1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. [Audio] Kiếm Nghịch Thương Khung dịch
  4. Tập 2: Danh chấn ngoại môn – Ước hẹn ba tháng (c11-c20)

[Audio] Kiếm Nghịch Thương Khung dịch

Tập 2: Danh chấn ngoại môn – Ước hẹn ba tháng (c11-c20)

❮ sau

Chương 11 : Danh chấn ngoại môn. (1)

Trước mặt Huyền Thiên không có bí kíp, không có giá sách, hết thảy đều không có, trắng xoá, nhưng mà kiếm quang vào lúc này lại lóe lên, lóe lên tức thì, trong khoảnh khắc đó tâm của Huyền Thiên đập mạnh, một kiếm này giống như từ thiên ngoại hàng lâm, xuyên thẳng qua hư không, lại đi vào thiên ngoại, nhanh tới mức không tưởng tượng nổi, trong lòng có hiểu ra.

Đám sư huynh bên cạnh nhìn qua Huyền THiên đang xem bí kíp Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp,thần sắc hưng phấn như phát hiện trọng bảo, tinh thần cơ hồ hoàn toàn dung nhập vào trong đó, trong lòng cười nhạo Huyền Thiên không thôi.

Rời khỏi Vũ Kỹ Các, trên mặt Huyền Thiên hiện ra nụ cười nhàn nhạt.

Tiên Thiên Công, Báo Ảnh Thuật, Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp cũng khắc sâu vào trong trí nhớ của Huyền Thiên, duy nhất chưa đủ là không có quan sát được đồ án của Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, cảm ngộ trong nội tâm Huyền Thiên không dừng lại ở đó, ý cảnh độc thân tuyệt sát cũng theo đó mà nhạt nhòa.

Chuyện này làm nội tâm của Huyền Thiên có chút tiếc hận, nhưng Vũ Kỹ Các thời gian dừng lại có hạn, đã đến giờ thì hắn phải đi ra, muốn tiến vào lần nữa ít nhất phải ba tháng sau mới được.

Nhưng mà ngộ tính của hắn siêu quần, tuy còn không có từ kiếm chiêu Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp lĩnh ngộ được ý cảnh ‘nhanh’, nhưng mà lĩnh ngộ cũng mang tới nhiều lợi ích.

Truy Phong Kiếm Pháp cũng là loại dùng tốc độ, linh hoạt làm trọng, Huyền Thiên lĩnh ngộ ‘ nhanh ’ tăng lên thì lĩnh ngộ Truy Phong Kiếm Pháp cũng đạt tới độ cao mới, không chỉ xuất thần nhập hóa, hắn cảm giác được cơ hồ có thể dung hợp kiếm chiêu Truy Phong Kiếm Pháp.

Từ Vũ Kỹ Các đi ra liền mang lệnh bài trả cho trưởng lão, Huyền Thiên lại chạy đi tới dãy núi ngoại môn.

Trên đường đi Huyền Thiên còn đang đắm chìm trong dư vị tuyệt sắt của Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, trong bất tri bất giác đã đi qua mấy ngọn núi.

Phía trước chính là quảng trường ngoại môn, Huyền Thiên chuyển biến, thân thể hơi dừng lại, phía trước có hơn mười người đứng thành hàng ngăn cản đường đi của hắn.

Huyền Thiên nhíu mày, hắn tiến vào Thiên Kiếm Tông thì bởi vì bị người của Huyền Ky phái đi đuổi giết mấy năm, cho nên ít xuất hiện cẩn thận, chưa bao giờ xông ra danh tiếng, đối với đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông quen biết không nhiều.

Nhưng mà mười tên đứng trước mặt có hai tên Huyền Thiên nhận ra.

Một thân quấn băng bó, mũi xanh mắt sưng, lúc trước còn khóc lóc cầu xin tha thứ, nhin thấy Huyền Thiên thì trên mặt hiện ra thần sắc giận dữ, chính là Trương Hổ lúc trước khi Huyền Thiên đi Vũ Kỹ Các đã quyết đấu một trận.

Bên cạnh Trương Hổ có một người hơi thấp hơn một chút, nhưng dáng người gầy và đôi mắt tam giác, bộ dáng âm trầm.

Người này tên là Ngưu Chí Cao, Bắc Mạc Huyền, nhi tử của gia chủ Ngưu gia, cho nên Huyền Thiên nhận ra.

Ngưu Chí Cao dáng người cao gầy, nhưng mà thực lực đạt tới võ đạo thất trọng, so với Trương Hổ còn lợi hại nhiều lắm.

Thiên Kiếm Tông là tông môn lục phẩm, phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh là cự đầu, thế lực khổng lồ, chỉ có bước vào Tiên Thiên mới có thể trở thành đệ tử nội môn, võ đạo cảnh thập trọng, đều là đệ tử ngoại môn.

Võ đạo thất trọng thì nội lực trong cơ thể đã thập phần thâm hậu, có thể sử dụng kiếm khí đả thương người, trong võ đạo cảnh tính toán là cao thủ rồi.

Cho nên Thiên Kiếm Tông đối với đệ tử võ đạo thất trọng tương đối xem trọng nhiều lắm, có thể cung cấp thêm đan dược và thời gian nghe trưởng lão ngoại môn truyền thụ kinh nghiệm võ đạo.

Trong Thiên Kiếm Tông thì đệ tử ngoài võ đạo thất trọng đều cảm thấy tài trí hơn người, tách khỏi đệ tử ngoại môn bình thường, chính là tinh anh của đệ tử ngoại môn.

Tinh anh là có hi vọng trước hai mươi tuổi bước vào Tiên Thiên, có tiềm lực trở thành đệ tử ngoại môn.

Trong mười người trước mặt Huyền Thiên, võ đạo thất trọng kể cả Ngưu Chí Cao có năm người, nhưng mà thực lực của Ngưu Chí Cao lại mạnh nhất trong năm người, chúng đệ tử đều lấy hắn làm trung tâm.

Còn lại cũng có thực lực võ đạo lục trọng, võ đạo ngũ trọng.

Trương Long biết được đệ đệ bị Huyền Thiên đánh một trận, trong nội tâm phẫn nộ đến cực điểm, nhưng mà hắn là nhân vật nổi tiếng top 3 của ngoại môn, năm nay có hy vọng đứng đầu giải đấu ngoại môn, tự trọng thân phận nên không tự tay đi tìm Huyền Thiên gây phiền toái, hắn phái một ít thủ hạ đi thu thập Huyền Thiên.

Trương Long năm nay mới mười bảy tuổi, tu vị đã đạt tới võ đạo thập trọng cảnh, có hi vọng bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn, đệ tử nội môn có thể học tập công pháp vũ kỹ Huyền giai, thực lực so với đệ tử ngoại môn mạnh hơn nhiều, quyền lực cũng rất nhiều, trở thành nhân vật mà các đệ tử ngoại môn nhìn lên.

Cho nên có được núi dựa này, không ít đệ tử ngoại môn đều cam nguyện đi theo Trương Long, ra sức cho hắn sử dụng.

Huyền Thiên đã bước vào võ đạo lục trọng cảnh, đã sớm được Hoàng Thạch tuyên truyền ra, chuyện ra rất xôn xao, trong hàng đệ tử ngoại môn nhấc lên cơn sóng nhỏ, vì để đảm bảo nên Trương Long phái đệ tử tinh ảnh tu vi thất trọng ra.

Bắc Mạc Huyện có Ngưu, Trình, Trương ba nhà lũng đoạn bảy thành tài nguyên của Bắc Mạc Huyện, sinh ý khác đều phụ thuộc vào ba nhà này.

Hoàng gia tại Bắc Mạc Huyện tư lịch không sâu, nhất định phải phát triển gia nghiệp, cần rất nhiều bạc, chỉ có gia nghiệp cường đại mới có thể mua được đan dược tốt, chậm rãi trị liệu tốt thương thế.

Hoàng gia vốn là gia tộc ngũ phẩm, đặt ở Thần Đao Vương đều là tồn tại cự phách, chưởng khống giả Thần Đao Môn cũng không quá đáng là tông môn lục phẩm mà thôi.

Nhưng mà Hoàng gia sau đại nạn mười chết chín, chủ mạch chạy trốn tới Bắc Mạc Huyện, mỗi người bị trọng thương, tu vị cao nhất chỉ là Tiên Thiên tam trọng.

Nhất là Huyền Hồng, tự mình khổ chiến nên kinh mạch trong cơ thể sớm đứt gãy, chỉ bằng một hơi tàn chèo chống tới bây giờ, mới bảo hộ được chủ mạch Hoàng gia, chạy ra tìm đường sống, giúp Hoàng gia đặt chân tại Bắc Mạc Huyện, trong nội tâm vì chuyện kinh mạch đứt gãy, cơ hồ trở thành một phế nhân, thực lực chỉ tương đương với võ giả lục trọng, ngay cả phóng kiếm khí cũng không được.

Muốn khôi phục thương thế cần linh đan diệu dược, muốn linh đan diệu dược thì cần tiền bạc, muốn có nhiều tiền phải phát triển gia nghiệp.

Muốn phát triển gia nghiệp thì phải xung đột lợi ích với ba gia tộc ở Bắc Mạc Huyện, mà Ngưu, Trình, Trương ba nhà ở Bắc Mạc Huyện không cho phép chuyện này xảy ra.

Cho nên, Hoàng gia đặt chân Bắc Mạc Huyền đã sinh ra mâu thuẫn với Trình, Ngưu, Trương ba nhà, Hoàng gia muốn phát triển gia nghiệp càng xâm phạm lợi ích của ba nhà này, cho nên sinh ra xung đột.

Trừ phi thực lực của Hoàng gia mạnh hơn Trình, Ngưu, Trương ba nhà, có thể dùng vũ lực trấn trụ tràng diện, nếu không sẽ bị ba nhà này xa lánh.

Chương 12 : Danh chấn ngoại môn. (2)

Ngưu, Trình, Trương ba nhà đều là gia tộc cửu phẩm, gia chủ có tu vi Tiên Thiên tam trọng, so với Hoàng gia là gia tộc ngũ phẩm ngày xưa thì không đáng gì, nhưng mà bây giờ thì không được.

Huyền gia là gia tộc nhị phẩm, là siêu cấp bá chủ của đại lục, cho dù là Huyền Hồng hay là Hoàng gia, cũng không dám đem công pháp, vũ kỹ gia truyền truyền thụ cho đệ tử hậu bối, để tránh tiết lộ truyền vào tai của Huyền Ky, dẫn tới họa diệt tộc, chỉ có thể để bọn họ chậm rãi phát triển trong tông môn.

Lúc này Hoàng gia đặt chân tới Bắc Mạc Huyền đã ba năm, thông qua phụ thân Huyền Hồng gửi thư thì Huyền Thiên mới biết Hoàng gia đã dừng bước ở Bắc Mạc Huyền, gia nghiệp phát triển được càng lúc càng lớn, hôm nay đã tuyển nhận được hơn trăm giang hồ dị sĩ, trong đó không ít võ giả Tiên Thiên có cừu oán với ba nhà Ngưu, Trình, Trương.

Nhưng mà Hoàng gia gia nghiệp càng lớn thì mâu thuẫn với ba nhà này cũng càng mạnh, gần đây đạt tới trình độ thủy hỏa bất dung, cho nên Trương Hổ gần đây thường xuyên đi tìm Huyền Thiên cùng Hoàng Thạch gây phiền toái.

