[Audio] Luyện Kiếm dịch
Tập 12: Kiếm trận “Kiếm Linh xuất thế” (c56-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 56: Kiếm trận xoắn giết
Trước đây, Ninh Kham vì phát hiện chuyện nữ nhi bị đoạt xá, vốn muốn giúp nữ nhi, lại không ngờ bị Ninh Tiểu Tiểu thần trí hoàn toàn biến mất đánh trọng thương, thiếu chút nữa đã bỏ mạng.
Đợi chiến sự ở nơi này giải quyết xong, lão dự định tiếp tục tìm kiếm nữ nhi, trợ giúp nữ nhi xua đuổi thứ tà ác đoạt xá, từ đó khôi phục thần trí, bất quá với năng lực của lão, cũng khó bảo đảm sẽ không thất bại một lần nữa.
Nếu vạn bất đắc dĩ, lão cũng chỉ có thể liều chết cầu xin Phong Thanh Tử xuất thủ.
Vừa nghĩ tới việc này, Ninh Kham cũng có chút đau đầu, nhịn không được giơ tay bóp mạnh vào mi tâm của mình.
…
3 ngày trong chớp mắt qua đi.
Trên tường thành Bình Lăng Quan, Quảng Lương Vương tay đè bảo kiếm, nhìn về phía đại quân Tấn Quốc trùng trùng điệp điệp đi đến ở tiền phương, thần sắc trên mặt dị thường chăm chú, trong đôi mắt lại mơ hồ có ánh sáng màu chớp động.
Hắn đợi trận quyết chiến hôm nay, cũng đợi rất lâu rồi.
Chỉ thấy bàn tay vung lên, trên đầu thành nhất thời vang lên một trận kèn lệnh to rõ ràng.
Trên tường thành, từng chiếc Liên Châu Nỏ sơn đen được đẩy tới tường những ô trống trên tường thành, mũi tên hình xoắn ốc phản xạ lớp sơn đen thò đầu ra khỏi góc tường, chĩa thẳng về phía tiền phương.
Ở đây có hơn trăm Liên Châu Nỏ, là do Tư Đồ Hạo đích thân thiết kế, Công Tạo Tư giám sát chế tạo, ngoài kỹ thuật luyện chế phức tạp, gần như có thể so với một thanh trung phẩm pháp kiếm.
Trên mỗi Liên Châu Nỏ đều khắc rõ một vài linh văn đặc biệt, cũng không hoàn toàn tương đồng, có khi là Bùa Băng Thạch Khai Sơn, có khi là Bùa Hoả Vũ Lưu Tinh, có thì lại là Bùa Hàn Băng Tiễn Vũ… chủng loại đa dạng, phong phú.
Lịch sử những đại chiến trước đây, chưa bao giờ xuất hiện loại khí giới này, tối đa chỉ là một vài cung nỏ đặc chế, có khắc phù văn, do những dũng sĩ hoặc thần tiễn thủ sử dụng. Để cận thân ám sát, hoặc đánh lén từ xa, đối tượng chủ yếu là những tu sĩ trong quân doanh.
Cho nên, những Liên Châu Nỏ đặc chế này, xem như là đội quân đặc biệt của Việt Quốc.
Bất quá, đối với Quảng Lương Vương và Việt Quốc, chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, không phải là vật ấy, mà là một tòa đại hình kiếm trận 7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Người đã bí mật luyện chế kiếm trận này chính là Tư Đồ Hạo, lão không tiếc cái giá tiêu hao tu vi của bản thân, lấy tất cả cực phẩm pháp kiếm thu thập được từ các đại hội luyện kiếm trong bao năm qua tập trung lại với nhau. Căn cứ thuộc tính khác nhau phân chia chủng loại, từ trong 7 loại “Kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong”, lựa chọn ra 7 thanh chủ kiếm.
Sau khi lấy 7 thanh chủ kiếm làm vật dẫn, lão lại từ trong các thuộc tính, chọn lựa ra 49 thanh thượng phẩm pháp kiếm làm Phụ kiếm, tổng cộng lấy 350 thanh pháp kiếm, mới luyện chế thành toà đại hình kiếm trận tên là “Hãm tiên”.
Với uy thế của “Hãm tiên” kiếm trận, dễ dàng có thể tiêu diệt một đội kỵ binh giáp nhẹ, công dụng còn mạnh hơn cả một đội bộ binh trọng giáp.
Đương nhiên tác dụng chủ yếu vẫn là dùng để vây giết tu sĩ trong quân đội Tấn Quốc, những người này tuy số lượng ít, nhưng sau khi trang bị cực phẩm pháp kiếm thích hợp, có thể sinh ra lực phá hoại vượt xa quân đội bình thường.
Quảng Lương Vương dõi mắt trông về phía xa, nhìn về đại quân Tấn Quốc, thấy bên ngoài phân làm bốn bộ.
Ngay tại tiền phương, là một chi bộ binh có quân số trên dưới mười vạn, mặc trọng giáp màu đen, trong tay phần lớn nắm Kích cầm thuẫn, chậm rãi tiến về phía Bình Lăng Quan, trong đội ngũ còn mang theo những chiếc thang mây dài, cùng loại khí giới công thành phá tường.
Theo sát phía sau, là một chi bộ binh giáp nhẹ quân số khoảng năm trăm ngàn, phần lớn bọn họ không cầm khiên, chỉ là mang theo nỏ ngắn hoặc trường cung bên người, trong tay cầm loại binh khí ngắn như đao kiếm.
Ở hai cánh trái phải, có một chi kỵ binh giáp nhẹ khoảng chừng năm vạn lui tới tuần tra, đều dàn ra hình nan quạt hướng sang hai bên. Thỉnh thoảng có khoảng hơn chục kỵ binh xông ra khỏi đội quân, chạy vài dặm sang hai bên, sau khi tra xét địch tình, lại giục ngựa quay về.
Khi bóng của tường thành in trên mặt đất dần rút ngắn, đại quân Tấn Quốc cũng chỉ còn cách Bình Lăng Quan một dặm.
Đến nơi này, bọn họ chẳng những không có ghìm ngựa dừng bước, ngược lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ, giống như muốn một lần hành động đánh hạ Bình Lăng Quan.
“Vương gia, địch đến rồi, ngài có muốn lùi trước hay không?” Tên trung niên mưu sĩ tiến lên một bước, nhắc nhở.
“Hạ lệnh xuống, kẻ lâm trận lùi bước giết chết, ngươi không biết sao?” Quảng Lương Vương trừng mắt, lạnh giọng trách mắng.
“Dạ, dạ!” Trung niên mưu sĩ nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy, rụt cổ về phía sau.
Một hàng tu sĩ đứng phía sau nhìn thấy thế, lộ vẻ khinh bỉ.
Bọn họ đều là tán tu sơn dã, bởi vì nhìn trúng cực phẩm pháp kiếm mà triều đình treo thưởng, mới cam nguyện mạo hiểm, tham dự vào chiến trường chém giết liên quan đến quốc vận này.
Sau nhiều ngày tiếp xúc, bọn họ đối với vị Quảng Lương Vương quyền cao chức trọng này, ngược lại đã bội phục từ tận thâm tâm.
Thứ nhất là vì đối phương vốn là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, cũng coi như nửa người đồng đạo với bọn họ, thứ hai là họ ấn tượng với sự lạnh lùng, bình tĩnh khi đối mặt với hiểm nguy của vương gia.
Sau khi trách cứ mưu sĩ, Quảng Lương Vương cũng không có tính toán với y, mà tập trung nhìn chằm chằm hướng đi của Tấn quân.
“Trung quân của chúng tiến nhập vào trong phạm vi tầm bắn của xe bắn nỏ, truyền lệnh xuống, kích phát xe bắn nỏ.” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía lính liên lạc ở bên cạnh, quát lớn.
Người sau lập tức xoay người, chạy chậm rời đi.
Ngay sau đó, chợt nghe một tiếng kèn lệnh to rõ ràng vang lên, trên tường thành Bình Lăng Quan nhất thời tia lửa văng khắp nơi.
Âm thanh rìu sắt chém đứt dây thừng liên tục vang lên, âm thanh dội vào thạch đài, dây cung đã bị kéo căng của chiếc nỏ đột nhiên bung ra, bắn ngược về phía tiền phương.
Mũi tên khổng lồ gắn trên máy bắn nỏ đột nhiên xé gió bay “vù vù”, bắn cực nhanh về phía đại quân Tấn Quốc.
Hơn trăm mũi tên khổng lồ lao vụt tới, minh khắc phù văn trên đó chợt sáng choang, bắt đầu bộc phát ra uy lực kinh người.
Chỉ thấy trên bầu trời cao, một đoàn hào quang đủ màu bạo liệt, trong số đó có những hỏa cầu đỏ đậm to cỡ đầu người bay xuống. Cũng có một đạo bông tuyết sắc bén bay xéo xuống, còn có từng cục nham thạch nâu “Ù ù” nện xuống… rhanh thế lớn, khiến người ta kinh hãi.
Từng viên hỏa cầu rơi xuống, nhất thời đã đập nát những tấm thuẫn của bộ binh trọng giáp Tấn Quốc, còn không chờ bọn họ đứng vững, hỏa diễm liền bắn ra ra, trong nháy mắt bèn nuốt chửng bọn họ.
Bông tuyết khổng lồ nện vào tấm thuẫn của bộ binh, tựa như từng thanh cương đao sắc bén, nhất thời đâm thủng mặt khiên, rồi cắt đứt nửa người phía sau, trên lớp băng trắng trong suốt như pha lê nhuốm máu đỏ, yêu dị tột cùng.
Mà ở cánh trái của đại quân, một khối nham thạch to lớn màu nâu, trực tiếp đập nát đường đi tới của kỵ binh giáp nhẹ, lăn lộn di chuyển hơn mười trượng, dọc đường di chuyển, người ngựa tan nát, xác tan thành bột mịn.
Sau đợt công kích này, khí thế tiến quân của Tấn quân bị ngăn trở, tốc độ cũng chậm lại.
