– Đúng, đây là báo ứng, gieo nhân năm đó, hôm nay hái quả, nhân quả tuần hoàn, không ai có thể tránh khỏi, 2 người các ngươi, có thể lên đường rồi!
Lời nói Kitamiya Tsuru chưa dứt, thân hình Diệp Thiên đã xuất hiện bên sườn xe thiết giáp, trên mặt cậu có vết thương, lúc tránh súng máy bị cỏ dại trên đất cắt qua.
Lúc nhỏ Diệp Thiên ở núi Mao Sơn, tính tình tương đối lương thiện, có lần trên đường từ đạo quán về nhà, nhìn thấy 1 con rắn độc chắn đường, lúc đó Diệp Thiên mới 8 tuổi, chỉ cầm khúc cây đẩy con rắn độc ra, cũng không đánh nó chết.
Nhưng ai biêt được, lúc Diệp Thiên đi qua, con rắn độc đó đột nhiên chui ra, cắn vào chân cậu, nếu không phải tiếng thét của Diệp Thiên kinh động đến lão Đạo, chỉ sợ cậu đã sớm chết vì nọc độc rắn rồi.
Điều này khiến cho Diệp Thiên hiểu được đạo lý đánh rắn không chết nó quay lại cắn mình, cũng giống như đánh bại Nhật Bản năm đó, Trung Quốc vì đủ các nguyên nhân mà không tiến hành bắt đền bù chiến tranh. Bây giờ Nhật Bản qua đây, lại bắt đầu tiến hành đủ các hình thức khiêu chiến với Trung Quốc, đây hoàn toàn là do lúc đó đảng cầm quyền tự chuốc vạ vào thân.
Cho nên Diệp Thiên từ lúc bắt đầu đã không định bỏ qua cho những người Nhật Bản này, theo như lời đại sư huynh và lão Đạo nói, người Nhật Bản đều là súc sinh, giết bao nhiêu cũng không bù đặp lại được, từ hôm qua đến hôm nay giết đến 70, 80 người, Diệp Thiên cũng không có chút áp lực tâm lý nào.
– Đồ đâu, mau đưa ra đây, nếu không tôi cũng không ngại lấy nó từ thi thể của các ông đâu!
Diệp Thiên đi từng bước về phía trước, giơ tay phải lên “ keng” 1 tiếng, thanh Samurai trong tay cậu đã cắm vào trong lớp thép xe bọc thép, thân đao và cán đao còn thừa lại nửa thanh ở bên ngoài phát ra những tiếng “ong ong” rung rung.
– Ngươi muốn lấy, thì tự đến mà lấy đi.
Liếc mắt nhìn nhau với trưởng lão Tsuru 1 cái, Kitamiya Hiro cười như điên, đưa cánh tay phải còn lại vào trong lồng ngực, lấy ra 1 tập giấy tờ được gói trong giấy bóng:
– Mẹ nó, đồ điên!
Sau khi nhìn thấy hành động của Kitamiya Hiro, Diệp Thiên cũng không tiến về phía trước, mà mũi chân dùng lực nhấn mạnh về phía trước 1 chút, thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau.
Ngay lúc Diệp Thiên lui ra sau, nét mặt Kitamiya Tsuru lộ ra 1 vẻ tiếc nuối, trong tay bay ra 2 làn khói nhẹ, cũng là lựu đạn cao trong 2 tay hắn, thời điểm lúc Kitamiya Hiro nói chuyện cũng ra nhổ ngòi nổ ra.
– Ầm!
Do chỉ cách lối vào núi Ma Quỷ hơn 200, 300 mét, tiếng động lớn như vậy truyền ra ngoài núi, hòn đá trên vách ngoài cửa vào núi bị chấn động rơi xuống, vỡ tan khiến cho mấy người Maracay đang mai phục ở cửa núi phải lui ra sau hơn 10 mét.
– Hồ sư huynh, đây là tiếng gì?
– Chu Khiếu Thiên khẽ chau mày bịt lỗ tai lại, tiếng nổ vừa rồi khiến cho mặt đất rung lên, cũng không biết rốt cục trong núi Ma Quỷ xảy ra chuyện gì. Tiêng bom nổ!
Hồ Hồng Đức trả lời rõ ràng. Chu Khiếu Thiên bất mãn nhìn về phía Hồ Hồng Đức, than thở nói:
– Nói thừa, đệ đương nhiên là biết đây là tiếng bom nổ rồi, chỉ có điều,,, ưy lực quá là lớn. –
– Đây là loại bom xịn, sau khi nổ thì dẫn đạn dược nổ thêm nữa, ta nghĩ… trong núi Ma Quỷ chắc đã xảy ra chuyện gì thú vị?
Suy cho cùng cũng là người chuyên nghiệp, Maracay liền mở mồm phân thích hiện trường bom nổ, đúng như hắn ta đoán, chỉ dựa vào 2 quả lựu đạn cao không đủ để gây tiếng động lớn như vậy, chủ yếu là đạn dược còn lại trong xe thiết giáp cũng đều bị dẫn nổ hết.
Chương 510 : Hủy xác
– Lão Mã, hay là… chúng ta vào đó xem đi?
Ở bên ngoài chờ 1 đêm, Hồ Hồng Đức trong lòng ngứa ngáy, vốn là người gan to mật lớn, ông vốn không để ý.núi Ma Quỷ nghe đồn là có đường vào mà không có đường ra.
Chỉ có điều Diệp Thiên lúc đi để Maracay phụ trách công việc canh gác ngoài núi, việc nhỏ dám nói chơi với Diệp Thiên, nhưng đối với chuyện thế này vẫn phải hỏi ý kiến Maracay trước đã.
– Bên trong chắc là đã xảy ra biến cố, vào xem cũng không phải là không được.
Maracay nghe vậy do dự 1 chút, suy nghĩ hồi lâu rồi hạ quyết tâm, nói:
– Steve, anh cùng bọn họ thủ tại đây, tôi cùng Hồ tiên sinh vào trong xem tình hình bên trong.
Theo lý thuyết nhiệm vụ của Maracay kể từ khi tiêu diệt 30 người Nhật Bản kia coi như là đã xong, thế nhưng ông vẫn luôn tò mò mục đích chuyến đi lần này của Diệp Thiên, lại càng muốn biết Diệp Thiên 1 thân 1 mình vào núi rốt cuộc chiến đấu với hơn 100 người Nhật Bản được tranh bị vũ khí đầy đỉ kia thế nào.
Sau 1 hồi sắp xếp, Maracay đi trước, Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên nối đuôi theo sau, 3 người cẩn thận tiến vào trong cửa núi Ma Quỷ, đi sâu vào bên trong.
– Đây… đây là chuyện gì?
Cửa vào hơn 100 mét hính chứ S, cũng chỉ trong mấy phút, mấy người đến 1 chỗ cửa ra, trốn sau 1 phiến đá nhìn vào trong núi, ngay lập tức đều ngẩn cả người.
1 đoàn mấy mươi chiếc xe việt dã xếp thành 1 đoàn dài, ở trước đoàn xe đó, là 1 chiếc xe bọc thép, thế nhưng chiếc xe bọc thép này nhìn rất thê thảm, toàn bộ phần đầu của chiếc xe này đã không còn, biến thành 1 đống sắt vụn.
Ở phía trước xe bọc thép là thân hình của 1 người mà cả 3 người đều rất quen, còn cả đoàn xe đằng sau thì yên tĩnh lạ thường, không khí cực kỳ kỳ lạ.
– Lẽ nào… khi nãy bom nổ chính là do Diệp Thiên làm?
3 người trốn sau phiến đá nhìn nhau đứng lên, bọn họ có chút không hiểu, mỗi 1 mình Diệp Thiên chống đỡ lại hơn trăm người đó như thế nào?
– Là các ngươi à? Ra đi, đừng có trốn nữa!
Diệp Thiên hơi nhíu mày 1 chút, ngay sau đó lại giãn ra, từ hơi thở của 3 người trốn ở chỗ cửa đó, cậu có thể nhận ra thân phận bọn họ.
– Chúa ơi, ông chủ, rốt cục ông làm gì vậy? Sao ông làm được như vậy?
Sau khi ra khỏi phiến đá đó, Maracay liếc mắt nhìn thấy 4 thi thể nằm trên mặt đất, lúc này trong thâm tâm ông nghĩ Diệp Thiên quả thực có thể so sánh với chúa. Phải biết rằng, lúc Diệp Thiên vào núi, thậm chỉ cả súng cũng chưa cầm.
– Không phải phí lời nữa, lão Mã, ông lên chiếc xe kia, mở chiếc xe bọc thép kia ra!
Tâm trạng Diệp Thiên lúc này cũng không được tốt lắm, bởi vì sau vụ nổ cậu phát hiện, đừng nói là đống giấy tờ trong tay Kitamiya Hiro, mà ngay cả 1 tờ giấy cũng không thấy, đến tận bây giờ, chiếc xe bọc thép đó vẫn đang cháy.
Tuy rằng không biết chỗ giấy tờ kia là thứ gì, nhưng Diệp Thiên tin rằng, vì bảo vệ thứ đó Kitamiya Hiro có thể cúi đầu trước mình, có thể thấy được giá trị của nó không phải là nhỏ.