– Gia tộc có bao nhiêu khó khăn, hiện tại chúng ta cũng biết, ngươi tại Thiên Kiếm Tông là đệ tử, phải lo tu luyện, nếu Hoàng gia muốn chính thức dừng chân ở Bắc Mạc Huyện thì cần hậu bối các ngươi cố gắng, muốn báo thù rửa hận thì trước dừng chân Bắc Mạc Huyện đã, chỉ có như vậy mới không phụ kỳ vọng của ta!

Nhớ tới thư của phụ thân Huyền Hồng gửi tới, trong nội tâm của Huyền Thiên càng tức giận Trương Hổ, Ngưu Chí Cao nhiều hơn.

Huyền Thiên tức giận thì Trương Hổ cũng vậy, vừa nhìn thấy Huyền Thiên thì kêu lên:

– Hoàng Thiên đến, là hắn — chính là hắn đánh đệ thành như vậy, Ngưu ca, ngươi phải báo thù cho đệ, đem cái tạp chủng này đánh chết mới được.

– Hoàng Thiên sư đệ, sư huynh ta chờ ngươi đã lâu.

Ngưu Chí Cao nhẹ nhàng nói ra, tuy không có tức giận gào thét như Trương Hổ, nhưng trong thanh âm lại lộ ra lãnh ý.

Ngưu Chí Cao là thứ tử của gia chủ Ngưu gia, huynh trưởng của hắn là Ngưu Chí Cường.

Thực lực của Ngưu gia tại Bắc Mạc Huyện sắp xếp thứ nhất, là lãnh tụ của Trình, Ngưu hai nhà, gia chủ Ngưu Chấn Sơn có tu vi Tiên Thiên tam trọng đỉnh phong, là đệ nhất cao thủ của Bắc Mạc Huyện.

Ngưu Chấn Sơn có hai con là Ngưu Chí Cường, Ngưu Chí Cao, tuy về già mới có con nhưng con của hắn không kém.

Thứ tử Ngưu Chí Cao năm nay mười lăm tuổi, so với Huyền Thiên nhập môn sớm hơn một năm, nửa năm trước có tu vi võ đạo thất trọng, trong đệ tử ngoại môn cũng có chút danh tiếng.

Con trai trưởng Ngưu Chí Cường thực lực xưng là hậu bối đệ nhất thiên tài của Bắc Mạc Huyện, bái nhập một tông môn lục phẩm ở Thần Đao vương triều, Bá Quyền Phái, tuổi vừa mới mười bảy, cũng đã bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn của Bá Quyền Phái, thành tựu ngày sau vượt qua phụ thân của hắn.

Huyền Thiên lẳng lặng nhìn qua đám người này, không nói một lời, ý đồ bọn này tới Huyền Thiên vô cùng rõ ràng.

Thấy Huyền Thiên không nói chuyện, Ngưu Chí Cao cảm giác một quyền đánh tới bị bông, cảm giác thập phần khó chịu, âm thanh của hắn đề cao vài lần:

– Hoàng Thiên sư đệ, thời điểm ngươi võ đạo tứ trọng thì có thực lực khiêu chiến đệ tử võ đạo ngũ trọng, nghe nói ngươi hiện giờ bước vào võ đạo lục trọng, sư huynh bất tài muốn phân thắng bại với ngươi, nhìn xem ngươi có được như kỳ danh hay không, là khiêu chiến vượt cấp hay là thùng rỗng kêu to, ngươi có dám quyết đấu với ta không?

– Mặc Ngưu sư huynh mới bước vào võ đạo thất trọng nửa năm, nhưng lại là thất trọng vô địch, hắn sao có thể là đối thủ của Ngưu ca chứ?

– Đúng, Ngưu sư huynh chính là tinh anh trong đệ tử ngoại môn, vượt cấp khiêu chiến? Quả thực là chê cười, Ngưu sư huynh sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất.

– Ngưu sư huynh chỉ cần một kiếm là có thể đánh bại hắn rồi, lấy cái gì so với Ngưu sư huynh?

– Cái gì mà một kiếm, Ngưu sư huynh dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn như con kiến rồi!

– Đúng rồi, còn là thiên tài vượt cấp khiêu chiến đấy, so với Ngưu sư huynh hắn chỉ là rác rưởi!

Những đệ tử này đều là do Trương Long phái tới đả kích Huyền Thiên, đối với Huyền Thiên tự nhiên là thỏa thích xỉ nhục, huống chi trong lòng bọn chúng cũng có suy nghĩ này.

Võ đạo lục trọng cảnh cùng thất trọng cảnh là giới hạn thật lớn, võ giả thất trọng cảnh có thể phóng kiếm khí ra ngoài, cách không đả thương người, đã liệt vào hàng cao thủ, võ giả lục trọng cảnh còn chưa cận chiến đã thua, so sánh với chênh lệch của võ đạo tứ trọng, ngũ trọng cảnh không phải một cấp bậc.

Ngưu Chí Cao lấy tu vi võ đạo thất trọng tìm Huyền Thiên khiêu chiến nói rõ là thay Trương Hổ báo thù, muốn đánh Huyền Thiên một trận.

Vì để Huyền Thiên không cự tuyệt khiêu chiến, bọn chúng phải có biện pháp.

Trương Hổ hung ác nói:

– Hoàng Thiên, nếu ngươi không dám ứng chiến, từ nay về sau chúng ta gặp Hoàng Thạch một lần sẽ tát hắn một lần, mỗi ngày một người một cái tát, đánh hắn thành đầu heo mới thôi!

Thiên Kiếm Tông nghiêm cấm tư đấu, nhưng mà tát một cái cũng không phạt gì nặng, chỉ xin lỗi là xong, bế quan suy nghĩ vài ngày cũng bỏ đi, đệ tử đi theo Trương Long ít nhất có vài chục, nếu mỗi người mỗi ngày tát Hoàng Thạch một cái, tuyệt đối là ăn thiệt thòi lớn.

Huyền Thiên nhíu mày, trong mắt hiện ra hào quang sắc bén, lạnh giọng nói:

– Sao ta không đáp ứng được? Ngưu sư huynh, nếu ngươi ngứa da, muốn tìm tai vạ thì ta sẽ cho ngươi như ý, đánh ngươi không còn ngứa da mới thôi.

– Ngươi nói cái gì?

– Lại dám nói thế với Ngưu sư huynh?

– Quả thực to gan lớn mật…

Mấy tên đệ tử kia lập tức giận dữ, kêu gào rút kiếm.

Sắc mặt Ngưu Chí Cao tái nhợt, cuồng áp tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh từ khẽ răng vang lên:

– Chớ sính miệng lưỡi lợi hại, đến lôi đài ta sẽ cho ngươi biết, ai mới ngứa da, hừ!

Nói xong, Ngưu Chí Cao quay người bước nhanh về quảng trường ngoại môn, xem ra hắn vội vã muốn thu thập Huyền Thiên.

Đệ tử khác cũng nhanh chóng chạy qua, hét lớn lên:

– Đệ tử tinh anh quyết đấu…

Đệ tử ngoại môn ngoài võ đạo thất trọng đã là tinh anh, có quyền lực rời khỏi tông môn, ra ngoài săn giết yêu thú, tiến hành lịch lãm rèn luyện, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ tông môn, bình thường rất ít khi xuất hiện trước mặt đệ tử ngoại môn bình thường, đệ tử tinh anh quyết đấu càng khó gặp.

Nghe được ‘ đệ tử tinh anh quyết đấu ’, lập tức đám đệ tử khác hăng máu gà lên, cũng quát to lên rồi chạy tới quảng trường.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, tin tức đệ tử tinh anh quyết đấu lan ra nhanh chóng.

Ngay cả đệ tử ngoài võ đạo thất trọng nghe thấy cũng chạy tới.

Chương 13 : Danh chấn ngoại môn. (3)

Khi Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao đi lên lôi đài, cả quảng trường tụ tập năm sáu trăm người, còn có đệ tử liên tục không ngừng chạy đến.

Chúng đệ tử hào hứng bừng bừng nhìn đệ tử tinh anh quyết đấu, kết quả đến mới biết được quyết đấu là Huyền Thiên võ đạo lục trọng, cùng Ngưu Chí Cao võ đạo thất trọng.

Thì ra cũng không phải hai đệ tử tinh anh quyết đấu, mà là đệ tử tinh anh quyết đấu với đệ tử bình thường! Đám người kia lập tức thất vọng.

– Võ đạo thất trọng, có thể phóng kiếm khí ra ngoài, cách không đả thương địch thủ, mười võ giả võ đạo lục trọng cảnh cũng chưa hẳn là đối thủ của một võ đạo thất trọng, cuộc quyết đấu này không có nửa điểm lo lắng, còn tưởng rằng là đệ tử tinh anh đấu nhau.

– Đúng vậy a, đệ tử bình thường này là ai? Quyết đấu với đệ tử tinh anh không phải tự ngược đãi sao?

– Nghe nói tên là Hoàng Thiên, không hiện sơn không lộ thủy, mấy ngày gần đây mới nổi danh, đạt tới võ đạo lục trọng.

– Thì ra là thế, xem ra là nhận được kỳ ngộ, làm lòng tin của hắn bành trướng, hắn mới võ đạo lục trọng cảnh sao có thể là đối thủ của Ngưu sư huynh?

– Hắc hắc, ngược đãi một lần thì tự tin của hắn sẽ thu liễm.

– Không cần phải đánh bạc đâu, Ngưu sư huynh thắng chắc rồi.

– Hắc hắc… Vậy cũng phải một bồi trăm, có người nào cá với ta không?

– Thực sự một bồi trăm sao?

Đệ tử bên cạnh nói, đúng là Lâm Đông, hắn đối với Huyền Thiên có tự tin mù quáng, vừa mới nghe được đệ tử tinh anh quyết đấu thì Lâm Đông liền hào hứng bừng bừng chạy tới, không nghĩ tới lại là Huyền Thiên quyết đấu với người ta, Hoàng Thạch bị thương không tiện nên không tới.

– Đương nhiên, nhân phẩm đánh bạc của Mã Hoàng ta dám tự nhận thứ hai, không ai đứng thứ nhất đâu.

– Vậy thì tốt, ta áp một trăm lượng, đánh bạc Hoàng Thiên sư huynh thắng.

– Vị sư đệ này, một trăm lượng bạc của ngươi sẽ đội nón ra đi đấy, đệ tử bình thường là không thể nào đả bại đệ tử tinh anh cả.

Người bên cạnh nhắc nhở.

– Không có sao, thua chỉ có một trăm lượng bạc, thắng có thể lợi nhuận một vạn lượng bạc rồi.

Lâm Đông mỉm cười, trên người hắn không nhiều bạc lắm, chỉ có một trăm lượng.

– Này, tất cả mọi người nhìn thấy chưa, vị sư đệ này cam tâm tình nguyện áp Hoàng Thiên.

Mã Hoàng vội vàng đem ngân phiếu một trăm lượng của Lâm Đồng giơ lên, nhưng ngay lập tức trong nội tâm hắn sinh ra ý niệm: nếu Hoàng Thiên thực thắng? Ta phải bồi một vạn lượng, chẳng phải lỗ chết sao?

