Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 38
❮ sautiếp ❯Chương 230: Thi vương bị thông ass rồi
Một tròng mắt của nó bị Đinh Diệt Linh đóng vào, cả mặt nhuốm đầy dịch thể màu đỏ càng làm tăng thêm mấy phần dữ tợn và khủng bố
Nó mở bụng ra, từng chiếc xương sườn khép lại, sau đó làn da cũng nhanh chóng tái sinh, bao lại đám máu cùng với thi thể của Kim Soái vào trong bụng…
Sau đó, thân thể nó bắt đầu xảy ra sự biến hóa vô cùng ghê rợn.
Đầu tiên là cơ thịt phía dưới làn da sinh trưởng một cách nhanh chóng khiến cho làn da khô héo dần căng tràn trở lại, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Những tiếng “Crắc… crắc” vang lên, xương cốt của nó cũng nhanh chóng mọc ra, thân thể trở nên cao lớn hẳn, cái mồm bắt đầu dài ra giống như mồm cá sấu, chất nhờn màu đỏ theo hàm răng nhỏ tỏng tỏng xuống dưới.
“Đây chính là…. Huyết Cổ Thi Vương!”. Đàm Tiểu Tuệ tự lẩm bẩm: “Đây chính là hình dáng sau khi nó biến dị, so với trước đó còn lợi hại hơn nhiều… ”
Huyết Cổ Thi Vương đã hoàn toàn thức tỉnh!
Tuy rằng trước kia Diệp Thiếu Dương vẫn còn e ngại Huyết Cổ Thi Vương thức tỉnh nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một loại ngạo khí muốn đấu một trận với nó. Mà lúc này, Huyết Cổ Thi Vương đã thực sự đứng trước mặt hắn, hắn lại chẳng có mảy may một chút sự hiếu chiến nào cả, chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó mất mát. Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, đứng lên phía trước rồi nói: “Các cậu mau đi đi, tôi ở lại ngăn cản nó!”
“Chúng ta sẽ cùng đi!”. Tiểu Mã nói: “Nó chưa chắc đã đuổi được chúng ta!”.
Diệp Thiếu Dương thầm thở dài: “Dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, các cậu đi đi, tôi sẽ không đi, tôi phải liều mạng với con súc sinh này, đánh không lại thì chết luôn tại đây!”
Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra Huyết Cổ trên người hắn, cậu đứng ngây ra như phỗng, vành mắt bắt đầu có chút đỏ lên, cậu lắc đầu thật mạnh, nói: “Sẽ không đâu, Tiểu Diệp Tử, cậu sẽ không chết đâu, chắc chắn sẽ có cách, chúng ta cùng đi, trở về rồi từ từ nghĩ cách…”
“Thật sự có cách mà!”. Đàm Tiểu Tuệ vừa nói xong, Huyết Cổ Thi Vương đã hoàn thành biến dị, bổ nhào về hướng Diệp Thiếu Dương do hắn gần nó nhất.
Diệp Thiếu Dương nghiêng mình tránh thoát, ánh mắt vụt sáng nhìn Đàm Tiểu Tuệ rồi hỏi: “Có cách gì?”
Đàm Tiểu Tuệ lùi xa ra sau đó lấy chiếc vạc ra rồi đặt ở trước mặt, tiếp đến cô mở ba lô ra, không ngừng ném đồ vật vào trong balo, đồng thời nói: “Sau khi Kim Soái chết, máu thịt toàn thân đều bị Thi Vương hấp thu, thời gian ngắn như vậy, Thi Vương có thể chưa tiêu hóa hết máu thịt của Kim Soái, nếu anh đoạt được nó thì có thể giải trừ huyết cổ trong cơ thể anh!”.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương sáng lên, còn chưa kịp mở miệng, Huyết Cổ Thi Vương đã nhào tới người hắn một lần nữa, nó mở mồm phun ra một ngụm lớn dịch thể ăn mòn.
Diệp Thiếu Dương vừa tránh né vừa lăng không huy kiếm, trước tiên dùng kiếm khí bức lui nó, sau đó đánh giá Huyết Cổ Thi Vương một lát, có chút lo lắng nói: “Toàn thân Thi Yêu chảy ra chất lỏng màu xanh biếc, e rằng chính là máu của nó, chỉ sợ…. không thể được mà thôi. Hay là máu thịt của Kim Soái vẫn ở trong bụng của nó?”
“Không có ở trong bụng đâu, ở trong trái tim nó đấy!”. Đàm Tiểu Tuệ nói: “Đây cũng là một loại Huyết Vu thuật, chỉ cần có thể giết chết nó, moi trái tim nó ra là sẽ thành công!”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế, trong lòng chợt dấy lên một niềm hy vọng, khôi phục lại vẻ hăng hái như bình thường. Lúc này hắn mới tỉ mỉ đánh giá tướng mạo của quái vật đáng sợ trước mắt, quanh người nó được bao phủ bởi một tầng thi khí nồng đậm, còn có yêu khí, cho nên… hắn hiện tại không để ý đến đám người Đàm Tiểu Tuệ kêu gọi hắn như thế nào, dù sao trong mắt hắn chỉ có một con Thi Yêu, có điều phương thức tu luyện của nó có chút đặc thù, tu vi cũng rất mạnh.
Đã là Thi Yêu thì ắt có thể dùng Mao Sơn thuật để đối phó, mà dù Diệp Thiếu Dương biết nó rất khó đối phó nhưng nếu không diệt được nó thì mình cũng xong đời, cho nên… chỉ có thể liều một phen mà thôi.
Câu tiếp theo của Đàm Tiểu Tuệ như một sự cổ vũ đối với hắn: “Lúc nãy đã bị Tiểu Mã đổ máu chó đen vào người, ít nhất tu vi đã bị tổn thất ba phần, cho nên… chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối có hy vọng tiêu diệt được nó! Thiếu Dương ca, anh phối hợp với em một chút!”.
Nói xong, cô mở nắp vạc ra, dưới lớp khói dày đặc, ba con chim én màu trắng từ trong vạc bay ra, hướng về phía Huyết Cổ Thi Vương.
Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ý cô, giơ tay nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên đánh về phía Huyết Cổ Thi Vương. Trong lòng hắn khẽ cảm khái, Vu thuật mà Tiểu Tuệ gọi ra không phải là ong mật thì là chim én, còn có băng tằm trên người cô. Chúng đều là những động vật tương đối ôn hòa, ít nhất có vẻ ngoài ôn hòa.
Mà mấy tên Huyết Vu sư kia, ra tay không phải là dơi thì chính là rắn rết, toàn là loài vật kịch độc. Xem ra Vu thuật cũng có phong cách riêng của nó, phong cách của Bạch Vu thuật rất phong nhã thanh tao, còn phong cách của Hắc Vu thuật thì ngược lại.
Huyết Cổ Thi Vương đối mặt với công kích của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thì liền giơ cánh tay ra đón đỡ. Một kiếm của han91 chém xuống khiến nó bong da tróc thịt nhưng nó hoàn toàn không để ý, vẫn bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương bị ép tới mức phải liên tục lùi về phía sau, bảo kiếm trong tay hắn phải chuyển từ công sang thủ. Tay trái hắn lấy ra tám đồng tiền Ngũ Đế đánh thẳng lên thân thể của Huyết Cổ Thi Vương. Những tiếng “Xì xèo” vang lên, một đám khói trắng toát ra từ trên cơ thể nó, thế nhưng chỉ có thể đốt cháy một miếng thịt nhỏ của nó. Huyết Cổ Thi Vương vẫn chẳng hề hấn gì.
Vậy thì có chút đáng sợ rồi!
Đúng lúc này, ba con chim én dưới sự khống chế của Đàm Tiểu Tuệ đã bay tới, không ngừng mổ vào con mắt còn sót lại của Huyết Cổ Thi Vương. Hai tay Thi Vương vung lên chộp được một con én, nó dùng mồm cắn một cái, con én liền hóa thành một đám bột phấn.
Diệp Thiếu Dương lập tức phục hồi tinh thần lại, tay cầm bảo kiếm không ngừng công kích hai tay của Thi Vương. Tuy rằng không thể gây tổn thương lớn tới Thi Vương nhưng vẫn có thể quấy nhiễu hành động của nó. Cuối cùng, hai con chim én còn lại được huyễn hóa bởi Cổ thuật đã tìm được cơ hội, mổ mù con mắt còn sót lại của Thi Vương. Hoàn thành nhiệm vụ xong, không đợi Thi Vương tóm chúng, hai con én liền tự động hóa thành bột phấn rồi rơi xuống đất.
“Grào…”. Thi Vương gầm lên một tiếng rung trời, hai tay vung loạn xạ.
Tiểu Mã vẫn đứng xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy Thi Vương bị mù, cậu liền cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi, tay cầm côn gỗ lặng lẽ lần ra phía sau Thi Vương.
p/s: Chuẩn bị ks boss
Diệp Thiếu Dương đang cúi đầu vẽ phù nên không chú ý tới hành động của Tiểu Mã. Đợi đến khi hắn ngẩng đẩu lên thì đã thấy Tiểu Mã đứng phía sau Thi Vương, trong tay cầm Đinh Diệt Linh nhặt lên từ mặt đất nhắm chuẩn mông Thi Vương mà cắm thẳng vào một phát.
Grào…”.
Thi Vương ngẩng đầu thét lên một tiếng thảm thiết. Tuy rằng đối với một Thi Yêu mà nói, không tồn tại cái-mà-gọi-là “bạo cúc hoa”, nhưng dù sao Đinh Diệt Linh vẫn là vật chí bảo của Đạo môn, đối với bất cứ yêu vật nào cũng đều có tác dụng cực kỳ mạnh. Trong nháy mắt, một đạo ngân quang từ mông của Thi Vương bay ra ngoài, nó cũng cảm thấy mông đít có cảm giác bị phỏng rát, lập tức đưa tay rút Đinh Diệt Linh ra.
“Woa…. Tôi thông nát ass Thi Vương rồi!”. Tiểu Mã hưng phấn nhảy cẫng lên, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng.
“Cẩn thận!”. Diệp Thiếu Dương hô to gọi Tiểu Mã, nhìn bộ dáng đắc ý của cậu ta, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Quả nhiên Thi Vương vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Mã lập tức quay đầu lại, há mồm rộng ra, chiếc lưỡi xẻ thành ba cái cuốn lấy thân thể của Tiểu Mã, kéo vào trong cơ thể của mình.
Cũng may Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, lập tức cắt đầu ngón tay, điểm lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một cái, sau đó vung kiếm chém ngang lưỡi của Huyết Cổ Thi Vương.
Không đứt! Thế nhưng vết kiếm đó cũng tạo thành một vết thương trên lưỡi của nó, một dòng máu xanh phun mạnh ra, cái lưỡi liền mềm oặt rồi buông Tiểu Mã.
Tiểu Mã ăn quả đắng cũng không dám chơi trội nữa rồi, cậu liền chạy thật nhanh về phía đằng xa.
Chương 231: Giết địch trong ảo cảnh
Có lẽ do hành động thông ass vừa rồi đã hoàn toàn kích phát tà tính của Thi Vương, chỉ thấy Thi Vương há mồm, dùng lực phun ra một ngụm lớn huyết vụ, huyết vụ nhanh chóng lan ra xung quanh. Tứ chi nó quỳ trên mặt đất, đồng thời không ngừng phun ra huyết vụ, cảnh tượng xung quanh rất nhanh đã không thể nào nhìn rõ ràng được nữa. Diệp Thiếu Dương ghi nhớ vị trí của Thi Vương, đúng lúc hắn định lao lên, vừa mới nhấc chân, đột nhiên cảm thấy dưới chân dường như dính thứ gì đó. Hắn đưa tay lên sờ, liền sờ thấy huyết dịch nhầy nhụa! Cảnh tượng tiếp đó khiến Diệp Thiếu Dương giật mình, mặt đất dưới chân hắn đang lún dần từng chút một, huyết dịch nồng đậm xung quanh dâng lên như thủy triều, rất nhanh đã lên tới mắt cá chân.
“Thiếu Dương ca, làm sao bây giờ!”. Tiếng Đàm Tiểu Tuệ ở một nơi nào đó trong đám huyết vụ dày đặc truyền tới. Là một Bạch Vu sư, gặp phải cục diện trước mắt, cô cũng không biết phải làm sao.
“Đây tuyệt đối là Yêu thuật, không phải sự thực. Bên trong cơ thể Thi Vương không thể nào có nhiều máu như vậy!”. Diệp Thiếu Dương hô lên về phía cô.
Đàm Tiểu Huệ lại hỏi: “Thật và giả có chỗ nào khác biệt vậy anh?”
“Tất nhiên là có khác biệt rồi, yêu thuật sẽ có cách phá giải của yêu thuật!”.
Đàm Tiểu Tuệ hạ thấp giọng nói tiếp: “Đúng rồi, do em quá căng thẳng nên quên mất điều này.”
Sau đó, Diệp Thiếu Dương nghe thấy từ phía cô truyền tới vài âm thanh quái dị. Tuy rằng không biết cô dùng cách gì để phá giải yêu thuật này nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng, với tu vi Vu thuật của cô, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.
Đột nhiên hắn nhớ tới Tiểu Mã, đang định gọi tên cậu thì từ nơi nào đó chợt truyền tới âm thanh yếu ớt: “Tiểu Diệp tử….”
Diệp Thiếu Dương chấn kinh, Tiểu Mã xảy ra chuyện rồi!
Diệp Thiếu Dương lập tức vung kiếm chém xuống huyết dịch dưới chân, gạt huyết dịch ra rồi dùng sức nhảy thoát khỏi nó. Hắn nhấc chân bước về hướng Tiểu Mã một bước, trước khi chân chạm đất, hắn vãi một nắm đậu đồng gạt ra một mảng huyết dịch rồi mới dẫm chân lên đó.
Diệp Thiếu Dương dùng cách này chạy ra ngoài được khoảng hai mươi mét. Xung quanh tràn ngập huyết vụ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Diệp Thiếu Dương gọi to tên Tiểu Mã.
“Tôi ở đây…”. Giọng nói Tiểu Mã càng yếu ớt hơn so với trước đó.
Diệp Thiếu Dương lần theo giọng nói đi tìm thì đột nhiên hắn bị vấp một cái gì đó dưới chân, cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy đó là một cái đầu người bên dưới! Cả khuôn mặt người đó bị vùi kín trong huyết dịch, mới nhìn thì có chút sợ hãi, còn tưởng rằng là con quỷ nào. Thế nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy mái tóc chẻ 3/7 kia liền nhận ra đó chính là Tiểu Mã, bởi vì cả Thạch Thành rất khó tìm ra người thứ hai có kiểu tóc như thế này.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đánh một tấm Hóa Huyết Phù đẩy lùi một phần huyết tương xung quanh Tiểu Mã, sau đó nâng cậu ta dậy, lấy tay lau đi máu trên mặt cậu ta. Lúc này cả mặt Tiểu Mã đã xanh lét, con mắt đã nhắm tịt không thể mở ra nữa.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, mới qua bao lâu mà Tiểu Mã lại trở nên như vậy? Cậu ta đã gặp phải chuyện gì?
“Tiểu Diệp tử…”. Tiểu Mã thì thào cất giọng nói.
“Cậu được cứu rồi, không sao đâu!”. Diệp Thiếu Dương nắm chặt lấy hai tay cậu ta, dùng sức nâng cậu ta dậy thế nhưng lại không hề có chút xê dịch nào, chỉ thấy Tiểu Mã phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Đùa gì vậy?”. Diệp Thiếu Dương chấn kinh.
“Chân của tôi bị nó giữ chặt rồi…”. Tiểu Mã cố gắng mở mắt ra nhìn Diệp Thiếu Dương, đẩy Diệp Thiếu Dương qua một bên: “Tôi không xong rồi, cậu đừng lo cho tôi nữa, mau đi giải quyết Thi Vương đi, giết chết nó, báo thù cho tôi…”.
“Cậu nói linh tinh gì vậy?”
“Không! Tôi không nói linh tinh đâu, có thứ gì đó đang giữ chân tôi ở phía dưới, hai chân tôi đã bị nó gặm nát rồi, chắc chắn không thể sống được đâu…”
Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt đập loạn lên, hắn vội nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, đây chỉ là ảo cảnh mà thôi, thực ra thân thể cậu vẫn không sao, cậu cố gắng thêm chút nữa đi…”
Lúc nói lời này, trái tim Diệp Thiếu Dương đã hơi trầm xuống: Tuy rằng chỉ là ảo giác nhưng nếu chết trong ảo cảnh, dù không có một vết thương nào trong hiện thực thì cũng đã là tử vong rồi. Bởi vì hồn phách lúc đó bị thương nên lúc đó sẽ dễ dàng bị Thi Vương bắt đi, muốn đoạt lại cũng chẳng được.
Tiểu Mã cười một cách miễn cưỡng, thều thào nói: “Hôm nay tôi biểu hiện không tồi chứ? Hehe, tôi dùng côn gỗ đập một đám Huyết Vu sư, còn thông được ass Thi Vương. Haha, quá đủ rồi, nếu chẳng may tôi chết, Tiểu Diệp tử, cậu hãy đến nhà tôi báo tang nhé, tôi chỉ có một người anh em là cậu thôi…”
“Cút cụ nhà cậu đi, cậu không chết được đâu!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới mấy lời nói nhảm của cậu ta khiến người khác xúc động nữa. Hắn chỉ hít sâu một hơi rồi chúi đầu xuống vũng máu, chỉ cảm thấy hai mắt liền tối thui, không nhìn thấy gì nữa. Diệp Thiếu Dương không hề chần chừ vội khai mở Thiên Nhãn Thông, lập tức hắn nhìn thấy có hai con tiểu quỷ đang ôm lấy hai chân của Tiểu Mã, gặm gặm lấy chân cậu ta. Quả nhiên đúng như lời của Tiểu Mã nói, hai chân cậu ta đã bị gặm đến lòi cả xương ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền biết hai con tiểu quỷ này thực sự tồn tại, có lẽ bọn nó là Quỷ bộc của Thi Yêu. Hai con tiểu quỷ này lợi dụng sự yểm hộ của huyết tương nên trốn trong đây hại người. Có điều dù sao quỷ cũng chỉ là vật hư ảo, không thể thực sự gặm nhấm thịt người, bọn nó chỉ có thể tạo ra cảm giác đau đớn và tử vong, khiến Tiểu Mã tưởng rằng mình đã chết, ngoan ngoãn dâng ra hồn phách cho bọn nó…
Hai con tiểu quỷ vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương lập tức nhào tới người hắn. Diệp Thiếu Dương không nói một lời nào, chỉ nhẹ nhàng giơ Thất Tinh Long Tuyến Kiếm lên, tiễn hai con tiểu quỷ lên đường, hóa thành tinh phách… Hắn không cho bọn chúng cơ hội được siêu độ, bởi vì chúng nó đã giày vò huynh đệ Tiểu Mã của hắn ra như vậy, khiến hắn vô cùng tức giận!
Hắn tức giận, hắn sẽ giết quỷ!
Giết xong hai con tiểu quỷ, Diệp Thiếu Dương từ trong huyết tương ngoi lên, xốc Tiểu Mã lên lưng mình rồi đi về phía bên rìa huyết tương, cũng may có sự tồn tại của huyết tương giúp nâng lên một phần trọng lượng cơ thể Tiểu Mã, nếu không với thể trọng của cậu ta, hắn tuyệt đối sẽ không cõng nổi.
Diệp Thiếu Dương dùng Hóa Huyết Phù mở đường, đi thẳng một mạch mười phút đồng hồ nhưng vẫn chưa tới điểm cuối cùng. Hắn chỉ cảm thấy dường như mình vẫn còn giậm chân tại chỗ, nghĩ thế, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, ngậm một ngụm máu phun về phía huyết vụ trước mặt. Vừa phun xong, huyết vụ và huyết tương xung quanh dần dần tản ra từng chút một.
Diệp Thiếu Dương vừa thở phào một hơi, bỗng, hắn cảm thấy có một lực tà linh cực kỳ khủng bố đang ập đến từ phía sau. Chưa kịp phản ứng, Tiểu Mã ở trên lưng hắn đã bị lực tà linh đó ném đi thật xa.
Tiểu Mã trong trạng thái bay trên không sắp rơi vào hôn mê bỗng chốc giật mình tỉnh lại, cậu đưa tay sờ soạng hai chân mình. Hai cái chân mập mạp vẫn còn đó, trong lòng mừng rỡ, tiếp đó một tiếng ‘bịch’ vang lên. Tiểu Mã tiếp xuống đất, đau tới mức kêu to một tiếng thảm thiết, vội vã mắng: “Tiểu Diệp tử, cậu quẳng tôi nát cmn ass rồi!”
Diệp Thiếu Dương nào có thời gian để ý đến cậu ta, hai tay nhanh chóng kết ấn giơ lên điểm bảy cái thật nhanh ở trước mặt. Hắn dùng cương khí bố trí Khôi Tinh Thất Lạc Trận rồi đẩy ra phía trước chiến đấu với lực tà linh to lớn kia. Lực tà linh đụng phải Khôi Tinh Thất Lạc Trận, yêu lực bạo phát, đánh Diệp Thiếu Dương bay thẳng ra ngoài, khiến hắn giống hệt như Tiểu Mã lúc nãy, ngã bịch xuống mặt đất. Thế nhưng đau mông chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là khí tức bên trong cơ thể hắn đã bị hỗn loạn, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Không ngờ tới tu vi của Huyết Cổ Thi Vương lại mạnh như vậy!
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, áp chế cảm giác muốn thổ huyết. Chiến ý trong lòng hắn bắt đầu dâng trào. Hắn nhìn thân hình Huyết Cổ Thi Vương cực kỳ to lớn đang lao về kia, hai tay nắm chặt lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bắt đầu niệm chú…
Chương 232: Thần lực chu tước
Đúng lúc này, một đạo kim quang từ sau lưng Diệp Thiếu Dương bay tới, rơi vào đỉnh đầu Huyết Cổ Thi Vương. Diệp Thiếu Dương nhìn lại, là một chuỗi Phật châu.
“Bồ Đề pháp tướng, đại từ đại bi!”. Đằng Vĩnh Thanh miệng niệm chú ngữ, từ phía sau đi tới.
Chuỗi phật châu lập tức tỏa ra ánh sáng nhu hòa trang nghiêm trùm lấy Huyết Cổ Thi Vương.Thi Vương toàn thân vặn vẹo, biểu tình hết sức thống khổ. Trong giây lát nó thét dài một tiếng, yêu khí trong cơ thể bộc phát, đánh văng chuỗi phật châu. Hơn mười hạt phật châu lập tức bay ra bốn phía.
Đằng Vĩnh Thanh phun ra một búng máu, vẫn không chịu thua, tay lần vào trong ba lô lấy ra một cái bát vàng. Miệng vừa niệm chú vừa ném bát đi.
Bát vàng vốn là pháp khí Phật môn, phát hiện được sự tồn tại của thi yêu bát lập tức kích hoạt phong ấn, chụp lên đầu Huyết Cổ Thi Vương. Cái bát bất động, nhưng chữ 卍-“Vạn” khắc trên bát không ngừng xoay tròn, phát ra từng vòng Phật quang màu vàng tạo thành kết giới nhốt Thi Vương lại.
Trên người Huyết Cổ Thi Vương lập tức thoát ra từng luồng khí đen, tất cả đều bị bát vàng hút lấy. Huyết cổ Thi Vương thử mấy lần không cách nào thoát khỏi kết giới bèn ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn, một thân quỷ khí cùng yêu khí bạo phát, lập tức làm kết giới bát vàng gần như tan vỡ.
Đúng lúc này, vô số sợi tơ màu bạc từ phía sau bắn ra chạm phải thân thể của Huyết Cổ Thi Vương, cuốn lấy nó, định trói nó lại.
Tơ băng tằm của Đàm Tiểu Tuệ tuy mỏng manh, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực ra phi thường bền bỉ, ngoại trừ lửa thì không sợ cái gì khác. Vậy mà khi sắp trói được tay chân Thi Vương thì lại bị kéo đứt.
Diệp Thiếu Dương nhìn mà kinh hãi, bèn vội chạy tới móc Dây Câu Hồn vào trên người Thi Vương, dùng sức xoay tròn, kéo một cái, trói Thi Vương lại. Tơ băng tằm lúc này mới trói từ trên xuống dưới được, không tốn bao lâu liền trói Huyết Cổ Thi Vương như nhộng, khiến nó vặn vẹo trái phải…
Diệp Thiếu Dương lại vẽ một lá Định thi phù dán lên trên trán Thi Vương.
Dây Câu Hồn cùng tơ băng tằm càng quấn càng trói chặt cơ thể Huyết Cổ Thi Vương, khiến máu xanh thẩm thấu qua tơ tằm lan ra ngoài.
Huyết Cổ Thi Vương không ngừng phóng ra quỷ khí và yêu khí để chống đỡ, có điều nó phải đối mặt với tổ đội bao gồm cả Phật, Đạo, Vu Sư nên cũng dần dần không thể chống đỡ nổi.
Diệp Thiếu Dương dùng niệm lực cảm giác được thân thể Thi Vương có chút tan ra, ba người bọn hắn cũng đang không ngừng tiêu hao pháp lực để bắt trói, mà đáng kể nhất phải nói đến Đằng Vĩnh Thanh. Bởi vì hắn phải miễn cưỡng dùng nhiều sức lực để điều khiển pháp khí cường đại như bát vàng, cộng thêm Huyết Cổ Thi Vương dùng tu vi ngàn năm kháng cự, cho nên không đến nửa phút sau, khuôn mặt hắn đã tái đi, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, hai tay không ngừng run rẩy, pháp ấn cũng dần dần không ổn định.
Diệp Thiếu Dương thấy hắn có vẻ không duy trì nổi nên khích lệ: “Cố lên, chỉ một, hai phút nữa là nó tiêu đời!”.
Đằng Vĩnh Thanh vốn đã gần kiệt sức, nghe xong lời này lại cắn chặt răng, giữ vững được thêm khoảng nửa phút, sau đó… Một tia pháp lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị hao tổn hết, hai mắt trực tiếp tối lại rồi hôn mê.
Bát vàng lập tức trở nên ảm đạm thất sắc, rơi xuống mặt đất.
Cảm nhận được áp lực giảm bớt, Huyết Cổ thi Vương kích phát cả sức mạnh của quỷ và yêu chấn nát tất cả tơ tằm đang quấn quanh người, sau đó hai tay kéo mạnh Dây Câu Hồn, cảm giác được đồ vật này khó có thể phá hủy nên nó chỉ kéo xuống, ném qua một bên.
Tuy hai con mắt đều đã mù nhưng nó vẫn có thể dùng quỷ khí cảm giác đại khái được phương hướng. Lúc này nó quờ quạng hai tay hai chân chạy như điên về phía miệng cốc.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn tại chỗ, không nghĩ tới huyết cổ Thi Vương trước đó còn không ai bì nổi, sao lại chọn cách chạy trốn?
Hắn bèn triển khai thân pháp đuổi theo, trong lòng hiểu rõ chắc chắn không thể để cho Thi Vương trốn thoát. Nó đã có tu vi trên ngàn năm, lại là Thi yêu, một khi thoát ra khỏi sơn cốc thì gần như là vô địch.
Đàm Tiểu Tuệ ở phía sau cùng làm phép với Diệp Thiếu Dương. Khi Thi Vương chạy trốn vừa vặn xẹt qua bên người Đàm Tiểu Tuệ, cô quỳ một chân xuống mặt đất, không tiến lên ngăn trở.
Diệp Thiếu Dương trong lúc cấp bách hô to lên: “Mau ngăn nó lại!”
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, há miệng muốn giải thích, đột nhiên phun ra một búng máu. Hai tay chống xuống đất để không ngã xuống.
“Em bị thương?”. Diệp Thiếu Dương chạy tới hỏi.
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, khó nhọc nói: “Mặc kệ em, mau đuổi theo Thi Vương, không thể… để nó thoát!”
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn Thi Vương chạy trốn ngày càng xa, biết khó có thể đuổi theo kịp, hắn bèn rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra chuẩn bị ném về phía nó.
Ném trúng Thi Vương thì Diệp Thiếu Dương nắm chắc, nhưng xét đến tình huống lúc chiến đấu trước đó, muốn dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm một kích giết chết Thi Vương thì quả thực là nằm mộng giữa ban ngày. Bất quá sự tình đến nước này cũng chỉ còn cách thử một lần.
Diệp Thiếu Dương bèn cắt đầu ngón tay vẽ lên mũi kiếm một đạo lệnh phù, chuẩn bị thi pháp thì đột nhiên một bóng trắng từ đằng sau bay ra, ôm lấy Thi Vương!
Diệp Thiếu Dương sửng sốt tại chỗ, chăm chú nhìn lại. Hắn nhìn thấy phía sau lưng người này có mấy hình xăm màu đỏ, lập tức cả kinh: Đó chính là thiếu niên được dùng để hiến tế!
Cậu ấy tỉnh lúc nào?
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thiếu Dương sợ người trẻ tuổi bên kia chịu chết, lập tức sải bước đuổi theo nhanh hơn.
Thi Vương rống lên một tiếng, há miệng cắn xuống đầu vai thiếu niên. Thiếu niên nhanh nhẹn tránh thoát, chạy đến sau lưng nó, hai tay vịn vào hai vai của nó, làm động tác giống như cảnh sát bắt giữ tội phạm, cố gắng ghìm Thi Vương lại.
Thi Vương ngửa mặt lên trời gào thét, lục quang trên người vờn quanh, nó kích phát toàn bộ yêu lực, muốn đánh bay thiếu niên kia thì đúng lúc này, sự tình kỳ dị đã xảy ra: Hình xăm trên người thiếu niên đột nhiên sống lại, bay ra khỏi thân thể, hiện rõ là hình dạng của một con chim! Con chim có kích thước không đồng đều, toàn thân là một lớp lông vũ đủ mọi màu sắc cùng hình thái ưu nhã, màu sắc đỏ sậm, ngoại hình giống một con chim sẻ. Nó ngẩng đầu, kêu lên một tiếng…
Chu Tước!
Diệp Thiếu Dương lập tức nhận ra đây là một trong tứ đại linh thú: Chu Tước. Trên người Thiếu niên chính là hình xăm của Chu Tước, hơn nữa lại còn là Chu Tước sống!
Chu Tước bay một vòng quanh đỉnh đầu thiếu niên, một vòng ánh sáng đỏ lóe lên, sau đó trở lại trên người cậu ta một lần nữa, hóa thành hình xăm như chưa hề phát sinh chuyện gì. Chỉ là Diệp Thiếu Dương đã nhìn thấy được quanh ba thước gần thiếu niên kia có một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Dù là thiên sư Đạo môn nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không thể tưởng tượng nổi, có điều sự thật đã hiển hiện ngay trước mắt: Thiếu niên này có được sức mạnh của Chu Tước!
Thiếu niên hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức, đứng vững định trụ ôm chặt lấy Thi Vương. Thi Vương tìm mọi cách giãy giụa nhưng lại không thể động đậy.
Thiếu niên đột nhiên xoay đầu lại, mở to hai con mắt đỏ hồng nhìn Diệp Thiếu Dương, hướng về phía hắn thét lên một tiếng.
Chương 233: Phần thiên diệt địa
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra cậu ta muốn mình nhân cơ hội Thi Vương bị giữ chặt mà ra tay giết Thi Vương. Hắn lập tức lao nhanh qua, thế nhưng khi hắn nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên thì đột nhiên lại do dự.
Bấy giờ Thi Vương đang bị ôm chặt, sức mạnh quỷ yêu toàn thân cũng bị thiếu niên phong tỏa hơn phân nửa, nếu như mình dồn lực chém một kiếm thì có đến tám phần mười có thể chém chết nó. Có điều phạm vi sát thương của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm quá lớn, một kiếm chém xuống không chừng sẽ chém chết luôn thiếu niên kia, như vậy tất nhiên không ổn, cần phải nghĩ cách khác.
Diệp Thiếu Dương vô thức sờ một tay vào thắt lưng, lần sờ nửa ngày cũng chẳng tìm được món pháp khí nào đủ uy lực có thể giết chết Thi Vương. Đột nhiên, đầu ngón tay hắn đụng vào một tấm giấy, hắn chợt nhớ tới điều gì liền lấy ra nhìn, đây chính là tấm Phần Thiên Phù.
Tấm Thần phù này hắn đã vẽ xong từ lâu nhưng vẫn luôn cất trong thắt lưng mà chưa tìm được cơ hội sử dụng. Bây giờ chính là lúc kiểm tra uy lực của nó
Diệp Thiếu Dương phi thân lên, dán tấm Thần phù vào trán của Thi Vương. Để tăng thêm uy lực, hắn còn cắn chót lưỡi rồi phun lên phù một ngụm máu, sau đó lùi lại hai bước, hai tay kết ấn, đồng thời niệm chú ngữ của Phần Thiên Phù: “Thái Thượng Tam Thanh, tứ phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”
Hai tay hắn điểm một cái, dùng cương khí đốt cháy linh phù, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang dội, từ tấm Thần phù màu ám kim mỏng manh đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu xanh, đốt cháy thân thể của Thi Vương, đồng thời chấn bay thiếu niên nọ ra bên ngoài.
Diệp Thiếu Dương lập tức vô cùng kích động, Thần phù có thể dùng được! Thiên Thư tàn quyển là đồ thật, bản thân mình…. Thực sự đã đạt được Thiên Thư tàn quyển và học được Thần phù đã thất truyền!
“Ha ha ha, ha ha ha…”. Diệp Thiếu Dương bình thường luôn điềm tĩnh, hạ thấp mình nay cũng không thể nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười để giải tỏa sự vui mừng tột độ. Có điều hắn rất nhanh hiểu được, bây giờ không phải là lúc ăn mừng, lập tức cúi đầu nhìn Thi Vương. Chỉ thấy thân thể cao lớn của Thi Vương đang điên cuồng nhảy nhót trong ngọn lửa, làn da toàn thân nó đang bị lửa đốt cháy một cách nhanh chóng. Máu xanh hòa lẫn với thi khí cường đại phun ra bên ngoài, chống cự lại uy lực của thiên hỏa.
Nó nào biết thiên hỏa có thể đốt cháy tất cả các loại tà khí. Thi khí nó vừa phun ra lập tức giống như thêm dầu vào lửa, khiến cho ngọn lửa càng bùng lên dữ dội hơn.
Thi Vương lúc này đã rơi vào tình trạng mê loạn, nó chỉ hành động theo bản năng, không ngừng phóng ra thi khí với mưu đồ chống cự lại Thiên Hỏa. Kết quả… tu vi ngàn năm của nó lại trở thành nguồn năng lượng để giết chết nó. Vài phút sau, thân thể cao lớn của nó đã bị thiên hỏa thiêu thành than đen, ngã ầm xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt.
Huyết Cổ Thi Vương, cứ như vậy… mà đi đời.
Diệp Thiếu Dương không còn thời gian để thương xót. Hắn lập tức lao lên phía trước, dẫm lên những đốm lửa còn sót lại trên thân thể của Thi Vương, lật thân thể Thi Vương lại, thò tay vào trong lồng ngực lần sờ một hồi. Tạ ơn trời, nội tạng vẫn còn nguyên, hắn cũng chẳng thèm để ý tới cảm giác ghê tởm, lập tức móc ra trái tim vẫn còn đang đập rồi đưa đến trước mặt Đàm Tiểu Tuệ.
Đàm Tiểu Tuệ nhận lấy trái tim của Thi Vương liền ném vào trong vạc. Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, cười tít mắt: “Thiếu Dương ca, lần này vất vả cũng không phí công, anh thành công rồi. Đợi sau khi trở về, em sẽ phối chế thuốc giải cho anh. Anh dùng xong sẽ giải trừ được Huyết Cổ.”
Diệp Thiếu Dương cũng nở nụ cười, trong lòng hắn vô cùng kích động, một nửa nguyên nhân là do có thể giải trừ Huyết Cổ, nửa còn lại là kết quả nghiệm chứng Thần phù. Nếu không phải sợ Đàm Tiểu Tuệ hiểu lầm, hắn đã hôn lên má cô một cái để chia sẻ tâm tình vui sướng.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới Đằng Vĩnh Thanh vẫn còn nằm trên mặt đất, chưa biết tình hình ra sao. Hắn lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, Đằng Vĩnh Thanh đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh Tiểu Mã ủ rũ nhìn mình.
“Thật ngại quá, Diệp Thiên Sư, pháp lực của ta có hạn, không thể giúp huynh được…”.
“Huynh đã giúp ta rất nhiều rồi.”. Diệp Thiếu Dương gật đầu với hắn.
Đằng Vĩnh Thanh cười rồi nói tiếp: “Mau đi xem thiếu niên kia thế nào rồi!”.
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới cậu thiếu niên kia, vội liếc mắt nhìn. Cậu thiếu niên vẫn còn nằm sấp trên mặt đất, không thấy bất cứ động tĩnh gì. Trong lòng hắn có chút căng thăng, liền vội vàng bước tới nắm lấy vai cậu thiếu niên rồi lật ngửa lại. Vừa định kiểm tra hơi thở của cậu ta, thiếu niên đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, hai tròng mắt đỏ như máu trừng trừng nhìn Diệp Thiếu Dương. Sau đó đột nhiên đưa tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Diệp Thiếu Dương hơi ngẩn người, không chút lo lắng, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm lên bảy huyệt vị dọc theo tay phải của thiếu niên. Thiếu niên kia kêu lên một tiếng đau đớn, rút tay trở về, cùng lúc đó hình xăm Chu Tước trên người cậu ta nhoáng lên một đạo hồng quang, bay ra khỏi cơ thể thiếu niên rồi hóa thành Chu Tước thực sự, nó giương móng vuốt sắc bén, không chút khách khí nhào thẳng xuống người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nâng tay trái lên, dùng cương khí vẽ ra một đạo Xá lệnh phù ở trên không. Chu Tước đụng phải Xá Lệnh Phù giống như đụng trúng một bức tường, lập tức bị bắn ngược trở lại, kêu lên một tiếng đầy giận dữ. Nó còn muốn tiếp tục công kích, Diệp Thiếu Dương đã giơ lên một tấm Thiên sư phù ra trước mặt nó, thản nhiên cười nói: “Ngươi không nhận ra ta cũng không sao, thực lực bây giờ của ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta sẽ không làm hại chủ nhân của ngươi, ngoan ngoãn lui sang một bên đi.”
Chu Tước nhìn hắn một cái rồi cuộn đuôi quay trở lại cơ thể của thiếu niên, hóa thành hình xăm như lúc nãy.
“Tôi nói không sai mà!”. Tiểu Mã dùng bả vai huých Đằng Vĩnh Thanh một cái: “Bất cứ con hàng nào cũng đều là cặn bã dưới tay Tiểu Diệp tử. Dù là thần điểu hay diều hâu cũng chẳng ngoại lệ!”.
Đằng Vĩnh Thanh ngượng ngùng cúi đầu nói: “Bái phục, bái phục!”
Lúc này, thiếu niên kia đã tỉnh lại, hai tròng mắt cậu ta không còn đỏ như trước nữa, có điều… lại biến thành màu xanh nhạt. Diệp Thiếu Dương quan sát nửa ngày mới phát hiện ra đó là màu mắt vốn có của cậu ta. Hắn có chút giật mình, đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên có một tia sáng chiếu lên trên mặt mình. Hắn vội giơ tay lên ngăn lại tia sáng lại rồi ngước đầu lên nhìn thì thấy có vài người đang cầm đèn pin chiếu về hướng bên này.
Một người trong số đó chiếu đèn pin lên mặt hắn một cái rồi đột nhiên thu đèn pin lại. Nhờ ánh sáng bên cạnh, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cảm thấy thoải mái nhưng vẫn cố ý nhướn mày lên nói: “Đánh xong rồi mới tới!”
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, chiếu đèn pin lên thi thể của Huyết Cổ Thi Vương: “Tên này quá lợi hại, tôi cũng đánh không được nó, chỉ có thể đối phó với mấy người bình thường mà thôi!”.
Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút liền hiểu ra, nàng nhất định là đang nói tới mấy tên Huyết Vu sư kia. Hắn quay đầu nhìn, quả nhiên mấy tên Huyết Vu sư đã bị phá pháp thân, chẳng còn thấy tên nào nữa. Trước đó hắn còn bực mình tự hỏi vì sao bọn chúng đã bị phá pháp thân nhưng lại không xông lên giúp đỡ, hóa ra bọn chúng đều đã bị Tạ Vũ Tình bắt đi rồi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng buồn bực: “Đêm hôm khuya khoắt, các người sao có thể tìm đến nơi này nhanh như vậy?”.
“Nhờ Tiểu Đình đó!”. Tạ Vũ Tình vỗ vai một người đứng bên cạnh. Nàng di chuyển đèn pin sang bên cạnh, lúc này Diệp Thiếu Dương mới nhận ra đó là Uông Đình. Hắn chợt hiểu ra, chẳng trách trước đó không nhìn thấy cô ta, hóa ra cô ta đi dẫn đường cho mấy người Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương ở đây có còn nguy hiểm không, được hắn xác nhận ở đây an toàn, nàng liền bố trí mấy nhân viên thăm dò hiện trường, sau đó dẫn theo bốn, năm cảnh sát, còn mình thì cầm máy ảnh, chụp lại hiện trường.
Chương 234: Tứ đại linh thú
Tạ Vũ Tình lập tức nhắc nhở đồng nghiệp: “Haizzz, cũng sắp báo cáo kết quả công tác được rồi, đừng phiền phức như vậy nữa. Sự thật thế nào ai cũng đều biết, tìm đại một lý do nào đó đưa vào hồ sơ thôi…”
Diệp Thiếu Dương chỉ chiếc quan tài chôn dưới đất rồi nói: “Mấy người lập công rồi đó, đây chính là văn vật ngàn năm. Nhưng trước tiên mấy người cần phải có cách xử lý cho ổn thỏa, tìm một lý do thích đáng, chứ không thể nói thẳng Thi Vương đã từng nằm trong quan tài này được!”.
“Điều này thì ngươi cứ yên tâm, cấp trên…. nhất là phía cảnh sát hiểu rất rõ tình hình, sẽ không có vấn đề gì đâu!”. Tạ Vũ Tình nói xong liền để lại hai cảnh sát chụp ảnh hiện trường và trông coi quan tài. Còn hai người khác đỡ thiếu niên thần bí đứng dậy, đi về phía ngoài sơn cốc.
Tạ Vũ Tình hiếu kỳ dùng đèn pin chiếu vào mắt của thiếu niên, ánh mắt nàng sáng rực lên: “Ái chà, cậu nhóc đẹp trai gớm. Ối… tròng mắt của cậu ta sao lại có màu xanh nhỉ?”
“Trở về rồi nói!”. Diệp Thiếu Dương trả lời.
Đoàn người đi ra phía ngoài sơn cốc, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, trừ thiếu niên thần bí kia ra, ba người Đàm Tiểu Tuệ, Tiểu Mã và Đằng Vĩnh Thanh đều bị thương, người thì bị thương nặng, người thì bị thương nhẹ. Nhưng chung quy tất cả mọi người đều có thể còn sống quay về, riêng bản thân mình còn tìm được thuốc giải Huyết Cổ – Máu của Kim Soái. Hành động lần này có thể nói là thành công mỹ mãn.
Đi tới bên ngoài Tử Nhân Câu, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy mấy tên Huyết Vu sư mặc áo đen, từng tên một đều bị còng tay lại. Bọn chúng được vài cảnh sát trông coi chặt chẽ, tinh thần uể oải, ngồi xổm trên mặt đất.
Tạ Vũ Tình ra lệnh cho vài cảnh sát áp giải mấy tên này trở về. Tuy bọn chúng đều bị phá pháp thân nhưng Uông Đình vẫn còn có chút không yên tâm. Cô tạm biệt mọi người rồi cũng tham gia vào đội ngũ áp giải. Họ chọn một con đường tương đối dễ đi, từ từ khuất xa.
“Bọn họ đi đâu vậy?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
Tạ Vũ Tình trả lời: “Đi tới trấn nhỏ mà ta đã dừng chân lúc trước!”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt lên hỏi tiếp: “Cứ như vậy mà đi sao?”
“Nếu không thì còn thế nào nữa, xe cộ cũng không thể vào tới đây!”
“Được rồi!”. Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nghĩ thầm đám Huyết Vu sư này cũng thật là xui xẻo, đã bị xem là tội phạm rồi bắt lại, còn phải đi bộ mấy chục cây số nữa, chịu tội như vậy đúng là….
Tiếp đó Diệp Thiếu Dương nhìn thấy mấy tên Huyết Vu sư trước đó bị mình và Tiểu Mã đánh ngất đa phần vẫn chưa tỉnh lại. Một hai tên tỉnh lại thì ánh mắt cũng ngây ngốc, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có điều, trên mặt chúng toàn là máu tươi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hắn liền hỏi Tạ Vũ Tình: “Các người còn ngược đãi nghi phạm nữa à?”
“Làm gì có?”. Tạ Vũ Tình trợn mắt nhìn hắn: “Tiểu Đình nói trong đám người này có mấy tên bị các ngươi đánh ngất, chưa bị dội máu chó đen. Cô ấy sợ rằng sau khi chúng tỉnh lại sẽ thi triển Huyết Vu thuật cho nên phải dội máu chó đen lên người chúng, mỗi người một túi… Như vậy không bị xem là ngược đãi chứ?”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền không thể không bội phục tiểu nha đầu này cẩn thận: “Vậy mấy người này tính sao?”
“Không có đủ người để áp giải, ta đã điều thêm người tới rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa là tới!”. Tạ Vũ Tình nói xong quay đầu lại nhìn đám người Tiểu Mã. Xem chừng mấy người bọn họ không thể đi đường dài được, nàng liền dẫn họ đi về phía trước mấy chục mét, tới nơi đầu gió mới bảo mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Sao không ngồi ở chỗ hồi nãy?”. Diệp Thiếu Dương hỏi nàng.
“Chỗ này gió lớn, không có muỗi!”. Tạ Vũ Tình nhíu mày nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, bản thân mình vừa mới trải qua chiến đấu sinh tử cũng chẳng nói gì, vậy mà nàng lại sợ bị muỗi đốt….
Đằng Vĩnh Thanh bởi vì hao tổn pháp lực quá độ cho nên tổn thương tâm mạch, một mình đi tới dưới gốc cây gần đó đả tọa điều tức.
Tạ Vũ Tình lấy từ trong ba lô ra mấy chai nước lọc, một hộp KFC rồi nói với mọi người: “Tất cả đều đói rồi có đúng không, mau ăn đi!”
Diệp Thiếu Dương lập tức giật lấy một chiếc đùi gà rồi oán trách: “Cô mời khách thì nên rộng lượng một chút, sao vẫn giống như lần trước, mua có một tí đồ Tây thế này!?”
“Đồ Tây hả…”. Tạ Vũ Tình chẳng biết phải nói gì nữa, nàng giải thích: “Đường xa như vậy mà phải đeo một đống đồ trên lưng, cái vai nhỏ bé của ta đã không chịu nổi rồi! Sưng lên thì ngươi có xoa cho ta không, có đồ ăn đã là tốt rồi, ngươi mau ăn đi!”
Tạ Vũ Tình cầm lấy một chiếc đùi gà, nàng đang định đưa cho cậu thiếu niên thì quay đầu tìm kiếm cả nửa ngày mới phát hiện ra tên nhóc này cũng giống như Đằng Vĩnh Thanh. Cậu ta đi tới dưới một gốc cây, không đả tọa điều tức mà dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, cũng chẳng biết đã ngủ hay chưa.
Tiểu Mã vừa gặm đùi gà vừa buồn bực nói: “Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Diệp Thiếu Dương trả lời ngắn gọn bằng ba chữ: “Không biết được.”
“Không biết được?”. Tiểu Mã truy hỏi tới cùng: “Hình xăm trên người cậu ta có thể biến thành diều hâu, vậy rốt cuộc đó là cái gì?”
“Mắt cậu có vấn đề hả, đó là Chu Tước!”. Diệp Thiếu Dương khinh thường nhìn cậu ta. Hắn bắt đầu giảng giải những gì mình biết: “Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ là Tứ Đại Linh Thú. Điều này ai cũng biết, trong Đạo giáo, chúng được gọi là Tứ Thần Thú, chưởng quản bốn phương, hai mươi tám chòm sao, bảy chòm sao do Thanh Long chưởng quản gồm: Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ….”
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Vũ Tình, Tiểu Mã, ngay cả Đàm Tiểu Tuệ tất cả đều dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn. Hắn cảm thấy mất hứng, phẩy tay rồi nói: “Không nói tỉ mỉ với mấy người nữa. Tên nhóc này có thể khống chế thần lực của Chu Tước, rất giống với một loại bí thuật ở trong sách cổ của Đạo giáo: Dùng máu Kỳ Lân xăm một trong Tứ Thần Thú lên người, sau đó thông qua một loại pháp thuật nào đó khiến cho nó trở thành Thần Thủ Hộ của bản thân. Sau khi dưỡng thành linh, có thể dùng máu của mình kích hoạt hình xăm để tế ra Tứ Thần. Nói cho cùng thì đó cũng có thể coi như là một loại Đạo thuật. ”
“Trâu bò như vậy sao?”. Tiểu Mã gãi đầu rồi nhìn thiếu niên kia. Cậu ta vẫn dựa lưng vào gốc cây, dường như đã ngủ thiếp đi. Tiểu Mã liền hỏi Diệp Thiếu Dương: “Vậy mà trước đó cậu còn nói không biết lai lịch của cậu ta.”
“Tôi vốn không hề biết, thế nhưng nghe nói có rất ít người có thể luyện thành loại pháp thuật này. Cần phải có thể chất vô cùng đặc biệt, từ xưa đến nay cũng chẳng có mấy người có thể luyện thành. Hơn nữa, vị Thiên sư duy nhất biết pháp thuật này ở Triều Thanh đã chết tại… nơi đó trong Vô Cực quỷ vực rồi. Từ đó về sau loại pháp thuật này đã bị thất truyền, cậu đừng có nói với tôi tên nhóc này học được pháp thuật đó từ quỷ vực nhé.”
Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Tại sao lại không thể?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nơi đó chỉ có thể vào mà không thể ra. Người sống không thể đi ra khỏi nơi đó, mà người chết cũng vậy, hồn phách cũng vậy!”
Ba người Tiểu Mã nhìn nhau, đột nhiên nghĩ tới Diệp Thiếu Dương không chỉ một lần nhắc tới “nơi đó”. Tiểu Mã cuối cùng không kiềm chế được sự tò mò, liền hỏi: “Cậu nói ‘nơi đó’, rốt cuộc là nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Không nên nhắc tới tên nó thì hơn, ngẩng đầu ba thước có Thần minh, cũng có âm linh, tốt nhất là không để cho các ngài biết chúng ta đang thảo luận về nơi đó.”
Giải thích như vậy khiến Tiểu Mã chẳng biết phải nói sao, chỉ đành chuyển chủ đề: “Cậu nói Chu Tước là Thần Thú của Đạo giáo, vậy tại sao nó còn tấn công cậu. Lẽ nào nó không nhận ra cậu là Thiên sư? Hơn nữa cậu còn có thể đánh cho nó sấp mặt như vậy, cũng chẳng có gì là lợi hại cả.”
Chương 235: Ngưu Đầu Tướng Quân
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Tứ Thần là tên gọi khác của một chủng tộc, cũng không phải nói thiên hạ chỉ có một con Chu Tước. Chu Tước mà tên nhóc này nuôi chỉ vừa mới thành hình, trời sinh đã có sự khắc chế đối với quỷ, yêu, tà linh. Cho nên mới có thể vây khốn Thi Vương, nhưng đối với một Thiên Sư như tôi mà nói thì tác dụng không hề lớn”.
Trong Tứ Thần, ngoại trừ Thanh Long, ba con còn lại vừa là Chính Thần, cũng vừa là Tà Thần, có lệ khí rất mạnh. Tên nhóc này hiển nhiên còn chưa thể hoàn toàn khống chế, cho nên sau khi thi triển lực lượng của Chu Tước liền bị mất kiểm soát trong thời gian ngắn. Vì vậy cậu ta mới ra tay với tôi, khi tôi điểm lên người cậu ta, liền bị Chu Tước cho rằng tôi muốn gây tổn thương đến chủ nhân của nó, nó mới chạy ra ngoài đối phó với tôi.
Nghe hắn giải thích xong, ba người đều trầm ngâm, không nói điều gì. Diệp Thiếu Dương nhìn thiếu niên nọ rồi nói tiếp: “Tôi chỉ biết có vậy, còn lại đừng hỏi tôi nữa, đợi trở về có thời gian, chúng ta có thể từ từ hỏi tên nhóc này.”
Tạ Vũ Tình gật đầu, nàng ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười nhìn Diệp Thiếu Dương: “Thật sự là không dễ dàng gì có đúng không tên lừa đảo, ngươi thành công rồi!”
Nàng còn muốn nói điều gì đó nhưng đúng lúc này, chợt có một cơn gió lạnh theo sườn núi ập tới khiến cho mấy người Tạ Vũ Tình khẽ run lên. Đằng Vĩnh Thanh đang đả tọa cùng với thiếu niên thần bí, cả hai không hẹn mà cùng mở mắt ra nhìn về nơi có gió nổi lên.
“Sao lại có gió nhỉ, sắp mưa rồi sao?”. Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi.
Diệp Thiếu Dương lập tức bước về phía trước một bước, trầm giọng nói: “Mấy người lùi lại một chút, Quỷ sai tới rồi!”
Hắn vừa dứt lời, một đám sương mù màu đen từ phía sườn núi đối diện cuồn cuộn kéo xuống, sương mù càng ngày càng dày đặc.
Giữa đám hắc khí dần dần có hai bóng dáng đi tới, một cao một một thấp. Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ thì thấy phía trước ngực một tên quỷ sai lùn có ba chữ “Quỷ văn chương”, hình như là một Thiên Tổng (1). Đó là một cấp bậc không nhỏ trong đám quỷ sai. Trên vai hắn là một lá cờ màu trắng, còn gọi là Dẫn Hồn Phiên, lá cờ đón gió tung bay.
(1) Thiên Tổng: Đời Thanh phân chia Thiên Tổng là một chức quan trung quân, đứng hàng lục phẩm, quản lý võ quan thất phẩm.
Tên có dáng người cao lớn đứng bên cạnh tên kia thì vừa cao vừa béo, mặc trên người một bộ khôi giáp màu đỏ sậm. Khuôn mặt hắn đen thui, hai con mắt to như hai chiếc chuông đồng đang trợn tròn lên, hai bên đỉnh đầu mọc ra hai chiếc sừng trâu màu trắng bạc. Dung mạo uy nghiêm mà mang theo vẻ dữ tợn, khiến cho người ta sợ không dám nhìn thẳng.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền kinh hãi, không thể nào, Ngưu Đầu tướng quân cũng tới đây sao?
Lúc hai tên quỷ sai đi lướt qua bên cạnh Đằng Vĩnh Thanh thì thoáng dừng lại một lát. Đằng Vĩnh Thanh hai tay chắp lại thành hình chữ thập, khom mình hành lễ. Quỷ sai lùn hơi gật đầu rồi lướt qua hắn. Sau đó cả hai đi ngang qua cậu thiếu niên thần bí, cả hai cũng thoáng dừng lại, quỷ sai lùn lập tức dùng ánh mắt dò hỏi, nhìn về phía Ngưu Đầu tướng quân. Ngưu Đầu tướng quân không hề thể hiện bất cứ điều gì, cả hai lại bước tiếp về phía trước.
Thiếu niên mệt mỏi, khép ánh mắt lại, không nhìn bọn chúng nữa.
Hai tên quỷ sai đến một nơi đối diện với ba người Diệp Thiếu Dương khoảng mười mét liền dừng lại. Quỷ sai lùn chống Dẫn Hồn Phiên xuống đất, nhìn đám người phía sau Diệp Thiệu Dương, quát lên giận dữ: “Âm ty đi tuần, các ngươi còn không mau tránh đường!”. Tiếng quát của hắn vang lên như sấm, dọa đám người Tiểu Mã hai chân mềm nhũn.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với mấy người Tiểu Mã: “Các cậu quay lưng lại đi, không được nhìn về bên này!”
Tạ Vũ Tình và Đàm Tiểu Tuệ đều ngoan ngoãn quay lưng lại, duy chỉ có Tiểu Mã, lúc quay lưng đi lẩm bẩm một câu: “Trâu bò gì hả, chẳng phải chỉ là quỷ sai thôi sao, tuần trước lão tử còn giết quỷ sai rồi đấy.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong, trái tim hắn lập tức trầm xuống. Mẹ cái con chim này, tự nhiên nhắc tới chuyện đó làm gì! Hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên tên quỷ sai kia nổi giận đùng đùng bước về phía Tiểu Mã. Quỷ sai nhấc Dẫn Hồn Phiên lên kéo một luồng gió lạnh, sau đó ném về phía Tiểu Mã.
Nói ra cũng thực kỳ quái, Tiểu Mã vốn đang đứng bên phải Đàm Tiểu Tuệ, Dẫn Hồn Phiên lao tới từ phía bên trái, thế nhưng lại xuyên qua thân thể Đàm Tiểu Tuệ, hướng về phía cậu ta. Đàm Tiểu Tuệ chẳng hề hấn gì, duy chỉ có Tiểu Mã cảm thấy đó là một đồ vật thực chất. Cậu ta theo bản năng nhắm mắt lại, đợi mấy giây, gió lạnh ngừng thổi, không nhịn được nữa, cậu bèn mở mắt ra xem thử. Khoảng cách Dẫn Hồn Phiên dừng lại trước mặt cậu ta chưa tới một gang tay nhưng cũng không bay tới tiếp nữa.
Tiểu Mã nhìn dọc theo cán cờ mới phát hiện thì ra Diệp Thiếu Dương đang dùng một cánh tay nắm chặt lấy cán cờ.
Diệp Thiếu Dương thả Dẫn Hồn Phiên ra, chắp tay cúi đầu với quỷ sai kia rồi nói: “Sai gia, bạn ta không hiểu chuyện, nói lời không đúng, mong ngài lượng thứ.”
Quỷ sai nọ sửng sốt, tức giận nói: “Diệp Thiên sư, ngươi dám ra tay với quỷ sai sao?”
Tiểu Mã vừa nghe xong liền điên tiết, đúng là không nói lý lẽ gì mà, đây mà cũng được coi là ra tay sao? Cậu ta vốn còn muốn tranh luận với tên quỷ sai kia, nhưng nghĩ lại dù sao hắn cũng là quỷ sai, vậy nên cậu ta đành phải nuốt cục tức xuống.
Diệp Thiếu Dương cười thản nhiên: “Không dám, chỉ là không muốn để Sai gia làm ngộ thương mạng người”.
Quỷ sai hừ lạnh một tiếng: “Diệp Thiên sư đừng chụp mũ như vậy, ta chỉ muốn trừng trị hắn một chút để cho hắn hiểu được uy nghiêm của âm ty không thể mạo phạm, làm sao có thể lấy đi tính mạng của hắn chứ!”. Nói xong, quỷ sai liền thu lại Dẫn Hồn Phiên rồi đi về phía Tiểu Mã. Diệp Thiếu Dương lập tức chắn trước người cậu ta rồi cười nói: “Tên này gần đây không biết giữ mồm miệng, không dám phiền sai gia phải ra tay, một lát nữa đây ta sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận, thay sai gia ngài trút giận.”
Quỷ sai thoáng kinh ngạc giây lát rồi quay đầu lại nhìn Ngưu Đầu tướng quân, thấy hắn chẳng có chút phản ứng nào. Quỷ sai liền lập tức nhìn về phía Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: “Quỷ sai bọn ta làm việc, khi nào lại đến phiên đám pháp sư bọn ngươi đến khoa tay múa chân hả?”
Diệp Thiếu Dương vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì: “Không dám khoa tay múa chân, chỉ là người này là anh em của ta. Vẫn mong Sai gia ngài nể mặt một chút!”
Tiểu Mã vừa nghe hắn nói hai chữ “anh em”, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Quỷ sai cười nói: “Nếu như không nể mặt thì sao?”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn ta chằm chằm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Bản thân ta có một tật xấu, đó là không thể đứng nhìn anh em của mình bị ức hiếp. Dù là ai đi chăng nữa, ức hiếp anh em của ta là… không được đâu!”. Nói xong mấy từ cuối, hắn vẫn giữ thái độ khiêm tốn, hắn chậm rãi nói ra từng chữ một.
Quỷ sai ngây người tại chỗ, khuôn mặt vốn đã đen càng trở nên đen hơn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn quỷ sai, không tỏ thái độ kiêu ngạo hay cúi mình nịnh nọt hắn, vẻ mặt cũng chẳng lộ vẻ sợ hãi.
Tiểu Mã bước đến nói với quỷ sai: “Đừng làm khó Tiểu Diệp tử nữa, nếu không ngươi đánh ta một trận đi, Tiểu Diệp tử, cậu….”
“Lùi lại!”. Diệp Thiếu Dương quát cậu ta một tiếng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, cậu đúng là cmn ngôn lù, cậu cho rằng người ta nói trừng phạt cậu một chút thì chỉ là quất cậu một hai roi thôi sao?
“Lùi lại đi, hôm nay có tôi ở đây, không ai dám động vào cậu đâu!”
“Ha ha….” Ngưu Đầu tướng quân bật cười lớn, tiếng cười như tiếng chuông vang mang theo một sự uy nghiêm không thuộc về nhân gian.
Quỷ sai cười như vậy, Diệp Thiếu Dương liền biết không có chuyện gì rồi, hắn thả lỏng cơ thể, quay người lại khẽ bái: “Ngưu tướng quân!”
Ba người Tiểu Mã nhìn nhau, Ngưu tướng quân, là Ngưu đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện hay sao?
Ngưu tướng quân gật đầu với Diệp Thiếu Dương, khẽ nâng một cánh tay lên, một luồng gió lạnh lập tức từ đâu thổi tới. Trong tay Ngưu tướng quân đột nhiên xuất hiện một bóng người. Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn kỹ thì thấy người mà Ngưu tướng quân bắt được không phải là ai khác mà chính là hồn phách của Kim Soái. Y đang nằm im trong tay Ngưu tướng quân. Lúc này Diệp Thiếu Dương mới biết được, Kim Soái đã chết, hồn phách vẫn còn lởn vởn quanh đây, cho nên Ngưu tướng quân và quỷ sai tới đây để dẫn hồn y đi.
Sau khi bắt được hồn phách của Kim Soái, Ngưu tướng quân liền nhét vào trong sừng trâu của mình rồi nhìn Diệp Thiếu Dương bằng ánh mắt ôn hòa. Sau đó, hắn liếc nhìn quỷ sai lùn một cái, hai người…. đúng hơn là hai quỷ lập tức xoay người rời đi, biến mất trong mây đen. Đám mây đen sau đó cũng biến mất.
Chương 236: Thông qua khảo nghiệm
“Đi rồi hả?” Qua nửa ngày Tiểu Mã mới lên tiếng..
Diệp Thiếu Dương nhấc chân lên, đá một cước vào mông cậu ta.
“Cậu cũng biết đẻ việc ra cho tôi nhỉ. Nếu không phải Ngưu đầu tướng quân nể tình thì chưa chắc chuyện hôm nay đã kết thúc như vậy đâu!”.
Tiểu Mã xoa xoa mông, sợ hãi nói: “Tôi cũng nói thật đó chứ, chúng ta chính xác là đã giết quỷ sai…”
“Cậu ngu thật hay giả bộ ngu vậy? Người ta đã không truy cứu việc tôi giết quỷ sai rồi, ai mượn cậu nói lại làm gì. Quỷ sai đều rất nhỏ mọn, cậu nói như vậy họ còn tưởng rằng cậu đang châm chọc!”
Tiểu Mã giờ mới hiểu ra mình phạm nhiều sai lầm như vậy, bần thần nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nếu đánh nhau thật thì thế nào, hai chúng ta đều bị bắt đến âm tào địa phủ sao?”
“Chưa chắc!”. Diệp Thiếu Dương nhìn qua phương hướng hai tên quỷ sai biến mất, nói: “Nếu có đánh thật tôi cũng có thể kết thúc, nhưng cũng phải phiền toái một chút.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Diệp Tử của tôi là ai, quỷ sai đến cũng dám đánh!”
“Lăn. Yên lặng đi, đừng để tôi xuất chiêu!”
“Đúng rồi tên vô lại, tên kia là… Ngưu đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện?”. Tạ Vũ Tình hiếu kỳ xen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương khoát tay áo: “Là Ngưu đầu tướng quân, cô cũng đừng hỏi nhiều quá. Chuyện của âm ty thuộc về thiên cơ, mấy người không nên biết quá nhiều”. Ba người Tạ Vũ Tình tin tưởng lời hắn nói, lập tức không hỏi nữa.
Diệp Thiếu Dương dù không muốn người khác hỏi nhưng vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã phát sinh: Kim Soái cho dù tội ác chồng chất, khi còn sống làm nhiều chuyện ác độc. Nhưng đối với âm ty mà nói, cũng không có gì khác với âm hồn của người bình thường, đâu cần đích thân Ngưu đầu tướng quân ra tay, chuyện này không hợp lý.
Hơn nữa bọn hắn đến cũng quá nhanh, Kim Soái vừa mới chết không lâu, đã lập tức đến câu hồn, chẳng lẽ chúng vẫn luôn ở đây? Không phải vậy chứ!
Còn chuyện quỷ sai muốn trừng phạt Tiểu Mã thì Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng cảm giống một hồi kịch hài, bình thường quỷ sai mặc dù nhỏ mọn nhưng cũng không vì một câu phàn nàn của phàm nhân mà tức giận.
Dù Ngưu đầu tướng quân còn ở bên cạnh nhưng sao cái cảm giác hắn muốn động thủ cũng vẫn quá mạnh? Hơn nữa Ngưu đầu tướng quân đến cuối cùng mới ra tay ngăn cản, chuyện này cũng không thể nào hiểu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lý, rất không hợp lý, chỉ là một điểm đầu mối cũng không có, cũng chỉ đành thôi không nghĩ tới nữa.
Hắn không biết là ngay sau lưng hắn, trên một ngọn núi nhỏ trong Tử Nhân Câu, Ngưu đầu tướng quân cùng quỷ sai vẫn đang chăm chú nhìn qua, miệng thì thào nói: “Quái thật, một tăng một đạo một yêu, còn có hai kẻ kia… Bọn hắn như thế nào lại ở cùng một chỗ?”
Quỷ sai lắc đầu, cảm thấy mấy người Diệp Thiếu Dương vô cùng khó hiểu.
“Phì?”.
Trong lỗ mũi Ngưu đâu tướng quân phát ra một thanh âm kỳ quái, quỷ sai sửng sốt một chút vội nói: “Đúng đúng, tranh thủ thời gian tìm hai xà yêu kia, việc phong Âm Thần này không thể chậm trễ.”
Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển sách vàng, tìm đến một tờ trống, chấm ngón tay vào miệng, viết xuống tên Diệp Thiếu Dương.
Nướt bọt trong suốt, nhưng khi ghi trên giấy lại trở thành màu đỏ thắm.
“Diệp Thiếu Dương, khảo nghiệm thông qua, có thể dùng.” Nói xong câu đó, quỷ sai quay đầu nhìn Ngưu đầu tướng quân, cả hai cùng quay người đi xa.
Bên kia, Đằng Vĩnh Thanh đã điều tức xong, mấy người Diệp Thiếu Dương cũng nghỉ ngơi xong xuôi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
“Những người này làm sao đây?”. Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mấy tên Huyết Vu Sư bị khống chế bên ngoài Tử Nhân Câu, hỏi Tạ Vũ Tình.
“Để chúng cho cảnh sát địa phương, chút nữa sẽ có người tới tiếp nhận. Chúng ta đi trước.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nàng: “Chúng ta… đi bộ rời núi?”
“Bằng không thì như thế nào?”. Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn lại.
“Tôi cũng không muốn đi, cậu cõng tôi đi!”. Tiểu Mã lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương im lặng, quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Tuệ, phát hiện thần sắc của nàng vẫn như thường, vẫn đang nhanh nhẹn thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy đi, không khỏi tò mò hỏi: “Trước đó em bị thương mà, nhanh như vậy đã không sao rồi hả?”
“Em đã phối dược dùng rồi, không sao đâu.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra nàng là Bạch Vu Sư, Bạch Vu Sư am hiểu nhất là phối dược trị thương, lúc này mới yên lòng.
Thu thập xong đồ đạc, mọi người xuất phát, vốn bọn hắn còn lo lắng thiếu niên thần bí không đi. Kết quả cậu ta rất nghe lời sải rộng bước chân đi theo sau Tạ Vũ Tình.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn cốc Tử Nhân Câu kia, trong nội tâm có rất nhiều cảm khái. Tuy nhiên Thất bà bà vẫn còn nằm trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, chờ mình trở lại đối phó.
Chuyến đi Tứ Xuyên này rốt cuộc cũng đã thành công: Tìm được giải dược, giết chết Huyết Cổ Thi Vương, giết chết Kim Soái, hơn nữa… Trên nửa đường còn giúp hai xà yêu ngàn năm, thu được một phần lớn công đức.
Nghĩ đến hai xà yêu, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động: Chúng giờ chắc chắn đã hóa thân thành người rồi, không biết chúng hiện đang ở nơi nào, có tính toán gì không?
Thấy Đàm Tiểu Tuệ đi một mình ở sau cùng, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cố ý bước chậm lại song song với nàng, tò mò hỏi: “Cái đỉnh kia của em, rốt cuộc là để làm gì?”
“Là đỉnh dùng để luyện dược, việc luyện dược của Vu sư toàn bộ dùng đỉnh, đỉnh cũng phân ra tốt xấu, cái đỉnh này của em là dùng vật liệu đặc thù chế tạo ra đấy. Nó là vật truyền thừa của gia tộc em, coi như là một bảo bối.”
Diệp Thiếu Dương giật mình: “Chả trách dược thảo em luyện ra hiệu quả tốt như vậy, trước đó thương thế của em nặng mà bây giờ mới qua một chút thời gian đã khỏi, quả thực rất giỏi.”
Đàm Tiểu Tuệ dù là một Vu sư nhưng cũng có lòng hư vinh. Nhất là được Diệp Thiếu Dương khích lệ, cảm xúc trong lòng nàng rất khác, cười cười nói: “Đó là đương nhiên, không riêng gì đỉnh tốt, gia tộc Đại Vu Tiên chúng em có rất nhiều diệu pháp bí truyền, cũng giống như pháp thuật nội môn Mao Sơn, đều là thứ không truyền cho ngoại nhân.”
Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, “Dạ dạ, Tiểu Tuệ muội xinh đẹp như vậy, còn là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, thật sự hiếm có.” (thanh niên này lại thả thính em Tiểu Tuệ -_- )
Đàm Tiểu Tuệ sắc mặt khẽ chuyển hồng, cúi đầu nói: “Thiếu Dương ca có gì cứ nói thẳng.”
“Không có gì, anh nói thật mà!”. Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Việc này, anh biết em am hiểu luyện dược, em còn có cái gì chữa thương tốt hoặc là linh đan diệu dược, có thể cho anh một chút không?”
Đàm Tiểu Tuệ bật cười: “Hihi, cũng đáng được để anh một lần vỗ mông ngựa chứ. Nhưng mà có rất nhiều dược phẩm đều chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, chỉ có lập tức luyện chế mới được, cho nên không thể lập tức cho anh, tương lai anh cần dùng cái gì, trực tiếp nói cho em biết là được.”
Diệp Thiếu Dương thất vọng nhún vai nói: “Anh sợ thời điểm cần dùng lại tìm không thấy người, chúng ta lại không thể lúc nào cũng ở cùng nhau…”
Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, rất điềm tĩnh cười, nói: “Bằng không thì anh thu em làm đồng tử đi, bao giờ anh tác pháp, cần pháp dược gì em sẽ trực tiếp phối dược cho anh.”