…
Cùng lúc đó.
Tại biên cảnh phương bắc của Việt Quốc, có một tòa thành nhỏ biên giới tên là “Thành Xung Dương”.
Tại cửa thành, một người đàn ông trung niên mặc đồ của nông phu, trên vai vác một cái cuốc có cán làm bằng gỗ cây hoè, mặt trên còn mang một bao tải vải màu xám, khom lưng đi ra khỏi thành.
Trước khi ra khỏi cửa thành, hắn thoáng ngẩng đầu nhìn về phía bố cáo phát lệnh truy nã dán trên bảng ở cửa thành, chậm rãi lắc đầu, dọc theo con đường cát vàng ngoài thành, tiếp tục đi tới.
Y giữ nguyên tốc độ không đổi, từ đầu tới cuối duy trì tốc độ của người bình thường, đi đến một toà trúc lâu ở trong rừng trúc ngoại thành.
Bên trong lầu có một người thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, cùng một nam tử mặc áo bào trắng tóc xoăn, một trước một sau ra đón.
“Nhị lão gia, thế nào, có tin tức gì không?” Thiếu nữ đầy hy vọng hỏi.
“Lệnh truy nã của chúng ta còn chưa được huỷ, nghe thương hội trong thành nói, làm ăn buôn bán với Tấn Quốc bên kia, đã bị cắt đứt hơn 2 tháng. Hiện tại ngay cả biên cảnh Bình Lăng Quan cũng không đi được, hơn phân nửa là đại quân hai nước, đã đánh nhau rồi.” Người đàn ông trung niên mặc đồ của nông phu nói.
Bọn họ không phải là ai khác xa lạ, chính là 3 người Yến Hạng, Tiểu Toán Bàn và Trần Quang.
“Vậy Tiểu thư và Thiết đại ca đâu? Có tin tức của họ hay không?” Tiểu Toán Bàn nôn nóng hỏi.
Yến Hạng buông cái cuốc trong tay xuống, đặt bao tải lương thực xuống, lặng lẽ lắc đầu.
“Lệnh truy nã không huỷ bỏ, nói rõ tiểu thư bọn họ cũng chưa bị triều đình bắt, hiện tại chiến sự bùng nổ, triều đình hẳn là càng không còn rảnh rỗi truy bắt bọn họ, ngược lại cũng không tính là tin tức xấu. Huống hồ với tâm tính mưu trí của tiểu thư và Thiết Kiên, chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm, ngươi hãy yên tâm.” Trần Quang trầm ngâm chốc lát, trấn an.
“Tiểu thư, Thiết đại ca…” Tiểu Toán Bàn mặc dù biết y nói không sai, nhưng trong lòng vẫn là không kìm được lo lắng.
…
Bên ngoài Bình Lăng Quan.
“Đông! Đông! Đông…”
Chỉ nghe từng hồi trống nổi lên, từ trong Tấn quân nổi lên một tòa đài cao, kỵ binh hai bên lập tức phân tán rộng ra hai cánh, vẫn là hình quạt, chỉ bất quá khoảng cách kéo dãn ra rất nhiều.
Mà bộ binh trọng giáp phía trước thì hơn mười người một tổ, nhanh chóng chia làm từng nhánh chiến đội loại nhỏ, giữa các đội đều có khoảng cách, còn như bộ binh giáp nhẹ ở hậu phương, dứt khoát dừng bước, triệt để kéo dài khoảng cách với đội quân phía trước.
“Thằng nhãi Triệu Tương này sao lại an bài thế này? Chẳng lẽ thật sự chỉ là nhị thế tổ chỉ biết nói nhảm?” Quảng Lương Vương nhìn biến hóa của hàng ngũ đại quân Tấn Quốc, âm thầm trầm ngâm nói.
Sau một lát, hắn khẽ cười một tiếng, hạ lệnh: “Xe bắn nỏ tiếp tục kích phát, bắn toàn bộ tên ra.”
Theo lệnh của hắn, xe bắn nỏ vừa mới bắn xong, lập tức lắp đợt tên thứ hai, chuẩn bị bắn ra ngoài.
Tấn quân tuy là kéo dãn chút khoảng cách, nhưng vẻn vẹn chỉ có tác dụng giảm thiểu thương vong, tổn thất vẫn thảm trọng như cũ.
Mắt thấy bộ binh trọng giáp Tấn Quốc đã hao tổn gần nửa, đồng thời đã kéo dãn quảng đường tương đương dài với bộ binh giáp nhẹ ở phía sau, Quảng Lương Vương không khỏi vui mừng, tiếp tục hạ lệnh:
“Truyền lệnh xuống, mở cửa thành ra, ra khỏi thành đón đánh! Ba chục ngàn kỵ binh chỉ cần xông lên chém giết, triệt để quấy rầy hàng ngũ của bộ binh trọng giáp đối phương, mười vạn bộ binh giáp nhẹ theo sát phía sau cắtđầu người. Nhớ kỹ, không cho phép dây dưa với kỵ binh ở hai cánh.”
“Dạ!” Lính liên lạc lĩnh mệnh.
“Vương gia, quân ta tiến vào trận địa, xe bắn nỏ còn tiếp tục kích phát sao?” Trung niên mưu sĩ do dự một chút, vẫn tiến lên hỏi.
“Tiếp tục kích phát, cho đến khi dùng xong mới thôi.” Quảng Lương Vương không chút do dự nói.
Chỉ cần xe bắn nỏ ở bên này không ngừng, bộ binh giáp nhẹ của Tấn Quốc cũng không dám tiến lên, mà bộ binh trọng giáp đã bị rối loạn, căn bản không phải đối thủ của bộ binh Việt Quốc, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng đầu lên.
“Giết!”
Tiếng chém giết cứng nhắc vang lên, cửa lớn của Bình Lăng Quan rốt cục từ từ mở ra, một chi kỵ binh ra trước, lao vụt về tiền phương, theo sát phía sau chính là vô vàn bộ binh hắc giáp, cũng cầm trong tay binh khí, xông vọt tới.
Chương 57: Tiếng hô “giết” vang trời
Bên Tấn quân, trên một tòa đài cao giữa đại quân, Phong Thanh Tử vẻ mặt nhàn hạ nhếch miệng mỉm cười, thản nhiên nói: “Tốt! Rốt cục không làm con rùa đen rụt đầu nữa, chúng ta cũng động thủ đi.”
Y tùy ý phân phó như thế, Triệu Tương lập tức chạy bộ rời đi, tự mình đi truyền lệnh.
Rất nhanh, bên phía Tấn quân bèn gióng trống trận, dồn dập vang trời.
Cùng lúc đó, trên tường thành Bình Lăng Quan, nhóm tiễn nỏ cuối cùng, rốt cục cũng bay vụt đra.
Tiếng nổ không ngừng vang lên trong bầu trời, hỏa cầu, bông tuyết và cự thạch dày đặc rơi đập xuống, nhao nhao rơi vào trong trận địa bộ binh trọng giáp của Tấn Quốc đã sắp tan vỡ.
Nhưng vào lúc này, bộ binh trọng giáp nhìn như hỗn loạn, lại ngầm xảy ra biến hóa.
Lúc trước chia ra thành từng tiểu đội riêng rẽ, giờ toàn bộ đều tập trung lại, làm thành từng thuẫn trận hình tròn.
Thuẫn bài ở chính giữa thuẫn trận, cùng tấm thuẫn tròn khác xung quanh đều không giống nhau, mặt trên có minh khắc phù văn cổ quái.
Trong quân trận huyên náo, một âm thanh niệm chú gần như không nghe được chậm rãi vang lên, giữa từng thuẫn trận đều sáng lên một mảnh ánh sáng màu vàng, hóa thành từng mặt thuẫn tròn kim quang to lớn, đập rơi hỏa cầu, những cự thạch đều bị chắn ở bên ngoài.
“Không tốt! Là tu sĩ của địch quân!” Quảng Lương Vương từ xa nhìn thấy cảnh này, nhất thời kêu lên.
Tu sĩ đi theo quân đội Tấn Quốc lại trốn ở trong bộ binh trọng giáp, không tiếc trả giá lớn như vậy, chỉ đến khi mình mình dẫn đại quân trong thành xông ra ngoài, lúc này mới xuất hiện.
Vừa nghĩ tới đây, ông không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác, đối với quyết đoán cùng mưu lược của Triệu Tương này.
Nhưng hắn không biết là, Triệu Tương bất quá là một lính hầu, người thật sự chỉ huy đại quân Tấn Quốc, thực ra là quốc sư Phong Thanh Tử.
Lại nói sau khi vòng công kích thứ ba của xe bắn nỏ mất đi hiệu lực, bộ binh trọng giáp cỉa Tấn Quốc tụ hợp lại, khôi phục trận thế vốn có, người người cầm trường kích trong tay, đâm chéo về phía trước, từng bước một đẩy mạnh về phía trước.
Mà kỵ binh của Việt Quốc tốc độ cực nhanh, cũng là đã vọt tới gần đó, mà cờ trống của bộ binh, cũng bám sát theo sau.
Khiến bọn hắn ngạc nhiên là, hai cánh yểm trợ của kỵ binh Tấn Quốc, lại không chủ động đi lên ngăn cản quấy nhiễu, cứ như vậy để mặc cho bọn hắn xông về phía bộ binh trọng giáp.
Lúc tiến gần sát năm mươi bước, bộ binh trọng giáp của Tấn Quốc chỉnh tề dừng bước, trước hai hàng quân binh nhao nhao ngồi xổm người xuống, lấy tấm thuẫn tròn bảo vệ trước người. Một tay cầm trường kích, mũi kích như rừng đâm nghiêng lên cao, báng kích vỹ thì ghim chặt trên mặt đất.
Đây là cách thường thấy nhất mà bộ binh trọng giáp sử dụng để đối phó kỵ binh, cũng là trận thế hữu hiệu nhất.
