1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
  4. Tập 6: Ô quy đại pháp (c26-c30)

[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch

Tập 6: Ô quy đại pháp (c26-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 26 : Ô quy đại pháp

Nói đến đây lão đạo sĩ thở dài nói: Cái gọi là Đại đạo vô hình, pháp môn của Khinh Linh Tử, quan trọng là tính thông pháp, biết nguồn gốc, trúc thần thể. Có điều loại phương pháp này trái với bình thường, mặc dù uy lực to lớn và mạnh mẽ nhưng…!

Tiểu Lôi lập tức mở to hai mắt, nói to: Vậy học môn này đi ! Nếu như bỏ qua cái thứ có sức mạnh này mà không học, ngược lại học cái thứ yếu ớt kia thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Nói đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên giật bắn người, thốt lên: “Đúng rồi, chút nửa là quên một chuyện rất là quan trọng, ta nghe nói loại pháp thuật này, cuối cùng cũng gặp thiên kiếp! Loại pháp thuật của Khinh Linh Tử này, tương lai sẽ gặp thiên kiếp, có phải rất lợi hại phải không?”

Lão đạo sĩ sửng sốt một hồi nhịn không nổi bật cười to haha…, cười đến khi Tiểu Lôi trong lòng cảm thấy lo lắng, lúc này lão mới hạ thấp giọng nói: “Tiểu tử, cái cách nói thiên kiếp là ngươi nghe từ đâu vậy? Trời cao có đức hiếu sinh, đã có người một lòng hướng đạo, thế thì thượng thiên khích lệ còn không kịp nữa là, làm sao có thể giáng thiên kiếp xuống làm khó người ta chứ?”

Tiểu Lôi sửng sốt một hồi, há hốc miệng nhìn lão đạo sỹ: “Ý ông nói là không có thiên kiếp?”

Lão đạo sỹ lắc đầu nói: “Có thì tự nhiên sẽ có, phàm là những người tu luyện, phương pháp tu hành, phần lớn đều là tuần tự mà làm , chứ không hề có cách nói thiên Kiếp. Mà những yêu tinh tu luyện thành sinh linh khác, trước khi đắc đạo mới phải gặp thiên kiếp thật sự!”

Tiểu Lôi trong lòng buồn bã nghĩ: Xem mấy quyển tu chân tiểu thuyết, viết cái gì là Thiên Kiếp thật đáng sợ, cái gì mà Thiên Lôi đánh xuống, lửa trời thiêu đốt, thì ra đều là giả.

Chỉ nghe thấy đạo sỹ tiếp tục cười:”Những người tu thành tiên như chúng ta, một lòng hướng đạo, ông trời sẽ không làm khó đâu. Mà nếu như tu đạo ma đạo yêu thì mới gặp thiên kiếp. Giống như bọn Ngô Đạo Tử, mấy công pháp tu luyện, mặc dù ngươi không chịu học nhưng đều là những pháp môn ổn thỏa nhất, chỉ cần họ theo trình tự mà từ từ luyện, tương lai ắt có cơ hội đắc đạo thành tiên, cái gọi là Thiên Kiếp sẽ không rơi xuống đầu họ được đâu.”

Không có Thiên Kiếp thế thì chẳng phải chỉ cần sống lâu, thì nhất định sẽ thành tiên? Thế thì mọi người đều học rùa đen, trường thọ hơn người là được rồi! Cái gì mà Pháp thuật tu tiên, vốn chỉ là Ô Quy đại pháp thôi!

Tiểu Lôi cau mày nói: “Ông nói Ngô Đạo tử mấy người họ không bị Thiên Kiếp, thế Khinh Linh Tử… ”

Lão đạo sỹ nhìn sâu vào mắt Tiểu Lôi rồi nghiêm mặt nói: “Đó chính là nguyên nhân ta ngạc nhiên khi thấy ngươi chọn pháp môn Khinh Linh tử. Pháp môn Khinh Linh tử tu luyện sát khí rất nặng, thượng thiên có đức hiếu sinh. Vì vậy , võ đạo tu luyện đến cuối cùng cũng sẽ gặp Thiên Kiếp!Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng!”

“ Cái gì?” Mặt Tiểu Lôi lập tức trắng bệch kêu lên: “Tại sao? Tại sao những pháp môn khác đều không có Thiên Kiếp, mà pháp môn của Khinh Linh Tử lại có ?” Mắt thấy lão đạo sỹ mặt đầy vẻ nghiêm trang, Tiểu Lôi biết đây là sự thật, không thể tránh khỏi, lúc này lại chuyển qua hỏi: “Thế cái gì là Thiên Kiếp? Khi nào sẽ xảy ra?”

Lão đạo sỹ chầm chậm thò ra ba ngón tay, nghiêm mặt nói: “Cái gọi là Thiên kiếp, chính là thượng đế mở một con đường cho những kẻ tu luyện ngoài chính đạo. Rốt cuộc thì lưới trời cũng mở ra một bên, để cho những kẻ tu luyện những pháp môn khác cũng có cơ hội thành tiên. Chỉ cần có thể vượt qua Thiên kiếp, từ đó có thể độn xuất ngũ hành, siêu thoát thiên địa. Có thể nói là đã tu thành chánh quả.

Tiểu Lôi cười hì hì: “Thế nếu như không vượt qua được, tức là chết không toàn thây, đúng không?”

Lão đạo sỹ cười nhẹ: “Pháp môn của Khinh Linh Tử , đó là cưỡng đoạt tạo hóa của thiên địa về mình, ngầm xâm nhập vào huyền cơ trúc thần thể của nhật nguyệt, đó là hành động trái với trời! Tương lai nếu như ngươi tu luyện được, tiến triển nhanh chóng, đợi đến một ngày nào đó ngươi tu luyện đến địa cấp tuyệt phẩm, thế thì sau 500 năm, trên trời sẽ có Thiên lôi đánh ngươi! Ngươi chống đỡ được, thế thì sẽ có đường sống, chống không được, thì thần hồn đều tiêu tan! Nếu như ngươi qua được một cửa này của Thiên Lôi, thế thì đợi thêm 500 năm nữa, một khi ngươi đạt đến Thiên cấp nhất phẩm, thế thì trên trời sẽ giáng xuống thiên hỏa thiêu cháy ngươi! Thiên hỏa này không phải là lửa bình thường, cũng không phải là ngọn lửa có thể nhìn thấy được! Chính là âm hỏa trong người ngươi ! từ huyệt Dũng Tuyền bốc lên, thấu đến nê viên cung, cho đến khi ngũ tạng thành tro tàn, tứ chi đều hủ nát, nếu ngươi chống lại không được, thế thì bất luận đạo pháp của ngươi thông huyền, cũng là tro bay khói tan! Nếu như ngươi may mắn có thể chống lại sự thiêu đốt của thiên hỏa, qua được cửa đó, thế thì lại đợi thêm 500 năm nữa. Đợi đến lúc ngươi tu luyện đến thiên cấp nhị phẩm, hì hì…Trên trời lại sẽ giáng xuống Thiên phong, cũng chẳng phải gió Đông Tây Nam Bắc gì đâu, mà là âm phong trong người ngươi! Đến lúc sẽ từ đỉnh đầu ngươi thổi tới cung mạng, nhập vào lục phủ, qua đan điền, xuyên cửu khiếu, nếu ngươi chống lại không được thì sẽ thịt nát xương tan, những gì tu hình trong ngàn năm qua sẽ hóa thành cát bụi, từ đó vạn kiếp bất phục!” (Chú thích: Về cách nói Thiên kiếp, ở đây dùng thiết định trong Tây Du Ký- TG.).

“Mẹ kiếp, phức tạp thế à ?” Trên mặt Tiểu Lôi lộ chút sợ hãi, chịu không được bèn nói: “Cái Thiên kiếp này không chỉ có ba lần, mà theo ông nói, càng lúc càng lợi hại?”

Lão đạo sĩ cười haha…, nói: “Nếu như ngươi sợ rồi, thì cố gắng theo ta học pháp thuật của bọn Ngô Đạo Tử đi, tự nhiên sẽ không có thiên kiếp giáng xuống đâu. Đây là cách ổn thỏa nhất rồi.”

Tiểu Lôi do dự một hồi, nói: “Lúc đầu ông có nói, dựa theo phương pháp của Khinh Linh Tử, nếu như qua được ba lần Thiên kiếp thì sao?”

Lão đạo sỹ trầm ngâm một hồi, nhìn chăm chú Tiểu Lôi một hồi lâu, từ từ thốt ra một câu : “Từ đó có thể đảo ngược ngũ hành, Thiên giới Địa phủ, vạn vật tạo hóa, một mình tha hồ tung hoành! Cả thần phật cũng tùy ý ngươi, kim thân bất tử bất diệt, từ đó trên trời dưới đất, sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể câu thúc quy tắc của ngươi!!”

Tiểu Lôi nghe vậy trong lòng kích động không thôi, không ngăn được một dòng máu nóng dâng lên, cắn răng mà nói: “Được! Ta sẽ học cái này !”

Gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt long lanh. Lão đạo sỹ nhìn mấy lần, thở dài, hạ thấp giọng lẩm bẩm nói: “Được rồi, được rồi, sinh tử do trời vậy. Ta đã khổ cực phí nhiều lời, hắn quả nhiên vẫn chọn con đường gian nan nhất đó, lão đạo ta đã cố gắng hết mình, hắn đã chọn con đường này thế thì theo ý hắn vậy.”

Tiểu Lôi mặt biểu hiện đầy vẻ kiên quyết, dáng vẻ ấy, giống một tử tù sắp phải lên pháp trường kiên quyết nói: “Lão đạo sỹ, hôm nay ta xin bái người làm sư !”

Nói xong, quỳ xuống dập đầu 3 cái, xong mới đứng lên, nói to: “Sư phụ, con đã dập đầu rồi, thầy dạy con pháp thuật đi !”

Lão đạo sỹ xắn tay áo lên nghiêm chỉnh nói: “Được, hôm nay ngươi đã bái ta làm thầy, ngươi chính là người đệ tử cuối cùng của ta, cũng là đệ tử nhỏ nhất. Ngươi nên nhớ lấy, tên gọi của ta là Tiêu Dao Tử, từ nay ngươi chính là đồ đệ của Tiêu Dao Tử ta, ngươi phải tuân thủ môn quy của ta, tu luyện thật chăm chỉ”

Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Sư phụ, môn phái chúng ta gọi là phái Tiêu Dao, sao đạo hiệu của thầy cũng là hai chữ Tiêu Dao?”

Tiêu Dao Tử cười khổ nói: “Đây là quy cũ do Tổ sư định ra, bất luận đạo hiệu vốn là gì, một khi tiếp nhận chưởng môn, đạo hiệu đều tự động đổi thành Tiêu Dao Tử, từ lúc môn phái chúng ta khai sơn, đều như vậy, mỗi một đời chưởng môn, đều gọi là Tiêu Dao Tử. Trong tương lai nếu như ngươi có cơ hội làm chưởng môn, cũng sẽ gọi là Tiêu Dao Tử, đều như nhau cả.”

Tiểu Lôi thè lưỡi cười hì hì…nói : “Bản tính con không thích gò bó, bởi thế cái chức chưởng môn đó, có muốn nghĩ cũng chẳng nghĩ tới.”

Tiêu Dao Tử hai mắt nhìn Tiểu Lôi, thở dài nói: “Tính ngươi quá tùy tiện, thực tế không thích hợp loại tu luyện thanh tân quả dục, xem ra loại pháp môn của Khinh Linh Tử, ngược lại lại thích hợp với ngươi, ngươi đến đây ta truyền cho khẩu quyết”.

Nói xong, muốn Tiểu Lôi đưa tai lại gần, Tiêu Dao Tử từng chữ từng chữ khẩu quyết tu luyện nhớ trong đầu nói ra một lần. Ông ta đạo thuật cường đại, những khẩu quyết này một khi nói ra , đều hóa thành một tia thần niệm, in sâu vào trong đầu của Tiểu Lôi, vĩnh viễn cũng quên không được.

“Pháp môn này tên là Viên Chân Vô Thượng Diệu Quyết! Pháp bất truyền lục nhĩ, những khẩu quyết này, miệng ta nói ra, tai ngươi nghe vào. Ngươi không được truyền cho người khác. Càng không cho phép ngươi tự ý thu đồ đệ! Nếu như ngươi phạm vào điều này, ngay cả chúng ta sư đồ một nhà, ta cũng nhất định sẽ tự tay thanh lý môn hộ, phế bỏ ngươi!”. Lão đạo sỹ nói xong câu cuối cùng, thần sắc nghiêm trang.

Tiểu Lôi thờ dài, uể oải nói : “Biết rồi, biết rồi. Con tính tình lười biến, cái việc thu đồ đệ này, cả đời cũng sẽ không có đâu.”

Lão đạo sỹ thở dài, thấp giọng nói: “Được rồi. Ngươi theo ta, ngươi đã thành môn hạ của ta, thì trú ngụ tại đạo quán mà tu luyện. Ta lại truyền cho ngươi khẩu quyết sơn môn, để ngươi tự do ra vào bổn môn…”

Nói xong, kéo tay Tiểu Lôi, đi về hướng hậu điện.

Chương 27 : Tục sáo đích anh hùng cứu mỹ

Sống trong núi không biết đến tháng ngày. Nhật chuyển tinh dời, Tiểu Lôi bất giác đã ở trong Tiêu Dao phái gần một năm rồi !

Một năm gần đây, đa số thời gian của hắn đều trốn trong đạo quán tu luyện. Những đạo pháp mà Tiêu Dao tử truyền thụ quả nhiên cực kỳ bá đạo.

Tiểu Lôi những ngày này, đối với những pháp môn của Tiêu Dao phái đều xem qua, càng ngày càng cảm thấy những pháp môn mình học và những pháp môn khác có khác biệt rất lớn.

Những pháp môn mà bọn Ngô Đạo Tử học, ám hợp thiên đạo, chính là con đường tuần tự vững chắc, tu luyện tiếp tục theo một con đường, không có lấy nửa phần yên hỏa khí tức, nhờ vào Thiên Địa linh khí bỏ cái cũ nạp cái mới.

Nhưng những pháp môn mà Tiểu Lôi học hiện nay, vẫn cứ là một loại ma đạo khác ! Thông thường những người tu luyện học những tiên pháp đó, đều thuận theo trời mà làm. Mà pháp môn này, lại có chút ý nghịch thiên…

Đặc biệt là trong pháp môn đó, chú trọng bắt buộc hấp thu Thiên Địa linh khí để dùng riêng, xâm chiếm huyền cơ của nhật nguyệt tạo ra thần thể. Mặc dù đạo gia cũng có pháp môn hấp thụ linh khí của thiên địa, nhưng pháp môn của mình chỉ mượn Thiên Địa linh khí, dùng pháp thuật chính mình đem máu thịt trên cơ thể dần dần chuyển đổi.

Nói cách khác, theo như cách nói của Tiểu Lôi, pháp môn của bọn Ngô Đạo Tử, giống như bỏ tiền ra đi với gái lầu xanh. Mà pháp môn Tiểu Lôi học, căn bản chính là đi cưỡng gian !

Lúc đầu Tiểu Lôi vẫn thấy chút kỳ quái, uy lực pháp môn này cực kỳ cường đại, tại sao Tiêu Dao Tử lại nói trên đời chẳng có người tu đạo nào tu luyện pháp môn này. Sau khi Tiểu Lôi đã học được vài ngày, mới mới dần dần hiểu được chuyện đó.

Phàm là người tu luyện, mục đích cuối cùng đều là tu thành chánh quả, đắc đạo thành tiên. Nhưng pháp môn này, mặc dù có thể khiến người tu luyện ra pháp thuật và đạo hạnh cường đại với tốc độ rất nhanh, nhưng đến lúc tối hậu, ngược lại phải đối mặt với Thiên kiếp !

Mà đáng nhắc tới, vốn Tiểu Lôi xem rất nhiều tiểu thuyết tu chân, bên trong có nói các loại Nguyên Anh kỳ, Kim Đan Kỳ gì đó, hiện nay ở cấp độ tu luyện của hắn lại biết rằng, kỳ thực không phải phân ra như vậy

Nguyên Anh là không có thật, lúc đầu hắn đã có kéo Tiêu Dao Tử đi hỏi, cái gì là Nguyên Anh, ngược lại thấy Tiêu Dao Tử im miệng không nói lời nào, rõ ràng là cũng không biết là thứ gì. Tiểu Lôi khoa chân múa tay giải thích một hồi, nói là linh thể của người tu tiên, lúc thành tiên thì có thể vứt bỏ xác thịt dùng linh thể bay lên thiên giới trở thành tiên nhân.

Lúc đó Tiêu Dao Tử cười to, hỏi ngược lại: “ Linh thể thăng thiên, vứt bỏ thân xác ? Thế há không phải trở thành sống vất vưởng rồi sao ? Thần phật các nơi, từ Ngọc Hoàng đại đế đến các vị Đại La kim tiên, đều có thân thể cả, ngươi có nghe nói qua vị thần tiên nào chỉ có một hồn phách không ? ”

Tiểu Lôi không nói gì.

Ngay lập tức hắn chầm chậm hiểu ra, việc tu tiên trên thế giới này mãi chẳng có phức tạp và kỳ dị như trong tiểu thuyết đã nói. Phân tích đơn giản một chút. Dựa theo “Thiên can địa chi” mà phân tích. Đẳng cấp tu luyện phân thành hai đẳng cấp.

Phàm là đã thành tiên nhân của tiên giới, đều tính là Thiên cấp, mà những người tu tiên vẫn đang tu luyện dưới trần gian, đều là Địa cấp.

Cái gọi là Thiên can địa chi, Thiên can phân thành Thiên cấp, tổng cộng có 4 phẩm cấp, Địa chi thì phân thành Địa cấp tổng cộng mười hai phẩm cấp.

Dựa theo loại pháp môn tu luyện “ Nhân Súc Vô Hại” kia của Ngô Đạo Tử. Một khi tu luyện đến thập nhị phẩm Địa cấp, thì xem như là tuyệt phẩm của Địa cấp, lập tức có thể hóa vũ thăng tiên. Từ siêu việt Địa cấp trở thành Thiên cấp.

Mà nói một cách đơn giản, tất cả thần tiên trên trời, đại đa số cũng chỉ là Thiên cấp nhất phẩm mà thôi.

Mà đại đa số những kẻ phàm nhân tu luyện vẫn đang tu tiên, cả đời cũng chỉ tu luyện đến khoảng Địa cấp thập phẩm mà thôi — Cách nói này làm cho Tiểu Lôi buồn phiền rất nhiều. Chỉ là Tiêu Dao Tử nói một câu đã khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.

“ Pháp môn tu tiên mặc dù sâu xa huyền diệu, kỳ duyên của mỗi người không giống nhau. Nếu tùy tiện lôi một người ra, dựa theo pháp môn tu luyện là có thể tu luyện thành tiên, thế thì mấy ngàn năm trở lại đây, người tu tiên nói ít nhất cũng có mấy chục vạn rồi, đều hoàn toàn tu luyện thành thần tiên rồi, thế thì thần tiên cũng không có giá trị rồi ! Thì tính đến bổn môn Tiêu Dao phái, trong giới tu tiên rất có tên tuổi, từ lúc khai sơn lập phái đến bây giời, trong hàng trăm hàng ngàn năm, cũng chỉ có một người là khai sơn tổ sư tu thành tiên nhân mà thôi.

Dựa theo pháp môn mà Tiểu Lôi tu luyện, mặc dù có thể nhanh chóng nâng cao thành tuyệt phẩm của Địa cấp, cũng chính là thập nhị phẩm của Địa cấp, nhưng lập tức sẽ tao ngộ Thiên kiếp ! Sự cường đại của Thiên kiếp, không phải người bình thường có thể hiểu được, càng không thể xem nhẹ là có thể tránh được, ngăn cản được. Ngoài ra, người tu luyện pháp môn này, thì xem như là đã đạt đến tuyệt phẩm của Địa cấp, đều không có cách nào thành tiên, đợi đến khi trải qua ba lần Thiên kiếp, sau khi đạt đến Thiên cấp nhị phẩm, mới có thể thành tiên ! Mà những pháp môn khác, đạt đến tuyệt phẩm Địa cấp, thì có thể tự nhiên thành tiên rồi. Trên cơ bản những người tu luyện loại pháp môn này, đều tránh không khỏi Thiên kiếp. Có thể thuận lợi vượt qua Thiên kiếp lần thứ nhất, là phượng mao lân giác(Lông phượng vẩy lân – rất hiếm có), còn về thông qua lần thứ hai, thì ngay đến Tiêu Dao Tử còn chưa nghe nói qua.

Nói rõ hơn một chút, trong mắt đại đa số người tu tiên, đây căn bản chính là một loại pháp môn hoàn toàn không có công dụng. Người tu tiên thà rằng một lòng một dạ mà theo loại phương pháp “ Nhân súc vô hại” đó, tu luyện đâu ra đó, mặc dù chậm một chút nhưng không có Thiên kiếp giáng xuống. Chỉ cần tự mình có thể sống lâu trường cửu, thế thì có hy vọng thành tiên.

“ Sống lâu…mẹ nó, thế há chẳng phải những người tu tiên hiện nay, người nào cũng giống ô quy cả sao, sống lâu so với ai nữa ?” Tiểu Lôi lắc đầu, thầm chửi một câu : “Thế pháp thuật ta đây đang tu luyện này đây, há chẳng phải luyện càng nhanh, chết càng mau sao ? ”

Tiêu Dao Tử nói nào là đây là “Viên Thông Vô Thượng Diệu Quyết” căn bản chính là pháp thuật tự sát à !

Tiểu Lôi mặc dù tức giận rất lâu, nhưng dù sao trời sanh hắn lại có tính lạc quan.

Hắn vốn chỉ là một người bình thường mà thôi, cứ cho là sức khỏe tốt, cũng bất quá sống đến tám mươi tuổi mà thôi. Bây giờ tu luyện pháp thuật, thoát thai hoán cốt, dựa theo những điều Tiêu Dao Tử nói, sống mấy trăm tuổi thì không thành vấn đề.
“Có thể sống hơn mấy trăm tuổi, thế là đã quá lớn lao rồi, còn mấy trăm năm về sau, cái gì mà Thiên kiếp, Địa kiếp, dù thế nào thì cũng chết mà thôi, bị lôi phách đánh chết hay là sinh lão bệnh tử, hay là cũng như nhau ? Sự việc mấy trăm năm sau, nghĩ nhiều như thế làm gì ? ”

Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi dứt khoát không để ý tới mấy ý nghĩ phiền phức đó nữa. Đặt lên trước mặt một quyển đạo thư, hắn rì rầm đọc: “Đạo khả đạo, phi thường đạo…con mẹ nó, tiểu gia bất kể là đạo gì hay không đạo, bây giờ bụng rất đói, mấy ngày nay cứ phải ăn những thứ trà thô cơm đạm, trong miệng lạt lẽo, chi bằng ra ngoài đi dạo, xem có thể làm chút gì tươi ngon thưởng thức không.

Nói xong, hắn cầm lấy mấy món đồ, từ từ chạy ra khỏi đạo quán.

Những ngày này ở Tiêu Dao Phái, hắn sớm đã đi dạo hết khắp nơi trên núi, xem như phong cảnh Nga Mi sơn, cũng đã xem rồi, cái gì mà Nga Mi phong cảnh trứ danh, cũng là thuộc lòng ở trong đầu. Lần này lại lén lúc chạy ra ngoài, chạy ra khỏi sơn môn của Tiêu Dao Phái, xuống núi đi dạo.

Trong tay hắn đang cầm một cây phi kiếm nho nhỏ, đó là Tiêu Dao tử tặng hắn, mặc dù uy lực thực ra có hạn, nhưng các chiêu thức công kích đánh chim non, hù dọa các con khỉ trên núi Nga Mi cũng là dư sức.

Hắn vừa chạy một mạch, đi dạo trên núi, lúc thì nhặt những viên đá để chọi chim, lúc thì nhặt những cành cây đuổi theo những con khỉ trên núi. Những động vật hoang dã ở quanh đây một năm trở lại đây toàn bộ đều bị hắn làm cho sợ hãi. Mắt thấy Tiểu Lôi từ xa đi lại đều nháo nhào chạy trốn. Thì ngay cả những con khỉ ngỗ ngược nổi tiếng của Nga Mi sơn, nhìn thấy hắn cũng ôm đầu chạy bán sống bán chết, tuyệt đối không dám dừng lại một khắc nào.

Đi lại trên núi cả ngày, ngược lại chỉ bắt được hai con sơn tước. Tiểu Lôi nhặt mấy cành cây nhóm lên một đống lửa, lấy từ trong cái túi càn khôn mang bên người ra ấm nước và gia vị, đem sơn tước ra vặt sạch lông, ngồi ngoài trời mà nướng lên.

Mắt thấy món ngon đã chín, nước miếng Tiểu Lôi chảy giàn dụa, đột nhiên nghe thấy phía ngoài rừng vang lại tiếng la hét.

Nghe thấy tiếng quát rất to: “To gan, thấy Phật gia, nhà ngươi còn dám bỏ chạy, đứng lại nạp mạng đi !”

Lời vừa dứt thì nghe thấy tiếng gió thét gào, lập tức lại nghe thấy văng vẳng tiếng thét trong trẻo sợ hãi của một cô gái.

Tiểu Lôi “í” một tiếng, than thở: “Xem ra hôm nay muốn yên thân cũng không được, sao mà ta đi đến đâu cũng đều gặp phải cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển thế này…”

Nói đến đây, liền chạy thật nhanh về phía bìa rừng.

Chương 28 : Tiểu Lôi hạ sơn

Phía ngoài bìa rừng, một hòa thượng to cao mập mạp, mặc một chiếc áo cà sa đỏ, trong tay cầm một cây thiền trượng, hai hàng lông mày dựng đứng, bộ dạng hung tợn. một đầu thiền trượng là bán nguyệt sạn, chỉ vào một cô gái trẻ đang đứng tựa vào gốc cây.
Cô gái đó mặc một chiếc quần jean, trên mình là chiếc áo sơ mi. Có điều bộ quần áo đó hình như hơi rộng, có vẻ như họ đã trải qua một cuộc rượt đuổi, lão hòa thượng mập tất nhiên là mệt thở hồng hộc, y phục cô gái cũng có chút xốc xếch.

Tiểu Lôi bước ra khỏi rừng, nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô gái, lập tức đờ người ra, không di động được dù chỉ là nữa phân!

Cô gái ấy mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời, nước da mịn màng, lúc này càng đỏ ửng hơn. Mục quang của nàng lưu chuyển, trông hoảng sợ vạn phần, càng làm cho người ta thấy thương cảm.

Tiểu Lôi nhìn qua một lượt, lập tức trong đầu có tiếng vo ve, tim đập nhanh gấp đôi, nhịn không được miệng lẩm bẩm: “Muốn chết ta rồi, muốn chết ta rồi, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như nàng tại sao lại sợ hãi kinh hoảng như thế? Trên thế gian này rốt cuộc là kẻ nào mà có tâm địa sắt đá, hung ác, lại bức một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đến bước đường này?”

Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi hét to một tiếng: “Này!”

Hắn một bước nhảy ra khỏi rừng, chặn ngay trước mặt của gã hòa thường cao to, nói lớn tiếng: “Ban ngày ban mặt, đất trời sáng sủa…con mẹ nhà ngươi, hứ…”

Vừa nói được nữa câu, đột nhiên cảm giác có chút gì đó không bình thường, thì ra trong một năm trở lại đây, hắn lưu lại chỗ của Tiêu Dao Tử, suốt ngày cùng lão gia hỏa Tiêu Dao Tử nói chuyện. Vô tình thành thói quen, khẩu khí nói ra trau chuốt từng câu từng chữ, giọng điệu cứ giống như những người thời xưa nói chuyện vậy. Lúc này, nói được nữa câu, bỗng nhiên nhớ lại, lớn tiếng nói: “Hòa thượng! Ngươi cầm cái thứ đó để ức hiếp con gái sao? Coi chừng lão tử gọi điện báo cảnh sát à!”

Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Mặc dù đa số gia sản của hắn đều để lại trong sơn cốc nơi bị Ngô Đạo Tử giam lỏng rồi, nhưng trong túi càn khôn vẫn còn mang theo không ít .

Tiểu Lôi một tay cầm một nhánh cây, phía trên còn cắm vào một con sơn tước đã được nướng chín, mặc một cái áo thun, dưới chân mang đôi giày leo núi. Gã hòa thượng nhìn qua, vẫn cho là du khách trên núi, lập tức đặt thiền trượng xuống, nói một cách nghiêm chỉnh: “Chàng trai trẻ tránh ra, ả này chẳng phải là người tốt gì đâu, ả…”

“Phiiii…, ta xem ngươi mới không phải là người tốt.” Tiểu Lôi to tiếng nói: “Nơi hoang dã này, ngươi đuổi theo một cô gái như vậy, rốt cuộc là đang có ý nghĩ gian tà gì trong đầu? Không lẽ ngươi định cưỡng gian hay cướp bóc? Đừng tưởng ngươi là hòa thượng , tiểu gia ta từ trước tới giờ không tin loại này, làm ta nổi giận, bắt ngươi xuống núi đến cục cảnh sát a!”

Gã hòa thượng trên mặt đã có vẻ giận dữ, quát lớn: “Ta là tăng nhân hộ tự của Phục Hổ Tự trong núi, cô gái này len lén lẻn vào chùa ở hậu sơn trộm cắp, bị ta truy đuổi đến đây! Ngươi mau tránh ra, nếu không Phật gia nổi nóng, ngươi cẩn thận kẻo bị thương.”

Tiểu Lôi là loại người gì? Đó là tiểu vô lại thà chết chứ không chịu nhục, lúc này mỹ nữ bên cạnh, tự nhiên không muốn thoái lui. Hơn nữa hắn tu hành nữa năm trở lại đây, đạo hạnh đã tăng, đầy tự tin, một hòa thượng trong mắt hắn chẳng là gì?

Vị hòa thượng kia mặt đầy vẻ lo lắng, ông ta đúng thật là tăng nhân của Phục Hổ Tự trên núi Nga Mi. Phục Hổ Tự tại Nga Mi sơn rất có danh tiếng, là một địa điểm du lịch nổi tiếng, đồng thời cũng là một Phật môn tông phái ở Nga Mi sơn. Vị hòa thượng này cũng là một người tu luyện, nhưng ngược lại ông ta cho là Tiểu Lôi là một khách du lịch bình thường thích nhiều chuyện, tự nhiên không dám ra tay, nghiến răng nói: “Cô gái này đích thị là trộm cắp, bị ta truy đuổi cả ngày nay rồi. Ngươi vẫn không tránh ra, ta…”

Tiểu Lôi hừ một tiếng, bước lên, từ trong người lấy ra một thanh bảo kiếm dài khoảng một thước. bảo kiếm đó là một cây phi kiếm cấp thấp mà Tiêu Dao Tử cho hắn, hắn vẫn chưa sử dụng qua. Lúc này cầm trong tay, hung hăng quơ quơ vài cái, hét: “Nói nhảm gì đó! Còn không mau biến! ”

Vị hòa thượng đó nhìn thanh bảo kiếm trong tay Tiểu Lôi, thanh bảo kiếm ẩn hiện kim quang, hiển nhiên không phải là vật phàm, ông ta tức giận nói: “Thì ra ngươi cũng là người tu luyện! Vậy sao không nói đạo lý thế! Cái tên Phục Hổ tự không lẽ nào ngươi chưa nghe qua? Tăng nhân Phục Hổ Tự còn có thể lừa ngươi được sao!”

Tiểu Lôi “ A ha ” một tiếng, cười nói: “Chiêu bài gì chứ? Cái gì mà Phục Hổ Tự, tiểu gia ta là Tiêu Dao phái! Phục Hổ tự lão tử đây chưa nghe qua. Có bản lãnh thì đến đây thử đi.”

Vị hòa thượng kia dậm chân, ông ta đương nhiên biết cái tên Tiêu Dao Phái rồi, hai bên đều ở trên Nga Mi sơn mà khai tông lập phái, chỉ là phật đạo hai nhà, chẳng có giao tình gì. Đặc biệt là, trong Tiêu Dao phái có một lão quái vật ai thấy đều phải sợ, đó là người mà ông ta tuyệt đối không dám đụng đến. Vị hòa thượng phẫn nộ nói: “Cứ cho là ngươi là người của Tiêu Dao Phái, cũng không thể không nói đạo lý chứ? Lẽ nào ngươi nhìn không ra , cô gái này là……”

Ông ta vừa tính nói tiếp, cô gái bỗng nhiên chạy tới kéo tay áo của Tiểu Lôi, vội vã nói: “Tráng sĩ cứu mạng, ta chỉ là vô tình đi lạc vào chùa ở hậu sơn của họ, ông ta liền đuổi theo ta cả ngày, ta……”

“Tráng sĩ? ” Tiểu Lôi thấy trong lòng quái dị, sao mà những người trên núi Nga Mi nói chuyện đều có giọng điệu lạ kỳ? Đây là niên đại gì, còn có cách xưng hô “Tráng sĩ ” này chứ?

lão hòa thượng cả đầu đều đầy mồ hôi, nếu lúc này Tiểu Lôi đứng trước mặt lão không phải là người của Tiêu Dao phái , lão đã sớm cho một trận mà rút lui khỏi đây rồi. Nhưng trong Tiêu Dao phái có một lão quái vật, đó là phong tử nổi tiếng nhất Nga Mi sơn, thích nhất là che chở cho điều sai trái, nếu bất kính với Tiêu Dao phái, lão quái vật nổi giận lên, thế thì chuyện gì cũng sẽ xảy ra.

“Hậu sơn bổn tự là cấm địa, đó là người ngoài tuyệt đối không thể vào trong, Tiêu Dao phái các người cũng không thể không nói đạo lý chứ…” khẩu khí của hòa thượng đã dịu xuống một chút.

Tiểu Lôi đang muốn nói, đột nhiên nghe âm thanh lạnh lùng vọng lại.

“ Tiểu hòa thượng, ngươi nói ai không nói đạo lý ?”

Chỉ thấy một đạo sĩ vóc người cao gầy, không biết đã đứng sau lưng hòa thượng từ lúc nào, ông ta đột nhiên xuất hiện, cứ giống như là quỷ mị, ngay đến Tiểu Lôi cũng không thấy rõ ông ta đến từ lúc nào nữa.

Hòa thượng đột nhiên quay đầu lại, mắt thấy vị đạo sĩ thân người cao gầy, người mặc đạo bào, gương mặt tuấn lãng, vóc dáng nhẹ nhàng như tiên. Vị hòa thượng kia liền nghĩ đến sát tinh của Tiêu Dao phái được các môn phái trên núi Nga Mi nói đến, mặt mũi trắng bệch, ấp úng nói: “Ta, ta, ta…”

Khinh Linh tử cười lạnh một tiếng đột nhiên thân thủ lăng không, nghe một tiếng keng, hòa thượng liền cảm giác được một luồng lực đạo lớn ập tới, thiền trượng trong tay đột nhiên vụt khỏi tay bay vút lên trời. Sau đó nghe một tiếng phập rơi xuống đất, cắm sâu vào đất mấy tấc. Hòa thượng hét to một tiếng, lảo đảo lùi mấy bước, lúc này mới đứng lại, run rẫy sợ hãi nhìn Khinh Linh Tử miệng nói lí nhí: “Tiền, tiền bối…”

Trên khuôn mặt của Khinh Linh Tử xuất hiện một nụ cười hiểm ác, ngạo nghễ nói: “Việc này Tiêu Dao phái muốn nhúng tay vào ! Ngươi nghĩ thế nào?”

Tiểu Lôi đứng phái sau cười hi hi, nói: “Khinh Linh Tử sư huynh người đến rồi.”

Khinh Linh Tử nhìn Tiểu Lôi một cái, sắc mặt hiện chút vẻ lương thiện, cười mắng: “Càng lúc càng hỗn láo. Hôm nay còn lén chạy ra ngoài, còn không mau chóng chạy về, sư phụ của ngươi đang tìm ngươi đấy.”

Nói xong, nhìn hòa thượng lạnh lùng nói: “Ngươi nói hậu sơn của các ngươi không thể vào sao? Nơi đó cũng chẳng có gì, cách đây 200 năm ta sớm đã đi tham quan qua một lần, cũng chẳng có gì kỳ lạ.” . Phất phất tay, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi, chọc ta nổi giận, thiêu cháy cả sơn môn Phục Hổ tự các ngươi! ”

Vị hòa thượng hai mắt kinh ngạc nhìn Khinh Linh Tử, bất đắc dĩ thở dài, tiến lên lấy cây thiền trượng đang cắm xuống đất, chân nọ vướng chân kia, sải bước lớn rời khỏi.

Tiểu Lôi cười haha: “Sư huynh Khinh Linh Tử đúng là lợi hại. Chỉ hai câu thôi là đã đuổi ông hòa thượng bỏ chạy rồi.”

Khinh Linh Tử cười mỉm, mắt lại dừng trên người của cô gái với gương mặt đầy vẻ sợ hãi đang đứng sau lưng của Tiểu Lôi, lạnh nhạt nói: “thượng thiên có đức hiếu sinh, ngươi đi đi. Sau này hành tẩu trên núi Nga Mi, cẩn thận chút!”.

Nói xong, lại nhìn Tiểu Lôi, ngược lại trong ánh mắt có chút ấm áp. Cả nữa năm nay, tính cách của Tiểu Lôi lười nhác, tinh quái, nhưng thật ra đối với Khinh Linh Tử, cả Tiêu Dao Phái, chỉ có tên tiểu tử này là Khinh Linh Tử có cái nhìn khác. Ông ta thở dài: “Mau về nhanh! Sư phụ ngươi đã tìm ngươi 2 lần rồi đấy, còn không chịu về cẩn thận không lại bị phạt quỳ.”

Nói xong, phất tay rồi nhẹ nhàng lướt đi.

Khinh Linh Tử vừa đi, Tiểu Lôi quay người nhìn cô gái, gương mặt cô gái đầy vẻ tái nhợt, tỏ vẻ sợ hãi, đột nhiên thân người mềm ra đứng không còn vững. Tiểu Lôi đỡ lấy cô gái, chỉ cảm thấy có một mùi hương xông vào mũi.

Cô gái ấy miễn cưỡng cười, miệng nói rất nhỏ: “Cám, cám ơn anh, lại giúp ta lần nữa.”

Đôi mắt cô ấy nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, trong ánh mắt mang chút gì đó phức tạp. Vẻ ai oán lộ trên gương mặt mang chút ý cảm kích, lại dường như có nhiều điều kỳ lạ. Tiểu Lôi bị cô gái nhìn một hồi lâu không khỏi có chút xuất thần, mặc dù trong lòng thầm cảm thấy cô gái này nói chuyện có chút cổ quái, nói cái gì “lại” giúp cô ấy một lần. Nhưng trong lòng ngẩn ngơ nên cũng quên hỏi luôn.

Mặt cô gái kia đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống, chỉ là mắc cỡ đến cổ cũng đỏ lên. Giọng nói càng nhỏ nghe cứ như muỗi kêu: “ngươi, ngươi thả ta ra trước.”

Tiểu Lôi cười hì hì, buông lỏng tay ra, lại uể oải nói: “Cô tên gì? Sao lại bị ông hòa thượng kia truy đuổi? Cô đến núi Nga Mi du lịch à?”

Cô gái kia lắc lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Ta, ta tên Tiểu Thanh.”

Tiểu Lôi càng đắc ý: “Cô tên Tiểu Thanh? Thế thì tốt quá, ta là Tiểu Lôi, tên của chúng ta lại khá giống nhau.”

Đầu Tiểu Thanh cơ hồ cúi gần tới ngực, không dám nhìn Tiểu Lôi. Miệng lại nói một câu rất nhỏ: “Tiểu Lôi, Tiểu Lôi…” cô ấy đọc cái tên ba lần, dường như muốn nhớ thật kỹ.

Con ngươi của Tiểu Lôi bắt đầu di chuyển loạn xạ, đã gặp được một cô gái tuyệt vời như vậy, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, làm sao phải có được số điện thoại của cô ta mới được? Vẫn đang suy nghĩ, Tiểu Thanh chợt ngẩn đầu lên nói: “Ta, ta phải đi đây. Hôm nay cảm ơn ngươi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp…”

Nói xong, cô ấy từ bên cạnh Tiểu Lôi bước đi, theo con đường nhỏ bên cạnh rừng mà chạy đi mất hút.

Tiểu Lôi nhìn theo bóng cô ta, trong lòng thấy kỳ lạ.

Í? Y phục cô ta mặc nhìn rất là quen, chiếc áo sơ mi đó, còn cả chiếc quần Jean đó, hình như trước đây mình cũng có một bộ. Uhm, sao mà ngay cả cái lỗ thủng sau đít quần nhìn cũng quen đến thế?

Hắn nghĩ lung tung một hồi, lại thở dài, nhớ tới lời nói của Khinh Linh Tử, lúc này mới quay người chạy về Tiêu Dao Phái.

Vừa mới chạy đến cửa đạo quán thì nhìn thấy hai nam một nữ, ba người thanh niên đang đứng đó, cô gái đứng giữa mặt đầy vẻ lo lắng. Cô gái đó da trắng, dung mạo mặc dù chỉ là dung mạo bình thường, nhưng gương mặt cũng toát ra một vẻ đẹp dịu dàng, khả ái, chỉ là hai thanh niên đứng bên cạnh có bộ dạng sốt ruột nóng nảy.

Cô gái vừa nhìn thấy Tiểu Lôi liền chạy lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Tiểu Lôi sư thúc, sư tổ tìm người cả buổi rồi. Người chạy đi đâu vậy?”

Ba người thanh niên trẻ này đều là đồ đệ của sư huynh Ngô Đạo Tử. Lúc đầu Tiêu Dao Tử bởi vì thu nhận Tiểu Lôi làm đồ đệ, bù cho Ngô Đạo Tử, để an ủi ba vị sư huynh khác của Ngô Đạo Tử, cho phép họ tự thu nhận đồ đệ.

Một năm trở lại đây, Tiểu Lôi và ba người thanh niên đều sống trong đạo quán, chỉ là hai người thanh niên trẻ kia ngược lại nhìn Tiểu Lôi không vừa mắt, đại khái là vì Tiểu Lôi tuổi còn nhỏ, lại có thể được Tiêu Dao Tử thu nhận làm đệ tử, lớn hơn họ một vai, trong lòng có chút ấm ức.

Duy chỉ có tiểu nữ hài này, lại luôn thân cận với Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi vẫy tay, cười nói: “Tiêu rồi, lão gia hỏa Tiêu Dao Tử đang ở trong đợi mình sao? ”

Hai người thanh niên lập tức biến sắc, hét lên: “To gan, sao ngươi dám xưng hô danh húy của sư tổ! ”

Mắt Tiểu Lôi trợn lên, lạnh lùng nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, ta vẫn là sư thúc của các người đó! Hơn nữa, tên là để người ta gọi, nếu không gọi, cần tên để làm gì!”

Nói xong, nhìn cũng chẳng thèm nhìn hai người thanh niên lấy một cái, bước bước lớn vào trong. Cô gái kia đột nhiên nói: “Tiểu Lôi sư thúc cẩn thận, sư phụ của chúng con đều đang ở trong đó, hình như có đại sự gì đó.” Nói xong cùng bước vào trong.

Hai người thanh niên kia không biết làm sao, do dự một lúc, cũng theo sau cô gái.

Tiến vào đại điện, Tiêu Dao Tử đang ngồi phía trên, bế mục dưỡng thần. Bọn Ngô Đạo Tử bốn người cũng ngồi ngay ngắn không dám nói gì. Chỉ là trên mặt đất ở giữa đang đặt một tay nải.

Mắt thấy Tiểu Lôi tiến vào, Tiêu Dao Tử mở mắt ra, nhìn Tiểu Lôi, lạnh lùng nói: “Ngươi về rồi à? Thế thì tốt, đây là tay nải của ngươi, bắt đầu từ hôm nay ngươi có thể hạ sơn rồi.”

Tiểu Lôi cười hì hì nói: “Sao vậy? Rốt cuộc là muốn đuổi con đi sao? ”

Tiêu Dao Tử thở dài: “Ta đã phí thời gian một năm với ngươi, bắt đầu từ ngày mai ta muốn bế quan tu luyện. Không có thời gian chú ý đến ngươi nửa, sau khi ta bế quan ngươi ở lại đạo quán cũng chẳng có ích gì, chi bằng ngươi hạ sơn về nhà đi. Tiêu Dao Phái ta tu hành, chú trọng là xuất thế nhập thế, ngươi về lại trần thế, đối với ngươi cũng có lợi. ”

Tiểu Lôi cười to ha ha, nhảy một cú cao ba thước, nói to: “Hay hay hay! Ở trên núi một năm, thiếu chút nữa buồn chết ta rồi! ”

Nói xong, bước lên lôi kéo Ngô Đạo Tử, lớn tiếng nói: “Đi đi đi, lão gia hỏa, chúng ta về nhà đi! ”

Thế mà Ngô Đạo Tử lại có dáng vẻ lúng túng, cười hì hì hai tiếng, hai mắt láo liên, đầu lắc lắc như cái trống bỏi: “Ta phải theo sư phụ bế quan, lần này không về với ngươi được.”

Chương 29 : Khủng…Khủng long???

Chập tối, không khí trong thành phố ven biển vào mùa xuân, tràn đầy gió biển mát mẻ

Mặc dù vẫn là ngày xuân, các cô nương trên đường đều đã nhanh chóng khoác lên mình trang phục mùa hạ, tranh nhau phô bày cơ thể xuân sắc mê người của mình.

Tiểu Lôi tranh thủ lúc trời tối về đến trong thành phố, xa cách một năm mới trở về trần thế phồn hoa. Lúc này trong lòng Tiểu Lôi cực kỳ vui vẻ, đôi mắt cứ liếc trái nhìn phải, nhìn chằm chằm vào những cô gái ăn mặc mát mẻ đang không ngừng đi qua.

Cũng không trách được hắn. Bất cứ một thanh niên nào, ở trong núi lâu như thế, suốt một năm nhìn thấy đều là mấy đạo sĩ của Tiêu Dao phái, căn bản là không gặp được cô gái nào. Chính cái gọi là trong quân đội ba năm, heo mẹ cũng cho là Điêu Thuyền!

Nhớ lại một năm trước, bản thân vẫn là một tên giang hồ phiến tử không tiền không thế. Còn hiện tại, mò mẫm ôm cái túi càn khôn, bên trong còn có mấy món bảo bối trộm được từ Tiêu Dao Phái.
Hừ hừ…, với tính cách vô lại của Tiểu Lôi, theo Tiêu Dao Tử một năm, tự nhiên là chôm được mấy món đồ tốt của lão gia hỏa đó.

Còn trước khi xuống núi, Khinh Linh Tử đã đứng đợi trước sơn môn, mặc dù địa vị của Khinh Linh Tử ở Tiêu Dao Phái rất đặc biệt, nhưng lại cảm thấy tính cách bướng bỉnh lười biếng của tên tiểu tử Tiểu Lôi này rất hợp với mình.Trước khi sắp đi, còn tặng Tiểu Lôi một miếng ngọc Như ý. Nói là nếu như gặp phải chuyện gì khó khăn thì đập vỡ, Khinh Linh Tử sẽ biết, tự nhiên sẽ đến giúp đỡ.

Còn nữa, đó là tiền bạc. Hai ngàn vạn lấy từ Điền gia một năm trước vẫn còn. Lúc này Tiểu Lôi thân hoài pháp thuật, đã có số tài sản to lớn. Lần này trở về xã hội phồn hoa, trong lòng muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Trong tâm đã nghĩ làm sao để vui vẻ hơn một chút.

Chỉ có một điều nghi hoặc duy nhất trong lòng, chính là lão Ngô Đạo Tử kia nói cách nào cũng không chịu cùng về. Chẳng những thế, ngược lại còn phí sức tiễn Tiểu Lôi một đoạn từ núi Nga Mi về, sau đó vội vàng chạy mất giống như tên ăn trộm.

Mang theo một chút nghi ngờ, Tiểu Lôi vội vàng chạy về nhà, một năm không về nhà, con đường cũng chẳng có thay đổi gì lớn. Bất quá là cửa hàng dùng để ngồi đoán tướng số dưới lầu, một năm không trả tiền thuê, tự nhiên sớm đã bị chủ nhà thu lại.

Chạy lên lầu, dùng khóa mở cửa nhà, bước vào trong cửa, trở tay đóng lại cửa, Tiểu Lôi chợt thấy có chút gì đó bất ổn. Một năm trước lúc rời khỏi, vật dụng trong nhà đều bị Ngô Đạo Tử bỏ và túi Càn khôn rồi, ngay đến tủ lạnh trong bếp đều bị mang đi. Nhưng vừa bước vào cửa, trong phòng khách đủ cả sô pha, bàn, ghế bày trí ngay ngắn.

Mặc dù toàn bộ vật dụng gia đình mới nhìn là biết đồ cũ lấy về từ chợ đồ cũ, nhưng ngược lại được quét dọn rất sạch sẽ, trên bàn thậm chí còn có một tấm trải bàn điểm hoa, phía trên là một cái bình thủy tinh nho nhỏ, cắm một bông hoa Tulip. Thử ngửi ngửi, một mùi hương nhè nhẹ, không giống hương hoa, ngược lại có mấy phần giống như mùi thơm mỹ phẩm trên người một cô gái.
Tiểu Lôi nhíu mày…không sai mà! Là nhà mình mà.

Chính lúc này thì nghe thấy tiếng nước róc rách từ trong nhà vệ sinh vọng lại, ngay lập tức kéo cánh cửa ra, một người một tay kéo quần, một tay cầm quyển sách cúi đầu bước ra.

Tiểu Lôi chỉ sửng sốt một chút, còn người kia vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Lôi, cả gương mặt lộ vẻ kinh hãi. Trầm lặng khoảng chừng ba giây, từ trong cổ họng người này phát ra một tiếng thét chói tai!

“A…a…a…!”

Kêu lên một tiếng, quăng quyển sách trong tay vào Tiểu Lôi. Sau đó lập tức chạy vào nhà vệ sinh, vừa lui vào trong vừa dùng một giọng nói khàn khàn khó nghe hét: “Cưỡng hiếp á! Cưỡng hiếp á! Sàm sỡ phụ nữ !”

Ách…, nói thực lòng, người bị làm cho giật cả mình, thật ra lại là Tiểu Lôi. Hắn ta vừa nhìn thấy một người từ trong nhà vệ sinh bước ra, mới nhìn qua, lập tức tim đập mạnh hơn, tiếp theo lại bị một quyển sách đập vào mặt, hắn liền tránh người qua một bên. Cho đến lúc người đó hét lên, Tiểu Lôi lúc này mới tỉnh người lại, đó là một cô gái!

Thiên địa chứng giám, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiểu Lôi chính là: “Thì ra trên thế giới này, loài khủng long vẫn chưa tuyệt chủng!”

Vội vã liếc mắt nhìn, cô gái ấy trẻ cũng gần bằng Tiểu Lôi, cái mũi trên gương mặt cứ như một củ tỏi, cái miệng rộng gần đến mang tai, đôi mắt nhỏ như hạt đậu, lại còn mang thêm đôi mắt kính dầy cộp, còn có hàng ria mép đậm trên mép…Uhm…? Râu mép?

Nhìn kỹ một chút, Tiểu Lôi gần như xỉu tại chỗ. Đây đâu phải là râu ria gì, rõ ràng là lông từ trong lỗ mũi chìa ra!

Riêng cô gái thì hai tay che bộ ngực, mặt đầy vẻ hoảng sợ, cổ họng phát ra cái gì mà “Sàm sỡ phụ nữ.”

Tiểu Lôi có thể thề với Tam Thanh đạo tôn, hắn thà đi sàm sỡ một con tinh tinh cái, cũng tuyệt đối không ở trước mắt cô gái này mà nảy sinh bất cứ “ý nghĩ xấu xa” nào.

Cô gái kia vừa hét, tay chân luống cuống, chụp lấy tất cả những thứ gì có thề chụp được trong nhà vệ sinh, bất phân xanh đỏ đen trắng, ném về phía Tiểu Lôi. Cái gì mà xà bông, bình nước gội đầu, còn có cuộn giấy, thậm chí còn có 1 bao khăn vệ sinh của phụ nữ dùng chưa có mở!

Né khỏi cái bàn chải chà cầu tiêu cuối cùng bay đến, Tiểu Lôi lúc này mới rống lên một tiếng: “Câm miệng!!”

Tiếng rống này của hắn cơ hồ dùng chân khí từ đan điền. Lực rung chuyển đó không phải chuyện đùa, mẫu bạo long trong nhà vệ sinh sửng sốt một chút, mắt thấy bên tay chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ném, lúc này mới im miệng, run rẫy sợ hãi nhìn Tiểu Lôi, đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu vàng đầy vẻ cảnh giác.

“Ngươi! ngươi là ai?” Tiểu Lôi cứng lý mạnh miệng hét một câu, cố gắng không nhìn vào lông mũi của cô ta. Hắn sợ nhìn lâu sẽ bị ám ảnh.

Mẫu bạo long kia giọng run run nói: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi là ăn trộm? Cường đạo? Van xin người đừng sát hại ta, đồ vật trong nhà ngươi cứ tùy ý lấy”. Dừng một chút, cô ta lại rất cẩn thận nói thêm một câu:

“Nếu …ngươi nhất định muốn…Ta, xin ngươi dịu dàng một chút có được không…người ta vẫn là lần đầu tiên…”

Nếu nói đến cái tính khí lười biếng của Tiểu Lôi, cũng sẽ bị người ta làm cho tức giận đến thổ huyết. Vậy mà bây giờ, hắn sắp bị thổ huyết rồi. Nếu nói Tiểu Lôi cũng có lúc muốn chém người, vậy mà bây giờ, hắn thật sự xúc động muốn rút cây phi kiếm ra.

“Đồ điên! Ngươi xem ta giống tên trộm không? Tiểu gia ta sống ở đây! Đây là nhà của ta!! Ngươi sao lại ở trong nhà của ta? ” Tiểu Lôi cố nén tức giận.

“Ý? Nhà của ngươi? ” Bạo long cái kia sắc mặt lập tức bình thản trở lại, không kinh hoàng nữa, vuốt ngực thở dài: “Thì ra ngươi là chủ nhà à…sao không nói sớm? Xém chút làm bổn tiểu thư hết cả hồn!”

Cô ta chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh, hồ nghi nhìn Tiểu Lôi: “Ưhm, lúc nãy ngươi chưa thấy gì chứ? Cứ cho ngươi là chủ nhà, cũng không thể nhân lúc người ta…mà xông vào chứ!”

“Nhà, chủ nhà? ” Tiểu Lôi mở to mắt nhìn bạo long cái trước mặt.

Là chuyện gì đây? Chủ nhà?

Trong đầu Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ. Nhớ lại biểu hiện kỳ quái của Ngô Đạo Tử…nhất định là việc tốt của lão hỗn đản kia làm đây.

Nghĩ đến đây, hắn cố nén tức giận lại, trầm giọng nói: “Ngươi là người thuê nhà này à? Nhà này là ai cho ngươi thuê? ”

Bạo long cái chưa kịp trả lời, phía sau vang lại tiếng mở cửa, cánh cửa lớn lập tức bị đẩy ra, một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào, mang theo chút hơi thở dốc vội vã nói: “Như Hoa, nhanh đến giúp một tay, ta mua được nhiều thứ lắm.”

Tiểu Lôi quay đầu, nhìn người mới bước vào, chỉ thấy ở cửa lớn có một cô gái xinh đẹp đến động lòng người đang đứng, mái tóc dài với những lọn nhỏ màu nâu phủ vai, trên gương mặt có chút ửng đỏ, trên mũi còn lấm tấm vài hạt mồ hôi, trong tay cầm một túi giấy to, trong túi lộ ra một ít rau và trái cây. Nhìn thấy dáng vẻ cô ta, cầm nhiều đồ như vậy lại leo một mạch bốn tầng lầu, dường như là quá sức.

Hai người nhìn nhau, đồng thời kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Cô gái kêu lên kinh ngạc: “Là anh? Tiểu Lôi? ”

Tiểu Lôi nói: “Cô? Cô là Lâm San San? ”

Mà cái cô “Như Hoa” đang đứng chỗ cửa nhà vệ sinh kia, trên mặt lộ rõ mấy phần biểu tình quái dị, đôi mắt như hạt đậu vàng nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, thấp giọng lầm bầm nói: “Hắn ta chính là Tiểu Lôi mà San San luôn nhắc đến à…”

Chương 30 : Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai !

Sau nửa tiếng đồng hồ, sự tình cuối cùng đã rõ ràng.

Một năm trước, Tiểu Lôi bị Ngô Đạo Tử bắt tới sơn cốc. Mà Ngô Đạo Tử đã quay trở về một lần, tiến hành nhiều thủ tục xin cho Tiểu Lôi tạm nghỉ học, đồng thời còn chạy về nhà đem các thứ mang đi. Kết quả là gặp Lâm San San tìm tới cửa.

Lâm San San mấy ngày hôm trước trộm của Tiểu Lôi hai ngàn đồng, vốn do sự tình khẩn cấp nên bất đắc dĩ phải làm. Nàng mặc dù thanh danh bất hảo, nhưng lại là một nữ hài có tính cách cố chấp, sau đó liền tìm thiên phương bách kế xoay xở tiền, muốn hoàn trả cho Tiểu Lôi. Chỉ là trên thế giới sự tình hết lần này tới lần khác đều là tình cờ. Tiểu Lôi bị Điền gia tiểu thư đâm đến thí cổ khai hoa, sau đó hai ngày đều không đến trường học. Lâm San San bất đắc dĩ phải tìm đến tận nhà.

Ngô Đạo Tử là loại người nào ? Một bộ giảo hoạt lười nhác của Tiểu Lôi, tất cả đều là do lão dạy dỗ. Mắt thấy có một nữ hài đến nhà tìm Tiểu Lôi, trong lòng tò mò, lão hư hư thật thật cẩn thận hỏi han vài câu. Biết được Lâm San San là đồng học của Tiểu Lôi, mà kinh tế đang quẫn bách, lão lập tức vỗ ngực, nói rằng nhà này tạm thời không sử dụng đến, dứt khoát hạ giá tiền thuê cho Lâm San San.

Theo suy nghĩ của Ngô Đạo Tử lúc đó, lão nhất tâm thu Tiểu Lôi làm đệ tử, đem cho thuê nhà, có thể cắt đứt đường về của Tiểu Lôi! Nếu Tiểu Lôi nhất quyết phản kháng, nhưng hắn lại không có nhà để quay về, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của mình thôi. Đồng thời, bản thân khi quay về Nga Mi sơn, căn nhà này cũng bỏ không, lão gia hỏa cả đời tính toán cẩn thận, không chịu có hại, tự nhiên muốn tận dụng, không bằng thu một ít tiền nhà, mua một chút rượu uống cũng tốt !

Mà Lâm San San lúc ấy cũng đã cùng đường, hơn nữa khi nàng tìm tới nhà, Ngô Đạo Tử đã đem đồ đạc trong nhà bỏ hết vào túi càn khôn, nhìn nhà cửa trống trơn, quả nhiên là nhà không có người ở. Bản thân nàng cũng quả thật kinh tế đang eo hẹp, Ngô Đạo Tử định giá lại thấp, liền dứt khoát thuê ngay.

Sau đó, Lâm San San lại gọi đến một cô bạn của mình, chính là “Như Hoa cô nương”, hai người cùng chia sẻ tiền thuê.

Hiểu được sự việc đã qua, Tiểu Lôi âm thầm cắn răng, hận không được lập tức bay trở về Nga Mi sơn tìm Ngô Đạo Tử tính sổ. Lập tức hắn trầm mặc trong chốc lát, trong lòng đột nhiên cười rộ lên.

“Lão tử bây giờ đã có hai ngàn vạn rồi, tự nhiên muốn hưởng thụ một chút. Ngôi nhà nhỏ này, không ở cũng được. Coi như làm chuyện tốt, cho Lâm San San mượn ở cũng hay. Trong tay có nhiều tiền, ra ngoài tìm một căn nhà lớn, rộng rải, sáng sủa, lại thuê vài cô giúp việc trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng phải thống khoái hơn sao?”

Nghĩ đến đây, hào khí trong lòng nổi lên, nếu không nhớ đến căn nhà này là sản nghiệp duy nhất mẫu thân để lại cho mình, trong lòng không nở tặng cho người. Nếu tặng cho Lâm San San thì biết làm sao?

Hắn nghiêm túc nhìn Lâm San San: “Chuyện cho thuê nhà ta tịnh không biết. Nhưng lão gia hỏa đó đã cho cô thuê thì cũng chấp nhận được. Chỉ có điều trong phòng ta còn có vài thứ, ta đi lấy lại đã.”

Nói xong, Tiểu Lôi cũng không nhìn vẻ mặt của Lâm San San, bước nhanh vào phòng của mình. Đến cửa phòng, đã ngửi được một mùi hương thơm ngát, căn phòng nhỏ chỉ khoảng mười thước vuông được bố trí rất ấm cúng, trên cửa sổ treo một tấm rèm màu xanh nhạt, trên chiếc giường nhỏ trải một tấm khăn trải giường có hình vẽ vui nhộn. Chiếc tủ nhỏ chứa vài món đơn giản đặt ở bên cạnh. Nhìn sơ qua, tuy đầu giường có đặt vài con gấu bông, không có cái gì gọi là đồ trang trí trong phòng, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự cẩn thận và sạch sẽ của chủ nhân.

“Phòng này ai ở ?” Tiểu Lôi hỏi một câu, nếu phòng của mình bị Như Hoa cô nương đó ở qua, hắn cả đời này sẽ không bao giờ tiến vào phòng này nửa.

“Ta ……” Lâm San San đứng sau, sắc mặt ửng đỏ, thấp giọng đáp. Ánh mắt lẫn tránh, tựa hồ không dám nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi trong lòng có chút kỳ quái. Căn nhà này có hai phòng ngủ, một phòng khách, căn phòng của Ngô Đạo Tử còn rộng rãi thoáng mát hơn rất nhiều. Lâm San San lại như thế nào lại chọn căn phòng nhỏ hơn?

Bất quá hắn giờ phút này trong lòng còn thắp thỏm chuyện khác, ý niệm này trong đầu cũng chợt lóe qua, tịnh không hề nghĩ lại. Chỉ là nghe nói không phải mẫu bạo long kia ở phòng của mình, cũng cảm thấy an ủi một chút.

Hắn cũng mặc kệ hai người đang đứng phía sau, lấy một cái ghế đặt ở giữa phòng, sau đó đứng lên trên, lấy tay nhẹ nhàng đẩy một tấm trần treo. Sau đó lấy ra một tấm nhựa.

Tiểu Lôi vừa nhìn qua, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, thanh âm đó chính là tiếng than của chim đỗ quyên, thảm tuyệt nhân hoàn.

“Tiền của ta aaa!!!”

“Bịch” một tiếng, hắn từ ghế trên té xuống, mông đập trên mặt đất, tấm nhựa cũng rớt xuống theo.

Trong lúc đó một cái bọc giấy rách rớt xuống đất. Nguyên bản bên ngoài bao là một lớp giấy dầu chỉ đã chỉ còn lại một phần tư. Bên trong lộ ra những thứ gì đó.

Một thứ trong đó, mơ hồ có thể thấy được nguyên bản là một cuốn sổ tiết kiệm. Có điều đã bị con gì gặm nhấm hơn phân nửa. Các số tiền, số tài khoản vốn có đều nhìn không thấy nửa.

Mà một thứ khác, lấp lánh, hình như là một tấm giấy ép plastic, nhìn kỹ, nguyên lai là một tấm giấy chứng minh. Có điều đáng tiếc là chỉ còn lại khoảng một phần ba.

Tiểu Lôi sắc mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm nhìn trên mặt đất gì đó, đột nhiên “bộp” một tiếng, hai cục lông lá đen thui gì đó từ trên trời rớt xuống, run lẩy bẫy, đứng không vững. Nhìn kỹ, lại là hai con chuột, có điều ốm đến chỉ còn da bọc xương, khí lực để di chuyển cũng không có, miễn cưỡng co giật, vô lực chạy trốn.

“Adam? Eva?” Tiểu Lôi bật thốt lên.

Như Hoa cô nương đứng sau thấy hai con chuột, lập tức sợ tới mức thét lên, phóng ra phòng khách, Lâm San San cũng từng gặp qua hai “Sủng vật” này của Tiểu Lôi, mặc dù theo thiên tính nữ hài tử, nàng cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng thấy vẻ mặt quái dị Tiểu Lôi, nàng lộ ra vẻ thương cảm, rốt cuộc đứng lại không bỏ chạy.

Tiểu Lôi thấy trên mặt đất chỉ còn lại phân nửa cuốn sổ tiết kiệm và một phần ba tờ giấy chứng minh, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Có lẻ sau khi hai nữ hài tử chuyển đến ở, phụ nữ thiên tính sạch sẽ, tự nhiên sẽ không giống Tiểu Lôi và Ngô Đạo Tử để cho chuột sống trong nhà.

Sau khi trải qua quá trình quét dọn cẩn thận, Adam và Eva ẩn trốn khắp nơi, cùng hai nữ hài bộc phát một cuộc chiến tranh du kích dài dằng dặc, sau khi trải qua mấy tháng ẩn trốn, cuối cùng cũng không biết là hai tiểu súc sanh thông minh hay ngu xuẩn, lại có thể trốn tới phòng của Lâm San San. Nhưng thật ra lại đúng với chân lý “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, từ đó về sau lại có thể tránh khỏi sự đuổi giết của hai nữ hài, kéo dài hơi tàn cho đến hôm nay.

Chỉ là sống trên trần nhà, lại không có đồ ăn, hai nữ hài ngày thường lại rất sợ hãi, tại phòng bếp đã bố trí rất nhiều bẫy chuột, Adam và Eva đáng thương khi Tiểu Lôi Ngô Đạo Tử còn ở thì áo cơm vô ưu, bây giờ mỗi ngày lại tìm kiếm đồ ăn rất gian nan, cuối cùng chỉ có thể suốt ngày gặm nhấm thứ gì đó của Tiểu Lôi lưu lại. Sức sống của chuột rất cường đại, cái gì cũng có thể trở thành thực vật, cuối cùng đem sổ tiết kiệm hai ngàn vạn của Tiểu Lôi lưu lại gặm nhấm đến cơ hồ chỉ còn một mảnh giấy vụn, lại có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn!

Có điều đáng thương cho Tiểu Lôi, trong lòng hắn nhỏ máu, tức giận đến thở không nổi, thiếu chút nữa thì ngất đi. Cả người chao đảo nhìn hai con chuột trước mặt đang chậm chạp mưu toan tìm đường thoát thân, hắn chửi một câu rồi nhảy dựng lên, một tay túm đuôi, mở cửa sổ hung tợn quẳng chúng ra ngoài ra ngoài.

Hắn xoay người lại, mặt đầy sát khí, hai mắt đỏ rực, nghiến răng, bộ dạng dữ tợn, làm Lâm San San hoảng sợ lùi lại một bước.

“Anh, anh không có việc gì chứ ?” Lâm San San dè dặt hỏi.

“Không có việc gì ? Không có việc gì mới là lạ ! Sau này lão tử mà thấy chuột, thấy một con giết một con, thấy hai con giết một đôi !” Tiểu Lôi mở miệng chửi bới, ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tâm tình kích động.

Lâm San San không dám nói gì, chỉ đứng xa xa nhìn Tiểu Lôi.

Rốt cuộc, chừng ba phút, Tiểu Lôi thở dài thườn thượt, lắc đầu, sắc mặt rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Hắn chạy đi rửa tay, rồi ngồi phịch trên ghế trường kỷ trong phòng khách, hai tay ôm đầu bối rối.

Nếu không có sổ tiết kiệm, còn có thể mang theo giấy chứng minh đến ngân hàng làm thủ tục giải quyết, có thể dở sổ tra lại. Nếu giấy chứng minh bị mất, cũng có thể đi làm giấy mới.

Cho dù thị sổ tiết kiệm và giấy chứng minh đều đã đánh mất, cũng có biện pháp ……

Nhưng …… nhưng …… nhưng tấm giấy chứng minh của Tiểu Lôi dùng để đến ngân hành mở tài khoản là tờ giấy giả!! Lúc trước hắn vốn đã chuẩn bị bỏ trốn, vì sợ cừu nhân của Điền gia trả thù, sợ cừu nhân tầm cừu từ ngân hàng truy ra, liền dùng tờ giấy chứng minh giả đến ngân hàng mở tài khoản. Đó cũng là biện pháp cẩn thận của hắn.

Nguyên bản hắn theo Ngô Đạo Tử làm giang hồ phiến tử mưu sinh, loại nghề nghiệp ăn cơm giang hồ, làm sao thiếu được một, hai tấm giấy chứng minh chuẩn bị để phòng thân, đó là lệ thường trong giang hồ.

Nhưng bây giờ, giấy chứng minh giả ở đâu để hắn đi bổ túc hồ sơ ??

Đáng thương Tiểu Lôi ngay cả số giấy chứng minh cũng không nhớ nổi, cho dù muốn đi làm lại cũng không được !

“Lần này là tự mình đá trúng tảng đá.” Thật lâu sau, Tiểu Lôi rốt cuộc ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ thở dài.

Mắt thấy Tiểu Lôi cúi đầu ủ rũ, Lâm San San nhẹ nhàng bưng một ly nước, ôn nhu nói: “Anh, anh đừng buồn, rốt cuộc là sự tình gì ……”

“Cô không biết đâu……” Tiểu Lôi lắc đầu, ngâm nhỏ: “Giấc mộng hoàng kim a, rốt cuộc chỉ là công dã tràng. Hắc hắc ……!!”

Như Hoa cô nương, trốn sau cửa phòng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Lôi và Lâm San San.[Audio] Ta Là Võ Học Gia (dịch)

Lâm San San không biết an ủi như thế nào, chần chờ một lát, nói: “Này, anh tối nay ở đây ăn cơm đi, tôi vừa lúc mua về rất nhiều đồ ăn.”

Tiểu Lôi do dự một chút, thật ra hắn cũng hơi đói, giờ phút này lại đã nghèo rớt mồng tơi, dứt khoát gật đầu đáp ứng.

Trù nghệ Lâm San San thật sự không kém, Tiểu Lôi mặc dù tâm tình buồn bực, nhưng quả thật đã đói, ăn một hơi no nê, hắn tâm tình cũng bình tĩnh lại một chút, nhìn mảnh sổ tiết kiệm đặt ở ghế trường kỷ, dứt khoát đi tới quăng vào thùng rác.

Hừ, ta bây giờ mặc dù không có tiền, nhưng dù sao cũng đã tu tiên một năm, pháp thuật cao minh. Chỉ là hai ngàn vạn mà thôi ! Chỉ cần một năm tiền của tiểu gia có thể đủ hai ngàn vạn, sau này còn có thể lên đến ba ngàn vạn, bốn ngàn vạn !

Hắn nghĩ đến đây, tính vô lại quang côn của hắn bắt đầu kích phát, sắc mặt lại bắt đầu tươi tỉnh. Trong lòng cảm thấy đắc ý: “Hừ, lão tử đem hai ngàn vạn dùng để nuôi chuột, trên đời này ai có thể làm ra loại chuyện kinh thiên động địa như thế?”

Nhưng đắc ý không lâu, lập tức một chuyện khó xử lại hiện ra.

“Bây giờ trên người chỉ có trăm mấy chục đồng mà thôi, sau này làm sao bây giờ ? Không nói đến chuyện khác, ít nhất phải giải quyết chỗ ở trước ra sao?”

Nghĩ vậy, Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, liếc nhìn Lâm San San, lúng túng nói: “Cái đó, a …… Lâm San San, a …… ta có thể ở đây hai ngày được không ?”

Lâm San San tay đang cầm chén đũa không nhịn được run lên, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, liếc nhìn Tiểu Lôi, lí nhí nói một câu: “Được.”

Mẫu bạo long Như Hoa cô nương sắc mặt cổ quái đứng bên cạnh, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Lâm San San, rốt cuộc lại gật gật đầu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 ngày trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 4 ngày trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!