1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch
  4. Tập 22: Thánh địa (c106-c110)

[Audio] Chí Tôn Vô Lại dịch

Tập 22: Thánh địa (c106-c110)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 106 : Thánh địa

Lourdes là một trấn ở phía nam của núi Pyrenees.

Dân cư của tiểu trấn rất thưa thớt, quy mô của nó tại châu Âu hoàn toàn không tương xứng với tên tuổi của nó!

Nơi này chính là thánh địa nổi tiếng của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.

Vốn tiểu trấn này bất quá chỉ là một trấn tồi tàn tại phía nam núi Pyrenees mà thôi, nhưng vào năm 1858, tất cả đã thay đổi! Nghe nói một cô gái trong trấn đã thấy Thánh mẫu Maria hiển linh, hơn nữa… nghe nói là tới mười tám lần!

Năm đó, sự kiện này làm chấn động cả châu Âu, thậm chí kinh động tới Giáo Đình, Giáo hoàng đã phái người tới tiểu trấn điều tra… Đương nhiên, quá trình điều tra thế nào thì không biết. Nhưng kết quả làm cho người ta có chút kinh ngạc ….

Giáo hội đã tuyên bố việc này “có thật”! đồng thời tuyên bố tiểu trấn Lourdes là “Thánh Địa”! Còn cô gái đã từng tiếp xúc với Thánh mẫu Maria tại tiểu trấn, sau đó đã được giáo hội phong làm “Thánh Đồ”.

Tiểu trấn Lourdes bởi vậy mà thành danh, trở thành thánh địa của Thiên Chúa giáo ở châu Âu.

Càng thần kỳ hơn chính là, nghe nói trong sơn động bên cạnh tiểu trấn, có một thủy trì, nghe nói nước của thủy trì chính là “thánh thủy” trong truyền thuyết, có thể chữa rất nhiều bệnh….

Bởi đủ loại truyền thuyết như vậy, tín đồ Thiên Chúa giáo tới đây hơn mười vạn người mỗi năm…

Khi trời tối, đoàn người của Tiểu Lôi cũng đã lái xe tới tiểu trấn, cả tiểu trấn chìm trong một bầu không khí yên tĩnh.

Bên ngoài tiểu trấn cũng có không ít xe hơi, hiển nhiên có rất nhiểu người ở đây. Chính Tiểu Lôi ngồi trên xe cũng đã thấy, bên ngoài tiểu trấncó không ít người đi đường sắc mặt đều nghiêm cẩn, bộ dạng thần thánh trang nghiêm, bọn họ ăn mặc rất nghiêm túc, vẻ mặt thành kính, bước đi rất an tĩnh trên ngã tư, không một người nào làm ồn. Còn có một ít người, đều mặc trường bào màu đen của Giáo Hội, trước ngực còn có đeo thập tự giá.

Kiến trúc cao nhất của tiểu trấn, chính là giáo đường tại trung tâm của tiểu trấn.

“Ta không thích chỗ này.” Bước xuống xe, Tiểu Lôi liền nói. Nguyệt Sơn cũng gật đầu :”Quá yên tĩnh, có chút áp lực ….Nói thế nào đây, cứ như chùa miếu ở trong núi vậy.”

Diệp Bất Quần lại không nói gì, chỉ là vừa đến nơi này, vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc …. Chính xác mà nói, hình dáng hắn lúc này, cơ hồ biến thành những người đang an tĩnh đi đường kia. Nghiêm túc, an tĩnh, trang nghiêm, chú tâm…

“Xem ra vị tiên sinh đây là một giáo đồ trung thành rồi.” Người nói chính là Long Nhãn, hắn xuống xe còn cầm theo một bao đồ, đi bên cạnh Tiểu Lôi.

“Chẳng lẽ ngươi không phải giáo đồ của Thiên Chúa giáo?” Tiểu Lôi hỏi.

“Tư duy của ông chính là điển hình của người phương Đông.” Long Nhãn trả lời rất đúng mực: ”Hình như rất nhiều người Trung Quốc đều cho rằng người phương Tây đều tin vào Thượng Đế, kỳ thật không phải như vậy, ít nhất là ta không tin.” Hắn thở dài :”Công việc của ta, đều phải chạy trên bờ vực sinh tử, cho nên ta chỉ tin tưởng vào mình, tự mình nắm lấy vận mệnh của mình.”

Tiểu Lôi nheo mắt nói :”Xem ra ngươi rất quen thuộc với núi Pyrenees rồi.”

“Phi thường quen thuộc.” Long Nhãn đột nhiên cười lên, thản nhiên nói: ”Ta đã từng ba lần leo lên ngọn núi cao nhất, được bài danh trong ba hội viên đứng đầu của câu lạc bộ. Ta cũng từng tham gia vào mười hai lần leo núi. Kỷ lục về an toàn của ta đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ.”

Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, trong mắt hắn có thể thấy được sự kiêu hãnh của một nhà leo núi mạo hiểm …. Rất rõ ràng, tên Long Nhãn này phi thường tự hào về kỷ lục của hắn. công bằng mà nói, vớikỷlục của hắn, hắn cũng xem như một cao thủ rồi.

Chỉ có thể nói, phản ứng của hắn như vậy cũng là bình thường…nhưng trong mắt Tiểu Lôi vẫn hiện lên một tia nghi hoặc….

“Các vị chọn ngay lúc này lên núi, kỳ thật rất nguy hiểm. Nên có rất nhiều người không muốn tiếp nhận hợp đồng của các vị, nhưng ta vẫn không sợ….mặc dù khí hậu bây giờ không tốt,nhưng chuyện nguy hiểm hơn ta cũng đã trãi qua rồi, ta tin vào chính mình.” Long Nhãn cười rất kiêu hãnh, sau đó hắn lại đổi sang chuyện khác, chỉ vào hai bên đường của tiểu trấn :” Nơi này có hai lữ quán, cái lớn, thì thuộc về giáo hội. Nên họ chỉ tiếp đãi nhân viên của giáo hội. Cái còn lại chính là tiếp đãi du khách, hy vọng duy nhất bây giờ của ta là vẫn chưa đầy khách. Nếu không chúng ta chỉ có thể dựng lều tại quảng trường kia.”

Bất hạnh chính là, điều Long Nhãn nói lại thành sự thật.

Khách sạn duy nhất chiêu đãi du khách trong tiểu trấn đã đầy người. Bọn họ chỉ có thể dựng lều tại quãng trường của tiểu trấn.

Nguyệt Sơn là người luyện võ, chịu khổ không sao. Khinh Linh Tử là người hướng ngoại, đối với việc hưởng thụ về thân thể cũng quá không xem trọng. Bảo Nhi thì tính tình tiểu hài tử, đối với việc ngủ ngoài trời, nó ngược lại càng thêm mong đợi và hưng phấn.

“Uy, Diệp Bất Quần, ngươi không phải là nhân viên cao cấp của giáo hội sao? Chẳng lẻ không thể đi cửa sau tới giáo hội kiếm cho chúng ta hai gian phòng sao?”

Tiểu Lôi cười khổ, một mặt nói, một mặt nhìn vào quảng trường của tiểu trấn.

Xem ra nhân khí của tiểu trấn Lourdes này không phải bình thường a. Quãng trường không quá lớn đã đầy cả lều, xem ra hôm nay có rất nhiều người ngủ lộ thiên đây.

“Rất xin lỗi, ta không thể lợi dụng chức quyền để làm việc này.” Diệp Bất Quần lộ ra thần sắc rất nghiêm trang :”Chỗ này là Thánh địa, ngươi nói cái chuyện này, là tiết độc đối với thánh địa! Ta không thể vì chức vị mà bắt người khác phải nhường phòng cho chúng ta được.” Diệp Bất Quần chỉ vào quảng trường của tiểu trấn, nơi đây cũng có không ít thần chức nhân viên mặc trang phục giáo hội ngồi trong lều, rất rõ ràng, lữ điếm của giáo hội cũng đã đầy người, nên có không ít cha sứ đành phải ở ngoài đây.

Tiểu Lôi lắc đầu :”Thật không biết nên nói ngươi đáng kính, hay cười ngươi ngốc đây.”

Long Nhãn đi ra từ lều. Rất rõ ràng, động tác của hắn khá thành thục, vừa nhìn đã biết là loại người thường xuyên sống bên ngoài rồi.

“Tối nay có lẽ sẽ rất lạnh, dù sao đây cũng là vùng núi, hơn nữa thời tiết lúc này cũng có chút ẩm thấp.” Long Nhãn mượn được một cái bật lửa tránh gió từ một người leo núi, đốt lên một đống lửa hồng, còn có mấy cái nồi kim loại, xem ra là chuẩn bị nấu ăn rồi.

Tiểu Lôi vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Long Nhãn, nhưng cũng chỉ nhìn thấy những việc làm của Long nhãn, hắn quả thật rất có phong phạm của một nhà mạo hiểm kinh nghiệm phong phú. Trong mắt Tiểu Lôi lại lộ ra một tia nghi hoặc.

Tối nay quả thật có chút lạnh, trên xe có một cái mền, Tiểu Lôi cũng đã lấy ra đắp cho Bảo nhi. Tổng cộng có năm lều, Tiểu Lôi một cái, Khinh Linh Tử, Diệp Bất Quần, Nguyệt Sơn, Long Nhãn mỗi người một cái. Bảo nhi thì ngủ trong trướng của Nguyệt Sơn.

Tiểu Lôi đang ngủ trong lều, linh giác của hắn nhạy cảm dị thường, thật sự, là do ở đây tối nay. Hoặc là nói, hôm nay khi tiến vào tiểu trấn đã trở thành “Thánh Địa” này, trong lòng Tiểu Lôi có một loại cảm giác kì dị,trong lòng phảng phất như xuất hiện một loại cảm giác chờ mong kì diệu không tên vậy ….

Như trong mơ hồ hắn đã cảm ứng được sẽ có chuyện phát sinh vậy.

Sau khi nhắm mắt lại, niệm vài câu tĩnh tâm chú, Tiểu Lôi chậm rãi đi vào giấc ngủ sâu ….

Tối đen….

Trên quãngtrường có mấy trăm lều, mấy trăm tiếng hô hấp của mọi người đều vang lên bên tai Tiểu Lôi, đó là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu, Tiểu Lôi cảm thấy mình như xuất thần lãng du, dần dần như đang mơ, giống như xuất hồn ra ngoài cơ thể vậy ….

Trong mơ hồ, phảng phất như có một âm thanh kêu gọi ….

Đúng vậy, là kêu gọi!

Một âm thanh nhẹ như không vang lên, liền vang vọng trong lòng của mình…. Trong lòng rõ ràng cảm giác được sự kỳ quái, không cìn tiếng kêu gọi. Nhưng tai vẫn không nghe được âm thanh gì cả.

Đại khái như là mộng cảnh …

Tiểu Lôi trong mơmơ màng màng, cảm giác được trong giấc mộng, phảng phất đã bay tới bầu trời của tiểu trấn, từ bầu trời hạ xuống tiểu trấn, thoáng qua nhìn vào ngọn lửa, rồi bay về bên trái tiểu trấn….

Dần dần, thần giác của hắn lần nữa đáp trên mặt đất, trước mặt đã là một pho tượng ….

