[Dịch] Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo
Tập 1: Ban tên Lý Hạo (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1. Ban tên Lý Hạo
Đau đầu dữ dội!
Lý Hạo cố gắng mở mắt, nhưng vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, trước mắt hắn từ từ mở ra một khe hở.
Ánh sáng mờ tối lọt vào tầm mắt, đại điện cổ kính sừng sững, trang nghiêm uy nghi, trước mắt là tấm thảm rồng màu vàng sẫm trải dài tít tắp vô biên.
Trên bậc thang ở cuối tấm thảm dài, một người khổng lồ uy nghiêm như muốn nuốt chửng cả sơn hà đang ngồi, ánh mắt của hắn như đuốc, giống như ngọn nến trong đêm tối, có một loại ánh sáng khiến người ta hoảng sợ.
Đây… là đâu?
Không phải là ta đang chơi game sao?
Ồ, điện thoại hết pin, ta vừa định sạc…
Lý Hạo có chút chậm chạp, mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
Chết tiệt, ta lại cầm điện thoại ngủ quên mất rồi sao?
Nhưng đây có vẻ không phải là mơ.
“Mười chín tuổi, dũng quán tam quân, chém vương đình, diệt đại yêu, bình định Thương Châu loạn lạc trăm năm của ta, một anh hùng như vậy, không chỉ là nỗi đau của Lý gia các ngươi, mà còn là nỗi đau của muôn dân Đại Vũ triều ta!”
“Hình Võ hầu, tiến lên nghe chỉ!”
Trên đại điện, một giọng nói uy nghiêm đang nói, chấn động đến điếc tai.
Lý Hạo miễn cưỡng nhìn lại, thấy hai bên tấm thảm dài có rất nhiều bóng dáng mặc quan phục cúi đầu đứng, đây là… Hoàng cung?
Đại Vũ triều… Hình như trong lịch sử không có triều đại này thì phải?
Khi Lý Hạo đang hoang mang, bên cạnh đột nhiên bước ra một người khổng lồ thân hình vạm vỡ, dáng người thẳng tắp, chỉ nhìn mỗi bóng lưng, như ngửi thấy được một mùi máu tanh.
“Nay phong cho cửu lang Lý gia, Lý Quân Dạ làm nhất đẳng Trấn Quốc hầu, thăng làm đại tướng, có thể chôn cất trong hoàng lăng, ban thưởng mười xe bảo vật cổ, ba lệnh bài Ứng Long, mười đấu hoàng kim!”
“Từ nay trở đi, toàn quốc để tang ba ngày, trong cung cấm ăn mặn bảy ngày, tế anh linh Trấn Quốc hầu!”
Với sự ban thưởng ngập trời này, tất cả mọi người trong đại điện đều chấn động.
Khi mới mười chín tuổi, hắn đã được bái tướng phong hầu.
Hơn nữa, hầu tước bình thường đều là Trấn Bắc hầu, Bình Nguyên hầu, còn hắn lại được phong hầu bằng hai chữ “Trấn Quốc”, có thể nói là công danh thiên cổ!
Trước nay chưa từng có, sau này, chỉ sợ cũng khó có người kế tiếp.
Dù sao, mười chín tuổi đã được phong hầu nhất đẳng, thật sự hiển hách!
“Thần, thay mặt cửu đệ tiếp chỉ, tạ ơn Vũ Hoàng bệ hạ!”
Thân hình như núi như giáo ấy quỳ xuống một chân, trong giọng nói trầm thấp không có quá nhiều vui mừng kích động, ngược lại chỉ có bi thương ẩn ẩn, giọng nói khàn khàn.
“Đây là điều mà Lý gia các ngươi nên được, là trẫm đã thua thiệt các ngươi!”
“Hình Võ hầu, đó là nhi tử của ngươi phải không, trẫm muốn ban tên cho hắn, ngươi có bằng lòng không?”
“Thần vô công, không dám nhận thánh ân!”
“Con cháu Lý gia, đều là anh hùng của Đại Vũ ta! Khi Trấn Quốc hầu tử trận nơi biên ải, nhi tử ngươi ra đời, đây có lẽ chính là thiên đạo luân hồi, ông trời đã lấy đi ái tướng của trẫm, lại ban cho Đại Vũ ta một đứa nhi tử ngoan.”
“Trẫm, nay ban cho hắn cái tên… Hạo!”
“Mong rằng hắn có thể kế thừa chí hướng của Trấn Quốc hầu, vì Đại Vũ ta mà quét sạch thiên hạ, thống nhất Đông Hoàng!”
“Bệ hạ, cái tên này quá tôn quý, thần tử sợ rằng khó có thể gánh vác…”
“Không sao, con cháu Lý gia, xứng đáng!”
Chỉ có một chữ Hạo?
Lý Hạo sửng sốt, sau đó có chút buồn cười, thật khéo, vậy mà lại trùng tên với mình?
Chờ đã.
Hài tử hắn nói, không phải là ta chứ?
Lý Hạo cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn liền ngây người, mình đang nằm trong một cái tã lót, tay chân nhỏ xíu, hồng hào vô cùng, được một nữ tử xinh đẹp mặc giáp ôm trong lòng.
“Người đâu, đem bảo ngọc Long Huyết của trẫm cho Hạo Nhi.”
Rất nhanh, Lý Hạo nhìn thấy một thái giám có nước da tái nhợt, sắc mặt nghiêm trang đi tới, đưa tới một miếng ngọc bội hình rồng màu đỏ sẫm.
Bên đầu, một bàn tay trắng nõn thon thả nhẹ nhàng nhận lấy, nữ tử xinh đẹp đang ôm mình khẽ nói: “Tạ ơn sự ưu ái của bệ hạ.”
Đây là tình huống gì…
Lý Hạo chớp chớp mắt, đây là mơ sao?
Đột nhiên, một trận choáng váng ập đến, hắn không thể chống đỡ được nữa, ngất đi.
…
…
Thành Thanh Châu, phủ Thần Tướng, Lý gia.
Đại Vũ triều có năm thần tướng, Lý gia chính là một trong số đó.
Một nhà chín tướng, cả nhà trung liệt, ở Đại Vũ triều có thể coi là quý tộc trong số các quý tộc, hưởng vinh hoa phú quý vô tận.
Nhưng, dưới sự giàu sang tột bậc này, lại là xương thịt máu mủ tạo nên.
Chín người nhi tử Lý gia, đã có sáu người tử trận!
Người nhi tử út tuổi nhỏ nhất, nhập ngũ chưa được hai năm, mới vừa được thăng lên chức hiệu úy, ai ngờ trong một trận chiến ở Thương Châu, hắn với thân phận hiệu úy, thống lĩnh mấy vạn thiết kỵ, vậy mà lại giết thẳng đến vương thành của địch quốc.
Liên tục phá hủy mười lăm thành, liên tiếp chém giết trăm con yêu quái!
Chương 2. Ban tên, Lý Hạo (2)
Lập công trạng mười đời, trở thành vị tướng thứ sáu của Lý gia tử trận vì nước.
Hiện tại đã được đúc tượng kim thân ở Võ miếu, được người đời hương khói truyền tụng.
Lúc này.
Đã khoảng ba tháng trôi qua kể từ khi “Trấn Quốc hầu” được phong thưởng.
Vài tháng trôi qua, mọi người trong Lý phủ đã dần dần thoát khỏi bi thương, vẻ u ám trên mặt đã giảm đi đôi chút.
Mà hôm nay, trong phủ có chuyện vui, hiếm khi náo nhiệt như vậy.
Các quyền quý ở các châu, đại thần trong triều hoặc đích thân đến, hoặc phái người đến Thanh Châu, từng chiếc xe ngựa xa hoa tôn quý dừng trước cửa phủ Thần Tướng của Lý gia, thu hút vô số người đi đường dừng chân.
Hôm nay là tiệc mừng trăm ngày của Lý Hạo, nhi tử của Hình Võ hầu, người con thứ bảy của Lý gia.
Vị thiên chi kiêu tử này ngậm chiếc thìa vàng vừa mới ra đời, đã được Vũ Hoàng ban tên cho, danh truyền thiên hạ, lại là thần tướng thế gia, không còn gì để nghi ngờ nữa, tương lai thiên hạ tất có một chỗ cho hắn.
Người ta vẫn thường bảo, muốn nịnh bợ thì phải làm ngay từ sớm.
Ở phủ Thần Tướng, tại Sơn Hà viện, trong một căn phòng’
Lý Hạo nằm trong vòng tay của mẫu thân Cơ Thanh Thanh, tò mò quan sát cảnh tượng phồn hoa bận rộn ngoài viện.
Sau vài tháng, Lý Hạo hiểu được, mình không hề nằm mơ, mà là… Xuyên qua.
Nơi này cũng không phải triều đại trong lịch sử, mà là Dịch Thệ giới.
Có võ giả, đại yêu, kiếm khách và triều đình.
May mắn thay, quốc lực Đại Vũ cường thịnh, yêu ma bị cấm, những con yêu ma dám can đảm lẻn vào trong thành cũng không tính là nhiều, vậy nên cuộc sống của bách tính tương đối sung túc, không nói đến người sinh ra trong một gia tộc giàu có nhất nhì như mình.
Cuộc sống ngập tràn hi vọng!
“Hạo Nhi, thật ra nương không muốn con sinh ra trong Lý gia, con biết không?” Âm thanh náo nhiệt phía bên ngoài rất ầm ĩ, mẫu thân Cơ Thanh Thanh ở trong phòng lại đầy vẻ ưu sầu, bỗng nhiên thấp giọng sâu kín nói. Lý Hạo ngạc nhiên nhìn mẫu thân.
Giờ phút này dây thanh của hắn còn chưa phát triển hoàn toàn, không thể nói chuyện, nhưng cho dù có thể nói chuyện, cũng không có thể hỏi tại sao, nếu không sẽ dọa chết tiểu cô nương này mất.
Trong mắt hắn Cơ Thanh Thanh chỉ là tiểu cô nương, suy cho cùng trông nàng mới khoảng chừng hai mươi.
Nhưng trong vòng mấy tháng cẩn thận quan tâm và ấm áp, lại làm cho hắn có vài phần lệ thuộc vào vị mẫu thân này.
“Thật ra thì mẫu thân đã sớm nghĩ cho con một cái tên, là Nhạc Bình, Lý Nhạc Bình! Ta chỉ mong con có thể vui vẻ bình an, khỏe mạnh lớn lên. Thống nhất thiên hạ là mộng tưởng của hoàng gia, không phải của Lý gia, càng không phải của ta…”
Cơ Thanh Thanh nhỏ giọng nói thầm, vẻ a dua nịnh hót của đám người quyền quý ngoài viện, không khiến nàng thấy hư vinh và vui vẻ, trái lại còn thấy có phần gai mắt.
“Vũ Hoàng ban tên cho con vì cửu lang đã chết, hy vọng Lý gia có thể sống lại. Cái tên này mang theo kỳ vọng của hoàng gia Đại Vũ, cũng là kỳ vọng và thúc giục đối với Lý gia…”
Nàng không nói thêm gì nữa.
Sự kỳ vọng nặng nề này, đáp xuống người nhi tử của mình, không khó tưởng tượng, hôm nay được bao nhiêu ân sủng, tương lai phải chịu bấy nhiêu áp lực!
Lý Hạo nhìn thấy nỗi buồn giữa đôi mày của tiểu cô nương, nhận ra rằng giờ phút này, nàng không còn là thất phu nhân phủ Thần Tướng được người ta kính nể, cũng không phải nữ tướng quân mặt sắt trên chiến trường làm người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, mà chỉ đơn giản là một người mẹ.
Hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể tựa sát đầu vào ngực của nàng hơn.
Cố gắng nhắn nhủ lời trấn an thông qua nhiệt độ cơ thể của mình.
Cảm giác được động tĩnh trong ngực, Cơ Thanh thanh cúi đầu, nhìn gương mặt đẹp đẽ và hàng lông mi thật dài của nhi tử mình, thoáng cái ánh mắt đã trở nên dịu dàng.
Nàng ôm Lý Hạo khẽ lắc lư, đầu ngón tay trấn an tiểu hài tử sơ sinh, lại tựa như đang an ủi nội tâm của mình:
“Dù thế nào đi nữa, mẫu thân cũng sẽ giúp con. Phụ thân con đã bước vào cảnh giới ‘Tam Bất Hủ’, trong cơ thể con có khả năng sẽ di truyền được sức mạnh đó.”
“Ngay cả khi sau này tư chất Võ Đạo của con bình thường, nhưng với sức mạnh mà phụ thân truyền lại cho con, cũng đủ để con đuổi kịp bước chân của phụ thân khi còn trẻ, sẽ không thua kém những người cùng trang lứa.”
“Dù tương lai thế nào, mẫu thân cũng sẽ đứng ở phía sau con, tuyệt đối không để bất kỳ ai xúc phạm tới con…”
Nàng thì thầm tự nói với mình.
“Tiệc mừng trăm ngày sắp bắt đầu rồi, sao nàng lại ở đây?”
Lúc này, Hình Võ Hầu với vóc dáng khôi ngô đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo Cơ Thanh Thanh, ngạc nhiên nói: “Nghĩ gì vậy, không vui sao?”
“Tất nhiên là không.”
Cơ Thanh Thanh thu lại cảm xúc, ngẩng đầu cười, không nói lời trong lòng với phu quân, nàng biết tính cách của nam nhân Lý gia như thế nào, lấy việc chiến tử sa trường làm vinh quang, tư tình nữ nhi của mình, rốt cuộc cũng không địch lại vinh quang ngàn năm của phủ Thần Tướng.
“Các tẩu tử đều đến rồi sao?”
Chương 3. Ban tên, Lý Hạo (3)
“Đều đến rồi, chỉ chờ nàng và Hạo Nhi thôi.”
Hình Võ Hầu nhìn Lý Hạo, xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, nhưng bàn tay thô ráp như lưỡi dao, khiến Lý Hạo trợn trắng mắt.
Tên cha móng heo này, không thể nhẹ nhàng một chút sao?
Cơ Thanh Thanh ôm Lý Hạo đến một căn phòng khác, nơi tất cả đều là các nương tử phu nhân, tiếng ríu rít ồn ào lập tức ập đến.
“Ôi chao, Hạo Nhi đẹp thật đấy , đẹp hơn cả Cảnh Nhi hồi nhỏ.”
“Đúng vậy, Song Nhi, nhìn đệ đệ của con kìa, đáng yêu quá.”
“Ôi, đôi mắt nhỏ của hắn đang nhìn ta kìa!”
Ngoài các phu nhân của các viện, còn có cả con cái của họ, đứa nhỏ nhất mới một hoặc hai tuổi, kéo quần người lớn, đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn Lý Hạo trong tã lót.
Một vài tiểu hài tử khác từ năm đến sáu tuổi, thì giống như ông cụ non, cũng không nghịch ngợm, đứng một bên, có vẻ khá buồn chán, nhưng lại không dám đi lung tung, không có hứng thú gì với người đệ đệ mới đến này.
“Nào, Hạo Nhi, để ngũ nương ôm con.”
Một mỹ phụ bế Lý Hạo lên, vẻ mặt yêu thích, đột nhiên kinh ngạc nói: “Ôi, có phải Hạo Nhi đói rồi không, Thanh Thanh, nàng đã cho hắn uống sữa chưa?”
“Sáng nay hắn mới uống rồi.”
Mềm mại…
Lý Hạo được mỹ phụ ôm trong lòng, tựa như dựa vào mây, hắn không kìm được mà véo một cái, thầm kinh ngạc.
Mỹ phụ không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là Lý Hạo đói, nghe Cơ Thanh Thanh nói đã cho uống sữa, liền không lo lắng nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt nhỏ của Lý Hạo, cười khúc khích.
Những phu nhân khác đều vây quanh trêu chọc Lý Hạo, đợi thời cơ thích hợp, họ lần lượt mang quà cáp ra tặng.
Cơ Thanh Thanh vội vàng từ chối, nhưng vẫn bị nhét vào tay.
Đây đều là những bảo vật ngàn vàng khó mua, hôm nay là tiệc mừng trăm ngày của Lý Hạo, chỉ riêng quà nhận được đã chất đầy nửa Sơn Hà viện, toàn là kỳ trân dị bảo, vô cùng quý giá.
Trong đó có một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy được đeo vào cánh tay nhỏ nhắn múp míp của Lý Hạo, là do Ngũ Nương – mỹ phụ ôm hắn tặng, nói là có tác dụng bồi bổ tinh thần.
Lý Hạo vốn bị những tiếng ríu rít này làm cho hơi mệt mỏi, sau khi đeo vòng tay vào, hắn cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh theo bàn tay nhỏ bé chảy vào cơ thể, khiến hắn cảm thấy tinh thần mình thực sự tốt hơn rất nhiều.
Cảm giác mệt mỏi tan biến, và tư duy cũng trở nên nhạy bén hơn.
