[Aduio] Bóng Người Dưới Trăng
Bóng Người Dưới Trăng phần 1
❮tiếp ❯Chánh Tổng Hoán , ngay khi còn tại chức đã có tiếng là người khắc nghiệt , cái khắc nghiệt đến độ độc ác của ông thể hiện qua những hành vi diễn ra từng ngày , nhưng ông ko thấy đó là một khuyết điểm mà trái lại ông luôn tự hào cho rằng mình oai nghiêm và có uy quyền.
Với dân chúng , với kẻ ăn người ở trong nhà ông nhẫn tâm đã đành mà ngay cả với vợ con , ông cũng cứng rắn như gỗ đá , lạnh lùng như người dưng nước lã , ko để lộ chút tình cảm riêng tư nào.
Dường như ông có cái thú được người ta sợ mình vì ông coi đó là một cái uy của một người vừa có chức , vừa có tiền , tha hồ tác yêu tác quái ở vùng nông thôn giữa hàng ngàn người dân thấp cổ bé miệng.
Tuổi chưa đến 50 , nhưng ông khệnh khạng đóng vai già trước tuổi , và cả Tổng bất cứ ai chẳng may gặp ông , đều phải đoán ý ông mà chắp tay vái chào từ đằng xa cho phải phép :
– Con xin phép lạy cụ Chánh ạ………ạ……..
Lời chào ấy ông nghe quen tai lắm , cho nên vô phúc cho ai tình cờ gặp ông ngoài đường mà lại tỏ ra thân mật , quên ko gọi ông bằng cụ : cụ Chánh hoặc cụ Tổng. Chẳng hạn anh Hào con ông thợ nung gạch trong làng , một hôm vác cuốc ngoài đồng trở về , gặp ông Chánh giữa đường , anh bỏ nón , hạ cuốc cuối đầu chào lớn :
– Ông Chánh đi dạo mát ạ , ông Chánh xơi cơm chưa ạ ?
Ông Chánh coi đó là một lời bất kính , cho nên lập tức ông trừng mắt , vẫy anh Hào lại gần , rồi bất chợt tát ột cái nảy đom đóm mắt và mắng :
– Bố mày cũng ko được gọi tao bằng ông , huống chi là mày. Quân láo lếu , ko biết trên , biết dưới gì cả. Lần sau còn thế tao bỏ tù nghe chửa ?
Anh Hào ríu rít vâng dạ hai ba lần rồi xin lỗi bước đi, mặc dầu anh chưa biết mình có lỗi gì.
Kể ra người ta sợ ông Chánh cũng phải. Dạo còn tại chức , có lần ông lên hầu Quan Huyện để nộp tiền cho Quan ăn tết. Lúc trở về , trời cuối năm rét căm căm , lại gặp cơn mưa phùn lê thê. Ông Chánh ngồi chểm chệ trên xe , anh phu xe gò người kéo đi ngược chiều gió khiến sức nặng phốp pháp của ông càng nặng thêm gấp bội. Bất chợt anh phu xe vấp chân vào cục đá trên đoạn đường trơn làm anh ngã chúi xuống. Hai càng xe chống mạnh xuống đất , ông Chánh cũng suýt lộn cổ té theo anh. Anh luống cuống đứng dậy nâng hai càng xe lên đồng thời van lạy xin lỗi ông Chánh , nhưng cơn thịnh nộ đã nổi lên theo thói quen. Ông Chánh cầm ba toong quật lia lịa xuống đầu anh. Cái ba toong biểu lộ sự uy quyền của ông bằng gỗ mun , nặng và cứng như thép , lại bọc sắt ở đầu , nên vô phúc cho ai bị ông xuống tay.
Đánh người như thế là chuyện bình thường , ông chỉ định ra oai thôi chứ ko có chủ ý giết người , nhưng ko ngờ anh phu xe ngã vật xuống , giẫy giụa mấy cái , máu chảy chan hoà lẫn với nước mưa , chết luôn trên vũng bùn. Án mạng nặng như thế mà ko sao cả , ông Chánh chỉ tốn mất tiền lớn cho Quan Huyện để Quan ra bản án gán cho anh phu xe là người của hội kín , chống nhà nước bảo hộ, âm mưu ám sát ông Chánh Tổng , thế là xong.
Thời ấy biết bao nhiêu người đi tù oan hoặc biệt xứ vì cái tội ” giả tưởng ” là nấu rượu lậu hoặc tệ hơn là làm loạn chống Pháp. Uy quyền ông Chánh càng lớn hơn sau khi giết anh phu xe mà ko bị giam ngày nào, cũng ko mất chức Chánh Tổng. Tiếng đồn về thân thế của ông càng lan rộng hơn khiến người ta càng sợ. Và ai bất hạnh lắm mới phải khúm núm đến gõ cửa nhà ông nhờ vả chuyện giấy tờ hoặc kiện cáo.
Ông Chánh cứ sống ung dung , nhà cao cửa rộng , kẻ hầu người hạ mà hưởng lộc của thiên hạ giữa bao nhiêu dân làng cùng khổ xung quanh.
Nhưng dòng đời ko phải lúc nào cũng bằng phẳng , năm ấy mới ăn xong cái tết linh đình thì ông Chánh gặp cơn gia biến bất ngờ mà chưa bao giờ ông lường trước được. Đó là cô Khuê – con gái đầu lòng đang ở chung với ông , phải lòng anh Thủ – con nhà cùng đinh nghèo nát vải đến làm thuê cho ông.
Ông Chánh có hai vợ chính thức , chỉ sanh toàn con gái nên mới đây ông vừa lấy thêm bà thứ ba dĩ nhiên còn rất trẻ. Bà vợ đầu cho ông hai cô là Khuê và Cúc , Khuê năm nay vừa 19 hiền lành và khiêm tốn. Cả làng cứ khen mãi là ko giống bố , ko giống bố bởi tính cô bình dị và thương người , đối xử hoà nhã với kẻ ăn người ở trong nhà.
Cách đây 6 tháng , ông Chánh tậu thêm một căn nhà ở bià làng , phá đi để xây nhà gạch mới cho bà vợ thứ ba. Nói đúng ra thì chẳng phải ông bỏ tiền ra mua cho bà vợ căn nhà ấy mà vì gia chủ gán nợ cho ông. Nhà ở vị trí thấp nên ông Chánh gọi người đến đào cái ao ở phía sau vừa để nuôi cá sau này , vừa để lấy nước đắp nền cho căn nhà mới , tránh muà lụt tháng 7 vẫn thường diễn ra khi nước sông dâng cao.
Trong số hàng chục đàn ông lực lưỡng ngày ngày hì hục lấp đất đổ nền , có chàng thanh niên tuổi vừa đôi mươi tên là Thủ , mồ côi cha, mẹ làm nghề chăn vịt , dựng chòi lợp lá sau sân đình.
Thủ với Khuê cũng là chổ quen biết từ lâu bởi thuở nhỏ Thủ có đến chăn trâu cho ông Chánh và thường đi bắt cà cuống cho Khuê vào những ngày nước lớn.
Vì cùng trang lứa nên dễ thân nhau, Khuê vẫn thường lén cha mẹ lấy kẹo bánh cho thủ vì biết Thủ rất nghèo. Lớn lên Thủ có sức khoẻ nên cũng được ông Chánh lâu lâu gọi lại sai việc , chẳng hạn gặt lúa hay tát ao cá hoặc phụ thợ hồ lót sân gạch , và bây giờ anh có mặt trong toán người đào ao , gánh đất , đổ nền.
Mỗi buổi trưa khi nhà ông Chánh gánh cơm ra cho thợ , cô Khuê thường đi theo và trời xuôi đất khiến , cô bổng để ý đến Thủ. Cô gọi Thủ lại hỏi thăm và lâu lâu dúi cho Thủ vài củ khoai luộc vì biết sức Thủ đang lớn lại làm việc nặng nhọc cần bồi dưỡng.
Từ lâu, ông Chánh có ý định gã Khuê cho con trai đầu lòng của ông Lý Trưởng. Chẳng ngờ cô lại thích người cùng đinh , ko quan tâm đến cái truyền thống môn đăng hộ đối.
Được cô chủ chiếu cố , Thủ vừa mừng vừa sợ. Mừng vì được con gái cụ Chánh đoái thương thân phận bọt bèo của mình , nhưng lại kinh sợ vì cái oai tàn độc ko nương tay của cụ Chánh. Lửa gần rơm lâu ngày cứ thế mà bén dần , những ánh mắt nhìn nhau chứa chan ân tình mà chỉ hai người biết với nhau.
Đám thợ chất phác xung quanh có bao giờ tưởng tượng ra con gái ông Chánh lại thèm để ý đến thằng Thủ nghèo nhất làng. Chuyện công chúa lấy thằng bán than củi chỉ có trong cổ tích chứ làm gì xảy ra được ở ngoài đời , cho nên ko một người nào ngờ vực được mối tình thầm kín của Khuê và Thủ. Một hôm trong bửa ăn trưa tập thể , Khuê bảo Thủ :
– Anh Thủ , chiều nay anh ăn xong, anh khỏi đánh giấc nhé , anh theo tôi ra đằng kho rơm , bố tôi có việc nhờ anh đấy.
Thủ hiểu ý, nhưng trước mặt mọi người , anh làm bộ lo lắng hỏi ý :
– Bẩm cô…cụ đòi tôi có việc gì thế ạ ?
Khuê vừa quay đi vừa đáp :
– Um…tôi ko biết , bố tôi dặn làm sao thì tôi chỉ biết thế thôi. Anh đừng có hỏi lôi thôi.
Một người lớn tuổi hơn , lên tiếng mắng Thủ để lấy lòng cô chủ :
– Thằng này cứ hay hỏi lòng thòng , cô sai gì thì cứ làm. Gặp cụ Chánh rồi mới hỏi. Hỏi lôi thôi thì có ngày ốm đòn.
Thủ gật đầu nhìn Khuê khúm núm nói :
– Bẩm cô, xin cô tha lỗi cho , để tôi xuống rửa chân tay rồi tôi xuống hầu cụ ngay chứ ko cụ lại mắng chết.
Dứt lời , Thủ với lấy cái áo nâu máng trên tàu lá chuối mặc vào rồi lao xuống vũng nước bên cạnh. Khoắng đôi bàn tay cho trôi lớp đất bùn đã khô , bết vào những kẻ. Khuê đội nón đi trước , rẽ khuất vào bên đường hai bên tre mọc um tùm. Thủ nhớn nhác chạy theo, lòng hồi hộp khôn tả. Cô dẫn anh lại kho rơm của bố cô vốn cũng là một căn nhà của nông dân bị ông Chánh siết nợ trước đây. Bà Chánh bảo cô lấy hai người khoẻ mạnh để làm lại cái chuồng bò nhưng cô chỉ gọi một mình Thủ.
Đó là lần đầu tiên hai người ngồi bên nhau trên chiếc vơng rách căn ngang căn nhà vắng vẻ , mở đầu cho những ngày hội hợp kế tiếp và cũng là bắt đầu một thảm kịch ghê gớm xảy ra cho gia đình ông Chánh
Một buổi sáng Khuê chạy ra tìm Thủ lúc mặt trời mới lên lưng chừng ngọn tre, trái với thời khóa biểu thường lệ là cô chỉ thường theo người nhà gánh cơm trưa ra cho thợ. ông Chánh lúc này hay ở bên nhà vợ lẽ cho nên Khuê đi lại tương đối tự do. Bà Chánh thì lại khuyến khích con quán xuyến việc nhà , điều động thợ cấy thợ gặt , và kiểm tra trâu bò , cả việc đừng để tài sản lọt vào tay các bà vợ bé của ông Chánh.
Chuyện tình giữa Khuê và Thủ chỉ một thời gian ngắn , đám thợ gánh đất đã biết gần hết và tò mò , bàn tán với nhau. Bàn tán với nhau thôi, chứ ko ai dám loan tin công khai cho xóm làng , vì ai cũng sợ uy ông Chánh. Hỏi Thủ thì Thủ vẩn chối vì sợ đến tay ông Chánh sẽ ốm đòn. Có hôm Thủ tâm sự hết với mẹ trong buổi cơm tối , làm bà mẹ kinh hãi lặng người rồi ứa nước mắt than :
– Giời ơi , nếu quả như thế thì nhà mình hết phúc rồi con ơi ! Cụ Chánh mà biết được thì đời nào cụ ấy để yên cho , mày chết rũ tù thôi con ạ !
Thủ cũng sợ lắm , nhưng vẫn nói cứng :
– Mẹ cứ nói thế chứ cha mẹ nào chả thương con , nhất là cái Khuê nó là con gái đầu lòng của cụ Chánh mà. Cụ ấy chìu nó lắm , nó bảo con là nó sẽ nói khéo với cụ Chánh để cụ ấy cho tụi con lấy nhau.
Bà mẹ lắc đầu thở dài :
– Con ơi là con….Tai họa đến nơi rồi mà ko biết cái gì hết. Đỉa đeo chân hạc thế nào được ? Người ta giàu sang phú quý như giời , còn mình thì bất quá cũng như cái đứa ăn mày trong làng , mò cua bắt ốc sống qua ngày còn chưa nên thân nữa con ạ. Đời nào người ta đoái hoài đến mình !
Rồi bà lau nước mắt , cay đắng tiếp :
– Để mẹ nói nhé ! Cái trò đời hễ trèo cao thì ngã đau. Người ta bảo Tình nghê vui thú tình nghê , tép tôm thì lại vui về tép tôm. Mày phải biết thân , biết phận mà chấm dứt ngay đi con ạ ! Ko thì lại mang họa vào thân. Khổ mày mà lại khổ lây cả mẹ đấy con ạ.
Thủ ngồi im ngẩm nghỉ , anh cũng hơi lo nhưng vẫn tin ở Khuê , cho nên những gặp gỡ vụng trộm vẫn tiếp diễn như thường. Cho đến sáng nay Khuê cắp nón ra tìm , nét mặt xanh xám ưu tư , ngoắc Thủ từ dưới ao lên , lôi ra một góc thật xa , khuất sau bụi chuối rồi rơm rớm nước mắt bảo :
– Anh ơi…Hình như…hình như là em có mang rồi.
Thủ buông rơi cái xẻng, chết điếng một lúc rồi mới lập bập nói :
– Úi giời ! Thế là bỏ mẹ rồi. Làm thế nào bây giờ ?
Anh nhìn cái nền nhà đã đắp gần xong , chỉ độ 1 tuần nữa là nghỉ việc. Anh thẩn thờ ngồi bệch xuống đám cỏ lấp lánh nước bên cạnh gốc cây chuối có những quả chín vàng. Khuê cũng ngồi xuống theo, nước mắt tuôn trào và bảo :
– Em…em cũng chả biết tính sao nữa . Thôi thì đến nước này, đành phải thú tội với bố em.
Thủ ngăn lại :
– Tất nhiên là phải thú tội rồi , nhưng hẳng khoan cho bố em biết , em nên thú với mẹ em trước. May ra mẹ em nói đỡ hộ vài câu thì bố em mới bớt giận.
Thủ ngừng lại , đột ngột nhìn Khuê và hỏi lại :
– Mà đã chắc gì có mang ?
Khuê gật đầu đáp nhẹ :
– Chắc chứ sao lại ko ? Em biết chứ , trong người em nó khác lắm.
Thủ thở dài rồi khổ sở nhắc lại :
– Tới nước này thì em nên thưa chuyện ngay với mẹ em đi
Khuê cuối xuống gục mặt trên đầu gối trước khi khóc , Thủ mủi lòng nắm lấy bàn tay Khuê và tha thiết bảo :
– Em ơi , em cố xin với mẹ em cho chúng mình lấy nhau. Nhà anh nghèo em biết rồi , nhưng anh cố ra sức đi làm bảo bọc em và con. Có cơm ăn cơm , có cháo ăn cháo. Huống hồ anh được sống bên em. Anh thề có giời đất làm chứng , anh sẽ hết lòng hết sức để trả ơn em đã đoái hoài tới anh.
Khuê cảm động ngước lên lắc đầu , nước mắt đầm đià :
– Anh…anh đừng nói thế. Lỗi ở em ! Thôi, hay là anh đi làm với người ta đi , để em chạy về thưa chuyện với mẹ em. Bố ko có ở nhà, lúc này em nói là tiện hơn hết.
Dứt lời , Khuê gấp nón đứng dậy lảo đảo bước đi trên mảnh đất gập gềnh phủ đầy cỏ dại , tiến ra con lộ chính có rặng tre hai bên rợp mát. Thủ cũng đứng lên, xót xa trông theo cho đến khi bóng Khuê khuất hẳn , mới lửng thửng xuống ao tiếp tục gánh đất.
Khuê về đến nhà, dáo dác nhìn quanh rồi vào buồng nằm vật ra giường sụt sùi khóc.
Sinh hoạt trong gia đình vẫn diễn ra như thường lệ : Chị bếp đang vo gạo thổi cơm , có sự phụ giúp của Cúc – em gái Khuê – trong những ngày phải nuôi cơm thợ. Một người đàn ông và một người đàn bà khác đang chuyển thóc ra sân phơi.
Bà Chánh ngồi trên sạp gỗ ở gian giữa vừa bổ cau, vừa theo dõi công việc của mọi người. Bà cầm cái quạt nan đứng dậy, tiến ra hè và lớn tiếng ra lệnh cho hai người đang phơi thóc trên sân gạch :
– Này , lấy cái cào, cào ỏng ra. Độ một , hai tiếng đồng hồ lại cào lại một lần nữa cho thật đều. Để lúa ẩm , mai kia đổ vào kho nó mọc mầm thì chúng bay chết với bà !
Rồi bà quay vào, hỏi bâng quơ :
– Thế cái Khuê nó đi đâu từ sáng đến giờ ? Con cái nhà này hay thật đấy , sáng mở mắt ra là chẳng thấy đâu cả.
Cúc ở trong bếp chạy lên đáp :
– Dạ chị ấy mới về đấy mẹ , chắc là ở trong buồng đấy.
Bà Chánh cầm quạt phe phẩy bước lại đầu nhà , căn nhà ngói rộng ngang, kiến trúc kiên cố nguy nga , dành một buồng ở đầu bên kia cho hai cô con gái. Bà Chánh vừa đẩy cửa buồng Khuê vừa hỏi :
– Cái Khuê có ở trong này không ? Đi đâu mà tao gọi mãi không thấy ?
Khuê đang nằm , ngồi bật lên , vội lau nước mắt. Bà Chánh khựng lại nhìn con rồi tiến lại gần dè dặt hỏi :
– Mày sao thế này , ốm đấy hử ?
Khuê sợ hãi ngước lên, lấm lét nhìn mẹ rồi nói nhỏ :
– Dạ..con mệt
Bà mẹ đứng im lặng nhìn con thêm một lúc rồi giật mình vì linh tính cho bà biết có chuyện khác thường vừa xảy đến với đứa con gái đầu lòng mà bà dành hết tình thương. Bà chưa kịp hỏi thì Khuê đã oà lên khóc lớn , bà Chánh chợt thấy tim mình thắt lại như sắp nghẹt thở , đôi tay run run, buông rơi cái quạt xuống đất , bà lập cập nghiến răng hỏi :
– Ối giời ơi ! Con kia ! Con đĩ thổ tả chết bờ chết bụi kia ! Mày đổ đốn ra rồi phải không ?
Hỏi câu ấy , bà hy vọng là Khuê sẽ chối nhưng Khuê ko đáp , chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ bằng ánh mắt van nài rồi khóc lớn hơn. Thái độ ấy chính là lời xác nhận của Khuê. Bà Chánh lùi lại khép cánh cửa buồng rồi quay vào chỉ mặt Khuê rít lên :
– Phải ko ? Nói ngay không thì bà chôn sống bây giờ ! Mày đánh đĩ với thằng phải gió nào ? Thằng con nhà vô phúc nào? Giời ơi là Giời ! Rõ đẹp mặt chưa ? Này này…mày bôi tro trét trấu vào mặt tao đấy nhá. Bố mày mà biết được thì gọt đầu bôi vôi, thả bè chuối trôi sông đấy . Giời ơi là Giời ! Sao mà tao khổ thế này ! Mày giết tao đây này , mày giết cả nhà đây này, Khuê này !
Bà ngừng lại để thở , nước mắt trào ra trên khuôn mặt nhợt nhạt. Khuê rón rén tuột xuống quỳ trước mặt mẹ và thút thít van xin :
– Mẹ , con trót dại. Mẹ ơi , xin mẹ cứu con !
Bà Chánh dùng ngón tay dí mạnh vào trán con khiến Khuê té ngửa ra , bà nhắc lại :
– Nhưng mà mày ngủ với thằng nào ? Nói, nói mau. Nói để tao bảo bố mày gan họng nó ra , tống cổ nó vô tù.
Khuê lại quỳ lên và ấp úng đáp :
– Dạ..thưa mẹ..anh…anh..Thủ..Nhưng mà..lỗi tại con, lỗi tại **** ơi !
Bà Chánh ngữa mặt lên trời , giơ hai cánh tay, gào lớn hơn :
– Thằng Thủ ? Con **** chăn vịt ? Ối Giời cao đất giải ơi ! Con tôi nó cành vàng lá ngọc mà nó đem thân cho cái thằng mã nó dày vò. Giời oi, con ơi là con, khôn ba năm, mày dại có một giờ. Ối Giời đất ơi , trông xuống đây này ông Giời ơi ! Tôi có ngờ đâu…
Rồi bà ngồi phịch xuống giường rồi hai mẹ con cùng khóc , Khuê đi bằng đầu gối lại gần , gục mặt trên lòng mẹ , nước mắt đầm đià ướt đẩm cả lớp váy đen nhánh của bà.
Ba hôm sau , ông Chánh Tổng mới từ bên nhà vợ bé trở về. Bà Chánh đã khóc hết nước mắt , người gầy rạc đi , hố mắt trủng sâu , nét mặt bơ phờ như người mắc bệnh hậu sản. Bà vừa giận vừa thương , ngẩm nghĩ cố tìm lời van xin cho con gái bởi biết tính chồng bà hết sức nhẫn tâm.
Buổi tối lên giường , bà tỉ tê kể hết mọi chuyện. Ông Chánh ngồi bật dậy , vớ cái gối mây quăng mạnh vào tường làm rớt bức tranh mạc thủy xuống nền gạch , mảnh thủy tinh vỡ vụn, bắn tung toé. Ông chạy lao sang buồng con gái , bà Chánh đã chuẩn bị trước , cuống quýt chạy theo ôm lấy hai chân ông và bảo :
– Ông ơi , ông ơi , chuyện này trong nhà ngoài ngỏ chưa ai biết cả, chỉ có mình ông với tôi , ông định làm ầm lên hay sao ? Còn gì là thể diện của ông nữa ? Nhà mình kẻ ăn người ở nó đầy dãy ra , đừng để tiếng xấu nó lọt ra ngoài.
Ông Chánh hất mạnh, đẩy văng bà vợ ngã lăng ra rồi nghiến răng trèo trẹo :
– Tôi phải giết con khốn nạn này , thứ voi dày ngựa xéo ấy để sống làm gì cho nhục nhã dòng họ nhà mình. Tôi giết nó , tôi giết nó rồi tôi tống mẹ con thằng kia vào tù.
Bà Chánh lại lao tới , ôm chặt cả hai chân ông và tha thiết nói :
– Ông ơi ông, tôi van ông mà , tôi cắn rơm cắn cỏ lạy ông. Hổ dữ cũng ko ăn thịt con mà huống chi là người. Chuyện ấy nó lỡ ra rồi , mấy hôm nay này, tôi xé gan xé ruột, mất ăn mất ngủ ông cũng thấy đấy. Nhưng mà con tôi, tôi rứt ruột đẻ ra , chả lẻ…chả lẻ…tôi làm sao bây giờ ? Ông ơi , ông tha nó, tôi xin ông, tôi lạy ông mà.
Ông Chánh vẫn bước đi , kéo lê bà Chánh trên nền gạch , bà cố bám chặt hai chân ông và sụt sùi tiếp :
– Ông thì ông cứ đi biền biệt chả mấy khi về nhà, tôi thì tôi chỉ có mình nó với cái Cúc. Ối Giời ơi, tôi lạy ông mà, tôi trăm lạy ông, tôi ngàn lạy ông , ông tha nó ông ơi….
Ông Chánh vẫn cương quyết :
– Bà im đi, chẳng thà tôi ko có nó.
Nói thế, nhưng ông lảo đảo quay vào, tiến lại giường và nằm vật xuống, rên hử hử như người lên cơn suyển. Trời đất quay cuồng trước mắt ông, ông đã tự coi mình là danh gia vọng tộc không phải chỉ riêng với cái tổng này mà hơn thế nữa , cả tỉnh cả huyện, còn phải kiêng nể ông. Thế mà nay con ông đưa ông vào cảnh xấu hổ nhớp nhơ như thế này thì ông sống làm sao được ?
Xã hội Việt Nam có những truyền thống sai lầm nhưng được chấp nhận từ đời này qua đời khác , chẳng hạn như trường hợp của ông Chánh , trọng hư danh hơn là cả mạng con người , dù mạng người ấy chính là con gái của mình. Sợ xấu hổ vì tiếng đồn đến nổi muốn con gái chết đi cho đỡ nhục.
Ông nằm vắt tay lên trán nghĩ cách trừng trị con gái và nhất là thủ đoạn thả thù thằng khố rách áo ôm , con bà chăn vịt ngoài tỉnh làng phải đền tội , nó làm ông mất mặt với xóm làng , Quan trên trông xuống , người ta trông vào.
Bà Chánh thấy chồng nằm im, cả mừng trong lòng , rón rén đến ngồi ké xuống bên cạnh rồi đưa ra một số đề nghị để giải quyết vấn đề , nhưng ông Chánh dường như ko nghe thấy gì nữa, ông nhắm mắt ko nói lời nào. Một lúc sau , ông ngồi bật lên và nghiêm khắc bảo vợ:
– Ngy ngày mai tôi ko còn muốn nhìn thấy mặt con Khuê trong căn nhà này nữa , bà bảo nó đi đâu thì đi cho khuất mắt tôi. Tôi mà nom thấy nó thì bà đừng có trách tôi.
Bà Chánh khổ sở nói :
– Nhưng mà nó bụng mang dạ chửa, đi đâu bây giờ ? Tôi xin ông để tôi thu xếp , tôi đưa nó lên tỉnh , thuê nhà trọ cho nó. Sanh nở xong, mẹ tròn con vuông rồi thì tôi đón nó về , ông ko muốn nuôi cháu ngoại thì tôi đem cho các bà sơ trong viện mồ côi cũng được.
Ông Chánh gạt vợ sang một bên và cứng rắn nói :
– Tôi cấm bà ko được can dự vào việc này, tôi cấm bà. Bảo nó khăn gói cút đi khỏi làng này ngay ngày mai. Tôi ký hạn cho nó nội nhật ngày mai phải xéo khỏi nhà tôi. Đi đâu củng được , chết bờ chết bụi, mặc kệ nó. Còn không cho nó một liều thuốc độc , riêng mẹ con thằng Thủ thì tôi sẽ cho rủ tù.
Bà Chnáh toan lên tiếng tiếp tục xin cho con , nhưng vừa mở miệng, ông Chánh đã gạt ngay :
– Bà câm đi , đừng để tôi lộn tiết , tôi bóp cổ nó chết tươi ngay bây giờ.
Rồi ông bước lại , mở tủ lấy ra chai thuốc độc để trên mặt bàn, bên cạnh cái đĩa bát và nhấn mạnh :
– Thuốc đấy, bà đưa cho nó , chết quách đi cho tôi đỡ ngứa mắt.
Bà Tổng vốn biết tính chồng nên sợ hãi ngồi im rồi rón rén xuống bếp lấy chổi lên quét mảnh thủy tinh văng vãi trong buồng.
Nhà có đến ba người làm nhưng giờ phút này bà ko muốn câu chuyện chửa hoang của con lọt ra ngoài nên bà đành làm lấy. Vừa quét nhà, bà vừa liếc lọ thuốc độc trên bàn rùn mình. Lọ thuốc ấy chồng bà mua của ông thầy tàu đã lâu , ko biết mua nhằm mục đích gì ? Lúc nào cũng được cất kỷ trong tủ. Chẳng ngờ chồng bà còn nhớ mà lôi ra trong cơn hoạn nạn này.
Quét nhà xong , bà Chánh mang chổi xuống bếp rồi sang phongcủa con gái. Tuy đau khổ , nhưng bà vẫn còn mừng là ông Chánh chưa xuống tay nặng nề với Khuê.
Ông đã từng cầm ba ton đánh chết anh phu xe mà ko mảy may hối hận chút nào thì huống chi gặp lúc uất hận con gái , ông dễ gì buông tha ?
Đứa em khác mẹ của Khuê, tức là con bà vợ thứ hai của ông Chánh , đi xem hát chèo rồi hẹn hò với trai. Ông Chánh biết được , đã hầm hầm chạy sang lấy đòn gánh phang gãy một chân , làm con bé 16 tuổi phải bó bột , buộc thuốc đến mấy tháng mới đi lại được bình thường.
Bà Chánh nhè nhẹ đẩy cửa bước vào, ngọn đèn dầu leo loét đặt trên nóc tủ soi mờ khuôn mặt thảm nảo của Khuê , Khuê giật mình ngẩng lên.
Từ chập tối đến giờ , cô vẩn lo âu chờ đợi cơn thịnh nộ của bố , và ngạc nhiên chưa thấy bố cô lao sang trừng trị như cô dự đoán. Bà Tổng bước vào hỏi nhỏ :
– Cái Cúc nó đâu ?
Khuê lau nước mắt đáp nhỏ :
– Dạ nó vừa đi tắm , lúc nãy nó có hỏi thăm con , con kể hết đầu đuôi cho nó nghe rồi , nó cũng khóc và hứa với con là nó sẽ giữ kín.
Bà Chánh thở hắt ra rồi cầm cái quạt nan phẩy cho con đỡ nóng. Bà rơm rớm nước mắt kể cho con tất cả những điều ông Chánh vừa nói. Ý ông đã quyết , ko lay chuyển được nữa : Một là Khuê trốn khỏi làng, hai là tự vẩn để khỏi làm nhục gia cang. Rồi bà sục sùi kết luận :
– Mẹ chỉ cứu con được đến thế thôi , hiện bố con nóng lắm. Thôi thì con chịu khó lánh đi một thời gian. Mai kia sanh nở xong, tao sẽ nói khéo với bố mày để xin ày về.
Khuê cảm động ôm lấy vai mẹ , bà tổng nhìn ra sân rồi tiếp :
– Bây giờ trời tối quá , sáng mai con gặp thằng Thủ sớm nhé , bàn định với nó xem như thế nào ? Đem nhau đi đâu thì đi. Tiền bạc ko phải lo , mẹ cho con một ít làm vốn. Với lại mẹ cho con đôi hoa tai của mẹ phòng khi túng thiếu….
Nói được bấy nhiêu , bà Chánh xúc động rồi khóc , Khuê tuột xuống giường , lau nước mắt rồi quỳ xuống chắp tay lạy mẹ ba lạy và nói :
– Vâng, con xin vâng lời mẹ. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ , có nơi có chốn rồi con sẽ tìm cách liên lạc về , con sẽ thuê người đưa tin về ẹ.
Bà Chnáh đỡ con gái dậy và bảo :
– Thôi , con đi ngủ đi. Nhớ sáng mai con chạy ra gặp thằng Thủ ngay rồi thu xếp mà đi. Chờ nhá nhem tối hẳng đi , đừng có cho người ta nom thấy. Lên huyện là tiện hơn cả , đây lên huyện là chỉ một đường thôi , phố huyện đông đúc , chả ai biết mình là ai. Đến phố huyện thì thuê buồng trọ ngủ tạm qua đêm rồi từ từ tính. Có việc gì thì thuê người tính cẩn đưa tin về ẹ. Dặn họ là tìm cách gặp riêng mẹ thôi nhá , đừng cho bố con biết nhá , nhớ đấy !
Bà quay ra khép cửa lại và trở về buồng bên kia với chồng.
Sáng hôm sau, Khuê cắp nón ra tìm Thủ thật sớm , nhưng Thủ đã bỏ trốn từ hôm qua sau khi Khuê báo tin có bầu , ko dám đến khiêng đất nữa. Cái uy và cái ác của ông Chánh lớn lắm , lại thêm lủ đồng nghiệp bàn ra tán vào làm thủ hoảng hốt ko còn can đảm đi làm vì sợ ông Chánh bất chợt cho người ra bắt trói , giải lên huyện.
Khuê cũng đoán Thủ sợ bố mình nên nằm lì ở nhà , cô tất tả đến thẳng nhà Thủ , tức là cái chòi lá dựng sau đình làng. Bà Lưu , mẹ Thủ đang đứng ở bờ ao cầm cái que đuổi vịt , giật mình thấy con gái ông Chánh Tổng Hoán , hạ cố đến thăm con trai mình , bà vội lật đật chạy lại đón và dáo dác nhìn quanh xem Khuê có đem theo người đến bắt mẹ con bà hay ko ?
Ở nhà quê, những người thấp cổ bé miệng luôn luôn sợ hãi bất cứ ai quyền thế hơn mình , nhất là những ông Lý, ông Chánh dù đã mản nhiệm. Khi biết chắc Khuê chỉ có một mình, bà Lưu hồi hộp nói :
– Dạ chào cô ạ , cô lại chơi ạ ?
Khuê gật đầu :
– Không dám , cháu chào bác ạ. Thưa bác , anh Thủ có nhà ko ạ ?
Mẹ Thủ tỏ vẻ ngạc nhiên :
– Ơ hay..Tôi tưởng nó đi làm bên hai cụ rồi ạ ?
Vừa nói bà vừa đăm đăm nhìn Khuê dò xét vì Thủ đã cho bà biết là Khuê có chửa , Khuê thất vọng đáp :
– Thưa hôm nay anh ấy ko có ra gánh đất ạ.
Bà mẹ ngơ ngác hỏi lại :
– Thế thì nó đi đâu ạ ? Lạ nhỉ ?
Khuê ứa lệ nhìn quanh sân đình , thời gian gấp rút quá rồi , nội ngày hôm nay cô phải gặp Thủ để cùng trốn khỏi làng. Hành trang và tiền bạc, mẹ cô đã để sẳn. Cô hỏi bà Lưu:
– Thế anh Thủ đi lâu chưa bác ?
Bà mẹ nhấn mạnh :
– Thì cũng như mọi khi , sáng dậy nó ăn tạm bát ngô rồi vác xẻng đi ngay , tôi tưởng là cả tuần nữa mới đổ nền xong ạ.
Khuê hớn hở đáp :
– Vâng thì cả tuần nữa mới xong ạ.
Rồi cô đứng tần ngần ngó ra sân đình , bà Lưu nhìn nét mặt xanh xám lo âu của Khuê , lòng thương cảm vô biên , bất đắc dĩ nói :
– Hay là rước cô vào nhà ngồi chơi tạm chờ nó về ạ.
Khuê cũng bất đắc dĩ phải theo bà Lưu chui vào túp lều xiêu vẹo của mẹ con bà. Cô mủi lòng nhìn giang sơn nhỏ bé và hôi hám của người yêu , chỉ có mỗi chiếc vơng nhỏ cho bà ngủ , còn Thủ thì nằm trên cái ổ rơm ngay bên cạnh mấy cái thúng ấp trứng vịt. Bà Lưu ngượng ngùng xoa tay phân trần :
– Dạ..Cái thằng Thủ…nó có nói chuyện với tôi…Cô có lòng đoái thương đến nó..Thật quý hóa quá ạ….nhưng mà tôi biết chắc là ko đời nào hai cụ mới bằng lòng vì…vì hai mẹ con tôi là cùng đinh trong cái làng này. Nói cho cô thương nhá , tôi chỉ có mỗi mình nó , bố nó chết lúc nó mới lên ba , tôi mới vừa 22 , ở góa cho đến bây giờ. Mẹ góa con côi đùm bọc lấy nhau cho nên chỉ…chỉ đủ bửa cơm bửa cháo thôi. Thôi thì duyên giời đã sắp đặt , cô với nó liệu thế nào mà thu xếp với nhau.