– Không có khả năng, tuyệt đối không thể được, đệ tử bình thường tuyệt đối không thể thắng đệ tử tinh anh!

Trong lòng Mã Hoàng bác bỏ ý niệm này.

Trên quảng trường không ngừng có đệ tử chạy đến, trên lôi đài, Huyền Thiên cùng Ngưu Chí Cao cũng không chờ đợi, hai người vừa lên lôi đài đã đối mặt nhau, chiến ý cuồn cuộn.

– Hắc hắc hắc hắc…

Ngưu Chí Cao âm lãnh cười cười, nói:

– Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cao thủ chân chánh, cái gì gọi là ngược đãi?

Vừa mới nói xong chỉ nghe thấy ‘ BOANG… ’ một tiếng, trường kiếm của Ngưu Chí Cao ra khỏi vỏ, trong lúc này hào quang lóe lên, trường kiếm trở nên đẹp mắt, một kiếm đâm vào Hoàng Thiên.

Ngưu Chí Cao cũng không thi triển kiếm khí, mà ngưng tụ nội lực vào kiếm, giờ phút này trên quảng trường đã có sáu bảy trăm đệ tử ngoại môn chạy tới, hắn muốn ở trước mắt bao người nói cho mọi người biết, cho dù không sử dụng kiếm khí Ngưu Chí Cao hắn cũng dễ dàng đánh bại Hoàng Thiên.

– Một kiếm thật nhanh!

– Một kiếm thật mạnh!

Đệ tử ngoại môn dưới đài hét lên, âm thanh kinh hô vang lên liên tiếp, đệ tử tinh anh vừa ra tay, quả nhiên không giống người thường, một kiếm đánh ra hào quang bừng lên, mọi người có cảm giác tránh không thể tránh, muốn tránh cũng không được.

Nhưng mà một kiếm này Ngưu Chí Cao trong mắt của Huyền Thiên không có lợi hại như vậy.

Thần tình Huyền Thiên lạnh nhạt, khinh thường nói:

– Tốc độ của ngươi quá chậm.

Tiếng nói lên kiếm đã xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, đệ tử dưới lôi đài chỉ thấy bóng kiếm xuất hiện, xuyên qua bóng kiếm của Ngưu Chí Cao.

– Ah…

Kiếm của Ngưu Chí Cao cách Huyền Thiên ba thốn, hắn liền phát ra tiếng hét thảm, lui ra phía sau.

Một đạo máu tươi ngang trời vẩy ra, vai phải của Ngưu Chí Cao đã hiện ra một vết thương lớn, máu tươi chảy ròng.

Một kiếm, võ đạo thất trọng Ngưu Chí Cao, bại.

Đệ tử dưới đài hét lớn lên, liên tục vang lên, tất cả mở to mắt như chuông lớn.

Cũng chỉ là một kiếm liền đem Ngưu Chí Cao đánh bại!

Khiếp sợ! Toàn trường khiếp sợ!

Ngay cả những đệ tử tinh anh ngoài thất trọng cũng nhịn không được rung động, lên tiếng kinh hô.

Trên mặt Lâm Đông khiếp sợ rút đi liền tươi cười, hoan hô:

– Ha ha… Hoàng Thiên sư huynh quả nhiên thắng.

Nghe vậy, Mã Hoàng bên cạnh, vẻ mặt lập tức biến thành khổ qua, trong nội tâm liên tục kêu khổ.

– Ngưu sư huynh, ngươi thực sự quá kém!

Huyền Thiên nhìn Ngưu Chí Cao dựng ngón cái lên, sau đó chỉ xuống dưới mặt đất.

Ngoài khiếp sợ ra, dưới lôi đài truyền đến âm thanh cười vang dội.

Một đệ tử bình thường dùng một kiếm đánh bại đệ tử tinh anh, bọn họ là đệ tử bình thường, ngoài khiếp sợ ra thì nội tâm còn có vui vẻ.

Sắc mặt Ngưu Chí Cao xanh lại, lại biến thành trắng, hô hấp dồn dập, hắn điểm lên vài huyệt đạo ở vai phải, máu ngừng đổ, ánh mắt trở nên âm lãnh, lạnh giọng nói:

– Tốt! Tốt! Tốt! Hoàng Thiên, ngươi quả thật làm ta lau mắt mà nhìn, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta, kiếm khí — trảm!

Ngưu Chí Cao hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm, lập tức trường kiếm hiện ra hào quang, hắn chém xuống

Xoẹt —

Một đạo kiếm khí phá vỡ hư không, giống như gợn sóng hướng Huyền Thiên lao tới.

Đệ tử dưới đài không lên tiếng, con mắt không nháy, nhìn không chuyển mắt qua hai người trên lôi đài.

Kiếm khí! Cao thủ võ đạo thất trọng có thể phóng kiếm khí, cứ nghe võ giả dưới võ đạo thất trọng không thể ngăn cản.

– Tuy thực lực Hoàng Thiên kinh người, nhưng tu vị cuối cùng vẫn thấp hơn, kiếm khí của Ngưu Chí Cao vừa ra hắn không cách nào ngăn cản, bại chắc rồi.

Một ít đệ tử tinh anh, trong nội tâm thầm nghĩ.

Ngưu Chí Cao bị Huyền Thiên đả bại, bọn họ thân là đệ tử tinh anh cũng cảm thấy mất mặt, tự nhiên là hy vọng Ngưu Chí Cao chuyển bại thành thắng.

Kiếm khí của Ngưu Chí Cao tốc độ bay nhanh bổ vào Huyền Thiên, trên mặt Huyền Thiên không chút sợ hãi, thần tình lạnh nhạt như trước, trong lúc đó hét lớn một tiếng:

– Kiếm khí! Ta cũng có!

Nói xong chém xuống một kiếm.

Xoẹt —

Một đạo kiếm khí rốt cuộc từ mũi kiếm bắn ra, so với Ngưu Chí Cao càng sáng hơn.

Nói thì chậm nhưng tình cảnh rất nhanh, kiếm khí của hai người bổ ra, chỉ trong chớp mắt đã giao phong với nhau.

Chương 14 : Ước hẹn ba tháng. (1)

Phốc…

Âm thanh như vải vóc bị xé rách vang lên, kiếm khí của Ngưu Chí Cao bị Huyền Thiên chém thành hai nửa, lập tức biến mất trong hư không, mà kiếm khí của Huyền Thiên hơi ảm đạm một ít, vẫn lao thẳng về phía trước đâm vào người của Ngưu Chí Cao.

– Ah…

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết hoa vẩy ra, thân thể Ngưu Chí Cao lui nhanh về phía sau, trên người quần áo bị nghiền nát, xuất hiện vết thương từ vai kéo xuống bụng dưới, vào thịt ba phần, mọi người khiếp sợ.

Ngưu Chí Cao trực tiếp nhảy xuống lôi đài, bản thân bị trọng thương, không có hai ba tháng đừng mong khôi phục.

– Ngươi… Ngươi làm sao có thể sử dụng kiếm khí?

Ngưu Chí Cao ở dưới đất giãy dụa chỉ vào Huyền Thiên trên lôi đài, nói xong một câu liền hôn mê.

– Làm sao có thể? Hoàng Thiên có tu vi võ đạo lục trọng có thể sử dụng kiếm khí?

– Người kia là ai? Tu vi võ đạo lục trọng có thể sử dụng kiếm khí, đánh bại đệ tử tinh anh?

– Tên là Hoàng Thiên, trước kia là đệ tử bình thường, gần đây quật khởi…

– Tên là Hoàng Thiên, hắn thật là lợi hại…

– Hoàng Thiên sư huynh võ đạo lục trọng cảnh, có thể sử dụng kiếm khí, đả bại đệ tử tinh anh võ đạo thất trọng, thực lực vô cùng khủng khiếp.

Nghèo văn giàu võ, nếu muốn tu luyện võ đạo nhanh chóng, không chỉ cần thiên phú thượng đẳng, còn cần linh đan diệu dược, hai bút cùng vẽ mới được.

Đan dược, bí kíp, vũ khí, ba thứ này vĩnh viễn không thể thiếu với võ giả.

Thần Châu đại địa, mỗi người tu võ, đan dược tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, cho nên tạo thành đan dược khan hiếm, cung không đủ cầu, giá cả khá cao.

Trước võ đạo thất trọng, võ giả tu luyện chú trọng luyện thể, chỉ cần phục dụng một loại đan dược là Thối Thể Đan.

Thối Thể Đan phân biệt là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm ba loại, hạ phẩm rèn luyện da thịt, trung phẩm rèn luyện gân cốt, thượng phẩm rèn luyện nội tạng, phân biệt đối ứng với võ đạo một hai, ba bốn, năm sáu trọng.

Một khỏa hạ phẩm Thối Thể Đan giá trị ba trăm lượng bạc, một khỏa trung phẩm Thối Thể Đan giá trị sáu trăm lượng bạc, một khỏa thượng phẩm Thối Thể Đan giá trị chín trăm lượng bạc.

Phục dụng đan dược tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp bội, một vị đệ tử tư chất bình thường, phục dụng đan dược tu luyện tốc độ tuyệt đối không chậm hơn đệ tử thiên tài, có thể thấy được tầm quan trọng của đan dược.

Một khỏa Thối Thể Đan ước chừng đủ cho võ giả tu luyện ba ngày, số lượng đệ tử Thiên Kiếm Tông vô cùng đông đảo, mỗi người mỗi tháng chỉ được ba khỏa đan dược, chỉ đủ tu luyện chín ngày mà thôi.

Thời gian còn lại muốn phục dụng đan dược tu luyện nhất định phải dùng tiền mua từ tông môn, nếu như hoàn toàn miễn phí cấp cho thì với tông môn mà nói là tiêu hao khổng lồ, tông môn phát triển cần thời gian trăm năm, ngàn năm, căn bản tiêu hao không nổi.

Gia tộc của Lâm Đông là tiểu gia tộc không có phẩm, tu vi của hắn miễn cưỡng đạt tới tam trọng, cũng không được coi trọng, nhưng mỗi tháng cũng được cấp hai ngàn lượng bạc.

Hai ngàn lượng bạc mua trung phẩm Thối Thể Đan chỉ có thể đủ mua ba khỏa, đủ cho Lâm Đông tu luyện chín ngày, hơn nữa tông môn miễn phí phát ba khỏa, một tháng Lâm Đông phục dụng trong tu luyện cũng chỉ có mười tám thiên, cho nên một trăm lượng bạc với hắn mà nói là vô cùng quý giá.

Một vạn lượng bạc a, tương đương gấp năm lần số bạc gia tộc mỗi tháng cung cấp cho, đầy đủ mua mười sáu khỏa trung phẩm Thối Thể Đan, tăng thêm đan dược miễn phí của tông môn, đầy đủ Lâm Đông liên tục phục dụng đan dược tu luyện hai tháng.

– Mã Hoàng sư huynh, một vạn lượng bạc, hắc hắc…

Lâm Đông chà xát chà xát tay, hai mắt híp thành một đường.

Mã Hoàng có tu vi võ đạo lục trọng cảnh, tiến vào tông môn đã hơn năm năm, tư chất bình thường, nhưng gia tộc của hắn lai lịch không nhỏ, là gia tộc bát phẩm, mỗi tháng cung cấp hắn tu luyện là một vạn lượng bạc, nhưng mà trừ tiền mua sắm đan dược mỗi tháng cũng không thừa bao nhiêu.

Đệ tử ngoại môn sau khi tiến vào võ đạo thất trọng mới có tư cách tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện, kiếm lấy tiền tài cùng công lao môn phái, trước thất trọng cảnh chỉ có một cách kiếm tiền là chỉ điểm đệ tử gia tộc giàu có mới tu luyện.

Mà đệ tử ngũ lục trọng mới có cơ hội này, dù sao tu vị quá thấp so với đệ tử ngoại môn không cao hơn bao nhiêu, đệ tử mới không muốn hao tiền lên bọn họ, tùy tiện mời người chỉ đạo a.

Tuy hắn thông qua chỉ điệm đệ tử mới nhập môn tu luyện cũng có thể lợi nhuận một chút bạc, nhưng mà thua một vạn lượng bạc cũng khiến hắn bồi vốn gốc, cơ hồ là đứt đoạn đan dược tu luyện nửa tháng.

Trong nội tâm Mã Hoàng đau đớn, gãi gãi đầu, nói:

– Vị sư đệ này, tỉ lệ đặt cược này có chút cao đúng không?

– Như thế nào? Mã Hoàng sư huynh, vừa rồi là huynh nói một bồi trăm, các vị sư huynh bên cạnh đều chính tai nghe thấy đấy, huynh không phải muốn chơi xấu đấy chứ?

Lâm Đông đề cao âm thanh lên vài phần, hỏi ngược lại.

Mấy đệ tử ngũ lục trọng bên cạnh có chút hả hê nói:

– Mã Hoàng sư đệ ( sư huynh ), vừa rồi chúng ta đều nghe thấy, ngươi muốn quỵt bạc của đệ tử tam trọng, không sợ mất mặt sao?

Trên đầu Mã Hoàng đầy hắc tuyến, nhưng mà muốn hắn cấp một vạn lượng bạc cho đệ tử tam trọng, hắn cam lòng sao?

Mã Hoàng nói:

– Nói bậy, ta làm sao quỵt bạc của sư đệ được chứ? Vị sư đệ này, ngươi có một trăm lượng bạc a? Như vậy ta đem một trăm lượng đưa thêm cho ngươi, hai trăm lượng nhé?

Đệ tử bên cạnh quăng ánh mắt khinh bỉ, Mã Hoàng nhanh chóng đổi giọng thành hai trăm lượng, nhưng mà ánh mắt khinh bỉ càng mạnh hơn.

Nhưng mà so sánh với một vạn lượng bạc, khinh bỉ thì khinh bỉ a, Mã Hoàng thầm nghĩ dù sao đối phương chỉ là tiểu đệ tử võ đạo tam trọng, hắn có thể tìm mình gây phiền toái sao?

– Lâm Đông sư đệ, tại sao ngươi ở chỗ này, Hoàng Thạch đâu?

Đột nhiên một thanh âm từ sau lưng Mã Hoàng vang lên, Mã Hoàng quay người lại, chính là Huyền Thiên.

Vừa rồi Huyền Thiên một kiếm trảm ra kiếm khí, đem Ngưu Chí Cao đánh bay ra khỏi võ đài, vẫn còn hiện ra trong đầu của Mã Hoàng đấy.

– Chẳng lẽ vị tiểu sư đệ này rất quen Hoàng Thiên sao?

Trong nội tâm Mã Hoàng sinh ra cảm giác không ổn.

Thiên Kiếm Tông, sư huynh sư đệ cũng không phải là luận niên kỷ hoặc là số năm nhập môn, mà là xem tu vị cao thấp.

Lâm Đồng so với Mã Hoàng nhập môn muộn hơn, niên kỷ cũng tuổi cũng nhỏ hơn hai tuổi, nhưng mà tu vi thấp hơn Mã Hoàng, cho nên gọi là Mã Hoàng sư huynh.

– Hoàng Thiên sư huynh… Đệ nghe nói đệ tử tinh anh quyết đấu, nên chạy tới nhìn xem, Hoàng Thạch sư huynh bị thương không tiện, cũng không tới đây được, nhưng mà vị Mã Hoàng sư huynh này, hắn…

Chương 15 : Ước hẹn ba tháng. (2)

Lâm Đông đem chuyện đặt cược với Mã Hoàng nói ra, cũng nói chuyện hắn thắng một vạn lượng bạc nói một lần.

Huyền Thiên nghe xong ánh mắt nhìn qua người của Mã Hoàng, nói:

– Phi thường có lỗi, Mã Hoàng sư đệ, ta thật thât vọng rồi.

Lời nói mặc dù tùy ý, nhưng ánh mắt lại lãnh lãnh thanh thanh, làm cho Mã Hoàng rùng mình, vội vàng lắc đầu nói:

– Không thất vọng, không thất vọng…

Huyền Thiên không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn qua Mã Hoàng, thấy nội tâm Mã Hoàng lập tức bừng tỉnh, luống cuống tay chân từ trong lòng móc ra một đống ngân phiếu, mấy chục tấm a, mỗi một tấm đều là một trăm lượng, nói:

– Mã Hoàng ta nguyện đánh bạc chịu thua, quen biết sư huynh và sư đệ là tốt rồi, Mã Hoàng đánh bạc không có chuyện quỵt nợ, vị sư đệ này, đây là một vạn lượng bạc, ngươi kiểm tra đi.

Nói xong đem một vạn lượng ngân phiếu đưa cho Lâm Đông.

– Đa tạ Mã Hoàng sư huynh.

Lâm Đông không chút khách khí tiếp nhận.

Nhìn đống ngân phiếu trong tay, nhưng cơ bản đều là ngân phiếu một trăm lượng, ngân phiếu một ngàn lượng có ba tấm, Mã Hoàng lòng như nhỏ máu, nhưng khổ tang trên mặt lại treo nụ cười vui vẻ.

– Phải phải!

Thấy Lâm Đông thu ngân phiếu, Huyền Thiên muốn cùng hắn quay về nơi ở, nhìn xem biểu đệ Hoàng Thạch thế nào, trong lúc này quảng trường bạo động.

– Trương Long sư huynh!

– Trương Long sư huynh!

Tiếng gọi ầm ĩ không dứt bên tai.

Trên quảng đệ tử ngoại môn rất nhiều, chủ động tránh ra hai bên, mà đệ tử tinh anh ngoài thất trọng cũng như vậy.

Một trong những nhân vật phong vân của ngoại môn, top 3 đệ tử ngoại môn Trương Long xuất hiện.

Nếu như nói đệ tử nội môn với đệ tử ngoại môn là một đám mây, căn bản không có khả năng nhìn thấy, như vậy cao thủ top 10 ngoại môn chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngẫu nhiên có thể gặp, mặc kệ là khi nào cũng không thể đừng gần bọn họ.

Trương Long năm trước trong thi đấu đệ tử ngoại môn tiến vào top 10, đạt được vị trí thứ tám, năm nay, năm trước bài danh top 5 trong hàng đệ tử ngoại môn cũng đã bước vào Tiên Thiên, tiến vào nội môn, Trương Long vững vàng tiến vào top 3.

Trương Long năm nay mười bảy tuổi, tu vị đạt tới võ đạo thập trọng, chỉ thiếu chút nữa là tiến vào Tiên Thiên.

Hắn mặc thanh sam, cái cổ tay áo mở ra, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trên áo thêu hình rồng, giờ phút này hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo tự đắc đi nhanh tới.

Sau lưng Trương Long đi theo hơn mười đệ tử, đều là đệ tử tinh anh của ngoại môn, tu vị ít nhất là võ đạo thất trọng, thậm chí có võ đạo bát trọng, cửu trọng.

Trương Long đi qua nơi nào đệ tử ngoại môn ở đó cúi đầu thoái lui, nhượng xuất một lối đi.

Rất nhanh đã xuất hiện một con đường, lan tràn đến trước mặt Huyền Thiên.

Huyền Thiên không có lui ra, hắn biết rõ mục tiêu của Trương Long chính là mình.

Ngưu Chí Cao hôn mê đã được người ta cho phục dụng đan dược chữa thương, dưới sự dẫn dắt của Trương Hổ mọi người mang thân thể Ngưu Chí Cao đi tới.

– Đại ca, Ngưu sư huynh bị Hoàng Thiên chém trọng thương, huynh phải báo thù cho chúng ta a, đánh chết Hoàng Thiên, đánh Hoàng Thiên thành tàn phế.

Nhìn thấy Trương Long, Trương Hổ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức quát to lên.

Trương Long so với Trương Hổ thấp hơn một đầu, nhưng mà lưng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực cho dù là lúc đi đường cũng không uốn lượn, như lợi kiếm ra khỏi võ, luận khí thế so với Trương Hổ còn cao hơn một bậc.

Hai người đứng chung một chỗ sẽ sinh ra ảo giác là Trương Long rất cao, Trương Hổ càng thấp một ít.

Nhìn thấy Ngưu Chí Cao hôn mê bất tỉnh, Trương Long nhíu mày.

Trương Long đi đến trước Huyền Thiên ngoài mười trượng thì dừng bước, ánh mắt như đao, chăm chú nhìn vào mặt Huyền Thiên, nói:

– Hoàng Thiên, ngươi rất tốt!

Nghe như là tán thưởng, nhưng mà ngữ khí không phải như vậy, làm cho người ta lạnh lòng.

Huyền Thiên hô hấp bình thản, tâm tình tự nhiên, tuyệt đối không bị Trương Long ảnh hưởng, nói:

– Trương Long sư huynh, hẳn là ngươi cũng muốn khiêu chiến với ta?

Huyền Thiên hôm nay tuy có thể phóng kiếm khí ra ngoài, hơn nữa cơ hồ là tương đương với võ giả bát trọng, nhưng thực lực vẫn còn có chút không bằng, dù sao Huyền Thiên tu luyện đều là công pháp Hoàng giai trung phẩm, mà Huyền Thiên đem Hoàng giai thượng phẩm Tiên Thiên Công, Báo Ảnh Thuật, Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp tu luyện thành công, đến lúc đó chỉ sợ võ giả võ đạo bát trọng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng Trương Long có tu vi võ đạo thập trọng, đã đạt tới đỉnh phong của võ đạo, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Tiên Thiên chi cảnh, giờ phút này Huyền Thiên không cách nào địch nổi.

Trong mắt Trương Long hiển lộ ra một tia khinh thường, nói:

– Chỉ bằng ngươi? Ngươi còn chưa đủ tư cách!

Huyền Thiên biết kỳ thật Trương Long cũng rất muốn lên lôi đài với hắn, sau đó quang minh chính đánh một trận, hắn làm sao không muốn đánh Trương Long một trận đây?

Chỉ có điều không phải hiện tại, giờ phút này thời cơ không đúng, tiểu kiếm trong mi tâm làm tu vi Huyền Thiên liên tục tăng trưởng hai cảnh giới, thực lực càng bạo tăng, Huyền Thiên phi thường tự tin, chỉ cần cho hắn thời gian đánh bại Trương Long là không thành vấn đề, thời gian không cần quá lâu.

– Nhưng mà ta lại muốn khiêu chiến ngươi.

