1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
  4. Tập 46: Thái Hư Tiên cảnh (c226-c230)

[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch

Tập 46: Thái Hư Tiên cảnh (c226-c230)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 226 : Thái Hư Tiên cảnh

Tiểu Lôi cảm thấy bị giáng mạnh xuống đất, thân thể tiếp xúc với mặt đất vừa lạnh vừa cứng, một lớp hàn khí phảng phất xuyên qua y phục tiến vào cơ thể, làm hắn không khỏi rùng mình.

Hắn bị người nắm tóc suốt cả dọc đường mang tới đây, trên đầu đau đến tê dại, khi rớt xuống, lòng hắn vừa nhẹ nhỏm một chút liền nghe thấy thanh âm hét bên tai: “Tiểu tử, bây giờ ta giải trừ cấm chế trên người ngươi, ngươi không được mở mắt, nếu không gia gia sẽ móc mắt ngươi ra”

Vừa dứt lời, Tiểu Lôi cảm thấy một bàn tay rất lớn đặt lên lưng mình, cơ hồ làm xương cốt toàn thân hắn muốn gãy nát, không nhịn được kêu khổ một tiếng, nhận ra mình có thể phát âm được rồi.

Cấm chế trong người được giải khai, Tiểu Lôi kích động, lập tức muốn nhảy lên, nhưng người bên cạnh đã cảnh cáo: “Ngàn vạn lần không được động đậy! Gia gia đang ở bên cạnh ngươi đây”

Tiểu Lôi biết người kia có “Tâm Nhãn thông” trong lòng không dám chửi mắng, cố nén giận, thả lỏng cơ thể nằm trên mặt đất, ngầm vận pháp lực chống lại hàn khí dưới đất. Đồng thời cảm thấy hắn hình như đang nằm trên một khối băng rất lớn.

Vận chuyển nội tức một vòng, pháp lực toàn thân dồi dào như cũ, hắn thấy yên tâm hơn vài phần. Chỉ có điểm kỳ quái là cái vật trong tay hắn dường như đang ngủ say, không có nửa điểm động tĩnh, không làm mình rối loạn nữa.

Hắn thử lật người, lập tức kêu “A” một tiếng.

Nguyên là cánh tay có thứ đó bên trong không thể nhúc nhích, dường như mất hết cảm giác, hoàn toàn tê liệt.

Hắn ngầm vận vài phần pháp lực, nhưng cánh tay như không phải của mình nữa, không động đậy nửa phần.

Đang vận công tự dưng hắn thấy cơ thể phát sinh lạnh giá! Từ sâu trong nội tâm sinh ra một tia hàn ý và sợ hãi, dường như linh giác cho hắn biết có một thứ nguy hiểm ngay cạnh đó… quả thật hắn cảm thấy không xa cơ thể mình có một sự chuyển động nhẹ, lại nghe thấy người kia cười to nói: “Giỏi, giỏi! Tên già này, quả nhiên là thủ tín! Một trăm viên kim đan này, ta nhận! Gã tiểu tử này đương nhiên thuộc về ngươi, giờ chúng ta tiền trao cháo múc, rồi cáo từ!”

Những câu này từ phía sau vọng lại, thanh âm dần xa, hiển nhiên người đó đã đi rồi.

Tiểu Lôi chần chừ vài giây, khẽ khàng hé mắt thăm dò, chỉ chớp một cái rồi đóng lại ngay lập tức.

Nhưng trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy chung quanh bị bao phủ bởi một tầng vụ khí nhàn nhạt, giống như tiên cảnh, tự nhiên biết mình đang ở phương nào.

Hắn lấy can đảm mở mắt lần nữa nhưng vừa nhìn đã sợ đến mức suýt nữa hét lên. Đập vào mắt hắn là một cái đầu!

Cái đầu to khổng lồ, tựa như đầu bò hay đầu hươu, trên đó có một lớp vẩy kim sắc lấp lánh, đôi con ngươi màu vàng chớp động giống như ngọc dạ minh châu lóe sáng…

Quan trọng hơn, hắn đã lập tức nhận biết được đây là thứ gì…

Rõ ràng là một con rồng! Một con thần long đông phương thứ thật!

Nhưng thứ làm hắn kinh hãi hơn là móng vuốt của cự long nằm trên mặt băng.

Hắn cảm thấy toàn thân bủn rủn, cố gắng ngồi dậy, cái đầu vĩ đại trước mắt chỉ cần hé miệng là có thể nuốt mình vào.

Rồng có ăn thịt người không? A, chuyện này hình như chưa có ai nghiên cứu qua…

Tiểu Lôi cố gắng trấn tĩnh tâm thần, hai con mắt rồng nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi quay đi, không nhìn nữa.

Hắn nhìn xung quanh, chợt phát hiện mình đang nằm trong móng vuốt của cự long, móng vuốt của nó buông lỏng đang đỡ lấy cơ thể hắn, xung quanh đều là mây mù, tựa như đang ở trong tiên cảnh, lại giống trên trời cao.

Thân thể cự long rất dài, có lẽ hơn một trăm thước, vẩy vàng bọc toàn thân, thân thể uốn lượn trong mây, Tiểu Lôi còn đang kinh ngạc đã nghe thấy một tiếng rít dài chói tai.

Cự long phát ra một tiếng ngâm dài… đám mây xung quanh tựa hồ bị chấn động muốn tản ra, Tiểu Lôi cũng chấn động, thân mình dài dằng dặc của con rồng chuyển động trong mây, móng vuốt của nó vẫn nâng Tiểu Lôi lên, biến vào trong biển mây.

Vài khắc sau, thấy mấy đám mây tản ra, mơ hồ hiện ra một đỉnh núi, đỉnh núi này nằm trong biển mây không thể nhìn rõ, càng thêm vẻ mơ hồ, không biết nó tọa lạc trên mặt đất hay nằm giữa không trung.

Trên đỉnh núi bao phủ một tầng linh quang, bên trên phát ra thất sắc bảo quang, cự long gầm nhẹ một tiếng nhằm hướng đỉnh núi tiến đến, Tiểu Lôi thấy đầu rồng xông thẳng vào đỉnh núi không khỏi kinh hãi kêu lên, móng vuốt rồng đột nhiên thả lỏng, hắn từ trên không trung rơi xuống, bèn kinh hô một tiếng lập tức thi triển Ngự Phong Thuật nhưng phát hiện không có tác dụng.

Hắn giống như một con cá ra khỏi mặt nước, không thể dùng dù chỉ nửa phần sức lực, cứ như vậy từ không trung rơi thẳng xuống trong tiếng kêu thảm.

Một tiếng ùm vang lên, Tiểu Lôi cảm thấy toàn thân ấm áp, cả người đã rơi vào một vũng nước ấm, mắt mũi tai trong nháy mắt đầy nước, hắn ho vài tiếng rồi giãy dụa ngoi lên.

Vừa nhô đầu khỏi mặt nước, Tiểu Lôi cố gắng lau nước trên mặt, hoảng sợ kêu lên một tiếng, thấy mình đang nằm trong một cái ao nhỏ tròn xoe kỳ quái, đường kính chừng mười mét, mặt nước phẳng lặng như gương, hắn rẽ nước bơi vào bờ. Tại đây hắn lại phát hiện vòng thất thải bảo quang bao quanh bờ ao đều do một loại đá kỳ lạ được khảm vào phát ra.

Thứ này xanh không phải xanh, hồng không ra hồng, vàng không phải vàng, tựa như một loại bảo thạch nào đó, nhưng lại không giống…

“Mẹ! Dùng bảo thạch lát hồ, khí thế này thật lớn bằng trời!” tiểu Lôi hít sâu một hơi.

Hắn bò lên bờ, đột nhiên nhìn thấy một đôi chân trước mắt.

Đôi chân đó mang giày vải màu đen có kim tuyến, dường như bằng kim ti. Tiểu Lôi nhìn lên trên đôi chân thì thấy một người đứng đó không biết tự khi nào, hắn phải rụt cổ lại vài phân mới nhìn rõ bộ dạng người đó…

Người này niên kỷ tương đương với hắn, mặt mày khôi ngô mỹ mạo, mái tóc dài màu trắng để xõa, vẻ đẹp trai không thể tả hết được, càng không thể nói lên được mị lực của hắn.

Tiểu Lôi cả đời chưa gặp một nam nhân nào anh tuấn cực điểm như thế, trong lòng càng thấy khó chịu, người trước mặt sắc mặt bình lặng nhưng toàn thân trên dưới đều bao phủ một tầng sát khí khiến Tiểu Lôi không thấy thoải mái! Hắn đứng trước mặt Tiểu Lôi, dù cử động hay không đều giống một trái núi, ép cho Tiểu Lôi cảm thấy khó thở.

“Bịch!”

Một bộ y phục đã rơi trước mặt Tiểu Lôi.

“Không cần nhìn, mau thay y phục, Tiên sư (chữ tiên trong thần tiên – có nghĩa là sư phụ thần tiên) đang chờ ngươi”

Người nọ rốt cuộc mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại rất kỳ quái. Đây không phải là loại lạnh lẽo bình thường, ngữ khí của hắn lạnh như băng, một chút ý vị cũng không có, không mang một chút cảm tình, một âm thanh vô tình.

Tiểu Lôi không khỏi nhìn hắn mấy lượt để đánh giá lại.

Giờ hắn mới phát hiện người này ăn mặc cũng kỳ quái, hắn mặc đồ phàm nhân nhưng khoác tấm đạo bào giống như người thời cổ đại, nhưng trên vai áo lại lấp lánh hào quang ngũ sắc, rõ ràng là kim ti!

“Ngươi còn nhìn cái gì?” Người nọ rốt cuộc nở một nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại làm trong thâm tâm Tiểu Lôi không thấy thoải mái.

Bởi vì người này cười nhưng trong ánh mắt một ý cười cũng không có, tựa như một cái mặt nạ anh tuấn, hơn nữa con mắt kia không hề có chút cảm tình.

“Chờ một chút!”

Con mắt của hắn!

Tim Tiểu Lôi muốn nhảy lên.

Con ngươi của hắn lại có màu bạc!

“Đây là địa phương nào?” Tiểu Lôi mở miệng hỏi.

Người nọ lắc đầu không nói.

Tiểu Lôi nhíu mày lại hỏi tiếp: “Làm sao ta lại ở đây?”

Hắn thủy chung không nói.

