1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Audio] ẨN SÁT
  4. Tập 2: Trại hè – Chỉ là ngoài ý muốn (c6-c10)

[Audio] ẨN SÁT

Tập 2: Trại hè – Chỉ là ngoài ý muốn (c6-c10)

❮ sau

Chương 6 : Trương Nhã Hàm.

Nói là chuyện quái lạ đương nhiên cũng hơi quá, chỉ là có thể thấy Hoàng Hạo Binh và một đám trẻ ở trong phòng làm bài thi mà không đi ra ngoài chơi trong lúc nghỉ hè, vậy thì so với kỳ quái cũng không khác bao nhiêu.

Ở Hoàng gia có chừng bảy tám đứa trẻ tầm tuổi như Gia Minh, còn có mấy người họ hàng cũng đưa đám trẻ tới thành phố chơi trong dịp hè, lúc này tổng cộng có hơn mười đứa trẻ đang vây quanh chiếc bàn ăn dài viết thứ gì đó giống như bài thi.

Trong ba người lớn đang đứng đốc thúc ở một bên có một người là Hoàng Bính Hưng mà Gia Minh phải gọi là bác ba, một nam một nữ khác đều là thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, nam chính là Hoàng Hạo Vân con trai của Hoàng Bính Hưng, là một kẻ ăn chơi trác táng điển hình, thường ngày cũng không ở trong nhà mà luôn ở bên ngoài ỷ vào gia tộc để nghênh ngang hống hách, thường xuyên cùng đám thiếu gia cùng loại như hắn tụ tập chung một chỗ.

Bất quá, xem ra lúc này Hoàng Hạo Vân cũng khá thành thật, khuôn mặt luôn mỉm cười, nguyên nhân đương nhiên là vì cô gái đang đứng bên cạnh kia, tuổi cô ta cũng chỉ chừng hai mươi, đeo cặp mắt kính nhỏ, rất có bộ dạng tài trí mà xinh đẹp, mặc dù trên khoé miệng lúc nào cũng có một nụ cười nhàn nhạt nhưng Gia Minh có thể nhìn ra được, thực ra cô ta rất ghét phải ở bên mấy vị thiếu gia lúc nào cũng ríu rít này.

Hắn cười thầm trong lòng, đang muốn trở về phòng thì lại bị Hoàng Bính Hưng gọi lại.

“Gia Minh, cháu chờ một chút.”

“Bác ba?”

“Cháu đem đồ đạc để xuống, ở lại làm một bài thi.”

“Ồ.”

Gia Minh cất túi du lịch mới mua vào phòng, sau khi đi ra mới biết, thì ra vị mỹ nữ kia tên là Trương Nhã Hàm, gia tộc nàng cũng rất có địa vị tại thành phố Giang Hải, nghe nói cô ta mới về nước sau khi du học tại Cambridge, chuẩn bị tới trường trung học quý tộc mới được xây dựng tại thành phố Giang Hải để dạy học, lần này tới đại khái là để hiểu rõ tố chất của đám trẻ có thể tiến vào học viện quý tộc.

Về mặt khác, xem ra Hoàng Hạo Vân kia cũng rất thích cô ta, còn về phần Hoàng Bính Hưng, đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này để xúc tiến đám hỏi giữa hai gia tộc.

Những chuyện giữa gia đình quý tộc thế này, Gia Minh có thể suy luận ra từ mấy lới nói chuyện. Sau khi hỏi rõ ràng nó mới vừa tốt nghiệp tiểu học, Trượng Nhã Hàm liền chọn một bài thi cho nó, loáng thoáng có thể nghe thấy Hoàng Hạo Vân đứng bên cạnh nói:

“Thành tích của nó luôn không tốt…”

Gia Minh cười thầm một tiếng, làm bộ làm tịch cắn bút hồi lâu mới trả lời để thể hiện đề thi này rất khó. Hắn luôn khống chế thành tích của mình trong khoảng sáu, bảy mươi điểm, lần này cũng chỉ viết sáu mươi phần trăm đề, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.

Lúc thời gian chuẩn bị kết thúc, Linh Tĩnh chạy vào tìm hắn. Sau khi nộp bài thi, hai người liền cùng nhau đến võ quán. Trong lúc làm bài thi, Gia Minh cũng nhiều lần liếc thấy Hoàng Hạo Vân đặt sự chú ý của mình lên Linh Tĩnh, lúc này Linh Tĩnh đã mười ba tuổi, cô bé này dậy thì khá sớm, lúc này đã cao hơn Gia Minh nửa cái đầu, là một cô gái nhỏ ai thấy cũng sẽ sinh lòng yêu thích.

Gia Minh đương nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Hoàng Hạo Vân là gì, mặc dù vẫn không đến nỗi xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng hắn đã âm thầm suy nghĩ tối nay có nên hạ chút thuốc cho người này, khiến hắn bất lực từ bây giờ để tránh mối hoạ sau này hay không.

Ăn cơm tối tại võ quán xong, lúc xem truyền hình, Gia Minh thuận miệng hỏi Linh Tĩnh vài vấn đề, Linh Tĩnh cũng chỉ trả lời được chút ít, trong lòng hắn thầm kêu không ổn.

Đối với Gia Minh mà nói, muốn khống chế được điểm số của bài thi rất đơn giản, nhưng muốn xác nhận độ khó của bài thi lại không đơn giản, sau khi âm thầm xem qua chương trình trung học một lần, đối với hắn mà nói, chương trình trung học cũng tốt, chương trình tiểu học cũng được, tất cả đều tầm thường không có gì khó khăn cả, lẽ nào đề thi lần này rất khó? Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên liền cảm thấy không ổn.

Khi trở lại biệt thự đã là chín giờ, trong phòng lớn sáng ngời, hôm nay các vị cha chú của Hoàng gia cũng chiêu đãi những sinh viên tài cao trở lại từ Cambridge, hỏi Bạch quản gia mới biết vị Trương tiểu thư này sẽ ở lại đây một đêm, Hoàng Bính Hưng và các vị khác cũng rất có hứng thú với đám hỏi giữa hai nhà.

Khi đi qua bên cạnh phòng lớn, Trương Nhã Hàm kia như cố ý hay vô tình nhìn sang một lần, Gia Minh biết, quả nhiên chuyện cũng có chút phiền phức. Quả là như vậy, sau khi trở lại phòng không lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

“Là ai? Ta muốn đi ngủ.”

“Chị là Nhã Hàm lúc tối, bọn họ nói em không ngủ sớm thế này, thật sự ngủ rồi sao?”

Chị Nhã Hàm thật buồn nôn… Gia Minh bất đắc dĩ thở dài, đi ra mở cửa:

“Có chuyện gì sao?”

“Chị có thể vào không?”

“Được.”

Hắn tránh người, nhìn những đồ vật trong phòng lại cảm thấy hơi nhức đầu, thực ra phòng của hắn rất đơn giản. Chỉ đơn giản có một chiếc ghế, bàn học, giường, ở góc tường có xếp một chồng sách, cạnh đó còn có cây gậy đánh bóng chày Hoài Sa tặng cho hắn, đồ trên bàn lung tung lộn xộn, còn có một chiếc radio đã bị tháo rời ra. Mấy năm nay tính cảnh giác giảm xuống, đồ đạc còn chưa kịp thu lại, nhưng dù sao vẫn chỉ lắp ráp được một nửa, tin rằng hắn là không có ai đoán được hắn đang tập chế tạo bom.

Nhìn chiếc radio trên bàn, Trương Nhã Hàm thản nhiên cười:

“Gia Minh có thể tự sửa chữa những thứ này sao? Thật lợi hại!”

Trong lòng Gia Minh đột nhiên có ý nghĩ, đóng cửa lại, uể oải ngả xuống giường:

“Một chút việc nhỏ, tôi chỉ tuỳ tiện mở ra xem mà thôi, chị làm ơn đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi được không, thật buồn nôn.”

Mặc dù thời buổi này Cổ Hoặc Tử còn chưa ra đời, nhưng bên ngoài lại có không ít lưu manh, Gia Minh làm ra bộ dạng này quả nhiên khiến Trương Nhã Hàm nhíu mày, sau đó cười nói:

“Chị đã hỏi những người khác, bọn họ đều nói thường ngày em đều chơi chung với một đám lưu manh, thành tích học tập rất không tốt, đều chỉ đủ đạt đủ tiêu chuẩn, nhưng lần này em cũng có thể đạt tiêu chuẩn… Đây là bài thi của em, chỉ là lúc trước chị lấy nhầm, đây thực ra là bài thi tốt nghiệp của học sinh trung học…”

Gia Minh cười thầm trong lòng, cầm lấy bài thi, nhìn một lượt rồi ném sang một bên:

“Mò mẫm cũng có thể mò được đạt tiêu chuẩn, vẫn để cho học sinh trung học làm đi. Còn nữa, mọi người sống phải giảng nghĩa khí, chị nói xấu bạn tôi, tôi không muốn nói chuyện với chị, đi ra ngoài! Anh Hạo Vân còn đang chờ chị đi ngủ hả?”

“Đứa bé như em tại sao…”

Trương Nhã Hàm đỏ mặt lên,

“Chị và Hoàng Hạo Vân không có gì cả, em…”

“Không liên quan gì tới tôi cả.”

Gia Minh lẩm bẩm một tiếng, rõ ràng Trương Nhã Hàm bị lần cố ý sinh sự này khiến tức giận, cũng không còn tâm tình tìm hiểu điều gì, nói một câu: “Ngủ ngon”, rồi thở phì phì rời đi.

Ngày thứ hai khi Trương Nhã Hàm rời khỏi Hoàng Gia, Gia Minh đã đến võ quán, nếu không không thể không bị trừng phạt vài lân. Lại qua mấy ngày, cuối cùng thì trại hè cũng bắt đầu, buổi sáng hôm đó ba người không đi ra ngoài chạy bộ, mỗi người đều đeo ba lô cắm trại dã ngoại thật to tập hợp tại cửa võ quán Diệp thị.

Trong thời gian nghỉ hè Liễu Hoài Sa đã cắt tóc ngắn, mặc áo ngắn tay gọn gàng, quần leo núi, nhìn qua giống như giả trai, Linh Tĩnh cũng trang điểm ổn thoả, lại có vẻ sáng ngời đáng yêu. Hai cô bé này dậy thì khá sớm, lúc này hai người cũng đã cao hơn Gia Minh nửa cái đầu, hơn nữa bề ngoài của Gia Minh bình thường, lúc này nhìn qua lại giống như một người hầu theo hai vị tiểu thư ra ngoài. Tầm thường như vậy, cũng chính là hiệu quả mà Gia Minh vẫn theo đuổi.

Trại hè được ghi rõ là trại hè của học sinh, song khi tới điểm tụ tập ba người mới phát hiện những người tham dự căn bản đều là học sinh trung học cơ sở hoặc trung học phổ thông, trong những người lục tục tới đây, tổng cộng có hai mươi hai người tham gia tính cả ba người bọn họ, có thêm ba nữ sinh trung học cùng nhau đến, còn lại tất cả đều là nam sinh.

Người dẫn dội chính là một thanh niên chừng hai mươi tuổi nhìn qua cũng đáng tin tưởng, thuộc về loại người mặt mày sáng sủa, sau khi soát qua tên một lần để xác định mọi người đến đông đủ thì xe ô tô cũng đã tới. Đến khi lên xe Gia Minh mới phát hiện một đôi nam nữ đang cùng người dẫn đội chào hỏi, đó dĩ nhiên lại là Trương Nhã Hàm và Hoàng Hạo Vân.

Chương 7 : Trại hè.

Mâu thuẫn cũng không lớn, vì vậy cũng không tính là không phải oan gia không gặp gì đó. Chỉ là khi thấy Gia Minh, Trương Nhã Hàm rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không chào hỏi.

Mấy năm sau, một cuộc lữ hành như vậy chẳng qua cũng chỉ là một loại hình giải trí mà thôi, nhưng lúc này dù sao cũng là năm 94, quan hệ nam nữ vẫn còn nhiều giới hạn, ba nữ sinh đến cùng với nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng đùa giỡn với nhau, Gia Minh và Linh Tĩnh ngồi chung với nhau theo lẽ thường, lấy radio Linh Tĩnh mang theo ra để nghe chương trình phát thanh, một bộ tai nghe chia ra mỗi người đeo một cái.

Trong cả xe chỉ có hai đứa nhỏ bọn họ giống một đôi tình nhân, Linh Tĩnh lại xinh đẹp như vậy, trên đường đi đám nam sinh còn lại thỉnh thoảng lại nhìn sang với ánh mắt tò mò và hâm mộ.

Về phần Liễu Hoài Sa lại ngồi riêng một chỗ, vừa ăn kẹo que vừa lấy máy chơi game bỏ túi loại mới nhất ra chơi xếp hình kiểu Nga, Trương Nhã Hàm ngồi ở hàng ghế phía trước cũng thỉnh thoảng quay sang nói chuyện vài câu với người dẫn đội, đối với Hoàng Hạo Vân thì vẫn lãnh đạm.

Gia Minh thầm nghĩ xem ra cô ta mới về nước, vì vậy muốn xem xem rốt cuộc những học sinh này như thế nào, để ứng phó cho thời gian dạy học sắp tới, về phần Hoàng Hạo Vân, đơn giản chỉ là một kẻ theo đuôi mà thôi.

Thỉnh Thoáng ánh mắt Trương Nhã Hàm cũng sẽ chú ý đến Gia Minh, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, đứa bé này rất ác liệt, trong lòng lại giận dữ, lại thấy hai đứa trẻ nhìn như tình nhân kia liền hận không được đi qua vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của gia minh, tránh cho tiểu mỹ nữ như Linh Tĩnh bị hại.

Nàng trở lại từ nước ngoài, tư tưởng tiến bố, sẽ không cho rằng bởi vì hai người tuổi còn nhỏ mà quan hệ sẽ thuần khiết, dù sao ở Anh quốc, rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi đó đều đã vượt qua một bước cuối cùng.

Chỉ chốc lát chiếc xe khách lớn đã rời khỏi khu vực thành thị, nàng thấy hai người thân mật nghe chung một chiếc radio liền nói với người dẫn đội vài câu, chỉ một lát sau người dẫn đội liền lấy ra một chiếc catset, bỏ băng từ vào, lập tức bài hát “Đao kiếm như mộng” của Chu Hoa Kiện đã văng vẳng trong xe.

Lúc này Album “Gió mặc gió, mưa mặc mưa” của Chu Hoa Kiện cũng chưa phát hành được bao lâu, nhưng hát hay dù sao vẫn là hát hay, người dẫn đội kia muốn làm không khí náo nhiệt lên, liền hát lên theo bài hát, sau một lát, trong xe trước sau cũng vang lên tiếng hát nhỏ. Gia Minh và Linh Tinh không thể tiếp tục nghe radio, liền dừng lại nghe hát.

Trương Nhã Hàm âm thầm đắc ý, nhưng trong lúc vô tình quét mắt qua lại thấy trên khóe miệng Gia Minh dường như đang nở nụ cười hài hước, tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng vậy, khi nhìn lại lại thấy Gia Minh nhắm mắt lại nghe khá là say mê, lúc này mới xác định đó là ảo giác trong lòng mình.

Đến khoảng hơn mười giờ mọi người đã tới địa điểm cắm trại, đầu tiên là ăn cơm trưa tại một khoảng đất trống trong rừng cây ở dưới chân núi, kế hoạch tiếp theo là sau khi ăn cơm trưa xong sẽ leo lên đỉnh núi, sau đó dựng lều trại ở đó để qua đêm.

Đây đại khái là địa điểm mà cơ quan du lịch đã tỉ mỉ lựa chọn. Dưới sự dẫn đường của người dẫn đôi, mọi người xuyên qua rừng cây nhỏ rồi tới ven bờ một hồ nhỏ tại giữa trung tâm, rừng cây bao quanh, hồ nước trong suốt, trên thảm cỏ xanh biếc điểm xuyết thêm vài đóa hoa vàng, chụp hình tại nơi này đúng là không tồi. Mọi người vừa thấy liền lập tức thích nơi này, sau đó chia ra người đi kiếm củi, người nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.

Người dẫn đội kia vốn muốn dùng hình thức rút thăm để tách mọi người thành những đội nhỏ, nhưng mỗi người đều đã có đội của mình, ai cũng không đồng ý tách ra, vì vậy liền bỏ đi suy nghĩ này, chỉ là rõ ràng hắn cũng khá bận tâm ba người Gia Minh có thể hoàn thành không khi đem dụng cụ nấu nướng phân phát cho mọi người.

Nam nữ xung quanh cũng đều hoan nghênh ba người Gia Minh gia nhập vào đội của mình, nhưng lòng háo thắng của Liễu Hoài Sa mạnh, liền từ chối ngay tại chỗ:

– Hừ, còn chưa biết ai sẽ không có cơm ăn đấy!

Mặc dù ngoài miệng khoe khoang như vậy nhưng trên thực tế bản thân cô nàng này từ trước đến giờ đều là nữ nhân hiện đại rời xa nhà bếp, chỉ là theo nàng biết, Linh Tĩnh thường ở già giúp mẹ nấu ăn, mà Gia Minh dường như cũng biết nấu ăn, vì vậy cũng không lo lắng.

Nhiệm vụ vừa được phân, nàng liền ra ngoài gom củi nhóm lửa, Gia Minh vo gạo, Linh Tĩnh chuẩn bị món ăn, tất cả cũng xem như thuận lợi, chỉ một lát sau ngọn lửa liền cháy lên hừng hực, nồi cũng đã đặt lên, chỉ chờ cơm chín, chỉ là mấy cô bé kia hái mấy cây nấm độc về khiến Gia Minh bị dọa nhảy dựng lên.

Sau khi giải quyết xong mấy cây nấm độc, Gia Minh cầm radio nằm xuống bãi cỏ nghe chương trình phát thanh, ba người ngồi ở đó nhìn mấy người được nuông chiều từ nhỏ bận rộn không ngừng, Liễu Hoài Sa và Linh Tĩnh chỉ trỏ, rất ồn ào nhạo báng. Hoàng Hạo Vân kia chạy đến bờ hồ vo gạo, kết quả là toàn bộ một nồi gạo bị đổ xuống khiến bên này cười to không dứt.

Người dẫn đội vội vàng lấy thêm gạo bù vào, Hoàng thiếu gia thoát khỏi việc này liền chạy đến chỗ Trương Nhã Hàm đang bận rộn rồi vênh váo tự đắc than phiền, nói nào là nơi này thật nhàm chán, đi chơi cùng trẻ con thực buồn, hắn ở nhà như thế này thế kia, không ngừng khoe khoang. Trương Nhã Hàm nghe mà khuôn mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng thật sự là muốn đào một cái lỗ chui xuống để chứng minh “Ta không quen hắn”.

Sau một trận rối loạn như gà bay chó sủa như thế, Linh Tĩnh đại khái là muốn vào trong rừng đi vệ sinh liền đứng dậy rời đi, đúng lúc này lại có một tin tức được thông báo trên radio:

“Khoảng mười một giờ sáng hôm nay, hai tên cướp có súng xông vào một ngân hàng nông nghiệp ở ngoại ô thành phố Giang Hải cướp đi sáu vạn bảy ngàn nhân nhân tệ, sau đó lái xe chạy về hướng quốc lộ số 42 thoát đi…”

Gia Minh đứng dậy vươn vai, “A”, tiếng kêu đau đớn của Linh Tĩnh truyền tới, nàng vừa mới đi đến bên rừng cây nhỏ liền bị một người trung niên đang lao ra đụng ngã, trên mặt người này có một vết sẹo dài, sau lưng đeo túi du lịch, xem ra cũng là lên núi cắm trại, một gã mắt tam giác cũng vọt ra ngay sau hắn, lại còn thuận miệng mắng câu gì đó, mắt thấy nhiều người nhìn vào như vậy, hai người cũng ngơ ngẩn tại chỗ.

Linh Tĩnh ôm cái trán bị đụng đau bò dậy, Gia Minh nhìn hai người này, trong lòng lại sinh ra dự cảm không tốt.

Trong chốc lát này, Nhã Hàm đã chạy tới:

“Bạn nhỏ, không sao chứ, tại sao các em lại đi đứng như vậy…”

Nàng đứng lên nghiêm khắc nói, chỉ là hai người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc radio Gia Minh đặt trên mặt đất, âm thanh trong đó đang vọng ra.

“… Theo những người đã chứng kiến kể lại, một trong hai gã đàn ông này chừng ba lăm, ba sáu tuổi trở lên, dáng người hơi đậm, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dài, tên còn lại chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, thân hình hơi gầy, hai người đều có súng, là kẻ cực lỳ nguy hiểm, xin thông báo cho mọi người…”

Không biết từ lúc nào, hai bên đều trở nên yên lặng như tờ, đối mặt nhìn nhau, Trương Nhã Hàm kéo Linh Tĩnh muốn lúi sau, sau đó “A” một tiếng liền bị tên mặt sẹo kia lôi lại, một khẩu súng đã chỉ vào sau gáy nàng:

“Tất cả không được động đậy!”

Trong lúc hô to một tiếng này, Linh Tĩnh cũng bị tên mắt tam giác kia nắm lấy bả vai, trong tay hắn cũng có một khẩu súng ngắn hai nòng tự chế.

Lúc này radio đã chuyển sang phát bài “Tình khúc 1990” của La Đại Hữu, nghe vào trong tai lại có cảm giác tương phản vô cùng to lớn. Xem ra hai người kia muốn trốn vào trong núi, kéo theo hai người con gái một lớn một nhỏ lui về phía sau, hơn hai mươi người giơ tay đứng bên hồ nước mở to hai mắt nhìn, ai cũng không dám nói chuyện.

Linh Tĩnh bị tên mắt tam giác lôi kéo, thân hình run rẩy, từng giọt nước mắt dọc theo khuôn mặt rơi xuống mặt đất, đôi mắt nhìn về phía Gia Minh ở bên này, cũng không dám nói một lời nào.

“Yên tâm, không có chuyện gì.”

Gia Minh dùng thần ngữ(mấp máy môi mà không ra tiếng) nói một câu, hai người ở chung đã lâu, ý tứ đơn giản như vậy cũng có thể hiểu được, chỉ là một câu nói kia lại khiến nước mắt nàng rơi xuống càng nhiều. Sau đó lại thấy Gia Minh giơ hai tay lên cao, chậm rãi đi về phía bốn người.

“Đứng lại! Ngươi muốn làm gì!? Chẳng lẽ muốn chết sao?”

Tên mặt sẹo hô lớn một tiếng, thấy người tiến lên là một đứa trẻ cũng không khẩn trương lắm, Liễu Hoài Sa ở phía sau nức nở hô:

“Gia Minh, trở lại, Gia Minh, trở lại…”

Hít sâu một hơi, Gia Minh cố gắng làm ra vẻ sợ hãi.

“Cháu… Chú ơi, cháu muốn… cháu muốn thay thế cho hai người con gái đó có được không…”

Chương 8 : Trao đổi.

“Chú ơi… cháu có thể thay thế cho hai bạn gái có được không?”

Những lời này vừa nói ra, bất luận là bọn cướp, con tin hay những người đứng xem đều trố mắt nhìn, lộ ra vẻ không thể tin được, một lát sau, tên mặt sẹo và tên mắt tam giác cũng nở nụ cười:

“Ừm, hôm nay lại gặp một thằng không sợ chết! Nhóc con ngươi muốn thế nào? Tuổi nhỏ như thế cũng đã biết anh hùng cứu mỹ nhân sao, không được tiến lên nữa!”

Gia Minh dừng bước, trước tiên chỉ về phía Trương Nhã Hàm:

“Bởi vì cô ấy là chị của cháu, mà cô này thì…”

Hắn chỉ vào Linh Tĩnh, chần chờ một lát, thật lâu sau mới đỏ mặt nói:

“Cô ấy là bạn gái của cháu, cháu không thể để cho các nàng có chuyện gì, vì vậy… chú ơi, chú cần con tin, cháu thay thế cho bọn họ là được rồi, cầu xin các chú…”

Mặc dù hắn cố ý nói hai chữ “Bạn gái” không rõ ràng, nhưng mọi người cũng đều nghe rõ, dường như đôi mắt Linh Tĩnh cũng phát ra tia sáng, sau đó nghẹn ngào nói:

“Gia Minh, cậu đừng tới…”

Chỉ là lúc này Gia Minh đã tiếp tục bước về phía trước, hắn bước chậm rãi, hai tên cướp nhìn nhau, rõ ràng là vẫn đang do dự. Đúng lúc này, Hoàng Hạo Vân vẫn trốn ở một bên lại có can đảm nói:

“Ngươi, các ngươi chờ đã, ta là Hoàng gia…”

“Không được tiến lên! Ngươi muốn chết phải không!?”

Trẻ con là một chuyện, người lớn đương nhiên lại là chuyện khác, lời của Hoàng Hạo Vân vừa ra khỏi miệng, súng lục trong tay tên mặt sẹo lập tức chĩa sang, khiến hắn vội vàng giơ tay lên, không dám nói thêm lời nào. Mặt khác, Gia Minh đã tiến lại gần.

“Đao ca.”

Tên mắt tam giác nghiêng đầu qua nói:

“Ta thấy cứ đổi người trong tay lấy thằng nhóc này, có một người lớn đi theo sẽ khó tránh khỏi phiền toái.”

“Hừ, có phiền toái gì được chứ.”

Tên mặt sẹo nhìn cô gái trong tay âm thầm do dự, trên thực tế trong lòng hắn lại có ý khác, lúc này bên hồ nước, cô gái này là người xinh đẹp nhất, hai người cướp số tiền kia, chuẩn bị trốn ở trong núi một thời gian ngắn rồi mới ra ngoài, nếu có nữ nhân đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Hắn suy nghĩ như vậy, Trương Nhã Hàm nghe thấy bọn họ nói chuyện lại nói:

“Không được, ta không muốn đổi!”

“Con mẹ nó, ngươi cho nơi này là do ngươi làm chủ sao!”

Tên mặt sẹo quát lên một tiếng, họng súng chĩa thẳng vào đầu Gia Minh, đẩy Trương Nhã Hàm ra. Gia Minh kéo tay Linh Tĩnh, nhẹ giọng nói:

“Không có chuyện gì. Yên tâm!”

Linh Tĩnh rưng rưng gật đầu:

“Mình không sợ…”

“Mẹ kiếp, anh hùng hảo hán đầu tiên ta nhìn thấy trên đời này lại là một thằng nhóc.”

Tên mắt tam giác cảm thán một câu, sau đó bốn người bắt đầu đi lên núi, cũng vào lúc này, Liễu Hoài Sa từ phía sau vọt lên:

“Để ta thay thế cho Linh Tĩnh!”

Hai tên cướp còn chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã hô lớn:

“Sa Sa, cậu đứng lại, đi báo cảnh sát cứu chúng tớ ra.”

Những lời này khiến cô bé đứng nguyên tại chỗ, hu hu khóc lên, tên mặt sẹo vỗ vỗ vai Gia Minh:

“Tốt, ngươi cũng hiểu được rất nhiều nha, nói cho ngươi biết, chúng ta làm việc này cũng không sợ các ngươi báo cảnh sát, đi báo đi!”

Bốn người đi được hơn mười mét, mắt thấy sắp tiến vào rừng cây, Trương Nhã Hàm lại đột nhiên xông ra ngoài, chạy đến gần đó, tên mặt sẹo chỉ thẳng súng vào trán nàng:

“Ngươi con mẹ nó còn chạy tới làm gì! Thật sự muốn chết phải không? Cho rằng ông đây không dám giết ngươi sao!”

“Ta muốn đi theo các ngươi!”

Toàn thân nàng run rẩy nhưng đôi mắt lại không chút yếu thế,

“Ta không thể để hai đứa nhỏ đi theo các ngươi, hoặc là ta thay thế cho bọn họ, hoặc là mang theo cả ta!”

“Hôm nay có chuyện gì vậy…”

Tên mặt sẹo không thể tin nhìn chằm chằm nàng,

“Từng đứa đều không muốn sống, các ngươi còn tiến lên nữa ta sẽ nổ súng!”

“Nổ súng đi.”

Rõ ràng Trương Nhã Hàm đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng, nhưng vẫn đứng trước họng súng kia,

” Hoặc là mang giết ta, hoặc là đem theo ta, ta không thể để mấy đứa nhỏ đi theo các ngươi…”

Gia Mình nhìn về họng súng đang chĩa về phía Trương Nhã Hàm, lại nhìn vết sẹo như thanh đao trên mặt tên mặt sẹo, nếu như mình ra tay lúc này, có bảy phần nắm chắc giết chết tên mặt sẹo trước khi hắn kịp nổ súng, song bên cạnh vẫn còn có Linh Tĩnh, huống chi nơi này lại có quá nhiều người…

Suy nghĩ một lát, hắn liền há miệng mắng to:

“Cô cút cho tôi, nữ nhân xấu xí ai muốn cô cứu, trở về ngủ với Hoàng Hạo Vân đi!”

Mắng chửi thô bỉ như vậy nhưng Trương Nhã Hàm lại chỉ nhìn hắn một lần, không nói gì. Dù so tội giết người còn nặng hơn cướp bóc rất nhiều, tên mặt sẹo cũng không dám dễ dàng nổ súng, cứ như vậy lùi lại mấy bước, hắn nhìn sắc trời, cắn răng nói:

“Tốt, cô muốn đi thì đi! Bên kia có lêu vải phải không? Lấy hai cái tới đây!”

Hắn nói chính là ba lô du lịch đựng lều vải trên mặt đất, Trương Nhã Hàm nghe vậy liền gật đầu, chạy về lấy ba lô của Gia Minh và Linh Tĩnh, sau đó nói với Liễu Hoài Sa đang khóc lóc với nàng:

“Nhớ phải báo cảnh sát.

” Khi xoay người đi lại bị Hoàng Hạo Vân kéo tay lại:

“Nhã Hàm, cô không thể đi theo!”

“Anh bỏ ra!”

Nhã Hàm vung tay thoát khỏi hắn,

“Anh còn không bằng một đứa trẻ!”

Sau khi ném lại mấy lời này, nàng chạy về phía bốn người.

****

Xế chiều, mây bắt đầu tụ lại trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên, dường như sắp có mưa.

Năm người đi vào giữa núi rừng, Nhã Hàm đeo một chiếc ba lô đi ở phía trước, phía sau là tên mặt sẹo, Gia Minh cũng đeo túi du lịch, kéo tay Linh Tĩnh yên lặng đi ở giữa, đi cuối cùng là tên mắt tam giác cầm súng ngắn. Một mặt vừa đi tới, trong lòng Gia Minh lại đang hận đến ngứa răng.

Thật sự muốn trực tiếp bỏ qua luôn nữ nhân ngu xuẩn tự cho mình là thông minh kia! Vốn là nếu như chỉ có hai người hắn và Linh Tĩnh, trên đường đi nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội giết chết hai tên cướp này, Linh Tĩnh còn nhỏ tuổi, lại thân với mình như vậy, sau khi mình thể hiện thân thủ một lần, muốn để nàng giữ bí mật cũng đơn giản hơn nhiều.

Nhưng hiện giờ lại có nhiều người lạ, không chỉ mấy tên cướp vẫn đề cao lòng cảnh giác, mình muốn ra tay lại còn phải cố gắng giấu diếm Trương Nhã Hàm kia, cứ như vậy, chỉ có thể chờ đến ban đêm mới có cơ hội ra tay.

Về mặt khác, Linh Tĩnh bị Gia Minh nắm chặt tay, trong lòng vừa hỗn loạn lại vừa ngọt ngào, mặc dù nàng chỉ có mười ba tuổi nhưng thực ra cũng đã đến tuổi có mối tình đầu, mỗi lần nhớ tới câu nói vừa rồi của Gia Minh nàng lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé và khuôn mặt nóng bừng, chỉ là, trong lòng suy nghĩ miên man lại khiến sự sợ hãi khi bị bọn cướp bắt cóc giảm đi rất nhiều.

Nhớ tới lời của Gia Minh “Không có chuyện gì” cùng với vẻ tự tin bình tĩnh lúc này của hắn, cô bé liền cảm thấy chỉ cần có Gia Minh ở một chỗ với mình, vậy thì chuyện gì cũng sẽ không sao, không cần phải sợ.

Trong số năm người, hai tên cướp vẫn thúc dục đi nhanh, Nhã Hàm đã dần dần trở nên đuối sức nhưng rốt cuộc vẫn phải cố gắng theo kịp, Gia Minh và Linh Tĩnh hàng ngày đều tập chạy bộ, thể lực lại tốt hơn mấy người lớn bình thường khi leo núi.

Vốn là nếu như có người cứu viện, bọn họ nên trì hoãn một thời gian, nhưng trong lòng Gia Minh lại không trông cậy vào những cảnh sát kia, vẫn không nhanh không chậm theo sát.

Về sau hai tên cướp cũng không khỏi bội phục hắn, thỉnh thoảng lại hỏi hắn vài vấn đề, Gia Minh đương nhiên lại làm ra vẻ khiếp đảm, thỉnh thoảng lại giả bộ nức nở trả lời.

“Ờ, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

Lúc này đã chạng vạng tối, tên mắt tam giác nói:

“Chỉ là cho dù có sợ hay không, nếu như con ta cũng có can đảm thế này, ta cũng thỏa mãn rồi. Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn tiền, chỉ cần có thể chạy thoát thì chúng ta sẽ không giết người.”

Gia Minh âm thầm nói vậy thì ngươi từ từ mà thỏa mãn đi, con của các ngươi cũng sắp trở thành trẻ mồ côi rồi, nhưng ngoài miệng lại nói:

“Nếu như các ngươi muốn tiền tại sao không trực tiếp tìm chị Nhã Hàm, nhà nàng chính là Trương gia tại Giang Hải, mấy vạn đồng cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Lời này vừa nói ra, hai tên cướp đều ngơ ngẩn, Trương Nhã Hàm sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, Gia Minh hốt hoảng khua tay làm ra vẻ lỡ lời:

“A, ta… Ta… Ta chỉ thuận miệng nói, không phải vậy… Không phải vậy…”

“Ừm, không ngờ chúng ta lại bắt được đại nhân vật!”

Tên mắt tam giác nhìn Trương Nhã Hàm, hai mắt sáng lên nói.

Tên mặt sẹo gật đầu, sau đó lại quay đầu lại nói:

“Theo như ý của ngươi, nàng cũng không phải la tỷ tỷ của ngươi nha.”

Gia Minh trả lời:

“Chị kết nghĩa.”

Tia sét khổng lồ xẹt qua bầu trời, sau đó từng hạt mưa lớn như hạt đậu trút xuống.

Chương 9 : Chỉ là ngoài ý muốn (1).

Đêm đen như mực, trong bóng tối, mưa to điên cuồng từ trên bầu trời trút xuống, tiếng mưa rơi đập vào lều vải như tiếng pháo nổ ầm ĩ, ngồi nói chuyện cách xa nhau một chút là không thể nghe được rõ ràng. Bất quá tiếng cãi vã hỗn loạn vẫn xuyên qua màn mưa truyền tới từ một chỗ cách đó không xa.

“A… Buông tay… đừng mà…”

“Con mẹ nó… Không được nhúc nhích, coi chừng ta làm thịt ngươi…”

“Đao ca, đừng làm vậy, nhà của nàng…”

“Nhà thì thế nào, lão tử…”

“Hôm nay vẫn chưa an toàn… Hay là chờ thêm hai người nữa lại…”

Cẩn thận giãy dụa thân thể, Linh Tĩnh dán chặt vào người Gia Minh, nhè nhẹ run rẩy, trong bóng tối, nước mưa từ đỉnh lều vải thấm vào, ngay cả đang giữa mùa hè cũng khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

“Gia Minh, bọn họ muốn làm gì chị Nhã Hàm…”

“Ặc.”

Gia Minh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu giả ngu,

“Không biết… Yên tâm, không có chuyện gì.”

Trong lều hai đứa trẻ đang ở không có bất kỳ vật gì, tay chân đều bị dây thừng trói chặt, ít nhất nhìn qua cũng có thể lấy tư thế này ôm ấp lấy nhau. Thử qua độ chặt chẽ của dây thừng, Gia Minh nheo đôi mắt lại.

Dây trói như thế, muốn thoát ra thực sự rất đơn giản, chỉ là nếu như lúc này xông qua, trên tay bọn hắn vẫn còn một con tin, trên người mình lai không có vũ khí, thân thể cũng chưa luyện được đến mức quá mạnh mẽ, có thể ẩn giấu liền cố gắng ẩn giấu, chỉ hi vọng câu nói kia của mình thực sự có tác dụng, nếu không…

Hắn nhìn cô bé bên người, trong bóng tối có thể cảm thấy được nàng cũng đang nhìn sang. Hắn cúi đầu chạm nhẹ vào trán nàng, lại lặp lai câu nói kia một lần nữa:

“Yên tâm đi, không có chuyện gì cả.”

Nếu như tên kia thực sự muốn tiếp tục làm việc đó, cho dù có dọa người mình cũng vẫn phải thử một lần, ít nhất không thể để trong lòng Linh Tĩnh bị lưu lại chút ám ảnh nào.

Trong lòng quyết định như vậy, cũng may chỉ một lát sau tên mắt tam giác đã mang Trương Nhã Hàm bị trói cả hai tay từ bên kia đi sang.

Xem ra tên mặt sẹo đã bị tên mắt tam giác thuyết phục, dù sao hiện giờ mới tiến vào rừng rậm được một ngày, mặc dù có mưa to giúp bọn họ xóa bỏ dấu vết nhưng khả năng bị bắt lại vẫn rất lớn, dưới tình huống đó, bọn họ vẫn muốn để lại một đường lui.

Cứ như vậy, hai người kia cũng chỉ có thể xem như là lưu manh bình thường mà thôi, muốn xử lý cũng rất đơn giản, vấn để là làm thế nào mới không khiến trong lòng hai cô gái nghi ngờ…

“Đi vào! Ta đã cứu ngươi một lần…”

Tên mắt tam giác chiếu đèn pin vào trong lều, sau đó đẩy Trương Nhã Hàm vào.

Chỉ là khoảng cách ngắn ngủi giữa hai cái lều nhưng quần áo hai người cũng đã bị ướt hết quá nữa, đặc biệt là Trương Nhã Hàm, vừa rồi chắc chắn là đã giãy dụa trên mặt đất rất lâu, lúc này tóc tai rối tung, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng rất chật vật.

Khóe miệng Gia Minh lộ ra nụ cười, Trương Nhã Hàm lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó bị đẩy ngồi xuống trong lều.

Tên mắt tam giác cũng đi vào theo, một tay cầm đèn pin, một tay cầm khẩu súng ngắn hai nòng, xem ra hai tên cướp cũng đã phân chia thứ tự gác đêm. Sau khi cột chặt chân Trương Nhã Hàm lại, hắn liền ngồi xuống ở một bên, súng ngắn đặt bên cạnh tay trái.

Bốn người ở trong một lều cũng khá chật chội, tên mắt tam giác chiếm gần một nửa diện tích, ba người còn lại cũng chỉ có thể dựa lưng ngồi chung một chỗ.

Lần này cướp được mấy vạn đồng, tên mắt tam giác rõ ràng là có bộ dạng đứng ngồi không yên, thân thể thỉnh thoảng lại cử động, lấy ra một đống tiền tham lam đếm dưới ánh đèn pin, sau đó lại lấy cây súng ngắn lau chùi cẩn thận mấy lần, thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào Trương Nhã Hàm, mỗi lần thế này, vị nữ giáo viên trẻ tuổi có ý thức lui lại gần hai đứa trẻ hơn một chút.

Giằng co như thế hơn một giờ, đèn pin rốt cuộc tắt ngúm, tiếng mưa rơi không ngừng trút xuống ngoài lều tựa như bao trùm tất cả trong vực sâu không đáy, không có bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có mưa, mưa, mưa.

Trong đêm tối như vậy, Linh Tĩnh mệt mỏi dựa vào Gia Minh yên lặng chìm vào giấc ngủ, trong lòng Trương Nhã Hàm cũng hỗn loạn, bất luận thế nào cũng không dám nằm ngủ, nếu vừa rồi chuyện tên mặt sẹo kia muốn làm thực sự xảy ra, nàng thà chết còn hơn, nghe bọn hắn nói, chỉ cần thêm hai ngày nữa vẫn không bị cảnh sát bắt lại sẽ chắc chắn đối với mình…

Còn có thằng nhóc không ngoan ngoãn này, vừa mới có chút cảm động khi hắn cứu mình, nào ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy.

“… Nếu như các ngươi muốn tiền, sao không trực tiếp tìm Nhã Hàm tỷ tỷ, nhà nàng chính là Trương gia ở Giang Hải, rất giàu, mấy vạn đồng cũng không tính là gì.”

Bị nói ra sự thật là gia đình rất giàu có, mình không chỉ có thể trở thành đối tượng bị hãm hiếp, hai người kia còn có thể đem mình làm con tin để đòi tiền chuộc, cứ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ căn bản sẽ không thả cho mình đi, mà hai đứa trẻ sẽ bị bỏ qua do trói buộc, nó quá xảo quyệt rồi..

Đương nhiên, một đứa trẻ không thể nghĩ được những chuyện này, hẳn là mình nghĩ nhiều…

Trong lòng nàng tràn đầy oán hận, cũng vì vậy, khi thân thể thằng nhóc kia đột nhiên chen chúc đi tới, nàng liền vô ý thức muốn tránh né, song trong chớp mắt này, hai tay bị trói ra phía sau lại bị nó kéo lại.

Nó đang cởi dây trói cho mình!

Tim đập đột nhiên gấp gáp, không có thời gian suy nghĩ thằng nhóc này làm sao có thể cởi được dây thừng, song chỉ cần hai tay có thể cử động liền có thêm hi vọng, thay vì đối mặt với kết quả xấu nhất, còn không bằng liều mạng một lần.

Tia chớp đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm, hơi chiếu sáng cảnh vật trong lều, tên mắt tam giác ngồi ở gần mình này có một cây dao găm, súng được hắn đặt tại bên kia, rốt cuộc là lấy đao hay súng… Nàng run rẩy vươn tay ra…

Hô hấp dồn dập, tim đập rôn lên, trong chốc lát, tiếng tim đập và tiếng hít thở hầu như át hẳn tiếng mưa lớn ngoài lều. Nàng chậm rãi ngồi dây, đưa tay về phía cây dao găm ở ngang hông tên mắt tam giác.

Nhất định phải lấy được, nhất định phải lấy được, không thể sai lầm, không thể sai lầm…

Dựa vào ấn tượng vừa xẹt qua hồi nãy, thời gian ngắn ngủi lại trôi qua khó khăn tựa như cả đời, rốt cuộc, ngón tay nàng đã chạm tới chuôi thanh dao găm, đang muốn rút ra lại đột nhiên bị một bàn tay nắm lại.

“Ngươi muốn làm… Ô…”

Tên mắt tam giác hô to một tiếng, sau đó dường như bị thứ gì đó chặn tại cổ họng, hoàn toàn không thể kêu lên được nữa, bàn tay nắm chặt kia cũng run rẩy buông lỏng ra, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Nhã Hàm vẫn nhân cơ hội rút dao găm ra, sau đó tia sét lóe lên, nàng mới nhìn rõ tình cảnh trước mắt.

Thằng nhóc tên gọi Cố Gia Minh kia không biết từ lúc nào đã lấy được cây súng ngắn, cả nòng súng đều nhét vào trong miệng tên mắt tam giác kia.

Cảnh tượng hiện lên trước mắt khiến Nhã Hàm trong chốc lát liền cho rằng đó là ảo giác, vội vàng cầm lấy đèn pin, còn chưa kịp bật lên đã nghe thấy tiếng hét từ lều vải bên kia vang lên.

“Chuyện gì xảy ra!?”

Ánh sáng đèn pin sáng lên phía ngoài lêu, rõ ràng tên mặt sẹo đang đi về phía bên này, Nhã Hàm cấp tốc suy nghĩ, đang muốn nói Gia Minh đưa súng ngắn cho nàng thì tiếng súng đã vang lên!

Tia lửa phun ra trên họng súng, cả lều vải cũng rung động, Linh Tĩnh bị dọa sợ đến mức thét lên chói tai, trong màn mưa lại đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm của tên mặt sẹo.

Nhã Hàm bật đèn pin lên, tên mắt tam giác đã đánh về phía nàng, chỉ là dường như khi đứng dậy bị trượt chân, thân thể nghiêng một cái, kết quả là hắn có ý định cướp lại cây dao găm nhưng lại khiến cho một chân khác trực tiếp nghênh đón, sau đó dao găm trực tiếp đâm vào bắp đùi hắn, tiếp sau đó là một tiếng hét càng thê lương hơn từ trong lều vang lên.

Mắt thấy người này liều mạng la hét giãy dụa ở bên cạnh mình, trong chốc lát Nhã Hàm chỉ biết vô ý thức lùi về phía sau, dưới ánh sáng của đèn pin, nàng thấy Gia Minh ném mạnh cây súng ngắn đi, sau đó trực tiếp rút dao găm từ trên đùi tên mắt tam giác ra, cầm trong tay, máu tươi vẩy ra, hai tay cầm dao của Gia Minh run rẩy, bộ dạng sợ hãi:

“Ta, ta, ta… giết người rồi… Ngươi không được cử động…”

Tiếng hét lớn này cũng là nhằm vào tên mắt tam giác. Trên thực tế, súng ngắn cũng chỉ bắn được một phát một lần, nếu để tên mắt tam giác này phục hồi tinh thần lại, hung hăng rút dao găm trên đùi ra để uy hiếp ba người, Gia Minh liền thực sự không thể không ra tay.

“Gia Minh!”

Linh Tĩnh thấy bộ dạng hoảng sợ của hắn, trong tay vẫn còn cầm dao liền vội vàng mang theo tiếng khóc nức nở ôm chặt lấy hắn, về phần Trương Nhã Hàm lúc này cũng cẩn thận từng li từng tí nói:

“Là súng cướp cò, không có chuyện gì, Cố Gia Minh, không có chuyện gì, đưa dao cho tôi…”

Một lần ngoài ý muốn đến lúc này dường như đã kết thúc mỹ mãn.

Chương 10 : Chỉ là ngoài ý muốn (2).

“Chị nghĩ… Chúng ta đi được rồi…”

Cột chặt chân tên mắt tam giác vẫn đang không ngừng kêu la kia lại, Trương Nhã Hàm nói như vậy, về phần Gia Minh lại lấy lí do thu hồi lều vải để chạy ra ngoài, dựa vào ẩn tượng lúc trước, hắn tìm được cây súng rơi ở phía ngoài lều vải. Trong cơn mưa tầm tã vẫn loáng thoáng truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của tên mặt sẹo.

Trước khi cắm trại Gia Minh đã xem xét cẩn thận, sườn núi bên cạnh nơi cắm trại chính là một thảm cỏ, hiện giờ mưa lớn như vậy, thảm cỏ trơn trượt, bên dưới chắc chắn đã trở thành một dòng suối nhỏ, từ âm thanh có thể thấy được, lúc này tên mặt sẹo đang bị ngâm trong nước, chỉ là một viên đạn bắn què tay hắn, nhưng lại chưa đánh gãy chân hắn, cuối cùng có nên bắn thêm một phát nữa hay không?

Quay đầu lại nhìn lều vải đang hắt ra ánh sáng mờ nhạt, hắn đưa súng lên, mở chốt bảo hiểm, sau đó một lát lại hạ xuống, thôi, không cần kiếm thêm chuyện nữa…

Khó khăn lắm mới nhổ được hai chiếc lều vải lên, trên lưng Gia Minh đã cõng ba chiếc ba lô, hai chiếc vốn là của bọn hắn, chiếc còn lại là của hai tên cướp, bên trong trừ tiền ra vẫn còn không ít bánh quy, thịt muối…

Đi tới bên cạnh Linh Tĩnh, tên mắt tam giác bị trói chặt hai chân, hai tay vẫn đang kêu rên thê thảm, bộ dạng đáng sợ, khiến Linh Tĩnh bị dọa đến mức chỉ dám trốn phía sau Trương Nhã Hàm.

Lúc này Gia Minh chĩa súng ra, hô lớn:

“Không được kêu!”

Đại khái là bộ dạng lúc này của Gia Minh còn chưa đủ sức uy hiếp, tên mắt tam giác vẫn kêu thảm thiết như trước.

Trương Nhã Hàm quay đầu lại:

“Ngươi, ngươi nhặt được cây súng kia?”

“Ừ.”

Đôi tay Gia Minh run lên nhè nhẹ,

“Đã nói không được kêu, không nghe thấy sao?”

Tên mắt tam giác vẫn nằm trên mặt đất không ngừng kêu la, Trương Nhã Hàm thì rất cẩn thận vươn tay ra:

“Đưa khẩu súng cho chị… Nó không phải dùng như thế, khóa an toàn vẫn còn đóng…”

“Khóa an toàn? Ở chỗ nào?”

“Chỗ này…”

“Chỗ này? Là chỗ này sao…”

“A, đúng vậy, em…”

Đoàng…

Sau khi tiếng súng vang lên, thế giới lập tức trở nên yên lặng.

Ba người cũng vô ý thức rụt cổ lại, họng súng toát ra khói xanh, đầu đạn lại xẹt qua cổ tên mắt tam giác bắn xuống mặt đất, tên mắt tam giác vừa rồi còn tru tréo trong nháy mắt liền cứng đờ người, miệng há to nhưng không dám phát ra tiếng nào.

Rất lâu sau, Gia Minh mới ấp úng nói:

“Ặc… Cướp cò…”

“Ặc, ha hả, không sao, không sao… Đưa súng cho chị, đưa súng cho chị…”

Vừa cầm khẩu súng vào tay, vội vàng đóng chốt an toàn lại, lúc này Nhã Hàm mới cảm thấy an toàn hơn một chút. Thằng nhóc này thật sự là quỷ dị, bất kể súng nào vừa mới cầm vào tay liền đã bắn.

Lúc này hai cây súng đều nằm trong tay minh, cảm giác mọi chuyện đã ổn thỏa, Nhã Hàm cũng chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ rời khỏi nơi này, trói tên mắt tam giác càng chặt thêm, sau khi xác định hắn không thể nào thoát được mới cùng Gia Minh xách theo đèn pin cẩn thận đi xuống phía dưới tìm kiếm tên mặt sẹo.

Nàng cầm cây súng lục, dao găm của tên mắt tam giác thì đưa cho Gia Minh, dựa theo tiếng kêu rên yếu ớt tìm xuống thảm cỏ phía dưới sườn núi, nơi này nước chảy tuôn trào, đã thành một dòng suối nhỏ. Đi tới gần đó, tiếng kêu rên của tên mặt sẹo lại đột nhiên biến mất, Gia Minh ở bên cạnh đột nhiên tắt đèn pin đi:

“Chị coi chừng, trong tay hắn vẫn còn dao găm!”

Giọng nói của hắn trong mưa nghe cũng không được rõ ràng lắm, nước mưa quất thẳng vào mặt, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng đều hơi mơ hồ:

“Cái gì? Em…”

Còn chưa nói hết, Gia Minh đã đột nhiên từ trong bóng tối vọt qua, xô nàng sang một bên rồi quay người lại, tên mặt sẹo cao lớn cầm dao găm trong tay lao sát qua người nàng, xem ra nếu như không có cú va chạm vừa rồi của Gia Minh, sợ rằng nàng đã trúng một dao rồi.

Đèn pin rơi xuống mắt đất, xung quanh lập tức trở nên tối đen, thân thể Nhã Hàm cũng bị ném xuống nước, trong lúc kinh hoảng, từng ngụm lớn nước suối tràn vào miệng mũi nàng.

Thực ra nước suối cũng không sâu nhưng nàng vốn cũng không biết bơi, lúc này lại vẫn còn đang bối rối, trong chốc lát liền giống hệt như rơi xuống hố sâu vạn trượng, tay chân liều mạng vùng vẫy nhưng rốt cuộc cũng chỉ làm cho càng nhiều nước tuôn vào trong miệng. Trong bóng tối, âm thanh trở nên hỗn loạn.

Cũng không biết qua bao lâu, có người trực tiếp lôi nàng từ trong con suối ra ngoài, nằm ngửa lên trên bờ cỏ bên cạnh, nước mưa vẫn trút xuống tầm tã, còn chưa kịp thở dốc, hai quyền nặng nề liền đánh lên bụng nàng khiến nàng hộc ra mấy ngụm nước.

“Không sao chứ?”

Đèn pin sáng lên trước mắt nàng, khuôn mặt Gia Minh hiện lên trước mắt. Nàng giãy dụa bò dậy, lúc này mới nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ từ cách đó không xa truyền đến:

“Em, vì sao em lại đánh chị? Hắn bị sao vậy?”

“Tôi sợ chị bị chết đuối dưới suối, vì vậy… Nếu vừa rồi không còn cách nào khác, tôi sẽ phải hô hấp nhân tạo như thầy giáo dạy rồi. Hắn…”

Gia Minh hơi chần chờ. Nghe thấy bốn từ hô hấp nhân tạo, Nhã Hàm cũng không tự chủ được đưa tay lên môi mình, sau đó mới thấy Gia Minh phất tay nói:

“Chuyện không liên quan đến tôi, là do chính hắn đụng vào tôi, tôi… Tôi chém lung tung mấy cái, dao găm đã không thấy đâu, vì vậy tôi nghĩ trở lại lấy súng…”

Trong lòng Nhã Hàm kinh hãi, lúc rơi xuống nước vừa rồi, đèn pin, súng cũng bị đánh rơi, nàng vội vàng cùng Gia Minh tìm kiếm, may mắn là rất nhanh đã tìm thấy súng. Nàng mở chốt an toàn, lúc này mới dám cùng Gia Minh tiến về phía có tiếng rên rỉ kia.

Dưới ánh đèn, chỉ thấy tên mặt sẹo nằm nghiêng dưới một gốc cây lớn, trên tay phải là vết thương do bị súng bắn, cánh tay trái bị chém một dao sâu đến tận xương, trên bàn chân cũng có một vết thương, dao găm của Gia Minh vẫn còn cắm trên mông người này, sâu không thấy chuôi.

Chém lung tung mấy cái… Nhã Hàm kinh hãi nhìn Gia Minh cũng đang trợn mắt há ngoác miệng, nhìn máu chảy đầy đất, lại nhìn tên mặt sẹo vô cùng thê thảm… Thằng nhóc này quá khoa trương rồi, không phải là phá hoại thần trong truyền thuyết chuyển thế chứ, mình cũng thực sự may mắn…

Thân thể bị nhiều vết thương nặng như vậy, xem ra cũng đã không còn năng lực chống cự, hai người đưa hắn đến thảm cỏ trên sườn núi, sau khi trói chặt mới lấy băng gạc từ ba lô ra để cầm máu, tránh cho hắn khỏi chết mất.

Lều vải vốn đã bị nhổ lên bây giờ lại được dựng lại, tên mặt sẹo bị ném vào trong, về phần tên mắt tam giác bị thương nhẹ hơn một chút thì bị trực tiếp cột vào một gốc cây, để mặc hắn bị dầm mưa.

Sau khi bận rộn làm xong những việc này, Gia Minh và Nhã Hàm đều đã ướt sũng, lúc này vẫn là nửa đêm, Gia Minh cởi áo và quần dài ra, chần chờ một lát, sau khi tắt đèn pin Nhã Hàm cũng cởi quần dài ra, treo lên lều vải, ba người ngồi chung một chỗ, chỉ sau một lát đã chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm khi tỉnh lại, mưa vẫn còn rơi. Nhã Hàm theo ánh sáng nhìn lại, chỉ thấy cửa lều vải đã bị mở hé ra, thằng nhóc tên là Gia Minh kia đã mặc xong quần áo, ngồi ở chỗ kia vừa ăn uống vừa ngắm mưa rơi.

Cúi xuống nhìn chính mình, trên người lại chỉ mặc một áo nịt ngực, một quần lót, một đôi giày leo núi, khuôn mặt Nhã Hàm lập tức đỏ bừng, vừa rồi khi thằng nhóc kia tỉnh lại, chắc chắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình sao… Nàng tranh thủ mặc bộ quần áo nửa khô nửa ẩm lại mới hơi hơi yên lòng…

Ăn vài cái bánh quy, Nhã Hàm cầm theo súng lục đi xem xét tình hình hai tên cướp, tên mắt tam giác vẫn uể oải dầm mưa, bị dầm mưa một đêm như vậy, xem ra không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng nàng lại không dám cho cả hai tên cướp vào chung một lều, nếu như ngay cả một đứa trẻ cũng tháo được sợi dây thừng được cột chặt, nàng thực sự không dám xác định mình có thể buộc đủ chắc chắn.

Về phần tên mặt sẹo nằm trong lều, toàn thân trên dưới đều là vết thương, đoán chừng cho dù có tháo dây trói hắn cũng không thể chạy thoát. Bất quá khi nhìn đến những vết thương này, trong nội tâm nàng bỗng nhiên lại dâng lên sự nghi ngờ, tất cả những chuyện này có phải là quá trùng hợp…

Lúc hai đứa nhỏ bị trói mình cũng thấy rõ, tay chân bọn chúng đều bị cột rất chặt, bản thân mình bất luận thế nào cũng không thoát ra được, nhưng tại sao thằng nhóc kia lại có thể?

Khi mình lấy trộm dao găm bị thất bại, là nó trước một bước cầm súng lên…

Khi tên mặt sẹo phát hiện ra, thằng nhóc kia liền cướp cò súng, lại còn bắn trúng tay phải tên mặt sẹo…

Lúc tên mắt tam giác muốn nhào lên liền trượt chân một cách rất quái lạ, kết quả là dao gặp trực tiếp cắm vào bắp đùi của hắn….[Audio] Phong Lưu Pháp Sư

Cuối cùng khi tên mặt sẹo muốn đánh lén, nó lại đẩy mình ra, lúc mình rơi xuống nước dường như nghe thấy… Trừ tiếng mưa rơi, cũng chỉ có tiếng kêu thảm thiết của tên mặt sẹo, cho dù đó là ảo giác, nhưng ba nhát dao kia cũng quá trùng hợp…

Nếu như tất cả những chuyện này đều là thằng nhóc kia làm trò quỷ… Làm sao có thể, nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ…

Đứng trước mặt tên mặt sẹo đang không ngừng rên rỉ, run rẩy, Nhã Hàm nghi ngờ không dứt, thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Trở lại trong lều, nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi tại chỗ bàn luận xôn xao, nàng trầm tư một lúc lâu, đến khi thấy trong lòng không vui mới nói:

“Cố Gia Minh, vì sao hôm qua em phải nói cho bọn họ chuyện trong nhà chị? Em có biết không, có biết không…”

“Ặc.”

Gia Minh kinh ngạc, sau đó nói:

“Tôi, tôi không biết… Tôi chỉ lỡ miệng nói ra… Thật xin lỗi…”

Linh Tĩnh ngồi một bên cũng nói:

“Đúng vậy, Gia Minh không cố ý. Chị Nhã Hàm, chị đừng trách cậu ấy.”

Nhã Hàm gật đầu, vốn muốn nói “Ta thiếu chút nữa bởi vì lời này mà bị làm nhục”, nhưng vừa nghĩ tới đây liền lập tức ngẩn ngơ, không phải vì câu nói đó mà bọn chúng đã buông tha cho mình sao? Thằng bé này, chẳng lẽ nó đã sớm đoán được…

Một lát sau, rốt cuộc nàng vẫn phải lắc đầu, lại thấy vẻ mặt thằng nhóc kia cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Một lát sau, một vài âm thanh kỳ lạ xen lẫn tiếng mưa rơi truyền đến, Nhã Hàm lao ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một chiếc trực thăng đang bay đến trong màn mưa, trên trực thăng loáng thoáng có người đang vẫy tay với nàng.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo