Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 370
❮ sautiếp ❯Chương 2607: Kêu Gọi Trong Mộng (1)
Vừa lúc mình cũng đang tìm kiếm quyết chiến, gã vừa lúc tương kế tựu kế, dụ dỗ mình đánh gã trọng thương, thời khắc mấu chốt, đột nhiên ra tay, đem mình hút đến trong bụng gã… Tất cả đều làm tới mức áo trời không đường chỉ quan trọng nhất là, cách làm này của Hậu Khanh là rất ác, người thường cho dù biết tình cảnh, cũng khó có phần hung hăng “Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm” này của gã.
Không hổ là thi vương Hậu Khanh!
“Nhưng, người làm như vậy, khiến bản thân bị thương nặng, người làm sao đối phó các bạn nhỏ của ta, cho dù người có cách đánh bại bọn họ, lại đối phó Hữu Quân như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi, thật ra hắn cũng không để ý mấy vấn đề này, mà là đang nương nói chuyện kéo dài thời gian, tìm cách thoát thân.
Nhớ tới mình hôm nay vài lần bị nhốt, đều là cùng loại hoàn cảnh, thật đúng là quá chó. Biện pháp thường quy là vô dụng, Diệp Thiếu Dương thử dùng Hợp Đạo Thuật, nhưng đó là pháp thuật tu luyện thần hồn, trước mắt mình là thân thể bị nhốt, biện pháp này cũng không phù hợp…
năng lẽ còn có cách nào tốt hơn? Vô luận như thế nào, ta giết
“Nếu ta tiêu hao dần với các ngực người trước rồi nói tiếp!”
Hắn vừa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy phía sau lưng tê dại, giống như bị cái gì từ hai bên xương bả vai đâm vào…
Diệp Thiếu Dương, tử vong mùi vị thế nào, người rất nhanh sẽ biết…” Thanh âm Hậu Khanh ngay tại bên tai, sau đó, hai vật kia cắm vào thân thể mình bắt đầu di động ở trong cơ thể, mang đến từng đợt đau đớn.
Mình cái gì cũng không làm được…
Diệp Thiếu Dương đau tới mức cả người run rẩy, lại không thể nghĩ ra bất cứ cách nào, hai thứ giống như gai nhọn kia cũng không biết phóng ra cái gì ở trong cơ thể của mình, khiến toàn thân đều cảm thấy phát tế.
Trước mắt mình thật ra có biện pháp có thể chạy thoát loại khốn cảnh này: nguyên thần xuất khiếu!
Nhưng hắn nghĩ một chút liền từ bỏ, lực lượng nguyên thần của mình mạnh hơn pháp sư bình thường, nhưng đối phó Hậu Khanh, không khác lấy trứng chọi đá, với lại, nguyên thân mình một khi rời khỏi, thân thể mất đi khống chế, sẽ lập tức mất đi sức chống cự, trở thành một cái bia ngắm dưới tay Hậu Khanh, chờ thân thể và hồn phách đều diệt, mình không còn nguyên thần, không chó nào để dựa vào, nguyên thần cũng sẽ chậm rãi héo rũ.
Như vậy, chỉ còn lại có một con đường tự bạo nguyên thần.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hạ quyết tâm, nếu thực đến một bước đó, mình nhất định phải tìm CƠ hội tự bạo nguyên thần, tranh thủ đả thương Hậu Khanh, như vậy bọn Tiểu Cửu ở lúc đối phó Hậu Khanh sẽ chiếm một ít tu thế, nhưng… Diệp Thiếu Dương quyết định vẫn đợi một chút, vừa điều tức, dùng cường khí ngăn cản luồng chất lỏng kia lan tràn trong cơ thể, vừa đau khổ suy nghĩ kể sách hay.
“Ta thật sự có chút không nỡ giết chết người, nhưng mà..” Hậu Khanh thở dài, hai ngón tay cắm vào trong cơ thể Diệp Thiếu Dương tiếp tục đẩy về phía trước, ý đồ xuyên qua thân thể hắn.
Đây là thực sắp chết rồi… Cho dù mình bây giờ không có việc gì, thân thể cũng đã bị thương nặng, tám phần là không giữ được nữa.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đầy bị thương. Đúng lúc này, hắn cảm thấy thân thể cự và chấn động mạnh một đợt, tính cả thân thể hắn cũng chấn động lên.
“Đáng giận, thời khắc mấu chốt này…”
Hậu Khanh do dự trong nháy mắt, đem ngón tay từ trong cơ thể hắn rút ra, khôi phục khống chế đối với thân rắn, nhất thời cảm thấy một luồng áp lực hít thở không thông– là Cửu Vĩ Thiên Hồ, chín cái đuôi của cô giống như râu bạch tuộc, từ bốn phương tám hướng bò đến trên thân cự xà, giống như dây thừng càng lúc thắt càng chặt, lực lượng mạnh mẽ này làm Hậu Khanh cũng cảm thấy một áp lực hít thở không thông.
Hậu Khanh vội vàng làm phép, khống chế cái đuôi cự xà, bắt đầu vặn vẹo, lại tiến hành vây ngược đối với những cái đuôi kia của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đuôi rắn quấn lên trên từng tầng một, hai con thú to lớn cứ như vậy dây dưa với nhau, tạo áp lực cho đối phương, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được ai, nhưng ai cũng không chạy thoát được.
“Thiếu Dương Thiếu Dương!” Tiểu Cửu gào khàn cả giọng. “Diệp Thiếu Dương của ngươi, sợ là sắp hóa thành máu rồi.” Hậu Khanh đắc ý nói, hắn cũng không nói dối, tuy Tiểu Cửu lúc trước điên cuồng công kích, làm hắn không thể không từ bỏ đối phó Diệp Thiếu Dương, một lần nữa dùng thân rắn chống đỡ cô, nhưng hắn vẫn phóng ra thị thủy ở trong cơ thể, đem Diệp Thiếu Dương bọc ở bên trong, tiến hành sự ăn mòn đáng sợ.
Làm thi vương, thi độc trong cơ thể hắn mạnh hơn trên thân cương thi bình thường không biết bao nhiều lần, ngay cả Diệp Thiếu Dương là tiên thiên cương thể, cũng căn bản không chống cự được thi độc ăn mòn.
Diệp Thiếu Dương đối với tình huống bên ngoài cũng không rõ, nhưng hắn đoán được, nhất định là bọn Tiểu Cửu triển khai công kích đối với thân rắn, mới làm Hậu Khanh không thể không quay đầu đi đối phó, từ bỏ kế hoạch lập tức giết chết mình.
Nhưng, mình ngay cả một hơi còn chưa được thở, đã lập tức bị một chất lỏng sặc sụa bao vây, là thi
mạnh, ồ ồ chảy xuôi ở bên người mình, ở Thanh Minh Giới may mắn không cần hít thở, Diệp Thiếu Dương đóng chặt thất khiếu, cảm thụ được cơn đau do bỏng trên làn da càng mãnh liệt hẳn lên, sau khi đến một điểm tới hạn, loại cảm giác bỏng này không tăng cường nữa, mà là chuyển biến thành một loại chết lặng, dần dần lan tràn ra ở ngoài thân cùng tứ chi.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương sợ hãi, hắn ngược lại tình nguyện là đau đớn, loại chết lặng này, một khi lan tràn đến toàn thân, mình đến lúc đó không dùng được một chút sức nào cả, cũng không có cách vãn hồi nữa nhỉ?
Không thể chờ chết như vậy!
Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, cảm giác đau đớn khiến hắn trong tích tắc giật mình một cái, cảm giác tứ chi hơi trở về một chút. Hai tay hắn cầm kiếm, dùng sức cắm vào trong một động thịt mềm nhũn dưới thân, lại có sức đem thân thể của mình dịch chuyển đi –– trong cơ thể rắn chỉ có thi khí, ngăn cách thiên phong địa khí, bởi vậy không có cách nào thi triển pháp thuật, đây cũng là một nguyên nhân tạo thành cục diện bực này trước mắt.
Diệp Thiếu Dương chỉ có thể dùng phương pháp bản năng nhất từng chút một hướng phía đầu rắn dịch chuyển.
Hậu Khanh đương nhiên biết hắn đang làm gì, chỉ là mặc kệ, thậm chí rất muốn xem xem Diệp Thiếu Dương ở dưới bóng ma tử vong là giãy dụa như thế nào– hắn không có khả năng từ trong Cơ thể của mình bò ra ngoài, cho dù đi đến cuối cùng cũng vô dụng.
Diệp Thiếu Dương đi không biết bao lâu, trên tứ chi, loại cảm giác chết lặng kia càng thêm mãnh liệt, hầu như mất đi trị giác, cái này còn không phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là… Ở dưới thì khí không ngừng tiêm nhiễm, ý thức của hắn cũng bắt đầu chết lặng.
Mới đầu, Diệp Thiếu Dương dựa vào cắn đầu lưỡi để bản thân khôi phục tỉnh táo, nhưng một cái đầu lưỡi cũng sắp cắn nát rồi, tác dụng cũng càng lúc càng nhỏ, Diệp Thiếu Dương bắt đầu dùng móng tay ngón út cắt tay, về sau như vậy cũng chết lặng, liền dùng cổ tay cọ lên trên mũi kiếm.
Ta nhất định phải đi ra ngoài!
Sau mỗi lần ý thức tỉnh táo, Diệp Thiếu Dương đều sẽ nói cho bản thân cầu này, sau đó dùng kích thích càng thêm mãnh liệt, để khiến mình giữ tỉnh táo.
Đã không còn khái niệm sống hay chết, không có bất cứ ý niệm nào khác, chỉ là một loại bản năng ở sâu trong ý thức, thúc đẩy hắn từng lần tỉnh táo lại, không ngừng bò về phía trước…
Ta không thể chết ở chỗ này, ta nhất định phải đi ra ngoài!
Không biết đi được bao xa, cũng không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên, khi Diệp Thiếu Dương giãy dụa đem một tay lại vươn đến phía trước, hắn chạm đến một viên lạnh như băng, bên cạnh còn có một viên, còn có rất nhiều nữa.
Chương 2608: Kêu Gọi Trong Mộng (2)
Hắn đã bò đến miệng rắn, nhưng mà, lại bị từng vòng răng này chặn đường đi.
“Ha ha… Diệp Thiếu Dương!” Thanh âm đùa cợt của Hậu Khanh vang lên bên tại Diệp Thiếu Dương, “Ngươi bò lâu như vậy, người cho rằng tiếp tục kiên trì vậy, thì nhất định sẽ có đường ra, đáng tiếc… Người vẫn khó tránh khỏi cái chết. Loại cảm giác đường ra rõ ràng ở ngay phía trước, nhưng vĩnh viễn xa không thể chạm tới này, có phải rất thống khổ hay không? Ha ha…” Hậu Khanh cực kỳ hưởng thụ loại tra tấn này đối với Diệp Thiếu Dương.
Luôn kiên trì, ở trong nghịch cảnh cũng không bỏ cuộc, bất khuất đấu tranh, luôn kiên trì đến cuối cùng… Mắt thấy đường ra ở ngay phía trước, lại bị một đạo gông xiềng cuối cùng chặn đường đi, đây, có phải chính là hiện thực lạnh như băng hay không?
Diệp Thiếu Dương rất muốn cười khổ, cố gắng mở ra miệng chết lặng, dùng thanh âm run run phun ra bốn chữ: “Đ con mẹ ngươi!”
Cầu xin tha thứ? Khóc rống? Cảm thán sinh mệnh bất công? Không không không, đây không phải phong cách của Diệp Thiếu Dương, hắn dùng bốn chữ này, tỏ vẻ mình không phục.
Hắn vốn đang muốn mắng thêm một câu, nhưng một ngụm thi thủy trút vào trong miệng, cảm giác chết lặng nháy mắt lan tràn đến trong đầu, ý thức hoàn toàn lâm vào trong một mảng hư vô…
Có lẽ, đây là kết thúc rồi nhỉ.
Diệp Thiếu Dương bắt đầu nằm mơ, các loại con người và sự tình vỡ thành mảnh vụn tràn ngập ý thức hắn.
“Thiếu Dương?”
Một thanh âm quen thuộc chui vào trong mộng của Diệp Thiếu Dương, đem thần thức hắn đột ngột kéo lại.
Thanh âm này đã quá quen thuộc, là Lãnh Ngọc!
Diệp Thiếu Dương đột nhiên kích động hẳn lên.
“Lãnh Ngọc, là em sao?” Hắn ở sâu trong ý thức lớn tiếng hò hét, đợi hồi lâu không có trả lời. Diệp Thiếu Dương dần dần cảm thấy một tia tuyệt vọng, nhất định là mình bị ảo thính, hoặc là có một giấc mơ trước khi chết.
“Lãnh Ngọc, đáng tiếc, anh không thể cứu em trở về, xin lỗi, anh chưa thể làm được…” Diệp Thiếu Dương ở trong thần thức lặng lẽ nói, thật ra đoạn lời này là nói với chính mình. Nhưng, hắn vừa dứt lời, bên tai lại truyền đến thanh âm khẩn trương của Nhuế Lãnh Ngọc: “Thiếu Dương, anh không sao chứ? Thật là anh… Trời ạ, anh thế nào rồi, anh đừng dọa em!”
Diệp Thiếu Dương một lần nữa chấn động, nhưng rất nhanh liền cười khổ lên, nhất định là nằm mơ, Nhuế Lãnh Ngọc nay không biết bị nhốt ở nơi nào, sao có khả năng cầu thông với mình ở trong thần thức.
“Xem ra ta thật là sắp chết rồi, cũng bắt đầu có loại giấc mơ này, nhưng… Có thể ở cuối cùng của tất cả, nghe được tiếng của em, vẫn là rất tốt, tuy nhiên, đây chỉ là một giấc mơ.”
“Thiếu Dương, anh không phải đang nằm mơ… Em còn tưởng là em đang nằm mơ, Thiếu Dương, thật là em mà, em ngay trên Thiên Khí sơn, em ở trong cấm địa, em không có cách nào đi ra ngoài, Thiếu Dương, anh nghe được được em nói chuyện không? Thiếu Dương anh thế nào?”
Ước chừng mười giây, toàn bộ ý thức của Diệp Thiếu Dương là trống rỗng, sau đó phục hồi tinh thần, sau khi biết đã xảy ra cái gì, toàn bộ các loại cảm xúc lập tức trào lên, lấp đầy nội tâm.
Lãnh Ngọc, thật là Lãnh Ngọc! Thật là cô ấy!
Thanh âm bao nhiêu ngày qua khiến mình hồn khiến mộng nhiều!
“Thiếu Dương, anh thế nào rồi, đừng dọa em…”
Diệp Thiếu Dương dùng không biết bao nhiêu thời gian mới kiềm chế được con mừng như điên trong lòng, ở trong ý thức run rẩy nói: “Lãnh Ngọc, thật là em sao?”
“Thật là em, em bị nhốt ở trong cấm địa Thị tộc, anh ở nơi nào, anh thế nào rồi?”
“Anh… Anh không sao. Chỉ là… Em vì sao có thể dùng thần thức trao đổi với anh?”
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một chớp mắt, lẩm bẩm: “Em cũng không biết, lúc trước, em có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như có một thứ cùng một nhịp thở với em xuất hiện ở chung quanh, em thử tìm tòi hồi lâu, mới xác định vị trí của nó. Thiếu Dương, là thông qua nó, thần thức em với anh mới nối với nhau, trên người anh, có phải mang theo cái gì của em hay không?”
Vật của cô ấy…
Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần, vườn bàn tay chết lặng, cắm vào trong ba lô, lấy ra một vật, đưa đến trước mắt, một quầng sáng chớp tắt nhảy lên.
Là mệnh kết khấu Nhất Cốc đại sư cho!
Trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương đã hiểu, mệnh kết khấu này, là thuộc về Nhuế Lãnh Ngọc! Tóc bên trong là của cô ấy!
Ở nhân gian, muốn thi triển thông linh thuật, đem thần hồn dẫn tới nhân gian, trừ pháp sư làm phép, thứ quan trọng nhất chính là di vật của người chết, nhưng nói thật, loại di vật này chỉ là lựa chọn lui mà cầu thứ yếu, lựa chọn hàng đầu, thật ra là thân thể quỷ hồn, hoặc là một bộ phận thân thể, cái gọi là da tóc thân thể, chỉ vì cổ nhân có thói quen “toàn thây”, mấy thứ này không nên giữ lại, bởi vậy mới dùng di vật để thay thế…
Diệp Thiếu Dương từng mở ra mệnh kết khẩu, nhìn thấy tóc bên trong, đoán là của Nhuế Lãnh Ngọc, chỉ là không dám phán đoán, hơn nữa Nhất Cốc đại sự trước khi chết cũng không dặn dò đây là cái gì, chỉ đem nó đặt ở bên cạnh di thể bản thân, đem nó giữ lại cho mình… Hôm nay nghĩ đến, hắn có thể cũng không biết mình cần mệnh kết khấu này có ích lợi gì, chỉ là cảm thấy đây là di vật của Nhuế Lãnh Ngọc, thứ nhất cho mình làm kỷ niệm, thứ hai, có lẽ tương lai có thể phát huy được công dụng gì.
Tựa như hôm nay, khi mình tới Thiên Khí son, tiếp cận Nhuế Lãnh Ngọc, giữa hồn phách cùng da tóc có thể sinh ra cảm ứng vị trí, lập tức bị Nhuế Lãnh Ngọc phát hiện sự khác thường, Cô vốn là pháp sư, rất dễ dàng thành lập kết nối với mệnh kết khấu, bởi mệnh kết khấu ở trên người mình, do đó, mình mới có thể tiến hành liên hệ ở trong thần thức với cô…
Sự chết lặng do thi thủy mang đến lại một lần nữa ùa vào ý thức, tâm thần Diệp Thiếu Dương run lên, thừa dịp ý thức vẫn còn, nhanh chóng nói: “Lãnh Ngọc, không nói thứ khác trước, em ở nơi nào, thế nào mới có thể cứu em?”
“Cấm địa Thị tộc, là nơi dùng để tể bái di hài Tương Thần, em không biết hình dung phương vị như thế nào… Giờ anh ở đâu?”
úng, chính là bên ngoài cái hang lúc trước giam giữ anh, trên một
“Em ở trên Thiên Khí sơn, ở. mảng đất trống đó!”
“A, vậy anh đi hướng chỗ cao nhất, đi đến trên đường cụt ở đỉnh núi, xuyên qua một mảng loạn vận, mới có thể nhìn thấy đỉnh núi này, đỉnh núi này tựa như là bị phong ấn, chỉ có trèo lên đỉnh mới có thể nhìn thấy… Thiếu Dương, anh thế nào, nếu nguy hiểm, anh đi về trước!”
Không về được nữa…
Diệp Thiếu Dương cười khổ, ngay sau khi Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, hắn tự hỏi thật nhanh, đã làm ra một quyết định: mặc kệ như thế nào, mình nhất định phải đem chỗ Lãnh Ngọc ẩn thân nói cho mọi người, cho dù mình chết, bọn họ cũng có thể đem Lãnh Ngọc cứu ra!
Như vậy, chỉ có biện pháp nguyên thần xuất khiếu!
Nguyên thần có thể không để ý thân thể trói buộc, có thể nháy mắt từ trong cơ thể Hậu Khanh bay ra, nhưng dù như vậy… Thân thể cùng hồn phách mình sẽ bị hủy, nguyên thần cuối cùng cũng sẽ héo rũ.
Thật sự phải làm như vậy?
Diệp Thiếu Dương cuối cùng tĩnh tâm tự hỏi một lần, không có cách nào tốt hơn.
“Lãnh Ngọc, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài, anh… yêu em.”
Chương 2609: Người Trong Mộng (1)
Nói xong câu đó, Diệp Thiếu Dương lập tức muốn làm phép, để nguyên thần rời khỏi thân thể, đột nhiên, lại là một trận chấn động đất rừng núi chuyển… Đang ở trong cơ thể cự xà Diệp Thiếu Dương không biết đã xảy ra cái gì, đang kinh dị, đột nhiên một tia sáng từ trước mặt bắn vào.
Miệng cự xà, bị người ta cạy ra!
“Sơn dương! Chết chưa?”
Là tiếng Tứ Bảo.
Hai tay Diệp Thiếu Dương cầm lấy răng rắn, dùng sức đem thân thể của mình từ trong một bãi thi thủy dinh dính kéo qua, vừa muốn mở miệng, miệng cự xà lại khép vào, nhưng ngay sau đó, thân thể cự xà lại rung động lên, ngay sau đó, miệng răn lại bị cạy ra.
Diệp Thiếu Dương thừa cơ đem Cầu Hồn Tác tung ra ngoài.
Tứ Bảo túm chặt, lúc này miệng rắn đã bắt đầu khép, Tứ Bảo cầm lấy một đầu Câu Hồn Tác, chợt tung người về phía sau, ở trước khi miệng rắn khép kín, đem Diệp Thiếu Dương từ giữa hai hàm răng kéo ra, hình ảnh này, thật sự có một loại cảm giác thị giác siêu phẩm Hollywood.
Diệp Thiếu Dương ở trên đất lăn vài vòng, thân thể tiếp xúc đến thiên phong địa khí, pháp lực dần dần khôi phục. Tuy trên thân thể bị thương nặng, nhưng bây giờ là trạng thái linh thể, những vết thương này cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì. Diệp Thiếu Dương ngồi bật dậy, quay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mảng sương khói từ trên đầu cự xà bốc lên.
Mấy bóng người đứng ở phụ cận đầu rắn:
Một người ở giữa, thế mà lại là lão Quách. Bên cạnh là Qua Qua với Tuyết Kỳ, đang đối phó đám cương thi vây tụ tới, bảo vệ lão Quách Tiểu Cửu thì nhảy đến trên lưng cự xà, chín cái đuôi từ trước đến sau trói cư xà, làm nó không cách nào di động.
“Lại ăn của ta một đòn Oanh Thiên Lôi!”
Sát một tiếng, lão Quách điểm hóa một đạo linh phù, ghé sát vào trên một thứ giống như pháo trong tay, hướng trong con mắt tan vỡ của cự xà lấp đầy. Cự xà giãy dụa, nâng đầu, ý đồ quay người đi đối phó Tiểu Cửu.
Ngô Gia Vĩ từ bên trái lướt qua, một kiếm cực nhanh đâm vào trong con mắt duy nhất của cự xà.
Cự xà run rẩy một trận, bởi vì đau đớn, miệng chợt mở ra, lão Quách ngắm chuẩn cơ hội, cầm “Oanh Thiên Lôi” trong tay ném vào trong miệng cự xà.
“ m một tiếng trầm đục.
Cự xà thất khiếu bốc khói, thân thể mềm oặt ngã xuống đất.
Một đóa hoa sen xanh bay đến trên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, phóng ra một lực lượng ôn hòa, đem thân thể hắn bao trùm. Luồng lực lượng này tiến vào trong cơ thể, lập tức có một loại cảm giác như tắm gió xuân, vết thương trong cơ thể bắt đầu tăng tốc khôi phục.
“Thiếu Dương, ngươi nếu chịu đựng được, thì đi lên cùng nhau tác chiến với bọn họ, một hơi diệt thi vương.” Bích Thanh nói bên tại Diệp Thiếu Dương.
“Chỉ sợ chỉ có thể giao cho các ngươi rồi.” Diệp Thiếu Dương nói với cô, phi thân lên, hướng đoàn người nói: “Tôi biết Lãnh Ngọc ở đâu, vừa lúc mọi người bây giờ đắc thế, mọi người bám trụ hắn, tôi đi cứu Lãnh Ngọc trước!”
Đoàn người vừa nghe, đều cực kỳ ngạc nhiên, không biết hắn là từ đâu biết được tung tích Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng trước mắt không có thời gian hỏi kỹ, Tứ Bảo lập tức nói: “Vậy cậu đi mau, chúng tôi bám trụ, chờ thu phục thi vương xong lại qua hội hợp với cậu!”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ cao nhất của ngọn núi này, quả nhiên mây đen lượn lờ, nhìn qua một mảng xám xịt, giống như trong đó cất giấu thứ gì.
“Mọi người phải tuyệt đối cẩn thận, chờ tôi trở lại!”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương hướng phía đám mây đen kia bước nhanh lao đi, ở trên đường núi lượn vài vòng, qua trong loạn vẫn bên kia, một đỉnh núi bị loạn vẫn bao phủ.
Lãnh Ngọc… Ngay bên trên.
Diệp Thiếu Dương ôm tâm tình kích động, một hơi trèo lên, trên đỉnh núi này, là một mảnh đất bằng phẳng to bằng sân bóng rổ, ở giữa dựng sừng sững một tòa kiến trúc giống như Kim Tự Tháp, cao khoảng bảy tám mét, Diệp Thiếu Dương đi qua phát hiện, thứ này là dùng mấy cột đá dựng lên, ở giữa là một luồng khí tức màu đen, nhìn qua thâm thúy mà thần bí.
Đây tám phần chính là cửa vào cấm địa Thị tộc trong miệng Nhuế Lãnh Ngọc.
Diệp Thiếu Dương vươn tay, thử sờ soạng một phen, khí tức vốn thong thả dâng trào lập tức ngưng tụ lại, hình thành một vách ngăn cứng rắn mà lạnh như băng, dùng sức đẩy vài cái, không chút phản úng.
“Lãnh Ngọc, em ở đâu, anh đã tới đỉnh núi em nói, nhìn thấy một thứ giống như tháp, không biết có phải cửa vào cấm địa em nói hay không?” Diệp Thiếu Dương đem mệnh kết khấu nắm trong tay, dùng cường khí kích hoạt sau đó ở trong thần thức lặng lẽ nói.
Đợi một hồi, thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc từ trong thần thức truyền đến. “Đúng rồi, nhưng vô dụng, đây là một kết giới rất mạnh, Hậu Khanh từng nói, trừ thị huyết của bọn hắn, không ai có thể mở ra kết giới này…”
“Anh thử trước một lần.”
Trước thử dùng ngoại lực, kết quả phong ấn không chút sứt mẻ, sau đó dùng pháp thuật… Các loại pháp thuật đều đã dùng, phong ấn vẫn không có chút dấu hiệu buông lỏng. Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, chẳng lẽ, chỉ có thi huyết có thể mở ra?
“Lãnh Ngọc, em đợi anh một chút, anh đi đem Hậu Khanh bắt hoặc là giết, dùng máu hắn mở phong ấn, cứu em ra!”
“Đừng, Thiếu Dương, mọi người mau đi đi, ở Linh Giới này, hắn hầu như có vô tận lực lượng, là giết không chết, huống hồ…”
“Huống hồ cái gì?” Diệp Thiếu Dương nghe ra giọng nói của cô có chút không đúng.
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một lát, lẩm bẩm: “Huống hồ, em chưa chắc muốn đi theo anh…”
Diệp Thiếu Dương lập tức ngây dại, đúng lúc này, một bóng trắng từ dưới núi lao lên, là Tiểu Cửu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đứng một mình ngây ngô, vội vàng đi tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói một lần, Tiểu Cửu cũng thử một phen, nhưng cho dù mạnh như cô, vẫn không có cách nào tạo thành một chút phá hoại nào đối với kết giới.
“Vô dụng. Xem ra trừ bản thân Hậu Khanh, không ai có thể mở ra phong ấn nơi này.” Tiểu Cửu nhíu mày nói.
“Hậu Khanh thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Bọn em vừa giết con cự và kia, nhưng nguyên thần hắn đã không còn nữa… Em không dám để bọn họ cùng lên, miễn cho bị vây ở chỗ này, bảo bọn họ gác ở dưới núi, với lại m sơn, có thể động thủ bất cứ lúc nào.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Chúng ta vẫn nên đi đỉnh núi, tìm Hậu Khanh, sau đó bắt giết hắn, chỉ có một biện pháp này thôi.”
Tiểu Cửu tuy cảm thấy chuyện này rất khó làm được, nhưng đã là cách duy nhất, cũng chỉ đành theo hắn đi làm, hai người vừa muốn xuống núi, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Diệp Thiếu Dương.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, là một bóng người, từ tầng ngoài tòa tháp đá đối diện kia chậm rãi đi tới, trên người có thể khí trào ra, nhìn qua liền biết là cương thi.
“Người nào?” Diệp Thiếu Dương cảnh giác bày ra tư thái chiến đấu, nghĩ đừng lại là cường giả nào đó của Thị tộc, một gã Hậu Khanh bọn họ đã không chống đỡ được, có thêm trợ thủ nữa tới, vậy thật sự là sẽ hộc máu.
“Diệp Thiếu Dương, người muốn cứu Lãnh Ngọc sao?”
Diệp Thiếu Dương chấn động theo Tiểu Cửu nhìn nhau một cái, bước dài xông lên, thấy rõ mặt người tới, trớc chừng ngẩn ra vài giây, thất thanh hô lên: “Hồ Vượng, ngươi sao có thể ở nơi này!”
Chương 2610: Người Trong Mộng (2)
Trên Thiên Khí sơn, từ trong khe hở kia bị Hậu Khanh đánh vỡ còn không ngừng trào ra cương thi, giống như một cánh quân lớn, không ngừng lao tới chiến trường. Tuy ở trong mắt đám người Tứ Bảo, bọn cương thi này đều là sinh linh cấp thấp, giết chết một con trong bọn chúng không khác gì giẫm chết một con kiến, nhưng, khiến nhiều quá, cũng vẫn rất đáng sợ.
Đám người Tứ Bảo canh giữ ở đầu đường Thiên Khí sơn đi thông đỉnh núi, đứng thành một vòng tròn, nhất trí đối ngoại, bắt đầu biến công thành thủ, không ngừng chém giết đám cương thi chen chúc tới.
“Tạm thời còn có thể khống chế cục diện, nhưng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì không chống đỡ được.” Lão Quách vừa nói, vừa điểm họa một cây “pháo”, ném tới trong đám cương thi đối diện, nổ bay một mảng.
Đây là hắn trước đó đột phát ý tưởng kỳ lạ, lợi dụng các tài liệu Thanh Khâu sơn chuẩn bị cho hắn, điều phối tổ hợp thành thuốc nổ, uy lực to lớn, vốn muốn dùng để nổ phá, kết quả thu được hiệu quả kỳ diệu ở trong chiến đấu.
“Chống đỡ một lúc đi, chờ bọn Thiếu Dương xuống. Tôi tin tưởng cậu ấy khẳng định có thể đem em gái lãnh vũ (đọc giống Lãnh Ngọc) mang về.” Tứ Bảo bơm hơi cho mọi người.
Ở cách đó không xa, bọn cương thi kia cũng hướng tới xe quỷ tràn đi.
Ba người trên xe quỷ không nhúc nhích, từ trong xe quỷ không ngừng trào ra từng làn khí đen, đem xe quỷ bao vây ở trong, lũ cương thi kia mặc kệ tu vi như thế nào, một khi tiến vào trong phạm vi quỷ khí, thân thể lập tức hòa tan thành một đống máu.
“Sư phụ, lúc trước bọn họ lưỡng lại câu thương, Cơ hội tốt như vậy, ngài vì sao không ra tay, đem thi vương và yêu vương cùng nhau bắt giết, quả thực dễ như trở bàn tay mà!” Xích Nguyệt La Sát có chút oán giận lẩm bẩm.
Qua thật lâu sau, thanh âm Hữu Quân mới từ trong xe quy truyền ra, lặng lẽ nói: “Thi vương, căn bản không ở đây.”
Cái gì?
Xích Nguyệt La Sát và Mộc Lạc chân nhân nhìn nhau, không hiểu Hữu Quân vì sao nói như vậy.
“Nơi này, là một đạo thi linh của hắn, chân thân hắn không ở đây, bắt giết hắn, lại có tác dụng gì? Đám người yêu vương nếu chết, ba người chúng ta liền phải đối mặt thi vương, ở trên Thiên Khí sơn, lại có mấy phần thắng?”
“Cho nên…”
“Yên lặng xem biến hóa.”
Đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương cuối cùng thấy rõ gương mặt người tới, thật sự là quá quen thuộc: người này không phải ai khác, mà là sư huynh Hồ Vượng của Nhuế Lãnh Ngọc, thằng cha này mất tích thời gian dài, thế mà lại đến Linh Giới lăn lộn!
“Ngươi đừng quên, ta là quỷ thi.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ, một lần cuối cùng thấy hắn, là giúp hắn đối phó con Medusa kia,
sau khi giết con Medusa lừa gạt hắn, Hồ Vượng lúc ấy cũng mất tích, từ đó về sau không biết tung tích.
“Nơi này là Linh Giới, đại bản doanh Thị tộc, mà nay Thi tộc đang cường công Không Giới, ta gã quỷ thi này tự nhiên nên đến cống hiến…”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, phun ra ba chữ: “Đừng nói nhảm.”
Hồ Vượng cười cười, nói: “Nếu không phải như vậy, sao có thể lấy được thi vương tín nhiệm, tiếp cận Lãnh Ngọc?”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nháy mắt đã hiểu. Hồ Vượng lại tiến lên, túm cổ áo hắn, hung tợn nói: “Diệp Thiếu Dương người tên bại hoại, ta từng nói với người như thế nào, sự muội ta đã theo người, người nên đối với nó thật tốt, người xem xem ngươi là làm như thế nào! Người thực bắt nạt nhà mẹ đẻ em ấy không có ai sao!”
Diệp Thiếu Dương bị hắn chất vấn, mặt đầy sự áy náy, nói không ra lời.
Hồ Vượng buông hắn ra, lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ta cũng không nhiều lời với ngươi, ta biết mở phong ấn này ra như thế nào, người đi vào đem Lãnh Ngọc cứu ra, mau mang theo em ấy rời khỏi!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra tại chỗ.
“Ngươi… Ngươi sao có thể có cách mở ra phong ấn?”
Hồ Vượng mỉm cười, “Binh lực Thiên Khí son, tám chín phần mười đều đã bị điều đi tiền tuyến, thi vương không có ai để dùng, ta lại khổ tâm luồn cúi thật lâu, được hắn tín nhiệm, ở trước khi các ngươi đến, hắn đã làm sẵn mai phục, nhưng cũng lo lắng sẽ sinh ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy đem pháp môn mở ra phong ấn cấm địa truyền cho ta… Nếu thật sự đến một bước đó, Thiên Khí son khó giữ được, hắn bảo ta mang theo Lãnh Ngọc chạy vào sâu trong Thiên Khí son trốn, miến cho Thiên Khí sơn bị các ngươi chiếm lĩnh, cho dù các ngươi không mở được cấm địa, Lãnh Ngọc cũng sẽ kẹt mãi ở bên trong không ra được, hắn không muốn để cho Lãnh Ngọc lo lắng hãi hùng.”
“Hắn trái lại rất biết quan tâm người ta nhỉ.” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Cửu nhìn Hồ Vượng, nói: “Hậu Khanh an bài như vậy, thật ra có thể lý giải, hắn luôn luôn đa mưu túc trí, bất cứ chuyện gì cũng phải giữ lại một chiều, chỉ là… Vì sao tìm người người ngoài này đến chấp hành?”
Hồ Vượng nói: “Ta không phải nói rồi sao, hắn nay không có người để dùng, hơn nữa ta đã làm rất nhiều việc, lấy được hắn tín nhiệm, hắn tin tưởng ta không có khả năng phản bội hắn.”
“Vì sao?” Tiểu Cửu áp sát từng chi tiết.
Hồ Vượng hơi cúi đầu, nói: “Ngươi hoài nghi ta sao?”
Diệp Thiếu Dương ngăn Tiểu Cửu, nói: “Ta không nghi ngờ ngươi, ngươi dù sao cũng là sư huynh của Lãnh Ngọc, ngươi nếu có thể mở được phong ấn thì nhanh chút!”
Hồ Vượng cũng không chậm trễ nữa, tới trước tháp đá, cắt qua bàn tay, để thi huyết chảy ra, sau đó dán ở trên một vách ngăn vô hình kia, chỉ tích tắc, khí đen dâng trào, ba người đều cảm giác được khí tràng chung quanh biến hóa.
“Thiếu Dương, ta nhắc nhở các ngươi, ở cấm địa Thị tộc, tuyệt đối đừng làm phép, tuyệt đối đừng bất cứ khí tức nào lưu động, đều sẽ sinh ra kích thích đối với máu Tượng Thần, nhỡ đâu máu Tương Thần mất đi khống chế, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, có thể toàn bộ Linh Giới đều sẽ trở thành một biển lửa…”
“Vậy không phải càng tốt sao, đem đại bản doanh cương thi thiêu hủy.”
Hồ Vượng kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi đang nói cái gì, đến lúc đó bọn cương thi đều bị đuổi tới Không Giới, đập nội dìm thuyền, liên quân Không Giới nhất định có thể thắng?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ta là không tin một mình Tương Thần — còn là Tương Thần đã chết, có thể có năng lượng như vậy. Được rồi người nhanh lên, ta chỉ cần cứu Lãnh Ngọc, những việc đó đều không liên quan tới ta, ta sẽ không đi phá hoại cái gì!”
Vách ngăn trên tháp đá lóe lên một lần, một luồng hơi thở hướng phụ cận đẩy ra, ba người đột nhiên cảm thấy dưới chân trống trơn, trực tiếp rơi xuống, chỉ trong tích tắc ngã xuống trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương là người đầu tiên đứng lên, quay đầu nhìn lại. Nơi này giống như thế giới trong gương của mình, chỉ có một khối không gian ở giữa, bốn phía đều là một mảng hỗn độn khí xám xịt,
chính giữa không gian này một ngọn núi đứng sừng sững, bên trên không ngừng chảy xuống chất lỏng màu đỏ, tản ra mùi thi huyết nồng đậm.
“Lãnh Ngọc?” Diệp Thiếu Dương phóng mắt thấy bốn phía không có ai, lớn tiếng gọi, quay đầu hỏi Hồ Vượng: “Ngươi không phải nói Lãnh Ngọc ở đây sao, người đâu?”
“Ta lại chưa từng thật sự tiến vào…” Hồ Vượng cũng là vẻ mặt ngây dại.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, lòng trầm xuống: chẳng lẽ, Lãnh Ngọc bị Hậu Khanh mang đi rồi? Lấy mưu kế của Hậu Khanh, trái lại cũng không phải không có khả năng. Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến, Lãnh Ngọc lúc trước thông qua mệnh kết khấu từng câu thông cùng mình ở trong thần thức, từng nói cô ấy ở ngay nơi này… Có lẽ ở trên núi?
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương hướng tới ngọn núi ở giữa kia bước đi. Lúc này, một bóng người,
Chương 2611: Tử Cục (1)
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, sau đó toàn thân liền cứng lại.
Trước đây, ở trong đầu, ảo tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại, có lãng mạn, có sắc đẹp, có cảm động… Nhưng khi một màn này thật sự xảy ra, Diệp Thiếu Dương mới biết được, những từ ngữ hình dung đó đều không đủ để hình dung tâm tình hắn giờ phút này, giống như cả người lập tức trống trơn, cảm giác tất cả đều là giả, chỉ có hình tượng người này trước mắt là thật.
Nhuế Lãnh Ngọc, người ngày nhớ đêm mong, ở ngay nơi vươn tay có thể chạm tới như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.
“Thiếu Dương…” Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất kích động, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong đôi mắt dâng lên cảm tình phức tạp.
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, dùng sức hít một hơi, hướng cô cười cười, nói: “Cuối cùng tìm được em rồi, tạm thời cái gì cũng đừng nói, em mau đi theo anh.”
Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc hiện ra một nụ cười khổ, cái gì cũng chưa nói.
Một bóng người từ phía sau cô đi ra, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười âm hiểm.
Hậu Khanh! Thế mà lại là Hậu Khanh!
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức đều ngẩn ra. Hắn… Sao lại ở chỗ này?
Hậu Khanh tựa như nhìn thấu cách nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: “Diệp Thiếu Dương, rất kinh ngạc sao? Hôm nay, ở trên Thiên Khí sơn, các ngươi ít nhất giết chết ta năm lần, nhưng đó chỉ là thân ngoại hóa thân của ta, bản tôn của ta, vẫn luôn ở đây… Chờ ngươi.”
Luôn luôn ở đây…
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn hai người bên cạnh, nói với Hậu Khanh: “Ngươi ở chỗ này chờ ta?”
“Phải, cũng không phải.” Hậu Khanh nói, “Ta đương nhiên là hy vọng, ở bên ngoài đã giết chết ngươi, miễn cho ở đây gặp lại với người. Nhưng người đã xông vào nơi này, cũng không sao…
Hồ Vượng nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Lãnh Ngọc, muội có sao không?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, mím môi, cố gắng hướng hắn cười cười, “Sư huynh. Huynh đi mau đi, muội không muốn huynh vìmuội mà gặp chuyện.”
Hồ Vượng cười khổ. “Ta đã thành quỷ thi, ta còn có thể đi nơi nào…”
Hậu Khanh đem ánh mắt chuyển qua trên mặt hắn, chậm rãi nói: “Người cho rằng, ta sẽ hoàn toàn tín nhiệm ngươi? Người cho rằng người ngụy trang đủ tốt, có thể giấu diếm được ta?”
Hồ Vượng trầm giọng nói: “Vậy ngươi vì sao dạy ta pháp môn mở ra phong ấn?”
“Bởi vì, ta cần một người dẫn dắt Diệp Thiếu Dương đến — nếu hắn trước đó chưa bị giết chết. Hậu Khanh ngẩng đầu nhìn nhìn khung đình bị phong ấn kia, “Vốn, ta có một kế hoạch cực kỳ kín kẽ, có thể đem các ngươi một lưới bắt hết… Mọi thứ các ngươi làm, đều ở trong dự đoán của ta, ta chưa đoán trước được, chỉ có hai điểm.”
Hậu Khanh khẽ lắc đầu, “Thứ nhất, Đạo Phong quá mạnh. Vốn ta nghĩ, dùng năm đại thi tiến, phối hợp Thiên Thiên Thị Huyết Trận, nhất định có thể bám trụ hắn, sau đó năm đại thi tiến rảnh tay, cùng phân thân của ta cùng nhau đối phó các ngươi, bắt sống hết cả đám, quả thực dễ như trở bàn tay… Nhưng, hắn cùng Hỗn Độn Thiên Ma thế mà phá trận pháp, đem năm đại thi tiến kéo vào trong bất ma không gian…”
Nói đến đây, Hậu Khanh có chút canh cánh trong lòng, “Thứ hai, ta không ngờ được Hữu Quân sẽ chen chân, muốn trai có tranh nhau, ngư ông đắc lợi, khiến ta không có cách nào ở bên ngoài giải quyết xong tất cả với người, chỉ có ở trong cấm địa trong ngoài ngăn cách này, Diệp Thiếu Dương, giữa người với ta, hôm nay làm cái kết thúc đi!”
Diệp Thiếu Dương đi lên một bước, nhìn thẳng hắn, nói: “Đánh một trận sao?”
“Ha ha…” Hậu Khanh cười to, đẩy Nhuế Lãnh Ngọc quay nửa vòng, lộ ra cái tay kia hắn luôn giấu ở phía sau Nhuế Lãnh Ngọc– năm ngón tay nhọn nhọn, từ sau lưng Nhuế Lãnh Ngọc, giống năm thanh đao nhọn, bất cứ tà thuật nào cũng không dùng, chỉ cần ngón tay khẽ động, liền có thể đem cô đưa vào chỗ chết.
Ba người Diệp Thiếu Dương hít thật sâu.
“Ta lựa chọn ở nơi này kết thúc tất cả, còn có một nguyên nhân… Ở đây, một khi có ai làm phép, mặc kệ là hồn phách ly thể hay là nguyên thần xuất khiếu… Chỉ cần có ai động một chút… Mọi người đồng quy vu tận.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nhìn Hậu Khanh, nói: “Ngươi nỡ chịu chết?”
“Ta không nỡ chết, cũng không nỡ để Lãnh Ngọc chết… Thậm chí so với người còn không nỡ hơn, những thứ không chiếm được, ta thà rằng hủy diệt… Diệp Thiếu Dương, ta không tin người nguyện ý mọi người cùng chết.”
Đương nhiên không thể cùng chết.
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống. Hậu Khanh nói không sai, nếu có thể sử dụng pháp thuật, vậy ít nhất còn có thể cược một ván, nhưng bây giờ… Thật sự không nhìn thấy có hy vọng gì có thể từ trong tay Hậu Khanh đem Lãnh Ngọc cứu về.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Hắn tin tưởng Hậu Khanh nói nhiều như vậy, tự nhiên là muốn đàm phán điều kiện.
Hậu Khanh quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, giọng điệu trở nên mềm mại đi, nói: “Lãnh Ngọc, xin lỗi, ta chỉ có làm như vậy, miễn cho người bị hắn mang đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc hít một hơi, lặng lẽ nói: “Thật ra người không cần như vậy, ta cũng sẽ không đi cùng anh ấy.”
Nói xong, ánh mắt Cô dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, ánh mắt trở nên phức tạp, hơi cúi đầu, trong lòng đang trải qua mâu thuẫn to lớn, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, anh đi đi, em… Đã quyết định phải ở lại chỗ này.”
Tuy biết cô nói như vậy là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng chính tại nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy rất đau.
Tiểu Cửu cảm nhận được cảm xúc của hắn biến hóa, tiến lên một bước, ôm cánh tay hắn, hơi dùng sức, cho hắn một ít an ủi.
Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Anh biết đây không phải bổn ý của em, em đang lo lắng cái gì, vì sao không dám đi theo anh?”
“Em quả thực không dám, em là chuyển thể quỷ đồng, trừ ở Linh Giới, mặc kệ đi bất cứ nơi nào, chờ đợi em đều là các loại săn giết, em căn bản sống không nổi.”
“Em là sợ liên lụy anh sao? Lãnh Ngọc, anh không sợ!” Diệp Thiếu Dương hướng cô hô.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cay đắng, “Không, em không phải sợ liên lụy anh, là bản thân em không muốn chết.”
Một câu, khiến ba người bọn Diệp Thiếu Dương giật mình.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.
“Anh nghĩ rằng em bị Hậu Khanh giam giữ lại, mất đi tự do, thật ra, hắn luôn luôn bảo hộ em, em nói em yêu hắn, anh nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng hắn nguyện ý mãi bảo hộ em, Thiếu Dương, giữa anh với em… Đã kết thúc rồi. Anh cần gì phải công cầu em theo anh cùng rời đi?”
Diệp Thiếu Dương singốc nhìn cô, có chút không dám tin tưởng điều mình nghe được.
Hậu Khanh nghe xong đoạn lời này, trái lại rất hài lòng, vẻ mặt cũng dịu đi, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng nghe thấy rồi, đây là điều Lãnh Ngọc muốn nói với ngươi. Ngươi, mấy người các ngươi, có thể đi rồi.”
“Đi?” Diệp Thiếu Dương thất thanh.
“Không sai. Diệp Thiếu Dương, người nghĩ kỹ xem, giữa người với ta, cũng không có thù hận thật Sự, mục tiêu của ta là Không Giới, không có quan hệ trực tiếp với người, mà ngươi là pháp sư nhân gian, người phải ứng kiếp, ta cũng không phải kẻ địch trực tiếp của ngươi, với lại chúng ta dù sao quen biết một thời gian, đã cứu mạng đối phương, hôm nay sau khi người đi, chúng ta cả đời không qua lại với nhau, chẳng phải là kết cục tốt nhất?
Kết cục tốt nhất… Thật sự là, là như thế này sao?
Chương 2612: Tử Cục (2)
Diệp Thiếu Dương giận quá hóa cười, nhìn Hậu Khanh nói: “Cái này xem như giải hòa đối với bạn trai trước đó sao?”
“Ngươi nghĩ như thế nào cũng được, với lại, người mất đi Lãnh Ngọc, còn có hồ vương, quan giữa các ngươi hệ, ta trái lại cũng có biết đôi chút. Diệp Thiếu Dương, người dám phản bác sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng đem ánh mắt chuyển dời đến trên mặt Tiểu Cửu, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Tiểu Cửu buông ra cánh tay Diệp Thiếu Dương, đi về phía trước một bước, hướng phía Nhuế Lãnh Ngọc nhún chân chào, nói: “Chủ mẫu tại thượng, nhận một vài của Tiểu Cửu.”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người đều ngẩn ra, bản thân Nhuế Lãnh Ngọc cũng hơi kinh ngạc.
Vạn yêu chị chủ Cửu Vĩ Thiên Hồ, luôn luôn cao cao tại thượng, không ai bì nổi, trong tam giới, người có thể khiến cô nhìn thắng một lần cũng không nhiều, từng có khi nào khúm núm như vậy đối với người ta.
“Hồ vương nghiêm trọng rồi, tôi không đảm đương nổi.” Nhuế Lãnh Ngọc bình tĩnh trả lời.
Tiểu Cửu khẽ cười nói: “Tôi là yêu phó của Thiếu Dương, cô là vợ anh ấy, tự nhiên là chủ mẫu của tôi, sao có thể không đảm đương nổi. Chủ mẫu có thể không biết, tôi là rất thích Thiếu Dương, cũng từng kìm lòng không được, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ không an phận, Tiểu Cửu chỉ muốn chủ mẫu có thể ở bên Thiếu Dương, làm một đôi vợ chồng thật sự, Tiểu Cửu nguyện làm tỳ nữ của hai vị, hầu hạ bên người, đã đủ rồi.
Nếu chủ mẫu đến lúc đó ghét bỏ, Tiểu Cửu cũng có thể trở về Thanh Khâu sơn, không gặp lại Thiếu Dương nữa, cũng không phải không thể, còn xin chủ mẫu dựa theo bản tâm, đừng làm ra việc khiến bản thân hối hận.”
“Tiểu Cửu…”
Đoạn lời này Tiểu Cửu nói chí tình chỉ nghĩa, Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cô thân là yêu vương, nào từng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với người ta, thậm chí có chút thấp kém… Hắn đương nhiên hiểu, Tiểu Cửu làm như vậy, hoàn toàn là vì mình, nếu không cô ấy cần gì ủy khuất bản thân, đi nói những điều này với một nữ nhân hoàn toàn không liên quan với cô.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Tiểu Cửu, trong lúc nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
Một cô nương như vậy, mặc kệ là người hay yêu tinh, chung quy là xứng đôi Thiếu Dương. Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc chua xót nghĩ, ít nhất, có thể khiến mình yên tâm rồi nhỉ.
“Lãnh Ngọc, em vì sao phải nói như vậy, em sợ cái gì, anh đã nghĩ được biện pháp, ví dụ có thể mang em đi vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, không ai có thể đuổi giết tới đó, căn bản không cần sợ…”
Một tay Diệp Thiếu Dương ở trong túi nắm mệnh kết khấu của cô, thông qua thần thức nói với cô.
Thần thức không phải pháp thuật, cũng sẽ không bị người ta phát hiện.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy, nhưng chưa trả lời hắn.
Trốn ở thế giới trong tranh, nghe không tệ, nhưng đó dù sao cũng là nhân gian, có thể trốn mãi ở nơi đó sao? Còn có, Thiếu Dương, anh chẳng lẽ quên trách nhiệm của mình sao, anh là người ứng kiếp, sao có thể vì em mà quên trách nhiệm của mình…
Càng không cần nói, Hậu Khanh sẽ tuyệt đối không để em đi theo anh, thực đến một bước đó, chỉ sợ sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ không thể đoán trước.
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, cố gắng dùng giọng lạnh như băng nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, anh đi đi, anh ở bên hồ vương đi.”
Hồ Vượng mở to hai mắt nói: “Vì sao ở bên ta, ta tuy có thể làm huynh đệ với hắn, nhưng cũng không thể thay thế được muội mà.”
Đoàn người đều sửng sốt một phen, lập tức biết Hồ Vượng là đem hai chữ “hồ vương” nghe thành tên mình.
Đây vốn là một nhạc đệm rất buồn cười, nhưng trước mắt căn bản không có ai cười được.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nói: “Anh không thể không có Tiểu Cửu, nhưng cũng không thể không có em, bọn anh thiên tân vạn khổ đến nơi đây, là vì tìm em về, em bây giờ nói cho anh, em không đi?”
Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu không lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Thật ra, anh cái gì cũng biết, anh biết em là vì anh mới làm như vậy, nhưng mà… Anh cái gì cũng không sợ, mọi người vì chúng ta, cái gì cũng không sợ, anh sợ nhất chính là bản thân em bỏ cuộc… Lãnh Ngọc, anh trải qua gian khổ đến đến nơi đây, chính là vì mang em trở về, chỉ cần em đáp ứng, anh nghĩ biện pháp chung quy sẽ có.”
Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu, không dám ngẩng lên, Hậu Khanh ở một bên cười nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi có cách nào có thể mang cô ấy đi, ta trái lại muốn biết.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Muốn thế nào người mới có thể để ta mang cô ấy đi, nếu có điều kiện, người đưa ra một cái.”
Hậu Khanh lắc đầu, “Không thể thương lượng, hoặc là các ngươi đi, lưu lại Lãnh Ngọc, bằng không mọi người cùng nhau hủy diệt. Diệp Thiếu Dương, đã đến một bước này, tất cả chúng ta đều không có đường lui nữa.”
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hồ Vượng, nói: “Sư huynh biết làm sao để mở ra kết giới, huynh dẫn bọn họ đi.”
Hồ Vượng do dự, một mặt, hắn muốn bảo đảm Nhuế Lãnh Ngọc an toàn, một mặt lại muốn cô có thể theo Diệp Thiếu Dương trở về, nhưng trước mắt mâu thuẫn tập hợp, hắn cũng không biết làm sao bây giờ mới tốt.
Diệp Thiếu Dương nghĩ chút, nói với Hồ Vượng: “Ngươi mang Tiểu Cửu đi ra trước, ta khuyên cô ấy thêm.”
Tiểu Cửu lập tức nói: “Thiếu Dương đừng mà!”
Diệp Thiếu Dương đặt hai tay trên vai cô, thông qua thần thức nói với cô: “Tiểu Cửu, em nghe anh một lần, nơi này căn bản không thể đánh nhau, em ở đây ngược lại khiến anh phân tâm, mọi người đi ra ngoài trước, vừa lúc cũng giúp anh dọn đường về…”
“Nhưng anh… Anh sẽ không là muốn đồng quy vu tận chứ?”
“Đương nhiên sẽ không, anh sao có thể lấy tính mạng Lãnh Ngọc ra giỡn.”
Tiểu Cửu nghĩ chút cũng thấy đúng, nói: “Em ngay tại bên trên chờ anh, một khi có tình huống gì, anh nhất định phải lập tức nói cho em biết, Thiếu Dương, em… Vô luận xảy ra cái gì, em đều sẽ bên
anh!”
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, mím môi, hướng cô gật gật đầu, nói với Hồ Vượng: “Anh vợ, mang Tiểu Cửu đi lên.”
Hậu Khanh ý đồ ngăn trở, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Để bọn họ đi là được, có ta ở đây, người còn sợ Thiếu Dương động thủ sao?”
Hậu Khanh là có chút không yên tâm, nhưng cho dù là hắn, bây giờ cũng không có cách nào ngăn cản Diệp Thiếu Dương làm gì, dù sao bản thân hắn cũng không động thủ ở đây.
Hồ Vượng mở ra kết giới, mang theo Tiểu Cửu cùng nhau bay ra ngoài. Phong ẩn một lần nữa đọng lại, Diệp Thiếu Dương thở phào, hướng Hậu Khanh nhún vai, chậm rãi đi qua, nói: “Bây giờ chỉ ba người chúng ta.”
“Ngươi muốn làm gì!”
Hậu Khanh nhất thời khẩn trương hẳn lên, nói: “Ngươi đi về phía trước một bước nữa, ta sẽ giết cô ấy!”
“Ngươi sẽ không!” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi bảo vệ cô ấy lâu như vậy, sao có thể bởi vì chút việc nhỏ này liền xuống tay với cô ấy.”
Diệp Thiếu Dương tiếp tục áp sát về phía trước.
Hắn đoán không sai, Hậu Khanh tự nhiên không có khả năng tùy tiện giết Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng lại không thể làm phép, đành phải khống chế Nhuế Lãnh Ngọc, không ngừng lui về phía sau.
Diệp Thiếu Dương từng bước ép sát. Hậu Khanh không có cách nào cả, đành phải một tay ấn Nhuế Lãnh Ngọc, vòng quanh đỉnh núi ở giữa do thi thể Tương Thân hình thành bắt đầu xoay tròn.
Ba người đều không thể động thủ.
Một thi vương, một Thượng Tiên, một chuyển thể quỷ đồng, ba người này ở trong tam giới lục đạo đều hết sức quan trọng, giờ phút này hoàn toàn giống như người thường, vòng quanh đỉnh núi chơi mèo đuổi chuột, cảnh này nếu bị ai biết bối cảnh ba người nhìn thấy,