Ánh mắt Huyền Thiên xiết chặt, quát:

– Ba tháng sau trong giải đấu bài danh đệ tứ ngoại môn ta sẽ đánh bại từng đối thủ, sẽ quyết chiến với Trương Long ngươi, ngươi có dám chiến một trận với ta không?

Huyền Thiên tiên hạ khẩu vi cường, trực tiếp đem thời gian ấn định vào ba tháng sau, đến lúc đó có thi đấu bài danh ngoại môn mỗi năm một lần, vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận khiêu chiến, làm cho Trương Long không cách nào trong ba tháng gây phiền toái cho hắn.

Giờ phút này trên quảng trường, đệ tử ngoại môn đã tụ tập gần ngàn người, Huyền Thiên làm rõ muốn trong thi đấu bài danh ngoại môn khiêu chiến Trương Long, Trương Long thân là đệ tử võ đạo thập trọng cảnh, là tồn tại top 3 trong ngoại môn, thân phận siêu nhiên, nếu trong ba tháng này gây phiền toái cho Huyền Thiên, sẽ làm cho hắn mang tiếng xấu là bụng dạ hẹp hòi.

Cho nên trước mắt bao người, Trương Long không thể không đáp ứng.

Bị Huyền Thiên tính toán, khóe mắt Trương Long co rúm lại, âm thanh lạnh lùng nói:

– Tốt! Ta sẽ chờ ngươi ba tháng, hy vọng ngươi trong thi đấu bài danh không bại quá sớm, hừ!

Nói xong, quay người rời đi.

Đông đảo đệ tử ngoại môn tinh anh đi theo Trương Long, đều hung hăng trừng mắt nhìn Huyền Thiên, sau đó cũng đi theo Trương Long rời đi.

Trương Hổ nắm chặt nắm đấm, nhìn Huyền Thiên vung vẩy:

– Hoàng Thiên, ngươi chờ, trên thi đấu bài danh đại ca của ta sẽ đánh ngươi như chó chết.

Trương Long tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh đã rời khỏi quảng trường.

Chương 16 : Ước hẹn ba tháng. (3)

– Thời gian ba tháng, hắn làm sao là đối thủ của Trương Long sư huynh chứ?

– Đúng vậy a, Trương Long sư huynh năm trước đã tiên vào top 10, hiện tại đã là top 3, trừ Bạch sư huynh cùng tên biến thái kia, trong đệ tử ngoại môn không có ai vượt qua cả, Hoàng Thiên sư huynh thảm rồi!

– Lại dám ước định thời gian ba tháng với Trương Long sư huynh, đến lúc đó cho dù hắn trên thi đâu bài danh bị đào thải thì Trương Long sư huynh bỏ qua cho hắn sao? Khẳng định là ở trên lôi đài hung hăng thu thập hắn rồi.

Trương Long vừa đi, đệ tử ngoại môn trên quảng trường nghị luận nhao nhao, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua người của Huyền Thiên vài lần.

– Chúng ta đi!

Nhìn thấy đệ tử khác nghị luận, Huyền Thiên xem như không nghe thấy, vỗ vỗ vai Lâm Đông.

Lâm Đông đi theo sau lưng Huyền Thiên rời khỏi quảng trường, nói:

– Trương Long sư huynh đúng là rất lợi hại, vừa mới nhìn hắn ta có cảm giác không nói nên lời, giống như bị núi lớn đè lên người.

Vừa rồi Lâm Đông đứng bên cạnh Huyền Thiên, khí thế của Trương Long mạnh mẽ hướng về Huyền Thiên, Lâm Đông cũng ảnh hưởng thật lớn.

Huyền Thiên Đạo:

– Tâm như gương sáng, bảo trì bản tâm, tâm bị ngoại vật ảnh hưởng sẽ làm ảnh hưởng tới con đường tu luyện của ngươi đấy.

Lâm Đông giống như có điều ngộ ra, nói:

– Ah, ta nhớ kỹ, Hoàng sư huynh, ta từ Mã Hoàng sư huynh thắng được một vạn lượng bạc, chúng ta phân đôi đi, mỗi người năm ngàn.

Nói xong Lâm Đông móc ngân phiếu trong ngực ra.

– Không cần!

Huyền Thiên phất phất tay, nói:

– Mấy ngày nay tu vị ta liên tục đột phá hai tầng, tông môn ban thưởng cho ra rất nhiều đan dược, tạm thời cũng không thiếu hụt đan dược.

Tu vị mỗi khi tăng lên một cấp độ tông môn sẽ ban thưởng tương ứng mười khỏa đan dược, tu vi của Huyền Thiên từ võ đạo tứ trọng cảnh tăng lên đến lục trọng cảnh, đạt được hai mươi khỏa ‘ thượng phẩm Thối Thể Đan ’, ít nhất trong hai tháng không lo thiếu đan dược tu luyện.

Trước kia tu vi của Huyền Thiên tăng lên rất chậm, thiếu khuyết đan dược là nguyên nhân lớn nhất, Hoàng gia vừa mới dừng chân thành Bắc Mạc, gia nghiệp còn chưa phát triển bao nhiêu, cho nên cũng không có dư thừa bạc cung cấp cho đệ tử hậu bối tu luyện.

Huyền Thiên thân phận đặc thù, gia tộc cung cấp phí tổn tu luyện của hắn cao hơn Hoàng Thạch gấp đôi, cũng không cách nào mỗi ngày bảo trì có đủ đan dược tu luyện, thẳng đến năm nay sản nghiệp Hoàng gia dần dần mở rộng, kiếm bạc trắng nhiều chút ít, mới chuyển biến tốt đẹp, hiện tại Huyền Thiên mỗi tháng tu luyện được năm ngàn lượng, đây là tính toán tu vi võ đạo tứ trọng của Huyền Thiên rồi, cộng thêm đan dược ban thưởng của tông môn, đầy đủ hắn tu luyện một tháng.

Hắn bước vào tu vi võ đạo lục trọng là chuyện mấy ngày nay, Hoàng gia ở ngoài Bắc Mạc Huyện xa mấy ngàn dặm, còn chưa biết được, bằng không thì phí tổn tu luyện mỗi tháng của hắn sẽ gia tăng.

Thấy Huyền Thiên không muốn, Lâm Đông sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng, nói:

– Hoàng sư huynh, một vạn lượng bạc này là do huynh thắng Ngưu sư huynh mà có được, huynh không muốn, đệ… Đệ làm sao nhận lấy đây?

Huyền Thiên nói:

– Tiền đánh cuộc là của ngươi, thắng trở về dĩ nhiên là của ngươi, ngươi cảm thấy ngượng ngùng thì ngày sau nếu ta không ở đây, Hoàng Thạch thiếu khuyết đan dược tu luyện thì ngươi cho mượn trước đi, ta trở về sẽ trả cho ngươi.

– Nha… Tốt!

Lâm Đông gật gật đầu, thu ngân phiếu vào trong ngực, trong lúc đó cả kinh, nói:

– Hoàng sư huynh, huynh muốn đi đâu?

Huyền Thiên mỉm cười, khẽ cười nói:

– Tạm thời còn không cần, chờ ta đạt tới võ đạo thất trọng sẽ ra ngoài lịch lãm.

Tu vi sau võ đạo thất trọng thì thân thể dần dần rèn luyện da thịt, gân cốt, nội tạng, tu luyện sâu hơn nữa là luyện tủy, luyện khí huyết, cần phục dụng hai chủng đan dược: Tẩy Tủy Đan cùng Ngưng Khí Đan.

Tẩy Tủy Đan cùng Ngưng Khí Đan so sánh với Thối Thể Đan thì quý trọng hơn nhiều, cho dù hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan cũng cần ba ngàn lượng một khỏa, thích hợp võ đạo thất, bát trọng võ giả tu luyện.

Trung phẩm cần sáu ngàn lượng bạc một khỏa, thích hợp võ giả võ đạo cửu trọng tu luyện, thượng phẩm cần chín ngàn lượng bạc một khỏa, thích hợp cho võ đạo thập trọng tu luyện.

Đạt tới võ đạo thất trọng, tu luyện cần tiền tài mua đan dược sẽ nhiều hơn nữa, ít nhất cần sáu bảy vạn lượng bạc.

Nếu không phục dụng đan dược tu luyện thì tốc độ tu luyện ít nhất phải giảm bớt gấp năm sáu lần, tư chất bình thường thậm chí gấp mười lần.

Cái gọi là nghèo văn giàu võ, chính là chữ ‘ phú ’, tuyệt đối không phải ‘ phú ’ bình thường, một võ giả tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên tiêu hao bạc ít nhất cũng mấy trăm vạn lượng.

Nếu tư chất bình thường, cho dù phục dụng đan dược cũng cần thời gian rất lâu mới có thể bước vào Tiên Thiên, khả năng cần trên ngàn vạn lượng bạc.

Huyền Thiên cùng Lâm Đông trở lại chỗ ở, sớm có người chờ hắn.

Trong phòng trừ Hoàng Thạch bị thương ra, còn có một nam tử mười tám mười chín tuổi.

– Hoàng Thiên sư đệ, ta chờ ngươi thật lâu.

Huyền Thiên vừa vào nhà thanh niên này nhin qua hắn, ngữ khí rất có chút hương vị từ trên cao nhìn xuống.

Huyền Thiên nhíu mày, những lời này làm hắn nhớ tới âm thanh của Ngưu Chí Cao, nam tử trong phòng biểu lộ so với Ngưu Chí Cao còn thân mật hơn nhiều, nhưng mà hương vị từ trên cao nhìn xuống là giống nhau.

– Sư huynh!

Trong ánh mắ Huyền Thiên hiện ra ý tứ hỏi thăm.

Người trước mặt này thậm chí có tu vi võ đạo cửu trọng, thực lực còn hơn Huyền Thiên rất nhiều, Huyền Thiên từ trước đến nay ít xuất hiện, một lòng tu luyện, rất ít cùng người khác liên hệ, trừ đệ tử Bắc Mạc Huyện Ngưu, Trương, Trịnh đệ tử phong vân trong hàng ngoại môn hắn cũng không biết.

Đương nhiên chỉ vẹn vẹn có một người ngoại lệ, có một người trong hàng đệ tử ngoại môn, có thể nói là không người nào không biết, không người không hiểu, cho dù đệ tử mới nhập môn cũng sẽ biết trong thời gian ngắn nhất, nghe được tin tức người này.

Đương nhiên mọi người cơ bản không biết tên của người nọ, nghe đồn người này là họ Dương, nhưng mỗi một đệ tử ngoại môn đều gọi hắn là biến thái.

– Thiên ca, vị này chính là Ngô Liêu sư huynh, tới tìm huynh.

Hoàng Thạch nhắc nhở.

Vị Ngô Liêu sư huynh này hiển nhiên cùng Hoàng Thạch trò chuyện một hồi.

– Thì ra là Ngô Liêu sư huynh.

Huyền Thiên nói:

– Không biết tìm sư đệ có chuyện gì?

Ngô Liêu nói:

– Hoàng Thiên sư đệ, nghe nói ngươi và Trương Long kết cừu oán rất sâu.

Trong nội tâm Huyền Thiên có chút khó hiểu, người này hoặc là thủ hạ của Trương Long, đến đây tìm hắn gây phiền toái, hoặc là đối đầu với Trương Long, muốn lợi dụng hắn đối phó Trương Long.

