1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Già Thiên
  4. Tập 3: Thiên Cung di chỉ – Đại Lôi Âm Tự (c11-c15)

[Audio] Già Thiên

Tập 3: Thiên Cung di chỉ – Đại Lôi Âm Tự (c11-c15)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11 : Nguồn sáng

“Chúng ta rốt cuộc đã đến nơi nào? Ta muốn về nhà. . .”

Một số bạn học nữ nhịn không được khóc thành tiếng.

“Lại là một tòa Ngũ sắc tế đàn. . .”

Bàng Bác cùng Diệp Phàm đứng chung một chỗ, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại cùng lắc đầu.

Lúc học đại học họ là bằng hữu tốt nhất, sau khi tốt nghiệp cũng thường xuyên gặp mặt, hiểu rõ lẫn nhau, hiện tại hai người đều có cảm giác tình huống không ổn, tình cảnh mọi người rất đáng lo, tình cảnh tràn ngập những biến số không rõ.

Mà vào lúc này, những người khác cũng thu hồi ánh mắt từ hoang mạc, bắt đầu lo lắng, hoảng loạn quan sát tình huống xung quanh.

Quan quách đồng cực lớn lật ngửa ở phía sau bọn họ, bên dưới Quan tài bằng đồng thau lại là 1 cái Ngũ sắc đàn đá cực lớn, cùng Tế Đàn nhìn thấy ở Thái sơn hình dáng vô cùng giống nhau, do năm loại cự thạch màu sắc khác nhau xây dựng thành.

Ngũ sắc đàn đá chiếm diện tích cực lớn, có thể tưởng tượng đây khi xây dựng vào thời điểm đó là 1 cái công trình vĩ đại , nhưng lại bị vô tận năm tháng tàn phá, Tế đàn cực lớn hầu như bị bao phủ trong lòng đất, cho đến hôm nay thì cũng giống như đất băng mà thôi.

Hôm nay Cửu Long kéo quan tài tới đây, liên tục đánh lên mặt đất, mới làm cho đất sỏi tan đi, làm hiển lộ một phần không rõ ràng bộ dáng của tế đàn. Không chỉ có quan quách đồng cực lớn nằm trên tế đàn, mà chín bộ xác rồng khổng lồ cũng đều ở trên đó, có thể tưởng tượng Ngũ sắc đàn đá lớn như thế nào.

“Chúng ta. . . bị lạc rồi, tìm không được đường về nữa.”

một bạn học nữ yếu đuối khóc thất thanh, thân thể run rẩy, nếu như không có người đỡ, đã ngã từ lâu trên mặt đất.

Rất nhiều người sắc mặt đều tái nhợt, lúc nãy mọi người lại liên tưởng đến khả năng không tưởng tượng thường xảy ra trong thế giới lạ lẫm.

Không ai nguyện ý tiếp nhận sự thực này, thế nhưng đã không thấy Thái sơn nữa, mà trước mắt là hoang mạc trống trải, khiến người ta không thể không trầm mặc.

“Không nên hoảng loạn, không nên sợ hãi, sẽ có biện pháp giải quyết.”

Diệp Phàm la lớn.

“Giải quyết thế nào, chúng ta làm sao trở về, tại sao. . . lại đến thế giới xa lạ này?”

Ngay cả thanh âm của bạn nam cũng đã run rẩy, tràn ngập sự sợ hãi cùng bất an.

Thứ gì cũng không biết, sẽ làm sẽ làm cho một bộ phận người tràn ngập kính nể cùng sợ hãi, đồng thời cũng sẽ làm cho một bộ phận khác sinh ra dục vọng thăm dò .

Diệp Phàm cùng Bàng Bác đi hai bên của chín bộ xác rồng khổng lồ, tiến về phía trước, muốn nhìn tình huống xung quanh.

Lý Tiểu Mạn ở cách đó không xa, tựa hồ hơi bị lạnh, ôm hai tay, dung nhan mỹ lệ có chút trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, như một đóa hoa sen thanh lệ tỏa sáng trong bóng tối.

Diệp Phàm đi ngang thì cởi áo đưa cho nàng, nhưng nàng chỉ nói một tiếng cảm ơn, sau đó lắc đầu cự tuyệt.

Diệp Phàm cũng không nói thêm gì, hắn cũng không muốn vãn hồi gì cả, khoác cái áo lên, rồi cùng Bàng Bác tiếp tục đi đến phía trước.

Tránh qua mấy cái xác rồng khổng lồ cùng quan quách bằng đồng, bọn họ thấy Cade – bạn học nước mỹ của Lý Tiểu Mạn cũng quan sát tình huống xung quanh, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng “good”.

Bên cạnh Ngũ Sắc Tế Đàn có một khối nham thạch cực lớn , nằm ngang trên mặt đất, cao tới hai mươi mấy mét, nhưng độ dốc không lớn, có thể leo lên được.

Diệp Phàm thân cao khoảng 1m79, tuy rằng tướng mạo thoạt nhìn có vẻ rất văn nhã, nhưng kỳ thực thân thể rất cường tráng, năm đó là đội viên chủ lực của đội bóng đá trường , ở trên sân bóng thường bị người khác gọi là Người Dã Man.

Mà Bàng Bác thì người cũng như tên, có cái thế “ Bàng Bạc”, nhưng cũng không mập mạp, mà thực sự rất cường tráng, là một người khôi ngô to cao, bắp tay có thể so với người vai u thịt bắp.

Hai người thể chất đều siêu tốt, rất nhanh tiến tới khối cự thạch, căn bản là không cần phải cẩn thận leo trèo, mà trực tiếp xông lên trên.

Đứng trên khối đá lớn nhìn ra xa, chỉ thấy những điểm sáng yếu ớt trong không gian u ám, điều này làm cho hai người tương đối kinh dị.

“Chúng ta có khả năng rất lớn là không trở về được nữa rồi.”

Đối với bằng hữu tốt nhất thì không có gì không thể nói, Diệp Phàm nói thẳng suy đoán của bản thân, nói:

“Nơi này khẳng định không phải không phải là không gian của chúng ta.”

“Nơi này thực sự không phải không phải là không gian của chúng ta.”

Bàng Bác tuy rằng ngày thường rất tùy tiện, nhưng khi gặp chuyện quan trọng thì không bao giờ nói đùa, hắn nhìn chăm chú vầng sáng yếu ớt ở xa xa, nhíu mày nói:

“Ngươi nói trên cái thế giới này thật sự có thần sao?”

Diệp Phàm cũng nhìn vầng sáng ẩn hiện ở xa xa, nói:

“Chúng ta ngay cả long thi (xác rồng) còn có thể gặp, ta nghĩ nếu có Thần thực sự xuất hiện trước mắt chúng ta, ta cũng sẽ không kinh ngạc.”

“Nếu có 1 vị Thần xuất hiện trước mắt. . . thì tình cảnh sẽ như thế nào.”

Bàng Bác nói nhỏ.

Phía sau truyền đến tiếng động, Cade – thân thể cao chừng 1m9 cũng bắt đầu leo trên cự thạch, khi hắn thấy thấy đoàn ánh sáng ở phương xa, lập tức thét lên một tiếng kinh hãi.

“Ca ngợi. . . Thượng Đế nhân từ , ta. . . thấy được ánh sáng rồi.”