Hắn nheo mắt, trước mắt hắn lập tức hiện lên một dòng chữ mờ ảo.
So với lúc mới xuyên không đến đây, những chữ này còn rất đục và mờ, nhưng trong mấy tháng qua, theo thời gian lớn lên từng ngày, đầu óc không ngừng phát triển, những chữ này cũng dần hiện rõ.
Mà giờ phút này, giống như người cận thị được đeo kính, chúng hoàn toàn trở nên rõ ràng.
Những dòng chữ rõ ràng này lại là một bảng thông tin nhân vật mà Lý Hạo vô cùng quen thuộc.
Nói là quen thuộc, bởi vì kiếp trước hắn đã từng thấy thứ này.
Nhưng không phải ở ngoài đời thực, mà là trong game.
Trước lúc xuyên không, Lý Hạo đang buồn chán, hắn tiện tay tải một tựa game giải trí về, bảng thông tin này chính là bảng thông tin nhân vật trong game.
Chỉ có điều, hiện tại đã có thêm thuộc tính “Tu vi’.
Còn mục tuổi tác và tên, cũng đã chuyển sang trạng thái thực tế hiện tại của hắn, chứ không phải là biệt danh đã dùng nhiều năm: Vãng sự tùy phong.
Còn “Điểm kỹ nghệ” ở cuối, hắn càng quen thuộc hơn.
Khác với các game nhập vai phiêu lưu và thẻ bài cày cuốc trên thị trường, trò chơi này chủ yếu là giải trí nhẹ nhàng.
Trong đó không có hệ thống chiến đấu, không có trang bị chiến đấu, chỉ có trang phục thời trang hào nhoáng và các loại giải trí nghệ thuật.
Chẳng hạn như chơi cờ, câu cá, vẽ tranh, điêu khắc, v.v…
Còn có thể xem phim, chơi bài.
Là loại chính thống.
Chỉ có điều là không có quái vật, cũng không thể chiến đấu.
Nâng cao các kỹ năng khác nhau sẽ tích lũy được “Điểm kỹ nghệ”, mỗi điểm kỹ nghệ có thể trực tiếp nâng cao cấp bậc nghệ thuật, mở khóa nhiều cách chơi hơn.
Không ngờ, xuyên không đến đây, hắn lại mang theo cả thứ này.
Chờ đã.
Không phải cái thứ này muốn hắn trở thành đại sư toàn năng như trong game chứ?!
Lý Hạo có chút sửng sốt và không nói nên lời.
Đây là Dịch Thệ giới, làm nghệ thuật có tác dụng gì chứ!
…
…
“Báo ——”
Khi Lý Hạo còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc về bảng thông tin, thì đột nhiên ngoài viện truyền đến một tiếng quân báo chói tai.
Chỉ thấy một binh lính thân cận của Lý gia vội vã xông vào viện, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong viện, hắn quỳ một chân trước mặt Hình Võ hầu, nhanh chóng báo cáo:
“Thưa Hầu gia, Yến Bắc bạo loạn, Bình Thành vương cấu kết với yêu ma, đã tàn sát thành Mạc Phong ở biên giới, cùng với tám thị trấn xung quanh, Vũ Hoàng truyền chỉ, lệnh cho ngài lập tức lên đường dẹp loạn!”
Chương 4. Thu thập kiếm thuật
Ánh mắt của đám quyền quý và các phu nhân nương tử trong viện lập tức đổ dồn vào Hình Võ hầu, sắc mặt mỗi người một vẻ.
Lý Hạo hoàn hồn lại, có chút kinh ngạc.
Mới mấy tháng mà lại có chiến sự?
Nụ cười trên mặt Hình Võ hầu biến mất, thay vào đó là sát khí, đôi mắt hắn lạnh như điện, nhìn chằm chằm vào binh lính trước mặt, sau đó từ từ đứng dậy.
Dường như nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hạo, chạm vào ánh mắt của thê tử.
Sát khí trong mắt nam nhân lập tức tan biến, lộ ra vẻ áy náy: “Thanh Thanh, tiệc mừng trăm ngày của Hạo Nhi đành phải nhờ nàng, ta sẽ đi rồi về ngay.”
Sắc mặt Cơ Thanh Thanh hơi khó coi, nàng quay người giao Lý Hạo cho Ngũ Nương bên cạnh, nhìn tiểu hài tử sơ sinh trong tã lót, Cơ Thanh Thanh có một ảo giác, dường như hài tử này cũng đang chăm chú nhìn mình, và trong mắt có chút lưu luyến.
Nàng ngẩn người, chỉ cho là ảo giác, dù sao hài tử mới chỉ vài tháng tuổi, làm sao hiểu được sự chia ly?
“Nương đi rồi sẽ về ngay, ngươi phải ngoan.” Cơ Thanh Thanh nhẹ nhàng vuốt ve trán Lý Hạo, trong mắt cũng có chút không nỡ.
Nhưng sau đó, nàng kiên quyết bước về phía Hình Võ hầu: “Chuyến đi này nguy hiểm, ta đi cùng chàng!”
Hình Võ hầu lập tức lắc đầu: “Nàng ở lại với Hạo Nhi, nó còn nhỏ, cần nàng chăm sóc.”
“Ta là đại tướng trong quân đội, chủ soái đã đến nơi, sao ta có thể vắng mặt.”
Ánh mắt Cơ Thanh Thanh ngưng trọng: “Bình Thành vương lão luyện gian xảo, nhiều năm nay vẫn luôn nhẫn nhịn, giờ lại đột nhiên ra tay, ta lo là có ẩn tình khác, hay là để ta đi cùng chàng.”
Hình Võ hầu nhìn nàng, biết tính tình nương tử mình cố chấp, thở dài, không khuyên nữa: “Được, vậy Hạo Nhi đành nhờ các vị tẩu tử đệ muội trông nom, chúng ta sẽ sớm quay về.”
“Các người nhất định phải cẩn thận.”
Đại phu nhân đi tới, vẻ mặt lo lắng, nói: “Cứ yên tâm giao Hạo Nhi cho chúng ta, không cần lo lắng.”
“Cảm ơn đại tẩu.”
Hình Võ hầu mỉm cười, sau đó quay đầu quát khẽ: “Chuẩn bị ngựa, thân binh pháp tử doanh tập hợp, theo ta xuất phát!”
Gia đình tướng môn, làm việc nhanh chóng dứt khoát, đã quen với việc xuất chinh, rất nhanh phu thê hai người đã dẫn theo một đội thân binh rời khỏi phủ, vội vã đến doanh trại biên giới Yến Bắc ngay trong đêm tối.
Đó là nơi Lý gia chinh chiến nhiều năm, đối với địa hình, yêu ma và đối thủ ở đó, Lý gia vô cùng quen thuộc, cũng là nơi Lý gia trấn thủ.
Cũng chính vì vậy, Cơ Thanh Thanh mới quyết tâm đi theo.
Trong viện có nhiều người, nàng không nói ra một câu, Yến Bắc bạo loạn, tại sao Vũ Hoàng lại nhận được tin tức sớm hơn bọn họ?
…
…
Đầu mùa đông, thành Thanh Châu đón trận tuyết đầu tiên.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ tiệc mừng trăm ngày, Lý Hạo đã một tuổi rưỡi.
Cha mẹ vẫn chưa trở về từ chiến trường Yến Bắc, theo tin tức mật báo từ quân đội Lý gia, chiến sự ở đó đang giằng co, có vẻ như có xu hướng trở thành chiến tranh kéo dài.
Lúc này.
Lý Hạo một tuổi rưỡi đang đứng một mình trong Sơn Hà viện, khoanh tay sau lưng, giống như một người lớn, nhìn những bông tuyết lớn bay đầy trời.
Không biết tiểu cô nương kia ở Yến Bắc dạo này thế nào.
Những người hầu và tỳ nữ xung quanh đã quen với hành động của tiểu thiếu gia.
Mặc dù Lý Hạo mới vừa đầy một tuổi, nhưng danh tiếng thần đồng đã lan truyền khắp Lý phủ.
Từ lúc nửa tuổi biết ê a phát ra tiếng, Lý Hạo không còn tè dầm nữa.
Khi những tiểu hài tử khác khóc lóc ầm ĩ, tiểu thiếu gia đã có thể dùng những từ ngắn gọn như “ăn” và “ị” để nhắc nhở các vú nuôi cho bú và đi vệ sinh.
