1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
  4. Tập 26: Hoàng hôn của chư thần (c126-c130)

[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch

Tập 26: Hoàng hôn của chư thần (c126-c130)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 126 : Hoàng hôn của chư thần

Nhưng ưu điểm của loại pháp thuật này lại phát huy tốt nếu được sử dụng ở phương diện khác!

Nhược điểm duy nhất như Pandora đã nói là loại pháp thuật này chỉ có thể sử dụng “linh hồn truyền tống”, nghĩa là chỉ có thể truyền tống được linh hồn còn nhục thể thì không được.

Nhưng nếu dùng làm công cụ liên lạc thì rất hữu hiệu! Ví dụ như hai người cùng có một loại ấn ký, khi muốn liên hệ có thể tùy lúc truyền tống linh hồn tới, rất tiện lợi.

Diệu Yên cũng lộ vẻ ngạc nhiên trong mắt, đối với nàng thì các pháp thuật man di thấp kém, không đáng nói tới. Nhưng loại pháp môn ‘linh hồn truyền tống’ này, thật ra đường lối khác biệt, trong pháp thuật Trung Hoa lại không có loại pháp môn này.

Tiểu Lôi hỏi đơn giản vài câu, Pandora cũng không giấu diếm, liền đem yếu quyết nói ra, Tiểu Lôi nhớ kỹ trong lòng đột nhiên nói: “Nhưng ngươi không thể ra khỏi thần điện này, làm sao có thể truyền tống hồn phách ra ngoài chứ?”

Pandora bất đắc dĩ nói: “Ta không có cơ thể, một bộ phận linh hồn ký thác tại thần điện, dùng loại pháp thuật này có thể tự mình truyền tống ra ngoài nhưng trong vòng một thời gian ngắn phải quay về, trừ phi ta tìm được ký thể mới, nhập vào, nếu không quả thật ta không có cách nào rời khỏi thần điện”

Tiểu Lôi gật đầu, nhìn Diệu Yên, ánh mắt hai người cùng lóe lên dị sắc, đồng thời nghĩ rằng loại pháp thuật này tuy không thể dùng để đối địch nhưng vẫn có nhiều tác dụng.

Tiểu Lôi mặt không biến sắc tiếp tục nói: “Tốt thôi, vấn đề này coi như ngươi đã trả lời xong, vẫn còn câu hỏi trước, nơi đây rốt cục xảy ra chuyện gì? Thần điện của thần Zeus tại sao xuất hiện ở nơi này? Theo như ta được biết, thần điện của thần Zeus lẽ ra đã bị hủy diệt vài ngàn năm trước. Lại còn các chư thần trong thần thoại Hy Lạp cũng đi đâu mất rồi?”

Pandora suy tư một hồi rồi chỉ tay vào tượng thần Zeus nói: “Vấn đề này nói ra rất phức tạp, nếu ngươi thực sự muốn biết, tất cả đáp án đều nằm dưới bức thần tượng này!”

“Hả?” Tiểu Lôi nhảy dựng lên chạy tới phía dưới tượng thần Zeus, nhìn lên pho tượng cao mười mấy mét, ngồi ngay ngắn uy nghiêm, một tay nắm nữ thần Chiến Thắng, một tay cầm pháp trượng có thể khống chế lôi điện trong truyền thuyết.

Tiểu Lôi đi quanh bức tượng một vòng, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên đưa tay đặt vào phần bệ của bức tượng, tiếp xúc với mặt đá cứng rắn băng lãnh,

Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, đột nhiên kêu một tiếng dài, rút thái đao bổ xuống một nhát.

Rắc một tiếng, bệ đá lập tức bể ra, lớp vỏ bọc bên ngoài rơi lả tả trên mặt đất, lộ ra một phần, bên trong đột nhiên lóe ra những tia quang mang lấp lánh.

Nguyên lai bệ đá này được làm bằng vàng nguyên chất, chỉ có bên ngoài là bằng đá thôi.

Tiểu Lôi cười ha hả, cẩn thận khua thái đao trong tay vài đường, một tảng đá lớn trước mặt hắn đã bị phạt đổ, trên bệ vàng kia hiện ra từng hàng văn tự.

Tiểu Lôi nhìn kỹ phát hiện thấy mình một chữ cũng nhận không được, không khỏi có chút tức giận. Nguyệt Hoa từ phía sau đi tới, nhìn kỹ một hồi, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị, đột nhiên thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn Tiểu Lôi, vẻ vô cùng kích động lại hiện lên trong mắt nàng.

“Trên đó viết gì vậy?”

Vẻ mặt Nguyệt Hoa ngưng trọng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàng văn tự đầu tiên, trầm giọng nói: “Trên này dùng cổ văn Hy Lạp, câu đầu tiên ý là… hoàng hôn của chư thần!”

“Hoàng hôn của chư thần?” Tiểu Lôi bắt đầu thấy hứng thú hỏi.

Nguyệt Hoa nhìn thêm hai dòng nữa, trong mắt lộ vẻ kích động, run giọng nói: “Trời ạ! Nếu… nếu đem đoạn này công bố ra ngoài, chỉ sợ là toàn bộ tôn giáo trên thế giới này sẽ bị lật đổ mất.”

Được Nguyệt Hoa phiên dịch và giải thích, Tiểu Lôi bắt đầu tìm hiểu vấn đề này. Trên cái bệ khắc dày đặc chi chít văn tự, Tiểu Lôi vừa đọc, vừa không ngừng dùng đao lọc các miếng đá khác, hai nàng đứng bên nhìn, dần dần vẻ mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Bởi vì bộ Hoàng hôn của chư thần này hình như là một bộ sử thi, ghi lại một đoạn lịch sử thần thoại thế giới!

Đầu tiên, thế giới văn minh nhân loại bắt đầu từ khi nào?

Dựa vào những ghi chép bây giờ, nền văn minh nhân loại cổ xưa nhất được phát hiện tại bốn đại quốc gia: Trung Quốc, Babylon cổ đại, Ai Cập cổ đại, lại còn có Hy Lạp cổ đại. Nhưng tất cả các nền văn minh này cho dù là cổ nhất cũng chỉ cách ngày nay vài nghìn năm mà thôi.

Trong bộ Hoàng hôn của chư thần, câu thứ nhất nói rằng:

“Khi thế giới này còn rất trẻ, đại lục liền thành một khối, đại dương liền thành một khối, vào lúc đó chúng ta đã tồn tại ở thế giới đó!”

Những lời đầu tiên thực sự làm Tiểu Lôi thấy sốc!

Đại lục liền một khối, ngay cả đại dương cũng liền một mảnh…

Tiểu Lôi không khỏi nghĩ tới thuyết “đại lục trôi” nổi tiếng. Theo thuyết này, trên địa cầu chúng ta đang sống, đại lục Á Châu, Âu Châu, Phi Châu, Mỹ Châu, vân vân… vào rất nhiều rất nhiều năm trước đây đều nối liền với nhau thành một khối cực lớn, một đại lục hoàn chỉnh!

Nhưng khoảng cách từ ngày đó đến bây giờ là bao lâu?

Mấy triệu năm? Mấy chục triệu năm? Thậm chí càng xa xưa hơn nữa?

Chẳng lẽ từ sau khi bắt đầu, trên thế giới đã xuất hiện qua nền văn minh nhân loại?

Nền văn minh tiền sử?

Tiểu Lôi cười khổ, nhìn Nguyệt Hoa thấy nàng cũng nhìn mình. Cả hai đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh sợ.

Những nghi vấn về nền văn minh tiền sử vẫn tồn tại. Trong các học thuyết của giới khoa học, thậm chí trong các tác phẩm văn học điện ảnh đều mạnh dạn suy đoán đề cập tới.

Nổi tiếng nhất là thuyết tiến hóa của Darwin cho rằng loài người tiến hóa từ vượn, nhưng thuyết này lại có một nhược điểm lớn.

Dựa vào thực tế có thể biết được, từ vượn tiến hóa lên người, khoảng thời gian ở giữa mất vài triệu năm là một tầng đoạn lịch sử.

Trong tầng đoạn mấy triệu năm này, bây giờ không tìm được bất kỳ dấu vết hóa thạch nào hay là bất kỳ di tích gì!

Từ vượn thành người, trong mấy triệu năm này rốt cục có hay không có loài người tiền sử? Có văn minh tiền sử hay không? Rõ ràng là bộ kinh văn ‘Hoàng hôn của chư thần’ trước mặt này đã trả lời rất rõ ràng vấn đề này!

Tiếp tục đọc xuống dưới, mặc dù những cổ tự Hy Lạp cực kỳ khó hiểu, nhưng Nguyệt Hoa và Tiểu Lôi đều là những người thông minh, trong đầu hai người nền văn minh tiền sử từng tồn tại dần dần hiện ra trong đầu họ.

… Chúng ta bị dân tộc Đông Phương cường đại đánh bại. Chúng ta phóng ra thiểm điện, bọn họ có thể đánh bật đi. Chúng ta phóng ra cuồng phong, họ có thể đem cuồng phong hóa giải. Chúng ta phóng ra băng tuyết, bọn họ gọi được mặt trời làm tuyết tan… Thủ lĩnh vĩ đại tuyên bố chiến tranh chấm dứt. Chúng ta nguyện ý sống hòa bình với dân tộc Đông Phương trên đại lục này. Thủ lĩnh Kỵ Sĩ Rồng cho biết chúng ta có thể tiếp tục ở lại vùng đất này sinh sôi nảy nở, nhưng vĩnh viễn không được vượt qua Đông Phương, không được tiến vào lĩnh vực của phương Đông. Thủ lĩnh quay về đỉnh Olympia, tiếp tục lãnh đạo chúng ta”

Đọc đến đây Tiểu Lôi hít sâu một hơi.

Chiến tranh!

Đoạn văn tự này tuy đơn giản nhưng đã miêu tả rõ ràng một cuộc chiến tranh giữa Đông Phương và Tây Phương. Rõ ràng là trong ghi chép của đoạn văn này, vào giai đoạn thế giới tiền sử lúc đó, Đông Phương cũng đã có tồn tại nền văn minh của chính mình, lại còn xảy ra một cuộc chiến tranh với Tây Phương!

Nhưng câu đề cập đến đỉnh Olympia càng gây ra nhiều vấn đề hơn. Thần thoại Hy Lạp ghi lại rằng chúng thần Hy Lạp đều sống ở trên núi Olympia. Trong đoạn này lại đề cập đến “chúng ta” ý chỉ chính là khu vực thống trị của thần thoại Hy Lạp.

Đoạn sau của văn tự chính là một bức phác họa của thời kỳ văn minh tiền sử.

Theo ghi chép này, tại thế giới văn minh tiền sử, mọi người thân hình đều cao lớn, sở hữu những lực lượng cường đại, lại có thể cưỡi rồng làm tọa kỵ, thọ mệnh kéo dài đến mấy trăm năm!

Sau đó lại có một dòng chữ mà ý nghĩa của nó khiến trái tim Tiểu Lôi muốn nhảy dựng lên!

“Bọn họ đã tới. Bọn họ có những đôi cánh trắng tinh khiết, có thể tự do bay lượn. Bọn họ là đồng minh của chúng ta, cùng chúng ta đối kháng với dân tộc Đông Phương cường đại”

“Chờ một chút…”, Tiểu Lôi nhíu mày: “Bọn họ? Cánh trắng tinh khiết.. bay lượn… chẳng lẽ lại là Thiên Sứ quân đoàn? Chính là Thiên Sứ quân đoàn mà trong kinh thánh mô tả?

Nguyệt Hoa tiếp tục đọc, vừa xem, vừa giải nghĩa của văn tự cho Tiểu Lôi nghe.

Trong khoảng thời gian tiền sử đó là thời gian chiến tranh Đông Phương – Tây Phương.

Chiến tranh Đông Phương – Tây Phương rốt cuộc giằng co bao lâu? Một triệu năm? Hai triệu năm?

Đoạn sau xuất hiện một câu: “Chúng ta nhận ra đây là âm mưu của Đông Phương, nhưng họ không thừa nhận. Đó là một tai nạn hủy diệt thế giới này, mọi kiến trúc trong nháy mắt bị hủy diệt, vô số người chết, đại địa bắt đầu xuất hiện vực sâu cực đại, nước biển tràn lên bao phủ cả một phần lục địa. Một hỏa cầu cực lớn rơi xuống, đập vào đại địa của chúng ta, lửa thiêu đốt bầu trời, khói dầy đặc che phủ ánh mặt trời, bọn ta bị cưỡng bức rơi vào thời đại hắc ám, đi xuống lòng đất.

“Em nghĩ gì?” Tiểu Lôi cười khổ nói: “Đoạn này rất dễ hiểu mà”

Nguyệt Hoa thở dài: “Quả thật không khó hiểu, nếu em không đoán nhầm…hẳn nhiên là sự va chạm của một tiểu hành tinh, có khả năng là một sao chổi cực lớn va chạm với địa cầu, dẫn đến tai nạn hủy diệt nền văn minh tiền sử.”

“Em còn nhớ những thứ bên trong tầng băng bên ngoài… những sinh vật kỳ quái… những lớp băng này đã hình thành bao nhiêu vạn năm rồi? Những thứ này rõ ràng là dấu vết thời tiền sử lưu lại…” Tiểu Lôi thở dài, đột nhiên cười nói: “Em tiếp tục đọc xuống dưới đi”

Nguyệt Hoa “ừm” rồi tiếp tục đọc, nhưng vừa xem thêm hai dòng nữa, đột nhiên kêu “ý” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao vậy?”

“Câu phía sau có vẻ cổ quái” Nguyệt Hoa nhíu mày nói “Phía trước đều xưng “chúng ta” như thế này, như thế kia, nhưng xem các câu sau đó,… ài, trên đó viết rằng…”

“Trong thời đại hắc ám này, không lưu lại nhiều dấu tích. Tất thảy đều bị hủy diệt, khói đen che phủ bầu trời vạn năm, đỉnh núi biến thành bình địa, bình địa biến thành đỉnh núi, mặt đất bị băng tuyết bao phủ. Đợi khi tuyết tan, chúng ta ra khỏi thời đại hắc ám, trở lại thế giới này, nhưng phát hiện ra thế giới này đã hoàn toàn bị chiếm cứ. Bọn họ có hình dáng tương tự chúng ta, bọn họ có thể đứng thẳng mà đi, kiến tạo phòng ốc, kiến tạo những khúc gỗ to trôi trên biển, họ có thủ lĩnh mới, chế độ mới… Đại địa cũng không còn như trước nữa, bị phân tách thành nhiều khối. Bọn ta nhận ra rằng khi chúng ta xuất hiện, bọn họ rất sợ hãi và kinh ngạc… Bọn họ kỳ thực là phe ta, là một bộ phận của chúng ta, từng trải qua tai nạn nhưng không rơi vào thời kỳ hắc ám, lưu lại trên thế giới này, là đồng loại của chúng ta lưu lại. Nhưng bọn họ không còn giống chúng ta, họ không còn có những năng lực cường đại. Sinh mạnh của họ rất ngắn ngủi, nhưng vì tổ tiên của chúng ta cũng từng sống trên lục địa này, bây giờ chúng ta đã quay trở lại! Vì vậy, chúng ta trở thành thủ hộ giả cho họ, bọn họ lại xưng hô với chúng ta một cách kỳ cục, tự gọi mình là “Người’ còn gọi chúng ta là “Thần”!

“Ha ha… ha ha… ha ha ha ha ha…” Tiểu Lôi sửng sốt chốc lát, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười lăn cười lộn thiếu chút nữa chảy cả nước mắt nói: “Nguyên lai là thế, nguyên lai là thế a!” Thì ra cái gọi là thần linh đều là nhân loại tiền sử. Bọn họ so với nhân loại hiện nay to lớn hơn, sở hữu những năng lực cường đại mà nhân loại hiện đại không có mà thôi.

Bất quá khi nền văn minh tiền sử bị hủy diệt, một bộ phận nhỏ tiến vào trong lòng đất, đại bộ phận không vào bị hủy diệt, nhưng có một số nhỏ tồn tại. Trải qua hàng triệu năm tuế nguyệt, nền văn minh đã bị xóa mờ. Bộ phận nhân loại lưu lại trên mặt đất trải qua một lần tiến hóa về văn minh, cuối cùng biến thành nhân loại ngày nay. Chỉ có điều bây giờ đã mất đi năng lực thần kỳ của tổ tiên ngày xưa.

Còn những người ở trong lòng đất, họ không giống với những người sống trên mặt đất, họ vẫn giữ được những năng lực cường đại nên được coi là Thần!

Nguyệt Hoa suy nghĩ cuối cùng cũng thông suốt, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Những việc này, vốn thật là đơn giản như vậy! Tiểu Lôi càng lúc càng cao hứng nói: “Tiếp tục nhìn xuống dưới đi, xem ở dưới có còn thứ gì thú vị không.”

Chương 127 : Lừa ngươi thì đã sao?

Nguyệt Hoa chậm rãi thì thầm: “Chúng ta sống trên núi Olympia, bọn họ gọi chúng ta là thần, chúng ta ban cho họ thủ hộ, bảo vệ trật tự cho bọn họ. Nhưng ta cho rằng….”

“Em cho rằng?” Tiểu Lôi cau mày nói: “Em cho rằng thế nào?”

Nguyệt Hoa sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Không phải, đây là ở trên này viết “ta cho rằng”

Tiểu Lôi cũng ngẩn ra.

Buổi hoàng hôn của chư thần, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tựa nhưlà một bộ lịch sử của thế giới thần linh, đều là “chúng ta” như thế này như thế kia, nhưng mà bây giờ lại hơn một lần xưng “ta!”

“Hả?” Tiểu Lôi cũng ngạc nhiên nói: “Chuyện này kỳ quái đây, chẳng lẽ là đây là quan điểm của chính người viết quyển này? Em tiếp tục đọc đi.”

“Ân…”Nguyệt Hoa ngưng thần nhìn lên chữ viết một chút, chậm rãi thì thầm: …nhưng ta cho rằng, bọn họ và chúng ta giống nhau, không phải như con cừu mà chúng ta thả nuôi, không phải ngưỡng vọng chúng ta. Bọn họ cần công cụ, ta cầu thủ lãnh giáo hội cho bọn họ công cụ, bọn họ không có lửa, ta cầu thủ lãnh, thủ lãnh không đồng ý. Thủ lãnh sợ bọn họ có năng lực của lửa, sẽ không còn tôn kính chúng ta. Ta lén trộm đem lửa ban cho con người, từ đó về sau bọn họ có ánh sáng cùng ấm áp…trời ạ!!”

Nói đến cuối cùng, Nguyệt Hoa kinh hãi kêu lên một tiếng, bụm miệng của mình, kinh hô: “Prometheus! Prometheus! Tác giả bài văn này là Prometheus! Đây là do Prometheus viết!!”

Căn cứ thần thoại Hy Lạp ghi lại, loài người từng không cách nào tạo ra lửa, kết quả là một thành viên trong chúng thần Hy Lạp. Prometheus lấy trộm lửa từ thần linh đem cho loài người, khiến cho loài người từ đó về sau biết phương pháp sử dụng lửa.

Chỉ là theo thần thoại, Prometheus bởi vì lén dạy loài người phương pháp sử dụng lửa, bị Zeus tức giận trừng phạt…

Tiểu Lôi liếc mắt nhìn Nguyệt Hoa, cười nói: “Có ý tứ a. Xem ra Prometheus này thật là một gã thú vị, a, hoàng hôn của chư thần là hắn viết ra sao? Hắn quả thật là nhân vật đảm nhiệm chức sử quan không tệ a, ha ha…giống như sử gia Trung Quốc cổ đại Tư Mã Thiên, sau khi bị trừng phạtdo đắc tội với hoàng đế, bắt đầu viết sử.”

Nguyệt Hoa thở dài, tiếp tục đọc.

Vài chương sau, nội dung cũng không có gì làm người ta rung động, đại bộ phận miêu tả có chút tương tự với thần thoại Hy Lạp bây giờ vẫn truyền lưu, đơn giản là miêu tả loài người tôn kính thần linh như thế nào. Đối với thần linh kính sợ như thế nào, mà thần linh lại là chúc phúc hoặc trợ giúp cho loài người như ra sao. Chỉ là Tiểu Lôi càng nghe lại càng khó chịu. Mắng một câu, nói: “Con mẹ nó cái gì mà trợ giúp loài người, ta như thế nào mà càng nghe càng giống như là một tên chủ nô ban cho nô lệ một chút ân huệ vậy? Bọn người kia, lúc đại tai nạn giáng xuống, làm chuột bao nhiêu thế kỷ dưới lòng đất, sau lại chạy lên trên mặt đất bắt đầu tác uy tác phúc? Con mẹ nó!”

Nguyệt Hoa ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, mắt thấy Tiểu Lôi tức giận chửi mắng, chỉ là cười khổ, lại nhìn Diệu Yêu, Diệu Yêu sắc mặt bình thản, chỉ ngồi yên.

Tiểu Lôi mắng vài câu, lúc này mới thở ra một hơi dài, nói: “Tốt lắm, Nguyệt Hoa. Em tiếp tục đọc tiếp đi, bất quá cái này không nên đọc, sau này hãy xem. Còn không có hứng thú nữa, cái này cùng chuyện thần thoại cũng không sai biệt lắm, không cần phải đọc nữa.

Nguyệt Hoa nhu thuận gật đầu, nhìn thật kỹ trong chốc lát, mới đứng lên, nhìn Tiểu Lôi, nói: “Đây là một đoạn cuối cùng, em nghĩ, đoạn này, hẳn là có thể giải thích nghi vấn cuối cùng của chúng ta.”

“Sao? Cái gì?”

“Ân…là viết như thế này….bọn họ đã xuất hiện, cánh bọn họ dài trắng toát, giống như trong truyền thuyết, bọn họ từng là minh hữu của chúng ta, bây giờ lại biến thành địch nhân của chúng ta! Bọn họ thuyết phục thủ lĩnh phát động chiến tranh đối với Phương Đông, thủ lĩnh liền đáp ứng. Nhưng ta rất lo lắng. Chúng ta từ trường đại nạn kia sống lại, dân tộc phương Đông so với chúng ta càng cường đại, bọn họ tất nhiên cũng sinh tồn tiếp tục. Nhưng mà thủ lĩnh muốn chiếm lấy đất đai phương Đông, muốn trở thành thần linh chân chính. Được càng nhiều người kính sợ…hắn đã quên rồi, chúng ta kỳ thật giống nhưbọn họ, chúng ta cũng là người!”

“Thủ Lĩnh nói cho vị lãnh tụ nhân loại Alexander, một quốc vương trẻ tuổi, bảo hắn thẳng tiến đến phía Đông. Alexander dẫn quân đội của hắn đi tới, bọn họ đi một ngàn dặm, hai ngàn dặm, đã chinh phục được một mảng lớn đất đai, cuối cùng cũng tới phương Đông. Nhưng lo lắng của ta đã thành sự thật. Dân tộc phương Đông quả nhiên tồn tại, bọn họ càng cường đại so với chúng ta, bọn họ đã đánh bại chúng ta. Sau khi Alexander chết đi, nhân loại lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với chúng ta, bọn họ nhận thấy chúng ta chúc phúc cho bọn họ không có hiệu quả! Mà lúc này tên gia hỏa cánh trắng lại xuất hiện…

“Bọn họ mê hoặc loài người, nói chúng ta là giả thần…loài người dao động, quốc vương của loài người dao động, quốc vương của loài người phân liệt, bọn họ chia làm nhiều phái, chiến tranh bộc phát, bọn họ phá hủy thần điện thờ phụng chúng ta, phá hủy đi những pho tượng vì kính sợ chúng ta mà kiến tạo…”

Câu nói cuối cùng là: Bọn họ đã đến! Bọn họ có cánh trắng, có thể bay qua núi cao. Bọn họ có trường kiếm bén nhọn có thể đâm thủng da thịt chúng ta, bọn họ có tấm khiên chắc chắn, có thể ngăn cản tia chớp của chúng ta! Bọn họ đến, bọn họ đến Olympia…Bọn họ đã đến, rất gần…bọn họ đoạt lấy con dân của chúng ta, hủy diệt thần điện của chúng ta….đúng vậy, bọn họ đã hủy diệt chúng ta, bọn họ chính là những thần linh mới trên đại địa này, những chúa tể mới!

Văn tự đến đây kết thúc, nhưng Tiểu Lôilại cảm thấy rung động!

Hắn trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt biến ảo, một hồi cau mày, một hồi cười lạnh, cuối cùng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: “Thú vị, thú vị! Nghĩ không ra cái gọi là thần thánh, cái gọi là tôn giáo, cái gọi là chí cao vô thượng, nguyên lai diện mục chân thật không ngờ là như thế này. Ta xem bất quá chỉ là một màn đấu tranh chính trị, tranh quyền đoạt lợi mà thôi!”

Hắn lại không thèm nhìn bảng văn tự màu vàng đó nửa, đi tới bên cạnh Pandora, thản nhiên nói: “Vật này ta đã xem xong hết rồi, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng…nếu chư thần Hy Lạp đã thất bại. Bọn họ đi đâu? Chết ư? Hay là đi đến địa phương nào?”

“Sức mạnh của thần linh không phải là chuyện ngươi có thể đoán được!” Pandora cả giận nói: “Chư thần vĩ đại sẽ không diệt vong, chúng ta mặc dù đã thất bại, nhưng chỉ là mất đi mảnh đất này, mất đi con dân phản bội chúng ta. Một ngày nào đó, uy nghiêm của chư thần sẽ trở lại trên mảnh đất này! Sẽ…”

“Dừng!” Tiểu Lôi kêu một tiếng, cười mắng: “Ta hỏi ngươi bọn họ đi đâu, câu hỏi đơn giản như vậy, không cần ngươi nói nhiều như vậy.”

“Ra đi.” Giọng nói Pandora có chút buồn bã: “Người thất bại phải ra đi, đây là quy tắc.”

“Ra đi?” Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Ra đi là ý tứ gì? Đi đâu?”

Pandora lại không nói, sau một chút chi trì trầm mặc, giơ tay chỉ chỉ đỉnh đầu.

“Trên núi?”

Pandora lắc đầu

“Bầu trời?”

Pandora vẫn lắc đầu.

Tiểu Lôi con người nhất chuyển: “Chẳng lẽ đã rời khỏi địa cầu?”

Pandora rốt cuộc không lắc đầu nữa, chỉ dùng một loại ngữ khí kiên định nói: “Chủ thần còn sẽ lại giáng xuống nhân gian! Bởi vì mảnh đất này thuộc về chúng ta!”

Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, cười nói: “Vậy nơi này… thần điện này. Còn các thần tượng này, nói vậy chính là chư thần trước lúc chiến bại. Là nơi lưu lại sao, vậy ngươi tại sao ở chỗ này?”

“Vì trả thù!”. Pandora giọng nói rất lạnh lùng: “Trả thù loài người phản bội chư thần! Bọn họ từ bỏ thần linh, từ bỏ tín ngưỡng! Sứ mạng của ta chính là gây tai nạn cho thế giới này! Những…những tên gia hỏa đó, những tên mang theo thập tự giá lúc đó mê hoặc loài người lật đổ tín ngưỡng của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể làm như vậy! Ta sẽ mang đến cho tai nạn cho mọi người, có thể khiến cho mọi người đối với những tên đó không tín nhiệm, giống như lúc đó bọn họ đã làm đối với chúng ta! Ta sẽ lại rải ra mầm mống tôn kính thờ phụng thần linh. Làm cho quang huy của ngôi sao sáu cánh một lần nữa thay thế thập tự giá tà ác! Một lần nữa giá lâm ở trên đại địa này!”

“A! Hiểu rồi.” Tiểu Lôi lại cười tự đắc, nói: “Nguyên lai như thế, nói như vậy, ngươi kỳ thật cùng vị Da Tô kia sứ mạng giống nhau a. Da Tô được xưng là thánh tử, nhiệm vụ là truyền giáo, kết quả là đem tín ngưỡng thượng đế truyền bá ra. Ngươi chính là một con cờ chư thần lưu ở thế giới này….ha ha ha ha ha…rất thú vị, rất thú vị!!”

Hắn cười nửa ngày, đột nhiên tiếng cười tắc nghẽn lại, lạnh lùng nhìn Pandora: “Các ngươi. Hay những tên gia hỏa mang cánh màu trắng, ta xem ra,cũng không phải là cái gì tốt đẹp. Bất quá là một đám con cháu của đám người hủ lậu thời tiền sử mà thôi. Thần linh? Hừ! Loài người cổ đại bị pháp lực của các ngươi dọa nạt. Mới có thể gọi các ngươi là thần linh mà thôi, nếu là bây giờ bị ta gặp phải, hừ hừ, một đao giơ lên, chém thành hai đoạn!”

Tiểu Lôi nhìn Diệu Yên một chút, đột nhiên thấp giọng nói: “Hảo lão bà đại nhân, bây giờ chuyện nên hỏi cũng đã hỏi xong, về phần ả đó…ta xem ra cũng không có ý tứ gì. Dùng hồn phách của ả luyện chế pháp bảogì đó cũng tốt, luyện chế đan dược cũng tốt, dù sao thì nàng tùy tiện xử lý đi.”

“Hèn hạ!” Diệu Yên còn chưa nói gì, Pandora đột nhiên rít lên chói tai: “Loài người hèn hạ! Ngươi đáp ứng rồi! Ngươi đáp ứng qua chỉ cần ta trở lời vấn đề, ngươi sẽ…”

“Ta đã đáp ứng rồi.” Tiểu Lôi lạnh lùng cười, lại vênh váo nói: “Về phần hèn hạ….người mắng ta hèn hạ nhiều như vậy, ta thiếu chút nữa quên nói cho ngươi, tiểu gia ta chính là một tên vô lại, nói dối lừa người chính là như cơm bữa, ta lại lừa ngươi thì đã sao? Ngươi cắn ta a!”

Diệu Yên hì hì cười, thấp giọng nói: “Ta biết rồi.” Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Loại man di này, có thể luyện chế pháp bảo gì, ngược lại làm bẩn tay ta, không bằng đốt sạch!”

Trong mắt nàng hiện lên một tia sát khí, tiện tay xạ ra một đạo kim quang, Pandora đang phiêu động tại trước mặt lại bị kim quang trói buộc lại, không thể động đậy.

Lập tức trong tiếng thét chói tai của ả, Diệu Yên hé miệng, phun ra một đạo kim sắc hỏa diễm, một đạo hỏa diễm kia quấn quanh trên thân ảnh Pandora, trong nháy mắt liền thiêu ả thành tro bụi.

“Ài, ả này tam vị chân hỏa đã cháy sạch, ả từ nay về sau hồn phi phách tán tan thành mây khói…” Tiểu Lôi cười cười, đột nhiên trầm mặc nói một câu: “Trên cái thế giới này, căn bản không cần cái gì thần linh. Chuyện của loài người, loài người tự mình có thể nắm trong tay!”

Pandora đã bị hủy diệt, Tiểu Lôi trong lòng giải trừ được một nút thắt lớn nhất, kéo Nguyệt Hoa qua, nói: “Em cảm giác như thế nào, có cảm giác không khỏe gì không?”

Nguyệt Hoa lắc lắc đầu, nói: “Em rất tốt.”

Tiểu Lôi lúc này mới yên tâm, đột nhiên trong lòng thầm nghĩ: “Bây giờ ngày thứ mười bốn, nhưng là Nguyệt Hoa lại không có mơ thấy kỳ quái mộng kia nữa…nói cách khác, ngày thứ mười bốn là lúc những thành viên đội leo núi phải chết, cũng không có chết…chuyện này há không phải nói, lịch sử đã thay đổi? Đây là chuyện gì đã xảy ra?”

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại có trăm mạch suy nghĩ không lý giải được.

Suy nghĩ một hồi, đã không nghĩ ra, dứt khoát tạm thời không thèm nghĩ nữa, Tiểu Lôi vỗ vỗ tay, nói: “Địa phương này, ta dù sao cũng đợi đến phát chán, yêu ma quỷ quái đã giết chết hết rồi, bây giờ tất nhiên là đi ra chứ.”

Nguyệt Hoa tự nhiên là không có dị nghị, nàng đối với địa phương kinh khủng này sớm đã có chút phiền chán. Diệu Yên cũng chỉ cười nhẹ, nói: “Phu quân nói đi ra ngoài, vây đi ra ngoài đi.”

Ba người đi ra đại điện, nhưng mà đi tới bậc thềm, Nguyệt Hoa lại kinh hô lên một tiếng “A!”

Nguyên lai, cái động khẩu lúc trước tới đã sập đổ, bị băng nham đổ xuống bịt chặt, không có một tia khe hở.

Tiểu Lôi cười cười, an ủi nói: “Yên tâm đi, hiện tại có một đại cao thủ ở đây, đừng nói là cái sơn động này, cho dù đem nàng giam giữ dưới chân núi Hymalaya, nàng cũng có thể thoát ra được.”

Diệu Yên mỉm cười ôn nhu nói: “Phu quân cẩn thận.” Nàng một tay che chắn cho Nguyệt Hoa, mấy người lùi ra phía sau hai bước, Diệu Yên trong tay đột nhiên huyễn hóa ra Thanh Phong kiếm. Trong miệng niệm động hai câu kiếm quyết….

Một tiếng “vù”, chỉ thấy kiếm phong trong nháy mắt biến thành một thanh cự kiếm màu vàng to lớn vô cùng, hướng về phía đỉnh đầu đột nhiên chém tới!

Nhất thời băng sơn địa liệt!

Nếu giờ phút này có người ở dưới chân núi, lập tức có thể nhìn thấy, trên đỉnh núi mơ hồ bộc phát một băng sơn thật lớn! Tuyết cuồn cuộn lăn xuống, đất rung núi chuyển!

Mơ hồ, có một đạo kim quang từ trong núi bắn ra ngoài, biến mất ở giữa không trung……

“Phu quân, chúng ta đi đâu?”

Tiểu Lôi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó chỉ tay, nói: “Hướng kia…ta nhớ kỹ tiểu trấn thánh địa kia ở nơi đó, ta vô ý xuyên qua thời không ở nơi đó, nếu chúng ta muốn quay về, tất nhiên là phải từ nơi đó mà đi!”

Chương 128 : Lão phong tử phát uy

“Còn chưa tìm được Tiểu Lôi!”, Nguyệt Sơn sắc mặt đã biến thành tái nhợt, hai bàn tay vặn vẹo.

Bây giờ cũng đã gần trưa rồi.

Tối ngày hôm qua, sau khi Tiểu Lôi mất tích một cách kỳ diệu, lúc hừng sáng, Nguyệt Sơn đi tìm Tiểu Lôi, lại phát hiện Tiểu Lôi không ở trong lều. Lúc bắt đầu hắn cũng không để ý, đợi được lát sau lại phát hiện có việc không bình thường. Không chỉ có Tiểu Lôi, mà ngay cảhướng dẫn viên leo núi cũng không thấy.

Nguyệt Sơn trong lòng có chút lo lắng, trước tiên đi đến tiểu trấn, nhưng cũng không tìm được Tiểu Lôi, lúc này mới vội vàng quay trở lại, tìm Khinh Linh Tử thương lượng, hắn đã kiến thức qua bản lãnh của Khinh Linh Tử, lúc này sốt ruột, thầm nghĩ bằng vào thần thông quảng đại của lão tiền bối này, hẳn là có thể tìm được Tiểu Lôi.

Khinh Linh Tử ngồi ở bên ngoài lều đả tọa, Nguyệt Sơn đi đến, lão vẫn bất động, chỉ hé mắt nhìn.

Khinh Linh Tử thản nhiên nói: “Lo sợ cái gì, Tiểu Lôi tên gia hỏa này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng dù sao cũng là sư đệ ta, ngươi cho rằng đệ tử Tiểu Dao phái dễ dàng bị khi dễ như vậy sao? Nơi này chung quanh cũng không có cao thủ gì, cho dù gặp người nào đó, Tiểu Lôi hắn tinh ranh như quỷ, sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”

Nguyệt Sơn đành phải quay đầu đi tìm tiếp, Khinh Linh Tử vẫn nhàn nhã ngồi, lại đem Bảo Nhi đặt kề bên, hai quái vật một lớn một nhỏ khoanh chân ngồi đối diện nhau, cứ như vậy chăm chỉ đã tọa.

Buổi sáng, Diệp Bất Quần cũng tới, nhìn thấy Nguyệt Sơn còn đang giống như con ruồi không đầu bay loạn. Lập tức giữ hắn lại, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì, ngươi chưa tìm thấy Tiểu Lôi sao?”

Nguyệt Sơn cười khổ: “Tiểu trấn này lớn như vậy, ta trước sau chạy đi bảy tám lần. Trừ đại giáo đường kia của các ngươi, bên trong ta không vào được, những chỗ khác đều tìm qua, dù sao cũng không thể bảo ta đến nhà vệ sinh nữ để tìm chứ?”

Diệp Bất Quần sắc mặt bất thiện, xem ra cũng có chút bất an, chần chờ một chút, rốt cuộc mới nói: “Còn có một chỗ, chúng ta không có đi tìm qua.”

“Ở đâu?”

Diệp Bất Quần một ngón tay chỉ sườn núi phía nam, cười khổ: “Chỗ kia ngươi vào không được. Ta đi xem sao.”

Nguyệt Sơn biến sắc nói: “Nơi đó là địa phương nào?”

“Thánh địa.”

Diệp Bất Quần kiên trì muốn một mình đi vào, Nguyệt Sơn tự nhiên không chịu. Hắn trong lòng đối với người của Giáo Hội vị tất lại yên tâm như vậy. Dù sao ở trong lòng hắn luôn nghĩ: “Không phải tộc loại của ta, tất có tâm tư khác!” Diệp Bất Quần bây giờ cũng không muốn trở mặt cùng bọn Nguyệt Sơn, hơn nữa trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu thật sự là trở mặt, ngay cả Nguyệt Sơn không phải đối thủ của mình, nhưng mà Khinh Linh Tử kia thần bí khó lường, không phải chính mình có thể đối phó.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mang theo Nguyệt Sơn cùng đi tới sườn núi phía nam trấn, chính là phía trước sơn động kia. Bên trong chính là thánh thủy nổi tiếng tiểu trấn này!

“A? Long Nhãn?” Nguyệt Sơn liền nhìn thấy một người nằm bên cạnh động khẩu của sơn động, bộ dáng kia đúng là hướng dẫn viên leo núi được thuê lần này- Long Nhãn. Hắn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, Nguyệt Sơn trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, đi tới sờ sờ mũi hắn, đem hắn lật lại, dùng sức lay lay vài cái.

Lúc này Long Nhãn mới yếu ớt tỉnh lại. Hắn quả thật là tên gia hỏa rất lợi hại, mở mắt nhìn thấy Nguyệt Sơn, trong lòng mặc dù khẩn trương. Trên mặt lại có ý làm ra một bộ ngây dại.

Nguyệt Sơn vội lớn tiếng hỏi, Long Nhãn chỉ là làm bộ nghe không hiểu tiếng Trung của hắn, Diệp Bất Quần chậm rãi đi tới. Nheo mắt đánh giá hắn, mở miệng dùng Anh ngữ nói: “Long Nhãn tiên sinh, ngươi như thế nào lại té xỉu ở chỗ này?”

Diệp Bất Quần giọng nói có chút bất thiện, mắt khẽ liếc động khẩu, hơi cau mày nói: “Tiểu Lôi cũng với ngươi ở một chỗ phải không? Hắn đi đâu rồi?”

Long Nhãn lúc này mới ngọ ngậy ngồi dậy, làm bộ thống khổ xoa xoa cổ của mình, cười khổ nói: “Tiểu Lôi tiên sinh tối hôm qua cũng với ta một chỗ, hắn nói buổi tối ngủ không được muốn ta dẫn hắn đi ra ngoài một chút, kết quả trong lúc vô ý hắn đã đi tới nơi này. Ta nói cho hắn nơi này là địa phương của Giáo Hội, du khách không thể đi vào. Nhưng là…” Hắn thở dài một hơi: “Vị Tiểu Lôi tiên sinh này lá gan cũng quá lơn, không ngờ không để ý đến ngăn trở của ta, đánh ngất ta, chuyện sau đó ta cũng không biết, ta nghĩ hắn quá nửa là tự mình tiến vào. Ta đã cảnh cáo hắn rồi, nơi này là địa bàn của Giáo Hội, hơn nữa tiểu trấn này có tiếng là thánh địa, có những chỗ vạn lần không thể đi loạn. Nhưng hắn không nghe… ai….”

Diệp Bất Quần chỉ lẳng lặng nghe hắn nói, nheo mắt nhìn chằm chằm Long Nhãn, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh mang. Nghe thấy Tiểu Lôi không ngờ xông vào sơn động này, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.

Thân phận chính thức của Diệp Bất Quần là Thánh kỵ sĩ thủ hộ đứng đầu Giáo Hội Raphael, hắn đương nhiên biết trong sơn động này có cái gì. Đó là cấm địa trong Giáo Hội, có thánh thủy và thánh khí.

Bình thường đây là nơi du khách dừng lại, hơn nữa trong sơn động còn có hàng rào cùng cửa sắt. Bất quá Diệp Bất Quần cũng không cho rằng hàng rào và cửa sắt có thể ngăn cản được Tiểu Lôi.

Nhưng mà hắn cũng biết, trong sơn động này có thủ hộ giả!

Đó là hai vị khổ tu cao tuổi trong Giáo Hội,

Loại khổ tu giả này Giáo Hội có rất nhiều. Những kỳ nhân dị sĩ này, một số cũng không biết đã có bao nhiêu tuổi rồi, phần lớn đều là tín đồ tuyệt đối thành kính, một số thậm trí đã tu hành tới cảnh địa không thể tưởng tượng được. Không nói gì khác, ít nhất Diệp Bất Quần cũng biết, ở trong sơn động này, có hai vị khổ tu giả bản lãnh rất lớn ẩn ở đây tu luyện và thủ hộ nơi này. Diệp Bất Quần chỉ sợ Tiểu Lôi vạn nhất cùng hai khổ tu giả kia nổi lên xung đột, xảy ra đánh nhau, nếu Tiểu Lôi bị tổn thương, sợ rằng nhiệm vụ của mình cũng phiền toái. Nhưng là nếu hai vị khổ tu giả bị tổn thương, vậy trong sơn động, sợ rằng cũng bị tiểu tử kia biết được…”

Sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nhìn Long Nhãn, đột nhiên cười lạnh: “Long Nhãn tiên sinh, Tiểu Lôi hắn là du khách từ bên ngoài tới, cho dù hắn ban đêm đi loanh quanh khắp nơi, cũng sẽ không chạy đến nơi đây. Là ngươi dẫn hắn tới sao?”

Long Nhãn không hốt hoảng chút nào, cười khổ: “Ta là hướng dẫn viên leo núi, trấn này ta tới cũng ít nhất mười lần. Như thế nào lại không biết nơi này không cho người tiến đến. Nhưng mà Tiểu Lôi hắn đêm qua chính là lôi kéo ta đi loanh quanh rồi tới nơi này, ta đã nói từ đầu nơi này không thể đến. Nhưng mà hắn nghe xong, ngược lại càng có hứng thú, không đi không được, ta còn có biện pháp gì? Hả? Hắn bây giờ còn không trở về sao? Theo ta được biết, cửa sắt trong nơi này đã khóa, hắn dù sao cùng không vào được… thượng đế ơi, hắn sẽ không có gan bẻ khóa ở nơi thần thánh này chứ?”

Ánh mắt Diệp Bất Quần phức tạp nhìn Long Nhãn.

Long Nhãn ngụy trang cực tốt. Những lời nói đều hợp tình hợp lý. Mà ngụy trang tốt nhất của hắn, tự nhiên chính là thân phận huyết tộc huyết thân của hắn. Thân là huyết thân, hắn không có năng lực đặc thù của hắc ám chủng tộc, do đó, cho dù đứng ở trước mặt Diệp Bất Quần Thánh kỵ sỹ của Giáo Hội, Diệp Bất Quần cũng nhìn không thấu thân phận hắn.

Cho dù Diệp Bất Quần có biết được huyết tộc có huyết thân tồn tại, nhưng mà huyết thân địa vị luôn luôn thấp kém, bởi vậy Diệp Bất Quần cũng sẽ không hoài nghi thân thế Long Nhãn — nghĩ đến dù người của Hắc Ám Hội Nghị muốn làm âm mưu quỷ kế gì, cũng sẽ không phái một huyết thân thấp kém không hề có lực chiến đấu đến nơi này?

Diệp Bất Quần đem lời Long Nhãn phiên dịch sơ lược cho Nguyệt Sơn, Nguyệt Sơn trong lòng lo lắng. Lập tức tiến vào sơn động, Diệp Bất Quần vội vàng cản hắn lại, cười khổ: “Xin lỗi, nơi này ngươi không thể đi vào.”

“Cái gì?”

Diệp Bất Quần vẻ mặt có chút xấu hổ, nói: “Nơi này là cấm địa của Giáo Hội, ngoại nhân không được đi vào, ngươi ở chỗ này chờ đi, ta vào xem.

Mắt thấy Nguyệt Sơn trên mặt dần dần lộ ra vài phần tức giận, Diệp Bất Quần cười khổ nói: “Nguyệt Sơn tiên sinh. Ta giải thích với ngươi nhé. Ngươi sinh ra từ võ học thế gia, nói vậy hẳn nhiên là rõ ràng, ngay trong võ học thế gia các ngươi, không ít gia tộc cũng có cấm địa riêng, không thể để cho ngoại nhân đi vào. Hy vọng ngươi hiểu được nỗi khổ của ta. Thân phận của ta ngươi cũng biết, theo chức trách, ta không thể cho ngươi đi vào!”

Nguyệt Sơn trong lòng tự nhiên rõ ràng ý tứ của hắn. Bất quá hắn vốn đối với người của Giáo Hội không có hảo cảm nhiều lắm, chỉ là nghe Tiểu Lôi an bài, mới miễn cưỡng cùng Diệp Bất Quần hợp tác. Giờ phút này Tiểu Lôi mất tích, hắn đâu còn quan tâm nhiều như vậy? Bỗng chốc hắn thẳng người, trầm giọng nói: “Diệp Bất Quần, hãy bớt sàm ngôn đi, ta nhất định phải tiến đến tìm Tiểu Lôi. Nơi này là cấm địa của Giáo Hội các ngươi? Tốt lắm! Ai biết có phải Giáo Hội các ngươi bố trí cạm bẫy gì đó để Tiểu Lôi tiến vào hay không? Hừ….”

Nói xong, hắn không để ý tới Diệp Bất Quần, đi nhanh vào trong sơn động.

Diệp Bất Quần sắc mặt trầm xuống, đột nhiên thân thể hắn lay động, giống như quỷ mị, trong nháy mắt liền đến trước người Nguyệt Sơn, cản đường, trầm giọng nói: “Đứng lại!”

Nguyệt Sơn nhướn mày, liền muốn phát tác. Diệp Bất Quần lại nói: “Nguyệt Sơn tiên sinh, nếu chúng ta hợp tác, vậy cần tín nhiệm nhau. Tiểu Lôi mất tích, ta cũng không biết tình huống thế nào. Mặc kệ hắn có bên trong hay không, địa phương này ngươi không thể đi vào!”

“À há!” Nguyệt Sơn tức đến nổi cười phá lên, quát: “Được lắm! Ta đối với bọn tây dương các ngươi vẫn không có ấn tượng tốt, ngươi ra sức ngăn cản không cho ta đi vào, vậy nhất định có âm mưu! Hôm nay ta không thể không vào!”

Nói xong, Nguyệt Sơn cười lạnh một tiếng, quát: “Tránh ra!”

Hắn đánh ra một thức, một chiêu hắc hổ thâu tâm đã đánh tới.

Diệp Bất Quần hơi chau mày, lùi về phía sau, một tay vô thanh vô tức vung lên, nhẹ nhàng chặn quyền đầu của Nguyệt Sơn, nén giận nói: “Nguyệt Sơn tiên sinh, ta khuyên ngươi, nơi này thật sự không thể vào!”

“Hừ, một mực ngăn cản, nhất định có âm mưu!” Nguyệt Sơn càng không nói lời nào, đột nhiên nhấc chân, từ trong ủng rút ra một thanh đoản đao.

Hắn cầm đao trong tay, lập tức khí thế hiên ngang nổi lên, cổ tay rung lên, phát ra một đoàn đao ảnh, chém về phía Diệp Bất Quần. Diệp Bất Quần bất đắc dĩ né tránh, nhưng vẫn đưa tay đẩy Nguyệt Sơn.

Nguyệt Sơn trở tay chém lại một đao, bức lui Diệp Bất Quần, quát: “Diệp Bất Quần, ta niệm tình chúng ta cùng đi, không xuất thủ độc ác với ngươi. Nếu lại ngăn trở ta, đừng trách ta không khách khí!”

Diệp Bất Quần bước vài bước, chắn ở cửa sơn động, cười khổ: “Không phải ta cố ý ngăn trở ngươi, nơi này thật sự ngươi không thể đi vào. Ta vào xem, ngươi ở chỗ này chờ ta chẳng phải là giống nhau sao?”

“Đương nhiên không giống!” Nguyệt Sơn trợn mắt, đột nhiên hoành đao trước ngực, phát ra một chiêu thức kỳ quái, chỉ thấy đoản đao trong tay hắn xoay tròn, hàn quang như tuyết, lưỡi đao phong rung lên “ong ong”, Diệp Bất Quần sắc mặt chợt biến đổi, nhanh chóng bay lùi về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, trước ngực áo vô thanh vô tức xuất hiện một vết rách.

Nguyệt Sơn cười lạnh: “Một đao này ta chỉ dùng ba phần lực. Nếu ngươi vẫn ngăn trở ta, có phải tưởng rằng Nguyệt Sơn chưa từng giết người qua phải không!”

Diệp Bất Quần cũng kinh ngạc, hắn vốn không quá để ý Nguyệt Sơn, hắn nhận định bất quá Nguyệt Sơn chỉ là một võ sĩ Trung Quốc mà thôi, lại không nghĩ rằng võ học Trung Hoa luyện đến đỉnh cao, không ngờ có uy lực to lớn như thế! Một đao vừa rồi, mơ hồ tương tự chung cực đấu khí của Thánh kỵ sĩ! Một đao của Nguyệt Sơn xuất ra đao khí, trong mắt Diệp Bất Quần, cơ hồ như là “Phong nhận” mà Thánh kỵ sỹ mới có thể sử dụng!

“Phong nhận?” Diệp Bất Quần sắc mặt hơi đổi, lúc này mới thật sự đánh giá lại Nguyệt Sơn. Đối phương không ngờ nắm giữ “Đấu khí”, còn có thể dùng vũ khí phát ra phong nhận, đó đã là đỉnh cao của võ công rồi, dựa theo tiêu chẩn của bọn họ, đã đạt đến mức thánh kỵ sỹ. Hoàn toàn có lực lượng cùng mình liều mạng.

Diệp Bất Quần tay đã đặt cầm vào thập tự giá trước ngực, thập tự giá này thật ra chính là vũ khí của hắn, thánh kỵ sỹ Giáo Hội. Lúc lâm địch, chỉ cần triệu hoán thánh lực, thập tự liền có thể ảo hóa thành thánh kiếm của hắn.

Nhưng bàn tay hắn mới chạm vào thập tự giá, liền nghe thấy một tiếng “Hừ” lạnh lùng: “Tên nước ngoài chết bầm, đạo gia sớm biết ngươi không phải là thứ tốt đẹp gì!”

Diệp Bấy Quần hoảng sợ, đây rõ ràng là thanh âm của Khinh Linh Tử, nhưng mà hắn nhìn xung quanh bốn phía, không thấy có bóng người! Đột nhiên hắn cảm giác được một luồng lực lượng cường đại nhằm ngực đánh tới, hắn chỉ kịp dùng tay đỡ một chút, thân hình đã bay ra ngoài, đập mạnh vào trên vách núi, không ngờ tạo thành một cái lỗ to, cả người lún sâu vào trong.

Tại căn lều ở quãng trường tiểu trấn, Khinh Linh Tử vừa vặn nhẹ nhàng hạ bàn tay xuống, nhìn bảo nhi ngồi trước mặt.

“Sư phụ, người vừa rồi sao lại phất tay?”

“Ha ha, sư phụ là đập muỗi.” Khinh Linh Tử cười nhẹ.

Nguyệt Sơn cũng sợ ngây người, hắn hoành đao trước ngực, chuẩn bị động thủ. Lại đột nhiên nhìn thấy Diệp Bất Quần tự mình bay ra ngoài, đập vào đá. Diệp Bất Quần sặc ra một búng máu, sắc mặt thảm đạm, gắng gượng đứng lên, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, cười khổ: “Pháp thuật thật lợi hại. Bây giờ ta muốn ngăn trở người cũng không được rồi. Ta hiểu rồi, ta dẫn ngươi đi vào.”

Hắn cười gượng, trong lòng cũng đã kinh hãi đến cực điểm.

Vừa rồi rõ ràng là thanh âm của Khinh Linh Tử, cũng là Khinh Linh Tử ra tay với mình. Hắn mặc dù đã sớm cảm giác thấy Khinh Linh Tử cao thâm khó lường, nhưng ngờ người này lại cường hãn đến mức như vậy! Tiện tay xuất ra một kích, đã khiến cho mình bị thương. Mà chính mình cũng không biết đối phương ra tay như thế nào

Vừa rồi một kích kia rõ ràng chỉ là cảnh cáo, nếu chính mình còn tiếp tục ngăn trở, sợ rằng đối phương có thể lập tức thật sự giết mình!

Chương 129 : Tiến Thối Lưỡng Nan

Nguyệt Sơn hừ một tiếng, tiến lên phía trước. Mặc dù trong lòng y cũng kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng suy nghĩ lập tức hiểu được nhất định là Khinh Linh Tử ra tay giáo huấn tên gia hỏa này, hắn mới thuần phục như vậy, trong lòng hắn càng kính sợ Khinh Linh Tử thêm vài phần. Giờ phút này hắn càng thêm nhớ đến Tiểu Lôi, nhanh chóng hướng sơn động chạy vào.

Diệp Bất Quần thở dài, bất đắc dĩ đi theo bên cạnh.
Đi vào trong một lúc, đã nhìn thấy hàng rào và cửa sắt, quả nhiên là cửa bị mở toang. Diệp Bất Quần sắc mặt càng khó nhìn thêm vài phần, Tiểu Lôi này quả nhiên dám can đảm xông vào nơi này.

Nguyệt Sơn môt trận kích động, tăng cước bộ xông vào trước. Chính là vừa tiến vào, nhìn thấy bên trong sơn động, kinh ngạc kêu lên : – A ?

Nơi này đúng là chỗ đầm nước thánh thủy.

Mặt nước đầm thánh thủy yên tĩnh, dưới pho tượng bên cạnh là ma pháp sư và kỵ sĩ bị Tiểu Lôi đánh vẫn còn nằm đó.
Nguyệt Sơn không nghĩ nơi này còn có người khác. liếc thấy hai cái lão gia hỏa ở chỗ này, nhịn không được kêu lên kinh ngạc.

Chính là Diệp Bất Quần đi vào, nhìn thấy 2 khổ tu giả nằm trên mặt đất, trong lòng lại càng kinh hãi.

Hai khổ tu giả này rõ ràng đã trọng thương nằm ở đây rất lâu rồi, khải giáp trên người kỵ sĩ kia vỡ nát, pháp trượng của ma pháp sư cũng không thấy, hiển nhiên là bị người đánh bại, hơn nữa là bại rất thảm !
Diệp Bất Quần càng kinh ngạc hơn. Bản thân hắn chính là nhân vật hạch tâm cao tầng giáo hội, tự nhiên là biết thực lực của 2 khổ tu giả này rất cường đại.

Công bình mà nói, chiếu theo thực lực, trong hai người kia tùy tiện chọn ra một người đánh với chính mình, bản thân hắn sở hữu đặc thù thánh lực gia trì thánh kỵ sĩ, tự nhiên là có thể đánh bại. Nhưng nếu là hai đánh một, hơn phân nửa là chính mình địch không lại. Nhưng bây giờ rốt cuộc là hai khổ tu giả đồng thời bị thương, xem bộ dáng e rằng bị thương đến không thể nhúc nhích. Nếu thật là do Tiểu Lôi làm … chẳng lẻ bản lãnh Tiểu Lôi kia đã lớn như vậy sao?
Bất quá vậy Diệp Bất Quần đã nghĩ sai rồi.

Thật ra, nếu đơn thuần từ trên pháp lực và năng lượng so sánh, hai lão nhân này đều là hai lão hủ lậu không biết khổ tu bao lâu rồi, đối với tôn giáo cực độ thành tín, khiến cho vũ lực và ma pháp của bọn họ cũng khá cường đại. Bất quá năng lượng cường đại cũng không có nghĩa là lực chiến đấu cường đại.

Loại lão gia hỏa này, một thân kinh khủng năng lượng đều là trải qua khổ tu không biết bao nhiêu năm tu luyện ra, nhưng là ở chỗ địa phương quỷ quái này đóng cửa khổ tu, kinh nghiệm thực chiến với người đã ít càng thêm ít. Có một thân bản lãnh nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến và kỹ xảo chiến đấu gì nên mới bị Tiểu Lôi đánh bại một cách kỳ diệu.
Cũng giống như sức lực của một con trâu, chưa chắc yếu hơn một con báo nhỏ, nhưng chính là trâu thì còn lâu mới đánh lại báo.

Diệp Bất Quần lập tức chạy đến, ngồi xuống phía trước người hai khổ tu giả, lấy thập tự giá trước ngực mình ra. Nguyệt Sơn nghe thấy 3 người xí xô xí xào cũng không biết nói những gì, bộ dạng hai khổ tu giả nọ phi thường phẫn nộ, kỵ sĩ kia bộ dạng càng vểnh râu trừng mắt tức giận.

Diệp Bất Quần tựa hồ có chút quái dị, lại truy vấn vài câu, hai lão gia hỏa xí xô xí xào hồi đáp, nói rất nhanh. Nguyệt Sơn đứng bên cạnh có chút bực bội, quát : – Diệp Bất Quần, ngươi và bọn họ nói cái gì đó? Tiểu Lôi có ở đây hay không?
Diệp Bất Quần với hai khổ tu giả nói một hồi rồi mới đứng lên nhìn nhìn mặt Nguyệt Sơn, tựa hồ có chút cổ quái nhìn Nguyệt Sơn miệng há ra, trên mặt biểu tình không biết là khóc hay cười.

-Rốt cuộc là sao vậy? Nguyệt Sơn nhướng mày : – Tiểu Lôi có hay không có đến đây? Bây giờ hắn đi đâu rồi?
Diệp Bất Quần cau mày, dáng tựa như trong lòng có nan đề chưa giải được, chậm rãi đến bên cạnh Nguyệt Sơn, cười khổ nói: – Hai người bọn họ chính là thủ vệ nơi này… ân, ta cũng không giấu gì ngươi, vừa rồi quả thật ta có hỏi qua bọn họ tối hôm qua nơi này xảy ra chuyện gì. Hồi đáp của bọn họ … làm ta rất kinh ngạc.

-Sao? Rốt cuộc nói chuyện gì?

Diệp Bất Quần cười khổ nói: – Bọn họ nói tối hôm qua có người xông vào, lúc bắt đầu họ nói là một ác ma, sau lại là một ác ma mà họ quen biết, tên ác ma kia tại bảy năm trước từng xuất hiện một lần ở đây. Bọn họ cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì bảy năm trước bọn họ không thể ngăn cản ác ma kia tiết độc thánh địa này, kết quả, tối hôm qua lại giao thủ, vẫn như cũ không phải là đối thủ của ác ma…

“Nói cái gì tào lao vậy”. Nguyệt Sơn cảm thấy đầu đầy mê vụ.

-Ta cũng có chút kỳ quái, sau đó ta hỏi kỹ mấy lần, lại phát hiện … Diệp Bất Quần thở dài nói : -Ta vừa rồi hỏi kỹ hình dáng địch nhân tối hôm qua xông vào đây, xác thật chính là Tiểu Lôi, nhưng làm cho ta kỳ quái chính là hai thủ hộ giả này nói, người xông vào tối hôm qua, cũng chính là Tiểu Lôi … từng tại bảy năm trước đã xông vào đây một lần. Ta kỳ quái càng thêm kỳ quái ở chỗ này, Tiểu Lôi sao có thể bảy năm trước từng xông vào nơi đây một lần? Bảy năm trước, Tiểu Lôi dĩ nhiên là mới… mới 12 tuổi ha?

Tại một thời không khác.

-Phu quân, chính là nơi này? Nhìn sơn động trước mặt, Diệu Yên hơi nhíu mày.
Nhìn sơn động trước mặt, trong lòng Tiểu Lôi không khỏi có chút khẩn trương, bởi vì khi hắn đi vào trong sơn động này, cùng với hai lão già thủ hộ đánh một trận, kết quả té vào cái gọi là đầm nước thánh thủy, mới quay về thời không bảy năm trước như bây giờ.

Nghĩ rằng nếu muốn trở về được, sợ là phải tìm cách từ chỗ này.

Tiểu Lôi giữ tay Nguyệt Hoa, hạ quyết tâm. Hắn nhìn thẳng Nguyệt Hoa, nghiêm mặt nói: – Có một việc anh còn chưa nói cho em. Vốn lúc trên núi, anh đã muốn nói với em, bất quá sau phát sinh quá nhiều chuyện, làm anh quên mất. Hiện tại…

Nguyệt Hoa cười cười: – Sao hả?

Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: – Chuyện này có chút phức tạp, có chút tưởng tượng, bất quá em chậm chậm nghe anh nói rồi sẽ biết …

Vì vậy, dừng tại cửa sơn động, Tiểu Lôi chậm rãi đem chuyện mình như thế nào đi vào sơn động, như thế nào cùng thủ hộ giả bên trong giao thủ, ngã vào thủy đàm rồi ra sao đến bảy năm trước, cũng là cái thời không hiện tại, kể rõ một lần.
Hắn càng nói càng chậm, bởi vì sắc mặt Nguyệt Hoa càng ngày càng tái nhợt, nét mặt càng lúc càng khiếp sợ, cuối cùng cơ hồ đứng không vững, hai châm mềm nhũn suýt nữa ngã xuống.

-Anh … anh nói cái gì? Anh nói anh là đến từ thế giới bảy năm sau này? Anh nói anh đến từ năm 2005? Nguyệt Hoa run giọng nói: – Anh nói phức tạp quá, em… đầu em hơi rối loạn, có chút bất minh…

Tiểu Lôi thở dài nghĩ, còn bỏ qua thân thế của Nguyệt Hoa chưa nói. Hiện tại nhìn Nguyệt Hoa có chút khó tiếp nhận chuyện mình nói. Nếu mình tiếp tục nói mình biết rõ thân thế của nàng. Nguyên bản trong lịch sử nàng sẽ sinh cho mình một nữ nhi rồi sau đó chết đi. Tiếp đó chính mình gặp được Bảo Nhi, lại trải qua một loạt rắc rối nữa, bản thân mình lại quay về bảy năm trước, cùng nàng gặp gỡ …

Chuyện này quá phức tạp rồi, từ từ đợi sau này tìm được cơ hội rồi hãy nói đi. Trong mắt Nguyệt Hoa đột nhiên lộ ra ánh tuyệt vọng, nàng run giọng nói: – Anh … Anh tới đây là có ý tứ gì … anh nghĩ là … anh nghĩ là …

-Đúng vậy. Là anh muốn xem thử có thể thông qua nơi này mang em trở về thời đại của anh. Tiểu Lôi cười khổ, cảm giác trong miệng hơi cay đắng.

-Trở về … Trong nháy mắt mặt Nguyệt Hoa không còn chút máu. Lần này thật sự tối sầm mắt, ngã xuống.
Tiểu Lôi vội ôm lấy nàng ra sức lay tỉnh. Nguyệt Hoa mới nhè nhẹ mở mắt, nhìn chằm chặp Tiểu Lôi chừng hai phút, buồn bã nói: – Anh … anh phải đi về sao? Anh … anh thật sự phải đi sao?

-Anh muốn trở về … dù sao cái thế giới này không thuộc về anh. Nói thật, hiện tại trong cái thời không này còn có một con người của anh mới 12 tuổi, đang đi học, là một thiếu niên bình thường. Anh xuất hiện ở đây chính là một sự ngoài ý muốn … anh không thuộc về nơi này, đương nhiên là phải quay về … Tiểu Lôi thấp giọng nói, lập tức nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Hoa trầm giọng nói: – Nguyệt Hoa, em nguyện ý cùng anh trở về không?

Ánh mắt buồn bã của Nguyệt Hoa chợt loé lên một tia sáng: – Anh … anh muốn dẫn em cùng đi sao?

Đương nhiên. Tiểu Lôi cười nói: – Bây giờ em là nữ nhân của anh, anh như thế nào có thể bỏ em lại đây chứ? Em và anh cùng nhau trở về.

Trong mắt Nguyệt Hoa lộ ra mục quang kích động, nhưng là thân thể đột nhiên run rẩy, nhiệt tình trong mắt lại biến mất, run giọng nói: – Em … Em không thể đi cùng anh … người nhà em, trưởng bối huynh đệ tỷ muội em đều ở đây … em …

Tiểu Lôi giật mình, biến sắc: – Em … em không nguyện ý sao?

-Em nguyện ý! Trong lòng em ngàn muốn vạn muốn … Nguyệt Hoa lắc đầu: – Nhưng mà em không thể.

Trầm mặc.

Không gian tựa hồ chết lặng, hai người đều nhìn thẳng vào đối phương, lặng im không nói.

Diệu Yên đứngmột bên, đột nhiên cười nhẹ nói: – Tiểu Lôi, sự giảo hoạt gian trá ngày thường của chàng đều chạy đâu mất rồi? Bây giờ chúng ta còn chưa biết có thể trở về hay không. Huống hồ, cho dù trở lại thời không của chúng ta, Nguyệt Hoa muội muội vẫn nhìn thấy người nhà của nàng mà… Tại thời không kia dĩ nhiên cũng có huynh đệ tỷ muội của nàng. Đâu có gì phải lo lắng?

Tiểu Lôi mắt lập tức sáng rỡ, cười nói: – Đúng, đúng, đúng. Điểm này anh chút nữa quên mất.

-Không giống nhau. Nguyệt Hoa vẫn như trước lắc đầu: – Cho dù cùng nhau tới bảy năm sau, nơi nào đó cũng có huynh đệ tỷ muội người nhà em, nhưng mà ở cái thời không bảy năm sau kia, cũng có một con người khác của em. Minh Nguyệt gia ở thời không kia chỉ nhận Nguyệt Hoa thời không kia, sao có thể nhận em chứ? Cũng giống như nếu em muốn giữ anh lại ở cái thời không này, anh có nguyện ý không?

-Điều này … Tiểu Lôi trong lòng quýnh quáng, buột miệng nói: – Bảy năm sau, em … em … em đã chết rồi.

-Cái gì? Nguyệt Hoa kinh hô một tiếng, bụm miệng lại, hoảng sợ nhìn Tiểu Lôi: – Anh nói cái gì? Em bảy năm sau, đã chết rồi?

Tiểu Lôi bất đắc dĩ, lúc này mới đem chuyện mình như thế nào gặp Bảo Nhi, trở thành ba ba trong miệng Bảo Nhi, sau đó như thế nào lại tham gia vào chuyện Minh Nguyệt gia, cuối cùng mình đi đến châu Âu, cũng là vì truy tìm cha của Bảo Nhi ở đâu … ai ngờ tìm tới tìm lui, lại phát hiện ra kết quả này.

Nguyệt Hoa càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng tự bịt chặt miệng mình, miễn cưỡng ngăn một trận kinh hô, trong mắt vừa có sợ hãi, vừa có hoảng loạn, vẻ mặt thật đáng thương, mờ mịt chẳng biết làm sao.

Tiểu Lôi vội ôm lấy nàng, ôn nhu nói: – Được rồi, được rồi. Bất quá lần này anh quay lại, hình như lịch sử đã phát sinh biến hoá rồi. Ít nhất theo anh đã biết, mấy tên gia hỏa trong đội leo núi đúng ra toàn bộ chết sạch, bây giờ mới chết có một tên. Nghĩ xem nhân vì Pandora bị chúng ta giết chết rồi, cho nên …

Nguyệt Hoa trong đầu cơ hồ đã trống rỗng, thân thể trong lòng Tiểu Lôi nhũn ra. Đột nhiên khóc òa lên. Nàng nghe chính mình sắp chết, không khỏi trong lòng sợ hãi, tâm tình có chút kích động.

Diệu Yên lặng lẽ hướng Tiểu Lôi nháy mắt, Tiểu Lôi lập tức hội ý, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Nguyệt Hoa, vừa ôn nhu nói: – Ai, chỉ đáng tiếc tại cái thời không kia của anh… Bảo Nhi con gái của chúng ta thật là một nữ hài tử rất đáng thương. Nó mặc dù gặp anh, nhưng anh lại không hề biết nó là con gái mình. Đáng thương nó không cha, không mẹ, từ nhỏ ở trong gia tộc lớn lên. Mặc dù có tỷ tỷ Nguyệt Tinh chiếu cố nó, nhưng mà dù sao cũng thiếu tình mẹ, từ nhỏ cô khổ … còn bị mấy kẻ mang lòng muốn bắt cóc nó …

Hắn cố ý đem thân thế Bảo Nhi nói đáng thương vô cùng, ý đồ chính là muốn kích phát tình thương của Nguyệt Hoa.

Quả nhiên, trong lòng Nguyệt Hoa thoáng an định, run giọng nói: – Con gái của chúng ta? Nó … nó lớn lên ra sao?

Tiểu Lôi lại nhanh chóng mang tướng mạo của Bảo Nhi kể lại. Khi Nguyệt Hoa nghe xong, nhịn không được rơi lệ nói: – Con gái bé bỏng đáng thương. Nhưng mà em… em… em thật sự có thể sinh ra một bé gái sao?

-Đương nhiên có thể, nhất định có thể! Anh mang em về, xem rồi sẽ biết.

Quả nhiên Nguyệt Hoa có chút động tâm, nghĩ đến con gái tương lai của mình lênh đênh cô khổ không ai yêu thương, từ nhỏ không có cha mẹ, nghĩ đến thân thế thê thảm, không khỏi tâm cũng mềm ra.

Diệu Yên đã sớm ôm vai Nguyệt Hoa, ôn nhu nói: – Hảo muội muội, nếu chúng ta theo phu quân bây giờ, tự nhiên là xuất giá tòng phu, muội không nỡ bỏ người nhà của muội, nhưng mà chẳng lẽ muội bỏ được phu quân sao? Nếu bây giờ muội không cùng đi, vậy từ nay về sau thời không ngăn cách, cũng không có lúc gặp lại! Dựa theo lịch sử nguyên bản, khi hắn đi rồi muội sinh ra nữ nhi, rất nhanh chóng buồn bực sinh bệnh mà chết đi, chẳng phải là thê thảm? Không bằng cùng chúng ta trở về, gia đình một nhà đoàn viên ở một chỗ. Trong nhà thân thích huynh đệ tỷ muội, không lẽ so với phu quân còn nặng hơn sao?

-Nhưng… nhưng mà em còn có một tỷ tỷ, đó là từ nhỏ cùng em nương tựa nhau mà sống … còn có cha mẹ em … em làm sao có thể bỏ rơi bọn họ … Nguyệt Hoa nói chỗ này, nước mắt đầy mặt, ruột gan đứt đoạn, trong nhất thời trong lòng không cách nào quyết đoán. Nhưng mà muốn nàng nói từ nay về sau cùng với Tiểu Lôi lưỡng thế cách tuyệt, cuộc sống sau này không cách nào tái kiến, vậy sợ rằng so với giết nàng tại chỗ còn thống khổ hơn.

Chương 130 : Trở Về Tương Lai

Diệu Yên nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên hé miệng cười, giọng nói có pha chút ý trào lộng: “Tiểu Lôi, chàng luôn là người hào hiệp bay bổng, làm việc không câu nệ tiểu tiết, sao hôm nay tay chân lại bị bó buộc thế? Ngày đó chàng cùng ta tại Huyền Không đảo, trong lúc cửu tử nhất sinh, dưới tình huống đó, chàng cũng coi nhẹ ta… Sao bây giờ lại biến thành người sợ đầu sợ đuôi thế? Chàng biết rõ là nếu như lưu lại Nguyệt Hoa muội muội, nàng hiện giờ không chịu cùng chàng bỏ đi, vậy tối đa không quá một năm, nàng sẽ vì nhớ thương chàng mà đi vào tử lộ, nếu đã biết rõ như thế, chàng còn muốn lưu nàng lại chỗ này sao?

Nàng đột nhiên hừ mạnh một tiếng, cặp lông mày dựng lên, quát: “Ở đâu ra ba cái thứ nhân từ đàn bà như vậy, trước tiên cứ cướp nàng mang đi rồi hãy nói! Chuyện sau này, sẽ từ từ giải thích lại với nàng. Đợi khi nàng tới nơi của chúng ta, chẳng lẽ thật sự có thể tức đến muốn giết chàng không? Hừ!”

Diệu Yên này làm việc thật quyết đoán! Nàng vung tay áo lên, mặc kệ phản ứng của Nguyệt Hoa như thế nào, dùng một ngón tay điểm tới phía sau đầu của Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa hự một tiếng, lả người hôn mê bất tỉnh.

Diệu Yên trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, cười mắng: “Ngốc tử, còn không nhanh chóng mà mang lão bà của chàng đi!”

Tiểu Lôi đảo mắt, đột nhiên cười ha hả, đưa tay đỡ lấy vai của Nguyệt Hoa: “Đa tạ Diệu Yên tiên tử chỉ điểm, đầu óc ta hồ đồ mất rồi.”

Hắn đi tới bên cạnh Diệu Yên, đột nhiên hôn mạnh lên mặt nàng một cái, Diệu Yên cả kinh, nhưng cũng không né tránh, để hắn tuỳ ý làm, chỉ là khuôn mặt phảng phất đỏ ửng lên.

Tiểu Lôi cười nói: “Không sai không sai, nàng nói một điểm cũng không sai, Nguyệt Hoa sẽ không cùng ta bỏ đi, chính vì không dứt bỏ được người nhà của nàng. Cũng sống không quá một năm rồi mới vĩnh biệt người nhà. Còn không bằng cùng ta trở về sao. Đầu óc ta thật hồ đồ rồi.”

Tiểu Lôi vốn không phải là loại người nhân từ kiểu đàn bà, nếu trong đầu đã nghĩ thông suốt thì nửa điểm chần chờ cũng không có. Hắn liền đi nhanh vào trong sơn động.

Cửa sắt của sơn động làm sao có thể cản trở Tiểu Lôi và Diệu Yên? Lần này không cần Tiểu Lôi bạt đao phá cổng, Diệu Yên tiện tay vung tay áo lên, thiết môn lập tức vỡ thành bốn năm mảnh. Khi vào tới bên cạnh thủy đàm trong sơn động, Tiểu Lôi nhìn chung quanh, quả nhiên thấy từ hai hốc đá trên vách động có hai lão bảo vệ khổ tu chắp tay chậm rãi đi ra.

Một người là kỵ sĩ, người kia là ma pháp sư, Tiểu Lôi tự nhiên là đã gặp qua cả hai, chỉ là chuyện bảy năm về trước rồi.

Bất quá tại lúc này, cả hai người khổ tu tự nhiên như nhận không ra Tiểu Lôi, nhìn thấy Tiểu Lôi và Diệu Yên xông vào, liền từ trong động đi ra.

Tiểu Lôi vốn nghĩ là đối phương muốn động thủ. Ai biết được kỵ sĩ cùng ma pháp sư kia đều dừng lại ỏ phía xa, khom người chào thân thiện, cũng không nóng nảy động thủ, mà lại thân thiện ki ki cô cô nói một thứ tiếng gì đó, sau đó thì chỉ chỉ về hướng động khẩu.

Tiểu Lôi mặt dù cùng bọn họ bất đồng ngôn ngữ, nhưng cũng đại khái minh bạch ý tứ của bọn họ, là nói cho mình hay rằng đây là nơi cấm địa, xin mời chính mình đi khỏi.

Trong lòng hắn thấy kỳ quái, hai người này bảy năm trước rất thân thiện với mình.

Không tưởng được bảy năm sau, tự mình vào sơn động, cả hai nhìn thấy mình tới đây là muốn động thủ đánh người! Hình như đối với mình có thâm cừu đại hận.

Trong đầu vừa nảy ra một ý niệm, Tiểu Lôi đột nhiên nhảy dựng lên, cười to nói: “Ha ha ha ha! Ta minh bạch rồi! Ta minh bạch rồi!”

Diệu Yến cau mày nói: “Chàng rõ ràng gì? Chàng rõ ràng cái gì?”

Tiểu Lôi cười khoái trá: “Diệu Yên, chúng ta quay về thôi! Nơi này khẳng định chính là đường trở về”

“Chàng làm sao có thể khẳng định vậy?”

Tiểu Lôi cười nói: “Bởi vì hai người này! Nàng xem hiện tại bọn họ đối với ta khách khí như vậy, nghĩ đến hai người khổ tu giả này đều là người bình sinh đạm bạc. Ngay cả nhìn thấy chúng ta xông tới. Cũng không bất cẩn xuất thủ đả thương người. Có điều ta hồi trước, cũng chính là bảy năm trước có tới đây, bọn chúng vừa thấy ta liền nộ khí trùng trùng. Không cần giải thích liền động thủ đánh ta. Ta lúc đó cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao bọn họ như có thù oán với ta, hiện giờ thì ta đã nghĩ ra minh bạch rồi… Bởi vì ‘trong lịch sử của ta’, bảy năm trước đã từng tới nơi này. Hơn nữa lại còn đánh bại bọn họ tại đây, sau đó lại theo cánh cửa dưới nước bỏ đi! Cho nên bọn họ đều nhớ kỹ hình dáng của ta, bảy năm sau, ta lại đến nơi này, ta mặc dù không nhận biết bọn họ, nhưng bọn họ lại nhận ra ta, đương nhiên là sẽ tới đánh ta! Ha ha ha ha!”

Hai khổ tu giả thấy Tiểu Lôi không để ý tới mình, có chút không hài lòng, nhưng vẫn không hề động thủ, chỉ là vẫn còn ki ki cô cô mời bọn họ đi ra ngoài. Bất quá Tiểu Lôi giờ phút này sao có thể bỏ đi chứ?

Hắn thở dài, cười khổ nói: “Hai vị, xin lỗi nhé, ta chỉ muốn đánh các ngươi một lần… ài, không, nói nghiêm túc một chút, tại không gian thời gian này, đây là lần đầu tiên ta đánh các ngươi…”

Hắn nháy mắt ra hiệu với Diệu Yên, Diệu Yên nhẹ nhàng cười, từ trong tay áo rút ra Chấn Thiên Linh, nụ cười trên mặt bất biến, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hai người địa khổ tu giả, chậm rãi lay động chiếc chuông.

“Cái gì? Ngươi nói hai lão già kia đã gặp qua Tiểu Lôi… hơn nữa là còn gặp mặt hồi bảy năm trước nữa?” Nguyệt Sơn trừng mắt, liên tục lắc đầu nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Bảy năm trước Tiểu Lôi bất quá là một đứa nhỏ mười hai tuổi! Hơn nữa ta đã hỏi qua Tiểu Lôi, hắn trước giờ chưa có qua Âu Châu.”

Diệp Bất Quần cũng cười khổ bất đắc dĩ nói: “Ta đương nhiên cũng biết… chỉ là hai vị khổ tu giả kia, bọn họ tuyệt đối không có nói hoang đường… chuyện này…”

Diệp Bất Quần cũng nghĩ không ra, bèn thăm dò lại thương thế của hai người khổ tu giả, cũng may là cả hai đều đã uống thánh thủy, ngoại thương tự nhiên là mau khỏi, chỉ là bị Tiểu Lôi phá đi thánh lực, công lực đại tổn, xem như là bị “nội thương”. Diệp Bất Quần thân là Thánh Kỵ Sĩ của giáo hội, một chút phương pháp trị liệu đơn giản cũng biết.

Nguyệt Sơn ôm đầu đứng phía trước thủy đàm xem qua xem qua xem lại, tựa hồ như muốn nhảy xuống. Diệp Bất Quần quay đầu lại nhìn Nguyệt Sơn, cười khổ: “Nguyệt Sơn tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn nhảy xuống đó sao?”

“Đương nhiên! Hai người kia nói Tiểu Lôi nhảy xuống rồi cũng không có nhảy lên lại… Loại cao thủ như hắn, đều tinh thông phép nội tức, đừng nói là cái thủy đàm nho nhỏ này, cho dù là quăng hắn xuống biển cũng không làm hắn chết đuối được. Chính là hắn bây giờ còn chưa đi lên, ở dưới nước nhất định là có gì cổ quái!”

Diệp Bất Quần trầm ngâm một chút, trên mặt có vẻ hơi bị làm khó, nói: “Như vầy đi, chốc nữa chúng ta xuống xem rồi hãy nói.”

Nguyệt Sơn chờ chính là câu này, nghe vậy lập tức bắt đầu cởi giầy, Diệp Bất Quần thấy hắn lo lắng như vậy, chỉ có thể cười khổ.

Ngay lúc Nguyệt Sơn vừa cởi áo trên, lộ ra thân trên cường tráng, đột nhiên mặt nước xoay tròn, từ từ tách ra hai bên, một nhân ảnh hét một tiếng từ dưới đất phóng lên, một đạo bạch quang bao phủ trên người cô gái đó, đôi chân trần của nàng tựa như lăng không đạp sóng mà đứng, dưới ánh bạch quang, một thân hắc sắc trường bào, tay áo phất phới, hình dáng như một tiên tử, chính là Diệu Yên.

Diệu Yên từ trong nước phóng ra, nhưng trên người, một chút vệt nước cũng không có, ngay cả tóc cũng không hề có chút nước, lạnh lùng nhìn Nguyệt Sơn thân trên trần trụi, đang đứng cạnh thủy đàm, trong mắt đột nhiện lộ ra một tia nộ ý, nhanh chóng quay đầu không dám nhìn thẳng Nguyệt Sơn, miệng quát: “To gan! Cả người loả thể, không ra thể thống gì!”

Nàng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Nguyệt Sơn lập tức một tiếng hừ cũng không có té xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Diệu Yên vung tay áo lên, một đạo kình phong cuốn tới, đem y phục của Nguyệt Sơn phủ lên người hắn. Lúc này mới quay đầu lại, lạnh lùng đánh giá Diệp Bất Quần.

Diệp Bất Quần sợ ngây người!

Nguyệt Sơn thực lực bao nhiêu hắn rõ ràng nhất. Chỉ là cô gái này không ngờ chỉ một chưởng là đánh gục hắn. Hơn nữa, từ giữa thánh thủy thủy đàm lại nhảy ra một mỹ nữ Đông phương… Tiểu Lôi đâu?

Diệu Yên trầm mặc, lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần quát: “Ngươi là người phương nào?”

Diệp Bất Quần chính là vừa ngay lúc đang cởi nút áo, Diệu Yên sắc mặt vốn khó coi lại càng khó coi hơn.[Audio] Nhất Niệm Vĩnh Hằng (dịch)

Có nam nhân xa lạ nào dám đường đường trước mặt Diệu Yên tiên tử cởi quần áo? Nếu đổi lại là tính tình ngày trước của nàng, đã sớm một chưởng đánh chết người đó rồi mới nói!

Vừa muốn nói chuyện, thì thấy mặt nước sủi bọt, lập tức ầm một tiếng, Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa từ trong nước nhảy ra, vừa lắc đầu vừa mắng: “Hừ hừ! Diệu Yên nàng giỏi, không ngờ có tị thủy châu lại không cho ta dùng… cũng may nơi này là thánh thủy, uống nhiều một chút cũng tốt.. hả? Diệp Bất Quần lão huynh, ngươi cũng ở chỗ này à? À há, Các ngươi phải tới tìm ta không? Ha ha ha ha… quả nhiên là đã trở về! Đã trở về rồi!!! Á! Nguyệt Sơn! Nguyệt Sơn lão huynh làm sao vậy, sao lại cởi trần nằm trên mặt đất vậy? Hả? Diệp Bất Quần, xem tướng ngươi thì hình như cũng đang chuẩn bị cởi quần áo… Trời ạ! Chẳng lẽ hai người các ngươi …”

Diệp Bất Quần trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, miệng há to như có thể nuốt một quả trứng gà, trên mặt vị biểu huynh Nguyệt Sơn lại càng thêm vẻ cổ quái, nhất thời biến sắc, rốt cuộc hít một hơi thật sâu: “Tiểu Lôi… Tiểu Lôi!!! Ngươi chạy đi đâu vậy? Ài? Còn hai vị này là…!!!”

Diệp Bất Quần đột nhiên nhìn chằm chằm tới Nguyệt Hoa đang hôn mê trên người của Tiểu Lôi, vươn tay run rảy chỉ vào nàng, kinh hô: “Nàng! Là nàng! Là Nguyệt Hoa nàng!”

Tiểu Lôi tự mãn cười, lau đi nước trên mặt, cười khổ: “Diệp huynh, ta thấy ngươi y phục vẫn còn trên người, hãy giúp Nguyệt Sơn huynh mặc quần áo, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe…

Diệp Bất Quần trong mắt loé ra tinh mang, đi tới hai bước, nắm lấy bả vai Tiểu Lôi vội quát: “Xảy ra chuyện gì? Nàng không phải đã chết rồi sao? Ngươi… Ngươi rốt cuộc xuống đó phát sinh chuyện gì rồi!

Diệp Bất Quần bị kích động, nhịn không được, dùng tay chạm vào người Nguyệt Hoa, dường như không dám tin chuyện này là có thật!

Diệu Yên trên mặt đột nhiên hiện lên một tia sát khí, nhẹ giọng quát : “To gan! Trừ phu quân ra, nam nhân nào dám đụng chạm vào Nguyệt Hoa muội muội của ta”

Ngón tay mảnh khảnh điểm tới, một đạo kim quang từ đầu ngón tay nàng bắn ra, Diệp Bất Quần chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức một trận, nặng nề rên một tiếng, vội vàng lùi lại phía sau, miệng phun ra một búng máu.

Diệu Yên cười lạnh: “Nghĩ không ra bọn man di này cũng có một tên dâm đãng, không ngờ dám động thủ động cước đối với nữ nhân của phu quân, chết cũng không hết tội! Phu quân, có muốn ta giết hắn không?”

Lần này tới phiên Tiểu Lôi cười khổ!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