Tiếng Trung của hắn không quá lưu loát, sau sau đó xoay người dùng sức vẫy ta, hướng về Lý Tiểu Mạn trong đám người la lớn:

“Ta thấy được. . . ánh sáng!”

Sau đó, hắn từ trên tảng đá lớn leo xuống, chạy về hướng của Lý Tiểu Mạn.

Cade kêu to, nhất thời làm mọi người trở nên hỗn loạn, không ít người hướng nơi này chạy tới.

Bàng Bác nhìn Lý Tiểu Mạn cùng Cade đứng chung một chỗ ở cách đó không xa, nói với Diệp Phàm:

“Tên quỷ tây dương này có phải là bạn trai của Tiểu Mạn không?”

“Ta làm sao biết được.”

“Thực sự cứ như vậy mà từ bỏ hay sao?”

Bàng Bác liếc xéo hắn.

“Có một số việc mặc dù có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng rất khó trở về như cũ. Ngay cả khi cùng đi trên một con đường, nhưng đời người mấy ai cùng đi lại lần thứ 2, cho dù có cũng không còn cảm giác như xưa. Việc này đã là chuyện của quá khứ rồi, con người thì phải luôn đi về phía trước.”

Diệp Phàm lắc đầu, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, cười nói:

“Cũng chỉ có ngươi là khoái hoạt, Sống về đêm thì muôn màu muôn vẻ.”

“Ta khinh bỉ ngươi, có người nào có sinh hoạt phong phú hơn ngươi.”

Bàng Bác nhìn Diệp Phàm, sau đó lại nhìn Lý Tiểu Mạn ở phía xa, nói:

“theo trực giác của nam nhân, ta luôn cảm thấy hai người các ngươi vẫn sẽ phát sinh một sự tình.”

“Đừng có làm bại hoại thanh danh của ta.”

Diệp Phàm cười cười nói:

“Ngươi cũng có giác quan thứ 6 như nữ nhân sao?”

Giờ này khắc này, chỉ sợ cũng chỉ có hai người bọn họ còn có thể cười được, hai người đều không phải người bi quan, bất luận lúc nào đều rất khó mà nhăn mày, nhăn mặt.

Không bao lâu say, không ít người cũng leo được lên trên nham thạch, nhìn về phương xa, ánh sáng yếu ớt nhấp nháy như đom đóm, xuyên thấu trong không gian u ám, lọt vào trong ánh mắt của mọi người.

Vầng sáng ngày tuy không rực rỡ, nhưng cũng làm mọi người trở nên có hy vọng, không ít bạn học nữ reo hò.

Phía trước có ánh sáng yếu ớt, tuy rằng vẫn không thể biết thêm gì, nhưng mọi người cũng cùng đi tới. Hay là, bởi bản tính của nhân loại, là sợ bóng tối, hướng tới ánh sáng.

“Ngàn vạn đừng làm chúng ta thất vọng.”

“Hi vọng sẽ có kỳ tích phát sinh.”

Mọi người lục tục leo xuống cự thạch, vừa đi tới Ngũ Sắc Tế Đàn vừa thương lượng đối sách.

“Nơi này tất cả đối với chúng ta mà nói đều rất xa lạ, ngay cả nơi có ánh sáng phía trước, tất cả phải cẩn thận một chút.”

Vương Tử Văn tính cẩn thận, đưa ra kiến nghị như vậy .

Chu Nghị vẫn rất bình tĩnh, nghe vậy gật đầu nói:

“Không sai, trước chọn phái vài người đi trước dò đường, ngược lại chỗ ánh sáng kia cũng không phải là rất xa, nên đề phòng vạn nhất.”

Những người khác đều biểu thị đồng ý, con đường phía trước không ai có thể dự liệu, hoàn cảnh lạ lẫm, tất cả đều phải cẩn thận cho thỏa đáng.

“Ầm ”

Đột nhiên, truyền đến sự rung động mãnh liệt, Quan tài đồng trên Ngũ Sắc Tế Đàn phát sinh tiếng động cực lớn.

“Xảy ra chuyện?”

“Ta cảm giác như là tiếng động từ trong chiếc quan tài đồng phát ra.

Ly – là nữ bạn học đứng gần quan tài đồng nhất, sắc mặt trắng bệch, nói.

Nghe được những lời ấy, mọi người đều biến sắc, phải nhớ rõ rằng bên trong chiếc quan tài đồng còn có 1 chiếc quan tài nhỏ nữa.

Chương 12 : Huỳnh Hoặc

“Không nên nói lung tung, quan tài đồng lật ngửa ra phía sau, nắp quan tài vẫn còn chưa ổn định, khẳng định là vừa bị lệch.”

Lâm Giai nói rất bình tĩnh, ổn định tâm tình mọi người ở đây.

Chín bộ xác rồng khổng lồ đều dài đến trăm mét, vảy giáp uy nghiêm , ô quang nhấp nháy, nằm ngang ở cách đó không xa.

Quan quách đồng dài hai mươi mét, đặt ở bên trên tế đàn ngũ sắc, làm cho người khác vô cùng bất an.

“Ta nghĩ rằng chúng ta vẫn nên cùng nhau đi tìm hiểu đoàn ánh sáng phía trước.”

“Ta cũng cảm thấy mọi người hẳn là nên đồng thời hành động.”

Không ít người đều kiến nghị như vậy, rất hiển nhiên là trong lòng sợ hãi, hầu như không ai nguyện ý tiếp tục dừng lại ở nơi đây.

Cuối cùng, mọi người nhất trí đồng ý, tập thể đi về phía trước thăm dò đoàn nguồn sáng này.

Mặt đất ở nơi này tất cả đều là do loại đất màu đỏ nâu cùng sỏi tạo thành, rộng lớn mênh mông, thỉnh thoảng nhấp nhô những khối nham thạch cực lớn.

Khi đi qua cái khối cự thạch vừa nãy trèo lên để nhìn ra xa, Lưu Vân Chí kinh ngạc phát ra âm thanh, nói:

“Khối tảng đá lớn này có chữ viết bên trên.”

Đi vòng đến mặt hướng nguồn sáng của khối cự thạch này, có thể rõ ràng thấy hai chữ cổ cực lớn khắc vào trên thạch thể, mỗi chữ cổ đều cao chừng 5,6 mét, cứng cáp hữu lực, khí thế bàng bạc, như là hai con nộ long đang vờn quanh.

So với kiểu chữ hiện nay thì phiền phức hơn rất nhiều, hẳn là rất lâu trước đây, ở thời cổ đại khắc xuống, cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi.

Mọi người tụ tập tại trước vách đá, ngóng nhìn hai chữ cổ cứng cáp, rất nhiều người đều nhíu mày, khó có thể nhận ra ý tứ của nó.

“Chữ này dường như là Chung Đỉnh văn(1), chữ thứ nhất là hẳn là ‘Huỳnh’ .”

Chu Nghị nhận ra chữ thứ nhất, hắn nhíu mày, lẩm bẩm:

“Chúng ta rốt cuộc đi tới một nơi như thế nào…”

(1): Chung đỉnh văn: Một loại chữ cổ.

“Đúng là Chung Đỉnh văn, hai chữ này là ‘Huỳnh Hoặc’ .”

Diệp Phàm sau khi nhận ra hai chữ này thuận miệng nói ra, hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng ý nghĩa mà hai chữ đại diện, nhưng thực sự để trong lòng hắn rung động không gì sánh được.

Huỳnh Hoặc, thế nào sẽ là Huỳnh Hoặc? Hắn quả thực không thể tin được tất cả những thứ này, không khỏi nhìn về phía bầu trời, thế nhưng hiện tại tuy rằng rất tối tăm, nhưng sao trời vẫn không có xuất hiện mấy viên.

“Huỳnh Hoặc, có ý tứ gì?”

“Huỳnh Hoặc là một địa điểm sao?”

Không ít người cũng không lí giải được, không rõ hàm nghĩa của hai chữ này.

Chu Nghị sau khi nghe được hai chữ “Huỳnh Hoặc”, vậy giống như Diệp Phàm, chấn động trong lòng, sắc mặt có chút trắng bệch, nói:

“Huỳnh huỳnh hỏa quang, ly ly loạn hoặc(2). Chúng ta thực sự… Không có cách nào trở về.”

(2): Ánh lửa lấp lánh, chập chà chập chờn.

“Thế là có ý gì, nơi này là nơi nào?” Mọi người kinh nghi bất định.

Vương Tử Văn khi nghe đến Huỳnh Hoặc hai chữ, vậy cũng rõ ràng hàm nghĩa mà nó đại biểu, giải thích cho mọi người :

“Nơi này sợ rằng không phải là Địa Cầu, ngọn lửa lấp lánh này, gọi là huỳnh hoặc, là dấu hiệu của sự đen đủi, thời cổ đại gọi sao Hỏa là Huỳnh Hoặc.”

Vô tận năm tháng trước đây, cổ nhân từ lâu đã chú ý tới Hỏa tinh hiện lên màu đỏ, độ sáng bình thường hay biến hóa, lấp lánh như lửa.

Hơn nữa vận động ở trên bầu trời, có lúc từ tây sang đông, có lúc lại từ đông sang tây, tình huống rất phức tạp, làm người mê hoặc, “ánh lửa lấp lánh, chập chà chập chờn”, tại thời cổ đại xưng là Huỳnh Hoặc.

Đế vương thời cổ mê tín, kiêng kỵ ngôi sao đen đủi này, cho rằng nó báo trước sự đen đủi, mỗi khi xuất hiện, không phải tể tướng phải bị mất chức chính là hoàng đế phải chết, đối với loại truyền thuyết mê tín này người hậu thế tự không tin tưởng.

“oh my god!” Cade ở bên người Lý Tiểu Mạn hao tổn tâm thần để nghe, nhưng sau khi rõ ràng hàm nghĩa của hai chữ Huỳnh Hoặc, vừa cào vào mặt đất màu đỏ nâu, vừa gõ nham thạch, không ngừng quan sát địa chất, liên tục hét lên.

“Điều này sao có thể xảy ra?”

Rất nhiều người mắt chữ a mồm chữ o, căn bản là không thể tin tưởng sự thực trước mắt.

“Phiến mặt đất đỏ nâu dưới chân chúng ta là… Hỏa tinh, chúng ta đã không còn ở trên Địa Cầu? !”

Bất kể là ai nghe được kết quả này cũng sẽ ngơ ngác sững sờ, căn bản không hợp đạo lí.

Nửa giờ trước còn đang ở trên đỉnh Thái sơn, nửa giờ sau đã đứng ở trên Huỳnh Hoặc cổ tinh, chuyện này quả thực là thiên phương dạ đàm(3)!

(3): Nói mơ giữa ban ngày, ý nói không thể tin được.

Lâm Giai vóc người thon dài, xinh đẹp yêu kiều, lúc này gương mặt đẹp của nàng cũng có chút trắng bệch, mắt phượng liếc về phía mọi người, nói:

“Hiện tại, chúng ta mới chỉ thấy được chữ khắc ở trên tảng đá này mà thôi, vẫn chưa thể xác định là đang ở trên Huỳnh Hoặc tinh hay không.”

“Thế nhưng, có người nói ở trên hỏa tinh khắp nơi đều có mặt đất màu đỏ cùng với sỏi đá, cảnh tượng chúng ta nhìn thấy trước mắt không phải là như vậy sao?”

Một vị bạn học nữ vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

Nhân loại từ thế kỷ trước ở những năm 60 cũng đã từng phóng ra tàu thăm dò vũ trụ thăm dò Hỏa tinh, năm 1997 “Người thăm dò Hỏa tinh” đã chạm đất thành công ở trên Sao Hỏa .

Thăm dò gần mấy chục năm nay, nhân loại đã thu được lượng tư liệu trân quý rất lớn về sao Hỏa, đã hiểu rõ về nó từ lâu.

“Bên trong lớp đất của Sao hoả là lượng sắt bị oxy hoá lớn, lại bị tia tử ngoại chiếu xạ lâu ngày, toàn bộ Sao hoả giống như là một thế giới bị gỉ, cùng cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy trước mắt hoàn toàn giống nhau. Lẽ nào… Chúng ta thực sự đã rời khỏi Địa Cầu, lúc này đang đứng trên một cái tinh cầu khác? !”

Một vị nam bạn học dùng sức nắm chặt lấy nắm tay, ngón tay đều đã biến thành màu xanh.

“Nếu như đúng là đứng ở trên Sao hoả, ta nghĩ chúng ta không có khả năng sinh tồn, cũng không đủ dưỡng khí, không có nhiệt độ không khí thích hợp …”

Lý Tiểu Mạn nói như vậy, bất kể sắc mặt nàng đang trắng bệch, thế nhưng sau khi nói những lời nói này, vẫn làm cho không ít người có một tia hi vọng loé lên.

Mà ở trong quá trình này mấy người Diệp Phàm, Bàng Bác trước sau rất bình tĩnh, bọn họ vững tin là mọi người đã không còn ở Địa Cầu, còn có chuyện gì xấu hơn chuyện này sao? Kế tiếp bất luận xảy ra chuyện gì, cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Mọi người ở lại một lúc lâu trước khối cự thạch này, cuối cùng rời đi, tiếp tục đi về nguồn sáng yếu ớt ở xa xa .

Nhìn như không quá xa xôi, thế nhưng sau khi đi hơn 500 mét vẫn như cũ chưa tới nơi cần đến, mà nhìn kiểu này còn phải đi thêm một đoạn đường xa như thế nữa.

Mọi người tâm sự tầng tầng, rất ít người nói chuyện, có vẻ rất nặng nề, rất sợ một tia hi vọng cuối cùng phía trước cũng tan biến.

“Bang ”

Bàng Bác dùng sức đem một khối đá vụn dưới chân đá ra ngoài, làm nổi lên một mảnh bụi mù. Đúng lúc này hắn lộ ra vẻ kinh dị, hắn chú ý thấy hòn đá này tựa hồ là một khối mái ngói.

“Thực sự là mái ngói!”

Khi nhặt lên nửa khối mái ngói vỡ vụn này, hắn lập tức xác nhận, thứ này là ngói do nhân công chế tạo thành .

Nhất thời, một đám người đều xông tới, quan sát khối mái ngói vỡ vụn này, không ít người đều lộ ra vẻ kích động.

“Đã có gạch ngói vụn, nhất định cũng có kiến trúc, trên phiến mặt đất này có người ở, không chỉ đơn giản là một tòa ngũ sắc tế đàn.”

“Chúng ta được cứu rồi!”

“Chúng ta nhất định có thể thoát hiểm!”

Tâm tình bi quan giảm bớt, tâm tình vui sướng lại nhiều hơn một chút, mọi người đã thấy hi vọng có thể tiếp tục sinh tồn .

Lúc này, sắc trời đã tối, trên bầu trời đầy sao nhấp nháy.

Diệp Phàm ngưỡng vọng tinh không, phát hiện một vòng tròn mơ hồ treo ở chân trời, mặt trăng chỉ bằng một nửa so với ở trên Địa Cầu nhìn thấy, đủ để chứng minh nơi đây không phải Địa Cầu.

Mà ở một phương vị khác, còn có một viên sao sáng to bằng nắm tay, sáng hơn nhiều so với ngôi sao bình thường, nhưng lại lờ mờ hơn một chút so với mặt trăng nhỏ kia, gọi là tinh thần thì quá sáng, mà gọi là mặt trăng thì lại quá nhỏ và lờ mờ.

Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lưu Vân Chí cũng đứng ở cách đó không xa, bọn họ chú ý tới cử động của Diệp Phàm, cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời quan sát, khi nhìn thấy hai vầng trăng sáng nho nhỏ chân trời, bọn họ lập tức biến sắc.

Chương 13 : Thiên Cung di chỉ

“Đây là. . .”

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trên mặt mấy người vẫn tràn ngập sự thất vọng.

Bị ảnh hưởng của mấy người, những người khác cũng nhìn lên bầu trời, ngay lập tức phát hiện thấy 2 mặt trăng đang treo lơ lửng trên không trung.

“Tại sao có thể như vậy?”

Rất nhiều người nhịn không được kêu lớn lên, hi vọng cuối cùng để về nhà cũng tan biến, vĩnh viễn có không cách nào nhìn thấy thân nhân, rất nhiều bạn học nữ thất thanh khóc rống lên, tất cả mọi người đều đã rõ ràng, lúc này thực sự đã rời xa Địa Cầu, không cách nào trở về nữa.

“Sao Hoả. . . Có hai vệ tinh, tương đương ở trên Địa cầu. . . sẽ nhìn thấy mặt trăng. . .”

Cade nói tiếng Trung tự không lưu loát, sau đó lại lấy tiếng Anh rất nhanh nói một tràng, bắt đầu trò chuyện cùng Lý Tiểu Mạn.

Mấy chục năm nay, một số tàu vũ trụ đã truyền tín hiệu về Địa cầu rất nhiều tư liệu về Sao Hỏa.

Xung quanh Sao Hỏa có 2 vệ tinh, là những thiên thể cực nhỏ, đó là do khoảng cách quá xa từ mặt đất tới Sao Hỏa, nếu như ở sao Hoả quan sát, độ lớn của Hỏa vệ (vệ tinh của Sao Hỏa) ước chừng bằng ½ so với với từ Địa Cầu nhìn mặt trăng. Hỏa vệ thứ hai lại nhỏ hơn một chút, nhưng lại sáng hơn so với các ngôi sao khác, là một mặt trăng thu nhỏ.

Sau nói cho mọi người về những thứ lý luận này về Sao Hỏa, mọi người đều vô cùng thất vọng, trước mắt đã không có con đường về nhà, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là phải tìm được con đường sống.

Đi khỏi Ngũ Sắc Tế Đàn tầm 600m, khoảng cách đến nguồn sáng đã gần hơn rất nhiều rồi, nhìn kiểu này cũng chỉ còn lại tầm 500m.

Mọi người không nán lại được nữa, tiếp tục hướng về phía trước bước đi.

Dưới bầu trời đêm, gió nhẹ hây hây, mang đến sự lạnh lẽo.

Lại tiến lên hơn trăm mét, khoảng cách đến nguồn sáng càng ngày càng gần.

Lúc này có người lại kêu lên một tiếng sợ hãi, phát hiện ra một kiến trúc đã sụp đổ, dường như là một tòa đình đài cổ xưa, bị sự bào mòn của năm tháng làm sập.

“Có người xây dựng đình đài, tức là trên tinh cầu cô quạnh này có người sống, chúng ta nhất định có thể tìm được đường sống.”

“Đây là Sao Hỏa, vì sao lại có kiến trúc của nhân loại? Không khí, nhiệt độ, trọng lực … đều không khác mấy so với Địa cầu, vẻn vẹn như là một khối hoang mạc trên Địa Cầu mà thôi.”

Mặc dù vô cùng thất vọng, thế nhưng mọi người cũng không có tuyệt vọng, bọn họ có rất nhiều nghi hoặc.

“Chúng ta ngay cả long thi (xác rồng) đều gặp được, những thứ này tính là gì, có thể đây là một khu vực đặc thù trên sao Hoả.”

“Có thể nói như vậy. Nơi này có xây một tòa tế đàn ngũ sắc to lớn, có thể tiếp dẫn được chín bộ long thi (xác rồng) cùng quan tài đồng, nói nơi này trở thành mảnh đất bị Thần phong ấn cũng không sai.”

“Nếu như suy đoán của chúng ta là thật, đây là một khu vực đặc thù trên Sao Hỏa, như vậy không gian sinh tồn của chúng ta sợ rằng sẽ không lớn lắm.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.

“Nếu như nơi này chỉ là 1 vùng đất nhỏ hẹp trên Sao Hỏa, thì chúng ta có đường ra hay không? !”

Trong lòng mọi người bốn bề dậy sóng, việc này liên quan đến đến sinh tử cùng tương lai của bọn họ, không ai có thể bình tĩnh.

“A. . .”

1 người bạn học nữ đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, tại dưới bầu trời đêm tiếng thét đó truyền đi vô cùng xa.

“Làm sao vậy?” Mọi người biến sắc, vội vàng hỏi.

“Xương sọ, một cái xương sọ người!”

Người bạn học nữ kia hoa dung thất sắc, thân thể run rẩy không ngừng, run run rẩy rẩy lui về phía sau.

Ngay cách tòa đình đài không xa, một nửa chiếc xương sọ màu trắng lộ ra trên lớp sỏi, vừa mới bạn học nữ dẫm nát dưới chân, chẳng trách nàng sẽ kinh khủng như vậy.

Tất cả bạn học nam đều tiến lên vây xung quanh, Bàng Bác dùng chân đem xương sọ từ trong đất sỏi đá ra, đây là 1 cái xương sọ của người trưởng thành, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, đã gần như phong hoá, bề ngoài từ lâu đã không còn sáng nữa, mặt trên có rất nhiều vết rạn thô ráp.

Mà khiến người ta giật mình chính là trên xương sọ có một cái lỗ rất tròn, có độ lớn chừng một ngón tay, như là bị lợi khí xuyên thủng, xung quanh lỗ thủng vô cùng nhẵn nhụi.

“Xem ra nơi này tràn ngập những biến số không biết, tuy rằng đây là xương khô, để lại từ nhiều năm trước, thế nhưng chúng ta vẫn cẩn thận một chút là tốt nhất.”

Hoàn cảnh lạ lẫm, không xác định được cái loại yếu tố, khiến người ta lạnh cả người.

