[Audio] Công Tử Điên Khùng
Tập 2: Đoạn đường mưa gió – Thu hồi biệt thự (c6-c10)
❮ sautiếp ❯Chương 6 : Lâm Vân nấu cơm
Vào phòng, Hàn Vũ Tích nhìn xung quanh một lát mới nhẹ nhàng thở ra. Hai trăm nguyên trên mặt bàn vẫn ở đó. Nhìn nơi khác, đồ vật vẫn như cũ, không có dấu hiệu bị lục lọi. Điều này nói rõ ra rằng, Lâm Vân căn bản không có động vào đồ vật trong phòng của mình.
Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người, trong nội tâm thầm suy nghĩ. Dựa theo tác phong bình thường của Lâm Vân, hẳn là mang đồ đi bán mới đúng. Chuyện gì xảy ra? Chẵng lẽ? Sẽ không phải do ngày hôm qua hắn ăn quá nhiều quả dại, đến tận giờ còn chưa thức dậy? Vừa nghĩ tới ngày hôm qua hắn ăn nhiều quả dại như vậy, trong lại lại cảm thấy kỳ quái. Hình như ngày hôm qua không nghe thấy âm thanh hắn đi nhà vệ sinh a. Phòng của hắn không có nhà vệ sinh riêng. Chỉ có phòng của mình cùng tầng dưới mới có nhà vệ sinh.
A , Hàn Vũ Tích đột nhiên nghĩ tới một điều, chẳng nhẽ hắn đi vệ sinh ở trong phòng của hắn. Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích có cảm giác nôn mửa. Cũng không dám tới gõ cửa phòng của Lâm Vân. Nàng chỉ sợ điều mình tưởng tượng sẽ xảy ra.
“Vẫn là gọi điện thoại gọi một bảo mẫu tới a”, Hàn Vũ Tích thở dài. Đi xuống phòng khách, nghĩ muốn gọi điện thoại tìm một bảo mẫu chăm sóc cho Lâm Vân. Nàng thuận tay để túi xách xuống ghế sô pha. Nhớ tới ngày hôm qua mình để lại cơm, tranh thủ vào bếp rút nồi cơm điện ra. Quả nhiên đến hiện tại, nồi cơm điện vẫn để thế. Xem ra là chưa bị ai động tới.
Mở nồi cơm điện xem thức ăn. Ừ? Rõ ràng không phải là món ăn mình nấu ngày hôm qua. Thoạt nhìn có vẻ mới nấu, lại còn nhìn bắt mắt hơn mấy món mình nấu ngày hôm qua.
Di, mấy món này vừa mới xào. Chẳng lẽ là Lâm Vân làm? Làm sao có thể? Bất quả, mấy món mình nấu đều bị ăn sạch, hẳn là Lâm Vân đã thức dậy. Mở tủ lạnh ra, hai lồng cơm ở bên trong cũng không còn. Xem ra là bị Lâm Vân ăn hết. Trong lòng tự nhủ, người này, sức ăn thật lớn.
Nhìn hai món thức ăn trông có vẻ ngon trên bàn, Hàn Vũ Tích cũng không có chút khẩu vị nào. Đoán chừng là do suy nghĩ vừa nãy ảnh hưởng.
Không biết hai món này có phải là do Lâm Vân mời người khác làm hay không? Nhưng trên người hắn cũng không có tiền a. Hơn nữa, nhìn vào bộ dáng của hắn lúc này, thật khó có thể mời một bảo mẫu làm thêm giờ.
Nói như vậy, hai món này là do Lâm Vân tự mình làm rồi? Hàn Vũ Tích bị suy nghĩ can đảm này của mình làm cho hoảng sợ. Một người bệnh tâm thần, cho dù bệnh tốt hơn một chút, cũng không thể tự mình nấu cơm a? Còn biết thừa thức ăn lại cho vợ của mình?
Lắc đầu, để lại thức ăn trong nồi cơm điện, trực tiếp đi về phòng. Đã không nghĩ ra, vậy cần gì phải mất công suy nghĩ.
Lâm Vân rất hưng phấn. Tinh Vân bên trong hình thành tuy chậm, nhưng đã bắt đầu có hình dáng. Phỏng chừng chỉ cần một tuần lễ là có thể triệt để hình thành Tinh Vân. Ngưng tụ được Tinh Vân, từ nay về sau mình chỉ cần không ngừng tu luyện là được. Tuy nơi này không có nhiều linh khí, nhưng đủ để cung cấp cho mình tiến lên Nhị Tinh. Còn cao hơn, về sau hẵng nói.
Cố gắng vận chuyển Tinh Nguyên, Lâm Vân cảm giác tiến triển phi thường thuận lợi. Lần nữa đứng lên đã là 12h đêm. Ra khỏi phòng, muốn đi tới nhà vệ sinh.
– Khái, khái…
Lâm Vân đột nhiên xuất hiện, khiến Hàn Vũ Tích bị dọa suýt nhảy dựng lên. Trong lòng tự nhủ, đã muộn như vậy rồi, người này sao còn đi ra. Thực muốn hù chết người.
Hàn Vũ Tích chỉnh lý xong tư liệu của mình thì đã hơn 11h. Trong bụng lại có chút đói. Ngẫm lại mãi mới tới phòng bếp, mang đồ ăn trong nồi cơm điện ra ăn. Không nghĩ tới, vừa ăn liền không dừng lại được. Hai món này quả thực ngon không kém mấy món ở quán ăn ‘Vạn Vị Lâu’.
Tuy đã để khá lâu, nhưng ăn vẫn rất ngon, khiến nàng không nhịn được ăn nhiều hơn ngày bình thường. Chẳng lẽ do mình quá đói? Nhưng chính đang lúc ăn cơm, Lâm Vân đột nhiên xuất hiện. Làm cho Hàn Vũ Tích suýt nữa mắc nghẹn.
Nhìn nhìn Hàn Vũ Tích đang ăn cơm, Lâm Vân cau mày. Trong lòng tự nhủ, chẳng nhẽ vừa mới tan tầm. Tăng ca tới tận 12h đêm? Không biết công ty của nàng ta làm cái gì? Bất quá chỉ là nghi ngờ một chút mà thôi, liền đi vào nhà vệ sinh. Lâm Vân chẳng muốn quản những chuyện này.
Trông thấy Lâm Vân vào buồng vệ sinh, Hàn Vũ Tích mới bình tĩnh trở lại. Vuốt vuốt lồng ngực của mình, rồi thu thập lại chén đĩa.
Trong nội tâm lại nghĩ, còn biết đi nhà vệ sinh, chắc trong phòng của hắn không việc gì. Ai, mình lại suy nghĩ lung tung rồi!
Hàn Vũ Tích lập tức ngừng suy nghĩ của mình của lại.
Từ nhà vệ sinh đi ra không có thấy Hàn Vũ Tích, đoán chừng là đã trở về phòng. Lâm Vân cũng không có tiếp tục tu luyện, mà dứt khoát lên giường ngủ.
Khi tỉnh lại, mới có 9h sáng. Lâm Vân rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài tập luyện quyền pháp.
Chính là vừa tới phòng khách lại thấy Hàn Vũ Tích đang ngồi ở ghế sô pha. Hắn hơi hoảng sợ, hôm này người này lại ở nhà. Chẳng lẽ hôm nay không phải đi làm? Vội vàng đi chậm lại, cẩn thận đi qua ghế sô pha.
– Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích đột nhiên gọi khiến Lâm Vân sợ suýt nữa té ngã.
– Hàn… Hàn Vũ Tích, có chuyện gì?
Lâm Vân vội vàng cười, trong lòng tự nhủ, ngàn vạn đừng động vào ta. Tinh Vân của ta còn đang trong giai đoạn ngưng tụ. Lúc này đánh ta, quả thực không khác gì đánh phụ nữ có thai a.
Nhìn bộ dáng cẩn thận của Lâm Vân, Hàn Vũ Tích cảm thấy muốn cười mà không cười được. Trước kia, cho dù cuối tuần, mình cũng sẽ không cùng người này ở chung một chỗ, mà đều lựa chọn tăng ca. Nhưng hôm nay mình thực sự có việc cần hỏi hắn. Không nghĩ tới, vị Lâm gia công tử hiện tại lại sợ mình như vậy.
– Ngày hôm qua, thức ăn là do ngươi nấu sao?
Thanh âm của Hàn Vũ Tích có chút hòa hoãn nói.
– Ừ, ừ, ngươi ăn không có vấn đề gì chứ?
Chẳng lẽ là do thức ăn mình nấu có vấn đề? Nghĩ đến đây, trong nội tâm có chút không yên. Vạn nhất nàng ta muốn động thủ, mình sẽ lập tức trở lại phòng đóng cửa lại. Sau đó đợi nàng ta đi làm thì ra. Nghĩ tới đây, Lâm Vân không khỏi lùi về phía sau vài bước.
– Ngươi mới có vấn đề.
Hàn Vũ Tích thấy bộ dáng cẩn thận của Lâm Vân, trong lòng vốn không tức giận, đột nhiên lại dâng lên một cỗ khí. Nàng thầm than, rốt cuộc mình tạo nghiệt gì lấy một người chồng như vậy. Nhưng nhìn Lâm Vân đề phòng mình như vậy, nàng cũng chỉ phải thả khí mà thôi.
– Không có gì!
Hàn Vũ Tích nói xong vô lực phất phất tay. Con mắt chằm chằm vào TV, không biết trong nội tâm đang nghĩ gì.
“Dương lão gia tử biểu diễn ‘Dương thị Thái Cực Quyền’ ?”
Lâm Vân nhìn hình ảnh trên TV, hai mắt lập tức không dời đi được. Chính mình đang muốn học thứ này, thật không ngờ lại thấy được Quốc thuật gia Dương Thiên tiên sinh biểu diễn Dương thị Thái Cực trên TV.
Về Dương Thiên tiên sinh, Lâm Vân không chỉ đã đọc qua sách của ông ta, mà còn nhìn thấy ông ta xuất hiện rất nhiều trên báo chí. Nghe nói danh tiếng của ông ta rất lớn.
Lâm Vân bất tri bất giác ngồi bên cạnh Hàn Vũ Tích, hai mắt nhìn chằm chằm vào TV, không có ý rời đi.
Chứng kiến Lâm Vân vừa mới sợ hãi mình, hiện tại rõ ràng ngồi bên cạnh mình, Hàn Vũ Tích có chút nhíu mày. Chính là Lâm Vân không thèm để ý nàng, chỉ chăm chú nhìn vào TV. Thậm chí có thể chứng kiến nước miếng chảy ra ở khóe miệng của hắn.
Chương 7 : Bà ngoại khen ta là cháu ngoan
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Lâm Vân, trong nội tâm Hàn Vũ Tích lại chán ghét. Rốt cuộc không có hứng thú hỏi hắn vì sao có thể nấu cơm, chỉ đi lên tầng tiếp tục công tác của mình.
Lâm Vân xem xong Dương lão biểu diễn, liền đi ra sân luyện tập. Hàn Vũ Tích ở trên tầng, qua cửa sổ nhìn thấy Lâm Vân đang múa may, chỉ biết thở dài, tiếp tục nhìn vào máy vi tính. Chỉ cần hắn không cãi lộn với mình là được rồi. Chẳng lẽ còn trông cậy vào một người tâm thần làm ra được việc lớn?
Lâm Vân đánh xong một bộ Thái Cực Quyền, rõ ràng giống hệt với bộ Thái Cực Quyền trên TV, trong lòng hắn cũng cảm thấy được hài lòng. Hóa ra trí lực của mình vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng phải công nhận bộ Thái Cực Quyền trên Địa Cầu này, quả thực không tệ chút nào. Tuy khoa học kỹ thuật ở nơi này phát triển còn khá thấp, nhưng có nhiều điều mà đại lục Thiên Hồng không theo kịp.
Chẳng hạn như bộ Thái Cực vừa học kia, mặc dù chỉ là dùng cho việc dưỡng sinh là chính. Nhưng nó xác thực có thể giúp mình ngưng tụ Tinh Nguyên nhanh hơn. Còn có thơ ca và trung y ở nơi này. Mặc dù quan điểm y học ở nơi này trong mắt mình, không coi là gì. Nhưng đối với một quốc gia chỉ có lịch sử năm nghìn năm, làm được như vậy đã không tồi. Xem ra, về sau mình cần bớt thời gian đi tới thư viện xem thêm sách vở, bổ sung thêm tri thức.
Đi vào trong nhà, trực tiếp chạy tới phòng bếp. Trông thấy trên bàn còn có ít điểm tâm, Lâm Vân âm thầm may mắn. Khá tốt, cuối cùng có cơm ăn vào buổi sáng. Nhai ngấu nghiến toàn bộ mười cái bánh bao xong, sờ sờ cái bụng, trong lòng tự nhủ, có thức ăn ăn no, thế là đủ rồi.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ô tô, Lâm Vân từ phòng bếp đi ra. Không biết là ai vậy? Rõ ràng lái xe đi vào sân nhỏ của nhà mình.
Vừa đi ra cửa chính, đã thấy một chiếc xe Lamborghini màu xanh nước biển rất đẹp dừng ở cửa biệt thự. Một người thanh niên mặc một bộ quần áo Versace đi xuống xe, tới thẳng chỗ của Lâm Vân.
Lâm Vân nhướn mày, nhìn thấy người thanh niên này, hắn liền cảm thấy không thoải mái. Bởi vì y chính là Tam ca của hắn, Lâm Khải.
Lâm Khải tới gần, trông thấy Lâm Vân vuốt bụng thảnh thơi đi ra, ánh mắt của y thoáng có chút kỳ dị. Đảo mắt liền khôi phục bình thường nói:
– Ha ha, không nghĩ tới lão Ngũ đã trở lại. Xem ra bệnh đã đỡ hơn trước rồi nhỉ? À, mà sao không thấy Vũ Tích đâu?
Nói xong, cũng mặc kệ Lâm Vân, ánh mắt liền hướng bên trong nhìn.
Lâm vân hừ lạnh một tiếng, thừa biết tên Lâm Khải tới đây làm gì. Nhưng hắn vẫn giả vờ ngu ngốc, nước miếng chảy ầm ầm từ khóe miệng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Lâm Khải.
Lâm Khải bị người đệ đệ tâm thần này nhìn chằm chằm khiến y có chút nổi da gà. Tiện tay móc một cái bật lửa ném cho Lâm Vân nói:
– Ngoan, cầm lấy ra bên ngoài chơi đi.
Nói xong liền đi qua Lâm Vân đi lên tầng. Trong nội tâm y cũng đang buồn bực. Vài ngày trước, lúc còn đang ở bệnh viện, mình đã tận mắt thấy hắn ăn một trăm viên thuốc ngủ, như thế nào còn chưa chết? Mệnh của tên này thật lớn.
Từ lâu Lâm Khải đã ngấp nghé sắc đẹp của Hàn Vũ Tích. Chỉ là trở ngại Lâm Vân, mặc dù hắn chỉ là người điên, nhưng y cũng không dám làm quá phận. Chỉ là đùa giỡn qua Hàn Vũ Tích mấy lần, đều bị Hàn Vũ Tích cự tuyệt. Vốn, y nghĩ người điên này hẳn đã chết, không nghĩ tới vừa đến đã thấy mặt hắn. Bất quá, y cũng không để người điên này ở trong mắt.
Lâm Vân trông thấy Lâm Khải rõ ràng dám đi lên tầng tìm Hàn Vũ Tích, một tia ác độc hiện lên trong mắt. Trong lòng hắn đã nổi lên ý định giết tên Lâm Khải này. Lúc Lâm Khải vừa đến, y nhìn thấy mình liền lộ ra vẻ kỳ dị, đã không thoát được con mắt của hắn. Mình bị tiến vào bệnh viện khẳng định có liên quan tới người này.
Hàn Vũ Tích mở cửa, trông thấy người gõ cửa không phải là Lâm Vân mà là Lâm Khải. Trong mắt nàng liền hiện lên vẻ chán ghét, hỏi:
– Ngươi tới nơi này làm gì?
– Ha ha, Vũ Tích, hôm nay không phải cuối tuần sao, anh muốn mời em đi ăn cơm. Không biết lần này em có đồng ý hay không?
Vừa hỏi, ánh mắt đầy dâm tà của Lâm Khải vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, lập tức đi qua Lâm Khải xuống cầu thang:
– Không rảnh, ta muốn cùng Lâm Vân đi mua thức ăn.
Lông mày của Lâm Khải nhíu lại. Trong lòng tự nhủ, nàng ta chỉ muốn lấy cớ tránh mặt mình. Hôm nay đại gia ta quyết định không buông tha ngươi. Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ‘Ầm, ầm’ liên tục. Lâm Khải nghe vậy liền cảm thấy buồn cười. Trong lòng tự nhủ, không biết người điên này đang chơi trò quái quỷ gì. Bất quá, khi hắn nhìn qua cửa sổ, lập tức giống như con chó hoang bị đốt mông, vội vã chạy xuống tầng, xông ra ngoài, trong miệng không ngừng hô:
– Lâm kẻ điên, dừng lại cho ta.
Lâm Vân chính đang cầm một hòn đá lớn, dùng sức đập vào cỗ Lamborghini màu xanh nước biển kia. Cả cỗ xe, trước và sau đều bị Lâm Vân đập bể không thành bộ dáng. Một bên đập, một bên không ngừng nói:
– Ta đập trái, ta đập phải, ta đập trước, ta đập sau. Nếu muốn khỏe mạnh, phải đập từ đầu tới chân. Chúng ta cùng nhau đập bể a…Đập bể, đập bể, bà ngoại còn khen ta là cháu ngoan…
– Ầm, ầm…
Trông thấy Lâm Khải nổi trận lôi đình chạy tới, Lâm Vân dừng tay, ra vẻ si ngốc nhìn Lâm Khải nói:
– Cái này để ta đập bể, ngươi không thể đập, ngươi đi nơi khác đập đi.
Nói xong, Lâm Vân chỉ về mấy cỗ xe đang chạy ngang qua.
Lâm Khải đẩy Lâm Vân ra, vuốt ve chiếc xe yêu quý. Chiếc xe mới mua được một tháng, đã bị đập đến bóp méo. Lâm Khải khóc không ra nước mắt:
– Lâm kẻ điên, ngươi…
Vừa nói xong câu đó, liền giống như bị ong vò vẽ đuổi theo, xoay người vào xe, dùng tốc độ nhanh nhất, khởi động cỗ xe Lamborghini, thoáng cái đã không thấy bóng dáng. Phỏng chừng với tốc độ khởi động xe này, cho dù Schumacher cũng phải than không bằng.
Lâm Vân ngây ngốc cầm một cái bật lửa, ngờ nghệch nói:
– Ta mới đánh vài cái, sao không cho ta đốt, ô ô, các ngươi khi dễ ta.
Trong nội tâm lại hừ lạnh một tiếng. Hôm nay tiện nghi cho tên hỗn đản này. Bây giờ còn chưa đến lúc dùng bạo lực. Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử.
Hàn Vũ Tích ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng tự nhủ, hắn thật cường hãn a. Một chiếc xe giá trị mấy triệu nguyên, hắn nói đập bể là đập bể. Nếu không phải Lâm Khải chạy trốn nhanh, không chừng xe đã bị đốt cháy.
Nhìn nhìn Lâm Vân cầm cái bật lửa chơi đùa, trước kia không thấy hắn làm như vậy a. Chẳng lẽ bệnh tình của hắn càng ngày càng nặng rồi?
Rời đi căn biệt thự, trong lòng Lâm Khải như phát điên, hận không thể giết chết Lâm Vân. Đem xe của mình biến thành cái dạng này, bắt hắn bồi thường chỉ là chê cười. Bảo một người điên bồi thường tiền xe, vạn nhất phụ thân biết được, mình cũng không có quả ngon để ăn. Trong nội tâm y âm thầm thề rằng, sớm muộn gì cũng phải tống tên điên này xuống địa ngục.
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Khải chạy trốn, trong nội tâm rất vui vẻ. Đập bể tốt. Bất quá nhìn Lâm Vân còn đang cầm cái bật lửa, lập tức lại cả người lại phát lạnh. Nếu chẳng may người này cầm cái bật lửa đốt nhà, hoặc là đi tới nhà người khác đốt xe, chả phải mình cũng xong đời.
– Mau đưa cái bật lửa kia cho ta, đây không phải là đồ chơi.
Hàn Vũ Tích vội vàng lấy cái bật lửa trong tay của Lâm Vân. Nhìn sắc mặt của Hàn Vũ Tích, Lâm Vân ở đâu còn không biết nàng ta đang nghĩ gì. Liền tiện tay quăng cái bật lửa, không biết cái bật lửa bị ném đi đâu, chỉ là không thấy bóng dáng.
Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng thở ra. Ném đi cũng tốt. Bỗng nghĩ tới, hôm qua tên này còn ở trong nhà nấu cơm. Nếu lần sau mình không ở nhà, hắn lại nấu cơm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hàn Vũ càng nghĩ càng kinh hãi.
Chương 8 : Đi mua thức ăn
Hàn Vũ Tích đang nghĩ không biết có nên mang theo người này đi mua thức ăn cùng mình hay không. Để hắn ở nhà một mình, thực sự có chút lo lắng. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai có thể gánh vác được? Nhưng nếu đi cùng hắn, quả thực có chút xấu hổ?
Lâm Vân không biết Hàn Vũ Tích suy nghĩ nhiều như vậy. Cho dù hắn biết, hắn cũng không để trong lòng. Đang định lên tầng tiếp tục tu luyện.
– Uy, ngươi theo ta đi mua thức ăn.
Hàn Vũ Tích cuối cùng không dám cho Lâm Vân một mình ở nhà. Biện pháp tốt nhất là để cho hắn đi theo mình.
Ừ, nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, Lâm Vân có chút ngạc nhiên. Trong lòng tự nhủ, không biết hôm nay nàng ta ăn phải cái gì, thái độ có vẻ không giống như bình thường. Nhưng nghĩ lại, mới biết là nàng ta sợ mình ở nhà một mình tiếp tục nghịch lửa.
Chẳng lẽ mang mình đi ra ngoài, sẽ không sợ mình nghịch lửa rồi? Hắc hắc, cũng tốt, đi ra ngoài tiện thể đến tiệm sách luôn. Ai, bất quá, hiện tại trong túi mình không có một xu. Mà muốn đòi tiền Hàn Vũ Tích? Đừng nói Lâm Vân sẽ không làm vậy, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Hỏi tiền một nữ nhân, hắn còn chưa có mặt dày đến vậy.
– Cũng tốt, ta đi thay quần áo.
Nói xong, Lâm Vân liền đi lên tầng. Hiện tại, quần áo của Lâm Vân đều là toàn quần áo rẻ tiền, chỉ đáng vài chục nguyên. Thậm chí một bộ trên trăm nguyên cũng không có. Bởi vì toàn bộ quần áo tốt đều bị hắn mang đi bán. Lâm Vân phỏng chừng, số quần áo rẻ tiền này hẳn là do bảo mẫu kia mua.
Kỳ thực, Lâm Vân đoán không sai. Những quần áo vỉa hè này đều do bảo mẫu mua. Nếu mua quần áo tốt hơn, chắc chắn sẽ bị Lâm Vân mang đi bán.
Hàn Vũ Tích kinh ngạc nhìn Lâm Vân đi lên tầng. Trong lòng nàng tự nhủ, thực kỳ quái, còn biết trước khi ra ngoài thay quần áo? Chính mình còn đang định bảo hắn đi đổi đây, không ngờ hắn lại biết tự đi thay quần áo.
Lần này hắn trở về từ bệnh viện, không biết bệnh tình tốt hơn hay là nghiệm trọng hơn. Hàn Vũ Tích cũng không có cách nào đoán được.
Bất quá, khi Lâm Vân thay quần áo xong đi xuống, thấy bộ quần áo hắn mặc trên người, Hàn Vũ Tích liền biết mình không cần phải suy đoán. Đã gần tới mùa hè, Lâm Vân rõ ràng còn mặc một bộ áo khoác dài tới đùi.
Hàn Vũ Tích nhìn nhìn mặt trời chói chang, lắc đầu thở dài, cũng lười bảo hắn trở về thay quần áo.
– Ngươi cầm theo cái gì thế?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân còn mang theo cái túi.
– À, ta thấy trong nhà có cái ô, liền thuận tay mang theo.
Lâm Vân lập tức nịnh nót trả lời.
Hàn Vũ Tích nhìn bên ngoài, còn nắng chang chang thế kia, trong lòng nghĩ, người này còn biết sợ ánh nắng? Còn mang theo cái ô? Lại còn ăn mặc như vậy, khiến Hàn Vũ Tích không biết nói gì. Bất quá, mặc kệ hắn, nàng đi thẳng ra ngoài.
Lâm Vân cẩn thận khóa kỹ cửa, mới đi đằng sau Hàn Vũ Tích, cách nàng ta hơn 3m, không nhanh không chậm đi theo. Hàn Vũ Tích nhìn thấy vậy, âm thầm buồn cười. Lại còn biết khóa cửa, giống như trong nhà nhiều đồ quý giá lắm vậy. Mà cho dù có nhiều đồ quý giá, cũng sẽ không có tên trôm nào dám tới khu nhà giàu này.
Bất quá, thấy Lâm Vân mang theo cái ô nhưng không có ý dùng. Mặc dù không muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng vẫn phải tức giận nói:
– Ngươi mang theo cái ô lại không dùng, vậy thì mang theo làm gì?
Nói xong, cũng biết mình thừa hơi. Nói với hắn những điều này có tác dụng gì? Cũng không trông cậy hắn trả lời mình, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
– Trời còn chưa mưa, mở ô ra làm gì?
Lâm Vân giống như bị Hàn Vũ Tích hỏi môt câu ngu ngốc vậy, trả lời rất nghiêm trang. Thậm chí còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích buồn bực muốn thổ huyết. Nghĩ lại vẫn thôi, chẳng muốn tiếp tục vấn đề này. Nắng chang chang như vậy, mang theo cái ô đề phòng mưa, mình cũng bó tay với hắn. Chỉ buồn bực đi tiếp
Nàng lại suy nghĩ, lần này nên mua thêm nhiều thức ăn cùng gạo. Mặc dù mình rất ít ăn ở nhà, nhưng cũng không thể khiến người này chết đói.
Lâm Vân đi theo sau Hàn Vũ Tích, hết nhìn đông lại nhìn tây. Hàn Vũ Tích thì cảm thấy mang theo một người như vậy, quả thực rất xấu hổ. Nhưng xấu hổ về xấu hổ, luyện mãi rồi cũng quen.
Lần này mua thức ăn, thực ra vẫn là vì người này. Tuy nhiên rất hận hắn, nhưng dù sao hai người cùng sinh sống trong một căn nhà, chẳng lẽ lại để hắn đi ra ngoài đường ăn quả dại. Khiến đồng nghiệp thấy vậy rồi chê cười?
Vốn đang đi đường, nhưng nghĩ tới những điều này, nàng cảm thấy rất ủy khuất. Không biết kiếp trước mình làm điều gì sai, lại lấy phải một người chồng như vậy. Càng thương tâm hơn, anh trai của chồng còn thường xuyên đến khi phụ mình.
Đưa tay chùi nước mắt, đột nhiên bước nhanh hơn.
Lâm Vân nhìn động tác của Hàn Vũ Tích, trong nội tâm thở dài. Cũng thật là khó cho nàng ta. Chờ Tinh Vân của mình hình thành xong, mình sẽ chủ động xóa bỏ cuộc hôn nhân này. Tiếp tục nữa cũng không có ý nghĩa gì cả. Tuy Hàn Vũ Tích là người phụ nữ mà Lâm Vân thấy xinh đẹp nhất trong những người hắn đã từng gặp, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu, không phải là điều hắn muốn.
Đột nhiên nhớ tới vị hôn thê của mình ở đại lục Thiên Hồng, trong mắt Lâm Vân hiện lên vẻ mê man. Hàn Vũ Tích quả thực rất giống như vị hôn thê Thanh Thanh của mình. Vô luận là về tính cách hay là hành động.
Từ nhà đi tới chợ rau, cũng không phải là xa, 20 phút là tới. Chợ rau này tạm thời dựng lên. Nhìn ở ven đường có chồng chất các loại vật liệu kiến trúc, phỏng chừng ở đây sắp được xây dựng. Một ít quán hàng bán thức ăn được dựng ở ven đường, đều có một cái ô thật lớn che nắng. Tuy nhiên chiều rộng của cái ô cũng có hạn, vẫn có nhiều món ăn bị ánh nắng chiếu tới, nhìn có vẻ khô héo.
Hàn Vũ Tích mặc kệ khuôn mặt mờ mịt của Lâm Vân, nàng đi tới quán hàng, thấy cái gì thì mua cái đó. Nàng cũng sẽ không đến hỏi Lâm Vân thích ăn gì. Dù sao chỉ cần không chết đói là được.
Nàng mua rất nhiều thức ăn, hai tay của Lâm Vân đã xách không hết. Hàn Vũ Tích phỏng chừng số này có thể miễn cường đủ cho hắn ăn một tuần. Không tiếp tục mua nữa, mà trực tiếp quay đầu trở về nhà.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không nói gì. Thấy Hàn Vũ Tích đã mua xong thức ăn, lập tức mang theo đồ ăn đi phía sau.
Kỳ thực khi hắn nhìn thấy chỗ khoai sọ kia, hắn rất muốn mua thêm một chút. Trực giác nói cho hắn biết, thứ này rất có lợi cho việc tu luyện của hắn. Nhưng trong người hắn không còn một đồng. Mà đòi tiền Hàn Vũ Tích là không thể nào. Hắn quyết định một khi mình hình thành Tinh Vân, vô luận ra sao cũng phải đi ra ngoài tìm việc làm. Không thể để một nữ nhân nuôi sống được.
– Di, Vũ Tích, sao em lại ở đây? Đến mua thức ăn à? Không phải em thường ăn cơm ở công ty sao? Như thế nào lại đi đến chỗ nào mua thức ăn?
Thẩm Quân bất ngờ đụng phải Hàn Vũ Tích, y cảm thấy rất vui mừng. Không ngờ hôm nay lại bắt được cơ hội tốt như vậy. Y liền có ý định mặt dày mày dạn mời nàng ăn một bữa cơm. Nếu nàng ta nói không rảnh, thì mình liền cùng đi theo nàng ta về nhà ăn cơm. Dù sao trong nhà nàng ta cũng chỉ có một thằng ngốc.
Hàn Vũ Tích nhíu nhíu mày. Thật không ngờ ở đây lại gặp phải người này. Trong lòng nàng kỳ thực không thích Thẩm Quân, nàng nói:
– Đúng vậy, mua thức ăn.
– A, mua xong rồi à? Anh mời em đi ăn bữa cơm được không? Đừng nói em lại không có thời gian rảnh nhé?
Thẩm Quân âm thầm đắc ý. Chắc lần này cô nàng khó mà lấy cớ từ chối.
– A, Hàn Vũ Tích, phiền toái ngươi mở hộ ta cái ô.
Lâm Vân đi tới trước mặt của Hàn Vũ Tích, cười tủm tỉm nói với Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích đang định tìm cớ từ chối Thẩm Quân, nhìn thấy Lâm Vân bảo nàng mở ô. Tuy không muốn làm chuyện nhàm chán này, nhưng vì để tránh cho Thẩm Quân hỏi tiếp, rõ ràng nghe theo lời của Lâm Vân, mở cái ô ra.
Thẩm Quân chính đang suy đoán cái tên cầm thức ăn này là ai. Trong lòng tự nhủ, trời đã râm mát hơn, còn mở ô làm cái quái gì? Y còn chưa kịp nói gì, đã nghe Lâm Vân nói:
– Vị đại thúc này, ngươi nên tìm một chỗ tránh mưa đi.
Nói xong, lập tức đi lên cùng Hàn Vũ Tích.
Trong nội tâm Thẩm Quân mắng to. Lão tử chỉ là không cạo râu mà thôi, có già như vậy sao? Bất quá, y còn chưa kịp trách vấn thì ‘Oanh’ một tiếng. Là tiếng sấm, theo đó mưa to lập tức rơi xuống. Cơ hồ không có dấu hiệu gì.
Đáng thương Thẩm Quân giống như những người khác đứng ở ven đường, toàn thân lập tức bị nước mưa xối cho ướt sũng. Muốn tìm một chỗ tránh mưa, nhưng xung quanh toàn là quán hàng bán rong, cái ô chỉ đủ che người bán hàng và hàng hóa, làm gì còn chỗ nào để nấp.
– Cả người ướt sũng như vậy rất dễ bị cảm a. Thật tội nghiệp!
Rất xa, Thẩm Quân còn nghe được tiếng than của Lâm Vân.
Chương 9 : Đoạn đường mưa gió
Hàn Vũ Tích mở cái ô, nhìn mưa to như trút, lại nhìn rất nhiều qua đường đang tìm chỗ tránh mưa, nàng không khỏi bội phục vận khí của người này. Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
– Nặng quá, ta xách không hết được.
Hàn Vũ Tích còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng của Lâm Vân ở đằng sau cái ô.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân, Hàn Vũ Tích một tay cầm ô, một tay xách hộ cho Lâm Vân mấy túi đồ ăn.
– Phía bên này của ta mưa lớn hơn, đưa cái ô cho ta cầm.
Lâm Vân vọt tới muốn cầm cái ô trong tay của Hàn Vũ Tích. Nhìn Lâm Vân vẻ mặt ngu ngốc, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cực kỳ thương tâm. Chẳng lẽ mặc kệ hắn đi về nhà trước? Nhưng nếu bị mưa làm ướt mà bị ốm, thì ai chăm sóc cho nàng, chả lẽ nhờ vào một kẻ như vậy. Bị ốm cũng không thể đi làm. Đó không phải điều nàng muốn.
Nhưng do tính tình quật cường, nàng liền đưa cái ô cho Lâm Vân. Nàng thì tiếp tục cúi đầu đi về phía trước. Trong nội tâm thực sự không muốn đi chung với người này.
Cũng không quản mưa rơi như trút, Hàn Vũ Tích cúi đầu đi vô cùng nhanh. Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm.
Mưa càng ngày càng lớn, Hàn Vũ Tích nhìn ống quần đã bị ướt đẫm, rốt cuộc nước mắt kìm không được cũng rơi xuống ống quần.
Chỉ hơn 10 phút rõ ràng đã đi về tới nhà. Cũng không quan tâm Lâm Vân có đi theo trở về hay không, Hàn Vũ Tích cầm cái chìa khóa mở cửa, rồi trực tiếp vứt thức ăn ở góc cửa, liền chạy lên phòng mình, ngã xuống giường, âm thầm rơi lệ.
Trong mơ Hàn Vũ Tích thường mơ tới có một hoàng tử cưỡi bạch mã tới rước nàng. Hoàng tử anh tuấn tiêu sái cầm hoa hồng, đi tới trước mặt của nàng, giúp nàng đeo nhẫn kim cương, sau đó nói sẽ mãi mãi yêu thương nàng. Chính là khi tỉnh lại, chỉ là một tên ngu ngốc hay khi dễ mình mà thôi. Thậm chí ngay cả cái ô, hắn cũng muốn dành với mình.
Thương tâm qua đi, Hàn Vũ Tích đứng lên. Trong lòng nói, vẫn nên tranh thủ thời gian đi tắm, bằng không cứ như vậy sẽ bị bệnh. Mặc dù ở trong mắt của Hàn Vũ Tích, nơi này không phải là gia đình của nàng. Nhưng nơi này đã có một người bệnh, nếu mình lại sinh bệnh, thì chỗ này còn lộn xộn như thế nào nữa.
Ừ, đang muốn cởi quần áo tắm rửa, Hàn Vũ Tích bỗng ngẩn ra. Quần áo của mình rõ ràng vẫn khô, chỉ có vài chỗ bị thấm ít nước mưa. Mấy chỗ này bị ướt là do khi mình đưa cho Lâm Vân cái ô mà lưu lại. Nhưng rõ ràng vừa nãy mưa rất lớn, hơn nữa cái ô cũng bị Lâm Vân cầm đi.
Chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ có ống quần của mình là bị ướt, còn lại đều khô ráo? Chẳng lẽ trên đường đi là do Lâm Vân giúp mình che mưa. Vừa nãy, chính mình do quá kích động, một mực cúi đầu chạy về không có để ý?
Bất quá, cho dù Lâm Vân giúp mình che mưa, nhưng cái ô nhỏ như vậy, một người dùng đã miễn cưỡng. Ít nhất một bên quần áo của mình phải ướt đẫm mới đúng? Nhưng sự thực toàn bộ quần áo đều khô ráo. Chợt nhớ tái cái gì, nàng liền vội vã xuống tầng.
Lâm Vân đang ở trong bếp chỉnh lý món ăn. Hình như hắn vừa mới trở về, quần áo của hắn cũng không thấy ướt. Trong lòng của Hàn Vũ Tích càng cảm thấy kỳ quái, trên người Lâm Vân rõ ràng không bị mưa xối ướt? Nhìn nhìn chân của Lâm Vân, thấy hắn đã thay đổi sang một đôi giày vải sạch sẽ.
– Hắt xì!
Lầm Vân hắt hơi một cái, liền lấy tay lau lau mũi. Mặc dù không có nước mũi chảy ra, nhưng cũng đủ làm cho Hàn Vũ Tích chán ghét.
Trông thấy Lâm Vân lau mũi, ngây ngốc nhìn mình cười, lại tiếp tục chỉnh lý mấy đồ ăn, Hàn Vũ Tích thực sự hết chỗ nói. Nhìn nhìn khuôn mặt của hắn, nàng có cảm giác buồn bực không nói lên lời. Hơi nhăn lông mày, cũng lười hỏi hắn, trực tiếp đi tắm rửa.
Mặc dù không bị mưa xối ướt, nhưng Hàn Vũ Tích có thói quen sạch sẽ. Lúc trước đi trên đường vẫn dính chút bụi bặm, cảm thấy không thoải mái.
Nhìn thấy Hàn Vũ Tích đi lên tầng, Lâm Vân cũng không nói gì. Vừa nãy, vì giúp Hàn Vũ Tích tránh mưa, cả bộ áo khoác của hắn đã bị ướt sũng.
Thấy Hàn Vũ Tích trực tiếp đi lên lầu rồi đóng cửa, cũng không biết nàng làm gì. Hắn liền cầm áo khoác dài để ở ban công, dùng nước nóng giặt sạch, rồi vào bếp tiếp tục chỉnh lý lại thức ăn. Hắn biết số thức ăn này là để cho hắn ăn cả tuần, cho nên không dám chậm trễ.
Sau khi Hàn Vũ Tích tắm rửa xong, đi xuống thấy Lâm Vân ở trong bếp nấu ăn, có mấy món nấu xong còn được bày biện trên bàn. Trong nội tâm nàng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ nấu cơm chính là thiên phú của người này sao?
Tuy thắc mắc, nhưng nhìn mấy món ăn nóng hôi hổi, cực kỳ bắt mắt. Mà nàng cũng đã đói bụng. Do dự một chút, liền không rút rè, cầm bát cơm Lâm Vân đã xới sẵn, gắp thức ăn bắt đầu ăn.
Lâm Vân nhìn thấy Hàn Vũ Tích ăn cơm, cũng không khách khí, bưng một bát cơm, ăn ngấu nghiến.
Lần nữa, Hàn Vũ Tích bị tài nấu ăn của Lâm Vân làm cho chấn kinh. Quả thực ăn quá ngon. Bất tri bất giác, mấy đĩa thức ăn đã bị nàng gắp hơn nửa. Nhưng nhìn dáng ăn của Lâm Vân, giống như hổ đói vậy, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng táp táp lưỡi. Khiến nàng dù muốn ăn thêm một chút, nhưng vẫn là buông bát đũa xuống, trực tiếp đi lên tầng làm việc.
Trong mắt của Lâm Vân hiện lên một tia ảm đạm. Mặc dù tướng ăn của hắn không tốt, nhưng hắn lại không muốn sửa lại. Dù sao hắn và Hàn Vũ Tích cũng không phải sống ở đây cả đời, quan tâm làm gì nàng thích hay không thích dáng ăn của mình. Từ nay về sau, mình tận lực không cùng nàng ăn cơm là được rồi.
Sau khi Lâm Vân ăn xong, rửa sạch bát đũa, liền trở về phòng của mình, bắt đầu tu luyện.
Hàn Vũ Tích nghe thấy thanh âm đóng cửa từ phòng Lâm Vân, biết rằng hắn đã ăn xong. Lúc này mới đi xuống cầu thang, tới phòng bếp. Nàng nghĩ tới vừa nãy mình còn chưa ăn no, muốn ăn thêm chút nữa rồi dọn dẹp bát đũa.
Chính là vừa mới mở lồng cơm ra, ở trong đã rửa sạch sẽ. Không chỉ nói thức ăn, cho dù một giọt nước cũng không còn. Bất đắc dĩ thở dài, trong lòng tự nhủ, hắn ăn uống thật sạch sẽ a. Mở tủ lạnh ra, lấy bánh bao mua từ giữa trưa. Để bánh bao vào lò vi ba hâm nóng. Cắn một miếng, chỉ cảm thấy vô vị, một chút cũng ăn không vô, lại đem bánh bao bỏ vào tủ. Đột nhiên mặt nàng đỏ lên, chẳng lẽ mình lại nghĩ tới mấy món ăn mà Lâm Vân nấu rồi?
Hàn Vũ Tích trở lại phòng, không còn tâm tư làm việc. Lúc thì nghĩ sao cho nhanh tới cơm tối, lúc thì nghĩ vì sao quần áo của mình không bị nước mưa xối ướt. Suy nghĩ kỹ một lúc, mới hồi phục tinh thần, trong lòng tự nhủ, không phải do mấy ngày nay quá mệt mỏi a? Liền nằm xuống giường, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Lâm Vân tu luyện bốn giờ mới đứng lên. Với tiến độ tu luyện hiện tại, hắn cảm thấy vẫn tương đối thỏa mãn. Ở một nơi thiếu linh khí như ở đây, có thể tu luyện với tốc độ như vậy, hắn đã cảm thấy rất hưng phấn.
“ Xem ra chính mình không cần một tuần là có thể hình thành Tinh Vân. Lúc đó có thể vào buổi tối hấp thu tinh hoa của tinh thần, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn”
Đi xuống tầng, nấu mấy món, ăn xong, lại tiếp tục lên tầng tu luyện.
Ngủ xong một giấc, Hàn Vũ Tích cảm thấy tinh thần cực kỳ thoải mái. Thật lâu đã không có cảm giác này. Nhìn nhìn đồng hồ, rõ ràng vừa ngủ đã ngủ hơn 5 tiếng. Tranh thủ thời gian rửa mặt rồi xuống tầng. Trong nội tâm lại ngóng nhìn Lâm Vân đã nấu xong cơm tối. Quả nhiên nồi cơm điện trong phòng bếp vẫn còn nóng.
Hàn Vũ Tích ăn xong đồ ăn ngon, trong lòng suy nghĩ, kẻ ngốc này, không phải cái gì cũng kém.
Chương 10 : Thu hồi biệt thự
Lần đầu tiên Hàn Vũ Tích đi làm mang theo tâm tình vui vẻ. Vừa tới cửa chính của biệt thự, quay đầu nhìn phòng của Lâm Vân, trông thấy trên ban công có phơi một cái áo khoác màu đen. Trong nội tâm thầm than, thật đúng là bệnh, trời nóng như vậy cũng mặc quần áo dày cộm. Lắc đầu, chẳng muốn quản chuyện này. Chỉ cần hắn không gây chuyện là coi như giúp mình rồi.
Xe của nàng đã được sửa lại tốt, nhưng vẫn được cất ở gara tầng ngầm, không dám lấy ra dùng. Tuy chỉ là một chiếc xe Fox, nhưng đã bị Lâm Vân đập nát hai lần. Hai ngày này, nhìn biểu hiện của Lâm Vân có vẻ tốt hơn, nàng mới lấy xe đi tới công ty. Chuẩn bị lúc quay về, cẩn thận cất lại vào gara, không để cho Lâm Vân phát hiện. Ngẫm lại, ngay cả xe Lamborghini đều bị Lâm Vân đập nát, chiếc xe này của mình, nếu bị hắn đập thêm lần nữa, chắc chỉ còn vứt vào bãi rác.
Hàn Vũ Tích vừa mới tới cửa phòng nhân sự, liền nghe thấy Tiểu Du nói chuyện điện thoại:
– A, Thẩm quản lý bị làm sao mà phải nghỉ hẳn một tuần? Có nghiêm trọng không? Vâng, vâng, cháu biết rồi…
– Thẩm quản lý xảy ra chuyện gì à?
Phương Bình thấy Tiểu Du để điện thoại xuống, liền hỏi.
– Ngày hôm qua Thẩm quản lý bị dính nước mưa, liền bị cảm. Hình như là bị nhiễm trùng gì đó, nghe có vẻ rất nghiêm trọng. Hiện tại đang ở trong bệnh viện. Vừa rồi người nhà của anh ta xin cho anh ta nghỉ một tuần.
Tiểu Du nói ra.
Hàn Vũ Tích nghe thấy vậy có chút buồn cười. Nàng nhớ rõ hôm qua, lúc mua thức ăn, trước khi đi Lâm Vân còn nói cái gì, cẩn thận dính mưa mà bị bệnh. Người này quả nhiên đoán mò cũng trúng. Không lẽ, ngày hôm qua hắn đoán được trời sẽ mưa nên mới mang ô theo a? Bất quá, nàng lại lắc đầu, điều này sao có thể xảy ra?
Mấy ngày này là mấy ngày Hàn Vũ Tích cảm thấy thoải mái nhất. Ở công ty không còn bị Thẩm Quân quấy nhiễu. Lúc về nhà, còn được ăn những món ăn ngon để trong nồi cơm. Thậm chí còn không phải nhìn thấy thân ảnh của Lâm Vân. Nếu thời gian cứ một mực trôi qua như vậy, quả thực không tồi.
Trước kia, nàng toàn là ở bên ngoài ăn cơm tối. Hiện tại mỗi ngày có thể trở về ăn món ăn mà mình yêu thích. Cảm giác thật tốt.
Đột nhiên nghĩ tới, chỗ thức ăn mình mua có đủ cho một tuần lễ? Ngẫm lại, mấy món mà mình ăn mỗi ngày đều là thức ăn mà mình mua lúc trước. Tuy mấy món đều rất hợp khẩu vị, nhưng nếu mua thêm nhiều loại, chẳng phải tốt hơn? Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích vẫn là quyết định để mấy trăm nguyên ở trong nhà. Nhưng nàng chắc chắn sẽ không gõ cửa phòng Lâm Vân rồi đưa tiền cho hắn. Mà như cũ để một nghìn nguyên ở trước bàn máy tính.
Mỗi ngày Lâm Vân đều đợi Hàn Vũ Tích đi làm rồi mới ra khỏi phòng. Đầu tiên đến sân luyện quyền pháp, sau đó ăn cơm, luyện công. Tới chiều lại tới các tiệm sách coi lén. Buổi tối thì chừa chút đồ ăn cho Hàn Vũ Tích. Vài ngày trôi qua, hắn cùng Hàn Vũ Tích, người nào làm việc đấy, không đụng chạm lẫn nhau, thời gian trôi qua cũng thư thái. Tinh Vân trong người hắn hình thành rất nhanh. Mắt thấy còn một ngày là có thể triệt để tạo thành.
Nghe thanh âm, có lẽ Hàn Vũ Tích đã ra ngoài đi làm, Lâm Vân duỗi lưng một cái, chậm rãi xuống nhà vệ sinh rửa mặt. Đi qua phòng của Hàn Vũ Tích, thấy không có đóng. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ nàng lại quên đóng cửa? Nhớ rõ lần trước quên đóng cửa, lúc tan tầm trở về có vẻ rất vội vã. Ai, thực là một nữ nhân hay quên. Vẫn là giúp nàng ta đóng cửa lại.
– Chị…
Lâm Vân đang định đóng cửa, thì nghe thấy một giọng nữ thanh thúy vang lên từ dưới tầng.
Lâm Vân vội vàng xuống tầng thì trông thấy một cô gái rất xinh đẹp, tuổi chừng 18, 19 đang đứng ở phòng khách. Lâm Vân không nói gì, chỉ nghe thấy cô gái này nói:
– Ngươi chính là kẻ kia tâm thần….A, chính là Lâm Vân, chị của ta có ở nhà không?
Lâm Vân chỉ cảm thấy buồn bực. Trong lòng tự nhủ, cô gái này cũng thật là bưu hãn a! Hình như trước kia đã từng gặp qua nàng. Nàng có vài phần giống Hàn Vũ Tích. Vừa rồi nghe nàng ở dưới tầng gọi chị, chẳng lẽ đây là em gái của Hàn Vũ Tích.
– A, không có chuyện của ngươi, chị của ta chắc là còn chưa đi làm. Ta đi lên tìm chị ấy.
Cô gái này nhìn Lâm Vân vẫn ngây ngốc đứng một bên, trong mắt hiện lên một tia khó nói lên lời, trực tiếp đi qua Lâm Vân lên tầng.
Nhìn vẻ hấp tấp của cô gái này, trong lòng Lâm Vân đúng là buồn bực. Hai người là chị em sao tính cách lại khác nhau một trời một vực như vậy.
Cô gái vội vàng mở cửa, nhưng không thấy Hàn Vũ Tích trong phòng, có vẻ rất thất vọng. Nàng lập tức lấy một cái điện thoại màu hồng trong túi, chuẩn bị gọi điện thoại. Đột nhiên, nàng trông thấy một nghìn nguyên để trên bàn máy tính, liền vui vẻ. Vội vàng cất điện thoại đi, cầm tiền chạy ra cửa chính. Trước khi đi, vẫn không quên nói một câu:
– Lâm Vân, ta đi đây.
Cả quá trình, Lâm Vân đều không nói một câu. Cô gái này giống như từ trên trời rơi xuống lại biến mất. Lâm Vân chỉ phải cười khổ, vẫn không nhanh không chậm đi tới sân luyện quyền. Sau đó lại lảo đảo tới tiệm sách.
Mặc dù lần này Hàn Vũ Tích không như lần trước lo lắng Lâm Vân sẽ lục lọi đồ đạc trong phòng của mình, nhưng sau khi tan tầm, nàng vẫn lập tức trở về.
Nhìn trong phòng vẫn y nguyên sạch sẽ, Hàn Vũ Tích thở dài một hơi. Lại nhìn trên bàn máy tính không còn tiền, biết là Lâm Vân cầm đi, mới yên lòng.
Lâm Vân sớm đã trở về phòng ngủ tu luyện. Hàn Vũ Tích cầm cơm trong nồi cơm điện ra ăn, rồi đi lên tầng tắm rửa, tiếp tục làm việc.
Linh khí hóa thành tinh lực, thúc dục Tinh Vân bên trong cơ thể của Lâm Vân nhanh chóng hình thành. Hắn không chút do dư ăn nốt mấy quả Minh Yên còn lại. Sau khi ăn xong, tinh lực trong cơ thể hắn đột nhiên bành trướng. Lâm Vân bảo vệ chặt đan điền. Một tiếng ‘Oanh’ vang lên, Lâm Vân chỉ cảm thấy chấn động toàn thân. Một cỗ khí tức thoải mái bay thẳng lên đầu. Trong lòng Lâm Vân liền mừng rỡ. Hắn biết rằng Tinh Vân đã triệt để hình thành. Nhưng vẫn không dám ngừng việc tu luyện lại.
Tinh Vân hình thành, nhanh chóng khiến cho các huyệt vị kinh mạch bên trong cơ thể của Lâm Vân cường hóa gấp trăm lần.
Lại qua bốn tiếng, Lâm Vân mở to mắt đứng lên. Hắn cảm thấy toàn thân đều tràn ngập tinh lực cùng khí lực. Hiện tại cho dù đối mặt với mười người thanh niên to lớn, phỏng chừng mười người đó cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đến Địa Cầu đã không phải là ngắn, hắn biết rõ ở nơi này, người luyện võ tới tận cùng có thể hình thành nội lực. Lực lượng Tinh Vân trong người của mình, có chút giống như nội lực. Nhưng Lâm Vân biết lực lượng Tinh Vân của mình càng cường hãn hơn so với nội lực không biết bao nhiêu lần.truyện Hệ Thống audio
Hơn nữa, nội lực cho dù luyện sâu thêm nữa cũng không thể trường thọ hay phi thăng. Nhưng lực lượng Tinh Vân, chỉ cần ngưng kết thành một sao, là có thể trường thọ và kết thành Tinh Giới. Mặc dù không dám nói tới phi thăng, nhưng một khi luyện tới hai sao, có thể cưỡi mây phi hành. Những điều này, nội lực còn lâu mới bằng được.
Nhìn toàn thân đen như nước bùn, Lâm Vân không có kinh sợ, mà còn lấy làm mừng. Hắn biết rõ đây là kết quả do Tinh Vân hình thành, tẩy rửa các chất bẩn bên trong cơ thể. Nhưng toàn thân hắn vẫn bốc mùi rất khó ngửi. Lâm Vân vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa sạch một lần.
Hàn Vũ Tích ngủ tới nửa đêm, bỗng nghe thấy tiếng Lâm Vân tắm rửa trong nhà vệ sinh, nàng cảm thấy không có lời để nói. Trong lòng tự nhủ, người này cũng quá quắt một chút. Mấy ngày nay, nhìn hắn nấu cơm ngon, còn tưởng rằng đã khá hơn nhiều. Thật không ngờ, vẫn chứng nào tật nấy.
Lần này tắm rửa, Lâm Vân mất tới gần một giờ. Rửa sạch sẽ xong mới phát hiện, làn da vốn ngăm đen của mình đã biến thành trắng nõn. Nghĩ thầm, mình cũng không thể khống chế được việc này. Vội vàng rửa sạch y phục, rồi mang quần áo ra ban công phơi.
Một giấc ngủ tới tận 9h sáng hôm sau mới tỉnh. Đi ra thì phát hiện hôm nay Hàn Vũ Tích không có đi làm. Từ một tuần trước, cùng Hàn Vũ Tích đi mua thức ăn, đến hiện tại hắn mới nhìn thấy nàng. Trong nội tâm hơi bất ngờ, rồi mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật.
Nguyên lai, cho dù chủ nhật Hàn Vũ Tích đều tới công ty đi làm. Bất quá, hiện tại Lâm Vân ở nhà không còn cãi lộn, nên Hàn Vũ Tích cũng không muốn suốt ngày nhốt ở trong công ty.
Hiện tại Tinh Vân của Lâm Vân đã hình thành, hắn muốn đưa ra việc ly hôn với Hàn Vũ Tích. Dù sao hai người cho dù kết hôn cũng như không kết hôn vậy, cần gì phải khiến đôi bên khó chịu. Phỏng chừng Hàn Vũ Tích cũng suy nghĩ như mình. Dù sao nàng ta vẫn còn trẻ, chỉ có 24,25 tuổi
Nhìn thấy Lâm Vân xuống tầng, Hàn Vũ Tích cảm thấy Lâm Vân có nhiều điểm biến hóa. Chẳng những là bệnh của hắn, còn là khí chất và thần thái của hắn. So với bộ dáng chán chường không chịu nổi trước đây, hiện tại hắn đã tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa làn da cũng trở nên sáng bóng. Chính đang cân nhắc, chợt nghe thấy tiếng đỗ xe ở bên ngoài.
– Ha ha, hiện tại căn biệt thư này đã là của ta. Lâm Vân, ngươi có thể dọn đi rồi. Cha nói rằng, toàn bộ quyền sở hữu của căn biệt thư này giờ nằm trong tay ta. Hắc hắc, đó là vì cha muốn đền bù tổn thất mà ngươi đập xe của ta lúc trước. Xin lỗi nhé, ta muốn thu hồi biệt thự.
Lâm Khải vừa bước ra khỏi xe, đã cất tiếng cười đắc ý.