Đại quân Việt Quốc đương nhiên cũng phát hiện trận địa sẵn sàng đón địch của Tấn quân, nhưng kỵ binh xông trận đều với khí thế chưa từng có từ trước tới nay.
Giờ này khắc này, chỉ cần dựa vào cổ khí thế này, một kích là đủ để xé nát Tấn Quân.
Sau đó bộ binh của Việt Quốc xông vào trong, dùng vũ khí ngăn đấu với trường kích, đương nhiên có thể giết sạch bộ binh trọng giáp của Tấn Quốc cái không còn manh giáp.
Chỉ nghe trận trận tiếng giết giết vang lên, mấy trăm kỵ binh phía trước của Việt Quốc, cho chiến mã nhảy lên thật cao, đạp mạnh xuống bộ binh trọng giáp Tấn Quốc ở phía dưới, lại bị trường kích dày như rừng đâm thủng bụng ngựa.
Kỵ binh của Việt Quốc vừa rớt xuống đất, lập tức bị Tấn quân dùng mép tấm thuẫn đánh mạnh xuống, trực tiếp chém đứt đầu.
Bị tấn công liên tục chớp nhoáng, trận thế của bộ binh trọng giáp Tấn Quốc rốt cục bị xé mở một đường, bộ binh Việt Quốc theo sát phía sau lập tức xung phong liều chết tiến lên, cùng hỗn chiến.
Ngay lúc đó, kỵ binh Tấn quân tuần tra ở hai bên giáp công từ hai cánh đánh bọc qua đây, một lần hành động cắt đứt đường lui của Quốc kỵ binh và bộ binh Việt, hoàn toàn bao vây.
Mà bộ binh giáp nhẹ Tấn Quốc trước đó bị kéo dài khoảng cách, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ hành quân, liều chết xông về phía bên này.
Trong điện quang hỏa thạch, 130,000 đại quân Việt Quốc trên chiến trường, nhất thời như cá trong chậu.
“Vương gia, mau điều quân đội trong quan gấp rút đi tiếp viện, nếu như đại quân bị diệt, Bình Lăng Quan tất nhiên thất thủ.” Trung niên mưu sĩ thần sắc lo lắng, liền vội vàng tiến lên nói.
“Nhưng trong Bình Lăng Quan, đã không còn viện binh có thể điều.” Quảng Lương Vương cổ quái liếc nhìn trung niên mưu sĩ, giọng nói lãnh đạm.
“Cái gì? Không phải còn có nhánh quân đã nhổ trại đi trước. . . lẽ nào?” Trung niên mưu sĩ nghe vậy, quá sợ hãi.
“Rất kinh ngạc sao? Là cảm thấy lại còn có tình báo mà ngươi không biết sao? Lô tham quân!” Quảng Lương Vương lạnh lùng, quát to.
Trung niên mưu sĩ sau khi nghe xong, không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp nhún người nhảy tới trước, nhảy xuống ngoài tường thành.
Nhưng mà, còn chưa đợi thân hình rơi xuống đất, trên đỉnh đầu liền có một đạo kiếm màu tím quét qua, trực tiếp gọt bay phân nửa xương đỉnh đầu và gương mặt của gã. Gã ngay cả hét lên một tiếng thảm thiết cũng không thể phát ra, lúc đó mệnh tới hoàng tuyền, thi thể rơi xuống đất, làm văng lên một đám bụi mù.
Quảng Lương Vương cầm trường kiếm, đứng ở trên góc mái tường, mặt không đổi sắc chậm rãi thu trường kiếm vào.
“Có thể gởi tín hiệu.” Ông không xoay người, phân phó với lính liên lạc ở sau lưng.
Trên chiến trường, 130,000 Việt Quốc đại quân dưới sự trùng kích của đại quân Tấn Quốc, chiến tổn cực lớn, rất nhanh đã có mấy vạn nhân mã chết trận. Chỉ có thể vừa ngoan cố kháng địch bao vây tiễu trừ, vừa chậm rãi tiến về phía cửa thành Bình Lăng Quan.
Nhưng mà, trong lúc bọn hắn đã hoàn toàn bị bao vây, cửa thành Bình Lăng Quan cũng đã lần nữa đóng lại, xe bắn nỏ trên đầu thành cũng đã lui xuống, đổi thành hơn ngàn tên cung tiễn thủ, từng người giương cung cài tên, nhắm ngay đại quân Tấn Quốc đang xông tới, vận sức chờ phát động.
Trong lúc Tấn quân đang dự định thừa thế nuốt trọn quân đội Việt Quốc, trên tường thành lại vang lên trận trận tiếng trống rung trời. Giống như vang vọng kết nối, trên chiến trường bỗng nhiên cũng vang lên trận trận âm thanh như sấm rền, đại địa cũng theo đó kịch liệt rung động.
Chỉ thấy bên trái chiến trường, bụi mù cuồn cuộn, giống như rất nhiều Chúc Long màu vàng bay thẳng lên trời, một chi kỵ binh mặc giáp nhẹ màu trắng của Việt Quốc, cầm trong tay trường thương xung phong lao về phía kỵ binh cánh trái của Tấn Quốc.
Ở tại phía sau, mênh mông bộ binh Việt Quốc, có tới vài chục vạn quân, đi theo kỵ binh đánh chớp nhoáng, thanh thế rất lớn.
Chi đại quân Việt Quốc này có quân số khổng lồ, ngoại trừ là quân đội vốn trú đóng trong Bình Lăng Quan, còn lại đại đa số là nhánh phục binh trú đóng ở Lưỡng Giới Sơn, mà Thiết Kiên từng nhìn thấy. Hôm nay chiến cơ vừa tới, liền lập tức lao đến.
Kỵ binh Tấn Quốc thấy vậy, vội vã quay ngựa, lao đến đối đầu với chi kỵ binh Việt Quốc gấp rút tiếp viện.
Nhưng do chuyện xảy ra bất ngờ, kỵ binh lâm thời thay đổi, dù là khoảng cách chiến mã trùng kích, hoặc là uy thế xung phong đều yếu hơn kỵ binh Việt Quốc một đoạn. Hơn nữa phía sau kỵ binh Việt Quốc còn có bộ binh áp trận, chỉ có một hiệp xung phong, liền bị đánh đến tán loạn, quân lính tan rã.
Tàn dư đại quân Việt Quốc vốn bị vây ở chính giữa mắt thấy viện binh chạy tới, mọi người càng không sợ chết, anh dũng giành lao lên trước. Không hề bại lui về phía Bình Lăng Quan, ngược lại đột phá vòng vây về phía viện quân, hai bên trước sau giáp công, thế như chẻ tre.
Mà lúc này, bộ binh giáp nhẹ của Tấn Quốc rốt cục cũng chạy tới, hai nước dồn tất cả binh lực cho trận chiến này, vào lúc này toàn bộ đều đã lên chiến trường, hơn một triệu người lớn, rốt cục đã lộ ra.
Việt Quốc bằng vào chiêu thức ấy bất ngờ đột kích cánh trái, giai đoạn đầu thu được nhất định ưu thế, nhưng có thể thừa cơ hoàn toàn đánh tan đại quân Tấn Quốc hay không, còn chưa thể biết được.
Trong lúc nhất thời, trên chiến trường, khắp nơi đều là âm thanh giết chóc rung trời, binh khí giao kích tiếng cùng tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, chiến sự thảm thiết, có thể dùng câu “Thây phơi khắp nơi và máu chảy thành sông” để hình dung.
. . .
Bình Lăng Quan bên này tiếng la hét “Giết giết” rung trời, ầm vang không ngừng, ngay cả quân trấn bên Lưỡng Giới Sơn cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Mà lúc này ở phụ cận quân trấn, bên ngoài một ngôi nhà cỏ ở thôn xóm rách nát, Yến Tử nhìn bầu trời xa xa, gương mặt tràn ngập lo âu. Một lát sau, nàng lại quay về trong ngôi nhà cỏ, ngồi ở bên cạnh Ninh Tiểu Tiểu đang được kén ánh sáng màu bạc bao quanh.
“Thiết đại ca đi lâu như vậy, cũng không biết giờ thế nào rồi? Đang bế quan tu luyện? Hay đã đi đến chiến trường Bình Lăng Quan?” Nàng thở dài, sâu kín nói.
Ninh Tiểu Tiểu đương nhiên không có khả năng trả lời nàng, vẫn ngủ say trong kén ánh sáng, không hề phản ứng.
“Ninh muội muội, có chuyện này, ta ngược lại thật sự ước ao được là muội, có thể được Thiết đại ca một lòng một dạ yêu thương, nếu như huynh ấy có thể đối với ta. . . Ai, ta nói chuyện này để làm gì? Chỉ mong muội có thể sớm tỉnh lại. . .”
Yến Tử nói xong lời cuối cùng, cũng không nói gì nữa, chỉ có thể cười khổ.
. . .
Lại nói trên toà đài cao ở hậu phương đại quân Tấn Quốc, người khoác áo giáp Triệu Tương, lúc này tay thuận đang siết chặt chuôi bội kiếm, trên người gã mồ hôi nóng chảy đầy, song đáy lòng lại lạnh lẽo.
Ngày xưa chỉ nghe bậc cha chú đàm luận qua chiến sự thảm liệt lần trước giữa Tấn-Việt với Bắc Man, gã tâm cao khí ngạo chỉ coi đó là một ván đánh cờ đoạt công danh trên chiến trường. Mà hôm nay khi sau nhìn thấy tận mắt, hắn mới biết được thơ văn tán tụng chiến công, đều là từ máu tươi viết lên, kẻ thành tướng làm vương, đều xây trên xương cốt của vạn người.
Mắt thấy Tấn quân rơi xuống hạ phong, gã nơm nớp lo sợ đi ra phía trước, ôm quyền cúi đầu với quốc sư Phong Thanh Tử ngồi trên ghế dựa lớn ở đài cao, nói: “Quốc sư, lúc này có thể vận dụng sức mạnh của những tu sĩ kia chưa ạ?”
