[Audio] Độc Bộ Thiên Hạ
Tập 2: Uy của Vu Sĩ – Diệp Thiếu Bảo (c6-c10)
❮ prev❯Chương 6 : Chu gia
Giữa trưa, Tô Kiều Kiều từ bên ngoài phong trần mệt mỏi đi về, nàng mặc một thân áo vải cùng cây trâm cài tóc trên đầu. Trên người bẩn hề hề, vừa mới vào cửa Diệp Húc đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, khẽ nhíu mày hỏi: “Kiều Kiều sao lại thế này?”
“Mã trường chủ vừa rồi phái người tới, bảo thiếu gia tới quét dọn chuồng ngựa, nô tì thấy thiếu gia còn đang tu luyện vì thế lên…”
“Ngươi đi quét dọn chuồng sao?”
Diệp Húc nhớ lại hôm qua Mã Tam Bảo quả thật bố trí hắn đi quét tước chuồng ngựa. Hắn chỉ lo tu luyện, không ngờ quên mất chuyện này, không nghĩ tới Tô Kiều Kiều không đành lòng đánh thức hắn, không ngờ một mình đi làm chuyện này.
Phải biết rằng, mã trường Diệp gia có chừng hơn một trăm thớt ngựa, mỗi một thớt ngựa chiếm một chuồng. Tính toán lại có cả hơn trăm cái chuồng, mặc dù là một mã nô cường tráng, một buổi sáng cũng không chắc hoàn thành được!
Huống chi một cô gái yếu ớt như nàng?
Diệp Húc nếu tu vi không có mất, địa vị trong Diệp phủ là cực cao, Tô Kiều Kiều là nha hoàn bên người hắn, nhưng thực tế cũng được đãi ngộ tương đương với thiên kim tiểu thư phú quý. Chưa từng có chạm qua việc nặng và bẩn như vậy, thật không hiểu nàng làm như thế nào công việc đó?
Diệp Húc dịu dàng nói: “Kiều Kiều, sau này chuyện quét dọn chuồng ngựa, để ta tới làm đi.”
“Như vậy sao được? ngài là thiếu gia, hơn nữa thương thế còn chưa tốt…”
“Thiếu gia sao?”
Diệp Húc cười lắc đầu nói: “Trước kia thôi, hiện giờ đã không còn là thế nữa rồi, hơn nữa thương thế của ta đã tốt hơn rồi, việc này còn chưa làm khó ta được.” Dứt lời, hắn lấy một chậu nước cười nói: “Tới đây, ta giúp ngươi rửa mặt, coi mặt ngươi kìa, biến thành mặt mèo rồi đó.”
Tô Kiều Kiều tay chân luống cuống, khuôn mặt đỏ hồng như son, cuống quýt lắc đầu.
Diệp Húc không khỏi túm lấy tay của nàng, đặt vào trong chậu nước, chỉ thấy bàn tay nàng giống như chảy máu vậy, trong lòng có chút chua xót, cẩn thận dùng khăn lau sạch cười nói: “Trước kia đều là ngươi hầu hạ ta, hiện tại tới lượt ta giúp ngươi, tới nào, nâng mặt lên.”
Tô Kiều Kiều nhắm hai mắt lại, theo lời nâng mặt lên, Diệp Húc trải nhẹ khăn lau, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nàng. Chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ càng lúc càng đỏ hồng, môi anh đào ướt át, khí phun như lan.
Thiếu nữ trong lòng vừa cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy ngọt ngào. Diệp Húc cảm giác được không khí có chút khác thường, cười gượng hai tiếng, đột nhiên chỉ nghe thấy một thanh âm trẻ con từ ngoài truyền tới nói: “Hay cho một đôi cẩu nam nữ …”
Vừa dứt lời, liền gặp một thiếu niên áo gấm mười ba mười bốn tuổi mang theo năm sáu người hầu dũng mãnh bước vào phòng. Một nô bộc quỳ rạp xuống mặt đất, thiếu niên áo gấm kia ngồi trên lưng hắn, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Húc.
Tô Kiều Kiều cuống quýt đứng lên, đỏ mặt, tránh ở phía sau Diệp Húc.
“Thập tam đệ, sao ngươi lại tới đây?” Diệp Húc nhíu mày, thiếu niên áo gấm này ở trong tông thất đệ tử đứng hàng thứ mười ba, tên là Diệp Tân. Lúc Diệp Húc đắc thế, Diệp Tân giống như cái đuôi của hắn, mỗi ngày đi theo sau, thất ca thất ca không ngừng, nịnh nọt thôi rồi.
Diệp Tân tức giận hừ một tiếng, the thé kêu lên: “Ai là thập tam đệ của ngươi? Một mã nô rác rưởi cũng có thể kêu thập tam đệ được sao?”
Diệp Húc cau mày, bưng chậu nước rửa mặt lên tạt nước bẩn ra bên ngoài, trong lòng có chút tư vị khó nói.
Diệp Tân nhỏ hơn hắn một tuổi, nhìn như không hề có tâm cơ, khờ dại vô cùng, không nghĩ tới hiện giờ lại có sắc mặt như thế này.
Một nô bộc cười lạnh một tiếng, huy huy roi ngựa: “Tiểu mã nô, hôm nay Tân thiếu gia rất vui, tính muốn cưỡi ngựa đi du lịch, nhanh đi dắt một con ngựa tới cho thiếu gia!”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Ta chỉ phụ trách rửa sạch chuồng ngựa, không phụ trách dẫn ngựa. Tân thiếu gia nếu muốn mấy thùng phân ngựa, ta có thể lấy được. Tân thiếu gia muốn cưỡi ngựa mời tìm người khác.”
Diệp Tân tím mắt, tên nô bộc kia thấy hắn biến sắc, không khỏi tức giận, huy roi ngựa quất thẳng tới mặt của Diệp Húc, phẫn nộ quát: “Tiện nô, dám nói chuyện với Tân thiếu gia vậy sao? Muốn ăn đòn hả!”
Roi ngựa còn chưa rơi xuống, bóng dáng Diệp Húc đã chợt lóe, thân hình đi tới trước mặt hắn, một cái tát mạnh mẽ thẳng vào mặt!
Diệp Húc tuy rằng tu vi mất hết, nhưng dù sao trước cũng là võ đạo tiên thiên cao thủ, tầm mắt cùng kiến thức vẫn còn, đối phó với một nô bộc vẫn còn dễ dàng.
“lão thập tam, quản chó nhà ngươi cho tốt, chủ nhân lúc nói chuyện, nào tới lượt chó sủa loạn?” Diệp Húc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.
Nô bộc kia bị tát một cái ngã lăn xuống đất, răng cũng bị rụng mất hai ba cái. Hắn vừa sợ vừa giận, vội vàng xoay người đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Mọi người cùng tiến lên, đánh chết hắn!”
Mấy nô bộc khác cũng lập tức tiến lên, vây Diệp Húc cùng Tô Kiều Kiều vào giữa.
“Dừng tay!”
Diệp Tân quát lớn, đứng dậy run run áo gấm, đi nhanh tới bên cạnh Diệp Húc, cười lạnh nói: “Đánh chó phải ngó mặt chủ nhân! Đánh chó của ta, ta chủ nhân tất phải xuất mã rồi! Diệp Thiếu Bảo, tất cả mọi người khen ngươi là kỳ tại võ học, là cao thủ đứng đầu Diệp gia thế hệ trẻ tuổi. Hôm nay thiếu gia cho ngươi biết được, ngươi trong mắt ta, rắm cũng không bằng! Đánh bại ngươi, Diệp gia cao thủ số một, chỉ có thể là Diệp Tân ta!”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, kinh mạch hắn chưa được chữa trị hoàn toàn, đối phó với nô bộc bình thường còn được. Nhưng nếu đối phó với đệ tử tông thất Diệp gia cũng luyện Thương Minh Luyện Thể quyết, có chút không được.
Thương Minh Luyện Thể quyết dũng mãnh bá đạo, trong lòng hắn biết rõ ràng. Tu luyện loại võ học này, chân khí bá đạo, so với cao thủ đồng cảnh giới phải thâm hậu hơn mấy lần.
Diệp Tân tuổi tác tuy còn nhỏ, nhưng đã đem Thương Minh Luyện Thể quyết tới bốn trọng, nếu như là hắn trước kia, loại này một chưởng cũng thể thủ thắng. Nhưng hiện giờ kinh mạch chưa lành, chỉ sợ dựa vào kiến thức cùng tầm mắt, không phải là đối thủ của Diệp Tân.
Diệp Tân cười khanh khách không ngừng, kêu lên nói: “Tiện nô, chỉ cần ngươi đem tiểu nữ nhân đứng phía sau ngươi tặng cho ta chơi hai ngày, thiếu gia hôm nay có thể tha cho ngươi một mạng!”
Diệp Húc nhíu mày, trong lòng nổi giận, rồi đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí. Lúc hắn gặp rủi ro, chỉ có mình Tô Kiều Kiều bồi bên cạnh người, dốc lòng chiếu cố, vô hình trung, Tô Kiều Kiều đã chiếm lấy địa vị trọng yếu trong lòng của hắn. Hắn đã coi nàng là thân nhân của mình, người nhà, cho dù là liều mạng, liều tính mệnh cũng phải bảo vệ an toàn của nàng.
Diệp Tân nói như vậy, không thể nghi ngờ là đụng phải nghịch lân của hắn rồi. Động vào tất làm cho sát khí trong lòng hắn không thể ngăn chặn được!
Trong đan điền, toàn thần bí ngọc lâu dường như cảm nhận được lửa giận của hắn, lập tức trở nên hưng phấn và xao động lên. Nó kịch liệt run run, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi đan điền vậy!
Diệp Tân bị ánh mắt hắn nhìn qua, không khỏi rùng mình mấy cái.
Long bị vây nơi nước cạn, dư uy vẫn còn, Diệp Húc một ánh mắt đã dọa cho hắn chết khiếp!
Diệp Tân đột nhiên tỉnh ngộ lại: “Hắn bị phế bỏ tất cả tu vi, kinh mạch đứt đoạn, đã là một phế nhân, ánh mắt có hung dữ thì dùng được gì?” Dũng khí trong lòng hắn chợt nổi lên. Diệp Tân lúc này nổi giận quát một tiếng, đánh tới Diệp Húc, tay đưa tới trán Diệp Húc chộp tới.
Thương Minh chân khí của hắn vận hành tới lòng bàn tay, chỉ thấy trên bàn tay nhỏ kia xuất hiện dòng chân khí màu xanh nhạt. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, mạch máu hết thảy đều hiện ra, giống như mấy con giun màu xanh đang di chuyển vậy.
Phân Kim Liệt Hầu thủ!
Hành động này của hắn không chỉ đơn thuần là giáo huấn Diệp Húc một chút, mà là động sát ý, phải một chưởng đánh chết Diệp Húc!
Bạch ngọc lâu trong đan điền Diệp Húc bị chưởng phong của Diệp Tân kích thích, trở nên càng thêm hưng phấn, càng thêm xao động, muốn thoát ra khỏi cơ thể tới nơi vậy!
Cây non thanh ngọc bên trong ngọc lâu cũng trở nên hưng phấn, một cỗ sức sống dũng mãnh truyền tới kinh mạch của Diệp Húc, lớn hơn bình thường không chỉ gấp trăm lần.
Lực lượng sức sống này cùng với chân khí Thương Minh nhỏ bé trong kinh mạch của Diệp Húc dung nhập vào nhau, một đường tiến nhanh, thế như chẻ tre, nhầm về phía kinh mạch tắc gảy của hắn.
Chỉ nghe thấy trong cơ thể Diệp Húc truyền tới những tiếng lách cách bạo vang. Trong nháy mắt, sức sống cùng chân khí không ngờ đã đả thông toàn bộ kinh mạch của hắn, chữa trị lại toàn bộ kinh mạch tổn thương!
Thương Minh chân khí lập tức thông suốt, bay nhanh vận chuyển một vòng chu thiên, tuần hoàn không ngừng.
Có chân khí nhỏ bé này, Diệp Húc rốt cuộc cũng có sức phản kháng!
Phân Kim Liệt Hầu thủ của Diệp Tân đã tới trước mặt hắn, chỉ một khắc nữa là chộp được vào cổ hắn!
Khóe miệng Diệp Tân lộ ra nụ cười tươi, có chút đắc ý, chỉ cần bị Phân Kim Liệt Hầu Thủ bắt được lấy cổ, nhẹ nhàng sờ một cái, đừng nói là yết hầu mềm mại, cho dù cứng như sắt thép cũng bị bóp nát!
Tuy nhiên hắn rốt cuộc không cười nổi, bởi vì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bàn chân to. Diệp Tân thu thế không kịp, bị đụng phải, sau đó bị một cước đá bay!
Diệp Tân xoay người dựng lên, trong lòng vừa sợ vừa giận, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một dấu chân. Ngay cả cái mũi cũng bị một cước giẫm lên, máu mũi chảy dài!
Một cước của Diệp Húc vô cùng ảo diệu, chiêu thức của Diệp Tân hoàn toàn dùng hết, không kip biến hóa cho nên mới bị một cước của Diệp Húc đánh vào mặt!
Nếu Diệp Húc còn tu vi, một cước này không chỉ lưu lại một dấu chân trên mặt Diệp Tân mà giẫm nát xương sọ của hắn!
“Cũng may rác rưởi này mất hết tu vi…”
Diệp Tân lập tức đánh tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm gì? Cùng tiến lên, các ngươi bắt nữ nhân kia lại, ta tới đối phó hắn!”
Chính lúc này, đột nhiên một bàn tay to hiện tới trước mặt Diệp Tân, nhẹ nhàng một trảo nắm lấy cô hắn. Cho dù Diệp Tân có Thương Minh luyện thể quyết luyện tới thứ bốn trọng, không ngờ ngay cả phản kháng cũng không có đường!
Bàn tay to kia dường như nắm cổ một con gà vậy, tùy tay phẩy một cái ném hắn ra khỏi phòng.
Diệp Tân mặt chạm đất, ngã chúi rụi, miệng đầy đất, xương mũi vỡ vụn, cái mũi hắn dường như bị ép chặt xuống vậy, dán vào mặt hắn, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa giận.
Vài tên nô bộc không rảnh bắt Tô Kiều Kiều, cuống quýt xông tới phía trước, nâng hắn dậy, một nô bộc kêu lên: “Thiếu gia, mặt ngài …!”
Ba!
Diệp Tân tát hắn một cái thật mạnh, đánh cho tên nô bộc đó quay vài vòng trên mặt đất không rõ nam bắc.
Diệp Tân nhìn người xuất hiện trong phòng, nao nao giận dữ cười nói: “Chu Thế Văn, người Chu gia các ngươi, không ngờ cũng dám tới Diệp gia mã trường! chán sống sao?”
Người đại hán râu quai nón trong phòng cười lạnh nói “Đừng nói là một cái mã trường nho nhỏ ở Diệp gia các ngươi, cho dù là Diệp phủ, Chu Thế Văn ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Tiểu tử, nếu ngươi không đi, muốn đi cũng không được nữa à!”
Diệp Tân rùng mình một cái, không dám nói nhiều, tức giận hừ một tiếng, mang theo tôi tớ xám xịt rời đi.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thanh niên râu quai nón, mỉm cười nói: “Chu huynh, sao lại tới đây?”
Trong đan điền hắn bạch ngọc lâu cuồng bạo tới cực điểm, nếu không phải thanh niên này xuất hiện trước mặt, nói không chừng tòa thần bí ngọc lâu sẽ thoát thể mà ra, trực tiếp oanh sát đám người Diệp Tân!
Toàn bạch ngọc lâu này mấy ngày trước còn có thể đánh nát tòa thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu thiên đạo ban cho Diệp Húc, oanh sát đám người Diệp Tân này quả thực rất dễ dàng!
Chương 7 : Mặt chấm đất
“Nếu ta không tới, chẳng phải ngươi bị tên vô danh tiểu tốt này đánh chết sao?”
Chu Thế Văn bề ngoài giống như một đầu hùng sư, thanh âm như sấm, cười to nói: “Hơn nữa, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiếu Bảo có phải giống như lời đồn hay không, thật sự biến thành một phế nhân! Hiện giờ xem ra ngươi quả thật đã bị phế đi, không ngờ bị một tiểu tử bình thường kia cưỡi lên đầu lên cổ!”
Chu gia, Diệp gia, Phương gia là ba gia tộc vu hoang thế gia của Liễu Châu thành. Vũ sĩ xuất hiện lớp lớp, hình thành thế chân vạc, tuy nhiên giữa tam đại thế gia này cũng không có sự hòa thuận, thường xuyên đấu tranh gay gắt. Nếu một nhà có thực lực hùng mạnh lên, hai nhà khác sẽ liên thủ đối kháng.
Diệp Húc lần trước trắc thí ở Võ Bị Các bị thất bại, phủ chủ Diệp Tư Đạo từng hoài nghi do hai đại thế gia này gây nên.
Chu Thế Văn cùng Diệp Húc hai người từ nhỏ đã không bình thường. Diệp Húc là kỳ tài ngút trời của Diệp gia, còn hắn là thiên kiêu chi tử của Chu gia, hai người tranh đấu gay gắt không biết bao nhiêu lần.
Lúc mới đầu, Chu Thế Văn thua ít thắng nhiều, nhưng tuổi tác của Diệp Húc ngày càng lớn thì tình huống này liền ngược lại, Chu Thế Văn biến thành thua nhiều thắng ít.
Một năm gần dầy, mỗi tháng hai người đấu một lần, Chu Thế Văn rõ ràng một lần thắng cũng không được.
Mục đích lần này của hắn, đúng là muốn nhìn xem Diệp Húc có phải bị phế đi thật sự hay không.
Diệp Húc lộ ra nụ cười, trong mắt lóe lên một cỗ tinh quang nói: “Chu thế huynh, ta có phải phế nhân hay không, cũng không phải lời ngươi nói là được! sớm muộn một ngày, chúng ta có thể tái đấu một hồi nữa. Hy vọng Chu thế huynh không phải quỳ xuống xin tha thứ mới tốt!”
“Phi! Phi! Lão tử quỳ xuống xin tha thứ sao?”
Chu Thế Văn nhổ hai cục đờm, Tô Kiều Kiều nhìn thấy nhíu mày, thầm mắng người này bên ngoài ra vẻ nho nhã, nhưng lại cực kỳ thô lỗ.
“Nhìn thấy tiểu tử ngươi còn ý chí chiến đấu như vậy, lão tử ta an tâm rồi!”
Chu Thế Văn cười ha hả xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, tự nhiên, phóng khoáng tới cực điểm, thanh âm từ bên ngoài cửa truyền vào: “Diệp Thiếu Báo, ta đã luyện Hậu Thổ Bá Thể thần công tu tới cửu trọng rồi, chỉ kém nửa bước nữa bước vào tiên thiên. Lão tử ta rất mong chờ ngươi đứng lên một lần nữa. Sau đó ngã xuống trong tay của ta! Không có ngươi làm đối thủ, Diệp gia các ngươi sớm muộn cũng bị ta tiêu diệt! Diệp Tư Đạo tuy rằng rất mạnh, nhưng tư chất lão tử tốt hơn hắn nhiều. Qua mười năm nữa, vu sĩ mạnh nhất Liễu Châu thành sẽ đổi chủ! Mà những huynh đệ của ngươi, cái gọi là Diệp phủ tam kiệt, theo ta mà nói, chỉ là một đám heo con mà thôi!”
Hắn vừa mới đi ra, Tô Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, bĩu môi nói: “Thiếu gia, Chu Thế Văn công tử năm nay chắc phải bốn năm mươi tuổi rồi, còn không vượt qua được người, còn dám khiêu chiến với người sao?”
Bên ngoài Chu Thế Văn nghe thấy được lời của nàng, chân lảo đảo một cái suýt nữa thì té ngã.
Thanh niên râu quai nón vẻ mặt bi phẫn: “Bốn năm mươi tuổi. .. chẳng lẽ lão tử trong già như vậy sao?”
Diệp Húc nhịn cười giải thích nói: “Đây là tác dụng của tuyệt học gia truyền của Chu gia Hậu Thổ Bá Thể thần công. Người tu luyện Hậu Thổ Bá Thể thần công có vẻ thành thục hơn người thường một chút. Chu huynh nhìn như già nua, thực chất chỉ hơn ta một tuổi thôi.”
“Nói như vậy hắn mới mười lăm tuổi sao? Thấy thế nào cũng giống như năm mươi tuổi vậy…” Tô Kiều Kiều thè lưỡi, cảm thấy khó tin nói.
Diệp Húc cười nói: “Đó là bởi vì Hậu Thổ Bá Thể thần công của hắn luyện tới cửu trọng, tuy nhiên nói gì thì nói, Chu huynh bộ dạng quả nhiên hơi già một chút.”
Các đó không xa, Chu Thế Văn nghe thấy Diệp Húc nói như vậy gần như hộc máu, lẩm bẩm nói: “Phía sau của già trước tuổi, còn hơn một chút nữa. .. tổ tiên à, vì sao người phải truyền xuống môn thần công này…”
Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói: “Kiều Kiều vừa rồi Chu huynh nói Diệp phủ tam kiệt, là người nào vậy?”
“Còn không phải lúc thiếu gia hôn mê, những người đó tự nhiên tự phong sao?”
Tô Kiều Kiều cười nói: “Đại công tử Diệp Tần xếp hạng đầu của tam kiệt, Diệp Bân đứng thứ hai, Diệp Phong xếp thứ ba. Nghe nói đại tổng quản nội phủ tự mình bình qua bọn họ. Nói ba người này trong mấy năm đều có hi vọng trở thành tiên thiên, thành vu sĩ. Theo ý nô tì, thiếu gia không ở đó, bọn họ đúng là hổ xuống núi, khỉ xưng vương,…”
“Hóa ra là ba người bọn họ…”
Diệp Húc khẽ mỉm cười nói: “Tuy nhiên Kiều Kiều à, đại ca Diệp Tần của ta cũng không phải là khỉ gì cả, nói không chừng hiện giờ hắn đã thành vu sĩ rồi.”
Diệp Tần là con cả của phủ chủ Diệp Tư Đạo, mấy năm trước đã luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới cửu trọng. Sau một thời gian không thể đột phá, liền đi ra ngoài du lịch, mãi tới bây giờ cũng không có trở về.
Chu Thế Văn đi nhanh ra ngoài mã trường, đột nhiên dừng bước chân, đồng tử nhanh co rút lại.
Chỉ thấy các đó không xa trước mặt của hắn, một thanh niên lẳng lặng đứng đó, một bộ màu xanh, chờ hắn đi tới.
“Mã Tam Bảo, mã trường chủ sao?” Chu Thế Văn sắc mặt hơi trầm xuống.
“Không sai, đúng là Mã mỗ.”
Mã Tam Bảo khuôn mặt lạnh lùng gượng cười nói: “Chu thiếu gia đi vào mã trường của ta, đả thương người nghĩ muốn trốn sao?”
Chu Thế Văn cười ha hả châm chọc nói: “Mã trường chủ, ngươi nguyên là tứ phẩm vũ sĩ, mà ta mới một chân đạp tiên thiên, chẳng lẽ muốn mượn tu vi áp chế ta, ra tay với ta phải không?”
Khí thế của Mã Tam Bảo kéo lên quanh người, nguyên khí quang thân kịch liệt khởi động. Nguyên khí rời thể, không ngờ hóa thành một con giao long màu xanh dài ba trượng, có đầu không đuôi!
Giao long xuất hiện từ trong đan điền của hắn bay ra, đuôi dường như còn ở trong bụng của hắn. Giao long bay chung quanh thân hình Mã Tam Bảo mấy vòng, giơ lên cái đầu rồng, gắt gao nhìn thẳng vào Chu Thế Văn, tản mát ra khí tức thô bạo cuồng liệt!
Tuy rằng khí thế của Mã Tam Bảo khủng bố vô cùng, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như trước nói: “Đây là chức trách của Mã mỗ, Chu thiếu gia chớ trách.”
“Mã trường chủ, chẳng lẽ ngươi không kỳ quái, vì sao ta biết ngươi là bồi nguyên tứ phẩm vu sĩ, còn dám xông vào mã trường Diệp gia sao?” Chu Thế Văn đối mặt với khí thế hùng mạnh của Mã Tam Bảo, thần thái vẫn bình tĩnh dị thường, chỉ thấy phía sau hắn, một lão giả thanh bào chậm rãi đi ra.
Trên người lão giả mặc mấy tầng áo bông thật dày, hai tay chắp sau lưng, có vẻ rất quê mùa.
Hiện giò là mùa hè, mặt trời trên đỉnh đầu, nhưng lão dường như cảm thấy lạnh vô cùng. Ngay cả trong miệng lão cũng thở ra dòng khí, dòng khí màu trắng nhè nhẹ, giống như không phải trong thời tiết mùa hè mà là trong mùa đông khắc nghiệt vậy.
Mã Tam Bảo nhăn mặt, lão giả này tên Chu Cường Thịnh, đại quản sự nội phủ Chu gia, tu vi đạt tới Cố Nguyên Thất Phẩm, cách biệt một trời một vực với Bồi Nguyên Tứ Phẩm.
Lão sở dĩ cảm thấy rét lạnh, không phải lão tu luyện cái tâm pháp âm hàn gì, ngược lại bởi vì tâm pháp của lão cực kỳ cương mãnh bá đạo làm cho nguyên khí quanh thân thể lão bốc cháy mãnh liệt như hỏa. Dòng khí thở ra bên ngoài bởi vì nhiệt độ thấp cho nên biến thành sương mù màu trắng!
Thanh âm của Chu Cường Thịnh khô khốc, dường như quanh năm thiếu nước vậy, chắp tay nói: “Xin mời mã trường chủ cấp cho lão hủ chút thể diện.”
Mã Tam Bảo lắc đầu nói: “Chu đại tổng quản thứ lỗi, việc này ta không thể làm chủ, chỉ có thể mời phủ chủ đại nhân bảo làm gì thôi.”
Chu Thế Văn cùng Chu Cường Thịnh hai người trong lòng cả kinh: “Diệp Tư Đạo cũng tới đây sao?”
Diệp Tư Đạo uy danh rất thịnh, còn chưa lộ mặt, ý chí chiến đấu của hai người đã không còn.
Kỳ thực Diệp Tư Đạo tư chất cũng không tốt, tu vi của hắn ở Liễu Châu thành cũng không phải cao nhất. Trong tam đại vu hoang thế gia, tu vi cao nhất là phương gia gia chủ, Phương Vạn Hoành.
Nhưng mặc dù là Phương Vạn Hoành, cũng không phải đối thủ của hắn!
Hai người từng giao thủ một lần, sau khi giao thủ Phương Vạn Hoành nằm trên giường bệnh suốt ba tháng!
Nếu không có Chu gia nhảy vào, lần đó Phương gia không khéo đã bị Diệp gia nhổ ra khỏi Liễu Châu rồi!
“Phủ chủ!” Mã Tam Bảo khom người, cung thanh nói.
Diệp Tư Đạo hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi tới, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung như sương mờ ảo. Người nhìn thấy không thể biết rõ bước tiếp theo của hắn đi tới đâu. “Qua mười năm nữa, vu sĩ đệ nhất Liễu Châu thành thuộc về ngươi phải không?” Diệp Tư Đạo như cười như không nói.
Chu Thế Văn trong lòng cả kinh, hắn lập tức biết rằng lời nói của hắn với Diệp Húc lúc trước đã bị Diệp Tư Đạo nghe thấy rõ ràng, nhất thời hắn cao giọng nói: “Diệp phủ chủ, sau mười năm nữa, ngươi khẳng định không phải đối thủ của ta! Nếu ngươi sợ hãi, hiện tại có thể giết ta!”
Diệp Tư Đạo mỉm cười nói: “Ngươi bề ngoài thô lỗ, nhưng kỳ thực lươn lẹo như hồ ly, hiểu được phép khích tướng để bảo mệnh, rất khó có được. Nếu là những người khác nói với ta như thế này, để diệt trừ uy hiếp ta nhất định sẽ diệt hắn. Tuy nhiên ngươi, còn không khiến ta có ý nghĩ này. Tử tội có thể miễn, nhưng vạ khó tránh khỏi, vừa rồi ngươi ra tay giáo huấn Diệp Tân. Hiện giờ ngươi cũng giống hắn, mặt chạm đất, sau đó các ngươi có thể rời đi.”
Chu Thế Văn tròng mắt chuyển động, có tâm liều mạng, lại biết không thể sống được trong tay Diệp Tư Đạo, lúc này hắn cắn răng thầm nghĩ: “Lão tử mặt chấm đất cũng không có gì cả!” vì thế thả người nhảy lên không trung, đầu dưới chân trên, khuôn mặt râu quai nón của hắn hung hăng đụng vào mặt đất.
Hắn dù nửa chân bước vào tiên thiên, nhưng cái mũi vẫn bị va chạm làm lệch đi một bên. Chu Cường Thịnh cuống quýt nâng hắn dậy, hai người bước nhanh khỏi mã trường.
Mã Tam Bảo chần chứ một chút nói: “Phủ chủ, thả bọn họ đi như vậy sao?”
Diệp Tư Đạo cười nói: “Một tiểu bối còn không đáng để ta ra tay. Ta lưu hắn hắn cũng là muốn mượn tay hắn tôi luyện đệ tử Diệp gia. Chu Cường Thịnh cũng không đáng để ta ra tay, hắn tu luyện tâm pháp, quá mức cương mãnh bá đạo, dị tượng lộ hẳn ra ngoài. Ngay cả thân thể hắn cũng không thể chịu đựng được nữa rồi, không cần ta động thủ, hắn không sống nổi hết tháng sau! Tam Bảo, tư chất của ngươi không tồi, hẳn rất nhanh có thể tới được Cố Nguyên kỳ. Vu sĩ Cố Nguyên Kỳ, nguyên khí đại nhật như luân, lan tràn quanh thân, nhưng mà nguyên khí cũng sẽ không tràn ra ngoài cơ thể, công chính bình thản. Giống như Chu Cường Thịnh, chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.”
Mã Tam Bảo biết, đây là phủ chủ mượn Chu Cường Thịnh chỉ điểm cho mình, trong lòng cảm động vạn phần nói: “Phủ chủ, hôm nay tới nhìn thất gia đi? Vì sao không đi gặp hắn?”
“Ngọc không mài không nên thân, nếu hắn có thể qua được cửa này, tương lai chưa chắc không thể trùng tu tiên thiên, trở thành vu sĩ. Nếu nhìn thấy hắn, có lợi ích gì chứ?”
Diệp Tư Đạo thở dài một tiếng, lắc đầu đi ra bên ngoài, bóng dáng có vẻ có chút cô đơn: “Chu Thế Văn tiểu tử kia tuy rằng bừa bãi, nhưng nói đúng. Diệp gia tao ngoại trừ Tần nhi và Thiếu Bảo, những đệ tử khác đều là lợn cả không chút triển vọng! Hiện giờ Thiếu Bảo bị phế, Tần nhi ra ngoài chưa về, không biết sống chết, chẳng lẽ Diệp gia ta thật sự phải xuống dốc…”
Chương 8 : Thăm dò
Sau khi Chu Thế Văn rời khỏi, bạch ngọc lâu bên trong đan điền của Diệp Húc đã trở lại bình thường, tiếp tục lơ lửng trong đan điền không nhúc nhích.
Diệp Húc trong lòng có chút bất đắc dĩ, toàn bạch ngọc lâu này quả thực có lực lượng phi thàm. Thậm chí ngay cả bảy tầng thất tinh thanh quang hàn ngọc lâu mà thiên đạo ban tặng cũng bị nó đánh cho nát vụn. Tuy nhiên lực lượng này mạnh mà hắn lại không thể điều động được.
Vừa rồi, lúc Diệp Tân động thủ với hắn, bạch ngọc lâu rục rịch, lại thủy chung không bay ra khỏi đan điền, oanh sát Diệp Tân.
Cái này giống như có gia sản bạc triệu nhưng lại không thể cầm tiền ra tiêu được.
“Tòa bạch ngọc lâu này hoàn toàn không thể trông cậy vào được. Ta chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có lực lượng bản thân mình, tự thân hùng mạnh mới là căn bản! Cũng may thương thế kinh mạch của ta đã khỏi hẳn, kinh nghiệm thì đã có từ trước, trùng tu tiên thiên nhiều lắm cũng chỉ là chuyện của hai ba năm sau!”
Diệp Húc yên lặng tâm thần, vận chuyển Thương Minh Luyện Thể quyết, không ngờ thuận lợi vô cùng. Hiện giờ kinh mạch của hắn so với khi hắn bước vào võ đạo tiên thiên còn dày rộng rắn chắc hơn nhiều, tốc độ vận chuyển chân khí cũng tăng lên rất lớn.
Không chỉ có như thế, hắn còn kinh hãi phát hiện ra, chân khí lấy một tốc độ khủng bố mà tăng trưởng. So với thời điểm hắn đeo trên lưng danh hiệu kỳ tài ngút trời còn muốn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!
Ngắn ngủi vài canh giờ, Thương Mihn chân khí trong đan điền của hắn đã ngưng tụ thành một đóa mây xanh. Tòa bạch ngọc lâu thần bí kia vững vàng đặt ở trên mây xanh, không ngừng có chân khí mới dũng mãnh được cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu hấp thu. Sau đó nó lại phun ra chân khí màu xanh đẫm, dung nhập vào trong mây xanh!
“Thương Minh luyện thể quyết nhất trọng chẳng lẽ luyện thành chóng vánh như vậy sao?”
Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, Thương Minh chân khí đã ngưng tụ ra một đóa mây xanh, ý nghĩa hắn đã luyện thành Thương Minh Luyện Thể quyết nhất trọng. Hồi trước hắn làm được một bước này ước chừng mất ba tháng, mà hiện giờ chỉ cần dùng vài canh giờ!
Loại tốc độ tu luyện này thậm chí cả hắn cũng cảm thấy khủng bố: “Nếu nói trước kia ta là kỳ tài ngút trời, như vậy hiện giờ là cái gì? Quái vật? quái thai? Hay là biến thái?”
Nếu việc này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Liễu Châu sẽ oanh động, không biết bao nhiêu người muốn cắt mình ra để nghiên cứu!
Thương Minh luyện thể quyết tu thành nhất trọng cảnh giới xong, tốc độ tăng trưởng không chút giảm, ngược lại còn nhanh hơn vài phần. Không lâu sau đó đóa mây màu xanh thứ hai luyện thành, sau đó là đóa thứ ba, thứ tư….
Diệp Húc lại mở to mắt ra nhìn, trong đan điền của hắn rõ ràng xuất hiện ra chín đóa mây màu xanh lơ lửng. Các đóa mây vây quanh bạch ngọc lâu như chúng tinh ủng nguyệt (các vì sao vây quanh mặt trăng). Thương Minh Luyện Thể quyết cũng được hắn tu luyện tới nhị trọng đỉnh phong, bắt đầu hướng tới đệ tam trọng!
Kinh mạch rộng mở, hiện giờ chân khí của hắn so với trước đây thâm hậu gấp mấy lần!
Việc này ý nghĩa nếu hắn một lần nữa bước vào cảnh giới tiên thiên, thực lực so với võ đạo tiên thiên cao thủ cùng cảnh giới mạnh mẽ hơn mấy lần!
Mà hết thảy hiệu quả thần kỳ này đều do cây non thanh ngọc bên trong bạch ngọc lâu cung cấp!
Diệp Húc mở năm đầu ngón tay phải của mình, dùng sức niết một cái, không khí phát ra những tiếng nổ nhỏ đùng đùng!
Thiếu niên khóe miệng lộ ra nụ cười, thét dài một tiếng, tiếng huýt gió liên miên không dứt, thanh âm đầu sung mãn vui vẻ!
Từng là võ đạo kỳ tài, rốt cuộc đã trở lại!
Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, thực lực còn hùng mạnh hơn trước đây.
Tô Kiều Kiều bị tiếng huýt gió làm cho thức dậy, vội vàng phủ thêm quần áo đẩy cửa tiến vào, vừa mừng vừa sợ: “Thiếu gia, thương thế của ngài đã khỏi hẳn rồi sao?”
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo: “Ta chẳng những khỏi hẳn thương thế, hơn nữa còn trùng tu Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới tam trọng rồi!”
Tô Kiều Kiều hiển nhiên không rõ lắm luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới tam trọng trong một đêm có ý nghĩa gì, là chuyện khủng bố thế nào. Nàng chỉ biết Diệp Húc cao hứng, trong lòng nàng cũng vui mừng vô hạn, gật đầu tán thưởng như gà con mổ thóc nói: “Quá lợi hại, thiếu gia người quá lợi hại…”
Diệp Húc có chút bất đắc dĩ, nói: “Kiều Kiều, tốc độ tu luyện của ta hiện giờ còn nhanh hơn trước!”
Tô Kiều Kiều hiển nhiên vẫn không rõ gật đầu nói: “Đó là tự nhiên, thiếu gia ngài là thiên tài mà!”
Diệp Húc cười khổ, Kiều Kiều tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng thủy chung vẫn không hiểu một đêm tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới tam trọng có ý nghĩa như thế nào. Nàng chỉ cho rằng hắn có thành tựu như vậy là chuyện đương nhiên mà thôi.
Đồng thời trong lòng hắn có chút cảm động, tiểu nha đầu này đối với hắn có chút tín nhiệm và sùng bái khó hiểu.
Nhưng nếu đổi lại là một người có chút hiểu biết về Thương Minh Luyện Thể quyết, chỉ sợ đã sớm kinh ngạc tới mức cằm rớt xuống đất rồi!
“Thiếu gia, thương thế của người đã khỏi hẳn, như vậy chúng ta có phải chuẩn bị giết trở về không? nô tì có chút nhớ nhung nhà của chúng ta!” tiểu nha đầu huy tay chém xuống, đằng đằng sát khí nói.
“Bây giờ còn chưa vội, vài ba tháng nữa, ta trùng tu võ đạo tiên thiên rồi, trở về cũng không muộn!”
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, hiện giờ trở về, vẫn còn chịu huynh đệ xem thường cùng trào phúng. Phượng hoàng không làm bạn với chim sẻ, hắn nhớ tới sắc mặt của huynh đệ mình, càng cảm thấy ghê tởm.
Muốn đi về, cũng phải đợi tới lúc hắn trùng tu võ đạo tiên thiên lần nữa, lấy khí thế không thể ngăn cản mà về. Trở về Diệp gia nội phủ, trở thành vu sĩ, đem những huynh đệ của mình hung hăng dẫm nát họ dưới chân, làm cho bọn họ biết ai mới là rác rưởi chân chính!
“Mã trường chủ?”
Diệp Húc đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, một thân ảnh đang lẳng lặng đứng đó, giống như bàn thạch, lù lù bất động. Hắn đúng là Mã trường chủ của mã trường.
Thanh niên áo xanh kia kinh nghiệm đầy mình, hiển nhiên cũng bị tiếng huýt gió là kinh động, đến đây đã không biết bao lâu rồi.
Mã Tam Bảo sắc mặt thản nhiên nói: “Thất gia, đắc tội rồi.”
Diệp Húc trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, vội vàng đẩy Tô Kiều Kiều sang một bên. Chỉ thấy trên đỉnh đầu Mã Tam Bảo đột nhiên dâng lên một mảnh nguyên khí màu tím, như khí trời hoàng hôn vậy, phát ra mênh mông như sóng biển!
Sóng lớn cuồn cuộn, kinh đào phách ngạn!
Phiến nguyên khí màu tím kia đột nhiên ngưng kết, hóa thành một chưởng ấn thật lớn, hưu một tiếng đánh lên đỉnh đầu Diệp Húc, dần dần ép xuống!
Chưởng ấn do nguyên khí tạo thành này, lực lượng mạnh khủng bố, Diệp Húc chỉ cảm thấy một chưởng hạ xuống, giống như một tòa núi lớn đè nặng lên. Trong sức nặng nó còn ẩn chứa sự linh hoạt, cùng khí thế sắc bén vô cùng, nó đem toàn thân Diệp Húc trên dưới khóa chặt, căn bản không chút nào tránh né!
“Đây là vu sĩ lực lượng sao? Quả nhiên không thể tưởng tượng! nếu tránh không được, vậy chỉ có thể đón đỡ, đánh nát nguyên khí chưởng ấn!”
Diệp Húc ánh mắt chợt lóe tinh quang, song chưởng đột nhiên chấn động, từng đạo chưởng ấn bay múa chung quanh hắn, giống như những con bướm đầy màu sắc đang bay lượn cao thấp, trông rất đẹp mắt!
Tuy những chưởng lực giống ảo ảnh bươm bướm này nhìn qua nhu nhược, kỳ lực lại ẩn chứa lực đạo rất mạnh mẽ, mỗi một chưởng đều có thể phát huy hoàn mỹ uy lực của Thương Minh chân khí!
Đại Thiên Diệp Thủ!
Đại Thiên Diệp Thủ là võ học thượng thừa của Diệp phủ, tu luyện tới cảnh giới cao nhất lúc thi triển ra chưởng ấn hóa thành ngang con thanh điệp (bướm xanh), chỗ nào cũng có nó, làm cho người ta khó lòng phòng bị, uy lực cực kỳ hùng mạnh!
Diệp Húc lúc trước đã tu luyện môn võ học này tới cảnh giới nghìn con thanh điệp cùng bay rồi, lúc này bởi vì tu vi hạn chế, hắn chỉ có thể hóa ra hơn trăm chưởng ấn, nhưng uy lực cũng khá khả quan.
Nếu đổi là người khác, lấy Thương Minh Luyện Thể quyết tu vi tam trọng, nhiều nhất chỉ có thể hóa chưởng ấn thành hai mươi con thanh điệp là không thể tiếp tục được nữa. Diệp Húc tuy rằng chỉ có tu vi Thương Minh Luyện Thể quyết, nhưng chân khí của hắn thâm hậu gấp mấy lần so với người cùng cảnh giới.
Chỉ thấy hơn trăm chưởng ấn thanh điệp này giống như thiêu thân lao vào lửa, lần lượt chạm vào chưởng ấn nguyên khí của Mã Tam Bảo. Thanh âm phát ra liên tục, khí lãng quét ngang, ầm ầm đánh lên vách tường, bột đá rơi xuống mặt đất, tràn ngập bụi mù!
Chưởng ấn nguyên khí của Mã Tam Bảo, ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố, Đại Thiên Diệp Thủ của Diệp Húc đánh chúng chưởng ấn màu tím kia vẫn không thể triệt tiêu được tất cả lực đạo.
Đột nhiên chiêu thức của hắn lại biến đổi, trọng tâm xuống thấp, hạ bàn cứng rắng, hóa chưởng thành quyền, sử dụng một loại võ học khác, Đại Lực Kinh Cương quyền.
Mã Tam Bảo không khỏi nhẹ kêu a một tiếng, Đại Lực Kim Cương quyền vốn là võ học thấp nhất Diệp phủ. Chiêu thức của nó cực kỳ đơn giản lại cứng nhắc, thiếu biến hóa, ngay cả gia nô cũng ít người tu luyện quyền pháp này.
Ngay cả hắn cũng không ngờ, Diệp Húc lại dùng loại quyền pháp không được xếp hạng này, để đối kháng với nguyên khí đại thủ ấn của hắn!
Đồng dạng là Đại Lực Kim Cương Quyền, nhưng trong tay Diệp Húc, đã có một loại hương vị khác hẳn. Một quyền một cước, đi thẳng về phía trước, phong cách cổ xưa vững chắc, giống như khí độ của tông sư. Uy lực của Đại Lực Kim Cương quyền theo đó tăng lên mấy lần, thậm chí còn siêu việt cả loại võ học thượng thừa của Diệp phủ là Đại Thiên Diệp Thủ kia nữa!
Rầm!
Diệp Húc liên tục oanh ra hơn chục đường quyền, nguyên khí đại thủ ấn của Mã Tam Bảo cuối cùng cũng bị loại quyền pháp không được xếp hạng, đơn giản nhất này đánh nát. Lúc này ngay cả Mã Tam Bảo cũng không thể không kinh ngạc vạn phần.
Dùng võ học thấp nhất, đánh nát nguyên khí đại thủ ấn của vu sĩ, loại thiên tư này, quả thực có thể nói vô cùng khủng bố!
Chương 9 : Uy của Vu Sĩ
Nguyên khí đại thủ ấn bị phá nát, Diệp Húc đột nhiên bóng dáng vừa động, dường như một con dơi di chuyển vậy, một đạo hình cung giống như khói bay thổi hướng Mã Tam Bảo. Thanh điệp chung quanh thân thể hắn tung bay cao thấp, đưa hắn bao thành một hình cầu lớn, ầm ầm lăn lộn, thế không thể đỡ được, dường như bất kỳ ai ngăn trở đều bị đập nát vậy!
Trong đại cầu lớn, truyền tới từng tiếng giòn vang nhưng sắt thép va vào nhau vậy, dường như hai tay hắn đã biến thành sắt thép vậy, không có gì không khá được.
Mã Tam Bảo trong mắt không khỏi lộ ra tia tán thưởng, âm thầm gật đầu.
Diệp Húc lúc này đánh tới, thấp nhất là bốn loại võ học thượng thừa, Thương Minh Luyện Thể quyết, Đại Thiên Diệp Thủ, Kim Cương Phục Ma công và Thanh Dực Bức Vương quyết. Phân biệt là nội gia tâm pháp, nội gia chưởng pháp, ngoại môn ngạnh công, mà kinh thân công phu.
Bốn loại võ học thượng thừa này, bất kỳ kẻ nào muốn tinh thông một loại trong đó đều phải tiêu phí gần mười năm công phu. Nhưng trong tay Diệp Húc, bốn loại võ học thượng thừa này không ngờ đã hợp nhất với nhau, xảo diệu vô cùng, xuất thần nhập hóa!
Cho dù là Mã Tam Bảo cũng không thể không tán thưởng thiên tư của hắn!
Mã Tam Bảo như trước chắp hay tay sau lưng, đứng ở dưới tinh quang, nhìn Diệp Húc đánh tới. Đợi khí thế hắn kéo lên tới đỉnh, đột nhiên từ trên đâu nguyên khí màu tím bắt đầu khởi động, hóa thành mấy bàn tay to, có nắm tay, có biến hóa thành chưởng ấn, có biến thành thủ đao, biến thành ưng trảo, cũng có hư không chỉ điểm, không ngờ trong nháy mắt xuất ra hơn mười loại võ học, đem khí thế của Diệp Húc đánh tan hết!
Diệp Húc một kích không trúng, lập tức lùi lại phía sau, bóng dáng phiêu phiêu mơ hồ, khiến người ta không thể nhìn thấu điểm dừng chân của hắn.
Đợi khi thối lui tới mấy trượng xa, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mã Tam Bảo vẫn đứng chắp tay sau lưng ở đó, không có ý tứ tiếp tục ra tay, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Thất gia, thương thế của ngươi quả nhiên tốt nhiều rồi.”
Mã Tam Bảo trong mắt lộ ra nụ cười, vuốt cằm nói: “Ngày mai thất gia có thể trở lại nội phủ, không cần phải dọn chuồng ngựa nữa. Phủ chủ mà biết việc này tất nhiên sẽ rất vui mừng.”
Diệp Húc chần chừ một chút lắc đầu nói: “Trường chủ, chỉ sợ ta còn muốn ở mã trường một đoạn thời gian nữa. Thương thế của ta khỏi hẳn, tin tức này xin trường chủ không cần phải nói ra ngoài.”
Mã Tam Bảo trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Nếu phủ chủ hỏi, Mã mỗ khẳng định biết gì nói đấy, xin thất gia thứ lỗi. Mặt khác, Mã trường của Mã mỗ không nuôi người rảnh rỗi, thất gia nếu muốn ở lại đây, vẫn phải dọn sách chuồng ngựa!”
Hắn nguyên bản là một mã nô, một tay được Diệp Tư Đạo đề bạt lên, trở thành vu sĩ, lại được Diệp Tư Đạo giao cho trọng trách, rất trung thành tận tâm với Diệp Tư Đạo.
Diệp Húc lộ ra một tia cười khổ, nghiêm nghị nói: “Phủ chủ làm sao quan tâm tới sống chết của một rác rưởi như ta? Nếu hắn thực sự quan tâm, làm sao lại bắt ta làm mã nô?”
Mã Tam Bảo chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị nói: “Thất gia, phủ chủ cho người làm nô, kỳ thực là để bảo toàn cho ngươi.”
Diệp Húc trong lòng vừa động.
Mã Tam Bảo tiếp tục nói: “Năm đó, Diệp gia tổ tiên cũng có một vị võ học kỳ tài, năm ấy mười lăm tuổi thành tựu võ đạo tiên thiên. Hắn trong khi trắc thí ở Võ Bị Các bị Phương gia đánh lén, kết cục giống như ngươi vậy, ngọc lâu bị hủy, tu vi mất hết, biến thành một phế nhân.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Húc không kìm được hỏi.
“Hắn không chịu nổi bị người khác xem thường cùng trào phúng, không gượng dậy nổi, tự sát rồi…”
Diệp Húc trầm mặc, hắn cũng trải qua giống như vậy, rất minh bạch tâm tình lúc đó của vị tổ tiên kia.
Danh hiệu thiên tài mặc dù vang dội, nhưng sau khi thiên tài ngã xuống, cảm giác mất mát quá lớn này, rất dễ làm cho nội tâm của người đó tan nát!
Tuy nhiên, khác với vị tổ tiên kia là, nội tâm của hắn được tôi luyện cực kỳ hùng mạnh, giống như bàn thạch vậy, căn bản sẽ không bị tin đồn làm phá hủy!
Hơn nữa, hắn còn có cây non thanh ngọc bên trong thần bí ngọc lâu kia, không ngừng mang tới cho hắn hy vọng đông sơn tái khởi (làm lại từ đầu).
Diệp Tư Đạo muốn hắn làm nô, khiến hắn rời khỏi nội phủ Diệp gia, ra ngoài thành tới mã trường làm mã nô, đích xác trong đó bao hàm ý tứ bảo toàn cho hắn.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân Võ Bị Các bị hủy mà khiển trách hắn.
Diệp Húc không thể không cảm thán, phủ chủ vu hoang thế gia, lòng dạ quả nhiên sâu không lường được!
Mã Tam Bảo xoay người rời khỏi, đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nói: “Thất gia, ngươi có phải có xích mích với ngoại môn tổng quản Diệp Ly?”
Diệp Húc trong lòng vừa động, nhẹ nhàng gật đầu.
“Theo ta được biết, Diệp Ly mua được vài mã nô, sẽ đối phó ngươi.”
Mã Tam Bảo cười lạnh nói: “Lão già này chán sống rồi, không ngờ dám mưu đồ trên mã trường của ta! Thất gia, ngươi nếu không ứng phó được, ta có thể ra tay!”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Trường chủ cho rằng ta không phải đối thủ của vài mã nô sao? Còn mời trường chủ hạ thủ lưu tình, để Diệp Ly lưu cho ta xử lý, ta muốn đích thân xử tử lão cẩu này!”
Mã Tam Bảo trên mặt lộ ra một tia mỉm cười nói: “Diệp Ly đã tiến vào võ đạo tiên thiên cảnh giới hơn hai mươi năm, tu vi thâm hậu, ở trong gia nô Diệp phủ xếp trong mười thứ hạng đầu. Thậm chí nói hắn xếp thứ nhất cũng không quá, rất khó đối phó. Tuy nhiên thất gia có hùng tâm này, Mã mỗ không tiện tham dự, cáo từ!”
Tô Kiều Kiều nhìn Mã Tam Bảo đi xa, thấp giọng nói: “Thiếu gia, mã trường chủ sao lại ra tay với người?”
“Hắn chỉ muốn thử ta, xem thương thế của ta đã khỏi hẳn chưa.”
Diệp Húc buồn bã nói: “Lực lượng của vu sĩ, thật sự là quá hùng mạnh, vừa rồi một chiêu của trường chủ chỉ sợ nhiều nhất sử dụng một phần trăm lực lượng… không làm gì được một phần trăm, nhiều nhất chỉ có một phần ngàn!”
Một phần ngàn lực lượng, liền có thể áp chế được hắn, không thể không nói, lực lượng vu sĩ, thật sự khủng bố, không thể tưởng tượng!
Diệp Húc tự nghĩ, mặc dù hắn khôi phục tu vi võ đạo tiên thiên, ở trên tay của Mã Tam Bảo cũng không thể qua được một chiêu!
Mã Tam Bảo đã lợi hại như vậy, thì Diệp Tư Đạo thân là vu sĩ đệ nhất thành Liễu Châu không biết thực lực hùng mạnh tới mức nào?
“Vu sĩ…”
Trong mắt Diệp Húc không khỏi lộ ra vẻ cuồng nhiệt, thầm nghĩ trong lòng: “Lực lượng vu sĩ thật làm cho người ta đỏ mắt thèm thuồng. Một ngày kia, ta tất nhiên cũng có thể có lực lượng khủng bố này! Ngày đó, hẳn không còn xa nữa!”
Ngoài thành Liễu Châu, bên cạnh chân núi Bách Man.
Diệp Húc ngẩng dầu, đánh giá chung quanh, chỉ thấy phiến núi rừng trước mắt tan hoang vô cùng, nơi nơi đều là những đại thụ che rời bị gãy đổ, mặt đất gồ ghề, có dấu chân, cũng có chưởng ấn, cũng có người, thậm chí còn xuất hiện vài cái ấn ký hình người tạo thành chữ “Đại” nữa. Dường như nơi này có người bị đối thủ bắt lấy cổ chân, hung hăng đập xuống mặt đất vậy.
“Thiếu gia, nơi này là…”
Tô Kiều Kiều đánh giá chung quanh, tuy rằng võ đạo của nàng vẫn ở mức thấp kém đáng thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi này có người ác chiến. Bởi vậy phiến núi rừng này mới bị tàn phá tan hoang tới như vậy.
“Nơi này chính là nơi ta cùng Chu thế huynh giao thủ trước kia” Diệp Húc mỉm cười nói.
Tô Kiều Kiều khoa chân múa tay đo một ấn ký hình người trên mặt đất, phát hiện hình thể không khác Chu Thế Văn nhìu lắm. Nàng nghĩ tới thanh niên cường tráng thân hình thô kệch kia bị Diệp Húc hung hăng ném xuống mặt đất, không khỏi cười khanh khách không ngừng.
Diệp Húc phẫn nộ nói: “Kiều Kiều, kỳ thực ta cũng bị hắn đập qua như vậy.”
Tô Kiều Kiều thè lưỡi, nàng biết Diệp Húc và Chu Thế Văn hai người trời sinh đối đầu, hai người này cách một thời gian lại chạy tới đây chiến đấu một lần. Tuy nhiên khi đó Diệp Húc đều lẻ loi một mình, không một ai đi theo.
Mà lúc này Diệp Húc lại mang nàng tới thăm chốn cũ.
Trong lòng nàng có một loại cảm giác ngọt ngào khi được chia sẻ bí mật.
Diệp Húc tiếp tục đi về phía trước, nàng vội vàng đuổi kịp, không quá lâu sau, trước mắt bọn họ xuất hiện một đoạn vách đá. Đoạn vách đá này không cao, chỉ có ba bốn trượng, lại cực kỳ hiểm trở, mặt phẳng bằng như gương, giống như bị người dùng một đao mở ra vậy!
Tô Kiều Kiều chú ý thấy trên mặt vách đá có rất nhiều nơi gồ ghề, cẩn thận xem xét không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Những lỗ to nhỏ đó không ngờ một đám chưởng ấn!
Chưởng ấn rậm rạp, phương hướng từ nông tới âu, có chỗ cực nông, chỉ lưu lại trên vách đá dấu vết mờ nhạt, có chưởng ấn lại sâu đậm, chưởng lực khắc trên vách đá, thậm chí khiến vách đá như mềm yếu vậy. Dường như vách núi này không phải là một vách đá mà là một khối đậu hủ vậy!
Diệp Húc trở về chốn cũ, trong lòng cảm khái nghìn vạn lần, đứng trước mặt vách núi thật lâu đột nhiên mỉm cười nói: “Nơi này là nơi ta kiểm nghiệm thực lực của mình.”
Tô Kiều Kiều giơ bàn tay nhỏ bé của mình chụp lên vách đá, cánh tay bị chấn run lên, vách đá y nguyên, không có nửa điểm dấu vết lưu lại.
Diệp Húc bật cười: “Nha đầu ngốc, nghĩ muốn lưu chưởng ấn của ngươi trên vách đá này, trừ phi luyện Huyền Minh chân khí tới tam trọng cảnh giới. Năm đó ta tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới cảnh giới tam trọng, mới có thể lưu lại chưởng ấn của mình.”
Tô Kiều Kiều thè lưỡi, nhìn dọc theo vách đá, trong lòng kinh hãi vạn phần, bàn tay người là máu thịt, làm sao có thể lưu lại dấu ấn trên vách đá như vậy?
“Loại chưởng lực này nếu đánh trên người người thường, còn không đánh cho tróc thịt bong gân, so với roi còn lợi hại hơn?”
Diệp Húc cười khẽ lắc đầu.
Tróc da bong thịt?
Cô gái nhỏ này rất đơn thuần, nếu đúng là người thường, căn bản không cần vận dụng chân khí, nâng một tay chụp một cái bọn họ cùng thành thịt vụn rồi!
Võ học của vu hoang thế gia, cũng không phải nhìn đơn giản như thế!
Chương 10 : Đột phá bản thân
“Thiếu gia, đây là chưởng ấn của ai?” tk phát hiện ra trên vách đá có chưởng ấn khác với chưởng ấn của Diệp Húc, không khỏi hỏi.
Chưởng ấn này lưu ở bên cạnh chưởng ấn của Diệp Húc, nó rộng thùng thình, giống như hùng chưởng, lại có nét tương đối tinh tế, như thế là của nữ nhân vậy.
Hơn nữa chưởng ấn do bàn tay nhỏ mảnh này lưu lại, bá đạo vô cùng, vài chưởng ấn cuối cùng ngay cả vách đá đều bị đốt trọi. Hiển nhiên người lưu lại chưởng ấn này tu luyện một loại võ học mãnh liệt vô cùng, tương đối cương mãnh!
“Chưởng ấn rộng lớn này là của Chu Thế Văn Chu thế huynh lưu lại. Ta cùng hắn gặp nhau ở nơi này, ác chiến một hồi. Sau đó, hàng tháng hắn đều chờ ta ở đây, cùng ta đánh giá.”
Diệp Húc đứng thẳng trước vách đá, yên lặng tâm thần, vận chuyển chân khí, chậm rãi nhắm hai mắt, thản nhiên nói: “Chưởng ấn mảnh khảnh, hẳn là của Phương Thần Phương thế huynh lưu lại, tuy nhiên hắn chưa bao giờ lộ mặt.”
Phương Thần, là thiên kiêu chi tử của vu hoang thế gia Phương gia. Hắn cùng nổi danh với Diệp Húc, Chu Thế Văn ở Liễu Châu thành này, Tô Kiều Kiều cũng từng nghe qua tên hắn.
Người này tu dưỡng võ đạo cực kỳ khủng bố, không kém chút nào với Diệp Húc cùng Chu Thế Văn, là thiên tài kiệt xuất nhất của Phương gia.
Hắn lưu lại chưởng ấn của mình trên vách đá, cùng lúc là nghiệm chứng thực lực của mình, về phương diện khác, cũng hướng tới Diệp Húc cùng Chu Thế Văn tuyên bố sự hùng mạnh của mình!
Tuy nhiên, Diệp Húc và Chu Thế Văn từng tháng đều tới nơi này đại chiến một hồi. Phương Thần trốn tránh âm thầm cũng không có lộ mặt. Việc này chứng tỏ trong lòng hắn cũng không có nắm chắc chiến thắng hai người bọn họ.
Hô!
Diệp Húc bỗng nhiên mở to mắt, tinh quang bắn ra, một chưởng đánh tới vách đá!
Hắn về lại chốn cũ, chính là muốn kiểm nghiệm thực lực của mình so với trước kia rốt cuộc chênh lệch lớn thế nào.
Rầm!
Tay chưởng của hắn dừng trên vách đá, lập tức đá vụn bay tán loạn, rõ ràng lưu lại trên vách đá một chưởng ấn sâu gần một tấc!
Tô Kiều Kiều hoảng sợ, vội vàng thăm dò qua, cẩn thận xem xét một phen, đối ấn với chưởng ấn năm đó Diệp Húc lưu lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Thiếu gia, ngài tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới bốn trọng rồi sao? Thật nhanh!”
“Không có, vẫn ở cảnh giới tam trọng mà thôi.”
Diệp Húc cau mặt, cẩn thận đánh giá, năm đó chưởng ấn đầu tiên hắn lưu lại trên vách đá đúng là khi tu luyện tới đệ tam trọng cảnh giới Thương Minh Luyện Thể quyết. Nhưng lần này đánh ra một chưởng, chưởng lực không ngờ lại hơn xa năm đó, có lực. Khó trách Tô Kiều Kiều hiểm nhầm hắn luyện tới trọng thứ tư.
Chiều sâu chưởng ấn của hắn, thậm chí còn sâu hơn tứ trọng một ít, tiếp cận ngũ trọng rồi!
Cảnh giới giống nhau, chưởng lực của hắn không ngờ lại mạnh hơn mấy lần, đạt tới độ cao đỉnh tứ trọng, kết quả này khiến ngay cả hắn cũng có chút khó tin.
Chân khí của hắn đích thực hùng hậu hơn xa trước kia khi so với cùng cảnh giới. Nhưng mà tạo thành loại hiệu quả như thế này vẫn khó tin, dù sao Thương Minh Chân khí tứ trọng chất lượng hơn xa tam trọng.
Điều này chỉ có thể nói, hắn trùng tu, chất cùng lượng chân khí hơn xa trước.
Lúc trước, hắn đã ở trình độ võ đạo cực cao rồi, toàn bộ Liễu Châu thành, chỉ có Chu Thế Văn cùng Phương Thần mới có thể đánh ngang với hắn. Mà hiện giờ sau khi trùng tu lại, chất lượng chân khí hơn xa trước, chẳng phải nói tư chất của hắn càng gia tăng hay sao?
“Chẳng lẽ là tác dụng của cây non thanh ngọc trong bạch ngọc lâu kia?” Diệp Húc âm thầm suy nghĩ.
Lúc này, hắn có thể nhận rõ khá chắc về lực lượng của mình rồi, cũng không cần ở lại đây nữa. Lúc này hắn cùng Tô Kiều Kiều trở về mã trường.
Trên đường trở về, Tô nha đầu hứng trí bừng bừng, nắm tay nhỏ huy huy trên không: “Thiếu gia, tương lai nô tì cũng muốn lưu lại chưởng ấn của mình trên vách đá đó.”
“Vậy ngươi cần cố gắng rồi.” Diệp Húc cười nói.truyện ma audio
Sau khi trở lại mã trường vài ngày, Diệp Húc phát hiện vài cái mã nô quản lý chuồng ngựa chỉ chỉ trỏ trỏ với hắn, không có ý tốt, có khi cố ý gây khó dễ, trong lòng hiểu rõ.
“Xem ra Càn Khôn Thủ Diệp Ly quả nhiên không từ bỏ ý định, mua vài mã nô đối phó ta, lão cẩu này chán sống rồi!”
Diệp Húc đối với khiêu khích của vài cái mã nô cũng không để trong lòng, sau khi dọn sạch chuồng ngựa, hắn chuyên tâm tu luyện như trước. Mấy ngày nay, Thương Minh Luyện Thể quyết được hắn tu luyện tới cảnh giới tam trọng đỉnh phong rồi. Trong đan điền cũng dành dụm được 27 đóa thanh vân xanh thẫm, thực lực càng hùng mạnh hơn.
Mà sau khi tu vi của hắn bị phế, Tô Kiều Kiều dường như bị kích thích, chuyên tâm học võ, nhìn nàng khắc khổ như vậy, thậm chí có đôi khi Diệp Húc có chút xấu hổ.
Một mặt tu luyện, một mặt chỉ điểm Tô Kiều Kiều tập võ, cuộc sống của Diệp Húc tạm ổn vui vẻ hòa thuận được mấy ngày. Thậm chí phong cảnh này so với trước đây còn có chút ý vị hơn.
Sáng sớm hôm đó, Diệp Húc vừa mới dọn dẹp chuồng ngựa xong, đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy một đại hán trung niên cường tráng mang theo sáu bảy mã nô dũng mãnh đi vào trong chuồng ngựa, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Hán tử cường tráng này tên là Sa Thông Thiên, là đầu mục mã nô, phụ trách quản lý chuồng. Mấy ngày nay Sa Thông Thiên không phải bắt hắn quét dọn chuồng ngựa mấy lần thì tìm mọi cách đùa cợt nhục nhã hắn.
Sa Thông Thiên mang theo đàn nô đi thẳng tới chỗ của Diệp Húc. Đột nhiên hắn vỗ tay mấy cái, lập tức có mã nô đưa tới cái bàn. Sa Thông Thiên nghênh ngang ngồi xuống, một mã nô bung dù che nắng cho hắn, còn có hai mã nô phe phẩy cái quạt, lại có mấy mã nô mang tới một mâm đựng trái cây, một bộ dạng đợi trình diễn trò hay.
Nhìn nhìn Diệp Húc, Sa Thông Thiên đột nhiên cười âm âm lạnh lùng nói: “Thân là mã nô, đầu tiên phải biết được y dược, lúc ngựa sinh bệnh, phải biết bệnh gì, mới có thể chiếu bệnh bốc thuốc. Diệp Thiếu Bảo, ngươi là người mới tới, xem bệnh cho ngựa là bài học thứ nhất. Người đâu, dắt con Thanh Truy Mã tới đây!”
Sau một lúc lâu, một mã nô dắt một thớt tuấn mã đi tới, con ngựa kia kêu vang như sấm, một đường kéo một đường, hiển nhiên có bệnh trong người.
Sa Thông Thiên sai người mang tới một cái xẻng, xúc một đống phân ngựa ra, đặt trước mặt Diệp Húc cười âm âm nói: “Tiểu tử, ăn đống phân ngựa này đi, rồi nói cho ta biết thớt Thanh Truy Mã này bệnh gì?”
Diệp Húc sắc mặt hơi trầm xuống, rất hiển nhiên Sa Thông Thiên đã bị ngoại phủ tổng quản Diệp Ly mua chuộc, cố ý làm khó mình.
Sa Thông Thiên lộ ra nụ cười âm hiểm nói: “Tiểu tử, ngươi nếu không ăn phân ngựa, chính là làm hỏng quy củ của ta! Hỏng quy củ của ta tức là tìm đánh rồi! Nếu ngươi ăn phân ngựa rồi mà nhìn không ra được Thanh Truy Mã có bệnh gì, cũng là làm hỏng quy củ của ta, cũng bị đánh!”
Một mã nô cười ha hả nói: “Cho dù ngươi có năng lực đoán đúng đi nữa thì thế nào? Quản sự đại nhân không phải muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đó sao?”
Sa Thông Thiên cười ha hả, đắc ý vô cùng, hiển nhiên cũng không tính toán phủ nhận.
Diệp Húc trầm mặc một lát, đi tới trước mặt Thanh Truy mã kia khẽ mỉm cười nói: “Trường chủ, ta đã biết Thanh Truy mã là bị bệnh gì.”
Sa Thông Thiên sắc mặt âm trầm: “Diệp Thiếu Bảo, cơm có thể ăn loạn, nhưng không thể nói loạn được. Ngươi nếu nói sai, chính là lang băm, ở trong chuồng ngựa này, lang băm là tử tội.”
“Ta tự nhiên biết rõ điều này, Sa quản sự, con ngựa này chính là…”
Diệp Húc đột nhiên trở bàn tay của mình, nhẹ nhàng đặt một chưởng lên trên trán của thanh truy mã, mỉm cười nói: “Tử bệnh!”
Thanh Truy Mã lớn như vậy mà bị hắn một chưởng chụp trúng, cổ họng cũng không kêu được một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất, chết không thể chết hơn được.