Chương 17 : Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (1)

Mỉm cười, Huyền Thiên nói:

– Ngô Liêu sư huynh nói quá lời, đệ và Trương Long sư huynh có chút mâu thuẫn, nhưng đều là sư huynh đệ, làm gì có thù oán rất sâu chứ?

Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:

– Ta không phải là người của Trương Long, sư đệ không cần sợ hãi, ngươi cùng Trương Long có ước hẹn ba tháng hiện tại trong hàng đệ tử ngoại môn ai không biết? Ta chỉ phụng lệnh của Dương sư huynh trước đến cấp cho ngươi con đường sáng…

Huyền Thiên nhíu mày:

– Dương sư huynh?

Hoàng Thạch cùng Lâm Đông cũng liếc nhau, có thể đối nghịch với Trương Long thì Dương sư huynh này trừ ‘ biến thái ’ Dương sư huynh ra, chắc hẳn không thể là người khác.

– Đúng vậy, chính là Dương sư huynh!

Nghe Huyền Thiên nói vỡi ngữ khí có chút kinh ý, hiển nhiên là nghe qua danh hào của ‘ Dương sư huynh ’ rồi, Ngô Liêu đem đầu ngẩng cao hơn một chút, hơi có chút cảm giác thành tựu, nói:

– Trừ Dương sư huynh thì ai còn có thể vững vàng áp Trương Long một đầu? Sư đệ, Dương sư huynh thấy tiềm lực của ngươi rất tốt, không muốn nhìn ngươi bị Trương Long áp chế, cho nên đem ngươi thu vào dưới trướng, từ nay về sau ngươi chính là người cua Dương sư huynh, ngay cả Trương Long cũng không dám làm gì ngươi…

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên lạnh lùng nói ra, chen ngang lời của Ngô Liêu.

– Ngươi nói cái gì?

Ngô Liêu đột nhiên bị chen ngang, nhíu mày một cái, nói:

– Bao nhiêu đệ tử cầu thần bái phật muốn gặp Dương sư huynh một lần, muốn đầu nhập dưới trướng của Dương sư huynh, ngươi được Dương sư huynh thưởng thức, đây là vinh hạnh của ngươi… Ngươi mỗi tháng chỉ cần giao ba ngàn lượng bạc cho Dương sư huynh, Dương sư huynh sẽ vĩnh viễn bảo kê ngươi…

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên lần nữa lạnh lùng thốt lên.

Đột nhiên âm thanh của Ngô Liêu lạnh xuống, nói:

– Ngươi lại dám cự tuyệt hảo ý của Dương sư huynh?

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên nói:

– Ta không cần bất luận kẻ nào bảo kê!

– Hắc hắc hắc… Hắc hắc hắc hắc!

Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:

– Khẩu khí thật lớn, ta sẽ nói chuyện này lại cho Dương sư huynh nghe, hừ! Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì những lời ngày hôm nay! Cáo từ!

Nói xong Ngô Liêu phất tay áo, đi ra ngoài phòng.

– Không tiễn!

Trong nội tâm Huyền Thiên cười lạnh, kiếp trước đến trường có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, kết quả bị hắn đánh một trận, kiếp này là thế giới cường giả vi tôn, lại có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, hắc hắc… cho dù tên kia ‘ biến thái ’ thì như thế nào? Ngứa da thì phải đánh một lần cho hết ngứa.

Một tháng sau đại lục Quyết Phách! Đan Dược Đường.

Thương thế của Trương Hổ đã sớm hồi phục, hơn nữa, trải qua một tháng tu vị càng tiến thêm được một bước, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh.

Đệ tử Thiên Kiếm Tông tu vị đột phá một cấp độ, liền có thể đến Đan Dược Đường đổi lấy mười khỏa đan dược ban thưởng tương ứng.

Giờ phút này, Trương Hổ đang bị một đám đệ tử ngoại môn vây quanh tiến đến Đan Dược Đường.

Trương Long trong mấy ngàn đệ tử ngoại môn cũng thuộc một trong mấy người cầm đầu, coi như là đệ tử tinh anh đã ngoài Võ Đạo thất trọng cảnh cũng có không ít người cam nguyện làm tiểu đệ, muốn dựa dẫm vào Trương Long.

Về phần đệ tử bình thường dưới Võ Đạo thất trọng cảnh thì, căn bản không lọt vào mắt Trương Long, muốn theo đuôi Trương Long hắn cũng không muốn.

Trương Long không muốn, nhưng vẫn còn đệ đệ Trương Hổ.

Những đệ tử bình thường muốn theo đuôi Trương Long nhưng không tìm ra cách tự nhiên đều đến bên Trương Hổ.

Hơn mười vị đệ tử ngoại môn đi sau lưng Trương Hổ, trong đó, không thiếu tồn tại có tu vị Võ Đạo lục trọng.

– Trương Hổ sư huynh nhập môn bốn năm rưỡi, tuổi vừa mới mười lăm, tu vị đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, ngày sau khẳng định cũng như Trương Long sư huynh, 20 tuổi trước bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn thôi.

– Đó là đương nhiên, Trương Hổ sư huynh thiên tư thông minh, ngộ tính siêu nhân, ngày sau trở thành đệ tử nội môn là chuyện khẳng định rồi.

– Trương Hổ sư huynh, nếu hai huynh đệ các người trở thành đệ tử nội môn, gia tộc các người nhất định sẽ rất vẻ vang.

. . .

. . .

Nghe một đám người nịnh nọt sau lưng, tâm tình Trương Hổ cực độ khoan khoái dễ chịu, cười cười ha ha, nói:

– Dùng tư chất của ta, ngày sau trở thành đệ tử nội môn đệ tử đã là chuyện khẳng định rồi, bất quá, trước khi trở thành đệ tử nội môn, ta nhất định phải đuổi theo phế vật Hoàng Thiên kia, ở trên lôi đài đánh hắn thành tàn phế.

Một vị đệ tử ngoại môn Võ Đạo lục trọng cảnh nói:

– Trưởng lão tra xét, Hoàng Thiên là gặp phải chút kỳ ngộ nên có thể hấp thu Linh Dược nguyên khí gì đó mới có thể tăng tu vị lên hai cấp độ trong thời gian ngắn, tu vị dựa vào ngoại lực để tăng lên như hắn so với Trương Hổ sư huynh căn bản không thể bằng được.

Một vị đệ tử ngoại môn khác nói:

– Trương Hổ sư huynh, huynh bây giờ đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, tu vị đuổi theo Hoàng Thiên, Hoàng Thiên dựa vào ngoại vật tăng lên tu vị, về sau lại muốn đề thăng độ khó sẽ rất lớn, Trương Hổ sư huynh tư chất hơn người, không bao lâu nữa sẽ vượt qua Hoàng Thiên, tu vị đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, Hoàng Thiên vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp bước chân Trương Hổ sư huynh được!

Biết rõ trong lòng Trương Hổ mang hận Hoàng Thiên, đám người theo đuổi bắt lấy cơ hội này nịnh nọt để chiếm lấy hảo cảm của Trương Hổ.

– Lấy tư chất Trương Hổ sư huynh, qua nửa năm nữa là có thể đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, đến lúc đó, Hoàng Thiên thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

– Trương Hổ sư huynh cũng là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, sau khi bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh chỉ sợ ngay cả đệ tử tinh anh Võ Đạo bát trọng cảnh cũng không phải là đối thủ của Trương Hổ sư huynh, có thể dễ dàng giẫm nát Hoàng Thiên dưới chân.

– Về sau thành tựu của Trương Hổ sư huynh Hoàng Thiên tuyệt đối không có tư cách nhìn lên, Hoàng Thiên so sánh với Trương Hổ sư huynh tựa như đom đóm so với mặt trăng vậy!

– Đừng nói là ánh trăng, quả thực là đom đóm so với mặt trời mà.

. . .

. . .

Mọi người vây quanh Trương Hổ tiến vào trong Đan Dược Đường.

Giờ phút này trong đại sảnh Đan Dược Đường có một thiếu niên anh tuấn mười ba mười bốn đang đứng đó, đúng là Huyền Thiên.

Huyền Thiên hai tay khoanh trước ngực, trường kiếm đeo sau lưng, kiếm không ra khỏi vỏ đã có một cổ phong duệ như kiếm khí giống như lan tràn ra bốn phương tám hướng.

So sánh với một tháng trước thì khí chất Huyền Thiên đã xảy ra biến hóa rất nhiều, cường đại hơn gấp 10 lần, cả người hắn giống như một bảo kiếm xuất vỏ vậy.

Chương 18 : Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (2)

Trương Hổ và đám người theo đuôi tiến vào Đan Dược Đường liền trông thấy Huyền Thiên trước tiến.

Thanh âm tâng bốc Trương Hổ hạ nhục Huyền Thiên đều im bặt lại.

Bọn hắn từ trên người Huyền Thiên thấy được khí tức nguy hiểm như trên người Trương Long vậy, bởi vậy cũng không dám khinh nhờn.

Trương Long đã có tu vị Võ Đạo thập trọng cảnh, thực lực càng đứng vào top 3 trong ngoại môn, trên người Huyền Thiên rõ ràng xuất hiện khí thế không thua gì Trương Long, kể cả Trương Hổ trong đó, mỗi một vị đệ tử ngoại môn vừa rồi tiến vào Đan Dược Đường đều cảm thấy khiếp sợ.

– Chẳng lẽ — tu vi của hắn lại đột phá?

Trong lòng mọi người lập tức toát ra một ý niệm trong đầu.

– Không! Không có khả năng! Một tháng trước hắn mới chỉ là Võ Đạo tứ trọng cảnh, bởi vì kỳ ngộ nên tu vị liên tục tăng lên hai cảnh giới, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, làm sao có thể nhanh như vậy được? Một tháng lại đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh?

Mọi người lập tức vứt bỏ ý niệm hiện lên trong lòng lúc đó.

Đúng lúc này, một vị đệ tử Đan Dược Đường cầm hai hộp thuốc đi đến trước mặt Huyền Thiên nói:

– Hoàng Thiên sư huynh, trong hộp này là Tẩy Tủy Đan hạ phẩm và Ngưng Khí Đan, tất cả bảy khỏa, trong đó năm khỏa, là ban thưởng sau khi tu vị huynh đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh, hai khỏa khác là đan dược cấp cho tháng sau.

Sau Võ Đạo thất trọng cảnh cần hai loại đan dược là Tẩy Tủy Đan và Ngưng Khí Đan để tu luyện, tu vị đột phá, tông môn ban thưởng mười khỏa đan dược, nhưng sẽ chia làm hai loại, mỗi loại cũng chỉ có năm khỏa, đan dược cấp cho là bốn khỏa, luận đệ tử bình thường từ Võ Đạo thất trọng cảnh trở xuống sẽ nhiều thêm một khỏa, nhưng phân thành hai chủng, mỗi loại chỉ có hai khỏa.

Tẩy Tủy Đan và Ngưng Khí đan giá cả cao, tông môn căn bản không cách nào cấp miễn phí quá nhiêu, như vậy tiêu hao quá lớn, cho nên, sau khi đệ tử ngoại môn bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh liền có thể làm nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện, săn giết yêu thú, kiếm lấy tiền tài và điểm công lao tông môn.

Tiền tài là bảo đảm để mua sắm đan dược, điểm công là mấu chốt để tu luyện bí kíp Huyền giai.