Lúc một tuổi, những tiểu hài tử khác mới tập tễnh biết đi, tiểu thiếu gia Lý Hạo đã có thể chạy khắp nơi, còn chỉ vào chữ trên sách, bắt người hầu bên cạnh đọc sách cho mình, tự học chữ.
Không khóc không nháo, thông minh hiểu chuyện, đó là ấn tượng của những người hầu và tỳ nữ về tiểu thiếu gia này.
“Nhị phu nhân, tiểu thiếu gia ở đây.”
Lúc này, một bóng dáng kiều diễm lộng lẫy bước vào viện.
Thấy Lý Hạo đứng một mình trong sân tuyết, mỹ phụ cau mày, lập tức quát: “Các ngươi trông nom tiểu thiếu gia thế nào, trời đổ tuyết lớn thế này không sợ thiếu gia bị lạnh sao?!”
Những người hầu và tỳ nữ xung quanh giật mình, vội vàng quỳ xuống.
Trong đó, quản gia đứng đầu căng thẳng nói: “Bẩm nhị phu nhân, là, là tiểu thiếu gia tự muốn xem tuyết, bảo chúng ta không được làm phiền hắn…”
“Thiếu gia vẫn còn là hài tử, hắn nói gì thì nghe đó sao? Nếu hắn bảo các ngươi chết, các ngươi có chết không?!”
Nhị phu nhân lộ vẻ mặt giận dữ, bước nhanh đến bên Lý Hạo, một tay bế hắn lên, dùng tay phủi tuyết trên đầu Lý Hạo:
“Cho dù tiểu thiếu gia muốn xem tuyết, các ngươi không biết giăng ô cho hắn sao, còn mặc mỏng như vậy, ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi!”
Chương 5. Thu thập kiếm thuật (2)
Mọi người lập tức sợ toát mồ hôi hột, không dám thở mạnh.
“Nhị nương, đừng trách họ, là ta không cho họ lại gần.” Lý Hạo thấy vậy bất đắc dĩ nói.
Từ khi cha mẹ đi chiến trường Yến Bắc, hắn được các phu nhân của các viện thay phiên nhau chăm sóc, mỗi phu nhân đều đối xử với hắn rất tốt, nhị phu nhân Liễu thị trước mặt tính tình ôn hòa, nhưng đối với người hầu lại vô cùng nghiêm khắc, nếu mình không lên tiếng, những người hầu hầu hạ mình này khó tránh khỏi bị lột da tróc thịt.
Liễu Nguyệt Dung nghe Lý Hạo nói rõ ràng mạch lạc, trong mắt lóe lên tia sáng, khẽ hừ một tiếng:
“Nể mặt Hạo Nhi, ta tha cho các ngươi một lần, lần sau để ta thấy, ta sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị của hồ lạnh trong mùa đông giá rét!”
Nói xong, nàng quay mặt lại, cười dịu dàng với Lý Hạo: “Hạo Nhi, nhị nương đưa con đi ăn đồ ngon, hài tử này của ta, sao lại không mặc nhiều quần áo hơn, cho dù có bảo ngọc Long Huyết của bệ hạ ban cho, nhưng nếu bị bệnh thì phải làm sao…”
Nàng lải nhải, trong lời nói đầy sự quan tâm, ôm Lý Hạo đi ra khỏi viện.
Lý Hạo đã quen, mặc cho nhị nương ôm trong lòng, chỉ cảm thán, ngực của Ngũ nương vẫn thoải mái hơn.
Sự mềm mại đó, trong số các phu nhân tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Lý do không có gì khác, có dung mới có lượng.
Ngược lại, nhị nương trước mặt có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, nhan sắc chỉ đứng sau mẫu thân mình, nhưng lại bằng phẳng, hơi cứng nhắc.
Không lâu sau, Liễu Nguyệt Dung ôm Lý Hạo đến thủy hoa viện.
Trong viện, một tiểu hài tử bốn năm tuổi đang vung kiếm gỗ, thế mà lại vung ra kiếm hoa xoay chuyển, có mô có dạng.
Đây là nhi tử độc nhất của nhị phu nhân, Lý Càn Phong.
Tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại có vẻ tập trung và kiên định.
Bên cạnh, một nam tử trung niên thân hình vạm vỡ đang chỉ bảo, thỉnh thoảng lại gật đầu liên tục.
Lý Hạo biết, đây là một trong bảy vị sư phụ trong quân đội của Lý Càn Phong, chuyên dạy Kiếm Đạo cho hắn.
Thấy nhị phu nhân đến, nam tử trung niên vạm vỡ vội vàng cúi người hành lễ, ánh mắt liếc nhìn Lý Hạo trong lòng nàng, biết đây chính là “đứa con của Kỳ Lân” được Vũ Hoàng ban tên, chờ sau này kiểm tra thiên phú, có lẽ không kém gì Lý Càn Phong do mình dạy dỗ.
Tiểu hài tử đang luyện kiếm không hề mất tập trung vì sự xuất hiện của mẫu thân, vẫn chuyên tâm luyện kiếm.
Liễu Nguyệt Dung cũng không quấy rầy, chỉ khẽ gật đầu với nam tử trung niên vạm vỡ, rồi ôm Lý Hạo đi đến đình bên cạnh.
Trên đình trác có trái cây quý và bánh ngọt mềm.
Liễu Nguyệt Dung ôm Lý Hạo, vừa đút cho hắn ăn, vừa nhìn đứa con của mình luyện kiếm, trong mắt ánh lên tia sáng, không lâu sau liền ngẩn người, quên cả việc đút cho hắn ăn.
“Đây chính là kiếm thuật tốt nhất của Lý gia, Hải Vô Nhai sao?”
Lý Hạo mở to đôi mắt nhỏ, tò mò quan sát.
Nghe nói hài tử của nhị nương này đã Lượng Cốt, thiên phú tuyệt vời.
Không biết sau này khi mình Lượng Cốt sẽ như thế nào?
Trong sân, Lý Càn Phong năm tuổi luyện tập nghiêm túc, mặc dù chỉ luyện thế, nhưng tư thế chuẩn, khiến nam tử trung niên vạm vỡ bên cạnh liên tục gật đầu, không nhịn được khen ngợi.
Nhưng trên mặt tiểu hài tử không có vẻ gì vui mừng, vẫn chuyên tâm.
“Làm lại lần nữa!”
Nam tử trung niên vạm vỡ tuy khen ngợi, nhưng cách dạy dỗ lại vô cùng nghiêm khắc.
Tiểu hài tử lại luyện lại từ đầu, tư thế thành thạo, hiển nhiên đã luyện đến mức thuần thục.
Lý Hạo xem đến nhập thần, đột nhiên, trước mắt hắn nhảy ra một dòng chữ.
“Đã học được cơ sở, có thu thập không?”
Cái gì?!
Lý Hạo kinh ngạc, vô thức chọn “có”.
“Thu thập thành công!”
Lúc này, bảng điều khiển nhảy ra trước mắt.
[Tên: Lý Hạo]
[Tuổi: 1]
[Tu vi: Phàm]
[Kiếm Đạo: Chưa nhập môn (Có thể tăng điểm)]
[Kỹ năng: Hải Vô Nhai – Triều Tịch (Chưa nhập môn) [Cấm]]
[Nắm giữ nghệ thuật: Kỳ Đạo]
[Kỳ Đạo: Nhất đoạn (82/500) (Có thể tăng điểm)]
[Sưu tập kỳ phổ đồ giám: 0]
[Điểm kỹ nghệ: 1]
Hơn một năm nay, Lý Hạo vẫn luôn tìm cách khám phá bảng điều khiển của mình, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, lại không thể thể hiện ra mình thông minh yêu nghiệt quá sớm, những thứ hắn có thể thử nghiệm có hạn, mà vừa khéo trong phủ lại có bàn cờ.
Hắn mới nửa tuổi, nằm bò trên bàn cờ, tự chơi với chính mình.
Bảo mẫu và các nha hoàn chăm sóc hắn, thấy tiểu thiếu gia có vẻ thích món đồ chơi “bàn cờ” này, cũng thấy nhẹ nhõm.
Dù sao cũng tốt hơn là bò lung tung khắp nơi.
Trong quá trình thử nghiệm, Lý Hạo kinh ngạc phát hiện, hắn thông qua việc chơi cờ, lại có thể, thu được kinh nghiệm chơi cờ, dễ dàng lên cấp giống như trong trò chơi!
Phải biết rằng, trong hiện thực muốn nâng cao trình độ chơi cờ lF rất khó.
Phải chuyên tâm, có thiên phú, khổ luyện.
Mà bản thân Lý Hạo đối với Kỳ Đạo chỉ là trình độ nghiệp dư chưa nhập bậc.
Chương 6. Thu thập kiếm thuật (3)
Nhưng bây giờ, chỉ cần đơn giản đối cục trên bàn cờ, là có thể thu được điểm kinh nghiệm.
Kỳ Đạo từ linh đoạn lên nhất đoạn, chỉ cần 100 điểm kinh nghiệm.
Nhất đoạn lên nhị đoạn, là 500 điểm.
Nếu không phải vì những nha hoàn bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn hắn, khiến Lý Hạo không dám biểu hiện quá rõ ràng, thì hắn đã sớm cày được nhiều kinh nghiệm hơn rồi.
Không còn cách nào khác, tuy rằng những nha hoàn này không hiểu Kỳ Đạo, nhưng dù sao cũng có chút kiến thức thường thức.
Nếu nhìn thấy Lý Hạo chưa đầy một tuổi sắp xếp tất cả các quân cờ vào đúng vị trí, không khỏi sẽ có chút quỷ dị.
Mà giờ phút này.
Trên bảng điều khiển, ngoài Kỳ Đạo, còn mới thêm hai thuộc tính là “Kiếm Đạo” và “kỹ năng”, đây là những thứ trước đây không có.
Đặc biệt là lời nhắc đằng sau “Kiếm Đạo”, khiến Lý Hạo có chút tò mò và kích động, chẳng lẽ Kiếm Đạo cũng giống như Kỳ Đạo, có thể thông qua điểm kỹ nghệ để trực tiếp nâng cao trình độ?
Hắn không suy nghĩ nhiều, chọn tăng điểm.
Khi ý thức đang ngẩn ngơ, đột nhiên có một luồng thông tin lớn tràn vào đầu óc.
Lý Hạo ôm đầu, cảm thấy đầu óc căng nứt, như muốn nổ tung.
Điều này khiến hắn lộ vẻ đau đớn, bàn tay nắm chặt lấy bộ ngực mịn màng của nhị nương.
Lúc này, hắn không khỏi đặc biệt nhớ đến vòng tay của ngũ nương.
Nơi đó đủ lớn, cho dù mình dùng đầu đập mạnh cũng không sao, chắc chắn có thể giúp mình giảm đau!
“Hạo Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Liễu Nguyệt Dung nhận ra sự bất thường của Lý Hạo, giật mình, vội vàng quan tâm hỏi.
Lý Hạo nghiến chặt răng, vùi đầu vào lòng nàng, coi như một bức tường chống đỡ, đau đầu thực sự giảm bớt đôi chút.
Những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dần lắng xuống, Lý Hạo mới phát hiện, trong đầu mình đã có thêm rất nhiều kiến thức về kiếm.
Giống như hắn đã khổ luyện kiếm thuật ngày đêm trong hai ba năm.
Chết tiệt, cảm giác đau đầu này, giống như lúc Kỳ Đạo lên cấp…
Lý Hạo xoa đầu, thở hổn hển, bây giờ hắn còn quá nhỏ, đầu óc chưa phát triển hoàn thiện, Kỳ Đạo và Kiếm Đạo mang đến những thông tin phức tạp, đối với bộ não yếu ớt của hắn là một cú sốc khủng khiếp.
Không nói lời nào, Lý Hạo đang cố gắng bình phục.
“Có phải bị ướt tuyết nên bị bệnh không?” Liễu Nguyệt Dung vuốt trán Lý Hạo, nhưng lại không thấy sốt, không khỏi nghi ngờ.
Lúc này, Lý Hạo đã hoàn toàn bình phục, nhìn ánh mắt kinh ngạc của nhị nương, hắn chỉ tay vào miệng mình, giọng ngọng nghịu nói: “Cắn, cắn phải lưỡi rồi.”
Liễu Nguyệt Dung sửng sốt, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lật mắt không nói nên lời.
Lý Hạo lừa phỉnh qua được, không để ý đến nàng nữa, mà lén lút nhìn bảng điều khiển của mình.
[Tên: Lý Hạo]
[Tuổi: 1]
[Tu vi: Phàm]
[Kiếm Đạo: Nhất đoạn]
[Kỹ năng: Hải Vô Nhai – Triều Tịch (Hoàn mỹ) [Cấm]]
[Nắm giữ nghệ thuật: Kỳ Đạo]
[Kỳ Đạo: Nhất đoạn (82/500)]
[Sưu tập kỳ phổ đồ giám: 0]
[Điểm kỹ nghệ: 0]
Lý Hạo có chút kinh ngạc, điểm kỹ nghệ cuối cùng đã không còn, nhưng Kiếm Đạo thực sự đã từ ‘Chưa nhập môn’ biến thành ‘Nhất đoạn’!
Hơn nữa, kỹ năng bên dưới, Hải Vô Nhai – Triều Tịch, cũng từ chưa nhập môn, biến thành hoàn mỹ!
Lý Hạo đã nghe vị sư phụ quân đội dạy Lý Càn Phong nói.
Bất kỳ kỹ thuật nào cũng chia làm ba cấp, nhập môn, linh xảo, hoàn mỹ!
Nhập môn, tức là có thể luyện tập thành thạo một bộ hoàn chỉnh!
Linh xảo, ngoài thành thạo, còn có thể ứng dụng linh hoạt, đã hoàn toàn hiểu, thuần thục!
Đối mặt với những tình huống khác nhau, đều có thể tùy cơ ứng biến, mà không bị cứng nhắc theo chiêu thức!
Còn về hoàn mỹ.
Là đã hoàn toàn thông hiểu kỹ thuật, như cánh tay sai khiến, cho dù thi triển ngược lại, cũng có thể dễ dàng, không để lộ bất kỳ sơ hở nào!
Trừ khi, đó là khuyết điểm của chính kỹ thuật!
Nghe nói trên cảnh giới hoàn mỹ, còn có cảnh giới cao hơn, cảnh giới đó, thậm chí có thể bù đắp khuyết điểm của kỹ thuật, khiến uy lực tăng lên nhất đoạn.
Mà giờ phút này, sau khi Kiếm Đạo của Lý Hạo tăng lên nhất đoạn, đối với kiếm kỹ tầng thứ nhất của Hải Vô Nha, vậy mà trực tiếp đạt đến cảnh giới hoàn mỹ!
Ít nhất phải cần mười năm khổ công mới có thể luyện thành!
Lý Càn Phong trước mắt, nghe nói mới luyện Hải Vô Nha được nửa năm, đã nhập môn Triều Tịch tầng thứ nhất, có thể coi là thiên tài Kiếm Đạo rồi.
Vậy thì, bây giờ mình là cái gì? Quái vật sao?
Trái tim Lý Hạo đập thình thịch, lén ngẩng đầu nhìn nhị nương.
Ừm, không có trở ngại gì…
Thấy nhị nương không chú ý đến mình, ánh mắt Lý Hạo cũng quay trở lại sân.
Lúc này.
Tiểu hài tử trong sân vẫn đang luyện kiếm, nhưng rơi vào mắt Lý Hạo, lại không còn kinh ngạc như trước, ngược lại chỉ liếc mắt đã nhìn ra đối phương ra chiêu non nớt, tư thế cứng nhắc!
Nếu đổi lại là người biết dùng kiếm, chỉ cần một đòn nhẹ, là có thể đánh rơi thanh kiếm gỗ trong tay đối phương!
Chương 7. Phế thần huyết
“Không tệ.” Nam tử trung niên vạm vỡ rất hài lòng với biểu hiện của Lý Càn Phong.
Căn cốt tuyệt hảo, ngộ tính cũng rất tốt, thêm hai năm nữa, tầng thứ nhất này có thể đạt đến cảnh giới linh xảo.
Phải biết rằng, Lý Càn Phong lúc này chỉ là một hài tử, đầu óc chưa phát triển hoàn thiện, như vậy đã là vô cùng hiếm thấy.
Thời gian trôi qua.
Lý Hạo vừa ăn vừa xem, dần dần, cảm thấy hơi buồn ngủ và nhàm chán.
Hắn ngáp một cái, nằm trong lòng nhị nương, từ từ nhắm mắt lại.
Thấy Lý Hạo ngủ thiếp đi, Liễu Nguyệt Dung cúi đầu, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn nhi tử đang luyện kiếm trong tuyết, vẻ phức tạp trong mắt nàng lại biến mất, ánh mắt trở nên bình tĩnh.
Nàng đứng dậy bế Lý Hạo rời khỏi đình nhỏ, trở về phòng ngủ ở hậu viện của mình, nhẹ nhàng đặt Lý Hạo lên giường của mình, đắp chăn cho hắn.