Trong mộng, hắn “thấy” tình cảnh có chút mơ hồ, miễn cưỡng mới có thể nhận ra chút ít. Đây là pho tượng của một nữ tử, nàng mặc một bộ trường bào cổ xưa, hai chân trần, hai tay để trước ngực, mắt khép hờ, trên mặt hiện vẻ thành kính. Khuôn mặt của nàng rất đẹp, dung mạo thanh tú, hiển nhiên công lực của người điêu khắc phải rất siêu phàm, làm cho pho tượng của nữ tử này sống động như thật vậy.

Ở trên pho tượng như có một lực lượng kỳ quái hấp dẫn Tiểu Lôi, hồn phách hắn phảng phất như luôn bay chung quanh pho tượng, bị hút mạnh vào.

Ở nơi sâu thẳm trong tâm linh, có thể cảm giác rõ ràng như pho tượng đang triệu hoán mình….

Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, khi Tiểu Lôi trải qua việc thoát thai hoán cốt, linh giác của hắn nhạy cảm vượt xa người thường, thậm chí mạnh hơn nhiều so với những tu hành giả bình thường, hắn cảm giác được trên pho tượng này có một khí tức rất thư thái …. Đúng vậy, cái loại khí tức này làm cho linh giác nhạy cảm của hắn rất thư thái.

Phảng phất, hắn nghe thấymột tiếng thở dài yếu ớt, vang lên trong sâu thẳm tâm linh của mình.

Đột nhiên, tư duy xảy ra một chút rối loạn, Tiểu Lôi cảm thấy cả người căng thẳng, từ trong mộng thức tỉnh.

Hắn mở mắt, thấy mình vẫn như cũ nằm trong trướng . Đột nhiên hắn xoay người ngồi dậy, mở lều đi ra.

Hắn hít thật sâu một hơi không khí thanh tỉnh của đêm tối, rồi thở mạnh ra, rồi đột nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy Long Nhãn từ phía sau đang đi tới.

“Cước bộ của ngươi rất nhẹ.” Tiểu Lôi cười nói.

“Phải nói là ông rất nhạy cảm.”Long Nhãn cười rất thân thiện :”Nghề nghiệp của ta là mạo hiểm, cho nên động tác và thân thể của chúng ta so với người thường thì nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Tiểu Lôi không nói gì, liếc nhìn Long Nhãn, suy nghĩ một chút rồi hỏi :”Sao ngươi không đi ngủ?”

Long Nhãn mìm cười :”Không ngủ được.” hắn lấy ra một điếu thuốc, tự mình mồi lửa, nhìn Tiểu Lôi :”Hút không?”

“Không, cảm ơn.” Tiểu Lôi cười nói :”Ngươi ngủ không được sao? Lúc này phải đi ngủ, mới có thể lực để leo núi chứ?”

Long Nhãn hút một hơi, chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng nói :”Lều của ta hơi nhỏ.”

Tiểu Lôitrong mắt hiện lên tia kỳ dị, vờ như không có gì hỏi lại :”Lều nhỏ sao? Ta nghe nói là lều của những đăng sơn cao thủ như ngươi, đều đã được chế tạo đặc biệt rồi mà?”

Long Nhãn bình thản, cười nhẹ nói :”Hình như ông đặc biệt hứng thú với nghề nghiệp của ta. … à… bởi vì các ông đi quá gấp, bình thường kế hoạch cho một lần đăng sơn đều phải chuẩn bị hơn nửa tháng. Nhưng các vị chỉ cho ta có một ngày, ta chuẩn bị quá vội, chuyến đi này mang theo không phải là lều của ta, trong một lần xuất hành lều của ta đã bị hư, nên cái lều đem theo này không phải của ta, mà là mượn của người khác …. Ta trả lời như vậy ông có hài lòng không?”

Tiểu Lôi mỉm cười :”Xin lỗi, ta không có dụng ý gì.”

Long Nhãn nhún nhún vai, hút một hơi, quăng xuống đất, đột nhiên hỏi :”Có hứng thú đi dạo không? Dù sao cũng ngủ không được.”

Tiểu Lôi gật đầu, đột nhiên nói :”Nơi này … nơi này có pho tượng nào không?”

“Pho tượng?” Long Nhãn suy nghĩ một chút, nói :”Rất nhiều. Pho tượng nơi này có rất nhiều… phải biết rằng, đây là thánh địa nổi tiếng của châu Âu, một 100 năm qua, có rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng tới đây, cũng như nhiều nhân vật nổi tiếng của giáo hội. theo ta biết ít nhất, một trăm nămrồi, có vài vị tu hành giả danh xưng “thánh đồ” trong Giáo Hội, cũng đến nơi này. Nơi này có rất nhiều pho tượng của nhân vật nổi tiếng … ngay bên trái tiểu trấn này… ngươi rất hứng thú với pho tượng sao?”

“Ân … đúng vậy …. Chỗ này có pho tượng nữ không? Ta là nói nữ tính….” Tiểu Lôi có chút chần chờ, hỏi lại.

“Nữ tính?” Long Nhãn nở nụ cười :”Có, đương nhiên là có. Ban đầu đã phát hiện ra Thánh mẫu Maria hiển linh ở đây, chính là một nữ hài của tiểu trấn này, nữ hài đó sau đó cũng được ban cho danh xưng là “Thánh Đồ”. Tại tiểu trấn đương nhiên có pho tượng của nàng … ngoài ra, nơi đâycòn có pho tượng của Thánh mẫu Maria … rất nhiều. Nếu ông đã có hứng thú, bây giờ cũng chẳng có việc gì, ta dẫn ông đi xem.”

Tiểu Lôi cười nói :”Hay lắm, đa tạ ngươi.”

“Không cần khách khí, ta nhân tiền của ông, ta có nghĩa vụ phục vụ, hơn nữa dù sao cũng không ngủ được.” Long Nhãn cười cười :”Ta phải quay lại lều đã, ta phải lấy thêm cái đèn pin, nếu không, cẩn thận mũi của bọn ta đập vào pho tượng mất.”

Tiểu Lôi cười ha ha, bất động thanh sắc bước theo Long Nhãn.

Khi Long Nhãn bật đèn pin đi vào lều, Tiểu Lôi cũng khom người tiến vào trướng rồi nhìn quanh một vòng.

Mắt hắn đột nhiên sáng ngời!

Chỉ thấy tại một góc của lều, phảng phất như có hai chữ tiếng Anh!

Hai chữ này, Tiểu Lôi thấy rất rõ, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhận ra nghĩa của hai chữ này!

Trên mặt rõ ràng viết “Long Nhãn”!!

Lúc Long Nhãn xoay người lại, Tiểu Lôi đã đứng lên.

“Chúng ta đi thôi, bất quá nên bước nhẹ một chút, tiểu trấn này có người gác đêm đó, tính tình bọn họ cổ quái,không thích du khách đi dạo muộn đâu.” Long Nhãn cười rất khoái trá.

Hai người rời khỏi quảng trường, đi về phía bên trái của tiểu trấn.

“Long Nhãn, không phải ngươi nói lều của ngươi đã bị hư trong một lần xuất hành sao? Nói vậy lần xuất hành đó nhất định rất nguy hiểm? Ngươi có thể kể cho ta nghe không? Ta đối với nghề nghiệp của ngươi phi thường hứng thú.” Tiểu Lôi đi sau Long Nhãn, cười nhẹ nói.

“À …. Cũng không có gì đâu, chỉ là do không cẩn thận nên bị hư thôi.” Long Nhãn thuận miệng trả lời, ngữ khí của hắn ung dung: ”Bị hư cũng không sao, chỉ cần sửa lại là được rồi, may mà lần này đi cùng mọi người, đã mượn được lều của người khác ….Bất quá tác dụng chỉ là phụ, ta ngủ trong lều của người khác không quen, không thể làm gì khác hơn là tìm ngươi nói chuyện, bởi nhìn qua mọi người, chỉ có ngươi là ôn hòa nhất.”

Tiểu Lôi cười trào lộng :”À …. Thật không …. Ta ôn hòa? …. Đại khái là…. Ngươi tìm ta, cũng bởi do thấy ta tuổi cũng không lớn, ngươi cho rằng ta trẻ tuổi, có thể dễ bị lừa phải không?”

“Á?” Long Nhãn đột nhiên cứng đờ người.

Tiểu Lôi đã như quỷ mỵ lướt tới, cánh tay từ phía sau đưa ra bóp lấy yết hầu của Long Nhãn, lạnh lùng nói :”Đừng động, đừng kêu, nếu không, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi!”

Chương 107 : Ngươi đã bị đuổi việc…

Long Nhãn chỉ cảm thấy bàn tay lạnh như băng của Tiểu Lôi đặt trên cổ của mình. Một cánh tay khác của Tiểu Lôi thì để hờ phía sau eo của Long Nhãn. Chỉ cần Long Nhãn dám loạn động, tay của Tiểu Lôi sẽ bóp nát cổ họng của đối phương

Long Nhãn hoàn toàn bất động, đột nhiên cười gượng : “ Không ngờ lại bị phát hiện” hắn thở dài : “ Ta biết ông rất lợi hại, ông yên tâm đi, ta sẽ không phản kháng. Sự thật thì sức chiến đấu của ta là bằng không, đối với ông không có gì uy hiếp.”

Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, tỏ ý mình tuyệt không phản kháng.
Tiểu Lôi thu hồi một tay, thò vào túi Càn Khôn rút ra thái đao, kề trên cổ Long Nhãn. Lúc này mới hơi lùi về phía sau một chút, lạnh lùng nói :“ Ngươi là ai? Hắc Ám Hội Nghị phải không?”

Long Nhãn không đáp, cười g : “ Ngươi làm thế nào mà nhìn ra được ? Ta nhận là đã ngụy trang rất cẩn thận . . . ta đích xác là rất tinh thông dã ngoại sinh tồn, hơn nữa bản thân ta cũng có kinh nghiệm leo núi. Quan trọng nhất là, ta không có khả năng chiến đấu, tính theo năng lượng mà nói, hoàn toàn không có gì khác với người bình thường . .. ”

“Từ buổi chiều hôm nay, ta đã bắt đầu hoài nghi ngươi” Tiểu Lôi thản nhiên nói : “ Trên đường, lúc ở trên xe, ta vô ý nhờ ngươi mở nhạc. Nhưng ngươi mở nhạc chính là rock heavy metal. .. lúc ấy ta chú ý đến ánh mắt của ngươi, ngươi tựa hồ không thích loại âm nhạc này. Mặc dù ngươi vẫn chú ý nét mặt của mình, nhưng phản ứng trong sát na đó, đã không qua được ánh mắt của ta . . . hừ, ta đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, khả năng quan sát của ta rất mạnh ! Càng khiến cho ta kỳ quái hơn là, trên xe của ngươi tất cả đều là loại nhạc này, thử hỏi một người không thích nhạc heavy metal, tại sao trên xe của mình lại chứa nhiều đĩa CD của loại nhạc này đến vậy ? Duy nhất chỉ có một giải thích, chiếc xe này không phải của ngươi ! Bởi vì ngươi vốn không phải Long Nhãn! “

Long Nhãn thở dài : “ Nhưng cũng có thể xe là do ta mượn tới.”
Tiểu Lôi mỉm cười nói : “Đúng vậy, cho nên ta tạm thời gác lại nghi hoặc, lúc ban đêm ngươi thể hiện thủ pháp sinh hoạt dã ngoại vô cùng nhuần nhuyễn, ta thậm chí hoài nghi chính mình phải chăng quá đa nghi. Chỉ là rất nhanh sau đó, ngươi đã thể hiện sơ hở thứ hai. Ngươi ban đêm tới tìm ta, nói ngươi ngủ không được . . . một người đã quen dã ngoại sinh tồn, đừng nói là đang ở trong một cái sân rộng lộ thiên của một thị tiểu trấn, cho dù là đang ở khu vực hoang dã, trời băng đất tuyết, cũng có thể ngủ. Cho nên ta lại đối với ngươi sinh ra hoài nghi . . .Chỉ là, ngươi rất am hiểu nói xạo . ..”

Tiểu Lôi cười lạnh, tiếp tục nói: “ Ngươi nói dối mọt cách tự nhiên, mặt không đổi sắc, tâm không động. Bản lãnh đó, thật ra ta rất bội phục, lúc đó gần như ta đã bị mê hoặc …ngươi nói bởi vì ngươi ngủ trong lều không phải là của ngươi . . . mà là ngươi mượn . . .đáng tiếc chính là, ngay vừa rồi, ngươi khom lưng tiến vào để lấy đèn pin, ta đã thấy rõ, trên lều của ngươi mặt trước ghi rõ tên ‘Long Nhãn’! Vậy hết thảy ta đã hoàn toàn hiểu rõ . .. . ngươi căn bản vốn không phải Long Nhãn !”

Long Nhãn thở dài, đột nhiên cười cười : “Xem ra nói dối cũng không phải là thói quen tốt, ta sau này nhất định phải chú ý điểm ấy.”

“Chỉ sợ ngươi sau này sẽ không có cơ hội nói dối nữa”. Tiểu Lôi cố ý cầm thái đao gí sát thêm một chút : “ Ngươi tên gì?”

“Simon” tựa hồ cảm nhận được đao phong trên cổ, hắn nói nhanh : “Trợ lý của Pháp quốc Hắc Ám Hội Nghị–khu nam nghị viên đại nhân.”
“Rất tốt” Tiểu Lôi nói tiếp : “ Vấn đề thứ hai, ngươi đi theo ta để làm gì?”

“Simon ánh mắt đột nhiên trở nên rất bất đắc dĩ : “Có Satan làm chứng . . . ta chỉ là muốn theo các ngươi, muốn nhìn một chút xem các ngươi làm gì . . . ”

Hắn trả lời câu này, quả thật đã khiến Tiểu Lôi trở nên hồ đồ.
“Tiểu Lôi tiên sinh . . .” Simon nói gấp : “ Ngươi trước tiên có thể hạ đao xuống được không ? Ta biết chuôi đao này có thể dễ dàng chặt đứt cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa, nhưng ta không có khả năng chiến đấu. Ta mặc dù là một người thuộc huyết tộc, nhưng ta thân phận là một“Huyết thân” không có năng lực, đối với ngươi không có uy hiếp gì. Nếu ngươi buông đao xuống, ta nghĩ chúng ta có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện. ”

Tiểu Lôi nắm đao, để trên cổ đối phương, chậm rãi nhướng tới phía trước nhìn sâu vào trong mắt Simon một hồi :
“Ngươi quả là cao thủ nói dối trời sinh” Tiểu Lôi thở dài : “ Đầu tiên ngươi tạo một dáng vẻ trung hậu, loại tướng mạo này giúp ngươi không bị người khác đề phòng. Thứ hai, ngươi lúc nói chuyện luôn bình tĩnh như vậy ?”

Simon cười khổ nói : “ Ngươi đang ca ngợi ta sao ? Ca ngợi một người mà tính mạng đã thất bại rơi vào tay ngươi ?”

Tiểu Lôi mỉm cười, buông thái đao trong tay : ” Chẳng lẽ ngươi không chú ý sao ? Ta vừa rồi chỉ dùng sống đao để kiềm chế ngươi, nếu là lưỡi đao, ngươi bây giờ đã rơi đầu rồi. ”

Simon thở phào nhẹ nhõm, rụt cổ cười khổ nói: “ Ta đã từng nhìn thấy một cuồng chiến sĩ bị ngươi một đao cắt đầu.”

“Ngươi vừa rồi nói huyết thân, là có ý tứ gì ? Còn nói ngươi không có khả năng chiến đấu ?”

Simon cười cười, thản nhiên nói : “Huyết thân là một cách nói, trong nội bộ huyết tộc chúng ta tồn tại một danh từ . .. ý tứ là người sinh ra có những hạn chế cơ thể . . . giống như loại người dị tật trong nhân loại các người’”

“Dị tật? Tiểu Lôi ngạc nhiên nói : “ Nhưng nhìn ngươi có vẻ không có gì khuyết tật ?”

“Là lực lượng” Simon cười khổ nói: “ Huyết tộc sinh ra vốn so với loài người cường đại hơn, chỉ những kẻ như chúng ta có sinh mạng khuyết tật, đại bộ phận huyết tộc không có cách nào sinh sống dưới ánh sáng. Chỉ có một số ít cao cấp huyết tộc mới có thể chống cự lại ánh mặt trời ban ngày để hành tẩu . . .đương nhiên cũng có ngoại lệ, có những huyết tộc có thể nhờ chúc phúc thuật của trưởng lão cao cấp trong nội tộc của mình, trong một thời gian ngắn có khả năng chống cự lại ánh sáng mặt trời. Theo ta được biết, mấy người huyết tộc ngươigặp được tại Trung Quốc chính là thông qua chúc phúc thuật trong tộc, mới có thể xuất hiện ban ngày tại nhân gian . Nhưng sự tồn tại của huyết thân chúng ta, cũng là một dạng người đặc thù…… bản thân chúng ta có năng lực hành tẩu giữa ban ngày, nhưng đồng thời, chúng ta cũng mất năng lực huyết tộc gồm hết thảy lực lượng cường đại …… năng lực của một huyết thân,nhiều nhất là bằng người bình thường, không có sức chiến đấu cường đại. Trong hắc ám chủng tộc chúng ta, lực lượng quyết định quy tắc, không có lực lượng, sẽ không có địa vị.”

Tiểu Lôi không nói gì, mặc dùSimonngữ khí có chút lạnh nhạt, nhưng bên trong cũng ẩn một tia bi ai.

” Ta có thể là một huyết thân duy nhấtcó địa vị cao trong huyết tộc. Thủ lĩnh nghị viên khu nam Pháp quốc, là cha của ta. Có điều bởi vì ta là huyết thân, đã bị gia tộc cách danh, cho nên, bây giờ đối với nghị viên đại nhân, ta không thể xưng hô ông ấy là cha, chỉ có thể gọi là đại nhân. Nhưng ta bây giờ đang làm trợ lý cho ông ấy, không phải bởi vì ta là con ông ấy, mà bởi vì ta suy nghĩ thông minh. Ta rất thích một câu nói: kẻ ngốc động thủ, người thông minh động não. Tiểu Lôi tiên sinh, ta đã giải thích mọi chuyện của ta… chắc ngươi đã tin tưởng, là một huyết thân, ta không có chiến đấu lực, không có khả năng là đối thủ của ngươi. Bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thoải mái hay không?”

Trong ánh mắt Tiểu Lôi hiện lên chút tiếu ý: “Tại sao không chứ?”

Qua thật lâu, Tiểu Lôi nhìnSimon, đột nhiên cười nói: ” Thú vị, thú vị, quảnhiên làmột chuyện thú vị. Dựa theo ngươi nói, thế lực của Hắc Ám Hội Nghị các ngươi phân bố thật sự có chút phức tạp a. À …… nam bắc giằng co …… ha ha ha ……”

Simon lắc đầu: “Nói ‘giằng co’ thật ra là có chút khoa trương, công bằng nói, là giằng co cũng không tồn tại, bây giờlà tình huống thực tế là , nam phương chúng ta bị phương bắc đè nén. Cho tới bây giờ chưa từng có địa vị công bình.”

Tiểu Lôi gật đầu: “Dựa theo ngươi nói , Âu Châu Hắc Ám Nghị Hội các ngươi sẽ có hai mươi lăm vị nghị viên, Nam Âu Châu có bảy vị nghị viên, nam phương các ngươi thế lực khôngđược đến ba phần trong số ghế của hội nghị, bị yếu thế làtất nhiên .”

“Cũng không phải là như thế.”Simon lắc đầu: “Đây là chuyện không thể tránh được. Vatican nằm ở Nam Âu Châu, lấy Vatican làm trung tâm, thế lực Giáo Hội ở tại Nam Âu Châu là cường đại nhất, áp chế thế lực Hắc Ám Hội Nghị nam phương chúng ta phát triển, đây là kết quả tất nhiên. Từ cổ chí kim lịch đã luôn như thế.”

Tiểu Lôi cười lạnh: “Ý ngươi là, từ trước đến nay cùng chúng ta đối nghịch,là lực lượng Hắc Ám Hội Nghịphương bắc, cùng nam phương các ngươi không quan hệ đúng không? vậy ngươicó thể im miệng,ta đối với chuyện nam phương các ngươi mâu thuẫn phương bắc đều không có hứng thú gì cả.”

Simon cau mày : “Chẳng lẻ ngươikhông lo lắng chút nào? Lập trường chúng ta cùng phương bắc bất đồng. Chúng ta không hề muốn trợ giúp người phương bắc đối phó các ngươi, thậm chí nếu dưới tình huống cho phép, chúng ta có thể âm thầmtrợ giúp ngươi . Chỉ cần ngươi khẳng định cùng chúng ta hợp tác.” Dừng lại một chút,Simon thoáng suy tư, tiếp tục nói: ” Tỷ như bây giờ phương bắc đang phong tỏa tình báo của chúng ta, về việc các ngươi cùng bọn họ trong đấu tranh, chúng ta hoàn toàn không biết. Nếu điều kiện thích hợp, chúng ta rất vui nhìn thấy bọn phương bắc chịu chút đau khổ ……”

“Có thể.” Tiểu Lôi không hề thay đổi: ” Ngươi hãy nghe cho kỹ. Tađối với sự hợp tác của các ngươikhông có hứng thú …… bây giờ, ngươi nhớ kỹ,ngươihiện tại làtù binh của ta. Tù binhthì không có quyền, cho nênngươikhông có tư cách cùngtanói chuyện hợp tác …… chỉ là ngươirấtmay mắn, nguyên tắc của ta luôn luônlà , người không phạm ta,takhông phạm người. Nhưng… nếu người nào cắn ta một miếng,ta sẽ diệt cả nhà hắn! Ngươi rấtmay mắn, ít nhất trước mắt là vậy,ngươi còn chưa có làm ra cử động bất lợi gì với chúng ta. Bây giờ đang là buổi đêm thú vị,ta không muốn đàm luận sớm về vấn đề này, chúng ta đi tham quan tiếp……tiên sinh hướng dẫn thân ái, mời ngươi tiếp tục dẫn ta đi xem xét tiểu trấn này. Nếu ngươi là hướng dẫn du lịch, vậy ngươivẫn có chức trách dẫn ta đi du lịch cho xong xuôi đã.”

Tiểu Lôi nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, Simon bất đắc dĩ thở dài, dẫn Tiểu Lôi tiếp tục đi đến phía trước.

Qua một lúc. . .

“Đây là địa phương nào?” Tiểu Lôi nhìn sơn động tối đen trước mặt : “Ngươi dẫn ta xuyên qua trấn chính là để nhìn cái sơn động như vậy?”

Simon xòe hai tay: “Ngươi nói muốn tìm một pho tượng, ta cùng ngươi đi tìm một hồi tại tả biên của trấn mà chưa tìm được pho tượng ngươi muốn tìm…… nơi này là địa điểm cuối cùng.”

“Nơi này có pho tượng? Trong sơn động?” Tiểu Lôi cau mày.Hắnđộtnhiên mỉm cười cổ quái: ” Ngươi……ngươisẽ khônglàmai phục lang nhân hay cuồng chiến sĩ gì đó, chuẩn bị đem tagiết người diệt khẩu sao?”

Simon cười cười: “Thật đáng tiếc, ngay khi các ngươi tiến vào tiểu trấn trấn này, thế lực Hắc Ám Hội Nghịchúng ta đã không có cách nào đối với các ngươi tạo thành hành động thương tổn gì …… tiểu trấn này là thánh địa …… được Thánh đồ chúc phúc đã thành nơi quá thánh khiết. Hắc ám sinh vật gì đều không thể tới gần nơi này. Đươngnhiên, huyết thân là ngoại lệ. Cho nêntamới có thể bình yên vô sựcùng các ngươitiến đến. Cho nên bên trong không có mai phục gì, cho dù có,nhiều nhất cũng chỉ là mấy người huyết thân mà thôi, ta nghĩ huyết thân đối với ngươi hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì?”

“Nơi này là địa phương nào?” Tiểu Lôi cầm đèn pin lia vào trong sơn động.

“Thánh thủy.”Simon nói: ” Trong sơn động có một thủy đầm, nghe nóilàtừng được Thánh mẫu Mariachúc phúc, nước trong thủy đầm được xưng là Thánh thủy, có thể chữa trị tật bệnh ……nhưng nơi này, còn có một địa phương, có một pho tượng rất nổi tiếng, đặt bên cạnh thủy đàm, chính là tượng của cô gái nổi tiếng tại tiểu trấn này, nghe nói đã nhìn thấy Thánh mẫu Maria hiển linh, cuối cùng được phong hiệu là ‘Thánh Đồ’.”

“Cám ơn, ngươi là một hướng dẫn có trách nhiệm.” Tiểu Lôi nheo mắt cười cười: “Chỉ là chức nghiệp hướng dẫn của ngươi, sợ rằng đến lúc kết thúc. Tiên sinh hướng dẫn, ta bây giờ chính thức tuyên bố, ngươi đã bị đuổi việc.”

“Không có ta, các ngươi làm sao leo lên núi Pyreneess? Nơi này là vùng núi, các ngươi đối với chuyện leo núi một khiếu cũng không thông, cho dù đưa bản đồ cho ngươi, ngươi cũng tìm không được tọa độ.”

” Việc này không cần ngươi quan tâm, ta đã nhìn thấy trên tiểu trấn có lữ khách và các đội leo núi khác, nói vậy trong những người đó, chắc chắn thế nào cũng có hướng dẫn? ” Tiểu Lôi nhún vai.

“Nhưng là đám người đó đã có người mời, bọn họ không có cách nào trợ giúp ngươi.”

Tiểu Lôi bỉu môi: “Việc này sẽ không cần ngươi quan tâm, ta tự nhiên có biện pháp khuyên bảo người khác trợ giúp chúng ta, phương pháp của ta chính là nắm đấm và ngân phiếu. Ta tin tưởng trên thế giới này không có phương pháp nào hữu hiệu hơn loại phương pháp này.”

Nói xong những lời này, Tiểu Lôi vỗ một chưởng trên cổ Simon, Simon tựa hồ đã sớm nghi ngờ Tiểu Lôi sẽ như vậy, trên mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng không né tránh cứ như vậy nhìn một chưởng của Tiểu Lôi vỗ trên cổ mình, sau đó cũng không kêu một tiếng, ngã lăn ra.

” Simon thân ái, ngươi là một con người thú vị, có điều bây giờ ngươi phải ngủ một trong chốc lát. Ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì ngươi chưa đắc tội với ta, nếu không, ta sẽ cho ngươi ngủ mãi mãi.”

Tiểu Lôi đá nhẹ một cước, hất Simon vào trong sơn động, lúc này mới cầm đèn pin, chậm rãi đi vào.

“A, tên kia dẫn ta tới nơi này, chưa chắc đã là hảo tâm gì ……” Tiểu Lôi rút thái đao ra, một tay cầm thái đao, một tay cầm đèn pin, biến mất trong sơn động ……

Chương 108 : Người bảo vệ

Trong sơn động rất thông thoáng, không có cảm giác khó chịu nào. Điểm duy nhất không ổn, chính là dưới đất có hơi ẩm ướt. Đại khái là do sự nổi tiếng của Thánh thủy, nên ngày thường người đến đây hành hương rất nhiều, làm mặt đất bằng phẳng của sơn động cũng thành gập ghềnh, hơn nữa trong sơn động có một thủy đàm, dưới tác dụng của hơi nước, mới làm mặt đất có hơi ẩm ướt.

“A?” Đi được một hồi, hắn đã nhìn thấy phía trước có chắn một hàng rào sắt thật lớn. Sơn động vốn rộng chừng ba bốn thước đã bị hàng rào vây lại hoàn toàn.

“Ta biết đi vào sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Tiểu Lôi thở dài.

Thánh thủy, tên như ý nghĩa, thứ này dám chắc sẽ được Giáo Hội bảo vệ rất nghiêm mật, sao có thể để cho người khác dễ dàng tới gần chứ?

Nhẹ nhàng chạm vào hàng rào sắt chắn trước mặt, hắn cảm giác được sự băng lạnh của kim loại trong tay, mơ hồ mang theo một chút hơi nước, gõ nhẹ hai cái, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt. Hắn tiện tay dùng thái đao chém xuống hai nhát.

Xích xích hai tiếng, hàng rào sắt dưới bảo đao của Tiểu Lôi, giống như miếng đậu hủ bị cắt ra không một tiếng động, Tiểu Lôi nhẹ nhàng dùng tay mở ra để xuống đất, rồi chui vào trong đó.

Đi về phía trước một hồi, lại thấy dưới đất có một tấm bia đá, trên đó chỉ có điêu khắc những chữ tiếng Anh, Pháp và Ý. Theo Tiểu Lôi thấy đây chỉ là một tấm bảng cảnh cáo không được vào. Phía dưới tấm bia đá, còn khắc một hình huân chương thập tự.

Hắn bỉu môi, bước qua tấm bia đá, tiếp tục vào trong.

Đi được chục bước, trước mặt trở nên sáng sủa!

Đây là một sơn động thiên nhiên có hình vòm, tựa như một cái bát úp, bên trong rộng chừng trăm thước vuông, một hồ nước chiếm chừng một phần ba diện tích, mặt nước không gợn sóng, tựa như một ao tù vậy.

Tiểu Lôi đi tới cười nói: “Nguyên lai đây là thánh thủy, chỉ nhỏ như vậy a, còn không bằng một nửa hồ nước ở Tiêu Dao phái của ta.” Tiểu Lôi nhẹ nhàng hứng một chút nước, đưa lên mũi ngửi, nhưng cuối cùng cũng không dám uống.

“Loại ao tù nước đọng này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, trong nước có độc hay không, có trời mới biết, vạn nhất mà uống vào, có thể bất lợi không chừng.”

Tiện tay đổ xuống, Tiểu Lôi đứng lên, lại đi tới bên đàm nhìn lại, lập tức ánh mắt sáng ngời, đã nhìn thấy vách động bên trái, ở gần bên thủy đàm, quả nhiên có một pho tượng!

Tiểu Lôi chậm rãi tới gần xem, khi ánh mắt hắn thấy rõ pho tượng, không khỏi trong đầu “Ông” lên một tiếng, đứng chết lặng tại chỗ!

Pho tượng trước mắt quả nhiên là một cô gái. Nàng mặc một bộ trường bào kiểu cổ, hai chân trần, hai tay ôm trước ngực, mắt khẽ nhắm lại, trên mặt lộ ra vẻ thành kính. Dung mạo nàng trắng trẻo thanh tú….

Nhưng tất cả mọi thứ, hoàn toàn giống với giấc mộng kỳ quái của Tiểu Lôi đêm nay!!

Trong lòng Tiểu Lôi sinh ra một loại cảm giác cổ quái, không khỏi bước tới xem xét kỹ, pho tượng cô gái này dung mạo trông rất sống động, nhưng Tiểu Lôi cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi….

Trong lúc nhất thời, không khỏi ngây dại ….

Hắn chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào pho tượng, cảm giác được sự lạnh lẽo của khối đá, Tiểu Lôi đột nhiên toàn thân chấn động, linh giác toàn thân cảm giác như bị một loại lực lượng kỳ quái điều động!

Vụt một tiếng, không đợi hắn kịp phản ứng, pho tượng trước mắt đột nhiên phát ra quang mang mãnh liệt, chỉ thấy pho tượng cô gái hai tay ôm ngực, ở giữa hai tay của pho tượng lúc đó dường như có một loại lực lượng gì đó phát ra quang mang.

Tiểu Lôi nhịn không được ngưng thần nhìn kỹ, nhưng đột nhiên “bụp” một tiếng, quang mang đã thu liễm lại. Tiểu Lôi thầm ngạc nhiên, nhóm người lên, thấy trong lòng bàn tay pho tượng lộ ra một viên đá hình thoi nho nhỏ!

Hắn nhẹ nhàng lấy xuống, đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát viên đá.

Bất quá nó chỉ bằng quả trứng gà, là một hình thoi tiêu chuẩn, giống như một hạt oliu. Nhìn qua cũng không biết là thủy tinh hay kim cương nữa, dù sao cũng trong suốt, mơ hồ có thể cảm giác được nó tản mát ra một tia quang mang cực kỳ yếu ớt. Tiểu Lôi đang ngưng thần quan sát, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng hét lớn phẫn nộ! Sau đó có tiếng bước chân gấp của hai người truyền đến.

Tiểu Lôi xoay người lại, thấy hai người chạy tới chỗ mình!

Nguyên lai trong sơn động này, phía ngược lại với Tiểu Lôi đang đứng, tại vách động có hai lổ hổng, có hai người từ trong đó chạy ra. Nhưng rất lạ, lúc Tiểu Lôi đi vào, lại không hề nghe thấy tiếng hô hấp. Cho nên không phát hiện ở đây có người.

Trang phục của hai người cũng cực kỳ kỳ quái, một người mặc áo bào màu xám, trên đầu đội chiếc nón nhọn. Còn người kia lại mặc một bộ khải giáp kỳ quái thời trung thế kỷ, có điều khải giáp này đã hơi rỉ sét, có chút cũ kỹ, trong tay lão còn cầm một thanh thập tự trảm kiếm, tuổi của thanh kiếm này nhìn qua không biết lớn hơn Tiểu Lôi tới bao nhiêu lần, mặc dù miễn cưỡng vẫn còn hình dạng “kiếm” nhưng thật sự làm người ta lo lắng, sợ rằng chỉ hơi dùng sức, sẽ liền gãy đoạn. Điểm giống nhau duy nhất của hai người, chính là đều già nua, hơn nữa cực kỳ gấy ốm, nhìn qua tựa như chỉ có da bọc xương, bộ râu cũng dài chừng hai tấc, lão nhân gia tới tuổi này, sợ rằng một trận gió cũng có thể thổi ngã.

Hai người xông tới trước mặt Tiểu Lôi, dùng ngữ khí phẫn nộ liên tục la hét điều gì đó.

Bất quá thật là đáng tiếc, bọn họ có thể nói tiếng Pháp, hay tiếng Ý. Dù sao Tiểu Lôi một chữ nghe cũng không hiểu.

Tiểu Lôi cười khổ:”Các người nói gì vậy?”

Hai người vẫn chỉ trỏ Tiểu Lôi, lớn tiếng trách mắng, phảng phất đang rất tức giận.

Tiểu Lôi thở dài, dùng tiếng Anh nói :”Rất xin lỗi, ta đã lén tiến vào nơi này, hai vị là ai? Là người canh giữ nơi này sao?”

Rất đáng tiếc, hai người này cũng không hiểu ngôn ngữ của Tiểu Lôi, chỉ là nhìn qua lại càng thêm giận dữ, người mặc khải giáp, thậm chí còn giơ lên thậptự trảm kiếm của mình, đối diện với Tiểu Lôi, lời nói cũng nhanh hơn, mơ hồ mang theo ý uy hiếp.

Còn lão mặc áo bào màu xám, ánh mắt thủy chung chỉ nhìn chăm chăm vào viên đá trong tay Tiểu Lôi, đột nhiên kêu the thé lên vài tiếng, chỉ vào viên đá trong tay Tiểu Lôi la hét ầm ỉ.

Tiểu Lôi lúc này mới mơ hồ hiểu được vài phần.

Hai lão, người không giống người, quỷ không giống quỷ này, quá nửa là người của Giáo Hội phái đến canh giữ chỗ này ….

Ách…. Còn như tại sao dùng mấy lão già sắp đoạn khí này để canh cửa thì …. Chuyện này à, ở trong nước, ở các nơi không phải là do mấy ông già làm gác cửa hay sao?

Nhưng quần áo của bọn họ làm cho Tiểu Lôi hơi bối rối. Mặc áo bào màu xám còn có thể giải thích là trong sơn động ngột ngạt, mặc để thoáng khí một chút ….. nhưng còn tên mặc khải giáp kiểu mai rùa thì là ý gì?

Có phải mấy vị lão nhân này thích giả trang?

Tiểu Lôi nuốt nước bọt, cười gượng, chỉ chỉ tay vào viên đá, rồi lại chỉ trỏ về pho tượng phía sau, rồi chậm rãi lui ra sau một bước, ý bảo muốn đem viên đá trả về, nhưng chính mình mới vừa đưa tay ra chạm vào pho tượng, hai lão nhân lại như chịu một sự vũ nhục rất lớn vậy!

À, nói thế nào đây, tựa như Tiểu Lôi chạm vào pho tượng là sờ ngực lão bà của họ vậy. Hai lão nhân phẫn nộ cơ hồ như muốn nhảy dựng lên.

Lão nhân mặc khải giáp hét lớn một tiếng, giơ kiếm lên chém tới Tiểu Lôi.

“Mẹ nhà ngươi! Lão tử chỉ là xông vào mà không mua vé, bây giờ mua vé lại là được, cần gì phải chém người chứ!” Tiểu Lôi lập tức thi triển ra Tiêu Dao bộ pháp, nhẹ nhàng né tránh.

Vốn theo tính tình của hắn, viên đá này mặc dù cổ quái, nhưng nếu bị người ngăn cản, trả về cũng không có gì, chính là mình muốn trả về, hai lão nhân chẳng những không cho mình chạm vào pho tượng, hoàn không phân biệt trắng đen, lấy kiếm chém tới, làm cho Tiểu Lôi cảm thấy tức giận.

Hắn nhướn mày, dứt khoát đem viên đá cất vào trong ngực, kêu lên :”Há! Ngươi chém! Ngươi còn chém nữa à! Hôm nay tiểu gia sẽ không trả cho các ngươi!”

Hai lão nhân sắc mặt phẫn nộ, lão nhân mặc khải giáp đột nhiên quỳ xuống trước pho tượng, cánh tay để bên ngực trái, trong miệng lầm rầm niệm câu gì đó.

Tiểu Lôi thở dài :”Cái này không cần đâu…. Đánh không lại, cũng không cần phải quỳ xuống mà. Ngươi cầu pho tượng, nó cũng không giúp ngươi đâu….”

Vừa dứt lời, hai mắt Tiểu Lôi đã trợn lên.

Trong lúc lão nhân này đứng lên, thân người vốn khô gầy như không có da thịt, đột nhiên trong chớp mắt đã trở nên hồng nhuận, gương mặt cũng nhanh chóng khôi phục vẻ trẻ trung.

Nếu nói lão nhìn qua vốn là hơn chín mươi tuổi, trong lúc Tiểu Lôi chớp mắt, lão đã biến thành bảy mươi tuổi, rồi lại chớp mắt, liền biến thành năm mươi tuổi.

Tiểu Lôi vừa qua hai lần hô hấp, lão đã biến lại thành ba mươi tuổi. Râu ria trên cằm, dần dần rụng xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của lão, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ, thân thể tráng kiện.

“Há, cải lão hoàn đồng a!” Tiểu Lôi nhịn không được la to.

Nhưng chuyện càng kinh ngạc hơn đã xảy ra, bên cạnh lão đầu mặc trường bào màu xám, đội chiếc nón nhọn, đột nhiên lại dùng một loại ngữ khí kỳ quái ngâm xướng cái gì đó như là chú ngữ, tựa như những giáo sĩ hát thánh ca, sau đó lão lại giơ cao hai tay, trong tay hiện lên một tia quang mang, bỗng dưng biến ra một mộc trượng dài!

Thân thể của lão dần dần bay lên không trung, cách mặt đất chừng bốn năm thước, giọng ngâm xướng chú ngữ của lão càng lúc càng ngân vang, trên người lão phát ra một vòng quang mang thánh khiết, đột nhiên mộc trượng trong tay xạ ra một đạo quang mang, chiếu lên người kỵ sĩ mặc khải giáp, kỵ sĩ đó rống to lên một tiếng, ưởn thẳng người, càng làm cho Tiểu Lôi ngạc nhiên hơn chính là bộ khải giáp tả tơi trên người, đột nhiên mơ hồ phát tán ra một tầng quang hoa thánh khiết nhàn nhạt!

Tiểu Lôi tuy là chưa ăn thịt heo, nhưng ít nhất cũng đã thấy heo chạy. Thấy tình huống này, hắn đương nhiên hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

Trong lúc nhất thời, một dây những danh từ quen thuộc “kỵ sĩ”, ”ma pháp sư”, “ma pháp gia trì”, “ma pháp chúc phúc” hiện ra trong đầu.

Rốt cục, kỵ sĩ đó đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể mới đó đã xuất ra khí thế hừng hực!!

“Hắc! Là tiểu vũ trụ a …. Ách…. Không đúng, phải nói là đấu khí! Hức, ta không ngờ lại thấy được đấu khí! Đấu khí trong truyền thuyết ư!”

Chương 109 : Thế giới dưới nước

Chuyên lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.

Trong một sơn động ở một thị trấn nhỏ, một nơi gọi là vùng phong cảnh đẹp nổi tiếng Châu Âu, lại đột nhiên có thể nhìn thấy các ma pháp sư và kỵ sĩ mà độc giả đã nghe quen trong các tiểu thuyết huyền ảo! Mà lại còn sống sống sờ sờ! Hai mắt Tiểu Lôi vẫn nhìn cẩn thận, lão kỵ sỹ kia đã hai tay cầm chuôi kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng hét vài tiếng, bước những bước lớn bước về phía Tiểu Lôi, thanh trường kiếm trong tay chém thẳng vào đầu

Tiểu Lôi cười ha ha, bước lùi nửa bước, thái đao trong tay liền đưa lên nghênh đón. Liền nghe thấy một tiếng “keng” vang lên。

Phải biết là thanh thái đao này của Tiểu Lôi tuy nhìn hơi thất vọng một chút, nhưng lúc luyện ra tốn cũng không ít bảo bối, đừng nói những thứ khác, chỉ nói tinh phách huyền thiết kia, thêm nội đan của thượng cổ thần thú Huyền Vũ, đều là thần vật khó có. Mặc dù Tiểu Lôi giữ hỏa hầu của lò luyện chưa đạt, cuối cùng không luyện thành bảo kiếm, mà lại luyện thành hình dạng như thế này, nhưng uy lực thật sự là rất cường đại, mấy ngày nay mỗi lần ra tay, những hùng nhân hay cuồng chiến sĩ gì đó, cũng xem như là những thứ ngoan cố, thì cũng một đao đứt đôi.

Nhưng rõ ràng là cây trường kiếm mục nát rỉ sét này trong tay kỵ sỹ, lại có thể cường mãnh ngoài ý nghĩ, hai người hung hăng chém vài cái, trường kiếm của kỵ sỹ kia không ngờ là không bị gảy đôi.

Lão kỵ sỹ kêu oai oái mấy tiếng trong miệng, cũng không biết lão ta kêu gào cái gì nữa, trong lòng Tiểu Lôi lại có chút kinh nghi. Mắt thấy bên cạnh vẫn còn lão ma pháp sư, trong lòng hắn không dám lơi lỏng, đột nhiên trong miệng niệm mấy câu tiên quyết, thái đao thoát khỏi tay bay lên.

Đây là pháp quyết tiêu chuẩn để chế ngự phi kiếm. Tiểu Lôi vốn hết lòng ái mộ đám thần tiên chân chính ngự kiếm lâm địch, không cần tự mình ra tay, mà lại tiêu sái điều khiển phi kiếm sát thương người. Nhưng tự mình ngàn cay vạn đắng luyện ra con dao phay xấu xí này, trong lòng hắn tức giận, ngày thường rất ít khi dùng khẩu quyết điều khiển phi kiếm để đối phó với kẻ địch. Luôn cảm thấy người khác dùng phi kiếm, bản thân phải phi “dao phay”, thực sự là quá mất mặt. Hôm nay rốt cuộc lại phải sử dụng.

Miệng Tiểu Lôi niệm động khẩu quyết, hai ngón tay tạo thành kiếm quyết chỉ trỏ, thái đao bay lên giữa trời, hóa thành một đạo hắc khí bay lên bay xuống, chém trái chặt phải. Lão kỵ sĩ tức khí kêu to liên tục, nhưng lại không có cách nào khác. Trong lòng lão tức giận muốn một nhát chém con dao làm bếp tà ác kia ra làm hai, nhưng làm gì mà dễ dàng như vậy?

Tiểu Lôi nheo mắt lại nhìn lão ma pháp sư, ngược lại không có ý tốt chậm rãi bước lại gần. Lão già ma pháp sư râu dài nhìn Tiểu Lôi đi lại, đã biết là hắn không có ý tốt, một cây pháp trượng dương cao, trong miệng niệm động những chú ngữ gì đó, hô lên mấy tiếng, từng quả cầu lửa bắn rất nhanh về phía Tiểu Lôi.

“ A ha, quả nhiên là ma pháp a!” Tiểu Lôi cười ha ha, trong tay đột nhiên biến ra một cái miếng tròn bóng loáng giống như một miếng kính, đường kính chừng một thước hơn, giống như một thuẫn bài hộ thân cho Tiểu Lôi. Ngay lập tức, những quả cầu lửa kia bắn vào kính liên tiếp dội ra, ngược lại chẳng Tiểu Lôi bị thương một tí nào. Trong lòng Tiểu Lôi thầm nghĩ: “Tấm kính này là Càn Khôn Kính của Hoa Yêu lão bà, ngay cả pháp bảo của đám tu hành nhiều như thế cũng đánh không được, ma pháp vương Tây phương làm sao có thể cùng với tiên thuật Đông phương chúng ta đem ra mà bàn luận?

Sắc mặt lão ma pháp sư hơi biến đổi, đột nhiên chú ngữ đang niệm trong miệng thay đổi, tốc độc tăng gấp bội, mộc trượng trong tay mờ mờ hiện ra từng luồng điện quang lấp lánh, sau đó từng đạo hồ quang lam sắc bắn về phía Tiểu Lôi, Tiểu Lôi cười hắc hắc, vẫn đem Càn Khôn kính ra chắn trước mặt, đạo thiểm điện bắn lên mặt kính, cũng bị phản lại như cũ.

Chỉ là loại thiểm điện này bị dội lại, ngược lại vù một tiếng bắn qua hướng kỵ sỹ. Lão ta đang kịch liệt chống đỡ thái đao tự động bay qua bay lại trước mặt, nào ngờ phía sau có một luồng thiểm điện phóng tới? Lão không một chút phòng bị, bắn vào ngay sau lưng, thân người lập tức bị lảo đảo ngã ra. Tiểu Lôi cười to ha ha: “Thiểm điện dễ bị kim loại hấp thu, nơi này nhỏ như vậy, đồng bạn của ngươi còn bận bộ giáp giống như rùa đen thế kia, mà ngươi vẫn cứ phóng thiểm điện.

Câu này của hắn trái lại rất đúng. Thì ra kỵ sỹ và ma pháp sư này, đều là người tu hành khổ hạnh trong giáo hội. Ẩn trong thánh địa này khổ tu, một là tu luyện, hai là phụ trách bảo vệ Thánh thủy chi địa này. Loại người này sống trong sơn động ngày tháng vô tận, mặc dù khổ tu trong sơn động, thực lực lớn mạnh, nhưng mà những năm trở lại đây lại đều trải qua trong sơn động, căn bản là không có kinh nghiệm giao thủ với người.

Lão kỵ sỹ kêu lên thảm thiết, ngất đi, khải giáp sau lưng đen ngòm, còn lờ mờ bốc khói…. Lão ma pháp sư hoảng sợ lướt tới, lại không đề phòng thái đao của Tiểu Lôi chém xuống trước mặt, lão ma pháp sư theo bản năng chỉ có thể chụp phải cái gì thì lấy cái đó mà đỡ.

“ Cắc” một tiếng, cây trượng của ma pháp sư bị chặt làm đôi. Lão ta té ngồi xuống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn pháp trượng của mình, đột nhiên kêu gào, thần sắc bi thảm. Tiểu Lôi thở dài, thu lại thái đao và Càn Khôn kính, cười khổ: “ Hà tất như vậy? Là do các người đánh ta trước, chẳng qua là một khúc gỗ thôi mà? Ngoài kia nhiều cây như vậy, tùy ý chặt một cây là được rồi.”

Lão ma pháp sư quay đầu lại nhìn Tiểu Lôi, lầm bầm nói mấy câu gì, thần sắc phẫn nộ dị thường, đại khái là nguyền rủa gì đó “ Thượng đế sẽ trừng phạt ngươi…”.

Tiểu Lôi định bỏ đi, nhưng lại nhìn thấy một chuyện làm hắn cảm thấy khá hứng thú. Ngay lúc kỵ sĩ bị thiểm điện làm tổn thương, tầng quang hoa mờ mờ trên người hắn cũng tiêu thất, đột nhiên già nua đi một cách nhanh chóng, da thịt vốn hồng hào trở nên như cây khô, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

Lão ma pháp sư lập tức từ trong người lấy ra một bình sắt nhỏ, chạy đến bên thủy đàm múc đầy bình, lại đem đến cho lão kỵ sỹ. Lão kia tinh thần lập tức phấn chấn trở lại, vết thương trên áo giáp phía sau lưng cũng đã khép liền lại. Tiểu Lôi kinh ngạc, nhịn không được liền hỏi: “Ý? Không lẽ đây thật sự là thánh thủy?”

Không thèm để ý tới hai lão già đang kêu la ầm ỉ, Tiểu Lôi chạy đến bên thủy đàm, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái bình múc đầy nước.

Hai lão già bên cạnh chỉ biết căm hận nhìn hành động của hắn, ngược lại không tiến đến ngăn cản, mà trong ánh mắt lão ma pháp sư lại còn có vẻ giễu cợt. Tiểu Lôi bắt gặp sự kỳ quái trong ánh mắt đối phương, lắc lắc cái bình trong tay, đột nhiên chợt nghĩ ra.

Hắn nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại chỗ phía trên cái bình sắt trong tay ma pháp sư,… có thể nhìn thấy cái bình sắt kia mờ mờ có một tia quang mang thánh khiết. Tiểu Lôi cười ha ha: “Ta hiểu rồi, thì ra nước này đích thật là thánh thủy, nhưng sử dụng cách thông thường để uống trực tiếp thì không có tác dụng, bắt buộc phải sử dụng cái bình của các ngươi? ”

Hắn làm một bộ mặt dữ tợn, đi lại, không thèm để ý tới sự phẫn nộ của ma pháp sư liền cướp lấy cái bình trong tay lão, nhìn qua, thật sự là không khách khí liền ôm vào lòng mà cười: “Tối nay là do các ngươi chọc giận ta trước á, người chiến bại phải trả giá đắt, người thắng lợi thì nên đạt được chút chiến lợi phẩm, đây là lẽ đương nhiên đúng không?

Lão ma pháp sư tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, khuôn mặt kỵ sỹ ngồi trên đất cũng đầy vẻ tức giận, sắc mặt dần chuyển đỏ, chỉ là lúc này cả hai người đều không phải là đối thủ của Tiểu Lôi, chỉ có thể kìm nén.

Tiểu Lôi cất bước đi, nhưng đột nhiên nghe ma pháp sư kêu oa oa rất to, đứng phắt dậy, từ phía sau một cước đá tới. Tiểu Lôi nghiêng người né: “Ý, ma pháp sư chẳng phải là không biết võ công sao? ” Mắt thấy ma pháp sư mặt đầy vẻ phẫn nộ, nhưng thân người lại rất lanh lẹ, liên tục đá về phía Tiểu Lôi, thối pháp của lão ta hết sức quái dị, không ngờ là có chút giống “Liên Hoàn Thích” trong võ thuật Trung Quốc.

Nguyên là trong truyền thống, ma pháp sư là không hiểu kỹ thuật võ công. Nhưng rốt cuộc lúc này không phải là trung thế kỷ, cũng không phải thời xưa. Loại phương thức truyền thống này sớm đã bị phân ra rất rõ ràng rồi.

Hai lão già này vốn là những kẻ khổ tu ở trong sơn động trên núi tu luyện, đồng thời cũng chẳng phải là Kỵ sỹ và Ma pháp sư chân chính ở thời cổ đại. Phải biết rằng thời cổ đại, Giáo Hội bồi dưỡng ma pháp sư, đều là từ nhỏ bắt đầu huấn luyện ma pháp, ma pháp sư đa số đều là những kẻ văn nhược, không biết võ công. Nhưng bây giờ đã không còn cái truyền thống đó nữa.

Lão già này sử dụng loại võ công có tên gọi là “Thích Thối Thuật kiểu Pháp”, đây là một loại kỹ thuật chiến đấu Pháp quốc, tương truyền là một kỵ sỹ trung thế kỷ đã sáng tạo ra, rất nhiều quý tộc nước Pháp đều đã học qua. Lão già này bản thân là một quý tộc, học một ít Thích thối cước cũng không lạ.

Lấy ví dụ, trong xã hội hiện nay, cho là một nhân viên văn phòng, cũng có khả năng ngoài giờ làm việc, học vài chiêu TaeKwonDo tại các trung tâm rèn luyện sức khỏe. Ai quy định ma pháp sư là nhất định không thể biết một chút võ công?

Tiểu Lôi liên tục né tránh, nhưng nhìn thấy lão già giương nanh múa vuốt vừa đá vừa đấm về phía mình, nếu hắn trở tay chém ra một đao thì sẽ hạ lão ngay.

Vừa rồi lão kỵ sỹ kia phản lão hoàn đồng, biến thành hình dáng trẻ tuổi, hắn đánh nhau với lão không hề có gì câu thúc. Nhưng hiện tại muốn hắn hạ độc thủ đối với một người xem chừng già đến mức gần nhập thổ …Tiểu Lôi vẫn chưa tồi tệ đến thế.

Hắn vẫn liên tục né tránh, thân người đã lui gần đến bờ thủy đàm, thình lình lão già kêu to một tiếng, thân người bổ nhào lên, ôm lấy Tiểu Lôi như một con bạch tuộc. Vốn là thân pháp của Tiểu Lôi kỳ diệu, lão già này cơ bản đừng nghĩ đến chuyện bắt lấy dù một góc áo của hắn, nhưng không ngờ lão kỵ sỹ bò dậy, chụp lấy chân của Tiểu Lôi.

Lão ma pháp sư đã ôm chặt lấy phía sau lưng Tiểu Lôi, đôi tay sờ lên mặt của Tiểu Lôi, ngón tay cong cong, rõ ràng là để móc mắt của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi giật mình sợ hãi. Mặc dù hắn có bán tiên chi thể, không dễ dàng bị thương, cho là bị thương cũng có thể lành trong nháy mắt……nhưng nếu tròng mắt bị người ta lấy đi, có thể mọc lại hay không thì rất khó nói.

Chỉ cảm thấy tay đối phương đã sờ tới đôi mắt mình, Tiểu Lôi không cố kỵ gì nữa, kêu to một tiếng, kình khí trong nội thể bạo phát ra ngoài, hai cánh tay chấn mạnh, lão già bắn ra. Lão kỵ sỹ đang ôm chân hắn, lại đột nhiên đê tiện chụp lấy bụng dưới của Tiểu Lôi……

“Mẹ!” Tiểu Lôi tức giận mắng to, nhấc chân lên đá lão một phát văng ra, nói: “Ta đã giết cha các ngươi hay là cưỡng hiếp mẹ các ngươi chứ hả? Ta có thâm thù đại hận gì với các ngươi? Nhất định phải lấy cho được mạng ta sao? ”

Lão già kia la lớn, lại nhào tới giữ chặt Tiểu Lôi, lần này Tiểu Lôi không lưu tình nữa, mắt lạnh lùng nhìn đối phương đang nắm lấy y phục mình, Đột nhiên vặn người một cái, nội kình bức ra ngoài, chiêu này tựa như là kỹ thuật “Triêm Y Thập Bát Điệt ” trong võ học, sẵn tay hất hai cánh tay của lão già ra, Tiểu Lôi đã nắm được áo lão ta, nhấc bỗng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt bên cạnh lão kỵ sỹ.

Lão kỵ sỹ ngược lại đột nhiên cười rất sầu thảm, nắm lấy thập tự trảm kiếm của mình, trở tay hướng lên cổ mà vuốt xuống. Tiểu Lôi không biết phải làm sao, co tay búng, một loạt kình khí phóng ra, một tiếng “đinh”, thanh kiếm bay vút lên trời, hắn với tay chụp lấy, thuận tay ném xuống thủy đàm, cười khổ: “ Hai vị lão nhân gia, hà tất phải tìm chết tìm sống chứ?”

Hắn vẫn chưa yên tâm, lại nhặt mộc trượng đã gãy đôi của Ma pháp sư lên, cũng thuận tay ném xuống thủy đàm. Hai đoạn mộc trượng kia rơi vào trong nước, lập tức chìm xuống không thấy gì nữa.

Hắn đi tới, một tay nắm một người, đem hai người lôi tới bên bờ thủy đàm, cười nói: “Tiểu Lôi ta là người tu hành, nếu như bây giờ các ngươi chết đi, thì nỗi oan nghiệt này cứ tính lên ta à.Ta phong bế huyết mạch của các ngươi, trong vòng một ngày các ngươi không động đậy được, nhưng chắc hẳn các ngươi ở đây, sẽ có người đưa cơm cho các ngươi phải không? Đến lúc có người nhìn thấy các ngươi, chắc hẳn các ngươi có chết cũng không được. ”

Hắn với tay chạm lên bờ vai của kỵ sỹ, lão rùng mình, chẳng dám động đậy. Tiểu Lôi quay đầu nhìn lão ma pháp sư, chỉ cảm thấy hai mắt lão đỏ ngầu, ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, hắn cảm thấy rờn rợn, mở miệng tính nói, lão ma pháp sư đột nhiên la to một tiếng, lăn đến chân của Tiểu Lôi, hả miệng cắn một cái, Tiểu Lôi hoang mang nhảy lùi về phía sau, nhưng bất ngờ chân đạp vào khoảng không, té nhào xuống thủy đàm…

Nước trong thủy đàm lạnh lẽo ngập đầu, Tiểu Lôi đạp nước, lập tức muốn nổi lên trên, nhưng đột nhiên cảm thấy có điều không đúng.

Thủy đàm này cực kỳ cổ quái, lực nâng của nước nhẹ đến nổi khiến người ta không có cách nào nổi lên, Tiểu Lôi nổ lực đạp nước, thân người ngược lại cứ chìm xuống dưới. Cứ giống như dưới nước có sức mạnh nào đó đang kéo hắn xuống!

Hắn đột nhiên nhớ ra lúc nãy khi quăng hai đoạn mộc trượng vào trong nước, mộc trượng làm bằng gỗ, nhưng trong nước lại không nổi lên, rơi vào là chìm!

Chẳng lẻ là trong nước có điều gì cổ quái?

Chương 110 : Ngày thứ mười

Người từng học qua vật lí đều biết, lực nâng của nước lớn nhỏ quyết định bởi sức nặng của nước, nếu trong khối lượng của nước có nhiều vật chất khác, vậy lực nâng của nước càng lớn. Ví dụ, trong nước biển có nhiều muối, cho nên lực nâng của nước biển rất lớn. Trên thế giới, nước biển có lực nâng cực mạnh là Biển Chết ở Trung Đông, nước Biển Chết có rất nhiều muối, khiến cho trong nước không có sinh vật sinh trưởng, do đó mới có tên là Biển Chết, mà cũng chính bởi khối lượng nước lớn, cho nên lực nâng cũng cực mạnh, người thường bơi ở Biển Chết, cho dù không biết bơi, cũng không chìm được.

Nhưng thủy đàm này lại cổ quái, thủy tính của Tiểu Lôi không tệ, kĩ thuật bơi cũng khá thành thạo, tư thế quạt nước cũng rất chính xác, nhưng lại nước chung quanh lại giống như không khí hư vô, mặc cho hắn quạt nước như thế nào, cũng không thể có được một phần lực lượng, cơ thể vẫn không ngừng chìm xuống.

Tiểu Lôi mặc dù kinh ngạc, nhưng không bối rối, tu luyện của hắn đã rất có căn cơ, mặc dù trong miệng không hít thở được, nhưng trong cơ thể lại có tiên thiên chi khí sản sinh không ngừng, mặc dù đang dưới nước cũng không hề cảm thấy lo lắng. Hắn trái lại đối với thủy đàm này lại rất có hứng thú. Mặc dù cơ thể đang chìm xuống, lại nhịn không được dò xét chung quanh.

Nước chung quanh cơ hồ thuộc trạng thái tĩnh, nhìn quanh chỉ thấy một mảnh u ám. Mà cơ thể vẫn còn đang chìm xuống, Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, thủy đàm này rốt cuộc sâu bao nhiêu?

Đợi chạm đáy nước, đến lúc đó chỉ cần Tiểu Lôi mượn chút lực, có thể dễ dàng thoát ra khỏi mặt nước…, nhưng phía dưới thủy đàm này hình như là một vực sâu, chìm ước chừng một phút, vẫn không thấy đáy.

Tiểu Lôi thử quạt nước, nhưng kỳ diệu là lại không thể đổi hướng dù chỉ một chút, lực nâng của loại nước này không ngờ là bằng không! Nếu nước mất đi lực nâng, cho dù người có kỹ thuật bơi lội, cũng không thể bơi được.

Giống như bạn đem một quán quân bơi lội đặt trong không khí, lực nâng không khí là bằng không, thủy tính của bơi lội quán quân dù cho cao thế nào, cũng không có khả năng bơi lội trong không khí?

Tại loại thủy đàm này, sợ rằng, cho dù quăng một một cọng lông vũ, cũng sẽ chìm xuống.

Tiểu Lôi đưa tay vào trong túi Càn Khôn tìm kiếm, lại không cẩn thận đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, hắn nhẹ nhàng sờ soạng, lập tức tỉnh ngộ, đây là chính là viên đá kỳ quái vừa rồi lấy trên pho tượng.

Ngay lúc này, đột nhiên dưới chân cảm giác đụng phải vật cứng, Tiểu Lôi cúi đầu nhìn, quả nhiên là đụng đáy. Nhưng hắn nhìn kỹ, càng thêm kinh ngạc, nếu không phải đang dưới nước, hắn sợ rằng sẽ há mồm kinh hô!

Dưới đáy thủy đàm này, lại không phải là đá và bùn.

Mà là là mặt đá rất bằng phẳng! Dưới chân là những khối thạch bản rất phẳng, mỗi một khối ước chừng năm mươi phân vuông, dài một thước, được xếp rất chỉnh tề, đưa mắt nhìn lại, những nơi mà mắt có thể nhìn thấy, dưới chân tất cả đều là những mặt đá bằng phẳng!

Tiểu Lôi tuy ngạc nhiên nhưng không lo lắng lập tức trồi lên, ngược lại khom người cẩn thận tìm tòi trên bề mặt, đột nhiên thấy phía trước lờ mờ có vật bằng kim loại sáng bóng, Tiểu Lôi cẩn thận bước tới từng bước, chậm rãi di động, chụp lấy thứ gì đó vừa thấy, lại là thập tự kiếm vừa rồi mình đã quăng xuống!

Tiểu Lôi mân mê thanh kiếm này, cười không ra tiếng. Rất may, mặc dù rơi vào trong nước, Tiểu Lôi vẫn có thể phân biệt phương hướng, đông nam tây bắc đều nhớ rõ rất rõ ràng. Hắn lại sờ soạng dưới nước một lát, phàm những nơi có thể đụng đến đều là đám thạch bản.

Loại thạch bản này rõ ràng là do sức người làm nên. Nhưng tại một thánh địa cổ xưa, một thủy đàm tồn tại mấy trăm năm, dưới đáy nước như thế nào có thể có thứ gì mà dùng nhân công để lát đá?

Tiểu Lôi trong lòng kỳ dị, đột nhiên nội tâm dường như lờ mờ có cảm ứng, chỉ cảm thấy trong nước phía trước mờ mờ tỏa ra một chút quang mang nhàn nhạt, hắn lập tức bước về phía đó.

Càng là hướng về phía trước, càng cảm giác rõ ràng quang mang đó, ánh sáng đó chiếu rọi khiến chung quanh có thể nhìn rõ ràng. Tiểu Lôi cảm giác chung quanh thủy vực càng ngày càng hẹp dần, dường như mình đang đi vào một hành lang dưới nước, dần dần có thể thấy được vách đá hai bên, hiển nhiên nơi này càng đi vài càng hẹp. Rốt cuộc, nhờ tia sáng trợ giúp, Tiểu Lôi đã có thể nhìn được chung quanh. Nơi này không ngờ lại là một hành lang vuông vức!

Trên dưới trái phải, của thông đạo hình vuông, đều là dùng loại thạch bản đó lát ngay ngắn, không có cát đá, không có bùn đất. tựa như là một thứ gì đó do con người làm ra.

Thứ gì đó phát ra tia sáng gì đó cũng dần dần có thể thấy rõ, là một cánh cửa làm bằng đá tấm!

Tiểu Lôi đi tới trước cánh cửa đá, mắt thường có thể thấy cửa có những văn tự ngũ hành kỳ quái. Văn tự đó Tiểu Lôi không biết đó là loại gì, hình như là một loại ký hiệu, có một chút quang mang từ văn tự thượng tỏa ra. Tiểu Lôi đưa tay sờ thử, mới biết rằng văn tự không phải khắc vào mà là chạm nổi!

Sự tỏa sáng, sợ rằng là người chạm những ký tự này đã dùng một loại bảo thạch làm ra. Đó là quang mang tỏa ra yếu ớt từ bảo thạch.

Tiểu Lôi càng ngạc nhiên, hắn sờ từ trên xuống dưới cánh cửa này, chỉ cảm thấy cánh cửa này và thông đạo bên kia rất kín đáo, hiển nhiên hiệu quả phong kín rất tốt ……

Dần dần, hắn từ phía trên cánh cửa, thấy được một vết lõm rất nhỏ, đưa tay sờ, vết lõm đó lại có hình dạng theo quy tắc, có cạnh có góc. Tiểu Lôi lập tức chợt nghĩ, vết lõm đó không ngờ là hình thoi!

Dường như trong tối tăm có một loại lực lượng nào đó, Tiểu Lôi tựa như có quỷ thần sai khiến, lấy từ trên người viên đá kỳ quái trên pho tượng, cẩn thận đưa vào vết lõm, nhẹ nhàng ấn xuống.

Hình dạng viên đá và vết lõm kia hoàn toàn vừa khít! Đem kia viên đá đặt vào, lập tức khiến cánh cửa có vết lõm biến thành một chỉnh thể hoàn mỹ!

Tiểu Lôi trong lòng vẫn còn cảm thấy lạ lùng, biến hóa dị thường đã xảy ra!

Hắn có thể cảm giác rõ ràng, với cánh cửa nguyên bản, thủy vực chung quanh đột nhiên sản sinh một chút ba động, dường như mặt sau cánh cửa phát ra một chút năng lượng ba động vô thanh, sự ba động khiên dẫn thủy lưu, thủy vực vốn yên tĩnh dần dần trở nên nhộn nhạo.

Quang mang của ký tự trên cánh cửa, đột nhiên tăng cường rất nhiều lần, quang mang cường liệt ở dưới nước không ngờ lại chói mắt như vậy, Tiểu Lôi nghiêng đầu, đưa tay đặt lên đám ký tự, ngón tay trong lúc vô ý đặt trên một ký tự nào đó, hơi nhấn vào, chỉ nghe thấy một tiếng động nặng nề, ký tự đó đã bị Tiểu Lôi ấn vào!!

Nguyên lai, các ký tự chạm trên cánh cửa thượng, không hề là một chỉnh thể, mỗi ký tự đều là một hòn đá hình vuông, nhìn mặc dù là một chỉnh thể, kỳ thật được phân chia thành rất nhiều khối!

Giống như …… giống như một bàn phím!

Tiểu Lôi trong lúc vô ý ấn vào một ký tự, đột nhiên, kia cánh cửa hơi nhích động, chậm rãi, từ từ mở ra……

Lập tức, sau cánh cửa khẳng định là một nơi không có nước, cánh cửa vừa mở, dòng nước lập tức chảy vào sau cánh cửa, Tiểu Lôi trong dòng nước không thể khống chế chính mình, cũng theo dòng nước trôi ra sau cửa……

Năm phút sau, gần năm phút mà thôi, cánh cửa lập tức chậm rãi khép lại. Thủy vực lại trở nên yên tĩnh, tựa như chưa có việc gì phát sinh ra ……

Sau khi dòng nước đẩy Tiểu Lôi ra ngoài, hắn lập tức cảm thấy đau đớn.

Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy sau khi trôi qua cánh cửa kia, dường như đã tiến vào một không gian kỳ dị, nơi này không có nước, nhưng đồng thời cũng không có thứ gì, chung quanh mặc dù là hư không, lại có vô số cổ lực lượng kỳ quái đang hung tợn giằng xé thân thể của hắn. Những lực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù thân thể Tiểu Lôi giờ phút này cường hãn hơn rất nhiều so với thường nhân, lại vẫn bị hành hạ đến phải kêu thét lên……

Nhưng này nơi này căn bản kêu không ra một chút thanh âm, hắn đau đến cơ mặt trở nên méo mó. Những lực lượng đó, lôi, kéo, có lúc lại đè ép, dụng các phương pháp khác nhau đang hành hạ thân thể hắn.

Hắn cảm giác mình dường như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cơ thể không ngừng quằn quại trong không gian. Chung quanh có vô số dòng chảy đang hành hạ hắn.

Nhân tiện nói thêm, Tiểu Lôi không thể mở mắt. Bởi vì những lực lượng kỳ quái quá mức đáng sợ, cho dù thân thể hắn cường hãn cũng cảm thấy thống khổ dị thường, hắn sợ mở mắt, đôi mắt yếu ớt sẽ bị thương tổn.

Rốt cuộc, đau đớn càng ngày càng cường liệt, Tiểu Lôi bị cơn đau hành hạ đến sản sinh ảo giác, rõ ràng chung quanh một chút thanh âm cũng không có, trong tai hắn lại dường như có tiếng sấm nổ vang không ngừng.

Cuối cùng, đột nhiên một cổ lực lượng cường đại đem cả người hắn quăng lên cao, Tiểu Lôi ngất đi.

Một chút ý niệm cuối cùng trong đầu hắn là: “ Gặp quỷ, xem ra sau này không thể tùy tiện mở những cánh cửa kỳ quái ……”

Tiếng gió thổi.

Đúng vậy, là tiếng gió, là thanh âm thật rõ ràng!

Là thanh âm!

Là tiếng gió, còn có người tiếng hít thở!

Ở trong không gian kỳ quái đó không biết bao lâu, Tiểu Lôi chưa hề nghe được một chút thanh âm, giờ phút này trong hôn mê, hắn vừa thoáng khôi phục một chút tri giác, lập tức nghe thấy được thanh âm!

Loáng thoáng, có tiếng gió khe khẻ, nói “ khe khẻ” là bởi vì tiếng gió dường như bị ngăn trở. Khoảng cách rất xa. Nhưng từ nơi mình đứng nghe được động tĩnh, tiếng gió đó chắc rất lớn, phong lực phi thường cường đại!

Tiểu Lôi nỗ lực mở mắt, chỉ cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng nề, hắn dùng hết toàn lực, chỉ có thể làm mí mắt miễn cưỡng phân khai một khe hở rất nhở.

Hắn hơi giật giật ngón tay, liền cảm giác được xương cốt toàn thân tựa như muốn rã rời, khắp người đau đớn khôn cùng, hắn nhịn không được rên nhỏ mọt tiếng.

“%¥◎#¥……” Chung quanh lập tức vang lên tiếng người nói.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiểu Lôi, xuýt nửa tưởng rằng mình giống như đám nhân vật chính trong các tiểu thuyết huyền ảo, bị tống tới dị thế giới ……

Bất quá, may mắn! Không có!

Căn cứ vài ngày hắn ở tại thành Toulouse, hắn mặc dù nghe không hiểu loại ngôn ngữ này, nhưng ít nhất, hắn có thể khẳng định, đây là tiếng Pháp tiêu chuẩn!

Giọng đang nói là một thanh âm của cô gái, rất nhẹ nhàng dễ nghe, có thể nghe ra, cô gái đang nói rất trẻ tuổi.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt Tiểu Lôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Tiểu, rồi lại nói một câu gì đó.

Bất quá thật đáng tiếc, Tiểu Lôi vẫn không hiểu tiếng Pháp của nàng.

Đôi mắt chỉ có thể mở một khe hở cực kỳ nhỏ. Cho nên Tiểu Lôi quả thực không thể thấy rõ cảnh vật chung quanh, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn một chút hình dáng mà thối.

Hắn lập tức phân biệt ra, mình đang nằm ở một nơi nào đó, có một cô gái trẻ ngồi ở bên cạnh, mình lại không thấy rõ hình dáng của nàng, chỉ có thể thông qua hình dáng mơ mà phân biệt, nàng có một mái tóc dài, đen.

Tiểu Lôi nỗ lực nâng cánh tay, lại cảm giác được cơ thể không nghe lời, hắn hơi cử động, bắp thịt đau đến không nhịn được, hắn cắn răng, từ trong miệng phát ra một câu: “Đau!”

Hắn này rên lên câu này, cô gái bên cạnh lại đột nhiên vừa mừng vừa sợ, lập tức Tiểu Lôi liền nghe thấy giọng tiếng Trung quen thuộc.

“A? Anh nói tiếng Trung? Anh cũng là người Trung Quốc?” cô gái kinh hỉ kêu lên, ngữ khí mang theo vẻ kinh ngạc và vui sướng.

Tiểu Lôi chỉ có thể từ cổ họng “ Hừ” một tiếng, tỏ vẻ khẳng định.

Cô gái đó dường như cúi gần một chút, nhẹ nhàng sờ động mạch chủ trên cổ Tiểu Lôi, sau đó thở dài, nói: “ Anh đừng loạn động …… tình hình của anh tựa như không được tốt. Thật sự rất kỳ quái, anh làm sao lại một mình nằm ở nơi hoang vắng…… nơi này đang là âm mười độ! Quần áo trên người đã rách nát, mà anh lại có thể cứ như vậy nằm ở ngoài trời, lúc ta phát hiện anh, trong tay anh đang cầm một thanh trường kiếm kỳ quái …… đó là thập tự kiếm của kỵ sĩ trung thế kỉ phải không? Cơ thể anh có thể đã bị thương tổn bởi giá rét, ta hiện tại không có biện pháp trị liệu cho anh, chúng ta vẫn còn trên núi, đợi khi nào xuống núi tìm bệnh viện mới có thể trị liệu cho anh ……”

Tổn thương vì giá rét?

Tiểu Lôi cười khổ, hắn rất rõ ràng, mình tuyệt đối bất không bị tổn thương vì giá rét. Mà là bị các loại lực lượng kỳ quái khủng bố trong không gian đó làm bị thương. Quần áo trên người rách nát, không khó giải thích, dưới sự chèn ép của các loại lực lượng khủng bố, nhờ mình đã từng thoát thai hoán cốt, thân thể cường hãn còn chịu không được, quần áo trên người cũng đã sớm rách nát biến hình.

Cô gái đó đột nhiên cười: “Thật không thể tưởng được anh lại có thể là người Trung Quốc, lúc ta phát hiện anh, còn tưởng rằng anh là dã nhân gì đó? Ai, anh sao lại mặc y phục phong phanh như vậy ở nơi này? Còn cầm một thanh kiếm nữa?”

Tiểu Lôi nỗ lực nuốt khan, hắn không sợ bị thương, dù sao trong túi Càn Khôn có không ít linh đơn diệu dược. Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng dây kéo.

Soạt một tiếng, lập tức lều đã bị mở ra, gió tuyết từ bên ngoài lều thổi vào, một bóng người đi vào, sau đó Tiểu Lôi lại nghe thấy được một giọng nói to rõ của một nam nhân nói chuyện với cô gái, rồi lại đi ra ngoài.

Cô gái kéo cửa lều lại, thở dài, ngữ khí mang theo vài phần ưu tư, nói với Tiểu Lôi: “ Không xong, chúng ta gặp bão tuyết …… đội trưởng nói chúng ta có thể bị kẹt ở đây một thời gian, hơn nữa liên lạc của chúng ta cũng bị đứt đoạn …… ai, chuyện này phải làm sao bây giờ …… anh tựa như bị thương rất nghiêm trọng ……”

Tiểu Lôi nghe xong lời này, đột nhiên trong lòng trầm xuống, dường như lờ mờ cảm thấy một điều gì quái dị, một ý niệm cổ quái trong đầu hắn chợt lóe lên, hắn dường như đã bắt được ý niệm đó, nhưng rồi lại để vuột mất……[Audio] Thâu Thiên Chi Đạo (Dịch Lược Thiên Ký)

Ngay lúc này, một ống hút đưa lên miệng Tiểu Lôi.

“Anh có thể hút không? Anh phải hút lấy chút nước.”

Tiểu Lôi hút lấy vài hơi, nhưng sau đó, cô gái đó nói một câu, làm Tiểu Lôi “phì” một phát, toàn bộ nước trong miệng đều phun hết ra ngoài, mặc dù toàn thân đau đớn vô cùng, hắn vẫn liều mạng mở mắt, kiên quyết nhìn cô gái trước mặt!

Bởi vì, cô gái đó dường như thì thầm một câu:

“Ai, chúng ta ở trên núi Pyrenees đã là ngày thứ mười, xem ra bão tuyết so với dự đóan đã đến sớm hơn. A, đúng rồi, anh tên là gì …… à, ta gọi là Nguyệt Hoa, cũng là người Trung Quốc giống như anh.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)