Chỉ có điều sau vụ nổ này, tất cả đều không còn nữa, số giấy tờ trong túi bóng kia vĩnh viễn là 1 điều bí ẩn.
– Ông chủ, nhiểu xe như vậy chúng ta không thể mở được hết?
Maracay cũng là người hiểu chuyện, sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, lập tức hiểu ngay ý của cậu ta, vị trí xe bọc thép này ở giấu kín đằng sau đoàn xe.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Không cần mở hết, ông lên xe thì biết ngay mà.
– Chỗ xe hỏng này cũng không đáng tiền, xe Nhật Bản sản xuất chất lượng kém thôi mà.
Maracay không hiểu nên mở cửa xe ra, miệng vẫn còn lẩm bẩm, vào những năm 60, 70, xe ô tô giá rẻ của Nhật Bản từng 1 thời chiếm lĩnh thị trường Mỹ, cha của Maracay cũng vì thế mà bị thất nghiệp.
– Nhìn cửa xe này, căn bản là không cần đập mạnh.
Maracay chui nửa người vào trong xe, còn lải nhải nghiến răng kèn kèt, thế nhưng lúc ánh mắt ông ta nhìn vào trong xe, ngớ người ra:
– Ông… ông chủ, tôi nhìn thấy chúa rồi phải không?
Do nguyên nhân trọng lượng và số lượng vàng để ở thùng sau xe sẽ gây mất cân bằng, cho nên từng thỏi từng thỏi đều được xếp ngay ngắn trên ghế ngồi sau xe, trong mỗi xe đều chứa chừng gần trăm cân vàng.
Mặc dù có 1 chút vàng rơi xuống đất, nhưng đống vàng xếp trên ghế sau vẫn khiến cho Maracay hoa mắt, thân là 1 lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, ông ta tuyệt đống không cho rằng chỗ vàng này là đồng thau.
– Lão Mã, sao vậy?
Hồ Hồng Đức sau khi nghe tiếng kêu thất thanh của Maracay, cũng thò đầu vào xe nhìn, liếc mắt nhìn1 cái khiến cho ông không thể nào quay sang chỗ khác được.
– Mẹ ơi, độ tinh khiết của số vàng này rất cao!
Không giống như Maracay, Hồ Hồng Đức trước đó đã biết có số vàng này rồi, lập tức thòi tay sờ vào 1 thỏi, mở miệng cắn thử 1 cái, sau khi đưa vàng ra, 1 hàng răng in trên thỏi vàng.
– Ông chủ, nhiện vụ của ông lần này chính là tìm kiếm số vàng này à?
Maracay từng nhìn thấy ngôi nhà bằng vàng của Thái Tử nước Ả Rập, sau 1 hồi ngây người, rất nhanh thì tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
– Đúng vậy, chỗ vàng này chính là mục tiêu đi lần này của tôi.
Diệp Thiên gật gật đầu, cười mà như không cười, nhìn Maracay, nói:
– Lão Mã, có phải ông cũng muốn chia 1 ít hay không?
Phải biết rằng, trên 20 chiếc xe này, xe nào cũng có nhiều vàng như vậy!
– Xe… xe nào cũng có nhiều như vậy?
Theo lời nói của Diệp Thiên, Maracay nuốt từng ngụm nươc miếng, trên mặt lộ ra vẻ đấu tranh, thế nhưng lúc ánh mắt ông ta nhìn thấy chiếc xe bọc thép đang cháy hừng hực và những thi thể nằm trước xe việt dã kia, não Maracay lập tức hồi tỉnh trấn tĩnh lại.
– Ông chủ, chúng tôi là lính đánh thuê chuyên nghiệp, danh dự được đặt lên hàng đầu, hơn nữa theo luật pháp Mỹ, người nào thám hiểm tìm ra được kho báu, thì hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của người ấy!
Maracay tuy rằng tự nhận tiểu đội lính đánh thuê của hắn là đội lính đánh thuê tinh nhuệ hàng đầu thế giới, nhưng so với Diệp Thiên, 1 tay có thể giết liền hơn trăm người như vậy, thế mà còn không thấy chút lo lắng nào.
Đặc biệt là Diệp Thiên đang đứng dưới ánh nắng mặt trời lúc này, cả người thoát ra 1 làn khí nguy hiểm không nói nên lời, áp lực vô hình đó khiến cho Maracay có 1 cảm giác nghẹt thở.
– Ha ha, vậy là tốt rồi, lão Mã, 30 triệu đô của các ông, đợi khi nào ra ngoài có thể lấy được rồi!
Không quan tâm Maracay nói thật hay là giả vờ, Diệp Thiên cũng không sợ tâm địa khac của hắn ta, mấy tên nước ngoài này mặc dù rất tham tiền, nhưng bọn họ lại càng hiểu được đạo lý có tiền chứ không phí mạng.
Maracay lúc này đã hoàn toàn không có ý định khác, giơ tay lôi tên Nhật Bản đã chết trong xe ra quẳng sang bên cạnh, nói với Diệp Thiên:
– Ông chủ, số người chết này làm sao bây giờ?
Diệp Thiên suy nghĩ 1 lát, nói:
– Trên mỗi sẽ đều có 1 người, các ông lôi họ ra hết đi, rồi quẳng vào xe bọc thép kia.
Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cùng đồng ý 1 tiếng, mở cửa 1 chiếc xe ra, bắt đầu làm công việc khuân vác, cũng may bọn này mới chết không lâu trên người cũng không có mùi gì.
Nhưng cho dù như vậy, lúc đem tử thi hơn 20 người nhét vào xe bọc thép, sắc mặt Chu Khiếu Thiên không chịu được tái nhợt, nghiêm khắc mà nói, cậu ta vốn không thể được coi là người trong giang hồ, ngoài bắn bừa đám người ngoài núi Ma Quỷ kia ra, Chu Khiếu Thiên từ trước đến nay chưa bao giờ giết người.
Còn về sắc mặt Maracay cũng không hơn Chu Khiếu Thiên là bao, ông ta không phải sợ người chết mà là kinh hãi Diệp Thiên ra tay tàn nhẫn, từ dấu hiệu của những người chết đó mà thấy, tất cả đều bị Diệp Thiên móc hầu mà chết, Diệp Thiên ngay cả vũ khí lạnh cũng không hề động đến, đã giải quyết được hơn 20 người.
Hồ Hồng Đức với cảnh này cũng không sao cả, lúc ông còn mặc quần thủng đáy đã từng nhìn thấy cha mình lột da người, nên cảnh này đối với ông căn bản không là gì cả, sau khi ném thi thể cuối cùng lên xe bọc thép, nhíu mày nói:
– Diệp Thiên, đống lửa này sắp tàn rồi, chắc không đốt được hết đống thi thể này đâu?
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Đằng sau chiếc xe đó còn có 1 thùng xăng, Khiếu Thiên đi lấy lại đây đi.
– Vâng!
Chu Khiếu Thiên cố nén sự khó chịu trong lòng, chạy đến chiếc xe cuối cùng, nhấc ra 1 thùng xăng, đổ lên trên xe bọc thép, ngay lập tức lửa ngút lên tận trời, ngọn lửa hầm hập đó nhanh chóng nuốt trọn thi thể hơn 20 người.
– Ông chủ, không phải nói là hơn 100 người sao? Sao lại chỉ còn lại bằng này thôi?
Sau khi thiêu hủy thi thể xong, Maracay mới có cơ hội nói ra nghi vấn của mình, ông ta vừa nói ra câu này, Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cũng ngay lập tức nhìn về phía Diệp Thiên, khi nãy hấp tấp vội vàng, 2 người không nghĩ đến điều này.
– Tất cả đều chết ở chỗ giấu vàng hết rồi.
Diệp Thiên cười lạnh đáp lại 1 tiếng.Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Sư huynh ta bày trận mà có thể phá 1 cách dễ dàng hay sao? Trong núi này ngưng tụ sát khí hơn 10 năm qua, nên sinh ra 1 con quái xà 2 đầu…
Diệp Thiên kể tóm tắt chuyện trong hang động 1 lượt, cả 3 người nghe đều há hốc mồm, bọn họ đều không ngờ rằng, cái tên gọi núi Ma Quỷ này hóa ra là vì trong núi có những con mãnh xà như vậy tạo thành.
– Chúa ơi, đúng là quá điên cuồng, may mà chúng tôi không vào.
Sau khi nghe Diệp Thiên kể xong, Maracay không nhịn được tay vẽ hình chữ thập ở ngực, mãnh xà có thể nuổt hàng trăm người, đây chính là thần biển Poseidon trong thần thoại Hy Lạp.
– Đúng rồi, lão Mã, ông xem đây là cái gì, ông có biết hay không?
Lúc đang chờ ngọn lửa thiêu đốt thi thể, Diệp Thiên móc từ túi áo ra 1 vật kim loại, cậu rốt cục vẫn không biết nó là cái gì, nhìn thì chắc là do phương Tây chế tạo, có lẽ Maracay có thể biết.
– Thứ này tôi cũng không chắc…
Nhận vật kim loại này nghiên cứu hồi lâu, Maracay gãi đầu nói:
– Ông chủ, nhìn qua giống như là chìa khóa két sắt vậy, nhưng tôi cũng không dám chắc đâu.