Động tác nhẹ nhàng, như thể đó là đứa con ruột của nàng.
Lý Hạo đang ngủ mơ màng, cảm thấy cơ thể được đặt xuống, lại tỉnh táo hơn một chút.
Hắn cảm thấy ngực ấm áp, hơi nóng, nơi đó là miếng ngọc bội Long Huyết do Vũ Hoàng ban tặng, hắn luôn đeo bên mình, đây cũng là lý do hắn có thể đứng trong tuyết mà không hề cảm thấy lạnh.
Ngay khi Lý Hạo chuẩn bị lật người, tiếp tục ngủ say, đột nhiên nghe thấy ngoài phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Ngươi thực sự cho tiểu hài tử này ăn thứ đó sao?” Giọng nói của một nam tử xa lạ.
“Việc đã đến nước này, ta không còn lựa chọn nào khác.”
Đây là giọng nói của nhị nương, nhưng không hề dịu dàng thân mật, chỉ có sự lạnh lùng như đối xử với người hầu.
“Ngươi cũng thấy rồi đấy, nhi tử ta nỗ lực như thế nào, lại là thiên tài trăm năm! Người của Vô Lượng sơn đã đến xem rồi, đợi đến khi Càn Phong sáu tuổi, sẽ đưa nó lên Vô Lượng sơn tu luyện, đợi đến khi huyết mạch thần thánh của nó thức tỉnh, kế thừa lực lượng mà cha nó di truyền, chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ!”
“Ta phải dọn đường cho nó!”
Lý Hạo hơi mở một khe mắt, trong đầu hơi choáng váng, có chút nghi hoặc.
Nhị nương đang nói chuyện với ai vậy?
“Hiện tại vẫn chưa biết thiên phú của tiểu hài tử này như thế nào, hành động của ngươi có phần quá mạo hiểm.” Nam tử trầm giọng thở dài.
Ngoài cửa, im lặng trong chốc lát.
Ngay sau đó, giọng nói của Liễu Nguyệt Dung vang lên, chỉ lạnh hơn, trong giọng nói còn mang theo một chút chế giễu:
“Cha mẹ thương con, thì phải tính kế lâu dài!”
“Ban đầu ta cũng không muốn như vậy, nhưng những kẻ đầu gỗ của Lý gia này, ngu ngốc không thể tả!”
“Tiểu hài tử này, nếu muốn trách thì trách cha nó đi, tại sao Hình Võ hầu lại yêu nghiệt như vậy, người khác không biết, nhưng ta lại biết rõ, hắn sớm đã bước vào cảnh giới đó khi mới hai mươi ba tuổi…”
“Nói cách khác, có khả năng không nhỏ, nhi tử của hắn cũng sẽ thức tỉnh huyết mạch thần thánh!”
“Cái gì?!”
Nam tử trầm giọng kinh ngạc: “Hai mươi ba tuổi, đã bước vào ‘Tam Bất Hủ’?!”
“Không sai, tổ tiên của Lý gia là thần tướng khai quốc của Đại Vũ triều, huyết mạch mạnh mẽ, con cháu Lý gia đều là nhân trung long phượng, thiên kiêu tuyệt thế! Ngoài cha của Càn Phong ra, Hình Võ hầu cũng là yêu nghiệt, còn cửu lang Lý Quân Dạ kia, càng khủng bố hơn, may mà hắn chết sớm…”
Liễu Nguyệt Dung lạnh lùng nói: “Nếu không, ngươi cho rằng tại sao Vũ Hoàng lại ban phúc cho tiểu hài tử này, cho dù sau này thiên phú Võ Đạo của nó có tầm thường, nhưng nếu huyết mạch thần thánh thức tỉnh, cũng đủ để cười nhạo tuyệt đại đa số những người cùng trang lứa, chỉ có thiên tài hàng đầu mới có thể áp đảo.”
Ngoài cửa im lặng một lúc.
Nam tử trầm giọng thở dài, nói: “Nếu phu nhân đã có quyết đoán như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa.”
“Ngươi không cần lo lắng, loại thuốc này là ta xin từ Vô Lượng sơn, sau khi uống vào sẽ không còn dấu vết, sẽ không bị truy tra ra, cũng không có đau đớn gì, ta còn bọc một lớp đường bên ngoài, mùi vị cũng không khó chịu, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng sẽ không để lại cho nó bất kỳ ký ức sâu sắc nào, dù sao thì đứa nhỏ cũng đã ăn quá nhiều kẹo rồi.”
“Lùi một bước mà nói, sau này tra ra nó không thể thức tỉnh huyết mạch thần thánh, cũng không thể khẳng định là do chúng ta làm, trong phủ Thần Tướng này, ai cũng có thể làm chuyện đó!”
“Huống hồ, huyết mạch của cảnh giới đó, cũng không phải là trăm phần trăm thức tỉnh, có lẽ nhi tử của hắn vốn dĩ đã không thể thì sao?”
Nói đến đây, Liễu Nguyệt Dung cười khẩy một tiếng: “May nhờ loạn lạc ở Yến Bắc, Cơ Thanh Thanh và Hình Võ hầu tình sâu nghĩa nặng, theo hắn ra chiến trường, mới tạo cơ hội cho chúng ta, nếu không đợi tiểu hài tử này lớn thêm vài tuổi, bọn họ trở về, bên cạnh chắc chắn sẽ có võ tướng âm thầm canh giữ, thật sự không dễ ra tay.”
Chương 8. Phế thần huyết (2)
Nam tử không trả lời nữa, chỉ thở dài một tiếng.
Không lâu sau, tiếng bước chân của hai người dần đi xa.
Trong phòng, lúc này Lý Hạo đã hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc choáng váng, không thể tin nổi.
Nhị nương vậy mà muốn hại mình?
Ngày thường hết mực che chở, quan tâm chăm sóc, vậy mà lại là giả?
Lý Hạo không muốn tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt.
Mặc dù không hiểu huyết mạch thần thánh là gì, nhưng nhị nương vì muốn dọn đường cho nhi tử của nàng, cảm thấy mình sẽ cản trở, cho nên lựa chọn hủy diệt mình!
Sắc mặt Lý Hạo khó coi, hơi nắm chặt tay.
Những lời nói cười dịu dàng thường ngày khiến hắn an tâm, nhị nương là như vậy, những người khác thì sao?
Còn ai là chân thành?
Đến đây tuy mới một năm rưỡi, nhưng ngày nào cũng được các phu nhân này thay phiên nhau chăm sóc quan tâm, trong lòng Lý Hạo ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Nhưng bây giờ, tất cả đều tan thành bọt biển.
Đây chính là nội đấu của gia tộc quý tộc thời cổ đại sao?
Hắn dùng tay nhỏ vuốt ve cơ thể, ngoài ngực hơi nóng, toàn thân đều có cảm giác mệt mỏi và yếu ớt.
Đa phần là do loại thuốc đó.
Mẫu thân đã nói, trong cơ thể mình có lực lượng của phụ thân, nhưng bây giờ… không còn nữa.
Lý Hạo âm thầm nắm chặt tay nhỏ, mối thù này, tương lai hắn nhất định sẽ báo!
…
…
Xuân qua thu đến.
Chớp mắt Lý Hạo đã ba tuổi.
Hôm đó sau khi uống loại thuốc bí ẩn, Lý Hạo trở về Sơn Hà viện, việc đầu tiên là lén tháo miếng ngọc bội Long Huyết xuống, sau đó chơi tuyết trong viện nửa canh giờ.
Rất nhanh, hắn bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng một trận.
Lý phủ mời danh y giỏi nhất đến chữa bệnh cho hắn, nhưng khiến Lý Hạo thất vọng là, ngoài việc chữa khỏi phong hàn, lại không phát hiện ra điều bất thường nào khác.
Hắn không biết là thật như Liễu Nguyệt Dung đã nói, không thể phát hiện ra, hay là đối phương đã ngầm mua chuộc vị danh y kia.
Mà kết quả là khiến cho đám nha hoàn gia đinh trong viện hắn đều bị phạt nặng, điều này khiến Lý Hạo từ bỏ ý định truy cứu, không có bằng chứng thì thế nào, chính hắn nhớ được chính là bằng chứng!
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng lớn lên, đồng thời mong rằng đôi vợ chồng trên chiến trường biên ải kia có thể sớm trở về.
Hiện tại, phần lớn thời gian Lý Hạo đều ở trong Sơn Hà viện, ngày thường ăn những thứ các phu nhân trong viện mang đến, cũng cẩn thận hơn nhiều, đôi khi trực tiếp giả vờ không thích ăn mà bỏ đi, giở tính hài tử.
Dần dần, những người hầu trong viện đều phát hiện ra, tiểu thiếu gia càng lớn càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng dường như lại thêm một tật xấu.
Quá sạch sẽ.
Điều này khiến cho một số nha hoàn hầu hạ bên người khổ sở, trong ăn mặc sinh hoạt, chỉ cần hơi có chút bẩn, đều sẽ khiến tiểu thiếu gia phản ứng dữ dội.
Đến năm ba tuổi.
Trong phủ Thần Tướng, đây là một độ tuổi vô cùng quan trọng.
Những gia đình bình thường, đều là bảy tám tuổi, thậm chí mười mấy tuổi mới bắt đầu bước vào tu luyện Võ Đạo.
Có người thậm chí căn cốt đã định hình, dù có thiên phú cũng khó có thể đạt được thành tựu lớn, bị hoàn cảnh gia đình làm lỡ mất thời gian tu luyện tốt nhất.
Còn phủ Thần Tướng là Võ Đạo thế gia, có phương pháp tu luyện nghiêm ngặt nhất, con cháu trong tộc đều được bồi đắp nền tảng từ nhỏ.
Ba tuổi Trúc Cơ.
Bốn tuổi Dung Huyết.
Năm tuổi Lượng Cốt!
Đến sáu tuổi, cơ bản là thời điểm chính thức tu luyện, không lãng phí một chút thời gian nào.
Trên con đường tu luyện, hàng vạn người tranh nhau, sẽ từng bước vượt lên trước!
Có tư chất tu luyện hay không, đến năm tuổi Lượng Cốt là có thể kiểm tra được.
Nếu xương cốt phát triển đầy đủ, tủy xương đầy đặn và chắc chắn, sau khi Lượng Cốt, có thể bắt đầu tu luyện.
Chỉ là phủ Thần Tướng có nền tảng thâm hậu, tuân theo tôn chỉ dục tốc bất đạt, quy định sáu tuổi mới chính thức tu luyện, để cơ thể phát triển và củng cố thêm một năm, sau này tu luyện sẽ thuận lợi hơn.
Như Lý Càn Phong có thiên phú dị bẩm cũng vậy, sau khi Lượng Cốt là có thể tu luyện, nhưng vẫn phải đến sáu tuổi mới lên Vô Lượng sơn.
Ngày thường luyện kiếm trong viện, cũng chỉ là luyện kiếm chiêu cơ bản, bồi dưỡng cảm giác võ thuật, chưa tính là chính thức bước vào tu luyện.
Còn những người Lượng Cốt có tư chất bình thường, phát triển chậm, dù sáu tuổi cũng không thể tu luyện, cần phải phát triển thêm vài năm, có thể là bảy tuổi, tám tuổi, chín tuổi.
Tuy nhiên, trong phủ Thần Tướng có vô số danh dược dị bảo bồi bổ, nâng cao tư chất Võ Đạo, bấy lâu nay, người kém nhất trong phủ Thần Tướng cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện khi tám tuổi.
Nghe nói người đó là trẻ sinh non, bị thương trong bụng mẹ, mới dẫn đến như vậy.
Vào một ngày nắng đẹp.
Những cường giả trong quân đội do phủ Thần Tướng sắp xếp đã đến Sơn Hà viện để giúp Lý Hạo Trúc Cơ.
Chương 9. Tam lục cửu đẳng
Đây là một nam tử trung niên thấp bé nhưng cường tráng, nước da đen nhưng lại mặc một chiếc áo xanh nhạt phiêu dật, tên là Lâm Hải Hà, nghe như tên nữ nhân, sau này Lý Hạo gọi hắn là Lâm thúc.
Cùng đi với Lâm Hải Hà còn có một tiểu nữ oa.
Tiểu nữ oa này tuổi tác tương đương với Lý Hạo, chỉ nhỏ hơn hắn hai tháng.
Nghe nói là nữ nhi của một chiến hữu của Hình Võ hầu, hiện đang ở chiến trường Yến Bắc.
Trước khi cha của tiểu nữ oa xảy ra chuyện, hắn đã nhờ Hình Võ hầu chăm sóc nữ nhi mình, trước khi lâm chung, hai người đã định ra một mối hôn ước.
Đối với cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống này, Lý Hạo chỉ biết cạn lời.
Được lắm, ngươi đi đánh giặc thì cứ đi đánh giặc, không trở về cũng được.
Chuyện lớn như vậy, đã hỏi ý kiến của ta chưa?
Dù tức giận nhưng Lý Hạo không trút cơn giận dữ tích tụ của mình lên tiểu nữ oa này.
Vì vậy.
Trong Sơn Hà viện rộng lớn, ngoài Lý Hạo ra, từ nay lại có thêm một bóng dáng nhỏ bé.
Tiểu nữ oa tên là Biên Như Tuyết, dung mạo tinh xảo như được chạm khắc, hồng hào mềm mại, trông giống như một con búp bê sứ.
Lần đầu đến nơi đất khách quê người, tiểu nữ oa rất nhút nhát, ngày nào cũng túm lấy người khác hỏi, cha ta đâu, cha ta đi đâu rồi.
Tiểu nữ oa muốn tìm cha.
Nhưng không ai trong viện dám trả lời, một số nha hoàn mềm lòng, nghe vậy chỉ lén lau nước mắt ở góc tường.
Tiểu nha đầu chán ăn, ngày càng gầy đi, Lý Hạo thấy những người hầu trong viện này không có ai biết dỗ hài tử, trong lòng cũng tức giận, xem ra là mình biểu hiện quá tốt, không đào tạo được những kẻ này.
Hắn đành phải đích thân ra tay, vừa dọa vừa dỗ tiểu nha đầu:
“Cha ngươi đang trốn ở một nơi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, cha ngươi mới chịu ra.”
Tiểu nha đầu mở to đôi mắt ngây thơ đẫm lệ hỏi, là Tuyết Nhi không ngoan sao, tại sao cha lại trốn Tuyết Nhi, trốn ở đâu?
Trốn ở đâu?
Lý Hạo nhìn vẻ mặt đáng thương của tiểu nha đầu, lòng cũng mềm đi đôi chút, bèn nói một câu sáo rỗng, chỉ lên bầu trời:
“Cha ngươi ở trên đó, trên một ngôi sao.”
Từ đó, mỗi đêm trong sân đều có một bóng dáng nhỏ bé ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh sáng bạc của muôn vàn vì sao chiếu xuống, soi sáng bóng lưng cô đơn nhỏ bé.
Còn một đứa nhỏ khác trong nhà đang nằm trên bàn cờ, ngày nào cũng sai gia đinh quạt cho tiểu nha đầu, xua muỗi cho nàng, tránh để nàng bị muỗi đốt khắp người.
Nửa tháng trôi qua, cường giả trong quân đội Lâm Hải Hà cũng đã chuẩn bị xong dược dịch Trúc Cơ cho Lý Hạo và Biên Như Tuyết.
Hai người Trúc Cơ cùng năm.
Cái gọi là Trúc Cơ, chính là nền tảng của Võ Đạo!
Trúc Cơ dược dịch được luyện chế từ vô số dược liệu quý giá, mỗi ngày ngâm mình trong dược dịch, tắm mộc dược, đúc luyện đồng thân luyện võ!
Phủ Thần Tướng là một trong những danh môn hàng đầu của Đại Vũ triều, tài nguyên dồi dào, từ khi Lý Hạo Trúc Cơ, vô số dược liệu quý giá, kỳ trân dị bảo đã được đưa đến Sơn Hà viện như những bông tuyết, dùng không hết.
Dược dịch Trúc Cơ được chia làm ba loại.
Tầm thường, hi hữu, tuyệt đỉnh!
Lý Hạo sử dụng tất nhiên là dược dịch Trúc Cơ đỉnh cấp, lấy bảo dược ngàn năm làm dẫn, phối hợp với vô số dược liệu quý giá khác, có thể bồi dưỡng ra thể chất thất đẳng.
Một khi bước lên con đường tu hành, trong vòng hai ba năm ngắn ngủi, có thể phá vỡ cảnh giới đầu tiên!
Võ Đạo là lò đốt tiền, loại dược dịch Trúc Cơ đỉnh cấp này, mỗi ngày tiêu hao một phần, kéo dài từ nửa năm đến một năm, cũng chỉ có những gia tộc giàu có hàng đầu như phủ Thần Tướng mới có thể tùy ý sử dụng.
Trong viện, hai chiếc thùng thuốc lớn.
Lý Hạo và Biên Như Tuyết ngâm mình trong đó.
Chỉ là, xung quanh thùng thuốc của tiểu nha đầu có rèm che, bên trong có nữ thị trông coi.
Nữ thị không giống nha hoàn, là người có chút tu vi, tương đương với nữ thân vệ trong phủ.
Còn bên Lý Hạo, thì do Lâm Hải Hà đích thân trông coi.
Lúc này, dược dịch màu tím sẫm tượng trưng cho sự tôn quý đang xâm nhập vào cơ thể Lý Hạo, ngay cả cằm cũng bị dược dịch che lấp, chỉ lộ ra mũi để thở.
Mùi dược dịch kỳ lạ khó tả tràn ngập trong mũi, giống như nuốt phải hoa sen đắng, khiến tinh thần Lý Hạo luôn tỉnh táo.
Lý Hạo hỏi: “Có thể uống không?”
Lâm Hải Hà nói: “Tốt nhất là không nên.”
Dược dịch có hiệu lực mạnh mẽ, ruột của hài tử không thể hấp thụ được, ngược lại còn bị tổn thương.
Hơn nữa.
Đây là để dùng ngoài.
Đúng lúc Lý Hạo nín thở tập trung, đột nhiên trước mắt hiện ra một đoạn chữ:
[Phát hiện ra vật chất chưa biết, đang phân tích…]
[Phân tích thất bại, đã tự động ngăn cách.]
Lý Hạo:???
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chết tiệt!
Không phải là tình huống mà ta đang nghĩ đến chứ?
Chương 10. Tam lục cửu đẳng
Lý Hạo kinh ngạc không thôi.
Bên cạnh thùng thuốc, vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hải Hà lúc này dần trở nên nghiêm trọng, theo thời gian trôi qua, lông mày từ từ nhíu lại thành hình chữ Xuyên.
Lý Hạo chú ý đến vẻ mặt của hắn, không khỏi giật mình, hỏi:
“Lâm thúc, có phải… có chuyện gì không?”
Lâm Hải Hà không ngạc nhiên trước sự cẩn thận của Lý Hạo, trong những ngày này, hắn đã sớm nhận ra tiểu thiếu gia này thông minh hơn những tiểu hài tử cùng tuổi, rất thông minh, tương đương với tiểu hài tử năm sáu tuổi.
Chỉ là, lúc này hắn không có tâm trạng trò chuyện với Lý Hạo, đột nhiên nhanh chóng vén rèm lên, nhìn tình hình bên kia, rất nhanh, hắn lại quay trở lại bên Lý Hạo, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
“Lâm thúc?”
Lâm Hải Hà đưa tay thăm dò vào mép thùng thuốc, cẩn thận cảm nhận, ánh mắt trở nên phức tạp, hắn nhìn tiểu hài tử trong thùng thuốc, muốn mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
“Lâm thúc, ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.” Lý Hạo không nhịn được nói.
Lâm Hải Hà hơi kinh ngạc, liếc nhìn hắn, mặc dù Lý Hạo khá thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử mới ba tuổi, vậy mà lại có thể nhìn ra được mình muốn nói mà không nói?
Tuy nhiên, lúc này tâm trạng hắn rất tệ, cũng không nghĩ nhiều, bất kể Lý Hạo có hiểu hay không, hắn trực tiếp nói: “Thiên phú Võ Đạo, ngoài việc có thể trực tiếp nhìn ra khi Lượng Cốt lúc năm tuổi, thì khi Trúc Cơ đã ẩn hiện rồi.”
“Tốc độ hấp thụ dược dịch Trúc Cơ càng nhanh, thì tư chất Võ Đạo càng cao, còn tiểu thiếu gia ngươi… tốc độ hấp thụ dược dịch quá chậm!”
Hắn nhìn Lý Hạo trong thùng thuốc, đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc không thể hiểu nổi, còn có cả sự thương hại.
Sau đó, hắn suy nghĩ một chút, tự lẩm bẩm: “Có lẽ hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, là do ta luyện chế sai sót, ngày mai ta sẽ cẩn thận hơn xem sao.”
Lý Hạo thấy lòng lạnh lẽo.
Vừa rồi thứ mà dòng chữ kia nhắc nhở, quả nhiên là chỉ dược dịch Trúc Cơ sao?
Cái gì mà hấp thụ quá chậm, đều bị ngăn cách, hấp thụ cái quần què!
Lý Hạo bi phẫn, cái bảng này cũng quá cứng nhắc rồi, đây là muốn quán triệt thiết lập trong game đến cùng mà!
Một năm nay, hắn mò mẫm bảng thông tin thì phát hiện ra.
Trong game không có thiết lập hệ thống chiến đấu, dường như hắn cũng không liên quan gì đến Võ Đạo.
Tu luyện kỹ năng chiến đấu không nói đến việc có thể tăng kinh nghiệm, bản thân hắn lén lút luyện tập từng chiêu thức theo bí tịch, còn có một loại lực lượng không rõ ràng nào đó quấy nhiễu cản trở, khiến tư thế luyện tập của hắn vô cùng kỳ quái, giống như say rượu, cơ thể và đầu óc hoàn toàn không thể đồng bộ.
Dù có cố gắng thế nào, cũng không thể luyện ra được dáng vẻ như trong bí tịch.
Cho dù là bí tịch cấp thấp đơn giản nhất.
Trừ khi, tu luyện kiếm thuật.
Dựa vào nền tảng của lĩnh vực Kiếm Đạo nhất đoạn, hắn có thể dễ dàng điều khiển các loại kiếm thuật.
Nhưng các loại kỹ năng khác thì hoàn toàn không được.
Muốn luyện thành, cách duy nhất là trước tiên phải nâng cao các loại [đạo] khác lên.
Giống như Kiếm Đạo, dựa vào đạo mà mình nắm giữ, để điều khiển kỹ năng!
Mà bây giờ thì tốt rồi, ngoài việc bản thân khổ luyện bí tịch không được, thì ngay cả việc dùng thuốc cũng bị cản trở.
Vậy là hắn không thể dính dáng gì đến những thứ liên quan đến chiến đấu sao?
Không thể để ta bộc lộ thiên phú Võ Đạo của mình sao?!!
“Đừng nản lòng, ngày mai ta sẽ thử lại, nếu không được thì ta sẽ báo cho Hầu gia, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách cho ngươi.”
Lâm Hải Hà thấy vẻ mặt Lý Hạo buồn bã, chỉ cho rằng mình nói quá thẳng thắn, cũng không ngờ Lý Hạo lại thực sự nghe hiểu, còn có thể hiểu được ý của hắn.
“Không, không cần đâu.”
Lý Hạo có chút vô lực, hơi vẫy tay, bò ra khỏi thùng thuốc.
Một khi dược dịch Trúc Cơ bị bảng thông tin ngăn cách rồi, thì ngâm tiếp cũng vô dụng.
“Ngươi đừng đứng dậy vội, thử lại đi, ngâm thêm một lúc xem.” Lâm Hải Hà thấy Lý Hạo xuống, lập tức nói.
Lý Hạo lắc đầu nói: “Vô dụng thôi.”
“Phải nghe lời!” Lâm Hải Hà nghiêm mặt, nghiêm túc nói.
Lý Hạo ngẩn người, đành phải nói: “Ta đi xem tiểu nha đầu trước.”
Nói xong, hắn vén rèm đi đến trước thùng thuốc của tiểu nha đầu, lập tức nhìn thấy, dược dịch Trúc Cơ mà trước đó đổ vào giống hệt hắn, lúc này đã từ màu tím biến thành nước trong, gần như trong suốt, chỉ còn một vài sợi dược dịch màu tím nhạt như khói mây vẫn đang lơ lửng.
“Hạo ca ca?”
Biên Như Tuyết ngồi trong thùng thuốc nghi hoặc nhìn Lý Hạo, tiểu nha đầu còn quá nhỏ, không biết che giấu, chỉ là vẻ mặt không hiểu.
“Lâm thúc, tốc độ hấp thụ của tiểu nha đầu này, coi như là thiên phú thế nào?”
Lý Hạo không quay đầu lại, hỏi Lâm Hải Hà đang đứng sau lưng.
Lâm Hải Hà đang buồn bực nghi hoặc, nghe vậy không khỏi buồn cười, rõ ràng là cùng tuổi, nhưng tên tiểu tử này trước mặt Tuyết Nhi lại luôn ra vẻ già dặn.