Phong Thanh Tử trong tay đang cầm một quyển sách cổ màu xanh không biết là nội dung gì, đang nhíu mày nghiên cứu, sau khi nghe lời ấy, chỉ giương mắt nhìn một chút tình thế trên chiến trường, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, khẽ gật đầu.
Ninh Kham đứng hầu ở bên cạnh lập tức hiểu ý, bèn dặn dò với lính liên lạc vài câu.
Chỉ chốc lát sau, trên chiến trường, liền truyền đến trận trận tiếng chuông cổ quái.
Kèm theo tiếng chuông vang lên, hơn mười mấy khu vực trên chiến trường, đều vang lên trận trận tiếng sấm.
Chỉ một lúc sau, từng cái Minh Hỏa Phù uy lực cực lớn nổ tung xung quanh, một đoàn hỏa cầu to bằng đầu người quét ngang trăm trượng, chỗ đi qua người ngã ngựa đổ, để lại mặt đất đầy những xác chết cháy trụi đen thui.
Bên này thế hỏa vừa dừng, chỗ kia tiếng sấm lại nổi lên, các loại thuật pháp thần thông, bắt đầu hiển lộ uy thế.
Ngoại trừ chỗ lưỡng quân Tân-Việt giao chiến, có tu sĩ trong quân Đại Tấn làm khó dễ, ngay cả trong Việt quân cũng có tu sĩ sát thủ gián điệp nằm vùng nhiều năm, dùng đủ loại thủ đoạn của người tu hành, đánh chết người bên cạnh.
Thương cảm quân binh của Việt Quốc, căn bản không kịp phản ứng, liền chết ở trong tay đồng đội ngày xưa xưng huynh gọi đệ, chết sống có nhau.
Tấn Quốc cùng tu sĩ đi theo hạ sát thủ, tu sĩ của Việt Quốc đương nhiên cũng sẽ không ngồi nhìn, liên tục sử dụng bản lĩnh xuất chúng, lao tới chém giết.
Trên chiến trường, những người này xuất thủ đều không giữ lại chút nào, không cố kỵ gì, sử dụng pháp lực và pháp bảo để chém giết. Trong lúc nhất thời ngược lại tạo thành thế giằng co, nhưng mấy tên binh lính kia gặp vạ lây, đều bị thương vong thảm trọng.
Giao chiến đến tận đây, số lượng hao tổn nhân mã của song phương, đã không dưới hơn mười vạn.
Bất tri bất giác, mặt trời lên cao, đã đến giữa trưa.
Phong Thanh Tử vẫn nhàn hạ, ngồi trên ghế dựa lớn, cúi đầu nhìn thoáng qua bóng người phía trước, thần sắc bắt đầu trở nên chăm chú, cổ tay vừa chuyển, thu hồi quyển sách cổ màu xanh kia, chậm rãi đứng lên từ trên ghế.
Chương 58: Huyết khí tế kiếm
“Vương đồ bá nghiệp, có thể kéo dài được mấy đời? Trường sinh đại đạo, mới là chánh đạo của chúng ta!” Trên gương mặt anh tuấn của y nở một nụ cười tà mị, ngửa mặt lên trời than thở.
Dứt lời, y giẫm lên đài cao, bay trong gió mà không cần dựa vào thứ gì, tiến vào không trung.
Y quan sát chiến trường khỏi lửa chết chóc, thô lỗ cười to nói: “Thời điểm đã đến, bất luận sống hay chết, hôm nay đều có thể siêu thoát lục đạo luân hồi, các ngươi liền vì ta mở thiên kiếm, chết không đáng tiếc nha, ha ha ha…”
Trên tường thành Bình Lăng Quan, Quảng Lương Vương liếc mắt liền thấy Phong Thanh Tử đang bay giữa trời cao, biến sắc, hét lớn:
“Tình báo sai lầm, chân thân của Phong Thanh Tử ở chỗ này, mau mau bắt đầu dùng ‘Hãm tiên’ kiếm trận.”
Lời vừa nói xong, 7 gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng ở sau lưng ông ta lập tức nhất tề bay lướt ra ngoài đầu tường, bàn tay vung lên, 7 thanh cực phẩm pháp kiếm, lóe ra đủ màu quang mang bay nhanh ra, rơi về phía 7 phương hướng bất đồng trên chiến trường.
“Bùm! Bùm! Bùm! …”
Âm thanh kiếm phong rơi xuống đất liên tiếp vang lên, 7 luồng sóng khí cực lớn vĩ đại nổ tung, thổi bay toàn bộ nhân mã trong phạm vi chu vi trăm trượng nơi nó rơi xuống, trực tiếp tạo ra 7 cái hố lớn.
Theo kiếm phong rơi xuống đất, 7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng liên tục hạ thân xuống, tay kết kiếm quyết, khoanh chân ngồi xuống dựa lưng vào 7 thanh trường kiếm.
7 người này thanh thế cực đại lên chiến trường, cho nên Tấn quân xung quanh không dám tới gần.
Phong Thanh Tử đứng giữa không trung, nhìn thấy màn này, khóe miệng nhếch lên, nhưng không ra tay cản trở, mà có chút hăng hái nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy trong miệng của 7 người kia vang lên trận trận tiếng ngâm tụng, trên người sáng lên trận trận quang mang, từng bước dung hợp với quang mang trường kiếm phía sau vào một chỗ, lại có chút khó phân biệt.
“Di, có chút ý tứ…” Phong Thanh Tử thấy thế, đôi mắt nhất thời sáng ngời.
“Đi!” Đúng lúc này, 7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng thời quát lên một tiếng lớn.
Ánh kiếm 7 màu sau lưng chợt sáng choang, từ mỗi người bay ra 49 thanh pháp kiếm, lại như linh kiếm thông thường cách không bay ra, lóe lên một cái rồi biến mất, lao vụt về phía Phong Thanh Tử.
Hơn 300 thanh pháp kiếm bắt nguồn từ 7 vị trí, triển lộ ra dị trạng đều bất đồng, có Xích Diễm lượn lờ, có hàn băng ngưng kết, có điện xẹt, có sương mù vàng mông lung… đủ kiểu.
Bất luận loại nào, uy thế cũng cực lớn, cũng không thứ mà tu sĩ tầm thường có khả năng ngăn cản.
Nhưng Phong Thanh Tử là một tu sĩ Kim Đan Kỳ, là người có năng đạt tới cảnh giới tu vi cao nhất trong thiên địa này, đương nhiên không thể giống như đám tu sĩ tầm thường.
Chỉ thấy bên ngoài xẹt một tiếng, ống tay áo của đạo bào màu tím mở rộng, một trận tiếng gió gào thét, một mảnh mây máu lập tức bắt đầu khởi động. Ở giữa không trung càng biến càng lớn, nhào tới kiếm trận nhiều màu, trong nháy mắt đã bao trùm lấy chúng.
Binh sĩ bình thường của 2 nước Tấn – Việt ở phía dưới, nào nhìn thấy được chiến trận này, họ chỉ thấy mây máu khắp bầu trời, còn tưởng rằng có yêu ma quấy phá. Trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, lại đồng thời thu trận thế, mặc dù không dám thối lui, song cũng không tiếp tục chém giết.
Lại nói trong mây máu, nơi tiếng sấm nổ ầm ầm, chỗ có trận trận hỏa quang, chỗ thì có mưa đá rơi đập, một chỗ có gió xoáy cuộn tròn… Hơn 300 thanh pháp kiếm lộ ra uy năng, trái xông phải quét, ra sức thử phá tan ràng buộc của mây máu, nhưng vẫn thoát không nổi.
7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhận thấy pháp kiếm bị nhốt, đồng thời biến hóa pháp quyết, lòng 2 bàn tay tâm hướng về phía trước, đồng loạt hướng lên trời.
7 thanh cực phẩm pháp kiếm sau lưng, lập tức “keng” một tiếng, phá không trực tiếp đâm vào trong mây máu.
7 thanh chủ kiếm vào trận, trong mây máu nhất thời cuồng phong gào thét, mây máu dày đặc cũng bị thổi tản vài phần, tiếp đó hỏa diễm đầy trời thiêu đốt, ngược lại nuốt chửng toàn bộ mây máu.
Cùng lúc đó, một cự kiếm bông tuyết dài khoảng mười trượng bỗng nhiên sinh ra từ trong ngọn lửa, đâm nghiêng về phía Phong Thanh Tử.
Người sau thấy thế, cũng nghiêm túc thêm vài phần, tay vỗ về phía trước, một bàn tay lớn màu đỏ ngòm bỗng dưng hiện lên, mang theo huyết khí nồng nặc, đè ép cự kiếm bông tuyết.
Hai thứ chạm nhau, ầm ầm rung động, dẫn tới thiên địa phụ cận cũng chấn động.
Quảng Lương Vương đứng trên tường thành, nhìn cảnh tượng này, tâm thần rung động, càng thêm bội phục Tư Đồ Hạo từ tận đáy lòng.
Từ nhiều năm trước, Tư Đồ Hạo đã đề nghị tiên hoàng, phải đề phòng Đại Tấn, đặc biệt đề phòng vị Quốc sư thần bí của Đại Tấn. Cũng bắt đầu từ lúc đó, Việt Quốc mới có đại hội luyện kiếm 5 năm/ lần.
Sau đó, Tư Đồ Hạo lại tốn nhiều năm tâm huyết, luyện chế được bộ kiếm trận “Hãm tiên”, mục đích thực sự, là nhắm vào một mình Quốc sư của Đại Tấn.
Hôm nay xem ra, việc mà lão lo lắng, đều là đã thành lời tiên tri.
Vừa nghĩ tới đây, Quảng Lương Vương cũng không khỏi nắm chặc chuôi kiếm, đối với hại chết Tư Đồ Hạo là Thiết Kiên và Yến gia kẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da tháo róc xương, thiên đao vạn quả bọn chúng.
Chỉ tiếc những tên kia đều đã trốn sạch sẽ không còn một ai, chỉ bắt được vài họ hàng xa của Yến gia nhốt vào trong đại lao. Hiện giờ đột nhiên bùng nổ chiến sự kéo dài, cũng không rảnh đi xử lý.
Đang mãi suy nghĩ miên man, từ không trung lại truyền tới một trận tiếng sấm “Ầm ầm”, một điện trụ màu lam to bằng vại nước, từ trong ngọn lửa tuôn trào ra, giống như một con mãng xà điện màu lam, đánh về phía Phong Thanh Tử.
Người sau vừa mới tung chưởng đánh nát thanh cự kiếm bông tuyết, mắt thấy lôi trụ tập kích, trên trán rốt cục nổi gân xanh. 7 khoả tinh thần đồ án trong tay áo bào quang mang rực sáng, mang theo tiếng gió gào thét quét về phía mãng xà điện màu lam.
Từng đợt tiếng sấm “Ùng ùng” liên tục vang vọng vòm trời, mãng xà điện màu lam kia nhất thời nổ tung, hóa thành vô số xà điện rất nhỏ kích bắn bốn phương tám hướng.
Trên chiến trường phía dưới nổ đùng không ngừng, điện quang chung quanh nổ vang, khiến cho đại quân song phương người ngã ngựa đổ.
Hỗn loạn chạy trốn, nhân mã trúng tên, hét thảm rung trời, tử thương vô số.
Quảng Lương Vương sau nkhi hìn quét một vòng chiến trường, nói với lính liên lạc phía sau: “Nam nhi Đại Việt ta, bị đao đâm búa bổ cũng không nhăn mày, song cũng không nên chết oan như thế này, lập tức đánh trống thu binh.”
Theo tiếng trông vang lên, bộ binh đại quân của Việt Quốc dẫn đầu quay đầu lại, lui về phía Bình Lăng Quan, kỵ binh thì tuần tra ở phía sau, phòng ngừa Tấn quân truy kích.
Bên Tấn quân, không có Phong Thanh Tử chỉ huy, Triệu Tương nào dám tự chủ trương, vội vàng nhìn về phía Ninh Kham.
“Mau mau truy kích, tuyệt đối không được cho binh lính nào của Việt Quốc, chạy vào trong Bình Lăng Quan.” Ninh Kham biết nội tình của đại chiến lần này, bèn hạ lệnh.
Vì vậy Tấn quân lập tức đánh trống trận, từng tiếng to rõ vang lên.
Kỵ binh Tấn Quốc đuổi theo từ hai cánh, bộ binh cũng đuổi riết theo sau, tốc độ rút lui của đại quân Việt Quốc, nhất thời chậm đi rất nhiều.
Trên bầu trời cao, Phong Thanh Tử đầu tiên là liếc mắt nhìn ống tay áo của đạo bào bị lôi điện đốt cháy, lại nhìn xuống đại quân Việt Quốc phía dưới bắt đầu rút lui, khuôn mặt anh tuấn nhất thời có chút vặn vẹo.
“Các ngươi đã muốn chết, vậy trước hết bắt các ngươi tế kiếm.” Y lạnh lùng nói.
Dứt lời, chỉ thấy một bàn tay lộ khỏi ống tay đạo bào, chợt vung xuống phía dưới.
Một đạo quang mang đỏ rực lập tức bắn nhanh như điện, ở giữa không trung xẹt qua một đạo ánh sáng bạc rực rỡ, “keng” một tiếng, lao vào ngay chính giữa kiếm trận “Hãm Tiên”.
Chỉ thấy kiếm này vừa bắn xuống dưới đất, một cổ uy áp vô hình lập tức từ trên trời cao ép xuống, hầu như biến thiên địa linh khí trong vùng trời này thành hình phễu, sụp đổ xuống phía dưới.
Mấy trăm binh sĩ Tấn Quốc ở phía dưới không kịp né tránh, nhất thời bị cuốn vào trong đó, ngay cả hét cũng không kịp kêu lên, đã bị ép tới mức máu thịt vỡ tát, chết thảm tại chỗ.
7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thấy tình thế không ổn, lập tức biến hóa pháp quyết, một tay chỉ thẳng trời xanh, 7 đạo kiếm khí mạnh mẽ từ trong mây máu và hoả diễm trên bầu trời lao xuống, tập trung đánh về phía thanh huyết sắc pháp kiếm trên mặt đất.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Pháp kiếm màu máu bùng lên hồng quang, toàn thân rung mạnh, bị đánh văng xuống dưới đất 3 thước, chém mặt đất thành một mạng nhện rách nát liên miên không dứt.
Phong Thanh Tử đang đứng trên đám mây, thân hình cũng chấn động, tựa hồ bị xung kích không nhỏ.
Sau khi y ổn định thân hình, hừ lạnh khinh thường, trong hai mắt lóe lên quang mang, con ngươi không phân trắng đen, toàn bộ đều biến thành màu máu đỏ thẫm.
Chỉ thấy ngoài môi mấp máy cực nhanh, hai tay ở giữa không trung không ngừng huy vũ, đột nhiên quát to một tiếng:
“Bắt đầu!”
Tiếng quát này vừa vang lên, bên ngoài Bình Lăng Quan, đại địa ù ù rung động, một hồi cát bay đá chạy, khói sương nổi lên bốn phía.
Ở trước mắt bao người, 36 cái trụ lớn cao lớn màu đen từ dưới đất chui lên, đỉnh chóp nhọn hoắc như mũi đinh, mặt trên khắc văn lộ dày đặc cổ quái, toàn thân phản xạ đen thùi sáng bóng.
36 cái Phá Hồn Đinh này, cách mỗi trăm trượng liền có một cây, nối liền cùng một chỗ, tạo thành một vòng tròn lớn, vây gần một nửa quân đội 2 nước Tấn – Việt ở chính giữa.
Thanh âm bên này chưa dứt, ở xa xa vòng ngoài, lại có tiếng “ù ù” vang lên, 72 cây trụ lớn màu máu càng to dày hơn, cũng liên tục từ dưới đất chui lên, bao phủ diện tích rộng hơn, vây toàn bộ chiến trường vào chính giữa.
Quảng Lương Vương đứng trên tường thành, nhìn trước cổng thành bỗng nhiên mọc lên những thạch trụ màu máu cực cao lớn hơn trăm trượng, trong lòng vô cùng kinh hãi, căn bản không biết vật này được chôn dấu ở chỗ này từ khi nào?
Không đợi ông hết kinh ngạc, 72 cây Dẫn Huyết Trụ và 36 cái Phá Hồn Đinh hấp dẫn lẫn nhau, đồng thời phóng xuất hai mảnh quang mang một đen một đỏ vào nhau. Từ đó mọc lên hai tầng màn sáng vĩ đại, khiến cho trăm vạn đại quân của 2 nước Tấn – Việt, toàn bộ vây khốn trong đó.
7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của Việt Quốc thấy thế, tự biết không ổn, hô cáo lẫn nhau một tiếng, đồng thời biến hóa pháp quyết, cùng quát lên: “Phá!”
Chỉ thấy trong không trung, mây máu quay cuồng, 7 thanh cực phẩm pháp kiếm mỗi thanh mang theo 49 thanh thượng phẩm pháp kiếm, từ đó bắn ra, tụ họp lại cùng nhau, hóa thành một đạo kiếm long rực rỡ, lao mạnh vào màn ánh sáng màu đen.
Quanh thân Kiếm long lượn lờ quang mang 7 màu, trong miệng rồng có đủ loại hỏa diễm, lôi, điện, v.v… rất nhiều uy năng ngưng tụ, đâm đầu thẳng vào trong màn ánh sáng màu đen.
Chỉ nghe “Oanh” vang một tiếng thật lớn!
Màn ánh sáng màu đen kịch liệt chấn động, tất cả dị tượng quanh thân kiếm long liên tục tan biến, 350 thanh pháp kiếm giống như đồng thời mất khống chế, tán loạn rơi từ trên trời cao xuống, ngã nghiêng cắm đầy đất.
7 tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, quang mang trên người lại đồng thời tán đi, thân thể ngã nhào xuống phía trước, pháp hồn trong cơ thể trực tiếp ly thể, vỡ tản ra, hóa thành từng điểm quang mang, chảy vào trong màn sáng màu đen.
Cùng lúc đó, 36 cái Phá Hồn Đinh ngược lại đồng thời bừng sáng quang mang.
Ngay sau đó, thân thể của 7 tu sĩ bắt đầu nhanh chóng hủ hóa, tinh huyết toàn thân cũng bị hút hết vào trong màn sáng màu máu, 72 cây Dẫn Huyết Trụ cũng theo đó bừng sáng quang mang.
Chương 59: Kiếm Linh xuất thế
Mặt đất trung tâm của pháp trận, một tầng sương máu lất phất đột nhiên tụ lại trên thanh pháp kiếm màu máu, phù văn minh khắc phía trên cứ như đột nhiên sống lại, chậm rãi lúc nhúc, hấp thu huyết vụ chung quanh vào trong thân kiếm.
Cùng lúc đó, trên toàn bộ chiến trường, khắp nơi đều nổi lên đốm nhỏ quang mang màu lam nhạt, có điểm màu đậm hơn, ngưng tụ lại với nhau thành hình người mờ ảo, có màu rất nhạt, chẳng mấy chốc có lẽ sẽ biến mất.
Nếu như giờ khắc này Thiết Kiên ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, sinh hồn của những binh lính chết trên chiến trường mịt mờ, lại không thể tự nhiên tiêu tán, mà lại tập trung về phía 36 cái Phá Hồn Đinh.
Trừ sinh hồn của tướng sĩ ra, còn có pháp hồn của những tu sĩ đi theo quân đội, cũng không còn cách nào chống lại lực hút của Phá Hồn Đinh. Hầu hết có màu khá đậm, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy diện mục lúc còn sống.
Tất cả hồn phách, sau khi tới gần 36 cái Phá Hồn Đinh, đều sẽ bị ánh sáng đen toả ra trên đó đánh thành phấn vụn, kế đó hút vào trong.
Mà mỗi khi có sinh hồn bị hút vào trong, dưới đốc pháp kiếm màu máu, liền nổi lên một điểm linh văn cực kỳ nhỏ.
Cảm thụ được đủ loại biến hóa trên pháp kiếm màu máu, Phong Thanh Tử đang cưỡi mây vẫn bình thản, lại bình chân như vại khoanh chân ngồi xuống giữa hư không.
Chỉ thấy y nhắm hai mắt lại, há mồm thở vào hư không.
Một viên Kim Đan màu huyết hồng từ trong miệng bay lượn ra, bay về phía dưới đại trận.
Đợi khí nó bay tới bên thanh pháp kiếm màu máu trên không trung, liền lơ lửng trên kiếm, bắt đầu tuôn ra đan hỏa hừng hực, bao quanh, nung đốt pháp kiếm.
Từ lúc bắt đầu dùng đan hỏa luyện chế pháp kiếm màu máu, trong tầng màn sáng màu máu kia, bắt đầu dâng lên một tầng vụ khí màu đỏ sậm, tràn ngập trên toàn bộ chiến trường.
Đại quân hai nước Tấn – Việt lúc nãy còn vừa đuổi vừa chạy, gần như đồng thời đều lâm vào trạng thái đình trệ, sâu trong con ngươi mỗi người, cũng bắt đầu toát ra hồng quang khát máu.
Ngay sau đó, vang lên tiếng gào thét chém giết ghê rợn.
Tất cả quân sĩ hình như đều lâm vào trạng thái điên cuồng, bắt đầu chém giết nhau.
Loại chém giết này, cũng không phải là hai quân Tấn – Việt chém nhau, mà là tất cả binh sĩ gần như mất lý trí tàn sát bừa bãi.
Bọn họ không hề phân chia quốc tịch, đều điên cuồng công kích kẻ đứng gần nhất.
Có thương dùng thương, có kiếm dùng kiếm, nếu như trên tay không có vật gì, liền nhào tới dùng miệng cắn xé.
Giờ khắc này, thú tính trở thành bản tính, giết chóc trở thành chúa tể, toàn bộ chiến trường biến thành Tu La tràng nhân gian luyện ngục.
Từng cái xác binh lính ngã xuống, mùi máu tươi tanh nồng tụ tập với nhau, cứ như sông nhỏ ào ào chảy xuôi, trên những cái xác nát vụn này, mơ hồ có quang ảnh mông lung sinh ra.
Xung quanh Dẫn Huyết Trụ và Phá Hồn Đinh, lúc này linh văn mặt ngoài chợt hiện, không ngừng thôn phệ huyết khí và sinh hồn hàng ngàn hàng vạn binh sĩ sắp chết, tụ vào trong thanh pháp kiếm màu máu.
Trong đan hoả yêu dị, trên thân pháp kiếm, linh văn cổ quái kia cũng dần từng bước trở nên hoàn chỉnh.
Cùng lúc đó, một hư ảnh huyết khí hình người dần tạo thành, cũng bắt đầu lơ lửng ở xung quanh Huyết Linh Kiếm, nhìn như hài đồng, không ngừng chạy nhanh vòng quanh pháp kiếm màu máu.
Quảng Lương Vương dù không phải là luyện kiếm sư, nhưng vào lúc này lại cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trên chiến trường.
Mắt thấy binh sĩ Việt Quốc ngã xuống như rạ, trong lòng của ông giá lạnh. Y lảo đảo lui lại, thần sắc chán nản ngồi tại ghế dựa lớn bên tường thành, quân tướng lĩnh xung quanh thấy thế, bèn tiến lên đỡ, lại bị y khoát tay áo ngăn cản.
“Đi đi, đều đi đi, có thể trốn được bao xa, thì cứ trốn…” Y thì thào nói.
Mọi người chung quanh, hai mặt nhìn nhau, dù đều có vẻ do dự, nhưng không có người nào xoay người rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, phía chân trời xa xa bỗng nhiên hiện ra một bóng người, cưỡi một thanh phi kiếm màu bạc từ giữa không trung bay tới, thân hình phiêu dật bay về phía cổng thành.
Quảng Lương Vương giật mình, đứng lên lẩm bẩm: “Chẳng lẽ còn có viện binh?”
Vừa dứt lời, luồng ánh kiếm màu bạc kia đã hạ xuống đầu tường, lại là một chàng thanh niên mặc áo bào trắng, chân đi tạo giày, đứng ở một trên thanh trường kiếm màu bạc lóa mắt cách mặt đất ba thước.
Bên ngoài màu da hơi đen, hai tròng mắt sáng ngời, khuôn mặt dù không thể nói rõ tuấn lãng, nhưng góc cạnh rõ ràng, trên trán cột một dây cột tóc màu đỏ, quần áo trên người bay phất phơ, thoạt nhìn hơi có mấy phần phong thái kiếm tiên.
Mà sau khi Quảng Lương Vương thấy rõ mặt mũi kẻ này, nhất thời như bị sét đánh, cả giận nói: “Thiết Kiên, là ngươi?”
Tướng lĩnh xung quanh nghe vậy, nhao nhao xông tới, rút ra binh khí trong tay chĩa vào Thiết Kiên, trừng mắt nhìn.
“Vương gia, dù ngươi có tin hay không, chuyện Tư Đồ đại sư bị hai, không phải do ta gây ra, mà có ẩn tình khác.” Thiết Kiên nhảy từ trên Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm xuống, đối với Quảng Lương Vương vi vi khom người vái chào, tư thế thành khẩn.
Quảng Lương Vương nhìn kỹ hắn, phất tay ra hiệu cho thủ hạ lui xuống, thở dài nói: “Việc đã đến nước này, có phải là ngươi làm hay không, không còn quan trọng nữa, Việt Quốc nhất định sẽ bị diệt…”
Dứt lời, ánh mắt của ông lần thứ hai lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn về chiến trường ngoài thành.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Thiết Kiên cũng đã dời về phía bên kia, cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Trước giải quyết phiền toái trước mắt, những chuyện khác ngày sau hãy nói!” Thiết Kiên đứng ở trên đầu tường, sau khi nói xong, cũng không đợi Quảng Lương Vương mở miệng, lập tức ngón tay nhập lại rạch vào khoảng không phía trước.
Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm lơ lửng giữa trời, lập tức lướt đi, hóa thành một đạo ngân hồng, bay vụt về phía Phong Thanh Tử trên bầu trời.
Trên mũi kiếm ngân quang rực rỡ, chỗ đi qua trên không than lui, nổ đùng không ngừng, hầu như trong nháy mắt đã đến Phong Thanh Tử trước người.
Người sau khoanh chân ngồi trên không trung, tựa hồ đang ở giai đoạn quan trọng luyện chế Huyết Linh Kiếm, đối với Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm bay vụt đến hoàn toàn không hề biết, tùy ý nó đâm tới mi tâm của mình.
Nhưng đúng lúc này, một đạo nhân ảnh đột ngột xuất hiện, cầm trong tay một thanh pháp kiếm màu đỏ, bổ xuống Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm.
Song tử quang lóe, ánh kiếm màu tím liền chém vào trên mũi Tử Mẫu Kiếm, trực tiếp đánh lệch mũi kiếm.
“Ninh Kham!” Thiết Kiên đứng ở trên đầu thành, sau khi thấy rõ khuôn mặt của người nọ, lạnh lùng nói.
Dứt lời, cổ tay của hắn di chuyển, khẩy tới trước một cái.
Thanh trường kiếm màu bạc đã rơi xuống dưới, lập tức thay đổi tư thế, phóng lên cao, chém thẳng vào đầu của Ninh Kham.
Ninh Kham thấy thế, thần sắc khẽ biến, lập tức lắc mình tránh thoát, đồng thời một kiếm quét ngang, chặn ngang trường kiếm.
Chỉ nghe “Keng” một tiếng âm vang. Ngay sau đó, trên trường kiếm màu bạc liền có một đoàn ngân quang vọt ra, hấp thu uy năng một kích kia, lần nữa bạo phát.
“Oanh”! Ninh Kham bị cổ đạo lực phản chấn, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu, ngã xuống phía dưới.
Mà Phong Thanh Tử vốn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, cũng bị lực trùng kích ảnh hưởng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Y khẽ gắt một tiếng, mắng một câu “Phế vật”, lập tức vung áo bào, bao phủ lấy phi kiếm màu trắng bạc.
Chỉ thấy đạo bào màu tím lóe lên quang mang, bảy ngôi sao thêu phía trên bừng sáng quang mang, ống tay áo nhất thời phồng lớn mấy chục lần, lập tức giam cầm Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm.
Phi kiếm bị thu vào trong tay áo, nhất thời bị giam, ở bên trong trái xông phải phá, khiến cho ống tay áo gồ lên như cái bọc lớn, song làm sao cũng không thể thoát ra.
“Kiên nhi, đồ tôn tốt của ta! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Thật không hỗ là người có thể thức tỉnh dị hỏa phệ hồn, mới ngắn ngủi thời gian mấy năm, cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, cho dù dùng cụm từ: thiên tài và yêu nghiệt để tán thưởng ngươi, cũng không quá đáng.” Trên gương mặt anh tuấn của Phong Thanh Tử, nở một nụ cười, xa xa đánh giá Thiết Kiên, chậm rãi nói.
Sắc mặt của Thiết Kiên hầm hầm, nhìn Phong Thanh Tử, không nói gì.
“Ngươi là một người thông minh, thiên phú trên con đường luyện kiếm rất tốt. Chỉ cần ngươi giao ra dị hỏa trên người, bản tọa chẳng những đảm bảo ngươi không chết, còn có thể dạy toàn bộ tâm đắc luyện kiếm cả đời cho ngươi. Thừa kế y bát của bản tọa, từ nay về sau trong hai nước Tấn – Việt, ngươi dưới một người, trên vạn người.” Phong Thanh Tử hơi dừng một chút, lại mở miệng nói.
“Phong Thanh Tử, ngươi thân là Linh Kiếm Sư, lại có địa vị quốc sư tôn quý, vì của tư dục của bản thân không màng tính mạng của hàng vạn hàng nghìn sinh linh, kế thừa y bát của ngươi, lẽ nào cũng phải bắt chước ngươi khiến sinh linh đồ thán sao? Xin lỗi, ta làm không được.” Thiết Kiên lạnh lùng cự tuyệt.
“Ha hả, khó có được thật có một lần động tâm muốn truyền thụ y bát, kết quả còn bị cự tuyệt. Mà thôi mà thôi… Nếu rượu mời không uống, vậy cũng chỉ có mời ngươi uống rượu phạt.” Phong Thanh Tử cười ha ha nói.
Y còn chưa dứt lời, thần sắc lại chợt biến đổi, vừa kinh vừa sợ nói:”Ngươi đã làm gì?”
“Không có gì, chỉ là bị hủy Kim Đan của ngươi mà thôi.” Thiết Kiên mỉm cười, dựng thẳng l ngón trỏ, thản nhiên nói.
Một kiếm quang màu vàng ròng mỏng manh bay vút quay về, sau khi bay vòng quanh ngón tay của y một vòng, diễu võ dương oai vậy lơ lửng ở bên người y.
Cùng lúc đó, ở trung tâm chiến trường, viên Kim Đan huyết hồng ở phía trên thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, đột nhiên “Két” giòn vang một tiếng, nứt ra một khe hở.
Phong Thanh Tử thấy thế, nhất thời phát ra một tiếng gào thét thê lương, há to miệng, để hút trở về.
Một khí lưu mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy, lập tức bay ngược về trong miệng của y, viên Kim Đan này cũng theo đó bay trở về trong miệng của y.
Tầng hỏa diễm bao phủ ở trên pháp kiếm màu máu cũng theo đó thu lại, biến mất không thấy.
Ngay sau đó, chợt nghe trong hư không truyền đến âm thanh “ông ông”.
36 cái Phá Hồn Đinh và 72 cây Dẫn Huyết Trụ phía dưới đồng thời chấn động, quang mang phai nhạt, màn sương mù màu máu bao phủ toàn bộ chiến trường cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Lưỡng quân Tấn Việt mới vừa rồi vẫn còn đang đẫm máu chém giết, đã tổn thất quá nửa. Người may mắn còn sống sót, lúc này đều giống như bị hút hết tinh khí thần, từng người uể oải ngã xuống đất, khuôn mặt mờ mịt.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng núi thây biển máu khủng bố xung quanh, bọn họ lập tức nhớ lại sự việc Huyết tinh tàn sát lúc trước giữa lẫn nhau, thần sắc nhất thời trở nên vạn phần hoảng sợ.
Quảng Lương Vương bị cảnh tượng kinh hoàng trước mặt doạ sợ, lúc này mới chật vật hồi phục tinh thần lại, vội vàng ra lệnh đánh trống, triệu hoán toàn quân lui lại.
Thiết Kiên thấy thế, không tiếp tục công kích Phong Thanh Tử, mà phi thân lướt vào trên chiến trường, chỉ huy Tử Kiếm vàng ròng lướt gấp chung quanh, chặn ngang trảm đứt hơn mười cái Phá Hồn Đinh và Dẫn Huyết Trụ, triệt để phá hủy toàn bộ đại trận huyết tế.
Mà Kim Đan của Phong Thanh Tử bị thương, sau khi triệu hồi về trong cơ thể, liền lập tức điều tức chữa trị, căn bản không định ngăn cản hắn.
Thân hình của Thiết Kiên lóe lên, nhân cơ hội bay về phía thanh Huyết Linh Kiếm chưa luyện thành.
Chờ đến phụ cận, hắn liền thấy văn lộ trên thanh trường kiếm màu máu, vẫn còn đang ngọ nguậy, dường như đang hút máu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Thiết Kiên vừa nghĩ, phi kiếm xích hồng lập tức bắn nhanh như điện, chém về phía trường kiếm màu máu một phát.
Nhưng vào lúc này, trên thanh trường kiếm màu máu, một tiểu nhân màu máu mơ hồ lại đột nhiên hiện lên, sau đó nhìn hắn cười quái dị một tiếng, liền chui vào trong huyết kiếm.
“Kiếm Linh!”
Chương 60: Đột nhiên xảy ra dị biến
Thiết Kiên trong nháy mắt liền nhận ra vật nhỏ kia, hắn biết dù nó chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng cũng đã sản sinh linh trí. Sau này nếu cho nó cơ hội tàn sát lượng lớn sinh linh, vô cùng có khả năng một lần nữa tiến hóa tới tầng thứ mới.
Tử Kiếm màu vàng ròng chém tới, sóng lại chém vào khoảng không.
Thanh trường kiếm màu máu đột ngột vút lên khỏi mặt đất vào lúc kiếm linh nhập vào, bay vào không trung.
“Muốn hủy Linh Kiếm của ta, mơ tưởng!”
Phong Thanh Tử không thèm hoàn toàn áp chế thương thế của Kim Đan, vươn tay ra, nắm lấy Huyết Linh Kiếm bán thành phẩm ở trong tay.
Kiếm vừa đến tay, một cỗ huyết khí nồng đậm nhất thời xộc vào trong óc của y, khiến cả người y giống như bị giáng mạnh một phát búa tạ, hai mắt một hồi mê muội, lảo đảo từ trên trời cao rớt xuống dưới.
Lúc sắp đập xuống mặt đất, đôi mắt của y lại đột nhiên lóe lên huyết quang, lần nữa khôi phục tỉnh táo, thân hình đảo ngược một cái, vững vàng đặt lên mặt đất.
Nhưng mà y vừa mới đứng vững, trường kiếm trong tay nhất thời tuột khỏi, lại không bị y khống chế, hóa thành một vệt sáng màu máu, lập tức tiến vào trong hàng ngũ Tấn quân.
Nơi mà kiếm quang đi qua, máu tươi bắn tung tóe, lại có mấy trăm người lập tức bị xuyên tim, trong khoảnh khắc bị hấp thụ tinh huyết sinh hồn, hóa thành một cỗ hài cốt ngã xuống đất.
Mắt thấy Huyết Linh Kiếm mất khống chế, lại muốn tự mình đại khai sát giới, Phong Thanh Tử vội vã kết kiếm quyết, bấm tay trảo vào trong hư không.
Bước tiến của Huyết Linh Kiếm nhất thời bị kiềm hãm, như là vừa lọt vào một lồng giam vô hình, căn bản không thể nhúc nhích.
Phong Thanh Tử từ trong hư không bước ra mấy bước, đi tới bên thân kiếm, nhẹ nhàng búng ngón tay lên thân kiếm.
“Keng”.
Huyết Linh Kiếm run rẩy không ngừng, dường như vô cùng không cam lòng bị thuần phục, vẫn không ngừng giãy dụa.
“Đừng náo loạn nữa!” Một tay của Phong Thanh Tử nắm chặt chuôi kiếm, tay kia kết đạo ấn giữa hư không, lãnh đạm nói một câu.
Thanh Huyết Linh Kiếm lập tức như bị sét đánh, sau khi rung mạnh, đã không còn bất kỳ dị trạng nào nữa, ngoan ngoãn nằm trong tay của y.
Cách đó không xa, Ninh Kham mới vừa bị Thiết Kiên đánh rớt trên đất thấy thế, sau một lúc do dự, vẫn cẩn trọng đi ra phía trước, chắp tay cúi người nói: “Chúc mừng sư tôn, luyện thành Huyết Linh Kiếm.”
“Ngươi hộ pháp cho bản tọa như vậy sao?” Phong Thanh Tử không chút vui vẻ, ngược lại lạnh lùng nhìn lão.
“Sư tôn thứ tội!” Ninh Kham sợ hãi không ngớt.
Phong Thanh Tử hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói tiếp, lại nhìn thấy ống tay áo bên trái của mình đột nhiên không gió tự bay, nơi lúc trước bị lôi điện đốt thủng một lỗ, một ánh sáng màu bạc chói mắt lao vụt ra.
Không đợi y có hành động gì, đoàn ánh sáng bạc kia liền từ trong tay áo bên trái bạo nứt ra.
Nhưng thấy nửa bộ đạo bào hoàn toàn nổ nát, hóa thành tro bụi, một thanh trường kiếm màu bạc từ đó bắn nhanh ra, bay trở về phía Thiết Kiên.
Phong Thanh Tử vung tay, trong nháy mắt khuấy động sóng khí xung quanh, trên cánh tay trần ngoại trừ có chút vết đỏ ra, không có những vết tích khác, cứ như không chịu nửa điểm thương tổn.
Khí lực của tu sĩ Kim Đan Cảnh, đã vượt xa tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, rất mạnh mẻ, chỉ sợ cũng chỉ có Linh Kiếm mới có thể tổn thương.
Y cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, ngũ quan anh tuấn trên lộ vẻ dử tợn.
Sau một tiếng hừ lạnh, thân hình chợt lóe, liền biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước người Thiết Kiên.
“Đi chết đi!”
Phong Thanh Tử quát khẽ một tiếng, Huyết Linh Kiếm trong tay hóa thành một đạo huyết quang, quét ngang Thiết Kiên.
Thiết Kiên sớm có phòng bị, một lần nữa triệu hồi Mẫu Kiếm màu bạc vào tay, đón đỡ đòn đánh, chặn mũi kiếm của Huyết Linh Kiếm.
Hai kiếm chạm nhau, Thiết Kiên chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ bài sơn đảo hải, mang theo huyết khí khuynh đảo bàng bạc khiến người sợ hãi, dường như biển máu đón đầu nhào xuống, một tòa núi thây phủ đầu, khó có thể ngăn cản.
Trong nháy mắt, thân thể của hắn tựa như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.
“Thình thịch”.
Thiết Kiên văng vào trong đống xác chết đầy máu tanh, liên tục lộn mấy vòng, mới ngừng lại được.
Hắn lấy thế xoay người đứng lên, phun ra một ngụm máu, trường kiếm trong tay lại đưa ngang, ngăn cản ở trên đỉnh đầu.
“Keng”
Lại là một tiếng âm vang, Phong Thanh Tử đuổi sát theo, lại chém xuống đầu một kiếm.
Thiết Kiên bị ép chật vật ngăn cản, thân thể trùn xuống dưới, trực tiếp lún vào trong lòng đất.
Không đợi hắn rút đôi chân ra khỏi mặt đất, Phong Thanh Tử lại một chém xiên một kiếm, lại đánh bay hắn ra ngoài.
Lực đạo của một kích này hơi nhẹ hơn so với trước, hướng văng lại hết sức đẹp, Thiết Kiên bị đánh ngửa mặt bay ra ngoài, trường kiếm trong tay tức thì bị đánh cho kéo dài ở trên mặt đất, trong lúc nhất thời không cách nào nữa rút về phòng hộ trước người.
Phong Thanh Tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cỡ này, thân ảnh chợt lóe lên, đi tới trước người Thiết Kiên, giơ kiếm đâm xuống ngực của hắn.
Thiết Kiên không kịp đưa Mẫu Kiếm lên đón đỡ, chỉ chút nữa là sẽ bị xuyên tim.
Nhưng đúng lúc này, thân hình của hắn lại đột nhiên lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, dịch chuyển đến ngoài 3 thước, một lần nữa hiện ra.
“Tiểu Na Di Phù, không tốt!” Phong Thanh Tử thầm kêu một tiếng.
Vừa dứt lời, Thiết Kiên vừa thoát ra được, ánh sáng bạc trên trường kiếm trong tay tăng vọt, giống như một vòng thái dương màu bạc, chém vào cổ của Phong Thanh Tử.
Mấy lần công kích trước, Thiết Kiên chỉ phòng không công, Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm không ngừng hấp thu công kích của Huyết Linh Kiếm, tích góp từng tí mãi đến lúc này, mới đột nhiên bạo khởi, tung đòn sát thủ.
Phong Thanh Tử nhanh chóng quay ngược lại, khóe miệng lại nở một nụ cười âm hiểm.
Nhưng lúc thấy hoa quang màu bạc thôn phệ, vương miện liên hoa màu bạc trên đỉnh đầu lại đột nhiên bừng sáng, từng đoá hoa sen nở rộ, ngược lại nuốt chửng toàn bộ ánh kiếm màu bạc của Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm.
Ánh sáng bạc biến mất, uy lực của Mẫu Kiếm nhất thời bị đánh tan hơn phân nửa, Phong Thanh Tử nghiêng người ra sau, lại trực tiếp dùng bả vai đánh về phía mũi kiếm.
Chỉ thấy trên đầu vai bên ngoài đạo bào bỗng nhiên sáng choang ánh sáng tím, toàn bộ đều tụ tập ở đầu vai, sau khi đánh bay Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm, “keng keng”, bèn hoàn toàn vỡ vụn.
Nhìn có vẻ lâu, thực ra chỉ trong chớp mắt.
Thiết Kiên bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị đụng đến lảo đảo, buộc phải lui về phía sau.
Phong Thanh Tử vung tay lên, Huyết Linh Kiếm lập tức rời khỏi tay, ở giữa không trung quay mấy vòng, vòng qua phía sau Thiết Kiên, bắn nhanh về phía tim của hắn.
Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên.
Thanh Tử Kiếm vàng ròng của Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm, đã sớm dưới sự dẫn dắt của Thiết Kiên, lao về phía sau, thay hắn chặn một kích trí mạng này.
Ngay sau đó, sau lưng của Thiết Kiên nổ đùng vang liên tục, 2 thanh phi kiếm không ngừng va chạm, trong chốc lát cũng đã giao kích hơn trăm lần.
Có Tử Kiếm vàng ròng bảo vệ phía sau, Mẫu Kiếm màu bạc trong tay của Thiết Kiên đâm thẳng vào tim của Phong Thanh Tử.
Đạo bào pháp bảo đã hủy, vội vàng lui lại mấy bước, vung bàn tay lên, lưu quang màu xanh không dễ dàng phát giác hiện ra, bỗng bay vút đi, bay vụt về phía Thiết Kiên.
Thiết Kiên chớp mắt, vội vàng thu lại kiếm thế, chém về bên cạnh một kiếm.
Thanh quang lao tới, bị mũi kiếm đâm trúng, bay ngược trở về.
Cùng lúc đó, Phong Thanh Tử cũng ngừng lùi lại, nắm chặt thanh quang.
Chỉ thấy phía dưới quang mang tràn đầy, một thanh trường kiếm màu xanh mỏng như lá liễu, kiếm quang như nước chảy, xuất hiện ở trong tay của y.
Kiếm này tên là “Thanh Ly”, là một thanh Linh Kiếm do Phong Thanh Tử luyện thành, cũng là Linh Kiếm khi lão trở thành Linh Kiếm Sư, trong đó dù không sinh ra Kiếm Linh, uy lực lại không thể khinh thường.
Phong Thanh Tử tay cầm Thanh Ly kiếm, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, hoàn khác biệt so với lúc trước dáng dấp tà mị cầm Huyết Linh Kiếm, dung mạo vốn tuấn mỹ, lúc này lại sinh ra vài phần xuất trần phiêu dật.
Thiết Kiên đối với việc này không chút quan tâm, chỉ tập trung đề phòng, vừa phân thần khống chế Tử Kiếm vàng ròng giao chiến với Huyết Linh Kiếm.
Lúc này, cổ tay của Phong Thanh Tử bỗng nhiên di chuyển, trường kiếm trong tay dập dờn tầng tầng rung động màu xanh, cứ như nước gợn chiết xạ ánh mặt trời chiếu vào đáy sông, từ từ trôi giạt, trong trẻo dễ chịu.
Thiết Kiên biết không ổn, vội vã lui mấy trượng, tránh được quang ảnh màu xanh.
Nơi mà hắn vừa rời đi, nơi mà hắn từng đứng, giống như là nổi lên một trận gió lốc, cong vênh vặn vẹo, cát đá trên mặt đất, nhất thời hóa thành bột mịn.
“Chiêu Kiếm Ảnh Phân Quang Thuật thật đẹp. . .” Thiết Kiên than.
Thân hình vừa chuyển, lại tiếp tục lui về phía sau hơn mười trượng, trường kiếm màu bạc ném về phía trước, bấm kiếm quyết, cao giọng quát lên:
“Bắn!”
Lời vừa nói ra, thanh phi kiếm màu bạc nhất thời rung vang, trong ánh sáng bạc, hóa thành một thanh cự kiếm lưỡi rộng, bắn mạnh về phía Phong Thanh Tử.
Thân kiếm lướt qua, gió xoáy quanh quẩn, chấn động trên không, dốc hết toàn lực, thô bạo xé nát tầng tầng kiếm ảnh của Thanh Ly kiếm.
Phong Thanh Tử thấy thế, cười nhạo một tiếng, trực tiếp từ bỏ Thanh Ly kiếm, hóa thành một đạo thanh ảnh, lướt gấp qua bên cạnh mẫu kiếm màu bạc, đâm về phía Thiết Kiên.
Hai người đều tay không, đối mặt Linh Kiếm của đối phương.[Audio] Đấu Phá Thương Khung(dịch)
Phong Thanh Tử tung song chưởng, hồng quang trong lòng bàn tay ngưng tụ thành 2 bàn tay khổng lồ, cứ như 2 đại môn tại quan ải, trực tiếp ngăn cản Mẫu Kiếm màu bạc.
Cơ thể run rẩy kịch liệt, hiển nhiên chịu lực cực lớn, nhưng vẫn không chút nhượng bộ.
Thiết Kiên lùi lại phía sau, bàn tay phải nắm chặt, vặn eo, bày ra tư thế giáng bùa rèn sắt lúc bình thường, chỉ đợi Thanh Ly kiếm bay tới cách người 3 thước, cánh tay vung lên, quét giữa không trung một vòng tròn, đập thẳng xuống.
“Oanh” vang.
Thiết Kiên sau khi trải qua rèn luyện tại Huyền Âm Bí Cảnh, khí lực cường hãn đương nhiên mạnh hơn lúc trước, một quyền này nện xuống, trực tiếp đập mũi kiếm của Thanh Ly kiếm xuống dưới, trực tiếp đâm xuống dưới đất hơn mười trượng.
Nắm đấm của Thiết Kiên cũng bị kiếm khí gây thương tích, nứt ra một vết rách sâu, máu me đầm đìa, lộ ra xương trắng âm u.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra!
Tử Kiếm vàng ròng vốn đang giằng co với Huyết Linh Kiếm, đột nhiên hồng quang tăng vọt, uy thế tăng vọt gấp đôi, một kiếm đã đánh cho linh quang của Tử Kiếm run rẩy, rớt xuống.
Một tiếng cười rợn cả tóc gáy vang lên, một hư ảnh toàn thân Kiếm Linh huyết hồng từ trên Huyết Linh Kiếm bỗng dưng hiện lên, hai tay vặn thân kiếm, khiến cho Huyết Linh Kiếm xoay giữa không trung, mũi kiếm nhắm thẳng hậu tâm của Thiết Kiên, bắn nhanh đến.
Thiết Kiên vừa mới dồn toàn lực đánh rớt Thanh Ly kiếm, tay đã bị thương, lúc này căn bản không kịp xử lý vết thương, phải vặn mạnh người tránh né.
Nhưng Kiếm Linh của Huyết Linh Kiếm không hề nhập vào bản kiếm của nó, lại tăng tốc độ, trước khi Thiết Kiên tránh thoát, liền khống chế Linh Kiếm đâm vọt tới.
“Phốc”.
Ngực phải của Thiết Kiên bị Huyết Linh Kiếm đâm xuyên qua, mang theo lượng lớn máu thịt, thân thể cũng “ầm” một tiếng, ngã văng ra ngoài.