Ông. . . Trong đâu Trương Hổ vang lên một tiếng, trên mặt như như bị người tát một bạt tai.

Mới vừa rồi còn có người nịnh nọt, nói Trương Hổ có thể sớm ngày đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, giẫm nát Huyền Thiên dưới chân.

Kết quả, đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh, bị Huyền Thiên giẫm dưới chân lại là Trương Hổ hắn.

Vừa rồi chúng đệ tử vuốt mông ngựa nguyên một đám xụ mặt, tựa hồ như có người bóp lấy cổ bọn hắn vậy, khó có thể thở được.

Vừa rồi bọn hắn nâng Trương Hổ lên mây, hiện giờ sự thật chứng minh, Trương Hổ không chỉ không ở trên mây mà kết quả còn bị người khác dẫm nát dưới chân, đây quả thực là châm chọc cực lớn, mà đối tượng lại chính là Trương Hổ.

Huyền Thiên tiếp nhận đan dược, ánh mắt nhìn về phía bọn người Trương Hổ, hắn tai thính mắt tinh, vừa rồi lời bọn hắn nói tự nhiên đều bị Huyền Thiên nghe được.

Trong mắt Huyền Thiên mang theo khinh thường, hắn đi đến trước mặt mọi người, ánh mắt quét qua nói:

– Một đám phế vật!

Cuối cùng, ánh mắt Huyền Thiên rơi xuống trên mặt Trương Hổ nói:

– Ngươi — là phế vật trong phế vật.

Sự thật bày ở trước mắt, bọn hắn không cách nào phản bác được.

Giờ phút này những đệ tử khác trong Đan Dược Đường lập tức cười rộ lên, trong thanh âm tràn đầy đùa cợt, đám người theo đuổi Trương Hổ vỗ mông ngựa không thành, kết quả còn vỗ nhầm chỗ, quả thật buồn cười.

Huyền Thiên bước chân không ngừng, lướt qua bọn người Trương Hổ, trực tiếp rời khỏi Đan Dược Đường, mắng bọn hắn một câu phế vật, chỉ là thuận miệng, căn bản không đáng dừng chân làm gì.

Rời khỏi Đan Dược Đường, Huyền Thiên liền trực tiếp đến Công Lao Điện chọn lựa nhiệm vụ tông môn.

Nhiệm vụ tông môn có săn giết yêu thú, tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, đuổi giết giang dương đại đạo, hộ tống tài vật nhân viên, tạm thời bảo vệ an toàn gia tộc. . . vân vân và vân vân!

Nhiệm vụ tông môn mà đệ tử ngoại môn có thể tiếp nhận cực kỳ có hạn, chỉ có săn giết yêu thú và tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, trên người yêu thú có không ít đồ vật, đều là bảo bối cả. Yêu hạch có thể luyện dược, luyện khí, da lông có thể làm quần áo, huyết nhục là vật đại bổ, cốt cách có thể luyện dược, có thể luyện khí.

Căn cứ vào đẳng cấp của yêu thú bất đồng, tài liệu có thể đổi lấy điểm công lao điểm và tiền tài cũng phân cao thấp. Nói như vậy yêu thú nhất cấp có thể đạt được 1 đến 5 điểm công lao, yêu thú nhị cấp có thể đạt được 10 đến 50 điểm công lao, yêu thú tam cấp có thể đạt được 100 đến 500 điểm công lao, nếu như đổi thành bạc thì gấp mười lần điểm công lao.

Yêu thú nhất nhị cấp thực lực tương đương với Võ Đạo cảnh, yêu thú tam cấp thì thực lực tương đương với Võ Giả ở Tiên Thiên cảnh.

Về phần thảo dược và khoáng vật thì có thể luyện chế đan dược và vũ khí, mà quyết định giá trị cũng là tiên tài gấp 10 lần điểm công lao, là kiếm tiền mua đan dược hay tích góp từng chút điểm công lao để học tập võ kỹ cao cấp hơn phải xem quyết định của bản thân.

Huyền Thiên tiếp nhận nhiệm vụ tông môn săn giết yêu thú và tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, liền từ chỗ trưởng lão Công Lao Điện nhận được một khối lệnh bài ra ngoài, sau đó hắn liền rời khỏi Công Lao Điện, chuẩn bị tiến đến sơn mạch Âm Phong.

Sơn mạch Âm Phong cách Thiên Kiếm Tông chừng hơn nghìn dặm, là một nơi yêu thú tụ cư gần Thiên Kiếm Tông, bình thường, đệ tử Thiên Kiếm Tông ra ngoài săn giết yêu thú, đều tiến đến sơn mạch Âm Phong cả.

Huyền Thiên ra khỏi Thiên Kiếm Tông, mới vừa bay qua bốn năm ngọn núi, khi cách cách thành trấn gần nhất chừng sáu bảy dặm thì thân thể bỗng dừng lại, hai mắt bắn ra một đạo tinh quang, nhìn về phía một bụi cỏ phía trước, quát:

– Người nào?

Bụi cỏ tách ra hai bên, một người trẻ tuổi tuổi chừng mười bảy mười tám đi ra.

Người này cao chừng một mét bảy ba, mặc thanh y, cánh tay rất dài, mang theo một thanh trường kiếm, kiếm đang trong vỏ.

Người trẻ tuổi kia đi ra từ bụi cỏ, ánh mắt như kiếm, chăm chú nhìn vào trên mặt Huyền Thiên.

Người này có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, Huyền Thiên liền đề cao cảnh giác.

Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên ngực trái người kia, chỗ đó có một vòng tròn, trong vòng tròn có một thanh tiểu kiếm thẳng tắp, đây là tiêu chí của đệ tử Thiên Kiếm Tông.

– Vị sư huynh này, đường lớn không đi lại ẩn núp trong bụi cỏ, tựa hồ đang chờ ta hả?

Chương 19 : Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (3)

Ánh mắt Huyền Thiên lộ ra thần sắc thăm dò, sau khi từ trong mắt người nọ đạt được khẳng định, Huyền Thiên tiếp tục nói:

– Tìm ta làm gì?

Người tuổi trẻ kia nói:

– Phụng mệnh Dương sư huynh mang sư đệ đi gặp hắn, Dương sư huynh muốn tìm ngươi nói chuyện.

– Không có hứng thú!

Huyền Thiên lạnh lùng nói.

Người tuổi trẻ kia nói:

– Ngươi có hứng thú hay không không quan trọng, mấu chốt là Dương sư huynh có hứng thú.

Huyền Thiên nói:

– Hắn có hứng thú hay không, liên quan gì đến ta? Ngươi muốn dẫn ta đi gặp hắn, chỉ sợ ngươi còn không có bổn sự này đâu.

Người tuổi trẻ kia cười cười, nói:

– Ngươi vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, đã có người đi báo cáo Dương sư huynh rồi, Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ta nghe nói ngươi có thể vượt cấp khiêu chiến, ta có lẽ khó có thể đánh bại ngươi, nhưng lưu lại ngươi cũng đủ rồi!

– Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ!

Huyền Thiên hai mắt bắn ra ti nh quang, trường kiếm sau lưng rơi vào tay, trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo quang mang chói mắt bắn ra, kiếm quang như lưu tinh bay vút, lóe lên liền đâm tới người trẻ tuổi kia.

Nghe hắn nói Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ngay cả Trương Long cũng phải kém dương sư huynh một bậc, Huyền Thiên tự biết giờ phút này còn không phải là đối thủ, biết rõ nơi này không thể ở lâu được liền đánh một đòn phủ đầu.

Nếu người này đã cản phía trước, vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đánh bại người này, nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.

Vầng sáng lóe lên, kiếm khí của Huyền Thiên cũng đã đâm đến trước mắt.

Người tuổi trẻ kia chấn động, tốc độ kiếm của Huyền Thiên cực nhanh, vượt quá dự liệu của hắn.

Một đạo vầng sáng sáng chói lóe lên, kiếm của người tuổi trẻ kia cũng đã rời vỏ.

Hai chân hắn đạp xuống mặt đất một cái, thân thể lập tức nhanh chóng lui ra phía sau, trường kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói phảng phất như đâm lủng trời, muốn ngăn một kích cực nhanh kia của Huyền Thiên.

Không có tiếng kim thiết giao nhau như trong dự đoán, trường kiếm của người trẻ tuổi kia một kiếm thất bại, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu.

Kiếm của Huyền Thiên vậy mà liền thu hồi trong chớp mắt, một đạo kiếm khí quét ngang tới, một kiếm của Huyền Thiên đã chém ngang bên hông tiểu tử kia rồi.

Trên mặt người trẻ tuổi kia xuất hiện thần sắc rung động, thực lực Huyền Thiên đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.

Tuy rằng hắn nghe nói sự tích Huyền Thiên vượt cấp khiêu chiến, cũng đã coi Huyền Thiên như kình định, không có cố ý xem thấp, như giờ xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp Huyền Thiên.

– Loa Toàn Kính!

Người tuổi trẻ kia quát mạnh một tiếng, thân thể dùng mũi chân làm trụ, xoay một cái, tốc độ nhanh như tật phong, kiếm trong tay theo lực xoay tròn, dùng thế thiên quân nhất phát bổ xuống dưới.

Huyền Thiên chém một kiếm ngang hồng người trẻ tuổi kia đã vô pháp ngăn cản, chỉ có thể ra hạ sách này, muốn cùng Huyền Thiên lưỡng bại câu thương, nếu như Huyền Thiên chém một kiếm ngang eo thì đầu sẽ bị hắn chém thành hai khúc.

Chỉ trong hai kiếm đã bức người trẻ tuổi kia đến mức phải đồng quy vu tận.

Một tiếng cười khẽ vang lên, thân thể Huyền Thiên như linh xà tránh sang một bên, một kiếm của người trẻ tuổi kia thất bại, đồng thời, theo Huyền Thiên né tránh, một kiếm ngang eo kia tự nhiên cũng bị phá.

Huyền Thiên tự nhiên sẽ không lưỡng bại câu thương với người trẻ tuổi kia, hắn đã trông thấy từ phương hướng Thiên Kiếm Tông đang có một người chạy nhanh qua bên này, nếu lúc này giết người trẻ tuổi trước mắt cũng khó thoát được người nọ.

Huyền Thiên tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng người nọ hắn đã từng thấy qua, cho nên nhận ra được, người đang chạy như điên qua bên này chính là Ngô Liêu đã từng tìm Huyền Thiên.

Ngô Liêu có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, thực lực cao hơn người trẻ tuổi trước mắt này không ít, Huyền Thiên lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện là vì tu luyện, muốn kiếm nhiều bạc, mua nhiều đan dược để nhanh chóng đột phá tu vị, muốn đánh bại Trương Long trong giải đầu bài danh đệ tử ngoại môn.

Có ân oán gì có thể để sau hẳn tính, giờ là lúc phát triển, tcùng đối phương triền đấu không thôi không phải là cách khôn ngoan.

– Kiếm thứ ba, Phong Thanh Tứ Khởi!

Huyền Thiên đâm ra một kiếm, trường kiếm trong tay, kiếm khí toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió rền vang từ bốn phía mà đến.

Phong Thanh Tứ Khởi là một tuyệt chiêu trong Truy Phong kiếm pháp, Huyền Thiên đã tu luyện đến cảnh giới chí cao chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, tuy là Hoàng giai trung phẩm, nhưng uy lực phải mạnh hơn kiếm pháp Hoàng giai thượng phẩm không ít.

Nếu không có kiếm? Vậy phải ngăn cản thế nào?

Người tuổi trẻ kia trong mắt hoảng sợ, trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông, tu luyện Truy Phong kiếm pháp không ít.

Nhưng Truy Phong kiếm pháp chỉ là kiếm pháp Hoàng giai trung phẩm, cường giả bước vào Tiên Thiên cảnh, có lẽ có thể khiến Phong Thanh Tử Khởi sử xuất ra tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, nhưng bọn hắn đã tu luyện kiếm kỹ Huyền giai, Truy Phong kiếm pháp đã không còn lọt vào mắt bọn hắn được nữa.

Võ giả không bước vào Tiên Thiên cảnh có thể tu luyện Truy Phong kiếm pháp đến tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm thật là quá điên cuồng.

Người tuổi trẻ kia mượn xu thế xoay tròn của Loa Toàn Kính, vừa dùng lực, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói quét ra bốn phía, kiếm quang hiện lên, hình thành một đạo kiếm mạc bao phủ khắp toàn thân hắn.

Không biết làm sao! Kiếm mạc kia tựa hồ như một chỉnh thể, nhưng trên thực tế là vì tốc độ kiếm quá nhanh mà tạo thành ảo ảnh liên tiếp thôi.

Kiếm tốc của người trẻ tuổi kia còn nhanh hơn cả Huyền Thiên.

Trong tiếng gió rền vang, bỗng một đạo kiếm quang thoáng hiện, lập tức vang lên một tiếng hét thảm, máu tươi rồi văng tung tóe, thân thể người trẻ tuổi kia lập tức bay ra phía sau, từ bắp đùi đến phần bụng hắn xuất hiện một miệng vết thương sâu đủ thấy xương.

Chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm!

Kiếm quang vừa hiện, máu tươi tất bắn!

Người tuổi trẻ kia ngã xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt khiến hắn đánh mất năng lực phản kháng, hắn có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, chỉ trong ba kiếm đã bị Huyền Thiên đánh trọng thương, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.

Giờ phút này, Ngô Liêu chỉ còn cách hai người chừng trăm bước, trong cơn giận dữ hắn hét lớn một tiếng:

– Hoàng Thiên, ngươi lại dám đả thương sư huynh đồng môn, theo ta đến Hình Phạt Điện chịu phạt nhanh!

Huyền Thiên cười khẽ một tiếng, thân thể của hắn liền hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt qua người trẻ tuổi đang rên thảm thiết trên mặt đất, xa xa mà đi, tốc độ phải nhanh hơn Ngô Liêu không ít.

Chương 20 : Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (4)

Trong mắt Ngô Liêu tràn đầy kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, lẩm bẩm nói:

– Ta có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh cũng chỉ có thể luyện thân pháp Hoàng giai thượng phẩm đến cảnh giới tiểu thành! Hắn mới vừa bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh, dĩ nhiên đã luyện Báo Ảnh Thuật đến cảnh giới đại thành? Điều này sao có thể?

——

Huyền Thiên thi triển Báo Ảnh Thuật một đường chạy như điên, Báo Ảnh Thuật cảnh giới đại thành toàn lực triển khai… không gặp nhân hình, chỉ thấy tàn ảnh.

Cũng không lâu lắm, Huyền Thiên liền đi tới thành trấn gần nhất bên dưới Thiên Kiếm Tông, bỏ ra hai ngàn lượng bạc, mua một thớt hắc lân mã, sau đó nhanh chóng chạy về phía sơn mạch Âm Phong.

Hắc lân mã là một loại bảo mã có huyết mạch yêu thú, tốc độ hơn xa ngựa bình thường, một ngày có thể đi được hai ngàn dặm, phụ cận sơn mạch Âm Phong cũng có thành trấn, đến đó có thể bán một ngàn bảy trăm lượng bạc, chỉ bị thiệt có ba trăm lượng.

Võ giả tiến đến sơn mạch Âm Phong săn giết yêu thú cũng không phải chỉ có đệ tử Thiên Kiếm Tông, dòng người lui tới không ít, từng thành trấn đều có ngựa cung cấp cho võ giả để làm phương tiện giao thông, kiếm lấy giá chênh lệch.

Sơn mạch Âm Phong không ngớt không dứt, nơi cách Thiên Kiếm Tông gần nhất cũng hơn 1200 dặm, nơi đó là nơi mà đệ tử tinh anh ngoại môn của Thiên Kiếm Tông thích đến lịch lãm rèn luyện nhất, ở gần tông môn, đồng môn đệ tử nhiều, tương đối mà nói cũng là nơi tương đối an toàn.

Bất quá, Huyền Thiên đắc tội Dương sư huynh là cự đầu trong hàng đệ tử ngoại môn, vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Dương sư huynh đã phái người ngăn trở Huyền Thiên, đến sơn mạch Âm Phong rồi, chỉ sợ ngay cả giết Huyền Thiên cũng không có gì lạ.

Cho nên, Huyền Thiên không đi đến nơi mà mấy đệ tử tinh anh ngoại môn Thiên Kiếm Tông thường đến mà cưỡi hắc lân mã, chạy như điên một ngày, trọn vẹn chạy hơn hai ngàn dặm, thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, Huyền Thiên thấy phía trước có một cái trấn nhỏ mới giục ngựa tới.

Sắc trời đã tối, trước tiên nghỉ ngơi lại trong tiểu trấn một đêm, sáng sớm ngày mai lại tiến đến sơn mạch Âm Phong.

Trấn này tên là Thanh Thủy trấn, Huyền Thiên tiến vào trong trấn, đi thẳng đến mã hành, trong mấy đại tông môn của Thần Đao Vương Triều có Thiên Kiếm Tông, cho nên, mã hành trải rộng khắp toàn bộ các thành trấn của Thần Đao Vương Triều.

– Ah –!

Huyền Thiên vừa mới bán đi Hắc Lân Mã, đi ra khỏi mã hành liền nghe một tiếng nổ vang xen lẫn một tiếng hét thảm.

Bên cạnh phòng ốc phía trước, vách tường xuất hiện một động lớn hình người, một người từ bên trong bay ra rơi xuống ngã tử đường, miệng phun máu tươi, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là từ miệng hắn phát ra.

Một hồi tiếng bước chân vang lên, ước chừng hơn hai mươi người lao thẳng đến người kia, một người trong đó tốc độ nhanh nhất, lóe lên liền tới bên cạnh người nọ, người nọ vừa mới bò lên được nửa thân đã người chạy đến giẫm một cước lên đầu khiến phải nằm bẹp xuống lại mặt đất.

Giẫm người chính là một hán tử tuổi chừng ba mươi tuổi, thân thể thập phần cường tráng, thân cao chừng 2m, hắn hai trừng lớn lộ ra vẻ hung ác, lòng bàn chân gắt gao giẫm lên đầu người dưới đất, hét lớn một tiếng:

– Ngươi đó, con mẹ ngươi, chỉ bằng ngươi, cũng dám giương oai trước mặt Phúc Uy Bang sao, ngươi có phải muốn tìm chết không hả?

– Tam đương gia uy vũ!

– Tam đương gia lợi hại!

– Tam đương gia vừa ra tay liền đánh hắn như chó vậy!

Mọi người đằng sau chạy đến lớn tiếng hoan hô lên.

Thế giới bên ngoài, không thể so với bên trong tông môn, tuy nói giữa đệ tử trong tông môn cũng có tranh đấu, có mâu thuẫn, nhưng hoàn toàn không tàn khốc như trong giang hồ, ở thế giới võ giả sống hay chết, thường thường chỉ trong một đường thôi.

Võ giả bị giẫm trên mặt đất có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, còn cao hơn Huyền Thiên một cấp.

Nhưng Tam đương gia kia đã có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, hơn nữa, thân cường thể cường tráng, trời sinh thần lực, trong số võ giả Võ Đạo cửu trọng cảnh tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất, có thể dễ dàng đánh bại Võ Đạo bát trọng cảnh.

– Ta bán… Đừng đánh nữa, ta bán… !

Người trên mặt đất gian nan rên rỉ lấy.

Ah —

Tam đương gia lại đạp xuống từng cước nặng nệ quát lên:

– Lão tử hiện giờ không muốn mua, con mẹ ngươi, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão tử giờ muốn cướp!

Lập tức, Tam đương gia vung tay lên, nói:

– Cướp sạch mọi thứ trên người hắn cho lão tử.

Mọi người liền vây đến, sau chốc lát người trên mặt đất đã bị cướp sạch toàn thân, ngay cả quần áo cũng bị lột sách, chỉ còn lại một cái quần đùi.

Phúc Uy Bang ở vùng này rất có hung danh, Thanh Thủy trấn chỉ là thị trấn nhỏ, không có cao thủ Tiên Thiên cảnh, mà Đại đương gia, Nhị đương gia của Phúc Uy Bang đều là cao thủ Võ Đạo thập trọng cảnh, cho nên, Phúc Uy Bang ở vùng này làm mưa làm gió cơ bản không ai quản được.

Thị trấn nhỏ như Thanh Thủy trấn, Thần Đao Vương Triều không có một vạn cũng có tám ngàn, tuy rằng biểu hiện ra là do mấy đại tông môn chiếm cứ Thần Đao Vương Triều, nhưng các tiểu thế lực lại phức tạp, bang phái nhỏ như Phúc Uy Bang không biết có bao nhiêu cái, quản cũng quản không nổi.

Những tiểu bang phái này cơ bản sẽ không làm địch với đại tông môn, chỉ sinh tồn trong một khe hẹp, diệt một cái rất nhanh sẽ lại xuất hiện cái khác, cho nên, chỉ cần không phát sinh xung đột trực tiếp thì các đại tông môn đối với các bang phái này cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt thôi.

Nghe được ba chữ Phúc Uy Bang, người xem náo nhiệt trên đường phố đã sớm sợ tới mức tán loạn, trốn đến góc tường xa xa, hoặc là xa xa quan sát, chỉ có Huyền Thiên là đứng cách hơn mười trượng, hắn muốn đi đến khách sạn phía trước, người ở phía trước đã cản đường hắn.

Tam đương gia thấy Huyền Thiên đối với bọn họ tựa hồ cũng không úy kỵ, nhướng mày, đang muốn thuận miệng mắng vài câu không có mắt nhưng ánh mắt bỗng rơi vào tiêu chí tiểu kiếm trên ngực phải Huyền Thiên, đó là tiêu chí đệ tử Thiên Kiếm Tông.

Thiên Kiếm Tông, ở Thần Đao Vương Triều cũng là đại tông môn gần với Thần Đao môn, tùy tiện phái ra một đệ tử nội môn cũng đủ để bứng cả gốc Phúc Uy Bang, căn bản không phải Phúc Uy Bang có thể trêu chọc được.

Không làm địch với đại tông môn, đây bang quy đầu tiên của tiểu bang phái, ít nhất, ở ngoài mặt là như thế, có phân tranh lợi ích, tiểu bang phái đều sẽ nhượng bộ, bởi vì kết quả của không nhượng bộ chính là diệt vong, nhưng tranh giành lợi ích vụng trộm thì cũng không ai nói rõ được.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !