[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
Tập 28: Tiêu dao tự tại (c136-c140)
❮ sautiếp ❯Chương 136 : Tiêu dao tự tại
Nói cách khác, theo lịch sử Tiểu Lôi trải qua, vì hắn có được thái đao thần kỳ kia, ít nhất cùng cự long thủ hộ đánh ngang tay được nửa ngày, không bị bại. Hơn nữa Tiểu Lôi tự mình cùng Pandora giao thủ, đem ả khu trục ra khỏi thân thể của Nguyệt Hoa.
Hết thảy mọi việc này, là vì Tiểu Lôi có thanh thái đao thần kỳ mà làm được! Nhưng căn cứ vào ghi chép trong quyển sổ, bản thân kia của hắn trong lịch sử, không có thái đao! Cho nên vừa tới nơi đã bị thủ hộ long đả bại, hơn nữa còn lập tức bị hôn mê, lại không có nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Hoa bị Pandora phụ thể!
Tiểu Lôi nhìn quyển sách, trong lòng mơ hồ cảm giác có chút bất an.
tựa như xem truyện, vì nhân vật trong truyện mà lo lắng. Về phần mô tả lại trong cuốn sổ, Nguyệt Hoa vì cái gì mà mấy ngày qua tính tình cổ quái, rõ ràng là nàng đã bị Pandora uy hiếp!
Mà Tiểu Lôi cũng hiểu, nếu ngày đó không phải Diệu Yên xuất hiện, Nguyệt Hoa đã tự bán mình cho Pandora!
“Ngày thứ mười sáu…”
Sau khi thấy được mấy chữ này, đầu óc Tiểu Lôi lại chấn động thêm một lần nữa!
Ngày thứ mười sáu? !
“Ngày thứ mười sáu, sau khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đã không còn ở trong thần điện, ta nằm trên tuyết. Nguyệt Hoa không có ở bên người của ta. Ngay lúc đó ta thiếu một chút nữa là phát điên lên. Nguyệt Hoa không thấy đâu! Ta đã lỡ mất điểm tối quan trọng của ngày thứ mười lăm trong lịch sử! Ngày thứ mười lăm sau khi ta hôn mê, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì? Ta vì sao lại bị hôn mê?”
Tiểu Lôi thở dài, đây chắc là kiệt tác của Pandora. Ả sau khi chiếm được thể xác của Nguyệt Hoa làm vật chủ, cũng may là ả cũng coi như còn giữ chữ tín. Thật sự là đã bỏ qua cho hắn trong lịch sử.
“Ta đi khắp nơi tìm kiếm, trên núi cũng không có bóng dáng của Nguyệt Hoa, ta tính quay trở lại thần điện xem sao.. nhưng rốt cuộc ta cũng không tìm được cửa vào thần điện. Ta suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nhớ tới trong lịch sử. Nguyệt Hoa hẳn nhiên là xuất hiện ở Tây Ban Nha, sau đó từ Tây Ban Nha trở về Pháp. Ta quyết định đi tìm Nguyệt Hoa.”
Trong lòng Tiểu Lôi rất là tò mò, không biết bản thân hắn trong cái lịch sử kia, sau khi tìm được Nguyệt Hoa…. nhưng tại sao, “hắn” lại không có khả năng mang Nguyệt Hoa trở lại?
Dù sao, lịch sử của mỗi người, cũng là của chính họ a! Tiểu Lôi khẳng định theo tính cách của mình, nếu như dựa theo tính cách của hắn, vô luận thế nào cũng mang Nguyệt Hoa quay trở lại!
Vội vàng lật sang trang kế, nhưng lọt vào mắt, chỉ là một đoạn kể chuyện…
“Ta quyết định quay về. Ta đột nhiên nghĩ tới, nếu như nói ta từ bảy năm sau trở về lại hiện tại… vậy tại nơi thời không này. Con người khác của ta, bảy năm sau có thể nhân cơ hội quay về năm 1998? Ta không có khả năng thay đổi lịch sử, nhưng có thể bản thân ta sau này, khi gặp phải chuyện này một lần nữa, có lẽ, bản thân sau này của ta, nói không chừng có thể cải biến lịch sử.
May là ngày đó sau khi cùng Nguyệt Hoa trốn khỏi đội leo núi, ta mang theo quyển nhật ký leo núi của Nguyệt Hoa, ta đem những truyện trải qua trong mấy ngày đó tả lại trong quyển nhật ký này, rồi đem lưu giữ trong sơn động có thánh thủy. Ta nghĩ, nếu như ta sau này, cũng đụng phải chuyện như thế này, có thể xem quyển ghi chép này. Nói như vậy, ít nhất có thể biết trước được mọi chuyện, sẽ tiến nhập thần điện, gặp được đám quái vật, có lẽ sẽ giúp được ta!”
Đây là một đoạn cuối cùng của quyển sổ!
Tiểu Lôi đọc xong đoạn này, phản ứng đầu tiên của hắn là vỗ mạnh vào đùi một cái, nhịn không được mắng một câu.
Nguyên lai là như vậy?
Khó trách là đã lưu lại quyển sách này cho ta. Nhưng toàn bộ chỉ uổng phí mà thôi! Vì sau khi chính ta tiến nhập sơn động, không hiểu sao lại cùng tên khổ tu giả đánh nhau một trận. Đối phương lại căn bản chưa kịp đem quyển sách này đưa cho ta, thì ta đã tự mình tiến vào trong thủy đàm rồi.
Bất quá cũng may là ta so với cái tên gia hỏa trong lịch sử kia hạnh vận khá hơn nhiều. Bên cạnh lại còn có một Diệu Yên, có sự tồn tại của Diệu Yên, tối hậu rốt cuộc đã thay đổi được lịch sử!
“Diệu Yên… Diệu Yên…” Tiểu Lôi thở dài, tại sao có được Diệu Yên, liền có thể thay đổi được lịch sử?
Đây lại là một vấn đề huyền diệu khó hiểu đây.
Bất quá, tựa hồ cũng có một khả năng…
Diệu Yên là người gì?
Tu vi của nàng đã đạt đến mức siêu thoát phàm nhân, trải qua hai lần thiên kiếp, chiếu theo đạo lý thông thường, nàng đã có thể được xem là tiên nhân rồi. Coi như là tán tiên ở lại nhân gian. Giống như lão gia hỏa Khinh Linh Tử, tu vi rõ ràng đã đủ, nhưng lại không muốn phi thăng, trở thành tiên nhân tại nhân gian.
Có câu, “Ra ngoài tam giới, vượt khỏi ngũ hành!”
Ý tứ câu này là, những người như vậy, đã siêu thoát ở ngoài quy tắc của trời đất, vì quy tắc của trời đất chỉ quản hạt được bên trong. Vì ở trong đã có thiên ý. Chiếu theo đạo lý mà nói, phàm nhân, đều theo quy tắc của trời đất, nằm trong phạm vi quản hạt của lịch sử. Vậy duy nhất có thể siêu thoát khỏi quy tắc thiên địa, cũng chỉ có đám gia hỏa “Ra ngoài tam giới, vượt khỏi ngũ hành” này mà thôi!
Nói cách khác, cái tên Tiểu Lôi kia trong lịch sử, mặc dù đã biết hướng phát triển của lịch sử, mặc dù hắn đã ra sức cố gắng, nhưng cũng không cách nào thay đổi được lịch sử.
Nhưng sự xuất hiện của Diệu Yên, lại có thể làm được! Vì sự tồn tại của bản thân Diệu Yên, đã siêu thoát ngoài quy tắc của trời đất.
Còn về việc tại sao mình gặp được Diệu Yên, nhưng bản thân hắn trong lịch sử thì lại không gặp được Diệu Yên… vấn đề này cũng không khó giải thích.
Sự tồn tại này của Diệu Yên, là đã siêu thoát khỏi quỹ tích của lịch sử, siêu thoát khỏi quy tắc của thiên địa. Cái gọi là thiên địa luân hồi tuần hoàn, tự do bất biến, nhưng Diệu Yên, lại không nằm trong vòng “bất biến” này!
Suy diễn kiểu này, nếu như nhất thiết quỹ tích của lịch sử đều chiếu theo trình tự “tất nhiên” mà tiến hành. Mà sự tồn tại của Diệu Yên, chính lại là một nhân tố “ngẫu nhiên”, thật là xảo hợp, không xác định được.
Cho nên, trong sinh mạng của Tiểu Lôi, ngẫu nhiên gặp được Diệu Yên, cũng tính là một nhân tố không xác định được, có thể nói là vận khí của hắn tốt, gặp được việc ngẫu nhiên tình cờ này.
Mà bản thân kia của hắn trong lịch sử , không có ngẫu nhiên gặp được Diệu Yên, cũng là việc bình thường mà thôi.
Nguyên nhân cuối cùng, là bởi vì sự tồn tại của Diệu Yên là một việc ngẫu nhiên! Là một nhân tố không xác định được!
Tiểu Lôi rờ rờ cằm, nhịn không được cười khổ. Chuyện đến nước này, hầu hết các nghi vấn đều xem như đã được giải tỏa.
Cuối cùng, về bản thân kia của hắn, sau ngày thứ mười sáu, có gặp được Nguyệt Hoa hay không, vì sao mà không mang theo Nguyệt Hoa bỏ đi. Vậy không có biện pháp gì giải thích được, trong quyển sách cũng không có ghi lại, mà Nguyệt Hoa ở thời không này cũng đã chết rồi. Tóm lại sao tự mình không đi hỏi Bảo Nhi chứ?
Bất quá rất may, bản thân kia của mình trong lịch sử, không có khả năng đem Nguyệt Hoa đi, nếu không, thế giới này há lại không có sự tồn tại của Bảo Nhi?
Tiểu Lôi suy nghĩ một hồi, đột nhiên vừa cười vừa lẩm bẩm nói: “Trước tiên mặc kệ là chuyện gì. Nếu không nghĩ không thông được sự tình. Tạm thời không thèm nghĩ tới nữa. Sau này có duyên, tự nhiên sẽ có thể biết được.” (Về đoạn nghi vấn này, các cố sự sau này sẽ được giải thích, a a – tác giả)
Hắn vươn người, chậm rãi đứng lên, đem quyển sổ kia cẩn thận thu vào trong túi Càn Khôn. Hiện tại hắn có được hai cái túi Càn Khôn, cẩn thận cất giữ, rồi từ trên sườn núi đi xuống.
“Phu quân, chàng hình như đã nghĩ thông suốt được nhiều việc rồi đây.” Diệu Yên nhìn Tiểu Lôi đi xuống, mỉm cười.
Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào mắt Diệu Yên một hồi, cười cười, nắm lấy hai tay của nàng. Ánh mắt của hắn mang vẻ vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Cảm ơn nàng, thật sự cảm ơn nàng, Diệu Yên! Ta được gặp nàng, thật là quá may mắn đó.”
Diệu Yên ngẩn người, mặc dù không hiểu Tiểu Lôi vì sao đột nhiên nói chuyện này, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, cười cười.
Tiểu Lôi nắm hai bàn tay của Diệu Yên, trong lòng cảm thán, mình thật sự là may mắn. Nếu như mình không gặp được Diệu Yên, sợ rằng mấy chuyện đụng phải, lại sẽ tái diễn lần nữa. Mắt thấy nụ cười tự nhiên của Diệu Yên, tâm hồn run động, nhịn không được kéo nàng vào lòng, choàng tay ôm lấy hông của Diệu Yên, nhỏ giọng cười: “Tính lại, lúc ở trên đảo Huyền Không ta cứu được nàng một lần, bất quá hiện tại nàng cũng cứu ta được một lần, chúng ta xem như là hòa.” Diệu Yên mỉm cười nói: “Không thể tính như vậy. Chàng cứu ta một lần, sau đó Diệu Yên đã đem thân trao cho chàng, tính là để báo đáp. Hiện tại, hiển nhiên là chàng nợ ta một lần.”
Tiểu Lôi cười ha hả, chỉ cảm thấy hiện giờ vạn sự đã định, lại không có phiền não, càng cảm thấy được gió nhẹ dưới ánh dương quang càng khả ái vô song, giai nhân trong lòng thì đẹp mê người, nhịn không được kề sát mặt Diệu Yên, nói: “Vậy cũng đơn giản thôi, ta cũng đem thân trao cho nàng, chẳng phải là hòa sao?”
Hai người cười một hồi, Tiểu Lôi hỏi: “Nguyệt Hoa tỉnh lại chưa? Hiện tại hẳn nhiên là cùng Bảo Nhi ở chung một chỗ phải không?”
Diệu Yên thở dài, ánh mắt lộ ra mục quang quái dị, nhìn Tiểu Lôi: “Bọn họ hai người, thân không thân, mẹ không phải mẹ, con không phải con. Tính đi tính lại, quan hệ thật sự là khó xác định được. Rõ ràng trong lòng bọn họ tự có cảm ứng với nhau.” Dừng một chút, mặt đột nhiên đỏ lên, thần sắc trong mắt lộ ra vài phần khó nói, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lôi, ta có một việc, thật muốn cùng chàng nói rõ ràng.”
“Hả?”
Diệu Yên cúi đầu suy nghĩ một chút, thoáng có chút ngượng ngùng nói: “Khi ta ở trên núi đã từng nghe sư phụ nói qua một ít chuyện phàm tục của nhân gian, ta nghe nói người con gái khi đã gả cho nam nhân, coi phu quân như trời, chung thủy với phu quân, cẩn trọng tuân theo hiếu đạo, cái mà nhân gian gọi là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại! Chỉ là mặc dù Diệu Yên có khả năng thông thiên, nhưng đụng phải chuyện này, cuối cùng cũng không cách nào làm được.”
“A? Nàng nói cái gì?”
Vẻ mặt Diệu Yên càng đỏ rần lên, thấp giọng nói: “Chàng đã biết, Diệu Yên là do liên hoa hóa thành, ta tuy tu luyện đã đắc đạo thành người, nhưng dù sao ta cũng không phải là người thật sự, chính là hoa yêu, ta mặc dù có thể đem gả cho phu quân làm vợ, chỉ là gặp phải chuyện này, ta thật không cách nào … ta … ta sợ rằng không cách nào vì phu quân mà sanh con đẻ cái. Sau này ngay cả nếu như phu quân có sủng ái ta đến thế nào, ta cũng không thể vì phu quân sinh hạ một hai đứa con…”
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, thật không nghĩ ra lúc này, Diệu Yên lại nói ra một tràng như vậy. Hắn vẫn sửng sốt, trong mắt Diệu Yên lộ ra vài phần bất an, buồn bã thở dài nói: “Ta chỉ là thấy Nguyệt Hoa muội muội cùng Bảo Nhi hai người gặp mặt, giữa hai mẹ con tự nhiên có tình cảm, nghĩ tới ta đối với Bảo Nhi cũng sẽ có lòng thương yêu như vậy. Đáng tiếc Diệu Yên lại không thể mang tặng chàng một hài tử khả ái như Bảo Nhi. Phàm là hoa yêu chúng ta, là do thiên địa linh khí tạo thành. Chuyện này, sợ rằng…”
Tiểu Lôi cười ha hả, nhanh chóng ôm chặt Diệu Yên thêm vài phần, dịu dàng nói: “Chuyện này cũng không tính là gì hết. Tiểu Lôi ta không phải là thứ đồ cổ lỗ sỉ gì. Cái gì mà vô hậu bất hiếu… hừ, chính ta cũng không biết cha mẹ ta là người nào, sao lại quản đến mấy cái chuyện này a? Bảo Nhi đứa con gái này đã từ trên trời rơi xuống. Còn mấy chuyện khác, ta cũng chẳng quá để ý tới.”
Diệu Yên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên vui vẻ nói: “Chàng nói không thật lòng, ta đã rõ trong lòng chàng nghĩ gì rồi.”
“Hả?” Tiểu Lôi giật mình, lập tức rõ ràng: “A! Nàng lại dùng Độc Tâm Thuật đối với ta!”
Diệu Yên cười nói: “Ta vốn là không nên sử dụng Độc Tâm Thuật đối với phu quân, chỉ là ta thấy chàng trong lòng vui vẻ, vừa rồi mới nhịn không được… Sau này ta tự nhiên sẽ không thấy được nữa. Bất quá phu quân à, chàng vừa rồi trong lòng nghĩ đến chuyện không tốt đâu… Chàng…”
Nói xong, mặt của Diệu Yên đỏ rực lên như máu muốn chảy hết ra ngoài, không kìm được vẻ xấu hổ, cúi đầu, thanh âm nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve: “Ta chỉ là không thể sanh đẻ… nhưng… nhưng, phu quân nếu là thương yêu ta, chính là… chuyện đó… vẫn có thể được…. Ta…”
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, lập tức cười ha hả, vẻ mặt mang theo vài phần tà khí: “Cái chuyện này, cũng gọi là ‘hảo sự’ sao? Ta xem ra là đại đại hảo sự đó.”
Hai người nói đùa với nhau một hồi, Diệu Yên mặc dù có khí tức tiên tử, bất quá Tiểu Lôi tính tình vô lại trời sanh, ngôn ngữ càng lúc càng giỡn cợt, mắt thấy vẻ ngượng ngùng quấn quýt động lòng người của Diệu Yên, trong lòng lại càng thấy vui sướng. Qua khỏi một hồi, cả hai mới quay về lều.
Bảo Nhi vừa nhìn thấy Tiểu Lôi, bèn chạy tới, ôm đùi, ngọt ngào cười nói: “Ba ba, con tìm được mẹ rồi! Con vừa tìm được một người mẹ rồi!”
Tiểu Lôi bế Bảo Nhi lên, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác. Vốn cứ tưởng Bảo Nhi ngộ nhận mình là cha, không ngờ thật sự là con gái của mình. Hiện tại đã đem được Nguyệt Hoa trở về, xem như là một nhà ba miệng đã được đoàn tụ.
Bất quá một nhà ba miệng này, lại có chút cổ quái.
Nguyệt Hoa mặc dù bị Tiểu Lôi ép quay về. Nhưng tính nàng dù sao cũng nhu thuận, không để trong lòng, chỉ chốc lát là đã không còn lo lắng nữa. Tuy vậy trong lòng vẫn ngẫu nhiên nhớ về người nhà tại thời không kia, bất quá Tiểu Lôi đã đáp ứng với nàng, có cơ hội sẽ đem nàng đi gặp người nhà, trong lòng Nguyệt Hoa cũng không hề lo lắng nữa. Hơn nữa lại có một đứa con gái Bảo Nhi ở cạnh, người yêu ở bên. Nhất thời cảm nhận được chuyện tốt đẹp nhất của cuộc sống, bất quá là như thế này, trong lòng thỏa mãn, không còn yêu cầu gì khác. Mọi người nghỉ ngơi một hồi, bấy giờ Nguyệt Hoa mới biết mọi người đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Vốn là khi Khinh Linh Tử khiêu chiến với Diệu Yên rồi sau đó nhẹ nhàng bỏ đi, Tiểu Lôi với Diệu Yên tùy ý tìm một hòn đảo nhỏ đặt chân. Vốn các đảo ở Địa Trung Hải có không ít, hòn đảo này không quá lớn, phạm vi không quá vài dặm. Họ liền tạm thời ở lại nơi đây nghỉ ngơi một chút.
Mọi người vừa mới trải qua một phen nghiêm trọng, chỉ cảm thấy ở trên đảo này bình an vui vẻ, nhất thời không nghĩ tới chuyện bỏ đi. Tiểu Lôi cũng đã gọi điện thoại cho Nguyệt Sơn.
Sau khi hắn quay lại, liền lập tức thay đổi y phục, trên người cũng có điện thoại, Nguyệt Sơn cũng mang theo điện thoại. Trong điện thoại, Tiểu Lôi chỉ nói mình cùng Khinh Linh Tử đã giải quyết sự việc, không kể tường tận lại cho Nguyệt Sơn, chỉ nói không cần lên núi nữa, yêu cầu hắn trở về, sự tình cụ thể, đợi gặp lại sẽ nói rõ hơn. Nghĩ đến sau này mang Nguyệt Hoa xuất hiện trước mặt mọi người ở Nguyệt gia, bọn họ nhất định sẽ rất là kinh ngạc.
Mọi người lưu lại trên hải đảo vài ngày, tiêu dao tự tại. Mỗi ngày câu cá nghịch nước, vui vẻ hết biết. Tiểu Lôi bầu bạn với hai cô gái, dưới chân lại còn có Bảo Nhi, cô bé khả ái này, hồn nhiên quên hết mọi phiền não.
Không ngờ, trong mấy ngày qua, thế gian lại phát sinh vài chuyện đại sự…
Chương 137 : Viên Chân Diệu Quyết
Ở trên đảo vô sự nhàm chán, Tiểu Lôi liền luyện khí theo “Viên Chân Diệu Quyết” của Khinh Linh Tử lưu lại.
Viên Chân Diệu Quyết này thanh danh không nổi bật, nhưng thật sự là thiên thượng địa hạ nhất đẳng tu hành công pháp, uy lực cường đại bá đạo, cùng với các phương pháp tu tiên bình thường khác có nhiều chỗ khác biệt.
Chiếu theo công pháp loại này, đó là cường hành hấp thu lấy thiên thể linh khí cho bản thân sử dụng, xây dựng nền tảng căn cơ cho thân thể, tu luyện thành kim thân bất hoại, bất tử, bất diệt.
Viên Chân Diệu Quyết mà Tiểu Lôi học trước kia khi Tiểu Lôi, chính là phỏng theo đệ nhất tầng tâm pháp của bộ công pháp này, chú trọng đến xây dựng nền tảng, bồi đắp căn cơ. Hắn thoát thai hoán cốt, bán tiên chi thể, nói về căn cơ thì so với bất cứ ai đều vững chắc hơn nhiều.
Bắt đầu tu luyện cũng là một công hai việc. Viên Chân Diệu Quyết này uy lực cực lớn, tiến triển nhanh chóng kỳ lạ, chính là có chút phạm phải sự hòa thuận trong trời đất, có thừa một chút bá đạo.
Kể ra, giai đoạn mà tu hành giả trong thiên hạ luyện tới, chỉ chia ra làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất, đó là “Luyện Khí” tầm thường.
Hai chữ “Luyện Khí” này trông đơn giản, kỳ thật đến chín mươi chín phần trăm người tu luyện, cả đời sợ rằng đều không qua được cánh cửa này, ý nghĩa giống như tên gọi, tự nhiên nói cách khác là sự tu luyện tiên thiên chi khí của thể nội.
Chỉ có đem tiên thiên chi khí trong thể nội luyện thật giỏi, rồi mới có thể tiến vào giai đoạn “Tu Pháp” kế tiếp.
Đạt được “Tu Pháp Kỳ”, mới có thể luyện ra tiên thiên chi khí hóa thành pháp lực của bản thân, một khi ngộ đạo thông huyền, mới có thể chân chính thi triển pháp thuật.
Viên Chân Diệu Quyết, bá đạo ở chỗ, người tu tiên bình thường, đó là chiếu theo quy ước thông thường. Tuần tự mà tiến tới, mượn thiên địa linh khí cho bản thân sử dụng, tu luyện thể nội tiên thiên chi khí, từ từ mà tạo căn cơ. Nhưng Viên Chân Diệu Quyết này, lại cường hành hấp thu thiên địa linh khí, đoạt huyền cơ nhật nguyệt. Cách làm như vậy, tự nhiên là không theo thiên đạo, cho nên, người bình thường tu luyện không có thiên kiếp. Nhưng tu hành Viên Chân Diệu Quyết này, sẽ phải trải qua ba lần thiên kiếp.
Tu luyện Viên Chân Diệu Quyết này, cố nhiên là có nhiều ưu điểm, nhưng ưu điểm trọng yếu nhất chính là một chữ: nhanh!
Người bình thường tu luyện các công pháp tông môn khác, sợ rằng cả đờì đều khó có thể vượt qua giai đoạn “Luyện Khí”, nhưng Viên Chân Diệu Quyết này lại không theo quy tắc như vậy.
Chiếu theo lý thuyết thông thường, nếu có biện pháp tốc hành như vậy, tất nhiên người người đều đổ xô mà luyện. Tu luyện qua Viên Chân Diệu Quyết rất nhanh, chỉ là tu luyện thật nhanh, thiên kiếp tối hậu lại đến càng nhanh! Giả như không cách nào độ qua thiên kiếp, không phải là biến thành tu luyện càng nhanh, cũng chết càng nhanh hay sao?Đừng thấy Tiểu Lôi hiện tại buồn bực, gặp phải cường địch đều không phải là đối thủ, kỳ thật tiến triển của hắn đã nhanh đến mức cực kỳ khủng bố rồi!
Thử nghĩ, người khác tu luyện cả đời, sợ rằng cũng cũng chỉ vừa mới đạt đến mức của hắn mà thôi.
Còn Tiểu Lôi thì sao? Hắn tuy đi theo Ngô Đạo Tử thúc thúc nhiều năm, nhưng tu luyện chân chính, cũng bất quá chỉ là khi lên Nga Mi sơn lúc mười tám tuổi, tại Tiêu Dao phái tu luyện một năm mà thôi!
Tu luyện một năm, có thể đạt đước tới bước này, nếu là nói ra ngoài, sợ rằng người tu hành trong thiên hạ đều muốn xấu hổ đến tự sát được.
Khinh Linh Tử lưu lại Ngọc Điệp kia, chính là nửa phần sau của Viên Chân Diệu Quyết.
Tiểu Lôi vốn tu hành khẩu quyết của tầng thứ nhất. Trong thời gian một năm tại Tiêu Dao phái, hơn nữa kỳ ngộ của hắn, là nền tảng để thoát thai hoán cốt. Đem căn cơ luyện vô cùng vững chắc. Nói thật buồn cười, Tiểu Lôi luôn nghĩ rằng hắn sau khi học xong tầng thứ nhất của Viên Chân Diệu Quyết, tất nhiên sẽ học tiếp tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Nhưng sao? Trong tiểu thuyết võ hiệp tu tiên, thứ siêu cấp cường hãn thần công pháp môn này, quá nửa đều thích đạt đến tầng chín. Cửu Dương Thần Công tu luyện đến tầng thứ chín, cửu cửu quy nhất tính là đại thành. Như Lai Thần Chưởng tu luyện một chiêu Vạn Phật Triều Tông tối hậu mới có thể thiên hạ vô địch…
Chỉ là Viên Chân Diệu Quyết này với mọi thứ khác bất đồng! Viên Chân Diệu Quyết này, tổng cộng chỉ có hai tầng! Chia ra thượng hạ hai phần. Cái mà Khinh Linh Tử lưu lại trước khi bỏ đi, chính là phần hạ đây.
Phần thượng, đã giúp Tiểu Lôi đi qua giai đoạn “luyện khí”, chiếu theo suy đoán trước đó của Khinh Linh Tử, Tiểu Lôi còn cần ít nhất mười năm, mới có thể đột phá được “Tu Pháp Kỳ”, mới có thể tu luyện Viên Chân Diệu Quyết phần hạ.
Phần hạ của Viên Chân Diệu Quyết, ghi lại nhiều pháp môn pháp thuật, còn có công pháp chuyên môn dùng để đem linh khí hóa thành pháp lực.
Tiểu Lôi nhịn không được liền đem phần hạ của Viên Chân Diệu Quyết ra so sánh một chút với pháp môn Ngũ Hành Tông kia.
Pháp môn Ngũ Hành Tông kia bất quá là chặt gốc để lớn, làm hỏng căn cơ mà thôi, người tu hành bình thường, từ mầm cây nhỏ từ từ phát triển cao lên là tốt rồi, pháp môn Ngũ Hành Tông kia không đợi mầm cây cao lớn đã cường hành chặt xuống sử dụng, tuy vậy cũng có thể coi là “gỗ”
Nhưng gỗ của một mầm cây nhỏ kia dù sao cũng có hạn, cũng khiến cho tu luyện công pháp trấn môn kia của Ngũ Hành Tông, vĩnh viễn không trở thành cao thủ chân chính gì, vĩnh viễn không cách nào tu đạo thành chánh quả.
Nhưng Viên Chân Diệu Quyết này lại bất đồng. Tiểu Lôi vội vã giở sang trang, lập tức liền cảm thấy được sự bác đại tinh thâm trong đó, tuyệt đối không thể đem so với pho công pháp trấn môn của Ngũ Hành Tông. Hắn vừa đưa mắt nhìn xuống, không khỏi chấn động trong tâm. Tuy không có thật sự tu luyện, nhưng trong đầu cũng có ngẫm nghĩ một chút, nếu có thể luyện thành nhiều thứ công pháp trên đó, uy lực thật sự là kinh người!
Công pháp trấn môn của Ngũ Hành Tông, sau khi luyện thành, cũng có thể đem tiên thiên chi khí hóa thành pháp lực để sử dụng, nhưng nếu đem so ra, bất quá là đem con người biến thành một bình ắc quy, mặc dù có khả năng phóng điện, nhưng năng lượng yếu ớt đến tội nghiệp. Nhưng khi luyện thành Viên Chân Diệu Quyết này… Tiểu Lôi nhịn không được hít một hơi thật dài: “Á! Bình ắc quy này thật có thể so sánh với trạm điện nguyên tử a!”
Chiếu theo những điều nói trong Viên Chân Diệu Quyết, nếu có thể đem phần hạ luyện đến cực độ, vậy là có thể lấy nhục thân tu luyện thành linh thể! Châu thân huyết nhục toàn bộ đều biến thành linh khí, đến lúc đó thiên biến vạn hóa, mặc sức theo tâm ý! Đấy chính là tấm thân bất tử bất diệt, cùng thiên địa đồng thọ!
Pho công pháp này của Khinh Linh Tử quả thật là lợi hại…” Diệu Yên thở dài, cau mày nói: “Cho tới giờ ta vẫn chưa nghĩ qua có thứ pháp môn nào bá đạo lợi hại như vậy. Cho dù là yêu tinh chúng ta tu luyện, cũng nghiên cứu thiên địa hợp nhất, thuận thiên mà làm. Nhưng ta nhìn thấy pho công pháp này, không hiểu thế nào hình như có thể lấy thiên địa tạo hóa cho bản thân sử dụng, ngược lại có điểm giống hành vi cường đạo …
Diệu Yên lại suy nghĩ thêm một chút, đột nhiên cười nói: “Điểm tốt của công pháp này thật quá rõ ràng. Nếu chiếu theo những điều trong công pháp, sau khi luyện tới tối cực. Vậy đã có thể đem thân thể hóa thành linh khí, hoàn toàn cùng thiên địa dung hợp vào một chỗ, bất tử bất diệt! Các phàm nhân khác tu luyện, chú trọng tới bồi đắp kim thân. Nhưng dù sao kim thân cũng là hữu hình.
Nếu như quả thật có thể đem huyết nhục thân thể tu luyện thành linh vật. Vậy chẳng phải là cùng thiên địa linh khí hòa vào làm một sao, thiết tưởng, nếu gặp phải cường địch, châu thân linh khí vĩnh viễn chảy cuồn cuộn không dứt, có thiếu một chút, liền lập tức từ trong thiên địa hóa thêm ra, đây đã là bản sự thông thần. Thế gian vạn vật linh khí đều có thể đem ra cho bản thân sử dụng… Phóng mắt ra nhìn thiên hạ, sao lại còn có đối thủ chứ?”
Tiểu Lôi nhíu mày: “Nàng nói thứ này lợi hại vậy sao? Chuyện luyện thành linh thể, thật sự là lợi hại vậy? Nàng cũng là liên hoa hóa thành người, cũng là thiên địa linh khí dưỡng dục. Chẳng lẽ so với cái này còn kém hơn sao?
Nhưng vẻ mặt của Diệu Yên trở nên nghiêm túc, lắc đầu nói: “Khác biệt chứ! Chuyện này hoàn toàn khác biệt. Nói tới việc này, ta đã là hoa yêu, thân thể này của ta là do liên hoa hóa thành. Đặt giả thuyết, nếu ta cùng người ta tranh đấu, bị người ta chém đứt một cánh tay của ta, nếu ta muốn phục hồi như cũ, liền phải đi tìm thiên địa linh khí đồng dạng do liên hoa sinh ra. Tiếp thu vào trên người của ta, mới có thể lại hóa thành thân thể một lần nữa.
Ta như vậy, chỉ có thể tính là bán tiên chi thể thôi, mặc dù cũng là do linh khí tạo thành, nhưng cùng với linh thể chân chánh hoàn toàn khác biệt, nói khác đi, cũng chỉ có bốn chữ này… khác biệt quá nhiều!”
Trầm ngâm một hồi, Diệu Yên tiếp tục nói: “Chỉ là quy tắc của pho Viên Chân Diệu Quyết khác biệt, người tu luyện đến tột đỉnh. Có thể đem cơ thể bản thân biến thành linh khí, thiên biến vạn hóa… Cho dù chàng có đem thân thể hắn đốt thành tro bụi, hắn vẫn bất tử bất diệt! Chỉ cần tùy ý chuyển động tâm niệm, liền tự động có thể phục hồi như cũ!”
“Tại sao như vậy?” Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi.
“Chàng thử nghĩ xem, sau khi tu luyện đến cùng cực, thân thể đều là linh khí, đã cùng thiên địa vạn vật linh khí quyện vào thành một thể! Ngay cả chàng có thể mang thân thể hắn tiêu diệt, chỉ nhưng mà không cách nào đem tất cả thiên địa linh khí cùng tiêu diệt phải không? Hoặc là chàng xem như cá trong nước biển này… chàng, ta, còn có tu hành giả của cả thiên hạ, toàn bộ đều là cá trong biển này.
Trong thế giới của chúng ta hoặc có tranh đấu, có tỉ thí, có sanh, có diệt. Chỉ là Khinh Linh Tử lại khác biệt… Ông ta đã biến thành nước biển! Thử nghĩ, cho dù có cá lớn, lại có khả năng đánh thắng nước biển sao? Đạt đến cảnh giới tối cao của Viên Chân Diệu Quyết, căn bản là có thể đem hữu hình hóa thành vô hình!” Diệu Yên đột nhiên cười nói: “Như vậy cũng là một việc tốt, chúng ta cũng không cần phải vì Khinh Linh Tử mà lo lắng.
Theo những điều trong sách nói, nếu như Khinh Linh Tử đã tu luyện được đến cực độ, vậy ít nhất là trên thế giới này bất luận kẻ nào, vật nào cũng không có thể làm thương tổn ông ta được. Thiên kiếp lần thứ ba này, đối với ông ta mà nói không có gì nguy hiểm cả!”
Tiểu Lôi nghe đến đờ người ra, nhịn không được thở dài liên tục, nhìn Ngọc Điệp trong tay, trong lòng không kềm được những ham muốn ngu ngốc: “Giống như nàng vừa nói, tu luyện đến tối hậu, chẳng phải là so với thần tiên còn lợi hại hơn? Thần tiên đúng là vẫn còn hữu hình.
Cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng còn sự tồn tại của kim thân, kim thân này lại chính là hữu hình, chỉ cần kim thân bị hủy, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng chết. Nhưng khi tu luyện Viên Chân Diệu Quyết đến cực độ, thiên địa thế gian đều không có biện pháp nào để sát tử hắn sao? Cho dù là lão thiên gia muốn giết hắn, cũng phải toàn lực rút hết thiên địa linh khí đi phải không?”
Diệu Yên nghiêm mặt nói: “Công pháp này lợi hại thì lợi hại, nhưng chàng bây giờ lại không thể tu luyện.
Thời kỳ luyện khí của chàng chưa xong, ta cùng với Khinh Linh Tử đạo huynh đều nghĩ vậy. Mặc dù chàng lúc này tiến triển đã là cực kỳ nhanh chóng, chỉ ngắn ngủi tu hành chưa tới hai năm, đã từng bước đạt tới đỉnh điểm của Luyện Khí Kỳ mà các tu hành giả tầm thường cả đời cũng không vượt qua được, xem như là một tay đã đụng tới cửa sổ của Tu Pháp Kỳ, chỉ nhưng mà chàng muốn chân chính phá vỡ tầng cửa sổ kia, sợ rằng còn cần mười năm thời gian! Tiên thiên chi khí trong người chàng quá dư! Nhưng đạo tâm của chàng lại quá nông cạn, cho dù có cho chàng đem tiên thiên chi khí hóa thành pháp lực, khi chàng sử dụng, lúc bất cẩn, sợ rằng bị tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.
Nói tới việc khác, nếu như sơ ý, linh khí phát tiết ra ngoài quá nhiều, dẫn đến thiên kiếp giáng xuống, về một chút đạo tâm trước mắt của chàng, căn bản không có cách nào khống chế được linh khí trong cơ thể, đụng phải thiên lôi thiên kiếp thứ nhất, chàng có ráng sức cũng qua không nổi.”
Tiểu Lôi chỉ cười khổ, nhịn không được nói: “Vậy ta phải làm sao đây? Phải cầm tuyệt thế thần công, ngồi chờ hết mười năm à? Lại không thể đánh với người khác, chỉ kêu lão bà xuất trận thôi sao?”
Diệu Yên hé miệng cười, đảo mắt, cười nói: “Cũng không đến nỗi tệ như vậy. Tu vi của chàng hiện tại đã coi như không tệ rồi, chỉ là vận khí cá nhân của chàng không được tốt lắm, luôn gặp phải địch thủ mạnh hơn so với mình.
Tiểu Lôi, chàng phải nghe ta một câu, hiện tại chàng không ngại thì trước tiên hãy luyện công pháp của Phong môn Ngũ Hành Tông, công pháp đó mặc dù có chút gọi là chặt mầm để lớn, nhưng chàng bây giờ đã không phải là “mầm” nữa, đã là một cây đại thụ che trời. Pho công pháp của Ngũ Hành Tông tuy có hơi yếu một chút, nhưng cũng có chỗ độc đáo của nó, có chút đường lối riêng, chàng tu luyện cho thật giỏi, cũng có thể gia tăng pháp lực.
Mặc dù uy lực kém xa so với Viên Chân Diệu Quyết, bất quá chàng tiềm tâm tu luyện mười năm, chờ đạo tâm của chàng ngày càng ổn định, tự nhiên là có thể bắt đầu tu luyện pho Viên Chân Diệu Quyết này. Điều kiện của chàng so với những người bên cạnh vốn khá hơn, đã có được một bán tiên chi thể, mặc dù tương lai phải chờ trên mười năm, nhưng sau này một khi dung hòa quán thông, tiến triển sẽ thật là nhanh chóng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta xem chàng trong vòng ba trăm năm mươi năm, có thể đạt đến cấp bậc thiên hạ ngũ phương cao nhân. Dường như tạo hóa của chàng, tự cổ chí kim, sợ rằng ít có được.”
Tiểu Lôi liên tục lắc đầu, nhịn không được thở dài.
Trong lòng không nhịn được bao suy nghĩ, Châu Tinh Trì nói đúng lắm, tuyệt thế võ công nếu tu luyện hơn mười năm, đến lúc đó tiểu gia ta râu mép đã dài, tóc cũng đã bạc, còn nghị lực đâu mà luyện.
“Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?”
Diệu Yên nghe vậy, liền cúi đầu suy nghĩ một hồi, khi nàng nhìn lên, Tiểu Lôi nhìn thấy sắc mặt của nàng có chút khác thường, ánh mắt tựa hồ có chút cổ quái.
“Biện pháp khác, cũng không phải không có….” Diệu Yên thở dài, thanh âm nhè nhẹ, như có mang theo chút cảm khái: “Chàng… còn huyết ngọc thạch chung nhũ trên đảo Huyền Không… nếu như có thể luyện chế ra một viên Hóa Vũ Đan cho chàng… cũng có thể một công đôi việc, cho dù không đạt tới cảnh giới của Khinh Linh Tử, cũng có thể lập tức đưa chàng bước qua được trình độ của Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân.”
Hóa Vũ Đan?
Trong lòng Tiểu Lôi chấn động, nhưng thấy vẻ mặt khác thường của Diệu Yên, lập tức nhớ tới thân thế của Diệu Yên, Hóa Vũ Đan này đối với nàng mà nói, có thể nói là “ấn tượng thâm sâu”, nàng bị Tiên Âm hãm hại, quá nửa là bởi vì Tiên Âm lường gạt nàng luyện chế Hóa Vũ Đan, lúc đó mới trúng độc thủ của Tiên Âm, suýt nữa hồn phi phách tán vạn kiếp bất phục.
Tiểu Lôi nắm lấy tay Diệu Yên ôn tồn nói: “Được rồi, ta cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Nàng cũng biết, đường lối tu luyện này, vốn không có đường tắt để mà đi. Mỗi người đều có tạo hóa riêng. Tiên Âm kia trước sau nuốt lấy vài viên Hóa Vũ Đan đúng không, cuối cũng vẫn không phải là địch thủ của nàng. Cho nên nói, đường lối tu luyện, vẫn còn phải coi căn cơ của mỗi người.”
Diệu Yên lại thở dài u ám: “Đáng tiếc chàng vốn còn có một trái bàn đào, trái bàn đào đó cũng là thánh phẩm tiên giới, nếu nói có được một trái, cũng có thể giúp chàng ổn định căn cơ. Chỉ tiếc ngày đó vì cứu ta, bị ta ăn mất.”
Tiểu Lôi cười ha hả, vội vàng nói: “Đáng giá! Đáng giá! Một trái đào đổi lấy một lão bà, thiên hạ cũng không có mua bán nào khá hơn.”
Chương 138 : Vấn đề nhân phẩm
Bọn họ ở trên đảo được bốn mươi lăm ngày, lúc này mới nghĩ tới việc phải rời khỏi.
Trời sập tối, trên mặt biển cuối cùng xuất hiện một đạo hào quang, lung kinh tỏa sáng, ngoài xa một chiếc du thuyền đang lướt sóng chạy tới, Tiểu Lôi ôm Bảo Nhi trong lòng, hai bên là Diệu Yên và Nguyệt Hoa, mọi người đang đứng trên sườn núi nhìn ra xa .
“Chiếc thuyền này thật không tệ, hình như là thuyền chở khách, chi bằng chúng ta ngồi trên thuyền này trở về?”
Lời này hắn vừa nói ra, hai nàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, Nguyện Hoa nhíu mày nói :”Ngồi thuyền này trở về? Bao nhiêu ngày mới đến nơi? Hơn nữa chúng ta không biết thuyền sẽ đến nơi nào …
Tiểu Lôi cười ha ha nói:”Như thế này mới thú vị a, dù sao đi nữa chúng ta biệt tích chẳng lâu, thời gian lại nhiều. Ngẫm lại cũng chả có chuyện gì để chúng ta làm. Ta thì không đi làm và cũng không phải đi học. Về phần Nguyệt Hoa thì đừng quên đây là thời điểm năm 2005, chẳng lẽ muội muốn quay về trường đại học bên Pháp để báo tin? Bảo Nhi thì càng không cần phải nói đến.”
Lời hắn vừa nói ra, hai nàng không còn ý kiến nữa. Dù sao cũng đang nhàn rỗi vô sự, nếu Tiểu Lôi thích lãng phí thời gian thì hai người cũng vui lòng theo ý hắn.
Phải biết rằng, người tu tiên so với người bình thường thì sống lâu hơn rất nhiều, với tính tình ưa bay nhảy của Tiểu Lôi, làm sao không tìm chuyện mà làm?
Lập tức thu dọn chiếc lều đã ở mấy ngày qua, Tiểu Lôi, Diệu Yên kể cả Bảo Nhi đều biết Ngự phong thuật, cả ba dẫn theo Nguyệt hoa, bay đến du thuyền.
Nguyên lai trên du thuyền rất đông thủy thủ thuyền viên, bất quá có một tuyệt thế đại cao thủ như Diệu yên, thi triển ẩn thân thuật, ai có thể nhìn thấy? Bọn họ vô thanh vô tức đáp xuống thuyền.
Đây là một chiếc thuyền sang trọng. Mặc dù là ban đêm nhưng trên thuyền vẫn sáng rực. Còn có hồ bơi lộ thiên, trên vẫn có tiếng người nói chuyện, hình như bên dưới đang có yến tiệc và dạ hội gì đó. Đám người Tiểu Lôi lặng lẽ đi vào cabin, không ai phát hiện được.
Đây là loại du thuyền siêu cấp xa xỉ nên cái gì cũng có, họ tùy tiện tìm một gian hàng, lấy trộm y phục rồi tìm một phòng trống để thay đổi. Sau khi nhìn bên ngoài không có ai, họ mới đường hoàng bước ra ngoài.
Nguyệt Hoa thì không nói. Diệu Yên đích thật là lần đầu mặc loại trang phục hiện đại thế này.
Phải nói rằng, từ xưa đến giờ, nàng chỉ mặc hắc bào, tóc dài tha thướt, tựa như là một mỹ nữ thời cổ. Hiện tại, nàng lại mặc một chiếc váy jean – Tiểu Lôi chơi xấu, cố ý tìm một chiếc váy hơi chật một chút, làm lộ rõ đường cong của đôi chân thon dài đầy đặn của nàng. Nàng vừa mặc vào, Tiểu Lôi chỉ nhìn qua, lập tức thầm hối hận. Chỉ thấy, đôi chân dài thẳng tắp, cặp mông tròn trịa, tỏa ra khí tức kiều mỵ động nhân. Hắn không khỏi cảm thấy ghen tị. Sắc đẹp dường này, phải để cho một mình hắn hân thưởng mà thôi.
Nhưng hắn lại không dám nói ra, chỉ cố ý lấy thêm một chiếc áo khoác trắng, dài phủ chân cho nàng khoác vào. Tiểu Lôi nhìn trước sau, thấy Diệu Yên đã được che chắn kỹ lưỡng mới yên tâm. Nhưng Diệu Yên xinh đẹp mang áo khoác vào vẫn có một loại khí tức mê hồn đặc thù, chuyện này, cả Tiểu Lôi cũng không ngờ đến.
Bọn Tiểu Lôi đi tới bàn tiệc, xung quanh âm nhạc ầm ỹ, đông người qua lại nhưng không ai phát hiện bọn họ. Dù sao ở trên thuyền cũng có tối thiểu một nghìn du khách, cho dù là thuyền viên thì cũng không thể nhận biết hết toàn bộ.
Có điều trong lúc đi ngang qua hồ bơi, nhìn thấy dưới hồ có không ít cô gái bận bikini đang đùa giỡn trong nước, Diệu Yên tỏ vẻ không vui, lôi kéo Tiểu Lôi bước đi qua nhanh.
Nơi này hiển nhiên là đang tổ chức một bữa tiệc gì đó trên tàu, ở mái hiên cạnh hồ bơi còn có một sàn nhảy nho nhỏ, có một quầy bar cung cấp đồ uống. Tiểu Lôi kéo vợ con đến quầy ngồi, hắn gọi đại vài chai bia, nhưng thấy người phục vụ lịch sự nói một câu tiếng Pháp, hắn ngẩn người. Tiểu Lôi tuy không hiểu tiếng Pháp, nhưng thấy tư thế của tay phục vụ cũng hiểu ngay là phải trả tiền.
Nhưng Tiểu Lôi của chúng ta vẻ ngoài là đại gia nhưng trong túi lại không có lấy một đồng.
Tiểu Lôi và Nguyệt Hoa đều mới từ trên núi xuống, sau đấy lại tiêu dao trên hoang đảo vài ngày, trên người làm gì có tiền? Về phần Diệu Yên …. Có ai đã từng thấy Tiên tử mang theo tiền bên người chưa?
Nguyệt Hoa và Tiểu Lôi hai người cùng nhìn nhau cười khổ, đồng thời cùng nói ra một câu: “Ta không có tiền”
Em cũng không có?
Lần này là không xong rồi.
Tiểu Lôi nặn ra một nụ cười, liếc nhìn gã pha rượu, đang chuẩn rút chai bia về, nhưng ai ngờ Diệu Yên tiên tử ngồi bên cạnh lại không ngại ngùng, cầm lấy một chai uống một ngụm, rồi nhíu mày nói: “Loại rượu gì đây? Sao mà khó uống quá? So với Tiên Sơn bách hoa tửu của chúng ta thì kém quá xa”
Nói xong, nàng tùy tiện quẳng chai bia. Tư thái cực kỳ phong nhã.
Tiểu Lôi thở dài cười khổ, tiên tử dù sao cũng là tiên tử, Diệu Yên cái gì cũng không biết, nhưng đôi môi anh đào của nàng uống một ngụm, lại làm hắn muốn lùi bước cũng không được.
Người phục vụ rượu hình như là một người Pháp, vẫn bảo trì thái độ lịch sự của người Pháp, nhìn mấy vị khách cổ quái trước mặt, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng đúng mực ho khan một tiếng.
Ngay lúc đó, Bảo Nhi đang ngồi trên ghế, nó chỉ cao hơn quầy bar nửa cái đầu, đột nhiên cười khúc khích, ngọt ngào nói: “Ba ba, ba không mang tiền sao? Bảo Nhi có tiền đây.”
Nói xong, nó thò tay vào túi tiền như là dùng ma thuật lấy ra một xấp tiền giấy, trong đấy còn có vài đồng xu
Tiểu Lôi cầm lấy và ngạc nhiên hỏi: “Hả, Bảo Nhi con làm sao mà có nhiều tiền thế?”
Bảo Nhi chu miệng lại, thở dài, khuôn mặt non nớt nhưng làm bộ dạng giống như người lớn, nhẹ nhàng nói : “Thấy ba mẹ không có tiền, vừa rồi Bảo Nhi nhân lúc mọi người lấy quần áo, thấy trên quầy có tiền, con liền biến ra mấy tờ.”
Xuýt nữa quên mất tiểu bảo bối này!
Tiểu Lôi lúc này mới thở phào, trong lòng cũng bình tĩnh lại, vấn đề tiền bạc đi đường đã không phải lo lắng nữa. Nguyên là mấy người Tiểu Lôi, nếu không có tiền, cùng lắm dậm chân một cái là chạy mất, làm gì có ai đuổi kịp? Nhưng tốt xấu cũng là người tu hành, chuyện như vậy, Tiểu Lôi cũng không dám hạ mình làm.
Mấy người trên hoang đảo đó sống yên tĩnh vài ngày, hiện tại đến chỗ náo nhiệt thế này, không khỏi có chút hưng phấn, Diệu Yên lại chưa hề trải qua loại cảnh tượng này, chỉ cảm giác âm nhạc đinh tai nhức óc, còn có mấy thanh niên nam nữ mặc đồ xanh đỏ, ẹo qua ẹo lại. Nhìn lại, còn có vài người đang hôn nhau bên ngoài, văn hóa phương Tây phóng khoáng, cũng không hề gì. Nhưng lọt vào mắt Diệu Yên, nàng chỉ đỏ bừng mặt, không dám nhìn, nép sát vào người Tiểu Lôi. Hắn tự nhiên đưa tay ôm eo nàng, bàn tay vô tình theo nhịp nhạc mà nhẹ nhàng vuốt ve. Diệu Yên tựa như bất ngờ, thân hình hơi vặn vẹo, như không chịu được. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong lòng cảm thấy một chút tư vị khác lạ.
Nhưng cũng ngay lúc đó, có ba thanh niên da trắng bước đến quầy bar. Ánh mắt bọn họ rõ ràng là nhìn chăm chăm vào Diệu Yên và Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa không cần phải nói, vốn đã xinh đẹp mê hồn, mà Diệu Yên thì càng diễm lệ vô song, tư dung tuyệt mỹ. Ba tên thanh niên kia đã đứng quan sát từ lâu, đến giờ phút này tựa như trong lòng chịu không nổi, liền bước đến gần.
Vốn loại tiệc rượu thế này, nhìn thấy gái đẹp thì xáp lại, chuyện ấy cũng là bình thường.
Ba tên trẻ tuổi này vốn cũng là tay bại hoại, trong đó có 1 tên cầm chai bia đi tới trước mặt Diệu Yên, nở một nụ cười thật rạng rỡ rồi nói vài câu xí xa xí xồ gì đấy.
Diệu Yên tự nhiên một câu cũng không hiểu, Nàng đang ở cạnh Tiểu Lôi, trong lòng đang trải nghiệm cảm giác tình yêu vi diệu chưa bao giờ có, nhưng đột nhiên lại bị người khác quấy rầy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ba tên này ước chừng cũng đã có chút men rượu, khi đứng lên liền chộp lấy tay của Diệu Yên, hiển nhiên nghĩ Diệu Yên là một cô gái bình thường, muốn kéo nàng ra sàn nhảy. Diệu Yên há có thể để cho người khác nắm tay mình. Nàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lập tức lóe lên một tia sát khí.
Tiểu Lôi nhìn thấy , trong lòng lập tức căng thẳng. Diệu Yên nhìn thì giống như tiên nữ, nhưng thật ra là một ma nữ. Có thể nói nàng là người không hiểu thế sự, kỳ thật lại là nhân vật giết người không chớp mắt. Trong ý nghĩ của nàng, giết người thì không cần tính toán, nếu nàng bị chọc giận, quăng tên ngốc này xuống biển, rắc rối này cũng lớn đây。
Tiểu Lôi sớm bước lên phía trước một bước, gạt tay của nam nhân kia.
Hai nam nhân lập tức nói xí xa xí xồ, vẻ mặt có chút bất mãn, Tiểu Lôi tự nhiên nghe không hiểu gì. Bất quá hắn biết là 2 tên này có ý mời hai cô nương uống rượu. Tiểu Lôi không muốn đáp lại bọn chúng, chỉ là liếc mắt nhìn thấy trong túi quần của một tên có một cái chìa khóa phòng, không khỏi trong nảy ra một ý.
Lập tức, hắn nở một nụ cười đầy vẻ tà ác… mười phút sau, đám người Tiểu Lôi đã ngồi trong căn phòng hạng hai rộng rãi.
Đây là một phòng ba người ở, mở cửa sổ có thể ngửi được mùi vị của gió biển. Trên núi tuyết ngủ mấy ngày trong túi ngủ, tại hoang đảo tuy nhàn nhã, nhưng lại ngủ trong lều, bây giờ lại nằm lăn trên giường nệm êm ấm, Tiểu Lôi nhịn không được thở dài khoan khoái.
Bên cạnh là hai mỹ nữ, trong phòng còn có một cái tủ lạnh, bên trong có đồ uống và một ít nước có gaz, trên bàn có một vài trái cây và một chai rượu vang. Xem ra điều kiện ở đây không tệ lắm.
Nếu như vặn đèn xuống một chút, mở nhạc lên, thì đây là một đêm tuyệt vời, cực kỳ lãng mạn.
Ách.
Bất quá trên mặt đất có ba cặp mắt hoảng sợ đang mở to đã phá vỡ khung cảnh này.
Nằm mặt đất lúc này chính là ba tên nam nhân đã gây sự bên ngoài. Lúc này bọn chúng không biết đã bị Tiểu Lôi sử dụng biện pháp gì mà thân thể cứng đơ nằm trên nền đất như cương thi, không thể động đậy một phân nào.
“Đừng sợ, chúng ta không có ác ý …. Bất quá chỉ muốn mượn phòng của các ngươi vài ngày ..” Tiểu Lôi cười rất ác ý, sau đấy bảo Nguyệt Hoa phiên dịch cho ba tên kia nghe.
Nhìn những thứ đang bày trên bàn, Tiểu Lôi mĩm cười nói :” Rượu vang…. xem ra những tên này thật biết cách hưởng thụ à, xem ra bọn chúng chuẩn bị như thế này là để đưa các cô gái xinh đẹp về đây hưởng thụ “
Lúc này ba tên kia trong lòng kinh hãi đến cực điểm, không biết tên trẻ tuổi đang cười rộ lên kia đã dùng phương pháp tà ác nào mà làm cho bọn chúng không thể động đậy được, trong lòng thầm tụng niệm gọi tên thượng đế, thậm chí sức tưởng tượng của một tên còn phong phú đến mức, nghĩ rằng đám người Tiểu Lôi là phần tử khủng bố bắt cóc bọn chúng.
Tiểu Lôi cũng không cần phải để ý nhiều, liền mở tủ quần áo, tống ba tên gia hỏa kia vào trong, sau khi suy nghĩ, không chút khách khí, mở va li quần áo , lấy tất sạch nhét vào miệng ba tên đấy.
Như vậy, đám người Tiểu Lôi đều ở lại căn phòng này.
Dầu sao Bảo Nhi có thể biến được tiền, mỗi ngày đều ở trên thuyền ăn cơm, nhàm chán thì bước ra lên boong tàu du ngoạn, trên thuyền này có quá nhiều hạng mục để giải trí, ban đêm còn có câu lạc bộ múa thoát y, thậm chí còn có cả sòng bài.
Mặc dầu Tiểu Lôi trong lòng thật sự muốn đi xem múa thoát y, không phải là hắn háo sắc, chỉ là tò mò muốn xem một chút thôi. Bất quá khi nhìn vào sắc mặt của Diệu Yên thì hắn chỉ biết thở dài mà thôi.
Khổ sở chỉ có ba tên gia hỏa xui xẻo kia, vốn là định tán gái tại bữa tiệc, ai ngờ lại dẫn đến mấy tay sát tinh, tủ quần áo trong phòng trên thuyền có bao lớn? Cả ba tên bị tống vào bên trong, cũng coi là Tiểu Lôi từ bi, mỗi ngày đều thả từng tên ra ngoài hít thở. Hắn còn mua cả đồ ăn cho bọn chúng ăn uống, không để chúng chết đói.
Tiễu Lôi đã biết thuyền này sẽ đi tới đâu.
Đây là một du thuyền cao cấp, xuất phát từ Pháp, chuẩn bị đi xuyên qua Địa Trung Hải, từ kênh đào Suez băng qua Ấn Độ Dương, sau đấy tới Singapore.
Cẩn thận suy nghĩ, mặc dầu là tuyến đường xa một chút nhưng thật sự đích đến là Á Châu. Tiểu Lôi thậm chí còn nghĩ đến việc, nếu thuyền không đi đúng hướng, thì sẽ tìm cơ hội đổi thuyền khác. Dù sao bọn họ đều thần thông quảng đại, không sợ lãng phí thời gian.
Hắn đã quyết định ở lại trên chiếc thuyền này nên có điều đáng thương cho ba tên gia hỏa xui xẻo, bỏ tiền ra mua vé hạng sang, lại phải ở trong tủ quần áo nhiều ngày…
Con thuyền này quá lớn, quá nhiều du khách, mặc dầu trên thuyền có nhân viên phục vụ, nhưng mà bọn họ đâu thể nào nhớ kỹ người nào ở phòng nào? Hơn thế nữa người phương Tây rất tôn trọng tính riêng tư, Tiểu Lôi bên ngoài cửa phòng đã treo biển không được quấy rầy, ngay cả việc quét dọn hàng ngày cũng miễn.
Sau hơn mười ngày, cuối cùng thuyền cũng đã đến đất liền. Tiểu Lôi cùng Diệu Yên sử dụng thuật ẩn thân, lặng lẽ dẫn Bảo Nhi và Nguyệt Hoa xuống thuyền.
Về phần ba tên đáng thương kia thì phải chịu khổ một thời gian dài, nếu có trách thì bọn chúng nên tự trách về thái độ của bọn chúng, tối hôm đấy rất có nhiều cô gái xinh đẹp nhưng không trêu chọc, lại trêu chọc trúng bọn Tiểu Lôi.
Đám người Tiểu Lôi vội vàng rời khỏi cầu tàu.
Tại Singapore thì cộng đồng người Hoa sống ở các thành thị chiếm đa số, Tiểu Lôi tiện tay mua một tờ nhật báo, vốn cũng chỉ để thuận tiện xem, nhưng lúc vừa liếc qua tấm hình trên bản tin trang nhất, hắn đã ngây người bất động.
Chương 139 : Tiểu Bạch
Trên trang nhất của tờ báo có dòng tít lớn “Cuộc tập kích khủng bố vô tiền khoáng hậu!”
“Ba ngày trước tại miền Nam nước Pháp đã xảy ra cuộc tập kích của khủng bố, hôm qua, nước Ý cũng bị tấn công lần nữa. Tại Vatican đã bất ngờ xảy ra một vụ nổ lớn nhất từ trước đếnnay, trước mắt, các nước Tây phương đã có rất nhiều động thái bày tỏ quan điểm mạnh mẽ về vấn đề tấn công đầy màu sắc tôn giáo này, Giáo Hội cũng tỏ ra đây là một cuộc tấn công rất nghiêm trọng về vấn đề tín ngưỡng. Họ khẳng định rằng, đây là một cuộc chiến nhằm vào Giáo Hội! Cho đến ngày hôm nay, vẫn còn chưa có một tổ chức nào đứng ra nhận trách nhiệm cho vụ khủng bố này …”
Bên dưới còn có một loạt bức ảnh khổ lớn, đều là những kiến trúc bị phá hủy, nhìn kiến trúc bị phá hủy còn có thể nhận thấy trước đó là một khu giáo đường.
Hàng loạt các bức ảnh khác cũng cho thấy rất rõ ràng giáo đường của Giáo Hội bị tấn công. Nhưng giữa những mảnh đổ nát đó, Tiểu Lôi cũng nhận ra một tòa nhà, là giáo đường St.Paul Vatican, trung tâm tôn giáo nổi tiếng nhất của Châu Âu.
Chỉ có điều cả tòa giáo đường nguy nga chỉ còn có một nửa. Giống như cả kiến trúc bị một vật gì đó chặt đứt thành hai nửa.
Tiểu Lôi giương mắt nhìn vào tờ báo suốt nửa ngày, không nói lên được một lời.
Giáo Hội bị tấn công? Tập kích khủng bố? Trong thiên hạ có tổ chức nào có thể làm được điều này?
Hầu hết các cuộc khủng bố, quá nửa là có chứa màu sắc chính trị trong đó. Các tổ chức khủng bố cho dù muốn tuyên bố chuyện gì, cũng sẽ không ăn no rỗi chuyện mà chạy tới tấn công Giáo Hội chứ?
Chẳng lẽ là Hắc Ám Hội Nghị?
Nhưng căn cứ vào những điều Tiểu Lôi biết thì Hắc Ám Hội Nghị đối với Giáo Hội vẫn còn ở thế hạ phong nhiều lắm, dù sao thì thế giới có cả tỷ giáo đồ. Thì cứ thử nghĩ xem, Hắc Ám Hội Nghị cũng chỉ là đang cố gắng mà sống sót, tồn tại dưới áp lực của Giáo Hội mà thôi. Làm ra mấy cái vụ này, chả lẽ là đám gia hỏa Hắc Ám Hội Nghị đột nhiên nổi cơn điên, định khởi lên một cuộc chiến tranh tôn giáo toàn diện? Nếu so sánh về thực lực đôi bên bây giờ, chuyện này khôngphải là muốn chết sớm sao?
Thơ thẩn bất giác đi qua bến tàu rồi mà không biết, lại thấy hai bên ven đường có những màn hình tivi cực lớn đang chiếu bản tin, các bản tin đều là dùng tiếng Anh, Tiểu Lôi nguyên là cũng không có để ý lắm, nhưng vừa thấy hình ảnh trong tivi, hắn bất giác giật mình.
Nguyên là nội dung bản tin chiếu lên đoạn phim ngày Vatican bị tấn công, xung quanh có những du khách nhanh tay cầm máy quay cá nhân hoặc máy ảnh chụp được.
Chỉ thấy khung hình đó hơi run, độ phân giải cũng không quá cao, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được, trong lúc đó, giữa không trung một đạo kim quang chợt lóe lên, lập tức, phảng phất như có một hỏa cầu to lớn từ trên không trung bắn xuống, trong nháy mắt đánh trúng giáo đường. Nhất thời, sóng chấn động khủng khiếp tỏa ra, hình thành một vòng tròn ánh sáng khổng lồ. Nửa phần trên của giáo đường bị cắt đứt một nửa, đổ nhào.
Sau đó, nữ phóng viên thông báo, nghi ngờ đây là vụ khủng bố tập kích liên hoàn nhằm vào Giáo Hội, đồng thời cho rằng các phần tử khủng bố có vũ khí hạng nặng bởi căn cứ vào hiện trường thì dường như là bọn khủng bố đã dùng loại tên lửa nào đó tiến hành công kích ….
Tiểu Lôi đứng chôn chân ở đó, nhìn chằm chằm vào màn hình, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, khóc cười không được. Diệu Yên đứng bên cạnh thực ra không hề suy nghĩ nhiều như hắn. Diệu Yên nghe cũng không hiểu bản tin tiếng Anh, chỉ nhìn thấy màn hình và mở miệng nói? “Ơ? Vừa rồi tấm hình trên kia, hình như là chiêu “Thiểm Long Trảm” của Tiêu Dao phái, người ra tay công lực đã tới tuyệt đỉnh, sợ rằng Tiêu Dao phái các người trên dưới thì cũng chỉ có chưởng môn nhân Tiêu Dao Tử hoặc là Khinh Linh Tử mới có thể sử dụng đến mức như vậy”
Tiểu Lôi cười khổ: “Phải rồi, cái gì mà tên lửa công kích, những cuộc tấn công liên tiếp, căn bản là pháp lực đạo gia vô thượng, sát chiêu cực mạnh của Tiêu Dao phái “Thiểm Long Trảm”!”
Chiêu số này chính là pháp thuật ngự kiếm trong công pháp của Tiêu Dao phái, uy lực rất mạnh, vừa rồi truyền hình chiếu lên thấy kim quang chợt lóe, lập tức hỏa cầu bắn tới, rõ ràng là phi kiếm, ở đâu ra mà có tên lửa cơ chứ!
Chỉ có điều, pháp thuật này thật lợi hại, chính là tuyệt học thượng thừa của Tiêu Dao phái, cảnh giới của Tiểu Lôi lúc này vẫn chưa được truyền thụ.
Sau đó trên màn hình xuất hiện một người ăn mặc lạ mắt, được giới thiệu là người phát ngôn của Vatican, đối với hành động khủng bố trên sẽ tiến hành điều tra và nghiêm khắc khiển trách, …
Tiểu Lôi nghe được cười thầm: “Vatican chắc chắn là có nhiều cao thủ, mấy thủ hộ thánh kỵ sĩ tất cả đều là những lão gia hỏa có năng lực cường đại, cho dù người người ngộ nhận rằng đó là cái gì tên lửa, khủng bố gì đó, nhưng họ cũng không thể mắc sai lầm vậy chứ. Cho người đối thoại kiểu này sợ rằng chỉ là biện pháp đối ngoại mà thôi, bất quá bây giờ đám kỵ sĩ Vatican, sợ rằng sớm đã bắt đầu hành động, đã bổ ra khắp nơi tìm kiếm kẻ tấn công rồi.
Điều này thì không cần hỏi, người tấn công rõ ràng là Khinh Linh Tử rồi. Trình độ Thiểm Long Trảo này, trong Tiêu Dao phái sao có thể có người làm được, may ra chỉ có Khinh Linh Tử và Tiêu Dao tử mà thôi, còn một số người khác bao gồm cả Tiểu Lôi thì cũng còn xa mới tới được trình độ như vậy. Nhưng Tiêu Dao tử đang ở Nga Mi sơn bế quan, thì chỉ có Khinh Linh Tử động thủ thôi.
Tiểu Lôi vốn thông minh, trong lòng lập tức hiểu được dụng ý của Khinh Linh Tử, không khỏi có chút xúc động, hiểu được Khinh Linh Tử mặc dù rời đi, nhưng trước khi đi, không quên trả lễ, lần này ra tay, chắc là do ngày đó Tiểu Lôi bị người của Giáo Hội đả thương, là trả thù một phen thôi
Người của Vatican có thể nhìn ra đây chả phải là cuộc tấn công khủng bố bình thường, mà cũng không nhận ra đây là tuyệt học của Tiêu Dao phái, bây giờ sợ rằng đã phái người khắp nơi tìm kiếm cừu nhân rồi, hơn nữa, quá nửa sự tình này, sợ rằng còn có thể liên lụy đến cả Hắc Ám Hội Nghị nữa
“Hừ, làm cho bọn xích mích cũng được, dù sao thì cũng không liên quan đến việc của tiểu gia” Tiểu Lôi nhàn nhạt cười, sau đó cũng không nghĩ tới sự tình này nữa
Bốn người tùy ý lái xe đến nội thành, Singapore bất quá chỉ là một thành thị kiêm luôn quốc gia mà thôi, nhưng nền kinh tế rất phát triển. Nơi này dân cư quá nửa là người Hoa, mấy người mặc dù đi đường, nhưng không thấy ai.
Dù sao thì cũng chẳng có việc gì, mấy người cũng không vội vã mà đi, lưu lại chỗ này du ngoạn nửa ngày, may có Bảo Nhi tiểu quái vật ở một bên, tiền tài các thứ cũng chẳng phải lo lắng. Chỉ cần trong túi có một tờ tiền, cô bé có thể biến ra hàng triệu. Mặc dù số series trên tiền là giống nhau, nên khi sử dụng cũng phải cẩn thận, thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được.
Mắt thấy mặt trời lặn dần, mấy người nghĩ đến một nơi để dừng chân qua đêm, có điều tính toán kỹ lưỡng, do mọi người lẻn đến, kiếm đâu ra giấy tờ hợp lệ bây giờ? Nếu vào khách sạn nào đó, chỉ sợ rằng sẽ gặp nhiều phiền toái. Tiểu Lôi đảo mắt, cười nói: “Ta có biện pháp”
Nói xong, Tiểu Lôi nhắm mắt, tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới dẫn đầu mọi người gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe thuận miệng báo địa chỉ đi tới.
Bên cạnh Diệu Yên và Bảo Nhi đều không nói gì, Diệu Yên hết thảy đều nghe theo Tiểu Lôi phân phó, nếu Tiểu Lôi nói là có biện pháp, vậy chắc chắc là sẽ có biện pháp. Bảo Nhi tuổi nhỏ cũng chẳng biết gì. Có điều Nguyệt Hoa lại ngạc nhiên hỏi “Tiểu Lôi, chả lẽ anh có bằng hữu ở Singapore này sao?”
Tiểu Lôi cũng chỉ cười cười không nói.
Xe đi được nửa tiếng đồng hồ, lại đi tới một khu dân cư cao cấp. Ở đây không xa lắm so với đường chính, thực sự là một khu biệt thự sang trọng, quang cảnh xung quanh cũng không tệ. Tiểu Lôi đối với nơi này lại giống như khá là quen thuộc, dẫn mấy người đi theo, một lát sau tới trước cửa một biệt thự và bấm chuông.
Chỉ nghe thấy bên trong cửa có tiếng bước chân. Tiểu Lôi cười giảo hoạt, nắm lấy tay nắm cửa, đột nhiên dùng pháp lực đẩy mạnh. Khóa cửa nhất thời vỡ ra, hắn đẩy cửa tiến vào, chợt thấy trước mặt có một thanh niên, tóc vàng mắt xanh, ước chừng 30 tuổi. Chính là một trong ba tên gia hỏa xui xẻo bị Tiểu Lôi chiếm phòng trên du thuyền ….
Hắn ta vừa thấy Tiểu Lôi lập tức khuôn mặt trắng bệnh, giống như nhìn thấy trên đời chẳng có thứ gì đáng sợ hơn thế, kêu lên một tiếng thảm thiết, quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy thoát sao được? Tiểu Lôi tùy ý phất tay, thi triển định thân pháp, làm gã thanh niên đờ người ra, không thể nhúc nhích.
Tiểu Lôi chậm rãi đi tới, dùng tiếng Anh cười nói :”Ngươi khỏe chứ, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi đâu. Có điều bây giờ đã muộn rồi, chúng ta không có nơi nào ở lại, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có nhà của ngươi thôi, cho nên đành phải tìm đến ngươi làm phiền vậy”
Nam nhân đó sắc diện tối sầm, đã sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn ở trên thuyền kia vài ngày, đã chịu qua mọi sự đau khổ, trong lòng quả thực đã coi một nam ba nữ này còn đáng sợ hơn ác ma Satan. Nguyên là hôm nay sau khi, bọn Tiểu Lôi xuống thuyền, thuyền viên lập tức phát hiện bọn họ bị trói trong phòng, sau đó báo cảnh sát. Ba người bị hỏi cung tại cục cảnh sát, khai rõ thân phận, báo cáo mất gần cả ngày, lúc này mới được ly khai sở cảnh sát.
Kể ra, mấy tên xui xẻo này, không phải cùng một nhóm. Thanh niên này đến Singapore để làm việc, nhưng hắn không quen hai người kia, có điều mọi người đều là người Pháp, đi cùng thuyền, ở cùng phòng, nên quen biết nhau. Sau khi xuống thuyền, vào sở cảnh sát rồi ra về, hắn cứ tưởng là ác mộng này đã chấm dứt, lại không nghĩ được là Tiểu Lôi có thể thần thông quảng đại, có thể tìm được đến cửa!
Phải nói rằng Tiểu Lôi có thể tìm được hắn là do có ma pháp linh hồn thuấn di của Pandora …..
Lúc trước Pandora nhập vào người Nguyệt Hoa, có thể trong mộng giết người, chỉ dùng loại pháp thuật này, đem pháp thuật ấn ký lên thân người, người đó bất luận đi tới nơi nào, đều có thể biết được. Ngày đó từ miệng Pandora nghe thấy loại pháp thuật này, Tiểu Lôi tự nhiên là vui mừng, lập tức nghiên cứu tu luyện.
Mặc dù pháp thuật Đông Tây hoàn toàn khác nhau, nhưng Tiểu Lôi vốn thông minh, bên cạnh còn có Diệu Yên là đại cao thủ tuyệt thế, Tây phương pháp thuật mặc dù quái dị, pháp thuật trung thổ cũng bác đại uyên thâm. Hai người ở trên hoang đảo luyện tập vài ngày, lập tức tự nắm rõ đạo nghĩa trong đó, mặc dù không thể trong mộng giết người, nhưng sử dụng làm thuật truy tung, thì tuyệt đối không cần cố sức. Tiểu Lôi mới học được một pháp thuật, tự nhiên rất muốn có cơ hội thi triển một phen, lúc ở trên thuyền đã thi triển qua trên ba tên gia hỏa xui xẻo. Tối hôm nay, không có nơi nào qua đêm, Tiểu Lôi lập tức nhớ tới sự tình này, vừa rồi hắn trên đường nhắm mắt cảm ứng một chút, đã phát giác hai tên là du khách, sớm đã đi biệt xứ, chỉ có mỗi một tên là ở lại thành thị, tự nhiên là bỏ xa đánh gần, tìm đến đây.
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, chúng ta không phải là người xấu, cũng sẽ không thương tổn ngươi, chỉ có điều là mượn tạm chỗ ở của người hai ngày mà thôi. Ngươi ở đây có nhiều phòng như vậy, cũng đủ cho chúng ta ở. May mà trên này không phải du thuyền, cũng không cần phải trói ngươi vào tủ quần áo. Bây giờ ta sẽ …thả ngươi ra, nếu ngươi không phản kháng, vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, ngươi hiểu không?” Tiểu Lôi mỉm cười hỏi.
Người nọ trúng định thân pháp, đừng nói thân thể không cử động, chỉ một ngón tay út và mí mắt cũng không nhúc nhích được, nghe thấy Tiểu Lôi nói, ánh mắt lộ ra sự cầu xin. Tiểu Lôi mỉm cười, tiện tay hóa giải định thân pháp
Hắn ta cơ thể cử động được, lập tức kinh hoảng kêu lên một tiếng, quay đầu chạy vào phòng, Tiểu Lôi chỉ mỉm cười đúng phía sau, lại thấy người nọ cắm đầu chạy vào bếp, nắm lấy con dao bếp, huơ huơ vài cái rồi hét lên “Các người đừng có tới!”
Tiểu Lôi mỉm cười càng tà ác, nhẹ nhàng vẩy tay, người đó chỉ thấy mắt hoa lên một cái, con dao trong tay bay ra ngoài, nằm gọn trong tay Tiểu Lôi, hắn lúc này trong tâm tuyệt vọng hoàn toàn, há miệng nhìn Tiểu Lôi, một từ cũng không nói được.
Tiểu Lôi mỉm cười , nhìn Nguyệt Hoa, rồi giương mắt nhìn người kia hỏi: ”Ngươi tên gì?”
Hắn ta môi run run, lắp bắp nói: “Ta tên là, … Malfoy Theory…”
“Ngừng, ngừng” Tiểu Lôi cau mày: “Tên của người Tây phương các người khó nhớ lắm, như vậy đi, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch là được rồi, àh Tiểu Bạch … ngươi là ngươi da trắng, nhìn qua thì tuổi cũng không lớn, cái tên Tiểu Bạch là thích hợp nhất” Lập tức hắn cố ý làm bộ hung hăng quát: ”Chúng ta chỉ tá túc lại hai ngày, nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác, tự nhiên là sẽ không sao, chúng ta có thể đối đãi tốt với ngươi, nhưng nếu ngươi phản kháng, … hừ hừ!” nói xong lời, một tay tùy ý vỗ xuống bàn ăn.
“Bách” một tiếng, trên mặt bàn lập tức xuất hiện một dấu tay hõm xuống!
Nguyệt Hoa bên cạnh dù sao lòng dạ cũng thiện lương, ôn nhu nói: ”Ngươi đừng sợ, chúng ta tuyệt không phải là ngươi xấu. Anh ấy mặc dù nhìn qua hung hăng một chút, kỳ thật cũng không có làm thương tổn gì ngươi”
Ngươi kia sợ tới mức cả người phát run, lại đột nhiên không biết thế nào lại đầu óc sáng tỏ, kêu lên : “Ta biết các ngươi,. …. các ngươi đều là vu sư! Các ngươi đều là vu sư cường đại!”
Tiểu Lôi cười mắng :”Nói linh tinh gì thế, chúng ta làm sao mà là vu sư được! Chúng ta là ….” Nói đến đây, nhìn liếc mắt sang Diệu yên bên cạnh, thuận miệng nói “Chúng ta là thần tiên Đông phương! Là thần tiên, ngươi hiểu không?”
Không ngờ Tiểu Bạch không phải là thằng ngốc, hắn bất ngờ há miệng nói : “Ta biết! Thần tiên đông phương! Bồ tát! Tôn hầu tử! Tôn Monkey! Ta biết, ta biết!”
Tiểu Lôi nhịn không được cười thầm, Quan Âm Bồ Tát sao? Bồ Tát mặc dù thần thông quảng đại, pháp lực vượt xa chúng ta, nhưng nếu nói đến xinh đẹp, làm sao hơn được lão bà hoa yêu của ta? Tên Tây dương này còn biết đến Tề thiên Đại thánh, chuyện này thật sự là rất hiếm có.
Chỉ có điều Tiểu lôi không có biết rằng Tiểu Bạch được phái đến Đông phương làm việc, tự nhiên đối với văn hóa phương Đông cũng có học tập và nghiên cứu qua.
Chương 140 : Tam hồn lục phách
Malfoy… Theory… à, đương nhiên, hắn bây giờ tên gọi là Tiểu Bạch.
Đối với Tiểu Bạch mà nói, cuộc tao ngộ này giống như đang mơ. Hắn vốn là người Pháp, nhưng vẫn ngưỡng mộ văn hóa Đông phương, lần này được phái đến Singapore, Singapore lại là một quốc gia có đông đảo người Hoa, hắn trước đó đối với văn hóa Đông Phương cũng học tập không ít, lần này gặp được Tiểu Lôi, xem như một phen kỳ ngộ. Mắt thấy Tiểu Lôi thần thông quảng đại, trong lòng cũng không dám sinh ra một tia phản kháng nữa.
Nhưng những việc nhìn thấy tiếp theo, lại càng làm cho hắn cả kinh trợn mắt há mồm.
Ngay trước mắt Tiểu Bạch, Bảo Nhi một Tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu chạy loạn trong nhà, thỉnh thoảng lại bay tới bay lui, hắn kinh hãi đứng không vững, ngồi phịch xuống đất.
Mà một chưởng Tiểu Lôi lưu lại trên bàn, làm cho hắn sau đó nhịn không được vuốt ve lên đó.
Cái bàn ăn dùng gỗ thượng đẳng chế tạo thành, đã trải qua co rút, gỗ cực kỳ chắc chắn, cho dù ngay cả Tiểu Bạch tự mình cầm thiết chùy nện một cái, cũng không thể tạo ra một vết sâu như vậy.
Mà kế tiếp, một hồi làm phép của Diệu Yên, lại càng thêm khủng bố.
Diêu Yên chính là hoa yêu biến thành, thích nhất là hoa cỏ cây cối, mắt thấy trong phòng trống rỗng, trong lòng không vừa ý, chỉ thấy nàng từ trong tay áo lấy ra cũng không biết là loại thực vật gì, đi tới góc tường, vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc một cái, sàn nhà kia đã bị nàng chọc lủng ra một cái lỗ, Diệu Yên đem mầm cây đó rắc vào, trong miệng niệm động vài câu “chú ngữ” Tiểu Bạch căn bản nghe không hiểu….
Trong chốc lát, chỉ thấy trong lỗ ló ra một chồi non, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng nhanh chóng khủng khiếp, không tới nửa giờ, cây đậu màu xanh biếc kia đã che kín cả phòng. Cành lá mở rộng, biến căn phòng biến thành một màu xanh biếc, trần nhà cùng bốn phía vách tường, đều che kín dây đậu. Tựa như biến thành một động phủ thần tiên.
Tiểu Bạch mặt vàng như đất, cũng không dám nhìn thẳng mỹ nữ đầy khí tức tiên tử kia.
Tiểu Lôi lại sớm đã ngồi ở trên ghế trường kỷ trong phòng khách, mở TV xem tin tức, bản tin phát đi phát lại tin tức về việc lần này giáo hội liên tiếp bị tập kích khủng bố, Tiểu Lôi xem một hồi, không có phát hiện cái gì mới, cũng có chút nhàm chán.
Mắt thấy Diệu Yên thi triển pháp thuật, chung quanh mọc đầy dây đậu, hắn chỉ mỉm cười nói: “Chúng ta chỉ ở chỗ này vài ngày, sau này sẽ rời đi, không cần phiền toái như vậy.”
Diệu Yên bỉu môi nói: “Nơi này lạnh như băng, không có nửa phần sinh khí, ta cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ bây giờ không tốt sao?”
Tiểu Lôi cười ha ha. Biết Diệu Yên là do hoa yêu biến thành, vốn tính thích gần gủi cây cối, cũng không nói gì nữa.
Đột nhiên, Tiểu Bạch liền bò đến trước mặt Tiểu Lôi, nằm phục trên sàn, liên tục kêu to: “Sư phụ, sư phụ, sư phụ!!”
Hắn nói chính là trung văn, phát âm mặc dù có chút quái dị. hai chữ “Sư phụ” trong miệng hắn nói ra, lại nghe như “sư phò”, Tiểu Lôi ngây người một hồi. Tiểu Bạch đã ôm lấy chân hắn, hô to: “Sư phò! Sư phò!”
Tiểu Lôi đảo mắt, cười nói: “Ngươi muốn gọi ta là sư phụ?”
Tiểu Bạch không ngờ lúc này trở nên có chút cơ trí, vẻ mặt kích động, lại cuống quít lớn tiếng nói: “Ta cầu ngươi dạy ta vu thuật! A… không không, không phải vu thuật, cầu ngươi dạy ta làm thần tiên đi!!”
Tiểu Lôi ngẩn người, lại không nghĩ rằng người Tây phương này đột nhiên lại có thể chạy tới bái mình làm thầy, sắc mặt hắn trở nên cổ quái, đột nhiên cười to: “Ngươi thật ra rất giảo hoạt , ngươi, một người tây phương, chẳng lẽ cũng muốn làm thần tiên Đông Phương hay sao?”
Rất may Tiểu Bạch cũng xem qua không ít về văn hóa phương Đông, cuống quít gật đầu, lập tức quỳ trên sàn muốn dập đầu. Tiểu Lôi lập tức kéo hắn đứng lên, cau mày nói: “Chuyện này cũng không thể đáp ứng ngươi. À… ta ở tại nơi này, mấy ngày trên thuyền cũng là nhiều ít ủy khuất cho ngươi, tiểu gia ta làm việc dứt khoát, không để ngươi thiệt thòi. Ta cũng đã nói rồi, sẽ cho ngươi một chút lợi ích.”
Hắn nhìn Diệu Yên, Diệu Yên lại mỉm cười nói: “Chàng muốn thu đồ đệ sao? Người này nhìn qua thật ra rất lanh lợi, chỉ là hắn tuổi không nhỏ nữa, sợ rằng ở thế gian này nhiễm trọc khí dơ bẩn, không cách nào tu tiên.”
Về phần có thể thu một đồ đệ nước ngoài hay không, Diệu Yên cũng không để ý, nàng vốn không phải nhân loại, cũng không có khái niệm gì đối với chuyện Đông phương, Tây phương.
Nhưng Tiểu Lôi há có thể thu một người phương Tây làm đồ đệ? Sao có thể đem tiên pháp truyền thụ cho một người ngoại quốc?
Tiểu Bạch thấy Tiểu Lôi đáp ứng, nhanh trí nói: “Sư phụ, có phải bởi vì ta là người Pháp phải không? Nếu ngươi dạy ta, ta lập tức xin thay đổi, gia nhập cái đó… cái đó, sư phụ ngươi là quốc tịch gì, ta liền gia nhập quốc tịch đó!” Hắn cũng không phải tên ngốc vốn muốn nói quốc tịch Singapore, nhưng thấy Tiểu Lôi lại ẩn thân trong nhà mình, lập tức đoán được Tiểu Lôi không phải quốc tịch Singapore.
Tiểu Lôi cười nhạt, Phương Đông Phương Tây khác nhau, nào phải là một cái quốc tịch nho nhỏ là có thể phân biệt được? Hắn trầm ngâm một chút, nghĩ thầm: “Hắn muốn học pháp thuật của ta, đó khẳng định là không thể dạy. Thứ nhất hắn là người Phương Tây, sao có thể đem Đông Phương tiên pháp dạy cho hắn? Thứ hai, pháp thuật Tiêu Dao phái, nếu ta tự tiện dạy ra ngoài, sợ rằng Tiêu Dao Tử biết được còn không cắt đứt chân ta?
Bất quá Tiểu Lôi dù sao tuổi còn trẻ, mắt thấy có người quỳ gối trước mặt, cầu khẩn mình thu hắn làm đồ đệ, trong lòng cũng có hơi mừng rỡ động tâm, mơ hồ có chút dương dương đắc ý,. Thấy Tiểu Lôi cơ hồ muốn chuyển ý, Tiểu Bạch nhanh chóng dập đầu xuống, Tiểu Lôi lập tức lắc mình né tránh, nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng vội bái sư.”
Diêu Yên cười thầm, Tiểu Lôi bây giờ bản lãnh nói cao không cao, nói thấp không thấp. Tuy nhiên hắn sau này tiền đồ vô lượng, dựa theo bản lãnh của hắn bây giờ, muốn thu đồ đệ, vẫn có thể được. Nhưng vì phu quân cao hứng, nàng cũng cười nói: “Làm sao vậy? Chàng lo lắng công pháp Tiêu Dao phái không thể truyền ra ngoài sao? Hay là sợ Tiêu Dao Tử biết được sẽ trách phạt chàng? Vậy thì đơn giản rồi, nếu Tiêu Dao Tử trách phạt chàng, có ta che chở chàng là được, xem hắn cũng không có khả năng làm gì chàng.
Tiểu Lôi cười khổ nói: “Thu đồ đệ thật ra rất tốt, nhưng mà hắn dù sao là người Tây Phương, Trung Hoa tiên pháp của ta, sao có thể truyền thụ cho một người Tây Phương đây?”
Diệu Yên cười hì hì: “Nhìn hắn thành tâm như vậy, cho dù chàng truyền đại cho hắn một chút bản lãnh, cũng chẳng ăn thua gì với hắn, tương lai kéo dài tuổi thọ, coi như là không uổng công rồi.”
Tiểu Bạch kia mặc dù không hiểu Diệu Yên nói, nhưng là quan sát sắc mặt, cũng biết được Diệu Yên tựa hồ là đang nói giúp mình, hắn nhanh trí quay sang Diệu Yên cười nói: “Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn sư mẫu!”
Cũng không biết hắn từ đâu học được mấy từ trung văn này, hai chữ sư mẫu phát âm khá chuẩn xác. Thật ra so với “Sư phò” kia còn dễ nghe hơn nhiều.
Diệu Yên nghe hắn mở mồm kêu sư mẫu, đỏ mặt, sẳng giọng:” Nói hươu nói vượn cái gì….”
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, trong lòng cũng hiểu chỉ cần không truyền thụ cho hắn tuyệt học chính thức, chỉ truyền cho hắn một chút bản lãnh kéo dài tuổi thọ, cũng không sao, huống hồ tuổi hắn còn trẻ, thấy người này đối với mình phục phục tùng tùng, trong lòng cũng đắc ý. Liền gật đầu nói: “Như vậy đi. Ta sẽ dạy ngươi một chút gì đó, bất quá ngươi là một người ngoại quốc, gọi ta là sư phụ, thật sự làm cho ta có chút khó chịu, ngươi gọi là lão sư được rồi. A, đúng rồi, là “Master”, sau này ngươi gọi ta là “Lão Sư” đi. Được rồi, ta truyền thụ cho ngươi thứ gì đó, chỉ có thể tính là ký danh đệ tử, ngươi cũng không tính là người của tông phái ta. Sau này ngươi làm chuyện gì, cùng Tiểu gia cũng không quan hệ.”
Lập tức, Tiểu Lôi liền dạy cho hắn một chút thổ nạp hô hấp, pháp môn vận chuyển nội tức. Đây bất quá là cơ bản nhất của người tu hành, phương pháp luyện khí thô thiển nhất, luyện khí dưỡng khí, cho dù là người học võ tầm thường, cũng biết. Chỉ bất quá Tiểu Lôi bắt chước công phu thổ nạp, cũng là truyền từ Tiêu Dao phái, so với võ học tầm thường thì khí công này, lại cao minh hơn nhiều.
Tiểu Bạch vốn là người ngoại quốc, cho dù hắn học qua một chút văn hóa Đông Phương, nhưng mà cái gì dồn khí đơn điền, vận chuyển chu thiên, hô hấp thổ nạp gì đó, hắn như thế nào có thể hiểu? Đừng nói các nguyên lý của đạo gia, cho dù là thất kinh bát mạch gì đó, các loại huyệt đạo, hắn cũng một khiếu không thông. Tiểu Lôi dạy suốt một buổi chiều, tên kia lại vẫn trợn trừng con mắt, mờ mịt chẳng biết.
Tiểu Bạch cố nhiên là hết sức lo sợ, Tiểu Lôi cũng có chút bực mình. Hắn chỉ cảm thấy như vậy, dạy tiếp quá mức phiền toái.
Bất quá cũng may, phàm là người trên thế giới này, ngay cả là tên lười biếng nhất, một khi trở nên phấn chấn, cũng là có vài phần nghị lực, huống chi Tiểu Bạch này cũng không phải đần độn, thông thường người gặp được kỳ ngộ thế này, có ai không liều mạng chăm chỉ? Hắn cho dù là học vẹt, cũng nuốt hết các món kinh mạch huyện đạo.
Nhưng sau đó, Tiểu Bạch lại đột nhiên nhịn không được nói: “Lão sư, ngươi dạy ta cái này, hình như là một chút lý luận của Trung y.” Hắn nhìn Tiểu Lôi, trong mắt có chút hoài nghi, sợ rằng Tiểu Lôi lừa hắn dạy mấy thứ gì đó.
Kinh mạch huyệt đạo, chính là cũng có trong lý luận Trung y, Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi: “Sao? Ngươi biết Trung y sao?”
Tiểu Bạch cười nói: “Sư phụ, ta chính là một thầy thuốc. Lần này tới Singapore, là bởi vì công tác của bệnh viện ta cùng một bệnh viện của Singapore trao đổi, ta là bác sĩ được phái đến đây trao đổi, căn nhà này, cũng được bệnh viện của Singapore cung cấp. Trung y phương diện gì đó, mặc dù tại phương Tây không thừa nhận, nhưng ta yêu thích văn hóa Đông Phương, cũng đại khái hiểu được một chút.”
“A?” Tiểu Lôi lập tức cảm thấy rất hứng thú, đối với đồ đệ bác sĩ hiếu học này hảo cảm cũng tăng thêm nhiều, cười nói: “Ngươi cũng biết được một chút Trung y gì đó sao? Nói thử ta nghe.”
Tiểu Lôi năm đó theo Ngô Đạo Tử đi hành nghề, có học qua Trung y, nếu không, ngày đó tại Điền gia, sao có thể dùng thuật châm cứu giúp Điền gia Tiểu thư chữa bệnh đây?
Tiểu Bạch thấy Lão Sư hỏi mình, lập tức lớn tiếng đọc thuộc lòng: “Thiên bố ngũ hành, dĩ vận vạn loại, nhân bẩm ngũ thường, dĩ hữu ngũ tàng, khinh lạc phủ du, âm dương hội thông, huyền minh u vi, biến hóa nan cực…”
Câu này của hắn nói ra chính là trung văn, từng chữ một, mặc dù gượng gạo, nhưng là miễn cưỡng có thể phân biệt được, Tiểu Lôi nghe trong lòng rất bội phục, Tiểu Bạch này thật sự là một tay thông thái khó gặp.
Câu thuộc lòng của hắn, không ngờ là một câu trong phần mở đầu của“Thương hàn tạp bệnh luận” của Trung y. “Thương hàn tạp bệnh” này chính là tác phẩm nổi danh của Trung y đại sư Trương Trọng Cảnh những năm cuối thời Đông Hán, trong sách khái quát về Trung y tứ chuẩn, bát cương, bát pháp, lý pháp, phương dược đầy đủ. Xác lập phân tích khảo chứng bàn luận về nguyên tắc điều trị. Mặc dù không phải là Trung y bí truyền, cho dù là trên mạng hoặc là trong hiệu sách khắp nơi đều có thể mua được, nhưng là một người phương Tây, không ngờ có thể đọc thuộc vài câu như thế. Coi như là khó kiếm.
Tiểu Bạch thấy Tiểu Lôi mỉm cười, trong lòng cảm thấy phấn chấn, càng phô trương hơn, đọc xong hết một đoạn “Thương hàn tạp bệnh luận”, lại đọc tiếp một bài vè lý luận Trung y kinh mạch.
Nhưng khi đọc ra đoạn này, cái đuôi hồ ly liền lộ ra. Hắn vốn không hiểu huyệt đạo kinh mạch trên cơ thể con người, nhưng là lại có thể đọc thuộc một đoạn lý luận kinh mạch Trung y như vậy, điều này là có hơi cổ quái.
Tiểu Bạch càng phô trương, cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lôi, hắn đường hoàng đọc thuộc lòng: “Thiên chi đạo, tổn hữu du di bổ bất túc…thị có hư thắng dật. túc thắng hữu dư…”
Tiểu Lôi lúc này mới ngớ ra. Rốt cục ha ha cười, cười đến cơ hồ nước mắt đều muốn tuôn ra.
Nguyên là câu cuối của Tiểu Bạch, đấy không phải một câu trong đỉnh đỉnh đại danh “Cửu âm chân kinh” tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung sao? Mấy câu này, chính là tác giả tiểu thuyết bịa đặt ra, làm gì có thần công tuyệt học chân chính?
Tiểu Lôi lúc này mới hiểu được, tên bác học này không biết từ nơi nào xem được một đống lộn xộn văn hóa phương Đông, không cần hiểu rõ ràng. Cứ như vậy mà học thuộc, căn bản không biết ý tứ trong đó. Nếu muốn hắn giải thích, quá nửa là một chữ cũng không giải thích ra.
Khó trách hắn có thể tụng ra Trung y lý luận tri thức, mà lại không rõ ràng đạo lý trong đó.
Giống như để cho một người Trung Quốc không hiểu Anh ngữ hát ca khúc tiếng Anh, chỉ là máy móc học thuộc phát âm cùng âm điệu, mà lại không biết ca từ có ý gì.
Nghĩ đến người này, bất quá là hồ loạn xem một chút văn hóa phương Đông, xem qua một chút tiểu thuyết, lại dám trước mặt Tiểu Lôi khoa trương. Tiểu Lôi phất tay, cười nói: “Được rồi được rồi.”
Hắn không nhịn được cười nói: “Xem ra ta thật ra coi thường ngươi rồi, ngươi không ngờ ngay cả Cửu Âm Chân Kinh cũng thuộc. Đây chính là tuyệt thế thần công.” Những lời này của hắn mơ hồ hàm chứa ý tứ đùa cợt, nhưng mà Tiểu Bạch kia lại không nghe ra, mặt lộ vẻ vui mừng, cuống quít nói: “Sư phụ, van cầu người dạy ta chân chính bản lãnh đi, ta cũng muốn làm cái gì… cái gì… đại hiệp.”
Hắn nói câu này, sắc mặt nghiêm túc, trang nghiêm nói: “Làm hiệp khách, vì nước vì dân!”
Không cần phải nói, những lời này hơn phân nửa là hắn cố sức học thuộc, nếu muốn hắn giải thích, chỉ sợ sẽ là hỏi một không biết ba. Bất quá, Tiểu Lôi bây giờ đã biết, cũng sẽ không bị hắn lừa gạt nữa, thuận miệng nói: “Nếu như vậy, ta sẽ dạy ngươi.”
Dừng lại một chút, hắn làm bộ trang nghiêm nói: “Pháp thuật của ta cao thâm khó lường, ngươi bây giờ là học không được, đợi ta dạy ngươi một chút gì đó cơ bản trước đã… à, cũng là theo như lời các ngươi, công phu Trung Quốc! Đó là chỗ cao thâm của võ học Trung Quốc!”
Lập tức Tiểu Lôi hắng giọng, lớn tiếng nói: “Nó mạnh mặc nó, gió thổi vào núi!..khí như luân xa, quanh thân đều cần tương hỗ với nhau, nếu có không theo người, thì thân thể liền tán loạn, thì bệnh hướng chân tay mà tới….” đoạn này là trêu trọc Tiểu Bạch, chính là hai câu trong Cửu Dương Thần Công của tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, không ngờ Tiểu Bạch lại không biết, tưởng rằng thật sự là thần tiên pháp thuật gì đó, hắn nghe được vui mừng không ngớt, mặc dù không rõ ý tứ trong đó nhưng lại từng chữ đem ra tụng niệm, cố sức ghi nhớ. Mặc dù trình độ trung văn của hắn quá kém, nhưng là trong lòng lại có ý niệm khác: Mặc kệ thế nào, học thuộc trước rồi hãy nói, tương lai cố gắng học tập Trung văn, đợi Trung văn thông hiểu rồi khắc khổ nghiên cứu là được.
Tiểu Lôi trêu trọc hắn một hồi, không đùa bỡn hắn nữa, hắn cũng chẳng muốn để cho một người ngoại quốc có thể học được kinh mạch huyện đạo nội tức lưu chuyển, chỉ là tiện tay dạy Tiểu Bạch một tư thế đả tọa.
Chính là: “Nhắm hướng Bắc ngồi xếp bằng, ngũ tâm triều thiên, ngồi thẳng, tinh thần trống rỗng, lưỡi chạm hàm trên, bụng dưới thu lại, hai mắt nhìn thẳng, hai lòng bàn tay hướng lên, ngón tay đối lập nhau, dồn vào đan điền….[Audio] Công Tử Điên Khùng (dịch)
Đây là tư thế đả tọa luyện khí bình thường, cũng không phải thần công cao thâm gì. Chỉ là Tiểu Bạch này đã ngưỡng mộ văn hóa phương đông, tự nhiên là xem qua không ít phim truyền hình võ hiệp, lúc còn ở Pháp cũng biết mấy lưu học sinh Trung Quốc. Chỉ cảm thấy “sư phụ” dạy chính mình tư thế này, so với những tư thế đả tọa của những cao thủ trên phim không sai biệt lắm, trong lòng càng cao hứng.
Tiểu Lôi lại đột nhiên lại án tay tại linh đài của hắn, một luồng nội tức liền truyền vào. Tiểu Bạch chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, đầu như trúng trọng chùy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đừng hiểu lầm, Tiểu Lôi cũng không có hảo tâm như vậy mà truyền cho hắn loại công lực gì đó, hắn bất quá dùng một luồng nội tức truyền vào dò xét, chỉ trong chốc lát đã đi khắp toàn thân Tiểu Bạch, dò xét căn cốt toàn thân của hắn. Trong lúc chờ hắn mở mắt, Tiểu Lôi nhíu mày, thấp giọng nói: “Kỳ quái, kỳ quái a!”
Hắn trong lòng nhất động, đưa tay đặt ở cổ tay Tiểu Bạch, trong miệng niệm hai câu tiên quyết, đột nhiên mở mắt, trong mắt hắn bắn ra hai đạo kim quang…
Diệu Yên bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, cau mày nói: “Sao? Chàng làm gì? Tại sao lại dùng Sưu Hồn Đại Pháp đối với hắn? Chẳng lẽ chàng muốn dạy hắn pháp thuật chân chính sao?”
Tiểu Lôi không đáp, chỉ là trong chốc lát, hắn lại buông cổ tay Tiểu Bạch ra, cũng mặc kệ hắn cứ hôn mê ở đó, đi thẳng tới bên cạnh Diệu Yên, vẻ mặt cổ quái, thấp giọng nói: “Người này, thân thể có chút cổ quái… ta có ý nghĩ, có phải tất cả người phương Tây, cấu tạo thân thể khác biệt với chúng ta hay không?”
“Sao? Cái gì?”
Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: “Theo ta biết, con người đều có ba hồn bảy phách, nhưng vừa rồi ta dùng Sưu Hồn Đại Pháp thử dò xét hắn một chút, lại phát hiện trong cơ thể người phương Tây này, ba hồn đều đủ cả, nhưng mà chỉ có sáu phách ….”