“Phía trước là cái gì?”

Dưới bầu trời đêm mông lung, sao trăng cũng không sáng cho lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước có một hình ảnh mông lung, dường như là từng tảng loạn thạch chất chồng lên nhau, cao thấp không đồng đều, lại cài răng lược.

Khi bước tới gần, tất cả mọi người đều ngây dại, đây là một phế tích, ở phía trước chỉ là một phần nhỏ, càng ở phía xa phế tích càng lớn.

Tường đổ, gạch ngói vỡ vụn, tựa như đang kể lại một câu chuyện cũ mà người khác không biết.

Dưới ánh trăng đêm, nơi này có vẻ đặc biệt tịch mịch, so với sự hoang vu trước thì đây là những cung điện to lớn, cảnh tượng lại vô cùng thê lương.

Đây là một phế tích cực lớn, diện tích rất rộng, toàn bộ đều do cự thạch kiên cố xây dựng thành, có thể tưởng tượng năm đó cung điện này hùng vĩ cùng to lớn đến mức độ nào.

Mà nguồn sáng lại nằm ở phía cuối của phế tích, đằng sau một bức tường đổ.

“Chúng ta. . . đang ở trên Sao Hỏa sao, nơi này đã từng có một mảnh quần thể cung điện to lớn?”

“Một công trình vĩ đại như vậy đến tột cùng cần bao nhiêu nhân lực mới có thể hoàn thành a.”

“Vì nguyên nhân gì mà nó trở thành một phế tích, kiến trúc to lớn toàn bộ đêỳ bị sập?”

Mọi người hầu như rất nhanh quên mất sợ hãi, phế tích cực lớn trước mắt làm cho mọi người kinh thán không ngớt, nhưng lại đang thực sự ở trên sao Hoả, tất cả những thứ này vượt quá sức tưởng tưởng rồi.

Diệp Phàm rất bình tĩnh nói rằng:

“Kỳ thực cũng không có gì, ngày hôm nay chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, theo lẽ thường mà nói đều là chuyện không nên xảy ra, nếu lúc này có người nói cho ta biết phế tích to lớn này chính là một Thiên cung di chỉ, ta cũng sẽ không kinh ngạc.”

Bàng Bác cảm thán nói:

“Thiên cung di chỉ. . . Rất có khả năng, dù sao chúng ta ngay cả long thi (xác rồng) đều gặp được.”

Nghe thấy mấy lời này, tất cả mọi người đều không khỏi ngẩn ra, Thiên cung di chỉ, cái này cũng không thể cho là nói bậy được!

Nguồn sáng ở ngay phía trước, ở đằng sau bức tường đổ mà nhảy múa, làm cho nó xuất hiện một vòng vầng sáng nhàn nhạt, cảm giác mông lung cùng thánh khiết.

“Cái này rốt cuộc là cái gì?”

Nguồn sáng chuyển động trong phế tích cổ xưa, làm cho bức tường đổ càng ngày càng có vẻ thê lương hoang vắng, tự nhiên khiến người ta cảm giác thần bí không gì sánh được.

“Rắc”, “Rắc”, “Rắc” . . .

Âm thanh vang khi một người dẫm lên viên ngói làm nó vỡ vụn, trong bầu trời đêm trống trải truyền đi rất xa, xuyên qua từng toà từng toà cung điện sập, cuối cùng cũng vượt qua giới hạn của phế tích.

Bức tường đổ ở phía trước tuy rằng đã tổn hại một phần, cao chừng 4,5 mét cao, thật không biết năm đó hùng vĩ cỡ nào.

“Ta muốn xem nguồn sáng này rốt cuộc là cái gì!”

Đoàn người cẩn thận vòng qua bức tường đổ cực lớn, đi tới phần cuối phế tích, nhất thời cảm giác được một cỗ khí tức khiến người ta toàn thân thư thái trước mặt đập tới, hình như có một đạo thần quang xẹt qua hư không, hiện lên trong con mắt của mọi người.

Mọi người toàn bộ vượt qua phế tích, xuất hiện ở phía sau bức tường đổ, thấy rõ ràng, chính xác nguồn sáng ở phía trước.

Cách phía trước tầm 50m, một gian cổ miếu lẳng lặng đứng đó, Thanh Đăng Cổ Phật, một ánh đèn như hạt đậu.

Trước Cổ miếu, một gốc cây bồ đề cổ thụ cứng cáp như Cầu Long, toàn thân khô héo, cách mặt đất tầm 2, 3m có khoảng 5, 6 phiến lá xanh, mỗi phiến đều trong suốt long lanh, lục quang nhấp nháy, như thần ngọc phỉ thuý.

Chương 14 : Đại Lôi Âm Tự

Một tòa cổ miếu hiện ra ở phần cuối của phế tích, yên tĩnh không tiếng động, quy mô rất nhỏ, căn bản không thể nói là to lớn. Vẻn vẹn một gian cổ điện, một bức tượng Phật bằng đá đứng ở bên trong, bị bụi bậm che kín, một cái cổ đăng bằng đồng thau chập chờn loé ra điểm điểm ánh sáng.

Ở trước cổ miếu có một gốc bồ đề cổ thụ cao vút, 6,7 người cùng ôm cũng không hết, thân cây già nua đã trụi lủi, nếu như không phải còn có 5,6 phiến lá xanh biêng biếc tô điểm bên trên nó, cả cây cổ thụ liền giống như đã chết héo rồi.

Cổ miếu cùng cây bồ đề gắn bó quấn quýt, có một cỗ phong cách cổ dạt dào, tựa như khiến cho người ta cảm thụ được sự lưu chuyển mịt mờ của thời gian cùng sự biến đổi của năm tháng, làm cho người ta cảm giác được sự yên tĩnh cùng tang thương vô tận.

Sau khi đi tới nơi này, tất cả mọi người đều khó mà nén được vẻ kinh dị, bởi vì quần thể cung điện to lớn ở phía sau đã hóa thành phế tích từ lâu, mà một gian cổ miếu nho nhỏ này nhưng vẫn còn trường tồn, khiến người ta có một loại cảm giác bình thản yên lành.

“Tại sao lại có một tòa cổ miếu như thế này?”

“Vài miếng lá cây còn sót lại của cây bồ đề cổ thụ lại có thể có ánh sáng màu lục trong suốt đang lưu chuyển!”

Cây bồ đề có thể coi là “Phật thụ” , cùng ngọn nguồn Phật giáo có liên hệ sâu xa. Tục truyền nói, hơn 2500 năm trước, Thích Ca Mầu Ni chính là ở dưới một gốc cây cổ thụ bồ đề đại triệt đại ngộ, thành tựu phật đà chính quả.

Cây cổ thụ bồ đề trước mắt làm bạn tương sinh cùng với cổ miếu, đều có hình tượng bất phàm, khiến người ta không kinh dị không được.

“Vì sao ta cảm giác như là có một dòng sông lịch sử đã bắt đầu khởi động, tất cả những thứ trước mắt này phảng phất là cửu viễn không gì sánh được , như là đã qua trải sự lắng đọng của lịch sử .”

Khoảng cách 50 mét rất ngắn, cho nên mọi người rất nhanh liền đi đến phụ cận, trong lòng mỗi người đều dâng lên một loại cảm giác kỳ dị , giống như đang nhìn thấy ở trước mắt một bức tranh lịch sử cổ xưa, khí tức của năm tháng tràn ngập khắp nơi.

“Lẽ nào đây là một tòa miếu thờ mà Thần ở lại?”

“Thế gian này không phải là có sự tồn tại của Phật Đà chứ(1), cổ miếu tuy rằng đã bỏ hoang, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được sự bình thản cùng an lành của cảnh Phật.”

(1): Phật Đà: Thích Ca Mầu Ni Phật

Cổ miếu yên tĩnh không tiếng động, rất an bình.

“Nơi nào có một tấm biển đồng, có chữ viết ở trên mặt.”

Cổ miếu bỏ hoang có một khối biển đồng rỉ sét loang lổ, mặt trên có khắc 4 cái chữ cổ, như long xà quay quanh, thiện ý vô tận.

Vẫn như cũ là Chung Đỉnh văn, phức tạp khó có thể nhận ra, bất quá chữ “Đại” đầu tiên nhận ra rất dễ, rất nhiều người ngay cả là không hiểu Chung Đỉnh văn cũng có thể đoán được.

“Chữ cuối cùng là ‘Tự’ .” Chu Nghị đối với Chung Đỉnh văn có một chút lý giải, nhận ra chữ cuối cùng.

“Bốn chữ này là ‘Đại Lôi Âm tự’ .” Đúng lúc này, Diệp Phàm toàn bộ đọc ra bốn chữ .

Trong số mọi người ở đây không ai là không giật mình, đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng.

“Đại Lôi Âm tự. . . Ta không nghe lầm chứ? !”

“Điều này sao có thể xảy ra…”

Trong truyền thuyết Đại Lôi Âm tự là chỗ ở của Phật đà, là vô thượng Thánh Địa của Phật giáo. Thế nhưng, toà cổ miếu bỏ hoang trước mắt này nhỏ bé như vậy , không có một chút khí thế rộng lớn nào, vẻn vẹn chỉ có một gian cổ điện, thế nào cũng tên là Đại Lôi Âm tự?

Đã tự mình nhìn thấy chín bộ xác rồng kéo quan tài, mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý, hầu như đã tin tưởng sự tồn tại của Thần.

Thế nhưng lúc này vẫn còn là bị kinh hãi một chút, một tòa cổ miếu trên sao Hoả tên là Đại Lôi Âm tự, chuyện này có ý nghĩa gì? Hay là, sẽ có rất nhiều hiểu biết mới mẻ về rất nhiều lịch sử cùng truyền thuyết, và một góc của chiếc khăn che thần bí của một đoạn cổ sử đã bị yên diệt sẽ bị vạch trần ra.

“Phật âm giảng pháp, như âm thanh sấm nổ.” Chính là Đại Lôi Âm tự!

Lẽ nào toà cổ miếu trước mắt này đúng thật là toà miếu trong truyền thuyết kia?

Nếu như suy đoán là thật, chuyện này không thể nghi ngờ là có tính chấn động cực lớn. Một tòa miếu thờ xa xưa bị bụi bậm che kín trên sao Hoả, nơi mà toàn bộ là đất đỏ nâu cùng sỏi đá, lại có lai lịch kinh thế hãi tục.

Mọi người càng quan sát càng cảm thấy sự phi phàm của toà cổ miếu này.

Thiên cung phía sau trước đây hùng vĩ biết bao, khổng lồ và bao la, nhưng cuối cùng cũng đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một đống gạch vụn. Mà cổ miếu này nhìn như rách nát, nhưng cũng vẫn sừng sững không ngã, hình thành một loại so sánh kỳ dị.

Có cây bồ đề làm bạn, thanh đăng cổ phật, một điểm ánh đèn nhỏ như hạt đậu, vừa bình phàm tầm thường vừa yên tĩnh bình lặng chống lại sự khảo nghiệm của thời gian, chỉ có một chữ “Chân” còn tồn tại, còn phù hoa chỉ là mây gió mà thôi.

Nhất đăng, nhất phật, nhất miếu, nhất thụ, tuyên cổ như một, trường tồn trên thế gian.

(Một đèn, một phật, một miếu, 1 cây, từ xa đã như một, trường tồn với thế gian)

Tất cả những thứ này, vừa an bình vừa yên tĩnh, khiến người ta cảm giác như gió xuân hây hẩy, phảng phất như có tiếng tụng kinh mờ ảo vang lên.

“Nếu như nơi này thật sự là Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, thì cây cổ thụ ở trước miếu thờ kia liệu có phải là cây bồ đề cổ thụ lúc Thích Ca Mầu Ni chứng đạo không?”

“Điều này sao có thể có khả năng, cái này bất quá là truyền thuyết của tôn giáo thôi. Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng 2500 năm trước Thích Ca Mầu Ni ở dưới một gốc cây cổ thụ trên sao Hoả tĩnh tọa 7 ngày 7 đêm, cuối cùng là trở thành Phật đà?”

“Từ những tao ngộ cùng kinh lịch của chúng ta mà nói, không có gì không có khả năng!”

Tất cả những gì mọi người ở đây trải qua hôm nay, để cho bọn họ cảm giác như là ảo mộng, nhưng lại là sự thực một trăm phần trăm.

Lúc này Diệp Phàm bỗng nhiên đi về phía trước, Bàng Bác đồng hành cùng hắn, hai người trực tiếp cất bước tiến vào bên trong cổ miếu. Cùng lúc đó, Chu Nghị bước nhanh tới theo, Vương Tử Văn theo sát sau đó, cũng tiến vào trong cổ miếu.

Phía sau, Lưu Vân Chí tựa như là nhớ đến thứ gì đó, đột nhiên biến đổi sắc mặt, xông tới rất nhanh.

Những người khác cũng giống như mới tỉnh mộng, nếu như nơi này là Đại Lôi Âm tự, như vậy nơi này là chỗ ở của Thần , tuy rằng đã bỏ hoang từ lâu, đã bị bịt kín một tầng bụi bậm dày đặc, nhưng vẫn là một nơi phi phàm.

Cổ miếu rất nhỏ, bất quá là một gian phật điện, hoàn toàn trống trơn, hầu như không có cái gì. Diệp Phàm trực tiếp đi tới phía trước tượng phật bằng đá , dùng một tay nhấc lên cái cổ đăng bằng đồng thau ở bên cạnh.

Đèn đồng rất bình thường, không có gì kì lạ, hình thức rất cổ xưa, thế nhưng khi chạm vào tay ấm áp dễ chịu, không có cảm giác lạnh lẽo cứng rắn của kim loại, ngược lại như là đang cầm một khối ôn ngọc.

Nhưng điều làm người ta kinh dị chính là bên trong cổ miếu tràn đầy bụi bậm, thế nhưng đồng thau cổ đăng nhưng không dính một hạt bụi nào, giống như là có thể cách ly bụi vậy.

Toà miếu thờ này tuyệt đối là nhiều năm nay chưa từng có người quét tước, bụi bậm tích tụ thành một tầng dày, thế nhưng cổ đăng nhưng tránh được bụi, vẫn sáng rõ như cũ, làm cho Diệp Phàm không thể không cảm thấy kinh dị, lẽ nào nó vẫn chiếu sáng từ thời cổ đại xa xưa đến bây giờ?

“Thực sự là sạch sẽ, ngoại trừ tượng phật bằng đá cùng đồng đăng ra thì không còn lại cái gì .”

Bàng Bác nhìn quét qua bốn phía, nhưng thật đáng tiếc là cũng không có thấy đồ vật nào khác.

Đúng lúc này, Chu Nghị vốn theo sát phía sau 2 người bọn họ tiến vào, đem một cước đạp ở trên lớp bụi dày, đá bay 1 cái bình bát ra ngoài làm phát ra một tiếng “Loảng xoảng” .

Cùng lúc, Lưu Vân Chí đám người cũng đã tiến vào trong cổ miếu, mọi người đều không phát ra tiếng, tất cả đều yên lặng tìm kiếm.

Lúc ban đầu, mọi người vẫn chưa thoát được ra khỏi cách thức tư duy thông thường, vẫn kinh nghi bất định mà nhìn ngắm cổ miếu, vẫn còn là lấy tâm tính lúc còn đang ở Địa Cầu để suy tư mọi việc.

Chỉ đến khi Diệp Phàm bắt đầu hành động trước tiên, bọn họ mới bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay đang ở trên một viên tinh cầu khác, lại đang ở một nơi vô cùng có khả năng là chỗ ở của Phật đà trong truyền thuyết, Đại Lôi Âm tự, có thể có đồ vật do Thần lưu lại!

Bên trong cổ miếu, Diệp Phàm cầm đồng đăng trong tay, không dính một hạt bụi, từng điểm từng điểm quang huy nhu hòa chiếu ra, làm cho ánh sáng lưu chuyển khắp nơi bên trong miếu thờ.

Đột nhiên, Diệp Phàm nghe được một tiếng tụng kinh như có như không , như là truyền đến từ trên trời.

Lúc đầu, hắn tưởng là ảo giác, nhưng Phật âm bắt đầu trở lên to lớn vô cùng, lượn lờ ở khắp nơi bên trong toà cổ miếu, như hoàng chung đại lữ đang rung động, trang nghiêm, hạo đại, tuyệt diệu, huyền ảo.

Bỗng nhiên bụi bậm bên trong tòa cổ miếu bay hết ra, nơi này trở lên trong sáng sạch sẽ, sau đó lại có sáu chữ chân ngôn vang lên:

“Ám, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng. . .”. . .”

Chương 15 : Bồ Đề

“Ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm Bàng Bác truyền vào trong tai Diệp Phàm, đang ở dùng sức lay động đầu vai hắn.

Diệp Phàm như vừa mới tỉnh mộng, làm gì có phật âm, làm gì có tụng kinh, cổ miếu vẫn như trước, tích tụ 1 tầng bụi bậm dày, vừa nãy những người khác dường như không nghe thấy.

“Thật là Đại Lôi Âm tự sao?”

Hắn nhẹ giọng tự nói, vừa mới nghe thấy, nhìn thấy được, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng vì sao lại chân thực như vậy? Điều này làm cho hắn xuất thần một lúc, bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn thanh đồng cổ đăng trong tay, thế nhưng lại không còn có bất luận cảm giác gì đặc biệt, mặt trên có chạm trổ hoa văn, cổ phác tự nhiên, bình thường không có gì kỳ lạ, không có một chỗ nào dị thường.

“Bồ đoàn!”

1 người nam bạn học từ một đống tro tàn bên trong tìm ra 1 cái bồ đoàn cổ xưa, năm tháng thời gian vẫn chưa hủy diệt được nó.

Không bao lâu, lại có 1 bạn học nữ từ bên dưới lớp bụi bặm dày đặc tìm ra một viên tràng hạt tử đàn, dưới sự bào mòn của thời gian cũng không tổn hại chút nào, thổi hết bụi bậm, vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Cùng lúc, Cade ở trong đám bụi bặm phía trước bức tượng phật bằng đá tìm được nửa chiếc Mộc Ngư, mặt trên chạm trổ Tam tôn Bồ Tát, hoặc trang nghiêm, hoặc từ bi, trông rất sống động.

Lúc này, suy nghĩ của Diệp Phàm có đến ngàn vạn, nếu như nơi này thực sự là Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, như vậy đây chính là nơi Thần vứt bỏ, tất cả các đồ vật khai quật được đều bất phàm!

“Đương ”

Vương Tử Văn chân như là đá phải cái gì đó, phát ra một tiếng thanh âm kim loại rung động, làm bụi đất trong góc lộ ra, lộ ra một cái Chuông Đồng bị vỡ to bằng bàn tay, thiếu mất một phần vách chuông, hình thức cổ xưa.

“Đương. . .”

Hắn lắc chiếc chuông đồng, nhất thời có tiếng chuông du dương truyền ra, như tiếng phật âm truyền tới, làm tâm thần người khác cảm thấy yên tĩnh.

Tâm tư Diệp Phàm bị cắt đứt, không khỏi nhìn lại chiếc chuông đồng, mặt trên chạm trổ hình một đám mây đang bay, thiện ý mộc mạc, có lưu phật vận.

Bàng Bác nhẹ giọng lẩm bẩm nói một câu, hắn là người tiến vào cổ miếu đầu tiên, nhưng lại không tìm được cái gì, chỉ có thể nói hắn vận khí không tốt.

Cùng lúc đó, Lý Tiểu Mạn tìm được nửa mảnh Ngọc Như Ý ở dưới chân của bức tượng phật bằng đá, lau bụi đi, tàn ngọc phát ra ánh sáng long lanh.

Cổ miếu nhìn như hoàn toàn trống trơn, nhưng cũng có mấy người ở trong bụi bặm tìm được đồ vật, những người khác cũng nhanh chóng bắt đầu hành động, tới tấp tìm kiếm.

Diệp Phàm đối với những dụng cụ này vẫn chưa để ý, trong cổ miếu chỉ có duy nhất Thanh Đồng Cổ Đăng (Đèn bằng đồng xanh) trong tay không dính một hạt bụi, hoàn chỉnh không tổn hao gì, trường minh bất diệt, những dụng cụ khác rõ ràng không cách nào so sánh được.

“Ta không tin không tìm được cái gì. . .” Bàng Bác lẩm bẩm.

“Ngươi tìm kiếm kĩ ở đây, bất luận phát hiện đồ vật gì, đều phải thu lấy.”

Diệp Phàm đem cổ đăng đưa cho Bàng Bác, để hắn mượn ánh sáng tìm kiếm, tuy rằng tạm thời nhìn không ra những phật khí tàn tạ này có gì thần bí, thế nhưng hắn biết nếu như thế gian thật sự có Thần, mấy thứ này nhất định bất phàm!

Diệp Phàm đem Đồng Đăng tạm thời giao cho Bàng Bác, bản thân thì lại bước ra khỏi cổ điện, hướng về cây Bồ Đề trước miếu thờ đi đến.

Lúc này, hắn đã thoát khỏi cách thức tư duy thông thường, tạm thời tin tưởng Thần thực sự tồn tại.

Nếu cổ miếu này Đại Lôi Âm tự, thì Cây Bồ Đề làm sao có thể bỏ qua, nếu như trên đời có Phật Đà, thì cổ mộc khô héo này nhất định không tầm thường!

Cây Bồ Đề chính là Thánh thụ của Phật giáo, dựa theo ghi chép bên trong Đại Đường Tây Vực ký, Phật Đà từng nói với A Nan: Thế gian có ba loại đồ vật nên lễ bái —Phật cốt xá lợi, Tượng Phật cùng Cây Bồ Đề.

Bởi vì, Phật Đà ở dưới cây Bồ Đề thành Đạo, gặp cây Bồ Đề như gặp Phật.

Trước mắt cây cổ thụ khô héo cứng cáp như Cầu Long, 6,7 người cùng ôm cũng không hết, thân cây trụi lủi, chỉ có 1 cành buông xuống đến cách mặt đất hai ba thước, trên cành khô có sáu phiến lá xanh, long lanh chập chờn, tựa như Mã Não xanh (Một loại ngọc)..

Không cần biết Cổ Mộc khô héo này có quan hệ với Phật Đà hay không, chỉ dựa vào 6 phiến là xanh như lục ngọc, vậy là đủ để biểu hiện ra sự bất phàm của nó.

Diệp Phàm đi tới dưới tán cây tỉ mỉ quan sát Bồ Đề cổ thụ, những cành cây cực lớn hầu như hoàn toàn sinh trưởng ở phía trên Cổ miếu, nếu như có đầy cành lá, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng che kín bầu trời.

Đúng lúc này, Diệp Phàm trong lòng hơi động, hắn phát hiện sáu phiến lá xanh sáng lấp lánh có những Lục Hà nhỏ đến mức rất khó nhìn thấy đang di chuyện, một bộ phận nhỏ hướng về phương hướng của Ngũ sắc tế đàn bay tới, đại bộ phận thì lại nhập vào vị trí rễ cây.

Lục Hà điểm điểm, hình dạng như tơ, không ngừng từ bên trong Sáu phiến lá xanh (Lục Diệp) tràn ra, khiến người ta cảm giác được khí tức của sự sống, có vô tận sinh cơ mạnh mẽ đang lưu chuyển.

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, bới bùn đất ở vị trí rễ cây ra, muốn nhìn xem một chút phía dưới rốt cuộc có vật gì, có thể hút được Lục Hà từ lá cây tràn ra.

Ở dưới bùn đất, hắn cũng không có thấy dị vật thần bí, vẻn vẹn phát hiện một Hạt Bồ Đề, không ánh sáng lóe ra, tự nhiên hội tụ, vô hà lượn lờ, nhan sắc u ám phổ thông, không chú ý nói sẽ bị ngộ nhận là cục đất.

Chỗ đặc biệt duy nhất là độ lớn của nó, bình thường Hạt Bồ Đề to nhỏ cũng chỉ bằng móng tay, mà cái Hạt Bồ Đề u ám này lại lớn bằng cái Hạch Đào vậy.

Diệp Phàm kinh dị một lúc, lẽ nào nó hấp thu không được Lục Hà từ lá Bồ Đề tràn ra hay sao? Quan sát một lát, chỉ thấy Lục Hà như làn khói xanh di chuyển xuống, cách Hạt Bồ Đề khoảng ba tấc liền biến mất.

Tuy rằng không thấy nó hấp thu tinh khí của lá Bồ Đề, thế nhưng hầu như có thể xác nhận là nó tạo thành.

Diệp Phàm đem Hạt Bồ Đề để ở trong lòng bàn tay, sau khi tỉ mỉ quan sát lộ ra vẻ kinh sợ, hoa văn thiên nhiên trên Hạt Bồ Đề u ám phổ thông này cũng giống như ở trên bức Phật Đà từ bi!

Phật Đà thiên thành, hoa văn là hoàn toàn do tự nhiên tụ hợp mà sinh ra, nhưng cũng giống như tỉ mỉ điêu khắc, thật không bình thường.

U ám Phật đồ, cổ phác mà tự nhiên, mơ hồ có một cỗ thiện vận tràn ra.

“Trời sinh là đồ của Phật Đà, lẽ nào nói từ 2500 năm trước, Thích Ca Mầu Ni thực sự là bởi vì Cây Bồ Đề mà ngộ Đạo thành công?”

Cây Bồ Đề, còn có tên khác, gọi là Trí Tuệ thụ, Giác Ngộ thụ, Tư Duy thụ, truyền thuyết có thể mở ra thần tính của con người, giác ngộ cho bản thân.

Diệp Phàm đem Hạt Bồ Đề giơ lên trên đỉnh đầu, đón hướng mặt trên của sáu phiến lá xanh, tốc độ phóng xuất Lục Hà nhất thời nhanh hơn rất nhiều, khí tức của sự sống ngày càng dày đặc, toàn bộ tập trung hướng đến Hạt Bồ Đề, đương nhiên quang hoa vẫn như cũ, biến mất ở bên ngoài ba tấc.

“Ba ”

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, một chiếc lá Bồ Đề long lanh lưu chuyển phóng xuất ra một đạo Lục Hà, sau đó nát bấy, hóa thành tro bụi, lả tả rơi xuống.

Đến lúc này, Diệp Phàm rốt cục vững tin, Hạt Bồ Đề nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng cũng phi thường bất phàm, đem cẩn thận thu hồi.

Vào lúc này hắn mới chú ý tới, trên mặt đất có rất nhiều bột phấn, giống như tro bụi mà lá Bồ Đề vừa rơi xuống giống nhau, lẽ nào nói tất cả lá Bồ Đề đều biến mất như vậy? Điều này làm cho Diệp Phàm tương đối giật mình.

Trời sinh Hạt Bồ Đề là đồ của Phật Đà, để hắn cảm giác không phải chuyện đùa, hắn lờ mờ hiểu rằng: so với Thanh Đồng Cổ Đăng trên bức tượng phật bằng đá càng trọng yếu hơn!

Trên Bồ Đề cổ thụ chỉ còn có 5 phiến lá xanh, nhưng mà không còn long lanh như trước, ảm đạm không ít, Diệp Phàm không có hái xuống, thu hoạch được một Hạt Bồ Đề là đủ, hắn không muốn làm người khác chú ý.

Lúc này còn chưa có ai từ bên trong Đại Lôi Âm tự đi ra, Diệp Phàm rời khỏi cây Bồ Đề, trở lại trong cổ miếu.

Lúc này, lại có 7,8 người tìm được đồ vật của Phật giáo, tất cả đều không giống nhau.Truyện Audio

Lưu Vân Chí càng từ phía sau tượng phật bằng đá tìm được nửa đoạn Kim Xử, tuy rằng chôn dấu trong bụi bặm không biết đã bao nhiêu năm, nhưng hôm nay một lần nữa được đào lên, vẫn lóa mắt như cũ, khiến người có cảm giác trầm trọng, nếu không phải bị tổn hại một nửa, có thể gọi nó là một kiết tác hoàn mỹ được đúc ra, tràn đầy lực lượng.

Loại này giống như Quyền Trượng xử của Phật giáo, nó cũng có uy danh rất lớn, gọi là Kim Cương Xử, ngụ ý “Phá hủy địch giả”(2), ý nghĩa gián tiếp, tượng trưng cho Sở Hướng Vô Địch, không gì không phá được, giống như Trí tuệ và Phật tính, là khí trượng của Chư Tôn Thánh Giả nắm giữ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !