[Dịch] Đường Nhân Đích Xan Trác
Tập 1: Chiến tranh ở Tây Vực (c1-c10)
❮tiếp ❯Q1 – Chương 001: Chiến tranh ở Tây Vực.
Mười ba năm trước một nữ nhân Hồi Hột tìm thấy một đứa bé sơ sinh, qua lời nàng kể đứa bé đó xuất hiện rất quỷ dị, thấy đứa bé đó đáng thương, nàng nhận về, nói với người ta mình mang nặng đẻ đau sinh ra.
Chỉ là đứa bé đó càng lớn càng không giống người Hồi Hột, từ ngoại hình tới tính cách chẳng giống chút nào, thế nên khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi, kỳ thị, đề phòng.
Đứa bé đó tự đặt tên cho mình là Vân Sơ, một cái tên cũng chẳng giống của người Hồi Hột. Dù sống mười ba năm, Vân Sơ cũng chẳng cách nào hòa nhập vào bộ tộc này, y càng lớn sự khác biệt này càng nghiêm trọng, hiểu rằng, mình còn ở lại bộ tộc sẽ ảnh hưởng không tốt tới mẫu thân và muội muội. Đồng thời trong lòng y cũng luôn khao khát tới Trường An tới Đại Đường, tìm tới nơi thực sự mình thuộc về.
Sau khi bố trí song cho cuộc sống tương lai của mẫu thân và muội muội, Vân Sơ rời bỏ túp lều ấm áp hạnh phúc của mình cùng Lão Dương Bì “con khỉ già” bị Huyền Trang bỏ lại Tây Vực, bước lên hành trình tới Trường An tòa thành huy hoàng mà cả hai ngày đêm ao ước.
Hành trình đó chẳng dễ dàng, người Hồi Hột không coi y là người cùng tộc, muốn người Đường thừa nhận là tộc nhân cũng chẳng phải chuyện đơn giản, ngay cả Lão Dương Bì cũng luôn nhìn y bằng đôi mắt tham lam của đám khỉ Nga Mi khi muốn cướp đi tất cả mọi thứ của người ta.
Vân Sơ vẫn kiên định bước tới, y là người có tham vọng lớn, muốn một ngày nào đó mẫu thân ở trên hoang mạc này cũng nghe thấy truyền thuyết về mình, giống như những anh hùng trong ca dao mẫu thân hay hát, tên tuổi của y cũng sẽ được người ta truyền nhau ca tụng.
Tuyết trên Thiên Sơn rất trắng, trắng đã rất nhiều năm rồi.
Năm kia nhìn như thế, năm ngoài nhìn cũng thế, hôm nay nhìn vẫn vậy, giống như thời gian đình trệ ở giây phút đó, chưa từng thay đổi.
Chỉ là khi nắng chiều chiếu lên tuyết trắng, biến hóa liền dần dần xảy ra, có một quá trình như trắng muốt chuyển thành vàng óng. Quá trình này nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, nhưng vô cùng kiên định, tới khi bị bóng tối nuốt chửng.
Đôi khi thiên nga kiêu ngạo bay qua Thiên Sơn, cuối cùng biến thành chấm đen nho nhỏ rồi biến mất, như tới đất nước của thần.
Kim điêu thì khác, thường nó sẽ không bay qua Thiên Sơn mà càng thích dựa vào khí lưu ở giữa vách đá để bay lượt, khi nào tìm thấy con mồi, trong tích tắc đó nó thu cánh lại nhào xuống.
Nhạn đầu sọc là nguyên nhân chủ yếu kim điêu sà xuống, vì chúng quá cố chấp với đội hình, con cuối đội bị kim điêu quắp chết rồi, đội hình vẫn không rối loạn, chỉ kêu lên từng tiếng thật dài làm người ta nát lòng.
Quá trình bi thương không kéo dài quá lâu, số nhạn còn lại vẫn được nhạn đầu đàn dẫn đường, lúc xếp hàng ngang, lúc xếp hình dẻ quạt, ngoan cố vượt qua rặng cao nhất, thế rồi phát ra từng tiếng kêu vui mừng, gấp gáp, niềm vui tràn khắp Thiên Sơn.
Thảo Mãnh Hồ dưới cảnh của bọn chúng cũng là điểm kết của hành trình.
Vân Sơ đội cái mũ da hạn thát (1) đứng bên Thảo Mãnh Hồ nhìn nhạn đầu sọc đến đúng hẹn, thấy chúng trở về, dù bình tĩnh như y cũng không kìm được reo họ, giang hai tay đón gió chạy thành vòng tròn, giống như muốn ôm những người bạn xa lạ hoặc quen thuộc.
Nhạn đầu sọc dẫn đội lao xuống Thảo Mãnh Hồ rất giống đội máy bay đáp đất, không hoảng loạn, không tranh đoạt, đáp xuống đơn giản trật tự.
Vân Sơ thích nhất là nhìn nhạn đầu sọc nỗ lực đem hai cái móng tựa lá phong đò điều khiển thân trước tà tà đáp xuống nước, móng của nó tạo ra mấy gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, không đợi sóng khuếch tán, cái móng màu cam đâm vào nước gạt sóng đi, nuốt hết gợn sóng.
Tiếp đó thân sau béo tốt của nhạn đầu sọc tiếp nước, lao về phía trước một đoạn rồi nổi vững vàng trên mặt nước.
Trong tiếng kêu vui sướng của con nhạn đầu đàn, thêm nhiều con nhạn tới, Thảo Mãnh Hồ vừa rồi còn phẳng như tấm gương tức thì trở nên náo nhiệt.
Không chỉ có hồ nước trên núi cao này náo nhiệt, còn có thảo nguyên phía dưới.
Mà Vân Sơ chính là dải chia cắt hai cảnh náo nhiệt đó.
Một bên là ồn ào vui sướng khi tới điểm cuối hành trình, bên kia là vì thù hận cực độ mà ầm ĩ.
Đàn nhạn rốt cuộc đã yên tĩnh, bên kia bắt đầu đánh trống.
Chiến tranh bắt đầu rồi.
Một bên là người của Chiết trùng phủ Quy Tư trấn Đại Đường An Tây quân, bên kia là… Nhìn không rõ, dù sao cũng là người Hồ.
Thông thường người Hồ đánh trận với quân Đường đều dùng chiến thuật du kích, đánh lén, lấy nhiều đánh ít, đánh không được thì chạy.
Hôm nay thì khác.
Không biết đám người Hồ này vì sao đột nhiên trở nên vô cùng dũng mãnh, muốn dàn trận đánh với đám quân chính quy nước Đường có số lượng không chênh với họ là bao.
Chỉ cần nhìn quân Đường chiến kỳ tung bay, khôi giáp phát sáng, đội hình chỉnh tề, hơn nửa bắt đầu giơ thuẫn lớn tiến về phía địch hỗn loạn là Vân Sơ biết kết quả cuối cùng của cuộc chiến này rồi.
Loại chiến đấu với hình thức này, quy mô này, Vân Sơ đã sắp xem tới phát ngán rồi, cảnh chiến đấu chỉ trời mới biết thắng bại càng hay hơn.
Còn kiểu đánh của quân Đường, kiểu thắng lợi giống hệt nhau với người xem như Vân Sơ mà nói, chẳng có chút trông đợi nào.
Tiến lên – Chém chết – Ném mốc – Tiến lên – Chém chết – Địch chết hết, bỏ chạy – Thu mốc – Cắt tai trái – Xuyên lỗ tai – Lục soát tiền tài – Về doanh trại. Đó là quy trình tác chiến tiêu chuẩn của quân Đường, chẳng có gì thú vị.
Người Hồi Hột thì khác, bọn họ cưỡi ngựa la hét lao vào địch, sau khi chém chết địch sẽ nhảy xuống ngựa, chặt thủ cấp treo lên cổ ngựa, thuận tiện lấy đi bất kỳ thứ gì hữu dụng của địch rồi lên ngựa. Dưới cổ ngựa đầu lâu đung đưa, tiếp tục giết địch… Tới khi địch tan vỡ, hoặc mình tan vỡ, bị địch dùng cách tương tự thu hoạch.
Quân Đường giết địch xong sẽ chôn thi thể.
Người Hồi Hột thì khác.
Đôi khi người Hồi Hột đem kẻ địch bị bắt sống lên cọc vót nhọn, chân buộc hai cục đá, qua một đêm cọc gỗ sẽ mọc ra từ miệng địch. Khi đó địch sẽ ngửa mặt lên trời tựa hồ đang cầu khẩn với trời cao. Vì thế phương thức này được người Hồi Hột gọi là – Bái thiên.
Có lúc người Hồ Hột xẻo địch thành từng miếng, dùng mỡ đảo qua chia cho gia quyến tướng sĩ chiến tử, cái này cũng có cách gọi, thường gọi là – Tế tự.
Đương nhiên chặt tứ chi địch, hoặc chặt tam chi, nhìn cục thịt uốn éo trên mặt đất cũng hay lắm, chỉ là lúc như thế không nhiều, vì người Đường không cho.
Khi Vân Sơ lần đầu mở mắt ở thế giới này, người Hồi Hột là phó tòng của quân Đường.
Nghe mẫu thân nói, nơi này bị quân Đường đi qua bảy tám lần, chém chết rất nhiều người các tộc, ngay cả đầu của khả hãn cũng bị người Đường đem về Trường An triển lãm, người Hồi Hột mới may mắn thành phó tòng.
Từ đó trở đi.
Chỉ cần quân Đường muốn đánh trận, người Hồ Hột sẽ ra sức giúp đỡ, đồng thời, chỉ cầu tác chiến, không cầu báo đáp. Đôi khi dù phải bỏ tiền cũng chủ động giúp quân Đường đánh với bộ tộc khác.
Vì họn họ thích cảm giác thắng lợi, thậm chí rất hưởng thụ cảm giác này. Mặc dù tướng lĩnh quân Đường nhiều lần cảnh cáo họ, khi chiến đấu đừng tùy tiện xoay tròn trên ngựa, làm ra đủ loại động tác đẹp mắt vô nghĩa, chỉ cần giơ thuẫn tròn bảo vệ bản thân, để chiến mã lao vào trận địch, đánh loạn đội hình địch là được.
Bọn họ dạy mãi không sửa, hơn nữa họ tự xưng, người Hồi Hột phải giống như chim ưng trên trời bay quanh lưng ngựa, không như thế không thể hiện được sự cường đại của kỵ binh Hồi Hột.
Nhìn vào kết quả, số lần chém người Đột Quyết nhiều hơn xa số lần bị người Đột Quyết chém trước kia, số lần chém các bộ tộc khác của Bạch Dương Bộ cũng nhiều hơn trước kia.
Từ sau đó mục trường người Hồi Hột liền lớn hơn nhiều, bò dê cũng nhiều hơn, ngay cả mục dân cũng tăng không ít.
Thắng lợi nhiều, bị quân Đường ước thúc không thể khoe khoang thắng lợi của mình, làm nhiệt tình xem chiến đấu của mục nhân Hồi Hột bị đả kích rất nhiều.
Dần dần mọi người chẳng để ý tới chiến trường nữa.
Dù sao người Đường luôn giành được thắng lợi cuối cùng, cho dù người Hồ có chiếm được lợi thế nhất thời, lập tức sẽ có càng nhiều, nhiều người Đường hơn nữa tới, nhổ tận gốc kẻ vừa thắng lợi.
—-
(1) Hạn thát: Tên gọi đúng là Đà bạt hoặc Thổ bát tử. Là một chi thuộc họ chuột, có kích thước khá lớn, đầu to tai nhỏ, lông vàng xám, ăn thực vật, lông và da rất quý và thường được dùng làm áo – mũ thay cho da cừu. Loài này hình dạng khá giống rái cá nhưng lại sống thành đàn ở trong hang. Không thấy người dịch chú thích nên ta thêm vào đoạn này (A Cuồng – banlongus)
Q1 – Chương 002: Sở thích lạ của người Hồi Hột.
Vân Sơ gãi gãi cái mông ngứa ngáy, ánh mắt lần nữa đặt vào đàn chim nhạn mới đáp xuống nước.
Lần này y sở dĩ xuất hiện ở gần chiến trường vẫn là vì bộ tộc của y sắp giúp quân Đường đánh trận, nên họ phải đi theo quân Đường.
Mà người Hồi Hột đi đánh trận luôn mang theo cả nhà cùng gia súc của mình.
Vân Sơ quay đầu đi là vì y giờ là một người Hồi Hột, không tiện cười hành vi của tộc nhân nhà mình.
Một lát nữa thôi kỵ binh Hồi Hột sẽ xuất hiện, bọn họ vì tranh giành đầu người Hồ bị quân Đường chém chết mà đánh nhau.
Đầu người có thể đem về khoe khoang, hoặc là chất thành tháp đầu người, để bộ tộc người Hồ khác sợ hãi, cho rằng đám Hồi Hột này giết rất nhiều người.
Mặc dù mỗi cái đầu thường thiếu mất tai trái, người Hồi Hột chẳng bận tâm, cũng chẳng chê, dù sao khi thối rữa tai sẽ rụng trước, có thứ đó hay không không quan trọng.
Tiếng vó ngựa như sấm rền đã vang lên, hẳn là kỵ binh người Hồi Hột ở phía nào đó thấy quân Đường đã thắng lợi ngay trước mắt, liền quyết đoán dũng mãnh phát động đợt tấn công cuối cùng với tàn dư địch.
Vân Sơ không muốn nghe thấy người Hồi Hột bị tướng lĩnh quân Đường tức giận quất rồi phát ra tiếng kêu gào, liền bịt lấy hai tai.
Cái tên Thảo Mãnh Hồ là do Vân Sơ đặt, người Hồi Hột có cách gọi khác với cái hồ tới vạn mẫu này, y không thích, cũng không muốn nhớ, cho nên mới đặt cái tên rất thú vị này.
Vân Sơ thực ra cũng là con chim tụt phía sau, ở lại Tây Vực đã mười ba năm rồi.
Nhạn đầu sọc quay về với y mà nói chính là một mở đầu mới.
Cỏ năm ngoái không bị bò dê ăn hết đã lặng lẽ mọc ra chồi xanh, có thể ăn được rồi.
Vân Sơ thích những chồi xanh đó, gạt bụi có hoang, rút một cọng cỏ xanh quá mức tới vàng rồi trắng.
Cọng cỏ rất nhiều nước, ngậm trọng miệng mang theo vị ngọt của cỏ tươi, chỉ là không thể dùng răng cắn, nếu không nó sẽ biến thằng đắng, lấn át vị ngòn ngọt kia.
Vừa mút vị ngọt của cọng cỏ, một con cừu đuôi lớn đong đưa bước tới, đoạt mất cọng cỏ trong tay Vân Sơ, thoáng cái đã nuốt vào bụng.
Cái con cừu hốc mắt đen đẹp đẽ này mọc cặp sừng hình trôn ốc dài nửa thước, sống mũi cao, cho nên đây là con cừu đực, cũng là con cừu đầu đàn Vân Sơ thích nhất.
Ở điểm này Vân Sơ có khác biệt lớn với thiếu niên Hồi Hột, Vân Sơ thích cừu đực dũng mãnh, khỏe mạnh có thể chở đồ. Thiếu niên Hồi Hột đem hết tình yêu hiến dâng cho cừu cái có cái mông đầy đặn nhất, bước chân uyển chuyển nhất đàn.
Cừu cái như thế không chỉ đám thiếu niên thích, một số nam nhân trưởng thành cũng thích, nhất là khi tuyết lớn bao phủ thảo nguyên, rất nhiều người kéo một hoặc nhiều con cừu vào lều ôm sưởi ấm.
Đây vốn là chuyện rất bình thường, chỉ là thời gian mùa đông thực sự quá dài, con người cô đơn khó tránh khỏi sinh ra tình cảm kỳ quái.
Thế nhưng kỳ quái nhất là người Hồi Hột thích giết cừu, giết trước tiên là con cừu cái cùng mình trải qua mùa đông.
Truyền thuyết về cừu đầu người đã truyền bá trong bộ tộc từ rất lâu rồi, nếu bộ tộc nào xuất hiện cừu đầu người, với bộ tộc đó mà nói, đó không phải chuyện tốt đẹp gì. Bởi vì chỉ cần xuất hiện cừu đầu người, cừu trong bộ tộc sẽ chết từng đàn, cỏ cũng chết khô từng mảng, tới ngay cả nguồn nước cũng khô cạn, không còn cỏ xanh mọc ra nữa.
Truyền thuyết này gây áp lực cực lớn cho tộc nhân, khiến cho cừu cái càng béo càng đẹp trong tộc thì chết càng nhanh.
Cừu nhà Vân Sơ nổi danh cả bộ tộc, chỉ có cừu cái nhà bọn họ mới có hình thể ưu mỹ cùng với kinh nghiệm đẻ cừu con hợp cách.
Cho nên cách chăn cừu của Vân Sơ không giống thiếu niên khác, người khác chăn cừu đề phòng sói và linh miêu, y chăn cừu thì đề phòng đám thiếu niên tinh lực dư thừa không chỗ phát tiết trong bộ tộc.
Thật đấy, chỉ cần y dám chợp mắt một chút khi chăn cừu là cừu nhà họ sẽ thiếu một hai con… Mặc dù cừu mất sẽ quay về, Vân Sơ vẫn thấy cừu không sạch sẽ nữa, cho nên khi chăn cừu, mắt y luôn mở rất to.
Cho dù Vân Sơ biết cừu ở cùng người không thể sinh ra cừu đầu người, nhưng mà người Hồi Hột tự xưng là anh hùng trên ngựa dũng mãnh nhất, cường đại nhất, phóng túng nhất, có trời mới biết giới hạn của họ ở đâu.
Chẳng may cừu cái nhà Vân Sơ sinh ra một hai con cừu đầu người kinh khủng, hỏng thanh danh chưa nói, mẫu thân cũng không thể đem cừu con chất lượng nhà mình đi đổi cừu béo nhà khác nữa.
Nếu đám thiếu niên Hồi Hột khiến Vân Sơ tránh xa ba bước thì cảm quan Vân Sơ với thiếu nữ Hồi Hột càng tệ.
Na Cáp là một thiếu nữ Hồi Hột mỹ lệ.
Nó vừa mới nằm dưới bụng cừu bú một bữa sữa cừu ngon lành, mang cái mặt bẩn thỉu, cùng với vết trắng để lại sau khi hất nước mũi đi, cười ngốc nghếch với Vân Sơ.
Lại còn thiếu hai cái răng cửa.
“Ca ca, chúng ta đi bắt hạn thát đi!”
Đối diện với ánh mắt âm u của ca ca, Na Cáp vội dùng ống tay áo da bóng lưỡng lau mũi, lần nữa lộ ra nụ cười cổ quái nịnh nọt.
“Ta mới giặt áo cho muội hai ngày, còn dùng tro cây để giặt, vì sao biến thành thế này?”
“Ngươi Hồi Hột không giặt áo!” Na Cáp ương bướng phản kích:
Áo của Vân Sơ chẳng mới, so với áo của Na Cáp thì khá cũ, dù vậy áo Vân Sơ vẫn có thể thấy nếp nhăn của da cừu, ngay cả lớp lông mềm ở ống tay áo cũng rõ ràng. Không như ống tay áo của Na Cáp, lông cừu đã kết thành tấm nỉ bẩm thỉu rồi.
Là ca ca, Vân Sơ thấy mình phải có trách nhiệm dạy Na Cáp thích sạch sẽ, nữ hài tử không thích sạch thì sao được.
Vì thế vào buổi sáng ánh nắng chan hòa, trên triền dốc cỏ xuân mơn mở, Vân Sơ giơ tay lên, tiếng khóc xé lòng của Na Cáp lần nữa vang vọng.
Vân Sơ biết mình không phải là con đẻ của mẫu thân Tắc Lai Mã, Na Cáp mới là con đẻ của mẫu thân.
Nhưng Tắc Lai Mã kiên trì cho rằng Vân Sơ mắt đen, tóc đen, da vàng là do nàng hoài thai chín tháng sinh ra, nàng tận mắt nhìn thấy Vân Sơ từ trong bụng mình chui ra… Cho nên Vân Sơ không tiện đề xuất ý kiến phản đối.
Kéo Na Cáp tới bên Thảo Mãnh Hồ, cởi áo da trên người nó, dùng áo da của mình bọc lấy nha đầu bẩn thỉu trần truồng mới chỉ sáu tuổi, thô bạo rửa mặt cùng với chân tay cho nó. Rất nhanh một khuôn mặt bầu bầu trắng trẻo xuất hiện trước mặt y.
Q2 – Chương 003: Na Cáp do Vân Sơ nuôi lớn đấy.
Tắc Lai Mã thường nói, nàng là tuyệt thế mỹ nhân hiếm có trong người Hồi Hột, Vân Sơ càng là mỹ nam tử chưa từng có, vậy Na Cáp phải là đệ nhất mỹ nhân tương lai của bộ lạc.
Vân Sơ không biết tướng mạo người Đường chính tông của mình vì sao ảnh hưởng tới Na Cáp tóc vàng nhạt đôi mắt xanh lục, thấy hoàn toàn là vì Tắc Lai Mã dùng tướng mạo của Na Cáp che giấu lai lịch của Vân Sơ.
Mưu kế vụng về như vậy mà người trong bộ lạc lại tin, rất nhiều nữ nhân trong bộ lạc thề thốt, khi Tác Lai Ma có cái bụng to, Vân Sơ là do bọn họ dùng chân đạp gậy đánh từ trong bụng Tắc Lai Mã lòi ra.
Từ sau khi nghe truyền thuyết đó, Vân Sơ mới hiểu vì sao người Hồi Hột chỉ ở trong bụng mẹ đúng chín tháng.
Na Cáp là ngoại lệ.
Sau khi Tắc Lai Mã mang thai Na Cáp chín tháng, một vu bà dẫn một đám nữ nhân Hồi Hột cầm gậy gỗ sắp giúp nàng sinh con ra, khi đó Vân Sơ đã bảy tuổi cầm đao canh ở cửa lều, điên cuồng la hét vung đao. Tới khi chém vào mông vu bà mới giúp Tắc Lai Mã tránh được vận mệnh bị gậy đánh vào bụng lòi Na Cáp ra, Na Cáp mới được sinh ra đủ tháng một cách tự nhiên.
Trẻ con sinh đủ tháng khỏe hơn trẻ bị dùng gậy gỗ đánh lòi ra.
Khi Na Cáp mới biết bò đã có thể tìm chính xác con cừu có sữa trong chuồng, đồng thời chẳng cần ai dạy cũng biết bú sữa, bú no rồi còn cuộn mình nằm dưới bụng cừu, ngủ ngon lành ấm áp cùng với những con cừu khác.
Vân Sơ vô số lần bế nó từ chuồng cừu về, nhưng chỉ cần có cơ hội, nó lại làm thế.
Tắc Lai Mã rất kiêu ngạo, nàng cho rằng chỉ có người mẹ cưỡng hãn như nàng mới sinh ra được hai đứa trẻ ngoan, chẳng cần chăm lo cũng lớn lên khỏe mạnh.
Vân Sơ thì không cần nói nữa, đứa bé này chưa bao giờ đem cứt đái dính lên người nàng, khi còn là cục thịt nho nhỏ đã biết thông qua tiếng khóc lớn hoặc kêu nhỏ để biểu đạt yêu cầu đái ỉa của mình.
Khi biết đi liền biết tự bê bát sữa cừu, biết tự tìm những thứ thức ăn kỳ quái, càng chỉ cần có cơ hội là dũng mãnh nhào vào lòng nữ nhân có sữa, kéo vạt áo người ta bú lấy bú để.
Có tấm gương tốt của Vân Sơ, Na Cáp có thói quen tự tìm cừu sữa để bú, Tắc Lai Mã thấy quá thường.
Vân Sơ không tiếp nhận được cái lý luận của Tắc Lai Mã, chuyện nhà ai nhà nấy biết, khi đó y mà không làm thế, với cách nuôi con qua loa của Tắc Lai Mã, y đừng hòng mà sống được tới giờ.
May là Na Cáp rất khỏe mạnh, từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng bị bệnh, không thể không nói trẻ ngốc đúng là được trời chiếu cố.
Vân Sơ dùng nữ nhân bên cạnh tính, người Hồi Hột sinh mười đứa con thì hai phụ nhân tử vong, ba đứa bé chết non.
Đây là trẻ con sinh ra từ mùa xuân tới mùa thu đấy, nếu là mùa đông, tỉ lệ tử vong cao tới chừng một phần ba.
Mà trẻ con sống tới sáu tuổi như Na Cáp chỉ được chừng một nửa.
Tắc Lai Mã giống nữ nhân Hồi Hột khác, nàng chỉ biết sinh con, không biết nuôi con, nếu không có Vân Sơ, Na Cáp đã chết tám lần rồi.
Nói Na Cáp là con của Tắc Lai Mã, còn chẳng bằng nói là con của Vân Sơ, dù sao đứa bé này từ khi sinh ra tới giờ, cơ bản do y chăm sóc, Tắc Lai Mã chẳng giúp được gì.
“Ca ca, chúng ta ăn hạn thát được không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Na Cáp vừa mới được rửa sạch, nước dãi đã chảy xuống cằm. Vân Sơ thở dài lại dùng nước rửa mặt nó lần nữa.
Y tin rằng chỉ cần mình kiên trì bền bỉ, nhất định có thể cứu thoát đứa bé này khỏi cách sống qua loa của người Hồi Hột.
Áo da tốt ở chỗ không cần dùng nước để rửa, chỉ cần dùng cỏ mới mọc vò thành nắm lau một lượt là bỏ được vết bẩn trên đó.
Khi Vân Sơ mặc áo da, buộc đai lưng, đi giày da cho Na Cáp xong, định gọi đàn cừu về nhà thì đằng xa đột nhiên truyền tới tiếng sói tru.
“Uuuuu ~~~”
Na Cáp sợ hãi lao vào lòng Vân Sơ, Vân Sơ nhận ra ngay không phải tiếng sói thật, y hung dữ nhìn kẻ bày trò.
Một thiếu niên đội mũ da cừu xách quần dắt con cừu cái từ hẻm núi đi qua, vừa đi vừa học tiếng sói tru, nhìn bộ dạng hắn và con cừu kia rất ân ái.
Loại chuyện này bọn họ trước kia không tránh người khác, nhất là đám thiếu niên kiêu ngạo này, bọn chúng thậm chí thích khoe khoang chuyện này để được người khác tán dương.
Vân Sơ là thiếu niên dũng mãnh nhất trong bộ tộc Bạch Dương Hồi Hột.
Y là thiếu niên đầu tiên của bộ tộc Bạch Dương dám leo lên vách núi bắt dê rừng.
Cũng là thiếu niên đầu tiên có thể dùng tay không hàng phục cừu sừng cong.
Càng là đứa bé có thể dùng sức một mình ẩu đả tập thể với mười hai đứa bé trong bộ tộc, đúng đấy, Vân Sơ một mình đánh cả dám bọn chúng.
Từ sau khi bị cảnh thiếu niên Hồi Hột ân ái với cừu đuôi to làm đau mắt, Vân Sơ bắt đầu đánh đám thiếu niên thích ân ái với cừu trước mặt y.
Sau khi đánh bảy tám trận, bọn chúng rốt cuộc cũng học được, muốn không bị ăn đòn phải đem con cừu có cái mông đẹp nhất hiến cho Vân Sơ…
Thế là Vân Sơ tiếp tục đánh bọn chúng, nó lý lẽ bọn chúng không nghe, chúng còn tưởng ngươi sợ, trong Bạch Dương bộ, nói lý lẽ có nghĩa là ngươi đánh không lại người ta.
Chúng chỉ hiểu, chỉ thừa nhận một đạo lý, chính là nắm đấm.
Vân Sơ trải qua trăm trận, có được kinh nghiệm chiến đấu phong phủ, chẳng ai chống nổi một hiệp. Thiếu niên trong tộc rốt cuộc hiểu, đừng ân ái với cừu trước mặt Vân Sơ.
Đúng đấy, bọn chúng ăn vô số trận đòn mà chỉ hiểu ra chút đó, về phần Vân Sơ thường nói thích loại chuyện này thì đi tìm các tiểu cô nương trong Bạch Dương bộ, chúng hoàn toàn lờ đi.
Đương nhiên các thiếu nữ Bạch Dương bộ ai nấy gầy gò hốc hác, chẳng xinh đẹp chút nào cũng là nguyên nhân. Ít nhất cái mông của cừu đuôi to là các thứ các nàng không có.
Vân Sơ vừa vuốt mái tóc vàng nhạt của Na Cáp vừa liếc mắt nhìn cái tên vì kinh hoàng mà thắt đai quần thành nút chết.
Y đã quyết định, chỉ cần cái thứ sói ăn đó dám tới gần y, hoặc đặt bàn tay bẩn thỉu lên lưng cừu nhà y, y sẽ chặt gãy cái chân chó của tên ghê tởm đó.
Mễ Man sớm đã nhìn thấy Vân Sơ, hắn vốn không muốn đi qua chỗ Vân Sơ chăn cừu, chỉ là lúc này nhũn chân không muốn đi đường vòng, cho nên mới lớn gan học tiếng sói tru, đánh tiếng với Vân Sơ, dẫn cừu cái qua nơi y chăn cừu.
“Vân Sơ! Ta không đụng vào cừu của ngươi!” Mễ Mãn buộc dây thừng buộc cừu vào hông, giơ hai tay run run đi qua đàn cừu của Vân Sơ:
“Tốt nhất ngươi đi cho vững, ngoài ra trông coi con cừu của ngươi dám rụng một cái lông làm bẩn đàn cừu của ta, ta đánh gãy chân ngươi.”
Nghe Vân Sơ đe dọa, Mễ Mãn sợ hãi giơ chân đá vào mông còn cừu cái, con cừu bị đau kêu to kéo Mễ Mãn chạy về đàn cừu nhà mình, tới khi biến mất khỏi tầm nhìn của Vân Sơ.
Q1 – Chương 004: Con hạn thát phản bội giống loài.
“Ca ca, nướng hạn thát cho muội ăn.” Không có sói, Na Cáp lần nữa trở nên hoạt bát, cái mồm nhỏ của nó lúc nào cũng thèm ăn:
“Ăn hạn thát cái gì, thứ đó không sạch sẽ!”
“Muội muốn ăn hạn thát… hu hu hu!”
Vân Sơ thô bạo ném Na Cáp lên lưng, vỗ vỗ con cừu đực Hốc Mắt Đen bên cạnh.
“Be be…” Hốc Mắt Đen gọi mấy tiếng, đàn cừu của nhà Vân Sơ hết sức tự nhiên vây quanh nó:
Hôm nay chăn cừu rất tốt, bụng mỗi con cừu đều tròn xoe, phải về nhà rồi.
“Hây hây hây ~~”
Những tiếng hò hét vang dội từ phía bên kia Thảo Mãnh Hồ truyền tới, tiếp đó một thớt chiến mã xuất hiện ở đường chân trời, rồi hai thớt, ba thớt, vô số đầu ngựa như sóng đổ xuống.
Khung cảnh vạn mã bôn đằng Vân Sơ nhìn thế nào cũng không biết chán, nhất là dưới ánh chiều tà, đàn ngựa khoác lên lớp ánh sáng vàng, con ngựa hùng tráng bốn vó tung bay, tựa như trên đời này không có bất kỳ thứ gì cản được đó, mang đầy vẻ đạp mạnh mẽ.
Kỵ binh Hồ Hột dũng mãnh vậy đấy.
Chiến mã chạy trên cùng cổ lủng lẳng mấy cái đầu người, chẳng rõ là tai trái có còn không.
Tiếng hô của bọn họ tràn ngập kiêu ngạo và niềm vui.
Những kỵ binh đó chạy ba vòng quanh nơi cắm trại của Bạch Dương Bộ, đem đầu người cắm lên cọc gỗ, vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên vào đầu người, khoe khoang vũ lực cường đại của Bạch Dương Bộ.
Đặt đầu người bên trên của bộ tộc đợi nó thối rữa, để mùi thối bao phủ cả bộ lạc, rồi từ từ đợi ruồi nhặng sinh giỏi trên đó, lan truyền ôn dịch.
Đây gần như là truyện đương nhiên, vậy mà trong mười ba năm dài Vân Lang không thấy ôn dịch quá mạnh.
Nghĩ tới người Hồi Hột hùng mạnh mấy trăm năm sau, Vân Sơ phải thừa nhận, ông trời đúng là chiếu cố bọn ngốc.
“Mẹ năn nỉ Yết Tư Cát thúc thúc cho huynh ngựa, sau này huynh không cần cưỡi con cừu già truy sát đám Mễ Mãn nữa rồi.”
Hơi thở nóng hổi của Na Cáp làm lỗ tai Vân Sơ ngứa ngáy, y trở tay vỗ mông nó, gắt: “Muội học ai cách nói đó hả?”
“Học mẹ, mẹ nói chuyện với Yết Tư Cát thúc thúc như thế, mặt thúc ấy đỏ bừng, cục sữa rơi cũng không biết.”
“Sau này không cho phép nói chuyện với người khác như thế.” Vân Sơ thấy trách nhiệm giáo dục của mình tựa hồ càng thêm nặng nề rồi:
“Mẹ nói nam nhân đều thích nữ nhân nói chuyện với họ như thế, còn bảo muội phải học.”
“Ta nói rồi… Không cho học!”
“Cứ học!” Na Cáp giận rồi, hai tay nắm mái tóc dài của Vân Sơ ra sức lắc:
Mỗi ngày đành Na Cáp một trận, đó là quy củ Vân Sơ tự đặt ra cho bản thân, nếu không Na Cáp hay nghịch ngợm phạm lỗi sẽ bị đánh suốt ngày.
Rõ ràng là Na Cáp cũng biết quy củ của ca ca, đồng thời nắm được sơ hở, sau khi bị ca ca đánh một trận, nó sẽ càng trở nên ngang ngược không biết kiêng dè gì.
Vân Sơ tức giận vỗ đầu Hốc Mắt Đen, Hốc Mắt Đen tức thì tung vó chạy trên cùng đội ngũ, hướng về phía lều.
“Hú hú…” Thêm nhiều tiếng hò hét vang lên, thêm nhiều người chăn cừu xua đàn cừu từ khe núi đi ra, dưới chân Thiên Sơn tức thì trở nên náo nhiệt.
Vân Sơ cõng Na Cáp quay đầu nhìn Thiên Sơn tuyết trắng phau phau, y đã nhìn cảnh này mười ba năm, dù cảnh sắc đẹp tới mấy cũng hơi ngán rồi.
Nếu như, nếu như Tắc Lai Mã thực sự muốn vào lều của Yết Tư Cát, Vân Sơ sẽ rời khỏi đây, tới Trường An luôn khao khát xem thế nào.
Xem xem Trường An trong sách biến thành sự thực có phồn vinh như tưởng tượng không?
Bản thân vốn chẳng phải người Hồi Hột, chẳng thể bưng tai trộm chuông coi mình là người Hồi Hột.
Thêm vào cách sống của người Hồi Hột thực sự không hợp với Vân Sơ, y từng cố gắng rồi, nhưng dấu ấn trong người quá sâu, không sao hòa nhập được.
Vân Sơ cũng có một nỗi sợ mơ hồ, thi thoảng làm y nửa đêm bật dậy, y sợ mình ở lại nơi này thời gian dài, chút văn minh trong đầu y sẽ trôi đi cùng thời gian, cuối cùng quên hết mọi thứ.
Một con hạn thát béo múp cuống uống từ trên triền dốc chạy xuống, Na Cáp tức thì hưng phấn nhảy khỏi lưng Vân Sơ.
Hai thứ đều béo như nhau va chạm mạnh, Na Cáp rõ ràng lấy ưu thế chiều cao giành phần thắng, hai tay siết cổ con hạn thát, nóng lòng gọi Vân Sơ: “Ca ca, mau đốt lửa.”
Con hạn thát bị Na Cáp bóp cổ vùng vẫy mấy cái rồi không động đậy nữa, thân thể bép múp buông thõng, trông gầy gò.
Vân Sơ giải cứu con hạn thát Đại Phì khỏi ma chưởng của Na Cáp, nó liền lập tức sống dậy, ngồi bên cạnh y kêu “rích rích”, một cái móng còn chỉ về phía Na Cáp phát tiết bất mãn.
Lấy ra hai cục sữa đút cho Đại Phì, Đại Phì liền quên nhục nhã uất ức vừa rồi.
Con này là gian tế trong bầy hạn thát, nó chẳng hề có vinh dự hay tâm tư đồng sinh cộng tử với chủng tộc.
Từ lúc còn bé được Vân Sơ cứu khỏi móng của kim điêu, lại thường gặp nhau trên thảo nguyên, tình cảm của nó với Vân Sơ còn sâu hơn với đàn.
Chỉ cần Vân Sơ đi chăn cừu là nó liền xuất hiện ở xung quanh, còn dụ con hạn thát khác tới cho vân Sơ bắt nướng ăn.
Hạn thát là một loài động vật rất lạ, chúng gần như tin tưởng đồng bọn vô điều kiện. Đương nhiên là phải trừ Đại Phì ra, nó là thứ suy đồi trong chủng tộc.
Chỉ cần có Đại Phì dẫn đầu, bọn chúng sẽ kết bầy kết đội kéo tới… Lúc đó Vân Sơ chỉ cần dùng túi da chụp một con, cho những con hạn thát khác ít thức ăn, cả đàn sẽ hài lòng rời đi. Về phần thiếu mất một hai đồng bọn thì chúng hình như chẳng bận tâm, khả năng là do chúng đếch biết đếm.
Chỉ cần Vân Sơ muốn chúng vẫn tới xin cục sữa thứ thức ăn giàu năng lượng, về phần thiếu vài đứa đồng bọn là chuyện vặt không đáng nhắc tới.
Chỗ nào có hạn thát là kim điêu nhất định sẽ kéo tới, giống như chỉ cần thấy hạn thát là Na Cáp chảy nước dãi ròng ròng vậy.
Kim điêu lặng lẽ bay trên không, Đại Phì phát ra tiếng cảnh báo, đàn hạn thát tức thì chui vào bụi cỏ, men theo đường tới bỏ chạy.
Vân Sơ xách cái túi da không ngừng lay động cáo biệt với Đại Phì, Đại Phì đứng ở chỗ cao kêu to với Vân Sơ, có chút quyến luyến.
Bọn chúng về động có lẽ sẽ tính món nợ thiếu một hai đồng bọn lên đầu kim điêu.
Na Cáp lúc này đã quên mất cách bắt hạn thát cổ quái của ca ca, nó chỉ muốn về nhà thật nhanh, để ca ca nướng con hạn thát cho nó ăn.
Cái móng sắc bén của hạn thát đã cào rách túi, Vân Sơ lấy cái gậy trên người Hốc Mắt Đen, đánh một phát con hạn thát trong túi chết ngay.
Hốc Mắt Đen tự dẫn đàn cừu về chuồng, Vân Sơ xách con hạn thát tới bên máng nước, chuẩn bị xử lý.
Không làm người Hồi Hột thì không cách nào hiểu được sự yêu thích nồng nhiệt của người Hồi Hột với thịt hạn thát.
Q1 – Chương 005: Món hạn thát của Vân Sơ.
Cái thân phận người Hồi Hột của Vân Sơ là do người mẹ tộc Tắc có làn da trắng nõn, mái tóc màu hạt dẻ cố gán lên người.
Người Tắc sở dĩ có thể xưng là người Hồi Hột vì người tắc dùng 500 mỹ nữ, mấy vạn con cừu, mấy nghìn con trâu cùng với mấy trăm thớt chiến mã tốt đổi lấy.
Người Tắc trước kia còn có cách gọi khác chín họ Thiết Lặc – Tiết Duyên Đà – Bộ lạc Hồi Hột – Bộ lạc Tắc Nhân.
Sở dĩ có những cái tên như vậy hoàn toàn vì người Tắc tóc hạt dẻ, đôi mắt xanh chẳng đánh thắng nổi ai hết.
Chỉ cần là một bộ lạc cường đại tới, họ sẽ đánh trước, thần phục sau.
Thường mà nói, bộ tộc chưa đánh đã thần phục sẽ bị người ta giết chết, chỉ có bộ tộc có sức chiến đấu mới được tiếp nhận.
Trên thảo nguyên, trên hoang mạc, trên sa mạc, mỗi bộ tộc đều phải đảm bảo hành vi khuếch trương làm bản thân thêm hùng mạnh, chứ không phải suy yếu.
Sách lược của người Tắc là đánh được thì đánh, không đánh được thì gia nhập, họ có thể là người Hung Nô, có thể là người Đột Quyết thì cũng có thể là người Thiết Lặc. Nếu như không phải cái quốc gia chín họ Chiêu Vũ quá xa xôi, người Tắc thực ra cũng thảo luận đề tài gia nhập.
Giờ có cái thân phận người Hồi Hột này, không cần lo người Hồ tới giết họ, cướp họ nữa, rất an toàn.
Còn có thêm mục trường, trâu cừu nhờ theo sau quân Đường có được, cho nên bọn họ cho rằng đầu hàng là chuyện không thể chính xác hơn. Điều duy nhất làm người ta lo lắng là… Một lão đại hùng mạnh không dễ tìm.
Có điều nếu đã chọn đầu hàng thì bị người ta nô dịch cũng là chuyện đương nhiên.
Người Tắc mỗi năm đều phải nộp cho người Hột Hột số cừu trâu nhiều nhất, số vật tư nhiều nhất, gánh vác nhiệm vụ tác chiến nặng nhất, đổi lại chỉ vẻn vẹn là người Hồi Hột cho bọn họ tự xưng là người Hồi Hột.
Tộc Tắc có vẻ hài lòng lắm, đám Tắc Lai Mã cũng vô cùng hài lòng, vì thế thói quen sinh sống của người Tắc mau chóng học theo người Hồi Hột.
Ví dụ… Ăn hạn thát.
Cái loài sóc thuộc bộ gặm nhấm này thể hình to béo, cổ to môi dày, tai nhỏ mắt bé, tứ chi ngắn, trong người nhiều mỡ, là món ngon hiếm có với người Hồi Hột. Tất nhiên cũng thành thức ăn người Tắc thích nhất.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới khẩu vị, nịnh bợ lấy lòng ấy mà.
Nghĩ là hiểu, ở dưới tình huống chi có muối làm gia vị, thịt hạn thát dù ngon cũng ngon tới đâu được chứ?
Đương nhiên thịt hạn thát do Vân Sơ chế biến là chuyện khác.
Không giống người Hồi Hột chỉ biết nướng với hầm, Vân Sơ có phương thức chế biến độc đáo của riêng mình.
Sau khi bắt được Hạn Thát, Vân Sơ thích chọc hai cái que vào đít nó, xoay tròn rút hết nội tạng ra một cách hoàn chỉnh, làm thế không ảnh hưởng tới bộ phận ăn được của hạn thát.
Thứ bẩn thỉu lấy ra rồi thì khâu đít hạn thát lại, sau đó chặt đầu, thế là có một cái túi tự nhiên.
Lúc này dùng dao chọc vào khí quản hạn thát, cho thêm vào trong ít nước muối, đem nội tạng ăn được băm nhỏ cho vào, thêm vào ít ô mai đặc biệt của Thiên Sơn, thứ này rất chua, có thể giải phóng mùi vị của hạn thát.
Muốn ăn một bữa thịt hạn thát ngon thì không thể thiếu rễ cỏ tranh, thứ này gặp nóng sẽ bốc ra thứ mùi giống với thì là. Nhất là trộn với thì là đặc biệt của Thiên Sơn, phản ứng với mỡ chỉ còn lại mùi thơm.
Để túi hạn thát như thế nửa tiếng, tranh thủ thời gian đốt đống lửa trên cát, ném ít đá cuội vào lửa.
Đợi lửa làm nóng cát, đá bị nung nóng, cho cục đá nóng này vào túi da kín, chôn vào cát.
Đây là cách chế biến hiệu suất rất cao tận dụng được hết nhiệt lượng.
Chỉ chốc lát thôi là chín, túi hạn thát trong cát bốc ra hơi nóng, hơi nóng này từ khe hở túi da bốc ra, cả túi da lúc này giống nồi áp suất.
Lại kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa, một cái túi da hạn thát tròn xoe sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Dùng dao cạo đi phần lông bị cháy, sẽ có món ăn vàng ruộm tựa vịt quay.
Đem thứ này đặt trên da cừu già, lấy dao rạch khẽ, mở sẽ ứa ra, tiếp tục rạch sâu hơn, da hạn thát căng chặt tự động tách hai bên để lộ nguyên liệu phong phú bên trong… Thế là có món hạn thát béo ngậy.
Lọt vào mắt trước tiên là mỡ hạn thát bóng nhẫy hơi vàng, thứ này dùng dao cắt xuống sẽ rung rinh trên mũi dao, cho vào miệng, không cần cắn, nó nhanh chóng ta ra biến thành chất lỏng chảy qua họng, không lâu sau vào dạ dày, bị thân thể đói khát hấp thu sạch sẽ.
Nhân lúc cơ thể hấp thu mỡ, ánh mắt người Hồi Hột đã nhìn vào tim hạn thát màu đỏ, gan hạn thát hơi đen, tim giòn nhai rất thích, gan mềm như món gan ngỗng Pháp. Cho vào miệng trơn như lụa, chẳng cần nhai nó cũng trượt xuống bụng.
Da hạn thát giòn khác thường, rắc thêm ít muối cho vào miệng, nó mau chóng mềm đi, cảm giác như hòa tan.
Tắc Lai Mã sở dĩ thích ăn da hạn thát không phải không có lý do.
Hôm nay vì muốn ăn thịt hạn thát cho nên nhà Vân Sơ ăn tối muộn hơn bình thường một chút, dù Tắc Lai Mã hay Na Cáp đều ôm đầu gối nhìn chằm chằm cục đen xì trong đống lửa.
Tắc Lai Mã năm nay chỉ hai tám tuổi, nếu như bỏ qua đôi tay thô ráp, khuôn mặt phơi nắng thành sắc đỏ, cùng với nếp nhăn trên khóe mắt, nàng vẫn là nữ nhân mỹ lệ.
Trong bộ tộc người tắc, nữ nhân 28 tuổi nuôi dưỡng lên đứa bé 13 tuổi là rất bình thường.
Nữ nhân xinh đẹp thực ra không thuộc về người Hồi Hột bình thường, nữ hài tử chỉ cần tới tám tuổi là có thể nhìn ra xinh đẹp hay không.
Lúc đó nhà mục dân bình thường không có tư cách nuôi dưỡng đứa bé xinh đẹp đó nữa, sẽ bị quản sự a ba của bộ tộc đưa đứa bé xinh đẹp đó đi, tặng cho lão gia ai kim địa vị cao hơn hắn.
Lại do lão gia ai kim đích thân đưa tới tay quản sự Ca Lợi địa khu, tiếp nữa qua tuyển chọn đưa tới lão bà Khả Hạ Đôn của khả hãn.
Có thể nói mỗi một mỹ nữ người Tắc đều là của khả hãn, làm thế hậu quả chính là tộc nhân của y, thà ân ái với cừu cũng chẳng chịu đi tìm nữ nhân gầy như củi trong tộc.
(*) Một số nguyên liệu nấu ăn trong này sẽ không hoàn toàn chính xác đâu nhé, ví dụ chương này mình dịch thì là, cũng chỉ là thứ cây cùng họ với thì là thôi, không giống thì là bên mình. Mình sẽ chọn từ gần nhất, dễ hiểu nhất để mọi người hình dung ra được.
Q1 – Chương 006: Thương ưng sắp phải rời tổ rồi.
Tắc Lai Mã là mỹ nhân trải qua quy trình lựa chọn mỹ nhân đó, sau khi nàng ở trong lều khả hãn mười năm, vì có tuổi, lại thêm sinh ra đứa bé tóc đen mắt đen hiển nhiên không phải là con của khả hãn, nàng liền bị đuổi đi, thành một mục nữ bình thường.
Nữ nhân của khả hãn cực nhiều, nhưng trừ khả đôn ra thì những nữ nhân khác chẳng qua là công cụ ông ta hối lộ hoặc lôi kéo người khác thôi.
Nếu như Vân Sơ trông giống người Hồi Hồi khác cũng đành đi, thêm vào y khỏe mạnh, khả hãn sẽ nhận y làm nhi tử… Nhưng mà Vân Sơ trông quá giống đám người Đường kiêu ngạo hung ác.
Trước kia bọn họ vô cùng vô cùng thích người Đường, còn liên hợp rất nhiều bộ lạc xây một cái “Thiên khả hãn đạo” ở nam bắc Thiên Sơn.
Khi đó chỉ cần người Tắc tặng cho thiên khả hãn một ít Thiên Sơn tuyết liên, một ít đuôi ly ngưu, da thú, là được thiên khả hãn thưởng cho vải gai, lụa và muối, rất lãi.
Mấy năm qua nghe nói thiên khả hãn đổi người rồi, thiên khả hãn mới này rất hẹp hỏi, vô lý, chẳng những đồ ban thưởng ít đi, còn yêu cầu họ cống nạp đàn trâu, đàn cừu sống.
Chẳng những thế họ muốn trâu, cừu phải cùng màu, loại cừu giống con Hốc Mắt Đen của nhà Vân Sơ là không được chọn.
Đàn trâu nhiều như mây đen tặng đi, đàn cừu nhiều như mây trắng tặng đi, nhận được ít giấy, sách, kinh, tranh vẽ làm người Tắc vô cùng thất vọng.
Người Đường là thứ quỷ keo kiệt.
Bọn chúng muốn trâu cừu của chúng ta, bãi cỏ của chúng ta, nữ nhân của chúng ta, còn đem con của chúng ta đi làm nô phó cho chúng, luận điệu này xôn xao.
Không cho người Đường can thiệp vào việc nội bộ bộ tộc, đó là nhận thức chung của người Hồ Tây Vực hai năm qua.
Tắc Lai Mã chưa bao giờ kể với Vân Sơ quá khứ của nàng, sau khi trở thành mục nữ, nụ cười trên mặt nàng chưa từng biến mất, nàng nói với nhi tử, cuộc sống bây giờ là ngày tháng nàng ao ước.
Hạn thán nướng xong rồi, con hạn thát bắt được hôm nay không so được với Đại Phì, cũng chẳng kém bao nhiêu.
Khi cạo lớp tro đen, Vân Sơ đột nhiên thấy mình hình như mắc bẫy của Đại Phì, con đó chắc là không đánh được con hạn thát này, cho nên mới dụ tới bên cạnh Vân Sơ, hi vọng mượn sức lực cường đại của y diệt đối thủ.
Có điều chẳng sao cả, nói chung là Vân Sơ được lợi.
Hạn thát hôm nay được nướng rất vừa vặn, lớp da ngoài cháy vàng, một mùi thơm bốc ra theo hơi nóng từ lỗ hổng cái túi.
Tích tắc đó, mắt Tắc Lai Mã và Na Cáp tựa hồ đều sáng lên, còn xanh một cách khủng bố.
Dĩa dễ dàng cắt đứt thân hình béo tròn của hạn thát, tiếng thét của Na Cáp cũng vang lên, hiển nhiên lại bị Vân Sơ đánh.
“Đã bảo rồi, ăn thứ này phải dùng đũa, không được lấy tay cầm… Nếu không phải hôm nay đã đánh muội rồi, ta đã sớm cho muội một trận.”
Tắc Lai Mã dùng đũa vô cùng thuần thục, nàng thậm chí chẳng sợ thịt nóng, từ lúc Vân Sơ cắt thịt ra, đũa của nàng chưa dừng chút nào.
Chỉ cần bắt đầu ăn cơm, Tắc Lai Mã sẽ quên nàng còn có một nhi tử, một nữ nhi.
Na Cáp dùng đũa lóng ngóng lắm, lại chẳng thể dùng tay, món ăn yêu thích nhất ở trước mắt, nó chỉ biết cầu cứu ca ca, chớp chớp đôi mắt tròn long lanh, há to mồm đợi ca ca đút.
Những lúc như thế Vân Sơ thường chẳng nói gì, chủ yếu lúc này y nói họ nghe không lọt tai.
Quả tim béo ngậy vào cái miệng nhỏ của Na Cáp lăn một vòng rồi biến mất, da ngoài cháy giòn bị hàm răng như hạt gạo của Na Cáp làn vỡ vụn, sau đó biến mất trong tích tắc.
Vân Sơ gạt thìa gỗ Na Cáp dùng để múc mỡ, lại đút vào miệng nó một miếng thịt mỡ.
Vân Sơ đánh bạt thìa gỗ của Tắc Lai Mã, dùng dĩa cắm miếng thịt bụng đưa vào miệng nàng.
Một con hạn tát bảy tám cân, nướng lên còn ba bốn cân, thoáng cái bị hai mẹ con nàng ăn hết sạch.
Sau khi một bát trà bồ công anh bị Vân Sơ ép đổ vào bụng hai mẹ con nàng, lúc này họ mới phá vây khỏi quầng sáng mỹ thực.
Tắc Lai Mã thỏa mãn nhìn nhi tử anh tuấn của mình, vừa xỉa răng vừa nói: “Nữ tử nào mới xứng với nhi tử ta?”
Vân Sơ mỉm cười.
Tắc Lai Mã nhổ thịt giắt vào răng, kéo Vân Sơ tới sát gương mặt mỡ màng của nàng, nói nhỏ: “Khi ta ở đại trướng của khả hãn, nhìn thấy một mỹ nhân da trắng như sữa trâu, trơn như bạch ngọc, mông to như cừu đuôi lớn, ngực phồng như vú trâu.”
“Con biết không, nàng ca hát thực sự làm người ta mê mẩn, tiếng sơn ca cũng không êm tai bằng. Con có muốn không, nếu muốn, ngày kia cắt lông cừu ta lén dẫn nàng ra, con nướng cho nàng một con hạn thát…”
Vân Sơ nhìn Tắc Lai Mã dùng một ngón tay chọc vào trong cái lỗ ở tay khác làm động tác bỉ ổi, lắc đầu: “Con chưa trưởng thành.”
Tắc Lai Mã nghi hoặc vỗ ngực Vân Sơ, lại nhìn giữa hai chân y, trở nên buồn bã: “Con chưa bao giờ bắt nạt cừu cái à?”
Vân Sơ bực bội: “Con là người, không phải cừu đực.”
“Nhưng người Hồi Hột mười ba tuổi đã tìm nữ nhân, có thể đánh trận, chăn cừu, có lều riêng rồi.”
Vân Sơ ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ, lòng thoáng buồn nhưng qua rất nhanh: “Tắc Lai Mã, mẹ thực sự muốn vào lều của Yết Tư Cát à?”
Tắc Lai Mã khẽ gật đầu, vui vẻ nói: “Con có thấy Yết Tư Cát là người tốt không?”
Vân Sơ dùng gậy gỗ bới than đỏ: “Nếu mẹ muốn vào lều hắn, con thà hắn đừng tốt như thế.”
“Người tốt không tốt à?”
“Chỉ có người xấu mới bảo vệ được mẹ và Na Cáp thôi.”
“Na Cáp không phải có con bảo vệ sao?”
Vân Sơ cúi đầu, tựa không dám nhìn nàng: “Tắc Lai Mã, thương ưng nhỏ của mẹ sắp rời tổ rồi, bay cao trên bầu trời.”
“Con muốn lưu lãng à?” Tắc Lai Mã hít sâu, giọng hơn run run:
Vân Sơ nắm tay nàng: “Con không muốn làm người Hồi Hột, được không?”
Điều này Tắc Lai Mã lại không bất ngờ, thở dài: “Ta đã biết lều của người Hồi Hột không giữ được con, nhưng con muốn làm người Đường thì khó lắm.”
Vân Sơ nói: “Con là dị loại trong người Hồi Hột, như ngựa lẫn vào đàn trâu, như sói lẫn vào đàn cừu, người ít tuổi sợ con, người nhiều tuổi đề phòng con.”
“Trước kia bọn họ chỉ quan sát con, không để ý tới con, gần đây lạ lắm, có võ sĩ trong bộ tộc tới gây chuyện với con rồi. Con rất lo không lâu nữa sẽ có xung đột.”
“May là mẹ sắp vào lều Yết Tư Cát rồi, Tiểu Na Cáp cũng sẽ theo mẹ, không bị vướng bận nữa, con muốn thống khoái làm vài việc, phát tiết hết lửa giận tích trong lòng.”
“Còn về phần có trở thành người Đường được hay không con không quan tâm, dù thành kẻ lang thang, con cũng không muốn ở lại bộ lạc không thuộc về con.”
Tắc Lai Mã nhìn gương mặt nửa ẩn trong bóng tối nửa lộ dưới ánh lửa, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có, bỗng dưng nàng sợ hãi: “Con muốn làm gì?”
Vân Sơ đáp hời hợt: “Mẹ chỉ cần xác định vào lều Yết Tư Cát là được, chuyện khác con sẽ làm.”
“Con muốn làm cái gì?” Tắc Lai Mã cuống lên:
Q1 – Chương 007: Cái nhà này không giống nhà khác.
Sống cùng Vân Sơ mười ba năm, Tắc Lai Mã hiểu đứa con này, nó là đứa không chịu được bất kỳ ấm ức nào, càng không cho ai bắt nạt nàng và Na Cáp.
Năm mười tuổi nó sở dĩ lên vách núi truy sát con dê núi kia là vì bảo vệ nàng, nếu không nàng phải vào lều đại a ba Cát Tát Lộ.
Năm mười một tuổi nó sở dĩ đọ sức với con cừu sừng cong điên cuồng kia, vì không để Cát Tát Lộ đưa Na Cáp đã có dáng vẻ mỹ nhân đi.
Khi Vân Sơ dùng xiên giết chết con cừu sừng cong nặng tới 150 cân, toàn thân toàn máu đứng trước mặt Cát Tát Lộ, dù lão già vô sỉ đó cũng không nhắc tới việc đưa Na Cáp đi nữa.
Khi nhi tử của Cát Tát Lộ dẫn một đám thiếu niên bao vây Vân Sơ, dáng vẻ của y cũng như thế này, mặt tươi cười, mắt thì ánh lên sắc lạnh có thể giết chết người.
Khi đó nếu không có Yết Tư Cát ngăn cản, Vân Sơ thậm chí sẽ giết nhi tử của Cát Tát Lộ.
Người trong bộ lạc đều biết sẽ có ngày Vân Sơ giết Cát Tát Lộ, bọn họ nói rất chắc chắn.
Nếu không phải Vân Sơ biết chọn cừu giống, biết nuôi ra cừu giống tốt nhất, giúp cừu trong bộ tộc năm sau nhiều hơn năm trước, được Bỉ Túc Đặc Cần coi trọng, Cát Tát Lộ đã giết Vân Sơ rồi.
Tắc Lai Mã nhìn thấy Vân Sơ được Yết Tư Cát dũng sĩ bộ tộc dạy, vung đao bất bất kể mùa đông hay mùa hè, chưa từng ngơi nghỉ.
Nàng cũng thấy Vân Sơ được Yết Tư Cát dạy bắn cung, cũng chưa từng ngơi nghỉ.
Đứa bé này hiện đã là dũng sĩ Hồi Hột hợp cách rồi, còn có thể lộn nhào trên lưng ngựa, nhẹ nhàng như con diều bay trên lưng ngựa.
Cho nên bây giờ Tắc Lai Mã thấy Vân Sơ rất muốn giết chết Cát Tát Lộ béo như lợn.
“Ta nhìn thấy một đứa bé cực lớn, lớn như núi vậy, khi đó đứa bé nằm trên mặt đất ngủ, rất đáng thương, rất cô độc, ta muốn đưa nó về nhà, chỉ là không di chuyển nổi…. Đứa bé đó to lắm, lại chẳng mềm chút nào, cứng như đá.”
Người Vân Sơ cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó múc một thìa canh rau dại cho Tắc Lai Mã, cười nói: “Kết quả đứa bé đó vù một cái biến thành nhỏ, chui vào bụng mẹ, chín tháng sau mẹ sinh ra con? Chuyện này kể bao nhiêu lần rồi.”
Tắc Lai Mã tựa hồ có điều rất quan trọng muốn nói, từ vẻ mặt của nàng có thể nhìn ra, câu đó cực kỳ cực kỳ khó nói ra khỏi miệng.
Vân Sơ đương nhiên biết nàng muốn nói gì.
Chuyện mình đột ngột biến thành trẻ con xuất hiện dưới chân bức tượng đứa con mặt đất, dù nói ra cũng không ai tin, càng khỏi nói khi Tắc Lai Mã bế mình vào lòng, cái bức tượng lớn kia bỗng nhiên biến mất.
So với nói như thế, chẳng bằng nói mình là sản vật Tắc Lai Mã mang thai chín tháng còn hơn.
Tắc Lai Mã thấy chuyện này khó nói chẳng qua vì lo Vân Sơ biết mình không phải do nàng sinh ra sẽ bỏ nàng lại đi tìm cha mẹ đẻ.
Nàng không nỡ bỏ nhi tử ngoan như thế… Có cha mẹ nào lại nỡ bỏ đứa con ngoan như thế?
Khi trời sáng, Na Cáp vẫn còn phun bong bóng mũi ngủ say, Tắc Lai Mã đã dạy từ sớm, dẫn đàn cừu đi uống nước, Vân Sơ tới ngọn núi gần đó chặt củi.
Người Hồi Hột quen cuộc sống thảo nguyên thực ra chẳng thích dùng củi mấy.
Trong bộ tộc chỉ có nhà bọn họ một năm bốn mùa dùng củi, nhà khác càng thích dùng phân trâu phân lạc đà.
Nếu như là thảo nguyên không tìm thấy củi thì Vân Sơ còn có thể hiểu được, nhưng nơi này ở dưới Thiên Sơn, đâu phải không tìm được củi?
Người Hồi Hột thích thu thập phân trâu đập nát, dùng nước hòa vào nhau, làm thành dạng bánh, sau đó dán từng cái lên vách tường, vách đá đợi phơi khô.
Khi dán lên tường phải có kích cỡ bằng nhau, chỉnh tề vừa mắt.
Thái độ của bọn họ với phân trâu không phải là của người thường với chất đốt, mà có một loại tình cảm đặc biệt. Khi đun trà bơ hoặc là làm cơm, ngửi mùi cỏ xanh do phân trâu cháy bốc ra, nhìn ngọn lửa màu quất liếm đít nồi, tiếng sôi ùng ục trong nồi mang tới niền mui, may mắn cùng với cảm giác an toàn, ấm áp.
Nhà Vân Sơ từ lúc y sáu tuổi có thể kiếm củi làm than củi thì nhà y không dùng phân trâu nữa.
Không phải ghét mùi cỏ xanh, mà là ghét ký sinh trùng trong đó, phơi nắng không đủ giết ký sinh trùng trong phân trâu. Thứ đó chỉ cần có chút nước là sẽ thành trứng, rồi bò khắp lều, dùng than, củi thì không có mối lo đó.
Vì thế Tắc Lai Mã buồn bã thời gian dài, vì nhà nàng không có phân trâu khô trang trí lều, bị người ta chê cười nói nhà họ nghèo.
Không chỉ thế, nhà Vân Sơ còn không giống nhà khác ở chỗ thích tắm rửa một cách cuồng nhiệt.
Nhà mục dân bình thường cả đời chỉ tắm ba lần, nhà Vân Sơ ba ngày tắm một lần, mỗi ngày còn phải rửa chân.
Tắc Lai Mã không muốn, Vân Sơ dùng nước nóng quý giá đổ vào cái thùng gỗ dùng hai con cừu giống mới đổi được, lấy ánh mắt quật cường ép nàng tắm rửa. Về phần Na Cáp không thích tắm rửa, Vân Sơ dùng thủ đoạn thô bạo nhất lột sạch nó ném vào thùng, sau đó dùng thảo mộc ra sức rửa sạch thân thể và tóc nó trong tiếng gào khóc thảm thiết tột độ.
Mục dân và chấy rận gần như làm bạn với nhau cả đời, dù là trên người khả hãn và khả đôn cũng không thiếu thứ này. Khả năng vì trên người họ không thiếu dinh dưỡng, nên chấy rận thường rất to.
Chỉ có nhà Vân Sơ là không có loại bạn này.
Áo da nhà họ luôn là màu da, tuyệt đối không có chuyện khi ăn thịt cố ý lau mỡ lên, quan trọng nhất là giày nhà họ đi luôn có hình bàn chân, không như mục dân bình thường tùy tiện dùng da trâu bọc vào chân, dấu chân chẳng khác gì móng trâu.
Làm cho nhà Vân Sơ kéo giãn khoảng cách với mục dân khác là ăn uống.
Mục dân đều ăn rau dại, chỉ có nhà Vân Sơ mang rau dại nấu chín, thêm vào hành, muối, cho ít nước ép ô mai, dùng ít mỡ hạn thát mới ăn.
Không như mục dân khác, hái xuống là cho vào miệng.
Ngay cả thịt cừu trâu mà mục dân đã ăn tới mấy nghìn năm thì nhà Vân Sơ làm ra cũng ngon nhất.
Nhất là thịt cừu nhà Vân Sơ dùng nước nấu, ăn với rau hẹ nhà họ muối, cùng cho vào miệng, chỉ cần người từng ăn, chưa ai nói không ngon.
Hạn thát mà Vân Sơ nướng, được mục dân may mắn nếm thử tán tụng là món ngon mà chỉ thần mới xứng được dùng.
Cho nên nhà Vân Sơ đa phần ăn hạn thát không phải lừa được ở chỗ Đại Phì, mà là mục dân bắt được hai con hạn thát sẽ tặng cho Vân Sơ một con, hi vọng khi Vân Sơ nướng con nhà mình thì tiện thể nướng luôn con nhà họ.
Q1 – Chương 008: Muốn về nước Đường phải thành người Đường đã.
Khi Vân Sơ gánh bó củi lớn từ trên núi về, Tắc Lai Mã đã cho cừu uống nước xong, trong mười ngày tiếp theo, Vân Sơ không cần đi chăn cừu.
Na Cáp đã dậy, đang ngồi trên tấm da ở cửa lều nhặt đá chơi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đá Na Cáp chơi đều long lanh, lại còn trắng như mỡ đông.
Tắc Lai Mã bện roi ngựa da trâu bên cái cột gỗ.
Cái rồi này rất dài, tới hai mét, do Bỉ Túc Đặc Cần chuyên môn đặt nhà Vân Sơ, chỉ cần làm được cái rồi dài này, nhà họ năm nay không cần nộp cừu cho bộ tộc nữa.
Vân Sơ chất củi thành đống, rửa tay rồi nhận lấy rồi da từ tay Tắc Lai Mã tiếp tục bện, Tắc Lai Mã không đủ sức, dùng lực không đều, rồi bện ra hơi lỏng lẻo.
Người Tắc làm việc là thế đấy, chẳng những qua loa còn chẳng đẹp.
Vân Sơ bện lại rồi da, thứ này quý lắm, trong các bộ tộc xung quanh đây, chỉ có y bện được rồi da thực sự, chỉ cần là rồi do y bện, đám thợ vàng của vương đình bộ tộc sẽ khảm lên các loại bảo thạch quý giá.
Quý tộc Hồi Hột coi sở hữu một cái roi ngựa như thế là vinh dự.
Đó là nguyên nhân đại a ba Cát Tát Lộ chần chừ không dám ra tay với Vân Sơ, càng do Bỉ Túc Đặc Cần cố ý bảo vệ y, còn về phần Bỉ Túc Đặc Cần nói coi trọng Vân Sơ thì ai tin là kẻ ngốc.
Khi Vân Sơ làm việc, Na Cáp chơi đá chán rồi, không ngừng bò lên lưng Vân Sơ, nó thích thổi hơi vào tai ca ca, càng thích dùng cái miệng thiếu hai cái răng cửa cắn cổ ca ca.
Theo tập tục người Tắc, Vân Sơ đã mười ba tuổi, tất nhiên thành chủ nhân cái lều họ sống.
Nói một cách chính xác thì người ở trong cái lều này đều thuộc về Vân Sơ, bao gồm Tắc Lai Mã và Na Cáp.
Nếu Vân Sơ biến thành người Thiết Lặc thực sự, vậy Tắc Lai Mã biến thành thê tử của y, bất kể y có phải do Tắc Lai Mã sinh ra không.
Kỳ thực nhi tử cưới mẫu thân không đại biểu nhi tử có thể cưới mẹ đẻ mình, nhưng một số người Thiết Lặc có vẻ chẳng bận tâm, về sau hình như không mấy người chấp hành lệnh cấm này, sau nữa chẳng ai để ý.
Thói quen sinh hoạt không cho Vân Sơ làm loại chuyện ấy, thậm chí trong đầu mà sinh ra chút ý nghĩ thôi, y cũng thấy không phải là người rồi.
Đó cũng là nguyên nhân Vân Sơ một lòng muốn Tắc Lai Mã dẫn Na Cáp tới lều Yết Tư Cát, một khi bộ lạc tổn thất nhân khẩu lớn, khả hãn không chút do dự đem Tắc Lai Mã tặng cho người Hồi Hột khác sinh con. Na Cáp sẽ bị đưa tới lều đại ca ba Cát Tát Lộ, đợi đứa bé này tám tuổi là có thể hầu hạ nam nhân.
May Yết Tư Cát luôn coi Na Cáp là nữ nhi, thực ra Vân Sơ còn biết, Yết Tư Cát chính là cha đẻ của Na Cáp.
Vân Sơ không chỉ một lần thấy Tắc Lai Mã má hồng hào, thở hổn hển từ đống cỏ khô chạy ra, đợi thêm lát nữa Yết Tư Cát vừa buộc thắt lưng vừa đi ra.
Y không phải chưa từng nghĩ đưa mẹ con nàng theo mình về Đại Đường… Đáng tiếc, đó căn bản là chuyện không thể làm được.
Muốn về Đại Đường, trước tiên Vân Sơ phải chuyển đổi thân phận thành người Đường, chỉ riêng ải này đã khó bằng lên trời. Thái tông hoàng đế bản thân không phải là người Hán chính tông, lại đặt tiêu chuẩn người Đường cực cao, từ người phiên thành người Hán không phải bằng khuôn mặt người Hán mà làm được.
Vân Sơ muốn thành một người Đường, trước tiên y phải đi làm binh dịch, quân An Tây vì cách Trung Nguyên quá xa, năng lực bổ xung binh lực rất kém, nên bốn trưởng sử trong An Tây tứ trấn có quyền trưng binh đương địa. Đương nhiên, đối tượng trung thu chỉ giới hạn là người Đường.
Không phải thành phủ binh người Đường là có điều kiện quay về Đại Đường, không lập công trên tam chuyển thì khỏi mơ, trừ khi là chiết trùng phủ luân phiên phòng ngự.
Trong An Tây tứ trấn có rất nhiều lão binh tóc bạc, nhóm phủ binh đầu tiên thậm chí từng tham gia chiến sự Hầu Quân Tập diệt Cao Xương, phải biết đó là chuyện 13 năm trước rồi.
Về phần quân công tam chuyển là gì?
Đại quân công thành, mặc giáp cầm khí giới, mạo hiểm tên đạn, vượt hào lao tường, lên thành trước tiên, yểm hộ hậu quân lên thành, địch tan, phá thành – Công đầu, nhận quân công tam chuyển!
Vân Sơ thấy mình khả năng không làm được.
Thực tế là căn bản không làm được.
Vì con đường thăng tiến này giành cho đám bạch đinh Đại Đường, con cháu quan viên có cách thăng tiến khác – Tiến cử.
Vân Sơ giờ còn chẳng phải là bạch đinh Đại Đường, y là người Hồi Hột Thiết Lặc, dùng ngón chân mà nghĩ cũng ra đáp án… Người Đường kiêu ngạo không cần y.
Mình đưa Tắc Lai Mã và Na Cáp từ Quy Tư và Trường An ư?
Vân Sở chẳng muốn nghĩ tới giả thiết đó, nhưng dọc đường gặp ít hơn 3000 nhóm mã tặc, cường đạo thì Vân Sơ đã coi là thiên hạ thái bình rồi.
Cho dù ca cơ mỹ lệ trong thành Quy Tư muốn tới Trường An cũng khó khăn trừng trùng.
Người cả thế giới đều biết người Đường háo sắc, đối với nữ nhân mỹ lệ, không cần biết là chủng tộc nào đều có thể thuận lợi tới thẳng Trường An. Được huân quý, phú hào, quan viên, bách tính trong thành Trường An hoan nghênh, sau đó thành nhân viên theo nghề phục vụ ở quán rượu, quán cơm, thanh lâu.
Đương nhiên càng có nhiều nữ tử mỹ lệ cả đời không tới được Trường An, Lạc Dương thành nữ nhân của sơn đại vương nào đó hoặc của một đám thổ phỉ.
Còn về nam nhân… Không chôn trong đất vàng thì bị đám thổ phỉ, sơn tặc nghèo khó cho vào nồi nấu rồi.
Đó chưa phải trở ngại lớn nhất, mà là Yết Tư Cát, nam nhân này thích Tắc Lai Mã rất nhiều năm rồi, hắn không thiếu được nàng, ngược lại cũng thế.
Tình cảm của hai người này là cặp đôi duy nhất tương đối phù hợp với quan niệm ái tình mà Vân Sơ thấy ở bộ tộc Hồi Hột.
Vân Sơ bện xong rồi da, ngâm vào trong mỡ trâu ấm, đợi da trâu bị mỡ trâu ngâm mềm, tháo ra, bên lại lần nữa, như thế rồi da trâu không dễ bị nứt, có thể dùng thời gian rãi.
Yết Tư Cát mang một cái đùi cừu lớn tới.
Nhìn thấy tình lang, ánh mắt Tắc Lai Mã đang dạy bảo Na Cáp từ nghiêm khắc trở nên ôn nhu.
Na Cáp nhìn thấy đùi cừu cũng ngừng khóc, chủ yếu là vì cái đùi sau kia còn dính nửa đoạn đuôi, nó nhớ tư vị đùi cừu nướng của ca ca…
Q1 – Chương 009: Kẻ thích ăn ô đầu.
“Vân Sơ, ta kiếm cho ngươi một con ngựa.” Yết Tư Cát đưa đùi cừu cho Tắc Lai Mã, tới bên Vân Sơ:
Vân Sơ cười: “Đa tạ Yết Tư Cát đại thúc, cháu đúng là rất cần một con ngựa.”
“Thực ra ngươi là chàng trai có tương lai nhất bộ tộc, phải cho ngươi chiến mã lâu rồi, nhưng mà Cát Tát Lộ không đồng ý, ông ta nói ngươi là con của ác ma, không xứng có ngựa.” Yết Tư Cát miệng nói lời lo lắng, mặt thì lại mang nụ cười, nhìn bộ dạng này thân là tiểu thổ truân Cát Tát Lộ đại a ba, hắn đã có năng lực vòng qua cấp trên đáng ghét làm vài việc ngoài phận sự rồi:
Đoán chừng con ngựa này tới từ chiến trường hôm qua.
Người Đường rất thích chiến mã, nhưng chiến mã của họ ở trấn Quy Tư quá nhiều, cho nên đưa những con chiến mã họ không nhìn trúng cho người Hồi Hột.
Yết Tư Cát là thổ truân, có nghĩa là đội trưởng chiến sĩ, có thể suất lĩnh một trăm kỵ binh Hồi Hột.
Đáng tiếc chỉ có quyền lúc tác chiến, khi không có chiến sự hắn phải nghe đại a ba của bộ tộc.
“Đại thúc muốn làm phản à?” Vân Sơ nhìn Tắc Lai Mã và Na Cáp vui vẻ xẻo thịt cừu, tâm tình rất tốt:
“Trên chiến trường hôm qua, ta giết một người Đột Quyết… Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, là ta giết thật, không phải nhặt đồ thừa của người Đường.”
“Dáng vẻ dũng mãnh của ta khi tác chiến hôm qua được Bỉ Túc Đặc Cần nhìn trúng rồi, muốn ta vào vệ đội của ông ấy, từ nay về sau không cần tham gia việc lặt vặt như chăn cừu nữa.”
“Sau này có thể không thèm bận tâm tới Cát Tát Lộ nữa. Vân Sơ, ngươi cũng có thể làm bộ hạ của Bỉ Túc Đặc Cần.”
Vân Sơ nhìn Mãnh Tát Lạp nhi tử của Cát Tát Lộ đang nhìn ngó từ xa, lắc đầu nói: “Hiện giờ cháu rất ổn, sau này tự có tính toán của mình. Ngược lại đại thúc phải cẩn thận, cháu nghe nói Bỉ Túc trước giờ không vừa mắt phụ thân ông ấy, hắn khả năng không phải là nhân tuyển khả hãn tiếp theo mà Bả Nhuận khả hát chọn đâu.”
Yết Tư Cát không đáp đưa một túi hành cho Vân Sơ, Vân Sơ nhận lấy, đó là hai củ hành tây tím, rất quý, do đội lạc đà mang từ nước Bột Luật xa xôi về, hẳn là Bỉ Túc Đặc Cần thưởng cho Yết Tư Cát.
Vân Sơ đốt than, đặt thịt cừu được Tắc Lai Mã và Na Cáp xuyên vào cành liễu đặt quanh than củi, đợi được nướng chín.
Số thịt cừu này đều được ngâm nước muối, rải thêm tư nhiên (thì là) cái thứ ở Tây Vực nhiều tới không thể nhiều hơn, cơ bản là thành công rồi.
Than củi bị gió thổi lúc sáng lúc tối, nướng xâu thịt chảy xèo xèo, mùi tư nhiên phiêu tán theo gió.
Vân Sơ thấy thịt đã chín tới, lấy hai xâu đưa Tắc Lai Mã và Na Cáp ăn trước.
Chia cả cho mục dân gần gũi với Yết Tư Cát, đồ không nhiều, ăn cho biết thôi.
Na Cáp ăn một cách quên mình, Tắc Lai Mã không có lòng dạ nào ăn, vì Mãnh Tát Lạp chảy nước dãi tới gần.
Tắc Lai Mã rất sợ Vân Sơ xung đột với thiếu niên vô sỉ này, trước kia chỉ cần nhà nàng có món ngon, hắn sẽ lấy danh nghĩa cha hắn tới đòi.
Vân Sơ đưa một xâu thịt béo cho Yết Tư Cát, rắc ít ô đầu lên những xâu thịt còn lại tăng thêm vị.
“Vân Sơ, đại a ba có lệnh, mục nhân phải tỏ lòng kính trọng với Đằng Cách Nhĩ, hiến món ngon của ngươi lên.”
Khi Mãnh Tát Lạp nói câu này chuẩn bị chạy bất kỳ lúc nào, chưa chạy là vì phụ thân Cát Tát Lộ ở ngay trong tâm mắt của hắn.
Yết Tư Cát ấn Vân Sơ đang định đứng dậy đánh người xuống: “Ưng nhỏ sẽ bị quạ đen cười đùa, bị chim sẻ trêu chọc. Vân Sơ, đợi nữa đi, khi nào ngươi thành hùng ưng, ngươi sẽ phát hiện quan đen hay chim sẻ không đáng để ngươi giương cánh ra.”
Vân Sơ mặt âm trầm, không đứng dậy nhìn cánh môi tím tai của Mãnh Tát Tạp, đem những xâu thịt còn lại cho kẻ đã xuất hiện triệu chứng trúng độc ô đầu nặng đó.
“Nếu không đủ, lát nữa lại tới lấy, Đằng Cách Nhĩ thích ăn thịt cừu ta nướng, đây là vinh hạnh của ta, cũng mời đại a ba nếm thử món ngon ta chế biến, hi vọng mỗi người trong lều của ngươi đều thích.”
Mãnh Tát Lạp thấy Vân Sơ chịu cúi đầu thì đắc ý nói: “Phụ thân ta đương nhiên sẽ ăn, mỗi lần ông ấy đều ăn nhiều nhất. Vân Sơ, phụ thân ta nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ông ấy sẽ không đụng vào người trong lều của ngươi.”
Vân sơ hai tay ôm ngực khom người thi lễ: “Tuân lệnh.”
Nhìn Mãnh Tát Lạp dương dương đắc ý mang một đống thịt cừu nướng đi, Yết Tư Cát cau mày: “Không thể dễ dãi thế chứ?”
Vân Sơ ôm Na Cáp rưng rưng nước mắt vào lòng, lau nước mắt cho nó, lại đem thịt cừu Tắc Lai Mã vừa xuyên xong đặt quanh than củi, nói như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Đại thúc có cơ hội thành đại a ba không? Ý cháu là Bỉ Túc Đặc Cần liệu có ủng hộ thúc thành đại a ba của 200 lều người Hồ Hột chúng ta không?”
“Cát Tát Lộ là dũng sĩ nổi danh nhất trong bộ tộc chúng ta, ta không phải đối thủ, Bả Nhuận khả hãn cũng không cho Bỉ Túc Đặc Cần dùng ta thay người của ông ta.” Yết Tư Cát lắc đầu:
Vân Sơ suy ngẫm, theo lý mà nói, Cát Tát Lộ đã ăn không dưới mười lần món ngon thêm ô đầu, nếu Mãnh Tát Lạp đã xuất hiện triệu chứng trúng độc. Vậy Cát Tát Lộ ăn nhiều hơn phải trúng độc nghiêm trọng hơn mới đúng, vậy mà tên đó hôm kia còn tham dự vận động kịch liệt như thuần ngựa hoang, không nhìn thấy có gì không ổn.
Trúng độc ô đầu mới đầu là thở dốc, sau đó là ho, tiếp đó là đờm có máu, rồi tiếp nữa là hô hấp khó khăn, vì máu cung cấp không đủ nên có triệu chứng tím tái.
Màu tím xuất hiện chứng tỏ độc đang xâm phạm vào phổi, gây sưng phổi, phải có thuốc giảm sưng, phải tiêm thuốc an thần, lợi tiểu.
Vân Sơ không nghĩ Cát Tát Lộ có những thứ đó.
Vậy thì chỉ còn một đường ngạt thở mà chết thôi.
Nhận thức của người Hồi Hột về thuốc vẫn ở thời mông muội, họ mà bị bệnh, người đầu tiên tới nơi là vu bà nghe nói có sức mạnh làm cát chạy đá bay.
Họ sẽ dùng dao rạch mặt mình, cầu khẩn Đằng Cách Nhĩ cứu con người khả nghi trước mắt. Địa vị người kia càng cao, vết thương trên mặt họ càng lớn càng dài, máu chảy càng nhiều.
Về phần mục nhân bình thường thì các vu bà tối đa tỏ chút quan tâm trước khi chết, nói chuyến đi này sẽ tới vòng tay Đằng Cát Nhĩ. Không có quá trình rạch mặt, dù sao họ chỉ có một cái mặt thôi, không thể nào ai chết cũng rạch mặt được.
Võ sĩ Hồi Hột uy mãnh cường đại chỉ mất đầu mới chết, cái khác chỉ là chuyện nhỏ, uống chút rượu nóng là chẳng còn vấn đề gì nữa.
Q1 – Chương 010: Dã tâm Tây Vực không chứa nổi.
Tây Vực là nơi rất thần kỳ, đất đai rộng như thế, vậy mà chẳng sinh ra loài rắn kịch độc nào, rắn độc ở đây thường dài không quá một mét, người nhỏ, gan nhỏ. Chỉ có rất ít người xui xẻo bị rắn độc tấn công, khiến cho người Tây Vực nhận thức về độc rất ít.
Bả Nhuận khả hãn vì giao lưu rộng, có lẽ có nhận thức nhất định về thuốc độc, thêm vào một số khả hãn bộ tộc may mắn cưới được công chúa Đại Đường, khả năng thử qua sự lợi hại của chất độc.
Dù sao mỗi khi một công chúa Đại Đường tới nơi, đám người thân của khả hãn như khả đôn và vương tử đều chết cả đám, còn chết khó hiểu.
Người Hồi Hột khác trúng độc sẽ coi là bị bệnh hoặc thần phạt.
Khả năng thân thể Cát Tát Lộ rất cường hãn, nên không có phản ứng độc phát tác.
Nhưng độc có thật, chỉ cần trúng phải là sẽ có phản ứng trúng độc.
Giờ chỉ xem rốt cuộc là thân thể cường hãn của Cát Tát Lộ chiến thắng hay thuốc độc chiến thắng.
Vân Sơ ngả về cái sau hơn.
Lại nướng thêm một nắm xiên thịt cừu, Na Cáp vừa thút thít vừa ăn, ánh mắt thù hận nhìn đại a ba ở xa đang ăn thịt cừu thuộc về nó.
Tắc Lai Mã liền một hơi ăn ba xâu thịt, vui mừng nói với Vân Sơ: “Đừng xung đột không cần thiết với đại a ba.”
Vân Sơ cũng nhìn Cát Tát Lộ, nói nhỏ: “Mẹ yên tâm, sau này sẽ không có xung đột đâu.”
Giết Cát Tát Lộ với Vân Sơ mà nói chẳng khó khăn gì, bất kể là phục kích, ám sát đều có khả năng thành công rất cao. Cái khó là phải giết Cát Tát Lộ nhưng không được gây bất kỳ phiền toái nào cho nhà mình.
Sự tồn tại của bản thân Vân Sơ đã gây ra rất nhiều phiền toái cho Tắc Lai Mã, vì Vân Sơ, chuyện Tắc Lai Mã vào lều Yết Tư Cát bị trì hoãn sáu năm.
Tới lúc mình phải đi rồi, Vân Sơ đã nghĩ tới chuyện này rất lâu, đến khi thực hiện, trong lòng có chút không nỡ xa cái lều nhỏ ấm áp.
Thời tiết Thiên Sơn tháng năm như khuôn mặt trẻ nhỏ, nói đổi là đổi ngay được, vừa rồi còn nắng rực rỡ, rồi mây đen kéo tới, bông tuyết lác đác rơi xuống.
Mới đầu chỉ là bông tuyết nhỏ, sau đó là cả mảng tuyết lớn, cuối cùng là thành cục đá chừng 1 cm, thứ này từ trên cao rơi xuống, đều cắm trong đất, chớp mắt bị mặt đất ấm áp làm tan chảy.
Yết Tư Cát tới lúc đi đều không nhắc tới chuyện để Tắc Lai Mã và Na Cáp tới lều mình với Vân Sơ.
Hắn không nói, Vân Sơ không thể nói, hai người yêu nhau vì y mà không thể ở cùng nhau, đó là một tội lỗi.
Đương nhiên có một cách nói cao thượng thôi, nói một cách vô sỉ là, Vân Sơ muốn về Đại Đường, hai người họ là gánh nặng của y.
Vân Sơ thực sự không muốn lãng phí sinh mệnh thứ hai quý giá ở thảo nguyên, lãng phí nó trong chiến đấu và tìm kiếm thức ăn một cách không ngừng nghỉ.
Dã tâm một người lớn bao nhiêu, bàn ăn người đó lớn bao nhiêu.
Năng lực một người mạnh bao nhiêu, chủng loại thức ăn trên bàn ăn của người đó phong phú bấy nhiều.
Trên bàn ăn của Vân Sơ không thể chỉ có Tắc Lai Mã, Na Cáp, trâu cừu, mục trường, còn phải có nhiều thứ hơn nữa.
Trọng sinh một lần, Vân Sơ phát hiện dã tâm của mình rất lớn, lớn tới ngay cả mảnh đất rộng lớn như Tây Vực cũng không chứa nổi.
Thiên Sơn vốn vào lúc cỏ xanh, vì một đám mây đen, tuyết rơi cả ngày, đến tối, tuyết biến thành mưa, mưa rơi xuống mặt đất nhanh chóng đóng băng.
Cỏ vừa mới chớm màu xanh non bị băng giá bao phủ, làm người ta dau lòng.
Ngày hôm sau trên Thiên Sơn rơi xuống không phải băng hay tuyết nữa, mà là hỗn hợp của nước băng, rơi vào lòng bàn tay ấm sẽ hóa thành nước.
Thứ nước này lạnh vô cùng.
Vân Sơ đem hết thứ giữ ấm trên người đắp cho Tắc Lai Mã, Na Cáp bé nhỏ thì nhét vào trong áo nàng.
Bếp trong lều rừng rực lửa, dù là thế Tắc Lai Mã và Na Cáp vẫn lạnh tới run bần bật, cái lều da trâu mỏng manh căn bản không chống nổi hơi lạnh bên ngoài.
Nếu không phải Vân Sơ không ngừng hũ gốm nung nóng cát nhát vài bên cạnh họ, lại không ngừng đút canh thịt nóng cho họ thì cái đêm lạnh giá đó sẽ lấy mạng họ.
Thời tiết chuyển ấm đột nhiên lại lạnh làm người ta càng thêm khó chịu nổi.
Không chỉ một nhà ba người Vân Sơ rúc trong lều không dám ra ngoài, những mục dân khác cũng thế.
Trâu cừu bị đói bên ngoài kêu ầm ĩ, một khắc chẳng ngừng.
Trâu cừu là sinh mệnh của mục dân, nhưng lúc này mục dân chăm chỉ nhất cũng không chịu rời lều chăm sóc chúng.
Mục dân không sợ tuyết rơi, vì tuyết sẽ bị áo da ngăn cản bên ngoài, rũ một cái là đi.
Mục dân không sợ trời mưa, nước mưa cùng lắm làm ướt áo da bên ngoài, hoạt động nhiều một chút là không chết được.
Sợ nhất là mưa băng này, nó rơi lên người sẽ lập tức bọc lấy người ta.
Cho nên chịu đựng là lựa chọn duy nhất của mục dân.
Thật may loại thời tiết này thường không kéo dài quá lâu, đã tháng 5 rồi, mặt trời sẽ quay về.
Ngày thứ ba, mặt trời lên, thứ này vừa xuất hiện đã chiếu cho da người ta đau đớn, tuy vẫn lạnh, nhưng mọi người giống như bị nhốt trong cái lò vi sóng lớn, chẳng cảm thấy nóng, nhưng bức bối muốn phanh ngực ra.
Thời tiết thay đổi quá lớn không hề tốt cho người có bệnh phổi, đại a ba Cát Tát Lộ bắt đầu ho dữ dội, tới khi trời sắp sáng thì không thể ho ra tiếng được nữa, mặt đỏ rực, đôi tay lớn không ngừng xé lồng ngực.
Đầu tiên là xé rách áo, tiếp đó xé rách ra, nhìn hắn cào cho ngực máu me be bét, mỗi người chứng kiến cảnh đó đều thấy hắn muốn móc tim ra.
Khi xương ngực hắn lờ mờ hiện ra, Cát Tát Lộ co giật ngã xuống đống da cừu, không nhúc nhích.
Không ai hoài nghi cái chết của vị đại a ba đó.
Vì trong thời gian mưa tuyết, người chết rất nhiều, trâu cừu chết càng nhiều hơn, tâm tình mọi người không tốt, tất nhiên không ai truy cứu.
Mục dân bình thường chết ném ra xa mặc cho dã thú, chim chóc ăn, đôi khi tiện cho dã thú ăn, họ còn lột quần áo trên người.
Đại a ba chết tất nhiên có quy lễ giành cho người chết.
Đám vu bà rạch mặt, lấy máu bối lên mặt Cát Tát Lộ, hi vọng được Đằng Cách Nhĩ thương xót.
Tới tận khi trời sáng, thân thể Cát Tát Lộ lạnh dần, đám vu bà mới nói cho tất cả mọi người, đại a ba được Đằng Cách Nhĩ gọi về rồi.
Mọi người đặt Cát Tát Lộ ở ngoài lều, tất cả cưỡi ngựa vòng quanh bảy lần, Mãnh Tát Tạp tới cửa lều, dùng dao cắt mặt mình, gục xuống mặt đất toàn bùn đất khóc không ngừng.
Chốc lát sau tiếng khóc ngừng lại, vu bà sờ thử mũi hắn, phát hiện Mãnh Tát Tạp vì thương tâm quá độ đã theo phụ thân tới với vòng tay Đằng Cách Nhĩ.
Mọi người đều tán dương Mãnh Tát Tạp, từ bỏ sinh mệnh đi theo phụ thân tới thiên quốc.