Tiểu Lôi thầm bực bội, chậm rãi đứng lên, không thèm nhìn quần áo trên mặt đất lạnh lùng nói: “Ta không cần thay quần áo, ngươi dẫn ta đi gặp chủ nhân nơi này thôi”

Người nọ liếc nhìn Tiểu Lôi, vẫn không thấy chút cảm tình.

“Ngươi thay đi, không thay không được vào”

Tiểu Lôi bĩu môi, nhìn xung quanh, hình như nơi này là đỉnh núi, bốn phía mây vờn quanh…

“Ta không đi có sao không?” Hắn bĩu môi

“Không thể” người kia vẫn giữ giọng bình tĩnh: “Lời của Tiên sư, không ai có thể kháng lại”

Tiểu Lôi liếc nhìn hắn cau mày: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lần này người kia trả lời: “Không nhận ra ư? Chính ta vừa cõng ngươi một đoạn đường đó.”

Tiểu Lôi nghe xong đột nhiên nhảy dựng lên kêu thất thanh, chỉ vào người kia hét: “Ngươi, ngươi là con rồng đó!”

Người kia chỉ nhìn lại, lùi lại vài bước, chậm rãi nói: “Ngươi thay quần áo rồi đi vào thôi”

Nói xong, chỉ một ngón tay vào vách núi bên trên hồ, vách núi tựa như mặt nước từ từ chuyển động, không ngờ lại lộ ra một sơn động.

“Chỗ này thông đi đâu?…” Tiểu Lôi quay đầu hỏi nhưng vừa nói được nửa câu đã thấy người kia biến đâu mất. Tiểu Lôi lưỡng lự vài giây, quyết định rồi cởi y phục của mình ra, mặc dù một cánh tay không nhúc nhích được nhưng cũng miễn cưỡng thay bộ y phục kia.

Sau khi mặc vào hắn mới phát hiện bộ y phục này giống hệt bộ quần áo của người kia.

Cùng là loại trường bào như vậy, quần áo thêu kim ti, còn có một chiếc áo khoác, bên trên tựa hồ phát ra ngũ sắc giống như ánh nắng chiều…

Điều làm hắn thêm kỳ quái là sau khi mặc bộ quần áo này vào thân thể tự dưng cảm thấy phiêu diêu thư thái, dường như trọng lượng biến mất, tùy ý bước một bước đã vọt xa tới hai mét!

Cho dù bây giờ không dùng pháp thuật nào nhưng chỉ cần rung tay là có thể bay lên!

“Bộ y phục này có vẻ thật cổ quái …”

Hắn chậm rãi đi tới động khẩu của sơn động kia, không biết nó sâu bao nhiêu, nhưng bên trong sáng rực do các viên đá khảm trên vách núi tỏa ra thất sắc bảo quang.

“Không biết là họa hay là phúc đây! Nếu họa cũng không thể tránh khỏi, bất quá người ta có bản lĩnh mang ta tới đây, bây giờ đành phải liều một phen”, Tiểu Lôi cương quyết đi vào trong…

Hắn vừa bước vào trong, lập tức thấy không gian thay đổi, động khẩu trong nháy mắt tiêu thất, biến thành một vách núi trơn nhẵn.

Tiểu Lôi ngạc nhiên không chịu được, đưa tay lên sờ mặt vách núi thấy vừa nhẵn vừa trơn, bề mặt tựa hồ lấp lánh thất sắc bảo quang, sờ thấy ấm áp.

Hắn thậm chí nhắm mắt lại, dùng linh giác cảm thụ, thấy nơi này linh khí tràn ngập, chân khí trong người tự nhiên tràn trề. Vách núi rõ ràng là một loại đá có thất sắc bảo quang, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại có thể cảm nhận thấy sinh cơ vô tận.

Địa phương này mặc dù khắp nơi kỳ quái, nhưng không hề quỷ dị mà lại mang theo vài phần tiên khí…

Tiểu Lôi từng bước đi tới, thấy sơn động này không dài như nhìn từ ngoài vào, đi chừng hai phút đã hết rồi.

Cuối sơn động là một vực sâu.

Dưới vực dường như có một ngọn lửa lưu chuyển, nhìn xuống dưới thấy cả một biển lửa. Hắn kinh hoàng nhìn sang hai bên đều không thấy lối đi.

Chỉ có thể đi lên phía trước. Đối diện với biển lửa phía trước có một bình đài nhỏ, trên đó có một động khẩu…

Tiểu Lôi hít một hơi, trấn định trong lòng, chuẩn bị thi triển ngự phong thuật, nhưng vừa vận khí, rõ ràng pháp lực toàn thân thông suốt không chút khác thường nhưng lại không thể bay lên!

Hắn kinh hô, thử lại lần nữa nhưng không khỏi thất sắc.

Kỳ thật vừa rồi từ không trung rơi xuống hắn đã cảm thấy hơi kỳ quái vì không thể bay trong không trung, giờ đây trong sơn động này cũng vậy, bèn cuống quýt niệm khẩu quyết vài lần, nhưng càng muốn bay, hai chân càng dính trên mặt đất, không nhấc lên nổi dù chỉ nửa tấc!

Không bay được, phiêu phù thuật cũng không dùng được!

“Chuyện này… thật sự là gặp quỷ rồi!” Tiểu Lôi biến sắc mặt..

Chương 227 : Biển lửa vô bờ

“Chỗ này… không phải là Hỏa diệm sơn chứ?”

Tiểu Lôi hít một hơi chân khí, đứng trên bờ vực, cẩn thận cúi người xuống xem. Dưới vực sâu vạn trượng, biển lửa hung tợn, từng lưỡi lửa thò ra kéo vào, bốc lên cuồn cuộn, đứng ở trên cũng cảm thấy từng trận nhiệt khí bốc lên.

Tiểu Lôi nhìn kỹ, không ngờ lại phát hiện một thứ kỳ quái…

Ngay dưới chân hắn, còn có một bậc thang bằng đá dẫn xuống.

Bậc thang mặc dù dốc gần chín mươi độ nhưng đúng là bậc đá thật, nhằm thẳng biển lửa đi xuống…

“Xem ra không biết đây là con đường gì…” Tiểu Lôi cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ con đường này dẫn vào biển lửa?

Nhưng hắn có thể chắc chắn lửa bên dưới chính là tam muội chân hỏa, vượt xa lửa thường, ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn, sức nóng mãnh liệt

hắn tuy là bán tiên chi thể không sợ phàm hỏa, có tính kháng hỏa cao, nhưng nhìn tình cảnh này nếu hỏa diễm phun lên người thì không sao, ngay cả đau cũng không hề, nhưng đi vào trong một biển lửa lại là chuyện khác!

Biển lửa ở dưới không biết đã có bao lâu rồi, không biết sâu bao nhiêu, chỗ nào mới là điểm cuối? Bây giờ ở địa phương kỳ quái này, muốn bay cũng không được, chạy trên hai chân làm sao nhanh được?

Một lúc thì còn chịu được, nhưng vạn nhất phải chạy vài giờ thì sao? Hoặc giả phải chạy trong sơn động quanh co này mất một hai ngày thì sao?

Nhìn xuống dưới, sợ rằng người thép xuống dưới cũng bị thiêu rụi!

Nhưng Tiểu Lôi lại vốn liều lĩnh, đường phía trước đã có, nhưng vừa quay đầu nhìn lại phía sau lập tức biến sắc, kêu khổ không thôi..

“Mẹ nó… chuyện gì xảy ra thế này?”

Toàn bộ sơn lộ đằng sau đã vô thanh vô tức biến mất, chỉ thấy vách núi trơn nhẳn, làm gì còn đường?

“Hừ, lên trời không đường, xuống đất…xuống đất con mẹ nó!” Tiểu Lôi phì một tiếng.

Hắn trầm tư chốc lát rồi thở dài, thử thả chân thăm dò đã thấy lửa liếm dưới chân, mặc dù lửa còn rất xa chân hắn đã phải rút nhanh chân lại.

Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời mắng to: “Gã ô quy vương bát đản nào dám trêu đùa lão tử! Cho một con đường, định bắt lão tử chui qua đống lửa a! Ngươi thích nướng thịt người phải không? Hay định bỏ lò những gã đẹp trai? Hôm nay nóng thế này, đốt một đống lửa to thế này, chắc thế nào cũng được một bữa no!”

Hắn càng chửi càng hăng, cuối cùng mang toàn bộ ngôn ngữ thô tục đầu đường xó chợ mang ra xài hết, chửi được nửa canh giờ khoanh chân ngồi trên mặt đất, không ngừng thở dốc nhưng vẫn không ngừng chửi loạn xạ.

Lửa bốc dưới chân ngày càng nóng, Tiểu Lôi mắng xong một trận càng thấy khó chịu, miệng lưỡi khô khốc.

Hắn đang cuồng nộ bỗng nghe thấy một thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Tiểu tử cuồng vọng…”

Âm thanh này kéo dài, không phân biệt rõ phương hướng từ đâu tới, phảng phất khắc sâu trong tâm linh của Tiểu Lôi

“Ai?” Tiểu Lôi mắt sáng ngời hỏi.

“Ngươi có muốn ra không?”

Tiểu Lôi mắng: “Nói nhảm! Đương nhiên muốn! Ngươi đến đây thử quay vịt mà coi!”

Thanh âm kia không nóng nảy, pha lẫn tiếng cười: “Nếu muốn ra ngoài, ngươi phải tự mình động thủ”

Tiểu Lôi lại cười lạnh nói: “ Ngươi rốt cục là người thế nào, mang ta đến cái chỗ kỳ cục này là ý gì?”

Âm thanh kia lại cười nói: “Ngươi muốn biết thì đến gặp ta. Ngươi có thể đi tới, cũng có thể quay lại. Ngươi quay trở lại sơn động vừa nãy ta sẽ gặp ngươi tại động khẩu, nếu ngươi đi vào trong, đi đến cuối, có thể gặp được ta. Đi như thế nào, ngươi tự mình lựa chọn đi!”

Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói: “Nói nhảm, ngươi chặn mất đường, ta đi về thế nào? Phía trước là một biển lửa, dù ta không sợ lửa, nhưng nếu vào trong đó ta không chịu đựng nổi”

Thanh âm kia lại cười nói: “Nếu như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết về dưới đáy để ngươi tự mình lựa chọn”

Dừng một chút, Tiểu Lôi nghe thấy thanh âm kia nói tiếp: “Nếu ngươi quay đầu lại, từ chỗ này tới sơn động, vách núi này dầy hai trăm bốn sáu thước, nếu ngươi đi tới, dưới chân sẽ có đường, ngươi xuyên qua biển lửa có thể thấy ta… nhưng ngươi hãy nghĩ kỹ, trong biển lửa này phương hướng trăm ngàn kỳ quái, quanh co ngoắt ngoéo vô cùng, nếu tìm được đúng phương hướng phải chạy với tốc độ nhanh nhất, phải mất ba ngày ba đêm. Nếu ngươi lầm hướng, sợ rằng tám mười ngày cũng không ra được. Bộ y phục trên người ngươi chính là làm từ chất liệu tiên gia, có thể ở trong lửa ba ngày ba đêm không bị thương. Nhưng qua thời gian đó sẽ không bảo hộ được ngươi nữa. Nếu ngươi nghĩ kỹ, tự mình lựa chọn đi”

Tiểu Lôi thấy miệng đắng ngắt, rên rỉ nói: “Ba ngày ba đêm? Thân thể lão tử mặc dù có nhiều pháp môn, nhiều nhất là chịu được nửa canh giờ, nếu quá sẽ bị thương, quá hai canh giờ bị thiêu mất một nửa da thịt, quá bốn canh giờ một nửa huyết nhục sẽ bị thiêu hóa, quá năm canh giờ xương cốt bị thiêu hết. Nếu đi nhầm, đừng nói đến tám mười ngày, chỉ cần hai ngày ta sợ rằng đã bị thiêu đến tro cũng không còn!”

Dừng một chút, hắn lớn tiếng nói: “Đi về phía trước phần thắng ít quá, ta chọn quay lại! Hừ, ba trăm thước đá, ta sẽ mở ra một con đường. hắc hắc, thế gian vốn không có đường, nhiều người đi tất thành lộ! Tiểu gia sẽ làm riêng một con đường”

Nói xong, hắn niệm khẩu quyết, ngửa tay, xuất ra “Chưởng tâm lôi” một loại pháp thuật của đạo gia, làm ra một thứ tạc đạn, để nổ tung một sơn đạo không khó. Pháp lực toàn thân vẫn lưu chuyển, nhưng tới lòng bàn tay không thể nào phát ra được, lòng bàn tay đã đỏ sẫm lại, một đạo thiểm điện lẽ ra phải xuất ra, nhưng chỉ thấy xì một tiếng và xuất ra một ít khói…

Tiểu lôi cả kinh, cuống quýt vận pháp lực, nhưng chưởng tâm lôi vốn dễ dàng sử dụng nay không thể xuất ra lấy nửa phần.

“Chuyện gì thế này?” Tiểu Lôi mắng: “Cái địa phương quỷ quái, lão gia ta đã không bay được, thế nào lại cũng không thi triển được pháp lực nữa!”

Thanh âm kia cười nói: “Pháp thuật ư, trong động phủ của ta ngươi không thể dùng được, nếu ngươi muốn ra ngoài phải tự mình đào. Nơi đây ngoài ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, còn có phong hỏa lôi điện, ngươi đều không dùng được”

Tiểu Lôi tức đến muốn nhảy dựng lên: “Kim mộc thủy hỏa thổ không thể dùng, phong hỏa lôi điện cũng không thể. Ngươi khác nào bảo ta dùng tay mà đào! Cho ta một cái xẻng đi!”

Thanh âm kia cười: “Nếu ta cho ngươi một cái xẻng cũng vô dụng. Vách núi này chính là ngũ sắc huyền thạch, tam muội chân hỏa tầm thường không thể thiêu được, trừ phi là bảo bối bằng huyền thiết do tiên gia luyện chế mới mở được. Ta tìm đâu cho ngươi được loại xẻng bằng chất liệu như thế?”

Tiểu Lôi tức giận mắng to: “Ngươi một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết!”

“Tiểu tử chớ nói bậy, nếu muốn mạng ngươi, một chưởng là đủ rồi. Ta đã mất một trăm viên kim đan để mang ngươi tới đây, bớt sàm ngôn đi, ngươi hãy nghĩ đi, nên dựa vào chính mình!”

Tiểu Lôi nói thêm vài tiếng, thanh âm kia không hồi đáp lại.

Hắn đành thúc thủ ngồi trên mặt đất, lo nghĩ nửa ngày rồi nhảy dựng lên tiến lại điều tra con đường bây giờ đã biến thành phiến vách núi. Hắn trụ vững, hét lớn một tiếng, dùng song chưởng đánh vào tường đá…

Nghe oanh một tiếng, sơn động rung lên, trên mặt vách đá xuất hiện một lỗ to, mảnh vụn bay tứ tung, trên đầu đá rơi xuống rào rào.

Tiểu Lôi đánh liên tiếp ba chưởng, mỗi chưởng đều phát toàn lực, đều là “phá sơn không” lợi hại vô địch, tam chưởng xuất ra quả nhiên khai sơn phá thạch, vách núi hiện ra một hố sâu khoảng hai thước, Tiểu Lôi thấy đau tay không dám đánh nữa.

“Hừ, vách núi tà môn này thật cứng!” Hắn ho vài cái trong làn bụi mù, xoa nắn bàn tay bị đau.

Pháp lực của hắn hiện giờ có thể một chưởng đánh thủng một bức tường thành!

Thanh âm kia nói không sai, vách đá này quả nhiên cứng rắn, mình lao lực đánh ra ba chưởng mới khoan được hai thước, còn những hơn hai trăm thước nữa, phải đánh hơn ba trăm chưởng nữa?

Chơi cái trò gì đây? Bây giờ không thể dùng pháp thuật, sử dụng một đôi nhục chưởng mà phá, Phá sơn không đã là loại chưởng pháp lợi hại nhất cơ thể sử dụng, mặc dù lợi hại kinh người nhưng tiêu hao sức lực lớn, hắn nhiều nhất chỉ đánh tối đa được ba chưởng, nếu là ba trăm chưởng thì đánh đến ngày nào? Chỉ sợ đào không quá ba mươi thước đã mệt chết rồi.

Quay đầu nhìn lại biển lửa dưới chân, Tiểu Lôi trong lòng đã thực sự không giữ được chủ ý nữa.

Bộ y phục trên người này có thể chịu đựng được ba ngày ba đêm, nhưng nếu quá thời hạn đó mà không ra được? khác nào bị thiêu chết?

Cúi đầu suy nghĩ một khắc, Tiểu Lôi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, tự nói: “Ta làm sao vậy? Bình thường ta trời không sợ đất không sợ, bây giờ học được chút pháp thuật lại nhát gan hơn! Hừ, không biết xuyên qua lửa thế nào, lão gia ta đi qua cho ngươi xem!”

Nói xong, hắn nhìn kỹ vách đá, hít thật sâu: “Vịt quay thì kệ vịt quay, lão gia tới đây!” nói rồi thuận theo phương hướng của thềm đá nhảy xuống…

Chương 228 : Thiên đường có lối ngươi không đi địa ngục không cửa lại xông vào

Mang Sơn.

Núi này nguyên là núi đá bazan, ngàn năm qua là nơi chôn trăm ngàn xương cốt, phong cảnh không phải là tú lệ mà rất kỳ dị.

Trên Mang Sơn này, trăm ngàn năm nay, không biết bao nhiêu đế vương đã được mai táng tại đây, lớn thì như Đông Hán hoàng lăng, nhỏ thì vô số, không biết có bao nhiêu u hồn phiêu bạt trong núi.

Nơi này âm khí ngút trời, là nơi âm hàn nhất trong thiên hạ, trong núi không biết có bao nhiêu yêu tinh được sinh ra.

Lại nói về hôm nay, dưới chân Mang Sơn có một đoàn người rồng rắn im lặng đi lên, sơn lộ này cực kỳ tĩnh lặng, bình thường không có người ở, kín đáo ẩn trong núi.

“Cuối cùng cũng tới rồi” người đầu tiên tai to mặt lớn, mặc một bộ trường bào màu đỏ, cái miệng đã to lại còn có mấy cái răng to bênngoài trông đúng là nhăn răng trợn mắt.

Người này mặt hồng hào, nhưng đôi mắt chứa vẻ tà ác, mặc dù cười to nhưng mục quang đầy vẻ âm lãnh.

Hắn một tay đặt sau lưng, tay kia thân mật kéo một người, cười nói: “Bây giờ mọi người mới đúng là tiến nhập Mang Sơn. Gã gia hỏa Mang Sơn Yêu Vương thật nhỏ nhen hẹp hòi, ngoài động khẩu bố trí trận pháp, phàm nhân không thể vào quấy nhiễu, ngay cả mấy lão bằng hữu già chúng ta cũng dễ lạc đường, không biết trong động phủ của lão gia hỏa này có bao nhiêu đồ vật tốt mà hẹp lượng không cho người khác vào”

Người bị hắn kéo niên kỷ còn trẻ, da thịt mịn màng, nếu như trên chân mày không mang theo vài phần sát khí thì dễ nhầm đó là một cô gái. Người này vận bạch y, sắc mặt lạnh lùng, rút tay bị nắm lại dường như không thích thân cận với người khác, thản nhiên nói: “Mạc đại tiên sinh, nếu như vậy mời ngươi dẫn đường”

Nghe ngữ khí lạnh lùng của người này, không ai khác chính là môn chủ Ngũ Hành Tông Phong môn, Phong Cuồng.

Sau lưng hắn tất nhiên là đám thuộc hạ, Hỏa sứ giả có thân hình cao lớn, Thủy sứ giả cao gầy, còn có Thổ sứ giả người lùn thấp.

Sơn lộ này nguy hiểm phi thường, không khí quá yên tĩnh càng làm người ta cảm thấy ngột ngạt, dưới chân loạn thạch ngổn ngang, thỉnh thoảng có côn trùng chạy qua, có vẻ đáng sợ.

Gã được gọi là Mạc đại tiên sinh kia, sắc mặt vẫn tự nhiên giống như đang đi trong vườn nhà vậy.

Đi được một lúc khoảng một tuần trà, đột nhiên có một khúc ngoặt, thấy có một cây đại thụ ngăn trước mặt.

Cây đại thụ này đã khô héo, cành lá vàng vọt, vỏ tróc ra bảy tám phần, không biết bị sét đánh thành hai nửa tự lúc nào, chỉ còn liền một chút phần gốc, hình dáng có vẻ đã sắp chết. Khi mấy người đến trước mặt, đột nhiên vài nhánh cây rơi xuống, vù vù vài tiếng, một đám cành lá khô bay tới phía mấy người.

Gã Mạc đại tiên sinh cười ha hả, vung tay áo lên, một đạo vụ khí màu xanh biếc từ trong tay áo bay ra, đám bụi cây khô kia gặp phải vụ khí lục sắc liền nhanh chóng bay ngược lại, phát ra tiếng nổ lách tách do bị đốt cháy, xen lẫn dường như còn có tiếng kêu thảm thiết.

“Hôm nay là tiểu tử nào gác cửa dám ra tay với bổn tọa!” Mạc đại tiên sinh cười lạnh nói: “Còn không mau hiện thân!”

Lời nói vừa dứt, dưới đại thụ lập tức bốc lên một đạo yêu khí, lập tức có một sinh vật lông vàng thân cao không quá ba thước hiện ra, thanh âm the thé: “Yêu Vương tọa hạ Tuần sơn đệ tử Hoàng Giáp, xin hỏi cao nhân phương nào tới bái phỏng?”

Mạc đại tiên sinh lớn tiếng nói: “Ta là cố nhân của Yêu Vương nhà ngươi! Ngươi mau trở về bẩm báo Yêu Vương nhà ngươi, nói là Nam Hải Kỳ Lân động chủ bái phỏng, hắn mau ra nghênh tiếp!”

Gã tiểu yêu kia nghe thấy mấy chữ Nam Hải Kỳ Lân động chủ, ngữ khí lập tức trở nên cung kính: “Là Mạc đại tiên sinh viếng thăm, tiểu nhân đắc tội! Sẽ bẩm báo đại vương ngay!”

Nói xong co người, độn thổ mà đi.

“Ha ha, lão Yêu Vương này thế lực càng lúc càng lớn, nơi này còn cách động khẩu của hắn những ba dặm mà đã phái xuyên sơn giáp tinh gác cửa.” Mạc đại tiên sinh cười nói tiếp: “Không cần để ý tới nó, chúng ta tiếp tục đi vào trong, chỉ trong chốc lát sẽ có người ra nghênh đón”

Phong Cuồng sắc mặt vẫn thẩn nhiên không hỉ không nộ, thản nhiên gật đầu.

Quả nhiên đi tiếp không tới nửa dặm đã nghe thấy phía trước rào rào tiếng chân của một đội tiểu yêu chạy ra. Đồng thời nhìn thấy hoàng thử lang tinh, lão hổ tinh, sơn miêu tinh, địa thử tinh thiên kỳ bách quái, đều là tiểu yêu đeo một dải đai hồng, còn mang theo một cái kiệu, có một yêu tinh cao to cầm đầu mặc một bộ khải giáp rách nát, toàn thân lông vàng, trên trán lờ mờ một chữ “Vương”, đúng là một con cọp tinh, từ xa nhìn thấy Mạc đại tiên sinh liền khom người nói: “Mạc động chủ đến thăm, tiểu nhân không thể đón tiếp từ xa, xin chuộc tội, Đại vương ra lệnh chúng tôi đến đây nghênh đón, mời các vị khách quý lên kiệu”

Mạc đại tiên sinh tỏ vẻ không hài lòng: “Lão Yêu Vương khá lắm, không tự mình tới đón, lại mang kiệu tới rước”

Con hổ tinh vội nói: “Không dám không dám, đại vương của ta vốn là muốn ra tiếp đón, nhưng trong động vốn có khách quý, đại vương không phân thân được nên lệnh cho ta tới đây, Mạc đại tiên sinh xin đừng trách tội”

Gã Mạc đại tiên sinh này vẫn cảm thấy mất mặt, hơi tức giận, gã Phong Cuồng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Nếu chủ nhân có chuyện, chúng ta không truy cứu việc lễ tiết này nữa, mau đi vào thôi”

Mạc đại tiên sinh giờ mới nói: “Thôi thôi, đồ không có mắt, còn không mau hành lễ với Ngũ Hành Tông chủ chưởng môn nhân! Hừ, lũ xuẩn tài đáng chết, mang kiệu đến là được rồi, mau đi trước dẫn đường!”

Hắn hùng hùng hổ hổ đá ngã một gã tiểu yêu, cử chỉ kiêu ngạo, nhưng bọn tiểu yêu đối với hắn có phần kiêng kị, không chút nổi giận, chỉ cung kính đi trước dẫn đường.

Chúng nhân nhất tề lên kiệu, đội tiểu yêu dẫn đầu đi vào trong núi.

Gã Mạc đại tiên sinh muốn ra vẻ trước mặt bọn người Phong Cuồng, trên đường đi luôn thóa mạ tỏ vẻ uy phong, con cọp tinh tựa hồ có chút bất bình nhưng biết hắn lợi hại nên không dám phát tác, Phong Cuồng phía sau chỉ nhíu mày hỏi.

“Này! Đại vương nhà ngươi hôm nay làm sao lại có khách quý? Nên không thể đón tiếp chúng ta, rốt cuộc làai khiến lão Yêu Vương coi trọng như vậy?”

Cọp tinh chỉ ậm ừ không dám trả lời, Mạc đại tiên sinh nóng náy, lấy một cành cây đánh hắn, cọp tinh chỉ nghiêng đầu tránh, cung kính nói: “Khách quý của đại vương, ta không dám nói linh tinh”

Mạc đại tiên sinh cười quái dị: “Lão Yêu Vương luyện lính tốt quá, nhất nhất nghe lời, không giống trong động phủ của ta toàn là lũ ô hợp”

Trong lòng hắn rất khó chịu, hôm nay tự mình dẫn theo đoàn người Phong Cuồng đến, đối phương không ra nghênh đón chính là không nể mặt hắn, trong lòng tính toán làm thế nào trả đũa mới được.

Đi được hai dặm, quả nhiên trước mặt xuất hiện một đỉnh núi nho nhỏ, hai cánh cổng gỗ phía dưới mở to, hai đội tiểu yêu tay đao tay thương đứng hai bên, còn có một đội tiểu yêu tinh đánh chiêng trống nghênh đón. Mạc đại tiên sinh phóng mắt nhìn vẫn không thấy Mang Sơn Yêu Vương, trong lòng không vui hỏi: “Đại vương ngươi đâu? Sao không ra nghênh đón?”

Lão hổ tinh cười nói: “Đại vương tiếp khách bên trong, không thể phân thân, mời Mạc đại tiên sinh tiến vào. Đại vương ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon để khoản đãi”

Mạc đại tiên sinh đang muốn phát tác, tự dưng nhìn qua Phong Cuồng, không muốn mất mặt nên cố nén tức giận, gầm gừ: “Được, ta đi tìm lão Yêu Vương nói chuyện! Hừ, ta xem hắn gặp khách nhân nào, mà đến lão huynh đệ bao nhiêu năm cũng không màng đến!”

Nói xong hắn nhảy xuống kiệu, một cước đá bay tên tiểu yêu bên cạnh, sải bước vào trong.

Phong Cuồng sắc mặt không đổi, chỉ là khóe mắt hơi giật, nhìn động phủ yêu tinh này, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn.

“Ta vào đây, sẽ trở thành đồng đạo của lũ yêu tinh này, từ nay xa rời chính đạo rồi”

Thủy, Mộc, Hỏa sứ giả phía sau nhìn bộ dáng của hắn đều có chút thở dài.

Động phủ của Mang Sơn Yêu Vương thật có khí phách, có điểm không giống với động phủ của các yêu tinh tầm thường khác.

Động phủ này kiến trúc cầu kỳ, không biết bên trong rộng bao nhiêu, tầng tầng lớp lớp lâu đài đình các…

Nơi này nguyên là lăng mộ của một hoàng đế thời Hán, nhưng chưa bị khai quật, sau bị đám yêu tinh chiếm dụng biến thành động phủ của vạn Yêu Vương. Bên ngoài hiện tại đều bị chúng bố trí trận pháp, người thường không thể phát hiện được, chỉ thương cho lăng mộ hoàng đế giờ lại biến thành tổ yêu tinh.

Chúng tiểu yêu dẫn khách tới một địa cung, bên trong hôn ám tối tăm, chỉ treo những bó đuốc to bằng cánh tay, lập lòe đốm lửa xanh, trên bàn đá ở chính giữa bày ngay ngắn đĩa hoa quả tươi, đều là thứ tinh khiết nhất, còn có rượu trái cây, bên cạnh có hai ba gã tiểu yêu tinh đứng phục vụ xếp hàng ngay ngắn.

Vậy mà gã Mạc đại tiên sinh nhìn thấy không khỏi sầm mặt xuống, mắng to: “Hay cho Vạn Yêu Vương! Thật là huynh đệ tốt! Tiếp khách thế này đây! Thứ rác rưởi này cũng mang ra tiếp ta!” Nói xong hắn vung tay áo, một đạo kình phong cuồn cuộn nổi lên hất đổ thạch bàn lật ngửa lên trời, một cước đá bay tiểu yêu bên cạnh vào vách tường, máu me lênh láng.

Cọp tinh bên ngoài nghe thấy, chạy vội vào, khom người nói: “Mạc đại tiên sinh, không biết có chỗ nào không tốt?”

Mạc đại tiên sinh mặt đỏ bừng quát: “Nói nhảm, nói nhảm! Ba cái thứ rác rưởi này mà dám mang ra cho ta!”

Sắc mặt cọp tinh trở nên khổ sở: “Bẩm Mạc đại tiên sinh, hoa quả này vừa mới hái một khắc trước đây, quả dưa này cũng là hái lúc lão nhân gia tới, ngài xem…”

“Cút! Bảo lão Yêu Vương ra đây!” Mạc đại tiên sinh quát: “Bọn ta không phải là đồ tham ăn! Lão huynh đệ làm sao đối xử với ta thế này!”

Cọp tinh nhìn qua tên tiểu yêu bị đánh vỡ đầu, sắc mặt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cung kính nói: “Mạc đại tiên sinh muốn ăn gì tiểu nhân sẽ đi làm ngay”

Mạc đại tiên sinh ngồi xuống ghế, nộ khí trên mặt không giảm, chỉ tay vào Phong Cuồng quát: “Ngươi nếu chậm trễ với ta thì được, nể giao tình ta với đại vương ngươi, ta sẽ không tính, nhưng hôm nay ta dẫn khách quý đến, vị này chính là Ngũ Hành Tông tông chủ đại danh đỉnh đỉnh, ngươi cũng dám chậm trễ, cẩn thận ta chặt cái đầu hổ của ngươi xuống!”

Phong Cuồng ngồi bên cạnh có chút áy náy, không khỏi nhíu mày nhẹ nhàng nói: “Mạc đại tiên sinh, ta..”

Mạc đại tiên sinh cản hắn, lớn tiếng nói: “Lão đệ chớ nhiều lời! Đây không phải là chuyện chào hỏi mà là thể diện của ta”

Cọp tinh vội nói: “Vâng vâng vân, tiểu nhân không dám chậm trễ, ngài muốn ăn gì, ta lập tức đi làm!”

Mạc đại tiên sinh hừ một tiếng, nói: “Ngươi sai người dọn sạch cái bàn này, chuẩn bị thêm một phần hoa quả nữa, phải là vừa hái, bên trên phải còn nguyên hạt sương mới được! Còn nữa, ta không phải là kẻ ăn chay, ngươi cũng biết! Hừ, bây giờ cho đơn giản, vì qua bữa rồi, người xuống núi, tìm mấy người sống giết đi, phải một nam một nữ! Nam nhân thì hầm đùi, nữ nhân thì rán ngực, tâm tạng thì cho lửa to nướng chín bảy tám phần là được, không được quá chín, chín quá sẽ khó ăn.

Bọn Phong Cuồng ngồi cạnh nghe thấy biến sắc, nghe thấy loại ăn thịt người này chỉ muốn nôn mửa.

Cọp tinh mặt mũi nhăn nhó khổ sở nói: “Lão nhân gia ngài xem xét, nếu tìm tiên vật không khó, nhưng người sống lúc bây giờ khó tìm, nếu lúc trước lão gia muốn ăn thịt, chúng ta có thể làm một ít thịt heo, nhưng bây giờ… cũng không được rồi. Đại vương ta đã phân phó rồi, những ngày này có khách quý tới, toàn sơn phải trai giới, ai dám ăn một miếng thịt sẽ lập tức trảm…”

“Bốp!”

Hắn mới nói đến đây, Mạc đại tiên sinh đã bạt tai một cái, làm hắn phún máu tươi, rồi giận dữ nói: “Cái quy củ chó má gì! Yêu tinh mà không ăn thịt thì biến thành hòa thượng mất! Khách quý nào khiến đại vương ngươi trở nên như vậy?”

Cọp tinh nhổ ra hai cái răng, ngã xuống đất nói: “Tiểu nhân không dám nói….danh tự của vị kia, tiểu nhân không dám nhắc tới, nhưng ngài chắc hẳn cũng biết…”

“Ta biết?” Mạc đại tiên sinh biến sắc, hai bên má rung lên: “Lẽ nào.. lẽ nào là lão nhân gia đã trở lại?”

Hắn dừng một chút rồi vội vàng nói: “Có phải là vị thích mặc y phục màu đen?”

Cọp tinh miệng máu chảy ròng ròng nói: “Chính vậy, Lão nhân gia đến từ hôm qua, đại vương lập tức đem cả động phủ cho lão nhân gia nghỉ ngơi, tối hôm qua tự mình gác bên ngoài một đêm”

Mạc đại tiên sinh không dám nổi giận nữa, thấp giọng nói: “Tên gia hỏa ngươi không sợ chết! Sao không nói sớm? Nhược bằng kinh động đến lão nhân gia, ngươi có mấy cái đầu?” Dừng một chút, hắn lộ vẻ sợ hãi nói: “Ngươi đi đi, nhanh đi bẩm báo, nói rằng Kỳ lân động Mạc đại tiên… à không, không đúng, là Kỳ lân động Tiểu Mạc cầu kiến lão nhân gia…”

“Nhưng còn bữa ăn của ngài…”

Mạc đại Tiên sinh vẫy tay một cái, đánh cọp tinh bay xa hai mét.

“Hỗn thật!, Lão nhân gia ở đây, sao ta còn an an phận phận ngồi ăn cơm? Ta có mấy cái đầu? Ngươi có mấy cái đầu?”

Cọp tinh vội chạy ra ngoài, Phong Cuồng nét mặt kỳ dị, nhìn Mạc đại tiên sinh hỏi: “Mạc đại tiên sinh, chẳng lẽ nào ngươi cũng biết vị khách quý kia?”

Mạc đại tiên sinh sợ vàng mặt, nhìn hai bên, trong mắt có phần sợ hãi: “Biết chứ! Biết chứ! Yêu tinh trên thiên hạ, nếu không biết vị đó, sợ rằng chết không còn một mống!”

Phong Cuồng còn muốn hỏi, Mạc đại tiên sinh nhẹ nhàng khoát tay, thấp giọng nói: “Hành tung của người ở ngoài chín tầng trời, là đệ nhất trong thiên hạ vạn yêu! Hắc Yêu Liên đã trở về rồi, chúng ta sợ rằng sẽ khổ sở không ít”

Đang nói, đột nhiên một tiếng cười lạnh lùng truyền đến từ bên ngoài: “Tiểu Mạc, ngươi vừa nói cái gì?”

Thanh âm vừa dứt, một trận gió thơm từ ngoài tràn đến, liền thấy một thân ảnh màu đen vù một tiếng đã đến trước mặt, mi mục thanh lệ như tranh, y phục hắc sa lộng lẫy, tóc đen như mây, đẹp như tiên sa, một tay cầm một bình ngọc nhỏ, cổ tay đeo một cái chuông nho nhỏ, không phải Diệu Yên thì là ai?

Mạc đại tiên sinh nhìn thấy Diệu Yên, mặt không còn nửa phần kiêu ngạo, vụt quỳ xuống, đầu dập đất, miệng dõng dạc hô: “Nam Hải Tiểu Mạc, bái kiến Diệu đại tiểu thư!”

Diệu Yên lạnh lùng nói: “Tốt lắm, Tiểu Mạc, mấy ngày nay ngươi to gan hơn, vừa nói muốn ăn thịt người đúng không?”

Mạc đại tiên sinh cuống quýt dập đầu, làm nền đá bên dưới nát bấy, miệng hô to không dám.

Diệu Yên chờ hắn dập đầu mười bảy mười tám cái, nhẹ nhàng phất tay áo nói: “Tốt, ngươi biến sang một bên đi!”

Song mục nàng chuyển qua Phong Cuồng, hiện lên tia cười lạnh: “Vừa rồi ta nghe nói cái gì Ngũ Hành Tông chưởng môn tới, là ngươi?”

Phong Cuồng vừa nhìn Diệu Yên, biến sắc, lùi về phía sau hai bộ: “Là ngươi!”

Diêu Yên ngạc nhiên hỏi: “Sao? Ngươi nhận ra ta?”

Phong Cuồng cắn răng: “Sao không biết, ngày đó ta bị ngươi đánh trọng thương, ngươi còn hỏi ta là ai!”

Diệu Yên lập tức cau mày hỏi: “Ta đang hỏi ngươi? A, phải rồi, ngươi nhất định đã gặp người đàn bà kia…” Nàng đột nhiên cười cười: “Tốt, thật xảo hợp, phu quân ta đi khắp nơi tìm ngươi, không ngờ các ngươi lại tìm đến đây, Ngũ Hành Tông chưởng môn? Hừ, Phong môn chấp chưởng Ngũ Hành Tông khi nào? Sao ta không biết?”

Phong Cuồng biến sắc quát: “Ngươi nói cái gì?”

Diệu Yên thản nhiên cười nói: “À, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết, ngày đó ngươi xông vào nhà ta, tội này không bỏ qua được… à, ngươi còn không biết, phu quân của ta chính là Tiểu Lôi!”

Nói xong, điểm một chỉ, một đạo kim quang bắn ra, mắt Phong Cuồng tối sầm, ngất tại trận.

Chương 229 : Sao bay đầy trời

“Khặc khặc khặc…” Tiểu Lôi chỉ cảm thấy hai mắt nổ đom đóm, trước mặt là một biển lửa, chỗ nào cũng phảng phất màu đỏ hồng, làm sao có thể phân biệt được phương hướng? Thà nhắm mắt chạy loạn còn hơn.

Nhưng bộ y phục trên người lại là thứ tránh lửa rất tốt.

Bộ y phục thêu kim ti quả nhiên hỏa diễm bất xâm, tựa như lưỡi lửa tránh khỏi mình Tiểu Lôi khoảng một thước, không liếm vào người hắn, mặc dù nóng vô cùng nhưng vẫn có thể chịu được.

Bây giờ ta mới thông cảm với con vịt quay, tiểu gia ta thề nếu bình an ra ngoài, cả đời sẽ không ăn vịt quay nữa! Nhưng mà… nơi này có phương hướng gì đâu….

Trong lòng Tiểu Lôi không khỏi ca thán, chân không dám ngừng lại, đã chạy được nửa ngày nhưng chẳng thấy điểm cuối ở nơi nào, chung quanh đều là lửa.

“Ê, ngươi còn ở đây không?”

Hắn đột nhiên dừng cước bộ, lớn tiếng hỏi.

“Tiểu tử, ngươi sao vậy?” Tiểu Lôi cười ha ha: “Ngươi quả nhiên là vẫn ở đây quan sát ta sao?”

Không thấy trả lời.

Tiểu Lôi cười khổ nói: “Ngươi ít nhất nên nói cho ta biết phương hướng ta chạy có đúng không? Nếu sắp chết thì để ta biết tốt xấu mà chuẩn bị tinh thần, cho dù chuẩn bị khai đao chặt đầu cũng phải cấp đoạn hồn tửu mà uống chứ?”

“Vừa rồi là đúng.” Thanh âm kia tựa hồ thở dài “Nhưng nửa canh giờ trước, ngươi không cẩn thận đi lệch về bên trái một chút, giờ đã sai đường rồi.”

“A! Đi nhầm sao? Sao ngươi không nói sớm?” Tiểu Lôi hét lớn.

“Ngươi đã hỏi ta chưa?” Thanh âm kia thản nhiên hỏi.

Tiểu Lôi tức khí mắng: “Nói nhảm! Ta làm sao biết thế nào là phương hướng ở cái nơi quái quỷ này! Ngươi thấy ta đi nhầm cũng không nói một tiếng, sao không thiêu chết ta luôn đi!”

Nói xong hắn dứt khoát ngồi phịch xuống đất, mắng to: “Mẹ kiếp, không chạy nữa!”

Mông vừa chạm đất, hắn kêu rống lên một tiếng, nhảy lên mắng: “Nóng, nóng, nóng! Nóng quá! Gã gia hỏa này, muốn chơi ta phải không? Không chạy là không chạy nữa! Tiểu gia ta không đùa với ngươi đâu!”

Thanh âm kia trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài: “Thôi rồi, ta vốn nhìn ngươi bằng con mắt khác, biết ngươi tính tình nóng nảy lười biếng như thế, nếu muốn tu luyện vô thượng thần công, nhưng không có tâm chí kiên cường, làm sao thành công?”

Tiểu Lôi nói: “Ta đang bị lửa thiêu, bị khói hun ở chỗ này, chạy lung tung như thằng ngốc, ngươi nói thật quá đơn giản!”

“Ai…” Thanh âm kia chậm rãi nói: “Người trên thế gian này, từ trước đến giờ chưa có ai có tâm chí kiên cường vô thượng như đồ nhi kia của ta. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, pháp lực của ngươi tu vi đến đâu rồi?”

“Đã đến Tu Pháp Kỳ rồi”

“Tốt lắm! Ngươi học chính là Viên Chân Diệu Quyết, trên trời dưới đất, thứ đó chính là vô thượng tâm pháp nhất đẳng, rất nhiều người tu hành mơ tưởng mà cầu không được, ngươi lại dễ dàng học được, có phải là vận khí của ngươi tốt không?”

Tiểu Lôi bĩu môi: “Là tiểu gia ta may mắn! Là vận may kiếp trước tu luyện được.”

“Được… ta lại hỏi ngươi, những thứ Nghịch Thiên Quyết, Nghịch Thiên Kiếm này cũng là thần thông bá đạo vô song trên trời đất, có người ẩn tại Nga Mi sơn học ngàn năm chẳng được, nhưng ngươi dễ dàng học được, cái này có phải là may mắn không?”

“…” Tiểu Lôi tắc tị, thầm nghĩ nếu coi mình vận khí tốt cũng không giống lắm.

“Ngươi, một thân kiêm ba loại thần thông, bất kể là công pháp tu hành, kiếm thuật đều là hàng đầu, nhỏ tuổi như thế nhưng đã đạt được bán tiên chi thể, dễ dàng vượt qua ngàn vạn người tu hành mất cả đời không đạt được ngưỡng cửa đó, có phải thế không?”

Tiểu Lôi lớn tiếng nói: “Đúng, cho dù ta có chút tiện nghi, nhưng chẳng lẽ phải ở đây làm con vịt quay?”

“Thật đáng tiếc, đáng tiếc… cho dù ngươi có kỳ ngộ, không khuyết điểm, nhưng có một khuyết điểm là không có một lòng quyết tâm hướng đạo, ngươi cứ thế này, tương lai tu thành chính quả, thành tiên nhân tự nhiên không khó… nhưng trên thiên giới tiên nhân rất nhiều, nếu ngươi đến thiên giới, dựa vào tu vi của ngươi, cũng chỉ là một tiểu tiên hạ đẳng mà thôi, ngươi nguyện ý không?”

“Hả?” Tiểu Lôi nhất thời sững sờ, người này nói những lời này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cả, tự dưng tắc tị.

Thanh âm kia tiếp tục nói: “Dựa vào may mắn và cơ hội của ngươi, từ cổ chí kim tới nay chưa có người nào có thể có tạo hóa kỳ ngộ như vậy, mới có hai mươi tuổi đã có được nhiều thần công như thế, ta vốn có lòng muốn điểm hóa ngươi, nhưng không ngờ ngươi không kham được rèn luyện…”

Tiểu Lôi hét lớn: “Gì! Ngươi làm sao biết ta không có nghị lực? Khi ta bắt đầu học nghệ, đã trải qua không ít đau khổ!”

Hắn mặc dù nói vậy nhưng trong lòng phát sinh một chút tư vị mơ hồ.

Phải biết rằng tới giờ Tiểu Lôi vẫn có chút đắc ý kiêu ngạo vì hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm có bản lãnh kinh nhân, phóng mắt khắp thiên hạ không có người thứ hai, trong lòng không khỏi tự hào, nhưng hôm nay nghĩ lại mình đạt được đều là do vận khí tốt, tự mình nỗ lực không có bao nhiêu, nên tựa hồ nhận ra có chút không ổn..

Thanh âm kia chậm rãi nói: “Ta nói ra một người cho ngươi biết, người nọ trước khi học nghệ, một nửa điểm pháp lực cũng không có, hắn vốn tính kiên cường, hết lần này đến lần khác đều thể hiện nghị lực nhất tâm hướng đạo. Ngày đó khi hắn cầu nghệ đã trăm tuổi, lớn hơn ngươi rất nhiều! Hắn, một là không có tiên pháp thần công, hai không phải là tu chân cao thủ, ba là không có cơ hội thoát thai hoán cốt, không có bán tiên chi thể như ngươi… nhưng lại tự mình tìm một chiếc bè nhỏ, vượt trùng dương, đi khắp nơi! Phiêu bạt trong thiên sơn vạn thủy cả chục năm trời, hiểm nguy trùng trùng nhưng không lùi một bước, cuối cùng mới học thành một thân đạo pháp, trở thành một chuyện từ cổ chí kim không người đạt được! Hắn ban đầu không có cơ sở như ngươi, không có vận khí như ngươi, nhưng tâm chí nghị lực lại mạnh hơn ngươi gấp ngàn vạn lần!”

Tiểu Lôi động tâm hỏi: “Người ngươi nói là ai?”

“Còn có thể là ai.. lẽ nào ngươi chưa nghe qua tên của hắn? Chính là Tôn Ngộ Không!”

Tiểu Lôi thảng thốt: “Tôn Ngộ Không?”

Thanh âm kia cười nói: “Ngươi có thể suy nghĩ lại, nếu nghĩ thông rồi hãy cùng ta nói chuyện cũng không muộn”

Trong lòng Tiểu Lôi thấy kỳ lạ, trong sâu thẳm nội tâm tựa hồ đang xúc động, trong nhất thời lại không nhịn được…

Tôn Ngộ Không?

Tề Thiên Đại Thánh?

Đấu Chiến Thắng Phật?

Danh đầu này như sấm ngang tai, một cây kim cô bổng đánh toàn bộ yêu tinh trong thiên hạ chạy dài, đánh cho mười vạn thiên binh bó tay chịu trói, rúng động cả thiên đình của Ngọc Hoàng đại đế….

Nhiều người còn cho rằng đây là anh hùng đệ nhất tự cổ chí kim, mà ban đầu hắn có duyên kỳ ngộ gì không?

Tiểu Lôi nhớ rõ ràng trong truyền thuyết, tên hầu tử này là do thiên địa linh thạch biến thành khỉ đá, tại Hoa quả sơn xưng bá mấy trăm năm, không nói đến tiên thuật công pháp gì, mà một điểm căn cơ cũng không có!

Rồi sau mấy trăm năm, hắn đột nhiên cảm thụ được tính mạng trên đời vô thường, nổi lên đạo tâm, rồi một mình vượt biển, đi khắp thế giới cầu đạo!

Đúng vậy!

Gã hầu tử này có vận khí gì không?

Hắn từ trước đến giờ không tin cái loại anh hùng trong tiểu thuyết hạng ba, chỉ tùy tiện nhảy xuống vách núi là có thể thấy một quyển bí kíp, tùy tiện ăn một viên linh đan đã có mấy trăm năm công lực.

Hắn sinh ra không có sẵn một thúc thúc biết pháp thuật, cũng không phải 19 tuổi đã học được Viên Chân Diệu Quyết thiên hạ đệ nhất! Cho dù là bàn đào, khi hắn tại Hoa quả sơn chưa học nghệ, đâu có biết đến cái gì gọi là bàn đào? Đến Chấn Thiên Linh, Càn Khôn Kính gì đó, trước khi hắn học nghệ làm gì có pháp bảo nào, làm gì nhìn thấy pháp bảo nào? Hắn làm sao giống mình dễ dàng một cách kỳ diệu sở hữu bán tiên chi thể?

Hắn làm sao giống mình, có sư huynh sư đệ chủ động đưa bao nhiêu pháp bảo linh đan cho mình?

Hắn làm sao được một sư huynh thần thông quảng đại thiên hạ vô địch bảo hộ như mình?

Cẩn thận nhớ lại, Tôn Ngộ Không sở dĩ thành Tôn Ngộ Không là bởi vì hắn gặp Bồ Đề tổ sư học đạo.

Nhưng trước khi hắn đắc đạo, căn bản không hề có một chút căn cơ nào, không phải là một con khỉ đặc biệt gì.

Suy nghĩ kỹ, có rất nhiều người tu hành trong thiên hạ, số người có điều kiện tiên thiên mạnh hơn Tôn Ngộ Không rất nhiều lần, nhưng thành tựu của tên hầu tử này lại đánh bại tất cả thành tích của tiền thế.

Hắn đắc đạo là do lao tâm khổ tứ, không quản nguy hiểm, không sợ sinh tử, chỉ là một con khỉ nhỏ dám trèo núi vượt sông, vượt biển xa, trãi qua gian khổ chỉ vì một chữ “cầu”!

Năm đó Bồ đề tổ sư sở dĩ thu hắn làm đồ đệ bởi vì hắn một lòng hướng đạo, không ngại khó khăn gian khổ vì hai chữ “thành tâm”.

Còn những thứ khác không hề có!

Tiểu Lôi tĩnh tọa một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “Người.. người rốt cuộc là ai?”

Thanh âm kia chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ thông suốt chưa?”

Tiểu Lôi nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ tươi cười, không chút lo lắng, trịnh trọng nói: “Không có… hình như nghĩ thông được một chút, nhưng lại tựa như không có”

Hắn dừng một chút rồi cười nói: “Ta ngồi đây nghĩ ba ngày ba đêm có bị thiêu chết không? Ngươi nói phương hướng chính xác ở nơi nào?”

Âm thanh kia trầm mặc một chút: “Cửa ở trước mắt ngươi, nếu ngươi có thể tương thông, tự nhiên một bước sẽ qua, nếu không cho dù mười ngày tám ngày, ba năm năm năm cũng không tới”

Tiểu Lôi mỉm cười, nhắm mắt lại, vừa khép mi lại trong đầu đã sinh ra ảo cảnh…

Hắn tựa hồ không thấy mình đang ngồi trong biển lửa nữa mà phảng phất nhìn thấy các sự kiện của cuộc đời, từng việc trong chớp mắt lóe lên.

Lúc mười ba tuổi, khi Ngô Đạo Tử lừa hắn học một ít pháp môn điều khí nội tức kỳ quái, kỳ thực là bộ pháp “Đảo Thải Thất Tinh Bộ”, Ngũ Hành Bát Quái, Kỳ Môn Độn Giáp, Phong Thủy Tướng Học, đều là những nhập môn công pháp chủ chốt của Tiêu Dao phái.

Lúc mười chín tuổi, khi lên Nga Mi Sơn, vào Tiêu Dao phái, Tiêu Dao tử tự mình dạy hắn pháp thuật, học các lộ thần thông của Tiêu Dao phái, Viên Chân Diệu Quyết và Phá Sơn Không của Khinh Linh tử.

Hầu như hết thảy là thuận theo tự nhiên, nhưng sâu trong lòng hắn biết là mình chưa bao giờ chính thức hạ quyết tâm làm điều gì, cuối cùng không biết mình có cầu “Đạo” hay không, cho tới giờ vẫn không thực sự nghĩ tới.

Hình như bọn họ dạy thì mình học, không dạy không học, rồi học xong tương lai như thế nào? Điều đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu hắn.

Đắc đạo thành tiên? Hình như mình đến giờ không có thực sự hứng thú.

Đúng, bọn họ dạy nên ta học, nếu họ không dạy ư? Ta có nên học không? Có nên cầu không?

Ngộ đạo, chính mình không biết muốn ngộ đạo như thế nào, mà thế nào mới ngộ được đạo?

Sau khi ăn chu quả, pháp lực tăng mạnh, linh khí trong bán tiên chi thể đã hóa thành pháp lực, tựa hồ trong một đêm biến thành cao thủ, rồi sau đó? Sau đó? Sau này thì sao?

Với tính khí của mình, hình như không thích lo lắng chuyện sau này, sự tình trước mắt túc tắc qua đi, sự tình tương lai nghĩ tới thật xa xôi.

Vậy đạo mà mình học, còn có ý nghĩa gì?

Hoặc giả nói mình không học đạo, có gì khác biệt? Lẽ nào học đạo có thể phi thiên nhập địa, tiêu dao khoái hoạt tại nhân gian? Bây giờ mình có tiền là tiêu dao khoái hoạt rồi, vậy học pháp thuật làm gì?

Sau trăm năm đắc đạo thành tiên, loại sự tình này mình có hứng thú không?

Mình học đạo, học pháp thuật quá nữa là trong lòng cảm thấy thoải mái như chơi đùa.

Tiểu Lôi cứ ngồi như vậy, trên mặt biến hóa liên tục, lúc cười, lúc thở dài, không lâu sau đột nhiên trợn mắt cười nói: “Ngươi còn ở đó không?”

“Ngươi nghĩ thông suốt rồi?”

Tiểu Lôi không chút do dự trả lời: “Vẫn chưa. Chưa nghĩ thông, cũng không muốn nghĩ nữa” rồi đột nhiên mắng: “Khỉ thật, vấn đề này thật nghiêm trọng, cho dù là sinh mạng đối với ta thế nào, ta đối với sinh mạng thế nào, vấn đề triết học quan trọng này ta không muốn nghĩ nhiều đến nó, chỉ cần ta sống tiêu dao là được, về phần cầu hay không cầu đạo, hãy nói sau. Sinh mạng trên thế gian, không cần phải cho mình chí hướng gì quá lớn… nếu để ta tự mình lựa chọn, vui vẻ khoái lạc là được rồi… nếu ngươi muốn tìm người một lòng hướng đạo, không sợ gian nan, tâm chí kiên nghị, sợ rằng tìm sai người rồi, ta không phải là người đó!”

Tiểu Lôi chậm rãi nói xong, thanh âm kia lại cười to ba tiếng nói: “Tốt lắm! Ngươi dĩ nhiên là chưa nghĩ xong, nhưng chí ít cũng coi là hiểu được”

Dừng một chút, hắn lại cười nói: “Ngươi biết không? Ban đầu khi Tôn Ngộ Không cầu đạo, hắn không nói đến cái gì cao xa nhất tâm hướng đạo gì cả, con khỉ đó cầu đạo bởi vì sợ chết, muốn học pháp thuật trường sinh, nên mới vượt biển đi tìm. Ta chỉ hi vọng ngươi hiểu được mình rốt cuộc là muốn gì, mục đích đó dù to hay nhỏ, cảnh giới cao hay thấp, chuyện đó là tạo hóa của mỗi người, cưỡng cầu cũng không được. Sợ nhất là trong lòng ngươi vẫn hồ đồ, không biết mình muốn làm gì, chuyện đó không phải là cực kỳ hỏng bét sao?”

Tiểu Lôi cười ha ha nói: “Bây giờ ta tin rồi, ngươi sẽ không thiêu chết ta.”

Lời vừa nói ra, nhìn thấy ngọn lửa ngút trời bốn phía rít lên một tiếng, đều thu liễm xuống dưới, không gian xung quanh biến động, hắn hoa mắt, thấy mình đang ngồi trong một chỗ chỉ rộng chừng một thước vuông.

Ngọn lửa quanh thân vẫn cháy nhưng không làm thương tổn thân thể hắn, có bốn lỗ hổng nhỏ tại bốn phía, lửa không ngừng tiêu biến vào đó.

“Ý, sao vẫn ngồi trong lửa, có điều lò to biến thành lò nhỏ!” Tiểu Lôi cười khổ nói: “Người rốt cuộc là ai, nãy giờ ngồi trong biển lửa đã thôi rồi, ít nhất không gian còn rộng một chút, bây giờ làm sao biến thành địa phương nhỏ thế này, chân cẳng ta không thể duỗi thẳng được… ôi, ta không sợ hỏa, nhưng chỗ này quá nhỏ, thật bực mình.”

“Tiểu tử vô tri, từ khi ngươi nhảy vào biển lửa, vẫn ngồi ở chỗ này, vừa nãy ngươi chạy qua lại hai bên nhưng thật ra đó là huyễn cảnh trong trận pháp mà thôi! Tiểu tử chớ nói nhiều, trong này, ngươi còn phải ngồi thêm ba ngày! Ta vì cứu cái mạng nhỏ của ngươi nên mới mượn lò bát quái luyện đơn của Thái Thượng Lão quân chính là để luyện hóa cái đồ vật trong tay ngươi. Ngươi hãy ngồi bên trong, chớ có lộn xộn nếu cái đồ vật kia sống lại cho dù Như Lai Phật tổ tới cũng không cứu được ngươi.”

Lò bát quái của Thái Thượng lão nhân? Như Lai Phật tổ?

Mẹ nó! Đại ca, ngươi nói cái gì tai ta nghe không rõ! Ngươi rốt cuộc là ai?

Thanh âm bên ngoài lò cười nhạt, thấp giọng nói: “Tâm thị bồ đề thụ,minh kính diệc phi đài。Bản lai vô nhất vật,hà xử nhược trần ai. Đạo hiệu của ta là Bồ Đề, lẽ nào ngươi chưa nghe qua?

Tiểu Lôi vừa nghe đã nhảy dựng lên, nghe thấy “đinh” một tiếng, trán đập mạnh vào đỉnh lò, tá hỏa tam tinh, miệng hét lớn: “Bồ bồ bồ bồ đề! Người là Bồ đề tổ sư, Tà Nguyệt Tam Tinh Động?”

“Tiểu nhi vô tri!” Thanh âm bên ngoài trầm xuống quát: “Ngươi còn nói cái gì Bồ đề tổ sư! Mau gọi sư phụ!”

“Sư… sư phụ?”Tiểu Lôi thấy trước mắt toàn là sao, thất thanh hô: “Sư phụ gì?”

“Ài, nếu bây giờ ngươi không muốn gọi, đợi khi nào ngươi ra đây rồi gọi, vi sư trước tiên cho thêm ngươi một ít lửa!” Vừa nói xong, liền thấy tám đạo hỏa diễm từ lỗ hổng chung quanh mãnh liệt tiến vào, làm tóc trên đỉnh đầu Tiểu Lôi cháy sạch, hắn kinh hoảng hô: “Đừng đừng đừng! Đừng phóng hỏa nữa! Đốt nữa thiêu chết người đấy!”

Chương 230 : Ký sinh

“Ngươi có bán tiên chi thể, lại có áo khoác kia trên người, chính là do vi sư lấy áo choàng ngũ sắc từ chỗ Tử Vi đế quân, dùng sợi vàng sợi bạc may thành, lại còn được Cửu Thiên Huyền Nữ tập hợp mây chiều tại chân trời dệt thành, làm sao dễ bị cháy được? Ngươi yên tâm đi, nếu món đồ trong người ngươi không đốt đi cẩn thận, một khi nó sống lại, mạng ngươi khó toàn. Chịu khổ một chút để bảo toàn mạng sống đi. “

Thanh âm của Bồ Đề tổ sư từ bên ngoài truyền đến, nhưng do cách vách lò, nên đến tai Tiểu Lôi thấy lùng bùng, trong lòng còn nghi hoặc đã thấy ngọn lửa từ bốn phương tám hướng tràn đến, tầng tầng lớp lớp vây kín người, hỏa nhiệt làm người hắn nóng rực, mồ hôi trên đầu vãi như mưa.

Hắn mặc dù không bị thiêu chết, nhưng vẫn thấy nóng rực, huống chi đây là lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, mặc dù là tam muội chân hỏa nhưng cháy trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân nên đâu phải tầm thường?

Trong chốc lát Tiểu Lôi đã thấy lượng nước trong người đã bốc hơi hết, mồ hôi túa khắp người, chiếc lò làm mọi chỗ trên người hắn khô cạn, miệng lưỡi khô rát, nhất là đôi mắt bị khói không mở ra được, nước mắt vừa trào ra đã ngay lập tức bốc hơi.

“Hụ hụ hụ… Tổ sư Bồ Đề, tổ sư… chớ phóng hỏa nữa, ta sắp bị chết ngạt rồi!” Tiểu Lôi dùng toàn lực hét to. Truyền thuyết năm đó Tôn Ngộ Không bị đốt trong cái lò này bảy ngày bảy đêm, xem ra người bình thường làm sao chịu nổi, con khỉ kia tuy không chết nhưng thành ra mắt lửa ngươi vàng, còn xem ra mình không có may mắn như vậy, trong một tuần công phu, Tiểu Lôi không chịu nổi đã thầm mắng Bồ Đề tổ sư ở bên ngoài.

“Khặc khặc.. ta thực sự… không ổn, không chịu được nữa!” Tiểu Lôi rốt cục không cách nào chịu đựng được nữa, vận khí pháp lực toàn thân, húc đầu xuống đất.

Rầm! Rầm

Vì không có cách nào đứng thẳng người dậy nên phải lấy cả người để húc, húc hai ba lần hắn đã thấy đầu óc ong ong muốn xỉu, bên ngoài Bồ Đề tổ sư lớn tiếng nói: “Không được đập, ngươi tên tiểu tử này sao không nghe lời. Cái lò này rất quý giá, nếu ngươi đập hỏng ta lấy gì bồi thường cho Thái Lão quân! Nếu ngươi thực sự không chịu được, ta sẽ cho ngươi một thứ”

Dứt lời, từ trong lỗ nhỏ của lò bay vào một miếng thứ gì đó to cỡ trái nho, Tiểu Lôi thuận thế bắt lấy, nghe thấy Bồ Đề tổ sư bên ngoài nói: “Ngươi ngậm nó trong miệng, nhưng ngàn vạn lần không được nuốt xuống!”

Tay Tiểu Lôi cảm thấy ẩm ướt, không biết là cái gì, nhưng nghĩ Bồ Đề tổ sư sẽ không hại mình nên bỏ vào miệng, cho vào dưới đầu lưỡi.

Rất nhanh, hắn cảm thấy dưới đầu lưỡi phát ra một cảm giác mát mẻ ẩm ướt, tựa như một dòng nước trong lành, vô số nước từ dưới lưỡi chậm rãi chảy xuống yết hầu làm dịu cơ thể đang khô kiệt của hắn. [Audio] Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long (dịch)

Đang bị thiêu gần chết, cảm thấy dễ chịu như vậy, Tiểu Lôi rên một tiếng, nói to: “Thoải mái! Thoải mái quá! Quả nhiên là thoải mái! Bồ Đề tổ sư, vật này là vật gì vậy?”

“Hừ, ngươi làm sao biết được. Vi sư ta mất một ngàn bốn trăm năm để luyện chế ra bảo bối này, thu thập Thủy Nguyên Tố tinh khiết nhất trong thiên hạ luyện chế ra, hắc hắc, bảo bối này của vi sư ta, chỉ cần ngươi ngậm trong miệng, cho đừng nói bị lò thiêu ba ngày, cho dù dùng tam muội chân hỏa thiêu tám mười ngày đều không thiêu nổi ngươi, nước trong cơ thể ngươi chỉ tiêu hao một phần. Nhưng ngươi cẩn thận, ngàn vạn lần không được nuốt xuống, thứ đồ vật này khi vào bụng, lập tức sẽ phóng thích nước, khi đó cơ thể ngươi không chịu được quá nhiều nước, bụng sẽ nổ tung! Đừng xem thường đây chỉ là một hạt châu nho nhỏ, trong thiên hạ chỉ trừ nước trong ngọc tịnh bình của Quan Âm Bồ Tát là không thể so, các loại pháp bảo khác không thể bằng được nó!”

Tiểu Lôi thở dài: “Ta ngậm thứ này, chẳng khác gì mang theo một cái hồ chứa nước to siêu cấp…”

“Có Thủy Hoàn đan của vi sư rồi, ngươi không sợ bị thiêu nữa, ngươi đợi một chút, ta sẽ gia tăng thêm hỏa nhiệt”

Nói rồi roạt một tiếng, tám ngọn lửa bên ngoài bùng lên càng lúc càng mạnh, dần biến thành màu xanh. Tiểu Lôi phát hoảng, may có Thủy hoàn đan trong miệng ngay tức khắc làm mát cơ thể, không khó chịu nữa. Cơ thể hắn vừa dễ chịu một chút là có cơ hội nói chuyện ngay.

“Bồ Đề tổ sư, ta có một chuyện chưa rõ, tại sao ông mang ta đến đây?”

Thôi thôi, tiểu tử này lòng hiếu kỳ quá nặng rồi, vốn Bồ tát Địa Tạng Vương cho ta biết… ngươi từng xông vào địa phủ đúng không? Địa Tạng Vương nói ngươi học được Viên Chân Diệu Quyết của ta, ta mới để tâm. Ngươi học Viên Chân Diệu Quyết của ta, tự nhiên là người của Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Địa Tạng Vương đã cùng ta đánh cuộc, nói ngươi đã xông vào địa phủ làm những truyện động trời, hắn sẽ giúp ngươi cho qua, nhưng lại chạy tới tìm ta, muốn ta phải quản lý tốt môn hạ đệ tử. Vi sư mới biết, tên tiểu tử học Viên Chân Diệu Quyết là ngươi, không nhịn được đành trộm nhìn ngươi một lần, ôi… không ngờ gan của tên tiểu tử nhà ngươi không nhỏ, cái gì hay không lấy, lại chọc vào “Xích Châu” trên Nga Mi sơn.

Tiểu Lôi kêu lên: “Xích Châu! Cái đồ trên tay ta là Xích Châu, có đúng là Xích Châu?”

Tổ sư Bồ Đề cười lạnh nói: “Hừ, chính xác là Xích Châu không phải là giả, nhưng đồ vật này ngươi há có thể chạm vào….! Ta hỏi ngươi, lai lịch của Xích Châu này ngươi biết không?”

Tiểu Lôi lúc này mới ngừng loạn động, khoanh chân ngồi trong lò nói: “Ta biết một chút, hình như nghe Nói Xích Châu này là của Kim Thiền tử Đường Tăng? Nói là bên trong nó có tu vi pháp lực mười đời của Kim Thiền Tử…”

“Ha ha!” Bồ Đề tổ sư cố ý cười to hai tiếng, đột nhiên ngữ khí trầm xuống quát: “Cho nên ngươi nổi lên tham niệm chứ gì?”

Tiểu Lôi bĩu môi: “Làm gì có tham niệm, chẳng qua chỉ tò mò thôi, muốn nhìn cái viên Xích Châu này là vuông hay tròn, đen hay trắng”

“Hiếu kỳ? Hừ, ngươi có biết là suýt mất cái mạng nhỏ rồi không!” Bồ Đề tổ sư trầm giọng nói: “Lai lịch của Xích Châu, ngươi nói không phải là sai nhưng…ài….”

Tiểu Lôi động tâm hỏi: “Ồ, nói như vậy cái đồ này chính là của Kim Thiền tử?”

Thấy bên ngoài im lặng một hồi, sau đó Bồ Đề tổ sư chậm rãi nói: “Chuyện này nói ra hơi khó nghe. Đường đường là một đệ tử dưới trướng Phật tổ khi chuyển thế đã đánh mất Xích Châu của mình, Kim Thiền Tử đánh mất pháp lực mười đời của mình, không quay lại được Tây Phương Cực Lạc, nên mới bị đày đi Tây Thiên lấy kinh, gây dựng công đức. Chỉ là chuyện này quá ư vinh dự, nên tây thiên chư thần phật không nhắc tới.

“Nhưng thứ này lưu lạc tại nhân gian nhiều năm vậy, tại sao người trong Phật môn không đi tìm nó về?”

“Tìm? Tìm thế nào?” Bồ Đề tổ sư cười nói: “Đồ vật này đúng là có tu vi mười đời của Kim Thiền Tử! Kim Thiền tử nguyên là đồ đệ của Phật tổ, tu vi pháp lực không tầm thường, thần phật các nơi đều nhường nhịn hắn ba phần! Nếu hắn đánh mất Xích Châu chuyển thế, lại biến thành một gã Đường Tăng phế vật? Lại còn phải dựa vào đồ đệ của ta hộ vệ hắn đi lấy kinh? Xích Châu của hắn, không phải là không có người tìm, mà đại đa số người tìm không ra! Cho dù tìm được, cũng không thu phục nổi nó! Ngươi nói người trên thiên giới không có lòng tham ư? Đều có lòng tham hết, chín trăm năm trước Kim Luân tiên nhân tại thiên giới vì đồ vật này mà làm náo loạn một lần, chuyển dời cả tam sơn ngũ nhạc, cuối cùng tìm thấy nó tại Bồng Lai đông hải, kết quả không thu phục được nó, chút nữa lại bị nó hấp thụ sạch linh khí, mang tiếng là kim thân bất hoại mà thiếu chút nữa biến thành cái xác khô! May mà ta đi qua cứu hắn một mạng, hắc hắc….” Nói đến đây Bồ Đề tổ sư cười lạnh không thôi.

“Hấp thành xác khô?” Tiểu Lôi cảm thấy ớn lạnh.

Bồ Đề tổ sư nói: “Không sai! Đồ vật này khi ở trong tay Kim Thiền tử, bị nguyên thần của hắn luyện hóa, trở thành pháp bảo Phật môn, nhưng nó rời Kim Thiền tử mấy ngàn năm rồi, không bị áp chế, đã sớm thành… rồi! Ừ, đơn giản mà nói là: “Đồ vật này đã sớm tu luyện thành tinh rồi”

“Hừ hừ…” Tiểu Lôi tí nữa thì bị nước miếng…., trợn trừng con ngươi nhìn tay kia của mình, cái đồ vật như trứng gà trong chưởng tâm: “Tu luyện thành tinh?”

“Ở đây chẳng có điều gì kỳ quái” Bồ đệ tổ sư thản nhiên tiếp tục nói: “Thế gian vạn vật đều có tính mạng. Chim bay, thú chạy, cây cối… nếu có cơ duyên hấp thu được thiên địa linh khí đều có thể thành tinh, lại càng chưa nói tới đồ vật này linh khí đã có thừa. Trên đời đã có xà tinh, hồ ly tinh, tại sao nó không thể thành tinh?”

Tiểu Lôi trầm mặc một hồi rồi nói: “Nó thành tinh, bây giờ dính ở trên người ta, thế là thế nào?”

Bồ Đề giải thích: “Chuyện này gọi là sống ký sinh. Ngươi hãy xem trường hợp đám cua sống ký sinh bên bờ biển. Hạt châu này cũng giống như thế, nó có thể tự thân phát triển, chỉ cần tìm một chủ thể ký sinh để ký dưỡng tại nơi đó. Chín trăm năm trước ta tại Bồng Lai đông hải gặp Kim Luân tiên nhân, chính hắn bị đồ vật này dính vào, kết quả một thân linh khí chút nữa đã bị nó hút sạch! Dù ta cứu hắn được một mạng, nhưng hắn vốn là đại la kim tiên tại thiên giới, tu vi còn lại chỉ vẻn vẹn chưa được ba thành, lúc đó ta nhất thời chủ quan không bắt được nó, không biết nó tìm đến nơi nào. Dần dần đã tìm được một trăm năm, nhưng không tìm thấy. Ta nguyên đã muốn bỏ cuộc nhưng, sau lại vô tình nghe một vị lão hữu giảng kinh mới biết được lai lịch của đồ vật này. Tên tiểu tử nhà ngươi có bao nhiêu tu vi mà dám chọc vào nó?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 18 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin